Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1657 - Tuyệt Sát (2)

Tuyệt Sát (2)
Dạ Già Nam nhướn mày một cái, trong mắt hắn cũng lóe lên một tia độc ác. Hai tay kết ấn. Hai cánh tay của hắn ngay lập tức vỡ vụn. Một đoàn huyết vụ nhất thời bạo phát ngưng tụ thành huyết sắc Minh Vương, phá kiếm khí, ầm ầm ấn đến hướng Tô Tín!
Đây cũng là một loại phí pháp Huyết Ma giáo, so với việc thiêu đốt tinh huyết thì nó còn bá đạo hơn. Trực tiếp tế một phần thân thể, liều mạng với đối phương. Đây là thủ đoạn chắc chắn hại mình hại người, hơn nữa lại còn mang tính vĩnh cửu.
Tô Tín mặt không biến sắc. Thánh Tâm Tứ Kiếp của hắn hãy còn một kiếp chưa dùng đến, đó chính là Kích Thần Kiếp!
Hai tay Tô Tín kết ấn, quanh thân hắn thần mang kim sắc đại thịnh, sau lưng hắn hư ảnh Thần hiện lên. Một chưởng giáng xuống, vô tận Nguyên Thần lực phá hư không, đánh nát chư thiên, Thần Phật tịch diệt!
Kích tối hậu trong Thánh Tâm Tứ Kiếp chính là Kích Thần Kiếp lấy Nguyên Thần làm vũ khí!
Kích Thần Kiếp cùng Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần tà dị bất đồng, cũng khác cả bí thuật đơn thuần công kích Nguyên Thần trên phiến bạch ngọc kia.
Kích Thần Kiếp dùng Nguyên Thần dẫn động thiên địa, đánh phá thiên Thần Phật, nhìn như tà dị nhưng cũng cực kỳ bá đạo. Thánh Tâm Quyết Đế Thích Thiên ngày xưa dung hợp võ công của vạn ngàn tông môn trên giang hồ ngày xưa mới chế tạo ra được nào phải đơn giản?
Dưới một chưởng từ thần ảnh, huyết sắc Minh Vương vỡ vụn, Dạ Già Nam ngay lập tức bị một chưởng này đánh mạnh xuống đất. Trong nháy mắt Nguyên Thần bị sức mạnh cường đại kia giết chết!
Sử dụng Kích Thần Kiếp sắc mặt của Tô Tín cũng có chút trắng bệch.
Chân khí trong cơ thể cùng Nguyên Thần lực thậm chí đã gần đến mức cạn kiệt.
Thánh Tâm Quyết không hổ là công pháp năm sao. Bổ sung thêm Thánh Tâm Tứ Quyết, uy năng cộng lại khác nhau, có tà dị cũng có cương mãnh bá đạo. Hết sức mạnh mẽ nhưng cũng tiêu hao đến vô cùng kinh người.
Đế Thích Thiên dùng phượng huyết sống hơn ngàn năm. Ngàn năm này hắn lại mai danh ẩn tích trên giang hồ, học được vô số bí pháp võ công. Có thể nói, tích lũy bản thân hắn đã hết sức kinh người. Tuổi thọ thậm chí so với cường giả Chân Vũ cảnh hiện thời còn dài hơn mấy lần.
Trong thời gian tích lũy đó, Đế Thích Thiên đã tu luyện Thánh Tâm Quyết đến đại thành, dĩ nhiên có thể chịu được tiêu hao này.
Nhưng cái Tô Tín đổi cùng lắm chỉ là tiêu hao phẩm. Cái thực sự tiêu hao vẫn chính là sức mạnh của chính Tô Tín.
Mà lúc này trong sân mặc dù mọi người khiếp sợ với nhân vật đến cỡ như Dạ Già Nam cũng bị Tô Tín đánh chết tại chỗ nhưng bọn họ lập tức chuyển mắt lại trận giao chiến với ba Yêu Linh kia.
Ba Yêu Linh này đã không chống đỡ được bao lâu nữa. Đến khi bọn họ hoàn toàn đánh chết ba Yêu Linh này, chuyến đi đến chiến trường thượng cổ lần này của bọn họ cũng coi như là viên mãn.
Mà lúc này, trong màn sương mù dày đặc, đám người Long Tàng Tôn giả đã mai phục ở đây từ rất lâu nhưng cũng không thấy Dạ Già Nam đưa Tô Tín đến.
Chuyện này khiến Long Tàng Tôn giả có chút bất an. Võ giả sau khi lên đến Dương Thần cảnh thì cảm giác bén nhạy. Với vài nguy cơ bất ngờ xảy ra có lúc sẽ có cảm giác tâm huyết dâng trào. Tình huống như vậy xuất hiện bình thường đều rất chuẩn.
Bấy giờ, Long Tàng Tôn giản có cảm giác tâm huyết dâng trào, cái này khiến hắn rất phiền não.
Bởi vậy, Long Tàng Tôn giả ngay lập tức nói với đám người Hồng Liên Thánh sứ: “Các ngươi ở đây canh chừng, ta đi kiểm tra tình hình một chút.”
Hồng Liên Thánh sứ mặc dù có bất mãn nhưng vẫn nhíu mày đồng ý. Long Tàng Tôn giả cũng nhanh chóng ẩn núp đi đến trung tâm chiến trường, thận trọng dò xét tình huống bên trong.
Có điều, chờ khi hắn cẩn thận từng li từng ti dò xét thấy thi thể cụt tay của Dạ Già Nam, hai mắt Long Tàng Tôn giả nhất thời trở thành một màu đỏ thẫm!
Chết rồi! Dạ Già Nam, võ giả Dương Thần cảnh mạnh nhất Hoan Hỉ Miếu mà chết rồi? Long Tàng Tôn giả không thể nào tin được chuyện này. Rốt cuộc Tô Tín mạnh đến nhường nào mà có thể đánh chết được cả Dạ Già Nam?
Dạ Già Nam bỏ mình, lúc này Long Tàng Tôn giả dù có tức giận đến mấy đi chăng nữa cũng không có khả năng đi liều mạng với Tô Tín, như vậy chẳng khác nào tìm chết.
Vì vậy, Long Tàng Tôn giả chỉ đành cắn răng nhịn xuống lần này, vội vàng thông báo cho Vu Chi Kỳ cùng nhau rời đi. Chờ sau khi tất cả mọi người ra ngoài thì tìm hiểu tình hình trận đánh giữa Tô Tín và Dạ Già Nam sau. Bọn họ sao cũng không dám tin Dạ Già Nam bị Tô Tín đánh chết. Hắn vẫn nghi ngờ rằng có người giúp Tô Tín, ví như người Huyễn Ma Đạo chẳng hạn.
Lúc này, Tô Tín cũng không biết một trận vây giết nhằm vào hắn cứ vậy mà kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột. Dĩ nhiên, dù hắn có biết thì cũng chẳng xem ra gì.
Một đám gà đất chó sành mà thôi. Bày sát cục còn chẳng nên thân, khó mà thành đại sự.
Chỉ có điều, trận chiến vây giết tam đại Yêu Linh kia Tô Tín cũng không tham dự vào. Không phải hắn không muốn tham dự mà hắn bây giờ đã lực bất tòng tâm rồi.
Dùng Thánh Tâm Tứ Kiếp giết Dạ Già Nam gần như đã ép khô Tô Tín. Bây giờ hắn đang bận khôi phục chân khí tự thân, tính xem tình thế rồi làm.
Chương 1658 - Diêm La Thiên tử
Diêm La Thiên tử
Mà lúc này, tiến triển bên phía Thiên Đình ngược lại rất thuận lợi. Yêu Linh của Hạo Thiên Thượng Đế cũng bị bọn họ đánh chết. Những tinh thể Nguyên Thần nọ cũng đều bị bọn họ thu vào.
Mà lúc này, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cùng Bắc Cực Tử Vi Đại Đế hai người liếc mắt nhìn nhau một cái. Hai người nhìn về bên phía Địa Phủ, tràn đầy sát cơ.
Thiên Đình bọn họ cùng Địa Phủ đều đã kết tử thù. Trước đó, Bạch Hổ Thần Quân còn chết trong tay người Địa Phủ, cái thù này không thể cứ bỏ qua như vậy.
Hiện tại bọn họ đã giải quyết xong Yêu Linh của Hạo Thiên Thượng Đế rồi, bên phía Địa Phủ vẫn còn một chút, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào?
Gần như là cùng một lúc, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế vung tay lên, nhất thời, những võ giả Dương Thần cảnh Thiên Đình ngay lập tức tập trung lại.
Trong mắt Mạnh Bà lóe lên một tia lạnh, nói: “Người của Thiên Đình, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách với Địa Phủ ta ở đây hay sao?”
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế nhàn nhạt nói: “Cá sẽ chết, nhưng lưới có rách hay không thì còn chưa biết. Bây giờ nếu các ngươi rút khỏi chiến trường thượng cổ này thì nói không chừng còn có thể giữ được một mạng.”
Lúc này mà ra khỏi chiến trường thượng cổ thì truyền thừa của Phong Đô Đại Đế biết làm thế nào? Chuyện này dù người Địa Phủ có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không đồng ý.
Bởi thế, Mạnh Bà trực tiếp nhìn Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi đã quên trước đó Bạch Hổ Thần Quân chết thế nào à?”
Sau khi Thôi Phán quan và nàng tập trung lại, Thôi Phán quan đã nói với Mạnh Bà rằng hắn cùng Tô Tín đánh chết Bạch Hổ Thần Quân. Cái này dĩ nhiên cho Mạnh Bà sự khích lệ lớn.
Lúc Địa Phủ bọn họ mới vừa thành lập từng đại chiến vô số lần với Thiên Đình. Nhưng vì vấn đề nhân số nên Địa Phủ bọn họ đều rơi vào thế hạ phong.
Nên lúc mới bắt đầu, Địa Phủ bọn họ tổn thất không ít võ giả Dương Thần cảnh. Đến sau này, Địa Phủ càng lúc càng lớn mạnh thì hai bên mới kiêng kỵ lẫn nhau, cũng ít đại chiến đi.
Hiện tại, hai bên lại tái chiến ở đây, Địa Phủ quả thực không nhất định sẽ sợ Thiên Đình bọn họ. Cùng lắm thì liều mạng cũng không để truyền thừa Phong Đô Đại Đế lại cho mấy tên võ giả Thiên Đình!
Khóe miệng Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế lộ ra nụ cười lạnh.
Nếu không tuyệt đối chắc chắn thì làm sao Thiên Đình lại khiêu khích Địa Phủ vào lúc này? Bọn họ cũng không phải ăn no rửng mỡ, đi kiếm lợi bên ngoài.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế lấy từ trong túi không gian ra một thanh trường kiếm như được đúc thành từ lưu ly, lóng lánh ánh vàng, vô cùng chói mắt. Tuy nhiên, khí thế tản ra ngoài từ bên trong kiếm cũng rất kinh người. Đây hóa ra lại là một thanh thần binh!
“Thủy Nguyệt Lăng Tiêu Kiếm!”
Ánh mắt đám người Mạnh Bà nhất thời trầm xuống. Bầu không khí phút chốc ngưng trọng.
Cái mà Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế lấy ra chính là thần binh của Thiên Đình ngày trước, Thủy Nguyệt Lăng Tiêu Kiếm.
Nhân vật có thể tranh phong cùng với Nhân Hoàng thượng cổ như Hạo Thiên Thượng Đế và Phong Đô Đại Đế dĩ nhiên đều có thần binh thuộc về mình.
Chỉ có điều, so với Ma Long Đoạt Tâm Đao đi theo Đại Thiên Ma Tôn liều mạng với Nhân Hoàng thì lại khác. Hạo Thiên Thượng Đế cùng Phong Đô Đại Đế dường như cảm nhận được hành động của mình lần này sẽ không thuận lợi như vậy. Có lẽ bọn họ cũng là chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng cá chết lưới rách với Nhân Hoàng. Vì lẽ đó, họ không mang theo thần binh bên mình mà giao cho đệ tử của mình giữ.
Mà sự thật chứng minh, Hạo Thiên Thượng Đế cùng Phong Đô Đại Đế quả thực dự cảm không sai. Chênh lệch giữa bọn họ cùng Nhân Hoàng quả thực là quá lớn. Lớn đến mức dù bọn họ có mang theo thần binh của mình cũng không thể cải biến chiến cuộc được.
Cho nên, sau khi đời Hoàng triều đó giết hai cung Thiên Địa, binh khí của hai người này cũng bị đánh rơi mất. Nhớ tới chuyện này, dù ngày xưa lúc Thiên Đình uy thế thịnh nhất cũng không tìm lại được Thủy Nguyệt Lăng Tiêu Kiếm này. Không ngờ không biết từ lúc nào, bọn họ lại âm thầm tìm lại được thần binh này rồi.
Nếu như thực lực giữa hai võ giả có khác biết quá lớn thì thần binh cũng chẳng tạo được tác dụng gì. Giốnng như Lệ Trường Hải của Thanh Thành Kiếm Phái ngày đó. Dù tay hắn cầm Duy Ngã Đạo Kiếm cũng bị Triệu Vũ Niên đánh chết.
Tuy nhiên nếu thực lực giữa hai bên không xê xích nhiều thì thần binh kia tuyệt đối là thứ có thể cải biến chiến cuộc.
Hiện tại, thần binh trong tay Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, mọi người ở đây ai có thể địch?
“Giết!”
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế không nói nhảm, hung hãn quát lên một tiếng, tính ngay lập tức xuất thủ.
Mà người bên phía Cửu Ngục tà ma ngay lập tức kéo ra khoảng cách với Thiên Đình và Địa Phủ. Bọn họ không muốn xen vào tranh chấp giữa Thiên Đình và Địa Phủ.
Thật ra thì theo như phân chia thế lực trước đó, Cửu Ngục tà ma bọn họ hẳn là yếu nhất. Nhưng sau đó, Diệp Trường Ca lấy được thần binh Ma Long Đoạt Tâm Đao ngày xưa Đại Thiên Ma Tôn lưu lại. Mà hiện tại, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cũng lấy ra Thủy Nguyệt Lăng Tiêu Kiếm. Suy ra, Địa Phủ lại biến thành bên yếu nhất.
Chương 1659 - Diêm La Thiên tử (2)
Diêm La Thiên tử (2)
Tô Tín không có hành động gì. Lúc này mà hắn lỗ mãng xông lên thì không khác gì tìm chết. Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế tay cầm thần binh. Với trạng thái của Tô Tín bây giờ, e là dùng tiêu hao phẩm để ngăn một kích cũng khó khăn vô cùng.
Bởi vậy, Tô Tín chỉ nghĩ mình còn lá bài tẩy gì có thể dùng nữa hay không. Hơn nữa, bên phía Địa Phủ mặc dù không khí ngưng trọng nhưng còn lâu mới hốt hoảng. Hiển nhiên, dù bọn họ có đối mặt với Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế tay cầm thần binh thì cũng thấy phấn khích, chỉ là không biết sức lực của bọn họ ở phương nào thôi
Thủy Nguyệt Lăng Tiêu Kiếm trong tay Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đâm ra. Trong nháy mắt thần mang lóng lánh xuyên thiên địa, kiếm khí vô biên, khoáng đạt hạo nhiên vô cùng.
Lăng Tiêu Kiếm chính là kiếm của Hạo Nhiên Thiên Đế, kết hợp với sức mạnh bá đạo của Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, một kiếm đâm ra không có những công hiệu thần dị khác mà chỉ có sức mạnh đơn thuần mà thôi!
Nhưng trong lúc Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế xuất thủ, một luồng khí tức cường đại, âm lãnh, xen lẫn mùi máu tanh nồng cuồn cuồn hạ xuống, Một bóng người mặc hắc bào hiện lên trước người Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế. Trên mặt đeo mặt nạ Diêm La Vương dữ tợn, sau lưng hắn lại hiện cảnh tượng kinh khủng kéo dài đến mấy trăm trượng.
Đó là một mảnh địa ngục không gián đoạn. Trong đó, huyết hải dậy sóng, minh hà chảy ngược, vô số ác quỷ giãy dụa kêu thảm.
Tượng thần bạch cốt đúc thành Diêm La Thiên tử đứng giữa huyết hải trong địa ngụ kia. Một tay phất lên, cảnh tượng hư ảo kia lại như biến thành thực, trực tiếp đánh bay Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế.
Mọi người ở đây nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh. Hóa hư thành thật, nắm sức mạnh nhất giới trong tay, cái này căn bản là Pháp tướng Chân Vũ! Diêm La Thiên tử này là cường giả Chân Vũ cảnh? Địa Phủ vẫn còn một nhân vật Chân Vũ cảnh thứ hai?
Có điều, sau đó mọi người mới phản ứng lại. Hóa hư thành thực là thật. Nhưng không biết vì sao, Diêm La Thiên tử này vẫn chưa thực sự nắm lực của nhất giới trong tay. Hắn vẫn là Dương Thần, song, lại là một Dương Thần nắm giữ sức mạnh Chân Vũ cảnh!
Tô Tín thở dài một hơi.
Thiên Đình có Thủy Nguyệt Lăng Tiêu Kiếm làm bài tẩy. Địa Phủ không tìm được thần binh thuộc về mình nên bọn họ dùng một người khác làm bài tẩy. Người đó chính là Diêm La Thiên tử đã đạt đến bán bộ Chân Vũ!
Trong Địa Phủ sợ rằng ngoại trừ Địa Tạng Vương thì cũng chỉ có Mạnh Bà cùng Hậu Thổ gia nhập sớm nhất mới biết được thân phận chân chính của vị Diêm La Thiên tử này.
Thực lực bán bộ Chân Vũ là đã có thể so được với Thiết Ngạo năm đó mang thực lực Dương Thần cảnh mà diễn hóa được Chân Vũ Pháp tướng. Có điều, chỉ là không biết hai người họ ai mạnh ai yếu mà thôi.
Bên kia, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế mặc dù bị Diêm La Thiên tử một cái tát bay đi, nhưng bản thân hắn cũng có thực lực cực mạnh, tay lại cầm Thủy Nguyệt Lăng Tiêu Kiếm. Một kích này chẳng qua chỉ khiến hắn có chút chật vật mà thôi, cũng không bị tổn thương lớn.
Lúc này, hắn kinh hãi nhìn Diêm La Thiên tử, nói: “Sao ngươi có thể xuất hiện ở đây? Không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Ngày xưa lúc Thiên Đình cùng Địa Phủ tranh phong, Diêm La Thiên tử này đúng thực là cơn ác mộng của Thiên Đình. Thậm chí còn đến mức cường giả Dương Thần cảnh Thiên Đình một đánh một cũng không đỡ được mười chiêu của Diêm La Thiên tử.
Vì lẽ đó, lúc bọn họ ngẫu nhiên biết được thân phận của Diêm La Thiên tử thì đã lợi dụng để kéo đến hơn mười tên võ giả Dương Thần cảnh Chính đạo vây giết đối phương, trả một cái giá thê thảm mới đánh chết được Diêm La Thiên tử.
Chỉ có điều, thủ đoạn lúc đó của những võ giả Dương Thần cảnh Chính đạo kia cũng có chút không vinh dự. Hơn nữa, sau chuyện này bọn họ mới biết họ bị Thiên Đình lợi dụng, bị người khác biến thành mũi thương, nên trận đại chiến đủ để chấn động giang hồ lại được các phe hết sức giấu diếm, không lưu truyền đi, yên lặng biến mất trong giang hồ.
Trận chiến ấy, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cùng đám người của Thiên Đình mặc dù không tham dự nhưng bọn họ lại đứng quan sát toàn bộ quá trình. Bọn họ dám khẳng định Diêm La Thiên tử đã bị đánh chết. Nhưng bây giờ Diêm La Thiên tử lại đang đứng sờ sờ trước mặt của hắn. Ngay cả khí tức tự thân cũng không chút biến hóa nào. Cái này khiến đám người Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế ai nấy đều không dám tin.
Diêm La Thiên tử nhìn về phía đám người Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế. Ánh mắt xuyên thấy qua mặt nạ không thấy chút tình cảm nào, cũng không thấy được chút nào tức giận. Cái có chẳng qua là cái lạnh như băng tựa như vực sâu vậy thôi.
“Chết? Nếu ta không muốn chết thì thế gian này ai giết được ta?”
Diêm La Thiên Tử thốt ra lời nói này, giọng nói nhẹ nhàng, không chút nào khoe khoang, giống như đang trần thuật lại sự thật vậy.
Với thực lực của Diêm La Thiên tử, dù Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế tay cầm thần binh cũng không địch lại được. Quan trọng nhất chính là hôm nay, bọn họ lại vừa thấy được một lá bài tẩy của Địa Phủ.
Diêm Lam Thiên tử khiến bọn họ tổn thất nặng nề năm đó đã quay trở lại, tin tức này rất nghiêm trọng. Thậm chí khiến bọn họ cũng có cảm giác sợ hãi.
Chương 1660 - Lòng tham không đáy
Lòng tham không đáy
Lúc này, Tô Tín cũng thực tò mò thân phận của Diêm La Thiên tử này rốt cuộc là ai? Xưa nay trên giang hồ, người có thể tu luyện được đến cảnh giới này cũng không phải hạng người vô danh.
Có Diêm La Thiên tử ra mặt, trận này nhất định là không đánh nổi. Nhưng phía Thiên Đình có thần binh bảo vệ, cũng sẽ không thua thiệt quá nhiều.
Vì thế, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, cho người của Thiên Đình rút lui, đành ngồi nhìn người Địa Phủ chém chết Yêu Linh của Phong Đô Đại Đế.
Tam đại Yêu Linh chết mất hai, trong mắt Yêu Linh của Đại Thiên Ma Tôn rốt cuộc lộ ra vẻ sợ hãi.
Bất kể hắn có phải là Yêu Linh hay không, chỉ cần có linh trí là sẽ biết sợ.
Trước đó, bọn họ bị vây ở đây đến vạn năm, nên bọn họ vô cùng mong ngóng tới tự do bên ngoài.
Song, kết quả hiện tại bọn họ vừa có được tự do lại phải đối phó với sự kinh khủng trong thời khắc sống còn. Chuyện như vậy đổi lại thành bất cứ sinh linh nào biết suy tính, có linh trí cũng không thể chịu nổi.
Vì thế, trong mắt Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn lộ vẻ hung ác: “Các ngươi muốn truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn? Được lắm! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi hết!”
Nói xong, quanh thân Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn Ma khí mãnh liệt. Thân hình hắn nhanh chóng phồng lên, khí tức kinh khủng ầm ầm bạo ra!
“Thiên Ma Giải Thể!”
Sắc mặt mọi người ở đây nhất thời biến đổi, vội vàng lui về sau.
Thiên Ma Giải Thể đứng hàng đầu trong Ma tông, uy năng đến mức nào bọn họ đều biết.
Thiên Ma Giải Thể chân chính sớm đã thất truyền, nhưng bây giờ, vài tông môn Ma đạo căn cứ vào Thiên Ma Giải Thể sáng tạo ra vài công pháp tương tự, có điều, uy năng kém hơn nhiều.
Hiện tại, Thiên Ma Giải Thể mà Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn đánh ra thì dĩ nhiên là chính tông nhất, uy năng của nó có thể tượng tượng ra được.
Chỉ có điều, Thiên Ma Giải Thể nổi danh là một chiêu bí pháp liều mạng nhất trong số các công pháp Ma đạo, há lại dễ trốn như vậy?
Ngay lúc bọn họ mới vừa xoay người, ma khí vô tận mãnh liệt ầm ầm bạo, dao động tán ra tứ phía, ngay cả hư không vùng trung tâm nhất đều bị xé ra thành từng đường vết rách. Có thể tưởng tượng được sức mạnh này kinh khủng thế nào.
Những võ giả Cửu Ngục tà ma cách gần đó, cũng là những người có thực lực mạnh nhất, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Ngay lập tức bị dư âm từ Thiên Ma Giải Thể đánh bị đánh trọng thương!
Có điều, lúc này mọi người ở đây đã không còn rảnh đi quan sát thương thế người khác nữa.
Yêu Linh của Đại Thiên Ma Tôn dùng Thiên Ma Giải Thể tự bạo, vô số tinh thể Nguyên Thần cũng theo đó bắn tứ tán ra ngoài.
Những thứ này đều đại diện cho truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Các võ giả tại chỗ đều giống như phát điên, lao đến giành cướp.
Ánh mắt Tô Tín híp một cái, hắn ngay lập tức đưa tay chụp tới. Một tinh thể Nguyên Thần liền rơi vào trong tay hắn. Chỉ có điều, tinh thần lực của hắn dò vào bên trong thì lại không có công pháp, chẳng qua chỉ có một đoạn cảm ngộ võ đạo của Đại Thiên Ma Tôn ngày xưa mà thôi. Hơn nữa lại còn rất ít, không lĩnh ngộ được gì.
Ở đó cũng có vài tinh thể Nguyên Thần tương đối lớn, có điều Tô Tín không cướp.
Một là vì lúc này, nội lực cùng tinh thần lực của hắn vẫn chưa khôi phục lại đỉnh cao. Một cái khác chính là vì những công pháp Ma đạo này không có sức hấp dẫn quá lớn gì với Tô Tín. Cửu Ngục tà ma đã vì nó mà tranh đến như điên. Tô Tín vì mấy cái này mà đi liều mạng với Cửu Ngục tà ma thì cũng có chút không đáng.
Vì vậy, bên người hắn có tinh thể Nguyên Thần lớn chừng một nắm tay bay qua, Tô Tín cũng không cướp mà nhường đường cho Yến Tử Thanh ở đằng sau.
Yến Tử Thanh cũng không khách khí, ngay lập tức phóng đến hướng tinh thể Nguyên Thần nọ. Chỉ có điều, trước đó nàng cũng bị Thiên Ma Giải Thể đánh bị trọng thương, tốc độ rõ ràng có hơi chậm.
Lúc này, Tô Tín vừa muốn rời khỏi, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng. Có một khối tinh thể Nguyên Thần lớn chừng bằng ngón tay cái tản ra một tia sóng tinh thần chập chờn. Hơn nữa, khối tinh thể Nguyên Thần này cũng không phải đen thui mà mang tia ánh sáng màu vàng.
Tô Tín nhướn mày một cái, trực tiếp bắt tinh thể Nguyên Thần nọ. Thế nhưng, trên tinh thể Nguyên Thần lại toát ra một tia kháng cự, trong lòng Tô Tín nhất thời động một cái.
Tinh thần lực của hắn bạo ra, gần như là trong nháy mắt đã trấn áp tinh thể Nguyên Thần kia, thu vào trong túi không gian.
Mà lúc này, bên phía Yến Tử Thanh lại xuất hiện chút bất ngờ.
Lấy uy thế Huyễn Ma Đạo, hơn nữa Bạch Liên giáo cũng bị Tô Tín đuổi chạy, chắc chắn không ai dám tranh khối Nguyên Thần lớn nhất kia với Huyễn Ma Đạo.
Có điều, ngay lúc nàng muốn lấy tinh thể Nguyên Thần kia, một bóng người ngay lập tức xuất hiện trước người Yến Tử Thanh, nhanh chóng thu tinh thể Nguyên Thần kia vào trong túi trước!
Người cướp đoạt tinh thể Nguyên Thần kia có đôi mắt màu kim bích, chính là Quốc sư Xích Mộc Thiết trước đó đã đi theo mọi người vào chiến trường thượng cổ này!
Chương 1661 - Lòng tham không đáy (2)
Lòng tham không đáy (2)
Trước đó Xích Mộc Thiết bước vào chiến trường thượng cổ này thật sự có suy nghĩ muốn chiếm lợi. Thậm chí, khi mới bước vào đây, hắn cũng còn có cả tâm tư người khác ăn thịt hắn cũng phải được ăn canh, có thể tìm được ít lợi ích cũng không tệ.
Chỉ có điều, lòng tham của con người đều là không đáy, đặc biệt là với võ giả an phận một góc như Xích Mộc Thiết.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, hắn thật chỉ muốn tùy tay mò được ít lợi thì đi, chỉ có điều, cơ hội trước mắt quả rất tốt. Tốt đến mức khiến hắn không nhịn được mà xuất thủ.
Một chiêu Thiên Ma Giải Thể của Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn đã đánh cho đại đa số cường giả Cửu Ngục tà ma ở đây bị thương nặng. Thiên Đình và Địa Phủ cũng sẽ không quản mấy việc vớ vẩn của Cửu Ngục tà ma. Lúc này, đám người Xích Mộc Thiết ra tay thì có tới tám phần chắc chắn có thể đoạt được tinh thể Nguyên Thần.
Thậm chí, Xích Mộc Thiết đều đã tính xong rằng sau khi đoạt được tinh thể Nguyên Thần kia rồi, hắn sẽ ngay lập tức bắt đầu tiềm tu. Tây Vực lớn như vậy, hắn tìm một chỗ không người, yên ắng mà ẩn thân. Dù cho Huyễn Ma Đạo có muốn tìm hắn gây sự thì cũng không tìm được.
Còn về việc Xa Cư Quốc có bị hắn làm liên lụy hay không thì không phải chuyện Xích Mộc Thiết phải suy tính.
Thậm chí có thể nói bắt đầu từ khi hắn đưa ra quyết định này thì Xích Mộc Thiết cũng đã từ bỏ Xa Cư Quốc rồi.
Yến Tử Thanh mắt thấy tinh thể Nguyên Thần sắp về đến tay minh lại bị Xích Mộc Thiết đoạt, cái này khiến khuôn mặt kiều mị của nàng cũng không khỏi lộ ra vẻ dữ tợn.
“Tự tìm cái chết!”
Yến Tử Thanh lạnh giọng quát một tiếng. Nàng quả thực không dám tin võ giả xuất thân từ tiểu quốc Tây Vực như này mà dũng dám cướp đồ ăn trong miệng cọp của Huyễn Ma Đạo nàng. Hắn chẳng lẽ chán sống rồi hay sao?
Chủ yếu nhất là Yến Tử Thanh vốn không giỏi loại thân pháp tốc độ. Mới nãy khi Thiên Ma Giải Thể bạo liệt, nàng cũng bị thương không nhẹ. Như vậy, nàng có muốn cản Xích Mộc Thiết cũng không kịp.
Tuy nhiên, vào lúc này, thân hình Tô Tín lại giống như long đằng, trong nháy mắt xuất hiện trước người Xích Mộc Thiết, ngăn hắn lại.
“Xích huynh, chẳng lẽ ngươi đã quên trước đó ta nói gì với ngươi rồi? Cái gì không nên động tâm thì đừng động tâm bằng không sẽ đưa tới đại họa đấy!”
Xích Mộc Thiết nhìn về phía Tô Tín, ánh mắt đầy vẻ kiêng kỵ.
Thật ra sau khi hắn vòng vo một hồi trong màn sương mù, lúc Tô Tín cùng mọi người vừa giao thủ với tam đại Yêu Linh thì hắn cũng đã đến. Chỉ có điều ở đây nhiều cường giả như vậy, căn bản đến dũng khí đục nước béo cò hắn cũng không có. Vì thế, hắn vẫn luôn ở bên cạnh chờ.
Bởi lẽ đó, một trận Tô Tín đánh với Dạ Già Nam hắn dĩ nhiên cũng thấy. Thực lực của Tô Tín có thể nói là kinh diễm. Nếu đổi lại Xích Mộc Thiết vào vị trí của Dạ Già Nam, đoán chừng ngay cả mười chiêu của Tô Tín hắn cũng không đỡ được mà đã bị đánh chết. Không phải đánh bại, mà là ngay lập tức đánh chết!
Mặc dù bây giờ Tô Tín nhìn qua thì có chút thê thảm, vì trận giao thủ lúc nãy với Dạ Già Nam khiến sắc mặt hắn trắng bệch, ngay cả khí tức cũng có hơi kém. Nhưng Xích Mộc Thiết vẫn không dám xem thường Tô Tín.
“Tô huynh, ngươi là người của triều đình, bây giờ sao lại đến giúp Huyễn Ma Đạo?
Chỉ cần ngươi đồng ý tha cho ta một lần thì sau này, Xích Mộc Thiết ta tất có hậu báo!”
Xích Mộc Thiết không hề nghĩ ngợi đã ngay lập tức hứa hẹn rất lớn với Tô Tín. Nhưng kết quả lại chỉ đổi được nụ cười khinh thường của Tô Tín.
“Hậu báo? Ha ha, dù ngươi có đưa cả Xa Cư Quốc đến thì ta cũng coi thường thôi.”
Tô Tín không phải tự biên tự diễn. Chỉ với cơ nghiệp của hắn ở Tây Bắc đạo bấy giờ đã có thể xử gọn được những tiểu quốc Tây Vực kia.
Cái gọi là Tây Vực ba mươi sáu nước thật cũng có hơi lớn. Có vài quốc gia thậm chí còn chẳng có võ giả Dương Thần cảnh nào mà cũng dám xưng là quốc gia. Đây quả là trò hề!
Hai bên, một bên là Quốc sư tiểu quốc Tây Vực lòng tham vô đáy. Còn bên kia lại là Huyễn Ma Đạo. Giữa hai bên này Tô Tín chọn bên nào thì không cần phải nói nhiều nữa.
Huyễn Ma Đạo cùng Thiết gia và triều đình có quan hệ rất tốt. Hơn nữa, thực lực của bọn họ đều rất mạnh. Chuyến đi lần này đến chiến trường thượng cổ, mọi người hầu như đều hiểu rõ lai lịch đối phương. Cho nên trước mắt hắn nhất định sẽ chọn giúp Huyễn Ma Đạo, cuối cùng cũng kết tình hữu nghị luôn.
Kẻ địch của kẻ địch thì là bạn. Quan hệ giữa Tô Tín cùng Bạch Liên giáo như kia, tin chắc rằng cơ hội liên thủ giữa hắn và Huyễn Ma Đạo sẽ còn rất nhiều.
Nên lần này thấy Xích Mộc Thiết muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, Tô Tín dĩ nhiên phải ra tay giúp rồi.
“Tô Tín! Trước đó ta từng giúp ngươi. Nếu không có ta thì ngươi có thể nhanh chóng tìm được chiến trường thượng cổ này như vậy hay sao? Giờ ngươi lấy oán báo ân, ngươi có ý gì đây?” Xích Mộc Thiết phẫn nộ quát.
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Ta cũng có nói ngươi đừng sinh lòng gì khác, ngươi làm được à? Bây giờ ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có trả tinh thể Nguyên Thần hay không?”
Chương 1662 - Thân phận của Diêm La Thiên tử
Thân phận của Diêm La Thiên tử
Xích Mộc Thiết khẽ cắn răng. Đã đến nước này rồi, giao tinh thể Nguyên Thần ra còn tác dụng gì sao? Còn không bằng thừa dịp thực lực của Tô Tín chưa khôi phục như cũ, chạy trốn ngay.
Dù sao Xích Mộc Thiết cũng đã quyết tâm nếu đã đắc tội với Huyễn Ma Đạo rồi thì cũng không ngại đắc tội thêm Tô Tín nữa.
Xích Mộc Thiết quyết tâm phải mang tinh thể Nguyên Thần đi, cho nên đối mặt với Tô Tín cản đường, hắn không chỉ không giao vật trong tay ra mà ngược lại, nhảy lên một cái, thân hình đi thẳng đến nơi xa hơn trong sa mạc.
Nhưng tiếc thay hắn còn chưa chạy được mấy bước đã bị Tô Tín đuổi kịp. Nhất thời, kiếm khí vô biên bạo ra. Chuỗi công kích mạnh mẽ trong nháy mắt nhấn chìm lấy Xích Mộc Thiết vào bên trong.
Xích Mộc Thiết không thể ngờ Tô Tín lại là người nhảy ra xen vào việc của người khác. Hơn nữa, không phải lúc giao thủ với Dạ Già Nam, Tô Tín đã bị hao tổn nội lực rồi hay sao? Sao Tô Tín có thể còn có sức mạnh như vậy?
Xích Mộc Thiết không kịp suy nghĩ nhiều. Thân hình hắn giống như cá lội, chuyển động qua lại trong kiếm khí. Quỷ dị nhất chính là cả thân hình của hắn đều hình như hóa hư. Rõ ràng Tô Tín nhìn thấy kiếm khí của mình đã chém trúng đối phương nhưng kết quả đối phương vẫn không suy suyển gì.
Tô Tín âm thầm lắc đầu một cái. Võ đạo truyền thừa ở Tây Vực này mặc dù không như Trung Nguyên nhưng cũng có chỗ đáng tiếp thu. Ít nhất loại thân pháp thần dị này Tô Tín chưa nghe bao giờ.
Chỉ có điều, Xích Mộc Thiết này tuyệt không nên động lòng tham. Hơn nữa còn rơi vào trong tay Tô Tín, như vậy chỉ có thể trách hắn xui xẻo.
Ngay lúc Xích Mộc Thiết cho rằng mình có thể chạy trốn, trước mắt hắn một đạo kiếm mang huyết sắc chém xuống, huyết hải vô tận bao vây lấy hắn. Hắn vừa muốn tránh thoát lại thấy Tô Tín hay tay kết ấn, trong chớp mắt, kim quang Nguyên Thần đại thịnh. Một chuôi tiểu kiếm màu vàng ầm ầm chém ra, trực tiếp đâm vào trong đầu Xích Mộc Thiết. Cái này khiến hắn kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.
Cùng lúc đó, Phi Huyết Kiếm trong tay Tô Tín cũng đâm vào ngực hắn, đánh chết Xích Mộc Thiết.
Tô Tín xoay người ném tinh thể Nguyên Thần kia cho Yến Tử Thanh. Yến Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Yến Tử Thanh cũng không khách khí, ngay lập tức thu hồi tinh thể Nguyên Thần kia, chắp tay một cái nói với Tô Tín: “Tô đại nhân, lời khách khí ta cũng không muốn nói nhiều. Lần này Huyễn Ma Đạo ta nợ ngươi một ân huệ. Tương lai có chỗ nào cần Huyễn Ma Đạo ta, ngươi cứ nói thẳng.”
Trước đó, Tô Tín giúp Huyễn Ma Đạo là vì có đổi chác. Tô Tín cầm đồ của Huyễn Ma Đạo cho nên giúp bọn họ đối phó với Bạch Liên giáo.
Nhưng bây giờ đổi chác đã xong, Tô Tín lại giúp họ đoạt lại tinh thể Nguyên Thần này. Đây cũng không còn là đổi chác là là cảm tình rồi. Cho nên Yến Tử Thanh rất cảm kích với Tô Tín.
“Yến trưởng lão khách khí, một cái nhấc tay thôi mà.”
Yến Tử Thanh cũng không nói nhiều. Ngay lập tức lấy Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển giao cho Tô Tín, chắp tay một cái, nói với hắn: “Tô đại nhân, sau khi chuyện kết thúc chúng ta phải ngay lập tức trở lại Huyễn Ma Đạo. Ngày sau gặp lại.”
Tô Tín cũng gật đầu nói: “Vậy thì cáo từ.”
Hai đại cường giả Huyễn Ma Đạo là Yến Tử Thanh cùng Mạnh Thiên Thu đều đã trọng thương. Tuy nhiên lần này thu hoạch của bọn họ cũng không phải là ít. Bởi vậy, bọn họ phải chạy về Huyễn Ma Đạo để dưỡng thương trước.
Từ biệt người của Huyễn Ma Đạo xong, Tô Tín ngay lập tức rời Tây Vực, tìm một nơi vắng vẻ đổi lại y phục Sở Giang Vương, tụ hợp với người Địa Phủ.
Có điều, trong số những người ở đây không có Diêm La Thiên tử.
Thấy Tô Tín đến, Mạnh Bà mặt đầy vui vẻ, nói: “Lần này Địa Phủ chúng ta cũng thu hoạch được không ít. Đặc biệt ngươi và Tiểu Thôi còn liên thủ giết Bạch Hổ Thần Quân, đây chính là làm nở mày nở mặt Địa Phủ chúng ta. Chờ lần này về đến Địa Phủ luận công ban thưởng, không thiếu được phần của ngươi.”
Chuyến đi của Địa Phủ đến chiến trường thượng cổ lần này đã lấy được toàn bộ truyền thừa của Phong Đô Đại Đế, những tinh thể Nguyên Thần nọ bọn họ không bỏ khối nào.
Quan trọng nhất chính là chuyến đi đến chiến trường thượng cổ lần này bọn họ không có tổn thất. Còn Thiên Đình lại bị Tô Tín liên thủ với Thôi Phán quan diệt đi một Bạch Hổ Thần Quân.
Bất kể là Thiên Đình hay là Địa Phủ, bọn họ đều chẳng có bao nhiêu nhân số. Đặc biệt là nhân vật thuộc hàng Dương Thần cảnh. Coi như là lúc Thiên Đình toàn thịnh, võ giả Dương Thần cảnh cũng chỉ có khoảng mười người mà thôi. Bây giờ khẳng định chắc chắn vẫn chưa tới mười người. Hiện tại lại bị Tô Tín liên thủ với Thôi Phán quan diệt một. Đây với Thiên Đình mà nói tuyệt đối là tổn thất lớn.
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Chút công lao của ta cũng không phải là gì. Cuối cùng nếu không phải có Diêm La Thiên tử xuất thủ ngăn sóng dữ thì đoán chừng chúng ta hoặc chỉ có thể liều chết cùng Thiên Đình, hoặc cũng chỉ đành bỏ một số truyền thừa của Phong Đô Đại Đế mà ảo não rời đi.
Đúng rồi, Diêm La Thiên tử đâu? Hắn không về Địa Phủ với chúng ta à?”
Chương 1663 - Thân phận của Diêm La Thiên tử (2)
Thân phận của Diêm La Thiên tử (2)
Tô Tín cũng không hỏi thân phận của Diêm La Thiên tử. Mặc dù hắn đúng là tò mò với thân phận của Diêm La Thiên tử. Một cường giả như vậy ắt không phải hạng vô danh. Chỉ có điều quy tắc Địa Phủ là vậy, thân phận giữa các đồng bạn với nhau, nếu đối phương nguyện ý nói thì không sao. Tuy nhiên, ngươi không thể chủ động mở miệng hỏi.
Mạnh Bà nói: “Diêm La Thiên tử có ý định của mình, nên tạm thời hắn sẽ không về Địa Phủ. Lần này nếu không phải Địa Tạng Vương ra tay mời hắn đến thì Diêm La Thiên tử chắc chắn không tới.”
Chuyển lời một cái, Mạnh Bà nói: “Chẳng lẽ ngươi không tò mò thân phận của Diêm La Thiên tử hay sao?”
Trong số những người ở đây, Tô Tín cùng Thôi Phán quan quả thật tò mò. Bọn họ cũng không biết thân phận của Diêm La Thiên tử, còn Tần Nghiễm Vương Diệt mặc dù không biết nhưng hắn lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Hiển nhiên cũng không có tâm tư tò mò gì.
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Dĩ nhiên tò mò, chỉ có điều quy tắc Địa Phủ như vậy, cái nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi cũng đừng hỏi.”
Mạnh Bà nói: “Vốn chuyện này ta không nên nói, chỉ có điều các ngươi hiện đều là thành viên mạnh nhất trong Địa Phủ cho nên nói các ngươi nghe cũng không sao. Diêm La Thiên tử bây giờ được coi như là lá bài tẩy của Địa Phủ ta. Chỉ có điều lá bài tẩy này rất đặc thù, Diêm La Thiên tử không thể lúc nào cũng giữ sức chiến đấu như vậy.”
Lời Mạnh Bà nói vô cùng khó hiểu, giống như cố ý trêu ngươi, dừng lại một chút, ngay tức thời không ai hỏi nàng, nàng mới hỏi ngược lại Tô Tín: “Ngươi nghe nói đến Bang chủ Cái Bang trong Thiên Hạ Thất Bang chưa?”
Nghe lời này, trong lòng Tô Tín nhất thời động một cái, trong mắt lộ ra một tia tinh mang.
Cho tới nay, Tô Tín đều cảm giác Cái Bang có chút không đúng, nhưng hắn vẫn luôn không để ý. Dẫu sao, Cái Bang như thế nào cũng không liên quan đến hắn. Tuy nhiên bây giờ nghe được Mạnh Bà hỏi như vậy, trong chớp mắt hắn rốt cuộc biết ở đâu không đúng.
Cái Bang thật sự quá khiêm tốn, thậm chí khiêm tốn đến mức có thể nói là quỷ dị.
Bàn về địa vị, bang phái đông đảo đệ tử như Cái Bang dù ở thế giới võ hiệp nào cũng có thể nói là địa vị không thấp. Nhưng rốt cuộc lại ở chỗ này ngang dọc hết sức thê thảm.
Mặc dù nói người trong Cái Bang phần lớn đều là vàng thau lẫn lộn, tuy nhiên cụng không ngăn được nhân số Cái Bang đông đảo. Nhiều đệ tử như vậy dù trong đó cũng nhiều phế vật đi chăng nữa thì kiểu gì cũng có thể tìm được vài người có thiên phú chứ?
Giống như bây giờ Niên Bang được xưng là thiên hạ đệ nhất đại bang, trải rộng các đạo Đại Chu, Đông Tấn. Có trăm vạn bang chúng, nhưng thực chất, bên có nhiều người nhất hẳn là Cái Bang. Chỉ cần là ăn mày thì đó chính là người trong Cái Bang.
Có thể nói, theo quy luật trong thế giới võ hiệp trước đây, Cái Bang dù có suy sụp cũng không đến nước này mới đúng. Bây giờ Cái Bang tán lạc, trên căn bản đã bị Thiên Hạ Thất Bang trừ tên.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là vị Bang chủ Cái Bang mất tích kia cũng vô cùng kỳ quặc.
Thân là một trong Thiên Hạ Thất Bang, Bang chủ Cái Bang chắc chắn là võ giả Dương Thần cảnh. Nhưng quái dị chính là thậm chí đến tên gọi của Bang chủ Cái Bang là gì Tô Tín cũng không biết. Giống như có ai đang cố ý giấu diếm vậy. Cái này cũng có chút không đúng.
Lúc này, Bang chủ Cái Bang chẳng qua mới mất tích mười mấy năm mà thôi. Mười mấy năm đổi dời, tên của hắn người giang hồ cũng có thể quên. Cái này e là không phải mau quên mà là có người cố ý làm phai mờ cái danh tự này trên giang hồ, muốn người giang hồ hoàn toàn quên đi hắn.
Dĩ nhiên, với thân phận của Tô Tín bây giờ hắn cũng có thể đi tra cứu các loại mật báo ở Lục Phiến Môn, trong đó đoán chừng sẽ có ít tin tức.
Chỉ có điều, chuyện Cái Bang và hắn chẳng có quan hệ gì nên Tô Tín cũng lười đi thăm dò chuyện Cái Bang. Tới giờ, hắn cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ quá mức. Có một số việc không biết thì còn đỡ lo hơn nhiều.
Tuy nhiên lúc này nghe giọng Mạnh Bà, chẳng lẽ Bang chủ Cái Bang chính là Diêm La Thiên tử?
Nhưng hình như cũng không đúng. Nếu như bang chủ Cái Bang thực sự có thực lực như vậy, thế thì ngày xưa Cái Bang há chẳng là phải là đứng đầu Thiên Hạ Thất Bang rồi? Dù cho Bang chủ có mất tích cũng không thể rơi vào tình trạng như thế này.
Mạnh Bà thấy biểu cảm trên mặt của Tô Tín liền biết hắn nghĩ được cái gì. Cho nên, Mạnh Bà nói thẳng: “Thân phận của Diêm La Thiên tử đúng thực là vị Bang chủ Cái Bang đã mất tích mười mấy năm, là “Cứu Nạn Thần Long” Kim Nguyên Thần.
Mấy thập niên trước, thời điểm hắn mới vừa kế nhiệm chức vụ Bang chủ Cái Bang, tước hiệu của hắn vẫn chưa phải là Cứu Nạn Thần Long. Có điều, hắn hành sự hiệp nghĩa, quảng đại, cứu khổ cứu nạn vô số. Song, hắn cũng không phải Bồ Tất Phật môn, cho nên người khác mới gọi hắn là Cứu Nạn Thần Long.
Vì lẽ đó, lúc Cái Bang cường thịnh nhất, hắn cùng với Nhâm Bình Sinh từ Anh Hùng Hội cùng được xưng là hai đại hào hiệp đương thời.
Chương 1664 - Thu hoạch
Thu hoạch
Mặc dù hắn cứu vô số người, nhưng thực hắn cũng không có dã tâm gì. Nên dưới thời của hắn, Cái Bang cũng không phải là phát triển nhanh mạnh gì. Tuy nhiên, nhờ vào danh tiếng của hắn, lúc ấy trong giang hồ, quyền phát ngôn của Cái Bang là rất lớn. Có thể là một trong hàng đầu Chính đạo. Chiếu theo Anh Hùng Hội thì biết.”
Tô Tín gật đầu một cái. Ma đạo lấy thực lực vi tôn. Nhưng võ lâm Chính đạo không chỉ nói thực lực mà còn nói danh tiếng.
Anh Hùng Hội cũng có thể mượn danh tiếng ngày trước của Mạc Thanh mà rạng rỡ mấy trăm năm. Cái Bang vì có Kim Nguyên Thần nên được coi là một trong những đầu sỏ Chính đạo cũng rất bình thường.
Cứ như vậy, về mặt nổi, Kim Nguyên Thần là hào hiệp cái thế. Nhưng trong tối, hắn là Diêm La Thiên tử thực lực động trời. Hai thân phận này bất kể thế nào cũng không thể khiến người khác liên tưởng cùng nhau được. Thậm chí, còn giấu tốt hơn cả Tô Tín bây giờ.
Nhưng nếu Kim Nguyên Thần có danh tiếng như vậy trên giang hồ thì vì sao hắn lại bị hơn mười tên võ giả Dương Thần cảnh võ lâm Chính đạo vây công? Nếu như chỉ vì hắn là người của Địa Phủ thì điểm này tuyệt không thông. Tông môn võ lâm Chính đạo mặc dù hết sức kiêng kỵ Địa Phủ nhưng lại cũng không tới mức sinh tử đại địch. Thậm chí hai bên còn từng có hợp tác.
Diêm La Thiên tử là Bang chủ Cái Bang Kim Nguyên Thần ngày xưa, cái này có điểm khả nghi rất lớn. Tô Tín lẳng lặng nhìn Mạnh Bà chờ nàng giải thích.
Có vẻ như bất mãn với việc Tô Tín không truy hỏi, Mạnh Bà hừ một tiếng rồi mới nói: “Thật ra thì nguyên nhân Kim Nguyên Thần bị võ lâm Chính đạo vây công giết chết cũng rất đơn giản. Chính bởi vì hắn là truyền nhân chính thống duy nhất của Huyết Ma giáo.”
Nghe được câu này, Tô Tín nhất thời sửng sốt.
Huyết Ma giáo đã bị diệt mấy trăm năm rồi. Làm sao còn có truyền nhân chính thống cho được?
Mạnh Bà nhàn nhạt nói: “Con rết bị giết, đến chết cũng còn giãy dụa. Huống chi năm xưa Huyết Ma giáo lớn như vậy. Mặc dù phần lớn đệ tử bị tiêu diệt nhưng hãy còn lại mấy con tôm tép cũng là chuyện bình thường.”
“Truyền thừa của Diêm La Thiên tử là bí điển Huyết Ma Kinh của Huyết Ma giáo?”
Mạnh Bà lắc lắc đầu, nói: “Chẳng qua là nửa bộ Huyết Ma Kinh thôi. Huyết Ma Kinh chân chính cũng đã sớm bị võ lâm Chính đạo hủy lúc diệt Huyết Ma giáo ngày trước rồi. Huyết Ma Kinh mà Diêm La Thiên tử tu luyện chẳng qua là do có vài đệ tử quan trọng trong Huyết Ma giáo kéo dài hơi tàn, truyền dạy xuống, bởi thế nên có chút thiếu sót.
Có điều, công pháp Huyết Ma giáo cũng có thể nói là kinh diễm. Ngươi nhìn thực lực bây giờ của Diêm La Thiên tử là hiểu.
Chỉ có điều, Huyết Ma giáo tàn sát người vô tội, nhưng Diêm La Thiên tử là người tốt chưa từng giết một ai. Người hắn giết đều là những kẻ thực lực cường đại, đại gian ác, dùng tinh huyết của bọn họ để luyện công.
Tinh huyết của một tên cường giả còn mạnh hơn chục ngàn người bình thường. Cho nên dù cho Diêm La Thiên tử giết rất ít người, nhưng Ma công Huyết Ma giáo của hắn cực kỳ tinh thuần.”
Mạnh Bà nói đến đây, rốt cuộc Tô Tín cũng biết vì sao năm đó lại có đến hơn mười tên võ giả võ lâm Chính đạo muốn vây giết Diêm La Thiên tử rồi. Một cường giả Dương Thần cảnh thân mang bí điển hạt nhân Huyết Ma Kinh của Huyết Ma giáo, sao mà bọn họ để đối phương sống trên đời cho được?
Thôi Phán quan ở một bên, không nhịn được, nói: “Với danh tiếng lúc ấy của Diêm La Thiên tử trên giang hồ, chẳng lẽ bọn họ không cân nhắc đến hậu quả việc vây giết hắn hay sao?
Huống chi, nói khó nghe, nhiều năm qua như vậy Diêm La Thiên tử không lạm sát kẻ vô tội, cũng không giết lầm một ai. Sao bọn họ có thể nóng ruột như vậy? Dù sau lưng có Thiên Đình xúi giục, cái này có phải cũng nhạy cảm quá rồi hay không?”
Mạnh Bà cười lạnh, nói: “Uy thế năm xưa của Huyết Ma giáo các ngươi không biết, nhưng các đại tông môn đều có ghi chép lại. Đám tông môn Chính đạo dĩ nhiên sẽ nhạy cảm.
Theo cách bọn họ nghĩ, lòng tham của con người là vô đáy, Diêm La Thiên tử nắm giữ môn công pháp kinh khủng như vậy. Hắn bây giờ có lẽ không lạm sát kẻ vô tội, nhưng khi hắn cần tấn thăng Chân Vủ, lúc cảm giác tinh huyết luyện công của mình không đủ. Hắn có thể lạm sát vô tội lại hay không?
Hơn nữa, coi như Diêm La Thiên tử thật sự là hạng người hành hiệp trượng nghĩa, có thể khắc chế lòng tham của mình. Nhưng chẳng may hắn truyền Huyết Ma Kinh này cho đệ tử của hắn. Đệ tử của hắn có khắc chế được lòng tham của mình hay không?
Cho nên, để phòng vạn nhất, hoặc là bọn họ sợ, vì vậy bọn họ nhất định phải giết Diêm La Thiên tử mới an tâm!
Vốn bọn họ không biết thực lực chân chính của Diêm La Thiên tử. Dẫu sao thân phận bên ngoài của Diêm La Thien tử chính là Bang chủ Cái Bang Kim Nguyên Thần. Hắn không thể sử dụng công pháp Huyết Ma giáo, nên thực lực của hắn trong số các võ giả Dương Thần cảnh chỉ ở mức trung lưu.
Tuy nhiên, Thiên Đình bất ngờ biết được thân phận của hắn, hơn nữa, lại còn tiết lộ lai lịch của hắn cho người trong võ lâm Chính đạo. Cái này mới khiến cho Diêm La Thiên tử bị một đám cường giả liên thủ phục giết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận