Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 952 - Lật Thuyền Trong Mương (2)

Trước cửa chính ngôi miếu đổ nát, trong tay Từ Thần cầm ống đồng nhắm vào Tề Long, trên mặt còn có mồ hôi mơ hồ.
Tề Long phun ra một ngụm máu tươi, phần bụng của hắn có một cây thiết chùy, máu tươi đen kịt không ngừng chảy ra bên ngoài.
1.Đường Môn Liệt Không Trùy! Hảo hảo hảo, ta thật sự xem nhẹ ngươi! Tề Long nhìn Từ Thần trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Cả đời đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt, cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Từ Thần chạy thoát lúc trước đã vòng lại, mai phục ngay cửa chính miếu đổ nát, chờ thời điểm hắn buông lỏng cảnh giác liền dùng ám khí Đường Môn phát ra một kích trí mạng.
Sắc mặt Từ Thành An sau lưng tái nhợt, hắn thiêu đốt tinh huyết đã tổn thất chín thành sức chiến đấu, cho dù Tề Long hiện tại trọng thương nhưng hắn vẫn không dám xông lên chém giết, hổ bệnh vẫn còn nguy hiểm.
Từ Thành An vội vàng dẫn theo Từ Thần quay người chạy trốn, Tề Long muốn truy kích, nhưng vừa vận chân khí, đã có đau đớn kịch liệt xuất hiện, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Đường Môn Liệt Không Trùy là ám khí không tính là quá mạnh trong ám khí Đường Môn, chỉ có điều thứ này bỏ qua cương khí phòng ngự, vừa rồi Tề Long chém rụng đại bộ phận Liệt Không Trùy, nhưng vẫn có một cây bỏ qua phòng ngự và trực tiếp đâm vào bụng hắn.
Vốn không có gì, miệng vết thương như vậy không làm gì được hắn.
Nhưng ám khí Đường Môn kinh khủng nhất thường thường không bản thân ám khí, mà là kịch độc bám vào ám khí!
Cũng như hiện tại, độc tố đã xâm nhập kinh mạch, hắn không thể vận dụng chân khí, chỉ hơi dùng sẽ làm kinh mạch sinh ra tổn thương.
Cũng may mắn vừa rồi Từ Thành An nhát gan chưa có tới giết hắn, nếu không Tề Long đã phải chết ở nơi này.
Hắn chỉ dùng một tia khí lực cuối cùng rút Liệt Không Trùy ra, máu tươi chảy ra theo rãnh máu của Liệt Không Trùy.
Nhưng Tề Long không quản nó, miễn cưỡng móc một viên đan dược chữa thương và ăn vào, hiện tại thương thế không nghiêm trọng bằng độc tố.
Sau khi nuốt đan dược, Tề Long không nhịn được nữa và ngất xỉu.
Qua nửa khắc đồng hồ, vài tên bộ đầu Lục Phiến Môn đi tới miếu đổ nát, hiển nhiên bọn họ đã phát hiện nơi này có người động thủ
Có người vừa đi vào vừa hùng hổ nói:
1.Khốn kiếp! Nhất định là tiểu tử Tề Long kia gặp được dư nghiệt Từ gia, mẹ kiếp, gia hỏa này làm việc đều im lặng, vậy mà ăn mảnh, không chừng tên này hiện tại đã mang hai người kia về Lục Phiến Môn.
Mấy người hùng hùng hổ hổ đi vào miếu đổ nát, vào lúc này mùi máu tươi đậm đặc truyền vào mũi, sắc mặt bọn họ thay đổi.
Mọi người lập tức cảnh giác, cẩn thận đi vào trong miếu đổ nát, kết quả nhìn thấy Tề Long té trên mặt đất, bụm lấy miệng vết thương, máu tươi chảy xuôi trên đất, thậm chí hắn đã hấp hối.
Vài tên bộ đầu Lục Phiến Môn liếc nhau, lập tức cảm giác nhiệm vụ lần này
không có đơn giản như vậy, cũng không giống đi nhặt công lao như suy nghĩ của bọn họ.
Mặc dù mấy người bọn họ rất chướng mắt Tề Long, nhưng lại rất tán thành thực lực của Tề Long.
Tối thiểu đơn đả độc đấu, mấy người bọn họ không ai có thể mười thành nắm chắc đánh bại Tề Long.
Kết quả hiện tại Tề Long lật thuyền trong mương, xem ra tên gia thần Từ gia và tiểu tử Từ gia có mấy phần thực lực, không phải thế hệ đơn giản.
Mấy người tra xét thương thế của Tề Long, trong cơ thể trúng độc cộng thêm mất máu quá nhiều, may mà phát hiện kịp thời không có nguy hiểm tánh mạng, mấy người lập tức mang hắn đi châu phủ gần đó chữa trị, sau đó lại đuổi theo giết hai dư nghiệt Từ gia.
Cho dù bọn họ bất mãn hành động ăn mảnh của Tề Long, nhưng đều là đồng liêu Lục Phiến Môn, bọn họ cũng không có khả năng nhìn Tề Long chết ở chỗ này.
Lúc này Từ Thành An và Từ Thần đã chạy hơn mười dặm, rốt cuộc Từ Thành An không kiên trì nổi và té xuống đất.
Từ Thần vội vàng nói:
- An thúc ngươi như thế nào?
Từ Thành An khoát khoát tay nói:
1.Thiếu chủ ngươi đi trước đi, ta thiêu đốt tinh huyết quá nhiều, đã sắp không được, ngươi mang theo ta chính là một vướng víu.
2.Hiện tại Tề Long bị thương, chúng ta cũng vứt bỏ mật thám Lục Phiến Môn, ngươi mau chóng chạy tới Độc Cô thị là an toàn.
Nhìn vẻ mặt Từ Thần đầy lo lắng, ánh mắt Từ Thành An lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn cũng không nghĩ tới Từ Thần lại không bỏ chạy, hắn đi một vòng chạy trở về miếu đổ nát mai phục chính diện, ẩn nhẫn đến ất thời khắctốt nh sau đó lại dùng ám khí Đường Môn đánh lén, một lần hành động trọng thương Tề Long.
Từ Thần tuổi không lớn nhưng cũng đã biểu hiện ra khí chất hữu dũng hữu mưu, làm việc quả quyết.
Nếu như dựa theo phát triển bình thường, tương lai Từ Thần nhất định có thể tiếp lấy vị trí gia chủ Từ gia, cũng phát dương quang đại Từ gia lần nữa.
Nhưng đáng tiếc, tất cả đều là quá khứ.
Nhưng cũng không sao, dùng năng lực Từ Thần biểu hiện và thiên phú của hắn, tương lai Từ Thần nhất định có thể trùng kiến Từ gia, đến lúc đó hắn xem như có thể bàn giao với gia chủ dưới cửu tuyền.
Từ Thành An không muốn liên lụy Từ Thần, nhưng không nghĩ tới Từ Thần lại cõng hắn đi, việc này làm Từ Thành An vừa cảm động ngoài vừa khổ tâm khuyên nhủ:
1.Thiếu chủ ngươi cũng đừng quản ta, ngươi mang theo ta, hai người chúng ta đều trốn không thoát.
Từ Thần vẫn cõng Từ Thành An và quật cường đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói:
1.Thời điểm chạy ra khỏi Từ gia là hai người chúng ta, chạy trốn tới Độc Cô thị cũng phải hai người chúng ta!
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 953 - Nghĩa Sĩ (1)
Tại một gian khách sạn tại nơi giao nhau trong Bắc Nguyên đạo, chưởng quầy khách sạn cẩn thận từng li từng tí nhìn phần đông người giang hồ trong khách sạn, trong nội tâm lẩm bẩm ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì.
Gian khách sạn này của hắn không phải mở trong châu phủ, mà là mở tại nơi giao nhau vài châu phủ, chuyên môn chuẩn bị cho những người bán hàng rong.
Những người bán hàng rong trong đêm không đi đường, có đôi khi sắc trời đã tối nhưng còn chưa tới châu phủ, bọn họ sẽ nghỉ ngơi trong khách sạn nhỏ của hắn.
Mà người giang hồ bình thường sẽ không đến gian khách sạn nhỏ này.
Những người giang hồ kia đều là kẻ tài cao gan cũng lớn, tự nhiên không cần e ngại chạy đi trong đêm.
Cước lực của bọn họ cực nhanh, cho dù muốn nghỉ ngơi,cũng khẳng định đi vào khách sạn tại châu phủ nghỉ ngơi, mà không phải đến khách sạn đơn sơ của hắn.
Không biết hôm nay vì cái gì, trong khách sạn lại có vài tên người giang hồ, cái gì cũng không làm, vẫn ngồi ở đó tới lúc này, trên người tỏa ra khí thế kinh người, cũng đã dọa vài khách nhân chạy đi, chưởng quầy khách sạn giận mà không dám nói gì.
Nhưng ngay lúc này, cửa lớn khách sạn bị đẩy ra, một thiếu niên ăn mặc rất mộc mạc vịn một trung niên thân thể có chút không tốt đi tới.
Hiện tại bên ngoài khách sạn đã tối đen, căn bản không nhìn thấy mặt trời, nhưng hai người này vẫn mang mũ rộng vành, chưởng quầy cảm thấy kỳ quái.
Hắn vẫn đi lên khách khí hỏi:
1.Hai vị nghỉ trọ nhi hay ở trọ? Ngươi thiếu niên nhỏ giọng nói:
2.Lựa chút thức ăn ngon mang lên, không muốn rau cỏ chỉ cần thịt. Chưởng quầy gật gật đầu, lập tức đi vào phòng bếp.
Khách sạn hắn rất nhỏ cho nên chính mình là chưởng quầy lại là tiểu nhị, đầu bếp phụ trách nấu cơm là lão bà của hắn.
Thiếu niên đội mũ rộng vành và trung niên chính là Từ Thần và Từ Thành An.
Hai người bọn họ đã vứt bỏ mật thám Lục Phiến Môn, cải trang đơn giản một phen và đi ba bốn ngày mới tới nơi này.
Thương thế của Từ Thành An là một vấn đề lớn, hắn thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể, làm cho khí huyết hiện tại lỗ lã, thậm chí thân thể hiện tại còn không bằng người thường.
Thiêu đốt tinh huyết chỉ cần nghỉ ngơi là khôi phục, nhưng vấn đề là cần thời gian.
Lúc trước Tô Tín giao chiến với Huyền Quan đã thiêu đốt tinh huyết, sau đó cần nửa tháng mới khôi phục lại, Từ Thành An lại thiêu đốt chín thành tinh huyết bản thân, không có một năm nửa năm căn bản không thể khôi phục.
Từ Thần không muốn buông bỏ hắn, hai người bọn họ chỉ có thể cẩn thận và ẩn nấp, chậm chạp bỏ chạy về hướng Độc Cô thị.
Trong khách sạn, những nhân sĩ võ lâm nhìn thấy hai người Từ Thần tiến vào, bọn họ đều đưa ánh mắt nhìn sang bọn họ, trong nội tâm Từ Thần đều sinh ra ý
cảnh giác, lòng bàn tay cầm chặt Liệt Không Trùy.
Liệt Không Trùy là lễ vật phụ thân hắn tặng vào lúc sinh nhật, cũng muốn hắn dùng bảo vệ tính mạng.
Loại ám khí Đường Môn cấp bậc này đã có thể tạo thành vết thương trí mạng với võ giả dưới Hóa Thần Cảnh.
Lúc trước Từ Thần dùng Liệt Không Trùy đánh lén Tề Long, cũng may mắn Tề Long thực lực cường hãn, hắn đánh rơi đại bộ phận Liệt Không Trùy, bản thân cũng chỉ trúng một cây Liệt Không Trùy.
Nếu không thay người khác sẽ bị ba cây Liệt Không Trùy đánh trúng, kẻ đó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ám khí Đường Môn đều là tiêu hao phẩm, Liệt Không Trùy này cũng giống như vậy.
Bên trong Liệt Không Trùy có ba mươi sáu thiết chùy, mỗi lần có thể phóng ra mười hai cây, tương đương với có thể phóng ra ba lần.
Lúc trước hắn dùng một lần, tương đương chỉ còn hai cơ hội.
Hiện tại trong khách sạn có bảy tám người giang hồ, nếu bọn họ lòng mang làm loạn, cho dù phóng hai lần Liệt Không Trùy cũng không thể ngăn cản được bọn họ.
May mắn ánh mắt những võ giả này chỉ lộ ra một tia dị sắc nhưng không có lộ sinh ra sát cơ, cũng không có động tác dư thừa, việc này làm nội tâm Từ Thần thả lỏng một ít.
Qua một bưng đồ ăn lên, Từ Thần cùng Từ Thành An bắt đầu há miệng ăn.
Bọn họ mới chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, vài ngày không ăn cơm cũng không có vấn đề nhưng sẽ vô cùng đói
Thời điểm chạy trốn ở dã ngoại, bọn họ căn bản không kịp ăn cơm, có thể nói
trong khoảng thời gian này bọn họ chỉ tìm tới dòng sông uống nuốt, căn bản không có đi tìm đồ ăn.
Thời điểm bọn họ đang ăn, cửa lớn khách sạn bị đẩy ra, năm tên bộ đầu mặc quan phục Lục Phiến Môn đi tới, khí thế ngưng tụ bao phủ gian khách sạn, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào năm tên bộ đầu Lục Phiến Môn.
Trong đó một bộ đầu dáng người cường tráng, xem dáng vẻ hung thần ác sát
nói:
- Đều nhìn cái gì vậy? Lại nhìn sẽ ném các ngươi vào thiên lao!
Người bên cạnh hắn béo ục ịch, tên bộ đầu mặt béo phì luôn mang theo tươi cười ấm áp, hắn chắp tay nói với mọi người trong khách:
1.Các vị thứ lỗi, vị huynh đệ này của ta không biết nói chuyện, mong mấy vị đừng chấp nhặt.
2.Hiện tại chúng ta đang bắt mấy con chuột, không quan hệ với các vị, các vị nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không cần quan tâm tới chúng ta.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 954 - Nghĩa Sĩ (2)
- Đúng rồi, nên che đậy đồ ăn của mình lại, bởi vì máu dính vào sẽ không tốt.
Mập mạp nói chuyện rất hòa khí nhưng nói ra những lời làm người ta không rét mà run.
Vài tên bộ khoái Lục Phiến Môn trước mắt không giống như người bình thường.
Từ Thành An đặt đũa xuống thở dài một hơi, Từ Thần cầm chặt Liệt Không Trùy trong ngực.
Từ Thành An cười khổ lắc lắc đầu nói:
1.Thiếu gia, vô dụng thôi, những người này đều là truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn.
2.Tất cả người giang hồ trong thiên hạ cũng biết ngành kinh khủng nhất Lục Phiến Môn chính là truy phong tuần bổ chỉ có vài trăm người trong Lục Phiến Môn.
Những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Lục Phiến Môn, nhìn Tề Long là biết rõ thực lực của bọn họ như thế nào.
Đến một người bọn họ còn có thể liều mạng, nhưng đến năm người, Từ Thành An không có dũng khí liều mạng.
Một tên bộ đầu sắc mặt âm trầm trong năm tên bộ đầu nói:
- Đi, đừng nói nhảm, giết sớm về báo cáo kết quả công tác, trực tiếp mang đầu
của chúng về Lục Phiến Môn.
Bọn họ không giống với Tề Long, Tề Long muốn bắt sống lập đại công, đối với bọn họ mà nói, chết hay sống đều giống nhau.
Tên bộ đầu dáng người ục ịch cười ha hả đi đến trước mặt Từ Thành An và Từ Thần, cười nói:
- Hai vị thật có lỗi, mấy ca vì tiền đồ, phiền toái các ngươi đi chết đi!
Vừa dứt lời, bộ đầu dáng người ục ịch với vẻ mặt mèo chiêu tài biến thành mãnh hổ ăn người, ánh mắt lộ ra hung tàn, hắn vươn tay để lộ ra kim thiết đen nhánh, một cơn gió đen xuất hiện làm người ta sợ hãi.
Từ Thần tức giận quát một tiếng, xuất ra Liệt Không Trùy và bắn vào bộ đầu béo ục ịch.
Khi hắn bóp cơ quan, trong nháy mắt mười hai cây Liệt Không Trùy bay ra nhưng âm thanh không nhỏ, không hổ danh Liệt Không Chùy.
Tên bộ đầu béo ục ịch lại cười lạnh, hai tay oanh kích, ác phong gào thét, ngay sau đó âm thanh kim loại va chạm nhau vang lên liên tục, mười hai Liệt Không Chùy có thể đánh chết võ giả Tiên Thiên đỉnh phong lại bị hắn dùng tay không đỡ được.
Sắc mặt Từ Thần biến thành tái nhợt, trên lý luận Liệt Không Trùy có thể đánh chết võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong, nhưng đó là lý luận mà thôi.
Luận lực sát thương Liệt Không Trùy thật sự làm được, Tề Long trúng một Liệt Không Trùy liền trọng thương.
Nhưng vấn đề là võ giả không phải cọc gỗ đứng yên bất động cho ngươi chém giết, trước kia Từ Thần cũng dựa vào đánh lén mới bắn trọng thương Tề Long, hiện tại mặt đối mặt, Liệt Không Trùy mất đi hiệu quả.
Bộ đầu Lục Phiến Môn béo ục ịch cũng không muốn lãng phí thời gian, trực
tiếp đánh một chưởng về phía Từ Thần cùng Từ Thành An.
Hai người bọn họ một trọng thương không còn chiến lực, một người khác vô dụng, trừ đòn sát thủ Liệt Không Trùy ra không còn thứ gì khác, trong mắt hai người lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lúc này một đạo kiếm quang xuất hiện, một thanh trường kiếm màu u lam xuất hiện trước mặt bọn họ, kiếm quang lóng lánh, trực tiếp bao phủ phiến thiên địa này.
Chỉ nghe âm thanh đinh đương do kim loại va chạm nhau vang lên, kiếm quang nổ tung, bộ đầu béo ục ịch bộ đầu bị ép lui về phía sau, thậm chí cuối cùng còn bị kiếm đánh bay.
Lúc này trước người Từ Thần có một thanh niên kiếm khách chừng ba mươi tuổi, đầu đội mũ rộng vành, dáng vẻ có phần lôi thôi nhưng một thân khí tức thập phần cường đại, hắn có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tu vi nửa bước Nguyên Thần Cảnh.
Ánh mắt Từ Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, người kiếm khách này chính là một trong những người ăn cơm chung quanh, Từ Thần còn nhớ rõ hắn còn từng dò xét chính mình.
Trong mắt bộ đầu béo ục ịch lộ ra vẻ âm trầm:
1.‘ Trục Nguyệt Kiếm ’ La Thông! Ngươi muốn làm gì? Dám đối địch với Lục Phiến Môn sao?
Người vừa ra tay có danh tiếng rất lớn tại Bắc Nguyên đạo, chính là một trong những cường giả tán tu, ‘ Trục Nguyệt Kiếm ’ La Thông, kiếm thuật cao siêu, có thực lực nửa bước Nguyên Thần Cảnh.
Trước khi hắn vùi đầu vào bàn ăn, mấy người Lục Phiến Môn lại không có phát hiện hắn đang ở nơi này.
La Thông buông trường kiếm của mình xuống, chắp tay nói:
1.Các vị đại nhân, tại hạ không có ý đối địch với Lục Phiến Môn, chỉ có điều tại hạ trước kia thu được ân huệ Từ gia, cho nên tại hạ không thể ngồi xem huyết mạch duy nhất Từ gia lại đoạn tuyệt theo.
Bộ đầu béo ục ịch lạnh lùng nói:
1.Nhưng bây giờ Tô đại nhân muốn mạng hai người này, ngươi ngăn cản ở đây là đối địch với Lục Phiến Môn, đối địch với Tô đại nhân!
La Thông lắc lắc đầu nói:
1.Vậy thì thật có lỗi, ta chưa báo ân huệ Từ gia ngày xưa, hiện tại nếu ta không ra mặt vì huyết mạch cuối cùng của Từ gia, cả đời này ta sẽ bất an.
Ánh mắt Từ Thành An và Từ Thần đứng sau lưng La Thông lộ ra dị sắc, không nghĩ tới vào lúc gần như tuyệt cảnh lại có cứu tinh xuất hiện.
Trước kia Từ gia thật sự trợ giúp không ít võ giả tán tu, bất kể Từ gia chân tâm thật ý cũng tốt, là xoát danh vọng cũng được, có không ít người tại Bắc Nguyên đạo nhận ân huệ của Từ gia.
So với các tán tu, những tông môn thế lực giao hảo đã lâu với Từ gia, kết quả Từ gia gặp nạn, không có mấy người trong bọn họ đứng ra, ngược lại những võ giả tán tu bọn họ cho rằng không báo đáp nhất lại xuất hiện.
Trước kia những võ giả tán tu Hóa Thần Cảnh đứng bên phía Từ gia đều bị đánh chết, cho dù biết rõ như thế, La Thông vẫn nguyện ý bảo hộ hắn, điều này cũng làm cho nội tâm Từ Thần âm thầm cảm kích.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 955 - Trượng Nghĩa Nhiều Như Chó Chết (1)
‘ Trục Nguyệt Kiếm ’ La Thông là tán tu phi thường nổi danh tại Bắc Nguyên đạo, mấy người Lục Phiến Môn vẫn không đặt hắn vào trong mắt.
Hắn mạnh hơn nữa cũng chỉ là một người mà thôi, huống chi hai người kia là Tô Tín đại nhân điểm danh muốn, đừng nói La Thông ngươi là nửa bước Nguyên Thần, cho dù ngươi đạt tới Hóa Thần cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Bộ đầu béo ục ịch cười lạnh nói:
1.La Thông, ngươi là người thông minh, biết rõ chuyện gì có thể làm gì chuyện gì không thể làm, kỳ thật Lục Phiến Môn ta lúc trước vô cùng thưởng thức ngươi, đã từng mở miệng mời chào ngươi.
2.Nếu hiện tại không phải muốn đối địch với Lục Phiến Môn ta, vậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!
Năm tên bộ đầu Lục Phiến Môn cùng bước lên phía trước, khí thế trên người lập tức bộc phát và biến thành khủng bố.
Bọn họ đều là truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn, gần như tất cả là tinh anh của Lục Phiến Môn.
Cho dù đơn đả độc đấu với nửa bước Nguyên Thần La Thông, bọn họ cũng không sợ, huống chi bọn họ còn có tới năm người.
Vào lúc này có giọng nói lạnh lùng vang lên:
- La huynh cao thượng, ta cũng không phải kẻ vô sỉ nhận ân không báo.
Một thực khách đứng ra, hắn tháo mũ rộng vành xuống, lộ ra gương mặt đầy hào phóng nhưng góc cạnh rõ ràng.
- ‘ Đại Quang Minh Thủ ’ Diêu Bân! Ngươi cũng muốn tham gia náo nhiệt sao!
Bộ đầu béo ục ịch lạnh lùng nói, sắc mặt vài tên bộ đầu Lục Phiến Môn khác cũng khó coi vài phần.
‘ Đại Quang Minh Thủ ’ Diêu Bân cũng giống như La Thông, đều là cường giả địa phương tại Bắc Nguyên đạo, đồng dạng cũng là nửa bước Nguyên Thần Cảnh.
Trọng yếu nhất cho dù La Thông hay là Diêu Bân, Lục Phiến Môn đều đã từng ra mặt mời chào, nhưng đều bị bọn họ cự tuyệt.
Kết quả hiện tại tốt rồi, bọn họ vậy mà lựa chọn bảo hộ dư nghiệt Từ gia, cuối cùng đứng đối đầu với Lục Phiến Môn.
Diêu Bân cười lạnh nói:
1.Từ gia chủ năm đó có đại ân với ta, chỉ có điều Diêu mỗ ta thực lực thấp kém, bình thường cũng không giúp được gì, lần này biết được Tô Tín sẽ ra tay với Từ gia, ta vốn định đi hỗ trợ, không nghĩ tới vẫn chậm một bước.
2.Tô Tín không hiểu biết lễ nghĩa, hắn nhấc lên chó chếtc khôn cùng tại Giang Nam đạo, bây giờ cũng muốn làm như thế tại Bắc Nguyên đạo, diệt Từ gia không tính, hiện tại hắn không buông tha một tia huyết mạch cuối cùng của Từ gia, chẳng lẽ hắn không sợ tương lai gặp báo ứng sao?
3.Lớn mật! Tô Tín đại nhân là người ngươi có thể bình luận sao?
Vài tên bộ khoái Lục Phiến Môn quát lớn.
Diêu Bân cười lạnh nói:
- Như thế nào, dám làm còn sợ người ta nói sao? Các vị đừng giấu diếm nữa,
cũng cho bọn chúng nhìn xem, võ lâm Bắc Nguyên đạo ta còn có những hạng người không sợ chết.
Vừa nghe hắn nói xong, những thực khách trong khách sạn đều rút binh khí ra đứng sau lưng Diêu Bân cùng La Thông, một thân khí thế kinh người, rõ ràng đều là võ giả Thần Cung Cảnh.
Sắc mặt năm người Lục Phiến Môn biến hóa cực kỳ khó coi, nơi này có tới tám người, có bọn họ nhận ra cũng có không nhận ra, nhưng đều là võ giả tán tu tại Bắc Nguyên đạo.
Tô Tín không có đoán được, Thiết Thạch không có đoán được, đồng thời những truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn cũng không có đoán được, Từ gia đã bị diệt lại còn nhiều người nguyện ý giúp bọn họ như vậy, nếu như biết rõ điểm này, Tô Tín sẽ trực tiếp phái một tên võ giả Hóa Thần Cảnh ra tay.
Đúng như Diêu Bân nói, mặc dù đại đa số tông môn võ lâm trên giang hồ Bắc Nguyên đạo đều không niệm tình cảm ngày xưa, chỉ cân nhắc lợi ích bản thân của mình.
Nhưng đồng thời có người ngay thẳng trượng nghĩa như La Thông và Diêu Bân, bọn họ là hiệp sĩ giang hồ vì ân tình ngày xưa có thể đánh bạc tính mạng bản thân.
Nếu như bọn họ cũng là thế hệ ham phú quý lợi ích, chỉ sợ lúc trước đối mặt Lục Phiến Môn mời chào, bọn họ đã sớm mặc một thân quan phục lên người.
Sắc mặt bộ đầu béo ục ịch tối tăm, tám tên võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong, trong đó còn có La Thông cùng Diêu Bân là hai cường giả nửa bước Nguyên Thần Cảnh, cho dù năm người bọn họ đều xuất thân truy phong tuần bổ cũng không thể địch lại đối phương.
Cho nên bộ đầu béo ục ịch quyết đoán rút ống tiêu nhỏ ra, ngay sau đó một đạo ánh sáng trắng xuyên qua nóc khách sạn và nổ tung trên bầu trời, trong phạm vi trăm dặm đều có thể nhìn thấy ánh sáng nơi đây.
Lần này lượt sắc mặt La Thông cùng Diêu Bân thay đổi.
Đây là thủ đoạn truyền tin của Lục Phiến Môn, chung quanh nơi này khẳng định có mật thám Lục Phiến Môn, đoán chừng không bao lâu sẽ có người Lục Phiến Môn chạy đến trợ giúp.
Cho nên La Thông nói thẳng:
1.Các ngươi dẫn theo đám người Từ công tử đi trước, ta và Diêu huynh ngăn cản ở nơi này.
Vài tên võ giả còn lại nói:
1.Trong nơi này có ngươi và Diêu huynh thực lực mạnh nhất, có các ngươi dẫn theo Từ công tử đi trước, tốc độ sẽ nhanh hơn, chúng ta sẽ cản phía sau.
Trong nội tâm La Thông và Diêu Bân chấn động, trong tình huống hiện tại, lưu lại cản phía sau trên cơ bản là con đường chết, nhưng hắn vẫn lưu lại một đường sinh cơ cho bọn họ.
La Thông và Diêu Bân còn muốn nói cái gì đó, những võ giả khác quát to:
- Đi mau ah! Nếu ngươi không đi thì mọi người đều chết ở nơi này!
Nghe được bọn họ nói như vậy, La Thông cùng Diêu Bân đành phải cắn răng, phân biệt cõng Từ Thành An cùng Từ Thần quay người chạy đi, lưu lại sáu người đối mặt năm người Lục Phiến Môn
Tên bộ đầu béo ục ịch nghiến răng nghiến lợi nói:
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 956 - Trượng Nghĩa Nhiều Như Chó Chết (2)
Các ngươi rất giảng nghĩa khí, hung hãn không sợ chết đúng không? Vậy được, hôm nay bổn quan sẽ thanh toàn các ngươi!
Vừa dứt lời, vài tên bộ đầu Lục Phiến Môn còn lại đều xông lên tấn công.
Tám người này cũng chỉ có duy nhất La Thông và Diêu Bân là hai võ giả nửa bước Nguyên Thần Cảnh nổi danh Bắc Nguyên đạo là gây áp lực cho bọn họ.
Sáu người còn lại đều có thực lực Thần Cung Cảnh đỉnh phong nhưng sức chiến đấu lại kém xa năm tên truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn, hiện tại lấy sáu địch năm vẫn bị người Lục Phiến Môn đè đánh.
Nửa khắc đồng hồ sau, hơn mười tên bộ khoái Lục Phiến Môn đi vào khách sạn, nhìn thấy năm người sắc mặt âm trầm và sáu thi thể nằm trên mặt đất.
Sắc mặt tên bộ đầu béo ục ịch âm trầm, hắn lạnh lùng nói:
Trở về bẩm báo với Tô đại nhân, nhiệm vụ lần này thất bại.
La Thông cùng Diêu Bân nhúng tay, trong đó còn có mấy biến hóa, hơn nữa chúng ta cũng không biết rốt cuộc còn có người nào ra tay nữa hay không.
Mắt nhìn thấy công lao trong tay bay đi, trên mặt năm người không có đẹp mắt.
Một ngày sau đó tình báo của bọn họ cũng đã đưa đến thành Thịnh Kinh, đặt trên mặt bàn Tô Tín.
Sau khi xem xong tình báo, khóe miệng Tô Tín lộ ra nụ cười vui vẻ khó lường:
1.Trượng nghĩa nhiều như chó chết? Việc này có tính là đánh vào mặt các tông môn hay không?
Từ gia kết giao thế lực võ lâm nhiều năm như vậy, kết quả khi Từ gia tai vạ đến nơi lại không có mấy nhà đến giúp.
Nhưng những năm qua Từ gia vô tình ý hoặc tìm danh vọng đã trợ giúp những võ giả tán tu, những người này đều nhớ rõ ân huệ của Từ gia, cho dù liều cả tính mạng của mình bảo vệ hậu nhân Từ gia, việc này đúng là châm chọc ah.
Tô Tín hỏi Thiết Thạch sau lưng mình:
1.Những thế lực võ lâm kia có di chuyển về phía Độc Cô thị hay không? Thiết Thạch gật đầu nói:
2.Có mấy nhà theo dư nghiệt Từ gia lẩn trốn về hướng Độc Cô thị, bọn họ cũng có chủ ý, liên tục di chuyển tới phạm vi Độc Cô thị.
Tô Tín xoa xoa đầu, hắn không muốn nhìn thấy việc này nhất, hắn muốn đuổi đám người này về phía Ngô Đồng Sơn Tô gia, cũng không muốn đuổi đám người này về phía Độc Cô thị.
1.Hai người Từ gia này đã mở ra điềm xấu, như vậy cũng không hay. Lầm bầm một câu, Tô Tín nói với Thiết Thạch sau lưng:
2.Dẫn người theo ta một chuyến, hi vọng Độc Cô thị tốt nhất không nên nhúng
tay.
Vào lúc này đám người Từ Thành An không biết mình đã thành công hấp dẫn lực chú ý của Tô Tín.
Hiện tại bọn hắn có La Thông và Diêu Bân hỗ trợ chạy đi, tốc độ cũng nhanh hơn trước vài lần.
Nhưng bọn họ cũng biết, những người ở lại khách sạn cản phía sau đã thập tử
vô sinh, bộ khoái Lục Phiến Môn dưới cơn thịnh nộ sẽ không tha bọn họ.
Trên đường đi tâm tình mọi người đều trầm thấp, Từ Thần nhỏ giọng nói:
- Là ta hại bọn họ.
La Thông lắc lắc đầu nói:
1.Từ công tử ngươi ngàn vạn đừng nói như vậy, chuyện này đều là chính bọn họ lựa chọn, hơn nữa nếu lúc trước không có Từ gia trợ giúp, chỉ sợ ta cũng không tu luyện tới cảnh giới này.
Từ Thần gật gật đầu, nhưng hắn vẫn sinh ra một tia bi quan.
Trên đường đi tới đây đã chết bao nhiêu người, bọn họ thật có thể an toàn tới Độc Cô thị sao?
Chính nghĩ như vậy, rừng rậm phía trước bọn họ có một mũi tên bay ra, mũi tên sắc mang theo uy thế khôn cùng.
May mắn Diêu Bân phản ứng kịp thời, hắn đánh ra một quyền ánh sáng rực rỡ, trực tiếp đánh nát mũi tên.
Trong rừng rậm lại có nhiều bộ khoái Lục Phiến Môn tấn công về phía đám người La Thông, tính toán đơn giản cũng có hơn trăm người.
Truy phong tuần bổ và tập sự mật thám Lục Phiến Môn không đến nhanh như vậy, trước kia Thiết Thạch hạ mệnh lệnh cũng chỉ mệnh lệnh sáu người Tề Long đến đây.
Thiết Thạch cho rằng đội ngũ như vậy đủ sức chém giết hai chủ tớ Từ Thành An, không nghĩ tới cuối cùng vẫn xảy ra biến hóa.
Cho nên lại tiếp tục phái truy phong tuần bổ cùng tập sự mật thám cũng không nhất định nhanh như vậy, hiện tại ra mặt chặn giết đám người Từ Thần chính là bộ khoái Lục Phiến Môn tại châu phủ.
Ai cũng biết Tô Tín ra tay hào phóng, mạng hai dư nghiệt Từ gia là Tô Tín muốn, những truy phong tuần bổ và tập sự mật thám không có tài năng bắt lấy bọn họ, chẳng lẽ còn không cho phép nhóm người mình động thủ sao?
Nói như vậy Lục Phiến Môn châu phủ cũng khó lường, giống Lục Phiến Môn châu phủ dưới trướng Tô Tín tại Giang Nam đạo đều có một bộ đầu Thần Cung Cảnh tọa trấn.
Hơn nữa Lục Phiến Môn châu phủ địa phương khác cũng không cam đoan có bộ đầu Thần Cung Cảnh, có nhiều chỗ chỉ có dùng võ giả Linh Khiếu Cảnh thậm chí Khí Hải Cảnh làm tổng bộ đầu.
Bắc Nguyên đạo thân là đô thành Đại Chu cho nên sẽ không keo kiệt như vậy, mỗi một Lục Phiến Môn châu phủ đều có được bộ đầu Thần Cung Cảnh tọa trấn.
Những tổng bộ đầu Thần Cung Cảnh tọa trấn châu phủ cũng có thể so với La Thông và Diêu Bân nửa bước Nguyên Thần Cảnh, việc này rất không tồi.
Nhưng vấn đề là những Lục Phiến Môn châu phủ không chỉ có một người, mười mấy tên bộ khoái cảnh giới Tiên Thiên đồng loạt giết ra, cho dù La Thông cùng Diêu Bân cũng có chút mệt mỏi ứng phó, dù sao bọn họ cũng phải bảo vệ Từ Thành An cùng Từ Thần an toàn.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 957 - Trốn Không Thoát (1)
Thế công của những bộ khoái Lục Phiến Môn châu phủ vẫn bị Diêu Bân và La Thông liên thủ đánh lui.
Dù sao những người Lục Phiến Môn châu phủ trừ tổng bộ đầu ra, đại bộ phận đều là Khí Hải Cảnh cùng Linh Khiếu Cảnh, dùng thực lực La Thông và Diêu Bân muốn miểu sát vô cùng dễ dàng.
Những người này mất hơn mười tánh mạng liền tránh xa, nhưng vẫn như sói đói theo sau bọn họ, làm cho La Thông và Diêu Bân lập tức cảm giác áp lực thật lớn.
Bọn họ đi đường rất cảnh giác, thẳng đến khi đi hơn mười dặm thì đám người này không đi theo bọn họ
La Thông và Diêu Bân còn tưởng rằng đối phương chủ động buông tha, thật tình không biết những người kia không đi theo đám người bọn họ nguyên nhân là vì nơi này là địa bàn của tổng bộ đầu châu phủ khác.
Trong Lục Phiến Môn có thể đoạt công nhưng phá hư quy củ là tối kỵ.
Thời điểm truy phong tuần bổ và tập sự mật thám không tới, đám bọn họ dám ra tay đoạt công lao.
Nhưng hiện tại đám người La Thông đã chạy tới địa bàn của người khác, nếu ngươi tiếp tục đi theo sẽ phạm vào tối kỵ.
Thời điểm đám người La Thông cùng Diêu Bân thở ra một hơi, tổng bộ đầu
châu phủ bên này lại dẫn người xông lên, bọn họ vẫn bị đánh lui nhưng lần này La Thông và Diêu Bân lại phí không ít khí lực mỏi mệt không thôi.
Tuy bọn họ là võ giả nửa bước Nguyên Thần Cảnh, nhưng thể lực và chân khí đều có hạn.
Lần một lần hai dễ nói, nhưng bây giờ đối phương căn bản chơi xa luân chiến, lúc nào cũng theo sau ngươi, làm tinh thần của ngươi căng cứng, ai chịu được tra tấn tinh thần như vậy?
Nhưng hiện tại La Thông và Diêu Bân cũng không có cách nào, khoảng cách khu vực Bắc Nguyên Độc Cô thị còn trên trăm dặm, trên đường còn phải đi qua năm châu phủ.
Bọn họ tối thiểu còn phải chặn năm đợt địch nhân nữa, nhưng lại phải tăng thêm tốc độ để tránh bị bị những truy phong tuần bổ cùng tập sự mật thám sau lưng đuổi theo, vì kế hoạch hôm nay, liền chỉ có ngạnh kháng.
Hai người mang theo hai vướng víu Từ Thành An cùng Từ Thần đi đường xông qua bốn tòa châu phủ bị bộ đầu Lục Phiến Môn chặn đường, cho dù với thực lực hai người La Thông và Diêu Bân cũng bị thương.
Lúc sắp tới nơi, Diêu Bân cười to nói:
1.Rốt cục hết khổ, đợi đến lúc tới địa bàn Độc Cô thị, chúng ta được cứu trợ.
2.Vậy sao? Ta thấy các vị cao hứng hơi sớm.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt La Thông và Diêu Bân ngưng trọng.
Phía sau bọn họ có năm tên bộ đầu Lục Phiến Môn đi tới, chính là năm người béo ục ịch lúc trước.
Sau khi bọn họ truyền tin về tổng bộ Lục Phiến Môn liền bắt đầu truy kích, rốt
cục cũng đuổi kịp bọn họ ở nơi này.
Bộ đầu béo ục ịch cười nói:
1.Chạy đi, các ngươi rất biết chạy nha, hiện tại ta xem các ngươi có thể chạy tới nơi nào.
Trước khi có nhiều người như vậy, bọn họ tự nhiên không có nắm chắc đối phó đám người La Thông và Diêu Bân.
Hiện tại đám người kia đã chết, chỉ còn lại có hai người La Thông và Diêu Bân, cho dù hai người bọn họ thực lực mạnh, bây giờ là năm đấu hai, hơn nữa còn là hai gia hỏa kiệt sức, nếu bọn họ đánh không lại thì đừng làm truy phong tuần bổ nữa.
Từ Thần đứng sau lưng La Thông và nói:
1.La tiền bối và Diêu tiền bối, các ngươi mau chạy đi, mặc kệ chúng ta, bọn họ là đuổi không kịp các ngươi.
La Thông và Diêu Bân thân là nửa bước Nguyên Thần Cảnh nếu muốn trốn, mấy người Lục Phiến Môn thật sự không đuổi kịp bọn họ, nhưng vấn đề là hai người bọn họ có khả năng trốn sao?
La Thông lắc lắc đầu nói:
1.Tại hạ nhận đại ân Từ gia, thời điểm nghĩ cách cứu viện các ngươi đã có ý phải chết, nếu hiện tại bỏ trốn, cả đời ta không an lòng.
Diêu Bân cũng cười ha ha nói:
1.Đúng là như thế! Diêu mỗ không muốn nợ nhân tình nhất, thiếu nợ nhân tình Từ gia lâu như vậy, cũng nên trả!
2.Hảo hán tử! Đủ phóng khoáng!
Lúc này có tiếng than thở vang lên, làm cho mấy người nơi đây sững sờ.
Ba người trẻ tuổi ăn mặc đạo trang đi tới, trên mặt lộ ra vẻ kính nể Diêu Bân và La Thông.
Ba người mặc đạo trang thật sự trẻ tuổi, xem ra còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng thực lực bản thân lại mạnh tới kinh người, ba người này đều có thực lực Thần Cung Cảnh.
Ba đạo sĩ không tới hai mươi tuổi nhưng lại có được thực lực Thần Cung Cảnh, những người như vậy đặt trong những tông môn bên ngoài sẽ được bảo vệ như bảo bối, nơi này có tới ba người, năm người Lục Phiến Môn lập tức nghĩ đến một khả năng.
Trừ tứ đại Đạo môn ra, trên giang hồ còn có nhà nào có thực lực bồi dưỡng nhiều đạo sĩ trẻ tuổi như thế?
Bộ đầu béo ục ịch cảnh giác chắp tay nói:
- Không biết ba vị đạo trưởng xuất thân môn phái gì?
Ba tên đạo sĩ không phản ứng tới hắn, ngược lại hỏi đám người La Thông:
- Vì sao người Lục Phiến Môn lại truy sát các ngươi?
La Thông và Diêu Bân vẫn không trả lời, Từ Thần đầy hận ý nói:
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 958 - Trốn Không Thoát (2)
Tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn Tô Tín thêu dệt tội danh vu hãm Từ gia thông đồng với địch bán nước và diệt môn Từ gia ta, huyết mạch dòng chính Từ gia cũng chỉ còn một mình ta trốn ra, nhưng Tô Tín vẫn không buông tha ta.
La tiền bối cùng Diêu tiền bối niệm ân huệ Từ gia ngày xưa, đại nghĩa không sợ sinh tử giúp ta chạy trốn tới Độc Cô thị, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị đám người này đuổi theo.
Trong đó một đạo nhân trẻ tuổi cau mày nói:
Các ngươi nói Từ gia chính là thế lực nhất lưu Bắc Nguyên đạo, Di Ninh phủ Từ gia?
Từ Thần gật gật đầu, đạo nhân trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng.
Di Ninh phủ Từ gia có thanh danh rất lớn trong Bắc Nguyên đạo, thậm chí lớn đến mức bọn họ đều nghe nói qua, thanh danh trên giang hồ cũng rất không tồi.
Kết quả bây giờ bị Tô Tín tiêu diệt, người này làm việc quá mức tàn nhẫn rồi.
Đạo nhân trẻ tuổi trực tiếp đối nói với năm tên truy phong tuần bổ:
1.Có đầu giết người đầu rơi xuống đất, Từ gia cũng đã bị diệt, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?
2.Hiện tại huyết mạch dòng chính Từ gia chỉ còn lại vị tiểu huynh đệ này, các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt, chuyện này là quá phận, mấy người kia ta bảo
vệ, các ngươi đi thôi.
Mọi người nghe nói như thế, sắc mặt năm tên bộ đầu Lục Phiến Môn thay đổi.
Nếu như bọn họ không có đuổi theo đám người Từ Thần cũng là bỏ đi, nhưng hiện tại đã đuổi theo thì làm sao có thể bằng một câu nói liền bỏ qua?
Cho dù bọn họ không muốn Tô Tín khen thưởng, vấn đề này truyền đi, bọn họ cũng sẽ bị trách phạt vì tội làm nhục uy danh Lục Phiến Môn.
Cho nên bộ đầu béo ục ịch nói:
1.Ba vị đạo trưởng thật có lỗi, dư nghiệt Từ gia là Tô đại nhân điểm danh muốn, chúng ta cũng phụng mệnh làm việc, nếu có đắc tội, xin hãy tha lỗi!
Vừa dứt lời, bộ đầu béo ục ịch cũng đã trực tiếp ra tay phóng về phía đám người Từ Thần, bốn tên truy phong tuần bổ sau lưng hắn phối hợp ăn ý và cùng ra tay.
Đạo nhân trẻ tuổi cười lạnh, một thanh trường kiếm có đường vân màu xanh xuất hiện, kiếm ra khỏi vỏ, hư không xuất hiện gợn sóng ẩn hiện.
Lực lượng tạo hóa sinh sinh bất tức, trong ánh sáng lạnh lẽo của một kiếm kia còn mang theo lực lượng tạo hóa dung nhập vào thiên địa nguyên khí bốn phương tám hướng và tấn công năm người, quả thực khó lòng phòng bị, bốn phương tám hướng đều là kiếm khí, lúc này kiếm khí xâm nhập thân thể năm người, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
- Tạo Hóa Đạo Môn!
Năm tên truy phong tuần bổ lập tức hít sâu một hơi, ba gã đạo nhân trước mắt này chính là đệ tử Tạo Hóa Đạo Môn đứng đầu tứ đại Đạo môn!
Tạo Hóa Đạo Môn hiện tại đứng đầu tứ đại Đạo môn, không chỉ có lực áp Thái Nhất Đạo Môn truyền thừa lâu nhất, càng lực áp Thiếu Lâm tự, cũng triệt để kéo Thiếu Lâm tự rơi xuống vị trí võ lâm chí tôn ngày xưa.
Chỉ có điều đệ tử Đạo môn thanh tịnh vô vi, cho dù du lịch thế gian cũng sẽ không chõ mõm vào việc người khác.
Đặc biệt là đệ tử Thái Nhất Đạo Môn, đạo thống bọn họ có vài phần tư thế thái thượng vong tình, càng không thích chõ mõm vào việc của người khác.
Xem ra ba người này chính là tân tú của Tạo Hóa Đạo Môn, nói không chừng cũng là võ giả nổi danh Nhân Bảng, gặp được loại tình huống này là phiền toái nhất.
Đệ tử trẻ tuổi vừa vào giang hồ như nghé con mới đẻ không sợ cọp, người nào cũng dám đắc tội, nhưng hết lần này tới lần khác thế lực sau lưng người ta cường đại kinh người, làm cho không ai có thể động tới.
Hơn nữa hiện tại bọn họ còn không đánh lại người ta.
Truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn thật sự là bộ khoái tinh anh của Lục Phiến Môn, nhưng vấn đề người ta lại là đệ tử đích truyền được Tạo Hóa Đạo Môn bồi dưỡng tỉ mỉ.
Vừa rồi đạo nhân trẻ tuổi ra tay, tạo hóa chi lực đã sử dụng xuất thần nhập hóa, lập tức tổn thương năm người bọn họ.
Bởi vì còn trẻ tuổi nên không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, nhưng vấn đề là thực lực của đối phương lại nghiền áp, bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng vô dụng.
Sắc mặt bộ đầu béo ục ịch chắp tay nói với đệ tử trẻ tuổi Tạo Hóa Đạo Môn:
1.Mấy vị đạo trưởng đừng làm khó dễ chúng ta, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc.
2.Hai tên dư nghiệt Từ gia là Tô đại nhân điểm danh muốn, các ngươi có thể che chở bọn họ nhất thời, không thể che chở bọn họ cả đời.
3.Lục Phiến Môn ta nước sông không phạm nước giếng với Tạo Hóa Đạo Môn, cho nên hi vọng các vị đạo trưởng suy nghĩ nhiều một phen, dùng đại cục làm trọng,
không nên bởi vì hai tên râu ria làm ảnh hưởng quan hệ giữa chúng ta.
Kỳ thật bộ đầu béo ục ịch nói có lý có cứ, nhưng vấn đề là hắn nói với ai?
Đối phương là ai? Đó là ba đệ tử đích truyền Tạo Hóa Đạo Môn vừa mới võ công tiểu thành xuống núi du lịch.
Nói đơn giản đối phương kinh nghiệm rất ít, cũng không mạnh hơn đám người Ninh Viễn Đường Tô gia chỉ biết ẩn cư bao nhiêu.
Huống chi ba người này còn rất trẻ tuổi, từ hành động của bọn họ có thể thấy được, trong nội tâm còn nhớ kỹ cái gì là tinh thần hiệp nghĩa, gặp được chuyện bất bình là phải ra mặt bênh vực kẻ yếu.
Bọn họ xem ra, La Thông và Diêu Bân trọng tình trọng nghĩa, vì ân huệ ngày xưa cũng liều chết cứu lấy mạng con trai ân công.
Mà người Lục Phiến Môn không nên diệt sạch một tia huyết mạch cuối cùng này, quả thực chính là tội ác tày trời, cho nên vấn đề này bọn họ sẽ xen vào.
Bởi vì cái gọi là trẻ tuổi khí thịnh, không khí thịnh thì làm sao gọi là người trẻ tuổi?
Nếu lời của bộ đầu béo ục ịch nói với người từng trải còn được, nhưng đối với ba người này như đàn gảy tai trâu, thậm chí còn chọc giận đối phương.
Tên đệ tử trẻ tuổi Tạo Hóa Đạo Môn đầu lĩnh lạnh lùng nói:
1.Ngươi đang uy hiếp Tạo Hóa Đạo Môn ta sao? Hôm nay chúng ta muốn bảo vệ người Từ gia này, ta xem Tô Tín hắn có thể làm gì ta!
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận