Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 181 - Lũng Đoạn Sinh Ý (1)

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tín vừa mới ra khỏi phòng đã bị nha hoàn Lục Ly kéo tới phòng khách, nói là có chuyện xảy ra.
Tô Tín đi vào phòng khách, tất cả mọi người đang ở nơi này, Yến Khuynh Tuyết nói khẽ: “Mạnh công tử, vừa rồi đại ca phái người đến nói cho chúng ta biết, bảo chúng ta giữa trưa tới phong vân lôi, chuẩn bị dùng phương thức phong vân lôi tranh thương lộ.”
“Ah? Đây là ý gì?”
Tô Tín cau mày.
Yến Khuynh Tuyết giải thích cặn kẽ với Tô Tín, đây cũng là một phần của khảo nghiệm.
Yến Hoàng Cửu cho mười ba con cái mỗi người một tấm lệnh bài, đại biểu cho mười ba thương lộ.
Mười ba đầu thương lộ cũng không quy định ngươi đi con đường nào, hoàn toàn cần nhờ chính bọn họ định đoạt.
Nhưng mười ba thương lộ này cũng không phải hoàn toàn giống nhau, trong đó có đi thông Tương Nam, cũng có Tương Tây, có tiến về Trung Nguyên, xa nhất thậm chí có tiến về Tây Vực.
Những thương lộ này, mấy thương lộ đi Trung Nguyên là tốt nhất, không riêng gì Trung Nguyên cần một ít đặc sản Tương Nam, Tương Nam cũng cần tài nguyên
sản xuất tại Trung Nguyên.
Thương lộ đi tới Tây Vực mới là nơi giàu có nhất, Tây Vực ba mươi sáu nước có sản vật phong phú, tùy tiện mang một ít trở về sẽ kiếm bộn.
Nhưng ngay cả như vậy mấy thương lộ Tây Vực ba mươi sáu nước lại được dánh giá là kém cỏi nhất.
Bởi vì Tây Vực cách Tương Nam thật sự quá xa, thời gian một năm các thương đội miễn cưỡng có thể đi một lần.
Thời gian khảo nghiệm chỉ có một năm mà thôi, nếu trên đường có ngoài ý muốn xuất hiện, như vậy khảo nghiệm xem như kết thúc.
Ban đầu đám người Yến Trọng Hằng bắt đầu tranh đoạt lệnh bài cũng tập hợp một ít lệnh bài, mấy thương đội cùng lúc xuất phát có thể sử dụng thời gian nhanh nhất đạt được tiền lời, còn nếu cướp đi tới Tương Nam, Tương Tây là thương lộ tương đối gần, như vậy có thể đi một hai lần.
Hiện tại Yến Khuynh Tuyết đã có thực lực chống lại bọn họ, có thực lực tương xứng cho nên không thể trì hoãn được nữa, còn không bằng nhanh chóng lựa chọn một thương lộ và xuất phát.
Tô Tín mỉm cười và nói: “Ta đoán đám người Yến Trọng Hằng khẳng định không biết ngày hôm qua chúng ta mời chào Đào quán chủ, nếu không bọn họ tuyệt đối không dám vào lúc này tổ chức phong vân lôi quyết định thương lộ đâu.”
Lúc trước đám người Yến Trọng Hằng đã quyết định xong, phong vân lôi ba ván thắng hai, người thắng tới cuối cùng sẽ có tư cách lựa chọn thương lộ.
Bọn họ cho rằng Tô Tín cũng chỉ có một người, cộng thêm một Lương bá già nua là thua chắc rồi, hiện tại hắn có ba người Đào Thiên, đừng nói ba ván thắng hai, cho dù là năm ván thắng ba cũng có thể chơi.
“Chúng ta lựa chọn thương lộ nào tốt nhất?”
Yến Khuynh Tuyết nhíu mày hỏi: “Hiện tại mười ba thương lộ có sáu cái đi thông các đạo trong Trung Nguyên, bốn cái đi thông Tương Tây, một cái đi thông Tương Nam, hai cái cuối cùng đi thông Tây Vực ba mươi sáu nước.”
phương diện thương lộ, Yến Khuynh Tuyết bên này trời sinh sẽ ăn thiệt thòi, bởi vì nàng chỉ có một thương lộ, những người khác trừ Yến Trọng Hằng đều có vài huynh đệ tỷ muội đầu nhập vào, trên người có vài thương lộ.
Tô Tín trầm giọng nói: “Chúng ta ăn thiệt thòi ở số lượng thương lộ, cho dù chúng ta lựa chọn thương lộ tốt nhất cũng kém đối phương vài lần, cho nên khó khăn của chúng ta rất lớn.”
“Cho nên chúng ta bây giờ không chỉ lựa thương lộ, còn phải tìm thương phẩm, chúng ta mang thứ gì trở về, thứ chúng ta bán ra nhất định phải đạt được lợi nhuận lớn gấp vài lần bọn họ mới được.”
Vẻ mặt đám người Đào Thiên lúc này nghi hoặc nhìn sang Tô Tín, tuy bọn họ không hiểu buôn bán nhưng bọn họ cũng biết thế gian này làm gì có thứ gì đạt được lợi nhuận lớn như thế.
Lương bá là lão nhân thành Thương Sơn, lúc trước hắn cũng từng theo thương đội thành Thương Sơn đi qua không ít nơi, hắn không biết có đồ vật gì có thể giúp bọn họ tìm lợi nhuận lớn gấp vài lần các thương lộ khác..
Tô Tín thản nhiên nói: “Trên đời này cái gì đắt tiền nhất? Đồ vật mua không được mới đắt tiền nhất. Dạng sinh ý gì kiếm tiền nhiều nhất? Lũng đoạn sinh ý mới kiếm tiền nhiều nhất!”
“Độn hàng nâng giá?”
Yến Khuynh Tuyết lập tức kịp phản ứng.
Tô Tín gật gật đầu, không nghĩ tới Yến Khuynh Tuyết lại mẫn cảm với buôn bán như vậy.
“Chúng ta làm gì có đồ vật có thể lũng đoạn? Cho dù chúng ta muốn lũng đoạn,
thế lực khác chắc chắn cũng sẽ có hàng hóa như thế.”
Yến Khuynh Tuyết cau mày nói.
Tô Tín trầm giọng nói: “Yến tiểu thư ngươi có tin ta hay không?”
“Đương nhiên tin.”
Yến Khuynh Tuyết không chút do dự trả lời.
Nếu không có Tô Tín, chỉ sợ nàng hiện tại đã bị đám người Yến Trọng Hằng bức bách giao lệnh bài ra ngoài, triệt để mất đi thân phận người thừa kế, không tin Tô Tín thì nàng có thể tin ai?
“Yến tiểu thư đã tin ta, vậy ngươi lựa chọn thương lộ đi Tương Nam Thường Ninh phủ đi, ta cam đoan ngươi sẽ không hối hận.”
Yến Khuynh Tuyết cũng không có hỏi vì sao, dù sao nàng tin tưởng Mạnh Thanh Trạch, nam nhân này cho tới bây giờ chưa từng làm nàng hối hận bao giờ.
Vào lúc giữa trưa, đám người Yến Trọng Hằng đã tụ tập tại phong vân lôi, chỉ kém Yến Khuynh Tuyết không có mang người tới.
Yến Kế Hằng hừ lạnh một tiếng nói: “Cái giá đỡ của nữ nhân này thật lớn, lại dám để chúng ta chờ nàng.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 182 - Lũng Đoạn Sinh Ý (2)
Yến Thịnh Hằng bên cạnh thản nhiên nói: “Thập tam đệ, tiểu muội dù thế nào cũng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cứ xưng hô như vậy sao?”
Yến Kế Hằng cười lạnh nói: “Cửu ca, ngươi cũng đừng có giả vờ từ bi nữ, lúc trước có người nói nàng không phải con thân sinh của phụ thân không phải là ngươi nói sao?”
Yến Thịnh Hằng lạnh lùng nói: “Thập tam đệ, ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung.”
Yến Trọng Hằng thấy hai bên cãi nhau thì xem kịch vui.
Hai người này một ngụy quân tử thích làm ra vẻ hào sảng nghĩa khí mời chào nhân tâm, một là tiểu thí hài ỷ vào bản thân còn nhỏ tuổi được phụ thân sủng ái nên không đặt các huynh trưởng vào trong mắt, dù sao tại Yến Trọng Hằng xem ra cũng không thứ gì tốt.
“Đừng cãi, tiểu muội tới rồi.”
Yến Thư Hằng quát một tiếng, sắc mặt lập tức biến đổi.
Mọi người cùng nhìn sang đường cái, chỉ thấy bên phía Yến Khuynh Tuyết trừ Lương Bávà Mạnh Thanh Trạch ra, lúc này còn có thêm ba gương mặt quen thuộc.
Ba người này chính là‘ khi bại khi thắng ’ Hồng Liệt Đào thứ mười ba phong vân bảng, thứ mười sáu ‘ Đoạn Đao Thủ ’ Niếp Phương, thứ hai mươi mốt Đông Lâm võ quán quán chủ Đào Thiên!
Tại sao ba người này lại đi chung với Yến Khuynh Tuyết? Phải biết rằng bọn họ từng mời chào ba người này nhưng phí hết tâm cơ lại không thành công..
Cho dù nhìn từ phương diện nào thì bọn họ cũng mạnh hơn Yến Khuynh Tuyết rất nhiều, chẳng lẽ ba gia hỏa này mù mắt hay sao? Vậy mà lựa chọn Yến Khuynh Tuyết mà không phải lựa chọn bọn họ.
Hơn nữa bốn người đều âm thầm hối hận ngày hôm qua rút người giám thị trở về, bọn họ lại không biết được tin tức lớn như thế.
Từ lần trước Tô Tín đại phát thần uy cho nên đám người Yến Trọng Hằng thật sự có phần kiêng kị, cho nên cũng thu người giám thị Yến Khuynh Tuyết trở về.
Nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau Yến Khuynh Tuyết đã làm ra chuyện lớn như thế, nếu biết rõ Yến Khuynh Tuyết có thể mời chào ba người này, bọn họ nhất định sẽ trì hoãn thời gian lựa chọn thương lộ, hơn nữa vận dụng át chủ bài của mình.
Hiện tại đã muộn rồi.
Thần sắc Yến Trọng Hằng âm lãnh nói: “Tiểu muội ah tiểu muội, ngươi chơi chiêu này rất tốt a, ta thật sự hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mời chào bọn họ.”
Hồng Liệt Đào khinh thường nói: “Nhìn bộ dạng âm dương quái khí của ngươi hiện tại, lão tử lúc trước không chọn ngươi là đúng, lão tử nguyện ý đi theo ai thì theo ai, ngươi quản được sao?”
“Lớn mật!”
Võ giả áo đỏ sau lưng Yến Trọng Hằng tức giận quát một tiếng, trên người hắn sinh ra khí thế của cường giả Tiên Thiên sơ kỳ.
Yến Trọng Hằng bình thường mang theo Trương Nghiễm, còn có một võ giả mẫu thân mời từ Ly Hỏa giáo tới chính là kẻ này.
Hồng Liệt Đào khinh thường cười cười: “Ly Hỏa giáo Vương Thông Đảm ah, bại tướng dưới tay mà thôi, có bản lĩnh lên phong vân lôi đánh một trận, xem lão tử giáo huấn ngươi thế nào!”
Tên Ly Hỏa giáo Vương Thông Đảm tức giận sắc mặt tái nhợt nhưng không nói câu nào, bởi vì hắn thật sự không phải đối thủ của Hồng Liệt Đào.
Cho dù là đệ tử đại phái nhưng cũng có phân chia thực lực cao thấp Vương Thông Đảm không thể nghi ngờ thuộc về loại thực lực yếu kém.
Đệ tử thực lực cường đại chân chính, dù cho muốn tới trợ giúp Yến Trọng Hằng cũng chỉ ra tay vào lúc cần thiết, lúc bình thường tất cả mọi người sẽ tu luyện trong tông môn, nào có thời gian rỗi suốt ngày đi dạo sau lưng Yến Trọng Hằng?
Cho nên chỉ có đệ tử yếu kém và cho ra rìa như Vương Thông Đảm mới bị phái tới bảo hộ Yến Trọng Hằng, thuận tiện truyền tin tức cho bọn họ.
Lần trước Yến Trọng Hằng muốn mời chào Hồng Liệt Đào, người xuất thủ đầu tiên chính là hắn, kết quả bị Hồng Liệt Đào hung hăng giáo huấn nhục nhã một phen.
Cuối cùng Yến Trọng Hằng tìm đến đệ tử hạch tâm của Ly Hỏa giáo, tuy thắng Hồng Liệt Đào nhưng hắn không phục, rơi vào đường cùng Yến Trọng Hằng cũng đành phải buông tha mời chào.
“Tốt, rất tốt! Yến Khuynh Tuyết, ta thật sự xem thường ngươi.”
Yến Trọng Hằng lạnh lùng ném ra những lời này liền giữ lấy Vương Thông Đảm đang tức sùi bọt mép.
Hiện tại không chỉ là chuyện của một mình hắn, vài huynh đệ khác cũng cảm nhận được nguy cơ nồng đậm.
Tính toán cả Lương bá, thủ hạ trong tay Yến Khuynh Tuyết có tới năm tên võ giả Tiên Thiên, hơn nữa trong đó còn có Mạnh Thanh Trạch là cường giả Nhân Bảng cường đại.
Có thể nói bọn họ không xin tông môn sau lưng giúp đỡ, như vậy thực lực thủ hạ do bọn họ mời chào trong thành Thương Sơn không phải là đối thủ của nàng.
Niếp Phương lười biếng nói: “Ta nói các ngươi có đánh nữa hay không? Ta còn có một kiện binh khí chưa có làm xong a, chẳng muốn lãng phí thời gian với các ngươi, không phải ba ván hai thắng sao? Trận đầu tiên do ta lên đi.”
Niếp Phương nói xong liền leo lên phong vân lôi, cũng không cho đối phương thời gian phản ứng.
Yến Kế Hằng hung dữ nhìn Yến Khuynh Tuyết, hắn lạnh lùng nói: “Lão Cốc, ngươi lên!”
“Vâng, công tử.”
Một tên võ giả trung niên với vẻ mặt sầu khổ đi lên phong vân lôi.
Hắn không phải Yến Kế Hằng mời chào đến, mà là được Yến Hoàng Cửu đưa tới bên cạnh Yến Kế Hằng, có thể nói là gia thần Yến gia, cho nên hắn dù cho muốn cự tuyệt cũng không thể không ra tay.
Về phần giao thủ với Niếp Phương, hắn không có một chút nắm chắc nào.
Hắn cũng đánh qua phong vân lôi, hắn dừng ở vị trí hai mươi tám liền rời khỏi, hắn còn kém Niếp Phương là võ giả xếp trong top hai mươi không nhỏ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 183 - Tranh Đoạt Thương Lộ (1)
Sau khi lên phong vân lôi, lão Cốc chắp tay với Niếp Phương, hắn cười khổ và nói: “Mong rằng Nhiếp huynh hạ thủ lưu tình. “
Niếp Phương cười hắc hắc nói: “Yên tâm đi, ta có khi nào không hạ thủ lưu tình? Chờ sau khi đánh xong ngươi cũng đi chiếu cố sinh ý của ta mà.”
Vừa mới dứt lời, Niếp Phương cũng đã ra tay, song chưởng tấn công tạo thành sóng nhiệt to lớn, hai tay Niếp Phương nóng như núi lửa phun trào oanh kích lão Cốc.
Niếp Phương ra tay đều ưa thích tốc chiến tốc thắng.
Niếp Phương xuất chưởng cũng không có lưu thủ, sóng nhiệt cường đại từ Luyện Thiết Thủ làm mọi người chung quanh cảm thấy nóng bức, hắn bước đi mỗi bước đều làm đá xanh dưới chân tan chảy thành nước xanh.
Thần sắc lão Cốc co rúm lại, thể xác và tinh thần suy giảm, đoản đao trong tay chém ra mười đạo hàn quang nhưng bị Luyện Thiết Thủ của Niếp Phương bóp nát ngay sau đó, cuối cùng cách không đánh một chưởng, lão Cốc vội vàng rút đao ngăn cản, đỏa đao bị Niếp Phương bóp nát ngay sau đó.
Oanh!
Đoản đao bắn ra tia lửa sau đó vỡ nát thành từng khúc, suýt chút nữa làm bị thương đám người xem náo nhiệt bên dưới.
Lão Cốc lúc này tay không và khóc không ra nước mắt, hắn cũng biết Niếp
Phương hạ thủ lưu tình.
Nếu không chỉ bằng vào một chưởng vừa rồi đánh lên người, lão Cốc không chết cũng trọng thương.
Niếp Phương cười hắc hắc nói: “Lão Cốc, ngơi có làm binh khí hay không? Binh khí của ngươi chế tạo không được tốt lắm, kém xa binh khí ta làm. Có rảnh đến chỗ ta, ta rèn cho ngươi binh khí mới, đương nhiên ngươi sẽ có ưu đãi.
Nhìn thấy sắc mặt Yến Kế Hằng đen như đáy nồi, lão Cốc đương nhiên không dám nói nhiều, miễn cưỡng chắp chắp tay sau đó rời khỏi lôi đài.
Niếp Phương cười hắc hắc nói: “Không phải ba ván thắng hai sao? Lại phái một người tới ah.”
Yến Kế Hằng hừ lạnh một tiếng không nói gì, dưới trướng hắn có ba võ giả Tiên Thiên, đều là người địa phương thành Thương Sơn nhưng không có một ai có thể tranh phong cùng Niếp Phương.
Sắc mặt đám người Yến Trọng Hằng khó coi nhưng không có người nào đứng
ra.
Bọn họ vốn không đặt Yến Khuynh Tuyết vào trong mắt, lực lượng trong tay bọn họ tương đương nhau, hơn nữa cũng quá hiểu lẫn nhau, mọi người tám lạng nửa cân, cho nên không ai thông tri cao thủ tông môn sau lưng tới nơi này, bọn họ hạ quyết tâm sẽ phân ra thương lộ có lợi cho mình nhất.
Nhưng không nghĩ tới Yến Khuynh Tuyết lại mời chào ba người Niếp Phương, việc này làm bọn họ không kịp trở tay.
Lúc này bên người Yến Thư Hằng có một thanh niên gần ba mươi tuổi đứng lên, hắn lạnh lùng nói: “Một tên võ giả tán tu đã có thể dọa các ngươi thành thế này sao? Thực là vô dụng mà, nếu không có ai ra tay thì Mạc Trầm Đào ta đến!”
Mạc Trầm Đào nhảy lên phong vân lôi và thuận thế rút liễu miêu đao ra ngoài, hắn đứng ngạo nghễ.
Niếp Phương cười lạnh lại muốn ra tay nhưng Hồng Liệt Đào đứng dưới đài lại hô to: “Khoan đã...”
“Hắn nhìn sang Mạc Trầm Đào, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là người Thương Lan cốc Mạc gia?”
Mạc Trầm Đào ngạo nghễ nói: “Đúng thì thế nào?”
Trong võ lâm Tương Nam chỉ có hơn mười thế lực lên mặt bàn, nhưng Thương Lan cốc Mạc gia là mạnh nhất trong số đó.
Tô Tín đã từng tiếp xúc qua Tương Nam ba đại thế gia có thể đứng hàng thế lực nhất lưu trong phần đông thế lực võ lâm Tương Nam, cả ba gia tộc này cộng lại còn kém Thương Lan cốc Mạc gia một bậc.
Hồng Liệt Đào lãnh đạm nói: “Nửa năm trước, có phải ‘ khỉ bạch kiếm thủ ’ Công Dương Liễu bị người Mạc gia các ngươi giết?”
Mạc Trầm Đào suy nghĩ, qua một lúc hắn nhớ tới cái gì đó liền nói: “Thì ra ngươi nói chính là tên ngu xuẩn săn giết dị thú trong Thương Lan cốc?”
“Dám can đảm xông vào Thương Lan cốc, còn muốn săn trộm dị thú trong Thương Lan cốc, đương nhiên Mạc gia ta sẽ giết loại ngu xuẩn này.”
Trên mặt Hồng Liệt Đào mang theo tức giận phẫn nộ: “Săn trộm dị thú Thương Lan cốc? Công Dương Liễu vì đuổi theo Thất Thải Lộc, đã truy đuổi từ rừng rậm Tương Nam suốt ba tháng.”
“Cuối cùng Thất Thải Lộc chạy vào Thương Lan cốc, dị thú này là của Thương Lan cốc? Hơn nữa các ngươi đoạt dị thú không tính, lại còn giết hắn, các ngươi cũng được coi là danh môn chính phái?”
Nghe Hồng Liệt Đào nói thế mọi người hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hồng Liệt Đào đang đòi lại công đạo cho hảo hữu của mình.
Bọn họ cũng biết khí bạch kiếm thủ Công Dương Liễu, đó là gia hỏa cổ quái, hắn không am hiểu lấy người đối chiến, lại am hiểu đi săn các loại dị thú.
Thất Thải Lộc chính là một loại dị thú đặc sản trong Tương Nam, thân hình nhẹ nhàng, đỉnh đầu có sừng bảy màu, đã từng bị người ta coi là biểu tượng điềm lành, ngày xưa Đại Chu vương triều còn bỏ cái giá trên trời mua Thất Thải Lộc con sống, chuẩn bị chăn nuôi trong lâm viên hoàng gia.
Đương nhiên loại dị thú này không chỉ đẹp mắt, sừng của Thất Thải Lộc chính là một loại dược liệu cực kỳ trân quý, một cân sừng hươu phải dùng mười lượng vàng mới có thể mua được, nhưng có tiền cũng không thể mua được.
Hơn nữa Thất Thải Lộc hành động như gió, am hiểu che giấu khí tức, thập phần khó bắt, cho dù ‘ khí bạch kiếm thủ ’ Công Dương Liểu am hiểu bắt dị thú cũng phải truy đuổi suốt ba tháng.
Con Thất Thải Lộc chạy vào Thương Lan cốc, cuối cùng người và lộc đều lưu lại Thương Lan cốc.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 184 - Tranh Đoạt Thương Lộ (2)
Mạc Trầm Đào cười lạnh nói: “Tiến vào Thương Lan cốc chúng ta thì nó là dị thú Thương Lan cốc, kẻ dám đi săn, giết cũng đã giết, nếu ngươi muốn báo thù, Mạc mỗ chờ ngươi lên phong vân lôi.”
Thương Lan cốc Mạc gia thân là thế lực võ lâm số một số hai trong Tương Nam cho nên sẽ không quan tâm tính mạng của một tên võ giả Tiên Thiên, huống hồ bọn họ xem ra Công Dương Liễu chỉ là con kiến.
Hiện tại cho dù Hồng Liệt Đào muốn báo thù Mạc gia, Mạc Trầm Đào cũng không đặt vào trong mắt.
“Niếp Phương! Ván này ta lên, hôm nay lão tử muốn báo thù cho huynh đệ của mình.”
Hồng Liệt Đào nói chuyện mang theo hận ý
Niếp Phương nhìn thấy hắn như vậy liền nhường vị trí.
“Tiểu thư, trạng thái Hồng Liệt Đào có chút không thích hợp ah, vạn nhất xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?”
Lương bá lo lắng nói ra.
Nhìn thấy bộ dạng Hồng Liệt Đào như vậy, rất có thể sẽ biến tỷ thí thành đấu sinh tử.
Yến Khuynh Tuyết trầm giọng nói: “Hồng đại ca đã lựa chọn giúp ta, hắn là
người của ta, xảy ra chuyện gì thì chúng ta cùng chịu trách nhiệm.”
Tô Tín ở bên cạnh gật đầu, với tư cách người lãnh đạo, kiêng kỵ nhất chính là ném thủ hạ ra gánh tội thay, không chỉ có làm lạnh giá nội tâm người khác, càng làm người khác xem nhẹ.
Mặc dù Yến Khuynh Tuyết có chút xúc động nhưng lại làm rất tốt.
Nhìn thấy bộ dạng bọn họ lo lắng như thế, Tô Tín lập tức an ủi.
“Không cần lo lắng, cho dù muốn đánh sinh tử cũng không được, chúng ta không sao cả nhưng bọn chúng sẽ ngăn cản.
Trên lôi đài hiện tại, Mạc Trầm Đào nhìn thấy vẻ mặt đầy sát cơ của Hồng Liệt Đào nên không quá khinh địch, trong lòng hắn vẫn có phần khinh thường.
Đây không phải tự phụ, đó là thái độ của đệ tử đại phái khi đối mặt với tán tu.
Xuất thân đại phái, bản thân mình từ nhỏ có danh sư dạy bảo, không thiếu tài nguyên tu luyện và công pháp, nếu như vậy mà không thắng được võ giả tán tu chẳng phải hắn quá phế vật?
Nhưng đáng tiếc hắn tính toán sai một điểm, chém giết sinh tử không phải dựa vào gia thế và bối cảnh là thắng được người ta.
Hồng Liệt Đào xuất đao, hận ý ngập trời hóa thành đao mang chém về phía trước, đao mang rét lạnh thấu xương dọa Mạc Trầm Đào biến sắc.
“Đao ý! Ngươi vậy mà lĩnh ngộ ra đao ý!”
Hắn cũng dùng đao, đương nhiên có thể cảm giác được Hồng Liệt Đào dùng đao ý, cùng là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, Hồng Liệt Đào là võ giả tán tu lại có thể lĩnh ngộ đao ý.
Đối mặt với võ giả lĩnh ngộ đao ý, Mạc Trầm Đào không dám khinh thường, liễu miêu đao trong tay chém tới, chân khí trong cơ thể chấn động, chân khí băng
lam hóa thành hồng thủy ngập trời và biến thành dòng lữ càn quét Hồng Liệt Đào.
Những người từng quen biết Mạc Trầm Đào liền ngạc nhiên, Mạc Trầm Đào vừa mới lên đài đã sử dụng át chủ bài của bản thân.
Thương Lan cốc Mạc gia có công pháp Hãn Hải Nộ Đào Quyết vô cùng nổi danh, thời điểm ra tay rầm rộ, đại khí và hạo nhiên.
Hãn Hải Nộ Đào Quyết có một chiêu ‘ Nộ Lãng Kinh Đào’, chân khí toàn thân bộc phát trong nháy mắt, thế công không khác gì dòng lũ nghiền áp tất cả.
Sau khi sử dụng xong sẽ tiêu hao chân khí rất lớn nhưng sức bật kinh người.
Đệ tử Mạc gia đề xem chiêu này là đòn sát thủ, nhưng không nghĩ tới hôm nay vừa đối mặt Hồng Liệt Đào liền sử dụng chiêu này, có thể nghĩ hắn gặp áp lực lớn cỡ nào.
Nhưng đáng tiếc đao ý của Hồng Liệt Đào sắc bén chém đứt dòng lũ đang ập tới, trong nháy mắt đã tới trước mặt Mạc Trầm Đào, đao mang khủng bố chém xuống.
Mạc Trầm Đào kinh hãi dùng đao ngăn cản nhưng đáng tiếc cho dù kinh nghiệm chiến đấu hay lý giải đao pháp của hắn đều kém xa Hồng Liệt Đào, cho dù Hồng Liệt Đào chỉ sử dụng đao pháp cơ sở cũng áp chế hắn không ngẩng âầu nổi.
Mạc Trầm Đào sử dụng đại lượng nội lực thi triển Nộ Lãng Kinh Đào cho nên hắn không có lực hoàn thủ khi Hồng Liệt Đào tấn công, sau mười mấy chiêu, liễu miêu đao trong tay hắn bị Hồng Liệt Đào chém bay.
Không do dự nửa phần, Hồng Liệt Đào lập tức chém một đao vào cổ Mạc Trầm Đào!
Hai tên võ giả Tiên Thiên đi theo bên cạnh Yến Thư Hằng nói thầm một tiếng không tốt, một người trong đó vội vàng ném binh khí trong tay đánh lên trường đao của Hồng Liệt Đào, làm cho đao của Hồng Liệt Đào thay đổi phương hướng, lúc này mới cứu Mạc Trầm Đào không bị Hồng Liệt Đào đánh chết.
Ngay cả như vậy một đao của Hồng Liệt Đào cũng chém ra vết thương lớn trên ngực Mạc Trầm Đào, Mạc Trầm Đào kêu lên đau đớn và bay ngược về phía sau.
Hồng Liệt Đào không muốn buông tha, còn muốn đi lên bồi thêm một đao nhưng hành động này chọc giận hai người khác.
Tuy bọn họ không phải người Thương Lan cốc Mạc gia nhưng cũng giống như Mạc Trầm Đào thuộc về dưới trướng Yến Thư Hằng, dám đuổi tận giết tuyệt trước mặt chúng ta, khi dễ chúng ta là không khí sao?
“Lớn mật!”
“Muốn chết!”
Hai người tức quát một tiếng, lúc này cùng xông lên phong vân lôi.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 185 - Chuẩn Bị Xuất Phát (1)
Hai người lên phong vân lôi liền muốn ra tay giáp công Hồng Liệt Đào nhưng Tô Tín làm sao có thể cho phép bọn họ được như nguyện.
Hắn sử dụng Kinh Thần chỉ, lúc này chỉ kình bay ra như bôn lôi, phát ra từng tiếng tiếng rít, trực tiếp nổ nát binh khí trong tay một người, đánh hắn lui về phía sau vài bước.
Một người khác bất đắc dĩ do không kịp chuẩn bị trúng chỉ kình của Tô Tín bức lui hơn mười bước, không dám tiến lên lần nữa.
Trong đó có một đạo chỉ kình bay tới trước mặt Yến Thư Hằng, chỉ kình bắn thủng gạch xanh trước mặt hắn sâu không thấy đáy, trong phạm vi vài bước đều là vết rạn.
Trên trán Yến Thư Hằng đổ mồ hôi lạnh, tuy hắn biết rõ Tô Tín không có khả năng giết hắn trước mặt mọi người nhưng hắn vẫn kinh hãi không nhỏ.
Hắn vẫn không phải võ giả Tiên Thiên, lúc đối mặt võ giả Tiên Thiên hắn liền có cảm giác vô lực, hắn không thích cảm giác này.
Tô Tín đi lên lôi đài, lạnh lùng nói: “Như thế nào, sửa quy củ phong vân lôi rồi sao? Đơn đấu không được liền quần đấu?”
Tên võ giả Tiên Thiên bị Tô Tín đánh nát binh khí quát lên: “Mạc Trầm Đào đã bại, Hồng Liệt Đào vẫn hùng hổ lấy tính mạng của hắn, hắn ra tay ngoan độc như thế không cho phép chúng ta cứu người?”
Tô Tín cười lạnh nói: “Chê cười! Đây là phong vân lôi, cũng không phải luận bàn tỷ thí, có người nào quy định không được giết người trên phong vân lôi hay không?”
“Tài nghệ không bằng người bị người bị đánh chết trên lôi đài cũng đáng đời, nếu sợ chết thì về nhà bú sữa mẹ đi, ra giang hồ lăn lộn làm gì?”
“Ngươi! Tên võ giả kia bị Tô Tín phản bác đỏ mặt, hắn không biết nên trả lời thế nào?”
Tô Tín nhìn sang đám người Yến Trọng Hằng đang rục rịch, lúc này nói: “Các ngươi không tuân thủ quy củ, Mạnh mỗ sẽ tiếp tất cả, xa luân chiến cũng không sợ, chết sống có số, lên lôi đài bỏ mệnh cũng không nên trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Thủ hạ của đám người Yến Trọng Hằng lúc này không nói câu nào.
Người trước mắt là cường giả Nhân Bảng, hắn có thể lấy một dịch ba với đám người Trương Nghiễm a.
Bọn họ cũng nhìn thấy hình ảnh Mạnh Thanh Trạch ra tay, một kích có thể bức hai tên võ giả Tiên Thiên lui lại, thực lực cùng giai vô địch.
Xa luân chiến, bên bọn họ có hơn mười võ giả Tiên Thiên, bọn họ đúng là có lực lượng đánh một trận nhưng vấn đề hiện tại Mạnh Thanh Trạch đã tức giận, nếu lên lôi đài chính là đấu sinh tử, ai dám lên chịu chết chứ?
Bởi vì có câu nói: đạo hữu chết bần đạo không chết, nếu bảo bọn họ lên đánh một trận, bọn họ cũng không ngại lên đại chiến tiêu hao thực lực của cường giả Nhân Bảng, nhưng chiến đấu sinh tử không thể tính như vậy.
Yến Thư Hằng lạnh lùng nói: “Lui ra! Ván này xem như các ngươi thắng, các ngươi lựa chọn thương lộ đi.”
Đúng như lời Tô Tín nói lúc nãy, Yến Thư Hằng cũng không muốn nói nhảm với bọn họ làm gì.
Thời gian một năm, thương lộ của bọn họ có thể đi hai lần, hiện tại ngươi sống ta chết với thủ hạ của Yến Khuynh Tuyết không phải là lựa chọn khôn ngoan.
Hiện tại ngay cả người trong cuộc như Yến Thư Hằng cũng không có ý định tiếp tục náo loạn nữa, những người khác tự nhiên cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn cho phép Yến Khuynh Tuyết lựa chọn.
“Ta lựa chọn thương lộ Tương Nam.”
Yến Khuynh Tuyết nói khẽ.
Đám người Yến Trọng Hằng lúc này sững sờ.
Thương lộ Tương Nam không phải nói không tốt, mà là quá mức bình thường.
Thương lộ đi thông Tương Nam cách thành Thương Sơn quá gần, cho dù có thương đội khổng lồ cũng cần thời gian ba bốn tháng mới đến nơi.
Nếu như tốc độ nhanh có thể một năm đi ba lần.
Chính bởi vì như thế làm cho đặc sản Tương Nam không có tiền lời cao trong thành Thương Sơn, dù sao hàng năm cũng có thương đội Trung Nguyên xâm nhập thành Thương Sơn, lại đi tới Nam Man Thường Ninh phủ thu mua đặc sản.
Chỉ có một thương đội năng lực không được tốt lắm, sợ xâm nhập Nam Man gặp phải cường đạo cướp đường nên mới lưu lại thành Thương Sơn mua sắm giao dịch những vật này.
Trong mười ba thương lộ, lợi nhuận cao nhất đương nhiên là thương lộ đi thông Trung Nguyên, tùy tiện chọn một nơi cũng có tiền lời cao hơn thương lộ Tương Nam gấp vài lần.
Như vậy tính toán ra, cho dù ngươi đi Tương Nam bốn lần cũng không bằng một lần đi Trung Nguyên.
Đám người Yến Trọng Hằng cảm thấy khó hiểu, có lẽ bản thân Yến Khuynh
Tuyết cũng biết nhưng vì sao nàng lựa chọn thương lộ đi Tương Nam? Chẳng lẽ trong đó có âm mưu gì hay sao?
Mọi người tạm thời không nghĩ ra điểm đáng ngờ trong đó liền thống khoái chia cắt thương lộ mà không nói thêm lời nào.
Trên đường quay về, Hồng Liệt Đào nói với Yến Khuynh Tuyết: “Yến tiểu thư, chuyện hôm nay thật có lỗi.
Mặc dù hắn lỗ mảng nhưng không phải người ngu.
Nếu như hắn hôm nay đánh chết Mạc Trầm Đào ngay trước mặt mọi người sẽ dẫn tới Thương Lan cốc Mạc gia đến gây phiền toái cho hắn, do đó sẽ liên quan tới Yến Khuynh Tuyết, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 186 - Chuẩn Bị Xuất Phát (2)
Cho nên Hồng Liệt Đào cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình xúc động.
Yến Khuynh Tuyết cười lắc lắc đầu, nói: “Hồng đại ca ngươi đừng nói như vậy, ngươi có thể lựa chọn tới giúp ta, ta đã rất cảm kích, nếu như ngươi ra tay, ta cũng sẽ gánh việc này giúp ngươi.
Hồng Liệt Đào lúc này cũng cảm động, tính cách của hắn cổ quái nên không có bao nhiêu bằng hữu, trước kia đám người Yến Trọng Hằng đến mời chào hắn cũng bi hắn chọc giận rời đi.
Yến Khuynh Tuyết làm như vậy hắn cảm thấy chân thành trong đó, so với việc đám người Yến Trọng Hằng chỉ muốn lợi dụng lực lượng của hắn làm việc, Hồng Liệt Đào cảm giác mình không có nhìn lầm người.
Nội tâm Đào Thiên cùng Niếp Phương cũng cảm thấy ấm áp, tối thiểu đi theo Yến Khuynh Tuyết không cần lo lắng bị tính kế sau lưng, không cần đi quan tâm những chuyện tranh quyền đoạt lợi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Tín lắc đầu.
Hắn không đồng ý phương thức đối xử chân thành với mọi người của Yến Khuynh Tuyết, bởi vì có chút thời điểm ngươi đối xử chân thành với người khác nhưng không có nghĩa người khác đối xử chân thành với mình.
Nhưng không thể phủ nhận phương thức của Yến Khuynh Tuyết làm nội tâm người ta cảm thấy thoải mái, nhưng tối thiểu loại phương thức này không phù hợp với Tô Tín.
Hắn vẫn tin tưởng vững chắc, muốn thủ hạ sẵn sàng đi theo mình, lợi ích mới là trọng yếu nhất.
Sau khi trở về, Yến Khuynh Tuyết cũng bắt đầu bảo Lương bá chuẩn bị thương
đội.
Đương nhiên đám người Tô Tín không giúp được cái gì, chỉ có thể đứng xem mà thôi.
Tổ kiến một thương đội chỉ cần một phần là võ giả, đại bộ phận còn cần đại lượng dân phu đến vận chuyển hàng hóa, còn có nhiều đoàn xe và xe ngựa.
Bởi vì Tô Tín muốn lũng đoạn tất cả đặc sản Nam Man cho nên thương đội rất khổng lồ, có trên trăm chiếc xe, la ngựa hơn một ngàn.
Mặt khác võ giả cảnh giới Hậu Thiên năm trăm người, Phương Hạo làm người cơ linh nên Lương bá cho hắn phụ trách câu thông với năm trăm tên võ giả, hơn nữa chính biên tốt đội ngũ chuẩn bị xuất phát.
Những việc này nghe thì đơn giản nhưng chi tiết và phương thức vô cùng phức
tạp.
Yến Khuynh Tuyết lúc trước đã được Lương bá truyền thụ các phương diện, lúc này mới trải nghiệm thực tế lần đầu tiên, nàng học tập rất nhanh, chỉ cần Lương bá dạy bảo một lần là nàng đã làm được.
Tô Tín cũng phát hiện Yến Khuynh Tuyết rất có thiên phú phương diện kinh thương, lần trước chính mình nói lũng đoạn thì những người khác nghe không hiểu, chỉ có Yến Khuynh Tuyết vừa nghe Tô Tín nói đã hiểu.
Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, Lương bá dẫn một tiên sinh phòng thu chi tới, hắn mang mười cái rương lớn đưa cho Yến Khuynh Tuyết, bên trong có một triệu lượng bạc.
Yến Hoàng Cửu cho bọn họ tài chính khởi động, mỗi người đều là một triệu lượng, tiên sinh phòng thu chi lại là tâm phúc của Yến Hoàng Cửu, lúc này cần bọn
họ đi theo.
Tác dụng của bọn họ là giám sát thương đội, mua sắm bất kỳ vật gì đều chỉ sử dụng một triệu lượng bạc, nếu vận dụng tiền của mình sẽ xem như thất bại.
Cho nên dù tiên sinh phòng thu chi chỉ là người bình thường, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn đối đãi tốt mà không dám bất kính.
Yến Khuynh Tuyết hơi có chút lo lắng nói: “Chỉ có một triệu lượng bạc, mà chúng ta lại chuẩn bị nhiều xe ngựa như thế, ta vừa rồi tính toán một chút, một triệu lượng mua được đồ vật chưa chứa tới một phần mười xe ngựa.
Tô Tín nói khẽ: “Nếu như dùng giá cả bình thường mua sắm, một triệu lượng bạc không mua được bao nhiêu, lần này chúng ta đi không có mua sắm theo giá cả bình thường..”
Đặc sản Nam Man trong Thường Ninh phủ bán giá nào là do hắn quyết định nên hắn hiểu rõ nhất, hắn còn không biết trong đó lợi nhuận bao nhiêu sao? Lần này hắn không có ý định mua sắm theo giá cả bình thường.
Yến Khuynh Tuyết gật gật đầu, nếu Mạnh công tử có nắm chắc thì nàng cũng an tâm.
Tô Tín bên này chuẩn bị thỏa đáng, còn kém xuất phát, nhưng hào khí bên phía đám người Yến Thư Hằng vô cùng ngưng trọng.
Mạc Trầm Đào bị Hồng Liệt Đào chém một đao vào cơ thể, mặc dù không có chết nhưng bị thương nặng.
Sau đó Yến Thư Hằng lập tức tìm đến đại phu chữa trị cho Mạc Trầm Đào, sau khi chữa trị nhiều giờ, tên đại phu đi tới nhưng lắc đầu nói: “Đại công tử, tánh mạng hắn không đáng ngại nhưng một đao kia chém quá ác, trực tiếp chặt đứt xương ngực và kinh mạch của hắn rồi.”
“Tuy lão phu có thể cứu mạng hắn nhưng đao khí đã xâm nhập thân thể, phá nát hơn phân nửa kinh mạch trong người hắn, muốn khép lại cực khó, tối thiểu lão phu
không có biện pháp.”
Đại phu này chính là đại phu tốt nhất trong thành Thương Sơn, chuyên môn chữa trị thương thế cho võ giả, nếu hắn không trị hết cũng chỉ có thể chuyên môn đi tìm những thần y nổi danh trên giang hồ mà thôi.
Nhưng đáng tiếc những người kia đừng nói là Yến Thư Hằng, cho dù là Mạc gia chủ đi mời cũng không mời được.
Yến Thư Hằng tối mặt, hắn nói: “Thật không có biện pháp trị liệu sao? Vậy hắn sau này thế nào?”
Tên đại phu lắc lắc đầu nói: “Lão phu đã dùng hết thủ đoạn, thật không có biện pháp nào khác, về sau hắn chưa tính là phế nhân nhưng không thể phát huy ra lực lượng võ giả Tiên Thiên.”
“Thậm chí hắn cũng không thể vận dụng chân khí, nếu không chân khí sẽ xé nát kinh mạch của hắn, như vậy sẽ không còn đường xoay chuyển.”
Nói xong tên đại phu kia cáo biệt, lưu lại Yến Thư Hằng đang tức giận.
Tuy nói Mạc Trầm Đào sẽ không biến thành phế nhân nhưng không thể sử dụng chân khí thì có khác gì phế nhân? Chỉ bằng lực lượng thân thể, Mạc Trầm Đào nhiều lắm chỉ tương đương với võ giả Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi, với Mạc Trầm Đào mới ba mươi tuổi mà nói chẳng khác gì phế nhân cả.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 187 - Độc Kế (1)
Mạc Trầm Đào không chỉ là thủ hạ của Yến Thư Hằng, hắn còn là người Thương Lan cốc Mạc gia.
Bởi vì mẫu thân Yến Thư Hằng là con gái trưởng lão Thương Lan cốc Mạc gia, cho nên hắn có thể đạt được Mạc gia ủng hộ.
Nhưng chỉ là ủng hộ mà thôi, hiện tại Mạc Trầm Đào ở bên cạnh hắn bị tổn thương thành bộ dạng như vậy, hắn nhất định là phải cho Mạc gia một câu trả lời, việc này làm Yến Thư Hằng đau đầu.
Yến Trọng Hằng rất xem thường đại ca như hắn, cho rằng hắn làm việc không quả quyết, nhưng lần này Yến Thư Hằng lại quyết đoán hiếm có.
Nếu phải cho Thương Lan cốc một câu trả lời, mạng của Yến Khuynh Tuyết và mạng của Mạnh Thanh Trạch có đủ hay không?
Yến Thư Hằng âm thầm kêu một tâm phúc tới, hắn cải trang ăn mặc sau đó đi tới nơi ở của lão cửu Yến Thịnh Hằng.
Nhìn thấy đại ca của mình cải trang cách ăn mặc tới chỗ mình, Yến Thịnh Hằng kinh ngạc nói: “Đại ca ngươi tới gặp ta có việc gì?”
Yến Thư Hằng không có lòng dạ thanh thản nói nhảm với hắn, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lão cửu, đừng nói những lời vô dụng kia, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn đám người Yến Khuynh Tuyết chết hay không?”
Yến Thịnh Hằng chậc chậc thở dài: “Đại ca, là ngươi không đúng rồi, tiểu muội
nói thế nào cũng là muội muội của chúngta ngươi nhẫn tâm giết nàng?”
Yến Thư Hằng cười lạnh nói: “Lão cửu, ngươi thu lại bộ mặt giả nhân giả nghĩa trước mặt ta đi, ngươi chơi vui lắm sao?”
“Hiện tại ngươi cũng nhìn thấy tình huống của Yến Khuynh Tuyết, nàng có được Mạnh Thanh Trạch ủng hộ nên mời chào ba người Hồng Liệt Đào, nếu chúng ta không cầu thế lực võ lâm sau lưng thì chúng ta không phải đối thủ người ta.”
Yến Thịnh Hằng lười biếng nói: “Thế thì sao? Lần này chúng ta tranh đoạt là thương lộ, nàng chỉ có một thương lộ, ngươi cho rằng nàng sẽ thắng sao?”
“Ngươi thật cho rằng đám người chúng ta chỉ cần đạt được vị trí thứ nhất trong thương lộ là có thể thành người thừa kế sao? Ngây thơ!”
Yến Thư Hằng lạnh lùng nói: “Lần này người kiếm tiền nhiều nhât sẽ trở thành người thừa kế, nhưng ngươi cũng phải làm người khác phục mới được.”
“Lão nhị chỉ có một thương lộ nhưng thế lực dưới tay hắn là mạnh nhất, huống hồ mẫu thân hắn chính là thánh nữ Ly Hỏa giáo, Ly Hỏa giáo ủng hộ hắn còn mạnh hơn thế lực sau lưng chúng ta nhiều.”
“Lúc này cho dù lão nhị thua trong việc kiếm tiền nhưng ngươi có thấy hắn lo lắng hay không?”
“Người thừa kế không có nghĩa là thành chủ, chỉ cần không tới lúc cuối cùng, ai cũng có cơ hội trở thành thành chủ thành Thương Sơn, đương nhiên kể là Yến Khuynh Tuyết cũng như vậy!”
Yến Thịnh Hằng kinh ngạc nhìn đại ca mà hắn vẫn xem nhẹ, dường như đây là lần đầu tiên hắn phải dùng ánh mắt khác nhìn đại ca.
Thậm chí hắn còn không nghĩ tới điểm này, trải qua Yến Thư Hằng nhắc nhở nên kịp phản ứng.
Cho dù có kiếm tiền nhiều nhất trong đám người, đạt được vịt rí người thừa kế
thì như thế nào? Dưới tay của bọn họ đều có thế lực của mình, tương lai khẳng định còn phải có một phen tranh đoạt.
Bởi như vậy có được Mạnh Thanh Trạch và ba người Hồng Liệt Đào nên thực lực Yến Khuynh Tuyết rất khủng bố, tuyệt đối là đại địch của bọn họ.
Yến Thịnh Hằng thở dài một hơi, trầm giọng hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Yến Thư Hằng cười cười âm lãnh: “Không phải bọn chúng muốn đi Thường Ninh phủ hay sao, từ nơi này đến Thường Ninh phủ, trên đường đi có không ít cướp đường nha.”
“Lão cửu ngươi giao du rộng lớn, ta biết rõ ngươi cũng có quen biết với các cường nhân phá núi lập trại tại rừng rậm Tương Nam.”
“Như vậy ta xuất tiền, ngươi đi liên lạc bọn họ, chờ đối phương quay về sẽ cướp giết, cướp hàng và giết người.”
Yến Thịnh Hằng không thể không thừa nhận Yến Thư Hằng dùng chiêu này rất hung ác.
Trong rừng rậm Tương Nam có không ít cường đạo hung ác, trong đó có thực lực yếu và thực lực mạnh.
Những người này chạy trốn vào trong rừng rậm Tương Nam, cho dù triều đình và tông môn võ lâm Tương Nam liên thủ cũng không thể tiêu diệt toàn bộ, bảo bọn họ ra tay là an toàn nhất, cũng không ai có thể tìm ra chứng cớ.
Những người này gan lớn dám ra tay với đoàn xe triều đình, ngẫu nhiên tiêu diệt một thương đội thành Thương Sơn thì tính là cái gì?
Yến Thịnh Hằng trầm giọng nói: “Đi mời những người kia ra tay không thành vấn đề, dùng thực lực đám người Yến Khuynh Tuyết hiện tại, đi tìm một ít võ giả Hậu Thiên dựng trại là vô dụng, nhất định phải tìm một ít đại trại có võ giả Tiên Thiên mới được, nhưng tiền này lại gia tăng vài chục lần.”
Yến Thư Hằng nói thẳng: “Năm triệu lượng!”
“Không đủ.”
Yến Thịnh Hằng lắc lắc đầu nói: “Muốn động tới đám người Yến Khuynh Tuyết, tối thiểu phải là các đại trại liên thủ, năm triệu lượng chia cho đám người bọn chúng cũng không được bao nhiêu.”
“Vì một ít bạc đi động thương đội có võ giả Tiên Thiên, còn phải mạo hiểm đắc tội thành Thương Sơn thì không ai làm.”
“Ta nói mỗi người năm triệu lượng! Chỉ cần mời mười đại trận như vậy, bạc này là ta ra!”
Yến Thịnh Hằng hít sâu một hơi, quả nhiên nội tình của vị đại ca này không đơn giản.
Mười sơn trại chính là năm mươi triệu lượng bạc.
Số tiền này thành Thương Sơn có thể cầm ra được, nhưng tiền này là của thành Thương Sơn, không phải của bọn họ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 188 - Độc Kế (2)
Yến Thư Hằng dễ dàng cầm ra năm mươi trêệu lượng, Yến Thịnh Hằng mới không tin hắn dựa vào tiền tiêu vặt hàng tháng tích lũy được.
Có tiền giải quyết công việc, Yến Thịnh Hằng lạnh lùng nói: “Chỉ cần có tiền, sơn trại muốn tiếp việc này không phải ít, ngươi yên tâm đi, chỉ cần đám người Yến Khuynh Tuyết rời khỏi thành Thương Sơn thì bọn chúng sẽ không quay về.”
Ba ngày sau, thương đội những người khác trên cơ bản cũng đã xuất phát, Yến Khuynh Tuyết bên này cũng chuẩn bị òhoàn tất, mang theo đoàn xe đi tới Thường Ninh phủ.
Nếu như Tô Tín một người đi, hắn có thể trong vòng mười ngày thúc ngực đi từ thành Thương Sơn tới Thường Ninh phủ.
Lúc này mang theo một thương đội, bên trong còn có rất nhiều người bình thường, tốc độ này chậm hơn rất nhiều.
Lương bá đã từng đi thương lộ nhiều lần, hắn phân tích dựa theo tốc độ của mọi người muốn đi Thường Ninh cần nửa tháng hoặc hơn.
Đó là đi đường vô cùng bình an, cũng không có xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật nghĩ lại cũng bình thường, trong rừng rậm Tương Nam có nhiều đạo phỉ phá núi lập trại nhưng người ta vì cầu tài mà không phải giết người.
Những thương nhân Trung Nguyên sẽ không mang số tiền lớn đi Tương Nam, đại bộ phận bọn họ chỉ mang theo ngân phiếu quan phủ theo, nếu không có bản thân
đồng ý, cho dù ngươi đoạt cũng vô dụng.
Cho nên đám đạo phỉ chờ những thương nhân này thu mua xong hàng hóa tại Thường Ninh phủ mới đi ra cướp.
Chuyến đi lần này kéo dài năm mươi ngày, sau khi nhìn thấy cửa thành Thường Ninh phủ, Tô Tín lúc này thổn thức không thôi.
Hơn hai tháng trước hắn còn bị truy đuổi như chó nhà có tang và chạy trốn khỏi Thường Ninh phủ, không nghĩ tới lúc này mới hai tháng hắn đã quay về.
Sau khi đi vào cửa thành, Lương bá trước an bài cả đám ở lại, cần thu mua cái gì chờ khỏe lại nói.
Dù sao mọi người hành tẩu gần hai tháng trong rừng rậm Tương Nam, thân thể rất mệt mỏi, cho dù thế nào cũng phải nghĩ ngơi một hai ngày.
Đêm khuya, Tô Tín mặc y phục dạ hành, tháo mặt nạ da người xuống và lẻn vào Phi Ưng Bang.
Nhìn thấy Phi Ưng Bang vẫn như thường, Tô Tín liền yên lòng.
Xem ra Tạ Chỉ Yến đã thực hiện lời hứa, cho dù người Thanh Thành kiếm phái tức giận treo thưởng hắn trên Hắc bảng nhưng thật sự không liên quan tới Phi Ưng Bang.
Bên ngoài tổng đường có không ít bang chúng Phi Ưng Bang đang tuần tra, tuy dùng thực lực Tô Tín bây giờ đương nhiên sẽ không bị phát hiện.
Phía sau tổng đường có hậu viện, trước kia Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đều
chỗ này, Tô Tín vừa mới đi tới cửa phòng Lý Phôi đã nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện, một đạo phong mang sinh ra sát cơ đâm thẳng vào người Tô Tín!
Tô Tín lúc này mỉm cười, không có sử dụng quá nhiều nội lực, Kinh Thần chỉ điểm ra mau lẹ như sấm, trong nháy mắt trường kiếm bị đánh bật ra ngoài.
Thời điểm Lý Phôi còn muốn ra tay, Tô Tín không nể mặt kéo khăn xuống, nói:
“Lý Phôi, là ta.”
“Lão đại! Ngươi không có việc gì!?”
Gương mặt cứng ngắt của Lý Phôi lúc này vui mừng như điên.
“Hư, nói nhỏ chút, đi gọi Hoàng Bỉnh Thành tới đây.”
Tô Tín thấp giọng nói.
Lý Phôi gật gật đầu, hắn đi tới phòng bên cạnh gọi Hoàng Bỉnh Thành, sau đó trực tiếp khóa cửa phòng lại.
Nhìn thấy Tô Tín không có việc gì, Hoàng Bỉnh Thành vô cùng kích động.
Đối với bọn họ mà nói, mình chỉ làm chủ quản lý Phi Ưng Bang không có thoải mái bằng đi theo Tô Tín.
Lý Phôi là người chỉ một lòng tu luyện, bảo hắn quản lý Phi Ưng Bang, hắn thậm chí cũng không biết nên ra tay từ nơi nào, hắn hi vọng chính mình còn giống như trước kia làm thanh kiếm trong tay Tô Tín, Tô Tín bảo hắn giết ai thì hắn giết ai, như vậy quá thoải mái..
Mà Hoàng Bỉnh Thành xem như quen thuộc quản lý sự vụ bang phái nhưng hắn biết rõ bản thân mình chỉ có thể xử lý công việc mà không phải người quyết sách.
Trước kia Tô Tín còn ở nơi này, hắn chỉ cần hoàn thành công việc thay Tô Tín là tốt rồi, vị lão đại mới là người quyết sách.
Nhưng hiện tại Tô Tín không còn, Lý Phôi tính cách cứng ngắt, hắn sẽ không có chủ ý gì, Hoàng Bỉnh Thành cũng chỉ có thể tự mình suy nghĩ, tốn sức suy nghĩ nhiều nhưng không có bao nhiêu chủ ý.
“Lão đại, người Thanh Thành kiếm phái không có làm gì ngươi chứ, ngươi chuẩn bị quay lại Thường Ninh phủ sao?”
Hoàng Bỉnh Thành hỏi.
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Tuy người Thanh Thành kiếm phái không làm gì được ta nhưng bọn chúng treo thưởng cái đầu ta trên Hắcbangr, tối thiểu trong vòng nửa năm ta không thể bại lộ thân phận.”
“Nhưng ta đã gia nhập Lục Phiến Môn, hiện tại thân phận là Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch, trước mắt đang đi theo Yến gia tiểu thư Yến Khuynh Tuyết thành Thương Sơn đến Thường Ninh phủ thu mua hàng hóa, ngày mai các ngươi nhìn thấy thân phận khác của ta không nên lộ ra cái gì.”
Hoàng Bỉnh Thành nói: “Thì ra lão đại gia nhập Lục Phiến Môn, vậy khẳng định là Thiết bộ đầu dẫn tiến ngươi rồi? Sau khi ngươi rời đi, Thiết bộ đầu cũng từ chức tổng bộ đầu đông thập nhị phường.”
Tô Tín gật gật đầu: “Vị trí tổng bộ đầu đông thập nhị phường do ai quản lý?”
Hoàng Bỉnh Thành cười hắc hắc nói: “Lão đại ngươi còn nhớ bộ khoái tiểu Trương tuần phố trong Vĩnh Lạc phường hay không? Đại ca của hắn trước kia chính là tuần khoái tuần phố Xương Đức phường, gần đây hắn vừa lúc đột phá Hậu Thiên đại viên mãn cho nên được bổ nhiệm làm tổng bộ đầu đông thập nhị phường. Có tầng quan hệ này chúng ta lăn lộn không kém đâu.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 189 - Không Biết Sống Chết (1)
Tô Tín lại hỏi Hoàng Bỉnh Thành tình huống trong Thường Ninh phủ gần đây, phát hiện không có bêến hóa quá lớn.
Thần Phong Hội sụp đổ sau sự kiện lần trước, địa bàn của nó bị Tam Anh hội, Phi Ưng Bang và Thiết Đao Hội chiếm đoạt.
Huyết Y Hội vẫn như cũ, bọn họ không có hứng thú với địa bàn.
Tô Tín hỏi: “Sau khi ta rời đi, Tam Anh hội sẽ không đến đánh chủ ý các ngươi chứ?”
Hoàng Bỉnh Thành đáp: “Đương nhiên đánh qua, bởi vì Lý Phôi đột phá đến Hậu Thiên Đại viên mãn cho nên có thực lực bảo vệ mình, thứ hai là Thiết Đao Hội Hạ Thiên cảm kích lão đại ngươi cứu hắn trong cung điện dưới lòng đất, cho nên hắn liên minh với chúng ta.”
“Tam Anh hội Mạnh Trường Hà trọng thương, hiện tại còn chưa khỏi a, còn lại hai người kia cho dù mạnh bạo cũng không có lực.”
Tô Tín nhìn về phía Lý Phôi: “Tốc độ đột phá của ngươi rất nhanh, lúc này mới hơn hai tháng mà ngươi đã có thể đột phá đến Hậu Thiên Đại viên mãn.”
Lý Phôi nói: “Vẫn nhờ vào đan dược lão đại lưu lại, hơn nữa đề phòng người
Thanh Thành kiếm phái tới đây gây phiền toái với chúng ta, Tạ cô nương đã ở lại
Phi Ưng Bang vài ngày, chỉ điểm ta không ít võ đạo.”
Tô Tín gật gật đầu, có đan dược và Tạ Chỉ Yến xuất thân đại phái chỉ điểm, hơn
nữa thiên phú bản thân Lý Phôi không tính là quá kém, hắn có thể nhanh chóng đột phá Hậu Thiên Đại viên mãn cũng bình thường.
Sau khi nói chuyện phiếm xong, Tô Tín lại nói tình huống thành Thương Sơn với Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành, cũng trầm giọng nói: “Lần này ta tới có ý dịnh lũng đoạn tất cả vật tư Tương Nam, cũng không phải vĩnh viễn, chỉ trong thời gian một năm.”
“Còn bốn tháng nữa là tới thời gian chúng ta giao dịch với dị tộc Nam Man, ta muốn các ngươi sớm phái người đi nói chuyện với dị tộc Nam Man, lần này chúng ta thu mua sớm, trả giá cao gấp hai lần, điều kiện tiên quyết chính là tới thời gian giao dịch bọn họ trốn sâu vào rừng rậm Nam Man không ló đầu ra ngoài.”
“Đúng rồi, các thủ lĩnh dị tộc Nam Man phải thề với thần linh của bọn chúng, nếu không ta sợ có ít người mang ý khác phá hoại ước định.”
Chiêu này của Tô Tín không có gì lạ, hắn đã chơi đùa tại Thường Ninh phủ một lần, lần này đổi thành thành Thương Sơn mà thôi.
Hoàng Bỉnh Thành chần chờ nói: “Chỗ dị tộc Nam Man không khó khăn, chỉ cần bọn chúng thề với thần linh sẽ không vi phạm.”
“Nhưng bang hội trong Thường Ninh phủ cũng có trữ hàng đặc sản Nam Man, chờ những thương nhân Trung Nguyên kia tới sẽ cùng giao dịch một lần.”
“Hiện tại Thiết Đao Hội, Tam Anh hội vẫn còn nắm giữ không ít đặc sản, Huyết Y Hội không cần bàn, bọn chúng chỉ cần độc vật.”
Tô Tín gõ gõ cái bàn, hắn phải cầm lấy đặc sản Nam Man trong tay các bang
hội.
Nếu không hắn không thu hết đồ vật dị tộc Nam Man sẽ làm giá cả những đặc sản này tăng mạnh, đám người Tam Anh hội sẽ thả vật tư trong tay bọn chúng ra, chẳng phải sẽ làm lợi cho bọn chúng hay sao?
“Như vậy ngày mai ngươi nói với bọn chúng, dựa theo giá thị trường cao hơn
hai thành thua mua lại, nếu bọn chúng đáp ứng thì khá tốt, nếu như không đáp ứng, ta cũng không ngại bàn với bọn chúng.”
Ánh mắt Tô Tín mang theo thần sắc lạnh lùng, hiện tại hắn có tu vi Tiên Thiên đã đủ sức vô địch trong Thường Ninh phủ, nếu đối phương không thức thời, Tô Tín sẽ không để ý lại giết người.
Ngày hôm sau Hoàng Bỉnh Thành liền dựa theo Tô Tín phân phó cho người đi vào trong rùng rậm Nam Man thông tri với dị tộc Nam Man sớm thu mua những đặc sản kia, cũng phái người đi thông tri với Thiết Đao Hội và Tam Anh hội, hi vọng dùng giá cao hơn thị trường hai thành thu mua vật tư.
Thiết Đao Hội Hạ Thiên nhận được thông tri không nói hai lời trực tiếp cho người thống kê vật tư trong bang bán cho Phi Ưng Bang, hơn nữa chỉ dùng giá thị trường thu mua.
Hạ Thiên làm đại khí như thế không chỉ bởi vì Tô Tín cứu hắn, cũng bởi vì hắn biết rõ trạng thái trong Thường Ninh phủ hiện tại phải phải quan hệ tốt và kết minh với Phi Ưng bang, nếu không trong Thường Ninh phủ thật không có nơi cho Thiết Đao Hội sống yên ổn.
Thời điểm có Tô Tín còn có thể ngăn chặn Tam Anh hội, hiện tại Tô Tín vừa đi, mặc dù có Lý Phôi thượng vị nhưng hắn còn kém hơn Tô Tín nhiều lắm.
Bởi như vậy hai người bọn họ phải liên hợp với nhau thật chặc chẽ, nếu không thật không thể ngăn cản Tam Anh Hội.
Bản thân Tam Anh hội nhận được tin tức của Phi Ưng Bang, Mạnh Trường Hà lại hừ lạnh và nói: “Phi Ưng Bang muốn nhận mua hàng hóa của chúng ta? Nằm mơ!

Sắc mặt hắn tái nhợt, lần trước bị Cung Thanh Phong làm bị thương, kiếm khí xâm nhập thân thể, cho dù hắn tu dưỡng thời gian dài nhưng không thể khỏi hẳn.
Ninh Lạc Quân cau mày nói: “Chờ chút đã, Phi Ưng Bang muốn thu mua hàng hóa dự trữ của chúng ta, thậm chí nguyện ý tiêu tốn cái giá cao hơn thị trường hai thành, ở trong đó có phải có âm mưu gì không?”
Mạnh Trường Hà nói: “Cho dù trong đó có âm mưu gì đi nữa, chúng ta không đáp ứng là xong, cần gì suy nghĩ nhiều như thế?”
Đoạn Kiêu cũng gật gật đầu, thản nhiên nói: “Dù sao Tô Tín đã rời đi, tiểu tử Lý Phôi không thể lật lên sóng gió gì.”
Sau khi phong ba lần trước qua đi, thế lực trong Thường Ninh phủ bị thanh tẩy không ít, Thần Phong Hội triệt để sụp đổ, Thiết Đao Hội Hạ Thiên trọng thương, Tô Tín đắc tội Thanh Thành kiếm phái nên bị ép rời khỏi Thường Ninh phủ.
Sau một loạt sự kiện, Ninh Lạc Quân phát hiện hiện tại cả Thường Ninh phủ trừ Huyết Y Hội ra chỉ có Tam Anh hội chịu tổn thất nhỏ nhất, chỉ có một Mạnh Trường Hà bị thương.
Nếu không phải Phi Ưng Bang cùng Thiết Đao Hội kịp thời liên thủ với nhau, bọn họ đã sớm xưng bá cả Thường Ninh phủ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận