Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2783 - Chém Thông Thiên (3)

Cho nên, những bí pháp Ma đạo liều mạng này, Khương Viên Trinh cũng chưa từng dùng qua. Cho đến giờ hắn bị Tô Tín chèn ép, lúc này mới nhớ đến sử dụng bí thuật liều mạng này,
Ma đao ánh nguyệt, thân đao đỏ như màu máu nhuộm đỏ cả phương thiên địa này. Nhưng ngay lúc này, Tô Tín chỉ dửng dưng nói: “Phá!”
Một chữ thốt ra, ngôn xuất pháp tùy, Ma đao kia lại bắt đầu tan vỡ. Chuyện này khiến cho Khương Viên Trinh nhất thời trợi trừng hai mắt.
Đây cũng không phải là vì thực lực của Tô Tín đã mạnh đến mức dùng một lời liền có thể đánh tan bí pháp liều mạng của một cường giả Thông Thiên cảnh. Mà là Tô Tín đã lực áp người, chặn Khương Viên Trinh nắm trong tay thiên địa lực!
Nhân vật Thông Thiên cảnh vốn là một phần của thiên địa. Mọi người cơ bản đều là hóa thân của thiên cơ, đều có thể nắm trong tay một phần thiên địa lực. Tuy nhiên torng đó nhất định sẽ có phân chia mạnh, yếu. Không may, thiên địa lực trong tay Tô Tín mạnh hơn Khương Viên Trinh. Một lời hắn vừa nói ra đã ngay lập tức phong cấm thiên địa. Mà bí pháp kia của Khương Viên Trinh lại cần rút thiên địa lực. Cứ như thế, thanh Ma đao mới ngưng tụ ra đã muốn tan tác!
Khương Viên Trinh cắn răng. Nhân lúc Ma đao còn chưa tan vỡ hoàn toàn, hắn chém ngang một đao. Ma khí huyết sát ngập trời chém tới hướng Tô Tín, song trong mắt Tô Tín vẫn không lộ vẻ sợ hãi chút nào.
Tô Tín chẳng qua chỉ đưa hai ngón tay ra. Một đạo kiếm chỉ được điểm ra. Hỏa diễm kiếm khí thoạt nhìn bình thường gầm thét xuất. Cho dù là kiếm khí do võ giả Hóa Thần cảnh ngưng tụ cương khí chém ra, so với hỏa diễm kiếm khí bây giờ của Tô Tín còn có uy thế hơn. Nhưng lại chính một đạo kiếm khí đơn giản này đã ngay lập tức đánh nát vụn Ma đao uy thế vô biên kia!
Đại đạo đơn giản nhất. Một kiếm khí thoạt nhìn đơn giản nhưng lại hàm chứa thấu hiểu cực hạn của Tô Tín với hai lực âm dương sinh tử. Dùng lửa làm chất dẫn, sau khi Ma đao kia vỡ vụn, lại có thể dễ như trở bàn tay mà đâm vào trong cơ thể Khương Viên Trinh. Chớp mắt, sắc mặt của Khương Viên Trinh trở nên nhợt nhạt vô cùng. Thân thể hắn bắt đầu bị thiêu đốt một cách kỳ lạ. Trong ngọn lửa màu xám trắng đó, hắn không có chút lực phản kháng nào, cứ thế hóa thành tro bụi!
Uy năng của công pháp Ma đạo lớn, nhưng phản phệ còn lớn hơn. Sau một kích liều mạng thất bại, Nguyên Thần và khí huyết của Khương Viên Trinh đều đã tiêu hao cạn. Từ khoảnh khắc đó, Khương Viên Trinh đã thua.
Nhìn tro cốt màu xám trắng trên mặt đất kia, võ giả Hoàng Thiêu Vực mặt đầy vẻ không dám tin. Vực chủ của bọn họ, nhân vật Thông Thiên cảnh mạnh mẽ như vậy mà cứ thế chết? Chết dễ dàng trong tay Tô Tín như vậy?
Đừng nói võ giả Hoàng Thiên Vực, ngay cả võ giả Tây Bắc Đạo bên phía Tô Tín cũng không cách nào tin nổi.
Bọn họ nghĩ, chênh lệch giữa các Thông Thiên cảnh hẳn không nhiều mới đúng. Sao đại nhân của bọn họ lại có thực lực mạnh đến thế? Trong trận chiến này, Tô Tín gần như đều đè lên Khương Viên Trinh mà đánh. Đánh một đường đến chết cả đối phương.
Tô Tín mặt không cảm giác nhìn tro cốt của Khương Viên Trinh. Trước đó hắn có nói, Khương Viên Trinh có thể tấn thăng đến Thông Thiên đều là nhờ vào vận may. Lời nói này của Tô Tín không phải là đang giễu cợt, mà là sự thật.
Bây giờ, những võ giả tấn thăng Thông Thiên, tất cả mọi người đều đi con đường thuộc về mình. Chỉ có Khương Viên Trinh, đường hắn đi lại là lối cũ của Nhân Hoàng.
Công pháp của Tô Tín mặc dù là có được từ trong hệ thống, nhưng nó cũng đã bị Tô Tín dung hợp quán thông, đi ra con đường đặc biệt.
Sở trường của Mạnh Kinh Tiên là kiếm đạo. Kiếm đạo của hắn mạnh, thậm chí, đã có thể sánh với vị Thủy Tổ kiếm đạo Kiếm Thánh Mặc Ly.
Địa Tạng Vương thân mang công pháp hai mạch Phật môn, Địa Phủ, cũng đi ra con đường của mình. Thậm chí, dám khiêu chiến thẳng mặt với Phật Đà.
Còn Lâm Trường Hà, Phật Đà, Đại Thiên Ma Tôn, Vương Cửu Trọng lại càng khỏi phải nói. Bọn họ cũng chính là những cường giả Thông Thiên cảnh thời thượng cổ hiện thế một lần nữa.
Còn về phần Huyền Trần Tử của Thái Nhất Đạo Môn. Hắn cả đời ngộ đạo. Cái hắn ngộ cũng không phải Đạo của Đạo Tổ mà là Đạo của hắn. Phải nói, Đào mà mỗi một người trong Thái Nhất Đạo Môn hiểu ra đều không giống nhau.
Còn như Thích Đạo Huyền, mặc dù là nhất mạch Phật Tông, song nhất mạch của hắn không thuộc Thiền Tông, cũng chẳng thuộc Mật Tông. Mà chính là tự ngộ một đạo. Phật hắn lĩnh ngộ khác với Phật của Phật Đà.
Cho nên nhìn như thế, trong số mười Thông Thiên trên giang hồ cũng chỉ có Khương Viên Trinh là đi theo đường cũ của người khác, căn bản không có con đường của riêng hắn.
Võ công pháp hắn dùng đều là của Nhân Hoàng truyền thừa, không có chút hiểu biết cá nhân nào. Dù là lúc sinh tử, hắn vẫn dùng công pháp Ma đạo của Đại Thiên Ma Tôn ngày trước.
Phải biết, bây giờ hắn đã là Thông Thiên cảnh, cũng là nhân vật ngang hàng với Đại Thiên Ma Tôn, thế mà vẫn phải nhờ vào công pháp của người khác mà liều mạng. Đây không phải là trò cười thì là cái gì?
Có thể nói, mấy vị Thông Thiên hiện nay trên giang hồ, thực lực của Khương Viên Trinh chính là người yếu nhất. Hắn không chết thì ai chết đây? Thậm chí, nếu Vô Sinh lão mẫu cướp được tinh thạch, tấn thăng đến Thông Thiên cũng còn mạnh hơn Khương Viên Trinh.
Dẫu sao, Vô Sinh lão mẫu vào buổi đầu Thần Kiều cảnh đã tìm được con đường riêng của mình, dung hợp sở trường của Đạo – Phật – Ma, nhưng lại độc lập với Tam gia này.
Tô Tín đi đến cạnh đống tro cốt. Hắn ngay tức khắc đưa tay ra, nắm chặt. Trong tay hắn giống như thể đang cầm cái gì. Đó là một cảm giác cực kỳ huyền ảo. Chính là tinh thạch bị Khương Viên Trinh luyện hóa!
Chỉ có điều, hình thể tinh thạch đã chẳng còn. Đây chẳng qua là một tia thiên cơ hư vô bị Tô Tín nắm trong tay. Với sức mạnh của mình, Tô Tín tùy tiện thu nó vào trong cơ thể.
Hắn có thể cảm giác được rõ rệt thiên địa lực hắn nắm trong tay mạnh hơn một chút. Có điều sức mạnh này cũng chỉ là mạnh thêm một tia chứ không phải là kiểu thực lực tăng gấp bội. Chẳng lẽ hắn đã tính sai điều gì?
Tuy nhiên, Tô Tín nghĩ một chút liền bình thường trở lại. Dựa theo như lời của Bắc Địa Long Vương, năm đó cách mà Nhân Hoàng chọn chính là tập hợp khí vận thiên hạ, vì thế nên thực lực của bản thân mới có thể vượt xa những Thông Thiên bình thường. Mà Cửu Cực Quy Nhất là phương pháp cho Yêu tộc suy tính ra.
Phải biết rằng năm đó, Nhân Hoàng từng chém chết đám người Đại Thiên Ma Tôn. Thiên cơ trong cơ thể bọn họ cũng nhất định là lọt vào trong tay Nhân Hoàng. Kết quả, Nhân Hoàng lại không phát hiện điều này, thế chứng tỏ Nhân Hoàng cũng chỉ cảm thấy thực lực của mình chẳng qua chỉ gia tăng thêm một tia như vậy, mới không để ý. Cho nên mới không nghĩ đến cách Cửu Cực Quy Nhất này.
Có lẽ, chỉ cần làm giống theo lời Bắc Địa Long Vương, chỉ có khí Tô Tín luyện hóa chín đạo thiên cơ, đạt đến cảnh giới Cửu Cực Quy Nhất thì hắn mới có thể biến lượng thành chất.
Tô Tín nhìn xuống dưới một cái. Lúc này, trận chiến bên dưới đã chẳng cần Tô Tín nhúng tay. Khương Viên Trinh vừa chết, những võ giả Hoàng Thiên Vực kia càng thêm tuyệt vọng. Gần như phần lớn đều không buồn chống cự. Những người chống cự dựa vào địa thế hiểm trở cũng đều bị chém chết hết.
Hoàng Bỉnh Thành lại gần, mặt đầy thần sắc vui mừng, nói: “Đại nhân, tất cả đều đã giải quyết! Chín phần võ giả trong Hoàng Thiên Vực đều đã bị bắt, phải xử trí thế nào đây?”
Tô Tín suy nghĩ một lát, trong mắt hắn lộ ra một tia u tối, bỗng nhiên vung tay lên, nói: “Giết!”
Hoàng Bỉnh Thành nhất thời có hơi chút sửng sốt, hắn không dám tin, hỏi: “Đại nhân ngươi nói gì? Giết? Giết hết tất cả?”
Tô Tín gật đầu nói: “Không chừa một ai! Đặc biệt là người của Khương gia càng không thể tha!”
Hoàng Bỉnh Thành hơi có chút chần chừ, nói: “Giết hết có phải có hơi đáng tiếc không?”
Đi theo Tô Tín nhiều năm như vậy, Hoàng Bỉnh Thành ngược lại cũng không phải kẻ có lòng dạ từ bi Thánh mẫu. Hắn cũng không phải muốn cầu tha thứ cho Khương gia.
Trước kia, lúc Tô Tín mới vừa quật khởi, hở một chút là giết tông diệt môn, cái chính là để gây dựng uy thế, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng bây giờ Tô Tín đã đến Thông Thiên cảnh. Đến cấp bậc của hắn hoàn toàn có thể không màng đến mấy trò trả thù của đám kiến hôi này. Hơn nữa, hắn cũng không cần gây dựng uy thế nữa, uy thế của hắn cũng đủ để chấn động giang hồ rồi.
Cho nên, những người ở Hoàng Thiên Vực này, Tô Tín hoàn toàn có thể thu nhận bọn họ vào dưới quyền. Cho dù có vài người không thu nạp nổi thì cũng có thể ném đi đào mỏ, mài giũa một thời gian cũng trở nên ngoan ngoãn.
Dẫu sao, thân là võ giả, nào có mấy người có thể chịu nổi cảnh sức mạnh bị phong cấm, sau đó phải rớt vào phàm trần đâu? Đặc biệt là Khương Viên Trinh cũng đã chết. Hy vọng báo thù của bọn họ đều bị bóp nát. Trừ có mấy người có thể cứng đầu đến cuối, đa phần những người còn lại đều sẽ đầu hàng.
Bây giờ Tô Tín chém chết hết tất cả như vậy, Hoàng Bỉnh Thành nghĩ sao cũng thấy có hơi lãng phí.
Tô Tín lắc đầu nói: “Nếu đổi thành những thế lực khác, đám người này nếu không cần giết cũng không giết. Nhưng người của Hoàng Thiên Vực ta thật không dám bỏ qua cho.
Võ giả bây giờ căn bản không lĩnh giáo qua thủ đoạn của Nhân Hoàng. Ai nào biết hắn rốt cuộc có để lại bố trí gì không?
Cho nên thà giết lầm mười ngàn cũng không bỏ qua một. Những võ giả Hoàng Thiên Vực này đều phải chết!”
Hoàng Bỉnh Thành yên lặng gật đầu một cái. Nếu Tô đại nhân đã nói thế thì hậu quả của việc này nhất định rất nghiêm trọng! Những người này, tất cả đều phải chết!
Việc làm của Tô Tín ở Hoàng Thiên Vực chỉ mất có mấy ngày đã truyền khắp toàn bộ giang hồ. Mà các thế lực như Phật Tông, Đạo môn, Ma đạo đều có người chuyên biệt dùng đường dây đặc biệt gửi tin đến. Không lâu sau khi Tô Tín diệt Hoàng Thiên Vực, những thế lực này cũng đã có được tin.
Lúc này, bên trong Thái Nhất Đạo Môn, Huyền Trần Tử trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ. Hồi lâu sau hắn mới lắc đầu, nói: “Tô Tín này quả nhiên lợi hại. Toàn bộ Hoàng Thiên Vực hắn nói giết là giết.”
Lâm Trường Hà ở một bên ngược lại không có phát biểu gì về việc Tô Tín tàn sát Hoàng Thiên Vực.
Trong mắt hắn chẳng qua chỉ lộ một tia tinh mang, nói: “Bây giờ ta thật muốn biết, thực lực của Tô Tín rốt cuộc đã đến trình độ gì. Hắn chém chết Khương Viên Trinh dễ dàng đến thế. Rốt cuộc là hắn quá mạnh mẽ hay là Khương Viên Trinh quá yếu?”
Bên trong Ma đạo, Đại Thiên Ma Tôn nhận được tin này, cười to mấy tiếng, nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Giết hay lắm! Lão già Nhân Hoàng, Nhất Thế Hoàng Triều ngươi để lại bị diệt. Hoàng Thiên Vực ngươi để ở Tiên Vực giờ cũng bị diệt! Lần này sau khi ngươi xuất quan, ngươi cũng chỉ còn lại hào quang cũ mà thôi. Ông đây xem ngươi còn oai phong kiểu gì!”
Đối với Đại Thiên Ma Tôn mà nói, những thứ linh tinh này cho tới giờ hắn cũng không quan tâm. Dù sao hắn cũng chẳng có nhiều tính toán như Phật Đà, chỉ cần có thể nhìn thấy Nhân Hoàng bị xui xẻo, hắn liền thấy vui.
Bên trong Phật môn, sau khi Phật Đà nhận được tin, biểu cảm của hắn còn kích động hơn cả Lâm Trường Hà và Đại Thiên Ma Tôn.
“Khương Viên Trinh bị giết? Hoàng Thiên Vực bị tàn sát? Sao có thế?”
Trong mắt Phật Đà lộ ra vẻ kinh sợ. Hắn từng giao thủ với Tô Tín. Hắn thừa nhận sức mạnh của Tô Tín rất kỳ dị. Mới bước vào Thông Thiên mà đã mạnh hơn hắn một nước. Nhưng Khương Viên Trinh cũng là Thông Thiên, không phế đến mức bị Tô Tín đồng cấp giết dễ dàng thế chứ?
“Tính sai rồi.”
Phật Đà thở dài một hơi. Hắn muốn thu thập khí vận trong thiên hạ. Hoàng Thiên Vực chính là một trong những mục tiêu hàng đầu. Chỉ có điều hiện tại hắn còn chưa ra tay. Một là vì danh tiếng hậu duệ Nhân Hoàng của Hoàng Thiên Vực bày ở đó. Không có lý do đầy đủ hắn khó mà ra tay. Một lý do khác chính là Phật Đà muốn chắc chắn một chút. Sau khi hắn tìm hiểu lai lịch của những Thông Thiên này trên giang hồ xong, khi đó mới ra tay.
Không ngờ đến bây giờ lại bị Tô Tín giành trước. Mà Tô Tín căn bản không quan tâm đến chuyện danh tiếng. Đừng nói là Khương Viên Trinh, thậm chí đến cả Hoàng Thiên Vực hắn cũng tàn sát được!
Phật Đà lắc đầu một cái, ngồi xuống. Người chết hết rồi, có nghĩ nhiều nữa cũng vô ích.
Có điều sau này hắn phải chú ý đến Tô Tín này nhiều hơn. Hắn càng ngày càng nhìn không thấy Tô Tín rồi.
Những thế lực hàng đầu giang hồ này vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng toàn bộ giang hồ đều bùng nổ.
Trước kia, chuyện tàn sát tông môn, diệt tộc, Tô Tín làm đâu có ít. Nhưng lần này lại rất đặc biệt. Hoàng Thiên Vực dầu gì cũng là hậu duệ của Nhân Hoàng ngày trước. Tô Tín nói giết là giết, hơn nữa còn tàn nhẫn đến mức không lưu lại một người. Đây cũng không khỏi có hơi quá đáng.
Lại nhớ đến lần trước Tô Tín bảo vệ Yêu tộc. Bây giờ lại giết Hoàng Thiên Vực hậu duệ của Nhân Hoàng. Trên giang hồ có không ít người mạnh mẽ lên án Tô Tín là tay sai Yêu tộc, tà ma dị đoan.
Dĩ nhiên, mặc dù người mắng Tô Tín có nhiều. Nhưng trong thực tế, người dám đến tìm Tô Tín gây sự căn bản là chưa thấy ai.
Thông Thiên cảnh là nhân vật đã hoàn toàn vượt qua cực hạn con người mà sánh vai cùng thiên địa. Đó là nhân vật Thần Tiên đích thực. Những Thông Thiên khác trên giang hồ còn chưa ra mặt thì đời nào đến lượt bọn họ chủ trì công đạo? Thậm chí, người dám đến Tây Bắc Đạo mắng chửi Tô Tín cũng chẳng có nữa là. Tất cả đều chỉ ở địa bàn của mình mà mắng.
Dẫu sao người trên giang hồ cũng không phải là ngu ngốc. Bọn họ mắng Tô Tín ở địa bàn của mình thì không sao, nhưng nếu dám đến Tây Bắc đạo mắng thì gay to.
Sau khi trở lại Tây Bắc Đạo, Địa Tạng Vương nhìn Tô Tín, hỏi: “Giải quyết xong Hoàng Thiên Vực rồi?”
Tô Tín gật đầu, nói: “Gần như vậy. Khương Viên Trinh bị ta chém chết. Người của Hoàng Thiên Vực còn lại cũng bị giết hết. Chỉ có điều ta không phát hiện được Nhân Hoàng để lại bố trí gì.”
Địa Tạng Vương khẽ nhíu mày một cái. Dù sao hắn cũng xuất thân Phật môn, đối với tác phong mở miệng là giết tông diệt môn như Tô Tín hắn vẫn có chút không quen.
Chỉ có điều, hắn cũng không phải người mềm lòng. Chuyện này hắn không làm được nhưng cũng không bắt ép người khác không được làm.
“Vô Sinh lão mẫu cũng bị ngươi giết rồi?” Địa Tạng Vương hỏi.
Tô Tín lắc đầu, nói: “Vô Sinh lão mẫu vẫn có hơi khó giải quyết. Ta còn tưởng nàng nhất định sẽ đứng chung một chỗ với Hoàng Thiên Vực. Không ngờ rằng nàng mới thấy chuyện hơi có chút không đúng đã trốn ngay. Lá gan của nàng e là đã bị dọa sợ, không tạo nổi phong vân gì.”
Với Tô Tín bây giờ mà nói, Vô Sinh lão mẫu đã chẳng có uy hiếp gì nữa.
Nhưng nếu như nàng có chút thức thời, tìm đến nơi vắng vẻ mà ẩn cư, thì Tô Tín cũng lười phí sức tìm nàng.
Song nếu nàng nhất định cứ nhảy ra lượn qua lượn lại trước mặt hắn, thế thì Tô Tín cũng chẳng ngại mà một tát đập chết nàng.
“Đúng rồi. Sau khi đoạt được cơ duyên trên người Khương Viên Trinh, ngươi cảm giác thực lực bản thân thế nào? Có nảy sinh biến hóa gì hay không?”
Tô Tín lắc đầu, nói: “Cái này thì thật không có. Chẳng qua chỉ có cảm giác thực lực tăng thêm một chút, cũng không có phát sinh biến hóa gì gấp bội.”
Địa Tạng Vương nhíu mày một cái, nói: “Nếu như vậy thì đúng là phiền phức. Người còn lại nên giải quyết sao đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận