Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 213 - Đánh Tới Tận Cửa (1)

Tông môn sau lưng đám người Yến Trọng Hằng đều phái người tới thành Thương Sơn, tin tức này cũng vừa mới truyền vào tai đám người Tô Tín.
Dù sao thành Thương Sơn lớn như vậy, bọn chúng cao điệu vào thành như thế cũng truyền bá khắp nơi.
Ban đầu Tô Tín còn tưởng rằng Yến Hoàng Cửu cũng định ra Yến Khuynh Tuyết thành người thừa kế, nhìn thấy thế lực võ lâm Tương Nam ra tay trợ giúp đám người Yến Trọng Hằng thì hắn sẽ đứng ra xử lý một phen.
Không nghĩ tới một ngày qua đi, Yến Hoàng Cửu lại làm như không thấy, hắn vẫn không phát biểu ý kiến gì, việc này làm nội tâm Tô Tín rất khinh bỉ cách làm của Yến Hoàng Cửu.
Ngươi đã xác lập Yến Khuynh Tuyết thành người thừa kế, nói rõ chính là không muốn thế lực võ lâm Tương Nam nhúng tay vào trong thành Thương Sơn, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không quyết liệt với thế lực võ lâm Tương Nam, loại tư thái do dự không quyết này làm cho các thế lực võ lâm Tương Nam nhìn thấy cơ hội.
Cũng không biết có phải bởi vì già cả hay không, dù sao Tô Tín xem ra Yến Hoàng Cửu làm việc do dự đã không còn khí khái sát phạt quả quyết năm xưa.
Đúng lúc này Phương Hạo vội vàng hấp tấp chạy vào nói: “Công tử không tốt! Cửu công tử mang người đánh tới.”
Tô Tín lúc này cười vui vẻ: “Không chờ được nhanh như thế sao? Đi, đi chiếu
cố bọn chúng.”
Lúc này bên ngoài cửa, Yến Thịnh Hằng mang theo một đám đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn tới cửa ra vào, đầu lĩnh chính là Thiên Cơ Thần Đao môn Lăng Đào.
Lăng Đào suy nghĩ giống như đám người Mạc Thiên Lan, đầu tiên phải thanh trừ toàn bộ thế lực bên người Yến Khuynh Tuyết trước rồi nói sau.
Nhưng nơi này là thành Thương Sơn, cũng không phải là tông môn bọn họ, cho dù đánh tới tận cửa cũng phải tìm cái cớ thật tốt mới được.
Lăng Đào và đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn suy nghĩ cả buổi, rốt cục nghĩ đến một cái cớ không tồi chính là Đào Thiên.
Nói thật bọn họ suýt nữa quên đi tiểu nhân vật như Đào Thiên, trải qua Yến Thịnh Hằng nhắc nhở thì bọn họ mới biết thì ra có tiểu nhân vật như vậy từng có thù với bọn họ.
Như vậy càng dễ xử lý, bọn họ trực tiếp cái cớ Đào Thiên và đánh tới tận cửa.
Ngăn ở cửa ra vào, Lăng Đào lạnh lùng nói: “Yến tiểu thư, Đào Thiên có thù hận với Thiên Cơ Thần Đao môn chúng ta, ngươi có biết hay không? Ngươi thu lưu hắn chính là công khai đối địch với Thiên Cơ Thần Đao môn.”
“Hiện tại ta cũng không làm khó ngươi, ngươi giao Đào Thiên cho ta, khi đó mọi người có thể hảo hảo nói chuyện với nhau.”
Hai mắt Đào Thiên đỏ thẫm, hắn căm hận nói: “Lăng Đào! Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi khinh người quá đáng!”
“Lúc trước ta chỉ vô tình đánh nhi tử trưởng lão Thiên Cơ Thần Đao môn, các ngươi lại hại ta nhà tan cửa nát, thủ đoạn như thế còn không bằng cả ma đạo.”
Lăng Đào căn bản không quan tâm tới hắn, hắn nói với Yến Khuynh Tuyết:
“Yến tiểu thư ngươi cũng nhìn thấy, Đào Thiên còn không phục lắm ah. “
“Ta vẫn câu nói kia, giao Đào Thiên ra đây, ta lập tức mang người rời đi, nhưng ngươi nếu không phải giao người thì đừng trách ta không khách khí.”
Đào Thiên không đợi Yến Khuynh Tuyết trả lời đã nói: “Yến tiểu thư, ân tình của ngươi Đào Thiên ta ghi nhớ, hôm nay Thiên Cơ Thần Đao môn tới đây vì ta, ta không thể liên lụy tới các ngươi.”
“Ta làm rùa đen rụt đầu nhiều năm như vậy, chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong thành Thương Sơn quá lâu, hiện tại ta không muốn trốn nữa.”
Yến Khuynh Tuyết kiên định lắc lắc đầu nói: “Không được! Đào quán chủ ngươi không thể đi! Cho dù không có ngươi, bọn chúng cũng tìm cớ đánh tới đây thôi.”
Đào Thiên còn muốn nói cái gì đó nhưng có giọng nói từ phía sau vang lên: “Đào quán chủ, ngươi phải tin tưởng thế gian này vẫn có công đạo, có ít người muốn một tay che trời, bọn chúng muốn đùa nghịch uy phong giống như lúc còn ở tông môn, nhưng nơi này là thành Thương Sơn, còn không phải nơi bọn chúng hoành hành bá đạo.”
Tô Tín đẩy ra mọi người đi tới, nhìn thấy Tô Tín đi ra, không biết vì sao mọi người thở ra một hơi giống như tìm thấy người tâm phúc.
Trong mắt Lăng Đào bắn ra hàn quang lạnh buốt.
“Ngươi chính là Mạnh Thanh Trạch? Rất tốt ah, ngươi muốn xuất đầu vì Đào Thiên sao?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Ta chỉ xuất đầu vì công đạo, Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi làm có chút quá phận, một lời không hợp muốn diệt cả nhà người ta, uy phong thật lớn, sát khí thật to.”
Lăng Đào lãnh đạm nói: “Mạnh Thanh Trạch, ít nói nhảm nhiều như vậy, ngươi nên biết ý đồ của ta khi tới đây, ngay ở chỗ này, chúng ta tranh tài một hồi, ngươi có dám hay không?”
Tô Tín thản nhiên nói: “Nếu ta thắng ngươi làm thế nào?”
Lăng Đào cười lạnh nói: “Nếu ngươi thắng, Thiên Cơ Thần Đao môn lập tức mang người rời đi, nếu ngươi thua, vị trí cường giả Nhân Bảng của ngươi phỉa nhường lại rồi.”
Nghe được Lăng Đào nói như vậy, Yến Thịnh Hằng bên cạnh lập tức hoảng
hốt.
Trong thế hệ trẻ trong Thiên Cơ Thần Đao môn hiện tại, Lăng Đào có thực lực mạnh nhất, hắn có một nhược điểm quá mức rõ ràng chính là bảo thủ.
Hắn làm người quá tự phụ, vạn nhất hôm nay hắn không thắng Tô Tín thì làm sao bây giờ? Thực mang người rời khỏi thành Thương Sơn sao?
Yến Thịnh Hằng nghĩ tới Thiên Cơ Thần Đao môn lần này phái tới hơn mười tên võ giả Tiên Thiên, một đám người xông lên giải quyết thủ hạ của Yến Khuynh Tuyết là xong việc, hiện tại bày ra đổ ước và một đấu một với Mạnh Thanh Trạch làm gì?
Yến Thịnh Hằng xem ra cách làm này quá ngu xuẩn.
Nhưng dù cho biết rõ như vậy, Yến Thịnh Hằng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng nhìn.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 214 - Đánh Tới Tận Cửa (2)
Tính cách Lăng Đào nổi danh trong Thiên Cơ Thần Đao môn, hắn đã nhận chuẩn bị gì thì không ai có thể khuyên được, cho dù sư môn trưởng bối cũng có lúc không cản được.
Tô Tín đi đến đối diện Lăng Đào, lạnh nhạt nói: “Vị trí Nhân Bảng không phải ai muốn lên cũng có thể lên, ta đứng ở nơi này, ngươi có bản lĩnh thì đây lấy đi.”
Lăng Đào cười ngạo nghễ, hắn rút song đao vàng bạc ra.
Như nếu như đối phương là đệ nhất Nhân Bảng ‘ đạo si ’ Lâm Trường Hà, Lăng Đào không nói hai lời sẽ xoay người rời đi.
Uy danh Lâm Trường Hà là dùng chiến tích đánh ra, không ai có thể hoài nghi nữa phần.
Tuy Mạnh Thanh Trạch chỉ đánh một trận là có thể đứng hàng Nhân Bảng, việc này làm hắn không phục, huống hồ cảnh giới Mạnh Thanh Trạch còn thấp hơn hắn một bậc.
Lăng Đào sử dụng thủ pháp kỳ quái, tay trái kim đao chính nắm, tay phải ngân đao cầm ngược, song đao giao nhau bắn ra hai tia lửa màu vàng và bạc sau đó oanh kích Tô Tín!
Trong mắt Tô Tín hiện tại, hắn nhìn rõ động tác của Lăng Đào.
Song đao hắn giao nhau, đao thế một chính một phản, một âm một dương, cả hai hợp nhất dẫn phát biến hóa và dung hợp.
Thiên Cơ Thần Đao môn, cái gọi là thiên cơ chính là đao pháp thiên biến vạn hóa.
Leng keng!
Tô Tín dùng Kinh Thần chỉ, khí kình cường đại bộc phát đánh thẳng vào giữa kim đao của Lăng Dào, động tác Lăng Đào hơi dừng lại một lúc.
Lúc này chỉ kình oanh kích đầy trời giống như sấm sét mưa bão, đây là Kinh Chập.
“Hợp!”
Lăng Đào nổi giận gầm lên một tiếng, song đao xác nhập vào nhau, chân khí ầm ầm bộc phát tạo thành thái cực âm dương ngư sau đó nổ tung!
Đám người đứng ngoài cảm nhận được khí thế và chân khí bạo phát, đá xanh trên đường dài rạn nứt theo bước chân của hắn, phạm vi hơn mười trượng biến thành một đống bừa bộn.
Nhưng Tô Tín đứng ở trung tâm của khí tràng cường đại không biến sắc một chút, tay phải hắn sờ lên thanh kiếm, từng tơ máu xuất hiện ở mũi kiếm, bởi vì có chân khí hai màu vàng bạc của Lăng Đào sinh ra hào quang che lấp tơ máu nên không ai phát hiện ra.
“Âm dương tương hợp, thiên kỳ bách biến. Đao pháp này rất thú vị a, tuy đại đạo tối giản, muôn vàn biến hóa, một kiếm của ta có thể phá vạn pháp.”
Huyết Hà Thần Kiếm ra khỏi vỏ!
Dùng máu dưỡng kiếm, lần trước Tô Tín đò sát bảy sơn trại trong rừng rậm Tương Nam cũng uẩn dưỡng ra huyết khí cường đại trong Huyết Hà Thần Kiếm.
Bởi vì che dấu tai mắt mọi người, Tô Tín không có toàn lực ra tay, hắn vừa sử dụng kiếm này, Lăng Đào lại cảm giác được sát cơ cường đại bao phủ hắn vào trong, dường như hắn đang rơi vào biển máu vô biên.
Mũi kiếm đánh thẳng vào trung tâm âm dương ngư, lực lượng Huyết Hà Thần Kiếm bộc phát đáng sợ, Du Long Kiếm sinh ra kiếm khí bao phủ bốn phía, không chỉ đánh nát âm dương ngư, nó còn đánh nát cả song đao vàng bạc của Lăng Đào một cách dễ dàng, cổ tay của Lăng Đào rách tả tơi sau đó bay ra ngoài.
Hàn quang xuất hiện trong mắt Tô Tín, cho dù hắn thắng nhưng đối phương quá khinh địch, bằng không hắn cũng khó tháng dễ dàng như thế.
Yến Hoàng Cửu bây giờ không phải còn do dự sao? Ta sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Tô Tín âm thầm bắn ra một đạo chỉ kình, đây là Xuân Phân trong Nhị Thập Tứ Tiết Khí Chỉ, chỉ kình giống như gió xuân, nhu nhược và lặng lẽ, gần như không có người nào phát hiện bắn vào ngực Lăng Đào, thời điểm hắn bay ngược về phía sau đã thổ huyết rất nhiều.
Chỉ có điều người khác xem ra đây không phải Tô Tín cố ý nặng tay, chẳng qua là Lăng Đào bởi vì chân khí cắn trả mà bị thương, nhưng kỳ thật kinh mạch trong người hắn bị Tô Tín đánh nát một nửa, hắn xem như nửa phế nhân.
“Sư huynh!”
Nhìn thấy Lăng Đào bị Tô Tín dùng mười chiêu đánh trọng thương, đám đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn lập tức chạy tới xem thương thế Lăng Đào.
Phát hiện Lăng Đào không có nguy hiểm tính mạng, lập tức liền có người đề đao muốn xông lên dốc sức liều mạng với Tô Tín nhưng lại bị Yến Kế Hằng ngăn cản.
Nói đùa gì vậy? Lăng Đào đả thông nhãn khiếu còn không tiếp được mười chiêu của Mạnh Thanh Trạch, các ngươi đi lên chẳng phải chịu chết hay sao?
“Như thế nào? Một đánh một không lại nên muốn quần chiến sao?”
Tô Tín cười lạnh nói: “Sinh tử bất luận, Mạnh mỗ ta vô cùng hoan nghênh.”
“Ha ha ha! Nói đúng, Thiên Cơ Thần Đao môn các ngươi có Cửu Cung Thiên
Cơ Đao Trận rất nổi danh nha, hôm nay không định phơi bày một ít sao?”
Lúc này có một giọng nói trào phúng vang lên, lập tức làm rất nhiều đệ tử Thiên Cơ Thần Đao môn tức giận nhìn sang.
Phương Trầm Vũ mang theo Yến Kế Hằng chậm rãi đi tới, trên con phố bên kia, Mạc Thiên Lan cùng Lan Vũ Điệp cũng mang theo Yến Thư Hằng còn có Yến Trọng Hằng chạy đến.
Lăng Đào lỗ mãng đi xung phong không giấu diếm được tai mắt bọn họ, bọn họ càng không có lý do ngăn cản, vừa vặn bọn họ muốn xem Mạnh Thanh Trạch có bao nhiêu cân lương.
Nhưng sau khi nhìn thấy trận chiến thì bọn họ cả kinh, bọn họ chưa lộ diện thì trận đấu đã xong rồi.
Hơn nữa thực lực Mạnh Thanh Trạch tuyệt đối không phải Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, hắn đã tiến vào Linh Khiếu Cảnh, tối thiểu đả thông nhãn khiếu và nhĩ khiếu!
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 215 - Có Ta Vô Địch (1)
Tuy thanh danh của Đại Chu vương triều không được tốt lắm nhưng Nhân Bảng vẫn có quyền uy a.
Lục Phiến Môn có mật thám tuần bổ trải rộng thiên hạ cũng không phải là ngồi không, trên cơ bản chỉ cần nơi có người động thủ thì mật thám tuần bổ của Lục Phiến Môn đã có thể căn cứ sức chiến đấu của ngươi mà chế định Nhân Bảng.
Trên Nhân Bảng viết rõ một năm trước Mạnh Thanh Trạch vẫn chỉ là Khí Hải Cảnh mà thôi, hiện tại hắn đả thông nhãn khiếu và nhĩ khiếu.
Thời gian một năm đả thông bốn khiếu, loại tốc độ này cũng không tránh khỏi quá mức khủng bố một ít, phải biết rằng cho dù với thiên phí của Mạc Thiên Lan và tài nguyên Thương Lan cốc Mạc gia ủng hộ, hắn phải bế quan suốt năm năm mới có thể đả thông bốn khiếu, cường giả Nhân Bảng không thẹn với danh xưng.
Tô Tín nhìn sang đám người Phương Trầm Vũ và thản nhiên nói: “Các vị muốn tới thử một chút không?”
Phương Trầm Vũ nhìn sang Lăng Đào đã hôn mê và nói: “Chậc chậc, tại hạ
không dám dễ dàng tỷ thí với Mạnh huynh, Mạnh huynh ngươi ra tay quá nặng ah.”
Phương Trầm Vũ xoay người nói: “Hôm nay tại hạ không tới gây chuyện, tại hạ tới cầu hôn.”
“Cầu hôn? Ngươi tới cầu hôn?”
Phương Trầm Vũ cười to nói: “Đương nhiên là tới âầu hôn Yến tiểu thư, tại hạ
thành tâm muốn cưới Yến tiểu thư, kết làm tần tấn, cả đời không thay đổi.”
Tất cả mọi người sững sờ, bọn họ đều biết Phương Trầm Vũ yêu thích nữ sắc nhưng hắn tinh trùng lên não lúc này sao? Hiện tại bọn họ phải cướp lấy vị trí thành chủ thành Thương Sơn trong tay Khuynh Tuyết, ngươi bây giờ lại muốn cầu hôn nàng?
Người nơi này không phải người ngu, hơi suy nghĩ một lúc liền hiểu ra, Phương Trầm Vũ muốn mượn tay Yến Khuynh Tuyết triệt để khống chế thành Thương Sơn.
Chiêu này đúng là tốt, nhưng trong bốn người bọn họ cũng không phải chỉ có Phương Trầm Vũ mới nghĩ ra chủ ý này.
Tính cách Lăng Đào tự phụ, hắn thà dùng đao trong tay nói chuyện cũng không muốn dùng loại thủ đoạn này.
Hơn nữa Mạc Thiên Lan thân là con cháu đích hệ Mạc gia, trên người đã sớm có hôn ước với thế lực võ lâm khác trong Tương Nam, hắn căn bản không thể cưới Yến Khuynh Tuyết, cũng chỉ có Phương Trầm Vũ mới không cố kỵ dùng chiêu này.
Nhưng Yến Khuynh Tuyết không có do dự, nàng trực tiếp cự tuyệt: “Thật có lỗi Phương công tử, hôn nhân đại sự phải do phụ mẫu quyết định, không có phụ thân đồng ý, ta sẽ không đáp ứng ngươi.”
“Chính Yến thành chủ đồng ý, ngươi sẽ gả cho ta sao?”
Phương Trầm Vũ hỏi.
Yến Khuynh Tuyết lắc lắc đầu nói: “Thật có lỗi, cũng sẽ không.”
“Vậy ngươi đùa nghịch ta?”
Sắc mặt Phương Trầm Vũ âm trầm đáng sợ.
“Yến tiểu thư, làm người phải tự hiểu lấy mình, ngươi nên biết ngươi hiện tại lâm vào hoàn cảnh thế nào, nếu ngươi gả cho ta, Cửu Hoa Kiếm Tông sẽ làm hậu
thuẫn cho ngươi, ngươi còn có thể ngồi vững vàng vị trí thành chủ thành Thương Sơn, nếu không hậu quả ngươi không chịu nổi.”
Sắc mặt Phương Trầm Vũ âm lãnh nói.
Tô Tín vuốt cằm, hắn ngạc nhiên nói: “Vị Phương huynh Cửu Hoa Kiếm Tông kia, xin hỏi ngươi nói câu này ngươi có tin được hay không?”
“Yến tiểu thư có ngồi vững vị trí thành chủ thành Thương Sơn hay không cũng không phải ngươi nói mới tính, muốn nàng gả cho ngươi, ngươi đừng vọng tưởng nữa.”
Ánh mắt Phương Trầm Vũ lạnh lẽo, hắn âm tàn nói: “Mạnh Thanh Trạch, ta đang cầu hôn Yến tiểu thư, ngươi chỉ là thủ hạ của nàng làm gì có tư cách quản ta?”
Yến Khuynh Tuyết lúc này nhìn sang Tô Tín, nhưng đáng tiếc Tô Tín trả lời làm nàng thất vọng.
“Ta thu đồ vật của Yến tiểu thư, tự nhiên sẽ bảo vệ nàng ngồi vững vị trí thành chủ thành Thương Sơn, nếu ngươi lại dám dây dưa, đừng trách ta đánh gãy chi thứ năm của ngươi, ngươi đời này vĩnh viễn không có tư cách cầu hôn.”
Nghe nói như thế, Lan Vũ Điệp đang xem náo nhiệt lập tức buột miệng cười vang, nàng dựng ngón cái với Tín và nói: “Có sáng ý, lời này bổn cô nương rất thưởng thức.”
“Mạnh Thanh Trạch! Ngươi muốn chết!”
Nếu như Phương Trầm Vũ còn nhận được lời này thì hắn không còn là nam nhân.
Nghe vậy hắn lập tức rút kiếm, trường kiếm đâm nhanh về phía trước, kiếm thế của hắn nặng nề như núi.
Hắn làm người háo sắc nhưng khi thi triển kiếm pháp rất trầm ổn, không chê vào đâu được.
Tô Tín vận dụng Kinh Thần chỉ bắn liên tục, Kinh Trập chỉ lực bộc phát, mặc cho kiếm pháp Phương Trầm Vũ trầm ổn cỡ nào cũng không thể chịu được trong thời gian dài.
Tô Tín tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công, sau khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên cũng thuận lợi tiến vào tầng thứ hai, sau khi hắn thuận lợi đột phá nhãn khiếu và nhĩ khiếu liền tấn thăng tới tầng thứ tư.
Long Tượng Bàn Nhược Công tầng thứ tư đã gia tăng cường độ thân thể Tô Tín không kém gì những võ tăng Thiếu Lâm chuyên tu hành Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Kinh Thần chỉ điểm lên thân kiếm Phương Trầm Vũ liền phát ra tiếng oanh minh như kim loại va vào nhau, cổ tay Phương Trầm Vũ đau đớn như sắp buôn kiếm.
“Hai người các ngươi còn đứng nhìn hay sao?”
Phương Trầm Vũ lập tức nổi giận gầm lên với Mạc Thiên Lan và Lan Vũ Điệp.
Một phát tay hắn tựu phát hiện mình vậy mà hoàn toàn không ngăn cản nổi Tô Tín thế công, thậm chí chỉ có thể ở Tô Tín cường đại thế công phía dưới miễn cưỡng ngăn cản mà thôi.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 216 - Có Ta Vô Địch (2)
Hắn cũng không phải là gia hỏa tự phụ như Lăng Đào, sau khi thấy mình đánh không lại liền lên tiếng gọi người.
Mạc Thiên Lan không nói hai lời lập tức gia nhập chiến trường, song chưởng đánh ra, chưởng lực cường đại như biển cát ập thẳng về phía trước.
Tô Tín lại điểm một chỉ về phía hắn, Đông Hàn rét lạnh thấu xương, trực tiếp làm chưởng lực của hắn đông cứng lại như băng đá.
Gương mặt Lan Vũ Điệp lộ ra thần thái hưng phấn, lúc trước đám lão già trong tông môn không cho phép nàng động thủ với môn phái khác, hiện tại không có ai ngăn cản nàng ah?
“Mạnh Thanh Trạch, tuy bổn cô nương có cảm giác không tồi với ngươi nhưng ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Trường tiên trong tay Lan Vũ Điệp đánh tới, nàng quán thâu chân khí vào bên trong, trong nháy mắt bóng roi đầy trời và ập thẳng về phía trước, trường tiên bao phủ ba người vào trong.
“Lan Vũ Điệp ngươi là nữ nhân điên! Ngươi nhìn kỹ rồi đánh có được hay không?”
Phương Trầm Vũ tức giận chửi ầm lên.
Một kích của Lan Vũ Điệp tấn công phân biệt ai với ai, bóng roi đầy trời bao phủ hắn và Mạc Thiên Lan vào bên trong, tràng diện quả thật quá hỗn loạn.
Trong mắt Tô Tín bắn ra hàn quang đáng sợ, Du Long Kiếm trong tay ra khỏi vỏ và đâm về phía Lan Vũ Điệp.
Cho dù Du Long Kiếm sinh ra kiếm thế tàn nhẫn hay phong phạm vương giả, trong kiếm của hắn mang theo khí tức phá diệt đáng sợ.
Đây chính là kiếm đạo hình thức ban đầu Tô Tín mới lĩnh ngộ ra, cho dù Huyết Hà Thần Kiếm có huyết khí sát cơ hay kóoái kiếm Kinh Vô Mệnh chỉ là kỹ thuật giết người thuần túy đều dung nhập vào trong đó.
Hạch tâm của kiếm ý vô cùng đơn giản, chính là phá diệt tất cả, nhất kiếm xuất, vạn pháp diệt!
Trường tiên va chạm với thân kiếm của Tô Tín, kiếm quang Huyết Hà Thần Kiếm mang theo huyết quang bị che dấu đi nhưng trên thân kiếm được nhiều máu tươi uẩn dưỡng như vậy tỏa ra mùi máu tươi tanh nồng.
Trường tiên của Lan Vũ Điệp bị kiếm quang xé rách, trường tiên của nàng dùng tơ hỏa chu Nam Man kết hợp với thiên tầm ti Tây Vực và dây thép đặc thù bện thành, trường tiên này chính là binh khí hoàng cấp nhưng bị kiếm khí xé rách vài chỗ dường như sau đó sẽ đứt rời thành từng khúc.
Không phải binh khí nàng không bằng Tô Tín, mà là nàng không đánh bại kiếm của Tô Tín.
Lan Vũ Điệp lui! Lui cực nhanh.
Kiếm của Tô Tín quá mức xuất sắc, nàng không ngăn cản nổi.
Ánh mắt Phương Trầm Vũ bắn ra tinh quang, thừa dịp Tô Tín một kiếm bức lui Lan Vũ Điệp, thân kiếm của hắn nhộn nhạo, kiếm thế tập trung đánh lén Tô Tín.
Nhưng Tô Tín tu luyện khoái kiếm Kinh Vô Mệnh cho nên không chỉ rèn tốc độ xuất kiếm nhanh, hắn còn rèn luyện thủ đoạn sử dụng kiếm, cho dù không dùng kiếm vẫn có thể sử dụng chỉ pháp.
Tô Tín duỗi ngón tay nhỏ điểm lên thân kiếm Phương Trầm Vũ, một kích nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại làm cho Phương Trầm Vũ phải biến sắc, hắn vội vàng buông tay nhưng trường kiếm trong tay bị đánh thành nát vụn!
Hắn không phải Lan Vũ Điệp có thân phận thánh nữ cao quý, dùng thực lực của hắn còn không có tư cách có được một thanh binh khí nâập phẩm
Cho nên Lan Vũ Điệp có thể đỡ được Du Long Kiếm của Tô Tín nhưng kiếm của hắn không thể ngăn cản chỉ lực Tô Tín.
Lực lượng khổng lồ từ thân kiếm truyền vào cổ tay, Phương Trầm Vũ kinh hãi rút lui.
Mạc Thiên Lan nhìn thấy không tốt liền dùng song chưởng điên cuồng tấn công Tô Tín.
Nhưng lúc này Tô Tín giống như chỉ nhìn Phương Trầm Vũ, hắn ỷ có Long Tượng Bàn Nhược Công mang đến thân thể cường đại nên không tránh né, hắn đón đở một chưởng của Mạc Thiên Lan, chân khí như biển cát tiến vào thân thể Tô Tín nhưng lại bị Tử Hà Thần Công trong cơ thể Tô Tín tiêu hóa mất chín thành lực lượng.
Một chưởng này chỉ làm sắc mặt Tô Tín ửng hồng một chút, thậm chí hắn còn không bị thương nhẹ.
Nhưng Phương Trầm Vũ không có nhẹ nhàng như vậy.
Tô Tín toàn lực chuyên tấn công một mình hắn, Kinh Thần chỉ toàn lực thúc dưới và bao phủ toàn thân Phương Trầm Vũ, đánh hắn thổ huyết rút lui.
Lấy một địch ba, Tô Tín cũng không có nhẹ nhàng như lúc đối địch với Lăng Đào, còn có thể cố tình khống chế thương thế Lăng Đào.
Tô Tín toàn lực dùng Kinh Thần chỉ công kích, kinh mạch toàn thân Phương Trầm Vũ đã đứt đoạn, trên người có máu tươi chảy ra như suối, thiếu chút nữa hắn bị Tô Tín giết chết tại chỗ.
Lan Vũ Điệp và Mạc Thiên Lan sau lưng đồng thời ra tay như hỏa diễm nóng rực, biển cát ầm ầm.
Tô Tín cười dài, kiếm khí tung hoành, chỉ kình như gió oanh kích hai người.
Từ khi hắn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đến nay, hắn chỉ giao thủ với cường giả tán tu như Hồng Liệt Đào mới có cảm giác áp lực, đám người Lão Đao Bả Tử và đạo phỉ Tương Nam quá yếu làm hắn không thể đánh thỏa thích.
Đám người Phương Trầm Vũ đều xuất thân đại phái Tương Nam, cho dù thực lực hay vũ kỹ không phải tán tu có thể so sánh, ba người vây công một mình hắn, nếu Tô Tín nói không có chút áp lực là không thể nào.
Sau khi hắn đột phá nhãn khiếu và nhĩ khiếu, đây là lần đầu tiên hắn có thể chiến đấu với người khác vui sướng như vậy, hắn có thể rèn luyện vũ kỹ bản thân, Tô Tín có thể buông tha cơ hội này hay sao?
Sau khi giao thủ hơn mười chiêu, rốt cuộc Mạc Thiên Lan không ngăn cản nổi thế công của Tô Tín, hắn trúng ba chiêu Kinh Thần chỉ của Tô Tín liền thổ huyết bay ra sau.
Tuy Lan Vũ Điệp là nữ tử xinh đẹp nhưng Tô Tín hiện tại không có ý định lưu thủ, bốn người này không thể chết được nhưng nhất định phải trọng thương.
Nàng bị kiếm khí của Tô Tín đánh bay, kinh mạch trong cơ thể bị kiếm khí lạnh thấu xương xé rách, kém một chút nàng mất mạng tại chỗ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 217 - Có Thể Xem Cuộc Vui (1)
“Chậc chậc, Mạnh công tử có thể hạ thủ với nữ nhân xinh đẹp như vậy, tâm địa thật cứng rắn nha.”
Đám người Phương Hạo đứng sau xem cuộc chiến tặc lưỡi thở dài, vẻ mặt đáng tiếc.
Hồng Liệt Đào đứng bên cạnh cười hắc hắc nói với Phương Hạo: “Tiểu tử, ngươi có biết vì cái gì tuổi tác không kém nhau bao nhiêu nhưng Mạnh công tử có thể đứng hàng Nhân Bảng, ngươi chỉ có thể làm tùy tùng hay không?”
Phương Hạo kinh ngạc nói: “Mạnh công tử thiên phú tốt, có danh sư chỉ điểm, đương nhiên sẽ mạnh hơn ta rồi?”
Hồng Liệt Đào nghiêm mặt nói: “Trên đầu chữ sắc có đao, Mạnh công tử tâm địa đủ cứng rắn, thời điểm chém giết sinh tử thì quản khỉ gió nàng đẹp hay xấu, dù sao chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi. Người như tiểu tử ngươi có lẽ sẽ bị người ta đánh không biết trời nam đất bắc.”
“Vì sao hòa thượng Thiếu Lâm tự và đạo sĩ Tạo Hóa Đạo Môn mạnh như thế? Bởi vì người ta tứ đại giai không, nghĩ ít, dùng thời gian tu luyện, một lòng chỉ muốn tăng thực lực mình lên cao hơn, người như thế có thể không mạnh sao?”
Phương Hạo sững sờ nói: “Chúng ta hiện tại chúng ta đi làm hòa thượng và đạo sĩ sao? Ta đoán người ta không thu ta.”
Hồng Liệt Đào cười xấu xa, nói: “Hiện tại ngươi muốn đi làm hòa thượng và đạo sĩ cũng muộn rồi, tuyngươi có thể cắt cái đó làm công công, trong hoàng cung
đại nội có không it cao thủ. Đi chỗ đó không cần nghĩ nhiều, cam đoan ngươi khám phá hồng trần, thực lực đột nhiên tăng mạnh.”
Phương Hạo lập tức nhụt chí, hắn hiểu Hồng Liệt đang trêu chọc hắn.
Tô Tín đại chiến và liên tiếp trọng thương người cầm đầu bốn đại phái, đệ tử bốn phái sớm không nhịn được, lúc này hơn ba mươi người cùng xông lên, rút binh khí trong tay vây quanh Tô Tín.
Hồng Liệt Đào cười hắc hắc nói: “Rốt cuộc tới thời điểm chúng ta lên đài rồi.”
Vừa dứt lời, đám người Hồng Liệt Đào cũng rút binh khí đứng sau lưng Tô Tín.
Đối mặt với đám người Mạc Thiên Lan xuất thân đại phái, cho dù cảnh giới bọn họ giống nhau nhưng đám người Hồng Liệt Đào không nắm chắc chiến thắng.
Nếu chỉ là đệ tử bình thường thì bọn họ cũng không ngại lên thử một phen.
Tô Tín thu hồi kiếm, thản nhiên nói: “Mang theo bọn chúng cút đi, nếu không Mạnh Thanh Trạch ta sẽ giết bọn chúng.”
Đệ tử bốn phái nhìn nhau, vẻ mặt giãy dụa.
Bọn họ nhìn rõ thực lực của Tô Tín mạnh như thế nào, ngay cả sư huynh mạnh nhất tông môn thế hệ trẻ còn thua thảm như vậy, chính mình nhiều người nhưng hữu dụng sao?
Nếu Tô Tín thật giết người, bọn họ cũng không có dũng khí đại chiến, đệ tử bốn phái chỉ có thể lưu lại vài câu oán hận sau đó mang người rời đi.
Người thanh tỉnh đầu tiên trong bốn người là Lan Vũ Điệp, nàng che bả vai, sắc mặt tái nhợt nhưng trên mặt tươi cười thoải mái.
“Mạnh Thanh Trạch, ngươi quả nhiên không hổ là cường giả Nhân Bảng, bổn cô nương nhớ kỹ ngươi, chờ ta dưỡng tốt thương thế lại tới đấu với ngươi một hồi!”
Tô Tín không nói gì, mặc cho bọn họ mang đám người Lan Vũ Điệp rời đi.
Hồng Liệt Đào xoa xoa cái cằm nói: “Nữ nhân này quả nhiên là tiện, ngươi càng đánh nàng, nàng sẽ quên không ngươi, quả nhiên nữ nhân này thiếu quản giáo, quản giáo nhiều sẽ trung thực.”
Hắn vừa mới dứt lời liền cảm thấy có hai đạo sát cơ tập trung lên người hắn.
Nha hoàn Lục Ly phùng má trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, ngay cả Yến Khuynh Tuyết cũng dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn sang.
Hồng Liệt Đào vội vàng khoát tay nói: “Ta cũng không có nói các ngươi, ta nói chính là thánh nữ Ly Hỏa giáo a, các ngươi cũng không nên nghĩ lung tung.”
“Đi, không nên vào, đều trở về đi.”
Tô Tín nói.
Yến Khuynh Tuyết hơi lo lắng nói: “Nhưng Mạnh công tử ngươi trọng thương đệ tử đích truyền bốn đại phái Tương Nam, vấn đề này sẽ náo lớn, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Cho dù là võ lâm Tương Nam hay là Trung Nguyên, địa vị đệ tử đích truyền sẽ cách biệt đệ tử bình thường một trời một vực.
Chỉ có những đệ tử được trưởng lão, chưởng môn tông môn thu làm đồ đệ, tỉ mỉ bồi dưỡng mới có thể trở thành đệ tử đích truyền.
Đệ tử như vậy chính là căn cơ tương lai của tông môn, loại đệ tử này trong tông môn không có nhiều, hiện tại bị Tô Tín trực tiếp trọng thương thậm chí nửa phế, có thể nghĩ những tông môn võ lâm kia sẽ điên lên như thế nào.
“Yên tâm đi, ta còn lo lắng bọn họ không tới a, đi thôi, chúng ta hiện tại trở về tiếp tục xem trò hay.”
Tô Tín tách đám đông quay vào trong nhà, bộ dạng không có gì phải sợ hãi.
Tuy mọi người không biết hắn đánh chủ ý gì, vừa nhìn thấy Tô Tín tự tin như
vậy bọn họ cũng yên tâm hơn không ít.
Lúc này tại nơi ở của Yến Hoàng Cửu, mười hai nữ tử có tướng mạo tuyệt mỹ và khí chất cao ngạo đứng trước mặt Yến Hoàng Cửu, trên người sinh ra khí thế hừng hực.
Một người trong đó mặc sa y màu đỏ, nàng ăn mặc có ba phần tương tự với Lan Vũ Điệp, trên người lại có thần thái vũ mị thành thục, nàng càng mê người hơn cả Lan Vũ Điệp.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 218 - Có Thể Xem Cuộc Vui (2)
Nhưng hiện tại nữ nhân có cách ăn mặc ba phần tương tự Lan Vũ Điệp lại tức giận nói với Yến Hoàng Cửu.
“Yến Hoàng Cửu! Con gái của ngươi đánh thánh nữ Ly Hỏa giáo chúng ta trọng thương, ngươi còn muốn ngăn cản ta động thủ sao?”
Yến Hoàng Cửu mặt không biểu tình nói: “Là bọn chúng tới thành Thương Sơn sinh sự, các ngươi nên biết quy củ của ta, đối với con cái, ta không muốn ước thúc quá nhiều. Nhưng đồng thời ta hi vọng các ngươi không nên duỗi tay quá xa.”
Những người này không cần phải nói, các nàng chính là nữ nhân các thế lực tông môn Tương Nam gả tới thông gia cùng Yến Hoàng Cửu.
Từ khi các nàng sinh con cho Yến Hoàng Cửu, liền bị Yến Hoàng Cửu lệnh cưỡng chế không cho tham dự vào tranh đoạt của con cái.
Ngay cả như vậy, các nàng không chủ động tham gia vào tranh đấu nhưng chỉ cần thông qua các nàng sẽ tìm được quan hệ với tông môn sau lưng, đám người Yến Trọng Hằng cũng đạt được không ít tài nguyên và trợ giúp.
Nếu là tranh đấu bình thường, thủ hạ của đám người Yến Trọng Hằng bị Tô Tín đánh thảm cỡ nào, các nàng cũng không ra tay, chỉ im lặng ở trong nhà làm hiền thê lương mẫu.
Nhưng hiện tại đệ tử đích truyền tông môn của mình bị phế, cũng không trách các nàng nóng nảy như vậy.
Yến Hoàng Cửu lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta không cần các ngươi xen vào việc này, Yến Khuynh Tuyết là con gái của ta, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta sẽ tự tay đối phó con gái mình hay sao?”
Tiền thánh nữ Ly Hỏa giáo hừ lạnh một tiếng, nói: “Không xử lý con gái của ngươi, vậy thì thanh lý đám thủ hạ của nàng.”
Yến Hoàng Cửu lắc đầu: “Như vậy có khác gì giết Khuynh Tuyết chứ? Nếu như ta thực thanh lý đám người Mạnh Thanh Trạch, Khuỵnh Tuyết dựa và ai quản lý thành Thương Sơn chứ?”
“Nhất dạ phu thê bách dạ ân, Yến Hoàng Cửu, chẳng lẽ ngươi muốn vì con gái của mình mà đối xử với chúng ta như vậy sao?”
Tiền thánh nữ Ly Hỏa giáo phẫn nộ hét lớn.
Thần sắc Yến Hoàng Cửu dần dần lạnh lẽo,nói: “Nhất dạ phu thê bách dạ ân? Các ngươi còn biết chúng ta là phu thê sao?”
“Những năm gần đây ta đối đãi với các ngươi không tê, nhưng kết quả các ngươi vẫn một lòng suy nghĩ vì tông môn của mình, các ngươi có từng nghĩ tới các ngươi trừ là đệ tử đích truyền của tông môn thì cũng là thê tử của Yến Hoàng Cửu ta hay không?”
Yến Hoàng Cửu thở dài một hơi nói: “Các ngươi quay về đi, sau này các ngươi không cần tới thành Thương Sơn nữa.”
Có thể cưới được những mỹ nữ tuyệt sắc Tương Nam không phải vì Yến Hoàng Cửu háo sắc, mà là vì hắn không thể không cưới.
Hắn vốn cho rằng phu thê vài chục năm thì hắn có thể cảm hóa các nàng, làm cho các nàng một lòng suy nghĩ vì thành Thương Sơn.
Nhưng đáng tiếc duyên phận phu thê vài chục năm còn không sánh bằng tông môn bồi dưỡng các nàng từ nhỏ.
Tiền thánh nữ Ly Hỏa giáo hừ lạnh một tiếng: “Yến Hoàng Cửu! Hi vọng ngươi không nên hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay.”
Nói xong nàng vung tay nói ra những lời này, những người còn lại nhìn Yến Hoàng Cửu lựa chọn, nếu hắn không trừng phạt đám người Tô Tín thì bọn họ cũng rời đi.
Lần này các nàng không phải quay lại nơi ở của mình, mà là trở lại tông môn của mình, đi thông báo những chuyện xảy ra tại nơi này với tông môn.
Đã triệt để vạch mặt, cho nên tình cảm phu thê vài chục năm liền kết thúc.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Yến Hoàng Cửu thở dài một hơi nhưng trong ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng, nói: “Vì cái gì đều muốn bức bách ta chứ? Thành Thương Sơn là của Yến gia ta, nếu ai muốn thò tay vào sẽ bị chặt tay.”
Lúc các thế lực Ly Hỏa giáo phái đệ tử tới đây bị Tô Tín đánh trọng thương, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Đặc biệt trong đó thương thế Phương Trầm Vũ nghiêm trọng nhất, hắn đã bị phế, muốn cứu trở lại cần hao phí nhiều dược liệu trân quý mới được.
Nhưng nếu tiêu hao tài nguyên cứu chữa Phương Trầm Vũ, tài nguyên này có thể bồi dưỡng ra hai, ba Phương Trầm Vũ, khoản mua bán này không có lời.
Cho dù buông tha Phương Trầm Vũ lại không có nghĩa bọn họ nhịn cơ tức này.
Mạnh Thanh Trạch khinh người quá đáng, lại dám đánh trọng thương đệ tử dòng chính của bọn họ, thực nghĩ đến ngươi là đệ tử ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương liền có thể coi trời bằng vung? Phải biết rằng cho dù là Tông Hạo Dương cũng không dám hung hăng càn quấy trên địa bàn Tương Nam của bọn họ.
Trong địa hỏa động là thánh địa tu luyện trong Ly Hỏa giáo, một nam tử trung niên toàn thân bao phủ trong hỏa diễm rèn luyện thân thể của mình, đại hỏa đã hong khô nham thạch trong phạm vi trăm trượng.
Chờ tới khi hỏa diễm biến mất, người đã không thấy bóng dáng,, chỉ lưu lại tên đệ tử đưa tin đang đổ mồ hôi như mưa.
Thương Lan cốc Mạc gia, một lão giả nhìn thấy thương thế của Mạc Thiên Lan liền bộc phát khí thế như biển cát thâm bất khả trắc, dường như nơi này sắp nghênh đón phong bạo.
Trên đỉnh núi Cửu Hoa Kiếm Tông có một trung niên bộc phát kiếm khí vô cùng đáng sợ xé rách vách núi, nham thạch cứng rắn mềm như đậu hủ.
Thiên Cơ Thần Đao môn, một gã tráng hán quanh người có vài chục thanh đao to lớn, trong mắt hắn bắn ra thần thái giận dữ, mấy chục loan đao tan vỡ thành nhiều mảnh, một thanh Yển Nguyệt Đao bay ra khỏi đống mảnh vỡ và sinh ra sát cơ vô tận.
Đệ tử đích truyền trong tông môn bị Tô Tín tổn thương thành như vậy đã chọc giận bọn họ, bọn họ sẽ kết thúc thành Thương Sơn cùng Tô Tín.
Nếu đệ tử cảnh giới Tiên Thiên không làm gì được Tô Tín, vậy hãy cho cường giả Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư tới.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 219 - Hoàn Thành Kế Hoạch (1)
Ba ngày sau trong thành Thương Sơn, Tô Tín còn khoan thai ngồi đối diện uống trà với đám người Hồng Liệt Đào, hoàn toàn không lo lắng môn phái như Ly Hỏa giáo tới trả thù.
Thời gian tuy nhiên Yến Khuynh Tuyết bọn người có chút bận tâm, nhưng Tô Tín nhưng lại thập phần lạnh nhạt, nên làm gì làm gì.
Đám người Yến Trọng Hằng cũng không có gây phiền toái cho bọn họ, dù sao bọn họ xem ra, Tô Tín cách cái chết không xa, vị trí người thừa kế thành chủ của Yến Khuynh Tuyết cũng không kéo dài quá lâu.
Hồng Liệt Đào nghi vấn nói: “Mạnh công tử, không phải ta lắm miệng, các đại tông môn trong Tương Nam không dễ sống chung như vậy, ngươi trọng thương đệ tử bọn họ, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Đánh nhỏ già tới, loại chuyện này bọn họ làm được, những đại tông môn nơi này không cần thể diện giống như tông môn võ lâm Trung Nguyên, bọn chúng làm việc lây lớn hiếp nhỏ cũng không ít.”
Ánh mắt Tô Tín nhìn sang phương xa: “Tại sao ta phải sợ bọn chúng chứ, nếu như bọn chúng không tới thì ta cũng sẽ xem thường bọn chúng.”
Hắn vừa mới dứt lời, hắn cũng cảm giác được bốn khí tức cường đại tập trung vào nhà của Yến Khuynh Tuyết, uy áp cường đại ập tới dọa bọn họ sợ hãi sắc mặt tái nhợt.
“Quả nhiên đến!”
Tô Tín ý bảo mọi người an tâm một chút chớ vội, hắn đi ra xem xét, bốn gã võ giả đứng trước cửa, trên người còn mang theo khí thế làm người ta sợ hãi.
Ánh mắt một người nóng rực như lửa, dường như có xu thế liệt hỏa liệu nguyên.
Khí têế người thứ hai như biển cát thâm thẳm, thâm bất khả trắc.
Người thứ ba sinh ra kiếm khí tung hoành bao quát thiên địa.
Người thứ tư lưng mang một thanh Yển Nguyệt Đao khí thế bá đạo vô song.
Cường giả Nguyên Thần Cảnh có thể mượn lực lượng thiên địa, bọn họ dung hợp khí thế bản thân vào trong thiên địa.
Uy áp cường đại bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, rất nhiều võ giả trong thành Thương Sơn đều sợ hãi, không biết vì sao thành Thương Sơn nội lại có bốn cường giả Nguyên Thần Cảnh hàng lâm.
Cho dù tại Trung Nguyên cường giả xuất hiện lớp lớp, cường giả Nguyên Thần Cảnh cũng được xưng tụ là nhân vật tông sư.
Tại Tương Nam, võ giả Nguyên Thần Cảnh chính là bá chủ một phương, sẽ không dễ dàng xuất hiện cùng một chỗ với nhau.
“Mạnh Thanh Trạch! Ngươi trọng thương đệ tử Thương Lan cốc Mạc gia chúng ta, ngươi có biết tội của ngươi hay không?”
Lão giả khí thế sâu đậm như biển cát lên tiếng uy áp cường đại như hóa thành thực chất ập vào đầu Tô Tín.
Tô Tín vận chuyển Long Tượng Bàn Nhược Công, lại kích hoạt Tử Hà Thần Công, cả hai công pháp dung hợp với nhau tới mức tận cùng mới miễn cưỡng ngăn cản, trên người hắn đổ mồ hôi lạnh.
Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, trước kia Tô Tín chỉ thấy qua một mình
Yến Hoàng Cửu.
Bởi vì trước mặt nhiều người nên Yến Hoàng Cửu thu hồi đại bộ phận khí thế bản thân, khí thế hắn tỏa ra giống như võ giả bình thường.
Lão giả Thương Lan cốc Mạc gia lại câu thông lực lượng thiên địa dung nhập khí thế bản thân áp chế Tô Tín, nếu đổi thành võ giả yếu kém khác đã bị khí thế làm trọng thương.
Nguyên Thần Cảnh và Tiên Thiên cảnh là hai cảnh giới khác nhau, quả thật là chênh lệch như trời và đất.
Trước kia Tô Tín chỉ nghe nói qua mà thôi, nhưng hôm nay hắn đã kêến thức uy áp của võ giả Nguyên Thần Cảnh, thậm chí không cần động thủ, bằng vào khí thế đủ sức áp chết võ giả Tiên Thiên!
“Võ giả đối chiến sinh tử bất luận. Mạc Thiên Lan ắn tài nghệ không bằng người, chẳng lẽ là lỗi của ta sao?”
Tô Tín vẫn nói chuyện rõ ràng dưới uy áp cường đại.
Nhìn thấy Tô Tín vẫn có thể biểu hiện lạnh nhạt dưới uy áp của mình, lão giả Thương Lan Cốc lúc này ngạc nhiên không nhỏ.
Hắn lạnh lùng nói: “Không nên nói xạo! Mạnh Thanh Trạch, ngươi cho rằng ngươi là đệ tử ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương thì có thể làm xằng làm bậy trong Tương Nam sao? Cho dù sư phụ ngươi tự mình tới Tương Nam, hắn cũng không dám hạ thủ hung ác với đệ tử bốn nhà chúng ta.”
Tô Tín cười nhạo nói: “Sư phụ ta không ở nơi này nên ngươi dám nói như vậy, nhưng hắn đứng ở nơi này, ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách nói ẩu nói tả với ta hay sao?”
Hắn vừa nói lời này cho dù lão giả Mạc gia hay ba tên võ giả Nguyên Thần Cảnh khác biến sắc.
Cùng là võ giả Nguyên Thần Cảnh nhưng thực lực Tông Hạo Dương mạnh hơn bọn họ một cảnh giới, hơn nữa thanh danh còn lớn hơn bọn họ quá nhiều.
Đừng nhìn Tông Hạo Dương xuất thân tán tu, hắn có thể xông ra thanh danh Tứ Tuyệt Tán Nhân trong võ lâm Trung Nguyên có nơi cường giả xuất hiện lớp cũng đủ thấy hắn không tầm thường.
Bốn người bọn họ chỉ có thể xưng vương xưng bá tại Tương Nam này mà thôi, nếu Tông Hạo Dương thực đứng ở chỗ này, bọn họ nói cái gì cũng phải suy nghĩ một phen, cũng không có khả năng đánh tới tận cửa.
Trung niên Cửu Hoa Kiếm Tông lúc này lạnh lùng nói: “Mạc huynh, kẻ này cuồng vọng như thế, ngươi cam tâm mặc hắn nhục nhã sao? Mạc gia ngươi càng lăn lộn càng thụt lùi, chẳng lẽ ngươi sợ Tứ Tuyệt Tán Nhân hay sao?”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận