Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2890: Đại kết cục (1)

Đại kết cục.
Một kiếm Tô Tín giáng xuống, Kim Long kêu rên, Hỏa Phượng thét gào. Cả hai đều vỡ vụn. Nhân Hoàng nôn ra một ngụm máu tươi. Mặc dù thân hình đứng lặng tại chỗ, nhưng sắc mặc đã trắng bệch như tờ giấy.
Trước đó, hắn dùng sức mạnh để nghiền ép Tô Tín, nhưng bây giờ, vì nguyên nhân là hệ thống, một phần sức mạnh thuộc về hệ thống của Nhân Hoàng hắn đã bị tách đi phân nửa. Việc này đã đảo ngược thành Tô Tín áp chế Nhân Hoàng hắn.
“Không có gì là không thể. Ta nói rồi. Đường ta đi từ đầu đã không giống ngươi rồi!”
Không phải sức mạnh của mình thì từ đầu chí cuối cũng không thuộc về mình. Ban đầu, cũng là vì một câu nói này của Thích Đạo Huyền mà Tô Tín liền quyết định mạo hiểm cầu thắng, phế bỏ võ công của mình để tu luyện lại lần nữa.
Bây giờ tách ly khỏi hệ thống, Tô Tín trên căn bản không có gì tổn thất. Nhưng Nhân Hoàng thì khác. Mặc dù hắn cũng có một phần sức mạnh là tự thân tu luyện ra được, cũng ví như Cửu Long khí vận và Hỏa Phượng lực kia. Tuy nhiên, phần lớn sức mạnh bên trong là thuộc về hệ thống. Bây giờ bị phân tách ra ngoài, sức mạnh của hắn liền ngay lập tức giảm xuống còn hơn nửa.
Mấu chốt trong này, Nhân Hoàng cũng không biết, nhưng Tô Tín hắn biết, chuyện đã không còn năm trong sự kiểm soát nữa.
Cho nên, trong nháy mắt này, Nhân Hoàng hai tay kết ấn, muốn lấy hệ thống lực của hắn về.
Nhưng lúc này, hai hệ thống đang dung hợp triệt tiêu, bạo phát ra thần mang chói mắt. Trong lúc nhất thời, Nhân Hoàng cũng không cách nào thu hồi lại được.
Mà lúc này, Tô Tín cũng cầm kiếm chém đến. Kiếm khai thiên địa, đây là sức mạnh chỉ thuộc về riêng Tô Tín, là chỉ thuộc về kiếm đạo của hắn!
Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra vẻ nghiêm trọng, chuyện đến nước này thật sự đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Nếu hắn có thể ngăn cản được Tô Tín, đến khi hai hệ thống dung hợp thành công, lấy lại được sức mạnh của hắn thì hắn sẽ thắng. Bằng không, tính toán vạn năm, chuẩn bị vạn năm đều biến thành vô dụng!
Đối mặt với một kiếm chí cường của Tô Tín, sau lưng Nhân Hoàng ngưng tụ ra một Long ảnh mơ hồ.
Nhân Hoàng đưa tay nắm chặt. Long ảnh kia hóa kiếm, bị Nhân Hoàng nắm trong tay, đó chính là một kiếm do khí vận Nhân tộc thượng cổ ngưng tụ thành. So với Nhân Hoàng cắm vào trên ẩn long mạch, đây mới thực sự là Nhân Hoàng Kiếm!
Huơ kiếm chém ra, lúc này, trên người Nhân Hoàng cũng bạo phát ra vô biên huyết khí cùng kim mang Nguyên Thần.
Một kiếm này của hắn chém ra, chém ra là tự thân, cũng là sức mạnh của một thời đại. Đó là thời đại chỉ thuộc về Khương Hồng Vũ hắn!
So sánh với một kiếm khoáng đạt cuồn cuộn này, một kiếm do Vô Tướng Giới của Tô Tín hóa thành bỗng nhiên trông có vẻ thông thường hơn nhiều.
Từ trước tới giờ, Tô Tín chỉ dựa vào bản thân hắn chứ không phải là một thời đại.
Nhân Hoàng ngưng tụ khí vận của cả một thời đại, thật ra thì Tô Tín cũng có thể. Nhưng hắn không cần. Bởi chỉ cần dùng sức mạnh của hắn đã có thể hùng bá thiên hạ, lấy sức một mình đối kháng cả một thời đại!
Kiếm quang đụng nhau. Trong nháy mắt, toàn bộ thời gian ở Tiên Vực đều giống như bị ngưng đọng.
Lấy hai người làm trung tâm, không gian đã hoàn toàn sụp đổ, lộ ra hư không vô tận. Giống như thể có người móc bỏ một khối trung tâm ở Tiên Vưc này vậy.
Thân hình của Tô Tín và Nhân Hoàng hiện lên, vặn vẹo ở giữa hư không. Hai người vẫn mang hình dáng xuất thủ như trước, không nhìn ra được là ai thắng ai thua.
Có điều, vào lúc này, hai hệ thống ở giữa không trung đã hoàn toàn dung hợp vào với nhau, biến thành một chùm sáng đen trắng xen lẫn nhau.
Chỉ có điều, cái kỳ lạ là chùm sáng đó không bị Nhân Hoàng thu vào trong cơ thể. Thậm chí, Nhân Hoàng cũng chẳng có hành động gì. Chùm sáng cuối cùng lại rung động, dung nhập vào trong cơ thể Tô Tín.
Trong nháy mắt này, Tô Tín nhất thời cảm giác được sức mạnh của hắn đang điên cuồng tăng trưởng. Trong trí nhớ lại hiện ra không ít công pháp thuộc về Chính đạo. Nhưng lúc này, Tô Tín kêu gọi hệ thống, song hắn cũng không vào được không gian hệ thống, cái thuộc vệ quy tắc hệ thống đã hoàn toàn tiêu tán!
Đối diện Tô Tín, Nhân Hoàng không mở miệng nhưng giọng nói lại truyền đến rõ ràng.
“Tính toán và chuẩn bị cả vạn năm, không ngờ cuối cùng ta vẫn thất bại. Ta đoán được ngươi làm gì. Phá bỏ tất cả võ công của hệ thống rồi tu luyện lại. Năm đó ta không có nghị lực như thế, cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Một bước sai, từng bước sai. Từ lúc đầu ta bói ra được sự tồn tại của ngươi, kể từ lúc đó, lúc bắt đầu chuẩn bị, ta đã thua.
Ta muốn thoát khỏi sự khống chế của hệ thống nhưng đến sau cùng, lại phải lợi dụng sức mạnh hệ thống của người khác mới có thể thoát khỏi loại khống chế này. Nêu từ lúc mới bắt đầu ta đã đi lầm đường rồi.”
Cơ thể của Nhân Hoàng giống như mảnh vụn bắt đầu phiêu tán từ thấp đến cao. Sau một kiếm kia, Nhân Hoàng đã chết. Cái lưu lại bây giờ chẳng qua là chấp niệm của Nhân Hoàng mà thôi.
Có điều, đến lúc cuối cùng Nhân Hoàng hoàn toàn tiêu tán, hắn lại điên cuồng cười một tiếng: “Ta thua. Chẳng qua là ta thua vì Tô Tín ngươi chứ không thua vì hệ thống này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận