Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1442 - Mời Tà Đạo Minh ra tay (2)

Truyền thừa Đại Tuyết Sơn hết sức phức tạp. Người tinh tu trận đạo trong đó cũng không ít. Với quan hệ của bọn họ, thêm cả trọng lễ thì hẳn có thể mời được mấy trận đạo đại sư.
Sau cùng, tất cả đều rời đi. Tô Tín cũng dẫn theo Kha Yển Nguyệt trở lại Phi Long thành.
Thấy Tiết Độ phủ xa hoa của Tô Tín, Kha Yển Nguyệt chậc chậc, thở dài nói: “Chẳng trách trên giang hồ có nhiều võ giả như vậy lại nguyện ý vùi đầu vào dưới quyền Đại Chu. Làm quan khác thật sự! So với sơn trại của ta thì phủ đệ này xa hoa hơn gấp mấy chục lần!”
Tô Tín lắc đầu, nói: “Ta cũng không rảnh đi làm mấy chuyện này. Phủ đệ này vốn là của hành quân Đại Tổng quản Tây Bắc đạo Chương Trung Nghiệp. Đời này của hắn ta vô vọng đột phá, nên dĩ nhiên phải vùi hết tinh lực vào chuyện ăn chơi hưởng thụ rồi.”
Kha Yển Nguyệt bĩu môi khinh thường. Đời này hắn khinh nhất chính là loại người như vậy.
Võ đạo nhất mạch mỗi một cánh giới đều đầy gian nan hiểm trở. Làm võ giả, sợ nhất chính là mấy loại trước giờ chưa từng có nhuệ khí.
Nếu người nào người nấy đều giống như Chương Trung Nghiệp kia, cảm giác đã không còn hy vọng đột phá thì tự nhụt chí thì cường giả trên thế gian đã không nhiều như vậy.
Giống như Thường Nhất Phàm của Long Hổ Đạo môn kia. Năm xưa nếu như hắn không tu luyện nữa thì nào có danh tiếng Thiên Long Vũ Tôn của bây giờ?
Bên trong phòng nghị sự, Kha Yển Nguyệt hỏi: “Nơi này ngươi không có trận đạo tông sư, ngươi tính phái người quay về triều đình cầu viện à?”
Tô Tín lắc đầu, nói: “Nói khó nghe thì những trận đạo tông sư Đại Chu kia thực lực có hạn, thắng là thắng ở số người đông. Cho bọn họ thời gian thì có thể phá giải được. Có điều, cứ như vậy thì chúng ta sẽ lỡ mất tiên cơ.”
Tô Tín từng lĩnh giáo thực lực của đám trận pháp sư của Đại Chu kia. Thật đúng là chẳng ra gì!
Đại Chu có đủ tám khối bạch ngọc thạch bản. Địa Phủ cũng có đủ tám khối bạch ngọc thạch bản. Kết quả, Địa Phủ cũng chỉ nhờ vào mấy người Chuyển Luân vương là có thể trong thời gian ngắn nghiên cứu ra được bí mật trong đó. Còn Đại Chu thì sao?
Đám trận pháp sư cùng Mật tông phiên tăng gộp lại ước chừng nhiều gấp đôi Địa Phủ mà mất nhiều thời gian mới có thể nghiên cứu được. Tài nghệ có thể tưởng tượng ra được.
Còn có trước đó Tô Tín đã từng giết Nam Hằng, thân phận của Nam Hằng chính là Hoàng thất trận pháp sư.
Loại kém chất lượng thế này mà cũng có thể trở thành trận pháp sư cung phụng Đại Chu, có thể tượng tượng được đám trận pháp sư của Đại Chu kém đến trình độ nào.
Dĩ nhiên kết quả như này thật ra cũng bình thường. Trận pháp sư không phải là võ giả. Đào tạo một trận pháp sư không chỉ mỗi truyền thừa điển tịch mà còn có danh sư chỉ điểm với cần nhiều thời gian, vân vân…
Nội tình Đại Chu dẫu sao cũng còn nông. Cho nên, nội bộ trận pháp sư ở Đại Chu đều là mời chào từ trong giang hồ. Thực lực thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Kha Yển Nguyệt cau mày nói: “Nhưng nếu không tìm trận pháp sư Đại Chu thì ngươi tìm ai được? Thiên Cơ cốc? Dù bọn họ chịu tới cũng tới không kịp.”
Tô Tín cười nói: “Đám người Thiên Cơ cốc đòi giá quá cao. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ không đi tìm bọn họ.
Ta cùng đám người Tà Đạo Minh có quan hệ không tệ. Mời họ ra mặt chắc không thành vấn đề gì.”
Kha Yển Nguyệt nhìn Tô Tín, con mắt kinh ngạc. Hắn ngược lại không ngờ Tô Tín có quan hệ với đám người Tà Đạo Minh kia.
Thật ra thì Thái Hành sơn trang bọn họ cũng giống như Tà Đạo Minh. Họ làm việc không coi là chính nhưng cũng không coi là tà. Có điều, tóm lại vẫn bị võ lâm chính đạo không cho tồn tại.
Cho nên Kha Yển Nguyệt cũng có chút hiểu biết với Tà Đạo Minh. Đám người này cũng không phải là đám chó không chủ giống những gì ngoại giới nói. Ngược lại, bọn đều là những người có thực lực bất phàm. Đây cũng là có bản lĩnh thực sự.
Giống như Độc Thủ Dược Vương Tôn Bất Hại. Tuy hắn chỉ là Dung Thần cảnh nhưng dù Kha Yển Nguyệt đứng trước mặt hắn thì Kha Yển Nguyệt cũng phải cẩn thận.
Bàn về thủ đoạn luyện độc, mạnh nhất là Đường Môn nhưng thành tựu về độc của Tôn Bất Hại được Đường Môn đương đại gia chủ “Thiên Diệp Long Thủ” Đường Thiên Long tán thưởng.
Kha Yển Nguyệt gật gật đầu, nói: “Tà Đạo Minh thì ta cũng quen biết mấy người. Họ cũng là người đáng tin. Nếu vậy thì ta đi tu luyện trước. Đến lúc cần động thủ ngươi đi gọi ta là được.”
Nói xong, Kha Yển Nguyệt ngay lập tức rời đi. Tô Tín cũng nhanh chóng phái người đi tìm người của Tà Đạo Minh.
Lần trước Tà Đạo Minh từng ăn trái đắng không nhỏ ở Đại Chu. Đồ Cơ Hạo Điển hứa hẹn bọn họ còn chưa lấy được mà chút nữa đã bị một đám cường giả Đại Chu coi là hung thủ mà giết.
Nếu không phải cuối cùng Tô Tín đưa tay giúp đỡ thì bọn họ có lẽ sẽ thực sự bị Cơ Huyền Viễn chém một nhát xả giận.
Cho nên lần đó, Tà Đạo Minh có thể coi là tiền mất tật mang. Sau khi rời Đại Chu, bọn họ liền vội vã di chuyển đến Tây Lương đạo, bán cho đám hung đồ ác tặc ở địa phương mấy thứ độc dược và cơ quan ám khí ác độc để hồi huyết. Bằng không, bọn chẳng chóng thì chày cũng đói chết.
Mà sau khi nhận được tin của Tô Tín, đám người Tôn Bất Hại này chẳng hề nghĩ ngợi, nhanh chóng chuẩn bị đến Tây Bắc đạo.
Đám người này cũng coi như là biết báo đáp ân tình. Lần trước Tô Tín cứu mạng họ. Bây giờ Tô Tín cần dùng đến bọn họ, dĩ nhiên, họ sẽ không cự tuyệt.
Hơn nữa, lúc gửi thư Tô Tín cũng nói, lần này sẽ không để cho bọn họ về tay không.
Hắn cũng biết gần đây người Tà Đạo Minh có chút quẫn bách. Cho nên, lần này Tô Tín cũng chuẩn bị đầy đủ các loại tài nguyên tu luyện làm thù lao. Với thân phận bọn họ mà nói thì chỉ nhiều chứ không ít.
Chương 1443 - Tình cảnh của Tà Đạo Minh
Trong mấy ngày Tà Đạo Minh chạy tới, các trận pháp sư từ những bộ tộc lớn ở Tây Bắc đã bắt đầu ra tay.
Đương nhiên, trình độ của những trận pháp sư này cụng rất có hạn, không thể phá được trận pháp này chỉ trong một ngày được.
Mà đám người Kế Vô Nguyệt nhờ vào quan hệ của mình, thêm một ít hậu lễ, lúc này mới mời được hai vị trận pháp sư đến hỗ trợ.
Bây giờ, bên duy nhất không có động tĩnh chính là phía Tô Tín và Long Hổ Đạo môn.
Dĩ nhiên, khoảng thời gian này Tô Tín cũng không rảnh rỗi. Hắn điều động Ám Vệ trong tay, cộng thêm sự phối hợp từ Triệu gia cùng Đông Lâm tông, một lần nữa tìm hiểu lại các thế lực rải rác ở Tây Bắc đạo, lập thành một bộ tài liệu cặn kẽ.
Bên phía Tô Tín giữ một phần, đồng thời cũng cho Khả Yển Nguyệt một phần.
Trong đó đều ghi lại các cường giả thuộc các bộ tộc Tây Bắc và công pháp chủ tu của họ, vân vân…
Sau khi tiến vào đất phong ấn Yêu vương, nhất định Tô Tín sẽ phải đối địch với bọn họ. Biết địch biết ta, đến lúc động thủ cũng có thể đoạt được tiên cơ.
Bàn vệ diện tích, Tây Bắc đạo lớn bằng chừng mấy lần Giang Nam đạo. Hơn nữa, đây còn là tính cả phạm vi của các tộc Tây Bắc.
Ở chỗ sâu nhất trong Tây Bắc đạo là nơi cực lạnh. Đại Tuyết Sơn ngự ở trong đó.
Nơi cực hàn là Đại Tuyết Sơn chỗ các võ giả tu luyện. Diện tích ở đó cũng lớn bằng khoảng một đạo của Trung Nguyên. Mặc dù điều kiện có cằn cỗi tồi tệ nhưng lại có thể rèn luyện ý chí của người luyện võ được tốt nhất.
Mảng địa vực lớn như vật có thể cung cấp, nuôi được hơn cả trăm bộ tộc Tây Bắc. Nhưng trong thực tế, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ những bộ tộc Tây Bắc này cộng lại cũng chỉ chừng năm mươi tộc. Trong đó, võ giả Dương Thần cảnh chỉ có hơn hai mươi người mà thôi.
Mà hai mươi người trong các bộ tộc này, khiến bọn Tô Tín phải thực sự cảnh giác thì chỉ có năm tộc. Bộ tộc như Thác Bạt thị, bọn Tô Tín căn bản cũng không coi là gì.
Năm bộ tộc này theo thứ tự là Mộ Dung thị, Chung Ly thị, Bách Lý thị, Công Dương thị, Thân Đồ thị.
Năm bộ tộc này đều có ít nhất là hai võ giả Dương Thần cảnh trở lên, hoặc là có cường giả nhậm chức ở Đại Tuyết Sơn, giống như Chung Ly Viêm của Chung Ly thị kia.
Mặc dù chẳng qua hắn chỉ là một giáo tập ở Đại Tuyết Sơn, nhưng chỉ cần hắn gia nhập vào Đại Tuyết Sơn thì quyền phát ngôn của Chung Ly thị sẽ lớn hơn một chút ở trong nội bộ các bộ tộc Tây Bắc.
Ba ngày sau, Tôn Bất Hại liền dẫn theo một đám người Tà Đạo Minh đến.
Lương Châu đạo vốn cách Tây Bắc đạo không bao xa. Hơn nữa, đám người Tôn Bất Hại còn có trận đạo tông sư, dĩ nhiên có bí pháp có thể tăng nhanh tốc độ di chuyển.
Thấy Tô Tín, Tôn Bất Hại lúc này chắp tay một cái, nói: “Ngày trước ở Thịnh Kinh thành đa tạ ân viện thủ của Tô đại nhân.
Ơn cứu mạng nào dám quên. Lần này Tô đại nhân cũng không cần trả thù lao, bọn ta nhất định sẽ không từ việc Tô đại nhân cần.”
Tô Tín lắc đầu nói: “Ân huệ là ân huệ, làm ăn là làm ăn. Tình hình của các ngươi ta cũng biết, cho nên các ngươi không cần từ chối.”
Lời này của Tô Tín khiến cho đám người Tà Đạo Minh ở đây đỏ mặt. Quả thực bọn họ cũng có chút sắp không chống đỡ được nữa.
Tà Đạo Minh của bọn họ cũng chỉ là một liên minh chứ không phải là tông môn. Huống chi, trong số bọn họ cũng không có ai giỏi quản lý cả.
Cho nên, lúc bình thường, một khi bọn họ kiếm được một ít tài nguyên tu luyện thì hoặc là tự mình dùng hoặc là trực tiếp vùi đầu vào nghiên cứu một mình.
Ban đầu, mặc dù bọn họ đã bàn giá thù lao xong xuôi với Cơ Hạo Điển, nhưng với Đại Chu mà nói thì Đại Chu không có thói quen trả tiền trước. Kiểu gì cũng phải đợi đến lúc Cơ Hạo Điển thành công cấy ghép Nguyên Thần, luyện thành bí pháp thì mới có thể trả thù lao cho Tà Đạo Minh.
Cho nên, cứ như thế, người của Tà Đạo Minh thời gian đó chính là chỉ có tiêu chứ không có thu. Của cải ít ỏi đáng thương của bọn họ đã sớm dùng hết không còn gì nên mới không thể không lấy những thứ mình có đến Lương Châu đạo mà bán.
Tuy nhiên, dù có bán đồ thì đám người Tôn Bất Hại cũng tìm nhầm hướng.
Đám người Tôn Bái Hại bán cái gì? Độc dược có thể giết được võ giả Dung Thần cảnh mạnh mẽ, sát trận có thể bóp chết mấy chục tên võ giả Hóa Thần cảnh, còn có cả cơ quan Mặc môn ngang dọc quân trận.
Có thể nói, đám người Tà Đạo Minh này không có người nào tầm thường. Đồ bọn họ luyện chế được đều là tinh phẩm.
Nhưng chính vì vậy bọn họ mới không bán được ở Lương Châu.
Khách hàng trước đó của bọn họ đều là mấy đại phái ma đạo, ra tay rộng rãi. Mặc dù ít có giao dịch gì nhưng chỉ cần làm một lần là đủ ăn ba năm.
Mà Lương Châu đạo trừ Hoàng Tuyền giáo ra thì nào còn đại phái gì nữa?
Những thế lực võ lâm ở địa phương mặc dù không yếu nhưng bọn họ cũng không lấy được nhiều tài nguyên như vậy để mà mua đồ của Tà Đạo Minh.
Bất đắc dĩ, đám người Tôn Bất Hại đã bán không ít tinh phẩm trong tay mình đi. Có người còn bị lỗ vốn. Điều này cũng khiến họ lòng đau như cắt.
Chương 1444 - Tình cảnh của Tà Đạo Minh (2)
Bây giờ Tô Tín mời họ ra tay, hơn nữa còn đưa nhiều tài nguyên tu luyện như vậy cho bọn họ, có thể nói là giúp bọn họ một cái ơn lớn.
Cho nên, đám người Tôn Bất Hại ngay lập tức chắp tay với Tô Tín, nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Tô đại nhân có chuyện gì cứ việc nói thẳng. Chúng ta sẽ làm ngay lập tức.”
Phần lớn người biết về di hài Yêu vương đều là người của các bộ tộc Tây Bắc cho nên tạm thời chuyện này cũng không truyền bá cho tất cả mọi người cùng biết.
Đám người Tô Tín tuy biết tin, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức lan truyền tin tức ra bên ngoài. Cho nên, Tô Tín cũng không nói tình hình cụ thể trong thư cho Tôn Bất Hại biết.
Trước mắt, đám người Tôn Bắt Hại đều đã tới đủ. Tô Tín cũng chỉ nói đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ nghe. Chuyện này khiến cho mấy vị trận pháp sư của Tà Đạo Minh ai nấy mắt lộ vẻ vui mừng.
Bọn họ kẻ bị ruồng bỏ khỏi tông môn. Có thể nói, một thân tu vi ngày hôm nay đều là sau này tu luyện được.
Cho nên hắn rất cần phải khẩn cấp nghiên cứu các loại trận pháp cường đại để tăng tu vi của mình lên.
Chỉ có điều, loại trận pháp cao cấp này chỉ có vài tông môn lớn truyền thừa mấy ngàn năm mới có. Bọn họ muốn nghiên cứu, nhưng đáng tiếc người ta không muốn cho mượn.
Cho nên bình thường nếu có thể đụng tới một tấm trận đồ thượng cổ bọn họ đều có thể mừng rỡ như điên. Huống chi lần này bọn họ gặp được trận pháp cường giả Chân Vũ Cảnh thời thượng cổ bày ra. Nếu như bọn họ có thể phá vỡ, điều này đối với tu vi trận đạo cảu bọn họ chắc chắn là có điểm tốt cực lớn.
Tô Tín gật gật đầu nói: "Tốt lắm, các ngươi liền trực tiếp động thủ đi."
Vài trận pháp sư của Tà Đạo Minh kia cũng là có hơi không thể chờ đợi được nữa. Tô Tín ngay lập tức dẫn bọn họ tới chỗ cung điện thanh đồng kia. Lúc này người của những bộ tộc Tây Bắc và ba tên tán tu Kế Vô Nguyệt bọn họ cũng đã bắt đầu động thủ.
Có điều, chân cung điện thanh đồng này rộng đến mấy trăm trượng. Mỗi người chiếm cứ một bên. Ngược lại không quấy nhiễu lẫn nhau. Thấy Tô Tín tới, họ cũng chỉ liếc mắt nhìn chứ không còn làm gì khác.
Tô Tín vung tay lên, vài tên trận pháp sư Tà Đạo Minh liền bắt đầu động thủ ngay lập tức. Trong số đó còn có Huyền Tiêu đạo nhân lúc trước đi cùng với Tô Tín đến Dược Vương Cốc.
“Mở một cái thông đạo trên trận pháp này cần bao lâu?” Tô Tín hỏi.
Huyền Tiêu đạo nhân trầm ngâm chốc lát, nói: "Nếu như nói phá vỡ trận pháp thì với thực lực của chúng ta bây giờ căn bản không làm nổi. Dù người của Thiên Cơ cốc đến thì cũng như vậy mà thôi.
Đây là trận pháp do trận đạo đại tông sư thượng cổ bày xuống, trong đó còn có Chân Vũ cảnh tham dự, nếu như muốn hoàn toàn phá vỡ, trừ phi có cường giả Chân Vũ cảnh ra tay lấy lực phá trận.
Có điều nếu là chỉ mở ra một thông đạo có thể cho người đi vào thì đơn giản. Khoảng chừng ba ngày là được.”
Tô Tín gật đầu một cái. Đám người Huyền Tiêu đại nhân chắc chắn như vậy là được. Xem ra, thành tựu trận đạo của bọn họ nếu so với đám người của các bộ tộc Tây Bắc kia còn mạnh hơn nhiều.
Trước khi Tô Tín đến, đám người các bộ tộc Tây Bắc đã phá giải trận pháp được ba ngày nhưng cũng không có được chút đầu mối nào. Bây giờ đám người Huyền Tiêu đạo nhân mới đến mà đã khẳng định trong vòng ba ngày là có thể phá giải được.
Sau cùng, Tô Tín và Kha Yển Nguyệt chờ ở bên ngoài. Song, chỉ mới qua hai ngày thì đám người Kế Vô Nguyệt bên kia liền có động tĩnh. Những trận pháp sư họ mời từ Đại Tuyết Sơn đến rốt cuộc cũng mở được trận pháp ra.
Ba người Kế Vô Nguyệt cảnh giác nhìn xung quanh tứ phía một vòng, ngay lập tức phá vỡ cung điện thanh đồng, tiến vào trong.
Cảm nhận được dao động kia, Tô Tín nhíu nhíu mày, nói: “
Vốn Tô Tín cho rằng, Yêu vương bị trấn áp kia ở trong cung điện thanh đồng này, nhưng nào ai ngờ nơi này lại giống như Cửu Trọng Kiếm các, độc lập không kiến.
Mấu chốc là cung điện đồng xanh này khổng lồ như vậy, không gian bên trong sẽ lớn đến mức nào?
Chẳng qua chỉ là trấn áo một Yêu vương mà thôi, cần phải có không gian lớn như vậy hay sao?
Cứ cho là Lôi Cánh Hổ vương kia hiện nguyên hình thì cũng không cần dùng đến một nơi rộng lớn như này để trấn áp chứ?
Trong lòng Tô Tín mang theo chút nghi ngờ, có điều, hắn không nói ra.
Người những bộ tộc Tây Bắc ngược lại cũng có lòng đi theo lối vào đám Kế Vô Nguyệt mở ra để tiến vào trong. Chỉ có điều, di hài Yêu vương còn chưa thấy đâu. Nếu như bọn họ cùng theo vào trong thì nhất định sẽ cùng đám Kế Vô Nguyệt đánh một trận. Đến lúc đó cá chết lưới rách, mất nhiều hơn được.
Dù sao thì bọn họ bên này cũng sắp hoàn thành rồi. Cứ cho đám Kế Vô Nguyệt chiếm được một chút tiên cơ trước bọn họ thì có cái gì ghê gớm đâu?
Ngày thứ ba, dường như là cùng lúc, Huyền Tiêu đạo nhân và trận pháp sư các bộ tộc Tây Bắc đều cùng lúc phá thủng được một lối đi.
Tô Tín cùng Kha Yển Nguyệt phải vào trong, trừ Lý Phôi thì không dẫn theo thủ hạ.
Cái này không phải là bởi vì Tô Tín thiên vị Lý Phôi mà là những người khác có vào cũng không có ích gì.
Người có thể đi vào đất phong ấn Yêu vương đều có tu vi Hóa Thần cảnh. Thậm chí, ngay cả Hóa Thần cảnh cũng chỉ có thể làm con tốt thí. Chủ lực chân chính vẫn là những cường giả Dương Thần cảnh kia.
Thủ hạ có chiến lực cao cấp của Tô Tín hầu như đều là người của Tô gia. Tuy bọn họ có đủ thực lực nhưng ứng biến thì không đủ. Cho nên, Tô Tín không để cho bọn họ cùng vào.
Còn Lý Phôi mặc dù chỉ là Hóa Thần cảnh nhưng Dung Thần cảnh tầm thường đều không phải là đối thủ của hắn. Quan trọng nhất chính là tốc độ của Lý Phôi nhanh. Cho nên, dù hắn bị cường giả Dương Thần cảnh để mắt tới thì cũng có cơ hội chạy trốn.
Lúc này, bỗng nhiên Tô Tín nhìn về phía Tôn Bất Hại, nói: “Tôn đại sư, với chiến lực của ngươi thì vào trong đó cũng không thành vấn đề, nói không chừng còn có thể nhặt được một ít cơ duyên đấy.”
Tôn Bất Hại trầm ngâm trong chốc lát. Mặc dù hắn chuyên nghiên cứu về dược lý và độc lý, nhưng Yêu tộc thượng cổ rốt cuộc trông thế nào hắn cũng chưa từng nhìn thấy.
Cho nên, nếu Tô Tín đã mở lời thì Tôn Bất Hại liền gật đầu, nói: “Nếu Tô đại nhân mở miệng, vậy thì ta sẽ không khách khí.”
Nói xong, Tô Tín bọn họ liền ngay lập tức tiến vào trong cung điện thanh đồng kia.
Chương 1445 - Ngục giam
Ngay sau khi bước vào trong cung điện thanh đồng, nhất thời Tô Tín cảm giác được một luồng nhiệt lượng đập vào mặt.
Hiện lên trước mắt Tô Tín là một sa mạc rộng lớn, trên đỉnh đầu hắn không phải Mặt trời mà là ba viên cầu lửa rất lớn.
Ba viên cầu lửa này đang tản ra nhiệt lực vô tận, nướng cháy tất cả mọi thứ trong sa mạc, khiến cho nơi này hoàn toàn biến thành một vùng đất chết.
Kha Yển Nguyệt và Lý Phôi tiến vào cùng Tô Tín đã không thấy bóng dáng đâu. Điểm này Tô Tín lại không thấy kỳ quái.
Cửa vào không gian độc lập không cố định này trên căn bản đều là ngẫu nhiên thông đạo. Tô Tín đến cũng không phải là lần một lần hai cho nên cũng đã quen.
Tô Tín cũng không cần lo lắng cho bọn họ. Thực lực và năng lực của Lý Phôi, Tô Tín hiểu. Kha Yển Nguyệt lại càng không phải nói.
Mà Tôn Bất Hại có thể gây dựng được danh tiếng trong giang hồ thì dĩ nhiên cũng không phải hạng tầm thường.
Cho nên Tô Tín cũng không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng về phía trước.
Phạm vi cái sa mạc này lớn một cách không tầm thường. Dùng tốc độ đi của Tô Tín, đi mất một khắc rồi vẫn chưa đi đến cuối.
Cho đến nửa giờ sau, lúc này Tô Tín mới nhìn thấy một thứ khiến hắn kinh hãi không thôi.
Đó là hài cốt khổng lồ, dài tới hơn trăm trượng. Đầu lâu tự như rồng, tựa như giao, chỉ có điều trên đầu mọc một cái sừng dữ tợn.
Giao long!
Trong đầu Tô Tín nhất thời hiện lên hai chữ này.
Hài cốt này hiển nhiên là giao long từ thời thượng cổ lưu lại. Là Chân Vũ cảnh hay là Dương Thần thì Tô Tín không phân biệt được. Nhưng Yêu tộc bị nhốt ở chỗ này thì ít nhất cũng là Dương Thần cảnh.
Song, nếu hài cốt giao long xuất hiện ở đây thì chứng minh được suy đoán trước đó của Tô Tín không sai.
Chỗ không gian độc lập này lớn như vậy, cũng không giống như trước đó mọi người suy đoán chỉ là nơi để nhốt Lôi Dực Hổ vương mà là ngục giam dùng để nhốt số lượng lớn Yêu tộc.
Có điều, cứ như vậy lại là chuyện tốt. Đám người Tô Tín có thể có được nhiều hơn so với những gì mà bọn họ tưởng tượng.
Giao long chi cốt trước mặt dù Tô Tín không biết nó có ích lợi gì nhưng chắc hẳn sẽ là thứ tốt. Cho nên, Tô Tín liền thu nó vào trong túi không gian.
Không ngờ, Tô Tín vừa chạm đến giao long chi cốt kia thì bộ hài cốt dài hơn trăm trượng lại trong nháy mắt biến thành một đống cặn bã vãi đầy trên đất.
Tô Tín chau mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên mặt trời trên đầu, ước chừng biết là xảy ra chuyện gì.
Những thượng cổ Yêu tộc này cường đại vượt quá tưởng tượng. Không nói cái khác, sinh mệnh lực của bọn họ chắc chắn là kinh khủng.
Giống như trận chiến bày ra giữa Lôi Dực Hổ vương và cường giả Lục Tông Hải của Long Hổ Đạo môn từ thượng cổ vậy. Tuy rằng cường giả Chân Vũ cảnh có thể so được với Yêu vương, nhưng họ cũng chỉ có thể sánh ngang được về thực lực mà thôi. Nói đến tuổi thọ thì Nhân tộc thậm chí còn không bằng con số lẻ của Yêu tộc nữa. Dù có là Chân Vũ cảnh thì cũng như vậy.
Chém chết Yêu tộc tu luyện một chút đặc dị thần thông cũng đã tốn sức vô cùng. Cho nên, Nhân tộc thượng cổ liền kiến tạo ra cái ngục giam thế này, như muốn để chúng hao tổn mà chết.
Hiển nhiên, cái sa mạc này là chuẩn bị cho giao long này. Hơn nữa còn rất thành công. Đối phương không chỉ chết mà còn chết rất gọn, chỉ còn sót lại ít cặn bã.
Có điều, nếu những địa vực nhốt Yêu tộc khác cũng giống như cái sa mạc này thì đám Tô Tín có khi là đã đi một chuyến tay không rồi. Trên căn bản không thu được lợi gì.
Lắc đầu một cái, Tô Tín tiếp tục đi tới trước. Qua một khắc mới rốt cuộc đi ra được khỏi phạm vi sa mạc. Trước mặt Tô Tín chính là không gian bình phong rất lớn.
Không gian bình phong nơi này ngược lại không có trận pháp gì cách trở. Tô Tin tung người nhảy một cái liền xuất hiện ở trong không gian đó.
Không gian nơi này ngược lại tốt hơn so với cái sa mạc kia nhiều. Hoàn cảnh giống như cánh đồng hoang vu ở ngoại giới Tây Bắc. Mặc dù hoang vu nhưng lại vẫn cứ có một ít màu xanh thực vật.
Song, lúc này, phía trước lại có động tĩnh truyền tới. Một bóng người xuất hiện ở trước mặt Tô Tín.
Thân ảnh kia có vóc người mập lùn, ăn mặc giống một tên phú ông. Chính là một trong ba tên Dương Thần cảnh xuất thân Tây Bắc đạo, “Đại Âm Dương Thủ” Thái Tam Nguyên.
Nhìn thấy Tô Tín, trong mắt Thái Tam Nguyên lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc.
Có điều hắn vẫn tiến lên chào hỏi: "Hóa ra là Tô đại nhân, cũng thật là trùng hợp nhỉ. Không biết bên phía Tô đại nhân có thu hoạch gì không?"
Đối với Tô Tín, Thái Tam Nguyên ngược lại rất khách khí, phần khách khí này không phải là bởi vì địa vị bây giờ của Tô Tín, mà là thực lực của hắn.
Uy danh của triều đình ở Tây Bắc đạo chẳng có tác dụng gì. Dẫu sao dù chỗ này được đặt tên là Tây Bắc đạo nhưng trong thực tế, nơi này vẫn là thiên hạ của các bộ tộc ở Tây Bắc.
Trận chiến trước đó của Tô Tín cùng Chung Ly Viêm bọn họ tuy rằng không thấy, nhưng cũng đều được nghe nói lại.
Tính toán thực lực của võ giả, trừ việc đối chiến trực diện với bên ngoài thì phương thức đáng tin nhất chính là suy tính từ trên chiến tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận