Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1624 - Bạch Hổ Thần Quân

Bạch Hổ Thần Quân
Một đao chém xuống, tựa như thiên không bị phá, Phán Quan Bút trong tay Thôi Phán quan ẩm ầm hạ xuống. U Minh tử khí vô tận ầm ầm bạo. Hai sức mạnh cường đại trực tiếp đụng nhau, nhất thời tuôn ra một luồng chấn động kinh khủng.
Lực bạo của Thôi Phán quan vô cùng cường đại nhưng cho dù là như vậy thì với sức mạnh của Bạch Hổ Thần Quân, hắn vẫn có thể áp chế đươc. Thực lực này đã có thể nói là kinh khủng.
Hơn nữa, võ đạo của Bạch Hổ Thần Quân cũng có hơi chút bất đồng so với những võ giả Dương Thần cảnh khác.
Chỉ dùng mấy chiêu Tô Tín đã có thể nhìn ra, Bạch Hổ Thần Quân chọn con đường võ đạo cực đoan nhất.
Mặc dù trong tay hắn có đao nhưng hắn luyện tự thân thành trường đao sắc bén vô cùng. Dữu kim khí sát phạt vô biên không phải tỏa ra từ trong đao của hắn mà là từ trong cơ thể của hắn!
Nhân vật như vậy thực chất Tô Tín cũng từng gặp qua, đó chính là Huyền Chân của Giảng Kinh đường ở Thiếu Lâm Tự.
Huyền Chân tu luyện công pháp Kim Cương Tịnh Thể Lưu Ly Quyết bí truyền của Thiếu Lâm Tự. Luyện hóa thân xác thành giống như như kim cương lưu ly, tinh khiết hoàn mỹ, bách độc bất xâm.
Còn Bạch Hổ Thần Quân đây thì lại là cực đoan, luyện bản thân thành binh khí thực thụ. Dùng vô biên dữu kim sắc bén khí luyện thể. Đau đớn này không giống như thường. Người bình thường đến thử một chút cũng không dám nhưng không ngờ Bạch Hổ Thần Quân lại thành công.
Bởi vì bị đất phong ấn này áp chế linh giác nên khi Tô Tín trông thấy Bạch Hổ Thần Quân và Thôi Phán quan thì hai người họ cũng trông thấy Tô Tín.
Hai người này thoạt tiên là có chút cảnh giác sau đó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Thôi Phán quan thở phào là vì thấy người mình tới. Còn Bạch Hổ Thần Quân là vì Tô Tín không có sức uy hiếp với hắn.
Dẫu sao với Bạch Hổ Thần Quân mà nói, trên chiến trường thượng cổ này, đối thủ duy nhất của hắn thực chất cũng chỉ có Thiên Đình.
Hắn biết lần này Tô Tín đến là để giúp Huyễn Ma Đạo, cho nên bí mật giữa Thiên Đình và Địa Phủ chắc chắn Tô Tín cũng không biết. Giữa bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì.
Hơn nữa quan trọng chính là lần trước ở Cửu Trọng Kiếm Các, còn cả lúc tuyệt diệt Thanh Thành Kiếm phái hai bên cũng từng có hợp tác. Đã vậy, bây giờ dễ nói chuyện hơn nhiều.
Dĩ nhiên đây cũng là vì Tô Tín có tư cách nói chuyện trực tiếp với cường giả Thiên Đình. Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã bị Bạch Hổ Thần Quân một đao chém bay, nào còn có chuyện đứng nói nhảm với hắn?
Bởi vậy, trong mắt Bạch Hổ Thần Quân lóe lên vẻ kinh dị, nói thẳng: “Tô đại nhân, ngươi và Thiên Đình ta cũng coi như là người quen cũ. Chúng ta cũng từng hợp tác với nhau. Ở đây không có ai, nếu ngươi giúp ta xuất thủ chém chết Thôi Phán quan của Địa Phủ thì ta sẽ cho ngươi mức thù lao khiến ngươi thỏa mãn. Ngươi thấy thế nào?”
Lúc này Thôi Phán quan cũng chỉ vào Bạch Hổ Thần Quân nói: “Tô đại nhân, Địa Phủ chúng ta cũng từng có hợp tác với ngươi. Ngươi giúp ta giết Bạch Hổ Thần Quân, đồ ta cho ngươi nhất định sẽ nhiều hơn Thiên Đình!”
Tô Tín cười khổ chắp tay nói: “Chuyện của Thiên Đình cùng Địa Phủ ta không xen vào thì hơn. Hai vị cứ tiếp tục đi.”
Vừa nói, Tô Tín còn vừa làm như thể muốn rời đi.
Thấy Tô Tín chọn như vậy, Bạch Hổ Thần Quân cũng âm thầm gật đầu một cái. Lựa chọn vậy mới phù hợp với tính cách của Tô Tín.
Dù sao với Tô Tín hiện tại mà nói thì Thiên Đình và Địa Phủ không có mâu thuẫn với hắn. Thậm chí hai bên cũng từng hợp tác với nhau trong trận diệt Thanh Thành Kiếm phái. Tô Tín hẳn cũng biết sự kinh khủng của Thiên Đình và Địa Phủ.
Cho nên bây giờ, lựa chọn thông minh nhất của Tô Tín chính là không giúp bên nào, thẳng thừng bỏ đi.
Nếu Tô Tín đồng ý giúp một bên xuất thủ, vậy thì Bạch Hổ Thần Quân mới nghi ngờ Tô Tín có ý đồ gì xấu.
Ngay lúc Bạch Hổ Thần Quân chuyển sự tập trung từ Tô Tín quay về Thôi Phán quan, Tô Tín chớp mắt quay đầu, trong mắt lóe lên sát cơ lạnh như băng!
Vô số mũi kiếm khí lạnh thấu xương không tưởng tượng nổi ầm ầm bạo nổ quanh thân Bạch Hổ Thần Quân, ngay lập tức tạo thành kiếm ngục, vây xoắn lấy Bạch Hổ Thần Quân!
Bị công kích bất thình lình, Bạch Hổ Thần Quân căn bản không nghĩ đến. Tầm mắt của hắn đều đặt hết trên người Thôi Phán quan. Dưới tình huống bị kiếm khí cường đại vây xoắn lấy, khí sắc bén ầm ầm bạo, trên trời dưới đất đã không thấy được bóng người của Bạch Hổ Thần Quân nữa. Thoáng chốc, cả người hắn biến thành một thanh khai thiên cự nhận, trong nháy mắt chém nát kiếm ngục của Tô Tín!
Cường giả Thiên Đình đúng là không hổ tên Thiên Đình. Thực lực của Bạch Hổ Thần Quân mạnh hiếm thấy trên đời. Thậm chí so với Mộ Dung Long Thư ngày trước còn mạnh hơn đến mấy lần.
Tô Tín bỗng dưng xuất thủ đánh lén, Bạch Hổ Thần Quân vội vàng ngăn cản, nhưng dù là vậy hắn vẫn có thể phát ra được sức mạnh lớn như thường. Nếu đổi lại là người bình thường e là sớm đã bị Tô Tín đánh cho bị thương nặng.
“Tô Tín! Ngươi muốn tìm chết à?” Bạch Hổ Thần Quân hai mắt đỏ thẫm giận quát một tiếng.
Hắn quả thực không ngờ Tô Tín bỗng dưng xuất thủ đánh lén hắn. Hình như Thiên Đình cũng không có thù oán gì với Tô Tín chứ?
Chẳng lẽ trước khi Bạch Hổ Thần Quân và Thôi Phán quan giao thủ, Tô Tín và Địa Phủ đã có thỏa thuận gì rồi?
Chương 1625 - Bạch Hổ Thần Quân (2)
Bạch Hổ Thần Quân (2)
Bạch Hổ Thần Quân không nghĩ ra, dĩ nhiên bây giờ hắn cũng không có thời gian để nghĩ.
Tô Tín xuất thủ đánh lén, Bạch Hổ Thần Quân đỡ được, nhưng Thôi Phán quan thì hắn không ngăn được!
Lúc Bạch Hổ Thần Quân chém nát Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín, Thôi Phán quan cũng đã xuất thủ.
Phán Quan Bút mảnh khảnh như hạ xuống từ U Minh, tử khí âm tà vô tận ầm ầm bạo!
U Minh sinh tử phán, Hoàng Tuyền thư tương kiến!
Chấn động ầm ầm bạo, Bạch Hổ Thần Quân không kịp xuất đao, khí dữu kim sắc bén quanh thân hắn hóa thành hư ảnh Bạch Hổ hiện lên sau lưng, nhất thời phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc.
Hổ gầm long ngâm, một tiếng gầm của Bạch Hổ Thần Quân mang khí sát phạt oanh liệt giống như kim thiết. Uy năng này thậm chí không kém so với Sư Tử Hống của cao tăng Thiếu Lâm Tự sau khi đại thành.
Nhưng dù uy năng hổ gầm có mạnh hơn nữa cũng là vội vàng xuất thủ, nào có thể địch lại nổi lực bạo đến mức tận cùng chí cường của Thôi Phán quan?
U Minh khí vào cơ thể, Bạch Hổ Thần Quân nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, té bay ra ngoài.
Thừa thời cơ này, Tô Tín đánh ra một quyền, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn!
Bạch Hổ Thần Quân nổi giận gầm lên một tiếng, ảnh đao trong tay phân hóa vạn thiên. Trong mỗi một đao đều mang khí sát phạt vô tận.
Có điều, dẫu sao hắn cũng đã bị Thôi Phán quan đánh trọng thương, dưới một quyền chí cường của Tô Tín, đao ảnh kia vỡ nát tan tành, ngay cả thiên bình trong tay hắn cũng răng rắc vỡ vụn!
Quyền ý cường đại đánh bay Bạch Hổ Thần Quân đến cả trăm trượng. Một quyền này không có thêm thuộc tính gì. Một quyền bá đạo này chỉ có sức mạnh đơn thuần!
Cho nên, dù cho Bạch Hổ Thần Quân đã luyện thân xác thành binh khí nhưng dưới một quyền này của Tô Tín, thân thể hắn vẫn xuất hiện vết nứt li ti.
Tô Tín xuất thủ, Thôi Phán quan cũng không nhàn rỗi. Phán Quan Bút trong tay hắn vạch một đường kỳ dị, đầu bút hạ xuống, dường như từng thanh U Minh huyết kiếm bay lên trời. Bạch Hổ Thần Quân muốn ngăn cản. Hắn không ngờ khí huyết trong cơ thể lại bị công pháp kỳ dị của Thôi Phán quan câu động, chảy ra bên ngoài theo thương thế trước đó bị Tô Tín đánh ra. Chớp mắt, Bạch Hổ Thần Quân biến thành huyết nhân! Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị Thôi Phán quan rút sạch máu tươi, biến thành một cái xác khô!
Sơ sẩy một nước thua cả bàn, Thôi Phán quan và Tô Tín giống như đã cùng phối hợp với nhau vô số lần vậy, ăn ý vô cùng.
Từ lúc Tô Tín bắt đầu xuất thủ đánh lén, Bạch Hổ Thần Quân liền rơi vào thế hạ phong, bị áp chế đến mức trọng thương.
Mặc dù hắn muốn phản kích nhưng Tô Tín với Thôi Phán quan không cho hắn một cơ hội nào, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Trong mắt Bạch Hổ Thần Quân lóe lên một tia sát cơ quyết liệt.
Nếu đổi lại là võ giả Dương Thần cảnh tầm thường phải chịu công kích của Tô Tín và Thôi Phán quan, thì không chống nổi ba chiêu đã bị đánh chết rồi.
Tuy nhiên Bạch Hổ Thần Quân là Dương Thần cảnh xuất thân từ Thiên Đình. Danh tiếng mặc dù không vang dội như Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Bắc Cực Tử Vi Đại Đế nhưng cũng không phải hạng người dễ dây vào.
Lần này hắn ngã ngựa nhưng hắn vẫn chưa thua!
Bạch Hổ Thần Quân hai tay kết ấn. Sau lưng hắn, hư ảnh bạch hổ huyết sắc huy hoàng hiện lên, dao động kinh khủng chập chờn ầm ầm bạo ra.
Hư ảnh bạch hổ kia miệng có trường đao, sát cơ vô tận hạ xuống, làm nổi bật Bạch Hổ Thần Quân lên như một sát thần.
Bạch Hổ Thần Quân, thiên diễn sát cơ!
Lúc này, Bạch Hổ Thần Quân trong tay không có đao nhưng bản thân hắn lại chính là một thanh đao sắc bén vô cùng!
Tô Tín cùng Thôi Phán quan trên mặt ngưng trọng. Người xuất thân từ Thiên Đình không ai là tầm thường. Kể cả Bạch Hổ Thần Quân người trước đó không hề có tiếng tăm cũng không thể khinh thường.
Hiện tại, Bạch Hổ Thần Quân hòa Dương thần làm một cùng với tự thân, lấy thân làm đao, lấy Dương thần để ngự. Nếu làm không tốt thì chính là kết cục Nguyên Thần tan biến. Song, một đao chém ra uy năng cũng cực kỳ kinh người.
Bạch Hổ Thần Quân bị Tô Tín cùng Thôi Phán quan liên thủ dồn đến đường cùng. Nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ chọn cách chạy trốn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Bạch Hổ Thần Quân không phải bình thường. Hắn cũng biết bản thân hắn đã bị thương, cơ hội chạy trốn khỏi Tô Tín và Thôi Phán quan là rất nhỏ.
Cho nên hắn cũng không buồn trốn, trực tiếp liều chết đánh một trận. Như vậy có thể còn có một cơ hội sống.
Bạch Hổ hàm đao, lúc này Dương thần của Bạch Hổ Thần Quân đã hoàn toàn hòa làm một thể với cơ thể của hắn, hóa thành một thanh sát đao chân chính ầm ầm chém xuống. Bên trong không gian tầm mắt của Tô Tín và Thôi Phán quan có thể nhìn được đều bị một đao này lấp đầy. Sát cơ vô tận hạ xuống, thậm chí khiến Tô Tín cùng Thôi Phán quan cũng phải run rẩy!
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái. Bọn họ cũng có thể coi là từng có hợp tác, cũng biết thực lực của đối phương. Cho nên một đao này chém tới, hai người liền có kế hoạch, không né tránh mà lấy cứng đối cứng trực tiếp xuất thủ!
Chương 1626 - Không cam tâm
Không cam tâm
Hai tay Tô Tín kết ấn, Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần điên cuồng vận chuyển. Sau lưng hắn, thần ảnh hiện lên. Tượng thần kia dáng dấp có đến tám phần giống với Tô Tín, chính là Dương thần của Tô Tín hiển hóa.
Tô Tín dùng Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần cộng với bí pháp có được từ ngọc thạch diễn hóa ra chân thân Dương thần. Thần ảnh kia khẩu hàm thiên hiến, từng âm tiết kỳ dị tuôn ra. Nhất thời hư không rung động, xông phá sát cơ kia, khiến thân hình của Bạch Hổ Thần Quân bắt đầu run rẩy.
Bạch Hổ Thần Quân cũng không luyện qua bí pháp Nguyên Thần, chỉ có điều, vì hắn tu luyện sát đạo cho nên Nguyên Thần bị sát khí kia luyện tinh thần tự thân đến tột cùng, có thể chống đỡ được phần lớn công kích Nguyên Thần. Ngay cả người của Huyễn Ma Đạo và Bạch Liên giáo gặp Bạch Hổ Thần Quân cũng cảm giác khó mà giải quyết được.
Song, Tô Tín lại khác. Bí pháp Nguyên Thần của hắn không giống như Bạch Liên giáo hay Huyễn Ma Đạo lấy ảo thuật làm chủ. Bí pháp Nguyên Thần của hắn cực kỳ bá đạo. Âm tiết tuôn ra, sức mạnh Nguyên Thần chấn động tâm tần nhất thời khiến đao thế của Bạch Hổ Thần Quân chững lại.
Lúc này, Thôi Phán quan cũng xuất thủ.
Phán Quan Bút trong tay hắn vạch một đường kỳ dị. Nhất thời, U Minh tử khí vô tận ầm ầm bạo ra. Trong chu vi trăm trượng mặc dù bị bao phủ bởi sương mù dày đặc nhưng vẫn vang lên từng tiếng quỷ khóc sói tru ghê rợn!
Bút này hạ xuống, hệt như viết ra tên họ của Bạch Hổ Thần Quân lên sổ sinh tử. Trong nháy mắt hư không ngưng trệ. Đao thế của Bạch Hổ Thần Quân vốn bị Nguyên Thần lực của Tô Tín quấy nhiễu nhất thời ngưng đốn ở giữa hư không hệt như bản vẽ bình diện, nhất thời vỡ vụn thành từng mảng!
Tô Tín ở một bên trợn to hai mắt, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mặc dù Thôi Phán quan và Tô Tín cũng đều tấn thăng lên Dương Thần cảnh cùng lúc nhưng thực lực của Thôi Phán quan so với Tô Tín lại sâu không lường được.
Ngày xưa, lúc Thôi Phán quan còn ở trong Thôi gia mặc dù vô cùng khiêm tốn nhưng không ai biết thời gian đó rốt cuộc Thôi Phán quan đã làm gì.
Địa Phủ với Thôi Phán quan mà nói chỉ là một thời cơ, cái thực sự khiến Thôi Phán quan quật khởi là chính bản thân hắn.
Hiện tại, bút này của Thôi Phán quan đã thoát ra khỏi sức mạnh không gian. Thậm chí đến cả Tô Tín cũng không nhìn ra được bút này của Thôi Phán quan rốt cuộc là công pháp trên thân thể hay là bí pháp Nguyên Thần nữa.
Bởi vì lúc bút đó hạ xuống, Tô Tín căn bản không cảm giác được có bấy kỳ chân khí nào tác dụng lên người Bạch Hổ Thần Quân. Nhưng một chiêu từ bạch hổ hàm đao mà Bạch Hổ Thần Quân ngưng tụ ra kia trong nháy mắt vỡ vụn một cách kì dị. Thật giống như Phán quan trong truyền thuyết viết xuống sổ Sinh Tử một cái tên, sau đó thiên địa lực thẳng thừng xóa bỏ nó vậy. Hết sức kinh khủng.
Mà lúc này, Bạch Hổ Thần Quân gào thét một tiếng thê lương. Bạch hổ hàm đao có dung hợp Dương thần lực, đao thế vỡ vụn, Dương thần của hắn cũng chịu tổn thương cực lớn.
Tô Tín không hề dừng lại. Phi Huyết Kiếm trong tay ra khỏi vỏ. Nhất thời khí huyết sát ngút trời bao phủ Bạch Hổ Thần Quân, trong nháy mắt kiếm mang phá thiên địa. Một kiếm này của Tô Tín, Bạch Hổ Thần Quân theo bản năng ngăn cản cũng không được, chỉ có thể chống cự nhờ vào thân xác tự thân.
Nhưng thân xác của hắn dù có tu luyện đến trình độ được như binh khí cũng không phải là binh khí thực thụ.
Khí huyết sát trực tiếp xé rách kinh mạch toàn thân Bạch Hổ Thần Quân. Phi Huyết Kiếm được dung hợp với răng nanh của Ba Xà Yêu vương thượng cổ đâm thấu qua xương, găm xuyên qua lưng Bạch Hổ Thần Quân.
Tô Tín thu Phi Huyết Kiếm lại. Bạch Hổ Thần Quân không cam tâm ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Cho đến một khắc cuối cùng, Bạch Hổ Thần Quân vẫn để lộ ra vẻ không cam lòng. Bởi vì hắn không biết tại sao Tô Tín lại bỗng nhiên liên thủ với Thôi Phán quan ra tay với hắn.
Điểm này, Bạch Hổ Thần Quân nghĩ đến vô vàn lý do. Nhưng duy nhất không nghĩ đến chính là Tô Tín thế mà lại là Sở Giang Vương ở Địa Phủ.
Dẫu sao, không ít người trong giang hồ đều nghĩ Tô Tín bây giờ đã là trọng thần quyền cao chức trọng trong triều đình, có thể nói là nhân vật bá chủ một phương. Đến cảnh giới hiện tại của hắn thì thật ra cũng không có lý do gia nhập vào Địa Phủ. Ngược lại, gia nhập Địa Phủ cũng có thể khiến tất thảy những gì hắn có bây giờ đều thành dã tràng xa cát.
Bọn họ không thể nào ngờ, thời điểm Tô Tín gia nhập Địa Phủ hắn mới chỉ có cảnh giới Tiên Thiên mà thôi. Đối với cường giả khắp nơi ở Địa Phủ mà nói thì Tiên Thiên cảnh giới còn chẳng được xem là nhập môn. Nhưng hết lần này đến lần khác, Tô Tín lại có thể khiến Địa Tạng Vương phá lệ thu nhận hắn vào Địa Phủ. Khi đó cũng chính là thời điểm Tô Tín gian nan nhất.
Cho nên Bạch Hổ Thần Quân đến chết cũng không thể đoán ra được Tô Tín là người Địa Phủ.
Tô Tín thu kiếm quay đầu. Bên kia Thôi Phán quan đã lấy mặt nạ xuống, sắc mặt tái nhợt. Trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi. Hiển nhiên một kích kinh khủng vừa rồi đối với hắn mà nói cũng là tiêu hao không nhỏ. Thậm chí còn bị phản phệ ở một mức độ nào đó. Nếu không phải vì có Tô Tín ở đây, hắn cũng sẽ không sử dụng chiêu thức như thể lấy mạng đổi mạng thế này.
Chương 1627 - Không cam tâm (2)
Không cam tâm (2)
Thôi Phán quan lảo đảo đi tới, thở một hơi, lúc này mới nói: “Người của Thiên Đình thật khó dây dưa. Có điều giết hắn cũng coi là báo thù cho Tần Nghiễm Vương.”
Tô Tín nghe vậy nhất thời có hơi sửng sốt. Tần Nghiễm Vương Diệt không phải vẫn còn sống đó sao?
Hơn nữa, thực lực của Tần Nghiễm Vương Diệt so ra còn cao hơn Bạch Hổ Thần Quân không biết đến bao nhiêu lần nữa. Nếu như Tần Nghiễm Vương Diệt muốn giết Bạch Hổ Thần Quân thì thật là dễ như trở bàn tay. Ít nhất sẽ không phí sức như Tô Tín và Thôi Phán quan.
Thấy biểu tình của Tô Tín, Thôi Phán quan cũng biết Tô Tín hiểu lầm, hắn giải thích: “Tần Nghiễm Vương mà ta nói không phải là Tần Nghiễm Vương Diệt bây giờ, mà là Tần Nghiễm Vương đời thứ nhất ở Địa Phủ ta, cũng là người thuộc nhóm gia nhập Địa Phủ sớm nhất ngày trước. Khi đó ta cũng chỉ mới là Hóa Thần cảnh, mới vừa gia nhập Địa Phủ không lâu.
Khi đó Địa Phủ mới thành lập, không có nhiều cường giả. Tần Nghiễm Vương đời thứ nhất trong lúc thi hành nhiệm vụ có đụng mặt với người của Thiên Đình. Hắn đại chiến một trận với Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế. Mặc dù bị rớt xuống thế hạ phong nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Chính bởi vì Bạch Hổ Thần Quân chạy đến xuất thủ đánh lén nên mới khiến cho Tần Nghiễm Vương đời thứ nhất bỏ mình.”
Tô Tín sáng tỏ gật đầu một cái. Hình như hắn cũng nghe ai đó nói qua, Tần Nghiễm Vương Diệt gia nhập Địa Phủ sau khi Tần Nghiễm Vương đời thứ nhất chết. Vì để khác với Tần Nghiễm Vương đời đầu lúc này mới phong tước hiệu thêm một chữ “Diệt” phía sau.
Bạch Hổ Thần Quân đã chết, Tô Tín liền gỡ mặt nạ của hắn ra, muốn xem thử rốt cuộc hắn là ai. Nhưng kết quả trước mặt Tô Tín là một khuôn mặt trung niên xa lạ, lạnh như đao. Tô Tín có thể khẳng định đối phương tuyệt đối không phải người có danh tiếng lớn trên giang hồ.
Thôi Phán quan nói: “Không cần nhìn lại, căn bản không nhìn ra được gì đâu.
Chúng ta đều là người sau này mới gia nhập Địa Phủ, mỗi người cơ hồ đều có bối cảnh, thân phận của riêng mình. Thân phận thứ hai mới chính là thành viên Địa Phủ.
Nhưng Thiên Đình thì khác. Những người này đều được Thiên Đình đào tạo từ nhỏ. Trừ khi bọn họ có nhiệm vụ đặc thù cần đặt chân vào giang hồ thì mới có hai thân phận. Bằng không đại đa số võ giả Thiên Đình đều chỉ có một thân phận mà thôi.”
Tô Tín gật đầu một cái, điểm này hắn hiểu rõ. Dẫu sao thì người của Thiên Đình thực lực cũng có chút quá mạnh. Giang hồ lớn như vậy, bỗng dưng xuất hiện một nhân vật thực lực cường hãn không giống thường đúng là quá đáng ngờ.
Cho nên võ giả Thiên Đình hoặc là ở suốt trong Thiên Đình khổ tu, hoặc là ngụy tạo thân phận giả trong các thế lực nhỏ, chân chính dung nhập vào trong giang hồ. Có điều, người làm cách sau luôn là số ít.
“Đúng rồi, sao ngươi lại đánh nhau với Bạch Hổ Thần quân?” Tô Tín hỏi.
Thôi Phán quan động tay một cái, dùng nội lực hút đến một tấm lệnh bài từ trong một mảnh phế tích ném cho Tô Tín.
Đây thật ra là nửa tấm lệnh bài đã bị sức mạnh cường đại đánh bể hơn nửa. Chỉ có thể loáng thoáng thấy phía trên mặt tựa như có phù văn kỳ dị, hơn nữa nhìn dạng thức của nó cũng có chút tương tự với lệnh bài Địa Phủ bọn họ.
Thôi Phán quan nói: “Đây là U Minh lệnh, chính là lệnh bài Địa Phủ thượng cổ dùng làm truyền tin. Phạm vi truyền tin thậm chí có thể bao trùm toàn bộ Đại Chu. Hơn nữa, phạm vi truyền phát cũng gần như có thể đạt đến chừng mười đạo. Lệnh bài hiện tại ở Địa Phủ chúng ta chính là phỏng theo giới thiệu về nó trong điển tịch để làm.”
Tô Tín có hơi ngạc nhiên. U Minh lệnh này cũng tương đương với long đằng ngàn dặm bản cường hóa. Chỉ có điều long đằng ngàn dặm là một lần duy nhất còn U Minh lệnh lại không hạn chế số lần sử dụng.
Lệnh bài hiện tại của Địa Phủ chỉ có thể dùng làm công cụ truyền tin. Muốn dùng nó để chuyển tin về Địa Phủ thì phải tiêu hao rất lớn. Cái khác chính là phạm vi nhất định phải ở xung quanh Giang Nam đạo. Chênh lệch quá xa so với U Minh lệnh mà Địa Phủ thượng cổ dùng.
Dĩ nhiên, phương thức chế tạo U Minh Lệnh cũng đã sớm thất truyền. Hiện tại, lệnh bài của Địa Phủ chính là do Hậu Thổ cùng với Chuyển Luân Vương căn cứ vào ít điển địch thiếu sót phục chế lại, có thể sử dụng được cũng đã coi là không tệ.
Thôi Phán quan cười lạnh nói: “Vốn ta muốn mượn nửa tấm U Minh lệnh này xem thử trong đó có khí tức của Phong Đô Đại Đế hay không, hòng muốn tìm di thể của Phong Đô Đại Đế trước. Không ngờ lại đụng phải Bạch Hổ Thần Quân.
Có điều cũng may có ngươi chạy đến. Bằng không thì có khi U Minh lệnh này ta đúng thật không giành được.”
Thực lực của Bạch Hổ Thần Quân bày ra ở đó. So với Tô Tín và Thôi Phán quan đều chắc chắn mạnh hơn một bậc.
Nếu không có Tô Tín, Thôi Phán quan mặc dù có thể chạy nhưng U Minh lệnh này đoán chừng sẽ rơi vào trong tay Bạch Hổ Thần quân.
Tô Tín lật qua lật lại U Minh lệnh hai lần rồi ném trả lại cho Thôi Phán quan.
Vật này ở trong tay hắn cũng vô dụng. Với Tô Tín mà nói thì thân phận Sở Giang Vương vẫn chưa đến lúc bại lộ. Tranh đoạt truyền thừa của Phong Đô Đại Đế cứ giao cho đám người Thôi Phán quan là được. Tô Tín hắn cứ ném đá giấu tay như bây giờ mới là tốt nhất.
Chương 1628 - Yêu Linh
Yêu Linh
Thôi Phán quan cũng đồng ý với suy nghĩ của Tô Tín. Sau khi xử lý thi thể của Bạch Hổ Thần Quân xong, Thôi Phán quan liền rời đi trước. Tô Tín cũng đi về hướng khác với Thôi Phán quan.
Chỉ có điều, Tô Tín phát hiện, càng đi về phía trước sương mù không chỉ không dày lên mà lại mỏng đi. Đến khi Tô Tín đã đi được chừng nửa giờ thì sương mù ở chiến trường thượng cổ này đã mỏng đến mức Tô Tín có thể liếc nhìn được khoảng cách từ hơn năm mươi trượng. Có điều, áp chế linh giác vẫn còn tồn tại.
Mà lúc hài, hai bóng người đột ngột xuất hiện, Tô Tín mặt không đổi sắc, khí tràng quanh thân dũng động, chuẩn bị sẵn sàng động thủ. Lúc này, sau khi thấy hai người kia, Tô Tín cũng không làm ra hành động gì quá khích.
Người đến chính là Yến Tử Thanh cùng Điện chủ Chiến Ma Điện ở Thiên Ma Cung “Xích Nguyệt Ma Tôn” Diệp Trường Ca. Nhìn dáng vẻ hai người họ hiển nhiên là đã đạt thành thỏa thuận nào đó. Bằng không hai người bọn họ cũng sẽ không đi cùng với nhau.
Trông thấy Tô Tín, trên mặt Yến Tử Thanh lộ ra vẻ vui mừng.
Tại chiến trường thượng cổ này nàng có chút đơn độc, đang tính tìm mấy người của phe mình, không ngờ nhanh như vậy đã đụng mặt Tô Tín.
Tô Tín cười nói: “Diệp Điện chủ, Yến trưởng lão, nhìn điệu bộ này của các ngươi là rất có thu hoạch đúng không?”
Diệp Trường Ca lắc đầu, nói: “Không có thu hoạch gì nhưng lại phát hiện được chút phiền toái.”
Sắc mặt Diệp Trường Ca hơi đanh lại. Người này giống như thể lúc nào cũng bày ra biểu tình thế này, nói xong cũng không nghe ra hỉ nộ ái ố, quả đúng là mặt đơ.
Yến Tử Thanh cười một cái, thoải mái nói: “Khi nãy là phiền toái, có điều tìm được Tô đại nhân thì không phải phiền toái mà là cơ hội.”
Tô Tín nhíu mày, hỏi: “Ồ? Có ý gì đây?”
Yến Tử Thanh chỉ chỉ phía trước mặt, nói: “Khi nãy ta và Diệp Điện chủ phát hiện ở trước mặt có một vài thứ rất kì quái. Chúng như đang bảo vệ món đồ gì đó vậy. Ngươi đi qua đó xem chút là biết.”
Vật kỳ quái?
Tô Tín nghe Yến Tử Thanh nói có chút kinh ngạc. Dẫu sao nhân vật đến cấp bậc như Yến Tử Thanh cũng được coi là có kiến thức rộng. Thứ gì có thể khiến cho nàng cũng cảm thấy kỳ quái chứ?
Yến Tử Thanh cũng không giải thích gì thêm mà dẫn Tô Tín đến thẳng chỗ kia. Bọn họ đi không xa liền tới nơi giống sơn cốc nhỏ. Nơi này khắp nơi đều là thi hài, hình như từng diễn ra một trận chiến quy mô lớn.
Ở chỗ cửa vào sơn cốc, Tô Tín kinh sợ phát hiện có vài khôi giáp hình người tuần tra ở lối vào, giống như đang canh phòng vậy.
Không sai, chính là khôi giáp hình người.
Kiểu dáng của những khôi giáp này đều là dạng dùng trong quân đội dưới quyền Nhân Hoàng ngày xưa. Tuy nhiên trong khôi giáp tất cả đều bị bao phủ bởi màn sương màu máu đỏ trong suốt. Màn sương giống như thân thể, chống đỡ khôi giáp đi tới trước.
Cái này là gì thế? Quỷ hồn sao?
Võ giả không tin Tiên Phật, cũng không thờ quỷ thần. Đến mức tới được Chân Vũ cảnh có thể quyền khuynh sơn hà, ngự không mà vũ, bản thân không khác gì thần tiên thì còn tin Tiên Phật gì nữa?
Đạo gia cùng Phật tông bày đủ kiểu thần tiên ra như vậy, cuối cùng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Không có Tiên Phật, quỷ thần lẽ dĩ nhiên cũng không tồn tại.
Võ giả Yêu tộc nhiều đến vậy cũng chỉ là một loại sinh linh. Chẳng qua bọn họ bẩm sinh tương đối cường đại mà thôi.
Nhưng thứ trước mắt mới nhìn một cái thì căn bản chính là quỷ hồn trong truyền thuyết. Hơn nữa, còn là quỷ hồn cảu các binh lính chết trận từ đời Hoàng triều trước lưu lại.
“Đây là cái gì thế? Đừng nói với ta đó là quỷ thật đấy.” Tô Tín hỏi.
Võ giả chết đi, Nguyên Thần dĩ nhiên cũng theo đó mà tan biến. Cho nên quỷ hồn căn bản không tồn tại.
Yến Tử Thanh trầm giọng nói: “Dĩ nhiên không phải quỷ hồn. Thứ này hẳn coi như là một loại Yêu Linh đặc thù.”
Tô Tín gật đầu một cái. Thiên hạ vạn vật đều có linh tính. Ví như binh khí được võ giả uẩn dưỡng có thể tạo ra được linh khí. Khi lên đến trình độ thần binh, linh khí thậm chí cũng biết suy tính, sinh ra linh trí.
Còn một tình huống nữa chính là linh vật sinh ra trong thiên địa liền được gọi là Yêu Linh, không bị ai nắm giữ.
Yến Tử Thanh tiếp tục nói: “Thoạt tiên chúng ta nghi ngờ là do ở giữa nơi chiến trường thượng cổ này ngày xưa chết quá nhiều người, cho nên Nguyên Thần mang chấp niệm của những người chết đó trộn chung lại với nhau. Lại thêm bị sát cơ mạnh mẽ ở chiến trường thượng cổ này kích thích cho nên mới hóa thành Yêu Linh.
Song, những thứ này hình như cũng không có linh trí, cái có chẳng qua chỉ là ít bản năng cùng chấp niệm thôi.
Khi nãy chúng ta đã giao thủ với chúng. Thực lực của chúng rất yếu. Lực công kích chỉ tương đương với võ giả Hóa Thần cảnh. Cái khó chính là bọn chúng tinh thông công kích tinh thần. Bởi vậy nên tính ra thì có mạnh hơn vài võ giả Hóa Thần cảnh bình thường một chút.
Cái khó dây dưa nhất chính là bọn chúng như thể bất tử vậy. Trừ phi ngươi có thể chân chính thanh trừ bản thể của chúng. Còn không thì căn bản không cách nào giết chết chúng được.”
Tô Tín kinh ngạc nói: “Thành tựu bí pháp tinh thần của Huyễn Ma Đạo các ngươi chẳng lẽ cũng không làm gì được chúng hay sao?”
Chương 1629 - Yêu Linh (2)
Yêu Linh (2)
Trước mắt chỉ có mấy con Yêu Linh, dù cho Diệp Trường Ca không giỏi bí pháp tinh thần, nhưng với thực lực của Yến Tử Thanh thì hẳn rất dễ dàng giải quyết chúng mới đúng.
Yến Tử Thanh nói: “Không dễ dàng như vậy. Bí pháp Huyễn Ma Đạo ta sở trường là ảo thuật. Đơn giản mà nói thì đối phó với võ giả cùng cấp dĩ nhiên có thể. Nhưng đối mặt với thứ ngu xuẩn ngay cả linh trí cũng không có thì căn bản là vô ích.
Quan trọng nhất là bây giờ dù cho ta có trực tiếp dùng tinh thần lực giết chết chúng cũng vô dụng. Ở ngoài sơn cốc chỉ có một bộ phận Yêu Linh tuần tra thôi. Bên trong sơn cốc kia còn rất đông Yêu Linh! Đếm không xuể được!
Ta từng đánh giết vào trong nhưng lại bị đám Yêu Linh kia bức ngược trở ra.
Có điều, hình như bọn chúng đang bảo vệ vật gì đó vậy. Sau khi ép ta ra ngoài, bọn chúng cũng không rời khỏi sơn cốc. Chẳng qua chỉ tiếp tục cho mấy con Yêu Linh khác bảo vệ ngoài cửa mà thôi.
Vốn ta tính tìm mấy người Huyễn Ma Đạo khác tới, mọi người cùng nhau xuất thủ giết sạch đám Yêu Linh này. Song, bây giờ nếu Tô đại nhân đã đến thì không còn vấn đề gì nữa. Với thực lực của Tô đại nhân chắc hẳn giải quyết đám Yêu Linh này không phải là vấn đề.
Tô Tín gật đầu một cái. Nếu nhưng thứ này không phải là vô cùng vô tận thì Tô Tín cũng có mấy phần tự tin.
Trình độ bí pháp tinh thần cùng bí pháp Nguyên Thần của Tô Tín đều không yếu.
Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần là căn cơ Tô Tín đặt. Hơn nữa, Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần mặc dù nặng ở ảo thuật, có chút tương tự với công pháp của Huyễn Ma Đạo, nhưng bí pháp Nguyên Thần mà Tô Tín lấy được trên phiến bạch ngọc là công pháp bí thuật Nguyên Thần lực thứ thiệt.
Bí pháp Nguyên Thần trên phiến bạch ngọc kia vô cùng bá đạo, chính là kết quả từ hệ thống tu luyện chuyên tu Nguyên Thần có được, phối hợp cùng với Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần của Tô Tín tu luyện ra được, uy năng phát ra ngoài có thể nói là kinh khủng.
Bởi vậy, Tô Tín cũng không từ chối, ngay lập tức liền đồng ý.
Sau khi quyết định xong, Tô Tín đi thẳng tới sơn cốc kia trước. Yến Tử Thanh tiếp ứng ở bên cạnh, còn Diệp Trường Ca ở phía sau cảnh giác bảo vệ để ngừa những võ giả khác xuất hiện cướp đồ.
Tô Tín không biết tính cách người Thiên Ma Cung thế nào, nhưng Yến Tử Thanh thì chắc chắn biết.
Bởi vậy nếu nàng yên tâm để cho Diệp Trường Ca ở phía sau bảo vệ thì Tô Tín dĩ nhiên cũng không có gì phải lo.
Cùng lúc đó, đám Yêu Linh trông thấy nhóm người Tô Tín xuất hiện, lập tức quơ binh khí dính máu rỉ sét chém tới hướng nhóm Tô Tín.
Đám Yêu Linh này không có nội lực, chúng ra đòn cũng không mang kiếm cương các kiểu.
Tuy nhiên, trên binh khí của chúng lại có một tầng Nguyên Thần lực cường đại bám vào. Chỉ cần nó đụng trúng ngươi một chút, Nguyên Thần lực kia sẽ trực tiếp vào cơ thể, có thể tạo thành tổn thương cực lớn với võ giả cùng cấp. Dĩ nhiên ngoại trừ võ giả chuyên tu bí pháp tinh thần như Bạch Liên giáo và Huyễn Ma Đạo.
Tô Tín không động đậy gì, Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần trong đầu hắn điên cuồng vận chuyển, cuối cùng hóa thần một thanh Nguyên Thần tiểu kiếm, gần như trong nháy mắt chém chết mấy Yêu Linh ở cửa sơn cốc.
Tuy nhiên, sau khi Tô Tín vào trong cốc liền cảm giác da đầu có chút tê dại.
Bởi vì cửa vào sơn cốc mặc dù nhìn như rất nhỏ nhưng diện tích bên trong lại rất lớn. Trong này có đến hàng ngàn, hàng vạn Yêu Linh chen lấn nhau. Trên người mỗi con đều có sương mù màu đỏ đậm đặc, nhuộm cả cái sơn cốc này như biến thành một biển máu mênh mông.
Tới bây giờ Tô Tín mới biết vì sao trước đó Yến Tử Thanh chỉ giết mấy con Yêu Linh chứ không dám tiếp tục xông vào trong sơn cốc này nữa.
Kiến đông cắn chết voi, nhiều Yêu Linh thế này thì dù Yến Tử Thanh có là cường giả Dương Thần cảnh đi nữa ắt cũng phải chùn bước.
Dĩ nhiên, cũng may những Yêu Linh này không có linh trí. Nếu không một khi bọn chúng bước ra chiến trường thượng cổ này thì đúng là tai nạn cho cả giang hồ.
Tô Tín hít sâu một hơi, hai tay kết ấn. Sau lưng hắn, kim quang Nguyên Thần nở rộ, thần ảnh hiện lên không khác gì thiên thần hạ xuống vậy.
Thần ảnh này có tám phần tương tự với Tô Tín. Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần của Tô Tín điên cuồng vận chuyển, thần ảnh kia cũng miệng tuôn chân ngôn. Từng vòng sóng gợn dập dờn, khuấy động hư không. Đám Yêu Linh xông đến dồn dập kia cả người chấn động một cái, ngay sau đó liền bị giết chết, lại một lần nữa biến thành khôi giáp chết đầy đất.
Tô Tín đi từng bước đến trước. Đám yêu Linh như không biết sợ hãi là gì. Lớp trước gục lớp sau xông lên. Cho đến một khắc đồng hồ sau, toàn bộ Yêu Linh trong sơn cốc đều bị Tô Tín giết hết, nơi này rốt cuộc mới yên tĩnh lại.
Thần ảnh sau lưng Tô Tín biến mất. Sắc mặt hắn cũng có chút trắng bệch.
Mặc dù nói giết một Yêu Linh không hề phí sức. Tinh thần lực của Tô Tín cũng rất cường đại. Nhưng cho dù tinh thần lực có mạnh mẽ đi nữa thì cũng không chịu nổi hàng ngàn, hàng vạn Yêu Linh tấn công.
Nếu đám Yêu Linh này còn nhiều hơn chút nữa thì Tô Tín nhất định không chịu nổi, khi đó sẽ phải cần đến Yến Tử Thanh lên đài.
Chương 1630 - Bích họa
Bích họa
Giải quyết xong đám Yêu Linh kia, sau khi Tô Tín khôi phục được một chút chân khí tự thân, Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca cũng đi đến, cẩn thận quan sát tình hình trong sơn cốc này. Muốn xem thử rốt cuộc nơi này có cái gì thần dị mà lại có thể khiến nhiều Yêu Linh bảo vệ đến vậy.
Đám người Tô Tín đi vào trong sơn cốc. Đến khi bọn họ hoàn toàn bước vào giữa sơn cốc bọn họ mới phát hiện nơi này không phải là sơn cốc gì mà là một quần thể cung điện!
Trong sơn cốc có đến hơn mười tòa cung điện xa hoa tráng lệ, phong cách khác hẳn với Trung Nguyên, hẳn là do nước nào đó ở Tây Vực ngày trước dựng nên.
Vô số thi hài chất đầy sơn cốc, cũng chính là chấp niệm bọn họ lưu lại đã tạo thành nhiều Yêu Linh tà dị như khi nãy.
Ba người Tô Tín đưa mắt nhìn nhau một cái. Ngày xưa lúc Nhân Hoàng đánh dẹp Tây Vực, nơi này chắc là một trong những nước Tây Vực bị Nhân Hoàng tiêu diệt. Hơn nữa, nhìn bề ngoài thì nơi này có vẻ là hoàng cung.
Mặc dù nói dựng hoàng cung trong sơn cốc là chuyện rất kỳ quái. Có điều, với các nước Tây Vực đây lại là chuyện rất bình thường.
Dẫu sao bọn họ có đông quốc gia, nên với hoàng cung cũng không quá bắt bẻ. Chọn một nơi nguyên khí thiên địa và địa thế tốt nhất là được.
Hiện tại đã qua vạn năm, phong thủy nơi này rốt cuộc thế nào cũng không ai biết. Có điều, địa thế nơi này ngược lại cũng không tệ. Chỉ có hai chỗ là phía trước và bên trên đỉnh đầu là tiến vào được nơi này. Cửa vào còn nhỏ đến đáng thương. Có thể nói nơi này cũng coi là dễ thủ khó công.
Dĩ nhiên, loại địa hình này cũng dễ dàng bị người khác vây khốn đến chết. Dù sao thì đường vào không dễ, đường ra lại càng khó hơn.
Lúc này, đám người Tô Tín nghi ngờ nhất chính là rốt cuộc chấp niệm của đám Yêu Linh kia là cái gì?
Từ khôi giáp của họ có thể nhìn ra được khi còn sống bọn họ đều là binh lính của Hoàng triều.
Nếu bọn họ đều là binh lính Hoàng triều thì bọn họ có cái chấp niệm gì để phải nhất nhất bảo vệ ở đây? Chẳng lẽ nơi này có cái gì không bình thường? Hay mệnh lệnh khi bọn họ còn sống là phải bảo vệ ở đây?
Hoàng triều lại bảo vệ hoàng cung cho một tiểu quốc Tây Vực, chuyện này nghĩ cũng thấy không đáng tin.
Có điều trước mắt, nguy cơ đã giải trừ, đám người Tô Tín cũng không nghĩ nhiều. Bọn họ đi thẳng đến giữa quảng trường. Khi nãy Yêu Linh hội tụ ở đây nhiều nhất.
Đến khi nhóm người Tô Tín đến giữa quảng trường hoàng cung bọn họ mới nhìn rõ thứ ở trong đó. Món đồ rất quen mắt Tô Tín. Đó lại là một khối bạch ngọc thạch bản gần như giống y đúc khối bạch ngọc thạch bản Tô Tín có được ở Cửu Trọng Kiếm Các!
Hơn nữa, không chỉ có khối bạch ngọc thạch bản khiến Tô Tín khiếp sợ, hình dáng quảng trường này cũng hết sức kỳ quái .
Nơi này nói là quảng trường nhưng thực chất lại giống tế đàn hơn. Bày ở bốn phía đều là mấy cái tượng gỗ kì quái, hài cốt cự thú không biết tên, vân vân…
Bạch ngọc thạch bản được đặt ở giữa tế đàn, có vẻ hết sức quan trọng.
Thứ này trừ Đại Chu thì hiện chỉ có hai cung Thiên Địa, cùng với Ngũ Phái Trì Kiếm là có. Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca hẳn chưa từng thấy qua.
Có điều trận ở Cửu Trọng Kiếm Các cũng quá chấn động. Những võ lâm tông môn khác cũng không phải ngu si. Thời gian lâu như vậy rồi, dĩ nhiên bọn họ cũng nghe ra được hình dáng bạch ngọc thạch bản đó. Bởi thế, Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca dĩ nhiên cũng không xa lạ gì với bạch ngọc thạch bản này.
Hơn nữa, trừ bạch ngọc thạch bản, phía trên tế đàn còn thờ phụng hai thứ khác đặt hai bên bạch ngọc thạch bản.
Một cái trong đó là hạt giống màu đen như được đúc thành từ ngọc thạch, phía trên đó tản ra Ma khí tinh thuần.
Cái còn lại là viên châu màu trắng, lớn cỡ bằng trứng bồ câu. Trong viên châu như có sương mù mơ hồ lưu chuyển, hết sức thần dị.
Tô Tín lục lọi trong đầu về hai món đồ kia nhưng có vẻ hắn chưa từng thấy qua hai món này bao giờ.
Có điều lúc này, Yến Tử Thanh đã mở miệng, nàng hơi có vẻ cả kinh, nói: “Đây là bạch ngọc thạch bản trong Cửu Trọng Kiếm Các kia hay sao? Trừ Cửu Trọng Kiếm Các ra ở đây cũng có nữa.
Lại còn có cả Ma chủng của cường giả Chân Vũ cảnh cùng thận châu của Yêu vương cổ đại nữa. Tiểu quốc Tây Vực này rốt cuộc là có căn nguyên thế nào? Của cải phong phú như vậy.”
Ma chủng kia giống như Xá Lợi Tử của Phật Tông, là tu vi trọn đời của võ giả Ma đạo biến thành, hết sức quý giá, thậm chí còn quý hơn Xá Lợi Tử.
Bởi vì chỉ có võ giả Ma đạo tu luyện ma công thuần chính nhất mới có thể ngưng tụ ra Ma chủng. Công pháp của Huyễn Ma Đạo, Thất Sát Ma Cung, mấy tông môn Ma đạo cũng không có thuyết pháp ngưng tụ Ma chủng. Hiện tại trong giang hồ cũng chỉ có Thiên Ma Cung là có bí pháp ngưng tụ Ma chủng. Bởi vậy, Thiên Ma Cung được gọi là Ma đạo chính thống, toàn bộ Cửu Ngục tà ma cũng không ai có ý kiến.
Hơn nữa, võ giả Ma đạo cũng không suy tính nhiều, nhất định phải lưu lại Xá Lợi Tử, lo nghĩ cho đệ tử của nhà mình như người trong Phật môn.
Đặc biệt là võ giả Ma đạo thời kỳ thượng cổ. Vào thời điểm đó, phần lớn võ giả Ma đạo đều là tán tu, ngay cả tông môn cũng ít ỏi. Người nào người nấy đều phách lối hung hãn nên Ma chủng lưu lại càng ít hơn.
Ma chủng trước mắt có thể nói là chí bảo với Thiên Ma Cung. Ánh mắt Diệp Trường Ca cũng đỏ lên, vẻ mặt cứng ngắc cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Còn viên thận chân kia lại càng không cần nói nhiều. Yêu vương thời thượng cổ để lại, thận châu là thứ tương đương với nội đan.
Chương 1631 - Bích họa (2)
Bích họa (2)
Cự thần phun sương thượng cổ trong truyền thuyết thậm chí có thể biến ảo ra một tòa thành lớn. Ảo thuật cường đại này võ giả Huyễn Ma Đạo không thể so được.
Nếu như có được thận châu này, cái này quả là bảo vật vô giá với Huyễn Ma Đạo.
Cho nên lúc này, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều đưa mắt nhìn Tô Tín, trong thần sắc có ý cảnh giác.
Bọn họ không có ý gì với bạch ngọc thạch bản. Lấy được cái đó môn phái cũng chỉ nhiều thêm, nhưng trừ Đại Chu thì không ai nghiên cứu được kết quả gì.
Hơn nữa, Đại Chu đúng là nghiên cứu ra được bí pháp trường sinh gì đó. Nhưng đáng tiếc thứ này quá mức vô dụng. Võ giả giang hồ cũng không mấy hứng thú. Huống chi bọn họ có hứng thú cũng vô ích. Cơ Hạo Điển cũng bởi vì bí pháp trường sinh này mà chơi chết mình, nào còn ai dám dùng nó làm bậy?
Cho nên từ đầu, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều chỉ để mắt đến Ma chủng cùng thận châu.
Tuy nhiên bọn họ đoán không ra Tô Tín nghĩ gì. Hắn muốn bạch ngọc thạch bản? Thận châu? Hay là Ma chủng?
Nếu Tô Tín muốn một trong hai cái sau thì bọn họ không khỏi phải tranh một cuộc.
Tuy quan hệ giữa triều đình và Huyễn Ma Đạo không tệ, Tô Tín cũng mới đạt thành liên minh với Huyễn Ma Đạo nhưng đứng trước lợi ích, mấy thứ kia đều là đồ vô dụng, đều có thể dễ dàng lật đổ.
Thấy ánh mắt hai người kia, Tô Tín cười cười nói: “Hiện ở đây vừa vặn có ba món đồ, không bằng ba người chúng ta chia ra, thế nào? Bạch ngọc thạch bản ta lấy được tám khối trong Cửu Trọng Kiếm Các, bây giờ lại thêm ra một khối, chứng tỏ ta có duyên với thứ này. Ta muốn lấy nó, hai vị nghĩ thế nào?”
Nghe nói như vậy, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều thở phào nhẹ nhõm, chắp tay với Tô Tín, lúc này mới thu vật của mình vào.
Sau khi Tô Tín thu bạch ngọc thạch bản cũng không rời đi mà nhìn về phía mấy bộ hài cốt quanh tế đàn.
Trước đó ba người đều bị ba món bảo vật bày giữa tế đàn hấp dẫn, hơn nữa, linh giác của bọn họ bị áp chế, sẽ không chú ý đến những thứ khác.
Lấy bảo vật xong, lúc này Tô Tín mới nhìn xung quanh theo bản năng, phát hiện thứ không tầm thường trên những bộ hài cốt kia.
Những hài cốt này cũng vô cùng lớn, hiển nhiên là của đại yêu cự thú từ thời thượng cổ lưu lại.
Lúc này, Tô Tín phát hiện một số bích họa được người thượng cổ khắc trên hài cốt.
Vào thời thượng cổ có rất ít quốc gia có chữ viết, một đời Hoàng triều kia dĩ nhiên là có. Tuy nhiên, ở nơi Tây Vực mấy trăm tiểu quốc, có một nước có được chữ viết riêng thì đã không tệ.
Cho nên phần lớn các tiểu quốc Tây Vực vào thời thượng cổ đều dùng hình vẽ để ghi chép lại thông tin.
Nhìn hoàng cung tọa lạ trong sơn cốc cũng nhìn ra được, kích thước của tiểu quốc này cũng không coi là lớn. Mà tế đàn này cũng rất cổ xưa. Đoán chừng tế đàn đã tồn tại từ lúc tiểu quốc này hãy còn là một bộ lạc.
Hình vẽ trên tế đàn cũng rất thú vị. Tô Tín loáng thoáng có thể đọc hiểu ý tứ bên trong nó.
Bức bích họa bắt đầu bằng đường cong hỗn loạn trên trời, dưới mặt đất có một đám người đang cầu nguyện. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những người đó không phải đang cầu nguyện. Biểu tình của bọn họ lại rất sợ hãi. Đó là sự kinh sợ với thứ mà mình không biết. Hiển nhiên, sự việc như vật đã vượt quá hiểu biết của bọn họ.
Kết hợp với mấy đường cong có vẻ xốc xếch trên trời cùng biểu cảm của những người bên dưới này, Tô Tín nhắm mắt, hơi thở dài: “Bầu trời, nứt rồi!”
Không sai, theo cách hiểu của Tô Tín. Hình vẽ thứ nhất chính là miêu tả cảnh tượng bầu trời bị nứt ra. Nhưng làm sao lại bị nứt ra? Có phải là có cường giả giao thủ phá không gian hay không? Điều này Tô Tín không biết được.
Mà lúc này, nghe giọng của Tô Tín, Diệp Trường Ca cùng Yến Thanh Tử đến gần nhìn một cái. Hai người bọn họ cũng bày ra vẻ mặt nghi hoặc. Hiển nhiên không hiểu ý nghĩa trong bích họa này.
Trong bức bích họa khác, cảnh tượng bầu trời bị nứt ra vẫn còn, có điều trên mặt đất lại có không ít đồ vật lẻ tẻ vụn vặt rơi xuống. Tô Tín không nhìn ra là gì, cái duy nhất nhận ra được chính là bạch ngọc thạch bản.
Bức bích họa sau lại rất dễ hiểu. Giữa bộ lạc này có người ngồi bên cạnh bạch ngọc thạch bản đang lĩnh ngộ gì đó. Sau đó trở nên rất mạnh, trở thành người đứng đầu bộ lạc này. Hơn nữa, còn dẫn dắt bộ lạc này đánh chết cự thận, lấy được thận châu.
Tiếp đó, hắn lại chém chết một võ giả ma đạo cả người ma diễm ngút trời, đoạt được Ma chủng của hắn. Dựa vào uy thế này lên ngôi thành đế, biến bộ lạc thành tiểu quốc.
Bạch ngọc thạch bản được tiểu quốc kia xem như thời cơ quật khởi, được cung phụng ở giữa tế đàn. Ma chủng cùng thận châu cũng được cung phụng như chiến lợi phẩm.
Nói đơn giản, bích họa ghi chép lại lịch sử một bộ lạc nhỏ lấy được bạch ngọc thạch bản, sau đó một bước lên mây, cuối cùng quật khởi dựng nước.
Nội dung bích họa này không chỉ một mình Tô Tín xem hiểu mà Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca dĩ nhiên cũng hiểu.
Yến Tử Thanh thấp giọng nói: “Bạch ngọc thạch bản này lại thần dị đến vậy. Có thể khiến cho một người bình thường trở nên mạnh mẽ thậm chí còn đến được trình độ đánh chết cường giả Chân Vũ cảnh cùng Yêu vương thượng cổ?”
Tô Tín mặt không đổi sắc nói: “Vật này là vật ngày xưa Nhân Hoàng cũng theo đuổi. Dĩ nhiên không phải đơn giản như vậy. Có điều, vật này có thể khiến cho ngươi một bước lên mây thì đúng là không khả thi lắm.
Chương 1632 - Suy đoán
Suy đoán
Đại Chu ta có đến tám bạch ngọc thạch bản, tác dụng của nó các ngươi cũng thấy được. Chẳng qua là nghiên cứu ra được phó pháp trường sinh không quá đáng tin mà thôi. Tác dụng rất có hạn, căn bản không có chút lực công kích nào.
Hơn nữa, người của bộ lạc thượng cổ cũng không phải người bình thường. Mặc dù nói khi đó võ đạo chẳng qua là lưu truyền ở đất Trung Nguyên, nhưng ở Tây Vực cũng có mất bộ lạc có đủ kiểu đường tắt có thể học các loại phương thức tu luyện, cũng cùng nguồn gốc với võ đạo. Chỉ có điều không được phồn thịnh như võ đạo Trung Nguyên mà thôi.
Người tu luyện bạch ngọc thạch bản trong bích họa nhìn qua là biết đó hẳn là nhân vật tương đối mạnh trong bộ lạc này. Huống chi cũng không ai biết hắn ngồi với bạch ngọc thạch bản bao nhiêu năm. Một chiêu giác ngộ tấn thăng Chân Vũ sau đó có được chiến lực kinh thiên, cái này cũng là một khả năng.’
Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca gật đầu một cái. Lời này Tô Tín nói cũng có đạo lý.
Thật ra thì nghĩ đơn giản một chút sẽ biết, nếu bạch ngọc thạch bản quả thật có uy năng lớn đến như vậy, Đại Chu gom đủ tám khối bạch ngọc thạch bản chẳng phải là đã mạnh hơn trời rồi?
Song, bọn họ không biết là, lời Tô Tín nói chẳng qua chỉ là qua loa lấy lệ với bọn họ. Tác dụng của bạch ngọc thạch bản chắc chắn còn lớn hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ cũng cho rằng bạch ngọc thạch bản thật ra không có bất kỳ lực công kích nào. Thật ra khi nãy bí pháp Nguyên Thần Tô Tín dùng để tiêu diệt đám Yêu Linh kia chính là lấy từ trên bạch ngọc thạch bản mà ra.
Địa Phủ nghiên cứu bạch ngọc thạch bản đã đủ thấu đáo. Trong bạch ngọc thạch bản này nhất định là có chứa một hệ thống tu luyện khác.
Hơn nữa, vốn dĩ tất cả mọi người đều cho là bạch ngọc thạch bản được lưu lại sau khi Nhân Hoàng phi thăng. Có điều giờ này nhìn lại thì có vẻ không phải vậy. Hiển nhiên, trước khi Nhân Hoàng phi thăng hắn cũng đã cố ý đi tìm thứ có liên quan đến bạch ngọc thạch bản này.
Hơn nữa, sự thật cũng chứng minh, ở trên thế giới này thứ có liên hệ đến bạch ngọc thạch bản này cũng không ít. Ví như những thứ mà đám người Tô Tín, Bạch Vô Thường cầm về từ Lương Châu đạo.
Hiện thời ở đây lại xuất hiện một khối bạch ngọc thạch bản thứ chín, cái này cũng càng khẳng định cho phỏng đoán của Tô Tín.
Ngày xưa lúc Nhân Hoàng đánh dẹp Tây Vực, người khác nhìn vào đều thấy là chuyện hợp tình hợp lẽ. Dẫu sao ban đầu Nhân Hoàng vừa bình định thiên hạ, càn quét một đống tiểu quốc, đuổi đến đất Tây Vực khổ cực. Bây giờ đi bình định Tây Vực cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nhưng lúc đó, phía thảo nguyên phía Bắc còn có nhiều bộ tộc phương Bắc khi đó còn chưa lập thành Kim Trướng Hãn Quốc, thực lực cũng không kém Tây Bắc.
Hơn nữa, phía nam còn có một ít dị tộc cực Nam hãy còn chưa bình định. Bên ngoài còn không ít võ giả tán tu không phục quản giáo, vì sao Nhân Hoàng lại nhất định phải chọn cách ra tay với Tây Vực loạn không tả nổi, nội đấu không ngừng, không chút uy hiếp với Trung Nguyên?
Trước đây, tất cả mọi người cho rằng Nhân Hoàng là tùy tiện chọn một bên để ra tay, nhưng bây giờ, Tô Tín có ý nghĩ khác. Nhân Hoàng ngày trước sẽ không phải là vì khối bạch ngọc thứ chín này mà đến đây đó chứ?
Phải biến ban đầu ở Tây Vực, Nhân Hoang diệt quốc vô số. Tiểu quốc trước mắt là quốc gia tầm thường nhất. Thế mà Nhân Hoàng lúc đó không chỉ phái đại quân diệt tiểu quốc này mà còn ra lệnh cho họ ở đây bảo vệ. Hành động này có thể giải thích tất cả mọi việc.
Nhìn Yêu Linh trước đó là biết được ngay, chấp niệm của bọn họ chính là bảo vệ ở nơi này. Chính xác mà nói là bảo vệ tế đàn này, chuẩn bị để nghênh đón Nhân Hoàng.
Chỉ tiếc sau đó tây chinh được nửa đường, hai cung Thiên Địa liên thủ, Phong Đô Đại Đế cùng Hạo Thiên Thượng Đế đồng loạt xuất thủ ám sát Nhân Hoàng. Nơi chiến trường thượng cổ này sau đó cũng bị đánh nát, sát nhập vào trong hư không.
Kết quả của trận chiến ấy chính là Phong Đô Đại Đế cùng Hạo Thiên Thượng Đế bị Nhân Hoàng đánh chết. Nhưng Nhân Hoàng hẳn cũng bị thương, thậm chí là trọng thương. Bằng không, với thực lực của Nhân Hoàng hoàn toàn có thể phá hư không, thu hồi khối bạch ngọc thạch bản thứ chín từ trong chiến trường thượng cổ đã bị đánh nát này.
Sau khi Nhân Hoàng dưỡng thương xong, lần thứ hai tây chinh. Tuy lần này không bị người của hai cung Thiên Địa ngăn trở nhưng lại có Đại Thiên Ma Tôn xuất thủ. Hơn nữa, mặc dù Đại Thiên Ma Tôn chỉ có một người nhưng bởi vì Nhân Hoàng lần đầu tiên tây chinh khiến võ giả Tây Vực cảnh giác. Toàn bộ đất Tây Vực giống như đang liên thủ lại cùng phản kháng Nhân Hoàng.
Trong lần tây chinh thứ hai, Đại Thiên Ma Tôn bỏ mình, các nước Tây Vực tổn thất nghiêm trọng nhưng lần này Nhân Hoàng chắc chắn bị thượng. Cuộc tây chinh tiến hành không mấy thuận lợi cho nên trong chiến trường thượng cổ này mới xuất hiện nhiều xác binh lính một đời Hoàng triều đó bỏ mình đến thế. Tương tự vậy, võ giả các nước Tây Vực chết trận cũng nhiều hơn.
Hai lần tây chinh này Nhân Hoàng trực tiếp diệt hai cung Thiên Địa cùng với Thủy tổ Ma đạo Đại Thiên Ma Tôn, còn đánh cho toàn bộ Tây Vực đến tàn phế. Lẽ thường mà nói, lần tây chinh thứ ba Nhân Hoàng liền có thể hoàn toàn tiêu diệt Tây Vực. Có điều khi đó hẳn là xuất hiện tình hình gì khiến Nhân Hoàng chưa có được bạch ngọc thạch bản kia đã phi thăng. Hệt như miêu tả trong những bích họa tại Cửu Trọng Kiếm Các ngày trước.
Chương 1633 - Suy đoán (2)
Suy đoán (2)
Bởi thế, lần tây chinh thứ ba chưa được thực hiện. Nơi chiến trường thượng cổ này hoàn toàn bị chôn vùi. Ba mươi sáu nước Tây Vực có được cơ hội thở phào, cuối cùng không bị diệt.
Dĩ nhiên, tất cả những thứ này cũng chỉ là Tô Tín suy đoán dựa trên tuyến thời gian cùng một ít dấu vết mà thôi, không coi là chính xác. Có điều, đây cũng là suy đoán hợp lý nhất hiện tại.
Sau khi có được đồ, Yến Tử Thanh nói với Tô Tín: “Tô đại nhân, trước khi truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn xuất thế, người của Bạch Liên giáo giờ cũng không biết được ở đâu. Ngươi tính đi cùng với chúng ta hay còn tiếp tục hành động đơn độc?”
Tô Tín trầm giọng nói: “Càng đi vào trong sương mù càng mỏng. Đoán chừng đến chỗ sâu nhất sương mù sẽ hoàn toàn biến mất. Đến lúc đó tầm nhìn mọi người rộng rãi, dĩ nhiên có thể dùng toàn lực xuất thủ.
Chiến trường này lớn như vậy, nếu quả thật xuất hiện truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn hay người Bạch Liên giáo xuất hện ta sẽ kịp thời chạy đến.”
Bây giờ tranh đoạt giữ Thiên Đình và Địa Phủ còn chưa rõ ràng nên Tô Tín tạm thời vẫn nên núp trong bóng tối. Nếu như đi theo, hành động chung cùng đám người Yến Tử Thanh, hành động của Tô Tín sẽ bị hạn chế.
Yến Tử Thanh cũng gật đầu một cái. Nàng dĩ nhiên sẽ không xem Tô Tín là lá bài tẩy đối phó với Bạch Liên giáo.
Nàng tìm Tô Tín đến chẳng qua là để làm chi việ. Chuyện trong nhà mình dĩ nhiên không nên đặt lên người ngoài. Chỉ cần Tô Tín có thể kịp thời chạy đến gây áp lực cho Bạch Liên giáo là được.
Bởi vậy, sau khi hai bên thương lượng xong liền mỗi người một ngả.
Mà lúc này, tại nơi trước đó Tô Tín liên thủ với Thôi Phán quan đánh chết Bạch Hổ Thần Quân, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Thất Sát Tinh Quân hai người sắc mặt âm trầm đứng ở đây, không nói một lời.
Thiên Đình dĩ nhiên có cách của Thiên Đình để phán đoán xem người của mình có chết rồi hay chưa.
Cho nên, ngay khoảnh khắc Bạch Hổ Thần Quân bị Tô Tín liên thủ với Thôi Phán quan đánh chết, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cùng Thất Sát Tinh Quân ở cách hắn không xa cũng liền chạy đến.
Có điều sương mù ở đây nghiêm trọng nên bọn họ dù có muốn nhanh cũng không nhanh được. Đến khi họ tới nơi đã sống không thấy người chết không thấy xác rồi.
Điều duy nhất bọn họ có thể khẳng định chính là Bạch Hổ Thần Quân nhất định đã bỏ mạng.
“Thất Sát, có thể nhìn ra được Bạch Hổ Thần Quân là bị ai giết hay không?” Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế trầm mặt hỏi.
Sắc mặt của Thất Sát Tinh Quân lạnh lùng. Bản thân hắn tu luyện sát đạo, cũng nhạy cảm nhất với kiểu này.
Có điều lúc này, hắn lắc đầu nói: “Không tra được. Đối phương dọn dẹp dấu vết quá sạch sẽ. Có điều ta có thể khẳng định người ra tay chắc chắn là người Địa Phủ!”
Chuyện xảy ra trước mắt, coi như là trước đó Thiên Đình bọn họ thái độ cường thế, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lại một quyền đánh Tiết Cửu Âm hộc máu nhưng đám người Cửu Ngục tà ma cũng sẽ không dám khiêu khích Thiên Đình ngay lúc này.
Huống chi dù cho bọn họ có muốn ra tay, thì cũng phải có thực lực mới được.
Với thực lực của Bạch Hổ Thần Quân thì ít có địch thủ cùng cấp, huống chi cho dù đối phương có hai, ba người liên thủ vây công, Bạch Hổ Thần Quân không đánh lại thì chạy là được.
Có thể đánh chết Bạch Hổ Thần Quân, thậm chí đến ngay cả chạy hắn cũng không chạy được thì cũng chỉ có người của Địa Phủ, hơn nữa số người cũng còn không ít.
Nếu không bàn về thực lực, Bạch Hổ Thành Quân mặc dù không sánh bằng đám người Mạnh Bà, Tần Nghiễm Vương Diệt, nhưng nếu muốn chạy, Bạch Hổ Thần Quân vẫn chạy được ngay trước mặt bọn họ.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế sắc mặt âm trầm nói: “Chuyện này tạm thời bỏ qua. Thông báo cho những thành viên Thiên Đình khác, đừng làm việc đơn lẻ nữa để tránh người Địa Phủ lợi dụng cơ hội.”
Thiên Đình cùng Địa Phủ kết oán không phải chỉ một, hai ngày. Mấy trận đại chiến giữa hai bên tổn thất cũng không ít. Đến cuối cùng hai bên không ai làm gì được ai, lúc này mới tạm thời ngừng tay.
Có điều dù là như vậy, nếu như tìm được cơ hội bọn họ cũng tuyệt đối không bỏ qua cho đối phương. Huyết hải thâm thù đã kết sâu đâm rồi, Thiên Đình cũng không kỳ vọng Địa Phủ hạ thủ lưu tình.
Dĩ nhiên, mối thù giữa Thiên Đình và Địa Phủ cũng là do tự họ tìm chỗ chết mà thành.
Nếu ngày xưa Thiên Đình không thèm khát sức mạnh của Địa Phủ thì Địa Phủ cũng sẽ không liều chết phản kích, cuối cùng tạo thành cảnh giới như bây giờ.
Người của Thiên Đình đi, nhưng cách chỗ Bạch Hổ Thần Quân chết không xa, trong một cái sơn động, một tăng nhân gương mặt cực kỳ quái dị đang ngồi xếp bằng dưới đất. Trước mặt hắn có hơn mười bộ xương khô như bạch ngọc xếp thành hàng.
Tăng nhân nọ khoác cà sa hai màu đen đỏ xen lẫn vào nhau. Điều làm người a sợ hãi nhất chính là tướng mạo của hắn. Một nửa là gương mặt nam nhân dương cương anh tuấn. Nửa còn lại là dung mạo nữ nhân ôn nhu như nước.
Hai dung mạo này kết hợp với nhau nhìn vô cùng tà dị, chợt nhìn qua khiến người khác có cảm giác không rét mà run.
Nếu như Long Tàng Tôn giả cùng Vu Chi Kỳ ở đây lúc này nhất định có thể nhận ra người này chính là đại sư huynh của Hoan Hỉ Miếu, cũng là người mạnh nhất nhất mạch Hoan Hỉ, hiện đang thay vị trí chủ trì ở Hoan Hỉ, “Song Diện Minh Vương” Dạ Già Nam!
Hơn nữa, Dạ Già Nam cũng không chỉ là người có uy danh cực lớn trong nhất mạch Hoan Hỉ, thực lực của hắn cũng có thể sánh vai được với Đại Thế Chí Thượng sư. Thậm chí nếu hai bên thật sự xuất thủ thì ai thắng ai thua hãy còn là một ẩn số. Cũng chính bởi vì có hắn cho nên đám người Tiêu Ma Da mới dám đi gây với Tô Tín. Đáng tiếc còn chưa tìm được Dạ Già Nam, Tiêu Ma Da đã bị Tô Tín đánh chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận