Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1535 - Thiệp mời

Thiệp mời
Dẫu sao, so sánh với các bộ tộc có truyền thừa, có thiên phú thì những tán tu đó vẫn còn quá yếu.
Thế nên, tông môn cùng thế gia ở đất Trung Nguyên thường xuyên mời chào nhiều môn khách lẫn khanh khách để bổ sung lực lượng nhưng ở Tây Bắc lại không có truyền thống này.
Bọn họ cũng có thể dùng đến một ít võ giả tán tu. Có điều, những võ giả tán tu này với họ mà nói chỉ có thể coi là tôi tớ mà thôi.
Đám người Bách Lý Trường Không cũng không ngờ, những người mà ngày thường nhìn như là võ giả tán tu bình thường tập trung lại một chỗ lại có thể có uy thế đến như vậy.
Sau khi vào thành, đám người Bách Lý Trường Không liền đi thẳng đến Tiết Độ phủ của Tô Tín. Dẫu sao bọn họ cũng là võ giả Dương Thần cảnh, rất nhanh đã có người dẫn bọn họ đến phòng tiếp khách.
Tô Tín ngồi ngay ngắn ở chủ vị, chậm rãi nói: “Lần này Bách Lý huynh đến là vì chuyện gì thế?”
Bách Lý Trường Không chắp tay một cái, nói: “Tô đại nhân, chúng ta làm người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám. Ngươi muốn xây thành ở Tây Bắc đạo thì cũng được thôi. Thậm chí bây giờ, địa vực mà Tô đại nhân ngươi nắm giữ cũng không nhỏ hơn mấy người chúng ta bao nhiêu.
Có điều, ngươi xây thành thì xây thành, tại sao lại phải xây thành ở ngay bên cạnh các bộ tộc chúng ta? Như vậy há chẳng phải là giám thị à?”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Sách lược có chuyên môn, chuyện xây thành ở đâu dĩ nhiên là có nhân sĩ chuyên nghiệp đến làm. Dưới tình huống bình thường ta đều không xen vào.
Huống chi ta là Tiết Độ Sứ Tây Bắc đạo, chư vị cũng đều công khai tuyên cáo gia nhập dưới quyền ta ở Tây Bắc đạo. Chẳng lẽ bây giờ xây một tòa thành cũng phải đặc biệt báo cáo với các ngươi?”
Đám người Bách Lý Trường Không nhất thời bị nói oán ngược lại, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng.
Yên lặng hồi lâu, Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: “Tô đại nhân, ta biết ý của ngươi là gì. Ngươi bất mãn vì bọn ta chiếm cứ đất vực của Mộ Dung thị hay sao? Nhưng ngươi cũng không nên quá tham lam. Mấy chỗ đó vốn là do Mộ Dung thị ỷ vào sức mạnh của mình mà cướp được của các bộ tộc nhỏ khác. Bằng không cũng sẽ không ở xa Mộ Dung thị đến vậy. Bây giờ bọn ta thu hồi lại chẳng lẽ không đúng hay sao?”
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Tô Tín ta nói chuyện lúc nào cũng giữ lời. Ta cũng rất ghét người không giữ lời hứa. Rốt cuộc là ai lòng tham không đáy, Bách Lý huynh ngươi rất rõ ràng.
Vài miếng đất kia ta không cần. Ta cũng chẳng thiếu chút tài nguyên tu luyện kia. Có điều, thành nên xây thế nào cũng đã sắp xếp xong, không thể sửa đổi.”
Thái độ của Tô Tín vô cùng cường thế. Rõ ràng chính là kiểu các ngươi dám đụng vào đồ của ta, thế thì ta sẽ không cho các ngươi được yên.
Mọi người ở đây cũng là rất bất đắc dĩ. Chẳng lẽ thật sự phải trở mặt với Tô Tín?
Một trận đại chiến với Mộ Dung thị đã làm bọn họ tổn thất nghiêm trọng. Bọn họ quả thực không dám xuống tay.
So với vài miếng đất Mộ Dung thị để lại kia thì việc bị mấy tòa thành lớn vây khốn, hơn nữa còn bị giám thị dĩ nhiên khiến bọn họ không sao nhịn được.
Cho nên, Bách Lý Trường Không cũng chỉ đành cắn răng, nói: “Tô đại nhân, bọn ta nguyện ý trả lại mấy mảnh đất kia. Tuy nhiên, việc xây thành thì hy vọng Tô đại nhân suy nghĩ thêm một chút.”
Nghe nói như vậy, Tô Tín lúc này mới lộ vẻ tươi cười, nói: “Được rồi, chỉ hy vọng đến lúc đó Bách Lý huynh đừng thay đổi nữa mới được.”
Đám người Bách Lý Trường Không bực dọc chắp tay, thẳng thừng xoay người rời đi.
Thái độ Tô Tín mạnh như vậy, bọn họ có nói thế nào cũng vô dụng, trừ khi là ăn thua tới cùng.
Sau khi rời khỏi Phi Long thành, Bách Lý Trường Không thở dài một cái, nói: “Tô Tín này chúng ta không trị được rồi. Có điều hắn cũng đừng hòng tùy ý làm bậy ở Tây Bắc đạo này!”
Mọi người nhìn về phía Bách Lý Trường Không, từ chuyện này họ cũng đã nhìn ra Tô Tín chính là loại người không chịu thua thiệt.
Còn làm căng nữa thì bên chịu thua thiệt chính là bọn họ. Trước mắt, thực lực của bọn họ còn chưa đủ, cũng không dám đi liều mạng với Tô Tín.
Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ đành nhượng bộ.
Bách Lý Trường Không lạnh nhạt nói: “Trước đó, Mộ Dung thị lòng lang dạ sói muốn nuốt toàn bộ Tây Bắc đạo. Nhưng thực chất, cứ cho là Mộ Dung Long Thư tấn thăng Chân Vũ thì Tây Bắc đạo vẫn còn một thế lực mà hắn nuốt không nổi. Đó chính là Đại Tuyết Sơn!”
Võ giả Dương Thần cảnh của Hô Diên thị cau mày nói: “Ngươi muốn mời võ giả Đại Tuyết Sơn xuất thủ đối phó với Tô Tín? Nhưng lần trước không phải chúng ta cũng đi rồi sao? Đạm Đại đại nhân có thái độ thế nào, ngươi cũng thấy rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn thế này đâu.”
Bách Lý Trường Không lắc lắc đầu, nói: “Đạm Đài đại nhân sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn này nhưng ngươi đừng quên, trên Đại Tuyết Sơn vẫn có những người khác. Những người này mặc dù trên danh nghĩa đã thoát ly bộ tộc trở thành người của Đại Tuyết Sơn. Nhưng bên trong cơ thể của họ vẫn chảy huyết mạch bô tộc Tây Bắc chúng ta. Mời bọn họ xuất thủ, chỉ cần đừng làm lớn quá mức là được.”
Ban đầu, lúc cùng đánh một trận với Mộ Dung thị, các bộ tộc Tây Bắc bọn họ ngược lại cũng triệu hồi không ít đệ tử đang tu hành ở Đại Tuyết Sơn. Nhưng trong đó có một số người không muốn phải xuống núi lại tiếp tục tranh chấp. Sau cùng liền thẳng thừng thoát ly khỏi bộ tộc, gia nhập vào Đại Tuyết Sơn. Người như vậy mới thực sự là đệ tử của Đại Tuyết Sơn, cũng hệt như vị trưởng lão Nạp Lan Dung Hải trước kia vậy.
Chương 1536 - Thiệp mời (2)
Thiệp mời (2)
Dĩ nhiên, người như thế chỉ chiếm số ít. Phần lớn vẫn là người mang hai thân phận vừa là đệ tử vừa là giáo tập. Những người này lại không có gì hạn chế. Muốn xuống núi thì xuống núi, chỉ cần không lộ công pháp Đại Tuyết Sơn ra là được.
Võ giả Dương Thần cảnh của Hô Diên thị cau mày nói: “Lần trước đối phó với Mộ Dung thị bọn họ cũng không xuất thủ. Lần này ngươi muốn mời họ xuống núi đối phó với Tô Tín. Ngươi cho rằng có thể hay không?”
Bách Lý Trường Không nói: “Ta nói muốn bọn họ xuống núi lúc nào? Yên tâm, ta tự có tính toán. Tuyệt đối sẽ cho Tô Tín một trận bẽ mặt. Để hắn biết, Tây Bắc ta không phải là không người!”
Lúc Bách Lý Trường Không lại làm trò ám muội, bên phía Tô Tín lại vững vàng phát triển.
Hành động của Cao Trường Thanh rất nhanh chóng, đã phát triển Tây Bắc quân lúc đầu lên thành hai trăm ngàn người.
Mà bên Ám Vệ do Tô Tín đích thân phụ trách, tiếp tục chọn tới chọn lui. Hơn nữa, trong lúc huấn luyện không ngừng nhận người, đào thải người. Tổng số Ám Vệ của Tô Tín bây giờ đã ổn định ở khoảng mười ngàn người rồi. Hơn nữa mười ngàn người gần đây, đều là Hậu Thiên đại viên mãn trở lên. Họ hoặc là có năng lực, hoặc là có tiềm thức, đã hơi có quy mô.
Tuy nhiên, theo cách nghĩ của Tô Tín, mười ngàn người gần đây cũng chỉ là miễn cưỡng cho qua mà thôi. Trong lúc thi hành nhiệm vụ nhất định sẽ khôn sống dại chết, đào thải một nhóm người lớn. Cuối cùng, đoán chừng những người này còn lại được một phần ba cũng đã không tệ.
Thế nên, Tô Tín rất để ý Ám Vệ. Tự mình giảng giải võ đạo cho những võ giả Ám Vệ này. Thậm chí, ngay cả Thanh Ly cũng ở dưới nghe nói. Theo lời nàng, trước không bàn đến thực lực của Tô Tín. Ít nhất, về mặt giảng giải võ đạo, hắn còn tốt hơn so với phần lớn võ giả nhiều.
Trên giang hồ có một bộ phận rất lớn các võ giả biết cũng không dạy. Có lúc bọn họ nhận một người đệ tử nhưng lại cũng ngạc nhiên phát hiện mình sẽ không dạy dỗ gì đối phương. Chuyện vui cứ vậy mà lớn dần.
Sau một tháng, Tô Tín cũng cho người theo dõi đám Bách Lý thị. Tuy nhiên, những người này dường như sau một lần ăn trái đắng trước mặt Tô Tín thì giống như là bỏ qua luôn vậy. Cũng không đến gây chuyện nữa.
Mà một tháng này, thủ hạ của Tô Tín bất kể là Tây Bắc quân hay là Ám Vệ cũng đều bắt đầu có quy mô hơn. Đồng thời, Tô Tín cũng cho người thay phiên nhau dẫn một tiểu đội Ám Vệ cùng cường giả trong Tây Bắc quân đến Lương Châu đạo lịch luyện một phen.
Thực lực của võ giả cũng không phải chỉ cần đóng cửa tu luyện là thành. Đặc biệt, thực lực của Tô Tín bây giờ đều có được từ những lần tử chiến. Thế nên, hắn cũng rất coi trọng thực chiến.
Lương Châu đạo gần Tây Bắc đạo. Hơn nữa tốt xấu lẫn lộn. Là nơi hỗn loạn nhất. Trong đó, kẻ hung ác tàn bạo nhiều vô số. Rèn luyện sức mạnh thủ hạ ở nơi như thế, nhất định sẽ có thương vong nhưng cũng là nơi rèn luyện thực lực võ giả được nhất.
Đãi ngộ của Tô Tín cho thủ hạ thậm chí còn cao hơn Lục Phiến Môn một nước. Nếu nhận đãi ngộ cao như vậy thì cũng phải chịu rèn luyện thế kia. Chứ không thì cần ngươi có tác dụng gì đâu? Nuôi một con sâu ăn bám à?
Bây giờ, dưới tay Tô Tín là hai trăm ngàn Tây Bắc quân, gần mười ngàn võ giả Ám Vệ. Tô Tín tính toán những người này sau khi qua đợt rèn luyện thì ít nhất cũng tổn thất một phần năm. Có điều cũng không sao. Dù sao Tây Bắc đạo đông người, Tô Tín cũng không lo không bổ sung được thực lực.
Hơn nữa, sau khi chiếm cứ địa vực của Mộ Dung thị, Tô Tín có thể bổ sung được tài nguyên tu luyện ở ngay gần bên. Hơn nữa, trong tay hắn còn có các loại tài nguyên tu luyện mà triều đình cho. Có thể nói, bây giờ trong tay Tô Tín rất hào phóng.
Tạm thời ở Tây Bắc không có việc gì, Tô Tín liền chuẩn bị bế quan một thời gian. Có điều, lúc này Hoàng Bỉnh Thành đưa cho Tô Tín một cái thiệp mời được dán kín.
“Lão đại, đây là thiệp mời Đại Tuyết Sơn gửi cho ngươi. Mời ngươi nửa tháng sau đến Đại Tuyết Sơn dự lễ. Đại Tuyết Sơn mới chọn được bốn vị trưởng lão, chuẩn bị cử hành nghi thức. Lúc ấy, toàn bộ các bộ tộc có danh tiếng ở Tây Bắc đạo gần như đi hết.”
Chuyện mấy vị trưởng lão ở Đại Tuyết Sơn Tô Tín có biết. Bởi vì tư tâm quá nặng nên bị trục xuất khỏi Đại Tuyết Sơn, gạt khỏi vị trí trưởng lão.
Có điều, dù gì bọn họ cũng già hết rồi. Coi như không có chuyện này thì đoán chừng bọn họ cũng không làm trưởng lão nổi mấy năm nữa.
Thật ra thì, với Tô Tín mà nói, bốn người này đúng là tự đâm đầu vào rọ.
Thân là trưởng lão Đại Tuyết Sơn, mặc dù cũng có xuất thân là võ giả từ các bộ tộc Tây Bắc, nhưng bên dạy ngươi một thân võ nghệ là Đại Tuyết Sơn. Quyền lực trong tay các ngươi cũng từ Đại Tuyết Sơn mà ra. Kết quả ngươi lại ăn cây táo rào cây sung, tổn hại đến lợi ích của Đại Tuyết Sơn, lên tiếng thay cho các bộ tộc Tây Bắc. Dù cho Đạm Đại Diệt Minh có tốt tính đến đâu cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ.
Huống chi đừng thấy Đạm Đài Diệt Minh luôn rất dửng dưng, rất có khí độ tông sư mà lầm. Có thể tu luyện đến Chân Vũ cảnh Lục địa thần tiên thì không có ai là hạng người đơn giản cả. Đạm Đài Diệt Minh này cũng là như vậy.
Tô Tín cất thiệp mời đi, nói: “Chúng ta ở Tây Bắc đạo sớm muộn cũng có ngày phải giao thiệp với Đại Tuyết Sơn. Bây giờ Đại Tuyết Sơn tự mình phái người đến đưa thiệp mời. Chúng ta dĩ nhiên phải nể mặt. Chuẩn bị một phần hậu lễ, nửa tháng sau cùng ta lên Đại Tuyết Sơn dự lễ!”
Chương 1537 - Đại Tuyết Sơn
Đại Tuyết Sơn
Việc Đại Tuyết Sơn tuyển chọn trưởng lão mới là đại sự. Nửa tháng sau, toàn bộ các bộ tộc lớn ở Tây Bắc đạo nhận được tin đều đến Đại Tuyết Sơn. Tô Tín cũng giống thế.
Hiện tại, ở Tây Bắc đạo, Tô Tín cũng có thể được coi như là nhân vật có tiếng, thậm chí uy thế của hắn chỉ đứng sau Đại Tuyết Sơn. Lần này đến Đại Tuyết Sơn dự lễ, người Tô Tín mang theo cũng không ít. Trừ lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành, Tô Tín còn dẫn theo ba tên võ giả Dương Thần Cảnh Thái Tam Nguyên, Kế Vô Nguyệt và Nhạc Đông Lưu nữa.
Dĩ nhiên, cho dù Tô Tín không dẫn theo đám người Thái Tam Nguyên thì bọn họ cũng phải đến.
Dẫu sao thì năm xưa bọn họ cũng từng học nghệ ở Đại Tuyết Sơn, coi như là có tình xưa nghĩa cũ với Đại Tuyết Sơn. Bây giờ Đại Tuyết Sơn cử hành buổi lễ trọng yếu như vậy, bọn họ nhất định phải tới.
Hơn nữa, ngoại trừ bọn họ, Tô Tín cũng dẫn theo hơn mười tên võ giả Dung Thần cảnh khác. Thậm chí, Thanh Ly cũng bị Tô Tín kéo đi cho đủ số. Dù sao nếu nàng dùng toàn lực ngụy trang thì mọi người cũng chỉ xem nàng là võ giả Dung Thần cảnh chứ không phải là Yêu tộc. Chỉ cần nàng không động thủ với ai thì dù có là Đạm Đài Diệt Minh cũng không phát hiện ra.
Tô Tín làm như vậy không phải vì phô trương thanh thế mà là muốn tỏ rõ thực lực của mình ở trước mặt các bộ tộc lớn tại Tây Bắc đạo và Đại Tuyết Sơn.
Dẫu sao, trước mắt Tô Tín hãy còn một nhiệm vụ chính chưa hoàn thành. Muốn trở thành thế lực đứng sau Đại Tuyết Sơn thì ít nhất hắn cũng phải có vốn liếng để Đại Tuyết Sơn coi trọng mới được.
Cảnh sắc ở Đại Tuyết Sơn vô cùng xinh đẹp. Ở đó, đỉnh núi phủ tuyết trắng ngần, tựa như bầu trời đưa tay là có thể đụng tới vậy.
Nơi đây mặc dù là nơi đất đai cằn cỗi, nhưng cũng là nơi có thể rèn luyện ý chí của võ giả nhất.
Có thể nói, nếu không phải người có tâm chí bền bỉ thì cũng không thể tu luyện cả đời ở Đại Tuyết Sơn được. Giống như tu kiếm ở Kiếm Thần sơn vậy. Gần như cả đời phải sống như tăng lữ khổ hạnh.
Đối với thực lực của Đại Tuyết Sơn, Tô Tín cũng có biết. Vào thời kỳ đỉnh phong, thực lực của Đại Tuyết Sơn vô cùng kinh người. Trừ Đạm Đài Diệt Minh, võ giả Dương Thần cảnh ở Đại Tuyết Sơn có đến hơn mười người.
Hơn nữa, hơn mười người này cũng là võ giả mà Đại Tuyết Sơn đào tạo được chứ không phải giống như Chung Ly Viêm gia nhập Đại Tuyết Sơn lúc đã lỡ cỡ giữa đường.
Tuy nhiên, trận đánh giữa Mộ Dung thị và các bộ tộc lớn ở Tây Bắc đạo mặc dù không có sự tham dự của Đại Tuyết Sơn nhưng quả thực cũng có ảnh hưởng đến Đại Tuyết Sơn.
Võ giả của Đại Tuyết Sơn trừ những tán tu kia thì cũng có những võ giác khác xuất thân từ các bộ tộc Tây Bắc. Lúc đầu, mấy tộc trưởng các bộ tộc như Bách Lý Trường Không ai nấy khổ sở cầu khẩn, cuối cùng cũng cầu được bọn họ xuất thủ.
Có điều, một khi những người này rời khỏi Đại Tuyết Sơn thì chứng tỏ từ nay về sau bọn họ không còn có quan hệ gì với Đại Tuyết Sơn nữa. Cho dù bọn họ không chết trong cuộc đại chiến kia thì cũng không còn đường về Đại Tuyết Sơn.
Như vậy, ở Đại Tuyết Sơn chỉ còn vừa đúng mười võ giả Dương Thần cảnh. Bốn người trong số đó đã già nua, hơn nữa còn vi phạm quy tắc ở Đại Tuyết Sơn nên bị khai trừ. Trước mắt, ở Đại Tuyết Sơn chỉ có sáu võ giả Dương Thần cảnh đang lúc tráng niên, có sức chiến đấu.
Mặc dù nhìn qua thì thấy lực lượng của Đại Tuyết Sơn đã suy yếu cả một nửa so với lúc trước, nhưng kì thực, sức mạnh của Đại Tuyết Sơn không có tổn thất gì.
Những người rời Đại Tuyết Sơn đều là lựa chọn rời đi. Thế chứng minh trong lòng bọn họ, bọn họ vẫn đặt bộ tộc ở vị trí thứ nhất.
Kiểu người như vậy cũng vừa hay cho Đại Tuyết Sơn dọn dẹp sạch. Dù sao đáy lòng bọn họ cũng không xem mình là người của Đại Tuyết Sơn thì bây giờ có mất đi cũng không đáng tiếc.
Thế nên, lần này, Đại Tuyết Sơn tính đứa sáu người còn lại trở thành trưởng lão. Chỉ có điều, số người không đủ. Từ ngày thành lập, Đại Tuyết Sơn đã có quy định rằng số trưởng lão phải là số lẻ. Bởi có như thế thì khi xảy ra bất cứ chuyện gì tranh chấp sẽ không xuất hiện tình huống hai bên bên nào cũng cho là mình đúng.
Thế nên, Đại Tuyết Sơn muốn chọn thêm một võ giả Dung Thần cảnh bên ngoài, cất nhắc thành trưởng lão cùng với sáu vị trưởng lão Dương Thần cảnh đã được chọn trước đó.
Suốt dọc đường đi, Tô Tín thấy không ít bộ tộc đến đây dự lễ. Có điều sắc mặt của bọn họ đều có chút khó coi. Cười cũng thấy miễn cưỡng.
Hành động chọn lại trưởng lão ở Đại Tuyết Sơn thực ra là nhắm vào bọn họ. Sau này các bộ tộc Tây Bắc này và Đại Tuyết Sơn đã có ranh giới rõ ràng.
Đại Tuyết Sơn là Đại Tuyết Sơn, mà các bộ tộc Tây Bắc chính là các bộ tộc Tây Bắc.
Mấy đời sơn chủ trước Đạm Đài Diệt Minh đều muốn thoát khỏi các bộ tộc Tây Bắc, để Đại Tuyết Sơn hoàn toàn không tham dự vào phân tranh ở Tây Bắc nữa mà trở thành thánh địa võ học chân chính. Có như vậy, Đại Tuyết Sơn mới có thể truyền thừa được lâu hơn nữa.
Lúc đầu, Đại Tuyết Sơn được hình thành đúng là do các bộ tộc Tây Bắc liên thủ lại. Nhưng đến nay, ý nghĩa tồn tại của Đại Tuyết Sơn cũng nên thay đổi rồi.
Chương 1538 - Đại Tuyết Sơn (2)
Đại Tuyết Sơn (2)
Lần này, Đạm Đài Diệt Minh không tham dự vào phân tranh ở Tây Bắc đạo chính là dấu hiệu rõ ràng. Sau này, Đại Tuyết Sơn sẽ không quản việc phân tranh ở Tây Bắc đạo nữa. Đại Tuyết Sơn chỉ là nơi truyền thừa võ đạo. Đệ tử trong các bộ tộc có thể đến Đại Tuyết Sơn học võ nhưng đừng hòng mượn uy thế của nơi này mà làm xằng làm bậy.
Một người nam nhân trung niên mặc trường bào màu xám bạc đang đứng chờ dưới chân núi Đại Tuyết Sơn. Trông thấy đoàn xe Tô Tín đến, hắn nghênh đón, chắp tay một cái, nói: “Tại hạ là Nạp Lan Dung Hải, cố ý chờ Tô đại nhân ở đây. Mời Tô đại nhân cùng ta lên núi.”
Tô Tín nhìn người trước mặt, ánh mắt không kiềm được híp lại một cái.
Người tên Nạp Lan Dung Hải này cũng có trong tài liệu của Tô Tín. Có điều, thông tin cặn kẽ thì rất mơ hồ. Tô Tín không cách nào đoán được thực lực của đối phương.
Tuy nhiên, bấy giờ mặt đối mặt nhìn một cái, ít nhất Tô Tín có thể khẳng định đối phương chắc chắn mạnh hơn Mộ Dung Long Thư nhiều.
Nếu không phải người này hàng năm tiềm tu ở Đại Tuyết Sơn không xuất thế, thì danh hiệu cường giả đứng ở vị trí thứ hai toàn Tây Bắc đạo cũng không đến lượt Mộ Dung Long Thư.
Tô Tín đáp lễ, nói: “Nạp Lan trưởng lão khách khí rồi.”
Đôi bên hàn huyên đôi câu, Nạp Lan Dung Hải liền ngay lập tức dẫn đám người Tô Tín lên núi.
Tại võ trường chính giữa Đại Tuyết Sơn, khán đài bốn phía đã được dựng xong, Tô Tín được Nạp Lan Dung Hải an bài ở chỗ gần chủ vị nhất. Chỉ ở dưới Đạm Đài Diệt Minh mà thôi.
Với thân phận hiện nay của Tô Tín, hắn xứng với cái vị trí này.
Không đến nửa khắc đồng hồ, những võ giả ở các bộ tộc khác cũng đến gần đủ. Lúc này, một làn gió mát ùa tới, một lão giả đạp không hạ xuống, từng bước từng bước đi đến vị trí chủ vị.
Nhóm người có mặt vội vàng cúi người chào, nói: “Tham kiến Đạm Đài đại nhân!”
Khác với những người ở đây, Tô Tín chỉ chắp tay, gọi một tiếng tiền bối mà thôi.
Đạm Đài Diệt Minh là chí tôn với những võ giả thuộc các bộ tộc Tây Bắc. Dĩ nhiên bọn họ phải cung kính gọi một tiếng đại nhân.
Nhưng Tô Tín là trọng thần triều đình. Dù có ở trong triều đình Đại Chu, số người được hắn gọi một tiếng đại nhân cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay chứ đừng nói gì ở đây.
Thế nên, một tiếng gọi tiền bối này của Tô Tín cũng chẳng qua là gọi từ góc độ lý lịch và thực lực mà thôi. Dĩ nhiên, người khác cũng không nói gì.
Đạm Đài Diệt Minh ho khan một tiếng, nói: “Chư vị không cần đa lễ, bắt đầu dự lễ thôi. Chư vị ngồi xuống được rồi.”
Nói dứt lời, Đạm Đài Diệt Minh nhìn Tô Tín một cái. Trong ánh mắt không có địch ý hay uy áp gì nhưng lại khiến Tô Tín cảm thấy một luồng thực lực sâu như vực thẳm, thực lực không lường được!
Thực lực của Chân Vũ cảnh Lục địa thần tiên trong truyền thuyết không phải dễ để Tô Tín có thể suy đoán vào lúc này. Nhưng mỗi một nhân vật đứng hàng Thiên Bảng đều không phải là hạng người đơn giản. Đạm Đài Diệt Minh dĩ nhiên cũng là như vậy.
Đạm Đài Diệt Minh là người đứng đầu Đại Tuyết Sơn, dĩ nhiên hắn không cần chủ trì nghi thức lần này. Người chủ trì lần này chính là Nạp Lan Dung Hải.
Một trong ba tên trưởng lão Dương Thần cảnh mới được bổ nhiệm là võ giả xuất thân từ một bộ tộc nhỏ ở Tây Bắc đạo. Có điều, bộ tộc nhỏ đó của hắn gần như đã chẳng còn hy vọng gì, thậm chí, ở trong tộc cũng chẳng có mấy đệ tử trẻ tuổi có hy vọng tấn thăng lên Hóa Thần nữa. Thế nên, hắn chẳng khác gì tán tu.
Hai người còn lại vốn cũng là võ giả Dương Thần cảnh tán tu. Nếu không phải xảy ra chuyện như kia thì e là vị trí trưởng lão này cũng không đến lượt bọn họ.
Dù sao, phần lớn những chức vị ở Đại Tuyết Sơn trước kia đều do các bộ tộc Tây Bắc nắm giữ. Võ giả tán tu khó mà thượng vị được.
Trưởng lão sau cùng là một võ giả thoạt nhìn có vẻ tuổi tác đã cao.
Người này cũng xuất thân từ bộ tộc nhỏ ở Tây Bắc. Thậm chí bộ tộc của hắn sớm cũng đã tuyệt diệt. Vậy nên mấy năm này hắn tận tụy quản lý tàng kinh các của Đại Tuyết Sơn. Vì bản thân đã già nên chẳng còn hy vọng với Dương Thần cảnh nữa. Tuy vậy, hắn ở trong tàng kinh các chỉ dạy không ít đệ tử của Đại Tuyết Sơn. Uy danh của hắn trong Đại Tuyết Sơn này là cực cao. Thế nên dù hắn không phải là võ giả Dung Thần cảnh mạnh nhất trong số các võ giả Dung Thần cảnh ở Đại Tuyết Sơn nhưng người khác cũng không có ý kiến gì với việc hắn lên làm trưởng lão.
Ngay lúc buổi lễ sắp kết thúc, vị trưởng lão xuất thân từ bộ tộc nhỏ mới được tấn chức tên Tư Không Minh bỗng nhiên đứng ra nói: “Nghe danh tiếng Tô đại nhân chiến lực vô song đã lâu. Hôm nay tại hạ cũng muốn lãnh giáo một phen, không biết Tô đại nhân có thể nể mặt dạy bảo hay không?”
Tư Không Minh vừa nói xong, sắc mặt Nạp Lan Dung Hải nhất thời trầm xuống.
Trong buổi lễ không có điều lệ vậy, hiển nhiên Tư Không Minh làm như vậy là ý muốn nhất thời của hắn.
Nạp Lan Dung Hải nhìn đám người Bách Lý Trường Không. Đoán chừng chuyện này là do bọn họ khích bác.
Tư Không Minh không có thù hằn gì với Tô Tín, nhưng bộ tộc nhỏ mà hắn xuất thân lại nằm trong phạm vi thế lực của đám người Bách Lý Trường Không.
Chương 1539 - Khiêu chiến
Khiêu chiến
Với năng lực của bọn họ, muốn để cho bộ tộc của Tư Không Minh mở miệng cầu hắn ra tay thì không phải là việc gì khó.
Dĩ nhiên, hành động này của Bách Lý thị cũng khiến cho Nạp Lan Dung Hải hết sức chán ghét.
Đại Tuyết Sơn đã gần như thoát khỏi các bộ tộc Tây Bắc này để tồn tại độc lập, thế mà đám người này còn có ý đồ dùng sức ảnh hưởng của mình để quấy nhiễu Đại Tuyết Sơn. Ở ngay trước mắt Đạm Đài Diệt Minh mà còn dám chơi thủ đoạn này, đúng là không biết sống chết!
Mà lúc này, Tư Không Minh lại giống như không trông thấy Nạp Lan Dung Hải, chỉ nhìn thẳng Tô Tín, trong mắt lộ chiến ý.
Tư Không Minh tự nhiên bước ra khiêu chiến với Tô Tín, nguyên nhân dĩ nhiên là bởi vì bộ tộc sau lưng hắn thỉnh cầu.
Tư Không thị của hắn đã hoàn toàn suy sụp, sắp không còn ai nối nghiệp nữa. Lúc này, người trong bộ tộc mời hắn ra tay, Tư Không Minh không thể cự tuyệt, cũng không nỡ lòng cự tuyệt.
Huống chi, từ nhỏ hắn đã ở tại Đại Tuyết Sơn nơi lạnh giá thấu xương này để tiềm tu, rất ít khi ra ngoài. Nhưng võ giả thì đều hiếu chiến. Võ giả cùng cấp ở Đại Tuyết Sơn khi xuất thủ cũng chỉ là so tài. Hắn muốn xem thử một chút, mình và Tô Tín, kẻ uy danh hiển hách ở Tây Bắc đạo dạo gần đây, rốt cuộc thua kém nhau thế nào.
Thấy Tư Không Minh ra mặt khiêu chiến, sắc mặt đám người Bách Lý Trường Không bên dưới không chút thay đổi nhưng trong lòng lại không ngừng cười lạnh.
Nói thật, bọn họ cũng chẳng biết rốt cuộc thực lực của Tư Không Minh này ra làm sao bởi đối phương rất ít khi ra khỏi Đại Tuyết Sơn.
Nhưng hôm nay, bất kể trận chiến giữa Tư Không Minh và Tô Tín ai thắng ai thua thì đây cũng không phải là chuyện tốt với Tô Tín.
Tô Tín thắng thì đây là đang đánh vào mặt của cả Đại Tuyết Sơn. Dẫu sao, Tư Không Minh là chủ động khiêu chiến. Hơn nữa, trong trường hợp này, Tư Không Minh còn đại điện cho Đại Tuyết Sơn.
Với tính cách của Đạm Đài Diệt Minh, ắt hẳn sẽ không làm chuyện nhắm vào hậu bối như Tô Tín. Đáng tiếc, không phải ai cũng là Đạm Đài Diệt Minh. Những võ giả Dương Thần cảnh khác ở Đại Tuyết Sơn nhất định ôm hận với Tô Tín trong lòng.
Đây không phải là vì bọn họ lòng dạ nhỏ mọn, đây chỉ là vấn đề lập trường mà thôi.
Giống như nếu thủ hạ của Tô Tín, Lý Phôi, bị người khác đánh bại thì dù Tô Tín có không ra mặt cũng sẽ có người khác đòi lại mặt mũi thay cho Lý Phôi.
Mà nếu như Tô Tín bại thì cũng vừa hay. Một lần bại này đủ để Tô Tín mất hết mặt mũi.
Lúc này, ấn tượng về Tô Tín với toàn Tây Bắc đạo là gì? Đám người Bách Lý Trường Không mặc dù không nguyện ý thừa nhận nhưng trên thực tế, ấn tượng của Tô Tín để lại cho người Tây Bắc đạo chỉ có hai chữ, đó chính là: Vô địch!
Từ khi Tô Tín xuất hiện ở Tây Bắc đạo cho đến nay hắn đều xuất hiện với tư thế cực kỳ ưu việt. Riêng việc dùng thực lực Dung Thần cảnh đối đầu với các cường giả Dương Thần cảnh đuổi giết, hắn còn dám giết ngược lại người ta. Thực lực bực này đã đến một cảnh giới kinh khủng nhất định.
Sau khi Tô Tín tấn thăng Dương Thần cảnh, một quyền giết chết Thác Bạc Dư, đánh liền một mạch nghiền ép Chung Ly Viêm đến chết. Cuối cùng, ngay cả Mộ Dung Long Thư cường giả mạnh thứ hai toàn cõi Tây Bắc cũng chết trong tay Tô Tín. Từ trước đến giờ, hành động của Tô Tín ở Tây Bắc đạo như là động đất vậy. Hầu hết võ giả Tây Bắc đạo đều biết đến hắn.
Nhìn lại Tư Không Minh. Mặc dù hắn là trưởng lão mới của Đại Tuyết Sơn, nhưng bàn về danh tiếng thì hắn kém hơn Tô Tín. Bị người có danh tiếng không bằng đánh bại, trên giang hồ cũng sẽ có không ít người nói thực lực của Tô Tín chẳng qua cũng chỉ đến thế. Coi như là hắn có oai phong ở Tây Bắc đạo thế mà lại chẳng bằng được một tên võ giả vô danh ở Đại Tuyết Sơn.
Mặc dù đồn đãi kiểu này tương đương với việc tăng thêm uy thế cho Đại Tuyết Sơn tuy nhiên, Bách Lý Trường Không chẳng mảy may để ý đến. Dù sao ở đất Tây Bắc đạo này, uy thế của Đại Tuyết Sơn quả thực đã quá mạnh. Cái bọn họ nhắm vào chỉ là Tô Tín mà thôi.
Cho nên, mọi người đều nhìn Tô Tín, muốn xem hắn sẽ trả lời thế nào.
Nạp Lan Dung Hải dù có bất mãn Tư Không Minh tự tiện hành động nhưng dù sao hắn cũng là trưởng lão Đại Tuyết Sơn, cho nên cũng không thể tự bác lời người của mình được. Bởi thế, hắn cũng không lên tiếng gì.
Hơn nữa, Đạm Đài Diệt Minh cũng chỉ nhắm mắt, giống như không thấy hết thảy trước mắt.
Có điều, chưa đợi cho Tô Tín mở miệng, Kế Vô Nguyệt sau lưng hắn liền bước ra, cười lạnh nói: “Tư Không Minh, bản lĩnh của ngươi lớn thật đấy! Mới đột phá Dương Thần cảnh chưa bao lâu đã muốn đến tìm Tô đại nhân gây phiền phức rồi? Đừng gấp, trước hết đấu với ta hai chiêu đã. Trước kia lúc còn ở Đại Tuyết Sơn, ngươi chưa từng thắng được ta đâu!”
Kế Vô Nguyệt bỗng nhiên nhảy ra giải vây cho Tô Tín, chuyện này khiến Thái Tam Nguyên và Nhạc Đông Lưu có hơi sửng sốt.
Chuyện trước mắt quả thực có hơi khó giải quyết với Tô Tín, nhưng Thái Tam Nguyên cũng chỉ là cung phụng thôi, là loại nhận tiền làm việc. Huống chi con người hắn cũng láu cá, lúc nãy dĩ nhiên sẽ không đứng ra.
Chương 1540 - Khiêu chiến (2)
Khiêu chiến (2)
Còn tính cách của Nhạc Đông Lưu lại như khúc gỗ. Tô Tín muốn hắn đánh thì hắn sẽ đánh. Tô Tín không mở miệng hắn cũng sẽ không chủ động ra tay.
Tuy nhiên, Kế Vô Nguyệt đứng ra vốn không phải vì mị lực hay nhân cách của Tô Tín. Ở trong lòng Kế Vô Nguyện, Tô Tín có thể đưa cho hắn thư của “nàng” thì nhất định hắn phải giúp Tô Tín.
Huống chi, Kế Vô Nguyệt cũng coi là có quen biết với Tư Không Minh này. Lúc Kế Vô Nguyệt còn tu luyện ở Đại Tuyết Sơn, hắn với Tư Không Minh có chút hiềm khích. Sau đó, lúc Kế Vô Nguyệt là Dung Thần cảnh, rời Đại Tuyết Sơn cũng chưa một lần gặp lại Tư Không Minh.
Bấy giờ, Tư Không Minh lại chủ động nhảy ra, Kế Vô Nguyệt cũng không ngại dạy cho Tư Không Minh biết thế nào là làm người.
Tư Không Minh nhìn Kế Vô Nguyệt một cái, lạnh nhạt nói: “Ta là thành tâm thành ý thỉnh giáo Tô đại nhân. Nếu ngươi muốn động thủ thì sau này có thời gian, lúc nào ta tiếp.”
Võ giả Đại Tuyết Sơn, trừ kiểu người nửa mùa như Chung Ly Viêm, những người còn lại, từ khi còn nhỏ đều đến nơi lạnh giá thấu sương như Đại Tuyết Sơn tu luyện ý chí, rèn luyện tâm cảnh.
Không nói đến thực lực của Tư Không Minh, tu vi tâm cảnh của hắn không hề yếu, ít nhất sẽ không bị người như Kế Vô Nguyệt kích một cái đã thay đổi chủ ý của mình.
Kế Vô Nguyệt còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Tô Tín kéo lại.
Tô Tín nhìn Tư Không Minh, khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm, nói: “Nếu Tư Không huynh muốn so thì tại hạ dĩ nhiên sẽ tiếp. Có điều, đao kiếm không có mắt, nếu như xảy ra điều gì bất ngờ thì xin chư vị đừng phiền lòng.”
Tư Không Minh nhàn nhạt nói: “Xin Tô đại nhân yên tâm, đỉnh Đại Tuyết Sơn này cũng không phải chưa từng thấy máu.”
Nơi dùng để tổ chức lễ vốn là võ trường ở giữa Đại Tuyết Sơn. Thấy hai người trước mắt muốn động thủ, lập tức có người tránh ra khỏi chỗ nhường đủ không gian cho hai người.
Trong sân võ trường, Tô Tín đưa tay ra hiệu mời với Tư Không Minh: “Tư Không huynh, ngươi xuất thủ trước đi.”
Tư Không Minh cũng không để ý gì. Dù sao bàn về danh tiếng thì Tô Tín dĩ nhiên vượt hơn hắn. Thế nên, Tư Không Minh cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: “Vậy tại hạ sẽ không khách khí.”
Dứt lời, khí thế mãnh liệt quanh thân Tư Không Minh tăng vọt. Vóc người hắn vốn cao gầy nhưng vào giờ khắc này, bắp thịt toàn thân hắn cũng tăng lên, khiến cả người hắn phồng lớn lên một vòng, vô cùng thần dị.
Hơn nữa, sau lưng hắn cũng xuất hiện hư ảnh Ma thần. Sức mạnh cường đại câu động lôi phong tràn vào trong cơ thể hắn. Giờ khắc này, Tư Không Minh giống như có Ma thần phụ thể, uy thế vô lượng!
Ánh mắt Tô Tín híp một cái, hắn không nhìn ra được Tư Không Minh dùng công pháp gì, nhưng hắn có thể khẳng định đối phương chắc chắn dùng công pháp luyện thể nhất mạch.
Tiếng sấm nổ vang dội đến, Tư Không Minh đánh ra một quyền. Hư ảnh Ma thần sau lưng hắn cũng phát ra từng tiếng gào thét thê lương, mang theo khí thế cuồng bạo cuốn đến hướng Tô Tín!
Giờ khắc này, quanh thân Tô Tín cũng tỏa chút ánh vàng chói lóa. Đây là thể hiện cho việc thần công Kim Cương Bất Hoại đã đại thành.
Đối mặt với một quyền khí thế vô song kia của Tư Không Minh, Tô Tín cũng đánh ra một quyền. Một quyền này nhìn bình thường, không có gì lạ nhưng lại hàm chứa quyền ý động trời. Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Hai quyền đụng vào nhau, nhất thời, một luồng sức mạnh cường đại ầm ầm phát ra. Võ trường dưới chân họ dù được dùng trận pháp củng cố cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Giữa hai người hiện lên khí lưu phong bạo to lớn, bao phủ lấy hai người. Nhưng một khắc sau, mọi người liền trông thấy Tư Không Minh bị đánh văng từ trong luồng phong bạo kia ra ngoài. Chân hắn đạp đất, liên tiếp lui về sau. Bước nào bước nấy lõm sâu dưới đất. Cho đến hơn mười bước sau hắn mời miễn cưỡng cản được sức mạnh cường đại kia mà dừng lại được.
Có điều lúc này, sắc mặt hắn đỏ ngầu, nôn ra một ngụm máu tươi. Việc này cũng khiến sắc mặt hắn lại trở nên trắng bệch vô cùng.
Vẻ mặt Tư Không Minh rất khó coi. Hắn thậm chí còn chẳng đỡ nổi một chiêu của Tô Tín!
Mặc dù Tư Không Minh đã liệu được, người tiếng tăm lẫy lừng không ai hữu danh vô thực. Hắn biết mình quá nửa không phải là đối thủ của Tô Tín nhưng không ngờ lại hắn thảm bại, bị thua không cam lòng như vậy.
Quan trọng nhất chính là, thương thế của hắn thật ra thì không hề coi là quá nặng. Một quyền kinh thiên đó của Tô Tín đã làm nội phụ của Tư Không Minh chịu chấn động nên bị rách ra, vì vậy mới trào máu. Chỉ cần phun ngụm máu tươi đó đi, mấy cái vết rách cỏn con kia cũng chỉ cần một lát là có thể trị khỏi.
Nhưng vấn đề là, bấy giờ hắn bị Tô Tín dùng một quyền đánh cho hộc máu rồi, thì hắn nào còn mặt mũi đánh với Tô Tín được nữa? Như thế thì không còn là so tài thỉnh giáo mà là đấu sống đấu chết rồi! Tư Không Minh cũng sẽ không vì cơn giận tức thời mà đem tính mạng mình đi đánh sống đánh chết với Tô Tín, cường giả mà hắn rõ ràng không địch lại được kia.
Khi nãy quả thực hắn muốn đè hớp máu này xuống nhưng tiếc là nội phụ của hắn bị chấn động quá mạnh, không cản được nên mới nôn ra. Cho dù Tư Không Minh hắn vẫn còn sức chiến đấu, hắn cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục đứng trên lôi đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận