Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1771 - Đông Tấn ra tay (2)

Đông Tấn ra tay (2)
"Muốn đứng trên đỉnh cao như bọn họ nào có dễ dàng? Huống chi Nhân Hoàng ngày xưa còn đi xa hơn cả bọn họ."
Triệu Vô Diệt trầm giọng nói:
"Phật Đà Đạo Tổ cũng là người, ngày xưa bọn họ có thể đứng ở đỉnh phong, võ giả bây giờ chưa chắc không làm được."
Triệu Sầm Giang nhìn Triệu Vô Diệt rồi lắc đầu, hắn biết nếu đối phương có thể buông loại ý tưởng không thiết thực này, vậy hiện tại đối phương thậm chí đã có thể bước vào Chân Vũ như hắn.
Nhưng mọi người đều có chí khác nhau, con đường võ đạo của mỗi người không giống nhau, đường mà hắn đi qua có thể không thích hợp với Triệu Vô Diệt.
Trước đây, Triệu Vô Diệt có thể buông bỏ ngôi vị hoàng đế, một lòng tập võ, hiện tại hắn tất nhiên cũng có thể buông bỏ cám dỗ của việc nhanh chóng thăng cấp Chân Vũ, truy cầu cực hạn hoàn mỹ.
Triệu Sầm Giang nói:
"Vậy thì tốt, thông báo cho người bên quân đội điều động quân đội đi, ta sẽ ra tay, chỉ hy vọng đám mọi rợ Kim Trướng Hãn Quốc kia sẽ không quá phế vật, bằng không chúng ta theo phe hắn sẽ bị thua quá thảm, Đại Chu có thể sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ."
Triệu Sầm Giang không muốn ra tay, hắn từng là võ giả của Đại Tấn, khi hắn còn trẻ, Đại Tấn có thể xem như là cường thịnh, thậm chí mạnh còn hơn Đại Chu bây giờ.
Đại Tấn khi đó có thể treo đánh tồn tại như Kim Trướng Hãn Quốc, cho nên bây giờ Đông Tấn bọn họ lại phải phối hợp với Kim Trướng Hãn Quốc, điều này khiến cho trong lòng Triệu Sầm Giang có chút không thoải mái.
Nhưng hắn trung thành với Triệu thị, hiện tại Triệu Vô Diệt đại biểu cho mạch chính thống của Triệu thị, thậm chí còn chính thống hơn cả người ngồi trên hoàng vị kia. Vậy nên nếu hắn đồng ý, Triệu Sầm Giang sẽ không từ chối.
Tuy hắn đã già, nhưng vẫn chưa già đến tình trạng không thể ra tay.
Hạng Sở Cuồng trấn thủ ở biên giới Đông Tấn đúng thật là một nhân vật, hơn nữa nơi đó còn có không ít Hoàng Thất Cung Phụng cảnh giới Dương Thần của Đại Chu, nhưng những người này vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Việc điều động quân đội của Đông Tấn không thể qua mắt được mật thám của Đại Chu, gần như khi bọn họ gây ra chút động tĩnh, tin tức đã lập tức truyền tới chỗ Hạng Sở Cuồng.
Hạng Sở Cuồng cười lạnh một tiếng, nói:
"Ta biết ngay mà, đám Đông Tấn này nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, nhưng bọn chúng cho rằng Đại Chu ta đang giao chiến với Kim Trướng Hãn Quốc thì sẽ mặc kệ biên giới Đông Tấn này sao? Đúng là nực cười!"
"Lập tức đi vào trạng thái chẩn bị chiến đấu, nếu người của Đông Tấn dám động, vậy khiến cho chúng có đến mà không có về!"
"Tuân lệnh!"
Với sự điều động của bên Đại Chu, năm trăm nghìn đại quân tinh nhuệ đã trấn thủ ở biên giới Đông Tấn bày thế trận chờ quân địch.
Nhưng tình báo về Đông Tấn vẫn liên tục truyền đến.
Nhìn những tin tình báo kia, Hạng Sở Cuồng cau mày, Đông Tấn định làm gì đây? Bọn họ thế mà từ khắp nơi triệu tập quân đội tinh nhuệ, thậm chí những tinh nhuệ ở Đông Di Tùng Lâm, trấn áp những man tộc Đông Di cũng bị Đông Tấn điều tới, chẳng lẽ bọn họ không chỉ muốn bỏ đá xuống giếng, hơn nữa còn muốn cá chết lưới rách?
Ngay lúc Hạng Sở Cuồng đang nghi hoặc, một thanh âm bỗng vang vọng toàn bộ đại trướng.
"Đám tiểu bối Đại Chu, có một số việc không nên quá tự tin, cái gì gọi là có đến mà không có về? Bây giờ lão phu đã tới, các ngươi còn muốn ta trở về?"
Uy áp bàng bạc rơi xuống, Hạng Sở Cuồng thoáng chốc biến sắc, lạc giọng nói:
"Cường giả cảnh giới Chân Vũ!"
Triệu Sầm Giang từ không trung bay xuống, vỗ một chưởng, dấu tay to lớn từ không trung rơi xuống, Hạng Sở Cuồng muốn né tránh, nhưng ở giữa dấu tay lại có một kình khí như lốc xoáy đang lưu chuyển, cứng rắn hút hắn tới giữa dấu tay kia, một chưởng ầm ầm vỗ xuống, không ngờ trực tiếp đập Hạng Sở Cuồng lún xuống mặt đất!
Đại tướng quân Hạng Sở Cuồng dũng mãnh như thần, thực lực của hắn có thể xếp vào thượng lưu trong võ giả cảnh giới Dương Thần, kết quả hiện giờ hắn không hề có chút năng lực phản kháng khi đối mặt với tồn tại cảnh giới Chân Vũ, trực tiếp bị đánh rớt xuống mặt đất.
Thấy cảnh tượng này, lập tức có bốn võ giả cảnh giới Dương Thần đồng loạt ra tay, bọn họ đều là người của Hoàng Thất Cung Phụng Đường, tuy thường ngày không ra tay, nhưng bây giờ bọn họ đối mặt với tồn tại cảnh giới Chân Vũ cũng sẽ không rút lui.
Triệu Sầm Giang mặt không chút biến sắc, một Cửu Long Kim Ấn mấy trăm trượng hiện ra ở phía sau hắn, trấn áp thiên địa, uy thế vô lượng.
Đây là pháp tướng do hắn ngưng tụ ra, Trấn Quốc Ấn!
Trấn Quốc Ấn có thể trấn áp khí vận của một quốc gia, đám võ giả cảnh giới Dương Thần này có thể trấn áp được một quốc gia sao? Bọn họ đương nhiên không thể trấn áp được!
Cho nên, dưới sự bá đạo không gì sánh được của Trấn Quốc Ấn, tất cả nội công và chiêu thức đều vỡ nát, thậm chí sức mạnh thiên địa quanh hắn cũng hoàn toàn nổ nát, khiến cho bọn họ không cách nào mượn dùng sức mạnh!
Cho dù tồn tại cảnh giới Dương Thần mạnh đến đâu cũng chỉ có thể mượn dùng sức mạnh thiên địa, điểm khác biệt là ngươi có thể thành công nắm giữ nó được hay không.
Nhưng đến cảnh giới Chân Vũ thì sẽ tự thành thiên địa, Trấn Quốc Ấn thật sự trấn áp lĩnh vực khác, quốc khác, không cần dùng sức mạnh thiên địa ở xung quanh.
Chương 1772 - Nhiệm vụ chính tuyến
Nhiệm vụ chính tuyến
Bốn võ giả cảnh giới Dương Thần hộc máu bay ra, lúc này, Hạng Sở Cuồng trước đó bị một bàn tay của Triệu Sầm Giang đánh rớt xuống mặt đất thế nhưng không chết, nhưng hắn vẫn vô cùng thê thảm, thậm chí chiến giáp quanh thân cũng bị một bàn tay của Triệu Sầm Giang phá hủy.
Sau khi hắn thoát ra ngoài thì lập tức hô lớn:
"Rút lui! Đều rút lui hết!"
Lần này bọn họ đã tính sai, bọn họ đoán được Đông Tấn sẽ bỏ đá xuống giếng, sẽ thừa dịp thời cơ này công chiếm một ít lãnh địa và thành trì của bọn họ, nhưng Đại Chu làm sao nghĩ đến Đông Tấn vậy mà sẽ liên thủ với Kim Trướng Hãn Quốc, toàn lực tấn công phòng tuyến biên giới của bọn họ!
Không thể đánh trong tình huống trước mắt, lực lượng cấp thấp bên Đại Chu vẫn có thể ngăn cản một hồi, dù sao cũng là năm mươi vạn đại quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù giết thì bọn họ cũng không giết hết trong vài ngày.
Nhưng về mảng sức chiến đấu cấp cao thì không ngờ đối phương xuất động Triệu Sầm Giang cảnh giới Chân Vũ, không cách nào đánh được trận này, chỉ có thể rút lui, hơn nữa những binh lính bình thường cũng muốn rút đi.
Đã không có hắn chỉ huy, những binh lính này chắc chắn sẽ thất bại, hiện tại rút đi vẫn có thể giảm bớt tổn thất một chút.
Mà lúc này, bên trong Thịnh kinh thành, Tô Tín và Lâm Tông Việt vừa mới nói chuyện mà bọn họ lo lắng cho đám người Thiết Chiến, mật thám tập sự bên kia đã truyền đến tình báo.
"Báo! Đông Tấn xuất động bảy mươi vạn đại quân tinh nhuệ điên cuồng tấn công phòng tuyến ở biên giới Đông Tấn, cường giả cảnh giới Chân Vũ Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang ra tay, đại tướng quân Hạng Sở Cuồng bị trọng thương, bốn Hoàng Thất Cung Phụng cảnh giới Dương Thần có hai người bị trọng thương, hai người không rõ tung tích."
"Tổng thể phòng tuyến Đông Tấn tan tác, nhưng Đông Tấn không có thừa thắng truy kích, mà là trực tiếp trở về thủ, để thảo nguyên tứ bộ như Thiên Lang bộ, Hắc Kỳ bộ, bốn tinh nhuệ vạn kỵ và hai vạn xạ điêu kỵ đi vào Trung Nguyên, lúc này Trung Nguyên đã không cách nào ngăn cản được nữa, toàn diện tan tác!"
Xoảng!
Trên ghế rồng trong Nghị Sự Điện, vốn Cơ Ngôn Thành đang hồi hợp muốn uống nước, sau khi nghe xong chiến báo thì càng khẩn trương, lỡ tay làm rơi chén nước.
Hắn dù gì cũng là võ giả cảnh giới Tiên Thiên, kết quả hiện giờ lại căng thẳng như thế này, có thể tưởng tượng được việc này tạo áp lực như thế nào cho hắn.
So với Cơ Ngôn Thành đang khần trương, những võ giả cảnh giới Dương Thần khác lại khá bình tĩnh.
Việc đã xảy ra rồi, khẩn trương nữa cũng vô dụng.
Có thời gian khẩn trương thì không bằng suy tính đối sách còn hơn.
Lâm Tông Việt lạnh lùng nói:
"Chúng ta vẫn luôn coi thường sự quyết đoán của Đông Tấn, ta vốn cho rằng bọn họ chỉ bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng không ngờ dã tâm của bọn họ đã lớn đến như vậy, thế mà để Kim Trướng Hãn Quốc đi vào Trung Nguyên, bọn họ muốn chia đều thiên hạ với Kim Trướng Hãn Quốc!"
"Lẽ nào bọn họ chưa từng nghĩ tới lỡ Kim Trướng Hãn Quốc thực sự chiếm cứ Trung Nguyên vùng đất linh tú, lớn mạnh rồi đi tấn công bọn họ sao?"
Dã tâm của Đông Tấn thật sự đã vượt quá tưởng tượng của mọi người, cũng rất to gan, hợp mưu với Kim Trướng Hãn Quốc chẳng khác nào bảo hổ lột da, nhưng bọn họ vẫn làm như vậy.
Cơ Viễn Huyền trầm giọng nói:
"Lúc này Kim Trướng Hãn Quốc tiến quân thần tốc, lực lượng do chúng ta bố trí ở nội địa Trung Nguyên trên cơ bản không chống đỡ được bao lâu."
Bởi vì Đại Chu căn bản không nghĩ tới Kim Trướng Hãn Quốc thế mà liên thủ với Đông Tấn, Đông Tấn vòng qua tiến công Trung Nguyên, cho nên hiện giờ phần lớn lực lượng đều tụ tập ở Bắc Cương, bây giờ binh lực ở Trung Nguyên đều trống rỗng, trên cơ bản không cách nào ngăn cản được.
Thiết Chiến nói:
"Những tiểu môn phái và thế lực võ lâm ở Trung Nguyên vẫn luôn giữ thái độ căm thù với Kim Trướng Hãn Quốc, đặc biệt là Thiên Hạ Thất Bang."
"Trừ phi bọn họ lựa chọn thần phục Kim Trướng Hãn Quốc, bằng không bọn họ nhất định sẽ phát sinh xung đột với Kim Trướng Hãn Quốc, có thể ngăn cản bước chân của Kim Trướng Hãn Quốc."
"Đáng tiếc Thiên Hạ Thất Bang cũng không chống đỡ được bao lâu."
Lâm Tông Việt thở dài nói:
"Mặc dù thực lực của Thiên Hạ Thất Bang không tệ, nhưng bọn họ đều vươn lên từ lùm cỏ, không cách nào ảnh hưởng đến chiến cuộc như tông môn Tạo Hóa Đạo Môn, bọn họ thua chỉ là vấn đề về thời gian."
Giống như Niên bang và Tranh Kiếm Minh, sức chiến đấu cấp thấp đã đủ rồi, nhưng thứ bọn họ thiếu hụt chính là sức chiến đấu cấp cao trên cảnh giới Dương Thần.
"Lúc này, Đông Tấn không có thừa thắng truy kích là vì không muốn bị Kim Trướng Hãn Quốc biến thành mũi thương, nhưng dù là vậy, gần một nửa sức mạnh của Kim Trướng Hãn Quốc đều tập trung ở đó, về mảng sức đấu cao cấp thì bọn họ cũng không đánh lại người ta được."
Ngay khi bọn họ đang lộ vẻ mặt u sầu, một mật thám tập sự của Lục Phiến Môn trực tiếp chạy vào hoàng cung, lớn tiếng nói:
"Báo! Giáo chủ 'Đại Quang Minh Thần Tôn' Phạn La Già của Bái Hỏa Giáo bên Tây Vực ra tay đánh lén Kháo Sơn Vương Cơ Võ Lăng, may mà trong tay Kháo Sơn Vương có Duy Ngã Đạo Kiếm, có thể dùng thần binh hộ chủ, nhưng Duy Ngã Đạo Kiếm bị tổn hại, đã không thể dùng được nữa."
Chương 1773 - Nhiệm vụ chính tuyến (2)
Nhiệm vụ chính tuyến (2)
"Phạn La Già đã giao thủ với Kháo Sơn Vương, Mạc Qua bị thương nhẹ nên bỏ chạy, hẳn là đi Trung Nguyên, chi viện cho đám quân đội Kim Trướng Hãn Quốc."
Nghe được tin tức này, trong lòng của tất cả mọi người ở đây thoáng chốc trầm xuống.
Bái Hỏa Giáo Tây Vực rốt cuộc lại nhúng tay vào, chuyện này bọn họ không ngờ tới, trước kia cũng chưa nghe qua.
Lâm Tông Việt hỏi:
"Bên Tây Vực có động tĩnh gì không?"
Mật thám kia lắc đầu nói:
"Không có bất cứ động tĩnh gì."
Thiết Chiến lạnh lùng nói:
"Vậy lần ra tay này của Phạn La Già hẳn là không liên quan đến tam thập lục quốc Tây Vực, chắc hắn vì mưu cầu chỗ tốt cho Bái Hỏa Giáo, không biết đã đạt thành hiệp nghị gì với Kim Trướng Hãn Quốc."
"Vừa lúc trước đó hắn bị Tiết đại tướng quân làm cho trọng thương, hiện tại chỉ sợ là vì tới báo thù, nhưng hắn không tìm được cơ hội đánh lén Tiết đại tướng quân, ngược lại xoay người đi đánh lén Kháo Sơn Vương."
Vốn Cơ Võ Lăng tay cầm thần binh Duy Ngã Đạo Kiếm hoàn toàn có thể áp chế ngôi sao mới lên là Đại hãn Mạc Qua, thậm chí không khó để thắng hắn, chỉ cần có đủ thời gian, Cơ Võ Lăng hoàn toàn có thể trọng thương Mạc Qua, sau đó đi trợ giúp những người khác.
Còn về đánh chết thì có chút khó khăn, tuy Mạc Qua mới thăng cấp Chân Vũ, nhưng vẫn là Lục Địa Thần Tiên có thể ngự không mà đi, đối phương muốn chạy trốn thì đuổi theo phía sau rất tốn sức.
Nhưng bây giờ có Phạn La Già nhập cuộc, sức chiến đấu cấp cao bên Đại Chu bị áp chế vô cùng thảm.
Hơn nữa, Đại Chu trên cơ bản không biết võ lâm Trung Nguyên có bao nhiêu sức mạnh, hiện tại hoàn toàn dựa vào những võ lâm tông môn này làm trụ cột, lúc này nếu Mạc Qua đi nơi đó, có hắn thống lĩnh thì Kim Trướng Hãn Quốc chắc chắn sẽ thế như chẻ tre, thậm chí có thể đánh thẳng tới Bắc Nguyên Đạo.
Cho nên, căn bản không cần thương nghị trong tình huống này, quyết sách quan trọng nhất chính là phải trợ giúp Trung Nguyên, không thể trì hoãn dù chỉ một giây.
Lâm Tông Việt nói thẳng:
"Bên Bắc Cương căn bản không là chiến trường chính của Kim Trướng Hãn Quốc, cho nên phải điều một phần sức mạnh ở bên này đi Trung Nguyên, hơn nữa tốc độ phải thật nhanh, nhất định phải điều tinh nhuệ đi, tam quân Long Hổ, Hổ Bí, Phi Hùng cũng phải đi."
Vốn Phi Hùng quân trong tam quân này phụ trách thủ hộ Thịnh kinh thành, nhưng đã đến loại tình trạng này, thủ hộ Thịnh kinh thành đã không còn ý nghĩa gì nữa, đơn giản kéo thẳng đến tiền tuyến.
Cơ Huyền Viễn hỏi:
"Vậy do ai thống lĩnh?"
Ba vị đại tướng quân trong quân đội hiện giờ, Tiết Chấn Nhạc ở tiền tuyến đấu dây dưa với Chiến Vô Nhị, Lâm Tông Việt thì phải thống soái quân đội Bắc Cương.
Mà Hạng Sở Cuồng sớm đã bị Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang của Đông Tấn làm cho trọng thương, bây giờ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cho nên, chuyện quân đội nên phái người nào đi ra có thể là một vấn đề khó giải quyết.
Lâm Tông Việt nói thẳng:
"Phái đại tổng quản Trấn Bắc quân Bàng Nguyên Đức đi, hắn có thực lực, nhưng tư lịch hơi kém, nếu lần này hắn có thể thu nạp quân thua ở biên giới Đông Tấn, đồng thời đẩy lùi Kim Trướng Hãn Quốc, vậy hắn sẽ là đại tướng quân thứ tư của Đại Chu ta."
Tất cả mọi người đều gật đầu, Bàng Nguyên Đức cộng thêm ba quân dã chiến tinh nhuệ, ít nhất sức chiến đấu cơ sở không thuộc về Kim Trướng Hãn Quốc.
Hiện tại, điểm khó giải quyết duy nhất chính là sức chiến đấu cấp cao.
Dù người bên Đông Tấn không ra tay, không làm mũi thương cho Kim Trướng Hãn Quốc, nhưng bên bọn họ vẫn không có người có thể chống đỡ được Mạc Qua đã là cảnh giới Chân Vũ.
Cơ Huyền Viễn trầm ngâm chốc lát, sau đó nói:
"Về mảng sức chiến đấu cấp cao, thật ra Đại Chu ta không phải không có sức đánh một trận, đừng quên Mật tông hiện tại là quốc giáo của Đại Chu ta."
"Chắc mọi người ở đây đều biết quan hệ giữa Mật tông và Đại Chu vẫn chưa được tính là người một nhà, hai bên chỉ là giao dịch với nhau mà thôi."
"Lần trước, tuy phương trượng Kim Cương 'Bảo Tương Như Lai' Tác Nam Triệt Lục Địa Thần Tiên cảnh giới Chân Vũ ra tay ở Quan Thiên Yến, nhưng là bởi vì Cơ Hạo Điển hứa hẹn với hắn đủ loại điều kiện giúp Mật tông bọn họ có chỗ đứng ở Trung Nguyên, hơn nữa lần trước còn có Thiếu Lâm Tự ra tay ở Quan Thiên Yến, vậy nên Mật tông mới ra tay."
"Lúc này đổi thành Đại Chu tai vạ đến nơi, hơn nữa đối phương cũng không phải là kẻ thù truyền kiếp Thiếu Lâm Tự, Mật tông còn nhúng tay vào nữa hay không, việc này vẫn là một ẩn số."
Cơ Huyền Viễn trầm giọng nói:
"Dù sao Mật tông còn từng có quan hệ hợp tác với chúng ta, cho nên xin 'Bảo Tương Như Lai' Tác Nam Triệt ra mặt là thực tế nhất."
"Đại Chu có thể cho Mật tông một lằn ranh giới hạn, chúng ta có thể đối xử với Mật tông như quốc giáo chân chính, toàn lực ủng hộ Mật tông truyền đạo ở Trung Nguyên, chỉ cần Tác Nam Triệt ra tay giúp chúng ta giải quyết Mạc Qua là được."
Cơ Huyền Viễn đưa mắt nhìn sang Tô Tín:
"Tô đại nhân, trong chúng ta thì ngươi là người giao tiếp với người giang hồ nhiều nhất, lúc này võ lâm Trung Nguyên mặc dù có chút chủ ý bo bo giữ mình, nhưng còn có nhóm thế lực Thiên Hạ Thất Bang bởi vì xung đột quyền lợi với Kim Trướng Hãn Quốc, cho nên nhất định phải giao chiến cùng nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận