Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 480 - Cuộc Chiến Kiếm Đạo (2)

Lão tổ sáng lập Kiếm Thần Sơn được tôn xưng là Kiếm Thần, danh hiệu cũng không phải do hắn tự phong, mà là những người giang hồ cùng thời đại Kiếm Thần tôn xưng hắn như thế.
Trong thời đại Kiếm Thần, tất cả võ giả sử dụng kiếm đều ảm đạm thất sắc trước Kiếm Thần, thậm chí đến cuối cùng mọi người cũng quên tên họ Kiếm Thần, chỉ nhớ rõ hắn là Kiếm Thần!
Kiếm Điển của Kiếm Thần Sơn là Kiếm Thần ngưng tụ kiếm ý cả đời chém một kiếm vào vách đá, truyền thừa cả đời của Kiếm Thần nằm trong đó, ngươi có thể lĩnh ngộ bao nhiêu phải xem ngộ tính, hơn nữa mỗi kiếm giả lĩnh ngộ ra cái gì cũng có khác nhau.
Chính bởi vì điểm ấy nên võ giả Kiếm Thần Sơn ít khi đi lại giang hồ, thực lực Kiếm Thần Sơn cực kỳ không ổn định, có một thế hệ xuất hiện vài tên thiên tài kinh diễm lĩnh ngộ kiếm ý, khi đó Kiếm Thần Sơn phồn hoa hưng thịnh, về sau sẽ lại suy sụp.
Hiện tại Kiếm Thần Sơn vẫn thuộc về thời kỳ suy sụp nhưng Lâm Khiếu vẫn có thể rời núi, hơn nữa còn đạt được bài danh mười hai Nhân Bảng, từ đó đủ chứng minh thực lực của hắn.
Tô Tín không phải kiếm giả thuần túy nhưng Lâm Khiếu sử dụng kiếm pháp kỳ dị nhưng phát huy ra chân ý của mình, đó chính là tan rã!
Kiếm thức của Lâm Khiếu ẩn chứa lực lượng tan rã, trường kiếm chấn động sinh ra vận luật kỳ dị, trực tiếp tan rã kiếm khí của Tô Tín, mặc dù mềm mại như
nước nhưng nó là lực lượng cực kỳ cường đại.
Đôi mắt Tô Tín bắn ra hào quang sáng ngời, dưới chân hắn có kiếm khí ẩn hiện, lực lượng Phong Thần Thối bộc phát giống như ngự kiếm mà đi, lực lượng cả hai gia trì và xuất hiện trước mặt Lâm Khiếu.
Năm đạo kiếm khí bay ra khỏi tay trái, kiếm khí bá đạo cương mãnh mang theo khí thế vô song.
Tay phải bắn ra năm đạo kiếm khí như phong nhu thực cốt, mềm mại như cây roi, linh xảo mau lẹ như rắn.
Một chính một tà, một cương một nhu, một loại kiếm khí ẩn chứa hai loại lực lượng và bộc phát lực lượng làm Lâm Khiếu không kịp nhìn, nhưng trong mắt hắn mang theo hưng phấn càng đậm.
“Đây mới là Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí mà ta muốn nhìn thấy!”
Lâm Khiếu hưng phấn nói một câu, giọng nói của hắn như kim loại va chạm vào nhau, thậm chí còn mang theo âm thanh kiếm ngân.
“Chiêu này là sát chiêu ta lĩnh ngộ Kiếm Điển mười bảy, chỉ có nó mới xứng tranh phong với Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí của ngươi!”
Trường kiếm sương tuyết trong tay Lâm Khiếu cuốn qua, kiếm quang giống như thần quang sáng ngời, nó lại phân hóa ngàn vạn, hóa phong mang bách luyện, trong nháy mắt lực kéo vô hạn xuất hiện, Tô Tín như con mồi dính vào mạng nhện không cách nào thoát ra được!
“Chiêu này tên là Kiếm Dẫn!”
Lâm Khiếu vừa dứt lời, vô số đạo kiếm quang liên tục bắn ra ngoài, nguyên khí thiên địa chung quanh Tô Tín không còn thừa chút nào, chúng bị những kiếm quang này rút sạch.
Hai tay Tô Tín vung vẩy liên tục, hơn mười đạo kiếm khí bộc phát cực kỳ
cường đại, hoặc phong nhu thực cốt, kiếm khí vô hình vô tướng, bị Tô Tín hợp lại làm một, kiếm khí kinh thiên xuất hiện, kiếm quang tạo thành lưỡi và đánh nát tất cả.
Chân khí cuồng bạo bao phủ lôi đài, ngay cả mọi người chung quanh lôi đài ngàn trượng cũng có thể cảm nhận được áp lực.
Hai người giao thủ với nhau làm các võ giả Tiên Thiên dưới đài tắc luỡi không thôi, uy lực như thế thật sự do võ giả cảnh giới Tiên Thiên tạo thành hay sao?
Chân khí biến mất, lúc này trên lôi đài chính là cảnh tượng hoang tàn.
Phải biết rằng những thứ này đều dùng thép luyện tạo thành, thậm chí mặt lôi đài đều là đá xanh cứng rắn cũng không thừa nhận nổi uy lực như thế, hai người này tạo thành lực phá hoại quá lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những võ giả đang xem cuộc chiến lui về phía sau, đối mặt với hai tồn tại không phải nhân loại như thế, bọn họ không thể không cảm thán.
Trên lôi đài, trong mắt Lâm Khiếu mang theo khiếp sợ không che dấu được.
“Tại sao trong tay ngươi không có kiếm lại có thể sử dụng kiếm khí, hơn nữa còn có cương mãnh của trọng kiếm, có mềm mại của tế kiếm, còn có sắc bén của trường kiếm, rốt cuộc ngươi làm sao lĩnh ngộ nhiều loại kiếm đạo như thế?”
Không đợi Tô Tín trả lời, Lâm Khiếu lại nói:
“Tu vi kiếm đạo của ngươi kinh người như thế nhưng ngươi cần gì dùng chỉ pháp vận dụng? Ngươi có danh hiệu là Huyết Kiếm Thần Chỉ, đặt ở trên người của ngươi quả thật vũ nhục kiếm đạo.”
Nghe Lâm Khiếu nói thế, hắn thật vô cùng đau đớn vì kiếm đạo của Tô Tín.
Có thiên phú kiếm đạo cường đại như thế lại đi luyện chỉ pháp, làm như vậy đúng là phá hoại của trời.
Nếu như hắn có thể một lòng tu luyện kiếm đạo, thực lực bản thân hắn mạnh bao nhiêu?
Tô Tín cười cười nói:
“Thật có lỗi, tại hạ cho tới bây giờ không phải kiếm tu, đối với ta, kiếm đạo chỉ là một loại võ đạo, cái gì có thể gia tăng thực lực của ta, ta sẽ tu luyện cái đó.”
Trong mắt Lâm Khiếu bắn ra thần thái giận dữ:
“Ngươi đang vũ nhục kiếm đạo! Kiếm giả vi vương, võ đạo khác làm sao vượt qua kiếm đạo?”
Nếu như nói Lâm Trường Hà là đạo si, Lâm Khiếu chính là kiếm si.
Đối với hắn, cuộc đời này chỉ có kiếm, kiếm là tất cả.
Cho nên Tô Tín nói như vậy đã chọc giận Lâm Khiếu.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 481 - Thắng (1)
Lâm Khiếu có kiếm đạo của Lâm Khiếu, Tô Tín có võ đạo của Tô Tín.
Lâm Khiếu cả đời chỉ có kiếm, Tô Tín chỉ có chiến lực xưng tôn.
Chỉ cần công pháp có thể tăng cường sức chiến đấu, cho dù là công pháp đạo gia hay tà ma ngoại đạo, Tô Tín đều nguyện ý học.
Lâm Khiếu nói một câu kiếm đạo vi vương đã làm rất nhiều người bất mãn.
Trên giang hồ có rất nhiều võ giả sử dụng kiếm nhưng ngươi không thể vì có nhiều người sử dụng kiếm thì kiếm giả mạnh nhất, nói như thế võ công của bọn họ là rác rưởi?
Hiện tại đã có không ít người hi vọng Tô Tín có thể dùng võ đạo bản thân giáo huấn Lâm Khiếu, phải cho hắn biết rõ thế gian này cũng không phải chỉ có kiếm đạo mới là võ công mạnh nhất.
Sắc mặt Lâm Khiếu nghiêm túc, trường kiếm trong phóng thích bốn loại kiếm
ý.
Xuân, hạ, thu, đông, lực lượng kiếm ý cường đại không gì sánh được
Bốn mùa luân hồi, tất cả cuối cùng chỉ còn tịch diệt.
Dưới kiếm ý cường đại của Lâm Khiếu, lực lượng thiên địa cũng bị kiếm ý cường đại phá tan.
Tô Tín thân ở giữa kiếm ý, sắc mặt không thay đổi, hai tay như hóa thành nhật
nguyệt, cảnh tượng mỹ lệ phồn hoa bao phủ chung quanh.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, nhật nguyệt biến mất, kiếm khí vô hình vô tướng bộc phát cực kỳ cường đại, lực lượng nó ẩn chứa khủng bố tới cực điểm, những kiếm khí kia mang theo uy thế kinh thiên động địa.
Trường kiếm trong tay Lâm Khiếu cuốn lấy và bộc phát kiếm ý đáng sợ, bốn mùa thay đổi liên tục tan rã kiếm ý của Tô Tín.
Ngay lúc này bàn tay trắng noãn như ngọc vươn ra, trong nháy mắt thế như bôn lôi, lôi đình vô tận hơi động và lập tức bạo phát ra uy thế Lâm Khiếu cũng phải sợ hãi, kiếm ý của hắn có thể tan rã lực lượng lôi đình cuồng bạo hay không?
Trường kiếm sương tuyết trong tay Lâm Khiếu hơi động, một đám kiếm khí ngưng tụ thành đóa hoa khô héo trên mũi kiếm của hắn, cánh hoa úa tàn ẩn hiện ngăn cản lôi đình sau đó tấn công Tô Tín.
Trong mắt Tô Tín bắn ra hào quang, kiếm khí ngưng tụ thành đóa hoa trước mặt cũng là lúc Tô Tín xuất kiếm, một đóa hoa héo úa ngưng tụ trên mũi kiếm, Lâm Khiếu nhìn thấy cũng ngạc nhiên.
Đấu Chuyển Tinh Di!
Tô Tín giao thủ với Lâm Khiếu mấy chiêu, Đấu Chuyển Tinh Di mô phỏng bảy thành uy năng kiếm ý của Lâm Khiếu, trong đó còn ẩn chứa lực lượng bản thân Tô Tín.
Hai đóa hoa úa tàn va chạm nhau, kiếm khí bắn ra khắp chung quanh nhưng kinh hãi trong mắt Lâm Khiếu vẫn không che giấu được.
Tuy kiếm ý của Tô Tín là kiếm ý bản thân hắn nhưng đã có bảy thành giống nhau, hắn không tin Tô Tín giao thủ mấy chiêu ngắn ngủi có thể học xong kiếm ý của mình.
Nếu là như vậy thiên phú của Tô Tín còn khủng bố hơn cả Kiếm Thần lão tổ Kiếm Thần Sơn, bởi vì đó là việc không có khả năng.
Cách giải thích duy nhất là công pháp của Tô Tín tá lực đả lực, có bắn ngược hơn một nửa lực lượng chiêu thức trở về.
Không thể không nói trực giác chiến đấu của Lâm Khiếu rất nhạy cảm, chỉ giao thủ vài chiêu hắn liền phát hiện ra sự tồn tại của Đấu Chuyển Tinh Di tồn tại.
Hắn đang tự hỏi nhưng Tô Tín không có ngừng.
Trong nháy mắt huyết hà ngập trời, một huyết nguyệt bay lên từ huyết hà, kiếm khí huyết sắc cường đại bay thẳng vào người Lâm Khiếu.
Tô Tín thi triển kiếm pháp tà dị nhưng có uy thế vô song, làm cho Lâm Khiếu không dám không cẩn thận ứng phó.
Nhưng ngay lúc này huyết nguyệt vỡ vụn, Tô Tín vươn tay đưa vào trong vị trí huyệt nguyệt tan vỡ, Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm bộc phát, hơn mười đạo kiếm khí lưu chuyển, ngay sau đó Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ đã tiếp cận viên mãn cũng thi triển ra, chỉ kình bay đầy trời và bao phủ Lâm Khiếu.
Những vũ kỹ này được Sơn Tự Kinh đại pháp gia trì cho nên như mộng như ảo, giống như thực không phải thực, thế công cuồng bạo không gì sánh nổi nghiền áp Lâm Khiếu.
Đều nói thông nhiều môn không bằng tinh một môn, trước kia Lâm Khiếu nói muốn chứng minh Tô Tín không chuyên tâm kiếm đạo là sai.
Nhưng hiện tại Tô Tín đã biểu thị với Lâm Khiếu một lần cái gì gọi là thế công như bão táp mưa rào.
Khóe miệng võ giả dưới đài co giật liên tục, đặc biệt là những võ giả Thần Cung Cảnh đổi bản thân mình thành Lâm Khiếu, bọn họ có thể tiếp được mấy chiêu dưới thế công đáng sợ của Tô Tín?
Lâm Khiếu quát một tiếng, trường kiếm sương tuyết bộc phát hào quang màu lam, kiếm khí rét lạnh bay đi phá tan thế công của Tô Tín và tiến lên phía trước.
Hào quang bao phủ òoàn thân Tô Tín, hắn thi triển Đấu Chuyển Tinh Di có thể hậu phát chế nhân, mọi người chỉ thấy kiếm quang vô cùng óng ánh tấn công Lâm Khiếu.
Kết quả trên lôi đài diễn ra hai cảnh tượng giống nhau, Lâm Khiếu thi triển kiếm pháp gì, Tô Tín liền có thể hậu phát chế nhân cũng thi triển kiếm pháp gì.
Điểm khác nhau duy nhất Tô Tín có át chủ bài khác phụ trợ nhưng Lâm Khiếu đã kỹ cùng.
Một ít võ giả Nguyên Thần Cảnh dưới đài dùng ánh mắt kiêng kị nhìn Tô Tín, mặc dù kẻ này chỉ là Thần Cung Cảnh nhưng chỉ bằng vào thực lực có thể giao thủ vài chiêu với võ giả Nguyên Thần Cảnh cũng không phải khoa trương.
Đặc biệt công pháp thần dị có thể bắn ngược thế công của đối thủ, nếu như cường giả Nguyên Thần Cảnh động thủ, hắn thi triển công pháp này bắn ngược trở lại, nếu đối phương không có phòng bị thì hậu quả có thể nghĩ.
Nhưng bọn họ không biết khuyết điểm trí mạng của Đấu Chuyển Tinh Di, bởi vì Tô Tín gặp đối thủ mạnh hơn mình, Đấu Chuyển Tinh Di sẽ mất đi hiệu lực, hơn nữa thực lực đối phương mạnh hơn Tô Tín quánhiều, hắn dám thi triển Đấu Chuyển Tinh Di sẽ khiến công pháp phản phệ, hành vi như vậy tương đương với tự sát.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 482 - Thắng (2)
Lúc này Lâm Khiếu đã bị Tô Tín bức vào trong góc.
Nếu bình tĩnh ma xem xét, Lâm Khiếu bài danh Nhân Bảng cao hơn Tô Tín ba vị trí nhưng thực lực trụ cột lại không kém gì nhau.
Nhưng Lâm Khiếu cả đời chỉ có kiếm nên hắn không cách nào sán bằng Tô Tín.
Bị nhiều vũ kỹ của Tô Tín áp chế, rốt cuộc Lâm Khiếu cũng xuất hiện lỗ thủng.
Cho dù chỉ là sơ hở nhỏ trong thời gian rất ngắn vẫn bị Tô Tín tìm ra cơ hội.
Bàn tay Tô Tín xuất hiện cuồng phong, Kinh Trập chỉ mang theo lôi đình đánh
tới.
Xu thế phong lôi chấn động, Tô Tín điểm ba chỉ liên tục, lực lượng lôi đình cuồng bạo bức Lâm Khiếu lui về phía sau ba bước.
Kiếm tay trái chém sang, trên Sắc Vi Kiếm còn amng theo hào quang đỏ rực sáng ngời, nó như sóng lớn khôn cùng bao phủ Lâm Khiếu.
Một bước sai từng bước sai, Lâm Khiếu lộ ra một sơ hở liền bị Tô Tín ra tay bức ép liên tục lộ ra sơ hở, hắn chỉ có thể phòng ngự trong bị động.
Trong huyết hà xuất hiện một đóa tương vi nở rộ, tường vi là độc không phải độc ăn mòn chân khí trên người Lâm Khiếu, ngay sau đó một nửa chân khí hộ thân của Lâm Khiếu bị ăn mòn, không chỉ như thế, tường vi còn thôn phệ sinh cơ lâm khiếu.!
Lâm Khiếu sử dụng bắn ra kiếm quang sáng ngời, hắn vừa chống cự Huyết Hà Thần Kiếm của Tô Tín, hắn dùng tay trái vận dụng kiếm chỉ ngưng tụ đóa hoa héo úa đánh nát tường vi do Tô Tín tạo thành.
Dù sao hắn không phải Tô Tín có thể nhất tâm nhị dụng, động tác của hắn hơi chậm liền bị Tô Tín nắm cơ hội.
Trong nháy mắt nội lực Tô Tín bộc phát toàn bộ, hơn trăm đạo vô hình kiếm khí phá thể bay ra tạo thành kiếm vực đánh nát kiếm quang, cũng đánh nát chân khí hộ thể trên người Lâm Khiếu, trực tiếp đánh Lâm Khiếu bay xuống đài, ngay cả trường kiếm sương tuyết chưa từng rời khỏi người cũng rời tay.
Mọi người sững sờ, Lâm Khiếu bại như vậy?
Mọi người vô cùng ngạc nhiên nhưng sau đó không cảm thấy ngạc nhiên nữa
Trong tiềm thức của bọn họ đã sớm có ấn tượng Tô Tín sẽ chiến thắng.
Tô Tín sớm có chiến tích hai lần giao phong với võ giả Nguyên Thần Cảnh, Tô Tín đi vào Giang Nam đạo đến hiện tại chưa bại bao giờ, đó là những chiến tích huy hoàng ai cũng nhìn thấy, bản thân Lâm Khiếu lại không có bao nhiêu chiến tích nên bị bọn họ xem nhẹ.
Sau khi nhìn thấy Tô Tín lại chiến thắng, đám người Hoàng Bỉnh Thành thở ra một hơi, Tô Tín đánh thắng, đoán chừng cả Giang Nam đạo không còn ai dám gây sự, uy danh của Tô Tín và Lục Phiến Môn sẽ triệt để vững chắc tại Giang Nam đạo.
Lâm Khiếu cầm trường kiếm của mình, hắn dùng chân khí không ngừng ổn định khí huyết và nội tạng bản thân, hắn khàn khàn nói với Tô TÍn:
“Hiện tại ta thua, ta không phải thua dưới kiếm đạo của ngươi, là ta thua nhưng kiếm đạo của ta không thua.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Ta không so đấu kiếm đạo với ngươi.”
Lâm Khiếu trầm mặc nửa ngày mới nói:
“Uy lực Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí của ngươi không thể chỉ có như thế, ta phải về Kiếm Thần Sơn bế sinh tử quan lĩnh ngộ Kiểm Điển, đợi đến lúc ta đột phá Nguyên Thần Cảnh, ta còn có thể đánh với ngươi một trận.”
“Ta sẽ chờ!”
Lâm Khiếu đi rồi, lôi đài giải tán, Tô Tín vừa mới đi xuống lôi đài, Hoàng Bỉnh Thành liền chạy tới đưa phong thư cho hắn và nói nhỏ:
“Vừa rồi Cổ Đông Lai đại nhân phái người đưa tin.”
Tô Tín mở phong thư ra xem, chỉ thấy trên đó viết:
“Tiêu Hoàng đã bế quan.”
Chỉ có sáu chữ người khác đọc sẽ không có đấu mồi nhưng Tô Tín lại hiểu ý của Cổ Đông Lai.
Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của mình chỉ thi triển vài lần tại Giang Nam đạo mà thôi, tuyệt đối không truyền vào tai Lâm Khiếu, cho nên lần này Lâm Khiếu tới khiêu chiến là có người truyền tin tức ra ngoài, người kia là ai không cần nói cũng biết.
Dù sao cũng là Cổ Đông Lai phụ trách trông chừng Tiêu gia, kết quả người Tiêu gia làm ra việc mờ ám như thế, Cổ Đông Lai có khả năng cảm giác có chút băn khoăn cho nên mới đưa phong thư cho Tô Tín.
Cổ Đông Lai thân là cường giả Dung Thần Cảnh, thực lực và địa vị cao hơn Tô Tín, đương nhiên không có khả năng đi xin lỗi hắn, cho nên chỉ nói cho hắn kẻ chủ mưu là Tiêu Hoàng, hắn đã đi bế quan cho nên không thể làm ra chuyện mờ ám gì đó.
Sau khi trở về Giang Nam đạo, Tô Tín liền bắt tay vào huấn luyện những bộ khoái dòng chính của mình
Lục Phiến Môn không thiếu công pháp vũ kỹ, Tô Tín chủ yếu dạy bọn họ hai chữ chiến đấu.
Thực lực và cảnh giới cũng không có nghĩa là chiến lực, Tô Tín muốn bồi dưỡng là thân vệ thiết huyết giống Cổ Đông Lai chứ không phải một đống phế vật, cho nên thời điểm huấn luyện Tô Tín sẽ hạ tử thủ.
Nhưng đồng thời Tô Tín cũng cho những bộ khoái này đãi ngộ tổng bộ đầu châu phủ, đây mới là nguyên nhân bọn họ cam tâm tình nguyện huấn luyện.
Cho dù làm như vậy không hợp quy củ, văn bản Lục Phiến Môn đã quy định rõ tham ô tài nguyên sẽ trọng phạt, với uy thế của Tô Tín tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại cũng không có kẻ nào dám đi cáo trạng.
Huống hồ chỉ cần ngươi không phải làm quá phận, có thể bảo chứng công bằng với đại bộ phận thủ haj, cũng không có người nào đi tố cáo tổng bộ đầu báo cáo láo nhân số và giữ lại tài nguyên.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 483 - Hái Quả Đào (1)
Tô Tín trong khoảng thời gian này trừ huấn luyện những bộ khoái kia, còn lại hắn đang suy nghĩ con đường phía sau Thần Cung Cảnh sẽ đi như thế nào.
Thần Cung tấn chức Nguyên Thần cần phải lựa chọn vật hóa thần và tiến hành luyện hóa, võ giả dùng những thứ này tiến vào Hóa Thần.
Tinh thần bản thân vốn vô hình vô chất, chỉ có dựa vào kết hợp với hóa thần mới có thể câu thông thiên địa nguyên lực, luyện hóa tinh thần bản thân tiến vào Nguyên Thần Cảnh.
Hóa Thần dựa vào rất nhiều thứ, có thể là mưa gió lôi điện, cũng có thể là đao thương kiếm kích, dù sao chỉ cần trong đầu của ngươi nghĩ cái gì thì nó sẽ sẽ dựa vào đó Hóa Thần, đồng dạng cũng là con đường tu luyện võ đạo của ngươi sau này, cho nên một bước này cực kỳ quan trọng.
Tỷ như Niên Bang ‘ Cửu Sơn Thần ’ Đổng Bất Nghi, Hóa Thần của hắn là núi, nguyên thần hạch tâm cũng là núi.
Lâm Khiếu lựa chọn Hóa Thần không cần nói cũng biết, thứ này nhất định là kiếm.
Võ đạo của những người này chỉ có một, cho nên lựa chọn Hóa Thần dựa vào rất đơn giản, thậm chí bọn họ không có khả năng có thêm lựa chọn.
Nhưng Tô Tín muốn lựa chọn cái gì? Cũng lựa chọn kiếm?
Hắn hiện tại biết rất nhiều kiếm đạo, có Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm
Khí, có Huyết Hà Thần Kiếm, thậm chí hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý.
Thời điểm tỷ thí trên lôi đài với Lâm Khiếu, Tô Tín đã từng suy nghĩ qua, hắn tu luyện kiếm đạo nhưng kiếm đạo không phải võ đạo duy nhất của hắn, cho nên lựa chọn kiếm để Hóa Thần không thích hợp chút nào.
Cho nên Tô Tín càng nghĩ càng cảm thấy không có lựa chọn thích hợp.
Tô Tín cũng không nóng nảy, những võ giả khác lúc lựa chọn thứ Hóa Thần và luyện hóa vào nguyên thần nhưng Tô Tín không như thế..
Tô Tín chuẩn bị đạt tới tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, bản thân phải viên mãn lại bước vào Nguyên Thần Cảnh.
Cảnh giới thiên nhân hợp nhất cũng không dễ dàng đạt tới như vậy, mười tên võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong chỉ có một người đi vào cảnh giới này đã là nhiều.
Nhưng đạt tới thiên nhân hợp nhất sau đó đột phá Nguyên Thần Cảnh, con đường tu luyện sau này của bản thân một đường tươi sáng.
Thậm chí có một ít võ giả có cơ hội cảm ngộ Nguyên Thần Cảnh nhưng không muốn đột phá, bọn họ sẽ trùng tu bản thân một lần nữa đạt tới viên mãn mới đi đột phá Nguyên Thần Cảnh.
Cho nên Tô Tín còn có rất nhiều thời gian suy nghĩ mình nên dựa vào cái gì Hóa Thần để tiến hành đột phá Nguyên Thần Cảnh..
Thời gian một tháng trôi qua, Tô Tín huấn luyện những bộ khoái kia xong và quay về phòng mình, đột nhiên hắn phát hiện có người đang uống trà trong phòng mình.
“Ngươi ưa thích không thông qua chủ nhân cho phép tiến vào phòng người khác hay sao?”
Tô Tín nhìn nữ nhân tươi cười mị hoặc, toàn thân tỏa ra khí chất yêu mị.
Nữ nhân này không cần phải nói, nàng chính là ‘ Thiên Diện Ma Nữ ’ Duẫn Tịch Tuyết.
Duẫn Tịch Tuyết lườm hắn sau đó nói:
“Đại nhân nam không nên nhỏ mọn như vậy nha, huống hồ ta cố ý đi đường vòng tới đây báo tin tức cho ngươi biết.”
Tô Tín cau mày nói:
“Là tổng bộ Lục Phiến Môn xảy ra biến cố gì hay sao?”
Ban đầu khi rời khỏi Giang Nam hội, Duẫn Tịch Tuyết đi theo Thiết Chiến trở lại thành Thịnh Kinh xử lý một ít sự vật, hiện tại nàng tới nơi này hiển nhiên có liên quan tới tổng bộ Lục Phiến Môn.
Duẫn Tịch Tuyết gật đầu nói:
“Nghĩa phụ nói ngươi làm tại Giang Nam đạo rất không tệ, đáng tiếc có người không thích nhìn ngươi như vậy, cho nên kẻ này đã làm ra chuyện không nên làm.”
Nói đến đây Duẫn Tịch Tuyết cười lạnh và nói:
“Lần này tổng bộ Lục Phiến Môn quyết định sẽ phái một tuần sát sứ tới tiến hành giám sát Giang Nam đạo, lấy cớ chưa tiêu diệt dư nghiệt Ngô quốc, sợ ngươi ở nơi này thực lực không đủ cho nên phái người đó đến đây ‘ giúp ’ ngươi.”
Nghe được Duẫn Tịch Tuyết nói như vậy, Tô Tín lập tức hiểu ra hàm nghĩa trong lời nàng nói.
“Giúp ta? Sợ là đến đây hái quả đào ah.”
Tô Tín lạnh lùng nói:
“Thời điểm Lục Phiến Môn Giang Nam đạo suy yếu nhất không giúp, kết quả hiện tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã ổn định thì bọn chúng lại phái người tới hỗ trợ, thật cho rằng ta ngốc sao?”
Duẫn Tịch Tuyết khoát tay nói:
“Chỉ có một việc này.”
“Ta nhớ Lục Phiến Môn không có chức vị tuần sát sứ ah? Hắn và ta ai lớn ai nhỏ?”
Duẫn Tịch Tuyết nói:
“Vốn không có nhưng chức quan chỉ cần ngươi muốn tùy tiện nói tiếng sẽ có, chức vị tuần sát sứ đặt song song với tổng bộ đầu Lục Phiến Môn.”
Trong mắt Tô Tín bắn ra một tia hàn quang.
Một tuần sát sứ đặt song song với tổng bộ đầu, chờ hắn tới Lục Phiến Môn này, mọi sẽ nghe ai? Là nghe Tô Tín hay nghe tuần sát sứ mới đến?
“Chẳng lẽ Thiết gia các ngươi không có người đứng ra hay sao? Lúc trước Thiết Chiến đại nhân hỏi ta dám tiếp vị trí này hay không, cũng một lần nữa đánh ra uy vọng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, nhưng kết quả cấp trên ban thưởng cho ta chính là kẻ tới hái quả đào sao?”
Sắc mặt Tô Tín lạnh giá, trong mắt bắn ra hàn quang làm Duẫn Tịch Tuyết kinh
hãi.
Trầm mặc sau nửa ngày, Duẫn Tịch Tuyết lúc này mới nói:
“Thiết Ngạo đại nhân bị thương.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 484 - Hái Quả Đào (2)
Một câu nói làm Tô Tín hiểu ra tất cả, thì ra căn nguyên nằm ở điểm này.
Theo lý thì hắn chính là người được Thiết Chiến đề cử, Thiết Ngạo đồng ý, như vậy có thể nói hắn là người phát ngôn Thiết gia tại Giang Nam đạo.
Nếu như Tô Tín không làm ra thành tích còn dễ nói, đến lúc đó nhất định sẽ có người mượn việc này công kích Tô Tín, do đó dẫn tới người Thiết gia.
Vấn đề hiện tại Tô Tín quản lý Lục Phiến Môn Giang Nam đạo ngay ngắn rõ ràng, hắn xông ra uy danh vô thượng tại Giang Nam đạo, lúc này bọn chúng lại phái người tới hái quả đào, việc này đánh vào mặt Thiết gia hay sao?
Thiết Chiến không nói, Thiết Ngạo chính là tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, bọn họ dám làm quá phận như vậy sẽ không sợ Thiết Ngạo tức giận sao?
Bây giờ nghe Duẫn Tịch Tuyết nói như thế Tô Tín liền hiểu ra, bởi vì Thiết Ngạo bị thương cho nên kẻ khác động tiểu tâm tư, muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của Thiết gia.
Lục Phiến Môn không riêng gì Thiết gia một nhà độc đại, tứ đại thần bộ có tới ba người không phải Thiết gia.
Đương nhiên Tô Tín cũng không muốn biết ai tổn thương Thiết Ngạo.
Phải biết rằng lúc trước Đại Chu vương triều lập quốc, Thiết Ngạo đã là tồn tại Dương Thần Cảnh.
Tuy trên Địa Bảng không có tên Thiết Ngạo nhưng thực lực Thiết Ngạo đủ sức tiến vào top mười Địa Bảng.
Đến hiện tại, chỉ sợ Thiết Ngạo đã có thể ổn thỏa đứng top ba Địa Bảng, đạt tới nửa bước Chân Vũ cảnh, chỉ thiếu một ít là có thể thành tựu cảnh giới lục địa thần tiên, khi đó có thể sánh vai với những lão quái vật trong truyền thuyết.
Với thái độ của vài tên thần bộ, lần này Thiết Ngạo bị thương chỉ sợ không nhẹ, có thể làm Thiết Ngạo bị thương như thế, cả thiên hạ có mấy người? Chẳng lẽ là là lão quái vật trong truyền thuyết ra tay sao?
Những nhân vật như thế đẳng cấp quá cao, không phải Tô Tín hiện tại có lẽ cân nhắc, cho nên hắn cũng không quan tâm.
Duẫn Tịch Tuyết nói:
“Lúc này người tới đảm nhận vị trí tuần sát sứ Giang Nam đạo chính là đệ tử của một trong tứ đại thần bộ Cửu Dực Hỏa Hoàng Lưu Phượng Vũ, Trích Tinh Thủ Duẫn Tịch.”
“Hắn trước kia là truy phong tuần bổ lâu năm tại Lục Phiến Môn, lập được không ít công tích, chính là người mạnh nhất trong các đệ tử Lưu Phượng Vũ, có cảnh giới thiên nhân hợp nhất, thực lực nửa bước Thần Cung Cảnh.”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chờ qua vài năm hắn tấn chức Nguyên Thần Cảnh, nhất định có thể đưa tới các đạo khác làm tổng bộ đầu.”
Tô Tín hỏi Duẫn Tịch Tuyết:
“Hắn cũng họ Duẫn?”
Duẫn Tịch Tuyết thản nhiên nói:
“Không có gì kỳ quái, nghĩa phụ đã nói với ta, Thiết gia hàng năm đều chọn lựa một ít hài đồng mồ côi tiến hành bồi dưỡng.”
“Ta họ Duẫn chẳng qua bởi vì lão sư dạy ta lúc đó họ Duẫn mà thôi, chỉ có lúc Thiết gia thu làm nghĩa tử nghĩa nữ mới được ban cho họ Thiết.”
“Duẫn Tịch xuất sư sớm hơn ta nhưng lão sư chúng ta cùng là một người, cho nên hắn cũng họ Duẫn nên không có gì kỳ quái.”
“Người Thiết gia bồi dưỡng bị người khác thu làm đệ tử?”
Tô Tín thâm ý nhìn Duẫn Tịch Tuyết, Thiết gia không quá thuận lợi trong Lục Phiến Môn.
Hơn nữa Tô Tín ác ý suy nghĩ phải chăng sau lưng ba thần bộ khác có lực lượng khác? Nhân hoàng Đại Chu cũng tham dự vào trong đó?
Trong Đại Chu vương triều có hai ngành vũ lực quan trọng nhất, một là quân đội, một khác là Lục Phiến Môn.
Kết quả hiện tại trong Lục Phiến Môn có Thiết gia một nhà độc đại, đoán chừng nhân hoàng không muốn nhìn thấy, đặc biệt là Lục Phiến Môn còn thường xuyên phụ trách làm một ít sự vụ che giấu.
“Được rồi, nên nói cho ngươi biết ta cũng đã nói cho ngươi biết, bổn cô nương cũng muốn quay trở lại Huyễn Ma Đạo, ngươi cứ đối phó gia hỏa hái quả đào đi.
Duẫn Tịch Tuyết nói xong thân ảnh hóa thành bóng đen bay ra khỏi cửa sổ.
Nhưng lúc này trong đầu Tô Tín xuất hiện tinh thần luật với vận luật kỳ quái, giống như trái tim nhảy lên nhưng tai không nghe được gì cả.
Dưới tinh thần lực kia, Duẫn Tịch Tuyết hóa thành bóng đen cũng hiện hình, nàng lúc này căn bản không có ra từ cửa sổ, tay nàng vừa chạm vào tay nắm cửa liền ngạc nhiên nhìn sang Tô Tín.
“Ảo thuật đã chơi một lần rồi, hiện tại ngươi đi ra ngoài cần làm bộ như thế sao?”
Tô Tín thản nhiên nói với nàng.
Ngạc nhiên trên mặt Duẫn Tịch Tuyết lập tức biến mất, nàng tươi cười dễ thương và nói:
“Quả nhiên sĩ biệt tam nhật phải lau mắt mà nhìn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy ngươi tu thành bí pháp tinh thần như thế, chỉ sợ ta hiện tại không đánh lại ngươi rồi.”
Tô Tín thản nhiên nói:
“Ngã một lần khôn hơn một chút mà thôi, sau khi ta biết sự khủng bố của ảo thuật từ lần trước, nếu như không đề phòng một chút, nói không chừng lúc nào đó bị ngươi bán kiếm tiền mà không biết.”
“Yên tâm, với thực lực của Tô đại nhân sẽ không có ai bán đâu.”
Duẫn Tịch Tuyết cười nũng nịu sau đó đi ra ngoài, vừa mới bước ra ngoài nụ cười của nàng biến mất.
Bí pháp tinh thần chính là khắc tinh Huyễn Ma Đạo, nếu không có ảo thuật thì thực lực đệ tử Huyễn Ma Đạo giảm đi sáu thành.
Nàng biết rõ vừa rồi Tô Tín đang trả thù nàng, bởi vì lần trước nàng biến thành bộ dạng Thiết Dao Hoa lừa hắn đã làm hắn tức giận.
Lúc trước Duẫn Tịch Tuyết còn có thể bằng vào ảo thuật không đặt Tô Tín vào trong mắt, hiện tại nha, Tô Tín có bí pháp tinh thần hoàn toàn bỏ qua ảo thuật của nàng, dù cho nàng dùng bí kỹ Huyễn Ma Đạo nhưng đối mặt với Tô Tín cũng yếu đi rất nhiều.
Nghĩ đến sức chiến đấu cường đại của Tô Tín, Duẫn Tịch Tuyết không có nắm chắc sau khi mất đi ảo thuật còn có thể thắng được hắn.
“Hừ, nam nhân keo kiệt.”
Lầm bầm một câu, Duẫn Tịch Tuyết trực tiếp quay người rời đi.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 485 - Đoạt Quyền (1)
Nếu đã có người muốn hái quả đào, Tô Tín cũng sẽ không khách khí với hắn.
Duẫn Tịch Tuyết sớm nhắc nhở Tô Tín, Tô Tín cũng thả tin tức ra ngoài, từ đó tất cả tổng bộ đầu châu phủ cũng biết, hắn cũng không nói thêm cái gì.
Tô Tín không nói thêm lời nào nhưng đám thủ hạ cũng hiểu xảy ra chuyện gì.
Nghe cấp trên lấy cớ, còn sợ lực lượng của Tô Tín không đủ nên phái người tới đây, đám thủ hạ cũng không có mù, bọn họ quá hiểu tình huống Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại như thế nào, Tô Tín cần người giúp sao? Duẫn Tịch.
Ba ngày sau liền có mật thám Lục Phiến Môn truyền tin tức nói tuần sát sứ Duẫn Tịch đã đến.
Tô Tín cố ý bảo các tổng bộ đầu châu phủ tập trung tới, chuẩn bị ‘ hoan nghênh ’ vị tuần sát sứ thật tốt.
Đương nhiên Tô Tín sẽ không giống Lôi Viễn ra oai phủ đầu gì đó, làm như vậy quá không phóng khoáng, tất cả mọi người là đồng liêu Lục Phiến Môn, tối thiểu biểu hiện phải hài hòa với nhau.
Qua không đến nửa canh giờ, mật thám Lục Phiến Môn dẫn dắt một nam tử trung niên mặc quan phục Lục Phiến Môn đi vào trong đại sảnh.
Nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo rất trẻ tuổi, điểm kỳ dị chính là hai tay của hắn mang bao tay tơ tằm không tháo xuống.
“Hoan nghênh Duẫn Tịch Duẫn đại nhân tới Giang Nam đạo, mọi người nên làm quen với nhau.”
Tô Tín đứng lên cười nói.
Đám tổng bộ đầu châu phủ khác đứng lên chắp chắp tay, trong ánh mắt mang theo suy nghĩ.
DuẫnTịch cũng chắp chắp tay đáp lễ, hắn cười nói ôn hòa:
“Các vị khách khí, hiện tại chúng ta là đồng liêu, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
DuẫnTịch cũng không có làm ra bộ dạng hung hăng vênh váo, hắn làm ra dáng vẻ hòa ái dễ gần.
Tô Tín chỉ một ngón tay xuống dưới và nói:
“Hôm nay tất cả tổng bộ đầu châu phủ Giang Nam đạo đang tập trung tại đây, Duẫn đại nhân trước an vị, ta phái người đi chuẩn bị tiệc tối, đến lúc đó mời Duẫn đại nhân dùng cơm tẩy trần.”
Duẫn Tịch dõi mắt nhìn đại sảnh, trong đại sảnh chỉ có một chủ vị là của Tô Tín, mình ngồi nơi nào?
Trên danh nghĩa vị trí tuần sát sứ của hắn bình khởi bình tọa với tổng bộ đầu một đạo, hiện tại nếu ngồi dưới Tô Tín chẳng phải thấp hơn Tô Tín sao?
Cho nên trong lòng Duẫn Tịch cười lạnh một tiếng, hắn không có ngồi xuống.
Kỳ thật hắn cũng oan uổng Tô Tín, Tô Tín không có suy nghĩ ra oai phủ đầu với Duẫn Tịch.
Tất cả tổng bộ đầu Lục Phiến Môn tại Đại Chu vương triều đều phối trí như thế, tổng bộ đầu một đạo đều là tồn tại nói một không hai, cho nên trong phòng nghị sự cũng chỉ có một chủ vị đứng trên kẻ khác.
Lần trước Lôi Viễn làm ra hai chủ vị chỉ vì ra oai phủ đầu với Tô Tín mà thôi,
về sau vị trí chẳng ra gì, thậm chí còn bị người ta kéo xuống.
Duẫn Tịch thở dài một hơi nói:
“Không cần dùng cơm tẩy trần đâu, cấp trên phái ta tới đây cũng không phải vì sống phóng túng.”
“Tình thế Giang Nam đạo nghiêm trọng, Tô đại nhân nên nói tình huống Giang Nam đạo trước đi, chỉ cần mọi người hoàn thành nhiệm vụ mới không phụ bệ hạ và Lục Phiến Môn bồi dưỡng.”
Những tổng bộ đầu châu phủ cười lạnh không thôi.
Duẫn Tịch nói giọng quan rất đường hoàng, đáng tiếc mọi người nơi này không nghe lời hắn.
Đại đa số tổng bộ đầu châu phủ nơi này đều xuất thân đạo phỉ, ngươi dùng giọng quan nói với bọn họ có quỷ mới nghe.
Ngay cả tổng bộ đầu châu phủ xuất thân bản địa cũng vậy, bọn họ rất không ưa người tới tổng bộ phái xuống đoạt quyền như Duẫn Tịch.
Tô Tín lạnh lùng nhìn Duẫn Tịch, nụ cười trên mặt hắn biến mất.
“Duẫn đại nhân nói có ý gì? Vấn đề Giang Nam đạo hiện tại rất nghiêm trọng sao? Ý ngươi nói Tô Tín ta vô năng cho nên không thể giải quyết vấn đề Giang Nam đạo?”
DuẫnTịch lắc lắc đầu nói:
“Ta không nói như vậy, Tô đại nhân, có một số việc dấu diếm không được, vấn đề Giang Nam đạo hiện tại còn không giải quyết toàn bộ, nếu không cấp trên cần gì phái ta xuống giám sát và trợ giúp Tô đại nhân quản lý Giang Nam đạo.”
Hắn vừa nói lời này Hoàng Bỉnh Thành lập tức nhảy ra nói:
“Thả con mẹ nó cái rắm! Lục Phiến Môn Giang Nam đạo bây giờ có uy thế cỡ
nào, có ai trong Giang Nam đạo không biết?”
“Những thế lực nhị lưu, tam lưu gặp người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo còn không phải khách khí? Con mắt nào ngươi thấy tình hình Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nghiêm trọng?”
“Lão Hoàng, nói chuyện khách khí một chút.”
Tô Tín quát lớn một câu nhưng không có nửa phần uy lực, Hoàng Bỉnh Thành vẫn dùng ánh mắt xem thường nhìn Duẫn Tịch.
Sắc mặt Duẫn Tịch lập tức âm trầm xuống.
Lâu la cảnh giới Tiên Thiên có tư cách nói chuyện với hắn như vậy sao?
Duẫn Tịch lạnh lùng nói:
“Tô đại nhân, dĩ hạ phạm thượng trong Lục Phiến Môn phải bị tội gì?”
Tô Tín cười ha hả nói:
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 486 - Đoạt Quyền (2)
“Duẫn đại nhân không cần tích cực như vậy, người trong Giang Nam đạo chẳng qua nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện hơi thô lỗ một chút mà thôi, cũng không có ác ý gì, kính xin Duẫn đại nhân ngươi đừng nên trách, bọn họ ngày bình thường nói chuyện với ta cũng như vậy.”
Nói xong Tô Tín hỏi đám thủ hạ dưới tay:
“Các ngươi nói đúng hay không?”
Đám tổng bộ đầu châu phủ đồng thanh nói:
“Đúng vậy, ngày bình thường chúng ta đều nói như vậy.”
“Tô đại nhân không ngại, như vậy ngươi làm cấp trên làm gì?
“Nếu như chỉ mắng một câu con mẹ nó là phạm thượng, vậy chẳng phải người Lục Phiến Môn chúng ta chết sạch cả sao?”
Tô Tín khoát khoát tay làm ra biểu lộ ngươi nên tự hiểu, gương mặt Duẫn Tịch âm trầm hơn trước.
Hắn có thể được Lưu Phượng Vũ phái tới Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hái quả đào, Duẫn Tịch cũng không phải loại người ngu xuẩn đụng chuyện liền nổi giận.
Cho dù nội tâm tức giận nhưng hắn vẫn biểu hiện tươi cười vui vẻ.
“Các vị nói đúng, là bổn quan tích cực rồi.”
“Nhưng tổng bộ Giang Nam đạo thật có vấn đề nghiêm trọng, điểm ấy ta cũng không phải đang lừa gạt mọi người.”
“Lục Phiến Môn phải có quyền giám sát thế lực võ lâm trong thiên hạ, hiện tại ba thế lực nhất lưu Giang Nam đạo vẫn bai xích Lục Phiến Môn chúng ta, tình báo của chúng ta về ba thế lực nhất lưu con rất ít.”
“Hơn nữa còn phải thẩm phán những võ giả vi phạm pháp luật, kết quả hiện tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo còn không làm được, ngược lại làm ra cái gì sinh tử lôi cung cấp môn phái khác giải quyết phân tranh, mời Lục Phiến Môn chúng ta tới làm trọng tài cho bọn chúng? Vì sao chúng ta phải làm trọng tài giúp những tông môn võ lâm đó?”
Nghe xong lời này đám người Hoàng Bỉnh Thành muốn mắng chửi đối phương, Duẫn Tịch căn bản không có việc gì đi ra tìm việc.
Hắn nói không có sai nhưng phải biết nơi này là nơi nào.
Nơi này chính là Giang Nam đạo, là nơi võ phong hưng thịnh nhất của Đại Chu vương triều, thế lực võ lâm nhiều gấp hai gấp ba các đạo khác, nếu như làm theo lời ngươi nói, chỉ sợ hiện tại Giang Nam đạo sẽ hỗn loạn không chịu nổi.
Ba thế lực nhất lưu co đầu rụt cổ là vì người ta nhường nhịn, nếu như lại từng bước ép sát chính là cục diện lưỡng bại câu thương.
Về phần sinh tử lôi, tổng bộ Lục Phiến Môn có đần cũng biết đây đây là phương pháp Tô Tín cố ý thiết lập tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.
Tất cả thế lực võ lâm đạt được thuận tiện, Lục Phiến Môn cũng thu hoạch uy danh danh vọng.
Nếu thật làm như Duẫn Tịch nói, làm việc dựa theo pháp luật, Tô Tín thật vất vả phân liệt thế lực võ lâm Giang Nam đạo sẽ cùng liên hợp với nhau, đến lúc đó ba thế lực nhất lưu sẽ xuất đầu.
Pháp luật Lục Phiến Môn hiện tại đại đa số đã quá hạn rồi.
Những luật pháp kia là Đại Chu vương triều biên soạn sau khi xưng bá Trung Nguyên, là thời điểm thực lực hùng mạnh nhất.
Hiện tại đã qua vài chục năm, thực lực Lục Phiến Môn phát sinh biến hóa, thực lực tất cả thế lực võ lâm cũng biến hóa, nếu như còn làm việc theo luật pháp lúc trước chính là hành vi tìm chết.
Tô Tín nhiều hứng thú nhìn Duẫn Tịch:
“Duẫn đại nhân muốn làm sao bây giờ?”
DuẫnTịch nói:
“Rất đơn giản, đương nhiên dùng thực lực chấn nhiếp những tông môn kia, giết gà dọa khỉ, làm bọn chúng phục tùng Lục Phiến Môn giáo hóa, phương pháp kia đều đúng sau ngày thành lập Lục Phiến Môn đến nay.”
Duẫn Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tín, hắn không phải ngu ngốc, đương nhiên hắn biết biện pháp của mình vô dụng với Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, hơn nữa còn làm Giang Nam đạo rối loạn.
Hắn đến Lục Phiến Môn Giang Nam đạo là vì cái gì? Sư phụ Lưu Phượng Vũ không có nói rõ nhưng nói gần nói xa để lộ ra ý đồ đến nơi này là vì đoạt quyền!
Không cầu tước quyền lực Tô Tín và đuổi ra khỏi Giang Nam đạo, tối thiểu cũng phải đào người, lấy được một pâần thực lực Giang Nam đạo, khi đó Tô Tín không thể một nhà độc đại tại Giang Nam đạo.
Nếu muốn hái quả đào, như vậy nhất định cần phải khống chế một phần thực lực Giang Nam đạo mới được, hiện tại hắn là tuần sát sứ ngang hàng tổng bộ đầu, tối thiểu từ đại nghĩa hắn bình khởi bình tọa với Tô Tín.
Hắn nói như vậy chính là vì ép Tô Tín mà thôi.
Nếu Tô Tín nói hắn làm không được, vậy thì tốt, ngươi cho ta nhân thủ, ta đi làm, như vậy hắn có thể tiếp thu một bộ phận nhân lực Lục Phiến Môn Giang Nam
đạo.
Nếu như Tô Tín dựa theo Duẫn Tịch nói xử lý,vậy rất tốt, hắn sẽ tự hủy tường thành Tô Tín, sau đo có thể thừa cơ đoạt quyền.
Đương nhiên Duẫn Tịch cho rằng Tô Tín sẽ không có lựa chọn khác.
Duẫn Tịch đã nghiên cứu các hành động của Tô Tín sau khi đi vào Giang Nam đạo, người này không riêng thực lực cường đại, hơn nữa tâm cơ lòng dạ vô cùng sâu.
Dùng sức một mình gây xích mích võ lâm Giang Nam đạo đại loạn, Duẫn Tịch không dám làm ra hành vi điên cuồng như thế.
Phải biết rằng lúc trước Tô Tín là Nguyên Thần Cảnh cũng bỏ đi, hắn hết lần này tới lần khác chỉ là Thần Cung Cảnh.
Vạn nhất gây chuyện không tốt làm cho tông môn bị tiêu diệt thẹn quá hóa giận trực tiếp đồng quy vu tận với Tô Tín, khi đó chơi lớn lắm a.
Tô Tín nhìn Duẫn Tịch nửa ngày, cuối cùng cười ha hả nói:
“Duẫn đại nhân mệt mỏi, chúng ta trước mời Duẫn đại nhân dùng cơm tẩy trần sau đó nghỉ ngơi đi thôi.”
Tô Tín vừa dứt lời tổng bộ đầu châu phủ rời đi không có nửa phần do dự.
Nhìn xem đại sảnh trống rỗng trong nháy mắt, sắc mặt Duẫn Tịch trầm xuống, hắn có cảm giác như đánh vào bông.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận