Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1153 - Tiến Vào Nội Cung (1)

Thanh Thành kiếm phái lần này tổn thất quá lớn trong Cửu Trọng Kiếm Các, còn thừa lại một võ giả Dung Thần Cảnh nhưng hắn không đến.
Võ giả Dung Thần Cảnh của Thanh Thành kiếm phái xem như thông minh, hắn biết rõ với thực lực của mình tuyệt đối không sánh bằng Tô Tín có thể ra tay chém giết Sầm Vệ Trang.
Huống chi hiện tại kiếm gãy nằm trong tay của Tô Tín, cho dù thế lực khác có cường giả Dương Thần Cảnh cũng không có trăm phần trăm nắm chắc chém giết và đoạt kiếm gãy trong tay hắn, sợ hắn cá chết lưới rách hủy kiếm gãy.
Cho nên bọn họ chỉ có thể lôi kéo Tô Tín, nếu như Tô Tín mượn cơ hội này bảo bọn họ ra tay với Thanh Thành kiếm phái, võ giả Dung Thần Cảnh của Thanh Thành kiếm phái dám cam đoan, các thế lực khác sẽ không do dự động thủ với hắn, dù sao cuối cùng tất cả sổ sách đều tính lên đầu Tô Tín.
Lần này Thanh Thành kiếm phái của bọn họ đi Cửu Trọng Kiếm Các là lỗ lớn, hiện tại hắn có thể làm chính là dò tìm bảo vật nhiều hơn, sau đó trốn tránh Tô Tín, tận lực giảm tổn thất xuống thấp nhất.
Nửa canh giờ sau, Tô Tín cùng Độ Ách Tinh Quân và Thôi Phán Quan đã đến nơi, trong thời gian ngắn ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Tô Tín.
Trong trận chiến Ngô Đồng Sơn lúc trước, Tô Tín dùng tu vi Hóa Thần Cảnh cũng dám ra tay với lão tổ Tô gia thực lực Dương Thần Cảnh, từ đó tất cả mọi người đều nhìn thấy Tô Tín điên cuồng.
Dù sao loại chuyện này đặt lên người võ giả Hóa Thần Cảnh khác, thậm chí bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bây giờ tốt rồi, Tô Tín còn chơi lớn hơn, hắn bằng vào thực lực của chính mình gài bẫy một cường giả Dương Thần Cảnh.
Bất kể trong đó Tô Tín dùng thủ đoạn gì, dù sao cuối cùng là hắn mang theo đầu của Sầm Vệ Trang về và đại khai sát giới giết người Thanh Thành kiếm phái.
Người trong giang hồ chỉ nhìn kết quả không hỏi quá trình, cho tới nay không đều phải thế hay sao?
Nhìn thấy mọi người chú ý tới Tô Tín, trên mặt Hà Hưu lộ ra nụ cười khổ, hắn vốn muốn đánh một trận với Tô Tín, kết quả bây giờ đã mất đi dũng khí đánh một trận với Tô Tín.
Hà Vô Sơn ở bên cạnh lạnh lùng truyền âm nói:
1.Hiện tại trong lòng ngươi còn có chấp niệm không? Hà Hưu cười khổ lắc lắc đầu nói:
2.Đã không có.
Hắn vốn muốn đánh bại Tô Tín để chặt đứt chấp niệm này, do đó thực lực đại tiến, hiện tại hắn đã bỏ qua suy nghĩ như vậy.
Không phải hắn nhìn rõ, mà là hắn đã tuyệt vọng, nếu biết rõ đời này không thể đuổi kịp đối phương, tại sao còn nghĩ cách vượt qua chứ, đây cũng không phải là chấp niệm, mà là hết hy vọng.
Hà Vô Sơn trầm giọng nói:
1.Ngươi từ nhỏ tranh cường háo thắng, võ giả cùng thế hệ trong Danh Kiếm sơn trang không bằng ngươi, ngươi liền bắt đầu mới bước chân vào giang hồ và tranh phong với võ giả cùng thế hệ.
1.Ngươi phân cao thấp với Lâm Trường Hà nhiều năm như vậy, lại chuẩn bị phân cao thấp với Tô Tín, kết quả nhưng bây giờ triệt để nản lòng thoái chí, thậm chí không còn cả chiến ý, ngươi biến thành cái gì, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sao?
Hà Hưu cau mày một cái, hắn bước chân vào trong giang hồ nhiều năm như vậy, tung hoành Nhân Bảng, thậm chí cũng tranh phong với thế hệ trước, lúc nào bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh?
Hà Vô Sơn lạnh lùng nói:
1.Nhớ kỹ, địch nhân cường đại cũng không đáng sợ, sinh ra cùng thời đại với thiên tài cũng không có gì phải chán nản và thất vọng, trái lại, nếu ngươi sinh ra cùng thế hệ với tài trí bình thường mới là bi ai!
2.Tô Tín mạnh hơn ngươi cũng không đáng sợ, Lâm Trường Hà mạnh hơn ngươi cũng không đáng sợ, ngươi muốn vượt qua chính là bản thân ngươi mà thôi.
3.Nhớ kỹ, cùng thời đại với một đám thiên tài, hậu nhân nhắc tới ngươi, ngươi cũng là thiên tài.
4.Nếu ở chung với một đống kẻ tài trí bình thường, cho dù ngươi là người mạnh nhất trong đám tài trí bình thường, như vậy sau này ngươi không có tư cách được hậu nhân nhắc tới!
Hà Vô Sơn rất ít đi khai đạo Hà Hưu, hắn từ xưa tới nay rất công bằng, nếu như
Hà Hưu không thể đạt tới yêu cầu của hắn, cho dù Hà Hưu là cháu trai ruột của hắn,
Hà Vô Sơn cũng sẽ kéo hắn ra khỏi vị trí người thừa kế gia chủ.
Dù sao người đều có tư tâm, hiện tại nhìn thấy Hà Hưu đối mặt Tô Tín liền không sinh ra nổi chiến ý, hắn cũng hiếm thấy khai đạo Hà Hưu vài câu.
Nhưng hắn cũng chỉ nói như vậy mà thôi, nếu như về sau Hà Hưu còn không thể tỉnh lại, như vậy đừng trách hắn hung ác.
Hà Vô Sơn nói cũng có tác dụng, Hà Hưu nghe xong, ánh mắt của hắn lại có
thần thái, cũng không u ám giống như vừa rồi.
Lúc này cường giả Dương Thần Cảnh Lâm Lạc Viêm của Dịch Kiếm Môn cũng âm thầm chú ý tới Tô Tín.
1.Hắn là ca ca của Tô Hinh Nhi sao? Hinh Nhi có một ca ca như vậy, về sau mới bước chân vào giang hồ còn có tác dụng hơn thanh danh của Dịch Kiếm Môn.
Lâm Lạc Viêm nói thầm trong lòng.
Hắn có cảm giác với Tô Tín rất bình thường, không có ác cảm gì, ngược lại bởi vì quan hệ với Hinh Nhi cho nên có một tia hảo cảm với Tô Tín.
Hinh Nhi có trời sinh kiếm tâm, hơn nữa tuổi còn nhỏ tâm chí cứng cỏi, tuyệt đối là nhân vật thiên kiêu của Dịch Kiếm Môn sau Tạ Chỉ Yến.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 1154 - Tiến Vào Nội Cung (2)
Hơn nữa Lâm Lạc Viêm cũng không phải người cổ hủ, sẽ không bởi vì thân phận tứ đại thần bộ của Tô Tín và một đống thanh danh xấu của hắn trên giang hồ mà sinh ra suy nghĩ khác, Lâm Lạc Viêm xem ra, những thứ này chính là cái rắm.
Lâm Lạc Viêm thân là sư đệ của Mạnh Kinh Tiên, hắn cũng đi theo Mạnh Kinh Tiên vượt qua đoạn thời gian đen tối nhất của Dịch Kiếm Môn.
Khi đó Dịch Kiếm Môn là thiên kiêu của chính đạo, hơn nữa còn đánh Cản Thi Phái trong cửu ngục tà ma một trọng thương, nguyên nhân bởi vì ân oán nhưng cuối cùng không phải trừ hại vì võ lâm hay sao? Kết quả thế nào? Đám người kia nên bỏ đá xuống giếng vẫn bỏ đá xuống giếng.
Cho nên từ đó về sau, trong mắt Lâm Lạc Viêm thiện ác chính tà gì đó đều là chó má, chỉ có kiếm trong tay mới là chân lý.
Cho nên Lâm Lạc Viêm không có ý kiến gì với thân phận của Tô Tín, ngược lại còn thập phần tán thưởng phong cách hành sự sát phạt quyết đoán của hắn.
Lâm Lạc Viêm cũng muốn làm như Tô Tín, nhưng đáng tiếc Dịch Kiếm Môn bọn họ là tông môn chính đạo, nếu như cũng làm hiển nhiên như Tô Tín và không lưu lối thoát, như vậy sẽ bị giang hồ phỉ nhổ.
Người duy nhất nhìn Tô Tín nhưng không có phản ứng là vị ‘ Thanh Minh Kiếm Tôn ’ Hàn Đông Đình của Kiếm Thần Sơn.
Đối với hắn mà nói chỉ sợ cường giả Chân Vũ Cảnh cũng không quan trọng bằng một bộ kiếm điển.
Ánh mắt Hắc Liên Thánh Sứ nhìn về phía Tô Tín mang theo sát cơ lạnh lẽo.
Bạch Liên giáo có thù hận không chết không thôi với triều đình, bất kể là Đại Tấn trước kia hay là Đại Chu hiện tại đều là như thế.
Có lẽ bởi vì nhân hoàng Đại Chu ngày xưa nhìn thấy thảm trạng của Đại Tấn, trong đó có không ít công lao của Bạch Liên giáo cho nên ra tay chém giết Bạch Liên giáo sẽ không lưu thủ chút nào, điều này cũng làm cho Bạch Liên giáo tổn thương nguyên khí nặng nề.
Lúc trước đánh một trận với Bạch Liên giáo, mặc dù nói Lục Phiến Môn trực tiếp giết võ giả Bạch Liên giáo không bao nhiêu, còn kém xa hoàng gia Cung Phụng Đường và quân đội.
Nhưng thủ đoạn không đâu không có và một đám tập sự mật thám xuất quỷ nhập thần của Lục Phiến Môn lại đào ra không ít cứ điểm bí mật của Bạch Liên giáo mới làm bọn họ tổn thất thảm trọng.
Những năm qua Lục Phiến Môn tương đối ít xuất hiện, những lão nhân của Lục Phiến Môn lúc trước cũng đã già nhưng thế hệ mới vẫn phát triển.
Tô Tín tuổi còn trẻ đã là một trong tứ đại thần bộ, thực lực mạnh tới kinh người, đối với Bạch Liên giáo bọn họ mà nói đây không phải tin tức tốt gì.
Một đám người nhìn thấy Tô Tín đến đây đều có tâm tư, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lại gật đầu nói với Tô Tín:
- Tô tiểu hữu, hiện tại xin mời ngươi ra tay đi, mở thông đạo nơi này.
Tuy Tô Tín là tứ đại thần bộ của triều đình, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế là người có thể đánh một trận với Thiết Ngạo, đương nhiên hắn sẽ không xưng hô Tô Tín là đại nhân.
Bởi vì chiến tích của Tô Tín lúc trước, Tô Tín vẫn gánh nổi một tiếng tiểu hữu.
Tô Tín gật đầu, cũng không do dự, trực tiếp cầm kiếm gãy trong tay đi tới trước
thông đạo tiến vào nội cung.
Đây là cánh cửa thanh đồng to lớn, phía trên khắc đầy các phù văn kỳ dị, trên cánh cửa thanh đồng còn có một lỗ thủng, Tô Tín cắm kiếm gãy vào trong, lập tức có một lực lượng truyền tới, kiếm gãy trong tay Tô Tín trực tiếp xâm nhập vào giữa lỗ thủng.
Sắc mặt Tô Tín lúng túng, kiếm gãy này lại biến thành tiêu hao phẩm.
Phải biết rằng hắn sau này còn chuẩn bị đi vào Cửu Trọng Kiếm Các một lần, chỉ cần phá vỡ thanh chìa khóa này thì hắn vẫn có thể tiến vào không gian Cửu Trọng Kiếm Các.
Nhưng không nghĩ tới mở cánh cửa này cần phải triệt để thôn phệ kiếm gãy mới được.
Bỗng nhiên cánh cửa thanh đồng to lớn lắc lư một hồi, cánh cửa chậm rãi bay lên, trước mắt là tia sáng trắng, căn bản không thấy thứ gì.
Hơn nữa bên trong lại bị quấy nhiễu, cho dù là cao thủ như Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Tần Nghiễm Vương Diệt, tinh thần bọn họ cũng không thể điều tra động tĩnh bên trong.
Mọi người liếc nhau, cuối cùng vẫn do Thiên đình và Địa phủ dẫn đầu tiến vào trong đó.
Đi vào trước mặc dù có nguy hiểm nhưng có thể chiếm được tiên cơ.
Phần đông thế lực nơi này lại không thể địch nổi Thiên đình cùng Địa phủ, trong tình huống không có chí bảo xuất hiện thì không nên xung đột với Thiên đình và Địa phủ mới thỏa đáng, vẫn chưa tới thời gian chiến tranh, tặng phần tiên cơ này cho bọn họ cũng được.
Tô Tín cống hiến thanh kiếm gãy, Thiên đình và Địa phủ đều hứa hẹn sẽ cho hắn một phần cơ duyên, cho nên hắn cũng trực tiếp đi theo sau lưng người Thiên đình và Địa phủ.
Lúc tất cả mọi người tiến vào trong lối đi, tia sáng trước mặt biến mất, bọn họ bị cảnh tượng bên trong dọa sợ hãi.
Bọn họ nhìn thấy bên trong Cửu Trọng Kiếm Các là một đống phế tích và các dấu vết chiến đấu, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bộ hài cốt nào.
Bây giờ xuất hiện trước mặt mọi người lại là một hành lang do cự thạch mở ra, chung quanh đường hành lang lộ ra các thi thể dữ tợn và đáng sợ.
Trên vách tường xám trắng là các vết máu, vết máu đã khô, trên mặt đất có rất nhiều xương, còn có các thây khô gương mặt dữ tợn.
Càng làm cho người ta cảm giác khủng bố là trên người những thi cốt và thây khô này chỉ có một vết thương trí mạng do đao kiếm và quyền pháp tạo thành, nhưng đại bộ phận thi cốt thiếu rất nhiều thứ, một ít vết tích bị cắn xé còn lưu lại trên đó.
Tất cả mọi người nhìn ra, đây cũng không phải là động vật cắn xé ăn thịt, mà là con người.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 1155 - Bí Văn Thượng Cổ (1)
Đối với những người trong giang hồ mà nói, lục đục với nhau, tàn sát lẫn nhau rất bình thường, bọn họ cũng từng làm chuyện tàn khốc hơn nhưng bảo bọn họ ăn thịt đồng loại, bọn họ thật sự không thể làm chuyện này.
Loại hành vi này có thương tích thiên hòa, vi phạm luân thường, nếu bị người khác biết được sẽ bị tất cả đồng đạo trên giang hồ tiến hành đuổi giết.
Ngày xưa Huyết Ma giáo dùng máu người luyện công, làm ra loại chuyện thương tích thiên cho nên bị cả giang hồ vây công.
Khi đó Huyết Ma giáo mạnh bao nhiêu? Uy thế quả thực còn lớn hơn cả Bạch Liên giáo hiện tại gấp mấy lần, thân là đứng đầu cửu ngục tà ma, lực áp quần hùng.
Nhưng kết quả như thế nào? Cuối cùng Huyết Ma giáo vẫn bị cả giang hồ liên thủ tiêu diệt, hiện tại chỉ còn một ít điển tịch tàn thiên truyền lưu trên giang hồ.
Nhìn những hài cốt trước mắt đã thuyết minh một chuyện, những người này đều trình diễn cảnh tượng ăn thịt người tại đây.
Cửu Trọng Kiếm Các tồn tại không phải bí mật, Vũ Sư đã từng nói qua bí mật với Tô Tín thì những người khác cũng biết gần hết.
Bên ngoài Kiếm Các không có hài cốt, chẳng lẽ mọi người trong Cửu Trọng Kiếm Các đều tập trung trong một trọng kiếm các cuối cùng hay sao?
Tất cả mọi người có chút không hiểu, bởi vì bọn họ không trải qua chuyện này.
Lúc trước Cửu Trọng Kiếm Các bị người ta phong bế từ bên ngoài, võ giả của binh qua bát bột còn lại bị nhốt bên trong Cửu Trọng Kiếm Các và không có nguyên khí thiên địa tẩm bổ, thậm chí Cửu Trọng Kiếm Các cũng dần dần trở thành tử địa, hoàn toàn không nhìn thấy một cây cỏ dại.
Trong loại tình huống này bọn họ biết rõ xảy ra chuyện gì cũng có khả năng, mặc dù nói đại bộ phận bị nhốt bên trong đều là cường giả, có nhiều khả năng là võ giả Hóa Thần Cảnh hoặc là Dung Thần Cảnh, có lẽ còn có Dương Thần cùng Chân Vũ ở trong đó.
Đám cường giả này không có lực lượng, cho dù là Chân Vũ Cảnh lục địa thần tiên cũng chỉ có thể bị đánh rơi phàm trần, hoàn toàn không khác gì người bình thường.
Hiện tại mọi người cũng không quan tâm tới những hài cốt kia, tất cả mọi người tới Cửu Trọng Kiếm Các tìm kiếm cơ duyên, mặc dù bọn họ hiếu kỳ những bí mật kia nhưng lại không xem trọng bằng cơ duyên.
Cho nên tất cả mọi người không có tiếp tục dừng lại, lập tức tiến sâu vào trong thông đạo.
Trên vách tường thông đạo dùng hoa văn màu miêu tả một ít đồ án, trông rất sống động, dù cho không có văn tự cũng có thể làm cho người ta xem hiểu nó miêu tả cái gì.
Vừa bắt đầu là những đồ án miêu tả thiên hạ khi Nhân hoàng tại vị đóng đô, khu trục Yêu tộc, chăm lo việc nước, sáng tạo nhất thế hoàng triều bất hủ.
Chỉ có điều những thứ này là truyền thuyết có thể tìm thấy ở bên ngoài, cũng không phải gì quý hiếm.
Nội dung phía sau chủ yếu miêu tả về binh qua cửu bộ, đặc biệt là kiếm bộ, thì ra là vinh quang của Cửu Trọng Kiếm Các.
Vơi tư cách là tồn tại cường đại nhất dưới trướng Nhân hoàng, binh qua cửu bộ
theo sau Nhân hoàng chinh chiến thiên hạ, những cường giả dị tộc Tây Cương, Nam Man đều sợ hãi lạnh run trước binh qua cửu bộ, không ai dám không theo.
Những cảnh tượng này bên ngoài không có, cho nên mọi người vừa đi vừa quan sát, muốn xem xem những cường giả thượng cổ chiến đấu như thế nào.
Sau khi xem đến đây, mọi người lại dừng một lúc, trên những bích họa này có không ít thứ không tầm thường.
Nói công tích của Cửu Trọng Kiếm Các, trên bích hoạ kế tiếp hiển hiện những tình hình có quan hệ với Nhân hoàng.
Ngày xưa trong những năm cuối của nhất thế hoàng triều, Nhân hoàng vẫn lạc, thiên hạ đại loạn, làm cho thiên hạ các nước hỗn chiến, cũng là cơ hội giúp các thế gia và tông môn quật khởi.
Tuy Cơ Hạo Điển hiện tại xưng là Nhân hoàng Đại Chu, nhưng uy thế của hắn kém xa vị Nhân hoàng trong truyền thuyết quá nhiều.
Nếu vị Nhân hoàng ngày xưa còn sống, cho dù thế gia giang hồ hay là tông môn võ lâm, tất cả đều phải thần phục dưới uy thế của Nhân hoàng, làm sao giống như hiện tại, triều đình tại có chút thời khắc thậm chí còn phải thỏa hiệp với tông môn và thế gia.
Chỉ có điều chuyện lúc trước có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Ví dụ như Nhân hoàng đã vẫn lạc, vậy hắn an táng ở nơi nào?
Hơn nữa Nhân hoàng cũng không phải là người cô đơn, hắn có ba mươi hai đứa con, tất cả đều là nhân vật tuấn kiệt theo hắn chinh chiến thiên hạ, cho dù là người nào kế vị cũng không ngồi nhìn thiên hạ đại loạn.
Cuối cùng Nhân hoàng chết không minh bạch, còn ba mươi hai vị hoàng tử cũng mất tích theo hắn, hơn nữa mất tích theo Nhân hoàng chính là những cường giả tâm phúc đi theo hắn năm xưa.
Những chuyện này đều là bí ẩn thượng cổ, chỉ có điều đã qua vạn năm, điển tịch truyền lưu từ thời đại đó đến nơi không còn bao nhiêu, chân tướng đã sớm không biết mất đi ở nơi nào.
Cho nên dần dà không ai nhấc tới những chuyện này, cao lắm là những người có hứng thú với đoạn lịch sử này tiến hành sưu tầm mà thôi, nghiên cứu chúng xem như niềm vui thú.
Những bích họa trước mắt miêu tả lại thiếu thốn lịch sử ngày xưa.
Trên bích họa miêu tả thời khắc đỉnh phong của nhất thế hoàng triều, dùng bích họa điêu khắc lại hình tượng hoàn chỉnh của Nhân hoàng.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 1156 - Bí Văn Thượng Cổ (2)
Cửu long cổn bào, đầu đội mũ miện, uy nghiêm khí phách vô tận cho dù cách bích hoạ thì mọi người vẫn cảm nhận được, chỉ có điều tướng mạo Nhân mơ hồ không nhìn rõ gương mặt.
Mọi người kinh hãi không phải bản thân Nhân hoàng, mà là bối cảnh hắn xé rách hư không, trong đó lại ẩn ẩn lộ ra mặt trời mặt trăng và ngôi sao, lộ ra cảnh tượng huyền ảo đến cực điểm!
Từ xưa đến nay, điểm cuối của võ đạo là gì, điểm ấy rất nhiều người đang suy đoán, thậm chí một ít điển tịch thượng cổ còn không ghi lại rõ ràng.
Tuy người mạnh nhất trên giang hồ chính là Chân Vũ Cảnh, kỳ thật rất nhiều người cũng biết, cho dù là Chân Vũ Cảnh cũng có phân mạnh yếu, hơn nữa trên Chân Vũ Cảnh có còn cảnh giới khác hay không, điểm ấy đã dẫn phát rất nhiều người thảo luận, cuối cùng kết quả cho ra một kết luận, có, khẳng định có!
Người khác bọn họ không dám khẳng định, tối thiểu thực lực vị Nhân hoàng kia tuyệt đối mạnh và đáng sợ hơn các cường giả Chân Vũ Cảnh, hơn nữa mọi người phỏng đoán cảnh giới Chân Vũ Cảnh bằng hai câu nói: phá toái hư không, bạch nhật phi thăng.
Chân Vũ Cảnh bị gọi là là lục địa thần tiên, trên Chân Vũ Cảnh là cái gì? Chân Tiên có thể phá toái hư không sao?
Rất nhiều võ giả ngờ vực vô căn cứ, chỉ có điều trừ cường giả Chân Vũ Cảnh chân chính có thể cảm giác được cảnh giới này, những người khác cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi.
Bây giờ trên bức bích hoạ miêu tả lại đúng truyền thuyết cảnh giới phá toái hư không, mặc dù không có nói rõ nhưng cũng không kém gì viết rõ bốn chữ phá toái hư không trên đó.
Mọi người nghi hoặc nhìn nhau, chẳng lẽ vị Nhân hoàng ngày xưa thật sự là phá toái hư không rời đi?
Rất nhiều người nơi này không nói chuyện, tất cả đều xem tiếp.
Chỉ có điều bích họa kế tiếp miêu tả cảnh tượng làm bọn họ ngạc nhiên không thôi.
Bích hoạ tiếp theo là Nhân hoàng ngồi trên long thuyền cực lớn, dài chừng vạn trượng và dẫn theo vô số nữ thị vệ tùy tùng đứng trên long chu.
Hơn nữa bốn phía Nhân hoàng còn có một đám võ giả đang đứng, từ quần áo bọn họ mà phân tích, những người này đều là các hoàng tử và một đám võ giả tâm phúc dưới trướng Nhân hoàng.
Chỉ có điều long chu không phải đi ra biển, mà là phiêu phù giữa không trung.
Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này sẽ sợ hãi, bởi vì người xem bích họa đều là nguyên thần tam cảnh, cũng là người kiến thức rộng rãi, mặc dù bọn họ có chút kinh ngạc nhưng cũng không có ngạc nhiên.
Lực lượng nhất thế hoàng triều thời kỳ thượng cổ thật sự muốn vượt quá bọn họ tưởng tượng, hiện tại rất nhiều truyền thừa trên giang hồ kỳ thật đều có quan hệ với nhất thế hoàng triều.
Ví dụ như trì kiếm ngũ phái chính giữa ba phái cùng Cửu Trọng Kiếm Các có sâu xa, mà Cửu Trọng Kiếm Các là được ngày xưa Nhân hoàng dưới trướng binh qua chín bộ.
Tứ đại Đạo môn trước kia đều là chi nhánh của Đạo môn, mà Đạo môn vào thời điểm nhất thế hoàng triều lại là quốc giáo.
Ngay cả Thiên đình và Địa phủ hiện tại cũng có quan hệ với nhất thế hoàng triều.
Thực lực Thiên đình và Địa phủ cường đại, tuy truyền thừa bảo tồn hoàn hảo nhưng không có bất cứ truyền nhân nào lưu lại, nguyên nhân trong đó là vì bị nhất thế hoàng triều chém giết.
Nhân hoàng nhất thống thiên hạ, uy thế khôn cùng, bất kể ngươi là tông môn võ lâm hay là thế gia giang hồ đều phải thần phục.
Địa phủ và Thiên đình tự cao thực lực cường đại, nhất thế hoàng triều tập hợp tất cả lực lượng Nhân tộc vẫn có thể chém giết bọn họ không còn một truyền nhân nào.
Như long chu phiêu phù giữa không trung, đoán chừng chính là kiệt tác của Mặc môn lúc trước.
Hiện tại Mặc môn đứng trong hàng ngũ Tà đạo bát môn, các loại cơ quan trên giang hồ đều rất dễ dàng, hơn nữa Mặc môn có thần binh Cự Tử Lệnh cho nên không ai dám đi trêu chọc bọn họ.
Hơn nữa Mặc môn thời điểm thượng cổ còn mạnh hơn hiện tại rất nhiều, có tài nguyên nhất thế hoàng triều làm hậu thuẫn, thủ đoạn của Mặc môn tự nhiên có thể phát huy đến đỉnh phong, có các loại tài liệu, đừng nói là long chu lơ lửng, bọn họ cũng có thể chế tạo ra lầu các lơ lửng.
Bây giờ Mặc môn bởi vì trở ngại tài lực và không tìm thấy tài nguyên lớn như vậy, hơn nữa nhân thủ cũng không đủ, Mặc môn mới chủ công các loại cơ quan loại nhỏ hoặc là khôi lỗi, trên cơ bản không đi nghiên cứu những cơ quan cỡ lớn, thật tình không biết vào thời điểm thượng cổ, Mặc môn nổi danh bằng cơ quan cỡ lớn.
Mọi người đưa mắt nhìn bích họa kế tiếp, long chu chở các cường giả nhất thế hoàng triều bay lên không trung, giữa tầng mây xuất hiện một cánh cửa, bên trong kim mang đại thịnh giống như tiến vào thế giới khác.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là phá toái hư không hay là bạch nhật phi thăng? Cũng đều không giống ah, chẳng lẽ cảnh giới phá toái hư không còn có thể mang theo những người khác cùng phi thăng hay sao? Thế gian này thật sự có tiết mục một người đắc đạo gà chó lên trời sao?
Chỉ có điều mọi người ngạc nhiên trước bích họa cuối cùng.
Long chu bay lên không trung một nửa nhưng lại có máu tươi rơi xuống, vô số chân cụt tay đứt rơi xuống dưới.
Bích họa miêu tả cẩn thận, mọi người có thể nhìn thấy rõ giữa bích họa, những chân cụt tay đứt là từ thị vệ và thị nữ trên long chu!
Bích họa cuối cùng miêu tả long chu bay vào trong tầng mây, trừ chân cụt tay đứt trên mặt đất, một chuyện không ai tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Hơn nữa cánh cửa trong tầng mây biến mất, nhưng lại có mấy khối phiến đá ngọc trắng rơi xuống, bị một đám người lưng vác trường kiếm nhặt được.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 1157 - Quái Vật (1)
Có người không xem hiểu những bích họa này nhưng bọn họ xem như hiểu nội dung đại khái trên bích họa.
Nhân hoàng chưa chết hơn nữa bản thân đã đến cảnh giới phá toái hư không, tuy hắn lại không có bạch nhật phi thăng, mà là trực tiếp ngồi long chu cực lớn dẫn theo mọi người tiến vào cánh cửa kỳ dị.
Kết quả giữa cánh cửa này xuất hiện biến cố gì đó, làm cho từ phía trên rơi xuống không ít tay cụt chân dứt và phiến đá ngọc trắng, do đó bị những võ giả đeo kiếm nhặt được, những người này là người Cửu Trọng Kiếm Các.
Tuy bích hoạ miêu tả nội dung rất đơn giản, nhưng lượng tin tức lại rất lớn, mỗi một chuyện ghi chép trên đó truyền ra giang hồ cũng sinh ra ảnh hưởng to lớn.
Ví dụ nói Nhân hoàng chưa chết cũng đủ chấn động giang hồ.
Hiện tại tất cả mọi người trên giang hồ đều cho rằng Nhân hoàng nhất định đã chết, kết quả người ta còn sống rất tốt, thậm chí còn đột phá đến cảnh giới phá toái hư không trong truyền thuyết.
Hơn nữa vì sao Nhân hoàng buông tha thế hoàng triều thời kì đỉnh phong nhất và mang theo một đám cường giả tiến vào trong cánh cửa kia là chuyện rất kỳ quái.
Dù sao mọi người căn bản không phát hiện ra cảnh tượng sau khi tiến vào cánh cửa là gì, nếu như nói là không gian độc lập cùng loại với Cửu Trọng Kiếm Các thì mọi người cảm giác không giống.
Hơn nữa phiến đá ngọc trắng từ trên không trung rơi xuống ẩn chứa bí mật gì đó, cuối cùng lại bị Cửu Trọng Kiếm Các đạt được.
Về sau người tám binh qua cửu bộ còn lại tấn công Cửu Trọng Kiếm Các, cuối cùng thậm chí còn làm Cửu Trọng Kiếm Các phân liệt, mọi người cũng hoài nghi nguyên nhân trong đó.
Cả đám người đứng im lặng không nói, suy nghĩ nửa ngày sau đó mới đi tiếp.
Nội dung trên những bích hoạ này đều bị bọn họ ghi nhớ trong đầu, đợi đến lúc trở lại tông môn sẽ tìm nhân sĩ tinh thông chuyện này nghiên cứu, hiện tại nha, nhiệm vụ của bọn họ là phải tìm kiếm chỗ tốt lớn nhất.
Đi ra thông đạo, phía trước rộng mở trong sáng, tầm mắt của mọi người nhìn thấy thế giới do ‘ kiếm ’ tạo thành.
Những thanh ‘ kiếm ’ này không phải kiếm chân chính, mà là một ít bia đá hình kiếm khổng lồ, thấp cũng có cao ba trượng, cao nhất vượt qua mười trượng.
Những tấm bia đá lớn bị điêu khắc đơn giản thành hình kiếm, phía trên đầy vết kiếm, trải qua trên vạn năm bị kiếm khí tẩm bổ, tấm bia đá hình kiếm lại sinh ra kiếm khí tận trời.
Nếu có người có thể động vào những tấm bia đá này, chúng tuyệt đối có thể có lực công kích của Địa binh.
Nhưng hấp dẫn mọi người chú ý nhất không phải là những tấm bia đá hình kiếm, mà là những thứ nằm giữa những tấm bia đá này!
Những bia đá hình kiếm có mấy tấm hoặc hơn mười tấm vây quanh nhau, vậy mà trực tiếp tạo thành từng tòa kiếm trận, mỗi một tòa kiếm trận đều có một vật tồn tại.
Chỉ có điều trong kiếm trận có kiếm khí xông lên trời, trên cơ bản đều là mơ hồ, chỉ có điều mơ hồ so sánh hình dáng mới phát hiện, trong đó hẳn là đặt điển tịch, binh khí, còn có một ít những vật khác.
Đôi mắt mọi người đỏ lên, bọn họ hao hết tâm lực tới Cửu Trọng Kiếm Các không phải vì những thứ này sao?
Đặc biệt là thượng cổ kiếm điển trong Cửu Trọng Kiếm Các, chúng có chỗ tốt cực lớn với truyền thừa của tông môn.
Mặc dù nói những kiếm điển thượng cổ này nhất định tối nghĩa khó hiểu, không thích hợp đại bộ phận đệ tử tu luyện, nhưng công pháp của trì kiếm ngũ phái hiện tại trên cơ bản đều diễn biến từ những kiếm điển thượng cổ như vậy.
Chỉ cần trải qua vài đời người cố gắng, hoàn toàn có thể triệt để biến kiếm điển thượng cổ thành thứ có thể phổ cập tu luyện.
Một một kiếm điển uy năng cường đại không bởi vì sửa chữa mà suy yếu, hiện tại tứ đại kiếm điển của Dịch Kiếm Môn đều tới từ Cửu Trọng Kiếm Các, bởi vậy có thể thấy được cường độp công pháp trong Cửu Trọng Kiếm Các.
Đối với võ giả không phải công pháp trên người càng nhiều càng tốt, nhưng đối với một thế lực võ lâm mà nói, công pháp điển tịch trân quý càng nhiều càng tốt.
Bởi vì ngươi sẽ cung cấp cho rất nhiều đệ tử cơ hội tu luyện, sẽ không bởi vì công pháp không thích hợp mà mai một thiên tài.
Thiếu Lâm tự là ví dụ tốt nhất, tiền bối Thiếu Lâm tự trải qua vô số đời thu thập, rốt cục gom góp ra bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự và nhiều loại nội công khác nhau, công pháp luyện thể bí pháp khác nhau.
Với tư cách cả là nơi trân tàng nhiều công pháp điển tịch nhất võ lâm, số lượng công pháp điển tịch của Thiếu Lâm tự vượt quá tất cả mọi người đoán trước, cũng làm không ít người đỏ mắt.
Tối thiểu đối với đệ tử Thiếu Lâm tự thì bọn họ không cần phải sợ không có công pháp tu hành, có thể học bất cứ công pháp nào, dù sao bảy mười hai tuyệt kỹ luôn có một môn thích hợp với bọn họ.
Hiện tại mấy kiếm phái cũng có ý này, tận lực gia tăng điển tịch tông môn nhiều
một ít, như vậy đệ tử sẽ có thể nhiều cơ hội tu luyện hơn.
Hơn nữa những kiếm điển thượng cổ đều là cường giả thời đó truyền xuống, phía trên không chỉ có công pháp tu luyện, càng có kinh nghiệm của những cường giả kia tự tay ghi chép, đây là thói quen của rất nhiều võ giả.
Cường giả Dương Thần Cảnh của Địa phủ cùng Thiên đình đều tự tay ghi chép lại kinh nghiệm trên công pháp của mình.
Bọn họ cũng đã đến Dương Thần Cảnh, tu luyện nhiều môn công pháp cũng có thể giúp bọn họ tấn cấp Chân Vũ, nhưng quan sát kinh nghiệm của những cường giả khác có thể loại suy, từ đó giúp bọn họ lý giải kiếm đạo sâu hơn một bước.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 1158 - Quái Vật (2)
Một đám cường giả chuẩn bị ra tay, nhưng ngay sau đó có tiếng gào thét tức giận thê lương vang lên, bốn phía kiếm trận xuất hiện các quái vật.
Những quái vật này có hình người nhưng lại vô cùng đáng ghê tởm, làn da u ám như cương thi, trong miệng còn có răng nanh dữ tợn.
Thân thể bọn chúng càng thấp bé giống như hài đống mười tuổi, phần bụng phồng lên như cái đấu, tứ chi hết sức nhỏ giống như da bọc xương, toàn thân cao chỉ có tấm vải rách che thân, ánh mắt tham lam nhìn các võ giả.
- Đây là thứ quỷ quái gì?
Hà Vô Sơn cau mày, đám quái vật này giống như ác quỷ trong truyền thuyết Lục Đạo Luân Hồi, nhưng điển tịch thượng cổ lại không có ghi lại hình dáng hồng hoang dị thú như thế nào.
Bốn phía có không ít quái vật tụ tập, hơn nữa còn có một ít quái vật tương đối lớn, trong tay bọn họ cầm một thanh Địa binh thậm chí là Thiên binh!
Mọi người cau mày, khí tức trên người những quái vật này rất cường đại, mặc dù không có khí tức chân khí lưu động nhưng đủ sánh vai với cường giả Hóa Thần Cảnh.
Trọng yếu nhất bất kể bọn chúng cầm đao hay kiếm, tư thế đều tương đối tiêu chuẩn, thậm chí còn tiêu chuẩn hơn cả võ giả xuất thân tán tu.
Một ít võ giả ở đây cau mày, sắc mặt biến thành khó coi, hiển nhiên bọn họ đã
từ dấu vết lưu lại đón ra cái gì đó.
Tô Tín cũng đoán được một khả năng.
Trong Cửu Trọng Kiếm Các tự nhiên không có khả năng có hung thú thượng cổ gì đó, Cửu Trọng Kiếm Các là nơi kiếm bộ lánh đời, tương đương với Ninh Viễn Đường Tô gia, đương nhiên bọn họ sẽ không làm ra những thứ kỳ quái gì đó.
Nhìn tư thế và hình tượng của những quái vật này, lại liên tưởng đến dấu vết thi thể bị cắn xé ăn thịt trong thông đạo, đám người Tô Tín rất dễ dàng đưa ra một kết luận, những quái vật này chính là hậu duệ của những võ giả tám binh qua khác còn sót lại trong Cửu Trọng Kiếm Các!
Thời gian vạn năm thay đổi rất nhiều chuyện, sau khi Cửu Trọng Kiếm Các phong bế không có nguyên khí thiên địa, ngay cả các loại thực vật dần héo rũ, có thể nói biến thành tĩnh mịch.
Dưới loại tình huống này những võ giả còn sót lại biến thành cái gì cũng không ai biết, tuy có khả năng nhất chính là bọn họ chết hết, nhưng hiển nhiên bọn họ đã phát sinh biến hóa, từ người biến thành hiện tại dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Đồng loại ăn thịt lẫn nhau, kết quả hiện tại sinh sôi nảy nở ra hậu đại chẳng khác gì đám ác quỷ trong Lục Đạo Luân Hồi, việc này làm mọi người không rét mà run.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cười lạnh nói:
1.Bị nhốt tuyệt cảnh không đường lui, ngược lại ăn thịt đồng loại, võ giả binh qua cửu bộ ngày xưa đều là đức hạnh này? Thật đáng buồn! Buồn cười!
Thiên đình và Địa phủ rất bất hòa nhưng Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế nói chuyện lại được Mạnh bà cùng Tần Nghiễm Vương Diệt tán thành.
Bọn họ đều là cường giả đương thời, tung hoành cả đời, hùng bá một phương, đều có được kiêu ngạo và điểm mấu chốtthuộc về mình, gặp được loại tuyệt cảnh
như vậy bọn họ cũng không làm được chuyện ăn thịt đồng loại, mặc dù có chết bọn họ cũng sẽ nghịch thiên mà đi, sẽ không sống tạm như thế.
Vào lúc này có giọng nói lạnh lùng vang lên:
1.Ha ha, đứng đấy đó nói chuyện không đau thắt lưng, hậu bối giang hồ hiện tại đều cuồng vọng như vậy sao? Thời khắc sinh tử có đại khủng bố, thế gian này ai dám nói một tiếng mình có thể hoàn toàn không tiếc nuối chết đi?
2.Người không ra người, quỷ không ra quỷ còn sống chính là còn sống, nếu ngươi chết sẽ còn lại cái gì?
Một đám quái vật đẩy tám toa xe tới, trên xe đều có một lão giả đang nằm.
Những lão giả này nói là người còn không bằng nói là một đám thây khô mới thích hợp.
Quanh thân bọn họ da bọc xương, trên người không có sinh cơ.
Đúng vậy, hoàn toàn không có sinh cơ.
Rất nhiều cường giả Dương Thần Cảnh nơi đây, bọn họ sẽ không cảm giác sai, những lão giả kia chính là thây khô, là thây khô sớm không còn sinh cơ.
Nhưng trước mắt thây khô lại nói chuyện, còn lộ ra dáng vẻ tươi cười mỉa mai bọn họ, chuyện này không thể nói không phải chuyện quái dị.
Sau đó mọi người nghĩ ra cái gì đó, nói chuyện không phải những thây khô này, mà là nguyên thần trên người đám thây khô!
Những thây khô này đã chết, nhưng không biết vì sao nguyên thần của bọn họ vẫn tồn tại.
Chỉ có điều những nguyên thần này rất yếu ớt, không thể rời khỏi thân thể, tất cả đều giấu trong cơ thể thây khô.
Sau đó ánh mắt mọi người nhìn vào giữa hai tay thây khô, trong tay những
người này đều ôm phiến đá ngọc trắng, phía trên khắc những văn tự.
Nói đúng ra nguyên thần của bọn họ không dám vào thây khô, mà là bám vào những phiến đá ngọc trắng này.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 1159 - Các Ngươi Cũng Tính Là Võ Giả? (1)
Trước kia bọn họ đã nhìn thấy trong bích họa, những phiến đá ngọc trắng này là từ trên trời rơi xuống, nó có quan hệ với cánh cửa thần bí khi Nhân hoàng tiến vào.
Lúc này hai mắt mọi người tỏa sáng và nhìn chằm chằm vào phiến đá.
Nhưng bọn họ lại buông tha phiến đá, những thây khô kia lại dùng ánh mắt tham lam nhìn đám người Tô Tín.
1.Khặc khặc kiệt! Một đám tiểu bối Dương Thần Cảnh muốn đồ vật trong tay chúng ta? Không biết tự lượng sức mình! Nhưng cũng tốt, gần vạn năm qua chúng ta chưa từng nhìn thấy huyết thực tươi mới như vậy, thật hoài niệm cảm giác này ah.
Đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế mở to mắt nhìn sang đám thây khô.
Gần vạn năm? Tiểu bối Dương Thần Cảnh? Những gia hỏa người không ra người, quỷ không ra quỷ này chính là cường giả Chân Vũ Cảnh của binh qua cửu bộ ngày xưa sao?
Nếu gọi đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế là tiểu bối cũng chỉ có võ giả Chân Vũ Cảnh, những gia hỏa người không ra người, quỷ không ra quỷ này đã từng là cường giả Chân Vũ Cảnh?
Đương nhiên hấp dẫn mọi người nhất là ba chữ ‘ gần vạn năm ’, những kẻ này sống từ thời thượng cổ đến bây giờ?
Phải biết rằng cho dù là cường giả Chân Vũ Cảnh có thọ nguyên dài nhất cũng
chỉ đạt năm trăm tuổi mà thôi, sống gần vạn năm, quả thật có thể gọi là vĩnh sinh.
Cảm giác được ánh mắt của đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế nhìn vào phiến đá ngọc trắng trong tay của bọn họ, những thây khô kia lập tức cười lớn, tiếng cười tràn ngập ý mỉa mai.
1.Chúng ta sống gần vạn năm, những tiểu bối các ngươi rất hâm mộ đúng không? Đáng tiếc các ngươi kém cảnh giới này rất xa.
2.Chân Vũ lâm không, lục địa thần tiên, chỉ có đến cảnh giới này mới có tư cách đi truy tầm cảnh giới trường sinh.
Trên mặt tám thây khô không có chút biểu lộ nào nhưng lời bọn họ nói mang theo châm chọc nồng đậm.
1.Đám con sâu cái kiến các ngươi cũng mưu toan ngấp nghé cánh giới này, hiện tại các ngươi chỉ xứng là huyết thực của chúng ta mà thôi!
2.Đúng rồi, còn phải cảm tạ các ngươi mở cửa lớn Cửu Trọng Kiếm Các, về sau chúng ta sẽ có huyết thực không ngừng, khặc khặc khặc!
Vừa dứt lời, bất kể tám thây khô này hay những quái vật hình người kia đều lộ ra vẻ mặt tham lam, hiển nhiên bọn họ thật sự đối đãi với mọi người như đồ ăn.
- Con sâu cái kiến? Con sâu cái kiến chính thức sống tạm, nhưng các ngươi ah.
Tần Nghiễm Vương Diệt lắc đầu, ngữ khí đông cứng còn mang theo khinh thường nồng đậm.
Hắn nói chuyện không nhiều lắm nhưng những lời này lại nói ra tiếng lòng của phần đông võ giả Dương Thần Cảnh.
Tuy ban đầu bọn họ ngạc nhiên vì sao tám thây khô này có thể sống vạn năm lại đều là tồn tại Chân Vũ Cảnh.
Hiện tại bọn họ đã nghĩ thông suốt, đám người này sống tạm hậu thế cũng gọi
là vĩnh sinh sao? Nhìn dáng vẻ của bọn họ hiện tại cũng xứng gọi là cường giả Chân Vũ Cảnh?
1.nơi này cho dù là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế hay Tần Nghiễm Vương Diệt, hoặc là đám người Hà Vô Sơn Hàn Đông Đình, các cường giả Dương Thần Cảnh đều trải qua chém giết trên giang hồ mới tới cảnh giới này, mỗi người đều có tâm cường giả.
Bọn họ đều có kiêu ngạo của mình, cho dù lúc trước bọn họ không hiểu tình hình, nhưng bọn họ lại có tự tin trong tình huống như vậy sẽ lựa chọn liều chết đánh cược một lần chứu không phải lựa chọn biến thành loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ sống tạm như thế, buông tha tôn nghiêm võ giả, dùng huyết thực đồng loại, cho dù sống vạn năm cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Bắc Cực Tử Vi Đại Đế càng cười lạnh nói:
1.Các ngươi cho rằng các ngươi còn là cường giả Chân Vũ Cảnh ngày xưa hay sao? Từ ngày các ngươi lựa chọn sống tạm hậu thế thì các ngươi đã không phải.
2.Nhìn dáng vẻ các ngươi hiện tại xem, còn có khí thế cường giả Chân Vũ Cảnh hay sao?
Hiện tại bọn họ chẳng qua là một đám rác rưởi kéo dài hơi tàn mà thôi, loại tồn tại này đừng nói là Chân Vũ Cảnh, nói bọn họ là võ giả cũng đã sỉ nhục võ giả.
Những người khác gật gật đầu, hiển nhiên rất tán thành lời nói của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.
Thời gian có thể cải biến rất nhiều thứ, bọn họ không thể tưởng tượng được sinh hoạt vạn năm trước như thế nào, cũng không muốn suy nghĩ.
Nhưng bọn họ có thể khẳng định, thời gian vạn năm như vậy, trí nhớ thân là cường giả Chân Vũ Cảnh đã bị mài đi, hiện tại bọn họ chỉ là đám quái vật ăn thịt người mà thôi.
Bỗng nhiên tám thây khô bộc phát chấn động tinh thần lực khủng bố, uy áp
cường đại hàng lâm, thân thể bọn họ đã tử vong, hiện tại đã biến thành một vật chứa, ngay cả nguyên thần cũng phải tạm thời lưu lại trong phiến đá ngọc trắng mới miễn cưỡng còn sống.
Dù sao bọn họ ngày xưa cũng là võ giả Chân Vũ Cảnh cho nên uy thế động thủ rất mạnh.
Chỉ có điều đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lại không sợ, trực tiếp ra tay với tám thây khô.
Hiện tại bọn họ vừa vặn có tám cường giả Dương Thần Cảnh cho nên mỗi người có thể đấu một người.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 1160 - Các Ngươi Cũng Tính Là Võ Giả? (2)
Võ giả cuối cùng vẫn dựa vào bản thân, cho dù ngươi không có thân thể sống tạm bợ tới hôm nay, như vậy còn lại mấy phần thực lực?
Đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế hoàn toàn không đặt bọn họ vào trong mắt, bọn họ chỉ chú ý phiến đá ngọc trắng trong tay đám thây khô mà thôi.
Những phiến đá ngọc trắng này chính từ trên trời giáng xuống, hiện tại càng có thể giúp nguyên thần trường tồn, loại chuyện liên quan tới bí mật trường sinh làm bọn họ quan tâm nhất.
Đương nhiên trường sinh thì trường sinh, nhưng bọn họ sẽ không vì trường sinh hư vô mờ mịt mà biến bản thân mình thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
- Các vị, đều động thủ đi, tất cả bằng thực lực!
Bắc Cực Tử Vi Đại Đế cười lớn một tiếng, trực tiếp giết vào trong đám quái vật thây khô.
Mấy thây khô do đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế đối phó, nhiệm vụ của những người khác hiện tại chính là đánh chết quái vật, đương nhiên trọng yếu nhất chính là đoạt được bảo vật trân quý trong kiếm trận.
Những thứ này đều là bảo vật truyền thừa của Cửu Trọng Kiếm Các, chính là là chân chính vô giá chí bảo, bọn họ hao hết tâm lực tới đây Cửu Trọng Kiếm Các cũng là vi chúng.
Võ giả tuy nhiên cảm ngộ thiên địa, tu luyện nguyên thần, nhưng kỳ thật hay vẫn là dùng thân thể làm cơ sở.
Dưới mắt những này thây khô không có thân thể, đại bộ phận thủ đoạn có thể nói đều vận dụng không.
Hơn nữa trong Cửu Trọng Kiếm Các không có nguyên khí thiên địa thời gian gần vạn năm, chỉ có thể mượn nhờ phiến đá ngọc trắng sống tạm qua ngày, thậm chí ngay cả nguyên thần bản thân cũng phát sinh biến hóa.
Hiện tại bọn họ có được tính là cường giả Chân Vũ Cảnh hay không đã không cần hoài nghi, tối thiểu trong lần giao thủ này, trên mặt những thây khô kia không có biểu lộ gì nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận vẻ mặt kinh hãi của bọn họ, kinh hãi những kẻ bị bọn họ xem thành con sâu cái kiến lại có thể đối địch chính diện trước mặt bọn họ, thậm chí còn chiếm cứ thượng phong.
Nhìn những cường giả này chiến đấu thì Tô Tín lắc đầu, những cường giả Chân Vũ Cảnh hiện tại đã triệt để biến thành quái vật, thời gian vạn năm, bọn họ không chỉ có quên chính mình là ai, thậm chí cũng đã quên đi chém giết và kinh nghiệm chém giết của mình.
Ví dụ như Mạnh bà trực tiếp ra tay hoa rơi đầy trời, sát cơ vô tận ẩn chứa trong đó, một nguyên thần thây khô chỉ biết phát ra tinh thần phong bạo nhưng lại bị tất cả hoa rơi xoắn giết.
Tô Tín lắc đầu, cường giả Dương Thần Cảnh như Mạnh bà đều trải qua vô số lần chém giết mới có thể đạt tới cảnh giới này.
Bọn họ đã dám ra tay thì có tự tin tuyệt đối vào mình, trong cảm giác của bọn họ tự nhiên có thể đoán được những thây khô này mạnh bao nhiêu, thậm chí ngay cả Tô Tín cũng không cảm giác được bao nhiêu áp lực tới từ bọn họ.
Vào lúc này Tô Tín cũng không đặt ánh mắt lên người bọn họ, công pháp điển tịch trong Cửu Trọng Kiếm Các mới là thứ hắn cần.
Luận kiếm pháp, kỳ thật Tô Tín tạm thời không thiếu, Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín còn chưa tu luyện tới đỉnh phong, Huyết Hà Thần Kiếm trải qua Tô Tín diễn biến cho nên uy năng có thể sánh ngang kiếm pháp tứ tinh.
Chỉ có điều người cứ như vậy vĩnh viễn sẽ không thấy đủ, Tô Tín cũng như thế.
Sau khi sử dụng kiếm hai mươi ba cùng Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm, Tô Tín cũng muốn có một môn vũ kỹ tất sát kỹ vô cùng cường đại.
Cho dù kiếm hai mươi ba hay Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm đều là vũ kỹ cấp bậc tứ tinh nửa, Tô Tín muốn hối đoái cũng tích lũy thời gian rất lâu, dựa vào rút thưởng chỉ có thể xem vận khí, nói không chừng không biết lúc nào mới có thể hối đoái thành công.
Cho nên Tô Tín từ khi vừa mới bắt đầu đã không định gom góp đủ phản phái trị rút thưởng đạt được kiếm pháp chí cường, mà là dựa vào bản thân dung hợp.
Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm quá mức đặc thù có thể trực tiếp bài trừ, Tô Tín muốn dung hợp chính là kiếm hai mươi ba.
Không dựa vào hệ thống tự hành dung hợp công pháp, Tô Tín đã chứng minh qua có thể thực hiện việc này.
Giống như hai thức đầu Phá Sát và Kinh Mộng trong Tam Chỉ Đạn Thiên là Tô Tín tu hành Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ tới mức cực kỳ tinh thâm, cộng thêm hắn hối đoái Tam Chỉ Đạn Thiên, có cảm thụ về môn vũ kỹ này cho nên mới có thể tự hành lĩnh ngộ ra.
Một chỉ Thiên Địch cuối cùng trong Tam Chỉ Đạn Thiên càng như vậy, chính là Tô Tín cảm ngộ chỉ pháp đại thành mới sáng tạo ra một chỉ này, nó đã không kém gì Thiên Địch do Địch Sầu Phi thi triển, lại là một chỉ Thiên Địch của bản thân Tô Tín.
Hiện tại Tô Tín muốn làm chính là như thế, bởi vì hối đoái qua kiếm hai mươi ba, trong nội tâm Tô Tín đã có cảm giác sử dụng kiếm hai mươi ba, cũng có dàn
giáo về kiếm hai mươi ba.
Bản thân kiếm hai mươi ba chính là Kiếm Thánh dựa vào hai mươi ba thức Thánh Linh kiếm pháp phát huy đến mức tận và diễn biến thành.
Tô Tín không có Thánh Linh kiếm pháp, cho nên hắn không thể phục chế ra kiếm hai mươi ba nguyên bản.
Tô Tín lại có thể dùng Huyết Hà Thần Kiếm, có thể dùng Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, có thể dùng kiếm pháp trong Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải và vô số các kiếm pháp Tô Tín đoạt đến dung hợp với nhau, có dàn giáo căn bản của kiếm hai mươi ba, Tô Tín có thể dung hợp thành kiếm hai mươi ba của mình.
Chỉ có điều sau khi dung hợp thành kiếm hai mươi ba có khả năng sẽ yếu hơn nguyên bản, cũng có khả năng mạnh hơn nguyên bản, tất cả đều quyết định bởi kiếm pháp Tô Tín dung hợp mạnh bao nhiêu.
Nếu như tất cả đều là cấp bậc như Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí, kiếm hai mươi ba của Tô Tín tự nhiên có uy năng nghịch thiên, đây cũng là nguyên nhân Tô Tín lúc trước nói kiếm hai mươi ba có tiềm lực vô hạn.
Chỉ có điều Tô Tín cũng biết việc này là không thể nào, tối thiểu đối với Tô Tín hiện tại là không thể nào.
Vũ kỹ như Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí có thể có tư cách trở thành công pháp truyền thừa trong thế lực đỉnh cấp, muốn thu thập hơn mười loại công pháp như vậy, trừ phi Tô Tín trở thành võ lâm chí tôn mới có thể.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 1161 - Thu Hoạch Lớn (1)
Những quái vật chung quanh không ngừng tấn công, Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí bộc phát quanh người Tô Tín, dùng bản thân hắn làm trung tâm, phạm vi mấy trăm trượng chung quanh hóa thành tử địa.
Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí quần chiến vô song, phạm vi lớn, hơn nữa tiêu hao chân khí nằm trong phạm vi khống chế của Tô Tín, đặc biệt quá dễ dàng khi dùng đối phó những quái vật không tính là mạnh trước mặt.
Chỉ có điều việc này chỉ đúng với Tô Tín, còn đối với người khác lại không phải như vậy.
Trong cơ thể đám quái vật này không có chân khí, mọi người cũng không biết bọn chúng sinh tồn dựa vào cái gì, nhưng thân thể của bọn chúng cực kỳ cứng rắn giống như kim thiết.
Hơn nữa bọn chúng có hình người nhưng cũng không có linh trí gì đáng nói, quả thực là một đám khôi lỗi, liên tục hung hãn không sợ chết tấn công mọi người, chuyện này tạo thành áp lực lớn đè ép mọi người.
Từng mảng lớn kiếm khí giáng xuống, những quái vật kia bị xoắn giết liên tục, nhưng quỷ dị là trên người bọn chúng lại không có bao nhiêu máu tươi chảy ra, trong thân thể đều là chất lỏng màu vàng sệt, nhìn buồn nôn tới cực điểm.
Tách ra khỏi đám quái vật, Phi Huyết Kiếm bên hông Tô Tín ra khỏi vỏ, trực tiếp đánh nát một tòa kiếm trận, hắn cũng lấy điển tịch trân tàng bên trong ra..
Nhàn nhã giống như dạo chơi, Tô Tín liên tiếp ra tay, lại đoạt được ba bộ công
pháp điển tịch và một kiếm hoàn do cường giả Dương Thần Cảnh lưu lại, những người khác nhìn thấy liền hận ngứa răng, trong nội tâm ghen ghét tới cực điểm.
Chỉ có điều rất đáng tiếc, bọn họ không thể miểu sát quái vật, hơn nữa cũng không phải người quần chiến vô song, chỉ có thể chậm rãi đánh chết đám quái vật.
Nhân vật như Tô Tín chỉ có người của Thiên đình và Địa phủ mới làm được.
Địa phủ Bạch Vô Thường chính là ‘ Phi Tinh Truyền Hận ’ Bạch Duy Duyến, hắn vừa ra tay chính là U Minh liệt diễm bay lên trời, trực tiếp miểu sát đám quái vật.
Thiên đình Vũ Sư ra tay uy thế có phần giống Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí của Tô Tín, trên trời mưa rơi xuống như trút nước, trực tiếp đánh chết rất nhiều quái vật.
Nhưng dùng tốc độ của bọn họ lại kém hơn Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí của Tô Tín một bậc.
Những kiếm trận chung quanh Tô Tín đều bị hắn trực tiếp quét ngang, ngay cả vị trí những kiếm trận khác cũng nằm trong tay Tô Tín.
Vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh và một Dung Thần Cảnh của Danh Kiếm Sơn Trang vô cùng chật vật mới có thể quét sạch đám quái vật trước mặt mình, kết quả không đợi bọn họ phá vỡ kiếm trận đã bị kiếm khí quét qua, kiếm trận bị hủy diệt, đồ vật bên trong cũng nằm trong tay Tô Tín.
- Tô Tín!
Tên võ giả Dung Thần Cảnh của Danh Kiếm Sơn Trang nổi giận gầm lên với
Tô Tín:
1.Đây là đồ ta vừa ý, ngươi bây giờ đi đoạt là có ý gì? Tô Tín hoàn toàn thất vọng:
1.Ngươi trước vừa ý chính là của ngươi? Trong kiếm các này có vô số bảo vật, tất cả những thứ Danh Kiếm Sơn Trang ngươi vừa ý là của ngươi sao?
2.Muốn đoạt bảo, vậy thì xuất thực lực ra đi, nhanh tay có, chậm tay không, tốc độ các ngươi chậm thì đoán được ai.
3.Đương nhiên nếu như các ngươi muốn cường đoạt thì ta phụng bồi, dù sao ta sẽ không sốt ruột.
4.Ngươi...
Những người Danh Kiếm Sơn Trang đều nhìn chằm chằm vào Tô Tín, hận không thể tranh tài với hắn một hồi.
Phải biết rằng Danh Kiếm Sơn Trang hiện tại đứng đầu trì kiếm ngũ phái, người Danh Kiếm Sơn Trang ở bên ngoài có thể hoành hành không sợ, lúc nào thừa nhận ủy khuất như thế?
Huống chi kiếm giả thà gãy không cong, người Danh Kiếm Sơn Trang làm việc nổi danh thô bạo, bọn họ trong tình huống đụng phải loại chuyện này sẽ đi lên tranh tài với Tô Tín một hồi.
Nhưng đáng tiếc hiện tại không phải là thời điểm bình thường.
Hà Hưu cũng chủ ý đến bên này, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
1.Ngũ thúc, trước không cần phải quản hắn, chúng ta đi nơi khác cướp đoạt kiếm trận.
Tên võ giả Dung Thần Cảnh cũng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn theo vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh rời đi.
Nếu là lúc bình thường, Hà Hưu nhất định sẽ xông lên đánh với Tô Tín một trận.
Chỉ có điều sau khi bị Hà Vô Sơn giáo huấn một lần thì hắn có chút ít đốn ngộ,
biết rõ chấp niệm trong lòng mình quá nặng.
Tuy hắn hiện tại vẫn không thể buông chấp niệm trong lòng xuống nhưng tối thiểu hắn đã đứng ở vị trí người thừa kế suy nghĩ vì lợi ích của Danh Kiếm Sơn Trang, làm ra quyết định có lợi cho Danh Kiếm Sơn Trang nhất, cũng giống như hiện tại.
Hiện tại mấy thế lực cùng nhau tranh đoạt này chỗ tốt trong Cửu Trọng Kiếm Các, thời điểm này đánh với Tô Tín một trận thuần túy là lãng phí thời gian và phá hư đại sự.
Huống chi Tô Tín có thể là người chém giết Dương Thần Cảnh, tuy trận chiến ấy có đủ loại nhân tố ở trong đó, nhưng tối thiểu người ta là người thật sự chém giết cường giả Nguyên Thần Cảnh, ai biết hắn còn có bao nhiêu át chủ bài trong tay?
Cho dù bên Danh Kiếm Sơn Trang có võ giả Dung Thần Cảnh cũng không nhất định làm gì được Tô Tín trong thời gian ngắn, cho nên Hà Hưu lập tức đưa ra lựa chọn phù hợp với lợi ích của Danh Kiếm Sơn Trang nhất.
Đó chính là có ân oán gì cứ chờ ra khỏi Cửu Trọng Kiếm Các lại tính, nhưng ở trong Cửu Trọng Kiếm Các, tất cả mọi người phải dùng lợi ích của Danh Kiếm Sơn Trang làm đầu.
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nhìn Hà Hưu, vị ‘ Kiếm công tử ’ Hà Hưu này bị Tiêu Hoàng đánh giá là vũ phu đã có một ít thành thục.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận