Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2810 - Xuất quan

Vạn vật hỗn độn, sinh tử lưu chuyển.
Tô Tín để bản thân hắn rơi vào trong tử vực, chờ hắn một lần nữa phá rồi xây lại xong mới có thể dục hỏa trùng sinh, đạt đến đỉnh cao thực sự!
Dĩ nhiên, một chiêu này của Tô Tín cũng có chút nguy hiểm. Vạn nhất xảy ra điều gì bất ngờ thì hắn sẽ vĩnh viễn rơi vào trong tử vực, không tỉnh lại, từ chết giả biến thành chết thật.
Chuyện này chính là ý nghĩ nhất thời của Tô Tín. Nếu không thì một năm trước kia hắn đã xuất quan rồi!
Phượng Hoàng cửu chuyển, dục hỏa trùng sinh.
Tô Tín phá rồi lại xây dựng lại, diễn hóa ra được là sinh!
Quanh thân Tô Tín vốn như da bọc xương, hoàn toàn không có sinh cơ.
Nhưng lúc này, ngọn lửa trong mắt hắn càng ngày càng thịnh, sau cùng mang đến cho ánh một luồng ánh sáng rạng đông, một luồng sinh cơ vô cùng nồng đậm.
Hỏa diễm vô tận bùng nổ, lượn lờ quanh thân Tô Tín. Thiên địa lực xung quanh chen chúc vọt tới hướng ngọn lửa kia, không ngừng gia tăng nhiệt lực cùng sinh cơ trong đó.
Trong luồng sức mạnh cường đại này, thân thể Tô Tín từ từ đầy đặn trở lại, nhanh chóng khôi phục được hình dạng lúc trước. Thậm chí càng thêm thần dị.
Sau khi tái tạo thân thể, cả người Tô Tín từ trên xuống dưới tản mác ra một luồng ánh sáng lộng lẫy, kỳ dị, chói mắt hệt như lưu ly vậy. Cảm giác gần giống như hoàn mỹ.
Hơn nữa, khí thế trên người Tô Tín cũng không ngừng tăng lên. Không chỉ khôi phục được hình dạng lúc trước mà khí thế quanh thân Tô Tín lúc này đã khác xa những cường giả Thông Thiên cảnh khác.
Khí thế trên người những Thông Thiên cảnh bình thường khác rõ ràng nhất chính là có thể nắm thiên địa trong tay, tương đương với việc bản thân là một phần của thiên địa. Cho dù chỉ đứng ở đó, không bộc lộ chút sức mạnh nào cũng có thể khiến cho người khác giống như dung nhập vào phương thiên địa này vậy.
Mà bây giờ Tô Tín lại không phải vậy. Ngay lúc có cảm giác này, đồng thời, bản thân càng có cảm giác tồn tại mãnh liệt hơn. Đó là loại cảm giác khó mà nói rõ được. Hệt như thể Tô Tín đứng ở đó, song cũng chói mắt như thể Mặt trời hạo dương.
Giống như Tô Tín đã không còn hòa vào trong thiên địa mà đã trở thành Nhật, Nguyệt, chính là bộ phận không thể thiếu trong thiên địa!
Lấy từ trong túi giới tử ra một cái hắc bào mặc vào người. Tô Tín nhíu mày. Thật ra thì ngay cả hắn bây giờ cũng không hiểu nổi rốt cuộc hắn đang đi con đường nào nữa.
Con đường phía trước không rõ. Bước đi này của Tô Tín có thể nói là ý định bất chợt. Còn rốt cuộc nó là tốt hay xấu thì bản thân hắn cũng không rõ.
Dĩ nhiên, dựa vào cảm giác hiện tại của Tô Tín, bước này hắn đi hẳn là đã đi đúng.
Lúc này đẩy cửa ra, một đám võ giả Tây Bắc Đạo đều đang đứng chờ bên ngoài. Thấy Tô Tín xuất quan, ai nấy đều đồng loạt hô lớn: “Cung ngênh đại nhân xuất quan!”
Vào lúc Tô Tín tái tạo thân thể, những võ giả Tây Bắc Đạo kia đều cảm giác được nhiệt độ từ đây truyền tới, đều rối rít chạy đến đây.
Bọn họ cũng gần như có thể đoán được, Tô đại nhân bế quan lâu như vậy, đến nay cũng không thấy động tĩnh gì, lần này chắc cũng chuẩn bị xuất quan rồi.
Lúc này, Thanh Ly nhìn Tô Tín, trong mắt nàng thế nhưng lại lộ ra vẻ kinh dị.
Ánh mắt của nàng vẫn luôn dừng lại ở trên người Tô Tín. Cái này khiến Tô Tín nhíu mày, hỏi: “Sao thế? Trên người ta có gì không đúng à?”
Thanh Ly gật đầu, nói: “Quá nhiều chỗ không đúng. Ngươi biết lúc ngươi mới xuất quan ta có cảm giác gì không? Ta thực sự cho rằng ngươi bị Yêu Thánh thượng cổ đoạt xác đấy!”
Tô Tín kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại thấy thế?”
Thanh Ly gãi cằm, nói: “Bởi vì cảm giác ngươi cho ta bây giờ không khác gì Yêu Thánh thượng cổ. Sức mạnh quanh thân nội liễm, trọn vẹn, tự nhiên.
Lúc trước, ta theo cha ta gặp được không ít Yêu Thánh thượng cổ. Khí tức trên người ngươi rất giống bọn họ. Không, phải nói là giống như đúc! Thậm chí còn mạnh hơn!
Bởi trên người ngươi còn dung hợp một loại khí tức khác. Đúng, chính là khí tức của Thông Thiên cảnh. Dù sao cũng rất kỳ quái. Có điều, cũng rất mạnh.
Nhất tộc Thanh Khâu ta vì sức chiến đầu của bản thân yếu nên vẫn rất nhạy cảm ở phương diện tránh hại tìm lợi. Trong cảm giác của ta, thực lực của ngươi bây giờ so với vị Xích Long Đại Thánh của Yêu tộc ngày trước còn mạnh hơn!”
Tô Tín nhíu mày nói: “Xích Long Đại Thánh bị Nhân Hoàng chém chết đó à? Thực lực mạnh hơn hắn thì cũng chẳng có gì để lấy làm tự hào. Ta khổ tâm tu luyện thời gian lâu như vậy. Nếu còn không bằng được một tiểu nhân vật bị Nhân Hoàng tùy tay giết chết thì đó mới gọi là thất bại.”
Thanh Ly bĩu môi nói: “Được khen là ra vẻ. Xích Long Đại Thánh mà là tiểu nhân vật? Ban đầu cũng chỉ có Nhân Hoàng là có thể chém chết được hắn thôi. Dù có đổi lại là Phật Đà và Đạo Tổ lúc đối đầu với Xích Long Đại Thánh cũng không có sức đâu.”
Tô Tín không vướng mắc mãi ở điểm này. Với biến hóa này, Tô Tín ngược lại thấy rất bình thường.
Luồng sinh cơ xuất hiện sau khi hắn hướng từ mà sinh tới từ đâu? Không riêng gì tới từ sức mạnh của bản thân Tô Tín mà nó còn đến từ sức mạnh hắn luyện hóa Thần Điểu ba chân cùng Long Nguyên kia.
Sinh mệnh lực của Yêu tộc rất cường đại. Sau khi Tô Tín luyện hóa hai loại sức mạnh này, bản thân hắn thậm chí cũng đã đến nước nửa người nửa yêu. Hạn chế về thọ nguyên của Nhân tộc dường như không còn hữu hiệu với Tô Tín nữa. Lúc này, Tô Tín mới dám chắc để làm lại. Hơn nữa sau cùng, không chỉ không hành hạ bản thân đến chết mà thực lực còn tăng nhiều.
Nhìn mọi người bên ngoài, Tô Tín trầm giọng nói: “Gần đây trên giang hồ có xảy ra chuyện gì lớn hay không?”
Hoàng Bỉnh Thành đứng ra nói: “Chuyện lớn đúng là có hai. Hơn nữa đều không nhỏ. Có điều cũng không liên quan đến Tây Bắc Đạo chúng ta. Bởi trước đó đại nhân có căn dặn, chỉ cần chuyện không uy hiếp đến Tây Bắc Đạo ta thì không cần gọi ngài. Vì thế nên chúng ta cũng không quấy nhiễu ngài.”
“Ồ? Chuyện gì thế?”
Hoàng Bỉnh Thành thấp giọng nói: “Chuyện đầu tiên là vào lúc ngài bế quan, xảy ra trời sập lần thứ hai.
Lần trời sập này còn nghiêm trọng hơn lần đầu nhiều. Cái này chứng minh mãnh vụn ở Tiên Vực đang không ngừng rơi xuống Hạ giới.
Lần trời sập này hầu như đã ảnh hưởng đến toàn bộ các nơi trên thiên hạ. Trung Nguyên, Bắc Địa, Tây Cương, Đông Di, Nam Man, thậm chí đến cả đất hải ngoại cũng bị liên lụy. Bách tính và võ giả tử vong vô số. Thậm chí mơ hồ còn tạo thành xu thế thiên hạ náo loạn.
Cuối cùng, vẫn là Đại Chu liên hiệp với Đông Tấn, Kim Trướng Hãn Quốc, ba nơi cùng nhau ổn định thế cục. Cộng thêm với một vài những thế lực võ lâm cũng ra tay trấn áp những kẻ muốn đục nước béo cò. Bấy giờ mới ngan được rối loạn.
Sau khi nghe xong, Tô Tín nhất thời chau mày.
Người khác không biết chuyện trời sập này là gì, song hắn biết rất rõ ràng.
Mới qua mấy năm trời đã sập thêm một lần nữa, là tốc độ Tiên Vực hỏng quá nhanh hay là bên phía Nhân Hoàng đã xuất thủ rồi?
Dù sao bất kể thế nào, cái đó cũng đại diện cho việc thời gian còn lại của Tô Tín không còn nhiều!
“Còn sự kiện thứ hai?” Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này lại có liên quan đến Phật môn. Khoảng thời gian gần đây, Phật môn hành sự quả có hơi quá đáng.
Đối phương tỏa ra khắp nơi trên giang hồ lập miếu xây chùa dùng để chiêu mộ đệ tử, muốn biến thiên hạ này thành thiên hạ của Phật Tông!”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Phật Tông làm ra chuyện này là rất bình thường. Một là vì đối phương có thực lực đó. Hai chính là vì Phật Tông cũng tương đối hà khắc với việc chọn đệ tử. Ngày trước, chỉ một cái Hà Nam Đạo cũng không thỏa mãn được Thiếu Lâm Tự. Thiếu Lâm Tự phải hàng năm phái cao thủ xuống núi đi tìm đệ tử chứ nói chi là Phật môn Linh Sơn.”
Hoàng Bỉnh Thành cười lạnh nói: “Nếu Phật môn chỉ là vì muốn thu nhận đệ tử thì cũng không thể tạo được động tĩnh lớn như vậy. Vấn đề chính là tại nơi lập miếu xây chùa, Phật môn lại còn nhúng tay vào quy tắc giữa các thế lực võ lâm. Thậm chí, còn đá cả đối phương ra khỏi cục diện. Thái độ rất phách lối bá đạo. Hiện trên giang hồ đã có không ít câu oán hận.”
Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh, nói: “Ngay cả Tây Bắc Đạo của ta Phật môn cũng động?”
Hoàng Bỉnh Thành lắc đầu: “Không có. Đám hòa thượng Phật môn kia hãy còn thức thời lắm. Thế lực ngài nắm trong tay, Phật môn không đụng đến cái nào. Huống chi đối phương cũng không dám đến Tây Bắc Đạo mà lên mặt. Nếu không Lý Phôi đã làm thịt đám lừa trọc đó rồi.
Thêm cả, nếu đối phương muốn động thủ với Tây Bắc Đạo chúng ta, muốn nhúng tay vào chuyện Tây Bắc Đạo ta thì khi đó ta e là sớm đã gọi đại nhân rồi.
Lần này, chịu quản lý của Phật môn chỉ có những đám đầu sỏ địa phương thôi. Tìm đủ mọi cách đường đường chính chính trấn áp đối phương. Không giết người mà chỉ xử trí theo tội thôi.
Hoặc ngươi bỏ đao đồ tể thành Phật, quy thuận nhất mạch Phật Tông bọn họ. Bằng không người Phật Tông sẽ ép ngươi vào Hắc Ngục hoặc Trấn Ma Tháp.
Đúng rồi, Trấn Ma Tháp cùng Hắc Ngục của Thiếu Lâm Tự trước đó đều đã bị chúng ta làm hỏng. Nhưng bây giờ có vẻ Phật Tông thấy thứ này khá thú vị nên đã kiến tạo lại ở Linh Sơn rồi.
Lần này, Phật Tông hành sự nóng nảy như vậy, hiển nhiên không cần nghĩ cũng biết Phật Đà sau lưng những người này rốt cuộc muốn làm gì. Những thế lực võ lâm địa phương thua thiệt chỉ có thể nhận cách nhượng bộ. Dẫu sao đám người Phật Tông kia chẳng qua là tranh quyền phát ngôn chứ cũng không phải muốn thẳng tay giết người.
Chỉ có điều, sự tình lần này gây hơi lớn, đã ảnh hưởng đến ích lợi của Đại Chu.
Bên phía Đại Chu cũng từng kháng nghị, nhưng căn bản không có tác dụng. Phật Đà thậm chí chẳng buồn gặp người Đại Chu.
Cuối cùng, hai bên hình như xảy ra chút mâu thuẫn. Bên thua thiệt chính là Đại Chu. Cách đây vài ngày Thiết Ngạo đại nhân còn muốn gặp mặt đại nhân. Đoán chừng là muốn thuyết phục đại nhân đi giúp Đại Chu.
Khi đó, đại nhân ngài đang bế quan, ta cũng không đi gọi ngài. Còn nữa, Thất Hùng Hội cùng Niên Bang này kia trong Thiên Hạ Thất Bang, chỗ ở và phạm vi thế lực của bọn họ cũng bị Phật môn xâm chiếm, đều muốn đến xin đại nhân giúp. Có điều tất cả đều bị ta dùng cớ tu luyện đuổi đi.”
Trong mắt Tô Tín lóe lên một tia lạnh. Xem ra sau khi Phật Đà thấy trời sập lần hai cũng nóng ruột rồi. Ngay cả chuyện ảnh hưởng đến danh dự bản thân thế này hắn cũng dám làm.
Hoàng Bỉnh Thành đứng ở một bên, hỏi: “Đại nhân, chuyện này chúng ta có quản không?”
Tô Tín lắc đầu nói: “Tạm thời không cần quản bọn họ. Chỉ cần bọn họ đừng đụng đến ranh giới cuối cùng của chúng ta thì chúng ta tạm thời không động.
Phật môn sớm muộn cũng phải giải quyết. Có điều cũng không phải bây giờ. Khoảng thời gian này, ta phải đi làm việc khác.”
Phật Đà đang nghĩ gì, Tô Tín ước chừng có thể đoán được. Đối phương chẳng qua đang gấp gáp mà thôi.
Có điều, hiện tại Tô Tín cũng không chắc chắn ra tay được với Phật Đà, cho nên hắn quyết định để Phật Đà lại giải quyết sau cùng.
Dĩ nhiên, bên phía Phật Đà cũng nghĩ như thế. Đối phương cũng không chắc, cho nên chủ động tránh mâu thuẫn với Tô Tín bây giờ.
Tô Tín nói với đám người Hoàng Bỉnh Thành: “Khoảng thời gian này các ngươi giám sát chiều hướng trên giang hồ cẩn thận một chút. Chuyện lớn chuyện nhỏ cũng không được bỏ qua. Ta muốn đến Cửu Ngục Tà Ma một chuyến. Nếu phát sinh đại sự, ngay lập tức lấy bí pháp thông báo cho ta!”
Lần này Tô Tín đi đến Cửu Ngục Tà Ma dĩ nhiên là muốn đi giải quyết Đại Thiên Ma Tôn.
Thật ra thì quan hệ giữa Tô Tín và Đại Thiên Ma Tôn mới tính là thật sự có chút khó giải quyết. Hai bên không tính là kẻ thù, nhưng cũng không coi là đồng minh.
Ban đầu, lúc Đại Thiên Ma Tôn mới vừa hiện thế, hơn nữa có một vài chuyện trên giang hồ mà hắn không biết. Cho nên, theo lẽ tự nhiên mà chon cách liên thủ với Tô Tín. Nhưng bọn họ cũng chỉ liên thủ mà thôi, không còn giao tình khác. Cho nên Đại Thiên Ma Tôn sẽ không giống như Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên dễ dàng đưa cơ duyên Thông Thiên cảnh cho hắn.
Nếu như là lúc trước, mềm không được thì bạo, Tô Tín có lẽ sẽ chọn cách ngay lập tức xuất thủ với Đại Thiên Ma Tôn. Nhưng bây giờ, dường như hắn còn có chủ ý khác.
Hiện, Tổng đà Ma môn của Đại Thiên Ma Tôn ở trong U Châu Đạo. Mà các tông môn cũ trong Cửu Ngục Tà Ma như Thiên Ma Cung, Huyễn Ma Đạo đều dữ danh hiệu môn phái của riêng mình. Chỉ có điều mọi người nếu muốn tu luyện thì tất cả đều phải đến Tổng đà của Đại Thiên Ma Tôn. Thậm chí, ngay cả những võ giả tu luyện công pháp Ma đạo cũng có thể gia nhập vào Tổng đà Ma môn.
Trên thực tế, Tô Tín cho rằng Đại Thiên Ma Tôn làm thế này căn bản là đang phỏng theo cách làm của Phật Đà ở Phật môn Linh Sơn. Hơn nữa, còn đơn giản hóa nó đi. Chẳng qua là học theo cơ cấu đại khái mà thôi.
Mà trên thực tế quả thực là như vậy. Dù Đại Thiên Ma Tôn mặc dù muốn phát triển Ma đạo, song hắn có chút không am hiểu trên phương diện này cho lắm. Vì lẽ đó, hắn cũng đơn giản là phỏng theo chế độ của Phật môn mà đề ra một bộ quy tắc cho Ma môn mà thôi.
Chỉ có điều, bản thân Đại Thiên Ma Tô cũng không phải là không có năng lực quản lý cặn kẽ nhất mạch Ma đạo. Mà là không cần thiết.
Võ giả Ma đạo không phải những hòa thượng Phật môn có thể ngoan ngoãn ngồi trong tông môn niệm kinh. Quản quá nghiêm thì thật ra cũng không tốt với mọi người. Cho nên, Đại Thiên Ma Tôn thà là cứ lỏng tay hơn lúc mới xây dựng Ma tôn, cứ như vậy mọi người cũng thoải mái hơn.
Tổng đà của Ma môn nằm ở nơi trung tâm U Châu Đạo, là một tòa thành lớn, toàn thân đều được xây dựng bằng gạch đá màu đen nhánh, trông vô cùng âm u. Hơn nữa, các kiểu kiến trúc trong đó cũng muôn hình vạn trạng quái lạ. Có cái thậm chí còn khiến người khác mắt liếc nhìn đã không rét mà run.
Nhưng người trong Ma đạo đều thích như vậy. Cả một tòa thành cũng thế. Hơn nữa, Đại Thiên Ma Tôn còn đặt tên cho nơi này là Ma La Thành.
Ma La Thành này vốn là một châu phủ ở U Châu Đạo Đại Chu. Chỉ có điều bây giờ bị Ma đạo nhìn trúng, Đại Thiên Ma Tôn tự mình đến Đại Chu một chuyến. Đại Chu liền ngay lập tức cắt châu phủ này cho hắn. Thậm chí, mấy trăm dặm xung quanh Ma La Thành cũng chẳng còn thế lực võ lâm nào.
Trước đó Ma đạo quả thật quá kinh khủng. Mà bây giờ, Đại Thiên Ma Tôn lại còn nhất thống Ma môn rồi, nhất mạch Ma đạo có một chỗ dựa lớn như vậy. Đại Chu dĩ nhiên không dám chọc vào.
Lúc này, bên ngoài Ma La Thành, thân hình Tô Tín vừa mới xuất hiện thì đã có bóng người bay từ trong Ma La Thành ra ngoài. Đó chính là Cung chủ Thiên Ma Cung ngày trước, “Thiên Tà Ma Tôn” Lữ Trường Khanh.
Lữ Trường Khanh thi lễ với Tô Tín, nói: “Lần này Tô đại nhân đến để tìm Ma Tôn đại nhân?”
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Muốn tìm Ma Tôn đại nhân có một số việc cần thương lượng. Lữ Tông chủ, nhìn bộ dạng ngươi, Thần Kiều tã trong tầm mắt rồi?”
Trước đó Lữ Trường Khanh chỉ là Chân Vũ cảnh, có điều, trong số các Chân Vĩ cảnh, thực lực của hắn cũng thuộc về nhóm tương đối mạnh. Mà thấy uy thế bây giờ của Lữ Trường Khanh, hiển nhiên hắn chẳng còn cách Thần Kiều cảnh là bao xa nữa.
Lữ Trường Khanh cười cười, nói: “Cái này còn phải cảm tạ Ma Tôn đại nhân. Tình hình trước đó của Ma đạo, Tô đại nhân cũng biết rồi. Không riêng gì phải chịu uy hiếp từ Chính đạo mà phần lớn tông môn Ma đạo, đến cả truyền thừa của bản thân cũng không được hoàn chỉnh.
Bây giờ, Ma Tôn đại nhân bổ sung cho truyền thừa của chúng ta. Hơn nữa còn truyền thụ cho chúng ta không ít kinh nghiệm, thế lực của Cửu Ngục Tà Ma chúng ta mấy năm nay cũng tăng nhiều.”
Lữ Trường Khanh biết lúc trước Tô Tín từng liên thủ với Đại Thiên Ma Tôn. Cho nên bây giờ hắn hãy còn cho rằng Tô Tín là người mình.
Huống chi bây giờ, Tô Tín đã tới nước đường bị người khác chửi mắng, danh tiếng trên giang hồ cũng tàn tạ, không được Chính đạo, thậm chí là toàn bộ giang hồ coi ra gì.
Có điều, điểm này với võ giả Ma đạo mà nói thì chẳng có gì.
Bảo vệ Yêu tộc thì làm sao? Yêu tộc bây giờ đã không còn là Yêu tộc thời thượng cổ nữa. Hiện tại những người trên giang hồ này, tinh huyết trong tay một số cái gọi là danh môn chính phái còn nhiều hơn Yêu tộc nhiều.
Mà giết Khương Viên Trinh, diệt Hoàng Thiên Vực cũng không phải chuyện gì lớn.
Lúc Khương Viên Trinh tấn thăng Chân Vũ, Hoàng Thiên Vực rất kiêu căng, ngay đến cả Khương Viên Trinh cũng có chút bành trướng.
Người dưới quyền Hoàng Thiên Vực còn thật sự cho rằng Khương gia bọn họ có thể tái hiện được uy thế Nhân Hoàng thời kỳ thượng cổ nữa. Chuyện gì cũng dám quản. Cũng nổi lên ít mâu thuẫn với Ma đạo bọn họ. Chỉ có điều khi đó hai bên tương đối khắc chế, không làm lớn chuyện lên mà thôi.
Cho nên, sau khi Tô Tín chém chết Khương Viên Trinh, diệt Hoàng Thiên Vực, có vài võ giả Ma đạo thậm chí còn lén vỗ tay khen hay nữa kìa.
Thân phận của Lữ Trường Khanh bây giờ chênh lệch quá nhiều so với Tô Tín. Hắn cũng không dám nói nhảm với Tô Tín, thẳng thừng nói: “Tô đại nhân xin đi theo ta, Ma Tôn đại nhân đang chờ ngươi ở bên trong.”
Vừa nói, Lữ Trường Khanh liền ngay lập tức dẫn Tô Tín đến một ngôi đại điện ở trung tâm Ma La Thành.
Bên trong đại điện, Đại Thiên Ma Tôn ngồi trên ngai vàng bằng xương trắng. Cái ngai này được chế tạo bằng hài cốt yêu thú lấy được từ trên con đường Thông Thiên, bị đám Chân Vũ Lý Trường Khanh giành được.
Thấy Tô Tín đến, trong mắt Đại Thiên Ma Tôn nhất thời lộ ra một tia tinh mang kinh người. Hắn đứng bật dậy từ cái ngai bằng xương trắng của mình, cặp mắt nhìn Tô Tín chằm chằm, khí thế trên người kinh khủng dị thường.
Lữ Trường Khanh dẫn Tô Tín vào cửa liền đứng sững ở đó. Ma Tôn đại nhâ n bị cái gì thế?
Hắn nhớ trước kia, quan hệ giữa Ma Tôn đại nhân và Tô Tín không tệ kia mà? Sau khi tấn thăng Thông Thiên, hai bên cũng không có tiếp xúc gì. Bây giờ Ma Tôn đại nhân sao vừa mới trông thấy Tô Tín đã như muốn ăn thịt người thế kia?
Tô Tín chẳng qua nhàn nhạt cười cười, nói: “Ma Tôn đại nhân đây là tính so tài với ta à? Ngày trước lúc ở Giang Nam Đạo, một chiêu đụng nhau của ta và Phật Đà đã đánh cả ngọn núi nhỏ thành cái hồ lớn. Trên giang hồ cũng còn đang lưu truyền chuyện này. Xuất thủ ở nơi này của ngươi, e là Ma La Thành mới xây không bao lâu này của ngươi sẽ không giữ được mất.”
Nghe lời Tô Tín nói, sắc mặt của Đại Thiên Ma Tôn bỗng nhiên trở nên cổ quái. Khí thế kinh người từ hắn dần dần bến mất, khoát tay với Lữ Trường Khanh một cái, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Lữ Trường Khanh ra ngoài, đầu óc mơ hồ. Đại Thiên Ma Tôn sắc mặt cổ quái nói với Tô Tín: “Tiểu tử rốt cuộc ngươi tu luyện cái gì? Sao lại biến thành dáng vẻ bây giờ rồi? Ngươi biết lúc ngươi vừa mới đi vào ta tưởng ngươi là ai không? Ta còn tưởng rằng ngươi bị quả trứng khổng lồ mà ngươi luyện hóa ở con đường Thông Thiên kia đoạt xác mất rồi!”
Trước đó, Thanh Ly cũng thiếu chút nữa đã ngộ nhận Tô Tín là Yêu tộc chứ đừng nói gì là Đại Thiên Ma Tôn đã từng đánh không ít trận với Yêu tộc đây.
Hơn nữa ban đầu, quả trứng khổng lồ mà Tô Tín luyện hóa hãy còn liên quan đến Yêu Hoàng. Đại Thiên Ma Tôn theo bản năng cho rằng Tô Tín bị cái thứ đó đoạt xác. Vì thế nên mới theo bản năng chuẩn bị xuất thủ.
Có điều vừa nghe Tô Tín nói, là cường điệu và vẫn là cảm giác đó nên lúc này Đại Thiên Ma Tôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối với cường giả cấp bậc như bọn họ mà nói, chứng cứ không quan trọng, cảm giác mới quan trọng.
Tô Tín lạnh lùng nói: “Ta chẳng qua chỉ là đi con đường mà ta nên đi thôi. Có điều bây giờ xem ra, ta hẳn đã đi đúng đường rồi.”
Vừa nói, Tô Tín đưa ngón tay ra, tùy ý rạch một cái trên đất. Mặt đất vốn đang bình thường bỗng nhiên nứt ra, dung nham dữ dội bộc phát ra. Luồng sức mạnh nóng bỏng đó khiến cho ánh mắt của Đại Thiên Ma Tôn trong nháy mắt co lại. Dung nham dữ dội hệt như thể đã ở sẵn dưới mặt đất vậy!
Hồi lâu sau, lúc này Đại Thiên Ma Tôn mới bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, thở dài nói: “Mặc dù ta không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ngươi. Nhưng thực lực hiện thời của ngươi đã vượt khỏi phạm vi võ đạo. Dù ta có ở thời lỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Nhân vật giống như ngươi ta đã từng gặp một người, đó chính là Nhân Hoàng. Có điều, Nhân Hoàng ngày trước mặc dù rất mạnh mẽ song đường đi của hắn ta vẫn có thể miễn cưỡng suy đoán được. Thực lực của ngươi mặc dù không mạnh như Nhân Hoàng, song ta không thể nhìn thấu ngươi được.”
Tô Tín vung tay lên, dung nham tiêu tán. Có điều, để lại là một cảnh bừa bộn ở đại điện.
Đại Thiên Ma Tôn nhíu mày một cái, nói: “Tiểu tử, đây là cung điện ta mới xây cất không bao lâu. Đặc biệt là gạch ở đại điện này cũng đều chế tạo từ ngọc chôn dưới cổ mộ ngàn năm. Đám đồ tử đồ tôn kia của ta tìm một năm trời mới đủ. Một mình ngươi biểu diễn mà phá hủy hết phân nửa của ta. Ta nói chứ ngươi không chọn cách khác được à?”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Hay là như này, ta bồi thường cho ngươi được không? Không phải ngươi muốn biết sao ta có thể có sức mạnh như bây giờ hay sao? Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi.”
Lời kia của Tô Tín vừa thốt ra, thần sắc của Đại Thiên Ma Tôn nhất thời trở nên cổ quái.
Hắn có thể nhìn ra bây giờ Tô Tín có biến hóa như này trên người hắn chắc chắn phải có bí mật. Chỉ có điều chuyện này liên quan đến thực lực bản thân, chuyện quan trọng thế này há có thể dễ dàng truyền ra? Cho nên Đại Thiên Ma Tôn quả thực hy vọng Tô Tín nói thể nói cho hắn biết, nhưng ai nào ngờ, bây giờ Tô Tín lại tính nói cho hắn nghe.
“Nói đi, tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Đại Thiên Ma Tôn hỏi thẳng.
Đại Thiên Ma Tôn hiểu rõ tính cách của Tô Tín. Tô Tín là loại người không ích lợi không làm. Nếu như không phải hắn muốn có được cái gì đó từ Đại Thiên Ma Tô, thì hắn không phải là Tô Tín.
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Tô Tín ta hành sự chẳng lẽ Đại Thiên Ma Tôn còn lo lắng à? Chờ ta nói xong thì nhắc lại điều kiện cũng không muộn.”
Nghe được Tô Tín nói như thế, bấy giờ Đại Thiên Ma Tôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là đổi chác thì tốt hơn nhiều. Cái này mới phù hợp với tính cách của Tô Tín.
Lúc này, Tô Tín cũng cặn kẽ nói lại một lần lý luận và cảnh giới của hắn mà hắn từng nói với Thích Đạo Huyền cho Đại Thiên Ma Tôn nghe. Chỉ có điều, chuyện hắn cần đoạt lấy thiên cơ trong tay tất cả cường giả Thông Thiên cảnh, đạt đến Cửu Cực Quy Nhất, tạm thời hắn vẫn chưa nói!
Lý luận Tô Tín nói ra đúng là rất mới lạ. Phải nói người bình thường căn bản không nghĩ đến điểm này.
Năm đó, cường giả đồng lứa với Đại Thiên Ma Tôn đều thông qua việc trộm thiên cơ mà tấn thăng đến Thông Thiên. Đây là cách thức mà bọn họ bất ngờ phát hiện ra. Cũng là phương thức đầu tiên mà bọn họ phát hiện. Dựa vào phương thức này bọn họ mới có thể có địa vị ngang hàng với Yêu tộc, đạt đến cảnh giới Thông Thiên cảnh mà trước đây võ giả Nhân tộc không thể đạt đến được để mà chém chết Đại Thánh Yêu tộc, hoàn toàn phản công lại Yêu tộc.
Cho nên, theo lối suy nghĩ bình thường mà nói đây là phương thức bọn họ phát hiện đầu tiên, chắc cũng là phương thức chính xác nhất. Đối với những Thông Thiên như Đại Thiên Ma Tôn bọn họ mà nói, bọn họ đều đã bước vào Thông Thiên rồi, làm gì mà còn quay lại suy tính xem đường mình đi có sai hay là không?
Nếu lời Tô Tín nói đều là thật thì trùng hợp rằng bọn họ đều chọn cách trộm thiên cơ này. Bấy giờ mới khiến cho bọn họ rơi vào trong sai lâm, cũng hạn chế phát triển của bọn họ trên Thông Thiên.
Đại Thiên Ma Tôn sờ cằm, trầm tư nói: “Nói như vậy thì cũng có khả năng đó.
Nhân Hoàng ngày trước không dùng phương thức này mà tấn thăng Thông Thiên, nhưng thực lực của hắn lại vượt xa chúng ta.
Mà tiểu tử ngươi cũng chọn cách khác với Nhân Hoàng để tấn thăng Thông Thiên, thực lực cũng không thể suy đoán theo hướng bình thường.
Mẹ, ông đây nghĩ rõ ràng rồi. Chúng ta có vẻ bị mấy tên thần côn như lão Đạo Tổ kia làm cho dao động rồi!
Bọn họ suy tính cái gì mà trong thiên địa chỉ có chín vị Thông Thiên, cái này không sai. Thiên cơ chỉ có chín phần, mọi người cũng chia ra thành chín người.
Nhưng vấn đề là võ giả chúng ta tu cái gì? Tu võ đạo! Một con đường đấu chiến nghịch thiên!
Thiên địa độc sủng Yêu tộc, cho nên từ lúc ra đời, Yêu tộc đã có sức mạnh cường đại.
Mà Nhân tộc muốn tu luyện đến mức sánh vai với Yêu tộc thì cần phải dựa vào vô số chém giết, cướp đoạt vô số cơ duyên mới có thể đạt đến cảnh giới này.
Cho nên nói, võ đạo chính là con đường nghịch thiên, phá vỡ quy tắc thiên địa. Quy tắc thiên địa chỉ cho phép trong thiên cơ có chín vị Thông Thiên, nhưng chúng ta cứ nhất thiết phải tạo ra người thứ mười, nếu thế thiên địa sẽ thế nào?? Có thể đánh sét đánh chết chúng ta hay sao?
Người nghịch thiên mà đi vốn không nên coi là thuộc thiên cơ!”
Tô Tín nhìn Đại Thiên Ma Tôn một cái. Đám võ giả tu luyện đến cảnh giới tột cùng, đi ra con đường của riêng mình quả nhiên ai cũng có nhận xét hết sức độc đáo với võ đạo. Thật ra thì bản thân Tô Tín cũng như thế.
Ban đầu, Tô Tín nói chuyện Cửu Cực Quy Nhất với Thích Đạo Huyền. Kết quả, Thích Đạo Huyền liền duy diễn ra những năm gần đây vì sao không có lấy một Thần Kiều đỉnh cao nào có thể giống như Tô Tín cùng Nhân Hoàng không thuận theo việc trộm thiên cơ mà tấn thăng Thông Thiên. Hơn nữa, lời nói ra trong lúc vô tình kia cũng khiến cho Tô Tín có được ích lợi không nhỏ.
Mà Tô Tín chính là vì có lời nói kia của Thích Đạo Huyền mà chủ động phế bỏ võ công. Phá rồi xây lại, cuối cùng đạt đến cảnh giới bây giờ.
Hiện tại, Tô Tín lại nói những điều này cho Đại Thiên Ma Tôn nghe. Kết quả, sau khi Đại Thiên Ma Tôn nghe được cũng ngộ ra được vài thứ có liên quan đến mình.
Ví như bây giờ mà Khương Viên Trinh còn sống, nếu Tô Tín nói những thứ này cho Khương Viên Trinh nghe, đoán chừng hắn cũng chỉ có thể đầu óc mơ hồ mà thôi. Tích lũy bản thân và ngộ tính của vị Thông Thiên cảnh này còn lâu mới bằng đám người Tô Tín.
Đại Thiên Ma Tôn lắc đầu, nói: “Tiểu tử, lời này của ngươi như thể là chân lý mới vậy. Chỉ tiếc là đã muộn.
Nếu như ngươi nói những lời này trước khi ta bước vào Thông Thiên, thì nhất định ta sẽ chọn cách đi con đường mà trước đây ta chưa đi qua mà xông phá lên Thông Thiên cảnh.
Nhưng trời sập trước đó ngươi đã thấy, lão già Nhân Hoàng cũng không biết đang nghĩ cái gì. Bây giờ lão Phật Đà kia cũng dã tâm bừng bừng. Phật môn Linh Sơn lại cũng đang hành sự.
Dưới tình hình này, cho dù ta có tu vi Thông Thiên cảnh thì cũng chỉ nói là miễn cưỡng tự vệ chứ nói gì là phế bỏ tu vi, đánh vào Thông Thiên.”
Đại Thiên Ma Tôn thực cảm giác có hơi đáng tiếc. Mặc dù hắn không phải hạng người có dã tâm lớn vô cùng như Phật Đà, nhưng bản thân hắn cũng là võ giả, dĩ nhiên cũng muốn đánh đến đỉnh cao.
Nếu như chuyện này hắn không biết thì thôi, nhưng bây giờ hắn đã biết, cái này khiến Đại Thiên Ma Tôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Lúc này, bỗng nhiên Tô Tín lại nói: “Nhân Hoàng nghĩ cái gì, ta ngược lại có chút tin tức. Ma Tôn đại nhân có còn nhớ chuyện ngày trước ta bảo vệ Yêu tộc không?”
Đại Thiên Ma Tôn cười ha ha, nói: Tiểu tử ngươi nhất định vơ vét được không ít từ chỗ Yêu tộc nhỉ? Tính cách ngươi ta biết. Không được lợi thì không làm. Cho dù ngươi không sợ tiếng xấu trên giang hồ mà đi bảo vệ cho Yêu tộc, nhưng Yêu tộc chắc chắn cũng phải trả giá không ít, đúng chứ?”
Tô Tín nhíu mày nói: “Trả giá không ít, có điều so với tính mạng Yêu tộc, những thứ này cũng chỉ là một ít vật ngoài thân mà thôi. Hơn nữa, ta cũng lấy được không ít tin tức ở Yêu tộc, Những chuyện này, Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên cũng biết.”
Vừa nói, Tô Tín liền nói chuyện liên quan đến Nhân Hoàng cho Đại Thiên Ma Tôn, song nói đến Cửu Cực Quy Nhất liền dừng lại.
Bên kia, sau khi Đại Thiên Ma Tôn nghe xong cau mày nói: “Nếu thật là thế thì chuyện này đúng là giống phong cách lão già Nhân Hoàng đó.
Chỉ có điều, hắn tính toán sâu đến thế. Thậm chí chuyện của cả vạn năm sau cũng đã tính toán đến? Nhưng nếu quả thực như vậy thì chúng ta lấy cái gì đấu với lão già Nhân Hoàng?
Theo cách giải thích của ngươi, Nhân Hoàng đã đạt đến đỉnh cao Thông Thiên cảnh, chỉ thiếu chút nữa là đã vượt qua cảnh giới này. Sau khi Tiên Vực dung hợp với Hạ giới, thiên địa hòa về lại một thể, hoàn toàn toàn vẹn, khi đó Nhân Hoàng cũng hẳn hoàn toàn vượt qua, trở thành người ngang hàng với Nhân Tổ và Yêu Hoàng thời Thái Cổ. Chúng tà trừ việc chờ chết ra thì còn có thể làm gì?”
Trong mắt Tô Tín lộ ra vẻ tinh mang, nói: “Dĩ nhiên không thể chờ chết. Trên thực tế không ai bằng lòng đi chờ chết cả.
Bắc Địa Long Vương kia đã từng đề nghị ta dùng một cách để đạt đến cảnh giới của Nhân Hoàng. Mà bây giờ ta cũng phát triển theo hướng này. Bây giờ nhìn lại, vẫn có một chút hiệu quả.”
“Phương pháp gì?” Đại Thiên Ma Tôn hỏi.
Đến khi Đại Thiên Ma Tôn hỏi ra những lời này, Tô Tín mới chậm rãi nói chuyện Cửu Cực Quy Nhất cho Đại Thiên Ma Tôn nghe, bổ sung đầy đủ mọi chuyện cho Đại Thiên Ma Tôn.
Mà Đại Thiên Ma Tôn nghe Tô Tín nói xong, hắn thoạt tiên khiếp sợ, nhưng sau cùng lại lộ ra vẻ cười như không cười.
“Tô Tín, ngươi đang muốn bẫy ta à? Có điều, ngươi cho rằng bổn tôn ngu ngốc à?” Nói ra câu sau cùng, thần sắc của Đại Thiên Ma Tôn đã trở nên vô cùng âm trầm.
Vào thời thượng cổ, Đại Thiên Ma Tôn không giỏi chuyện tính kế tới lui này. Có điều, thế cũng không có nghĩa là hắn ngu ngốc.
Đến khi Tô Tín nói xong chuyện, Đại Thiên Ma Tôn nhất thời biết đây là chuyện gì rồi.
Nếu như Tô Tín mới vào đã đề cập đến chuyện Cửu Cực Quy Nhất với Đại Thiên Ma Tôn, nói muốn thiên cơ trên người hắn, Đại Thiên Ma Tôn đảm bảo sẽ đuổi Tô Tín ra ngoài ngay.
Hắn cũng không phải là Thánh mẫu ngu ngốc, vì cái gọi là cứu thiên hạ mà có thể chí công vô tư dâng sức mạnh của mình ra được.
Nhưng bây giờ, Tô Tín kể chuyện lộn xộn không đầu đuôi với Đại Thiên Ma Tôn một lượt, dùng sức mạnh vượt qua phần lớn sức mạnh Thông Thiên mà hắn có được khiêu khích sự tò mò và chú ý của Đại Thiên Ma Tôn. Sau đó, nói cho Đại Thiên Ma Tôn nghe về mưu đồ của Nhân Hoàng, để hắn nảy sinh cảm giác lo lâu. Cuối cùng, lúc này Tô Tín mới nói cách giải quyết ra. Đến lúc này, Đại Thiên Ma Tôn đã không thể thẳng mặt đuổi người.
Tô Tín lắc đầu nói: “Ma Tôn đại nhân, ngươi dĩ nhiên không ngốc. Đây chẳng qua là một cách nói chuyện mà thôi. Nếu ta không nói như vậy, e là Ma Tôn đại nhân cũng sẽ không nghe ta nói nhiều như vậy.
Huống chi những điều ta nói, Ma Tôn đại nhân có thể phân biệt được thật, giả. Thiên hạ hiện tại trừ ta, đã không ai có thể chế ngự được Nhân Hoàng rồi!”
Đại Thiên Ma Tôn cười lạnh nói: “Ngươi tự tin như vậy? Ngươi cũng không biết lúc còn ở thượng cổ Nhân Hoàng mạnh mẽ đến nhường nào. Nhìn Phật Đà bây giờ mà xem. Nhìn Đạo Tổ bây giờ mà xem, không phải cũng thần phục dưới quyền lực của Nhân Hoàng hay sao? Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn có thể sánh vai với Nhân Hoàng?”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Vì sao ta không thể sánh vai cùng Nhân Hoàng? Vì sao ta không thể vượt qua hắn?
Hiện, con đường ta đi đã hoàn toàn khác với Nhân Hoàng ngày trước.
Ở bên trong, ta đã mài giũa bản thân đến trình độ viên mãn cực hạn. Mượn dùng Yêu tộc lực mà ngưng luyện thân thể mình thành hoàn mỹ không trầy trật gì như Yêu tộc.
Bên ngoài, ta tập hợp tất cả thiên cơ Thông Thiên, đạt đến Cửu Cực Quy Nhất, hoàn toàn nắm thiên địa lực trong tay.
Con đường này, Yêu tộc chưa từng đi. Nhân tộc cũng chưa từng đi. Nội tu tự thân. Ngoại nắm giữ thiên địa. Thành tựu tương lai của ta vì sao lại kém hơn Nhân Hoàng cho được?”
Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng vào Đại Thiên Ma Tôn, thấp giọng nói: “Ngươi giao thiên cơ cho ta. Nhân Hoàng ta sẽ chặn. Trước đó chính ngươi cũng thừa nhận cách giải thích của ta, dựa vào tu tự thân mà tấn thăng Thông Thiên còn mạnh hơn là dựa vào việc trộm thiên cơ. Khi đó, ngươi cũng càng có thể đến được mức tột cùng.
Như vậy xem ra, Ma Tôn đại nhân ngươi không hề tổn thất chút nào. Sao lại không làm chứ?”
Đại Thiên Ma Tôn thấp giọng nói: “Nhưng nếu ngươi thất bại thì sao?”
Tô Tín ngay tức khắc vung tay lên, lạnh lùng nói: “Không có nhưng gì! Thất bại chính là chết! Thực lực của Nhân Hoàng thì Ma Tôn đại nhân ngươi cũng biết rồi! Một khi thất bại, Tiên Vực dung hợp cùng Hạ giới, Nhân Hoàng vượt qua cảnh giới kia thì chúng ta đều phải chết!
Hơn nữa, trừ ta ra, toàn bộ giang hồ không còn ai có thể ngăn cản Nhân Hoàng được. Đạo Tổ không được. Phật Đà cũng không được!
Với lại, Ma Tôn đại nhân, ta tự mình đến tìm ngươi thương lượng, chuyện này là tuyệt đối có thành ý. Ví như bên phía Phật Đà ta căn bản sẽ không đi. Thiên cơ trên người hắn ta không tính đi thuyết phục, chỉ có thể giành lấy.”
Trong mắt Đại Thiên Ma Tôn lộ vẻ hơi do dự. Tô Tín nói một tràng như thế cũng sắp khuấy loạn tâm cảnh của hắn rồi.
Trên thực tế, nếu Tô Tín nói đúng như những gì đã nói với Thích Đạo Huyền, khuyên giải một phen. Với tính cách của Đại Thiên Ma Tôn cũng nhất định không đồng ý.
Nhưng bây giờ Tô Tín đảo thứ tự câu chuyện, hơn nữa còn bay ra tư thái ưu việt như vậy, Đại Thiên Ma Tôn ngược lại phân vân.
Đối phó với hạng người nào thì dùng phương thức nấy. Đối phó với Thích Đạo Huyền, Tô Tín cư xử thành thật, bởi Thích Đạo Huyền không có dã tâm!
Sức mạnh Thông Thiên cảnh không phải dễ mà có được. Muốn từ bỏ cũng càng không dễ dàng.
Mặc dù Đại Thiên Ma Tôn biết, những điều Tô Tín nói hết hơn phân nửa đều là sự thận, song muốn hắn cứ dễ dàng ra quyết định như vậy thì thật không đơn giản.
Nhưng vào lúc này, cửa đại điện bỗng nhiên bị gõ, Đại Thiên Ma Tôn nhíu mày một cái, nói: “Vào đi.”
Lữ Trường Khanh mang theo vẻ mặt cổ quái đi tới, Đại Thiên Ma Tôn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lữ Trường Khanh lắc lắc đầu, nói: “Không phải Ma đạo chúng ta xảy ra chuyện, mà là bên phía Tô đại nhân gặp chuyện. Ngay mới vừa rồi, Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực đưa tin ra bên ngoài, nói muốn ước chiến với Tô đại nhân ngươi. Đoán chừng bây giờ Tây Bắc Đạo của Tô đại nhân hẳn cũng nhận được tin rồi.”
Đại Thiên Ma Tôn kinh ngạc nhìn Tô Tín, nói: “Ngươi lại chọc đến Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực?”
Tô Tín mặt đầy vẻ nghi ngờ, nói: “Từ lần trước sau khi giúp Thích Đạo Huyền tìm đệ tử xong ta liền ngay lập tức bế quan hơn ba năm. Nào có thời gian đi tìm Vương Cửu Trọng gây sự chứ? Hắn muốn ước chiến với ta là vì lý do gì đây?”
Lữ Trường Khanh cũng đầy vẻ khó hiểu, nói: “Không có lý do gì. Vũ Thiên Vực nói với bên ngoài là muốn ước chiến với Tô đại nhân ngươi, hỏi Tô đại nhân có đồng ý hay không?”
Trên mặt Tô Tín lộ ra vẻ hiểu rõ: “Nếu là như vậy thì đúng là phù hợp với tính cách của Vương Cửu Trọng. Hắn ước chiến với ta thì không cần lý do gì. Chỉ là vì muốn đánh với ta một trận mà thôi."
Song vào lúc này, trong mắt Đại Thiên Ma Tôn lộ ra một tia tinh mang, hắn nói với Lữ Trường Khanh: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Sau khi Lữ Trường Khanh ra ngoài, hắn mới trầm giọng nói với Tô Tín: “Tô Tín, ngươi hẳn biết sức mạnh Thông Thiên cảnh có ý nghĩa gì với ta. Sức mạnh này ta sẽ không dễ dàng giao ra như vậy. Không tới thời khắc cuối cùng, ta không có cách nào giao nó ra được.
Ngươi muốn Cửu Cực Quy Nhất, được. Ngăn trước mặt ngươi hãy còn hai ngọn núi lớn là Phật môn và Đạo môn, còn cả vị nhận được cơ duyên truyền thừa của Vũ Tổ Vương Cửu Trọng.
Lúc ngươi đối phó với bọn họ, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Nếu ngươi có thể lấy được thiên cơ trên người bọn họ thì chứng tỏ Tô Tín ngươi là chí cường trên giang hồ. Thiên mệnh thuộc về ngươi. Ta cũng sẽ không làm khó ngươi, ta sẽ chủ động giao thiên cơ cho ngươi.
Ngược lại, nếu ngươi bị đánh bại trong tay bọn họ thì cũng chẳng có gì đáng nói nữa. Ngươi thấy thế nào?”
Cam kết này của Đại Thiên Ma Tôn với Tô Tín mà nói đã đủ rồi. Trong mắt Tô Tín cũng lộ ra một tia tinh mang, nói: “Được. Chỉ mong Đại Thiên Ma Tôn sẽ giữ lời cam kết. Hai chúng ta hợp tác đã mấy lần, ta cũng không muốn cuối cùng lại trở mặt động thủ với ngươi.”
Đại Thiên Ma Tôn cười lạnh một tiếng, nói: “Yên tâm đi. Tô Tín ngươi nói lời giữ lời, bổn tôn đây cũng không phải loại người bội tín.”
Tô Tín liền ngay lập tức xoay người rời đi nói: “Vừa hay bây giờ Vương Cửu Trọng cho ta một chiến thư. Ta sẽ đi gặp hắn, lấy thiên cơ trong tay hắn trước rồi tính!”
Vương Cửu Trọng ước chiến với Tô Tín lần này, với Tô Tín mà nói chính là giúp hắn một lần.
Bây giờ, Tô Tín với Phật Đà đã là một ngoài sáng, một trong tối. Phật Đà là ngoài sáng. Tô Tín là trong tối.
Tô Tín biết Phật Đà đang nghĩ gì, cũng biết Phật Đà đang làm gì. Nhưng Phật Đà không biết Tô Tín đang suy nghĩ gì, Tô Tín muốn làm gì.
Từ lúc mới bắt đầu, Tô Tín đã không thể hiện tính công kích quá lớn, không khiêu khích Phật Đà. Từ sau khi tấn thăng Thông Thiên, mỗi lần Tô Tín ra tay đều có lý do.
Lần đầu tiên là giết Khương Viên Trinh. Từ bên ngoài nhìn vào, một trong số những nguyên nhân cho việc đó là Tô Tín báo thù. Một nguyên nhân khác là vì Khương Viên Trinh thu nhận Vô Sinh lão mẫu, quá mức bành trướng, lại chủ động khiêu khích Tô Tín.
Khi Khương Viên Trinh bị giết, Phật Đà chẳng qua chỉ kinh ngạc thực lực của Tô Tín, cũng không liên tưởng đến ý định cũng như dã tâm của Tô Tín.
Mà sau này, Tô Tín giúp Thích Đạo Huyền tìm đệ tử, cái này nhìn từ ngoài vào cũng chỉ là hắn muốn giao hảo với Thích Đạo Huyền, đổi lấy một đồng minh, hoặc là ấn tượng tốt với Thông Thiên cảnh. Nào ngờ, thứ mà Tô Tín muốn, hắn cũng đã lấy được.
Lần này, Tô Tín đến tìm Đại Thiên Ma Tôn, thật ra hắn cũng không muốn động thủ. Nếu không, một khi Tô Tín ra tay mạnh bạo, mặc dù hắn chắc chắn sẽ cướp được của Đại Thiên Ma Tôn, nhưng bên phía Phật Đà nhất định sẽ sinh nghi. Vì sao Tô Tín lại động thủ với Đại Thiên Ma Tôn, kẻ không thù không oán với hắn? Mà một khi bị Phật Đà khám phá ý định của hắn, thì Tô Tín rất có thể sẽ phải đối phó với sự liên thủ hợp kích của mấy tên Thông Thiên Phật Tông, Đạo môn, thậm chí còn cả Đại Thiên Ma Tôn nữa.
Mặc dù bên phía Tô Tín còn có Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiên, nhưng chuyện diễn biến đến nước đó sẽ trở thành kết cục cá chết lưới rách. Đây cũng không phải kết cục mà Tô Tín muốn thấy được.
Bây giờ, bên phía Đại Thiên Ma Tôn đã có cam kết, không cần Tô Tín xuất thủ cường công, mà Vương Cửu Trọng lại chủ động ước chiến với Tô Tín hắn. Có thể nói, bố trí của Tô Tín lại không tìm ra được chút sơ hở nào rồi.
Dẫu sao bây giờ cũng không phải là Tô Tín lộ ra tính công kích, mà là Vương Cửu Trọng Vũ Thiên Vực chủ động ước chiến với hắn. Với tính cách của Tô Tín, hắn cường thế ứng chiến mới là bình thường. Nếu hắn lùi bước thì đó mới là kỳ quái.
Cho nên, sau khi rời Cửu Ngục Tà Ma, Tô Tín liền ngay lập tức đến Vũ Thiên Vực. Hơn nữa còn nói với Lữ Trường Khanh, để hắn giúp Tô Tín truyền chuyện này vào giang hồ. Mà Tô Tín cũng để lại tin cho bọn người Hoàng Bỉnh Thành, nói bọn họ cũng truyền tin này ra, gây càng lớn càng tốt, muốn khiến cho cả giang hồ cùng biết, Vương Cửu Trọng ước chiến Tô Tín, mà Tô Tín cũng quả quyết ứng chiến!
Trong một thời gian ngắn, tin tức này đã truyền khắp giang hồ. Sau khi nghe được tin này, Phật Đà chẳng qua chỉ nhíu mày một cái, cũng không xen vào nữa.
Phật Đà rất quen thuộc với Vũ Tổ của ngày trước. Mặc dù ban đầu, Vũ Tỗ chết trong tay Phật Đà và Đạo Tổ, nhưng cái này thuần túy là vì tranh đạo thống. Thật ra, Phật Đà vẫn rất kính nể cố chấp của Vũ Tổ ở trên võ đạo.
Bây giờ, Vương Cửu Trọng không phải Vũ Tổ. Hắn cùng lắm cũng chỉ coi như là người thừa kế của Vũ Tổ mà thôi. Có điều, trên một số phương diện, hắn rất giống với Vũ Tổ.
Cứ như bây giờ, Vương Cửu Trọng căn bản không cần lý do gì, cũng không cần cân nhắc những chuyện rắc rối gì. Hắn chỉ muốn đánh một trận với Tô Tín, chỉ đơn giản vậy thôi.
Mà Tô Tín ứng chiến cũng rất bình thường. Với tính cách của Tô Tín, đối mặt với chuyện này hắn sẽ lùi bước à? Ứng chiến mới là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này, bên trong Vũ Thiên Vực, Tư Mộ Hàn mặt đầy vẻ không biết làm sao, đã lo lắng sắp nổ tung đầu rồi.
Dạo trước, Vương Cửu Trọng đều trong trạng thái bế quan, nhưng sau khi xuất quan, lúc này nghe được chuyện Tô Tín giao thủ một chiêu với Phật Đà, đánh nát một ngọn núi nhỏ thành hồ lớn, sau đó hắn liền đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn ước chiến với Tô Tín.
Biết được chuyện này, Tư Mộ Hàn liền ngay lập tức ngăn cản. Hơn nữa, còn nói với Vương Cửu Trọng một đống quan hệ lợi hại, nhân quả trong việc này.
Hiện tại, điều quan trọng nhất của Vũ Thiên Vực bọn họ chính là an tâm phát triển. Chuyện ước chiến với Tô Tín, Vũ Thiên Vực bọn họ chẳng có được chỗ nào tốt. Chẳng may Vương Cửu Trọng đánh với Tô Tín đến mức đánh ra chân hỏa, thì bất kể là Vương Cửu Trọng trọng thương hay Tô Tín trọng thương, với đôi bên mà nói cũng không tốt chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận