Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 152 - Bức Bách (2)

Hiện tại Yến Hoàng Cửu còn chưa có chết đâu, cho nên bọn họ còn không dám tự giết lẫn nhau, dù cho muốn động thủ cũng là thủ hạ động thủ, hơn nữa cũng hạn chế trong phạm vi phong vân lôi.
Nếu như Yến Khuynh Tuyết cắn răng chết sống không cho người lên phong vân lôi, đối phương cũng chỉ chiếm tiện nghi miệng lưỡi, không nói thủ đoạn vụng trộm, tối thiểu từ mặt ngoài đối phương không làm gì được Yến Khuynh Tuyết.
Hiện tại bị đối phương kích thích đã lỗ mãng lên đài, căn bản chính là đi cịu chết.
Yến Trọng Hằng lúc này cười lạnh lùng, nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.
Chỉ cần có thể kích bác đám a miêu a cẩu bên cạnh Yến Khuynh Tuyết lên đài, cho dù nàng không giao lệnh bài, Yến Trọng Hằng cũng có một ngàn loại biện pháp ép Yến Khuynh Tuyết giao lệnh bài ra.
“Phiền Qua, ngươi đi lên hảo hảo chơi đùa với vị bằng hữu này, nhớ kỹ ra tay không nên ‘ quá nặng ’ nha.”
Yến Trọng Hằng ra lệnh một tiếng, lập tức có một tên nam tử dáng người cao gầy đi tới.
Phiền Qua cao chừng hai mét, hắn cao hơn nam tử trưởng thành khác ba cái đầu nhưng thân thể gầy yếu giống như cây tre.
Nhưng việc này không ảnh huongr tới thanh danh của hắn trong thành Thương Sơn, Phiền Qua trong mắt người thành Thương Sơn chính là một gia hỏa biến thái.
Từ khi thành lập phong vân lôi tới nay, người leo lên phong vân lôi hoặc là cầu tài hoặc là vì cầu thanh danh, cho nên mọi người trên cơ bản điểm tới là dừng, vết thương nhẹ va chạm nhiều, trọng thương rất ít.
Nhưng Phiền Qua lại không giống, hắn xem việc hành hạ đối thủ làm vui, chỉ cần người đối chiến với hắn, thắng còn dễ nói, một khi thua không chết cũng tàn phế, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Rút loan đao ra khỏi vỏ, Phiền Qua cười dữ tợn.
“Đại nhân ngươi yên tâm đi, ta sẽ chơi với vị bằng hữu này một lúc.”
Hắn vừa dứt lời, Phiền Qua nhảy lên và thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trên phong vân lôi.
“Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi xuất thủ trước đi.”
Phiền Qua trêu tức nhìn A Nhượng.
Cho dù đều là Hậu Thiên Đại viên mãn nhưng Phiền Qua căn bản không đặt A Nhượng vào trong mắt.
Đối phương chỉ là thái điểu không có kinh nghiệm chiến đấu mà thôi, dễ dàng hành hạ tới chết.
A Nhượng hừ lạnh một tiếng, hắn rút hai thanh đoản kiếm bên hông ra, song kiếm hợp hai làm một, một âm một dương và đâm thẳng về phía Phiền Qua.
“Chậc chậc, quá chậm, quả thực là quá chậm!”
Phiền Qua khinh miệt cười lạnh, thân thể giống như cá chạch và dễ dàng né qua song kiếm của A Nhượng.
“Tiểu tử, ngươi quả thực quá yếu, yếu tới mức ta không có hứng thú hành hạ
ngươi tới chết.”
Ánh mắt Phiền Qua sinh ra hung quang: “Phế vật như vậy giữ lại có giá trị gì, đã như thế ngươi đi chết đi.”
Leng keng!
Đao minh thanh thúy vang lên, loan đao trong tay Phiền Qua giống như cơn gió càn quét mọi hướng, công kích cuồng bạo làm A Nhượng khó có thể ngăn cản, thân thể không ngừng lui về phía sau.
Lúc này A Nhượng nghĩ muốn phản kích nhưng không tìm được chút sơ hở nào.
Đao pháp của Phiền Qua rất cường đại, không phải con đường âm độc quỷ dị, ngược lại là quang minh chính đạo, dùng đao thế cường đại trực tiếp bức người ta vào tuyệt địa.
Mỗi một đao đều đại khai đại hợp, khí thế vô song, hơn nữa chiến càng lâu khí tức trên người Phiền Qua càng cường đại, thậm chí ngay cả đồng tử của hắn cũng sinh ra hào quang đỏ rực.
“Ảnh Nguyệt Trảm!”
Loan đao dài có đường cong kỳ dị nhìn có phần giống một phân thành hai, lúc chém lên thân kiếm làm cổ tay hắn đau đớn, binh khí trong tay bị chém bay ra xa.
Không phải mỗi võ giả đều giống với Tô Tín, binh khí và quyền cước đều không kém, đại bộ phận võ giả ỷ vào binh khí dài, chỉ cần mất đi binh khí thì kết cục chỉ có chết.
Thậm chí Yến Khuynh Tuyết có thể tưởng tượng ra được loan đao của Phiền Qua chém xuống sẽ chém đứt người A Nhượng.
“A Nhượng!”
Yến Khuynh Tuyết kêu lên một tiếng, lập tức muốn xông lên lôi đài nhưng bị tiểu nha đầu phía sau giữ lại.
“Tiểu thư, ngươi không thể đi lên, thành chủ có lệnh không cho phép đệ tử Yến gia leo lên phong vân lôi, ngươi bây giờ đi lên không chỉ không cứu A Nhượng, ngược lại càng làm hắn chết nhanh hơn.”
“Lương bá, ngươi nhanh cứu A Nhượng đi!”
Yến Khuynh Tuyết cầu khẩn lão giả bên cạnh.
Lão giả tên Lương bá chuẩn bị ra tay.
Lúc trước hắn phụng lệnh Yến Khuynh Tuyết đánh sơn tặc cứu A Nhượng, dạy A Nhượng võ công của hắn, cũng xem như một nửa đồ đệ, hắn đương nhiên sẽ không nhìn A Nhượng chết dưới đao của Phiền Qua.
Hắn vừa tiến lên một bước, Yến Trọng Hằng chú ý động tĩnh bên này cũng hành động.
Hắn trực tiếp đi vài bước tới trước mặt Lương bá, cười lạnh nói: “Lương bá, đây chính là phong vân lôi, nếu ngươi muốn nhúng tay vào là phạm quy củ.”
“Ngươi là lão nhân thành Thương Sơn, ta không muốn động thủ với ngươi, nhưng nếu ngươi không biết điều thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 153 - Phương Thức Xuất Hiện Tiêu Sái (1)
Dưới phong vân lôi, Phương Hạo nhìn sang Phiền Qua đánh vài chiêu đã chém A Nhượng bay đi, hắn lắc lắc đầu nói: “Quả nhiên không hổ là Phiền Qua, nếu hắn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, đừng nói top ba mươi phong vân bảng, hắn có khả năng tiến vào top hai mươi a.”
Mạnh huynh, sau khi ngươi đi vào thành Thương Sơn ngàn vạn phải chú ý một ít, không nên trêu chọc Phiền Qua, hắn giết người không chớp mắt, hơn nữa người này tâm lý biến thái, kẻ chọc giận hắn không chết cũng tàn phế.
Phương Hạo chậc chậc cảm thán vài câu, hắn không nghe Tô Tín trả lời cho nên quay người tìm kiếm: “Mạnh huynh ngươi nghe ta nói gì không? Mạnh huynh... Ồ? Người đâu?”
Phương Hạo quay người không có nhìn thấy thân ảnh Tô Tín, chờ hắn nhìn sang phong vân lôi liền há hốc mồm, một thân ảnh màu trắng lại trực tiếp nhảy lên giữa phong vân lôi, hắn đứng giữa A Nhượng và Phiền Qua!
Lúc này Phiền Qua đâng mỉm cười vui vẻ đầy dữ tợn, hắn đang tự hỏi mình nên chém đầu hoặc chém ngang lưng A Nhượng mới tốt?
Nếu đại nhân đã muốn giáo huấn nữ nhân Yến Khuynh Tuyết thì cứ chém ngang lưng đi, làm huyết tinh một chút mới có thể làm người ta nhớ lâu.
Vào lúc Phiền Qua chuẩn bị trực tiếp chém ngang lưng A Nhượng, hắn lại phát hiện có một người trẻ tuổi không biết lúc nào đã đứng trước mặt hắn, tay phải ngón út mau lẹ như sấm điểm lên thân đao của hắn, lúc này trên thân đao có lực lượng lớn truyền về, hắn phun ra một ngụm máu tươi, loan đao trong tay vỡ nát không còn
hình dạng
“Lớn mật!”
Yến Trọng Hằng tức giận quát một tiếng, không nghĩ tới lại có kẻ dám nhúng tay vào việc Yến gia bọn họ.
“Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau bắt giữ cuồng đồ này lại cho ta! Ta muốn xem là ai cho hắn lá gan, cũng dám nháo sự trên phong vân lôi.”
Ba tên thủ hạ sau lưng Yến Trọng Hằng lập tức xông lên, quyền cước đao kiếm tấn công Tô Tín.
Bọn họ đều có thực lực Hậu Thiên Đại viên mãn, mặc dù không có danh tiếng lớn như Phiền Qua nhưng cũng là nhân vật phong vân lôi top năm mươi, bọn họ cũng xem như có danh tiếng trong thành Thương Sơn.
Nhưng đáng tiếc bọn họ đụng phải Tô Tín.
Đối mặt ba người xông tới, Tô Tín không có rút kiếm, hắn điểm một chỉ về phía trước, lúc này khí tức lạnh buốt như tuyết rơi tháng sáu, Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ bắn ra ngoài khoảng cách một trượng, một tên võ giả phun máu tươi và bay ra khỏi phong vân lôi.
“Chân khí phóng ra ngoài!”
Đám người phía dưới mở to mắt, bọn họ vốn cho rằng tiểu tử này chết chắc rồi, nhưng không nghĩ tới hắn lại là võ giả Tiên Thiên.
Cho dù trong thành Thương Sơn có nhiều võ giả nhưng võ giả cảnh giới Tiên Thiên không khác gì phượng mao lân giác, phong vân lôi chỉ có top ba mươi mới có võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Hắn điểm một chỉ vào tên võ giả khác, Tô Tín cực kỳ tiêu sái quay người lại sau đó ngâm xướng: “Thiên hạ phong vân có bọn ta!”
Giẫm chận quay người tại chỗ, chỉ kính giống như bôn lôi, chỉ trong nháy mắt đánh bay một tên võ giả kia, trong nháy mắt hắn bị trúng mười bảy chỉ, kinh mạch vỡ vụn té xỉu trên đất.
“Giang hồ chốn ấy mới kinh qua!”
Tên võ giả cuối cùng nhìn thấy tình hình không đúng liền quay người bỏ chạy nhưng Tô Tín lại cách không điểm một chỉ, chỉ lực giống như sao băng hàng thế, xâm lược như lửa, thế không thể ngăn cản, trực tiếp đánh tên võ giả bay ra ngoài, nội phủ trọng thương.
“Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo!”
Yến Trọng Hằng xem xét tình hình không đúng liền rút kiếm ra, hắn thi triển Liệt Nhật Viêm Dương Kiếm Pháp của Ly Hỏa giáo do mẫu thân chỉ dạy, kiếm thế cuồng bạo như lửa, uy lực như bôn lôi.
Tô Tín quay người rút kiếm, hồ lô rượu và vỏ kiếm của Tô Tín bay lên cao, hắn cầm Du Long Kiếm chém một kích vào không gian, lập tức đánh vào giữa kiếm thế Liệt Nhật Viêm DƯơng Kiếm Pháp của Yến Trọng Hằng.
Kiếm quang mang theo hào quang màu đỏ yếu ớt xuất hiện, một kiếm quang minh chính đại đánh Yến Trọng Hằng không cách nào né tránh, trường kiếm trong tay bị đánh nát, trơ mắt nhìn kiếm này gác lên cổ của mình.
Dùng khoái kiếm làm cơ sở, dùng Huyết Hà Thần Kiếm làm cốt tủy, dùng Đoàn gia kiếm pháp làm hình, ba loại kiếm pháp hợp nhất liền một chiêu chiến bại Yến Trọng Hằng cảnh giới Tiên Thiên.
Trên trán Yến Trọng Hằng đổ mồ hôi lạnh, hồ lô rượu và vỏ kiếm của Tô Tín vừa lúc rơi xuống.
Tô Tín thu liền thu vỏ kiếm, hắn nhảy lên mở hồ lô rượu ra, rượu không ngừng bắn lên không trung và rơi vào trong miệng Tô Tín.
Sau khi uống rượu, Tô Tín lúc này mới ngâm ra một câu cuối cùng: “Một trận
cuồng say vẫn hơn là!”
Thiên hạ phong vân có bọn ta, giang hồ chốn ấy mới kinh qua, hoành đồ bá nghiệp coi hư ảo, một trận cuồng say vẫn hơn là.
Ngâm xướng bài thơ này, phối hợp với hình ảnh Tô Tín đánh bại bốn người trong nháy mắt, ngay cả Yến Trọng Hằng cảnh giới Tiên Thiên cũng không tiếp nổi một chiêu trong tay hắn làm mọi người nhìn hắn tiêu sái tới cực hạn.
Đặc biệt động tác Tô Tín thu kiếm vào vỏ lúc cuối cùng quả nhiên trang bức tới tận cùng.
Phối hợp câu thơ hắn ngâm xướng càng làm mọi người cảm giác hắn là người hào sảng tiêu sái không bị trói buộc.
Một ít võ giả trẻ tuổi nơi này mới ra đời nhưng có thể nhìn thấy hình ảnh đại tông môn và thế lực lục đục với nhau.
Hiện tại nhìn thấy Tô Tín thì bọn họ mới biết đây mới là giang hồ hào kiệt mà bọn họ nên cảm nhận, một kiếm quấy thiên hạ phong vân, một bình uống rượu cạn nhân sinh!
Các nữ đệ tử xuất thân tông môn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Tín.
Trong mắt bọn họ Tô Tín trang bức tới cực hạn, thực lực cường đại cộng thêm dung mạo anh tuấn, phong thái tiêu sái không bị trói buộc giống như đúc thiếu niên hiệp sĩ trong tâm trí của bọn họ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 154 - Phương Thức Xuất Hiện Tiêu Sái (2)
Yến Khuynh Tuyết lo lắng an nguy của A Nhượng cũng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Tô Tín còn mang theo ý vị khác.
Nàng từng có mộng tưởng thiếu nữ, mộng tưởng có thiếu niên hiệp sĩ anh tuấn mang theo trường kiếm và nàng lưu lạc giang hồ xa xăm.
Đáng tiếc đó chỉ là mộng tượng lúc còn nhỏ thôi, trong hiện thực chỉ có hàng rào cây xanh dỗ dành nàng, chỉ có Lương bá che mưa chắn gió cho nàng lớn lên, Tô Tín xuất hiện đối với Yến Khuynh Tuyết chẳng khác gì mộng tưởng.
Nhìn Tô Tín thu kiếm, Yến Trọng Hằng lúc này thở ra một hơi.
Thời điểm kiếm gác lên cổ hắn vừa rồi, hắn thật có cảm giác có sát cơ lạnh lẽo xâm nhập vào tâm thần, dường như sau đó hắn sẽ bị cắt đứt cổ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Yến Trọng Hằng khàn khàn hỏi một câu.
Hắn không tin người trẻ tuổi có thể dùng một kiếm đánh bại mình là người vô danh.
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Ta là người nhìn thây chuyện bất bình nên đứng ra quản. Ta chẳng qua là người qua đường mà thôi, không quen nhìn đám đại nam nhân các ngươi ức hiếp một nữ tử yếu ớt..”
“Đại trượng phu phải tự cường, nên khoái ý ân cừu, hoành đao bá nghiệp, tiếu
ngạo giang hồ.”
“Một đám người các ngươi suốt ngày chỉ biết xu nịnh âm mưu quỷ kế, khi nhục một nữ tử yếu ớt có cảm thấy xấu hổ hay không?”
“Nhớ kỹ, ta là Mạnh Thanh Trạch, mấy ngày nay ta sẽ ở lại trong thành Thương Sơn, các ngươi muốn báo thù cứ tìm tới là được, ngươi tới bao nhiêu, Mạnh Thanh Trạch ta sẽ tiếp bao nhiêu.”
Nói xong Tô Tín quay người nhảy xuống lôi đài, đám người tự động nhường đường cho hắn đi, ánh mắt tất cả mọi người cả kinh nhìn Tô Tín.
Đặc biệt lúc Tô Tín nói câu: đại trượng phu phải tự cường, nên khoái ý ân cừu, hoành đao bá nghiệp, tiếu ngạo giang hồ.
Những lời này quả thực đã đi vào tâm khảm bọn họ, cho dù những võ giả xuất thân tán tu hay đệ tử danh môn, tin tưởng bọn họ lúc còn trẻ đều có mong muốn như vậy.
“Chỉ có điều gặp càng nhiều, nhận thức lợi ích ghê tơm càng nhiều, dần dần mộng tưởng lúc trước cũng mai một trong tâm bọn họ.”
Phương Hạo nhìn Tô Tín với ánh mắt kích động.
“Bà mẹ nó! Thì ra là cao thủ huynh ah, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, cao thủ huynh chờ ta một chút.”
Lúc này trên phong vân lôi, sắc mặt Yến Trọng Hằng biến thành khó coi, sắc mặt đám người Yến Thư Hằng cũng không tốt hơn chút nào.
Tô Tín nói là nói Yến Trọng Hằng nhưng chẳng khác gì mắng cả bọn họ vào.
Vừa rồi khí thế Tô Tín quá mạnh, một chiêu đánh bại Yến Trọng Hằng làm nội tâm bọn họ kinh hãi, cũng quên đi nơi này là thành Thương Sơn, là địa bàn của bọn họ.
Hiện tại bọn họ muốn gây phiền toái với Tô Tín, đáng tiếc người ta đã đi, nghe khẩu khí của hắn dường như ở lại trong thành Thương Sơn vài ngày, cho nên bọn họ muốn báo thù phải suy nghĩ kỹ hơn.
Yến Trọng Hằng hừ lạnh một tiếng quay người rời đi, đám thủ hạ của hắn mang theo đám người Phiền Qua trọng thương theo cùng.
Đám Yến Hoàng Cửu bên kia cũng nhanh chóng trở về, bọn họ hôm nay mất mặt quá lớn.
Đoán chừng không cần tới ngày mai, chuyện xảy ra trên phong vân lôi sẽ truyền khắp cả thành Thương Sơn, bọn họ cũng thành trò cười trong mắt dân chúng.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, A Nhượng đi xuống lôi đài, hắn hổ thẹn với Yến Khuynh Tuyết: “Thực xin lỗi tiểu thư, là ta quá vô dụng.”
Yến Khuynh Tuyết lắc lắc đầu nói: “Không có sao, kỳ thật ngươi không cần đi lên, bị bọn chúng mắng vài câu cũng không có mất miếng thịt nào.”
A Nhượng nói: “Ta thật không quen nhìn bọn chúng khi dễ tiểu thư.”
Lương bá lắc đầu: “Tiểu tử ngươi còn quá trẻ, không chịu nổi kích thích.”
Tiểu nha hoàn nói: “Đúng vậy, nếu Nhượng đại ca ngươi tu luyện tới mức của Mạnh thiếu hiệp vừa rồi thì có thể nói như vậy.”
Nói xong ánh mắt nha hoàn tỏa sáng như sao trời: “Vị Mạnh thiếu hiệp kia vừa rồi thật sự quá đẹp trai! Nếu ta có thể cưỡi ngựa theo hắn lưu lạc giang hồ thì quá tốt.”
A Nhượng buồn bã nói: “Vậy chờ ngươi học được cưỡi ngựa rồi nói sau, ngươi học cưỡi ngựa cả một năm nhưng không học được thì làm sao thúc ngựa lưu lạc giang hồ.”
Nha hoàn nghiến răng nghiến lợi giẫm chân A Nhượng một cái.
Lương bá quát lớn: “Đi, đi, hai người các ngươi đừng làm rộn, cũng không nhìn bây giờ là lúc nào.”
Nghe Lương bá quát lớn như thế làm hai người A Nhượng trung thực.
Lương bá quay người nói với Yến Khuynh Tuyết: “Tiểu thư, Mạnh Thanh Trạch xuất hiện đối với chúng ta mà nói là kỳ ngộ, chúng ta phải mời chào người này gia nhập chúng ta.”
“Ý của Lương bá là?”
Lương bá trầm giọng nói: “Nhất định phải mời chào Mạnh Thanh Trạch, chỉ cần có thể thành công mời chào Mạnh Thanh Trạch, chúng ta không những có thể tự bảo vệ mình, thậm chí có cơ hội cướp vị trí người thừa kế thành chủ.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 155 - Mãnh Long Quá Giang (1)
Lương bá nói chuyện dọa Yến Khuynh Tuyết kêu to một tiếng.
Tuy nàng rất muốn gặp mặt Tô Tín, rất muốn noi cảm ơn trước mặt đối phương nhưng lại chưa từng có tâm tư mời chào.
Không phải là không muốn, mà là không dám, Yến Khuynh Tuyết không có tự tin như vậy.
Yến Hoàng Cửu cũng không ngại con cái của mình phát triển thế lực, trái lại hắn còn cổ vũ điểm này.
Cho nên con cái hắn liên tục vận dụng nhà mạch và các loại tài nguyên của thành Thương Sơn mời chào cường giả.
Một ít võ giả âấp thấp không cần nói, những võ giả đứng hàng phong vân bảng chính là đối tượng của bọn họ.
Vị trí phong vân bảng trước hai mươi không âần nghĩ, những võ giả âấp bậc này đều là Yến Hoàng Cửu tự mình mời chào làm khách khanh hoặc tu luyện một mình, căn bản không phải bọn họ có tư cách mời chào.
Cho dù dưới top hai mươi của phong vân bảng cũng có vài tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên, còn cảnh giới Hậu Thiên như Phiền Qua cũng thể hiện thực lực cường đại.
Những người này đều bị đám người Yến Trọng Hằng thu vào trong tay của mình, chỉ có Yến Khuynh Tuyết những năm gần đây không có mời chào được ai.
Dưới trướng Yến Khuynh Tuyết cũng chỉ có nha hoàn cùng lớn lên với nàng và A Nhượng được Lương bá cứu ra khỏi tay sơn tặc, bọn họ vẫn đi theo bên cạnh nàng, những người khác chỉ alf một ít tùy tùng nàng dùng tiền chiêu mộ trong thành Thương Sơn mà thôi, thực lực không vượt qua Hậu Thiên đại viên mãn.
Không phải nàng không muốn đi mời chào, mà là cho dù nàng mời chào thì người ta không nguyện ý nhìn nàng a.
Trong mười ba đứa con của Yến Hoàng Cửu chỉ có ba người là nữ tử.
Đây là võ lâm của nam tử, nữ tử thuộc về quần thể yếu thế, cho nên thời điểm tranh đoạt vị trí người thừa kế sẽ kém hơn nam tử một bậc.
Trừ nguyên nhân giới tính ra, thứ hai chính là Yến Khuynh Tuyết căn bản không có đồ vật làm đám võ giả dộng tâm.
Yến Hoàng Cửu không thiếu tiền tài, hắn mỗi tháng cho các con của mình mười vạn lượng tiêu vặt.
Số tiền này có thể mời chào một ít võ giả cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ hoặc là Hậu Thiên trung kỳ, tuyệt đối không thể mời chào võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn.
Chỉ cần võ giả trẻ tuổi có thể đột phá Hậu Thiên Đại viên mãn đều suy nghĩ biện pháp đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Hậu Thiên cùng Tiên Thiên, kém nhau một chữ nhưng kém nhau như trời và
đất.
Cho dù cảnh giới Hậu Thiên mạnh hơn nữa, ngươi cũng chỉ là một tên giang hồ bình thường mà thôi, chỉ có Tiên Thiên mới có thể tính là bước chân vào võ đạo.
Nhưng Hậu Thiên tấn chức Tiên Thiên không cần tới bạc, mà là một ít tài nguyên tu luyện giống như đan dược.
Nhưng đan dược tu luyện đều là bí chế của các đại môn phái, những người khác cho dù có dược liệu cũng không chế tạo ra được
Đan dược như thế ít khi lưu truyền trên giang hồ, căn bản chính là thứ có tiền không mua được, ngươi cầm bạc cũng mua không được.
Sau lưng đám người Yến Trọng Hằng đều có được thế lực lớn trong Tương Nam ủng hộ, tìm một ít đan dược không thành vấn đề, nhưng Yến Khuynh Tuyết không có con đường như vậy.
Hơn nữa còn liên quan tới vấn đề đứng thành hàng.
Rốt cuộc người thừa kế thành Thương Sơn là ai không chỉ là việc của Yến gia, còn quan hệ đến tất cả võ giả thành Thương Sơn.
Một khi đứng sai đội, nghênh đón bọn họ chính là đại tẩy trừ.
Cho nên đều đầu nhập vào công tử Yến gia, những võ giả thành Thương Sơn vô cùng thận trọng, cho dù số ít võ giả cũng không chọn Yến Khuynh Tuyết, bởi vì nàng có khả năng đạt được vị trí thành chủ quá nhỏ, thậm chí thấp tới mức không có khả năng.
Cho dù Yến Khuynh Tuyết ngày bình thường rất hòa ái và bình dị gần gũi, bọn họ vẫn không thể bỏ qua tiền đồ và mạng sống của mình đầu nhập vào Yến Khuynh Tuyết.
Ngay cả võ giả bản địa thành Thương Sơn cũng không lựa chọn đầu nhập vào nàng, huống chi lúc này Mạnh Thanh Trạch thực lực mạnh và tiêu sái thiên hạ.
Yến Khuynh Tuyết cười khổ nói: “Lương bá, ta biết rõ ngươi tốt với ta nhưng xem ra Mạnh công tử không phải là người chúng ta có thể trèo cao, dùng thực lực của hắn làm sao đứng về phía ta và lục đục với đám người trong thành Thương Sơn chứ, cần gì tham dự vào việc tranh đoạt vị trí thành chủ chứ?
Lương bá thở dài nói: “Điểm ấy ta cũng biết, hiện tại vị Mạnh công tử kia chính là hi vọng duy nhất của chúng ta.”
“Hắn có thể một kiếm đánh bại Yến Trọng Hằng cũng đã có thực lực top mười phong vân bảng, nếu hắn giúp chúng ta, chúng ta không cần phải nhìn sức mặt Yến
Trọng Hằng.”
“Ta cho ngươi mời chào hắn, ta nhìn ra Mạnh Thanh Trạch là người có chính nghĩa trong nội tâm, hắn biết rõ tiểu thư gặp khốn cảnh chắc có lẽ không bỏ qua.”
Yến Khuynh Tuyết chần chờ một chút nhưng sau đó lắc đầu, nói: “Không được, như vậy không phải ta cố ý lợi dụng tâm đồng tình của Mạnh công tử với ta hay sao? Chuyện này không thể được.”
Lương bá thở dài một hơi, tiểu thư cái gì cũng tốt nhưng lại quá lương thiện, nhưng không thể sống lâu trong thế đạo này.
Lúc này tiểu nha hoàn nói: “Vì sao cái tên Mạnh công tử quen thuộc như thế, dường như ta nghe nói qua ở đâu rồi.”
Tiểu nha hoàn vừa nói như vậy, Lương bá lúc này mới cảm giác được có chút không đúng.
Thực lực người trẻ tuổi tuấn kiệt mạnh và hung hãn như thế làm sao có thể là hạng người vô danh trong giang hồ cơ chứ?
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 156 - Mãnh Long Quá Giang (2)
“Nhân Bảng sao? Nhân Bảng tháng này đâu? Nhanh tìm ra cho ta xem.”
Lương bá vội vàng nói với A Nhượng.
A Nhượng là người thích thu thập Nhân Bảng, hâm mộ nhìn những trẻ tuổi tuấn kiệt trên Nhân Bảng.
Đồng thời hắn cũng thích thu thập Nhân Bảng các kỳ.
Nghe vậy A nhượng lập tức cầm lấy Nhân Bảng trong ngực và mở ra, nhìn thấy dòng chữ bên trong, sắc mặt của hắn hưng phấn đỏ bừng.
“Thì ra Mạnh công tử chính là cường giả Nhân Bảng! Là đệ tử Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ ngày xưa!”
Nghe được A Nhượng nói như vậy, lúc này Lương bá thở dài.
Cường giả Nhân Bảng ah, là người trẻ tuổi nổi bật trong cả võ lâm a, nếu quả thật có cường giả Nhân Bảng trợ giúp, Yến Khuynh Tuyết tuyệt đối có thể đặt song song với Yến Trọng Hằng.
Nhưng sau khi biết Mạnh công tử là cao thủ Nhân Bảng, Lương bá cũng không muốn Yến Khuynh Tuyết đi mời chào Mạnh công tử.
Thiên nga không làm bạn với chim tước, đối phương thân là cường giả Nhân Bảng, lần này đoán chừng chỉ gặp chuyện bất bình mà thôi, miếu nhỏ của mình hoàn toàn không thể chứa người ta.
Lúc này đám người Yến Trọng Hằng cũng phái người thăm dò tin tức Tô Tín.
Sau khi biết được thân phận ‘ Mạnh Thanh Trạch ’ thì đám người Yến Trọng Hằng cũng há hốc mồm.
Thì ra chày gỗ không biết sống chết trong mắt bọn họ lại chính là mãnh long quá giang, đối phương có nội tình quá thâm hậu.
Bọn họ đều có xem qua Nhân Bảng, trong đó có hai tin tức lớn chính là Tạ Chỉ Yến và Tô Tín hấp dẫn ánh mắt người khác, tân tấn Nhân Bảng ‘ Mạnh Thanh Trạch ’ càng dễ dàng bị người ta xem nhẹ.
Ban đầu Yến Trọng Hằng ý định sau khi quay về sẽ dẫn người gây chuyện với Tô Tín, sau khi biết được thân phận chân chính của đối phương thì những thủ hạ của hắn do dự.
Trong đó võ giả trung niên bên cạnh hắn lên tiếng: “Công tử, ta đề nghị ngươi nên không đi gây phiền toái cho Mạnh Thanh Trạch mới tốt.”
Nếu là những người khác nói như vậy thì Yến Trọng Hằng đã sớm tát hắn bay ra xa, nhưng hắn không dám làm thế với người trung niên trước mặt.
Võ giả trung niên này tên là Trương Nghiễm, là một trong hai võ giả Tiên Thiên duy nhất trong tay hắn.
Trương Nghiễm bài danh hai mươi bảy trên phong vân bảng, trong mấy cao thủ thành Thương Sơn thì hắn là người mình phí nhiều khí lực mời chào nhất.
Một tên võ giả Tiên Thiên khác là mẫu thân phái tới bảo hộ hắn, là đệ tử Ly Hỏa giáo, tuy nhiên hệ thân cận nhưng không xem là tâm phúc, sau lưng đối phương chính là tông môn, người ta thuần phục đầu tiên chính là tông môn của mình.
Hiện tại tên võ giả Tiên Thiên Ly Hỏa giáo đã quay về tông môn, Trương Nghiễm có thể nói là đại tướng duy nhất trong tay hắn, hắn nói chuyện Yến Trọng Hằng không thể không coi trọng.
“Vì sao!”
Yến Trọng Hằng căm hận nói: “Đám người Phiền Qua bị Mạnh Thanh Trạch trọng thương, thân thể suýt bị phế, hắn càng dám ra tay với người của ta như vậy, ngươi có biết ta suýt nữa bị hắn giết hay không?”
Vào thời khắc Tô Tín xuất thủ, Yến Trọng Hằng thật sợ Tô Tín một kiếm chém giết hắn.
Sát cơ lạnh như băng như hóa thành thực chất làm cho Yến Trọng Hằng cảm thấy có uy hiếp tử vong.
Trương Nghiễm trầm giọng nói: “Chúng ta phải nhịn xuống! Tuấn kiệt có thể đứng hàng Nhân Bảng tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng, trừ phi nhất kích tất sát, nếu không sau khi đối phương phát triển tuyệt đối là tồn tại không thể tưởng tượng.”
“Huống hồ hôm nay ngươi cũng nhìn thấy thực lực Mạnh Thanh Trạch, trong cùng giai tối thiểu ta không phải đối thủ của hắn, hơn nữa hắn đã từng một mình cỡi ngựa đánh chết qua Tiên Thiên Khí Hải Cảnh ‘ Đông Sơn tứ hung ’.”
“Bốn tên này là đại khấu thành danh trên giang hồ đã lâu, trên tay có không ít nhân mạng, hơn nữa bốn người quanh năm tập trung với nhau, thuật hợp kích đã đại thành, Mạnh Thanh Trạch có thể trảm giết bọn họ cũng chứng minh thực lực rất mạnh.”
Nói đến đây nội tâm Trương Nghiễm thầm than một tiếng và hâm mộ.
Trong giang hồ hiện tại có không ít võ giả cảnh giới Tiên Thiên, cho dù không có người thống kê qua nhưng không có trên trăm vạn cũng có hơn mười vạn.
Nhiều võ giả Tiên Thiên như thế chỉ có một trăm lẻ tám người có bài danh trên Nhân Bảng, có thể nghĩ thực lực của bọn họ mạnh cỡ nào.
Huống hồ sau khi leo lên Nhân Bảng, một khi thành danh thiên hạ biết, đây mới là chuyện võ giả Tiên Thiên như Trương Nghiễm hâm mộ nhất.
Sắc mặt Yến Trọng Hằng m lãnh nói: “Cho dù thực lực hắn mạnh thì như thếnào? Cường long không áp rắn rít địa phương, hắn có thể giết được ‘ Đông Sơn tứ hung ’ nhưng hắn có thể giết được bốn mươi sao?”
“Cùng lắm ta trả cái giá lớn nhờ mẫu thân đi tìm tiền bối Ly Hỏa giáo, xuất động hơn mười tên võ giả Tiên Thiên, ta cũng không tin như vậy còn không thể giết hắn!”
Trương Nghiễm đổ mồ hôi lạnh và nói: “Công tử! Ngàn vạn không thể làm như vậy ah!”
“Mạnh Thanh Trạch cũng không phải là người không có gốc rễ, sư phụ của hắn chính là ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương!”
“Mặc dù Tông Hạo Dương không có tên trong Địa Bảng nhưng thực lực Dung Thần Cảnh hàng thật giá thật, không thua kém gì thành chủ đại nhân.”
“Hiện tại hắn đi xa hải ngoại tìm kiếm cơ duyên đột phá Dương Thần Cảnh, ai biết hắn có đột phá hay không? Trước mắt hắn có lòng dạ thanh thản dạy bảo đồ đệ như Mạnh Thanh Trạch, hắn hơn phân nửa đã đột phá.”
“Một cường giả Dương Thần Cảnh không phải thành chủ có thể trêu chọc, giết hắn mà dẫn tới Đông Hải Tứ Tuyệt Tán Nhân báo thù, đến lúc đó thành Thương Sơn chúng ta cũng gặp nạn theo.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 157 - Biến Khéo Thành Vụn (1)
Không thể không nói Lục Phiến Môn an bài thân phận giả cho Tô Tín vô cùng dụng tâm.
Sư phụ sớm chết nhiều năm vẫn có lực uy hiếp đủ để chấn nhiếp không ít bọn đạo chích.
Tối thiểu Yến Trọng Hằng được Trương Nghiễm khuyên bảo cũng bỏ qua tâm tư gây phiền toái cho Tô Tín.
Trương Nghiễm cũng âm thầm thở ra một hơi, đối phương là mãnh long quá giang, chính mình là rắn rít địa phương, tuy không thể làm gì đối phương nhưng tốt nhất không xung đột mới là tốt nhất.
Rắn rít địa phương trong thành Thương Sơn cũng không chỉ có một mình Yến Trọng Hằng, hắn cũng không liều lưỡng bại câu thương với Mạnh Thanh Trạch, làm như vậy chỉ làm đám người Yến Thư Hằng chiếm lấy đại tiện nghi.
Lúc này Tô Tín còn không biết ý định của Yến Trọng Hằng, hắn đang ở khách sạn tốt nhất trong thành, tùy thời chuẩn bị xin đợi bọn họ tới.
Tô Tín nhất định đợi không được, đối tượng chính của hắn chính là Yến Khuynh Tuyết sẽ đích thân đến mời chào, vậy mà cũng không có thực hiện.
Tô Tín vuốt cằm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta trang bức quá mức làm cho đối phương không dám tới? Nếu như vậy chẳng phải ta biến khéo thành vụng?”
Tô Tín cân nhắc nhân tâm vô cùng thấu triệt, hắn cũng phân tích ra suy nghĩ
của Yến Khuynh Tuyết hiện tại, sau khi có kết quả Tô Tín lại cười khổ.
Hắn dùng hết tâm tư chế tạo ra hình tượng thực lực cường đại, thiếu niên hiệp sĩ lưu lạc chân trời xa xăm, ngực có chính khí và không bị trói buộc.
Hình tượng này chính là hình tượng đại đa số thiếu nữ vẫn si mê, hắn tin tưởng Yến Khuynh Tuyết nhất định sẽ có hảo cảm với hắn.
Không biết làm sao hắn làm quá mức, vậy mà làm cho đối phương không dám tới cửa mời chào, việc này làm cho kế hoạch tiếp cận Yến Khuynh Tuyết của hắn thất bại thảm hại.
Nếu hêện tại hắn chủ động đưa tới cửa nhất định sẽ làm người khác hoài nghi.
“Bỏ đi, cùng lắm ta suy nghĩ biện pháp khác tới gần Yến Khuynh Tuyết là được.”
“Thời điểm Tô Tín muốn nghỉ ngơi, bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên, Tô Tín mở cửa, ở trước cửa chính là võ giả Phương Hạo hắn gặp lúc ở phong vân lôi.”
Vừa nhìn thấy Tô Tín, Phương Hạo lập tức tươi cười nịnh nọt, hắn nói: “Cao thủ huynh, ngươi gạt ta thật khổ ah, sao ngươi không nói sớm mình là Mạnh Thanh Trạch cường giả Nhân Bảng chứ?”
Tô Tín khoát tay nói: “Lúc vừa gặp mặt ta có nói mình là Mạnh Thanh Trạch, chẳng lẽ ta còn cần phải ồn ào lớn tiếng nói cho tất cả mọi người biết mình có tên trong Nhân Bảng sao?”
Phương Hạo lập tức nghẹn lời, khi đó Tô Tín cũng không có lộ ra khí tức võ giả Tiên Thiên, người bình thường ai có thể kéo suy nghĩ lên cường giả Nhân Bảng cơ chứ?
Lúc này Phương Hạo cũng bỏ những suy nghĩ khác qua một bên, những chuyện này không phải trọng điểm.
Hắn nhìn qua Tô Tín và khát vọng nói: “Cao thủ huynh, ngươi có thu thủ hạ
hay không? Ngươi chưa quen cuộc sống trong thành Thương Sơn này, ta có thể làm tiểu đệ dẫn đường cho ngươi ah.”
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nói: “Miễn phí?”
Phương Hạo xấu hổ chà tay vào nhau, nói: “Cao thủ huynh là người hào phóng như vậy, nhất định sẽ cho ta một ít thù lao đúng không?”
“Cao thủ huynh là người tiêu sái, nhất định sẽ không quan tâm tục vật như bạc, đan dược gì đó, công pháp cấp thấp các loại, tiện tay khen thưởng ta một ít là được, ta không kén ăn.”
Tô Tín nhìn Phương Hạo, hắn mỉm cười, người này đúng là thú vị.
Hắn vốn cho rằng Phương Hạo sẽ nói lời gì đó đại nghĩa, không nghĩ tới da mặt hắn dày như vậy, hơn nữa còn tự nói công pháp và đan dược nữa chứ, Tô Tín mới lần âầu gặp võ giả da mặt dầy như vậy.
Da mặt Phương Hạo dày thì dày nhưng hắn không ngu, không phải mỗi tên võ giả đều dám làm như hắn.
Hắn dám như vậy là vì Tô Tín có thân phận Mạnh Thanh Trạch hiện tại mà thôi.
Sư phụ Mạnh Thanh Trạch là ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương, đây chính là nhân vật hiệp sĩ giao du rộng rãi, hắn có danh tiếng tốt trong võ lâm, Mạnh Thanh Trạch thân là đồ đệ của hắn thì phẩm hạnh không kém chút nào.
Trước kia Tô Tín trượng nghĩa ra tay cứu Yến Khuynh Tuyết, Phương Hạo cũng nhìn vào trong mắt, dù sao hắn xem ra Mạnh Thanh Trạch là cao thủ Nhân Bảng, thực lực cường đại, có tâm tư hiệp nghĩa.
Như vậy Mạnh Thanh Trạch có cự tuyệt hắn cũng sẽ không quá mức, nếu đổi thành một gia hỏa hung thần ác sát thì Phương Hạo không dám tìm tới cửa.
Nếu hắn biết thân phận chân chính của Tô Tín là Tô Tín trong Hắc bảng, càng
là bang chủ tâm ngoan thủ lạt nổi danh Thường Ninh phủ thì hắn chắc chắn không cười nổi.
“Đi, trong khoảng thời gian ta ở thành Thương Sơn này, ngươi đi theo ta.”
Tô Tín suy nghĩ và quyết định lưu hắn lại.
Hắn cũng chưa quen thuộc người hoặc việc trong thành Thương Sơn, có Phương Hạo là rắn rít địa phương ở bên cạnh giảng giải cũng dễ làm hơn nhiều.
Huống hồ Phương Hạo này nhìn rất thông minh, bảo hắn xử lý một ít việc cũng dễ dàng.
Nghe được Tô Tín đáp ứng nhận lấy hắn, Phương Hạo lập tức đại hỉ nói: “Ha ha! Ta biết ngay cao thủ huynh ngươi nhất định sẽ nhận lấy ta, Phương Hạo ta làm được cái gì lớn nhưng có thể xem như mật thám trong thành Thương Sơn, thậm chí là cả Tương Nam không có gì ta không biết.
Tô Tín ném cho hắn một lọ đan dược và nói: “Đừng gọi ta cao thủ huynh, ta nghe không được tự nhiên, đây là đan dược ứng trước cho ngươi, chờ tới lúc ta rời khỏi thành Thương Sơn sẽ cho ngươi một ít.”
Tô Tín cho hắn là Thiếu Lâm Tiểu Hoàn đan, lần trước hắn rút thưởng đạt được một ít, dùng một bộ phận còn thừa lại ba viên đủ cho Phương Hạo dùng.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 158 - Biến Khéo Thành Vụn (2)
Quả nhiên, Phương Hạo mở đan dược ra xem xét, gương mặt hắn mừng rỡ như điên.
“Thiếu Lâm Tiểu Hoàn đan, hàng cao cấp ah! Đa tạ cao thủ huynh... Không đúng, ta vẫn gọi ngươi là công tử đi, xưng hô này được chứ?”
Tô Tín gật đầu nói: “Tùy ý, ngươi đi khách sạn đặt phòng đi, bắt đầu ngày mai đi theo ta.”
Phương Hạo lập tức gật gật đầu, hắn mang theo Thiếu Lâm Tiểu Hoàn đan chạy ra ngoài.
Đối với võ giả Hậu Thiên mà nói, đan dược như Tiểu Hoàn đan với bọn họ mà nói nó không khác gì thần dược.
Lúc trước Tô Tín đạt được Tiểu Hoàn đan có thể trong mười ngày trùng kích Hậu Thiên trung kỳ, dược tính thập phần cường đại.
Thậm chí với võ giả Tiên Thiên mà nói, Tiểu Hoàn đan cũng có thể sử dụng làm đan dược tu luyện hàng ngày, chỉ có điều dược tính yếu đi không ít mà thôi.
Lúc này trong phủ thành chủ thành Thương Sơn, trong đại sảnh âm u có lão giả đang ngồi trên ghế rồng làm bằng hoàng kim.
Tướng mạo của hắn thập phần già nua, tóc đã hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng không thể che giấu ánh mắt như hùng ưng của hắn..
Lão giả này chính là thành chủ thành Thương Sơn, Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư, Yến Hoàng Cửu một đời kiêu hùng!
Yến Hoàng Cửu thiếu niên xuất thân nghèo khổ, thanh niên bừa bãi vô danh, thẳng đến trung niên mới có thể phát triển, hắn có thể mở đường máu trong tất cả đại tông môn Tương Nam và thành lập thành Thương Sơn.
Hiện tại hắn đã già nua, thậm chí thọ nguyên tới gần nhưng trên người mang theo uy thế không giảm, hắn vẫn là Yến Hoàng Cửu kiêu hùng một đời, hùng bá thành Thương Sơn nhiều năm.
Lúc này Yến Hoàng Cửu nhìn một tên hắc y nhân không rõ dung mạo, hắn cung kính giap quyển sách cho Yến Hoàng Cửu, trong đó có ghi chép tất cả mọi chuyện diễn ra tại phong vân lôi ngày hôm nay.
Thời điểm hắn nhìn thấy những lời Yến Trọng Hằng nhục nhã Yến Khuynh Tuyết lúc đó, ánh mắt Yến Hoàng Cửu lúc này đầy lạnh lẽo.
“Lão nhị đúng là quá không tưởng tượng nổi mà.”
Hắn có thể cho phép con cái của mình cạnh tranh với nhau, thậm chí hắn còn cổ vũ bọn chúng đi cạnh tranh nhưng loại nhục nhã và khi dễ hiển nhiên như vậy làm hắn không nhịn được.
Chờ sau khi Tô Tín xuất hiện thì ánh mắt hắn khác thường.
Lúc hắn nhìn thấy bài thơ ‘ thiên hạ phong vân có bọn ta ’ của Tô Tín, cảm xúc của hắn lúc này hơi kích động.
Bài thơ này mang theo ý cảnh tiêu sái tiếu ngạo giang hồ, đủ để dẫn động bản tâm của nhiều võ giả.
“Đệ tử Tông Hạo Dương? Kiếm, thơ, rượu, cờ, hắn lại truyền thừa ba loại, thực lực cũng không tồi.”
Với tầm mắt của Yến Hoàng Cửu, Mạnh Thanh Trạch có thể một kiếm đánh bại
Yến Trọng Hằng kỳ thật thực lực khẳng định không chỉ xếp hàng một trăm lẻ sáu Nhân Bảng đơn giản như vậy.
Hiện tại chiến tích của hắn quá ít cho nên mới làm cho bài danh của hắn trong Nhân Bảng bị đánh giá thấp như vậy.
“Khuynh Tuyết có tìm Mạnh Thanh Trạch không?”
Yến Hoàng Cửu hỏi.
Hắc y nhân lắc đầu.
“Lương Hạc có đề nghị tiểu thư đi tìm Mạnh Thanh Trạch nhưng lại bị tiểu thư cự tuyệt.”
Lương Hạc chính là tên của Lương bá.
“Da mặt Khuynh Tuyết quá mỏng.”
Yến Hoàng Cửu thở dài một hơi, nội tâm hắn có cảm giác áy náy.
Đời này hắn có mười ba con cái nhưng chính thức làm hắn cảm thấy mình thua thiệt cũng chỉ có Yến Khuynh Tuyết mà thôi.
Những năm gần đây Yến Hoàng Cửu vẫn đối xử với con cái của mình như nhau, cho bọn họ tài nguyên như nhau nhưng Yến Khuynh Tuyết trên tiên thiên có phần không đủ.
Nàng không có ưu thế nhà mẫu thân như những người khác, cũng bị các con cái khác xa lánh, hơn nữa hắn làm phụ thân chẳng quan tâm mới dẫn tới tình cảnh hôm nay của Yến Khuynh Tuyết.
Lúc trước hắn muốn tìm ra người thừa kế một cách công chính, nhưng nhìn thấy tình cảnh này thì làm gì có công chính đáng nói chứ?
Nghĩ đến Yến Khuynh Tuyết, Yến Hoàng Cửu lại không tự chủ nhớ tới mẫu thân Yến Khuynh Tuyết, đó là nữ nhân làm hắn động tâm.
Người ở bên ngoài xem ra Yến Hoàng Cửu cả đời này diễm phúc không ngừng, tới trung niên có hơn mười mỹ nhân thê thiếp, hơn nữa đều có lai lịch bất phàm.
Nhưng kỳ thật chỉ có hắn tự mình biết, hắn cưới mười hai nữ nhân kia chỉ vì thành Thương Sơn có thể đứng vững gót chân tại Tương Nam mà thôi.
Một người đơn thương độc mã thành lập thành trì lớn nhất Tương Nam, cho dù Yến Hoàng Cửu có thực lực Dung Thần Cảnh cũng không có khả năng, tất cả thế lực võ lâm Tương Nam không trơ mắt nhìn hắn quật khởi, bọn họ có thể lựa chọn hai con đường, một đường là chèn ép, một đường là kết minh.
Muốn kết minh thì quan hệ thông gia là lựa chọn tốt nhất, mà Yến Hoàng Cửu lúc trước không phải lựa chọn quan hệ thông gia, khi đó hắn chờ bị chín thành thế lực võ lâm Tương Nam chèn ép.
Cho nên cuối cùng Yến Hoàng Cửu lựa chọn thỏa hiệp, lựa chọn cưới đối tượng tới từ các thế lực lớn tại Tương Nam.
Như vậy thành Thương Sơn của hắn mới có thể phát triển thuận lợi tại Tương Nam, biến thành đệ nhất đại thành Tương Nam hiện tại, Yến Hoàng Cửu hắn cũng trở thành kiêu hùng Tương Nam, trong đó mất cái gì cũng chỉ có hắn tự biết.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 159 - Cái Gì Là Hiệp? (1)
Người già nhớ chuyện cũ, cho dù Yến Hoàng Cửu kiêu hùng cũng như thế.
Nhớ ngày đó hắn bị đối thủ trọng thương ẩn cư tại tiểu thành, lại gặp gỡ mẫu thân Yến Khuynh Tuyết, đối phương dốc lòng chăm sóc hắn nên động tâm.
Dù sao hắn không phải người bình thường, hắn là thành chủ thành Thương Sơn, hắn không thể rời khỏi cơ nghiệp do mình tự tay sáng lập.
Khi đó thành Thương Sơn đang gặp đại kiếp, ngay cả Yến Hoàng Cửu cũng bị người ta đánh trọng thương.
Vốn Yến Hoàng Cửu muốn ổn định thành Thương Sơn lại tới đón mẫu thân Yến Khuynh Tuyết tới thành Thương Sơn, không nghĩ tới vừa đi là mười năm.
Chờ lúc địa vị thành Thương Sơn triệt để đứng vững hót chân tại Tương Nam, lúc này mẫu thân Yến Khuynh Tuyết bệnh chết ngoài ý muốn.
Nội tâm hắn vốn áy náy với mẫu thân Yến Khuynh Tuyết, hiện tại nhìn thấy hoàn cảnh Yến Khuynh Tuyết thì hắn bắt đầu hoài nghi mình làm lúc trước có đúng hay không.
“Khuynh Tuyết, phụ thân sẽ giúp ngươi một lần, cho dù ngươi thật sự không tranh lại lão đại và lão nhị thì lão phu cũng giúp ngươi cả đời không lo.”
Trong mắt Yến Hoàng Cửu xuất hiện nhu hòa liền biến mất, sau đó ánh mắt biến thành sắc bén.
“Gọi Lương Hạc tới cho ta.”
“Vâng!”
Hắc bào nhân cung âm thanh đáp.
Không qua một phút, hắc bào nhân đã mang Lương bá tới.
Lương bá cung kính thi lễ với Yến Hoàng Cửu: “Tham kiến thành chủ.
Hắn là lão nhân thành Thương Sơn, đi theo Yến Hoàng Cửu bắt đầu thành lập thành Thương Sơn và ở bên cạnh hắn.
Về sau lớn tuổi, cũng không có dã tâm gì nên bị Yến Hoàng Cửu phái đi chiếu cố Yến Khuynh Tuyết.
“Lương Hạc, ngươi thấy Mạnh Thanh Trạch thế nào?”
Yến Hoàng Cửu nhàn nhạt hỏi.
Lương bá suy nghĩ nửa ngày hắn thật không nghĩ ra Mạnh Thanh Trạch như thế nào, một lúc sau hắn mới nói: “Rât có phong phạm sư phụ hắn.”
Yến cửu hoàng mỉm cười, rất có phong phạm sư phụ? Có lời này là đủ rồi.
Mặc dù hắn không kết giao với Tứ Tuyệt Tán Nhân Tông Hạo Dương nhưng hắn cũng biết người này chính là người hiền lành hiếm có trong võ lâm, không ai không nói hắn tốt.
Mạnh Thanh Trạch thân là đệ tử của hắn, nói như thế nào tính tình cũng không quá kém, nếu hắn ở bên cạnh Yến Khuynh Tuyết thì Yến Hoàng Cửu cũng yên tâm.
“Lương Hạc, ta chuẩn bị bảo Khuynh Tuyết mời chào Mạnh Thanh Trạch.”
Yến Hoàng Cửu nói.
Lương bá cười khổ sau đó cẩn thận nói: “Thành chủ, với tình cảnh của tiểu thư
hiện tại không thể mời chào cường giả Nhân Bảng như Mạnh Thanh Trạch.”
Hắn cẩn thận nhìn Yến Hoàng Cửu, hiện tại Yến Khuynh Tuyết như vậy cũng là do thành chủ tạo thành.
Lương bá lúc trước theo Yến Hoàng Cửu, nhưng về sau bị phái đến bên cạnh Yến Khuynh Tuyết và nhìn nàng phát triển, hắn ở bên cạnh nàng hơn mười năm, thậm chí hắn đã đối đãi với Yến Khuynh Tuyết như con gái ruột của mình.
Cho nên hắn biết rõ mình nói lời này có thể làm Yến Hoàng Cửu phẫn nộ nhưng hắn vẫn nói.
Nhưng ra ngoài ý muốn là Yến Hoàng Cửu không có tức giận, hắn nói
“Không có sao, ta cho ngươi một món đồ, ngươi nhất định phải mời chào Mạnh Thanh Trạch thành thủ hạ của nàng.”
Nghe được Yến Hoàng Cửu nói như vậy, Lương bá mừng rỡ không nhỏ, rốt cuộc thành chủ suy nghĩ cẩn thận, thành chủ muốn chiếu cố tiểu thư?
Yến Hoàng Cửu vung tay lên, một tên hạ nhân nâng cái hộp lên và giao cho Lương bá.
Yến Hoàng Cửu ý bảo Lương bá mở cái hộp, nó là bức tranh cuộn.
Lương bá mở ra xem, trên bức họa này là hình dáng thiếu nữ vô cùng xinh đẹp động lòng người, tay cầm cây dù xanh trông rất sống động, thập phần động lòng người.
Nhưng cho dù họa sĩ vẽ có tốt cũng chỉ là bức họa bình thường mà thôi, thành chủ dựa vào cái gì cho rằng chỉ bằng vào nó là có thể đả động Mạnh Thanh Trạch, làm cho hắn biến thành thủ hạ của nàng?
Yến Hoàng Cửu thản nhiên nói: “Ngươi có nghe qua danh hào sư phụ Mạnh Thanh Trạch là‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương.”
“Tông Hạo Dương lúc còn ở cảnh giới Tiên Thiên đã từng yêu nữ tử Trầm gia Trầm Tích Quân ở Kiếm Nam đạo, đáng tiếc Trầm gia vì nịnh nọt nên gả Trầm Tích Quân cho một đại gia tộc Tư Đồ gia tại Kiếm Nam đạo.”
Cuối cùng thời điểm Trầm gia đại hôn với Tư Đồ gia, Tông Hạo Dương đại náo hôn lễ, lúc này hắn bị người Trầm gia trọng thương, Trầm Tích Quân lấy cái chết bức bách mới làm người Trầm gia buông tha Tông Hạo Dương.
“Nhưng cuối cùng Trầm Tích Quân chết sống không muốn gả cho Tư Đồ gia, cuối cùng làm cho phụ thân Trầm Tích Quân bị tức giận bệnh nặng mà chết, Trầm Tích Quân chết tâm, nàng lúc này xuất gia, hai người cuối cùng chỉ có thể chỉ xích thiên nhai, không thể đến được với nhau.”
Lương bá không nghĩ tới Tứ Tuyệt Tán Nhân đại danh đỉnh đỉnh có một đoạn nhân duyên như vậy, nhưng bức họa này liên quan gì tới Tô Tín.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 160 - Cái Gì Là Hiệp? (2)
Yến Hoàng Cửu nói tiếp: “Bức họa này là Tông Hạo Dương tự mình vẽ, nữ tử trong bức tranh này chính là Trầm Tích Quân, Tông Hạo Dương tặng cho Trầm Tích Quân xem như tín vật đính ước.”
“Chỉ có điều bởi vì chuyện này Trầm gia giận dữ nên ném Tông Hạo Dương ra khỏi Trầm gia, đại bộ phận đã hư hao, bức họa này vô tình truyền ra ngoài và bị ta đoạt được.”
“Bức họa này có ý nghĩa không bình thường với Tông Hạo Dương, Mạnh Thanh Trạch là đệ tử Tông Hạo Dương, chỉ cần ngươi cầm bức họa này, dùng tính cách Mạnh Thanh Trạch sẽ vì bức họa này mà đồng ý làm việc.”
Nghe xong điển cố này, Lương bá vô cùng mừng rỡ, hắn có nắm chắc chín thành chín mời chào Mạnh Thanh Trạch gia nhập dưới trướng tiểu thư.
Sau khi Lương bá rời đi Yến Hoàng Cửu lạnh lùng nói: “Đi giám thị đám lão nhị, bọn chúng mượn lực lượng những tông môn Tương Nam. Chuyện thành Thương Sơn chúng ta không tới phiên bọn chúng nhúng tay vào.”
Hắc bào nhân sau lưng Yến Hoàng Cửu gật gật đầu, tiếp tục biến mất trong bóng tối.
Mặc dù hắn có con cái liên quan tới thế lực lớn trong Tương Nam, cũng có quan hệ thông gia với bọn họ nhưng hắn không cho phép thành Thương Sơn biến thành thế lực phụ thuộc của thế lực võ lâm Tương Nam.
Yến Hoàng Cửu âm thầm thở dài một hơi, tiếp cận giờ tý hắn cảm thấy ngực
đau đớn.
Hiện tại Yến Hoàng Cửu chỉ mới bảy mươi mấy tuổi, cường giả Dung Thần Cảnh có hai trăm năm thọ nguyên, dựa theo tính toán bình thường, Yến Hoàng Cửu vẫn còn tráng niên.
Bởi vì trước kia trọng thương chưa lành, làm cho thọ nguyên giảm mạnh, hiện tại đã tiếp cận dầu cạn đèn tắt, nếu không hắn cũng không lo lắng vấn đề người thừa kế thành Thương Sơn.
Sau khi Lương bá trở về, hắn nói lai lịch và ý đồ của Yến Hoàng Cửu với Yến Khuynh Tuyết, lúc này nha hoàn và A Nhượng mừng rỡ
Bọn họ nhìn thấy Mạnh Thanh Trạch cường đại rõ như ban ngày, đây chính là cường giả Nhân Bảng trong truyền thuyết, có hắn gia nhập thì ai dám khi dễ chúng ta?
Chỉ có Yến Khuynh Tuyết chần chờ, nàng nói: “Làm thế chúng ta không phải hiệp ân báo đáp sao? Sẽ làm cho Mạnh công tử bất mãn?”
Lương bá cười nói: “Tiểu thư ngươi không cần lo lắng, xem biểu hiện của Mạnh công tử hôm nay thì hắn không phải người hẹp hòi như thế.
Nghe được Lương bá khẳng định như vậy, Yến Khuynh Tuyết cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Tuy nàng thiện tâm nhưng không phải người cổ hủ.
Nếu Mạnh Thanh Trạch gia nhập dưới trướng của nàng, chỗ tốt của nàng có thể nghĩ, nàng không hy vọng xa vời có thể đoạt được vị trí thành chủ, chỉ hi vọng cầu tự bảo vệ mình trước đám người Yến Trọng Hằng hùng hổ hung ác mà thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người Yến Khuynh Tuyết mang theo bức họa đi tìm Tô Tín, trên đường đi cũng không có che lấp, đây là Lương bá đề nghị, hắn muốn đám người Yến Trọng Hằng nhìn thấy mình hiện tại có lực chống lại bọn họ.
Trong thành Thương Sơn có không ít tai mắt của đám người Yến Trọng Hằng, Yến Khuynh Tuyết các nàng hành động thì có tin tức truyền vào tay đám người Yến Trọng Hằng.
Nhất có bốn người có thực lực không kém gì nhau, toàn bộ đều cho rằng Yến Khuynh Tuyết điên rồ mới đi mời chào cường giả Nhân Bảng.
Lão đại Yến Thư Hằng đạt được tin tức này liền không quan tâm, chỉ phân phó đám thủ hạ chú ý và tùy thời truyền tin tức.
Yến Trọng Hằng lại cười lạnh không thôi, nữ nhân ngu ngốc tự tìm khổ, cho nàng đi đi, nàng cho rằng hôm qua người ta cứu ngươi thì sẽ đầu nhập vào ngươi hay sao?
Yến Thịnh Hằng lại nghĩ Yến Khuynh Tuyết không mời chào được Mạnh Thanh Trạch, chính hắn có thể tiến hành mời chào đối phương hay không? Hắn rất tự tin với mị lực của mình.
Về phần Yến Kế Hằng suy nghĩ càng hung ác, hắn thậm chí đang suy nghĩ mình có nên mang người đi qua hay không, sau khi đám người Yến Khuynh Tuyết thất bại thì mình có thể ác ý trào phúng một phen.
Lúc này Tô Tín vừa mới thức dậy, Phương Hạo rất cơ linh đã sớm chuẩn bị điểm tâm cho Tô Tín.
Ngày hôm qua hắn ăn một viên Tiểu Hoàn đan đã mở ra vài khiếu huyệt, hắn càng ra sức phụ thị Tô Tín thoải mái.
Lúc này bên ngoài phòng khách có giọng nói dịu dàng vang lên.
“Yến Khuynh Tuyết đến đây cảm tạ Mạnh công tử viện thủ hôm qua.”
Tô Tín vốn ngạc nhiên, ngay sau đó hắn mỉm cười vui vẻ.
Chính mình ngày hôm qua đùa giỡn không có phí công, Yến Khuynh Tuyết đã tới tìm.
Lúc này hắn phát hiện tình cảm của Yến Khuynh Tuyết không thấp, nàng không nói tới một câu mời chào nào, chỉ nói là muốn cảm tạ ân cứu viện của Tô Tín ngày hôm qua, việc này làm Tô Tín không cách nào cự tuyệt.
Tô Tín dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Thì ra là Yến tiểu thư, mời vào!”
Yến Khuynh Tuyết mang theo đám người Lương bá đi vào và thi lễ với Tô Tín, nói: “Đa tạ Mạnh công tử hôm qua xuất thủ tương trợ, nếu không A Nhượng đã gặp nguy hiểm.”
A Nhượng đỏ mặt chắp tay với Tô Tín, lịch duyệt giang hồ của hắn tương đối thấp, lần đầu nhìn thấy nhân vật truyền kỳ nổi danh Nhân Bảng như Tô Tín liền khẩn trương.
Tiểu nha hoàn cởi mở hơn nhiều, mắt to không ngừng bắn ra hào quang như ngôi sao nhỏ nhìn Tô Tín.
“Ha ha, Yến tiểu thư không cần đa lễ như vậy, ngày hôm qua ta cũng đã nói thấy việc bất bình cho nên đứng ra giúp đỡ mà thôi. Ta chẳng qua không quen nhìn bọn chúng nhiều người khi dễ nữ tử yếu đuối.”
Đôi mắt Yến Khuynh Tuyết híp lại thành hình trăng rằm nói khẽ: “Hiện tại người có tâm hiệp nghĩa như Mạnh công tử thật rất ít, ban đầu ở nơi đó có nhiều võ giả như vậy nhưng chỉ có một mình Mạnh công tử ra tay,.”
Tô Tín ung dung cười nói: “Yến tiểu thư đừng cất nhắc ta, ta không tính là người hiệp nghĩa, ta làm tất cả chỉ vì tùy tâm sở dục mà thôi.”
Yến Khuynh Tuyết ngạc nhiên nói: “Cái gì mới xem như người chính trực hiệp nghĩa?”
Tô Tín nghiêm mặt nói: “Hiệp giả vì nước vì dân. Đại trượng phu sống đương thời chỉ cầu đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm.”
“Ngày xưa hội chủ Anh Hùng hội Mạc Vong Thiên Hạ Mạc Thanh Hồi vì bách tính Trung Nguyên đã đơn thương độc mã xâm nhập thảo nguyên ám sát quốc sư
Tát Cách Nhĩ của Kim Trướng Hãn Quốc, tự toái Chân Vũ pháp tướng đồng quy vu tận với Tát Cách Nhĩ, lôi kéo hơn vạn xạ điêu kỵ của Kim Trướng Hãn Quốc chôn cùng, làm choKim Trướng Hãn Quốc nguyên khí đại thương vô lực xâm lấn Trung Nguyên, có thể giúp Trung Nguyên vượt qua thời khắc nguy nan nhất, người như vậy mới có thể xưng là người hiệp nghĩa.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận