Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 239 - Miểu Sát (1)

Võ giả bị Tô Tín giữ lại bị dọa run rẩy, nghe Tô Tín chỉ muốn hỏi đường, hắn lúc này mới run rẩy nói chỗ ở của Lưu Bách Tuế cho Tô Tín biết.
Những người khác nhìn thấy Tô Tín muốn đi tìm Lưu Bách Tuế, lập tức cảm giác trong đó sẽ có việc, lập tức đi theo sau lưng Tô Tín, bọn họ muốn xem Tô Tín sẽ làm gì.
Tô Tín ngày hôm qua xem tư liệu Lục Phiến Môn viết về Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế, tư liệu ghi rõ Địch Vân Phi đi vào Tương Nam liền tìm tới Bách Độc Đồng Tử, Lưu Bách Tuế, tất cả tư liệu ghi rất kỹ càng.
So với Khổng Thu Nhân làm người âm hiểm độc ác, Bách Độc Đồng Tử từng dùng người sống thử độc, Lưu Bách Tuế xem như một người tốt.
Võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh đi tới châu phủ nào trong Tương Nam cũng được xem là nhân vật cấp bá chủ.
Bách Độc Đồng Tử am hiểu dùng độc và xây dựng Ngũ Độc Sơn Trang, nếu hắn bồi dưỡng ra vài tên đệ tử cảnh giới Tiên Thiên, Ngũ Độc Sơn Trang của hắn khi đó sẽ được xem là thế lực võ lâm.
Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế còn kém xa Bách Độc Đồng Tử.
Hắn từng kinh doanh tiêu cục, cũng từng xây dựng võ quán, bởi vì không am hiểu kinh doanh cho nên sụp đổ, thậm chí đường đường võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh còn phải thiếu bạc người khác.
Kỳ thật với thực lực Lưu Bách Tuế trực tiếp kéo người thành lập bang phái, mỗi ngày thu tiền lệ cũng có thể xưng bá một châu phủ.
Cho dù hắn không am hiểu quản lý bang phái, tìm người am hiểu là đủ, hắn chỉ cần ngồi phía sau thu bạc là được, nhưng hắn lăn lộn thê thảm như vậy đúng là kỳ hoa.
Có thể nói Lưu Bách Tuế những năm qua không có làm chuyện tốt, không tính là hiệp sĩ giang hồ nhưng hắn cũng không làm ra chuyện ác gì, tại địa phương như Tương Nam không có làm qua chuyện ác đã xem như người tốt.
Hắn tốt hay xấu không có chút quan hệ gì với Tô Tín, hiện tại hắn đứng bên phía Địch Vân Phi cũng chỉ có thể trách hắn không biết nhìn người.
Địch Vân Phi chiếm cứ Đông Lâm phủ, thế lực Đông Lâm phủ đều bị quét dọn không còn, một nhóm nhà cửa ở trung tâm phường thị lớn nhất Đông Lâm phủ cũng bị Địch Vân Phi chiếm cứ, thủ hạ của hắn cũng vào ở lại, nhà của Lưu Bách Tuế cũng ở nơi này.
Tô Tín đứng ở cửa sân, hắn điểm ra một chỉ liền xuất hiện âm thanh hư bôn lôi, một đạo chỉ kình mang theo chân khí cường đại đánh nửa cửa sân lớn hơn một trượng.
“Ai! Là hỗn đản nào dám nháo sự trước phủ Lưu Bách Tuế ta?”
Trong trạch viện có một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Đổi thành ai sáng sớm bị đánh tới tận cửa đều không có tâm tình tốt.
Một tên trung niên tay cầm thương thép từ trong trạch viện xông ra ngoài, sau khi nhìn thấy Tô Tín đứng ở cửa liền sững sờ.
Chuyện ngày hôm qua truyền xôn xao cả Đông Lâm phủ, hắn tự nhiên cũng nghe người ta nói, hắn cũng nhận ra hình dạng Tô Tín.
Lưu Bách Tuế cau mày nói: “Tô Tín, ngươi tới chỗ của ta làm gì? Ngươi muốn
gây phiền toái cho Địch công tử thì ở lại Đông Lâm phủ mấy người, ngươi gây sự với ta được gì chứ?”
Tô Tín thản nhiên nói: “Chờ Địch Vân Phi trở lại liền nhìn một đám Linh Khiếu Cảnh các ngươi vây công ta sao? Ngươi cho rằng ta ngốc?”
“Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, rời khỏi Đông Lâm phủ, hoặc là chết tại đây, ngươi chọn một đi, cẩn thận một chút, cái mạng chỉ có một, trừ mẹ ruột lão tử, bán cho ai cũng thiệt thòi.”
“Cuồng vọng!”
Lưu Bách Tuế tức giận quát lớn, trong mắt sinh ra sát cơ.
Hắn là người thành thật nhưng cho dù vào lúc thất vọng nhất cũng không có làm ra chuyện quá phận gì.
Nhưng người thành thật không có nghĩa người ta dễ chọc.
Hôm nay Tô Tín ở trước mặt nhiều người bảo hắn cút ra khỏi Đông Lâm phủ, cho dù sau này Địch Vân Phi không tính sổ hắn lâm trận bỏ chạy, về sau Lưu Bách Tuế hắn cũng đừng nên lăn lộn tại Tương Nam chi địa nữa.
Bị một câu nói của hậu bối giang hồ liền xám xịt rời khỏi Đông Lâm phủ, sau này Lưu Bách Tuế hắn còn thể diện gì gặp người?
Tô Tín lắc đầu: “Nếu như vậy ta chỉ có thể tiễn ngươi lên đường.”
Lưu Bách Tuế cười lạnh một tiếng: “Ta thật muốn xem hôm nay là ai không biết sống chết! Thực nghĩ ngươi giết được phế vật Khổng Thu Nhân là có thể vô địch Linh Khiếu Cảnh?”
Thương thép điểm lên mặt đất, trên người Lưu Bách Tuế sinh ra khí thế đáng
sợ.
Lưu Bách Tuế không muốn động thủ với Tô Tín nhưng không có nghĩa hắn sẽ
sợ Tô Tín.
Tô Tín hôm qua đánh chết Khổng Thu Nhân nhưng Lưu Bách Tuế xem ra không phải chuyện quan trọng, dù sao trong mấy võ giả Linh Khiếu Cảnh bọn họ, thực lực Khổng Thu Nhân là yếu nhất.
Luyện hai tay thành quỷ thủ, độc công không ra độc công, chưởng pháp không giống chưởng pháp, mỗi dạng đều dính một ít nhưng tổng kết lại tạp mà không tinh, cuối cùng không ra cái gì cả.
Đương nhiên Lưu Bách Tuế cũng không có xem thường Tô Tín, hắn dự tính mình giao thủ với Khổng Thu Nhân cũng cần hơn trăm chiêu mới có thể phân ra thắng bại.
Nhưng hắn nghe nói Tô Tín chỉ giao thủ hai chiêu với Khổng Thu Nhân, thậm chí chiêu thứ hai Khổng Thu Nhân đã sử dụng đòn sát thủ nhưng bị Tô Tín đánh chết, hắn không làm được việc này.
Chính bởi vì như vậy hắn không xem thường Tô Tín, Lưu Bách Tuế đoạt động thủ trước!
Thương thép trong tay đâm tới, Lưu Vân Thương đâm tới và khí thế bạo phát.
Mũi thương mang theo khí lưu cực kỳ cường đại, không khí chung quanh tụ tập trên đầu thương và hình thành khí xoáy như mũi khoan và bộc phát uy năng vô cùng khủng bố.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 240 - Miểu Sát (2)
Võ giả giang hồ sử dụng thương rất ít, bởi vì thương pháp nặng nhất khí thế, chém giết trên chiến trường, có ta vô địch.
Cho nên từ trước tới nay các chiêu thức thương pháp vô cùng đơn giản nhưng đại khí khoáng đạt và bá đạo tới cực điểm.
Lưu Bách Tuế có danh hiệu Thiên Vân Thương, đó là bởi vì lúc hắn mở tiêu cục hộ tống hàng hóa bị đạo phỉ Tương Nam ăn cướp, hắn trực tiếp một thương xuyên qua mười trượng, trực tiếp đánh chết hơn mười tên đạo phỉ.
Cho nên liền có người nói Lưu Bách Tuế tu hành thương pháp đại thành, thậm chí có thể một thương xuyên mây, từ nay về sau Lưu Bách Tuế bị người ta gọi là Thiên Vân Thương.
Tinh quang xuất hiện trong mắt Tô Tín, hai tay hắn như nhiễm một tầng huyết sắc đỏ rực, tay trắm cầm vỏ kiếm, tay phải xuất kiếm, Du Long Kiếm bị bao phủ trong một tầng huyết sắc, từng tơ máu bao phủ thân kiếm với màu sắc quỷ dị.
Trạng thái Tô Tín lúc này càng yêu dị hơn, không riêng gì tay hắn nhiễm một tầng huyết sắc, trong mắt hắn bao phủ trong một tầng huyết khí.
Tô Tín rút kiếm đỏ rực, mắt cũng đỏ rực, kiếm ra khỏi vỏ kiếm khí như máu.
Trong chớp mắt kiếm quang đỏ rực xuyên qua không gian, trong mắt mọi người không có thứ gì khác, chỉ có Tô Tín và kiếm trong tay hắn, còn có máu tươi đầy trời!
Xùy!
Tiếng vang nhỏ sinh ra, đó là âm thanh xé rách.
Huyết quang biến mất, trường thương trong tay Lưu Bách Tuế rơi xuống đất, trong mắt hắn mang theo thần thái không dám tin, mi tâm của hắn có một tơ máu chảy ra, thân thể lập tức ngã xuống đất.
Miểu sát!
Tất cả mọi người âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ là miểu sát!
Một kiếm đầy yêu dị nhưng đó cũng là một kiếm vô cùng cường đại, không ngờ lại miểu sát Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế!
Cùng giai vô địch!
Không biết vì sao nội tâm tất cả mọi người sinh ra bốn chữ này.
Lưu Bách Tuế cũng là một nhân vật trong Tương Nam, hắn luyện võ cả đời nhưng không tiếp được một chiêu của tiểu bối như Tô Tín.
Tô Tín thu kiếm, huyết khí trong mắt và trên thân thể biến mất không thấy gì nữa.
Hắn rất hài lòng uy lực chiêu kiếm này, không biết có phải là do học được Huyết Hà thần chỉ hay không, hiện tại Huyết Hà Thần Kiếm của hắn có độ thuần thục đã đạt tới 50%.
“Nhà của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành ở nơi nào?”
Tô Tín tùy tiện bắt một tên võ giả hỏi.
Tên võ giả kia thầm mắng một tiếng mình không may, nơi này có nhiều người như vậy, lão nhân gia chọn ai không chọn, chọn mình làm gì chứ?
Hiện tại hắn ở trước mặt nhiều người nói cho Tô Tín biết nhà của Xích Âm
Chưởng Đoạn Hành, về sau Địch Vân Phi mang thủ hạ về sẽ buông tha cho hắn?
Cho dù Địch Vân Phi không có chú ý tới tiểu nhân vật như hắn, nói không chừng thủ hạ của Địch Vân Phi muốn lập công đi gây phiền toái cho hắn a..
Hiện tại đối mặt hung nhân như Tô Tín nên hắn không dám có chút giấu diếm, ngoan ngoãn nói nơi ở của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành cho Tô Tín biết, thuận tiện trực tiếp nói cả nơi ở của Bách Độc Đồng Tử ra.
Hắn đã hạ quyết tâm, hắn không thể sống tại Đông Lâm phủ được nữa, phải đi, nhất định phải đi, đi càng xa càng tốt!
Tô Tín buông tên võ giả ra, hắn đi tới nhà của Xích Âm Chưởng Đoạn Hành.
Đi tới trơớc cửa Đoạn Hành, Tô Tín trực tiếp đánh nát cửa Đoạn Hành, cũng dẫn Đoạn Hành ra ngoài.
Tô Tín đánh chết Lưu Bách Tuế trong thời gian quá ngắn, cho dù có người muốn đưa tin cho Đoạn Hành cũng không kịp.
Bị Tô Tín đánh phá cửa sân, sắc mặt Đoạn Hành âm trầm đi ra ngoài, hắn phát hiện là Tô Tín thì lạnh lùng nói: “Tô Tín, ngươi có ý gì?
“Ngươi giết Khổng Thu Nhân, đắc tội Địch công tử, chúng ta không gây phiền toái cho ngươi đã là may mắn cho ngươi rồi, kết quả hiện tại ngươi còn dám đánh tới tận cửa, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao?”
Tô Tín lắc đầu: “Muốn chết không phải ta, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ta muốn đối phó Địch Vân Phi, hiện tại ngươi cút ra khỏi Đông Lâm phủ hay ta ném thi thể ngươi ra khỏi Đông Lâm phủ?”
Đoạn Hành không hiểu Tô Tín nói như vậy có ý nghĩa là gì, hắn sững sờ một lúc sau đó cười to.
“Ta vốn cho rằng Tô Tín ngươi là một nhân vật, không nghĩ tới lại là tiểu bối cuồng vọng vô tri như vậy!”
“Nếu ngươi không biết tốt xấu, hôm nay ta trói ngươi đưa tới trước mặt Địch công tử, nói không chừng còn có thể được ban thưởng không tồi a.”
Nếu như Tô Tín thật sự là người có tâm cơ âm trầm, là thiên tài tu hành trong núi và mới ra giang hồ, cho dù Tô Tín nói khó nghe hơn nữa Đoạn Hành cũng sẽ nhịn xuống.
Hiện tại hắn là người từng trải, Tô Tín là cường giả Nhân Bảng được mọi người biết tới, Tô Tín cũng là người duy nhất trong Tương Nam leo lên Nhân Bảng trong mười mấy năm qua, hắn không ngờ Tô Tín là kẻ cuồng vọng như vậy.
Đoạn Hành không biết rằng Tô Tín không phải cuồng vọng, mà là tự tin, bởi vì Tô Tín tin tưởng mình làm được.
“Vậy thì tốt, nếu ngươi đã lựa chọn thì hôm nay ta sẽ giết ngươi.”
Đối mặt Đoạn Hành, thực lực Đoạn Hành cao hơn Lưu Bách Tuế một đoạn, Tô Tín không có lựa chọn hậu phát chế nhân, hắn trực tiếp ra tay, khí huyết như cầu vồng, Tô Tín rút Du Long Kiếm ra khỏi vỏ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 241 - Bách Độc Đồng Tử (1)
Xích Âm Chưởng Đoạn Hành chính là cường giả Linh Khiếu Cảnh uy tín lâu năm.
Võ giả lớn tuổi như hắn đại bộ phận đều tử bỏ trùng kích Linh Khiếu Cảnh lên cảnh giới cao hơn, dù sao lấy tuổi bọn họ mà nói, dũng mãnh cấp tiến sẽ trả giá bằng tử vong.
Nhưng buông tha chuẩn bị trùng kích khiếu huyệt không có nghĩa bọn họ sẽ dừng tu luyện.
Sức chiến đấu có quan hệ với cảnh giới nhưng trong cùng cảnh giới sức chiến đấu lại là thứ phân thắng bại.
Loại người như Đoạn Hành đã chuẩn bị buông tha tiến lên thêm một bước, thời gian còn lại bọn họ sẽ tiến hành gia tăng sức chiến đấu của bản thân.
Có thể nói từ sức chiến đấu, cho dù bọn họ không có tư cách leo lên Nhân Bảng nhưng tự nhận sức chiến đấu của mình không kém cường giả Nhân Bảng bao nhiêu.
Cho nên đối mặt Tô Tín là cường giả Nhân Bảng tiếng tăm lừng lẫy tại Tương Nam, hắn sẽ không do dự ra tay, tay phải oanh kích phía trước, lúc này hỏa diễm nóng bỏng bao phủ chưởng lực của hắn, lúc đánh ra liền có hai lực lượng nóng lạnh đan xen dung hợp với nhau, từ đó chưởng lực sinh ra lực phá hoại cực lớn.
Oanh!
Tiếng long ngâm vang lên, kiếm quang huyết sắc của Tô Tín va chạm với Xích
Âm Chưởng nhưng kiếm quang vẫn không ngừng bay thẳng về phía Đoạn Hành.
Tô Tín phát huy lực lượng Huyết Hà Thần Kiếm đạt tới mức tận cùng, kiếm quang huyết sắc hóa thành huyết khí ngập trời và cuốn lấy Đoạn Hành.
Hắn liên tục sử dụng Xích Âm Chưởng oanh kích huyết khí, sắc mặt Đoạn Hành biến hóa liên tục, thực lực Tô Tín hoàn toàn vượt qua hắn tưởng tượng, thậm chí thời điểm đối mặt Tô Tín thì hắn có cảm giác như đang đối mặt với Địch Vân Phi!
Đúng vậy, Đoạn Hành là thủ hạ bị Địch Vân Phi thu phục khi tới Tương Nam, hơn nữa là người duy nhất đã giao thủ với Địch Vân Phi.
Như Khổng Thu Nhân, Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân đều chủ động tìm tới nương tựa, mà Bách Độc Đồng Tử, Lưu Bách Tuế nhìn thấy Địch Vân Phi tự mình tới mời chào cho nên đầu nhập dưới trướng.
Chỉ có Đoạn Hành là người độc hành trải qua giao thủ với Địch Vân Phi một phen mới đồng ý gia nhập dưới trướng.
Hiện tại đối mặt Tô Tín, Đoạn Hành lại có cảm giác đối mặt Địch Vân Phi, đều là người trẻ tuổi như vậy nhưng thực lực thâm bất khả trắc, trực tiếp đánh hắn không ngốc đầu lên nổi.
Kiếm quang tới trước người, Đoạn Hành tức giận quát một tiếng, hai tay bắn ra hào quang màu đỏ đầy yêu dị, biến đổi thành màu xanh lam rực rỡ.
Lúc này chưởng lực mang theo lực lượng âm dương đánh tới, nó đánh nát kiếm quang Huyết Hà Thần Kiếm nhưng tơ máu trên Du Long Kiếm giống như vật sống, tơ máu không ngừng vặn vẹo trên thân kiếm và đâm về phía Đoạn Hành, dường như trong tay Tô Tín không phải là kiếm, một đám tơ máu giống như con trùng còn sống.
“Ngừng cho ta!”
Đoạn Hành nổi giận gầm lên một tiếng, chân khí toàn thân bộc phát cực mạnh,
khí tức âm hàn cùng cực nóng bao phủ phạm vi mấy trượng chung quanh, ngọn lửa không tên màu đen xuất hiện, gạch xanh vỡ ra, bên ngoài gạch xanh còn có một đám băng sương lạnh giá bao phủ.
Hai tay hắn khép lại, hắn dùng tay không bắt lấy thân Du Long Kiếm.
Cảm nhận được lực lượng trên Du Long Kiếm dần dần suy yếu, Đoạn Hành lúc này thở ra một hơi.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy Tô Tín vươn tay trái điểm tới một chỉ.
Trên ngón trỏ mang theo huyết quang sáng ngời và đâm thẳng về phía trước, đâm vào trán Đoạn Hành, lúc này tiếng trầm đục vang lên, chất lỏng màu trắng trong đầu hắn chảy ra khỏi lỗ thủng, thân thể Đoạn Hành ngã xuống đất.
Tô Tín thu kiếm, hắn quay người đi tới nhà Bách Độc Đồng Tử.
Những võ giả Tương Nam đang đứng xem cuộc chiến kinh ngạc đến ngây người, Tô Tín một chiêu miểu sát Lưu Bách Tuế có thể nói Lưu Bách Tuế khinh địch, hơn nữa thực lực Lưu Bách Tuế mạnh nhưng hắn chỉ xếp trung bình trong võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh trong Tương Nam mà thôi.
Nhưng Xích Âm Chưởng Đoạn Hành chính là độc hành khách đại danh đỉnh đỉnh, hắn cực kỳ cường đại trong cùng cấp bậc.
Hơn nữa mọi người đều biết hắn đã giao thủ với Địch Vân Phi, kết quả hiện tại Đoạn Hành bị Tô Tín giết quá dễ dàng, Tô Tín cường đại tới cỡ nào?
Có người nghi ngờ nói: “Tô Tín chẳng qua chỉ đứng một trăm lẻ năm trên Nhân Bảng mà thôi, hơn nữa hắn dùng khoái kiếm nổi danh, nhưng thực lực của hắn hiện tại quá mạnh, tại sao ta có cảm giác hắn có thể sánh ngang Địch công tử?”
“Hơn nữa kiếm quang màu đỏ kia quá mức khủng bố, Nhân Bảng lúc trước không có ghi lại những thứ này ah.”
Có người cười lạnh nói: “Nhân Bảng một tháng xuất bản một lần, Tô Tín đã có
một năm không xuất hiện trên giang hồ, ai biết hắn gặp được cái gì trong một năm qua, hắn có kỳ ngộ thì sao?”
“Huống hồ thời điểm hắn đứng vị trí một trăm lẻ năm trên Nhân Bảng cũng chỉ có cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, nhưng hiện tại hắn đã là Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, việc này sẽ như nhau sao?”
Những võ giả khác cũng âm thầm gật đầu, trong lòng đang nói thầm Tô Tín một năm qua đã gặp được kỳ ngộ nào đó, nếu không hắn cũng không có thực lực biến thái như vậy.
Trong truyền thuyết giang hồ, người bị kẻ thù đuổi giết đến tuyệt cảnh sau đó nhảy núi, nhảy sông, nhảy sơn động sẽ gặp được đủ loại kỳ ngộ, hoặc là linh đan diệu dược, hoặc là thần công bí tịch, còn có lão tiền bối ẩn cư giang hồ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 242 - Bách Độc Đồng Tử (2)
Dù sao gặp được những việc này, thực lực người bị đuổi giết tiến nhanh, tu luyện một thời gian ngắn liền thần công đại thành, sau đó rời núi đại sát tứ phương, đồ sát kẻ thù không còn, thành tựu một đời thần thoại giang hồ.
Loại truyền thuyết này truyền lưu rất rộng trong giang hồ, mặc dù có chút người biết rõ là lời nói vô căn cứ nhưng đại bộ phận người vẫn tin a.
Dù sao mọi người nhìn Tô Tín hiện tại liền có cảm giác như gặp truyền thuyết giang hồ.
Dù sao Tô Tín chỉ là bang chủ tiểu bang phái, một năm trước hắn còn bị Thanh Thành kiếm phái treo thưởng trên Hắc bảng, bị đuổi giết như chó nhà có tang, hiện tại võ công hắn tiến nhanh như vậy, cũng dám khiêu chiến với Địch Vân Phi, nếu hắn không có kỳ ngộ gì, ai mà tin chứ?
Nhìn thấy Tô Tín tiếp tục đi về hướng nhà của Bách Độc Đồng Tử, có người hiếu kỳ nói: “Các ngươi nói Bách Độc Đồng Tử sẽ tử chiến với Tô Tín hay rời đi, rời khỏi Đông Lâm phủ?”
“Nếu hắn không đi, Tô Tín dám hạ tử thủ a, Lưu Bách Tuế cùng Đoạn Hành chính là vết xe đổ ah.”
“Hắc hắc, việc này không giống nhau, Bách Độc Đồng Tử khác với Lưu Bách Tuế và Đoạn Hành, hắn cho tới bây giờ không phải người cô đơn, xem đi, kế tiếp sẽ có trò hay a.”
Tô Tín liền chiến hai trận, Bách Độc Đồng Tử tự nhiên sớm nghe nói qua.
Đệ tử A Quang của hắn phẫn hận nói: “Sư phụ, ta nói rồi, nếu lúc trước chúng ta chủ động ra tay giải quyết Tô Tín là xong việc.”
“Hiện tại ngươi xem hắn hung hăng càn quấy tới mức nào, không ngờ dám bảo chúng ta cút ra khỏi Đông Lâm phủ? Hắn quả thật quá cuồng vọng!”
Sắc mặt Bách Độc Đồng Tử lúc này biến thành màu đen, hắn cũng không có ngờ tới người mình không chọc Tô Tín nhưng Tô Tín lại tìm tới tận cửa.
Nếu như nghe theo lời hắn cút ra khỏi Đông Lâm phủ, hắn tuyệt đối không làm được, lý do chính là vấn đề mặt mũi giống như Lưu Bách Tuế và Đoạn Hành mà thôi.
Nếu như Bách Độc Đồng Tử hắn chỉ là tiểu nhân vật, vậy thì không sao cả, trước mặt thực lực tuyệt đối, người ta bảo ngươi cút thì ngươi phải cút.
Huống hồ Bách Độc Đồng Tử không phải chưa từng trải qua chuyện như thế.
Trước kia hắn dùng người sống thí nghiệm thuốc cho nên chọc không ít kẻ thù, bị người trả thù tìm tới cửa phải khúm núm cũng không ít.
Hiện tại hắn là nhân vật tọa trấn một phương, một tay sáng tạo Ngũ Độc Sơn Trang, là võ giả Linh Khiếu Cảnh, thủ hạ có vài chục võ giả Hậu Thiên.
Muốn lăn lộn giang hồ cần phải có thanh danh, hiện tại hắn cúi đầu trước Tô Tín, về sau Bách Độc Đồng Tử hắn làm gì có mặt mũi chứ?
Huống hồ Tô Tín còn không có tạo thành áp lực lớn lên hắn, cho dù Tô Tín giết Lưu Bách Tuế và Đoạn Hành, Bách Độc Đồng Tử hắn không giống với hai người kia.
Dưới tay hắn có một đám người, cho dù đám người này là võ giả cảnh giới Hậu Thiên nhưng tu luyện độc công, sức chiến đấu không thể dùng cảnh giới cân nhắc.
Có chút thời điểm cho dù là một võ giả Hậu Thiên sơ kỳ có chuẩn bị tốt cũng có thể hạ độc giết võ giả Tiên Thiên.
“Đi, thông tri các sư đệ của ngươi, nói cho bọn họ biết chuẩn bị vạn độc đại
trận, hôm nay vi sư muốn lĩnh giáo thực lực cường giả Nhân Bảng Tô Tín một hồi.”
A Quang hưng phấn chạy đi, hắn đi thông tri các huynh đệ của mình.
Hắn khác với các đệ tử khác của Bách Độc Đồng Tử, hắn năm nay còn mới hơn hai mươi tuổi, hắn còn muốn bò lên.
Nếu tiếp tục đi theo bên người Bách Độc Đồng Tử, kết quả tốt nhất hắn kế thừa Ngũ Độc sơn trang của Bách Độc Đồng Tử, trở thành trang chủ mới.
Tuy có thể xưng vương xưng bá tại Tương Nam, nhưng trước mặt nhân vật xuất thân đại phái võ lâm Trung Nguyên như Địch Vân Phi lại không ngốc đầu lên nổi, người ta nói một câu là mình phải ngoan ngoãn đầu nhập dưới trướng.
Nếu như hôm nay thật giết được Tô Tín, như vậy công lao của bọn họ to lắm, nói không chừng thật có thể đi theo Địch công tử tới Trung Nguyên, gia nhập Tranh Kiếm Minh.
Dưới trướng Bách Độc Đồng Tử có nhiều người, cho nên nơi ở của hắn không phải tòa nhà, mà là một tòa phủ đệ.
Tô Tín vừa mới đi tới trước cửa đã nhìn thấy cửa lớn mở rộng, có hơn sáu mươi tên võ giả Hậu Thiên đứng trước cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tín.
Thân mặc áo đen, Bách Độc Đồng Tử bộ dạng năm, sáu tuổi đáng yêu đứng trước cửa, hắn chắp tay nói với Tô Tín: “Tô công tử, hôm nay ngươi thật sự đối địch với ta sao?”
“Ngươi và Địch công tử đều là thiếu niên anh kiệt, các ngươi tranh chấp ta cũng không muốn quản, nếu hôm nay ngươi rút đi ta sẽ xem việc này chưa từng phát sinh qua.”
Tô Tín lắc đầu, thản nhiên nói: “Vẫn câu nói kia, cút ra khỏi Đông Lâm phủ hoặc là chết, ngươi chọn một đi.”
Bách Độc Đồng Tử hít sâu một hơi, lãnh đạm nói: “Nếu ngươi không chịu giảng quy củ như thế, Bách Độc Đồng Tử ta cũng chỉ có thể giết ngươi! Bố trí vạn độc đại trận cho ta.”
Hắn ra lệnh một tiếng, hơn sáu mươi tên võ giả Hậu Thiên lập tức đứng ở phương vị kỳ lạ vây quanh Tô Tín vào giữa, khí tức trên người bọn họ liên kết với nhau, sương mù màu đen bao phủ toàn thân bọn họ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 243 - Vạn Độc Đại Trận (1)
Nhìn thấy Bách Độc Đồng Tử lại cho đệ tử chơi quần công, đám võ giả phía sau hừ lạnh tỏ vẻ khinh bỉ.
Bọn họ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, dù sao đối với bọn họ một đấu một sinh tử mới thú vị, Bách Độc Đồng Tử không nên chơi vây công gì đó, làm vậy quá phá hư phong cảnh.
Hơn nữa ngươi Bách Độc Đồng Tử còn là tiền bối giang hồ, làm như vậy cũng quá mức mất thân phận.
Bách Độc Đồng Tử tới bây giờ chưa từng xem mình là tiền bối giang hồ gì đó..
Đối với loại người trà trộn giang hồ vài chục năm như hắn, nhàn rỗi không có việc gì chơi tiền bối giang hồ là lúc cách cái chết không xa..
Hắn có lòng tin đánh một trận với Tô Tín nhưng không phải dựa vào thực lực của mình, mà là các đệ tử của hắn kết thành vạn độc đại trận.
Sức chiến đấu của Bách Độc Đồng Tử thật ra cao hơn Tô Tín một chút, hắn đả thông khẩu khiếu.
Cho dù nhiều hơn một khiếu nhưng không gia tăng bao nhiêu sức chiến đấu, át chủ bài của hắn chính là độc công.
Hắn mang độc công bản thân truyền thụ cho đệ tử, độc công cường đại phải xem ngươi có thể phối trí bao nhiêu chất độc, sau đó hấp thu bao nhiêu loại vào chân khí bản thân.
Sở dĩ Bách Độc Đồng Tử có thể xưng là Bách Độc Đồng Tử, độc trong người của hắn đã vượt qua một trăm.
Thời điểm hắn truyền thụ cho đệ tử cũng có giấu diếm, chỉ cho mỗi người chuyên tu một loại độc, cho dù như vậy thiếu biến hóa nhưng sở trường là độc công tiến nhanh.
Hơn nữa bọn họ lựa chọn độc công không giống nhau, chờ bọn họ kết thành vạn độc đại trận thì chân khí mọi người kết hợp với nhau, độc tố trong chân khí sẽ lên men trong vạn độc đại trận, tạo thành một loại độc tố cường đại hơn, thậm chí còn mạnh hơn cả độc công của hắn.
Vừa kết thành vạn độc đại trận, trên người mỗi võ giả có sương mù màu đen bay lên, tổ hợp với nhau tạo thành mùi hôi thối và mang theo khí tức tử vong.
Những võ giả đứng phía sau xem Tô Tín đấu với đám người, vừa nhìn thấy trận thế đã lập tức lui ra xa trăm trượng.
Người trong võ lâm kiêng kỵ nhất chính là người tu hành độc công như Bách Độc Đồng Tử.
Bọn họ nhét độc tố vào trong người và kết hợp với chân khí, từ đó toàn thân đều là độc.
Nếu bọn họ tới quán rượu ăn uống gì đó, đoán chừng người cả quán rượu nghe hơi liền chạy.
Tô Tín cau mày, hắn cảm giác vạn độc đại trận rất khó quấn.
Võ giả Hậu Thiên tuyệt đối không thể phóng thích chân khí như vậy, hiện tại có hơn sáu mươi tên võ giả Hậu Thiên liên thủ kết hợp độc tố với nhau mới đạt tới tình trạng như vậy.
Sau khi dung hợp rất nhiều độc tố, Tô Tín chỉ hấp thu một ít khói độc liền cảm giác thân thể tê rần, thậm chí có cảm giác ngất đi.
Hắn vội vàng ngừng thở, vận chuyển Tử Hà Thần Công trong người khu trừ khói độc.
Nếu là chân khí dị chủng sẽ bị đặc tính của Tử Hà Thần Công tan rã dễ dàng.
Nhưng độc tố chỉ dùng nội lực thôi phát ra, kỳ thật cũng không tính tính là chân khí, nó là độc tố mà thôi.
Cho nên Tô Tín chỉ có thể dùng chân khí chậm chạp bức nó ra ngoài, nếu như liều lượng độc tố quá lớn hắn không thể nhanh bức chúng ra khỏi thân thể.
Hiện tại ngừng thở nhưng hắn chưa từng luyện quy tức công, hắn không có khả năng vẫn nín thở ah?
Vừa suy nghĩ tới điểm này, Tô Tín lập tức xuất kiếm, hắn tấn công hơn sáu mươi tên võ giả Hậu Thiên.
Bách Độc Đồng Tử cười lạnh một tiếng, thân thể mau lẹ như gió tấn công Tô
Tín.
Đám đệ tử phía sau lập tức dùng qua lại các nơi kết thành vạn độc đại trận vây khốn Tô Tín, bọn chúng không có ra tay tấn công.
Độc tố trong vạn độc đại trận cùng nguồn gốc với Bách Độc Đồng Tử, đương nhiên không thể tổn thương hắn.
Nhưng đối thủ của hắn bởi vì hít độc tố càng ngày càng nhiều cho nên sẽ càng ngày càng yếu, thậm chí tới cuối cùng sẽ đặt toàn bộ tinh lực vào áp chế độc tố trong thân thể.
Đợi đến lúc này sẽ tới phiên Bách Độc Đồng Tử hạ sát thủ và giải quyết đối phương, trong khoảng thời gian này hắn không cần tấn công, chỉ cần phòng ngự tốt đừng để đối phương giết đám đệ tử là được.
Người khác không biết, Bách Độc Đồng Tử thậm chí từng dùng qua biện pháp này giết một tên võ giả Linh Khiếu Cảnh đỉnh phong, cho nên hắn mới có lòng tin ở
chỗ này chờ Tô Tín mà không chạy trốn.
Binh khí Bách Độc Đồng Tử sử dụng hết sức kỳ quái, không ngờ là cây sáo do xương động vật chế tạo mà thành.
Bởi vì mài vô cùng sắc bén, nó lóe sáng như màu ngà voi.
Bách Độc Đồng Tử toàn lực thúc dục độc công, cây sáo biến thành màu đen cực kỳ đáng sợ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 244 - Vạn Độc Đại Trận (2)
Dáng người Bách Độc Đồng Tử nhỏ gầy nhưng tốc độ thân pháp lại cực nhanh, hắn không ngừng lao tới trước mặt Tô Tín, tay trái đẩy Du Long Kiếm của Tô Tín, tay phải trực tiếp đánh một trảo vào người Tô Tín.
Không biết tài liệu của cây sáo làm bằng cái gì, vậy mà thập phần cứng rắn, Du Long Kiếm của Tô Tín Du chém vào chỉ phát ra âm thanh như kim loại va chạm nhưng không thể chém nát nó.
Quan trọng nhất độc công của Bách Độc Đồng Tử mang theo hiệu quả ăn mòn chân khí, huyết quang trên thân kiếm bị độc trảo đánh nát.
Tay trái Tô Tín sử dụng Kinh Thần chỉ, chỉ lực bàng bạc như sét đánh bức Bách Độc Đồng Tử rút lui.
Vừa rồi hơi khinh địch một ít lại có một tia độc tố xâm nhập vào trong cơ thểm Tô Tín không có trì hoãn nữa, hắn quay người tấn công đám võ giả Hậu Thiên phía sau.
Bách Độc Đồng Tử cười lạnh một tiếng, thân thể thấp bé nhanh nhẹn như gió, hắn không ngừng tấn công Tô Tín.
Bỗng nhiên trong tay áo có hai con rắn nhỏ màu vàng bay ra như mũi tên về phía Tô Tín.
Tô Tín sử dụng Kinh Thần chỉ điểm tới, chỉ phong cường đại lập tức đánh bay hai con rắn nhỏ.
Máu tươi của hai con rắn nhỏ chảy xuống đá xanh trên mặt đất, không ngờ mặt đất bị ăn mòn một lỗ thủng to, đám người xem cuộc chiến cảm thấy kinh hãi.
Nếu như độc tố này ăn mòn thân thể bọn họ, hậu quả sẽ như thế nào? Quả thật toàn thân là độc ah.
Bách Độc Đồng Tử cười lạnh một tiếng, lơ đễnh, hắn móc một cây trượng đầu người ra khỏi người, không biết hắn điểm cơ quan gì, một đám khói độc xì ra, còn có âm thanh ông ông vang lên, trong khói độc có vô số độc trùng còn sống xuất hiện
Đám người vây xem vô cùng kinh hãi.
Nói thật thực lực Bách Độc Đồng Tử không tính là mạnh, trừ thân pháp của hắn cực nhanh ra, hắn hoàn toàn không tinh thông các loại vũ kỹ khác.
Suy nghĩ như thế cũng thoải mái, phần lớn thời gian của Bách Độc Đồng Tử đều dùng nghiên cứu các loại độc vật, có thời gian tu luyện công pháp và thân pháp đã không tệ rồi, còn tu luyện vũ kỹ gì khác chứ? Dù sao hắn cũng không phải dựa vào vũ kỹ giết địch.
Bách Độc Đồng Tử dựa vào các loại độc công tầng tầng lớp lớp giết địch, quả thực làm người ta cảm thấy phiền, một khi đối thủ vô ý dính vào sẽ vô cùng phiền toái.
Huống hồ ngươi có thể tránh thoát các loại thủ đoạn công kích của Bách Độc Đồng Tử, vạn độc đại trận không ngừng phóng thích các loại khói độc suy yếu thưc lực đối thủ, Bách Độc Đồng Tử chỉ dựa vào dây dưa cũng có thể dần dần mài chết đối thủ.
Dù sao bọn họ xem ra, biện pháp tốt nhất phá thủ đoạn của Bách Độc Đồng Tử chính là dùng lực phá trận, mặc kệ Bách Độc Đồng Tử dây dưa, trực tiếp phá vỡ vạn độc đại trận là có thể đánh bại Bách Độc Đồng Tử.
Trong đại trận, Tô Tín cầm Du Long Kiếm, khí huyết sát bạo phát xoắn giết
đám côn trùng đang bay, nhưng Bách Độc Đồng Tử lại nhảy sáng nơi khác tránh thoát Huyết Hà Thần Kiếm xoắn giết.
“Phương thức chiến đấu chạy tới chạy lui như con khỉ thật chán ghét.”
Tô Tín thản nhiên nói.
Bách Độc Đồng Tử cười lạnh nói: “Quản nó là phương thức gì, có thể giết người là được. Tô Tín, hiện tại ngươi phế bỏ võ công đầu hàng, ta còn có thể tha ngươi một mạng, chờ Địch công tử về xử lý.”
“Nếu ngươi ngoan cố chống cự tới cùng, vậy thì đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, chết dưới độc công của ta không dễ chịu, đến lúc đó ngươi sẽ sống không bằng chết.”
“Vậy sao? Ta thật muốn xem ta sống không bằng chết như thế nào.”
Tô Tín hừ lạnh một tiếng, hắn điểm ra ba chỉ, ba sợi tơ máu bay ra ngoài giống như kiếm quang bay về phía ba tên võ giả Hậu Thiên.
Bách Độc Đồng Tử lập tức sững sờ, hắn nhìn thấy chỉ pháp nhưng chỉ pháp như Tô Tín có thể một lần bắn ra ba chỉ thì chưa gặp baogiờ.
“Né tránh!”
Bách Độc Đồng Tử hô to một tiếng, bản thân đánh về phía một tơ máu, chân khí màu đen nồng đậm hội tụ vào hai tay hắn, hắn ngăn cản một sợi tơ máu.
Oanh, Huyết Hà thần chỉ có thể miểu sát Khổng Thu Nhân nhưng Bách Độc Đồng Tử lại đả thông nhiều hơn Khổng Thu Nhân hai khiếu huyệt.
Huyết Hà thần chỉ vẫn có thể quấy rối chân khí của hắn, chấn hai tay hắn run rẩy, cổ tay rách nát, một tia máu tươi chảy ra khỏi tay hắn.
Nội tâm Bách Độc Đồng Tử vô cùng hoảng sợ, nếu hắn không có sử dụng đoạn xương cốt được sư phụ cho chế tạo thành cây sói gần với binh khí huyền cấp, chỉ sợ
hắn đã bị một chỉ của Tô Tín phế bỏ.
Lúc này đám đệ tử Bách Độc Đồng Tử nghe sư phụ hét lớn liền tránh né.
Bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu không thấp, trước kia cũng không ít lần đi theo Bách Độc Đồng Tử dùng vạn độc đại trận chém giết võ giả khác, thậm chí là võ giả mạnh hơn cả Bách Độc Đồng Tử.
Tô Tín sử dụng Huyết Hà thần chỉ oanh kích, cho dù bọn họ né tránh nhưng Huyết Hà thần chỉ bay nửa đường liền đổi hướng, trực tiếp đánh vào thân thể hai gã võ giả Hậu Thiên.
Bách Độc Đồng Tử lập tức sửng sốt, các võ giả xem cuộc chiến cũng sững sốt, đây là chỉ pháp gì, tại sao có thể đổi hướng nửa đường?
Kỳ thật lúc Tô Tín đánh chết Khổng Thu Nhân cũng dùng qua chiêu này, tuy bởi vì lúc trước có không ít người nhìn thấy nên làm rất bí mật.
Nếu như Bách Độc Đồng Tử biết rõ Tô Tín còn có vũ kỹ quỷ dị như vậy, hắn sẽ không có tự tin bảo đệ tử bố trí vạn độc đại trận xoắn giết Tô Tín.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 245 - Kế Hoạch Thành Công (1)
Thân ở vạn độc đại trận, Tô Tín mặt không đổi sắc, kỳ thật lúc trước hắn đang đánh giá Bách Độc Đồng Tử.
Tuy độc công khó chơi nhưng thắng ở quỷ dị, âm thầm đánh lén có lẽ còn có kỳ hiệu nhưng chiến đấu chính diện sẽ yếu đi một bậc.
Đặc biệt là Bách Độc Đồng Tử còn không tu hành cả một thức vũ kỹ công kích nào, có lẽ cảnh giới Tiên Thiên còn có thể sử dụng các loại thủ đoạn loạn thất bát tao xưng vương xưng bá, nhưng đến Nguyên Thần Cảnh hắn còn dám sử dụng những thủ đoạn này chính là hành vi tìm chết.
Tô Tín nhìn thấy Yến Hoàng Cửu đại chiến với mấy Nguyên Thần Cảnh của các đại phái Thương Lan cốc Mạc gia với nhau, cảnh tượng đó mới gọi là kinh thiên động địa.
Độc vật phi trùng dùng uy thế của cường giả Nguyên Thần Cảnh có thể sử dụng một quyền xua tan, đến lúc đó cho dù dộc tố của ngươi có thể giết cường giả Nguyên Thần Cảnh nhưng căn bản hơn phân nửa không có đất dụng võ.
Tô Tín tự nhiên không biết suy nghĩ của Bách Độc Đồng Tử, người ta căn bản không muốn tu luyện tới Nguyên Thần Cảnh thì làm sao suy nghĩ tới việc này?
Nhược điểm của Bách Độc Đồng Tử quá mức rõ ràng, Tô Tín sử dụng chút Huyết Hà thần chỉ liền có điều khiển linh hoạt như cánh tay bản thân, chỉ dùng mấy đạo chỉ kình liền có thể tiêu diệt một phần ba đệ tử dưới trướng Bách Độc Đồng Tử, Tô Tín hiện tại đã giết hơn hai mươi người!
Vạn độc đại trận có tên là đại trận nhưng kỳ thật chỉ là một loại trận pháp đơn giản mà thôi, nó chỉ là phương thức liên kết nội lực của võ giả với nhau, làm cho một đám võ giả Hậu Thiên có thể phát huy lực lượng võ giả Tiên Thiên, cũng phóng thích độc tố trong người mình ra ngoài tạo thành sương độc.
Sau khi Tô Tín giết hơn hai mươi người, trận pháp này cũng đã bắt đầu trở nên không ổn định, khói độc suy êếu rất nhiều.
Trên mặt đám đệ tử Bách Độc Đồng Tử lộ ra thần thái kinh hoàng, có một gã đệ tử thật sự là không nhịn được nhìn sư huynh đệ bị đồ sát đơn giản như thế mà bọn họ không có chút biện pháp nào, tâm lý đệ tử này sụp đổ và lập tức bỏ chạy.
Sợ hãi sẽ lây lan, sau khi một người chạy đi thì có một đám người khác chạy đi, trong nháy mắt đã có hơn mười người chạy trốn, lúc này đại trận sụp đổ.
Tên đại đệ tử của Bách Độc Đồng Tử chính là A Quang hét lên giận dữ.
“Đều trở lại! Lâm trận bỏ chạy, các ngươi muốn chết hay sao?”
Nhưng hắn vừa dứt lời liền có một đạo chỉ kình xuyên qua ngực.
Những đệ tử khác nhìn thấy đại sư huynh mạnh nhất cũng không thể ngăn một kích của Tô Tín liền chạy càng nhanh.
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nhìn Bách Độc Đồng Tử: “Như thế nào, hiện tại ngươi còn nói ta tự phế võ công chịu trói nữa không?”
Sắc mặt Bách Độc Đồng Tử lập tức tối sầm, hắn tính sai, tính sai Huyết Hà thần chỉ quỷ dị của Tô Tín, vũ kỹ có thể đánh chết đệ tử của hắn quá mức dễ dàng.
Tô Tín lúc này cũng không muốn nói nhảm với Bách Độc Đồng Tử, Du Long Kiếm mang theo âm thanh kiếm minh, huyết quang đỏ rực ập thẳng về phía Bách Độc Đồng Tử.
Đối địch chính diện, chỉ cần Tô Tín cẩn thận một ít, Bách Độc Đồng Tử trên cơ bản không thể tổn thương một cọng lông của Tô Tín.
Bản thân hắn vũ kỹ thường thường, nếu không phải cây sáo quá mức cứng rắn, thậm chí độ cứng còn vượt qua binh khí hoàng cấp thì Tô Tín đã sớm đánh chết hắn rồi.
Sau khi qua mười chiêu, hai tay Bách Độc Đồng Tử đổ máu tươi đầm đìa.
Mặc dù Du Long Kiếm không có làm hắn bị thương nhưng lực phản chấn cường đại cũng làm hai tay hắn máu tươi đầm đìa.
Lúc này chân khí hắn tiêu hao không ít, thậm chí gương mặt Bách Độc Đồng Tử biến thành già nua vô cùng quỷ dị.
Hắn lập tức áp chế trạng thái của mình, Bách Độc Đồng Tử biết rõ hôm nay mình không làm gì được Tô Tín, thậm chí có thể chạy thoát khỏi chết dưới kiếm Tô Tín đã là may mắn.
Cho nên Bách Độc Đồng Tử không chút do dự quay người bỏ chạy, đám võ giả phía sau xem thường không thôi.
Tốt xấu gì ngươi cũng là nhân vật thành danh tại Tương Nam, kết quả đệ tử của mình sắp bị giết sạch, chính mình không chết đi báo thù mà còn quay người bỏ chạy, làm người quá nhát gan rồi.
Nhưng lúc này Bách Độc Đồng Tử cũng mặc kệ người khác nhìn mình như têế nào.
Tuy thể diện quan trọng nhưng mạng sống càng quan trọng hơn.
Nhưng Tô Tín làm sao có thể cho phép hắn rời đi như vậy chứu?
Tốc độ của Bách Độc Đồng Tử rất nhanh, hắn chỉ chuyên tu thân pháp, nếu hắn bạo phát tốc độ còn nhanh hơn bản thân Tô Tín gấp mấy lần.
Nhưng ai biết lúc này Tô Tín làm ra động tác người ta không ngờ tới.
Hắn cầm Du Long Kiếm trong tay và ném đi như một đạo huyết quang ngập
trời, thanh kiếm đâm vào người Bách Độc Đồng Tử, Bách Độc Đồng Tử ngã xuống đất.
Một kiếm này không có đâm thủng ngực hắn cho nên Bách Độc Đồng Tử cũng không chết.
Trong mắt hắn mang theo vẻ kinh hãi, mặc hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Tô Tín lại ném trường kiếm trong tay đi.
Kiếm khách không phải chú ý kiếm còn người còn, kiếm mất người mất hay sao? Hắn chưa từng nhìn thấy có kiếm khách nào ném kiếm trong tay mình như ám khí.
Tô Tín không có nói nhảm với hắn, hắn sử dụng Huyết Hà thần chỉ điểm xuống, trực tiếp đánh chết Bách Độc Đồng Tử tại chỗ và rút Du Long Kêếm ra khỏi thi thể đối phương.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 246 - Kế Hoạch Thành Công (2)
Tuy Tô Tín chỉ dùng kiếm nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng mình là kiếm khách thuần túy.
Cái gọi là kiếm còn người còn, kiếm mất người mất đối với hắn chỉ là trò cười mà thôi.
Chỉ cần có thể giết người, cho dù kiếm gãy cũng không sao cả.
Sau khi giết Bách Độc Đồng Tử, chiến lực cao cấp của Địch Vân Phi tại Tương Nam cũng bị Tô Tín tàn sát không còn, chỉ còn lại một mình Bàng Phi Vân đi theo hắn tới Nam Ninh phủ may mắn còn sống.
Trong Đông Lâm phủ còn thừa một ít võ giả Tiên Thiên do Địch Vân Phi lưu lại nhưng Tô Tín không có động tới đám người này.
Đối với Tô Tín hiện tại mà nói, võ giả thực lực Khí Hải Cảnh quá yếu, không tạo thành uy hiếp với hắn.
Huống hồ hiện tại Địch Vân Phi đi Nam Ninh phủ, cũng nên có người đưa tin cho hắn ah?
Lúc này tổng đường Phi Ưng Bang tại Thường Ninh phủ, Lý Phôi, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh là ba cao tầng Phi Ưng Bang đang cau mày suy nghĩ, không biết nên trả lời Địch Vân Phi như thế nào.
Phi Ưng Bang là Tô Tín lưu cho bọn họ, nếu bọn họ cứ giao ra như thế không chỉ xin lỗi chính mình, càng xin lỗi lão đại.
Nếu không giao ra, Địch Vân Phi tùy tiện phái vài tên võ giả Tiên Thiên dưới trướng cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Phi Ưng Bang của bọn họ.
Dù sao nhân mạng quan thiên, không có ai là không sợ chết.
Lý Phôi khẽ cắn môi, sắc mặt âm trầm nói: “Thật sự không được thì chúng ta hủy diệt toàn bộ tín vật giao dịch với Nam Man dị tộc, chúng ta trực tiếp giải tán bang phái, chạy trốn vào trong rừng rậm Tương Nam, ta xem bọn chúng làm sao tìm được chúng ta.”
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh đều ngạc nhiên nhìn Lý Phôi, không nghĩ tới vị đại gia này trầm mặc ít nói lại có thể lựa chọn như vậy, hắn muốn chơi làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành với Địch Vân Phi.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể sử dụng biện pháp này.
Bọn họ trực tiếp giải tán Phi Ưng Bang và bản thân mình trốn vào trong rừng rậm suốt nửa năm, đợi đến lúc đám người Địch Vân Phi đi rồi vẫn có thể trọng kiến Phi Ưng Bang.
Nhưng khi đó Phi Ưng Bang sẽ không còn uy thế như ban đầu nhưng còn tốt hơn chờ chết bị Địch Vân Phi hợp nhất.
“Vậy thì tốt, chúng ta chú ý tới hướng đi của đám người Địch Vân Phi một chút, chỉ cần bọn chúng tới Thường Ninh phủ thì chúng ta chủ động giải tán bang phái!”
Hoàng Bỉnh Thành cắn răng nói.
Lúc này tại Nam Ninh phủ Trần gia cách Phi Ưng Bang cả trăm dặm, gia chủ Trần gia tươi cười nhưng kì thực nội tâm đắng chát đi theo Địch Vân Phi quay về Đông Lâm phủ.
Nói thật Trần gia không muốn lẫn vào tranh đấu của mấy đại phái Trung Nguyên.
Trần gia bọn họ an an ổn ổn phát triển tại Tương Nam, mặc dù là thế lực võ lâm tam lưu nhưng lại thắng ở vững chắc.
Hiện tại gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi, hoàn toàn biến thành quân cờ nghe người ta sai sử, nói không chừng lúc nào đó mạng cũng không còn thì chơi cái gì chứ?
Trước mắt Địch Vân Phi tự mình tới, còn mang theo cao thủ Linh Khiếu Cảnh Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân đến, bọn họ dám không đáp ứng sẽ bị diệt tộc, cho nên gia chủ Trần gia mang theo vài tên võ giả Tiên Thiên đầu nhập vào dưới trướng Địch Vân Phi.
Chính vào lúc này xa xa có võ giả cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy đám người Địch Vân Phi thì kỵ sĩ hét lên: “Địch công tử không tốt! Đông Lâm phủ xảy ra đại sự!
Tướng mạo Địch Vân Phi hơn hai mươi, dung mạo cương nghị tuấn lãng, lúc này nhìn thấy gương mặt kỵ sĩ đầy kinh hãi thì hắn cau mày nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói.”
“Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế, Âm Dương Quỷ Thủ Khổng Thu Nhân, Xích Âm Chưởng Đoạn Hành và Bách Độc Đồng Tử đều bị người ta giết! Nhân thủ chúng ta mời chào tại Đông Lâm phủ đã chạy trốn một nửa.”
“Rốt cuộc là ai làm? Tiêu Ma Vân? Không đúng, tên này không ở Đông Lâm phủ, Thượng Quan Ngạn Khanh? Hắn mới đến Tương Nam, hiện tại còn chưa kịp mời chào nhân thủ, hắn tuyệt đối không thể gây chuyện với ta, rốt cuộc là ai?”
Địch Vân Phi âm trầm nói.
Tên kỵ sĩ nhanh chóng nói chuyện xảy ra tại Đông Lâm phủ suốt hai ngày qua cho Địch Vân Phi nghe, tin tức này lập tức làm sắc mặt Địch Vân Phi tối sầm như chảy ra nước.
Võ giả Khí Hải Cảnh trong Tương Nam không dễ tìm, đại bộ phận võ giả Thần
Cung Cảnh đều tìm kiếm cơ duyên đột phá Nguyên Thần Cảnh cũng càng khó tìm.
Kết quả nbonj họ tới Tương Nam chi địa chỉ có thể mời chào cao thủ mạnh nhất là Linh Khiếu Cảnh.
Bách Độc Đồng Tử có chút danh tiếng trong cao thủ Linh Khiếu Cảnh ở Tương Nam, hắn phải dùng mềm cứng mới có thể mời chào được, vốn muốn dùng bọn họ một lần hành động đánh tan Tiêu Ma Vân, không nghĩ tới hắn mới đi ra ngoài hai ngày thì đám người này bị giết không còn.
Làm cho Dịch Vân Phi phẫn nộ là, Tô Tín còn hủy diệt thành quả cả tháng của hắn, đây chỉ là tiểu nhân vật không lên nổi mặt bàn, điều này càng làm cho hắn phẫn nộ, nếu việc này bị đám người Tiêu Ma Vân biết rõ sẽ trào phúng hắn một phen.
“Tô Tín!”
Địch Vân Phi âm trầm nói một câu: “Trực tiếp trở lại Đông Lâm phủ!”
Đề phòng đám người Địch Vân Phi bỗng nhiên giết đến, Hoàng Bỉnh Thành đã sớm phái người nhìn chằm chằm các đại châu phủ trong Tương Nam và chú ý tới độ tính của Địch Vân Phi.
Nhưng không nghĩ tới đám người Địch Vân Phi không có tới, lại nghe được tin tức Địch Vân Phi trực tiếp dẫn quân quay về Đông Lâm phủ, điều này cũng làm cho Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành không hiểu cái gì, bọn họ thở ra một hơi, tối thiểu cũng tạm thời giải được nguy cơ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 247 - Công Tâm (1)
Trong Đông Lâm phủ, Tô Tín một mình ngồi trong tửu lâu uống rượu, cả tửu lâu lớn như thế chỉ có một mình hắn ngồi, những võ giả khác đều bồi hồi ngoài tửu lâu, cũng không có ai dám tiến vào.
Vị đại gia này nổi danh hung tàn, trực tiếp giết sạch chiến lực cao cấp của Địch Vân Phi tại Đông Lâm phủ a.
Chờ tới lúc Địch Vân Phi trở lại, hắn tất sẽ đánh với Tô Tín một trận, ai thắng ai thua thì không người nào biết rõ.
Bọn họ mà vào trong quán rượu, đợi đến lúc đánh nhau không có đường chạy thì khóc không ra nước mắt.
Lúc này bên ngoài có tiếng huyên náo ồn ào vang lên, có người thấp giọng nói:
“Địch Vân Phi trở lại! Hắn đã mang người vào thành!”
Khóe miệng Tô Tín nụ cười đầy lãnh ý, Địch Vân Phi quay trở lại nhanh như vậy, xem ra hắn quả nhiên không có đi Thường Ninh phủ, mà là trực tiếp điều quân trở về Đông Lâm phủ.
Một lúc sau, đám người bên ngoài tách ra, hơn mười tên võ giả đi tới, đầu lĩnh chỉ chừng hai mươi tuổi, tướng mạo dương cương tuấn lãng nhưng đang nhíu mày âm trầm, hiển nhiên hắn đang tức giận không nhỏ.
Bên trái hắn là đại hán râu quai nón, tướng mạo lỗ võ hữu lực, nhìn bộ dạng như vậy hắn chính là đại đương gia Phi Vân trại, Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân.
Bên phải Địch Vân Phi chính là một lão giả, nhìn có vẽ không ngờ nhưng cũng có được thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, hắn chính là gia chủ Trần gia.
“Ngươi chính là Tô Tín?”
Địch Vân Phi đi đến trước người Tô Tín, lãnh đạm nói.
Tô Tín nâng chén rượu lên và lắc lắc trước mặt Địch Vân Phi: “Địch công tử nóng giận rất lớn ah, uống chén rượu hạ hỏa, không cần tức giận như thế.”
Địch Vân Phi giận quá hóa cười, nói
“Tô Tín ah Tô Tín, ta thật không biết nên nói ngươi vô tri hay nên nói ngươi gan lớn.”
“Ta muốn biết là ai cho ngươi dũng khí, thừa dịp ta không có mặt ở Đông Lâm phủ lại dám giết người của ta.”
Tô Tín lắc đầu, ánh mắt biến thành lạnh lùng, nói: “Ta cũng muốn hỏi Địch công tử ngươi, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí đi hợp nhất Phi Ưng Bang?”
“Tuy ta hiện tại không phải bang chủ nhưng ta một tay sáng lập Phi Ưng Bang, ngươi muốn hợp nhất nó có từng hỏi ý Tô mỗ hay không?”
“Địch Vân Phi ta muốn cái gì chưa từng không có chiếm được.”
Thời điểm nói ra lời này vẻ mặt Địch Vân Phi mang theo không phải cuồng ngạo hung hăng càn quấy, mà là tự tin.
Đúng vậy, chính là tự tin.
Minh chủ Tranh Kiếm Minh Bích Nhãn Phi Long Địch Kinh Phi là thân ca ca của hắn, mà Địch Vân Phi từ nhỏ được bồi dưỡng thành người thừa kế Tranh Kiếm Minh.
Huynh bồi dưỡng đệ, loại chuyện này là tối kỵ của hoàng thất, loại chuyện này cũng là tối kỵ của thế gia, hết lần này tới lần khác Địch Kinh Phi làm như vậy.
Địch Kinh Phi vẫn chưa lập gia đình, cũng không muốn con nối dõi, tất cả mọi người có thể nhìn ra vị trí minh chủ Tranh Kiếm Minh chi khẳng định sẽ lưu cho Địch Vân Phi.
Chính bởi vì như thế, lần này mấy nhà bọn họ đưa đệ tử đi Tương Nam tôi luyện, thanh thế của Địch Vân Phi là lớn nhất, người tới nương tựa cũng nhiều nhất.
Tuy Tiêu Ma Vân là đệ tử một đàn chủ trong Niên Bang nhưng Niên Bang có tới bốn đàn chủ.
Một người khác là đệ tử Thượng Quan thế gia Thượng Quan Ngạn Khanh, hắn là đệ tử dòng chính của Thượng Quan thế gia nhưng dòng chính của Thượng Quan thế gia thế hệ này có hơn mười người.
Địa vị của Địch Vân Phi là duy nhất, chính bởi vì như thế nên hắn nắm chắc lớn nhất, chỉ cần Địch Vân Phi ta muốn thì không có không được.
Bỗng nhiên Tô Tín vỗ vỗ tay, khóe miệng tươi cười vui vẻ: “Đặc sắc! Lời này nói quả nhiên đặc sắc, có thể nói ra lời vô liêm sỉ tới cực điểm này, Địch công tử ngươi có thể nói tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.”
Bang Phi Vân đứng sau lưng Địch Vân Phi lạnh lùng nói: “Tô Tín, ngươi muốn chết phải không? Ngươi có tư cách gì vũ nhục Địch công tử?”
Trong vài thủ hạ Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh dưới trướng Địch Vân Phi, cũng chỉ có một mình Bàng Phi Vân chủ động tới tìm nơi nương tựa, những người khác đều là Địch Vân Phi ra tay tự mình thu phục.
Chính bởi vì như thế Bàng Phi Vân mới bị Địch Vân Phi xem như tâm phúc, lần này đi ra ngoài cũng chỉ mang theo một mình hắn.
Bởi vì cái gọi là chủ nhục thần chết, nhìn thấy Tô Tín cũng dám vũ nhục Địch Vân Phi, Bàng Phi Vân là người lên tiếng đầu tiên.
Tô Tín lãnh đạm nhìn hắn, nói: “Chủ nhân nói chuyện, chó cũng có tư cách kêu
gào?”
“Ngươi nói ai là chó?”
Bàng Phi Vân tức giận quát một tiếng, hắn đánh một quyền về phía Tô Tín.
Một quyền của hắn mang theo xu thế phong lôi, trong quyền ẩn chứa lôi đình.
Tô Tín điểm ra một chỉ như bôn lôi, ngón tay nhỏ nhắn va chạm với nắm đấm lớn, Tô Tín vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, Bàng Phi Vân là Linh Khiếu Cảnh đỉnh phong lại lui về phía sau ba bước, nắm đấm của hắn run rẩy liên tục.
Tô Tín thản nhiên nói: “Nói ngươi là chó là tiện nghi ngươi, những năm qua ngươi cướp bóc thương đội lui tới rừng rậm Tương Nam, dựa vào những thu nhập này tu hành tới Linh Khiếu Cảnh đỉnh phong.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 248 - Công Tâm (2)
“Nhưng cuối cùng ngươi lại khiếp đảm, sợ hãi loại sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai, lo lắng cảm giác đá trúng khối sắt hoặc bị hiệp sĩ môn phái nào đó tới tiêu diệt.”
“Cho nên ngươi nghe tin Địch Vân Phi đến Tương Nam liền không chờ được tới nương tựa hắn, ý đồ gia nhập Tranh Kiếm Minh tẩy trắn thân phận của mình.”
“Nhưng Phi Vân trại của ngươi có bao nhiêu người? Không có một ngàn cũng có tám trăm ah? Vài tên thủ hạ cảnh giới Tiên Thiên có thể gia nhập Tranh Kiếm Minh, nhưng những võ giả Hậu Thiên thì sao? Chỉ sợ sớm xem thành pháo hôi tự sinh tự diệt trong rừng rậm Tương Nam.”
“Vì vinh hoa phú quý ngày sau của ngươi, ngươi liền bỏ qua huynh đệ theo ngươi hơn mười năm, loại người này, ha ha, heo chó không bằng!”
Những võ giả chung quanh nhìn Bàng Phi Vân với ánh mắt xem thường tới cực điểm.
Bọn họ vốn đang khó hiểu, đám người Bách Độc Đồng Tử đều là Địch Vân Phi chủ động mời chào mới gia nhập dưới trướng, chỉ có một mình Bàng Phi Vân là hấp tấp chủ động chạy tới.
Bọn họ hoài nghi một nhân vật như Bàng Phi Vân làm sao không có cốt khí như vậy?
Hiện tại bọn họ mới kịp phản ứng, không ngờ Bàng Phi Vân sớm có ý định, hắn lại vút bỏ huynh đệ thủ hạ dưới tay chạy đi, chính mình đi theo Địch Vân Phi gia
nhập Tranh Kiếm Minh.
Sắc mặt Bàng Phi Vân tái nhợt, Tô Tín nói mỗi câu không khác gì đại chùy đâm thẳng vào ngực hắn.
“Ngươi muốn chết!”
Bàng Phi Vân nổi giận gầm lên một tiếng muốn xông lên lần nữa nhưng bị Địch Vân Phi ngăn lại.
“Tô Tín, ngươi xảo biện có được gì chứ, ngược lại so võ công xem ai mạnh hơn
đi.”
Địch Vân Phi lạnh lùng nói.
Tô Tín lắc đầu: “Ta cũng không có xảo biện, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, còn có Địch công tử ngươi, ngươi cho rằng tất cả những gì ngươi có được là ngươi đạt được sao?”
“Nếu không có Tranh Kiếm Minh sau lưng ngươi, ngươi cho rằng đại đương gia Phi Vân trại và đám người Bách Độc Đồng Tử sẽ gia nhập dưới trướng của ngươi?”
Địch Vân Phi lạnh lùng cười cười: “Muốn đả kích tâm thần ta? Đáng tiếc, tâm thần ta không có lỗ thủng, Tranh Kiếm Minh vốn chính là của ta, chờ ca ca ta thoái vị thì ta chính là minh chủ Tranh Kiếm Minh.”
“Thế lực ban thân cũng là thực lực, có thế lực mà không vận dụng mới là ngu xuẩn, sẽ bị người ta đùa chết!”
“Tâm thần ngươi không có lỗ thủng?”
Tô Tín lúc này mặt cười nhưng lòng không cười, hắn nói: “Ta thấy không phải, cho dù Tranh Kiếm Minh là thế lực của ngươi nhưng cả Tranh Kiếm Minh, còn có ca ca Địch Kinh Phi chính tâm ma của ngươi, cả đời này ngươi chỉ có thể sống dưới cái bóng ca ca ngươi!”
Sắc mặt Địch Vân Phi lập tức biến đổi, Tô Tín không xem ai ra gì và nói tiếp: “Địch công tử thực lực rất mạnh, đứng hàng năm mươi bảy trên Nhân Bảng, nhưng ca ca ngươi thì sao? Đây chính là kiêu hùng ‘ Bích Nhãn Phi Long ’ Địch Kinh Phi một tay sáng lập Tranh Kiếm Minh! “
“Người khác trên giang hồ nghĩ ngươi như thế nào? Bọn họ vừa nghĩ tới không phải cái tên Địch Vân Phi, mà là đệ đệ Địch Kinh Phi!”
“Vị trí người thừa kế tương lai của Tranh Kiếm Minh đúng là của ngươi nhưng nó lại không phải chính ngươi đạt được, mà là ca ca ngươi bố thí cho ngươi.”
“Địch Kinh Phi không có nhi tử, hắn không có ý định sinh ra, cũng không có truyền Tranh Kiếm Minh cho kẻ khác, nếu Địch Kinh Phi thực sự có nhi tử, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi còn có tư cách kế thừa vị trí minh chủ Tranh Kiếm Minh hay sao?”
“Địch Vân Phi ngươi cả đời sóng dưới bóng mờ của Địch Kinh Phi, cho dù ngươi làm chuyện gì thì người ta đầu tiên nghĩ tới chính là Địch Kinh Phi.”
“Cho dù ngươi thật thành minh chủ Tranh Kiếm Minh, nội tâm thủ hạ của ngươi cũng chỉ nghĩ tới Địch Kinh Phi, bọn họ sẽ so sánh quyết định của ngươi với Địch Kinh Phi, ngươi vĩnh viễn kém ca ca của ngươi!”
Tô Tín nói ra lời này làm sắc mặt Địch Vân Phi đen như đít nồi.
Cho dù lúc trước Tô Tín nói Địch Vân Phi vô liêm sỉ thì hắn không tức giận, nhưng hiên tại Tô Tín lại nói ra che giấu mà hắn không nguyện ý nghe nhất, làm cho Địch Vân Phi tức giận không kiềm chế được.
Tô Tín nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Địch Vân Phi, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng sáng lạn.
Giận, tức giận là tốt rồi, tức giận đại biểu công tâm kế của hắn thành công.
Trước kia Địch Vân Phi nói đúng, Tô Tín nói nhảm với hắn lâu như vậy là vì đả kích tâm thần hắn.
Võ giả đối chiến, cho dù chỉ chênh lệch một phần nhỏ cũng tạo thành biến hóa không ngờ tới, huống chi thời điểm tâm thần có lỗ thủng càng như vậy.
Địch Vân Phi đúng là rất ưu tú, nhưng đáng tiếc hắn chỉ là người trẻ tuổi hai mươi tuổi mà thôi, hắn còn chưa tới mức hỉ nộ không lộ ra,
Lần trước Tô Tín tra xét tư liệu của Địch Vân Phi cũng nhìn thấy chuyện rất thú
vị.
Một là ở trong Tranh Kiếm Minh, một khi Địch Vân Phi muốn làm chuyện gì, nếu có người đề cập Địch Kinh Phi đã phân phó bọn họ phải làm như thế nào thì Địch Vân Phi sẽ giận dữ.
Còn nữa, Địch Vân Phi không có danh hiệu cua mình, đại đa số người trên giang hồ không đặt danh hiệu cho bản thân, tất cả đều là người khác gọi mà thành.
Chính ngươi lấy danh hiệu, tên gì Vô Địch Kiếm Thần gì đó sẽ không tính, chỉ có thể làm người ta chế nhạo mà thôi.
Địch Vân Phi không có danh hiệu của mình, người trên giang hồ nhắc tới hắn chỉ nói là đệ đệ Địch Kinh Phi.
Cho nên sau khi nghe người khác lấy lòng hắn gọi là đệ đệ Địch Kinh Phi, Địch Vân Phi hoặc là giận dữ, hoặc là trực tiếp rời đi.
Hai sự kiện này rất nhỏ nhưng Tô Tín đã phân tích ra tính cách của Địch Vân Phi, còn có thể từ đó phân tích ra hắn ghét nhất và không nguyện ý đối mặt với cái gì nhất.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 249 - Chiến, Địch Vân Phi! (1)
Trước kia lúc Địch Vân Phi điều quân trở về Đông Lâm phủ, kỳ thật hắn không muốn giết chết Tô Tín.
Thân là đệ đệ Địch Kinh Phi, hắn vẫn được Địch Kinh Phi bồi dưỡng thành người kế thừa Tranh Kiếm Minh.
Địch Kinh Phi đã từng không chỉ một lầ nói với hắn, trên thế giới này không tồn tại địch nhân và bằng hữu, chỉ tồn tại hai loại người: người có thể cho ta sử dụng và người không thể cho ta sử dụng.
Mặc dù Tô Tín có thể giết đám người Bách Độc Đồng Tử và Lưu Bách Tuế, điểm ấy tuy đáng giận nhưng thật sự chứng minh Tô Tín mạnh hơn đám phế vật Bách Độc Đồng Tử.
Hơn nữa Tô Tín còn nổi danh Nhân Bảng, nếu có thể đủ thu phục Tô Tín đủ sức vượt qua mười người như Bách Độc Đồng Tử.
Nhưng hiện tại,Tô Tín vạch trần bí mật sâu nhất trong nội tâm hắn, chuyện này không chỉ làm Địch Vân Phi thẹn quá hoá giận, càng làm nội tâm hắn sinh kiêng kị.
Người có tâm cơ thâm trầm như vậy, đừng nói không thể lưu lại làm thủ hạ của hắn, càng phải trực tiếp diệt sát hắn, bằng không đợi hắn phát triển mới là chuyện khủng bố nhất!
“Tô Tín, ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.”
Địch Vân Phi nói ra từng chữ.
Bàng Phi Vân sau lưng hắn hừ lạnh một tiếng và đứng ra, lão giả Trần gia do dự một lúc nhưng cũng đứng ra.
Hắn thật không muốn tham dự vào tranh đấu của Địch Vân Phi cùng những người khác, hiện tại hắn đã đáp ứng gia nhập Địch Vân Phi, nếu lâm trận lùi bước, khó bảo toàn Địch Vân Phi sau này không gây phiền toái cho Trần gia.
Tô Tín giống như cười mà không phải cười, nói: “Như thế nào, Địch công tử hiện tại muốn chơi quần công sao? Tô mỗ chỉ có một người nhưng nhất định sẽ phụng bồi tới cùng.
“Các ngươi lui ra!”
Địch Vân Phi quát lớn một tiếng.
Địch Vân Phi muốn đơn đả độc đấu với Tô Tín, hắn cũng không phải giả vờ làm hảo hán với Tô Tín, hắn có kiêu ngạo của mình.
Cho dù bối cảnh, thân phận hay bài danh Nhân Bảng, hắn đều cao hơn so với Tô Tín.
Nếu động thủ với Tô Tín còn ỷ vào nhiều người cùng xông lên, cho dù thắng cũng quá mất mặt, không có gì có thể khoe, thậm chí Nhân Bảng còn không ghi chép chiến tích của hắn.
Đương nhiên hắn muốn giết Tô Tín cũng không quan tâm nhiều hay ít người, dùng kiêu ngạo của Địch Vân Phi, hắn cho rằng mình không thể giết Tô Tín hay sao?
“Địch công tử hảo khí phách, đáng tiếc ngươi vẫn không cách nào đi ra khỏi bóng mờ ca ca của mình, ‘ Bích Nhãn Phi Long ’ Địch Kinh Phi cả đời kiêu hùng, cũng không biết Địch công tử ngươi được truyền thừa bao nhiêu phần hỏa hầu của hắn đây.”
Tô Tín lại cho Địch Vân Phi thêm một mồi lửa.
Địch Vân Phi không có trả lời hắn, ánh mắt hắn bắn ra lửa giận, hiển nhiên hắn giận không nhẹ.
Chân khí màu xanh xuất hiện, bỗng nhiên Địch Vân Phi vươn tay chộp về phía Tô Tín, một trảo này là Vân Long Tham Trảo, trong tay Địch Vân Phi sinh ra hấp lực cường đại, Tô Tín cảm giác chân khí trong người mình bị Địch Vân Phi hút đi.
Tô Tín sử dụng Huyết Hà thần chỉ điểm ra, hai đạo tơ máu bay thẳng sang hai bên người Địch Vân Phi.
Cương khí màu xanh xuất hiện, hai đạo Huyết Hà thần chỉ bị hai tay Địch Vân Phi bóp nát.
Sắc mặt Tô Tín ngưng trọng, có lẽ thực lực Địch Vân Phi đã đả thông mắt, tai, miệng năm khiếu, hắn còn chưa đả thông mũi, vẫn chưa đạt tới Linh Khiếu Cảnh viên mãn.
Nhưng tùy tiện phá hủy hai tơ máu chứng tỏ Địch Vân Phi cường đại.
Bách Độc Đồng Tử cũng đả thông mắt, tai, miệng năm khiếu nhưng hắn vô cùng gian nan khi đỡ Huyết Hà thần chỉ của Tô Tín, Địch Vân Phi trước mắt làm vô cùng nhe nhõm.
“Có thể đứng thứ năm mươi bảy Nhân Bảng đúng là không dễ đối phó như vậy.”
Thiết Vô Tình đã từng nói qua, mặc kệ Nhân Bảng có chút vị trí là xem mặt mũi người khác mà ghi lên, vị trí cuối Nhân Bảng có thể không chú ý tới, người như Phương Đông Đình có thực lực bình thường nhưng không có chiến tích vẫn có thể đứng hàng Nhân Bảng.
Địch Vân Phi trước mắt có thể xếp thứ năm mươi bảy trên Nhân Bảng, loại bài danh này trên cơ bản đều phải sử dụng chiến tích hoặc đánh bại cao thủ Nhân Bảng bài danh trước mình, căn bản không có khả năng dựa vào bối cảnh có thể đạt được.
Huyết Hà thần chỉ bị phá, Tô Tín trực tiếp xông tới, Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh
Thần Chỉ điểm liên hoàn, xuân, hạ, thu, đông bốn mùa biến ảo, chỉ kình như bôn lôi, khi thì như mùa đông giá rét, biến hóa vô cùng làm người xem hoa mắt.
Hai người tưực tiếp đánh nhau trên phố dài trước tửu quán, mặt đất nơi hai người giao thủ vỡ vụn, tửu quán suýt nữa bị đánh thành cái sàng, lập tức làm cho lão bản tửu quán khóc không ra nước mắt.
Hai tay Địch Vân Phi hóa thành trảo, trên trảo có cương khí màu xanh, hắn đánh một trảo như cầm long khống hạc, nếu Tô Tín bị hắn đánh trúng có khả năng bị kéo đứt cả cánh tay.
Hai tên cao thủ Nhân Bảng giao thủ làm đám võ giả chung quanh xem đã ghiền, có người thấp giọng nói: “Địch Vân Phi thi triển chính là vũ kỹ Bích Thủy Thanh Long Quyết của Tranh Kiếm Minh ah? Nó rất giống Long Trảo Thủ nổi danh trong bảy mười hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, cương mãnh bá đạo.”
“Tô Tín thi triển chỉ pháp là gì, tại sao ta chưa nghe nói qua? Hắn sử dụng môn chỉ pháp này thi triển hơn mười loại biến hóa, uy lực đúng là kinh người.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận