Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2880 - Cửu Cực Quy Nhất (2)

Cửu Cực Quy Nhất (2)
“Ngươi biết ta đã giải quyết hai vị Đạo môn kia rồi?” Tô Tín kinh ngạc nói.
Mà Đại Thiên Ma Tôn lại càng kinh ngạc hơn Tô Tín: “Cái gì? Ngươi nói đã xử lý xong hai vị Đạo môn kia?”
Sau kinh ngạc qua đi, Đại Thiên Ma Tôn ngay lập tức cười khổ, nói: “Thật ra thì sau khi ngươi giải quyết Phật Đà ta đã biết, trên giang hồ này không ai có thể làm gì được ngươi.
Ngươi và Mạnh Kinh Tiên còn có Địa Tạng Vương liên thủ, giải quyết Đạo môn chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên sau khi ngươi giải quyết Phật Đà ta vẫn luôn đợi ngươi đến.”
Chỉ có điều, ta không ngờ trong thời gian ngắn như vậy người lại giải quyết cả hai vị trong Đạo môn kia. Ta quả thực tò mò, rốt cuộc ngươi đã làm gì khiến bọn họ giao sức mạnh Thông Thiên cảnh cho ngươi?
Hai vị Đạo môn kia cũng không thể nguyện ý khuất phục dưới chân ngươi. Bọn họ không phải người sợ chết.”
Tô Tín cũng không nói gì nhiều. Hắn chẳng qua nhìn nhàn nhạt nói: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Huống chi ta cũng không để cho hai người đó khuất phục dưới chân ta. Bọn họ giao thiên cơ Thông Thiên cho ta, ta dĩ nhiên sẽ không động đến Đạo môn.
Ma Tôn đại nhân, nếu ngươi đã đứng ở đây, thì chắc hẳn đã chuẩn bị tuân thủ ước định giữa chúng ta rồi?”
Đại Thiên Ma Tôn lắc đầu, nói: “Nếu ta không tuân thủ thì đoán chừng đại quân Tây Bắc Đạo sẽ kéo đến nghiền ép nhất mạch Ma đạo ta rồi.
Nộp cơ duyên Thông Thiên cảnh thì nộp thôi. Nói không chừng sau này ta thật có thể không thuận theo thiên cơ này cũng có thể một lần nữa bước vào Thông Thiên.
Huống chi, ân oán giữa ta và Nhân Hoàng ngươi cũng đã biết. Lúc trước ta còn dám ra tay ám sát lão già Nhân Hoàng đó. Nhưng vạn năm sau, cho dù ta biết hắn đang ẩn náu trong Tiên Vực, ta cũng không dám bước vào trong Tiên Vực đó một lần nữa.
Nếu như chọn giữa Nhân Hoàng và tiểu tử ngươi thì ta thật vẫn hy vọng ngươi có thể bươc đến cảnh cao kia. Dù sao cũng còn tốt hơn so với lão già Nhân Hoàng kia được lợi.”
Vừa nói, Đại Thiên Ma Tôn liền ngay lập tức ngưng tụ ra đạo thiên cơ trong người hắn, giao cho Tô Tín.
Đối với Đại Thiên Ma Tôn mà nói, cho dù không có đạo thiên cơ kia, hắn cũng là đỉnh cao Thần Kiều cảnh, cũng đủ để trấn áp mấy kẻ trong Cửu Ngục Tà Ma kia rồi.
Nhắc đến những thượng cổ Thông Thiên kia, Đại Thiên Ma Tôn tưởng như cố chấp mới thực sự là người có tâm tính khoái đạt nhất.
Phật gia luôn nói bỏ đao đồ tể, buông xuống chấp niệm, nhưng kết quả người không bỏ được lại chính là Phật Đà.
Tô Tín cùng Phật Đà tranh không có đúng sai. Dù sao ai cũng muốn đứng ở đỉnh cao đó. Vậy thì kiểu gì cũng phải có một người chết mới được. Đạp lên hài cốt của người khác mới có thể leo đến đỉnh cao chân chính.
Mà nhìn lại Đại Thiên Ma Tôn, hắn là người có suy nghĩ đơn giản nhất. Ngươi không chọc đến ta, ta cũng lười chọc đến ngươi. Ngươi bắt ta không sống nổi thì ta sẽ liều mạng cùng ngươi, đơn giản như vậy thôi.
Cầm thiên cơ của Đại Thiên Ma Tôn. Tô Tín chắp tay nói với Đại Thiên Ma Tôn: “Ma Tôn đại nhân ên tâm. Tô Tín ta không phải người không dung cho ai. Sau này, trên giang hồ vẫn luôn có vị trí cho nhất mạch Ma đạo. Hơn nữa, nhất mạch Ma đạo cũng sẽ không trở thành đối tượng mà người người hô đánh gọi giết. Dẫu sao Phật môn cũng đã bị diệt rồi.”
Sau khi rời khỏi Cửu Ngục Tà Ma, Tô Tín một đường trở lại Tây Bắc Đạo. Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên cũng đang chờ Tô Tín trong Tây Bắc Đạo.
Nếu đã quyết định xong thì Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương cũng không do dự nữa mà ngay lập tức giao thiên cơ trên người mình cho Tô Tín.
Địa Tạng Vương trầm giọng nói: “Thành bại phải xem vào lần này rồi. Chỉ hy vọng cuối cùng lão Long Vương kia không lừa gạt chúng ta.”
Thủ đoạn Cửu Cực Quy Nhất này lúc mới đầu là Bắc Địa Long Vương nói ra. Sau này, mấy người Tô Tín cũng dựa theo cách hành sự của Nhân Hoàng mà suy tính ra chuyện khả thi.
Bước cuối cùng này nếu như thành thì Tô Tín mới có thể có tư cách đi khiêu chiến với Nhân Hoàng. Nếu không, trong tương lai khi Nhân Hoàng hoàn toàn dung hợp Tiên Vực và Hạ giới, thế thì cái chờ đợi cho suy đoán của bọn họ chính là thần phục hoặc chết. Thậm chí khi đó, đại kiếp thiên địa cũng đến. Bọn họ có muốn thần phục cũng chẳng có cơ hội.
Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia hàn mang, nói: “Hẳn là không. Bắc Địa Long Vương không có cái gan đó. Yêu tộc chỉ muốn tiếp tục sinh tồn, hắn sẽ không lừa gạt ta. Bây giờ Yêu tộc không vẫy vùng nổi đâu.”
Ngày xưa, lúc Yêu tộc ở Vân Mộng Trạch, Bắc Địa Long Vương dùng thân phận thật sự để giao thủ với Lâm Trường Hà, thậm chí còn đánh thành cục diện ngang tài ngang sức.
Nhưng ai cũng biết, khi đó Lâm Trường Hà không dùng toàn lực. Hắn chỉ qua la lấy lệ cho có vẻ đứng về phía Phật Đà mà thôi.
Còn mỗi một kích xuất thủ của Bắc Địa Long Vương đều tiêu hao sinh mệnh lực của hắn. Nếu hắn dám gạt Tô Tín thì với sức mạnh của đám người Tô Tín, cho dù không phải là Thông Thiên nữa cũng diệt được Yêu tộc dễ như trở bàn tay.
Cửu Cực Quy Nhất (3)
Có được chín đạo thiên cơ, Tô Tín liền ngay lập tức bế quan luyện hóa. Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương cũng không đi đâu. Chỉ ở bên ngoài bảo vệ, để đề phòng không may.
Trong mật thất bế quan ở Phi Long thành, Tô Tín dung hợp thiên cơ của đám người Đại Thiên Ma Tôn. Chín đạo thiên cơ vừa mới nhập thể, Tô Tín liền cảm giác được một sự biến hóa kỳ dị.
Cả người hắn giống như đang sát nhập vào trong thiên địa này. Thân thể dần trở nên trong suốt, trở thành một phần của thiên địa này, biến thành nhân vật có thể thực sự cùng tồn tại với thiên địa này!
Thái Nhất Đạo Môn theo đuổi Thái Thượng Vong Tình, giúp cho mình có thể đạt đến đẳng cấp ngang hàng với thiên địa, vô tình vô dục mới là thiên đạo.
Lúc này, Tô Tín dĩ nhiên không phải là Thái Thượng Vong Tình. Hắn cũng có tư tưởng của mình. Tuy nhiên lúc này hắn đã thực sự trở thành một phần của thiên địa này, cảm giác này rất thần dị.
Cửu Cực Quy Nhất. Số chín là số lớn nhất. Có lẽ, chỉ có thực sự đến cảnh giới này mới có thể ngộ đến tầng thứ ngày đó của Nhân Hoàng.
Có lẽ Nhân Hoàng cũng còn chưa đạt đến tầng thứ của Tô Tín. Bởi khi đó, đường Nhân Hoàng đi khác với Tô Tín.
Nhân Hoàng ngưng tụ khí vận ở Hạ giới, khi đó mới đến cảnh giới đỉnh cao Thông Thiên. Mà Tô Tín lại chính là nội tu tự thân, ngoại dưỡng thiên địa, đạt đến cảnh giới Cửu Cực Quy Nhất, cũng coi như là đỉnh cao Thông Thiên cảnh. Chỉ thiếu chút nữa là bước qua được cảnh giới này.
Còn về phần hắn và Nhân Hoàng rốt cuộc đường đi của ai đúng, ai mạnh hơn, chờ sau khi hắn xuất quan liền tự nhiên sáng tỏ.
Loại cảnh giới này mang đến cho Tô Tín sức mạnh vô cùng cường đại. Giơ tay lên là dời núi lấp biển. Đây cũng là cảm giác bây giờ của Tô Tín.
Chỉ có điều, sức mạnh này quá mức hư vô, mờ ảo, có hơi không chân thật. Chỉ khi Tô Tín hoàn toàn luyện hóa thành thuộc về mình, Tô Tín hắn mới tính là ổn định được cảnh giới này.
Luyện hóa một đạo thiên cơ mất không lâu, nhưng luyện hóa tất cả thiên cơ không phải chỉ cần một, hai năm là có thể hoàn thành được.
Ước chừng Tô Tín đã ba năm không xuất quan, cho nên giang hồ khoảng thời gian này ngược lại rất hài hòa.
Không có thủ hạ của Tô Tín hay những thế lực lớn như Phật Tông xuất thủ, những thế lực đứng đầu giang hồ khác cũng tuần tự phát triển. Lần lượt trải qua nhiều cuộc chiến diệt môn đến thế, giang hồ lệ khí dường như cũng ít đi nhiều.
Ngay lúc này, trời sập lại một lần nữa xuất hiện.
Phạm vi của lần trời sập này cũng không thua kém gì lần trước. Có điều, phần lớn địa vực đều đã mơ hồ xuất hiện đường ranh của Tiên Vực. Lần này, cho dù là người bình thường cũng có thể nhìn ra chuyện dường như có chút không đúng.
Lúc xảy ra trời sập, Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên hãy còn canh giữ ở bên ngoài đất Tô Tín bế quan.
Thấy cảnh tượng này, hai người đồng loạt nhíu mày một cái. Nếu trong thời gian ngắn Tô Tín còn chưa xuất quan thì có khi không kịp mất.
Có điều, vào lúc này, một luồng khí tức hyền ảo bỗng nhiên truyền đến từ đất Tô Tín bế quan.
Loại cảm giác này hết sức thần dị, giống như thể phương thiên địa này bị chia thành hai bộ phận, đất Tô Tín bế quan đã tự thành một phe thiên địa rồi!
Bóng người của Tô Tín đột ngột xuất hiện trước mắt Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương. Trong cảm giác của bọn họ, trạng thái của Tô Tín lúc này rất kỳ dị. Hắn vừa thuộc về thế giới này, vừa không thuộc về thế giới này.
Thực lực của Tô Tín trước đó rất mạnh. Tuy thế nhưng Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiênvẫn có thể nhìn ra được một ít nội tình. Nhưng cho tới bây giờ, Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiên thật không nhìn ra được độ nông sâu của Tô Tín nữa. Thậm chí, nói một tiếng sâu không lường được cũng không xê xích gì nhiều.
Địa Tạng Vương hỏi: “Bây giờ ngươi cảm giác như thế nào? Có thể chắc chắn đạt đến đẳng cấp của Nhân Hoàng năm đó chứ?”
Tô Tín lắc đầu nói: “Cái này ta thật không dám khẳng định. Mặc dù bây giờ ta có thể chứng minh được chuyện Cửu Cực Quy Nhất mà Bắc Địa Long Vương nói là thật. Nhưng cảnh giới mà hiện ta đang đặt chân đây trước nay chưa từng có ai bước đến. Ngay cả Nhân Hoàng cũng như thế. Bởi hai người chúng ta dù sao cũng đi trên con đường khác với nhau.
Có điều, cảnh giới là cảnh giới, sức chiến đấu là sức chiến đấu. Chưa thực sự đánh với Nhân Hoàng, ta cũng không biết ai thắng ai bại.
Sau khi bước vào cảnh giới này, ta có một chút cảm ngộ mới. Muốn đạt thành tựu đỉnh cao thực sự. Đầu tiên muốn dung hợp phương thế giới này, sau đó sẽ siêu thoát khỏi đây, nhảy ra ngoài, mới có thể phát hiện được thiên địa mới bên kia.”
“Nhảy ra ngoài?”
Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiên đều nhíu mày một cái. Hiển nhiên, với cảnh giới bây giờ của bọn họ, bọn họ cũng không cách nào hiểu Tô Tín nói nhảy ra ngoài là có ý gì.
Tô Tín mở tay ra, nói: “Nói thật, bây giờ ta cũng không hiểu cảnh giới này. Đây chỉ là một chút cảnh ngộ sơ kỳ mà thôi.
Ta đã đi đến tận cùng con đường Thông Thiên cảnh, nhưng vẫn chưa tìm được đường tiến đến trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận