Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1264 - Chịu thua

Tiêu Hoàng đứng ở một bên chứng kiến Tô Tín giao chiến với dượng Độc Cô Diêm của mình, hắn không thể không nói rằng ngay từ lúc vừa mới bắt đầu Độc Cô Diêm đã trực tiếp bị khí thế của Tô Tín đè bẹp, sự tồn tại của song phương hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Người dượng đáng thương kia của mình khi đối mặt với Tô Tín hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động, chỉ có thể bị Tô Tín dắt mũi mà đi.
Quan trọng nhất là đến cuối cùng Tô Tín vẫn để lại một cái bẫy rập cho Độc Cô Diêm.
Tô Tín cũng chưa nói là phải làm như thế nào, hắn chỉ nói là chỉ cần Độc Cô Diêm có thể lấy ra thứ khiến cho Tô Tín hài lòng thì hắn sẽ thả người.
Cứ thế Độc Cô Diêm không biết phải làm sao, theo bản năng hắn liền lấy ra thứ mấu chốt nhất với bản thân, suy cho cùng thì cơ hội chỉ có một lần duy nhất.
Ở điều kiện tiên quyết là Tô Tín hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, Độc Cô Diêm căn bản cũng không hề phát giác ra loại thủ đoạn nho nhỏ này, dĩ nhiên là Tiêu Hoàng là người đứng ngoài cũng lười đi nhắc nhở hắn.
Thật ra thì dù chuyện có như thế nào cũng không sao cả, trước mắt Độc Cô Diêm cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Tô Tín, nếu đổi lại thành Tiêu Hoàng hắn cũng sẽ phải làm như vậy.
Bất kể là hắn đứng từ góc độ của bản thân mình hay là đứng từ góc độ của cả Độc Cô thị, phương thức giải quyết tốt nhất vẫn cứ là xử lý cái mối tai họa mang tên Tô Tín này đầu tiên, bằng không có Tô Tín ở đây, Độc Cô thị tuyệt đối sẽ không được an bình.
Độc Cô Diêm mang nét mặt đầy giận dữ dẫn người rời đi, Tiêu Hoàng cũng không quan tâm gì nhiều, dù sao thì hắn chỉ là tới nơi này làm khách, hắn không có ý định nhúng tay vào mối ân oán giữa Độc Cô thị và Tô Tín, cũng không muốn lo chuyện bao đồng.
Nói thật ra thì từ chuyện lần trước Tiêu Hoàng đã hoàn toàn xóa tan ý định đối nghịch với Tô Tín rồi, bởi vì không có ý nghĩa gì hết.
So với Tô Tín đã có thực lực hoàn toàn vượt qua chính mình, ngay cả Hà Hưu còn không có dũng khí rút kiếm ở trước mặt Tô Tín, chính mình còn có tư cách gì để tranh chấp với Tô Tín?
Còn nếu như đứng ở góc độ của Tiêu gia mà nói, hắn càng không có lý do gì để tranh chấp với Tô Tín.
Hắn muốn trở thành gia chủ Tiêu gia, vậy thì hết thảy cũng đều phải suy nghĩ vì lợi ích của toàn gia tộc đầu tiên.
Đúng là Tiêu gia từng có một chút va chạm với Tô Tín, nhưng cái gọi là một chút va chạm này ở tại lợi ích chính thức trước mặt thì chẳng là cái gì cả.
Loại va chạm nhỏ này thường xuyên xảy ra giữa các tông môn trên giang hồ, căn bản là không được xem như chuyện lớn gì, lúc nên liên thủ thì vẫn liên thủ, chỉ cần không vạch mặt, mọi chuyện đều dễ nói.
Sau khi trở lại Lục Phiến Môn, Tô Tín liền yên tâm chờ Độc Cô Diêm tới đây trả giá cho sự thất bại.
Thật ra thì Tô Tín cũng chẳng hề muốn lấy thứ gì từ tay Độc Cô Diêm cả. Hắn làm như vậy chỉ là đơn thuần muốn bắt chẹt Độc Cô thị một chút mà thôi.
Hiện tại Bắc Nguyên đạo coi như là một trong những căn cơ của Tô Tín, mặc dù bây giờ trên núi Ngô Đồng không có được bao nhiêu người ở, nhưng đó cũng là địa bàn của Tô Tín, hắn cũng không thể dễ dàng để cho địa bàn của mình cứ dăm ba ngày lại có người đánh đến tận cửa tìm phiền toái.
Nguyên nhân khiến hắn trả thù Độc Cô thị chỉ có một, đó chính là muốn những người khác thấy được rằng, bất kể là thành công hay thất bại, chỉ cần có người dám ra tay với địa bàn hắn, thì đều phải trả giá thật lớn, dù cho chính bản thân hắn cũng không hề có tổn thất gì.
Lúc Độc Cô Diêm trở lại Độc Cô thị, Tiêu Xước vẫn đang ở trong phòng khách chờ hắn.
Tiêu Hoàng không muốn xen vào chuyện của Độc Cô thị, thế nên hắn liền trực tiếp nói lời từ biệt với Tiêu Xước và cả Độc Cô Diêm rồi trở lại Tiêu gia.
Tiêu Xước thì chỉ thản nhiên nhìn Độc Cô Diêm hỏi:
- Như thế nào đây? Ngạc nhiên lắm hả?
Bất ngờ là lần này Độc Cô Diêm lại không hề tức giận, không phải là tính tình của hắn bỗng nhiên thay đổi trở nên tốt hơn, mà là bởi vì hắn đã quen rồi.
Huống chi bây giờ Độc Cô Diêm không thừa nhận cũng không được, ở phương diện khác đích xác là Tiêu Xước vẫn mạnh hơn hắn.
Lần này Tiêu Hoàng đến cũng đã nói rất rõ ràng cho Độc Cô Diêm, nếu như hắn muốn ngồi vững vàng ở cái vị trí gia chủ này thì hắn thật sự không thể hoàn toàn vạch mặt với Tiêu Xước.
Thế nên Độc Cô Diêm liền kìm nén lửa giận trong lòng mình, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Tiêu Xước, muốn xem thử đến tột cùng thì nàng có biện pháp gì để giải quyết chuyện này.
Tiêu Xước vuốt vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của mình, không để tâm nói:
- Rất đơn giản thôi, cái này còn phải xem ngươi thấy thể diện của Độc Cô thị quan trọng hơn, hay là vị trí gia chủ của một mình ngươi quan trọng hơn.
Độc Cô Diêm nhíu nhíu mày nói:
- Ngươi có ý gì?
Tiêu Xước thản nhiên nói:
- Ta có ý gì ngươi còn không biết sao? Thậm chí hẳn là trong lòng ngươi cũng đã có quyết định rồi mới đúng.
- Nếu cứng đối cứng với Tô Tín đến cùng, đi mời lão tổ ra tay, như vậy người mất thể diện chính là Độc Cô Diêm ngươi, thân là gia chủ nhưng lại không có năng lực làm việc như thế, uy vọng của người ở Độc Cô thị này chắc chắn là sẽ sụt giảm rất nhiều, nhưng mà lại có thể tạm thời bảo vệ thể diện cho Độc Cô thị.
- Còn nếu như ngươi đi chịu thua với Tô Tín thì sẽ là ném hết mặt mũi của cả Độc Cô thị, thế nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải giải quyết xong chuyện này, mặc dù ngươi cũng sẽ mất thể diện, nhưng khi người ngoài nghĩ đến chuyện này, nhắc tới đầu tiên chính là Độc Cô thị chứ không phải là Độc Cô Diêm ngươi.
- Về phần nếu như bên trong Độc Cô thị có người nói xấu người, vậy hãy để cho chính bọn hắn đi thử một chút xem, dù có đặt ai ở trên vị trí này, thì người đó cũng sẽ đưa ra lựa chọn phù hợp nhất với lợi ích của chính mình thôi.
Độc Cô Diêm im lặng không lên tiếng, Tiêu Xước nói rất đúng, cho tới tận bây giờ Độc Cô Diêm vẫn không phải là cái loại người sẽ vì một chút lợi ích của gia tộc mà gây liên lụy cho người của mình.
Lúc này Tiêu Xước lại lên tiếng nhắc nhở thêm:
- Nếu như ngươi đã có quyết định thì mau chóng hành động đi, bây giờ lão tổ vẫn còn đang bế quan, còn chưa biết đến chuyện này, nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục ở đây mà do dự, nói không chừng sẽ có người tới chỗ lão tổ nói huyên thuyên đấy.
Trong Độc Cô thị cũng có không ít người mơ ước đến vị trí gia chủ của Độc Cô Diêm hắn, nói không chừng có gia hỏa mang tâm tư hiểm ác nào đó đang âm thầm gây chuyện cũng nên.
Ngẫm nghĩ một lúc, Độc Cô Diêm mới lên tiếng:
- Nhưng mà tên Tô Tín kia một hai phải bắt ta lấy ra được thứ khiến hắn hài lòng thì mới đồng ý thả người, rốt cuộc thì hắn ta có ý gì? Lỡ đâu thứ mà ta đưa ra không khiến cho hắn hài lòng thì ta phải làm như thế nào bây giờ?
Tiêu Xước lười biếng đáp:
- Không cần phải để ý nhiều đến thế, chỉ cần ngươi có thể lấy ra một thứ không tệ lắm thì Tô Tín cũng sẽ thả người, thứ hắn muốn chẳng qua là một cái thái độ của Độc Cô thị mà thôi, chứ không phải là muốn hoàn toàn vạch mặt với Độc Cô thị.
Độc Cô Diêm gật đầu, hắn cũng không hề hoài nghi Tiêu Xước, suy cho cùng đã nhiều năm như vậy rồi, lúc Tiêu Xước bày mưu tính kế cho hắn còn chưa từng xảy ra sai sót, thế nên Độc Cô Diêm cũng lựa chọn tin tưởng Tiêu Xước.
Lúc này Tiêu Xước bỗng nhiên nói:
- Trong khoảng thời gian này ta có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, khả năng là thời gian sẽ rất dài.
Độc Cô Diêm nhíu mày nhưng không nói gì, hắn cũng chỉ tỏ vẻ là mình đã biết rồi.
Tiêu Xước không phải là phụ nhân khuê phòng như những thế gia khác, ngày thường chỉ quản lý ở hậu trạch, ngược lại phần lớn thời gian nàng đều không ở bên trong Độc Cô thị.
Hình thức chung đụng của phu thê Độc Cô Diêm và Tiêu Xước cũng rất là kỳ lạ, đơn giản mà nói chính là ngươi mặc kệ ta, ta cũng sẽ không quan tâm ngươi.
Độc Cô Diêm đi ra ngoài tìm nữ nhân nuôi ngoài phòng, thậm chí còn làm cho có con riêng, thế nhưng Tiêu Xước cũng không quan tâm, nhưng Độc Cô Diêm hắn cũng đừng nghĩ xen vào chuyện của nàng.
Thế nên coi như là Độc Cô Diêm biết Tiêu Xước thường xuyên đi ra ngoài, hắn cũng sẽ mặc kệ, thậm chí là không hỏi một tiếng.
Dù sao thì hắn cũng biết, với tính cách của Tiêu Xước, sợ rằng thường xuyên ở lại Độc Cô thị mới có thể xảy ra chuyện lớn, chỉ cần nàng không làm ra nên chuyện gì quá phận là được rồi.
Ba ngày sau, Tô Tín vẫn luôn chờ ở Lục Phiến Môn, bao gồm cả đám người Phương Cửu Nguyên cũng đang nhìn, muốn xem thử đến tột cùng thì Độc Cô thị có thể chịu thua hay không.
Dĩ nhiên là dựa theo bọn họ tưởng tượng của bọn họ thì tốt nhất là Độc Cô thị vẫn đừng có chịu thua, ăn đủ thua thiệt với cái tên Tô Tín kia mới gọi là tốt.
Chỉ có điều là phản ứng của Độc Cô thị lại đã khiến cho bọn họ phải thất vọng.
Ba ngày sau, khi Độc Cô Diêm đích thân dẫn người theo đem đồ tới, đã làm cho đám người Phương Cửu Nguyên lập tức mở rộng tầm mắt.
Người của Độc Cô thị cũng nhát gan quá đi, đối mặt với một tên võ giả Dung Thần Cảnh như Tô Tín mà bọn họ lại cũng chịu cúi đầu nhận thua.
Tìm được Tô Tín, Độc Cô Diêm trực tiếp ném ra một cái hộp, lạnh lùng nói:
- Bây giờ ta có thể mang người đi được rồi chứ?
Trong cái hộp kia là thứ gì Tô Tín cũng không thèm nhìn đến, trực tiếp gọi Hoàng Bỉnh Thành tới rồi nói:
- Đi, dẫn đám đệ tử của các tông môn phụ thuộc vào Độc Cô thị kia đến đây cho Độc Cô gia chủ dắt về.
Tô Tín nhìn Độc Cô Diêm nói:
- Độc Cô gia chủ, Tô Tín ta nói có chữ tín, những người đó ta đều dùng món ngon rượu ngọt để tiếp đãi, bảo đảm bọn họ không bị một chút thương tổn nào.
Dĩ nhiên nếu như chuyện này lại tái diễn thêm lần nữa, những người này có thể an toàn đi ra khỏi Lục Phiến Môn hay không, liền không nói trước được rồi.
Độc Cô Diêm lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không có để ý đến lời uy hiếp của Tô Tín, trực tiếp dẫn người rời đi.
Tiêu Xước nói đúng là không sai, những lời trước đó của Tô Tín thuần túy chỉ là muốn hù dọa hắn mà thôi, bất kể hắn có lấy ra thứ gì, chỉ cần hắn mang thái độ nhận thua thì cũng đủ rồi, Tô Tín sẽ thả người.
Chỉ có điều sau khi chuyện này kết thúc, đích xác là sẽ khiến cho những thế lực khác sẽ phải nhìn nhận lại tính cách của Tô Tín một lần nữa.
Chỉ cần ngươi muốn ra tay với Tô Tín, bất kể là thành công hay là không thành công, dù thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng phải chuẩn bị tinh thần mà chờ bị Tô Tín trả thù đi.
Giống như Độc Cô thị lần này, quả thực làTô Tín không hề động tay động chân gì với Độc Cô thị, chẳng qua hành động của hắn cũng đủ để khiến cho Độc Cô thị ghê tởm, cho đến cuối cùng vẫn không thể không chịu thua.
Thời điểm những thế lực khác muốn động đến Tô Tín sẽ phải suy nghĩ xem mình có thể chịu đựng được sự trả thù của Tô Tín hay không.
Suy cho cùng thủ đoạn làm việc Tô Tín nổi tiếng là bỉ ổi và tàn nhẫn, cho dù không thể khiến cho ngươi tổn thương nguyên khí nặng nề, thì cũng sẽ khiến cho ngươi đau đầu không thôi.
Lúc Độc Cô Diêm rời khỏi, Tô Tín mới mở cái hộp ra, bên trong rõ ràng là hai gốc thực vật có hình dạng kỳ lạ dài khoảng bảy tám tấc, trông giống như xương sống lưng của một con rồng, đây hẳn là Long Cốt Đằng, đặc sản của Độc Cô thị rồi.
Chỉ có điều là so với Long Cốt Đằng màu xám trắng ở bên ngoài thì loại Long Cốt Đằng này kỳ lạ hơn rất nhiều, nó lại là màu tím, bề ngoài lộ ra vẻ rất bất phàm, hiển nhiên là hai gốc Long Cốt Đằng này chính là trân phẩm.
Thứ này Tô Tín cũng không cần, chẳng qua mặc dù là rất ít người cần đến thứ như Long Cốt Đằng, nhưng số lượng cũng không nhiều, thế nên giá tiền cũng không hề thấp.
Hai gốc Long Cốt Đằng cực phẩm màu tím này ắt hẳn cũng phải trị giá không ít tiền, nhưng mà đối với Tô Tín mà nói thì đây vẫn là thứ vô dụng, cho nên Tô Tín trực tiếp đưa nó giao cho Hoàng Bỉnh Thành, để hắn đến bảo khố của Lục Phiến Môn đổi thành vài loại đan dược cần dùng.
Tại bảo khố của Lục Phiến Môn có thể dùng điểm chiến công để đổi tới loại bảo vật. Nhưng một số bộ khoái bộ đầu đã vô tình phát hiện ra rằng nếu có bảo vật gì mà bản thân không dùng đến thì cũng có thể tiến hành trao đổi ở bảo khố, chỉ có điều là thứ được trao đổi nhất định phải có giá trị thấp hơn một chút với thứ ngươi giao dịch đem đến để trao đổi, như vậy thì mới có thể bảo đảm Lục Phiến Môn vĩnh viễn sẽ cũng không lỗ lã.
Long Cốt Đằng này vô dụng đối với hắn, thế nên hắn liền đem đi giao dịch, đổi lấy một số thứ có thể sử dụng được, chịu thiệt một chút cũng không sao cả, hắn cũng không quá để ý đến chuyện này.
Đợi đến sau khi Hoàng Bỉnh Thành cầm lấy Long Cốt Đằng kia đi, trên tấm lệnh bài Địa phủ trong tay Tô Tín cũng lóe lên một cái tin tức, không ngờ rằng người của Địa phủ lại tìm hắn có việc, hơn nữa người này còn đang ở ngay trong Kinh thành.
Chương 1265 - Nhiệm vụ của địa phủ
Người Địa Phủ tới mời, đương nhiên Tô Tín nhanh chóng tới xem là ai.
Hắn thay quần áo xong ra khỏi cửa, dựa theo tin tức trên lệnh bài đi tới một quan trọ trong kinh thành, đẩy cửa ra hắn mới phát hiện, ngồi bên trong là Thôi Phán Quan.
- Thôi Phán Quan? Địa Phủ xảy ra chuyện gì ư?
Tô Tín ngồi đối diện Thôi Phán Quan hỏi.
Thôi Phán Quan lắc đầu nói:
- Là một chuyện tốt, đã nghiên cứu ra được chút bí mật trong ngọc thạch Địa Phủ, có vài manh mối.
Tô Tín nhíu mày, hắn không nghĩ tới lại là chuyện này.
Hiện nan trong giang hồ, tám khối ngọc thạch tụ lại chỉ có ở trong Địa Phủ và Đại Chu.
Mà Đại Chu người đông thế mạnh, chắc chắn thực lực ở đây mạnh hơn so với Địa Phủ nhiều, hơn nữa bây giờ còn có đám người Phiên Tăng của Mật tông giúp đỡ, chắc là Đại Chu nghiên cứu ra bí mật này trước mới đúng, không nghĩ tới Địa Phủ lại nhanh chân hơn, chỉ dùng thời gian không tới một năm.
Thôi Phán Quan nói tiếp:
- Nhưng ngươi không nên quá vui mừng, lần này chúng ta chỉ nghiên cứu ra một góc của núi băng mà thôi, có được một chút chỗ tốt, lúc nào ngươi trở lại Địa Phủ thì có thể xem.
Tương tự chúng ta cũng phát hiện vài manh mối liên quan đến ngọc thạch này, có thể cần người đi hoàn thành nên thật ra ta đến đây là hỏi ngươi có thời gian hay không, có muốn chuẩn bị nhận nhiệm vụ lần này không.
Địa Phủ vốn định để ta mang người đi trước, nhưng gần đây Địa phủ hơi nhiều việc, không biết nhiệm vụ lần này phải mất thời gian bao lâu nên ta đã từ chối, nếu ngươi có thời gian thì cùng ta về Địa Phủ, nếu không ta phải đi tìm những người khác tiếp nhận nhiệm vụ lần này.
Tô Tín suy nghĩ, khoảng thời gian này mình cũng không có việc gì, dù sao vấn đề Tô gia cũng đã giải quyết, còn những đệ tử của Tô gia kia thì chỉ cần bọn họ tự rèn luyện, mình cũng không giúp đỡ được gì, chỉ có thể để bọn họ tự phát triển.
Cho nên Tô Tin trực tiếp gật đầu nói:
- Thời gian này ta khá rảnh, ta sẽ nhận nhiệm vụ lần này, đợi ta dặn dò bên này xong chúng ta sẽ đi ngay.
Trong chuyện bạch ngọc này, có thể nói công lao của Tô Tín là lớn nhất, sớm nghiên cứu ra bí mật trong đó, nếu thật sự có chỗ tốt gì, vậy chắc chắn không thể thiếu phần của Tô Tín.
Thôi Phán Quan cười nói:
- Ngươi có thể đi thì tốt, dù sao nhiệm vụ lần này ta thấy cả Địa Phủ chỉ có ngươi là có kinh nghiệm nhiều, để ngươi dẫn đội sẽ thuận lợi hơn.
Tô Tín trở lại Lục Phiến Môn dặn dò Hoàng Bỉnh Thành và Tề Long vài cầu về những việc sau này, sau đó hắn lập tức ra khỏi thành tụ hợp với Thôi Phán Quan trở về Địa Phủ.
Biết Tô Tín rời khỏi Lục Phiến môn, Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Địch đều thở dài.
Không phải vì chuyện gì khác, mà vì Tô Tín ở Lục Phiến môn khiến bọn họ cảm thấy áp lực thật lớn.
Lấy tốc độ của Tô Tín và Thôi Phán Quan, hai người bọn họ dốc toàn lực đi đường, chưa tới mười ngày là đã tới Giang Nam.
- Đúng rồi, lúc trước ta có chút việc sắp xếp ở Giang Nam và Giang Hoài, nếu nhiệm vụ Địa Phủ không bận thì ta muốn đi tới hai nơi này kiểm tra một chút trước.
Hiện tại những người Tô Gia kia cũng đã được xếp vào Giang Nam và Giang Hoài, Tô Tín cũng muốn nhìn chút xem họ làm việc thế nào, có thích ứng hay không.
Trên mặt Thôi Phán Quan lộ vẻ hứng thú:
- Ngươi nói những người chi thứ mang dòng máu Tô gia kia ư? Chậc chậc, những chuyện ngươi làm hầu như ở trong Địa Phủ đều biết, thật sự làm rất tốt.
Mặc dù nguyên nhân là người Tô gia tự tìm đường chết nhưng ngươi biết nắm bắt thời cơ như vậy là rất tốt, hầu như không phí một binh một tốt nào mà đã bắt được những đệ tử chi thứ Tô gia kia vào tay, đây chính là một lực lượng không nhỏ.
Tô Tín cũng cười trả lời:
- Chỉ có thể nói lần này trời muốn diệt Tô gia, thù hận của chi thứ tích lũy quá sâu, chẳng qua chuyện ta làm là khiến nó bùng nổ sớm mà thôi.
Tô Tín muốn đi tới Lục Phiến môn trong hai nơi này, Thôi Phán Quan không thích hợp đi theo nên hắn trực tiếp chờ bên ngoài.
Người Lục Phiến môn trong Giang Nam, Cao Trường Thành thấy Tô Tín đến lập tức cùng Lục Tục ra đón tiếp.
- Tham kiến đại nhân.
Hai người vội vàng thi lễ với Tô Tín.
Tô Tín xua tay một cái rồi nói:
- Được rồi, không cần đa lễ, ta đến là chỉ muốn hỏi các ngươi những người Tô gia kia biểu hiện thế nào.
Cao Trường Thanh lập tức nói:
- Tuy kinh nghiệm giang hồ ít nhưng ngộ tính cũng rất cao, đáng giá bồi dưỡng.
Ngay cả cường giả Dung Thần Cảnh kia cũng không có chút bất kính nào với ta, hơn nữa không ngại học hỏi người dưới, vô cùng khiêm tốn.
Mặc dù Lục Phiến môn lấy thực lực làm đầu, thế nhưng dù kinh nghiệm hay năng lực của những võ giả Dung Thần Cảnh của Tô gia kia vẫn kém hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả bộ khoái cảnh giới Tiên Thiên cũng không bằng, đương nhiên Tô Tín sẽ không giao vị trí tổng bộ đầu cho bọn hắn.
Nhưng mà bây giờ nhìn biểu hiện của bọn họ thì cũng xem như có thể.
Thật ra ngẫm lại cũng rất bình thường, bọn họ ở trong Tô gia cũng chỉ làm việc cấp thấp, hiện tại Tô Tín cho bọn họ rèn luyện thực sự và cơ hội cầm quyền, dù là võ giả Dung Thần Cảnh cũng sẽ không bỏ qua.
Những người của Tô gia này chỉ vì không tiếp xúc với thế giới bên ngoài thời gian dài nên ít kinh nghiệm, thế nhưng bọn hắn lại không phải người ngu, biết điều gì là tốt đối với mình.
Giang Nam không có vấn đề gì Tô Tín cũng yên lòng, nên Tô Tín cũng không chậm chạp, hắn lại đi Giang Hoài xem chút.
Nhưng Tô Tín vừa tới trước Lục Phiến Môn ở Giang Hoài lập tức có cảm giác không đúng, thì ra gần như những lão nhân ở Giang Hoài không còn được mấy người, chỉ còn lại vài người lộ vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy Tô Tín tới đây.
Lý Phôi mang người ra đón tiếp Tô Tín, Tô Tín theo Lý Phôi vào Lục Phiến Môn trong Giang Hoài hỏi:
- Những người lúc đầu đều dọn đi rồi ư?
Lý Phôi không đổi sắc gật đầu:
- Không sai, có nhiều người không biết điều, ta dứt khoát giết hết, đại nhân, chuyện này không có phiền phức gì chứ?
Tô Tín lắc đầu rồi nói:
- Phiền phức ư? Có lẽ trước kia có nhưng giờ thì không có.
Lúc trước Tô Tín điều Lý Phôi đến Giang Hoài đảm nhiệm chức tổng bộ đầu đã sớm nghĩ đến chuyện ấy.
Lúc Tô Tín đến Giang Hoài chỉ giết một người đã doạ được bọn họ, thế nhưng khi đó thủ hạ của Tô Tín không đủ, chỉ có thể đưa một mình Lý Phôi đi nên Giang Hoài để bọn họ quản lý.
Nhưng chính vì vậy, những người này đều cho rằng mình có thể kê cao gối không lo lắng về người nắm giữ Giang Hoài này, không ngờ chưa qua bao lâu, Tô Tín đã mang Lý Phôi và một đám võ giả chi thứ Tô gia đến Giang Hoài.
Nhưng vì nguyên nhân điều lệnh, Lý Phôi mang theo Triệu Nhất Minh và Lưu Hạo tới trước, bọn họ không thấy được nhóm võ giả Tô gia kia, những người này đều coi Lý Phôi là người có thể lấn ép, cuối cùng có thể hiểu kết quả.
Với sát tâm của Lý Phôi, những người này có thể còn sống mới là kỳ lạ.
Chỉ là giết cũng đã giết, đối với thân phận và địa vị hiện tại của Tô Tín mà nói, căn bản đây là chuyện không quan trọng.
Nếu như lúc trước có thể sẽ có người không ngừng lải nhải như đám Phương Cửu Nguyên.
Bây giờ Tô Tín và Thiết gia liên thủ trong Lục Phiến môn, nói một tay che trời cũng không sai, dù Phương Cửu Nguyên có ý kiến cũng vô dụng.
Hơn nữa những người này vốn là thủ hạ của Vũ Nguyên Xuân, không có chút quan hệ nào với Phương Cửu Nguyên, biết rõ không làm gì được Tô Tín hắn còn tốn sức, Phương Cửu Nguyên cũng không ngốc, hắn sẽ không làm chuyện vô dụng này.
Xem ra Giang Nam và Giang Hoài đều phát triển ổn định nên Tô Tín cũng không có nhiều vấn đề, lập tức trở về Địa Phủ với Thôi Phán Quan.
Thôi Phán Quan dẫn Tô Tín tới cửa cung điện Mạnh bà, thế nhưng Mạnh bà cũng không ở trong, ở đây chỉ có Chuyển Luân Vương và Bạch Vô Thường.
Tô Tín ngạc nhiên nói:
- Mạnh bà đại nhân không ở đây ư? Những người khác đâu?
Chuyển Luân Vương cười khổ nói:
- Mạnh bà đại nhân chê chúng ta nghiên cứu mấy thứ nhàm chán này cả ngày, nên nàng đi trước rồi, chỉ nói khi nào chúng ta nghiên cứu ra kết quả thì tới thông báo với nàng.
Những người khác thì đi nghỉ ngơi, trước mắt chúng ta chỉ nghiên cứu ra chút mánh khóe trong ngọc thạch trắng này, nhưng cũng đã vào bình cảnh, cần thêm chút gì đó, nên tạm thời không có chuyện gì để làm cho nên bọn họ đều đi nghỉ ngơi hết.
Tô Tín vừa muốn hỏi thêm gì, bỗng nhiên lúc này có một giọng nói truyền vào:
- Vừa tới đã hỏi hành tung của ta, tiểu Sở ngươi nhớ tỷ tỷ ta ư?
Một làn gió thơm bay tới, cánh hoa rơi xuống đầy trời, bóng người Mạnh bà xuất hiện trước đám người.
Tô Tín đã miễn dịch đối với việc thỉnh thoảng Mạnh bà lên cơn, hắn chỉ hỏi:
- Đúng rồi, cuối cùng các ngươi nghiên cứu được gì từ ngọc thạch này? Thậy sự trong này có thứ liên quan đến trường sinh ư?
Nghe Tô Tín hỏi như vậy, Mạnh bà cũng chuyển mắt sang nhìn Chuyển Luân Vương và Bạch Vô Thường.
Nàng cũng nhận được tin tức từ hai người kia mà chạy tới, cho nên nàng cũng không hiểu lắm bí mật trong này.
Chuyển Luân Vương trầm giọng nói:
- Đá bạch ngọc này có lịch rất phức tạp nên ta tìm hiểu phù văn bên trên trước, cũng chính là từ việc bắt đầu trường sinh, trên lý luận mà nói, thật sự phù văn trên bạch ngọc này có thể khiến võ giả trường sinh!
Nghe thấy lời này, mọi người lập tức giật mình trong lòng, dù người yếu nhất ở đây là Dung Thần Cảnh cũng không ngăn nổi rung động bởi hai chữ trường sinh.
Chuyển Luân Vương nói:
- Trước tiên đừng vội, ta còn chưa nói xong, nhưng chuyện trường sinh cũng không đơn giản như vậy.
Căn cứ vào phù văn bên trên ngọc thạch này chúng ta giải mã ra một loại phương thức tu luyện đặc biệt, hoặc có thể nói là một loại bí pháp tu luyện phù hợp.
Bình thường võ giả lấy thân mình làm cơ sở, nguyên thần làm mối, bản thân dung hòa với trời đất, khống chế thế giới một phương, trở thành Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết.
Mà bí pháp trên ngọc thạch này lại khác hoàn toàn, lấy thân người làm vật chứa, chuyên tu Nguyên Thần, cuối cùng sinh ra thoát ly khỏi cơ thể, chỉ có nguyên thần hòa nhập giữa trời đất, trời đất không diệt, ta sẽ không chết.
Loại phương thức tu luyện này rất khác với võ giả, dù võ giả chúng ta tu luyện thế nào, cuối cùng cũng lấy thân người làm cơ sở, thậm chí cuối cùng không cần mượn lực trời đất, bản thân có thể chống đỡ một phương thiên địa.
Mà loại bí pháp này lại trực tiếp từ bỏ cơ thể, luyện hoá Nguyên Thần thành các loại tồn tại khác nhau, dung hợp hoàn toàn cùng với trời đất, đương nhiên cũng không có hạn chế tuổi thọ, nhưng một khí đến loại trình độ này, tu luyện như vậy còn có thể là người ư? Hoặc là tiên? Ha ha.
Nói đến đây, Chuyển Luân Vương cũng cười hai tiếng không hiểu.
Chương 1266 - Bí mật của phiến đá bạch ngọc
Hình thái bất tử mà Chuyển Luân Vương nói khiến tất cả mọi người hơi khó chịu, từ bỏ thân thể máu thịt của mình mà vẫn còn là người sao? Có lẽ đó chính là Tiên trong truyền thuyết, nhưng mà trong lòng mọi người thì hình thái đó cũng chẳng có gì để hướng đến.
Dù sao bọn họ đều đã từng thấy tình trạng xác khô bi thảm của Cửu Trọng Kiếm Các, chắc chắn bọn họ đã giải được bí mật bên trong phiến đá bạch ngọc này trong quãng thời gian dài đằng đẵng kia cho nên mới có thể sống liên tục gần vạn năm, dù thân thể máu thịt mục nát, nhưng Nguyên Thần của bản thân lại bất tử.
Nhưng mà Chuyển Luân Vương lại nói loại bí pháp này vốn không được đầy đủ, nội dung của tám phiến đá bạch ngọc cộng lại cũng chỉ là một phần trong đó mà thôi, chắc là hắn chỉ tu luyện được một nửa.
Cho nên dù Nguyên Thần có thể thoát khỏi thân thể máu thịt, nhưng nhất định phải phụ thuộc vào phiến đá bach ngọc kia mới được, có lẽ bản đầy đủ của loại công pháp này còn mạnh hơn nhiều so với thứ mà bọn họ được học.
Mà ngay cả khi như vậy, những người ở đây cũng không có bất kỳ phản ứng gì, bởi vì cái gọi là bí pháp chuyên tu luyện Nguyên Thần có cùng nguồn gốc với võ đạo mà bọn họ đang tu luyện, chẳng qua là trên một con đường khác mà thôi, hơn nữa lại là một con đường khiến bọn họ hơi ghét.
Thật ra bản thân người võ giả khi tu luyện tới mức cuối cùng thì trong lòng mỗi người đều có một ý nghĩ phản nghịch, mượn sức mạnh của trời đất, nhưng cuối cùng lại chống lại sức mạnh của trời đất, luyện ra sức mạnh của riêng mình.
Cảnh giới Hóa Thần là mượn dùng sức mạnh của trời đất, cảnh giới Dung Thần là tinh thần hòa hợp với trời đất, cảnh giới Dương Thần Cảnh thì bước đầu nắm giữ sức mạnh trời đất, mà khi tới được Chân Vũ thì lại bắt đầu thoát khỏi trời đất, nắm giữ sức mạnh thế giới thuộc về riêng mình.
Nói một cách đơn giản hơn chút thì thật ra lúc đầu khi võ giả tu luyện thì phải dựa vào phương trời đất này mới được, nhưng đến cuối cùng lại muốn đá văng nó đi, tìm ra sức mạnh thuộc về riêng mình.
Mà cách thức tu luyện trên phiến đá bạch ngọc cũng không có cao siêu hơn võ đạo bao nhiêu, chỉ là tương đương với việc đi lên một con đường khác ở cảnh giới Dung Thần, không luyện thành cảnh giới Dương Thần để khống chế trời đất mà lựa chọn tiếp tục dấn sâu vào việc hòa nhập với trời đất, thậm chí vì thế mà phải từ bỏ thân thể máu thịt của mình.
Trong cái nhìn của đám người Tô Tín, việc này có tính là coi phương trời đất này như người hầu không?
Hơn nữa Tô Tín còn có một câu chưa hề nói ra, hắn nghĩ đến một việc, nếu như thế gian này thật sự có cách có thể làm cho người ta trường sinh bất tử, thì chính bản thân nó lại là một nghịch lý.
Nếu người nào cũng có thể trường sinh bất tử, vậy thì chẳng phải người trên thế giới này càng ngày càng nhiều ư?
Dù có bỏ qua thân thể, hóa thành Nguyên Thần tồn tại đơn giản, nhưng xét đến cùng Nguyên Thần cũng là một loại sức mạnh, sau khi có được thành tựu thì có thể thực thể hóa sức mạnh, nhiều luồng sức mạnh vô cùng vô tận tập trung lại cùng một chỗ, đến cuối cùng chúng có thể khiến thế giới này không chống đỡ nổi nữa mà nổ tung không?
Đương nhiên Tô Tín còn chưa tới cảnh giới Lục Địa Chân Tiên trong truyền thuyết, suy đoán của hắn bây giờ cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của hắn mà thôi.
Nhìn thấy đám người đã tiêu hóa tin tức này xong, Chuyển Luân Vương tiếp tục nói.
- Đương nhiên, việc nghiên cứu một phần nội dung trên phiến đá ngọc thạch của chúng ta cũng không phải là không có thu hoạch, chúng ta còn có thể nghiên cứu ra được phương pháp bất tử như mấy cái xác khô của Cửu Trọng Kiếm Các lúc trước, ta nghĩ chắc chắn các ngươi cũng không hứng thú đâu. Cho nên nếu có ai trong các ngươi muốn học bí pháp Nguyên Thần kỳ quái mà ta kiếm ra được trên phiến đá bạch ngọc này thì có thể thử một chút, đương nhiên điều kiện tiên quyết là sức mạnh tinh thần của ngươi đủ mạnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tô Tín.
Trong mọi người ở đây thì thật sự không có võ giả quá am hiểu về sức mạnh tinh thần, người duy nhất am hiểu những thứ này cũng chính là Tô Tín, dù sao danh tiếng của đại pháp tinh thần trở trời đánh đất của hắn rất nổi trên giang hồ, đủ để tranh chấp với Bạch Liên giáo và võ giả Huyễn Ma Đạo.
Tô Tín nhận lấy một trang giấy mà Chuyển Luân Vương đưa tới, phía trên viết một đống chữ nhỏ lít nha lít nhít, đây không phải công pháp, mà là một loại bí pháp liên quan tới cách vận dụng Nguyên Thần, hoàn toàn khác biệt với con đường võ đạo đang thịnh hành bây giờ.
Sức mạnh tinh thần là vô hình, sau đó tự chính bản thân biến hóa tinh thần này, dựa vào sự biến hóa rõ ràng ấy thì tinh thần mới có hình dạng, đây cũng là cái gọi Nguyên Thần, là nền móng căn bản trên tinh thần của võ giả.
Giống như là kiếm Nhị Thập Tam trước đó của Tô Tín, ý kiếm mạnh mẽ dẫn ra Nguyên Thần, khi chém ra lại có kiếm thế mang theo một chút sức mạnh Nguyên Thần, có thể làm tổn thương tới thân thể máu thịt, sau khi ý kiếm đi vào thân thể thì lại có thể gây tổn thương đến tinh thần của võ giả
Mà có vài tông môn trên giang hồ cũng có được phương pháp tương tự, cũng ví dụ như vị chưởng môn Lệ Trường Hải kia của Thanh Thành kiếm phái trong lúc liều mạng đã từng hòa Nguyên Thần của bản thân vào đạo kiếm của riêng mình rồi liều mạng với "Đấu Nguyên Thiên Tôn" Triệu Vũ Niên.
Nhưng mà bất kể là kiếm Nhị Thập Tam của Tô Tín hay là bí pháp của Lệ Trường Hải, cái gọi là sức mạnh Nguyên Thần cũng chỉ nắm giữ chúc năng trợi giúp mà thôi, mà bây giờ bí pháp này trong tay Tô Tín lại là trực tiếp dùng sức mạnh Nguyên Thần làm nền tảng để tạo thành bí pháp.
Bí pháp này không tính là quá khó khăn, Tô Tín chỉ xem một lần là có thể sử dụng một cách giống về hình thức nhưng lại không giống về tinh thần.
Hai tay Tô Tín kết ấn, sau đầu hắn có ánh sáng vàng nở rộ, sức mạnh Nguyên Thần cứ vậy mà ngưng tụ thành một cái bóng thiên thần có sáu tay xuất hiện ở sau lưng Tô Tín, Thiên Âm hát vang, tất cả mọi người cảm thấy đầu mình chấn động, thiên thần có sáu tay kia đánh ra một chưởng, sức mạnh trời đất ở xung quanh bị khuấy trộn, bỗng trên mặt đất xuất hiện một cái dấu tay thật lớn.
Cái bóng thiên thần sáu tay biến mất, sắc mặt Tô Tín thoáng có chút trắng bệch.
Chỉ mới như thế thôi đã tiêu tốn không ít sức mạnh tinh thần của Tô Tín.
Đương nhiên việc này có liên quan đến chuyện Tô Tín chưa quen bí pháp này, đợi đến khi hắn quen thuộc bí pháp này thì có lẽ có thể tốt hơn một chút.
Thôi Phán Quan ở một bên sờ mũi, nói.
Có sức mạnh không tồi, nhưng không tính là mạnh.
Câu trước thì nói sức mạnh không tồi, câu sau lại nói không tính là mạnh, dù lời của Thôi Phán Quan có chút hỗn loạn, nhưng mọi người lại nghe rõ ràng.
Sức mạnh không tồi là chỉ tính công kích Nguyên Thần của bí pháp này rất mạnh, thế nhưng việc này cũng chỉ bởi vì có rất ít võ giả tu luyện bí pháp phòng ngự các loại công kích tinh thần trong các võ giả cùng cấp bậc, cho nên hiệu quả khi dùng loại bí pháp này đối đầu với địch không tồi.
Mà nguyên nhân Thôi Phán Quan nói bí pháp này không tính là quá mạnh chính là do trong tình huống hai bên có sức mạnh ngang nhau, sức mạnh mà bí pháp này có thể tạo ra vẫn có chút không đủ, giống như lúc nãy Tô Tín dùng sức mạnh Nguyên Thần trộn với sức mạnh trời đất để đánh ra một chưởng kia, võ giả cảnh giới Hóa Thần cũng có thể làm được.
Đương nhiên chuyện cũng có chút nguyên nhân là do chính bản thân Tô Tín, nếu như có người đã tu luyện loại bí pháp này từ nhỏ, có lẽ sức mạnh pha trộn giữa sức mạnh Nguyên Thần và trời đất mà bọn họ phát ra sẽ càng lớn hơn.
Tô Tín lắc đầu, trách không được lúc nãy Chuyển Luân Vương nói thứ mà hắn nghiên cứu ra chỉ là một góc của tảng băng mà thôi, dù bây giờ bí pháp này nhìn như mạnh nhưng thật ra cũng không dùng được cái khỉ gì, với sức mạnh tinh thần của Tô Tín thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng được, đương nhiên người ở Địa Phủ có thể sử dụng được cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên bí pháp này tương đối vô dụng.
Hơn nữa quan trọng nhất là đợi đến khi bên Đại Chu có kết quả nghiên cứu, chắc chắn vị bệ hạ kia sẽ thất vọng.
Mới vừa rồi Chuyển Luân Vương đã nói, nếu như suy diễn dựa theo nội dung trên phiến đá bạch ngọc kia, thì hắn có thể suy diễn ra bí pháp sống lâu của mấy cái xác khô trong Cửu Trọng Kiếm Các, gửi Nguyên Thần của mình vào trong phiến đá bạch ngọc kia để đạt tới sự bất tử khác loại như thế.
Chuyển Luân Vương có thể suy diễn ra, đương nhiên những cường giả Đại Chu liên hợp với Phiên Tăng của Mật Tông cũng có thể suy diễn ra, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng dựa theo mức độ tiêu tốn sức mạnh tinh thần của bí pháp này vừa nãy, cho dù là hòa Nguyên Thần của mình vào trong phiến đá bạch ngọc kia thì cũng cần tu vi sức mạnh tinh thần nhất định.
Lúc trước, những cái xác khô kia lại có cảnh giới Chân Vũ, dù bọn chúng không cố ý tu luyện bí pháp tinh thần, nhưng sức mạnh tinh thần của bọn chúng cũng đủ mạnh, cho nên mới có thể hoàn toàn vứt bỏ thân thể máu thịt, dùng hình thức Nguyên Thần để trở nên bất tử, bây giờ đổi lại là thân thể người bình thường của Cơ Hạo Điển thì không chắc chắn.
Lúc này Chuyển Luân Vương vừa định nói gì đó, thế nhưng lại thấy Mạnh Bà nhìn Tô Tín lạnh lùng, bỗng u ám nói.
- Lần sau mà còn muốn biểu diện luyện tập kỹ năng võ thì đến diễn võ trường ở bên ngoài, đừng quên nơi này là cung điện của bà già này. Nếu còn có lần sau nữa, các ngươi có tin bà già đây sẽ đập nát các ngươi để sửa chữa cung điện này của ta hay không?
Tất cả mọi người lạnh lẽo cả người, rất sáng suốt khi không đi gây tội với Mạnh Bà, chọc giận một nữ nhân dễ giận, mà lại có sức mạnh mạnh mẽ thì rất là kinh khủng.
Chuyển Luân Vương ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói.
- Được rồi, nội dung của cái phiến đá bạch ngọc này nhiều như vậy, sau này chúng ta sẽ lại tiếp tục suy diễm về bí pháp này, bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị nghiên cứu lai lịch của phiến đá bạch ngọc này.
Sắc mặt của đám người Mạnh Bà cứng lại, hiển nhiên bọn họ cũng muốn biết chỗ Nhân Hoàng phi thăng ngày xưa là chỗ nào, thậm chí bây giờ mọi người cũng không biết rốt cuộc hắn có phi thăng hay không nữa.
Dù sao cái gọi là phá vỡ không gian, phi thăng giữa ngày chắc là bản thân cần phải có sức mạnh mạnh mẽ đến một mức nhất định, từ đó mới có thể bước vào một tầng thế giới cao hơn khác.
Nhưng mà những chuyện này cũng chỉ là phán đoán của phần lớn các võ giả qua nhiều năm như thế mà thôi, dù sao cũng không ai có thể nói chính xác là có tầng thế giới cao hơn khác hay không.
Hơn nữa cảnh tượng được miêu tả trên bức họa trên tường trong Cửu Trọng Kiếm Các khi trước có chút khác biệt với phi thân chân chính.
Có thấy ai phi thăng mà lại còn có thể mang theo cả đống thuyền mây và một đám tỳ nữ thị vệ, người thân tín và con nối dõi cùng phi thăng chưa?
Chuyển Luân Vương trầm giọng nói.
- Các vị cũng đã biết, ngày xưa trước khi Nhân Hoàng chưa ra đời, thậm chí tộc người của ta còn chưa có một quốc gia thống nhất hay chữ viết thống nhất, lúc đó thiên hạ bị tộc Yêu thống trị. Dù thời đại kia đã là quá khứ, thậm chí bây giờ có rất nhiều thứ đã chìm trong dòng sông lịch sử, nhưng lại có nhiều thứ thì có thể tìm được một vài dấu vết còn sót lại. Ký hiệu trên phiến đá bạch ngọc này rất kỳ lạ, không phải là chữ viết của tộc Yêu, không phải là chữ viết bây giờ của tộc người, nhưng trong khoảng thời gian này, ta đã đi lật xem những công pháp điển tịch phủ đầy bụi trong Tàng Kinh Các ở Địa Phủ thì lại phát hiện một manh mối trong đó. Trước khi Nhân Hoàng ra đời thì ở phương Tây có một quốc gia nhỏ, hoàng thất nơi đó đã từng thờ cúng một bức tranh trên tường rất giống với ký hiệu trên phiến đá bạch ngọc này, hình như cả hai đều có cùng nguồn gốc tồn tại. Điều quan trọng nhất là con đường võ đạo của võ giả ở quốc gia nhỏ kia cũng theo khuynh hướng tinh thần giống với Nguyên Thần, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Quốc gia nhỏ này đã sớm bị tiêu diệt khi Nhân Hoàng nhất thống thiên hạ, giờ chỉ có một chút đồ vật còn sót lại thất lạc trong giang hồ. Tìm được chúng thì chúng ta sẽ có thể suy diễn ra nhiều thứ hơn từ ký hiệu này, thậm chí là lai lịch thật sự của phiến đá bạch ngọc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận