Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1594 - Tính toán của Tô Tín

Tính toán của Tô Tín
Quanh thân Tô Tín một luồng khí tràng cường đại xông lên ngút trời, bao phủ lấy phạm vi Bát Nhã sơn trang.
Trong khí tràng kinh khủng này, nơi nào cũng có thể có kiếm khí bùng nổ. Bên trong lãnh vực khí tràng từng bước đều là sát cơ!
Hầu như những võ giả Hán Nam đạo ở bên ngoài đều thấy được cảnh kinh khủng dị thường này.
Ở trong Bát Nhã sơn trang nơi nào cũng chợt hiện huyết hoa, mỹ lệ dị thường, nhưng nó cũng đại diện cho một mạng mới chết.
Màn huyết hoa mỹ lệ trong Bát Nhã sơn trang chỉ kéo dài không đến nửa khắc đồng hồ thì không còn thấy nữa. Bên trong toàn bộ sơn trang nhất thời là một mảnh tĩnh mịch.
Mà lúc này, những võ giả Hán Nam đạo mới phản ứng lại được. Thậm chí, bọn họ cũng chẳng dám đứng nhìn từ xa, lập tức xoay người bỏ chạy. Họ rất sợ Tô Tín muốn giết bọn họ diệt khẩu.
Nhìn Bát Nhã sơn trang máu chảy thành sông, Mạnh Thiên Thu cùng Yến Tử Thanh nhìn về phía Tô Tín, ánh mắt đều có chút kiêng kỵ.
Không phải hai người họ kiêng kỵ Tô Tín giết nhiều người đến thế. Dẫu sao hai người cũng có xuất thân Ma đạo. Đừng nói là giết chóc thế này, coi như là diệt tông môn gì gì đó họ cũng từng thấy qua không ít, giết cũng chưa chắc ít hơn Tô Tín.
Cái Tô Tín làm hai người họ kiêng kỵ chính là thái độ không chút kiêng dè của Tô Tín. Thật sự, so với Ma đạo còn Ma đạo hơn.
Thật ra thì Ma đạo tông môn có lúc cũng không khác gì Chính đạo tông môn. Ai nấy đều thấy có lợi thì lên, đụng mâu thuẫn có thể đánh thắng là đánh, không đánh lại thì nhận thua. Nếu thực lực hai bên không cách nhau quá, lúc hai hổ cắn nhau thì đánh trong một phạm vi khống chế, đừng làm lớn chuyện là được.
Còn Tô Tín thì hay rồi, hắn dường như không biết cái gọi là kiềm chế. Lối làm việc vô cùng quyết liệt, căn bản không có gì cố kỵ.
Phương thức hành sự thế này trước kia Mạnh Thiên Thu bọn họ từng gặp qua, chính là cách làm việc của Huyết Ma giáo. Liều lĩnh, bá đạo, không hề kiêng kỵ gì. Thậm chí, căn bản không biết bốn chữ “thỏa hiệp lui bước” viết như thế nào.
Nhưng kết cục của Huyết Ma giáo bày ở đó. Huyết Ma giáo ngày trước vét sạch toàn bộ giang hồ bị võ lâm chính đạo vây công tiêu diệt. Bây giờ ngay cả một đệ tử chân truyền cũng không tìm được. Chỉ có một ít công pháp thiết sót được lưu truyền trên giang hồ, thỉnh thoảng gây náo động vặt vãnh không ảnh hưởng được gì mà thôi.
Sau này Tô Tín có phải sẽ có kết cục như Huyết Ma giáo hay không, điểm này Mạnh Thiên Thu và Yến Tử Thanh cũng không nói chắc được.
Thật ra nếu là người tương đối hiểu Tô Tín, ví như đám người Thôi Phán quan bọn họ thì sẽ không nghĩ như đám người Mạnh Thiên Thu.
Tô Tín giết rất nhiều người. Tuy vậy, lúc hắn giết người đều có mục đích. Lần này cũng là thế.
Mạnh Thiên Thu sợ chọc giận đến Thiếu Lâm Tự, khiến bọn họ dốc toàn bộ người đến diệt trừ nhóm người của hắn. Nhưng Tô Tín thì không sợ.
Lần này Tô Tín đến tây Vực, người gặp phải không chỉ là võ giả Ma đạo, mà còn có Thiên Đình và người của Địa Phủ.
Hiện tại toàn diệt Bát Nhã sơn trang đây không đơn thuần là chỉ đánh vào mặt mà thậm chí có thể nói là đánh sưng hết mặt mũi Thiếu Lâm Tự.
Bị đả kích lớn như vậy, Tô Tín đoán chắc đến một nửa rằng Thiếu Lâm Tự sẽ ra tay. Hơn nữa, bọn họ còn phái nhiều người hơn đến Tây Vực vây giết hắn.
Có người của Thiếu Lâm Tự gia nhập, Tô Tín nắm chắc khả năng khuấy động vũng nước Tây Vực này.
Mà tác dụng của Thiếu Lâm Tự không phải chỉ dùng để khuấy đục Tây Vực, Tô Tín làm như vậy cũng vì muốn làm suy yếu thực lực của Thiếu Lâm Tự.
Lần này, nếu Thiếu Lâm Tự thật sự dám phái người đến, bọn họ ở ngoài sáng Tô Tín ở trong tối, lợi dụng thân phận Địa Phủ bẫy chết mấy tên Dương Thần cảnh cũng không thành vấn đề.
Trước đó Tô Tín thường nói, ân oán giữa hắn và Thiếu Lâm Tự đã không cách nào điều đình. Đã như vậy thì Tô Tín chỉ có thể hành sự tuyệt tình hơn một chút. Dùng hết thảy thủ đoạn để làm suy yếu thực lực của Thiếu Lâm Tự đồng thời tăng cường thực lực của mình.
Có thể nói, dù bây giờ Thủ tọa La Hán đường Huyền Minh, cùng Thủ tọa Giảng Kinh đường Huyền Chân đến thật, Tô Tín cũng không sợ. Hắn có lẽ không địch lại bọn họ nhưng nếu Tô Tín muốn chạy thì bọn họ cũng chẳng đuổi kịp.
Về phần Huyền Khổ, Tô Tín cũng không lấy làm lo lắng.
Chân Vũ cảnh quả thật có thực lực mạnh mẽ nhưng bọn họ lại bị hạn chế lớn hơn.
Sự tình trước mắt, Huyền Khổ không chỉ có áp lực từ phía Đạo môn mà còn áp lực từ phía Cửu Ngục tà ma nữa. Dẫu sao, Ma đạo tông môn cực kỳ coi trọng truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Nếu Huyền Khổ dám đến Tây Vực thì Thiên Huyễn Thần Quân của Huyễn Ma Đạo, còn có cả các Chân Vũ cảnh từ những Cửu Ngục tà ma khác cũng sẽ không ngồi yên làm ngơ.
Huống chi lần này, Thiên Đế của Thiên Đình và Địa Tạng Vương từ Địa Phủ cũng sẽ xuất thủ, Tô Tín cũng không có gì lo ngại mấy.
Giải quyết xong người của Thiếu Lâm Tự, Tô Tín liền ngay lập tức cùng đám người Mạnh Thiên Thu đến Tây Vực.
Mấy ngày sau, đám người Huyền Quảng cũng về đến Thiếu Lâm Tự.
Thương thế của Huyền Quảng có hơi nặng, ba người còn lại thương thế cũng không nhẹ. Đến khi cả bốn người chật vật trở lại Thiếu Lâm Tự, toàn bộ Thiếu Lâm Tự nhất thời xôn xao!
Chương 1595 - Tính toán của Tô Tín (2)
Tính toán của Tô Tín (2)
Phải biết đây chính là bốn Dương Thần cảnh! Rốt cuộc là ai có thể khiến bọn họ chật vật đến mức này?
Huyền Minh vội vàng nghênh đón, nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải các ngươi đi tìm Huyễn Ma Đạo hay sao? Chẳng lẽ “Thiên Huyễn Thần Quân” Bạch Vô Mặc xuất thủ? Không đâu chứ? Lần này dù di hài của Đại Thiên Ma Tôn xuất thế, nhưng Cửu Ngục tà ma kiêng kỵ lẫn nhau, đã thỏa thuận không để Chân Vũ cảnh ra tay. Sao các ngươi lại bị thương ra nông nỗi này?”
Huyền Quảng căm hận nói: “Chúng ta còn chưa gây sự với Huyễn Ma Đạo, Huyễn Ma Đạo đã chủ động nửa đường chặn giết chúng ta. “Đại Mộng Vô Cương” Mạnh Thiên Thu cùng Thánh nữ trước đây của Huyễn Ma Đạo “Thiên Huyễn Tiên Tử” Yến Tử Thanh cũng ra tay rồi. Tổng cộng có đến bốn cường giả Dương Thần cảnh!”
Huyền Minh cau mày nói: “Dù cho bốn người bọn họ xuất thủ, các ngươi cũng không thể chật vật thế này được.”
Võ giả Dương Thần cảnh ở Thiếu Lâm Tự không phải phế vật. Huyền Quảng càng không phải nói. Hắn tu luyện công pháp lấy sát nhập Phật đạo có tính khắc chế Huyễn Ma Đạo nhất. Còn ba vị võ giả Dương Thần cảnh Không tự thế hệ mặc dù tuổi cao nhưng thực lực không tệ. Hẳn không chật vật thế này mới đúng.
“Là Tô Tín!”
Huyền Quảng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Tín và Huyễn Ma Đạo liên hiệp vây giết bọn ta. Bằng không chúng ta sẽ không đến nước này!”
Vừa nhắc đến cái tên Tô Tín, võ giả Thiếu Lâm Tự ở đây nhất thời nhướn mày một cái, trên mặt lộ vẻ âm trầm.
Đối với Thiếu Lâm Tự mà nói, cái tên Tô Tín này bọn họ chẳng hề xa lạ. Những năm gần đây, Tô Tín là người khiến Thiếu Lâm Tự bọn họ chịu thiệt lớn nhất. Hết lần này đến lần khác bọn họ cũng không thể làm gì.
Mới đầu, chẳng qua Tô Tín chỉ khiến Thiếu Lâm Tự mất mặt. Kết quả bây giờ thì hay rồi, Tô Tín này dám đối đầu trực tiếp với bọn họ, đây chính là công khai đánh vào mặt họ rồi.
Ở đó có vài đệ tử Thiếu Lâm Tự hô to đòi dẫn người đi tìm Huyễn Ma Đạo và Tô Tín gây sự.
Thân là đứng đầu Chính đạo, thế mà Thiếu Lâm Tự bọn họ năm lần bảy lượt bị người khác khi dễ. Có bao giờ bọn họ chịu trái đắng lớn như vậy đâu?
Thấy ở đây hỗn loạn, Huyền Minh không kiềm được mắng: “Tất cả câm miệng! Chuyện này vẫn chưa đến lượt các ngươi bận tâm! Mau về tụng đọc kinh Hoa Nghiêm một trăm lần!”
Những đệ tử Thiếu Lâm Tự ở đó không cam lòng lắc đầu, có điều họ cũng không dám cãi lời Huyền Minh.
Ở trong Thiếu Lâm Tự, uy nghiêm của Huyền Minh không kém Huyền Khổ. Dù gì thì phần lớn thời gian Huyền Khổ cũng không quản sự, tất cả đều do một mình Huyền Minh cáng đáng.
Huyền Minh sắc mặt âm trầm sai một tên đệ tử triệu tập Thủ tọa tam đường tứ viện nhất các của Thiếu Lâm Tự đến. Bên cạnh đó còn lại đất bế quan của Thiếu Lâm Tự tìm cao tăng Không Hành của Không tự thế hệ đến.
Chuyện này quá lớn, đã không phải chuyện mình hắn có thể quyết định được rồi.
Trong nghị sự đường của Thiếu Lâm Tự, Thủ tọa tam đường tứ viện nhất các đều tập trung ở đây. Trong số tam đường của Thiếu Lâm Tự, Thủ tọa La Hán đường Huyền Minh và Thủ tọa Giảng Kinh đường Huyền Chân đã mang tu vi Dương Thần cảnh. Thủ tọa Bát Nhã đường Huyền Thông cũng đã gần đến cảnh giới bán bộ Dương Thần cảnh.
Mà trong tứ viện, Thủ tọa Giới Luật đường Huyền Quảng cũng là Dương Thần. Thủ tọa Đạt Ma viện Huyền Kiến thiên tư có hơi kém, đến bây giờ cũng chưa đến bên bờ Dương Thần cảnh nhưng sở trường của hắn là tinh nghiên các loại công pháp.
Dược Vương viện và Xá Lợi viện không quản chiến đấu nên dĩ nhiên không thể dùng cảnh giới để cân nhắc được.
Thủ tọa Dược Vương viện Huyền Không chỉ có tu vi Dung Thần cảnh sơ kỳ nhưng thành tựu của hắn trên đan đạo lại cao đến mức sánh được với “Hồi Thiên Thủ” Diệp Tiên Mao của Dược Vương Cốc.
Còn Thủ tọa Xá Lợi viện Huyền Tĩnh lại chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh. Năm nay đã hơn một trăm năm mươi tuổi nhưng thành tựu Phật pháp của hắn trong thế hệ Huyền tự chỉ đứng sau Huyền Khổ.
Sau cùng, Tàng Kinh các là một tên tiểu hòa thượng Tiên Thiên cảnh. Dĩ nhiên hắn không phải là Thủ tọa Tàng Kinh các. Bởi Thủ tọa Tàng Kinh các là một vị tuổi tác đã cao, thuộc Không tự thế hệ, cao tăng Không Tịch. Không Tịch đã đến mấy thập niên không rời Tàng Kinh các, có chuyện hắn cũng chỉ phát một tên đệ tử đến nghe rồi về thuật lại cho hắn. Dù sao hắn cũng không có ý kiến gì.
Đối với Không Tịch mà nói, hắn sẽ không nhúng tay vào quyết sách của Thiếu Lâm Tự. Hắn chỉ phụ trách bảo vệ Tàng Kinh các mà thôi.
Tam đường tứ viện nhất các của Thiếu Lâm Tự tụ hội. Không tự thế hệ chỉ có một mình “Nộ Mục Kim Cương” Không Hành đến.
Thật ra thì theo thông lệ bình thường, việc giao quyền trong Thiếu Lâm Tự hẳn rất an ổn mới đúng.
Người thuộc thế hệ Không tự tuổi thọ sắp cạn cho nên bế quan. Sau đó, Huyền tự mới bắt đầu thượng vị cầm quyền, tất cả mọi chuyện từ đây cũng giao cho Huyền tự quản lý. Không tự không có quyền lực quản việc Thiếu Lâm Tự nữa.
Nhưng đời này ở Thiếu Lâm Tự xảy ra ít chuyện. Phương trượng Không tự thế hệ sau khi luận đạo với Lý Bá Dương thì mất sớm. Ngay sau đó, Huyền Đàm kế vị, khiến những cao tăng Không tự chưa hao thọ nguyên đã phải bế quan. Dĩ nhiên trong lòng bọn họ có bất mãn.
Chương 1596 - Tình thế của Thiếu Lâm Tự
Tình thế của Thiếu Lâm Tự
Tuy nhiên, quy củ của Thiếu Lâm Tự trước giờ đã là như vậy. Bọn họ dù có không nỡ cũng phải ngoan ngoãn giao vị trí ra, rồi chạy đến sau núi Thiếu Lâm Tự bế quan.
Nhưng cũng chính vì thế, mà lúc Huyền Đàm bạo tay cải cách Thiếu Lâm Tự đồng loạt lên tiếng phản đối, cứng rắn ép Huyền Đàm đi. Đồng thời, thể hiện sự tồn tại của mình với một đám đệ tử Thiếu Lâm Tự.
Thế nên bây giờ, chuyện vốn nên do Huyền tự thương nghị quyết định lại phải mời một võ giả Không tự đến dự thính, xem thử chỗ nào không ổn.
Sau khi Huyền Minh thuật lại hết thảy sự việc, mọi người ở đây ai nấy đều vô cùng phẫn nộ. Bọn họ cũng không ngờ Huyễn Ma Đạo và Tô Tín lại vẫn thật dám động thủ với Thiếu Lâm Tự! Thật là gan lớn bằng trời!
Huyền Minh trầm giọng nói: “Chuyện này là ta tính sai. Ta cũng không ngờ Huyễn Ma Đạo lại coi trọng truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn đến mức không tiếc chủ động ra tay với Thiếu Lâm Tự chúng ta.
Còn Tô Tín kia, xem ra hắn cũng quyết tâm là địch với Thiếu Lâm Tự ta rồi. Lần tới nếu có cơ hội, thì dù có mạo hiểm tranh tài một trận với triều đình cũng phải chém chết hắn!”
Không Hành ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Lần sao? Lần này chúng ta đã bị người ta khi dễ đến cùng rồi, chẳng lẽ còn có lần sau à?”
Các đường viện khác ngồi yên không nói. Huyền Quảng lần này tuy thua thiệt nhiều nhưng vẫn luôn coi Huyền Minh là đầu tàu. Mà phần lớn đường viện ở Thiếu Lâm Tự đều không phải lo chuyện chiến đấu nên sự tình này kể ra họ cũng chỉ ngồi nghe, cho tới giờ này không nêu ý kiến gì.
Huyền Minh nhíu mày một cái, nói: “Sư thúc, Huyễn Ma Đạo đã tỏ ý chắc chắn phải có được truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Lúc này chúng ta còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ muốn cá chết lưới rách với Huyễn Ma Đạo hay sao? Huyễn Ma Đạo có được truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn cùng lắm cũng chỉ giúp thực lực bọn họ tăng thêm mấy phần, sẽ không tạo ảnh hưởng quá lớn đến thế cục toàn giang hồ.
Còn chúng ta mà ép Huyễn Ma Đạo thì khi đó bọn họ có khi sẽ phát điên thật đấy!”
Thật ra thì sự tình này đổi sang một cách nghĩ khác, bọn họ cũng hiểu hành động của Huyễn Ma Đạo. Chuyện lần này đổi thành Thiếu Lâm Tự bọn họ, nếu bọn họ lấy được truyền thừa của thủy tổ Phật tông Thích Ca Mâu Ni mà bị Huyễn Ma Đạo nhảy ra cản, đoán chừng Thiếu Lâm Tự cũng phát điên lên.
Lần này, chuyện của Huyễn Ma Đạo không giống với Cơ Hạo Điển. Một Nhân hoàng bất tử sẽ ảnh hưởng đến thế cục của toàn bộ võ lâm. Nhưng kể cả truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn lọt vào tay tông môn thì cũng không thể khiến thực lực tông môn đó tăng vọt đến mấy lần được. Cùng lắm cũng chỉ có thể tăng được mấy phần trong thời ngắn thôi. Với tông môn, tuy công pháp là cơ sở nhưng con người mới là quan trọng.
Vì vậy, năm xưa vì ngăn cản Cơ Hạo Điển trường sinh, Đạo môn có thể liên thủ cùng Phật tông, các thế lực võ lâm chính đạo điều động cường giả đến uy hiếp Cơ Hạo Điển để hắn buông ý định bất tử kia đi.
Còn bây giờ, đối mặt với truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn xuất thế, võ lâm chính đạo tỏ ra rất bàng quan. Sau cùng biến thành việc ai nấy làm, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nguyên nhân là vì hiện tại uy hiếp của Ma đạo với bọn họ thật sự là rất có hạn, vẫn chưa đến mức để bọn họ lại đi tử chiến một trận với Ma đạo.
Không Hành hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện của Huyễn Ma Đạo có thể tạm thời bỏ qua. Thế nhưng chuyện của Tô Tín chẳng lẽ cứ cho qua như vậy?”
Huyền Chân ở một bên, lười biếng nói: “Thế thì ngươi còn muốn như nào nữa? Bây giờ đoán chừng Tô Tín đã cùng với người của Huyễn Ma Đạo đến Tây Vực trước rồi. Lúc này chúng ta đi làm gì? Đi khiêu chiến với mấy tông môn Ma đạo thần kinh đó à?”
Huyền Chân chẳng hề xem Không Hành là sư môn trưởng bối chút nào. Cả đời này hắn chỉ bội phục duy nhất một mình sư huynh của hắn là Huyền Đàm. Kết quả, khi đó Huyền Đàm chính bị bọn họ ép phải đi. Bây giờ hắn thấy Không Hành vẫn còn ở đây nói lảm nhảm, hắn cũng chẳng nhịn nổi nữa.
“Huyền Chân! Ngươi nói chuyện với sư trưởng như vậy à?” Không Hành nhìn Huyền Chân, lạnh lùng nói.
Huyền Chân cũng đứng dậy, quanh thân tản ra ánh sáng lưu ly óng ánh, lạnh như băng.
“Sư trưởng? Con đường võ đạo ai đạt thành là sư. Huống chi, hiện tại bên trong Thiếu Lâm Tự, ngươi cũng không phải là chủ sự!” Huyền Chân lạnh lùng nói.
Không Hành bị Huyền Chân chặn họng không nói nên lời. Bàn về thực lực, Không Hành hắn đúng là kém hơn Huyền Chân.
Huyền Chân mặc dù tính tình cổ quái nhưng bàn về thiên phú thì trong mấy trăm năm qua, tại Thiếu Lâm Tự chỉ có Huyền Chân là nhân vật đứng sau Huyền Đàm và Huyền Khổ.
Có thể nói, bây giờ trong số những võ giả Huyền tự, Huyền Chân là người có hy vọng đột phá lên Chân Vũ nhất chứ không phải là Huyền Minh.
Hơn nữa, không riêng gì trong tương lai, e là bây giờ Không Hành mà ra tay với Huyền Chân cũng chưa chắc thắng được Huyền Chân.
Quan trọng nhất chính là câu nói sau cùng của Huyền Chân mới thật khiến Không Hành không xuống đài được.
Chương 1597 - Tình thế của Thiếu Lâm Tự (2)
Tình thế của Thiếu Lâm Tự (2)
Hiện tại, Không Hành ngồi ở đây đúng là có chút không hợp quy củ. Dẫu sao thì với quy định ngày xưa của Thiếu Lâm Tự thì khi lớp võ giả mới tiếp quản Thiếu Lâm Tự, võ giả lớp trước như Không Hành phải ẩn lui mới đúng. Thế mà giờ quyền lực mà Không tự bọn họ còn giữ quả thật không nhỏ.
“Đủ rồi!”
Huyền Minh nghiêm mặt, quát to một tiếng. Lúc này mới ngưng được hai người này.
Không giống với các tông môn khác, giữa các võ giả Thiếu Lâm Tự bọn họ có khi sẽ xuất hiện tình huống không hợp nhau. Tuy nhiên lại ít khi có nội đấu. Dẫu sao, nội tình của Thiếu Lâm Tự không phải là võ công mà là Phật pháp.
Có điều, mắt thấy Huyền Chân cùng Không Hành càng lúc càng gay gắt, Huyền Minh thật sự lo lắng bọn họ sẽ phát triển thành nội đấu mất.
Nhưng ngay vào lúc này, một tiểu hòa thượng hốt hoảng chạy vào nói: “Phương trượng không ổn rồi! Bên ngoài truyền tin tới nói Tô Tín diệt cả Bát Nhã sơn trang, không còn ai sống sót!”
Nghe lời này, mọi người ở đây biến sắc. Huyền Quảng ngay lập tức đánh một chưởng gãy cả cái bàn trước mặt, phẫn nộ quát: “Tô Tín! Ngươi hiếp người quá đáng!”
Nếu nói Tô Tín cấu kết với Huyễn Ma Đạo ra tay với bọn họ là vì lợi ích, vậy lần này Tô Tín thẳng tay tiêu diệt Bát Nhã sơn trang thật sự là đang đánh mạnh vào mặt Thiếu Lâm Tự.
Mà Huyền Quảng còn cảm thấy vô cùng tự trách. Mặc dù hắn tu luyện sát đạo nhưng lòng dạ Bồ Tát, thủ đoạn lôi oanh. Tuy rằng cầm sát giới đao trong tay nhưng lòng lại mang từ bi.
Những năm gần đây, Huyền Quảng đều giết ác đồ Ma đạo. Hắn cũng từng giúp không ít người.
Với Huyền Quảng mà nói, nếu ban đầu hắn tuân lệnh phương trượng, đoạn tuyệt quan hệ với những đệ tử tục gia kia, không đồng ý với thỉnh cầu của đám Ngụy Quảng Nguyên mà đến Bát Nhã sơn trang thì những người này có khi đã không phải chết.
Phật giảng nhân quả, theo Huyền Quảng, hắn là nhân còn Tô Tín giết người là quả. Phần nhân quả này vẫn nên do hắn đến gánh vác.
Trong giây lát, Huyền Quảng nhìn sang Huyền Minh, giọng căm hận nói: “Sư huynh! Hành động của Tô Tín nhất định là đang đánh vào mặt của Thiếu Lâm Tự chúng ta. Bao nhiêu mạng người như thế hắn nói giết là giết. Người này làm việc còn ma đạo hơn cả Ma đạo!
Bây giờ chúng ta không nhốt hắn vào trong Trấn Ma Tháp thì sau này hắn nhất định sẽ làm hại võ lâm, càng lúc càng tạo nhiều sát nghiệp hơn!”
Huyền Quảng cũng căm hận Tô Tín vô cùng. Thậm chí, hắn còn chụp cho Tô Tín cái mũ làm hại võ lâm.
Không Hành cũng lạnh lùng nói: “Đến nước này rồi mà Thiếu Lâm Tự chúng ta còn phải nhẫn nhịn nữa hay sao? Một Tô Tín đã có thể đánh vào mặt Thiếu Lâm Tự chúng ta rồi. Nếu chúng ta còn không làm gì thì những võ giả khác trên giang hồ sẽ nhìn Thiếu Lâm Tự chúng ta kiểu gì đây?”
Hành động này của Tô Tín thật quá đáng, khiến những Thủ tọa của Thiếu Lâm Tự ngồi đây ai nấy đều tức giận không thôi, đồng thời cũng có cảm giác rất bực bội.
Hiện ở thời điểm này, thời cơ ra tay không đúng, mà không ra tay nhịn xuống thì lại thấy bực bội. Thêm vào đó, chuyện này đổi lại thành tông môn Ma đạo thì dễ giải quyết hơn rồi. Tô Tín ngươi giết ta, đánh mặt ta thì được thôi, ta cũng giết người của ngươi, đánh mặt ngươi là được.
Tây Bắc đạo chính là đại bản doanh của Ám Vệ và Tây Bắc quân. Cho dù nơi đó có võ giả Dương Thần cảnh bảo vệ, nhưng bọn họ thừa dịp giết bừa mấy người cũng không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là, hành động giết người vô tội để hả giận thì Thiếu Lâm Tự tuyệt không làm được. Thiếu Lâm Tự kia cũng sẽ không còn là Thiếu Lâm Tự nữa.
Huyền Minh thở dài một cái. Bây giờ hắn cũng nghi ngờ Tô Tín này cố ý làm thế. Bởi thời cơ hắn chọn thật quá trùng hợp, khiến bọn họ ra tay không được, không ra tay cũng không cam lòng.
Huyền Minh có chút không quyết định được. Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, nói: “Chuyện này ta cũng không quyết định được. Chờ ta đi mời phương trượng tới rồi mới nói.”
Nghe thế, mọi người không ai lên tiếng, bao gồm cả Không Hành.
Hiện tại, Huyền Khổ bây giờ là cường giả Chân Vũ cảnh. Những người khác dù có không phục quyết định của hắn cũng phải thi hành mệnh lệnh.
Huyền Minh gõ cửa đất Huyền Khổ bế quan, thấp giọng nói: “Phương trượng, có chuyện cần ngươi quyết định.”
Vừa nói, Huyền Minh liền thuật lại hết những chuyện xảy ra cho Huyền Khổ nghe.
Sau khi Huyền Khổ nghe xong, hắn cũng thở dài một cái, vẻ đau khổ trên mặt càng thêm một chút.
“Thiếu Lâm Tự chúng ta bây giờ nếu nhúng tay vào giao tranh Tây Vực có thể bị Ma đạo kiêng kỵ, vây công hay không?” Huyền Khổ hỏi.
Huyền Minh chần chừ một chút, gật đầu nói: “Người của Ma đạo vô cùng xem trọng truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Nếu như chỉ có một mình Thiếu Lâm Tự chúng ta ra tay thì bọn họ nhất định cũng sẽ động tay.”
“Vì giết một Tô Tín mà khiến cho Thiếu Lâm Tự ta dốc toàn lực liều mạng với Ma đạo, lại thêm một trận đại chiến Phật – Ma, như vậy có đáng giá hay không?” Huyền Khổ lại hỏi.
Trên mặt Huyền Minh nhất thời lộ vẻ suy tư. Lần này hắn không trả lời.
Chương 1598 - Dùng kế
Dùng kế
Hai câu hỏi liên tiếp này của Huyền Khổ khiến Huyền Minh không nói được gì. Có lẽ đây chính là khác biệt lớn nhất giữa hắn và Huyền Khổ.
Mặc dù người ngoài đều nói rằng phương trượng Huyền Khổ làm việc hèn nhát, gặp chuyện chỉ biết nhẫn, không có chút bá đạo nào của cường giả Chân Vũ cảnh. Ngay cả vị trí đứng đầu võ lâm ngày xưa của Thiếu Lâm Tự cũng đánh mất.
Nhưng thực chất quy tắc làm việc của Huyền Khổ chỉ có một, đó chính là đặt lợi ích của Thiếu Lâm Tự lên hàng đầu.
Nếu như chuyện này có lợi đối với Thiếu Lâm Tự thì dù có tổn thất cũng phải làm. Nếu như chuyện này có hại cho Thiếu Lâm Tự thì dù có im hơi lặng tiếng cũng không thể ra tay.
Đây cũng là cách làm việc của Huyền Khổ. Người ngoài có nói thế nào cũng vậy, Huyền Khổ chưa từng thay đổi.
Ngươi có thể nói Huyền Khổ hèn nhát, cũng có thể nói Thiếu Lâm Tư bây giờ sa sút nhưng mấy thập niên nay, dù cho là lúc phải đối diện với áp lực từ Tạo Hóa Đạo môn, thực lực của Thiếu Lâm Tự cũng không hề suy yếu. Thậm chí, chiến lực cao cấp bởi vì võ giả Huyền tự mà dần dần lớn mạnh hơn.
Chuyện lần này quả thực Tô Tín làm rất quá đáng, khiến Thiếu Lâm Tự mất hết cả mặt mũi. Nhưng nếu như bây giờ mà ra tay, mặc dù Thiếu Lâm Tự có thể được hả giận, tuy nhiên thực tế mà nói thì đây chẳng có chỗ nào có lợi cho Thiếu Lâm Tự cả.
Huyền Khổ nhìn Huyền Minh, nhàn nhạt nói: “Thật ra chuyện này ngay từ lúc bắt đầu đã là do Huyền Quảng làm sai. Ta đã năm lần bảy lượt nói đừng dây dưa gì với những đệ tử tục gia đó. Kết quả lại chẳng có mấy người thực sự nghe lời ta.
Huyền Quảng thân là Thủ tọa Giới Luật đường nhưng lại chủ động phạm sai. Cứ như thế thì luật pháp, quy củ của Thiếu Lâm Tự đặt ở đâu?
Những đệ tử tục gia đó lúc trước đúng là đã bổ sung không ít lực lượng cho Thiếu Lâm Tự chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta cũng cho họ một cơ hội.
Kể từ ngày đuổi họ ra khỏi Thiếu Lâm Tự, chúng ta nên đoạt tuyệt hẳn quan hệ với bọn họ, chấm dứt nhân quả. Thế mà các ngươi nào có nghe? Đến giờ, nhân quả bọn họ phạm vào chúng ta phải gánh vác. Mà nhân quả chúng ta, bọn họ cũng phải gánh vác. Với hai bên mà nói đây đều không phải là chuyện gì tốt.”
Lời của Huyền Khổ khiến Huyền Minh đỏ mặt. Bởi trong lòng hắn thật sự cũng không tán thành việc đuổi những đệ tử tục gia kia đi. Thậm chí, hắn còn thầm cho rằng để đệ tử Thiếu Lâm Tự tiếp tục qua lại với mấy đệ tử tục gia đó cũng không phải chuyện gì lớn.
Kết quả bây giờ xảy ra chuyện lớn rồi. Những đệ tử tục gia kia trên căn bản sắp phải chết sạch rồi hắn mới phản ứng được, bao năm nay bọn họ đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn.
Lúc đầu nếu bọn họ thật sự cắt đứt quan hệ với những đệ tử tục gia kia thì Thiếu Lâm Tự bọn họ sẽ không vì thế mà kết oán với Tô Tín. Chuyện này chính là nhân quả mà những đệ tử tục gia đó mang đến cho Thiếu Lâm Tự.
Còn Tô Tín lần này vì muốn nhắm vào Thiếu Lâm Tự mà diệt Bát Nhã sơn trang, mấy ngàn đệ tử tục gia Thiếu Lâm Tự bị tàn sát toàn bộ. Đây cũng là nhân quả. Chẳng qua là nhân quả mà Thiếu Lâm Tự mang đến cho Bát Nhã sơn trang.
Có vài nhân quả Thiếu Lâm Tự chịu được nhưng Bát Nhã sơn trang thì không. Chuyện đơn giản như vậy nhưng lại có rất nhiều người nghĩ không ra.
Huyền Khổ thở dài một cái, nói: “Việc này Thiếu Lâm Tự sẽ không im hơi lặng tiếng, nhưng cũng không ra tay lúc này. Một là vì nguyên nhân thời cơ. Cái khác chính là nếu như chúng ta công khai ra mặt vì những đệ tử tục gia đó thì sẽ càng khiến người ta nói Thiếu Lâm Tự chúng ta nói lời không giữ lời.
Dẫu sao ban đầu cũng là Thiếu Lâm Tự chúng ta chiếu cáo võ lâm nói đuổi đệ tử tục gia. Sau đó lại lập lại quan hệ với bọn họ. Nếu chúng ta dùng cớ này mà đối phó với Tô Tín thì người mất mặt sẽ là chúng ta thôi.”
Huyền Minh gật gật đầu, nói: “Vâng, thưa phương trượng. Vậy ta đi xử lý chuyện này.”
Dứt lời, Huyền Minh ngay lập tức rời đi. Sau khi ra khỏi đất bế quan rồi, Huyền Minh cũng thở dài một cái.
Chống đỡ Thiếu Lâm Tự lớn như thế này, mỗi bước đi đều như bước trên băng mỏng. Phương trượng sư huynh cũng không dễ dàng gì.
Huyền Minh trở về, thuật lại lời của Huyền Khổ cho mọi người nghe. Nhất thời cả đám đều không nói gì.
Bọn họ đều là các Thủ tọa đường viện của Thiếu Lâm Tự, là người chưởng đà chân chính của Thiếu Lâm Tự. Có thể nói, trong số bọn họ có lẽ cũng có một ít tư tâm. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều thật sự lo nghĩ cho sự lớn mạnh của Thiếu Lâm Tự.
Ra tay với Tô Tín sẽ làm nguy hại đến lợi ích của Thiếu Lâm Tự. Ngay đến cả Không Hành tính khí nóng nảy nhất cũng không nói năng gì.
Huyền Minh trầm giọng nói: “Phương trượng cũng nói rồi. Bây giờ không ra tay không có nghĩa sau này cũng không. Sự tình lần này chúng ta sẽ không bỏ qua.”
Nói đến đây, trong mắt Huyền Minh lóe lên một tia lạnh.
Hắn thay thế Huyền Khổ chấp chưởng Thiếu Lâm. Mặc dù bình thường luôn ra vẻ ôn tồn nhưng cái này không có nghĩa là tính cách thực sự của Huyền Minh chính là như vậy.
Đừng quên rằng hắn trừ việc tạm thay quyền phương trượng Thiếu Lâm Tự ra thì hắn còn là Thủ tọa La Hán đường của Thiếu Lâm Tự nữa!
Chương 1599 - Dùng kế (2)
Dùng kế (2)
Xưa nay, người có thể chấp chưởng La Hán đường, võ đường lớn nhất như thế thì sao có thể có tính cách ôn tồn, hiền lành cho được?
Chỉ có điều, vì để quản lí Thiếu Lâm Tự cho tốt, bấy giờ Huyền Minh mới áp chế mặt tính cách này của hắn.
Hiện, Thiếu Lâm Tự không thể động vào Tô Tín nhưng cũng không có nghĩa rằng người khác không động được.
Võ giả xuất thân từ Thiếu Lâm Tự ít khi bày mưu ma quỷ kế. Tuy nhiên đây cũng không nói rằng bọn họ sẽ không bày mưu ma quỷ kế. Chẳng qua là khinh thường bày mà thôi. Dù sao với thực lực của Thiếu Lâm Tự, dùng mưu ma quỷ kế gì cũng chẳng có tác dụng với bọn họ. Thực lực của Thiếu Lâm Tự đủ để nghiền ép tám phần thế lực trên giang hồ.
Nếu bây giờ Thiếu Lâm Tự không thể trắng trợn đi đụng vào Tô Tín, vậy Huyền Minh cũng không ngại dùng thủ đoạn trước, khiến Tô Tín gặp ít phiền toái.
Huyền Minh trầm giọng, nói: “Cách đây vài ngày, Tô Tín có nảy sinh xung đột với Hoan Hỉ Miếu ở Đông Bình đạo, chuyện này chắc các ngươi hẳn có biết. Sự tình này rất chấn động, “Cực Lạc thượng nhân” Tiêu Ma Da trọng thương, lại thêm Mạnh Kinh Tiên xuất quan chém một kiếm đánh trọng thương năm tên cao thủ Mật tông bao gồm Đại Thế Chí thượng sư.”
Vừa nghe Huyền Minh nhắc đến Hoan Hỉ Miếu, mọi người ở đây nhất thời chau mày.
Tranh đấu giữa các đạo thống xưa nay đều vô cùng tàn khốc. Thái độ của Thiếu Lâm Tự với Mật tông và Đạo môn thật ra đều giống nhau.
Mà Hoan Hỉ Miếu cho dù có ở trong Mật tông cũng không được hoan nghênh. Ấn tượng về Hoan Hỉ Miếu trong mắt Thiếu Lâm Tự cũng có thể tưởng tượng được rằng chẳng khác tông môn Ma đạo là mấy.
Thiếu Lâm Tự giới sắc mà Hoan Hỉ Miếu kia lại bày ra cái trò gọi là song tu thải bổ. Chuyện này Thiếu Lâm Tự không tài nào chấp nhận.
Huyền Minh tiếp tục nói: “Mật tông mới đến Trung Nguyên. Tình báo của bọn họ có hạn. Cho nên lần này truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn xuất thế có khi bọn họ cũng không biết. Tô Tín cùng liên thủ với Huyễn Ma Đạo bọn họ càng không biết. Vậy nên lần này chúng ta có thể kích động Hoan Hỉ Miếu để bọn họ xuất thủ với Tô Tín.”
Huyền Chân cau mày nói: “Cửu Ngục tà ma vô cùng bài ngoại với chuyện truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn xuất thế. Với Thiếu Lâm Tự chúng ta bọn họ cũng còn hung hăng như vậy chứ nói gì Hoan Hỉ Miếu.”
“Không, Hoan Hỉ Miếu là ngoại lệ. Bởi vì Hoan Hỉ giáo cũng ở trong Cửu Ngục tà ma.” Huyền Minh bỗng nhiên nói.
Vừa nghe thấy thế, mọi người nhất thời liền biết ngay ý của Huyền Minh là gì.
Đối với những thế lực khác mà nói thì lần này Cửu Ngục tà ma đoạt truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn kiểu gì cũng sẽ có tranh đấu nội bộ. Có điều, một khi chính đạo nhúng tay, bọn họ sẽ ngay lập tức chỉa mũi dùi ra ngoài.
Nhưng Hoan Hỉ Miếu thì khác. Bởi Hoan Hỉ giáo cũng là một trong Cửu Ngục tà ma. Trên giang hồ này người nào mà không biết hai bên này thực chất là cùng một dạng?
Huyễn Ma Đạo có thể đến tìm Tô Tín làm chi viện. Hoan Hỉ giáo dĩ nhiên cũng có thể tìm Hoan Hỉ Miếu làm chi viện.
Huyền Minh trầm giọng nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta chỉ cần phái một người đến Hoan Hỉ Miếu đưa tin là đủ rồi. Không cần nói nhiều lời sang cái khác.
Nếu như bọn họ muốn đối phó với Tô Tín thì chúng ta cứ đứng ngoài quan sát là được. Nếu bọn họ không muốn ra tay thì Thiếu Lâm Tự chúng ta cũng không có tổn thất gì. Món nợ này sau này lại tính là được.”
Sau khi Huyền Minh nói ra kế hoạch của mình, ngay cả Không Hành cũng không lên tiếng phản đối. Dẫu sao thì làm như vậy cũng không có hại cho Thiếu Lâm Tự. Chỉ có điều bọn họ có chút buồn nôn mà thôi.
Bất kể là Hoan Hỉ Miếu hay Hoan Hỉ giáo, người của Thiếu Lâm Tự đều cực kỳ khinh thường họ, đến nỗi vừa thấy mặt, nói vài câu không lọt tai là muốn đánh rồi.
Thế mà bây giờ bọn họ lại phải giao thiệp với Hoan Hỉ Miếu kia. Điều này khiến người của Thiếu Lâm Tự có chút kháng cự. Thế nên lần này gọi ai đi một chuyến thật đúng là vấn đề.
Dẫu sao thì Hoan Hỉ Miếu cũng là Mật tông đại phái có võ giả Dương Thần cảnh. Thiếu Lâm Tự nếu phải võ giả Dung Thần cảnh đến thì có chút không hợp. Kiểu gì cũng phải phái một võ giả Dương Thần cảnh đi mới được.
Đang lúc bọn họ nghĩ xem phái ai đi thì Huyền Minh bỗng nhiên nói: “Huyền Quảng, lần này ngươi đi Hoan Hỉ Miếu một chuyến đi.”
Huyền Quảng ngạc nhiên nói: “Tại sao là ta?”
Trong số tất cả những người ở đây, Huyền Quảng có thể nói là người không giỏi giao tiếp nhất. Vì thế hắn không thể ngờ Huyền Minh lại chọn hắn đi.
Huyền Minh lạnh nhạt nói: “Phương trượng hết lần này đến lần khác không cho phép Thiếu Lâm Tự có dây mơ rễ má với những đệ tử tục gia kia. Ngươi thân là Thủ tọa Giới Luật đường lại đầu têu phạm giới, chẳng lẽ không phải phạt?
Bởi vậy, chuyện này ngươi phải đi. Sau khi quay về thì đến Tư Qua đường yên lặng một năm. Đây là hình phạt của ngươi.”
Mặc dù Huyền Quảng không cam tâm nhưng hắn cũng chỉ có thể chắp tay đáp hai tiếng chấp nhận với Huyền Minh.
Bây giờ Tô Tín đã theo Huyễn Ma Đạo đến Tây Vực, thế nên Huyền Quảng cũng không trì hoãn. Sau khi lấy ít đan dược ở Dược Vương viện xong thì ngay lập tức lên đường đi Đông Bình đạo.
Chương 1600 - Hoan Hỉ giáo
Hoan Hỉ giáo
Mấy ngày sau, trong địa cung Hoan Hỉ Miếu ở Đông Bình đạo, Tiêu Ma Da và Long Tàng tôn giả nhận được tin Huyền Quảng Giới Luật đường Thiếu Lâm Tự cầu kiến. Hai người có hơi chút sửng sốt.
Thái độ của Thiếu Lâm Tự với Mật tông bọn họ thế nào dĩ nhiên bọn họ biết. Hai bên cũng chẳng khác nào như nước với lửa. Thiếu Lâm Tự coi thường bọn họ. Bọn họ cũng coi thường cái thái độ giả tạo của Thiếu Lâm Tự.
Nếu nói là Thiếu Lâm Tự đánh đến cửa bọn họ còn tin chứ đổi lại thành Huyền Quảng một thân một mình đến trước cửa cầu kiến, cái này có ý gì đây?
Tuy nhiên, Huyền Quảng cũng đến một mình. Bọn họ cũng chẳng sợ Huyền Quảng bày trò gì. Tiêu Ma Da ngay lập tức căn dặn đệ tử dẫn Huyền Quảng vào.
Huyền Quảng được dẫn vào, nghe được tiếng rên rỉ vọng ra từ trong địa cung, sắc mặt của hắn không khỏi đen đi. Thậm chí chẳng muốn ở lại đây dù chỉ một khắc.
Chỉ có điều, bây giờ còn có nhiệm vụ Huyền Minh giao cho, Huyền Quảng không thể không đến đây một chuyến.
Tiêu Ma Da thấy Huyền Quảng, trên mặt nở nụ cười giả tạo, lạnh nhạt nói: “Huyền Quảng đại sư của Giới Luật đường đấy à? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Hoan Hỉ Miếu nhỏ nhoi này thế?”
Huyền Quảng nhìn Tiêu Ma Da, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta không muốn đến nói vòng vo với các ngươi. Ta chỉ muốn báo cho các ngươi một tin. Nơi Tây Vực có truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn xuất thế. Cửu Ngục tà ma đều đi tranh hết cả. Tông môn Chính đạo nào cũng bị bài xích.
Nhưng Tô Tín thế mà lại được Huyễn Ma Đạo mời làm chi viện vào đất Tây Vực cùng tranh đoạt. Các ngươi mới vừa ăn trái đắng lớn đến thế, chẳng lẽ muốn bỏ qua cơ hội này hay sao?”
Tiêu Ma Da cùng Long Tàng Tôn giả đưa mắt nhìn nhau một cái. Huyền Quảng cho bọn họ biết tin này làm gì?
Tiêu Ma Da hừ lạnh, nói: “Ân oán của Hoan Hỉ Miếu và Tô Tín cứ mặc chúng ta giải quyết, chưa đến lượt Thiếu Lâm Tự bận tâm.
Huống chi khi nãy ngươi cũng đã nói, hiện đất ở Tây Vực đều đã bị Cửu Ngục tà ma chiếm cứ. Dù cho chúng ta có muốn tìm Tô Tín báo thù cũng không đi được.”
Huyền Quảng nhàn nhạt nói: “Đừng quên, Hoan Hỉ giáo cũng là một trong Cửu Ngục tà ma. Huyễn Ma Đạo mời chi viện được thì chẳng lẽ Hoan Hỉ giáo không được?
Dù sao thì có phải ta đang kích động các ngươi hay không trong lòng các ngươi tự biết rõ. Chẳng qua ta chỉ tới báo tin cho các ngươi mà thôi. Cụ thể các ngươi làm như thế nào ta cũng không muốn nói nhiều. Cáo từ.”
Dứt lời, Huyền Quảng ngay lập tức rời đi, để lại hai người Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả trố mắt nhìn nhau.
“Hắn có ý gì đây?” Tiêu Ma Da cau mày, có chút không hiểu nổi rốt cuộc Huyền Quảng muốn làm gì?
Long Tàng Tôn giả trầm mặc một thoáng, nói: “Hắn nói mình không kích động, điểm này kẻ ngu mới tin. Lần này rõ ràng bọn họ đến kích chúng ta đối phó với Tô Tín.
Tô Tín phá bố trí của Hoan Hỉ Miếu chúng ta ở Đông Bình đạo tuy đáng ghét nhưng Thiếu Lâm Tự cũng chịu không ít thiệt hại bởi Tô Tín. Cho nên lần này, Thiếu Lâm Tự muốn dùng mưu, báo tin cho chúng ta. Giờ chúng ta có ra tay hay là không cũng chẳng có gì xấu với Thiếu Lâm Tự cả.”
Long Tàng Tôn giả hừ lạnh một tiếng, nói: “Người đời còn tưởng Thiếu Lâm Tự làm việc chính trực, quang minh chính đại. Bây giờ nhìn mà coi, có khác gì chúng ta đâu?”
“Giờ mấu chốt chính là ra tay hay không? Thiếu Lâm Tự quả đúng là đến kích động nhưng tin bọn họ cung cấp chắc đều là thật.”
Long Tàng Tôn giả trầm giọng nói: “Tại sao không ra tay? Ân oán giữa Hoan Hỉ Miếu và Tô Tín sớm muộn cũng phải kết thúc. Lần này chúng ta hợp lực với Hoan Hỉ giáo, thực lực mạnh hơn bình thường. Hơn nữa còn không cần đến sân khách ở Tây Bắc tác chiến. Giờ nếu đã có cơ hội thì dĩ nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.
Huống chi lần này Đại sư huynh đến Tây Vực đoán chừng cũng là vì truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Chúng ta đi Tây Vực, tìm đại sư huynh. Đến lúc đó đồng loạt ra tay. Dù có không giết được Tô Tín thì cũng phải đánh cho hắn trọng thương!”
Thiếu Lâm Tự đúng thực đứng ngoài châm ngòi, nhưng vấn đề chính là châm ngòi như này với Hoan Hỉ Miếu mà nói cũng không có chỗ nào bất lợi. Không những thế lại cho họ một cơ hội đối phó với Tô Tín. Đã như vậy thì sao còn muốn cự tuyệt cho được?
Tiêu Ma Da gật gật đầu, nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi gửi thư cho Hoan Hỉ giáo đi. Đoán chừng bây giờ bọn họ cũng đã lên đường đến Tây Vực rồi.”
Hoan Hỉ giáo ở Lũng Tây đạo, cách Tây Vực không quá xa. Bởi vì Cửu Ngục tà ma có minh ước mọi người nhất định phải chờ cho đến khi đánh lui được hết mấy tông môn Chính đạo ưa xen vào chuyện của người khác kia xong rồi mới đồng loạt tiến vào Tây Vực. Bởi vậy nên bây giờ Hoan Hỉ giáo cũng chưa có hành động gì.
Đến khi hai người Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả vào Lũng Tây đạo, liền ngay lập tức chạy đến Hoan Hỉ giáo.
Lũng Tây đạo ở gần Tây Vực, địa hình trên căn bản cũng tương đối cằn cỗi cho nên Cửu Ngục tà ma, trừ Bạch Liên giáo bọn họ không biết tổng đà nằm ở đâu ra, thì tám tông môn Ma đạo khác căn bản đều bị bài xích khỏi đất Trung Nguyên đến nơi hoang vu cằn cỗi. Ví dụ như Hoàng Tuyền giáo ở Lương Châu đạo, Hoan Hỉ giáo ở Lũng Tây đạo, vân vân…
Chương 1601 - Hoan Hỉ giáo (2)
Hoan Hỉ giáo (2)
Dĩ nhiên, địa vực như vậy thật ra thì cũng có chỗ tốt. Ít nhất tông môn Chính đạo ít khi xuất hiện ở đây, đỡ cho bọn họ suốt ngày lải nhải gây sự.
Thế lực của Hoan Hỉ giáo ở Lũng Tây đạo cực lớn. Mặc dù căn nguyên của Hoan Hỉ giáo xuất phát từ Hoan Hỉ Miếu nhưng bây giờ Hoan Hỉ giáo còn phô trương hơn Hoan Hỉ Miếu nhiều.
Bởi Lũng Tây đạo ở sát Tây Vực nên một phần ba đất đai ở đây là đất hoang, một phần ba là sa mạc, chỉ còn lại một phần ba là ốc đảo.
Chỗ mà Hoan Hỉ giáo ở chính là ốc đảo ở giữa sa mạc. Miếu thờ cao lớn bệ vệ ở giữa ốc đảo mênh mông giống như một Phật quốc thu nhỏ, người đến người đi vô số. Không chỉ có người của Hoan Hỉ giáo mà còn có những võ giả khác ở Lũng Tây đạo. Những người này trông thấy đệ tử Hoan Hỉ giáo cũng đều tỏ thái độ một mực cung kính. Ở đây, Hoan Hỉ giáo có thể nói là có uy tín vô cùng.
Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả nhìn hết thảy những thứ này mà hâm mộ. Hoan Hỉ Miếu ở Tây Cương chẳng qua chỉ có một ngôi miếu lớn mà thôi, khí thế còn kém hơn Hoan Hỉ giáo trước mắt đây.
Mặc dù nguyên nhân là vì đất Tây Cương cằn cỗi, nhưng phần nhiều lại là vị Hoan Hỉ Miếu có điều cố kỵ. Còn Hoan Hỉ giáo thì không.
Võ giả nhất mạch Hoan Hỉ Mật tông thực ra có võ đạo rất bá đạo. Nhưng vì Mật tông dù gì cũng thuộc về nhất mạch Phật tông, cho nên bọn họ cũng không thể làm quá mức. Bởi vậy, những thứ công pháp quá mức bá đạo, tổn thương thiên hòa, bọn họ chỉ có thể niêm phong bảo tồn chứ không sử dụng.
Cũng ví như môn song tu thải bổ đơn giản nhất vậy. Song tu chính là điều hòa hai bên âm dương, tại trong cực lạc chứng đạo đại lộ, có thể nói là hai bên đều có lợi.
Nhưng thải bổ lại xem đối phương như là lò luyện, vô hạn hút lấy khí tinh thần của đối phương. Người bị thải bổ quá độ có thể bị phế ngay lập tức.
Cho nên phương pháp thải bộ này bị tuyệt đối cấm sử dụng ở Mật tông. Tuy nhiên trong thực tế, sức mạnh và hiệu suất mà thải bổ mang lại còn nhiều gấp mười mấy lần so với song tu.
Cho nên khi đó ở Đông Bình đạo, bọn họ mới có thể đưa cho Giang Nguyên Thần phương pháp song tu thải bổ mà chính bọn họ cũng không dùng.
Dù sao thì Giang Nguyên Thần cũng không phải là người của Mật tông bọn họ, không có nhiều vướng mắc. Hơn nữa, bản thân Giang Nguyên Thần tuổi thọ cũng cao, dùng phương pháp song tu tốc độ chậm chỉ e là một sớm một chiều cũng không thể khôi phục thực lực được. Phải dùng cách song tu thải bổ mới được.
Hoan Hỉ Miếu có cố kỵ như vậy. Còn Hoan Hỉ giáo bị trục xuất khỏi Mật tông thì lại không có.
Công pháp tu luyện của bọn họ giống Hoan Hỉ Miếu như đúc. Tuy nhiên, Hoan Hỉ giáo cũng có thể thải bổ một vài nữ võ giả thực lực tốt một cách không hạn chế. Đồng thời, bọn họ cũng nuôi dưỡng rất nhiều nữ đệ tử hòng dùng lúc song tu.
Cách làm như vậy mặc dù thương thiên hại lý nhưng Hoan Hỉ giáo lại hết sức thâm độc. Họ đưa phương pháp thải bổ này dạy cho một số thế lực địa phương ở Lũng Tây đạo, để bọn họ cũng nhảy vào trong cái hố này.
Mặc dù phương pháp thải bổ Hoan Hỉ giáo cho những người này cũng chỉ là cấp thấp nhưng tốc độ tu luyện còn nhanh hơn là cực khổ tu hành bình thường.
Đến khi có người tông môn Chính đạo nhìn không được, muốn tới xen vào thì được thôi, có bản lĩnh thì giết cả Lũng Tây đạo đi.
Chờ cho đến khi Long Tàng Tôn giả và Tiêu Ma Da vào Hoan Hỉ giáo, ngay lập tức có hai tên tiểu hòa thượng mới xuất gia đi tới thi lễ với hai người, nói: “Hai vị sư tổ mời đi theo ta. Các sư tổ Hoan Hỉ giáo đều đang ở bên trong kính hầu.”
Hoan Hỉ giáo và Hoan Hỉ Miếu có chung một gốc. Người của Hoan Hỉ Miếu mà bị Mật tông trục xuất thì ngay lập tức sẽ được Hoan Hỉ giáo nhận vào.
Bởi vậy, mấy vị võ giả Dương Thần cảnh hiện tại ở Hoan Hỉ giáo thật ra là đồng lứa với đám Long Tàng Tôn giả. Tiểu hòa thượng kia gọi bọn họ một tiếng “sư tổ” cũng không sai.
Tiểu hòa thượng dẫn bọn họ đến giữa cung điện, lập tức có ba tên võ giả Dương Thần cảnh đi tới.
Ba tên võ giả Dương Thần cảnh này đều ăn mặc theo lối Mật tông. Dẫn đầu là một người mang khí tức kinh khủng nhưng trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười sung sướng. Hệt như thể dù có tức giận trên mặt hắn cũng chỉ mang một biểu tình như vậy thôi, nhìn kỹ thì lại thấy vô cùng đáng sợ.
Người này chính là Giáo chủ của Hoan Hỉ giáo “Tiếu Diện Di Lặc” Vu Chi Kỳ.
Tiêu Ma Da cùng Long Tàng Tông giả đi tới, thi lễ với Vu Chi Kỳ: “Bái kiến sư huynh.”
Hai tên võ giả Dương Thần cảnh khác ở Hoan Hỉ giáo cũng bước đến chào hỏi một tiếng với hai người Long Tàng Tôn giả.
Hai người này lần lượt là “Nhất Ngôn thượng nhân” Hách Ma La, “Lạc Hoa Tôn giả” Côn Tà.
Thấy hai người này, Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả không kiềm được mà thấy tâm trạng có chút phức tạp.
Lúc mới bắt đầu, thực lực của Hoan Hỉ giáo không hề mạnh. Dẫu sao bọn họ cũng là đồ thải đi của Hoan Hỉ Miếu, khi đó số lượng người cũng ít đến đáng thương.
Nhưng cũng bởi vì Hoan Hỉ giáo làm việc không quản chế nghiêm ngặt, to gan không chút kiêng kị, có lúc còn điên cuồng hơn so với tông Ma đạo truyền thống. Vì vậy, Hoan Hỉ giáo mới có thể phát triển đến mức này chỉ trong một thời gian ngắn.
Chương 1602 - Ma Đạo
Ma Đạo
Lúc mới bắt đầu, cả Hoan Hỉ giáo chẳng có lấy một cường giả Dương Thần cảnh. Kết quả bây giờ lại có đến tận ba người, đến mức giống như Hoan Hỉ Miếu rồi.
Hơn nữa, nhìn quy mô đệ tử cũng đã hơn hẳn Hoan Hỉ Miếu. Chờ không đến mấy trăm năm nữa thì đoán chừng Hoan Hỉ Miếu sẽ thực sự rớt lại phía sau Hoan Hỉ giáo mất.
Bây giờ, Hoan Hỉ Miếu bọn họ còn giữ được địa vị cũng là vì Hoan Hỉ Miếu ở Tây Cương còn có một vị cường giả đỉnh phong Dương Thần cảnh Đại Hoan Hỉ La Hán.
Chỉ có điều, Đại Hoan Hỉ La Hán đã bế quan trăm năm rồi. Năm đó hắn thường nói muốn theo đuổi thế giới cực lạc, chỉ cần có thể tìm được thế giới cực lạc thuộc về mình thì Đại Hoan Hỉ La Hán kia liền có thể tấn thăng Chân Vũ cảnh, trở thành Chân Vũ cảnh thứ hai ở Mật tông. Khi ấy, thực lực của Hoan Hỉ Miếu ắt hẳn sẽ sánh ngang vai với Kim Cương Tự.
Nhưng trên thực tế, giang hồ ai cũng biết khả năng này rất thấp. Thậm chí ngay cả người của Hoan Hỉ Miếu cũng không có lòng tin gì.
Dù cho là cường giả Chân Vũ cảnh cũng rất ít người bế quan trăm năm. Hơn nữa, lại còn là bế sinh tử quan. Làm không tốt thì đúng thực sẽ chết trong lúc bế quan. Chuyện này trước kia không phải chưa từng xảy ra.
Vu Chi Kỳ nở nụ cười, hỏi: “Hai vị sư đệ tới đây muốn làm gì thế?”
Hoan Hỉ giáo và Hoan Hỉ Miếu hai bên một nhà. Tuy bọn họ một bên thuộc Mật tông, một bên thuộc Cửu Ngục tà ma nhưng quan hệ của hai bên lại rất vô cùng thân cận. Cho nên Tiêu Ma Da cũng không có cái gì để giấu diếm mà nói thẳng tin tức cho Vu Chi Kỳ.
Sau khi nghe xong, Vu Chi Kỳ lập tức nói: “Thì ra là như vậy. Thật ra thì lần này truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn xuất thế, Hoan Hỉ giáo cũng biết. Có điều nên đi hay không thì chúng ta cũng có chút không chắc.
Trước đó vài ngày, Dạ Già Nam sư huynh còn cố ý đến đây, nói là phát hiện Tây Vực có dị bảo xuất thế cho nên hắn mới vào Tây Vực kiểm tra. Chắc hẳn cái mà hắn phát hiện cũng là truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn.”
Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả hai người nhìn nhau một cái. Nếu là như vậy thì Dạ Già Nam hẳn đã đạt thành đồng minh với Cửu Ngục tà ma. Nếu không một người không phải võ giả Cửu Ngục tà ma vào Tây Vực nhất định sẽ bị cản lại.
Có điều như vậy lại có chút phiền toái. Nhất thời bán hội Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả cũng không liên lạc được với Dạ Già Nam, không kịp báo lại chuyện này cho hắn. Ngọc bội truyền tin cũng có hạn chế về khoảng cách. Trừ khi có thể tiền muôn bạc biển như Đại Chu, ở đạo nào cũng có mật thám Lục Phiến Môn, như vậy tin tức mới có thể truyền dần truyền dần đến Thịnh Kinh thành Đại Chu.
Vu Chi Kỳ tiếp tục nói: “Thật ra lúc đầu Hoan Hỉ giáo chúng ta không có ý định xen vào trong này. Dẫu sao Hoan Hỉ giáo chúng ta cũng không phải truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Mấy công pháp ma đạo đó chúng ta học được cũng vô dụng.”
Mọi người ở đây gật đầu một cái. Mặc dù Hoan Hỉ giáo là một trong Cửu Ngục tà ma nhưng bọn họ không tu luyện công pháp Ma đạo mà là bí thuật thần thông của nhất mạch Hoan Hỉ Mật tông.
Công pháp Ma đạo trời sinh tương khắc với công pháp Phật pháp. Mặc dù trong truyền thuyết quả thực có mấy vị từ Phật nhập Ma, hoặc từ Ma thành Phật, tuy nhiên, quá trình tu luyện đều vô cùng nguy hiểm. Nếu không có nghị lực mạnh, cơ duyên lớn thì không cách nào tu luyện thành công.
Bọn họ cũng không có ý định mạo hiểm như vậy, cho nên ngay từ đầu Hoan Hỉ giáo đã không tính tham gia tranh giành truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn rồi.
Nhưng trước mắt, thấy nhân vật có thể khiến cho Cửu Ngục tà ma điên cuồng, thế mà bọn họ lại muốn cho qua, Hoan Hỉ giáo vẫn có chút không cam lòng.
Ngay vào lúc này, đám người Tiêu Ma Da lại tìm đến cửa. Đã như vậy thì bọn họ không cần do dự nữa. Trong lúc giúp đám người Tiêu Ma Da đối phó với Tô Tín thì lại thuận thể tranh đoạt truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn luôn.
Không đoạt được thì bọn họ cũng không tiếc. Nếu mà đoạt được thì đem đi đổi chác với mấy tông môn Ma đạo khác. Bởi vậy, Vu Chi Kỳ liền đồng ý ngay lập tức.
“Vậy thì đa tạ sư huynh.”
Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả chắp tay một cái với Vu Chi Kỳ.
Lúc này, Tô Tín cùng với đám người Huyễn Ma Đạo cũng đã đến biên giới ba mươi sáu nước Tây Vực rồi.
Nơi đây là nơi không ai quản. Khu vực này ở giữa Kim Trướng Hãn Quốc, Tây Bắc đạo, và Lương Châu đạo. Từ trước đến nay, Tây Vực vẫn luôn là cửa ngõ để đi vào Trung Nguyên.
Chỉ có điều hiện tại nơi này đã hoàn toàn bị Cửu Ngục tà ma chiếm cứ. Bất kể là thương nhân Trung Nguyên hay thương nhân Tây Vực, bọn họ đều bị chặn ở đây, không ai dám vọng động một bước.
Đám tông môn Ma đạo Cửu Ngục tà ma này cũng không phải võ lâm Chính đạo. Võ lâm Chính đạo ít nhiều cũng nói quy củ với người thường, không lạm sát kẻ vô tội nhưng mấy Ma đạo tông môn này thì khác. Chọc đến bọn họ, bọn họ sẽ giết người thật.
Thực ra khi nãy bọn họ cũng đã chém mấy người. Bằng không đám thương nhân này cũng không biết điều mà ngoan ngoãn đứng một bên chờ đám người Cửu Ngục tà ma thả cho đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận