Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1688 - Không biết điều

Không biết điều
“Các hạ là ai?” Tô Tín dửng dưng hỏi.
Tên võ giả bước ra kia trầm giọng nói: “Đại Chu Hoàng Thất Cung Phụng Đường, Hàn Giang Ly!”
Tô Tín nhìn người tự xưng là Hoàng Thất Cung Phụng Đường Hàn Giang Ly kia, trong mắt hắn lộ ra một tia lãnh sắc.
Đối phương cũng không nói dối. Hắn quả thực là Hoàng Thất Cung Phụng. Hơn nữa trong Hoàng Thất Cung Phụng thực lực của hắn cũng không thấp.
Người này vào lúc Đại Chu mới vừa thành lập đã gia nhập vào Hoàng Thất Cung phụng Đường, cũng coi là người cũ của Đại Chu. Trước khi gia nhập vào Đại Chu, danh tiếng trên giang hồ cũng không thấp. Danh tiếng “Trích Tinh Thủ” Hàn Giang Ly đã vang khắp giang hồ khi hắn chỉ mới bước vào Hóa Thần cảnh.
Hàn Giang Ly xuất thân tán tu. Lúc còn trẻ danh tiếng không nổi. Nhưng lúc mới vào Hóa Thần cảnh, hắn lợi dụng một môn bí kỹ Trích Tinh Thủ độc bộ giang hồ, đánh bại các thanh niên cường giả thuộc các môn phái lớn.
Chỉ có điều, Hàn Giang Ly con người này tự cao tự đại, hơn nữa rất cuồng ngạo. Với thực lực của hắn, có rất nhiều tông môn muốn mời hắn gia nhập, thành cung phụng. Có điều, Hàn Giang Ly đều cự tuyệt tất cả.
Hơn nữa, cự tuyệt thì cự tuyệt thôi. Dẫu sao chuyện này cũng rất bình thường. Phần lớn võ giả tán tu trừ những người thực lực quá yếu không thể làm gì, còn lại một vài võ giả tán tu đã có chút danh tiếng trên giang hồ thật không lo đường ra. Những thế gia hoặc tông môn kia đều thích mời bọn họ đến làm môn khách hoặc khanh khách. Bọn họ không muốn cũng chỉ là bởi vì thích được tự do, không muốn bị ràng buộc mà thôi.
Một khi gặp phải loại chuyện này, những thế gia cùng các tông môn cũng sẽ không miễn cưỡng. Buôn bán không thành hãy còn nhân nghĩa, ngươi không gia nhập mà ta ép ngươi phải làm, đây cũng không phải là mời chào môn khách mà là mời chào kẻ thù thì đúng hơn.
Nói như vậy, Hàn Giang Ly không đồng ý thì chuyện cũng coi như xong, nhưng hắn lại có cái miệng thúi. Hắn nhất định phải giễu cợt đối phương mấy câu. Ý là nói thực lực của đối phương như thế mà muốn mời chào hắn thì còn kém xa, không có tư cách, vân vân…
Người trên giang hồ bình thường mặc dù thường ngày hỏa khí đều không nhỏ. Một lời không hợp liền xuất thủ nhưng cũng chẳng có mấy ai não phẳng đắc tội trực tiếp với người khác giống Hàn Giang Ly. Hơn nữa lại còn là đắc tội chết.
Vì chuyện này, Hàn Giang Ly xích mích với mấy thế lực võ lâm, cuối cùng thậm chí còn bị người đuổi giết.
Bản thân hắn tuy rằng miệng thúi nhưng cũng là có thực lực. Trên đường bị đuổi giết này hắn lại tấn thăng một đường từ Hóa Thần cảnh đến Dương Thần. Thoắt cái trở thành võ đạo đại tông sư. Lần này coi như miệng hắn có thúi đến đâu đi nữa thì cũng không có ai dám đuổi giết hắn, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chỉ có điều, Hàn Giang Ly tự tìm đường chết đã thành quen, không biết thế nào lại đắc tội với Tiêu gia. Hơn nữa hình như còn đắc tội không nhẹ, bị mấy tên võ giả Dương Thần cảnh của Tiêu gia đuổi giết, hết sức thê thảm.
Lúc trước, chính gặp thiên hạ đại loạn, cũng là lúc mà thực lực Tiêu gia mạnh nhất, Hàn Giang Ly đắc tội Tiêu gia ghê gớm đến nỗi không cách nào đặt chân ở Trung Nguyên.
Nên cuối cùng, Hàn Giang Ly này cũng chỉ chọn cách gia nhập vào Đại Chu, trở thành Hoàng Thất Cung Phụng, bấy giờ mới thoát được một kiếp.
Sau khi gia nhập Đại Chu, Tô Tín cũng chưa từng gặp Hàn Giang Ly. Bởi Hàn Giang Ly hầu như không xuất hiện ở Thịnh Kinh thành.
Là Dương Thần cảnh của Hoàng Thất Cung Phụng, Đại Chu dĩ nhiên sẽ không nuôi không bọn họ. Phần lớn thời gian, Hàn Giang Ly đều ở Bắc Nguyên Đạo trấn thủ biên giới với Kim Trướng Hãn Quốc. Ngày thường cũng không cần xuất thủ. Chỉ có khi bên phía Kim Trướng Hãn Quốc có hành động khác thường mới cần hắn xuất thủ hộ giá, hộ tống.
Nghe nói, sau khi trải qua chuyện với Tiêu gia, tính khí của Hàn Giang Ly đã thay đổi rất nhiều. Có điều bây giờ nhìn lại hắn vẫn mang điệu bộ cũ. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Bàn về thực lực, hắn cũng giống như Tô Tín là võ đạo đại tông sư. Nhưng bàn về địa vị, chẳng qua hắn chỉ là một Hoàng Thất Cung Phụng không có thực quyền mà thôi. Tô Tín dù gì cũng là người trấn thủ Tây Bắc, đứng đầu Tây Bắc của Đại Chu. Quyền lực hai người có cũng cách nào đánh đồng với nhau được.
Thế mà Hàn Giang Ly bước đến liền gọi thẳng tên họ của Tô Tín, lại còn mang giọng điệu chỉ trích. Cái này cũng có phần quá là không biết trời cao đất rộng rồi?
Thật ra thì quan hệ giữa Tô Tín cùng các bên ở Đại Chu cũng không coi là quá tệ. Chỉ có điều, liên quan đến lợi ích hoặc là những chuyện khác thì một chút xíu quan hệ tốt cũng ngay lập tức hóa hư vô.
Lục Phiến Môn thì không cần nói nhiều. Tô Tín được tách ra từ Thiết gia. Hơn nữa bây giờ, hắn cũng đã thoát khỏi Lục Phiến Môn. Hai bên không có cạnh tranh lợi ích. Ngược lại, Tô Tín càng mạnh, uy thế của Thiết gia ở Lục Phiến Môn cũng càng lớn. Dẫu sao, ai cũng biết Tô Tín là ngoại viện của Thiết gia.
Mà quân đội cũng hợp tác nhiều với Lục Phiến Môn nên quan hệ với Tô Tín cũng không tệ. Huống chi, Tô Tín cũng hợp tác với quân đội nhiều lần nữa.
Về phần Hoàng tộc họ Cơ, bọn họ sẽ không xích mích với bất cứ bên phe phái nào ở Đại Chu. Chỉ cần Đại Chu không sụp đổ thì bọn họ sẽ không ngã. Xích mích với những phe thế lực ở Đại Chu chính là đang đào góc tường nhà mình. Chuyện như vậy chỉ có đồ ngu mới đi làm.
Nhưng Hoàng Thất Cung Phụng Đường thì chưa chắc. Bởi quản lý của Cung Phụng Đường vẫn rất là phân tán.
Lục Phiến Môn cùng quân đội đều có quan hệ cấp bậc nghiêm mật. Mà bên trong hoàng tộc họ Cơ lại quản lý theo thực lực và bối phận.
Chương 1689 - Không biết điều (2)
Không biết điều (2)
Những thứ này ít nhất đều có điều lệ. Nhưng Hoàng Thất Cung Phụng Đường lại đơn giản. Chỉ có một Chân Vũ cảnh Triệu Vũ Niên quản lý. Hơn nữa còn là phương thức quản lý lỏng lẻo. Thậm chí, theo Tô Tín, Triệu Vũ Niên căn bản cũng không phải là đang quản lý. Chẳng qua chỉ là ở đó trấn giữ, để tránh đám người tính khí bướng bỉnh từ khắp thiên nam địa bắc gia nhập vào Hoàng Thất Cung Phụng của Đại Chu đánh nhau mà thôi.
Cảm giác của Triệu Vũ Niên với Tô Tín không tệ. Nhưng cảm giác của hắn với Tô Tín không đại diện cho toàn bộ Hoàng Thất Cung Phụng Đường cũng cảm thấy như vậy về Tô Tín. Đám người này chẳng qua là nhận tiền làm việc, không quản thứ gì khác. Giống Kha Yển Nguyệt, thậm chí đến Thịnh Kinh thành cũng chẳng tới mấy lần.
Sau khi Mật tông trở thành quốc giáo của Đại Chu cũng là thật lòng muốn đặt chân vào Trung Nguyên cho nên bọn họ cũng tính kết giao với không ít trọng thần Đại Chu.
Hoàng tộc họ Cơ họ không với đến được. Quân đội và Lục Phiến Môn cũng không mặn mà gì với bọn họ. Vì thế, Mật tông liền dồn phần lớn tinh lực lên mấy tên Hoàng Thất Cung Phụng kia.
Nếu Cơ Hạo Điển còn sống, biết được đám người Mật tông này lại dám kết giao với người của Hoàng Thất Cung Phụng Đường, chuyện này chắc chắn sẽ không mấy tốt đẹp.
Chỉ có điều, hiện tại Cơ Ngôn Thành làm chủ. Với năng lực của hắn, chuyện này cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Khoảng thời gian này cũng là lúc Hàn Giang Ly kết giao thực lực với Mật tông mạnh nhất, cũng là vị võ giả Dương Thần cảnh có quan hệ tốt nhất với bọn họ. Vì lẽ đó, lần này Đại Thế Chí Thượng sư vừa mở miệng, Hàn Giang Ly cũng ngay lập tức đồng ý.
Tô Tín híp mắt nhìn Hàn Giang Ly, trong mắt lộ vẻ nguy hiểm, lạnh giọng nói: “Hàn Giang Ly, hình như ta làm gì cũng chưa đến lượt ngươi huơ tay múa chân nhỉ? Huống chi, ngươi phụng mệnh trấn thủ biên giới Bắc Nguyên. Bây giờ lại xuất hiện ở đây, ngươi rảnh lắm à? Có tin sau khi ta quay về sẽ tố giác xử phạt ngươi tội lơ là cương vị hay không?”
Hàn Giang Ly hừ lạnh một tiếng. Trên giang hồ hắn nổi danh cuồng ngạo. Dù có là Tiêu gia năm đó hắn cũng dám chọc vào chứ nói gì một tên tiểu bối như Tô Tín.
Đối mặt với chỉ trích của Tô Tín, Hàn Giang Ly khinh thường nói: “Ta cũng không dư thời gian huơ tay múa chân với tiểu bối như ngươi. Ta đến chỉ là muốn nói với ngươi một câu, làm người nhớ chừa đường lui để sau này còn gặp nhau, đừng có làm quyết tuyệt quá. Bằng không, cuối cùng vẫn chỉ là ngươi nhận thua thiệt mà thôi.
Còn nữa, đừng có lên mặt ép ta. Ta trấn thủ biên giới Bắc Nguyên mấy thập niên. Tình hình ở nơi đó như thế nào ta biết rõ hơn ngươi. Một tên tiểu bối như ngươi cũng muốn tố giác ta? Ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám quản!”
Ngày xưa, lúc có Cơ Hạo Điển, Hàn Giang Ly sẽ còn giữ mấy phần tôn kính với Cơ Hạo Điển. Dẫu sao, Cơ Hạo Điển cũng là người chủ nhân hùng tài đại lược. Hơn nữa, khi đó hắn gia nhập Đại Chu là để tránh bị Tiêu gia đuổi giết, cũng là Cơ Hạo Điển tự mình gật đầu đồng ý.
Hiện thời, người ngồi ở ngai Hoàng đế là Cơ Ngôn Thành. Hàn Giang Ly căn bản không coi hắn ra gì.
Cũng thế, Tô Tín bấy giờ quyền thế ngập trời ở Đại Chu cũng chỉ là một tiểu bối giang hồ trong mắt Hàn Giang Ly mà thôi. Người này cuồng ngạo đã ngấm tận xương tủy, cũng không biết là ai cho hắn tự tin đến vậy.
Ánh mắt Tô Tín càng lúc càng lạnh: “Tiểu bối? Ha ha, Hàn Giang Ly, năm xưa ngươi bị Tiêu gia đuổi giết như chó không chủ, nhờ vào Đại Chu che chở mới có thể sống đến hôm nay. Bằng không nào đến lượt ngươi ở đây nói năng ẩu tả?
Xem ra ngày xưa còn chưa dạy dỗ đủ. Nếu không ngươi cũng sẽ không huơ tay huơ chân trước mặt ta như vậy. Thật không biết điều!
Đạo lý làm người nhớ chừa đường lui ta còn hiểu hơn ngươi. Nhưng có vài người không đáng để ta lui một đường. Bởi vì người chết thì sau này không còn gặp lại!”
Dứt lời, thân hình Tô Tín động một cái. Trong nháy mắt, vô số kiếm khí ngưng tụ trong không khí. Trên trời dưới đất, khí tràng kiếm vực vô tận liền trực tiếp vây lấy Hàn Giang Ly vào trong. Trong nháy mắt, dưới kiếm khí vây giết, mọi người thậm chí còn không thấy rõ thân hình của Hàn Giang Ly!
Màn này xảy ra quá nhanh. Đại Thế Chí Thượng sư thầm nói một tiếng tệ hại. Lần này mời Hàn Giang Ly đến hình như là sai lầm.
Đúng như lúc trước Tô Tín nói, hắn vốn không nên lấy cứng đối cứng với Tô Tín. Lần này Đại Thế Chí Thượng sư chẳng qua chỉ muốn bức lui Tô Tín mà thôi. Không ngờ tính khí Hàn Giang Ly lại thối như vậy. Đã nhiều năm qua mà hắn không hề thay đổi dù một chút. Nói mấy câu đã đẩy Hàn Giang Ly lâm vào thế bị động.
Bên kia, Thái Tam Nguyên cùng Nhạc Đông Lưu cũng nhìn chằm chằm về phía đám người Đại Thế Chí Thượng sư. Tô Tín đã động thủ, bọn họ có cần cùng xông lên hay không?
Mặc dù bên này chỉ có ba người, nhưng có Tô Tín, đám người kia cũng không thắng được, ung dung rời đi cũng không thành vấn đề.
Mà trong kiếm khí vô biên, Hàn Giang Ly cũng bị Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín đánh một cái trở tay không kịp.
Hắn biết mình nổi danh tính xấu nhưng không ngờ Tô Tín còn hung hăng hơn hắn, trở mặt không nhận người, nói ra tay liền ra tay.
Chỉ có điều, tính cách Hàn Giang Ly dù có xấu nhưng thực lực của hắn cũng không phải là nói quá. Bằng không, những năm này, hắn đặc tội nhiều người như vậy, sớm đã bị người ta đuổi giết chết lâu rồi.
Chương 1690 - Một câu trả lời
Một câu trả lời
Dưới kiếm khí vô biên vây giết, Hàn Giang Ly cảm giác da đầu mình có chút tê dại nhưng hắn cũng nhanh chóng kịp có phản ứng. Một tay phất lên, chân khí khoáng đạt cuồn cuộn thu nạp vào, giống như vô biên tinh thần đều bị hắn nắm trong tay. Trích Tinh Thủ!
Hàn Giang Ly tay cầm tinh thần, trong giây lát ầm ầm đánh xuống, chân khí vô tận nổ vang, Trích Tinh Thủ, diêu lạc tinh thần!
Nói người có tính khí tệ, miệng thúi như Hàn Giang Ly thường là loại chết nhanh nhất trên giang hồ.
Thế mà bây giờ hắn không chết mà còn tấn thăng một đường đến Dương Thần cảnh. Vậy cho thấy hắn nhất định có thực lực. Bằng không, hắn sớm đã thành xương dưới mồ chứ không ở đây nói năng ẩu tả nữa.
Trích Tinh Thủ của Hàn Giang Ly trước đó đã thu nạp hơn một nửa kiếm khí trong kiếm vực vào tay. Sức hút mạnh mẽ vô cùng khủng bố dường như thực sự muốn giật tinh thần xuống theo.
Mà sau đó, một đòn diêu lạc tinh thần của hắn cũng vô cùng cương mãnh. Quyền tay làm chùy, ầm ầm đánh xuống. Gần như trong chớp mắt đã phá tan khí tràng kiếm vực của Tô Tín!
Hàn Giang Ly thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì hắn cũng coi như là người từng kinh qua chinh chiến. Thực lực cả người của hắn cũng bắt đầu từ lúc Hóa Thần cảnh mà chém giết đến được như bây giờ.
Vì thế, kinh nghiệm chiến đấu của Hàn Giang Ly không kém cạnh so với Tô Tín. Nhưng dù là vậy, hắn cũng bị sức mạnh cường đại kia của Tô Tín làm cho giật mình. Tô Tín này chắc chắn là một trong số những đối thủ mạnh nhất trong số những Dương Thần cảnh hắn từng gặp. Thậm chí còn mạnh hơn cả võ giả Dương Thần cảnh Tiêu gia từng đuổi giết hắn!
Chỉ có điều, Hàn Giang Ly nghĩ lầm một điểm, đó chính là sức mạnh của Tô Tín đã vượt quá tưởng tượng của hắn, còn kinh khủng hơn cả những gì hắn chứng kiến lúc này.
Đòn diêu lạc tinh thần của hắn phá vỡ khí tràng kiếm vực của Tô Tín, nhưng còn chưa chờ hắn thở xong được một hơi, trước mắt hắn liền xuất hiện một nắm đấm. Một quyền oanh thiên liệt địa, duy ngã độc tôn!
Tuyệt kỹ của Hàn Giang Ly chính là Trích Tinh Thủ. Môn này là lúc hắn còn ở Tiên Thiên Cảnh vô tình có được, được hắn một mực tu luyện đến tận Dương Thần cảnh. Trong lúc đó hắn cũng lấy được vô số võ kỹ, nhưng cũng không bỏ Trích Tinh Thủ đi, ngược lại còn dung nhập những môn võ kỹ kia vào trong Trích Tinh Thủ nữa.
Bấy giờ, Trích Tinh Thủ của Hàn Giang Ly đã cường đại đến trình độ nhất định. Một thức diêu lạc tinh thần kia lại càng cương mãnh bá đạo. Chỉ có điều, đối mặt với một quyền duy ngã độc tôn của Tô Tín, bất cứ môn võ cận chiến nào đối đầu với nó cũng trở nên phai mờ!
Trong mắt Hàn Giang Ly lóe lên vẻ tàn khốc. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay nắm quyền thành chùy. Chân khí vô tận ầm ầm bạo. Hư không cũng bị một chùy cương mãnh này xé nát.
Trích Tinh Na Nguyệt, tê thiên liệt địa!
Hai phe đều dùng võ đạo cực kỳ cương mãnh. Dưới va chạm, nhất thời toàn bộ đỉnh núi Hoan Hỉ Miếu cũng rung lên. Thậm chí, tượng Hoan Hỉ Phật một bên núi cũng bắt đầu chấn động. Vết nứt hiện lên giữa mi mắt Phật.
Sắc mặt Đại Thế Chí Thượng sư bỗng nhiên biến đổi. Bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện, thực lực của Tô Tín đã lại tiến bộ một đoạn lớn!
Lần trước hắn gặp Tô Tín lúc ở Đông Bình đạo tới giờ mới qua được mấy tháng, thế mà Tô Tín rốt cuộc lại tiến bộ một bậc lớn!
Thật ra, Đại Thế Chí Thượng sư không biết cái này còn phải cảm tạ Vu Chi Kỳ.
Nếu Tô Tín không thu nạp tinh huyết toàn thân của Vu Chi Kỳ thì hắn cũng không đến được cảnh giới như bây giờ.
Tinh huyết toàn thân của một tên võ giả Dương Thần cảnh tương đương với tu vi một năm khổ tu của Tô Tín.
Hàn Giang Ly lúc này rất thê thảm, đón đỡ một quyền ở trạng thái tột cùng của Tô Tín giáng xuống. Thật ra hắn cũng có chút không đỡ được nữa. Tuy nhiên, hắn gắng gượng không nôn ra ngụm máu tươi nào.
Nhưng đám người Đại Thế Chí Thượng sư cũng đã nhìn ra, thực lực của Hàn Giang Ly không tệ, ít nhất đều mạnh hơn một vài võ giả ở đây. Song tiếc thay hắn cũng không phải đối thủ của Tô Tín.
Đại Thế Chí Thượng sư thở dài một cái, cứ tiếp tục đánh như vậy thì tình hình sẽ hoàn toàn không khống chế được.
Hắn lo lắng chính là nếu Tô Tín thực sự giết chết Hàn Giang Ly, thế thì bố trí của Mật tông ở Trung Nguyên đều bị phá hủy tất thảy.
Hiện tại, Mật tông bọn họ đều dựa vào Đại Chu mà truyền đạo ở Trung Nguyên, lần này Hàn Giang Ly cũng là hắn mời tới.
Nếu Hàn Giang Ly chết trên tay Tô Tín, cái này thuộc về chuyện nội bộ Đại Chu. Với mạng lưới giao thiệp bây giờ của Tô Tín thì đoán chừng cũng không có việc gì.
Tuy nhiên, Mật tông bọn họ thì khác. Đại Chu sẽ cho rằng Mật tông khích bác Hàn Giang Ly xuất thủ với Tô Tín. Thậm chí, Đại Chu cũng có thể vì chuyện này mà hoàn toàn cắt đứt với Mật tông.
Dù sao bây giờ Cơ Hạo Điển đã chết, lúc đầu Đại Chu đồng ý hợp tác với Mật tông có nguyên nhân phần lớn là do Cơ Hạo Điển cần mượn dùng nghiên cứu về bạch ngọc thạch bản của Mật tông. Bây giờ thứ kia không ai nghiên cứu, tác dụng của Mật tông cũng mất hơn phân nửa.
Đại Thế Chí Thượng sư thở dài một cái, những chuyện này tất nhiên sẽ xảy ra, cũng là điều mà hắn không muốn thấy nhất.
Dĩ nhiên, bên phía bọn họ lần này có đến hơn mười tên võ giả Dương Thần cảnh đến, dùng toàn bộ sức mạnh của Mật tông uy hiếp Tô Tín. Nếu ngược lại, bị Tô Tín bức lui, Hoan Hỉ Miếu bị diệt, vậy Mật tông bọn họ thật không cần lăn lộn ở Trung Nguyên nữa.
Đột nhiên, Đại Thế Chí Thượng sư quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Long Tàng Tôn giả, lạnh lùng nói: “Chuyện này cuối cùng vẫn là do Hoan Hỉ Miếu các ngươi gây ra. Những tông môn khác nể tình cũng là nhất mạch Mật tông với ngươi nên cũng ra tay giúp. Nhưng cũng không thể vì ngươi mà khiến cho đại kế phục hưng của cả Mật tông bị tổn thương được.
Chương 1691 - Một câu trả lời (2)
Một câu trả lời (2)
Tình hình trước mắt ngươi cũng thấy rồi. Chuyện này tuyệt không thể làm căng nữa. Cái nên làm bọn ta đã làm, bây giờ nhìn tài của người thôi.”
Long Tàng Tôn giả bị ánh mắt của Đại Thế Chí Thượng sư làm run lên. Hắn không kiềm được, hỏi: “Hiện toàn bộ Mật tông ra mặt, Tô Tín hắn cũng không thèm nể, ta thì có thể làm gì?”
Đại Thế Chí Thượng sư lạnh lùng nói: “Đương nhiên là do thay mặt chủ trì Hoan Hỉ Miếu là người cho Tô Tín một câu trả lời. Một câu trả lời khiến cho Tô Tín lẫn người trong giang hồ cũng không nói được gì. Nếu không, chúng ta có lý do gì để lấy cứng đối cứng với Tô Tín chứ?”
Trong lòng Long Tàng Tôn giả rét lạnh. Hắn biết ý của Đại Thế Chí Thượng sư. Nhưng cho dù biết thì cũng phải làm thế nào đây? Hiện thời chuyện này hắn không cách nào cự tuyệt nữa. Nếu không, đám Đại Thế Chí Thượng sư quả thực sẽ rút lui.
Vì thế, Long Tàng Tôn giả cắn răng, đứng ra quát lên: “Tô Tín! Không phải ngươi muốn một câu trả lời hay sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi một câu trả lời!”
Dứt lời, trong giây lát, Long Tàng Tôn giả vỗ một chưởng về đan điền của hắn. Nhất thời, chân khí xoắn nát đan điền của hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trở nên vô cùng yếu ớt, từ Dương Thần cảnh rớt thẳng một mạch xuống Hóa Thần cảnh!
Long Tàng Tôn giả làm ra hành động lớn đến như vậy khiến Tô Tín cùng Hàn Giang Ly đang giao thủ cũng phải dừng lại.
Tô Tín nhìn Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị. Tên này đúng là lợi hại. Một thân tu vi Dương Thần cảnh, nói phế liền phế.
Hiện thời dù hắn còn mang tu vi Hóa Thần cảnh nhưng người hắn đã hư. Giữ lại tu vi Hóa Thần cảnh chẳng qua là muốn cất giữ thọ nguyên bấy giờ mà thôi. Tự phá đan điền, đời này hắn không còn cách nào tu luyện nữa.
Đại Thế Chí Thượng sư sắc mặt âm trầm đứng ra nói: “Tô Tín, Long Tàng Tôn giả cũng đã tự phế võ công rồi. Toàn bộ Hoan Hỉ Miếu đã hoàn toàn bị phế, cũng không uy hiếp được ngươi nữa. Như vậy đủ chưa?”
Tô Tín nhìn Đại Thế Chí Thượng sư, im lặng không nói gì.
Theo ý nghĩ lúc đầu của hắn, Hoan Hỉ Miếu này hắn hẳn nên thẳng tay tiêu diệt.
Chỉ có điều bây giờ Long Tàng Tôn giả quyết tâm tự phế võ công cho Tô Tín một câu trả lời. Nếu như Tô Tín còn nhất quyết không tha thì cũng có chút hiếp người quá đáng. Đám Đại Thế Chí Thượng sư dù có phải liều mạng, hao tổn cơ nghiệp bọn họ đặt ở Trung Nguyên cũng sẽ không để cho Tô Tín uy hiếp quá đáng như vậy.
Vì thế, Tô Tín nghĩ nghĩ một lúc liền nói: “Được, lần này Hoan Hỉ Miếu đủ lợi hại. Ta cũng cho Mật tông các ngươi mặt mũi. Chuyện này cũng bỏ qua. Tuy nhiên, ta không muốn nhìn thấy mặt của một tên võ giả Hoan Hỉ Miếu nào đặt chân đến Trung Nguyên nữa. Nếu không, hậu quả các ngươi tự biết!”
Dứt lời, Tô Tín gương tay một cái. Nhất thời, mấy chục ngàn đạo kiếm khí bạo trong thiên địa, sáng chói vô biên, lộng lẫy vô cùng!
Kiếm khí khuấy động hư không, ầm ầm hạ xuống. Mặt khác của đỉnh núi, phía bên có tượng đá Hoan Hỉ Phật cao đến mấy trăm trượng, dưới kiếm khí vây giết của Tô Tín ầm ầm vỡ vụn, hoàn toàn biến thành một đống đá vụn rải rác!
Thấy cảnh này, võ giả Ám Vệ cùng Tây Bắc quân thủ hạ Tô Tín hai mắt sáng lên. Đây là sức mạnh của cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong hay sao? Nhất kiếm oai vỡ vụn sơn hà. Thực lực kinh khủng bậc này thậm chí đã thoát ly khỏi phạm vi “con người” rồi.
Mà lúc này, sắc mặt đám người Mật tông lại hết sức khó coi. Đặc biệt là đám người Hoan Hỉ Miếu. Bọn họ thậm chí hận không thể trực tiếp giết ngay Tô Tín.
Hoan Hỉ Phật chính là ký hiệu của Hoan Hỉ Miếu. Năm xưa, thủy tổ của Hoan Hỉ Miếu khai tông lập phái ở đây đã dùng một mặt núi khắc tượng đá Hoan Hỉ Phật to lớn. Thế mà bây giờ lại bị Tô Tín dùng một kiếm làm hỏng. Cái này cũng tương đương với việc cắt đứt sống lưng của Hoan Hỉ Miếu.
“Chúng ta đi.”
Tô Tín vung tay, trực tiếp dẫn người xuống núi.
Mấy người Mật tông phía sau cũng không có biểu thị gì. Ngay cả miệng thối hàng đầu Hàn Giang Ly cũng không nói nhảm gì nhiều.
Tính hắn chỉ tệ chứ không bị ngu. Thực lực của Tô Tín hắn đã thấy qua, tuyệt không phải là tên tiểu bối trong miệng hắn trước đó.
Trước mắt, Long Tàng Tôn giả tự phế võ công mới mời được Tô Tín đi. Hắn cũng không dám khiêu khích Tô Tín nữa. Nếu quả thực chọc cho Tô Tín quay lại, đoán chừng người Mật tông sẽ hận chết hắn.
Đại Thế Chí Thượng sư quay đầu, lạnh nhạt nói với Long Tàng Tôn giả: “Sự tình lần này coi như là chấm dứt. Dù sao thì Hoan Hỉ Miếu các ngươi tự mình thu xếp ổn thỏa đi. Nếu như các ngươi còn gây ra chuyện gì, Mật tông ta tuyệt đối sẽ không xen vào nữa.”
Sau khi nói xong, đám người Đại Thế Chí Thượng sư ngay lập tức xoay người rời đi.
Trước mắt bọn họ vẫn chưa đuổi Hoan Hỉ Miếu ra khỏi Mật tông, nhưng sau lần này, bọn họ đã quyết định không đặt Hoan Hỉ Miếu trong hàng ngũ Mật tông nữa.
Mật tông không phải chỉ là Mật tông của một bên nào mà là của tất cả các võ giả Mật tông.
Vì thế, đám người Đại Thế Chí Thượng sư hết sức chán ghét đám người Hoan Hỉ Miếu không biết kiềm chế, thường xuyên gây chuyện này.
Long Tàng Tôn giả sắc mặt thẫn thờ, không gật cũng không lắc. Đến sau khi đám người Đại Thế Chí Thượng sư rời đi, lúc này, thân hình Long Tàng Tôn giả mới lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Đám võ giả Dung Thần cảnh của Hoan Hỉ Miếu đứng một bên vội vàng đỡ hắn dậy, kiểm tra thương thế bên trong cơ thể hắn.
Mặc dù bây giờ Long Tàng Tôn giả chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh nhưng nếu không phải lần này Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, ép lui Tô Tín thì e rằng Hoan Hỉ Miếu bọn họ hoàn toàn xong đời.
Vì lẽ đó, chỉ cần Long Tàng Tôn giả còn sống, dù hắn đã thành một tên phế nhân, người Hoan Hỉ Miếu cũng vẫn nguyện ý xem hắn là trụ trì Hoan Hỉ Miếu như trước đây.
Chương 1692 - Hy vọng cuối cùng
Hy vọng cuối cùng
Nhìn tượng Hoan Hỉ Phật bị Tô Tín hủy đi, trong mắt Long Tàng Tôn giả lóe lên vẻ không cam lòng.
Cơ nghiệp mấy ngàn năm của Hoan Hỉ Miếu chẳng lẽ cứ như vậy mà bị hủy không còn gì?
Ở Tây Cương, không có Mật tông che chở, Hoan Hỉ Miếu khó mà đi được nửa bước. Hơn nữa, Tô Tín còn bảo, chỉ cần Hoan Hỉ Miếu dám đến Trung Nguyên truyền đạo thì sẽ khiến cho bọn họ bẽ mặt.
Như vậy trên trời dưới đất không còn đất cho Hoan Hỉ Miếu bọn họ đặt chân, điều này cũng khiến cho Long Tàng Tôn giả dâng lên cảm giác tuyệt vọng trong lòng.
Hồi lâu sau, Long Tàng Tôn giả mới nói: "Đưa ta đến đất bế quan.”
Mọi người ở đây đều có chút sửng sốt. Hắn không phải là trụ trì hay sao? Còn đi đâu nữa?
Sau đó bọn họ liền nhận ra Long Tàng Tôn giả không phải đang nói hắn mà là Đại Hoan Hỉ La Hán.
Mặc dù Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan đã trăm năm nhưng thực chất năm xưa hắn vẫn chưa giao ra chức trụ trì, cho nên sau này bất kể là Dạ Già Nam hay là Long Tàng Tôn giả bây giờ cũng không phải là trụ trì thực sự, mà chỉ là thay mặt trụ trì.
Bấy giờ, nghe Long Tàng Tôn giả nói muốn đến chỗ Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan, theo bản năng bọn họ muốn ngăn cản, có điều sau đó mọi người cười khổ một tiếng, không cản nữa mà ngoan ngoãn đưa Long Tàng Tôn giả đến nơi bên trong vách núi phía sau Hoan Hỉ Miếu. Đây chính là nơi Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan.
Trước kia bọn họ không muốn mở đất Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan ra, thực chất là vì giữ cảm giác thần bí, để cho người bên ngoài cho rằng Đại Hoan Hỉ La Hán có thể còn sống. Hoan Hỉ Miếu bọn họ cũng còn bán bộ Chân Vũ cảnh.
Tuy nhiên bây giờ thủ đoạn cố ý làm ra vẻ huyền bí này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Lần này, mặt mũi Hoan Hỉ Miếu có thể nói là bị Tô Tín phủi sạch rồi.
Tô Tín cũng đã đánh đến cửa, Đại Hoan Hỉ La Hán còn không ra mặt thì không phải đã chết còn gì?
Cho nên chuyện này với Hoan Hỉ Miếu mà nói thì thực ra cũng không quan trọng đến vậy.
Mọi người đỡ Long Tàng Tôn giả đến chỗ Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan. Long Tàng Tôn giả phất phất tay, nói: “Các ngươi đi trước đi. Bất kể trụ trì có chết hay chưa, ta cũng sẽ ở đây bế sinh tử quan. Sau này, Hoan Hỉ Miếu giao cho các ngươi xử lý.”
Mọi người ở đây nhất thời cả kinh, vội vàng nói: “Trụ trì…”
Long Tàng Tôn giả khẽ nạt: “Ta nói rồi! Chuyện Hoan Hỉ Miếu giao cho các ngươi xử lý. Các ngươi cũng đi đi thôi.”
Mọi người bất đắc dĩ chỉ đành rời đi. Bọn họ cũng biết ý của Long Tàng Tôn giả là gì.
Thật ra những võ giả Hoan Hỉ Miếu này vẫn ôm chút ảo tưởng với Đại Hoan Hỉ La Hán.
Nếu một khi đất bế quan này mở, Đại Hoan Hỉ La Hán thực sự đã chết, đả kích này người thường có khi không tiếp nhận được. Thậm chí có nhiều đệ tử Hoan Hỉ Miếu ý chí không kiên định sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.
Cho nên Long Tàng Tôn giả mới nói bọn họ rời đi, để lại cho bọn họ một chút hy vọng. Nếu phải tuyệt vọng thì một mình hắn tuyệt vọng là được.
Dĩ nhiên, Long Tàng Tôn giả làm như vậy cũng bởi vì một điểm hắn không nói rõ ra, đó là bởi vì bây giờ hắn đã phế.
Mặc dù hắn vì gìn giữ toàn bộ Hoan hỉ Miếu mới tự phế võ công, hiện tại, trong miếu vẫn còn mấy tên võ giả Dung Thần cảnh.
Bây giờ bọn họ cảm niệm ân đức của Long Tàng Tôn giả nên mới cam nguyện để hắn tiếp tục chấp chưởng Hoan Hỉ Miếu, nhưng thời gian lâu dài thì sao? Đám người này có thể sinh tâm tư khác hay không?
Trước kia Long Tàng Tôn giả cũng lười đi suy tính những chuyện này. Dù sao có Dạ Già Nam, hắn cũng chỉ cần xuất thủ là được rồi.
Nhưng bây giờ Hoan Hỉ Miếu gặp đại biến. Tính tình Long Tàng Tôn giả cũng sau đại biến mà trở nên càng nhạy cảm, đa nghi.
Đến sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Long Tàng Tôn giả lảo đảo đi đến trước vách núi kia, hai tay kết ấn. Nhất thời, vách núi đá nứt ra thành một lỗ hổng, một lối đi xuất hiện trước mặt Long Tàng Tôn giả.
Bình thường, đất bế quan của võ giả không thể mở từ bên ngoài, chỉ khi được chủ nhân cho phép thì mới được.
Nhưng Đại Hoan Hỉ La Hán bế sinh tử quan. Sinh tử quan từ trước đến giờ đều là chín cửa tử một cửa sinh, lại còn là lựa chọn được ăn cả ngã về không.
Nên đất bế quan này cũng là nơi có thể mở ra từ bên ngoài. Tác dụng chính là chẳng may người bế quan bỏ mình, người bên ngoài cũng có thể vào nhặt xác cho hắn.
Long Tàng Tôn giả tiến vào bên trong lối đi, cửa phía sau cũng theo đó mà đóng kín.
Toàn bộ lối đi cũng chỉ có mấy chục trượng, đến khi Long Tàng Tôn giả đến nơi sâu nhất trong đất bế quan, mắt hắn nhất thời lóe lên chút vẻ tuyệt vọng.
Trong mật thất bế quan mấy chục trượng có một bộ xương người kỳ dị ngồi xếp bằng.
Quanh thân bộ xương kia tựa như đều được đúc thành từ lưu ly, tản ra quang mang bảy màu chói mắt, cực kỳ diễm lệ.
Miệng Long Tàng Tôn giả đắng ngắt. Quần áo trên người bộ xương bảy màu này chính là trang phục của Đại Hoan Hỉ La Há ngày xưa. Đại Hoan Hỉ La Hán, hy vọng cuối cùng của Hoan Hỉ Miếu bọn họ cũng đã sớm hóa thành bộ xương khô!
Chương 1693 - Hy vọng cuối cùng (2)
Hy vọng cuối cùng (2)
Long Tàng Tôn giả lắc đầu một cái. Hắn cũng biết, Chân Vũ cảnh nào dễ đột phá như vậy? Đã trăm năm trôi qua, Đại Hoan Hỉ La Hán chắc chắn đã chết từ lâu.
Ngay lúc Long Tàng Tôn giả tâm như tro tàn, muốn hoàn toàn khép kín đất bế quan này, ở đây chờ chết, hắn nhìn xương cốt giống như lưu ly bảy sắc, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Thân xác võ giả cường hãn, đặc biệt là những cõ giả xuất thân Mật tông. Hầu như mỗi người đều có tu luyện một vài công pháp luyện thể.
Đến cảnh giới Dương Thần cảnh đỉnh phong như Đại Hoan Hỉ La Hán, bọn họ đều đã ngưng luyện tinh huyết bản thân thành đậm đặc như thủy ngân. Thậm chí, tinh huyết rời cơ thể một giờ sau đã hóa thành lưu ly thủy tinh rồi.
Mà võ giả cấp bậc này cũng gần như có thể rèn luyện xương cốt bản thân giống như kim thiết. Cho nên, cường giả Dương Thần cảnh bỏ mình mặc dù thân thể không giữ được vạn năm không mục, nhưng mấy trăm ngàn năm cũng không phải là vấn đề.
Kể cả Đại Hoan Hỉ La Hán mới vừa đóng sinh tử quan đã chết, cho tới bây giờ cũng cùng lắm là qua trăm năm mà thôi. Trong thời gian ngắn như vậy làm sao mà hắn biến thành một bộ xương khô cho được?
Long Tàng Tôn giả nhắm mắt lại, đem tản toàn bộ Nguyên Thần lực của hắn ra.
Chẳng qua chỉ là đan điền bị phế, tương đương với tu vi bị hủy, nhưng Nguyên Thần lực của hắn thì vẫn còn như trước.
Trong cảm giác Nguyên Thần của Long Tàng Tôn giả, nơi này đã không còn là mật thất bế quan, mà là một thế giới Cực Lạc khoáng đạt!
Nơi này có thần nữ khởi vũ, có thần điêu trường minh, không có bệnh ách tai khổ, khắp nơi đều là lưu ly hoàng kim.
Chỉ có điều, lúc này thế giới Cực Lạc này lại tràn ngập tử khí. Một luồng tử khí trống rỗng, chỉ có ở nơi sâu nhất trong thế giới Cực Lạc đó, Long Tàng Tôn giả mới có thể loáng thoáng cảm giác được tiếng tim đập yếu ớt truyền tới.
Mở mắt ra, Long Tàng Tôn giả nhất thời điên cuồng bật cười, cười đến độ hắn thậm chí động đến nội thương, nôn ra hai búng máu tươi.
“Thế giới Cực Lạc. Hóa ra đây cũng là thế giới Cực Lạc!”
Đại Hoan Hỉ La Hán đã từng giảng giải với bọn họ rằng võ giả Dương Thần của Hoan Hỉ Miếu sau khi đến đỉnh phong sẽ đi tiếp thế nào. Đại Hoan Hỉ La Hán lựa chọn siêu thoát tinh thần, thần du thế giới Cực Lạc. Trước tiên sẽ tấn tinh thần thành Chân Vũ, sau đó mới kéo theo thân xác.
Chỉ có điều, Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan trăm năm không ra, đám người Long Tàng Tôn giả cũng cho rằng hắn đã chết, con đường này hắn cũng đã đi nhầm.
Cho nên cuối cùng, Dạ Già Nam mới chọn đi đường khác, lựa chọn cách cải tu ma công Huyết Ma giáo.
Song, bọn họ đều nghĩ sai cả. Bao gồm cả Đại Hoan Hỉ La Hán cũng đã nghĩ sai. Đường đi lúc đầu của bọn họ là đúng. Tuy chỉ là sau đó bọn họ lại đi lệch mà thôi.
Long Tàng Tôn giả nhìn hài cốt gần giống như lưu ly trước mặt, sắc mặt hắn không vui không buồn.
Hắn cùng đám võ giả Tiêu Ma Da gia nhập vào Hoan Hỉ Miếu sau này khác nhau. Từ nhỏ, hắn đã lớn lên trong Hoan Hỉ Miếu. Sư phụ của hắn cũng là võ giả đồng lứa với Đại Hoan Hỉ La Hán. Chỉ có điều, sư phụ hắn không được kinh tài tuyệt diễm như Đại Hoan Hỉ La Hán, sau khi miễn cưỡng bước vào Dung Thần cảnh thì chết do hao hết thọ nguyên.
Hoan Hỉ Miếu là chỗ dựa của Long Tàng Tôn giả, cho nên hắn có thể vì Hoan Hỉ Miếu mà tự phế võ công.
Bây giờ, trong tay hắn nắm giữ có khi là tương lai của toàn bộ Hoan Hỉ Miếu, có thể thành công hay không hắn cũng không biết. Thậm chí hắn còn có thể vì cái này mà bỏ mạng. Nhưng Long Tàng Tôn giả vẫn muốn thử một lần. Nếu không, Hoan Hỉ Miếu bọn họ đến một chút cơ hội cũng không có.
Long Tàng Tôn giả thở dài một hơi. Hắn lại trực tiếp cắt đứt cổ tay mình. Nhất thời, tinh huyết đậm đặc như thủy ngân liên tục chảy ra như dòng nước, rót vào giữa bộ xương của Đại Hoan Hỉ La Hán, khiến cho bộ xương bảy màu kia có chút huyết sắc, như có thêm mấy phần sinh cơ.
Long Tàng Tôn giả nhắm mắt lại. Hắn không để ý tinh huyết trong cơ thể mình đang không ngừng chảy. Hắn chỉ cảm thấy trong thế giới Cực Lạc kia hình như có một chút sức sống. Mà tiếng tim đập nơi sâu xa trong thế giới Cực Lạc đó cũng hình như càng thêm rõ ràng.
Lúc này, chuyện xảy ra ở Hoan Hỉ Miếu, Tô Tín dĩ nhiên không biết. Dù sao vì Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, toàn bộ Hoan Hỉ Miếu có thể nói là hoàn toàn không có sức mạnh uy hiếp được hắn.
Lúc này, Tô Tín diệt Hoan Hỉ giáo, sau đó lại ép thay mặt trụ trì Hoan Hỉ Miếu là Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, hai chuyện này đều truyền đến giang hồ.
Trước kia Tô Tín làm ra chuyện này, một vài võ giả trung lập trên giang hồ chỉ biết cảm thán Tô Tín thế lực mạnh mẽ. Dựa vào sức một mình mà diệt được cả một thế lực đứng đầu giang hồ. Còn võ giả Chính đạo lại mắng chửi Tô Tín lòng dạ ác độc, gây nên chém giết trong giang hồ, vân vân…
Tuy nhiên lần này trên giang hồ chẳng có mấy người mắng Tô Tín lòng dạ ác độc. Ngược lại, còn không ít người khen ngợi Tô Tín. Tô Tín hắn dù cũng là họa trên giang hồ nhưng lần này cũng coi là vì giang hồ mà trừ một cái hại lớn.
Chương 1694 - Phát triển của Thiên Tru Minh
Phát triển của Thiên Tru Minh
Chuyện Hoan Hỉ giáo làm những năm này không ít bị võ lâm Chính đạo lên án. Song, bọn họ ở yên tại đất Lũng Tây đạo, võ giả Hoan Hỉ giáo dám đến Trung Nguyên hành sự đều bị võ lâm Chính đạo ở Trung Nguyên vây giết. Tuy nhiên, bọn họ làm xằng làm bậy ở địa bàn của bọn họ, những tông môn Chính đạo kia còn dám đánh đến cửa mà diệt bọn họ à?
Bởi thế, những năm này, Hoan Hỉ giáo đều làm mấy chuyện khiến người khác chán ghét. Đối với thực lực võ lâm Chính đạo thì Hoan Hỉ giáo không tạo được uy hiếp gì. Võ lâm Chính đạo liên thủ làm lớn đi diệt cũng không mấy có lợi. Tuy nhiên nếu không quan tâm đến, để Hoan Hỉ giáo làm mấy chuyện bắt người cướp của kia cũng thực khiến người khác vô cùng tức giận.
Lần này, Tô Tín diệt Hoan Hỉ giáo ngược lại cũng thực coi như vì giang hồ trừ họa lớn. Nên có mắng chửi cũng ít hơn chút.
Dĩ nhiên, với Tô Tín mà nói, người trên giang hồ mắng hay khen hắn, Tô Tín cũng chẳng thèm để ý. Dù sao hắn cũng không phải dựa vào danh tiếng mà lăn lộn giang hồ.
Chuyện nhất mạch Hoan Hỉ, Tô Tín coi như giải quyết xong. Vì thế, mới vừa về đến Tây Bắc đạo, Tô Tín cũng ngay lập tức đi bế quan.
Chuyến đi đến chiến trường thượng cổ lần này Tô Tín cũng thu hoạch được không ít đồ. Trong đó, cảm ngộ của Phong Đô Đại Đế với võ đạo rất có hữu dụng với Tô Tín.
Tô Tín cũng tính tu luyện Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển lấy được từ chỗ Huyễn Ma Đạo một phen, dung nhập nó vào trong Huyết Hà Thần Kiếm của hắn.
Huyết Ma Kinh tuy là căn cứ vào Di Thần Hoán Huyết mà Tô Tín tu luyện soạn lại mà thành. Nhưng bí thuật cùng các loại công pháp ẩn chứa còn nhiều hơn so với Di Thần Hoán Huyết.
Dẫu sao, Di Thần Hoán Huyết chẳng qua căn cơ mà ngày xưa Đại Thiên Ma Tôn gây dựng. Còn Huyết Ma Kinh lại do hơn mười cường giả đại diện cho Huyết Ma giáo không ngừng tăng thêm bổ sung vào mà thành.
Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển cũng không hổ là kiếm kỹ chí cường của Huyết Ma giáo. Uy năng mạnh mẽ của nó vô cùng tà dị, chính là ma công điển hình.
Có điều, Tô Tín tu luyện cũng coi là rất thuận lợi. Dù sao hắn đã tu Di Thần Hoán Huyết, cũng coi là có căn cơ Huyết Ma giáo ngày xưa. Mà Huyết Hà Thần Kiếm của hắn cũng có phần tương tự với Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển, cho nên việc tu luyện ngược lại cũng không có gì trở ngại quá lớn.
Thật ra thì nếu bây giờ Tô Tín muốn nhanh chóng tăng thực lực thì cách tốt nhất vẫn dùng Di Thần Hoán Huyết đi thu nạp tinh huyết của võ giả Dương Thần cảnh. Như vậy, chỉ cần Tô Tín thu nạp tinh huyết của bảy, tám tên võ giả Dương Thần cảnh thì hắn sẽ ngay lập tức lên đến cảnh giới đỉnh phong Dương Thần cảnh.
Chỉ có điều, đáng tiếc là cường giả Dương Thần cảnh cũng không phải cải trắng, tuy ý là có thể tìm ra bảy, tám người để ngươi giết.
Trên giang hồ, mỗi một cường giả Dương Thần cảnh đều là nhân vật có danh tiếng. Chết một người cũng đủ khiến giang hồ chấn động. Tô Tín chỉ cần lộ ra chút xíu dấu vết thì sẽ bị người phát hiện ra.
Cho nên, Tô Tín dứt khoát đè cái suy nghĩ này xuống. Nghiêm túc bế quan một trận rồi tính.
Với thực lực bây giờ của Tô Tín, thật ra hắn cũng chẳng còn cách Dương Thần cảnh hậu kỳ bao xa. Song, khoảng cách vẫn còn kém một chút so với những võ giả Dương Thần cảnh chân chính đứng trên đỉnh phong như đám người Lâm Tông Việt của Đại Chu, Hà Vô Sơn của Danh Kiếm sơn trang.
Lúc trước trên chiến trường thượng cổ, Tô Tín cuối cùng phải dùng đến Thánh Tâm Tứ Kiếp giết Dạ Già Nam khiến hắn trở tay không kịp mới đánh chết được. Nếu như trực diện đối chiến, Tô Tín coi như có thắng thì đến cùng cũng chỉ có thể là thắng mà thảm thôi.
Mà theo Tô Tín, thực lực của Dạ Già Nam sau khi dùng bí pháp cũng còn yếu hơn so với đám người Lâm Tông Việc một nước.
Đến cấp bậc như Tô Tín, việc bế quan đã không tính theo tháng mà là bàn về năm.
Cho nên, khoảng thời gian này, Tô Tín đã căn dặn đám Hoàng Bỉnh Thành nếu không có đại sự thì đừng đến quấy rầy hắn. Dĩ nhiên, với Tây Bắc bây giờ cũng sẽ không có đại sự gì phát sinh.
Một năm sau, bên phía Tây Bắc đạo hết sức an ổn. Đám người Hoàng Bỉnh Thành không đến quấy rầy Tô Tín dù chỉ một lần.
Mà Thiên Tru Minh do Lãnh Vô Ma thành lập cũng bắt đầu phát triển kích thước.
Lãnh Vô Ma vẫn rất sợ Tô Tín. Dẫu sao bây giờ tính mạng của hắn cũng nằm trong tay Tô Tín.
Dĩ nhiên hắn cũng rất không cam lòng. Trong thời gian một năm này, Lãnh Vô Ma tiến từ Hóa Thần đến Dung Thần. Tốc độ này hết sức kinh người.
Sau khi có thực lực, Lãnh Vô Ma liền muốn thoát khỏi Tô Tín. Nhưng chỉ với thực lực bây giờ thì đến cái rìa của cấm chế Nguyên Thần trong cơ thể, hắn cũng không sờ tới.
Cho nên sau cùng Lãnh Vô Ma vẫn cho qua, truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn ngày xưa hắn cũng đã bỏ, chỉ dựa vào Di Thần Hoán Huyết mà muốn giải trừ cấm chế Nguyên Thần thì quả là vớ vẩn.
Sau khi bỏ ý tưởng không thiết thực kia đi, Lãnh Vô Ma cũng chỉ đành nghiêm chỉnh dựa theo chỉ thị của Tô Tín, âm thầm phát triển Thiên Tru Minh, hành sự vô cùng cẩn thận.
Chương 1695 - Phát triển của Thiên Tru Minh (2)
Phát triển của Thiên Tru Minh (2)
Phải biết lúc này mới có một năm, Lãnh Vô Ma đã biến Thiên Tru Minh từ cái gì cũng không có biến thành hơn ngàn người như bây giờ. Trong đó thậm chí còn có tổ chức năm tên võ giả Hóa Thần cảnh.
Năm tên võ giả Hóa Thần cảnh kia không phải là Lãnh Vô Ma chiêu mộ sau này. Toàn bộ đều là Tiên Thiên hoặc Hậu Thiên mà Lãnh Vô Ma chọn ra từ nhóm đầu tiên để chuyên tâm đào tạo. Lúc này, bọn họ đều thuận lợi thăng cấp Hóa Thần cảnh.
Phải biết, võ giả tầm thường từ Hậu Thiên tấn thăng đến Hóa Thần dù có nhanh đến đâu cũng phải khổ tu hơn mười năm. Có thể tấn thăng đến Hóa Thần trong vòng mười năm cũng đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Kết quả, dưới Di Thần Hoán Huyết, những võ giả thiên phú vốn chỉ có thể nói là tàm tạm, trong vòng một năm lại tấn thăng tới Hóa Thần cảnh, đủ để thấy sự kinh khủng của Di Thần Hoán Huyết.
Hơn nữa, đây còn là kết quả sau khi được Lãnh Vô Ma nghiêm ngặt lựa chọn.
Lúc Tô Tín tuyệt diệt Hoan Hỉ giáo có vận dụng Di Thần Hoán Huyết một lần. Biết được môn công pháp này là tai họa ngầm. Nếu chiêu mộ những võ giả ý chí không kiên định vào thì coi như không phải là ngươi đang điều khiển công pháp mà là công pháp đang đè đầu cưỡi cổ ngươi.
Cho nên, Tô Tín nghiêm lệnh Lãnh Vô Ma lúc chọn thành viên nhất định phải cẩn thận. Năng lực tâm chí là hàng đầu, những thứ khác đều đứng sau.
Vì vậy, trong một năm trời Thiên Tru Minh mới phát triển đến hơn ngàn người. Bằng không, chỉ dựa vào thủ đoạn của Lãnh Vô Ma thì có thể được đến hơn mười ngàn người.
Kiếm Nam đạo, phủ Trạch Dương, bên trong một tửu lâu, không ít người giang hồ tụ lại ở đây bàn luận xôn xao. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi phủ Trạch Dương bọn họ gần đây xảy ra chuyện lớn.
Bên cạnh tửu lâu, một tên võ giả Hậu Thiên mặc đồng phục võ sĩ đoản đả, tướng mạo xấu xí. Gần hắn, một đám người vây quanh, đang nghe hắn giảng giải đại sự phát sinh ở phủ Trạch Dương.
Người này nhìn qua chính là giang hồ phong môi. Có điều, nhìn lối ăn mặc cùng thực lực lại lộ ra vẻ là loại không đủ tư cách. Cùng lắm cũng chỉ có ít tin tức bát quát mà thôi, gần như không có gì hữu dụng.
Tuy nhiên, hắn dù sao cũng là phong môi, tin tức trong tay nhất định cũng nhanh nhẹn hơn so với võ giả tầm thường.
Tên giang hồ phong môi kia cầm ly lên, thong thả nhấp một ngụm rượu, câu lên lòng hiếu kỳ của mọi người đủ đầy, lúc này mới nói: “Chắc hẳn các ngươi cũng đều nghe nói phủ Trạch Dương chúng ta phát sinh đại sự. Tối ngày hôm qua, một trong ba đại thế lực phủ Trạch Dương là Khâu gia bị diệt gia môn. Hiện thời, toàn bộ Khâu gia đang bị hai thế lực lớn khác là Trấn Thông Tiêu cục cùng Hổ Uy Bang phong tỏa. Người ngoài đến liếc mắt nhìn cũng khó.”
Mọi người ở đây đều nhanh chóng gật đầu một cái. Đại án diệt môn mà lại, chuyện này rất hiếm gặp ở mấy châu phủ nhỏ.
Phủ Trạch Dương bọn họ có ba thế lực lớn là Khâu gia, Trấn Thông Tiêu cục cùng Hổ Uy Bang. Ba thế lực đều có võ giả Tiên Thiên trấn giữ. Mặc dù chút thực lực này với các giang hồ đại phái xem ra đều là thế lực nhỏ không đáng vào đâu nhưng đặt vào phủ Trạch Dương thì lại là ba thế lực khổng lồ. Không ngờ, Khâu gia trong một đêm bị người diệt sạch.
Giang hồ phong môi kia cười khà khà, nói: “Các ngươi chắc chắn cũng nghi ngờ vì sao người của Trấn Thông Tiêu cục cùng Hổ Uy Bang không để cho người khác nhìn đúng không? Nguyên nhân rất đơn giản. Đó chính là người Khâu gia chết thật sự có chút tà. Thậm chí tà đến mức hai nhà đó cũng không dám tùy tiện đụng vào. Vì không để cho người khác phá hư hiện trường nên mới trực tiếp phong tỏa Khâu gia.”
Bên cạnh không chỉu nổi hắn vòng vo, vội vàng thúc giục: “Đừng nói nhảm nữa, Khâu gia kia rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ là do người trong Ma đạo làm?”
Tên giang hồ phong môi kia lắc lắc đầu, nói: “Không phải là người trong Ma đạo. Một người bạn thân của ta giúp việc trong Hổ Uy Bang, hắn cũng là người thuộc nhóm đầu tiên tiến vào Khâu gia. Cảnh tượng lúc đó ở Khâu gia thiếu chút nữa dọa hắn đến sợ choáng váng.
Một trăm bảy mươi ba người ở toàn bộ Khâu gia tất cả đều bị chặt đứt đầu, chất thành một ngọn núi nhỏ đặt giữa sân, nhưng lại không thấy một giọt máu nào. Tất cả thân thể đều không cánh mà bay.
Hơn nữa, trong đống đầu người chất lên đó còn một lệnh bài bằng đồng thau cùng một tờ giấy trắng. Trên lệnh bài đó có hai chữ lớn tên là ‘Thiên Tru’.
Mà trên tờ giấy trắng kia lại viết thiếu gia Khâu Chí Hằng của Khâu gia năm ngoái nhìn trúng thê tử một nhà thường dân, cưỡng ép không được thì giết phu đoạt thê.
Chuyện này chư vị chắc cũng có nghe qua. Tuy nhiên lại bị Khâu gia gắng gượng đè xuống.
Nhưng nào ngờ thiên đạo tuần hoàn báo ứng xác đáng. Báo ứng của Khâu gia coi như là đến rồi. Câu nói sau cùng trên tờ giấy trắng đó chính là bốn chữ ‘thay trời hành đạo’.”
Mọi người ở đây trố mắt nhìn nhau, kiểu gì cũng cảm giác thấy có chút quái dị.
Theo lý mà nói, Khâu gia hoành hành nhiều năm ở phủ Trạch Dương, đúng là không phải thứ gì tốt. Khâu Chí Hằng kia lại là cậu ấm nổi sanh. Chuyện giết phu đoạt thê táng tận lương tâm này chắc chắn hắn làm được. Hơn nữa, mọi người ở đây cũng thực đều nghe qua có chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận