Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1977 - Bằng mặt không bằng lòng(1)

Bằng mặt không bằng lòng(1)
Hoàng Bỉnh Thành không để ý, khoát tay nói: "Cái này cũng không cần, Phùng đại nhân mang tâm ý tới là được rồi, đến nào, chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chúng ta sẽ chiêu đãi Phùng đại nhân thật tốt."
Nói rồi, Hoàng Bỉnh Thành lập tức lôi kéo Phùng Thu đi ăn uống no nê.
Hơn nữa, đến ngày thứ hai, Hoàng Bỉnh Thành và Đồng Vũ Dương vẫn lôi kéo Phùng Thu đi ăn uống linh đình, chưa từng có ý định để cho hắn đi tiếp xúc với những võ giả Tây Bắc Đạo khác.
Phùng Thu tất nhiên đã nhìn ra những thủ đoạn này của bọn họ, cho nên hắn lười lá mặt lá trái với đám người Hoàng Bỉnh Thành, nói thẳng: "Hoàng đại nhân, tại hạ là giám quân do triều đình phái tới, không phải tới đây sống phóng túng, Hoàng đại nhân vẫn nên nhanh chóng dẫn ta đi xem Tây Bắc quân, nếu không thì tại hạ khó ăn nói với bên triều đình."
Hoàng Bỉnh Thành và Đồng Vũ Dương liếc nhau, trên mặt hai người lộ ra vẻ bí hiểm.
"Nếu Phùng đại nhân đã yêu cầu như thế thì được thôi, mời Phùng đại nhân đi theo ta."
Sau khi nói xong, Hoàng Bỉnh Thành không làm khó dễ Phùng Thu nữa, trực tiếp mang hắn tới chỗ Cao Trường Thanh.
Làm đại tổng quản Tây Bắc quân, thực lực cá nhân của Cao Trường Thanh không tính là quá mạnh.
Thiên phú của hắn không tệ, nhưng chỉ vẻn vẹn là không tệ, còn lâu mới đến tình trạng kinh diễm.
Thế nên, cho dù Cao Trường Thanh có cao thủ ở Tây Bắc dạy dỗ, có số lượng lớn tài nguyên cung cấp, nhưng thực lực hiện giờ của hắn vẫn là Dung Thần, còn lâu mới đạt được tình trạng như Lý Phôi đã bắt đầu trùng kích Dương Thần.
Sau khi Hoàng Bỉnh Thành giới thiệu Cao Trường Thanh với Phùng Thu, trong mắt của Phùng Thu không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.
Ở nơi đất Tây Bắc này, chỉ có Tô Tín được xem như là thực lực cường đại, còn những người khác, không nói phế vật, nhưng quá bình thường.
Phóng tầm mắt nhìn, thực lực mạnh nhất ở Tây Bắc Đạo này cũng chỉ là Dung Thần cảnh, nhìn không ổn chút nào.
Phải biết rằng, dù ở chỗ hải ngoại của bọn họ, dưới trướng của một cường giả Chân Vũ cảnh sở hữu hòn đảo lớn chắc chắn cũng có vài tên võ giả Dương Thần cảnh, xem ra nội tình của đất Tây Bắc này hơi cạn.
Sau khi đám Hoàng Bỉnh Thành ném Phùng Thu cho Cao Trường Thanh thì trực tiếp rời đi, Phùng Thu vô cùng đắc ý, muốn lợi dụng thân phận giám quân của mình để làm một đợt hành động lớn.
Vô số thế gia lớn nhỏ và các đoàn thể ích lợi ở trong Hoàng Sơn Đảo của hắn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nằm trong kiểm soát của hắn, hiện tại chỉ là một võ giả Dung Thần cảnh quản lý Tây Bắc quân mà thôi, không vấn đề gì.
Nhưng chờ khi Phùng Thu chân chính bước vào Tây Bắc quân mới cảm giác được mức độ khó khăn ở trong này.
Thực lực của Cao Trường Thanh đúng là không bằng hắn, nhưng trong Tây Bắc quân không ai không biết, Cao Trường Thanh chính là người phát ngôn của Tô đại nhân trong Tây Bắc quân, cho dù thực lực của hắn không bằng Phùng Thu, nhưng toàn bộ trong Tây Bắc quân, ngay cả một người nuôi ngựa bình thường cũng sẽ không nghe theo lời của Phùng Thu.
Hơn nữa, thái độ của Cao Trường Thanh đối với hắn chỉ có hai chữ: Coi thường.
Dù Phùng Thu nói cái gì, Cao Trường Thanh thậm chí lười làm ra vẻ bằng mặt không bằng lòng, căn bản là dáng vẻ không muốn phối hợp. Ngươi có thành kiến với ta thì có thể đi tìm Tô đại nhân cáo trạng ta, tùy ý ngươi.
Cho tới bây giờ Phùng Thu mới hiểu được, sợ là trước đó bọn họ đã nghĩ sai.
Bọn họ vốn cho rằng Tô Tín này chỉ là một quyền thần ở triều đình, kết quả hiện giờ Phùng Thu mới thấy được, Tô Tín quyền thần chỗ nào chứ, hắn gần như là tạo phản rồi!
Vào loại thời điểm này, đừng nói một người hải ngoại không chút căn cơ ở Đại Chu như hắn tới nơi này sẽ kinh ngạc, chỉ sợ rằng ngay cả người của Hoàng tộc họ Cơ tới đây cũng sẽ như thế.
Hơn nữa, người ở trong Thịnh Kinh thành bây giờ cũng như vậy.
Hai trong bốn võ giả Dương Thần cảnh đã đi trước Bắc Cương và Đông Tấn, còn Ngũ Trường Phong và Quý Lưu Dạ thì tiếp nhận vị trí Tứ Đại Thần Bổ do Tô Tín và Lý Phôi để lại.
Nhưng khi hai người bọn họ vừa nhậm chức thì đã cảm giác được chỗ khó giải quyết, bọn họ muốn đi phân chia quyền lực của Lục Phiến Môn, nhưng trong Lục Phiến Môn, ngay cả một bổ khoái nho nhỏ cũng không nghe theo bọn họ.
Nếu đặt ở lúc đám người Lưu Phượng Vũ còn ở, bọn họ vẫn có thể lôi kéo một nhóm người, nhưng từ khi đám người Lưu Phượng Vũ chết đi, bị Thiết gia chèn ép, hiện tại toàn bộ Lục Phiến Môn có thể nói là thiên hạ của Thiết gia, cho dù ngu ngốc cỡ nào cũng sẽ không lựa chọn đứng về phía hai võ giả hải ngoại không chút có căn cơ kia, mặc kệ bọn họ có là võ giả Dương Thần cảnh đi chăng nữa.
Sắc mặt của Ngũ Trường Phong âm trầm, hắn nói: "Tính sai rồi, hình như chúng ta thật sự bị Hoàng tộc họ Cơ biến thành mũi thương."
"Cơ Huyền Tư trước đó tìm chúng ta cũng không nói rằng uy tín của Thiết gia ở trong Lục Phiến Môn cao như vậy."
Quý Lưu Dạ cũng sắc mặt âm trầm nói: "Chuyện đã tới nước này, dù biết bị chơi xỏ thì chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục làm, nếu không thì chuyến đi Trung Nguyên này của chúng ta xem như là vô ích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận