Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1392 - Tân Hoàng đăng cơ (2)

Đối với Cơ Ngôn Thành trước đây mà nói, hoàng vị này gần giống như vật trong túi hắn vậy, cho nên Cơ Ngôn Thành luôn bày ra điệu bộ đắc ý, hung hăng cuồng ngạo, xem mình là nhất.
Mà hiện tại, sau khi bị rơi vào trong tuyệt vọng, hoàng vị này lại không hiểu ra sao lại rơi vào trong tay mình, điều này làm cho Cơ Ngôn Thành vừa cảm thấy hưng phấn lại vừa cảm thấy bất an.
Mang theo loại tâm tình phức tạp này, dưới sự giúp đỡ của lễ quan Cơ Ngôn Thành đổi long bào, hoàn thành nghi thức đăng cơ hệt như một con rồi1.
Lần này đám Cơ Huyền Viễn không muốn có tai ương gì nữa, cho nên này cái gọi là Thái tử giám quốc cái gì gì tất cả đều bỏ qua, trực tiếp cho Cơ Ngôn Thành ngồi trên hoàng vị này.
Chỉ có điều so với Cơ Ngôn Tú, Cơ Ngôn Thành này đúng thực là thảm hơn một chút, bởi vì hiện tại bên cạnh hắn trừ ra người thái giám thiếp thân Phùng Anh thì cũng chẳng còn ai khác.
Nên dù là hắn có lên ngôi Hoàng đế thì cũng đúng thực là Hoàng đế bù nhìn.
Vì lẽ đó, Đường Hiển, hay đại nội tổng quản, vẫn là sức mạnh duy nhất mà Cơ Ngôn Thành có thể mượn dùng.
Kỳ thực chuyện lần này Đường Hiển vẫn là rất cảm kích Tô Tín, dù sao cũng là Tô Tín để lộ ra một chút tin tức, bấy giờ mới khiến Đường Hiển lâm trận đổi phe.
Nếu Cơ Ngôn Tú lên làm Hoàng đế, với tính cách của hắn và thực lực của Ôn Dục, chưa chắc Đường Hiển có thể an ổn làm cái vị trí Tổng Quản Đại Nội này, nói không chừng lúc nào bất cẩn sẽ bị đá xuống liền.
Nhưng hiện tại đổi thành Cơ Ngôn Thành làm Hoàng Đế hắn không cần lo lắng nữa.
Tâm phúc Phùng Anh duy nhất bên người Cơ Ngôn Thành mới chỉ thực lực Hóa Thần Cảnh, so ra kém hơn Đường Hiển nhiều.
Hơn nữa Phùng Anh kia là do hắn dạy dỗ, Đường Hiển thậm chí xem như là nửa sư phụ của Phùng Anh này, cho nên trước mắt vị trí Tổng Quản Đại Nội này sẽ do Đường Hiển đảm đương. Mặc dù trước đó Đường Hiển cùng Cơ Ngôn Thành từng có mâu thuẫn xung đột, nhưng Cơ Ngôn Thành lên voi xuống chó, sớm đã bỏ qua chuyện trước đây. Thế nên Đường Hiểu cũng không cần lo sau này bị tính sổ.
Sau khi nghi thức đăng cơ được cử hành xong xuôi, Tô Tín liền bị Cơ Ngôn Thành phái người mời đến hành cung của hắn. Bởi vì hắn biết, đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.
Vì sao Tô Tín lại lựa chọn hắn làm Hoàng đế, Cơ Ngôn Thành không biết, nhưng hắn biết, nếu như hôm nay không thực hiện cam kết với Tô Tín thì tương lai e là sẽ rất phiền toái. Cơ Ngôn Tú kia chính là một ví dụ.
Ngồi ở trên long ỷ, Cơ Ngôn Thành ở trên cao nhìn xuống Tô Tín phía dưới, không biết vì sao, hiện tại hắn rõ ràng đã là Đại Chu Nhân Hoàng, nhưng hắn vẫn có một loại cảm giác Tô Tín đang nhìn xuống hắn. Đương nhiên cái cảm giác này còn có tên gọi là sợ hãi.
Cơ Ngôn Thành hiện tại thật sự rất sợ Tô Tín, hắn cảm giác được sợ hãi từ bên trong nội tâm của hắn đối với thủ đoạn của Tô Tín này.
Trước đó Tô Tín hãm hại hắn rất nhiều lần, thậm chí còn làm thanh đao trong tay Cơ Hạo Điển kéo Cơ Ngôn Thành từ ngai vàng xuống, điều này làm cho Cơ Ngôn Thành đối với Tô Tín cảm giác chỉ có một, chính là hận.
Chỉ có điều hận ý này lại vì Tô Tín lần nữa đưa hắn lên hoàng vị mà tan thành mây khói.
Song, Cơ Ngôn Thành đối với Tô Tín cũng không có cảm kích, chỉ có sợ hãi.
Cơ Ngôn Tú cũng đã thành Thái tử. Kết quả vẫn bị Tô Tín mạnh mẽ kéo xuống khỏi hoàng vị. Tiếp đó lại đưa Hoàng tử bị phế như hắn lại một lần nữa nâng lên thượng vị. Thủ đoạn của Tô Tín thủ đoạn đã không đơn giản chỉ là lật mặt như cắt nữa rồi.
Trải qua một lần đại biến, tính cách của Cơ Ngôn Thành cũng từ táo bạo lỗ mãng trước kia biến thành dè dặt, thậm chí còn có phần đa nghi.
Chính vì hắn nhìn không thấu Tô Tín, cho nên hắn mới sợ hãi Tô Tín.
Ho khan một tiếng, Cơ Ngôn Thành đuổi hết tất cả người trong hành cung ra, chỉ để lại tâm phúc Phùng Anh của hắn. Lúc này hắn mới thấp giọng nói với Tô Tín: "Tô ái khanh, lần này bản vương... Trẫm có thể leo lên hoàng vị này đều nhờ có có sự giúp đỡ của ngươi. Nói đi, lần này ngươi muốn cái gì trẫm cũng có thể đáp ứng ngươi."
Tô Tín cười như không cười nói: "Bệ hạ cũng không cần nói như vậy. Nếu như ta thật sự có đòi hỏi gì nhiều thì dù bệ hạ có đồng ý cũng vô ích."
Cơ Ngôn Thành cười gượng hai tiếng, hiển nhiên Tô Tín nói là sự thật.
Hắn hiện tại chỉ là một Hoàng đế bù nhìn, uy vọng cùng quyền thế của bản thân hắn có hạn. Hắn muốn cho Tô Tín một cái vị trí Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn hay là Đại Tướng quân, nhưng đáng tiếc căn bản là không thể nào, thậm chí là Cơ Hạo Điển trước đây cũng không thể làm được.
Những vị trí này đã là do người của Đại Chu nắm quyền rồi, chỉ có những người thực lực và lý lịch tất cả đều phù hợp mới có thể đảm nhiệm, trước đây Cơ Hạo Điển nhiều nhất cũng chỉ có thể trực tiếp bổ nhiệm Tứ Đại Thần Bộ hoặc là ba đại quân dã chiến hành quân Đại tổng quản vị trí đẳng cấp kiểu đó mà thôi. Các cấp vị cao hơn phải chờ mọi người cùng nhau thương lượng.
Những thứ đồ này Tô Tín đều biết, cho nên hắn dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Tô Tín trầm giọng nói: "Kỳ thực cái mà ta muốn cũng không coi là nhiều. này cái thứ nhất chính là một tổ chức vũ lực chỉ thuộc về ta, tên là “Ám Vệ”. Đại Tổng quản Ám Vệ sẽ do ta kiêm nhiệm, cơ cấu ngang cấp bậc với tam đại dã chiến quân. Người do ta phụ trách, nhưng bổng lộc lại cần triều đình bỏ ra."
Tổ chức vũ lực chỉ thuộc về riêng mình là cái mà Cơ Ngôn Thành đã suy nghĩ từ rất lâu trước đây, chỉ có điều, ngại vì thực lực bây giờ của Tô Tín, Ám Vệ này dù cho có là một tổ chức vũ lực đơn lẻ đẳng cấp cũng không cách nào so với quân đội cùng Lục Phiến Môn. Cho nên bước xuống một bậc, ngang hàng với tam đại dã chiến quân bảo vệ kinh thành.
Chương 1393 - Ám vệ
Tô Tín muốn thành lập một tổ chức vũ lực thuộc về mình, kỳ thực một phần nguyên nhân cũng là vì triều đình và người của Thiết gia.
Tô Tín là Tứ Đại Thần Bộ của triều đình, là trọng thần Đại Chu, nhưng chẳng may có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn cần cùng triều đình và Thiết gia đứng ở phía đối lập, vậy lúc này, người dưới tay hắn phải nên làm thế nào?
Trước mắt bên trong Lục Phiến Môn thủ hạ tâm phúc của Tô Tín không ít. Hầu như Bắc Nguyên đạo đều là người của Tô Tín, hơn nữa những năm gần đây Tô Tín để cho Hoàng Bỉnh Thành xâm nhập vào từ trong bóng tối, cũng biến không ít Truy Phong tuần bổ cùng mật thám tập sự ở Lục Phiến Môn trở thành tâm phúc của hắn.
Chỉ có điều những người này trước sau vẫn là số ít. Phần lớn dù tự nhận là người bên Tô Tín, nhưng nếu như triều định và Tô Tín cùng lúc ra lệnh thì bọn họ sẽ nghe ai? Hơn phân nửa vẫn sẽ nghe triều đình.
Cho nên việc lập một thế lực cho riêng mình là tương đối cần thiết.
Tô Tín thành lập ra Ám Vệ, nghĩa cũng như tên, chính là một đám hoạt động trong bóng tối. Chế độ của nó, Tô Tín không tính bắt chước Lục Phiến Môn hoàn toàn, còn chuẩn bị chia ra làm hai bộ phận.
Một bộ phận trong đó dĩ nhiên là tổ chức tình báo, Tô Tín tính đem thủ hạ mình là người cũ ở Lục Phiến Môn kia kéo tới phụ trách phương diện này. Dù sao bọn họ cũng có kinh nghiệm về mặt này, cũng đáng tin.
Mà một bộ phận khác là tổ chức vũ lực ám sát, không phải là bày ở ngoài sáng, mà là tồn tại ở trong tối.
Những người này Tô Tín tính dùng một ít người của Tô gia làm cơ sở, hơn nữa một phần lực lượng là do Tô Tín tại Giang Nam đạo bồi dưỡng.
Người của Tô gia có thiên phú, có thực lực, nhưng đáng tiếc thời gian những người này bước vào giang hồ quá ngắn, có chút không đủ tàn nhẫn.
Mà đám thủ hạ kia của Tô Tín tại Giang Nam đạo là cái dạng gì? Đều là mấy tên côn đồ ác bá được hắn hợp nhất, trước kia theo hắn đồ tông diệt môn, giết người vô số.
Mặc dù sau đó Tô Tín rời khỏi Giang Nam đạo, nhưng Lý Phôi kế nhiệm vị trí của Tô Tín cũng không phải là cái hạng người gì nhã nhặn, sát tâm không thua Tô Tín.
Cho nên cứ như vậy, đám bộ khoái Lục Phiến Môn ở Giang Nam đạo có thể nói đều là hạng người vô cùng hung ác. Hơn nữa, cũng không có lòng cung kính gì đối với triều đình, hoàn toàn chỉ nghe lệnh Tô Tín.
Khuyết điểm duy nhất của nhóm người này chính là thực lực quá yếu, có thể đột phá đến Tiên Thiên cảnh giới đều xem như là hiếm.
Này không phải là bởi vì bọn họ không nỗ lực, mà là bản thân bọn họ thiên phú không tốt, bằng không lúc trước bọn họ cũng sẽ không lưu lạc làm trộm cướp.
Cho nên Tô Tín chuẩn bị lấy những Hóa Thần Cảnh Tô gia cùng Dung Thần Cảnh võ giả làm thầy, chuyên môn phụ trách dạy võ công cho Ám Vệ, giúp bọn họ tăng cao thực lực, đồng thời đem một ít công pháp bí truyền Tô gia lấy ra làm khen thưởng.
Hơn nữa, một vài đệ tử trẻ tuổi ở Tô gia cũng phải theo huấn luyện chung.
So với những cái Hóa Thần Cảnh Tô gia cùng Dung Thần Cảnh võ giả kia, những đệ tử trẻ tuổi Tô gia có thiên phú, cũng có sức dẻo dai tương tự hắn. Tô Tín tin tưởng thành tựu tương lai của bọn hắn nhất định phải cao hơn so với mấy ông già Tô gia kia.
Tô Tín nói ra yêu cầu này, Cơ Ngôn Thành không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nói: "Không thành vấn đề, chuyện này trẫm chuẩn."
Tô Tín gật gật đầu nói: "Đa tạ bệ hạ tác thành, món đồ thứ hai thần muốn chính là một miếng đất phong, một miếng đất phong thuộc về thần!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cơ Ngôn Thành nhất thời biến đổi.
Yêu cầu này của Tô Tín cũng gần như là được voi đòi tiên rồi.
Phải biết hiện tại mặc dù Đại Chu nhiều công hầu, nhưng kỳ thực bọn họ đều chỉ là công hầu trên danh nghĩa, chỉ có một cái thanh danh, bình thường cũng ở lại Thịnh Kinh thành, căn bản cũng không có đất phong.
Ở Đại Chu duy nhất có đất phong chính là những hoàng tử kia, chỉ có điều những hoàng tử này cũng là hữu danh vô thực. Dù sao những đất phong kia ở trong đó còn có quân đội hành quân Đại tổng quản cùng Tổng bộ đầu Lục Phiến Mônở đó, những hoàng tử này chẳng lẽ còn có thể đem thu nạp cả bọn họ?
Nhưng Tô Tín không giống thế. Thực lực của Tô Tín và thế lực trong tay hắn có đều lớn đến kinh người. Nếu như thật sự cho hắn một mảnh đất phong, thế thì chỗ đó coi như là vương quốc độc lập của Tô Tín rồi.
Cơ Ngôn Thành miễn cưỡng cười cười nói: "Tô ái khanh chờ một chút, chuyện này trọng đại, trẫm còn cần suy nghĩ một phen."
Nói đoạn, Cơ Ngôn Thành thẳng thừng rời đi. Hắn cũng không phải là đi suy nghĩ mà là đi hỏi ý kiến của Cơ Huyền Viễn.
Hiện tại, Cơ Ngôn Thành sợ rồi, từ vị trí Thái Tử ngã xuống cảm giác không dễ chịu. Hắn không muốn quay lại những ngày tối tăm không ánh Mặt trời, cả ngày mơ mơ màng màng. Cho nên mỗi một bước đi của hắn đều phải phải cẩn thận, chỉ lo làm sai một chuyện, Hoàng vị này khó mà giữ được.
Hiện tại Cơ Ngôn Thành thật giống như đổi lại tính cách với Cơ Ngôn Tú trước kia vậy. Một người sau khi đắc ý, dã tâm bành trướng, làm việc tùy tiện, mà một người khác lại biến thành lo được lo mất, cẩn thận chút một.
Bên trong cung điện, sau khi Cơ Ngôn Thành nói yêu cầu của Tô Tín cho Cơ Huyền Viễn nghe. Cơ Huyền Viễn ngược lại không có cảm giác gì. Yêu cầu của Tô Tín rất bình thường.
Nếu như Tô Tín không có dã tâm, tội gì lúc trước nâng Cơ Ngôn Tú thượng vị, mà hiện tại lại lựa chọn nâng đỡ Cơ Ngôn Thành thượng vị?
Mỗi người ở Đại Chu đều có dã tâm, đều có lợi ích thuộc về mình, chỉ cần không đụng chạm với lợi ích của người khác là được.
Cơ Huyền Viễn cũng chỉ là đại biểu cho lợi ích của Hoàng tộc họ Cơ. Chỉ cần Tô Tín không có nguy hại đến Đại Chu cùng lợi ích của bọn họ, thì đồng ý với Tô Tín cũng không sao.
"Tô Tín nói rồi hắn muốn lấy nơi nào làm đất phong không?" Cơ Huyền Viễn hỏi.
"Không có, Tô Tín chỉ nói hắn muốn một miếng đất phong." Cơ Ngôn Thành nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận