Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2366 - Lá bài tẩy của Thiếu Lâm Tự (2)

Lá bài tẩy của Thiếu Lâm Tự (2)
Phương Trượng vì Thiếu Lâm Tự dốc hết tâm huyết, mà Không Hành ngươi lại không biết ơn, ngược lại ở đây không biết tốt xấu nói xằng nói bậy, ngươi xứng với Phương Trượng không? Xứng với Thiếu Lâm Tự không?”
Những lời này đã nói ra được tiếng lòng của những võ giả đời chữ Huyền ở đây, nhưng Không Hành lại thẹn quá hóa giận mà nói: “Làm càn! Ngươi nói chuyện với sư môn trưởng bối như thế à?”
Quanh thân Huyền Quảng hiện lên sát ý, hắn cười lạnh nói: “Sư môn trưởng bối? Ngươi cũng coi là sư môn trưởng bối sao?”
Mắt thấy sát ý hai bên càng lúc càng nồng đậm, Huyền Minh trực tiếp quát một tiếng: “Được rồi!”
Sau tiếng quát chói tai, Huyền Quảng và Không Hành cũng dịu đi một chút.
Trước mắt dù sao Huyền Minh cũng là người có địa vị cao nhất ở Thiếu Lâm Tự bây giờ, hơn nữa hắn cũng là cường giả Chân Vũ cảnh.
Nhìn qua mọi người, Huyền Minh tức giận nói: "Đã là lúc nào rồi mà các ngươi còn ở đây làm ầm ĩ? Muốn để người ngoài chế giễu à? Tô Tín còn chưa đánh tới Thiếu Lâm Tự ta đã muốn nội chiến máu chảy thành sông rồi à?"
Lúc này Huyền Chân ở một bên nhàn nhạt nói: "Nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì? Chưa đánh đã sợ, Thiếu Lâm Tự ta từ bao giờ lại biến thành như này? Tô Tín muốn tới tiêu diệt Thiếu Lâm Tự ta vậy chúng ta còn thương lượng cái gì nữa? Cứ trực tiếp dùng hết thảy lá bài tẩy là được rồi. Còn có Xá Lợi tháp ở trong những Phật Cốt Xá Lợi kia, giữ lại những thứ đó để hiến tế hương hỏa à? Lúc này còn không dùng thì muốn phải đợi tới khi nào?"
Nói đến Huyền Chân, mặc dù là Chân Vũ Thiếu Lâm Tự nhưng hắn lại là người không giống hòa thượng nhất.
Hắn với Tô Tín từng qua lại, trước đây hắn thậm chí còn rất tán thành với phong cách hành sự của Tô Tín.
Quyết đoán mãnh liệt, không cần ở đây léo nha léo nhéo với một đống đại hòa thượng, do dự không quyết, phương thức làm việc của Tô Tín là hợp với hắn nhất.
Chỉ có điều nói thế nào thì Huyền Chân cũng là võ giả Thiếu Lâm Tự, hắn được Thiếu Lâm Tự nuôi lớn, một thân võ công này của hắn cũng là Thiếu Lâm Tự cho.
Coi như ngày xưa Thiếu Lâm Tự bức ép Huyền Đàm vị sư huynh mà hắn kính trọng nhất phải rời đi thì hắn cũng chỉ là bày ra oán hận đối với Huyền Khổ và những võ giả Thiếu Lâm Tự khác, không muốn nghe theo phối hợp chứ xưa nay chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Thiếu Lâm Tự.
Bây giờ cũng là như vậy, vào thời khắc sống còn của Thiếu Lâm Tự, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, vậy thì chiến thôi!
Mọi người ở đây đối mặt nhìn nhau, mọi chuyện quay trở về như lúc ban đầu. Quay đầu bỏ chạy hay là nghênh chiến, chưa cần nói bọn họ rốt cuộc có thể chống đỡ được hay không, cứ cho là phải dùng hết lá bài tẩy của Thiếu Lâm Tự bọn họ cũng nhất định phải chống lại Tô Tín.
Đương nhiên, nếu như không ngăn được, vậy Thiếu Lâm Tự bọn họ coi như thật sự sắp bị diệt môn rồi.
Lúc này một tên võ giả Dương Thần cảnh đời chữ Không bỗng nhiên nói: "Trụ trì, bây giờ con nghĩ nên mời Không Trừng sư huynh đến, có huynh ấy ở đây sẽ tăng thêm phần nào khả năng ngăn chặn Tô Tín.”
Người vừa nói chính là Giới Luật Đường Thủ tọa Không Ngộ đời trước, trong số võ giả đời chữ Không hắn là người trẻ tuổi nhất, cũng là người làm việc điềm tĩnh nhất.
Cái tên này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi, đặc biệt là những võ giả đời chữ Không kia, này vừa ra khỏi miệng, mọi người ở đây sắc mặt đều là biến đổi, đặc biệt ở đây không tự bối những võ giả kia, mỗi người đều rất kích động, Không Hành trực tiếp quát to: "Không Ngộ! Ngươi điên rồi phải không? Vậy mà lại muốn gọi tên tội nhân kia đến? Thiếu Lâm Tự ta cho dù là bị Tô Tín diệt môn, cũng tuyệt đối sẽ không thả tên tội nhân kia ra!"
Những võ giả đời chữ Không này của Thiếu Lâm Tự kích động như thế vốn cũng không phải vì bọn họ ngạc nhiên mà là bởi vì cái tên đó trước kia thật sự đã mang đến cho bọn họ một nỗi sỉ nhục rất lớn.
Võ giả đời chữ Không của Thiếu Lâm Tự bây giờ nhìn qua đúng thật không có nhân vật kinh điển nào, phương trượng đời trước Không Tịnh đến chết cũng không lên được Thần Kiều, cả đời đều bị Lý Bá Dương áp chế.
Mà mấy người Không Hành khi còn trẻ cũng không bằng vài người khá xuất chúng ở đời chữ Huyền bây giờ.
Nhưng thật sự lúc trước dời chữ Không đã đào tạo ra một võ giả kinh tài tuyệt diễm, người này chính là Không Trừng, bởi vì trời sinh lông mi trắng, vì lẽ đó bị người trên giang hồ gọi là “Bạch Mi Tôn Giả” Không Trừng.
Người này thiên phú vũ đạo cao hơn cả phương trượng đời trước Không Tịnh, nền tảng võ công Thiếu Lâm Tự rất vững chắc, thong thả thăng cấp nhưng hắn chưa từng rơi vào tình cảnh tổn hại căn cơ võ đạo, chưa tới năm mươi năm đã lên đến cấp Dương thần, tốc độ như thế này trong lịch sử Thiếu Lâm Tự đã có thể nói là kinh ngạc rồi.
Hơn nữa tính cách của Không Trừng so với phần lớn võ giả cứng nhắc của Thiếu Lâm Tự không giống nhau, hắn là người thoải mái, phóng khoáng, giao du khắp nơi, thậm chí có thể nhậu nhẹt cùng với vài giang hồ hào kiệt, ngược lại là hắn phạm không ít giới luật Thiếu Lâm Tự, vì lẽ đó danh tiếng của Không Trừng ở bên ngoài không tệ, nhưng thanh danh của hắn trong Thiếu Lâm Tự thật ra không ra gì cả.
Chương 2367 - Không Trừng
Không Trừng
Khi đó ngay vào thời kì Thiếu Lâm Tự bị đánh giá thấp thời, hơn nữa thiên phú và thực lực của Không Trừng thật sự là rất mạnh, thậm chí còn được cho là phương trượng đời kế tiếp, vì lẽ đó trong Thiếu Lâm Tự có mấy người bất mãn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Những chuyện nhỏ nhặt này Thiếu Lâm Tự đều có thể nhịn, nhưng lúc này Không Trừng lại làm ra chuyện khiến cho Thiếu Lâm Tự bẽ mặt, thậm chí là tổn thương đến nguyên khí, lần này thì Thiếu Lâm Tự không cách nào khoan dung được nữa.
Chuyện này rất đơn giản, Không Trừng phạm giới rồi, không phải mấy thứ như tửu giới huân giới, mà là hắn động tâm phàm trần, yêu một người phụ nữ.
Quan trọng nhất chính là người hắn yêu không phải nữ nhân bình thường, chính là một trong những Cửu Ngọc Tà Ma ngày xưa, sau đó bị Thiếu Lâm Tự tiêu diệt xoá tên Thánh Nữ Âm La tông.
Một hòa thượng Thiếu Lâm Tự động phàm tâm dục vọng vốn đã là điều không thể tha thứ, nhưng đối phương lại là dư nghiệt ma đạo có thâm cừu đại hận với Thiếu Lâm Tự bọn hắn, có coi được không? Nói không chừng Âm La tông kia là muốn lợi dụng Không Trừng sau đó đánh lén Thiếu Lâm Tự bọn họ, trả thù cho Âm La tông.
Vì lẽ đó Thiếu Lâm Tự liền giấu đi Không Trừng, chuẩn bị tiêu diệt triệt để những dư nghiệt Âm La tông đó.
Không nghĩ tới tin tức này vẫn bị Không Trừng biết được, hắn liền âm thầm đem tin tức truyền cho Thánh Nữ Âm La tông, để nàng đưa người rời đi, không phải lấn sâu vào tranh đấu trong giang hồ nữa.
Nhưng ai biết được, tin tức truyền tới rồi, chỉ có điều sự thù hận của Âm La tông đối với Thiếu Lâm Tự vượt quá sức tưởng tượng của hắn, bọn họ không để ý đến khuyên can của Thánh Nữ Âm La tông, sau khi nhận được tin tức không chỉ không đi, ngược lại lợi dụng tình báo an bài mai phục, vận dụng bí pháp thủ đoạn liều mạng với Thiếu Lâm Tự một lần, thậm chí dẫn đến Thiếu Lâm Tự chết mất hai vị Dương Thần cảnh nhất đường thủ tọa, hơn nữa hai người ngã xuống này đều là sư huynh từ nhỏ cùng lớn lên với Không Trừng, rất săn sóc đối với hắn, như anh em ruột thịt.
Biết được kết quả, Không Trừng cho rằng là Thánh Nữ Âm La tông phản bội hắn, tâm tình hoàn toàn suy sụp, dẫn đến hắn tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng đánh giết tới nơi Âm La tông ẩn nấp, tiêu diệt toàn bộ những dư nghiệt Âm La tông đó.
Lúc này Thánh Nữ Âm La tông kia vì muốn thức tỉnh Không Trừng mà lựa chọn tự sát, trước khi chết nói rõ hết tất cả hiểu lầm, nhưng kết quả vẫn là đã chậm rồi.
Chuyện của Không Trừng là tạo hóa trêu ngươi cũng được, là ma xui quỷ khiến cũng được, nhưng ngược lại là do nguyên nhân ở hắn, lúc đó làm cho Thiếu Lâm Tự trở thành trò cười trong giang hồ.
Cũng chỉ vì Không Trừng, Thiếu Lâm Tự mất đi hai vị Dương Thần cảnh thủ tọa, còn tổn thất mất một đám đệ tử.
Mà Không Trừng cũng bởi vì cái chết của sư huynh và tự tay bức tử người mình yêu mà suy sụp.
Cuối cùng bởi vì tâm tình lên xuống bất ổn, Không Trừng dường như nhìn thấu hồng trần vậy, lên đến Chân Vũ cảnh rồi, nhưng cũng lập tức tự phong bế tu vi, chuẩn bị đi luôn một thể.
Chỉ có điều Không Trừng cuối cùng vẫn không chết, lúc trước không biết Thiếu Lâm Tự là bởi vì tiếc một thân thực lực của Không Trừng mà không nỡ giết hắn, hay là đang niệm tình sư huynh đệ, Không Trừng sống sót, chỉ là hắn bị đày vào hắc ngục nơi sâu nhất của Thiếu Lâm Tự, dùng cả đời này của hắn để cọ rửa tội nghiệt của chính mình.
Từ đó về sau, Không Trừng liền trở thành cầm kỵ của Thiếu Lâm Tự, thậm chí võ giả đời chữ Không cũng đều cho rằng bọn họ không có vị sư huynh đệ này, mà những võ giả đời chữ Huyền của Thiếu Lâm Tự tuy đã nghe qua chuyện của Không Trừng, nhưng cũng đến khi bọn họ trở thành các đường thủ tọa mới biết, bọn họ thật sự không có cảm giác gì đối với Không Trừng.
Chỉ có thể nói chuyện lúc ban đầu chính là tạo hóa trêu ngươi, vô số chuyện trùng hợp đụng vào nhau, kết quả tạo thành một cái bi kịch như thế.
Đối với các võ giả đời chữ Không, Không Trừng chính là một tội nhân, bởi vì hắn Thiếu Lâm Tự bị mất mặt, bởi vì hắn Thiếu Lâm Tự mới chết nhiều người như vậy, vì lẽ đó dù thế nào bọn họ cũng không muốn thả Không Trừng ra.
Không Ngộ lắc đầu nói: "Bao nhiêu năm rồi, các ngươi chẳng lẽ còn không muốn tha thứ hắn sao? Huống hồ bây giờ đang là lúc Thiếu Lâm Tự ta nguy nan, vừa lúc có thể để Không Trừng ra đây, vì Thiếu Lâm Tự tận lực một phần."
Mấy người Không Hành còn đang tranh cãi, Huyền Minh trực tiếp quyết định, nói: "Được rồi, không cần nói nữa, ta vào Hắc ngục tìm Không Trừng, ngay lúc này thứ có thể giúp Thiếu Lâm Tự tăng cường sức mạnh đều phải tận dụng."
Nhìn thấy Huyền Minh cũng đã hạ quyết định rồi, nhóm người Không Hành coi như là bất mãn nhưng không thể làm được gì.
Không Hành chỉ là âm thầm hừ lạnh một tiếng, nói: "Bị giam giữ trong Hắc ngục nhiều năm như vậy, Không Trừng còn có thể giữ được thực lực Chân Vũ cảnh sao? Hơn nữa với trạng thái trước kia của hắn, lực chiến đấu còn lại được mấy phần?”
Hắc ngục của Thiếu Lâm Tự tuy rằng không giống tháp trấn ma phải phế bỏ tu vi, nhưng tình trạng bên trong cũng không ra gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận