Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2264 - Chân Vũ tập hợp

Chân Vũ tập hợp
Đông đảo cường giả Chân Vũ cảnh đi vào trong thành Bạch Đế, trong đó có một số là có quan hệ nào đó hoặc là thù hận, như thế vừa thấy mặt tự nhiên sẽ thấy hơi lúng túng và bầu không khí vi diệu.
Huyền Khổ cùng Địa Tàng Vương là như vậy, Diêm La Thiên Tử cùng Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cũng là như thế.
Sau một chốc, một đạo kiếm quang lạnh lẽo truyền đến từ nơi cao xa, một lão giả đeo kiếm sau lưng hạ xuống bình đài, chính là 'Tuyệt Kiến Thiên Tôn' Ứng Thiên Qua của Danh Kiếm Sơn Trang.
Nhìn thấy mọi người ở đây, Ứng Thiên Qua nhìn về phía mấy vị kia gật đầu ra hiệu.
Hắn cũng là thuộc cường giả Chân Vũ cảnh lâu năm, cùng Lý Bá Dương, Mạc Vô Vi đều là những người thuộc một thế hệ.
Chỉ có điều những năm gần đây Ứng Thiên Qua làm việc khá là khiêm tốn, rất ít tham dự chuyện của ngoại giới, vì thế quan hệ với phần lớn cường giả Chân Vũ cảnh trên giang hồ cũng tạm được, vừa không đắc tội, cũng không qua lại quá mức thân thiết.
Đang lúc này, lại có một đạo kiếm quang hạ xuống.
Chỉ có điều so với kiếm quang của Ứng Thiên Qua, luồng kiếm quang này lại có vẻ càng thuần túy, giống như đang chiếu cáo cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết, đây mới là kiếm đạo hoàn mỹ nhất thế gian!
Mạnh Kinh Tiên hạ kiếm xuống, hắn chỉ nhìn Tô Tín nhìn một cái, cũng không còn động tác khác, nhưng Lý Bá Dương cùng Thiên Đế lại theo bản năng nhìn Mạnh Kinh Tiên một cái.
Nếu như nói hiện tại ở trên giang hồ ai có hy vọng lên cấp Thần kiều nhất, vậy người này không phải cường giả Chân Vũ cảnh lâu năm Ứng Thiên Qua, mà là Mạnh Kinh Tiên!
Đi một con đường gian nan nhất, đi một con đường khác với mọi người, nhưng cũng là con đường mạnh nhất của Mạnh Kinh Tiên.
Người này cũng là người duy nhất có tư cách chính diện chống lại sự tồn tại của Thần Kiều trong số đông cường giả Chân Vũ cảnh.
Bởi vì từ lúc Mạnh Kinh Tiên lên Dương Thần cảnh, mục tiêu của hắn chính là Thần Kiều, thậm chí là Thông Thiên mạnh hơn kia.
Thần sắc Ứng Thiên Qua có chút phức tạp nhìn Mạnh Kinh Tiên một cái, cũng không làm ra động tác khiêu khích hoặc là động tác khác.
Kỳ thực hiện tại trong lòng Ứng Thiên Qua chỉ có mất mát, vì sao Danh Kiếm Sơn Trang hắn những năm gần đây không đào tạo ra được nhân vật như vậy?
Ngày xưa Dịch Kiếm Môn chính là tông môn đứng đầu năm phái cầm kiếm, tứ đại kiếm chủ uy chấn giang hồ, cho dù thực lực Danh Kiếm Sơn Trang mạnh hơn cũng chỉ có thể ngủ đông ở dưới uy thế của Dịch Kiếm Môn.
Kết quả sau này tứ đại kiếm chủ ngã xuống thứ ba, Mạnh Kinh Tiên vốn là người trẻ nhất thể hiện ra thực lực kinh người, lấy sức một người trấn áp Dịch Kiếm Môn.
Cho đến hiện tại Mạnh Kinh Tiên càng thể được phong mang tuyệt thế, mặc dù là vừa lên cấp Chân Vũ, nhưng trong cùng cấp lại không có người có thể địch lại, thậm chí kiếm đạo phong mang nhắm thẳng vào Thần kiều.
Ứng Thiên Qua chính là cường giả kiếm đạo lâu năm, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Kinh Tiên, hắn nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thở dài trong lòng, ở trên kiếm đạo, hắn không thắng nổi Mạnh Kinh Tiên, thậm chí ngàn năm trước đây, ngàn năm sau này cũng không có người có thể thắng được Mạnh Kinh Tiên.
Đương thời duy nhất có thể miễn cưỡng so sánh với Mạnh Kinh Tiên trên kiếm đạo chính là 'Thất Kiếm Tôn' Tư Đồ Chiêu Vân kia rồi.
Chỉ có điều đáng tiếc chính là Tư Đồ Chiêu Vân tuy là tiền bối của Mạnh Kinh Tiên, nhưng hắn lại muốn so sánh Mạnh Kinh Tiên đến mức cực đoan, chỉ là chuyên tình với kiếm đạo, nhưng lại xem nhẹ tu vi của cảnh giới.
Hơn nữa kiếm đạo của Mạnh Kinh Tiên vốn là một loại võ đạo, vì thế ở trên kiếm đạo Tư Đồ Chiêu Vân có lẽ có thể miễn cưỡng so sánh với Mạnh Kinh Tiên, nhưng ở trên tu vi võ đạo, thân là hậu bối Mạnh Kinh Tiên nhưng lại có thể dễ dàng vượt qua Tư Đồ Chiêu Vân.
Nghĩ tới mạch Danh Kiếm Sơn Trang của Ứng Thiên Qua hắn kỳ thực cũng là đủ bi thương rồi, Kiếm Thần Sơn thỉnh thoảng bùng nổ ra một làn sóng cường giả áp chế ở trên đầu bọn họ, thật vất vả mới chờ được đến lúc Kiếm Thần Sơn suy yếu, Dịch Kiếm Môn lại bắt đầu quật khởi.Kỳ thực võ giả của Danh Kiếm Sơn Trang bọn họ cũng không yếu, chỉ có điều hạng người yêu nghiệt kinh tài tuyệt diễm kia lại rất ít sẽ xuất hiện ở Danh Kiếm Sơn Trang bọn họ.
Ứng Thiên Qua có thể thành công bản thân liền đại diện cho tiềm lực và thiên tư của hắn, chờ đến lúc hắn phát hiện tiềm lực của đệ tử mạch Ứng thị mình không đủ, hắn liền bồi dưỡng lên mạch Hà thị.
Thực lực của Hà Vô Sơn vốn là rất mạnh, những năm gần đây cũng quản lí Danh Kiếm Sơn Trang ngay ngắn rõ ràng, nhưng đệ tử mạch Hà thị tuy rằng xuất sắc, nhưng cũng vẫn cứ không đủ kinh diễm, tỷ như Hà Hưu, một người kiêu ngạo như vậy, nhưng lại bị Tô Tín đả kích thương tích đầy mình.
Sau khi ở Hà Vô Sơn , người của triều đình Đại Chu cũng liên tiếp tới đây, chỉ có điều người tới cũng chỉ có ba người Thiết Ngạo, Tiết Chấn Nhạc, Triệu Vũ Niên này, Cơ Huyền Viễn cũng không tới.
Đối với Cơ Huyền Viễn mà nói, hoàng tộc họ Cơ cùng hoàng triều Đại Chu quan trọng hơn so với cơ duyên, vì thế hắn nhất định phải trấn thủ ở Thịnh Kinh Thành mới được.
Chương 2265 - Chân Vũ tập hợp (2)
Chân Vũ tập hợp (2)
Sau Đại Chu, Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang của Đông Tấn cũng tới đây, tuy rằng Đông Tấn chỉ có một mình hắn là Chân Vũ, nhưng hắn biết thực lực Triệu Vô Diệt, mặc dù là Dương Thần, nhưng cũng có có thể uy hiếp đến sức mạnh Chân Vũ cảnh.
Về phần Kim Trướng Hãn Quốc bên này kỳ thực chỉ có một người đại hãn 'Di Sơn Cổ Thần' Ngạc Nhĩ Đa đến.
Nguyên nhân Xích Liệt Cách của Côn Già phái không tới không phải là bởi vì muốn bảo vệ Kim Trướng Hãn Quốc, mà là bởi vì hắn cũng không có Thần Võ Lệnh.
Tuy rằng trong con mắt của người ngoài Bát bộ Hoàng tộc Côn Già phái và Kim Trướng Hãn Quốc đều là một thể, nhưng trong nội bộ vẫn có mâu thuẫn và đấu tranh.
Thời gian Côn Già phái thành lập quá ngắn, hiển nhiên trong tay Xích Liệt Cách không có Thần Võ Lệnh, mà Ngạc Nhĩ Đa cũng sẽ không rộng lượng cho hắn một cái, vì thế lần này chỉ có một mình Ngạc Nhĩ Đa đến đây.
Chân Vũ của đất Trung Nguyên đã đến gần đủ rồi, Ma Đạo bên kia cũng gần đến.
'Thiên Tà Ma Tôn' Lữ Trường Khanh của Thiên Ma Cung, 'Thiên Huyễn Thần Quân' Bạch Vô Mặc của Huyễn Ma Đạo đến cùng lúc.
Sau khi Bạch Vô Mặc đi tới nơi này, nhìn Tô Tín cắn răng nghiến lợi nói: "Tô đại nhân, lần trước ngươi hãm hại ta rất khổ đấy!"
Chuyện ở hải ngoại lần trước Bạch Vô Mặc xác thực là bị Tô Tín hại có chút thảm.
Hắn còn tưởng rằng ba tên cường giả hải ngoại Chân Vũ cảnh đều đuổi theo Tô Tín rồi, vì thế hắn liền lớn mật đi cướp Thần Võ Lệnh của Chu gia.
Kết quả Thần Võ Lệnh vừa nắm được trong tay, còn chưa đủ nóng hổi, ba tên cường giả Chân Vũ cảnh kia đã trở về rồi, bắt đầu điên cuồng truy sát hắn, sau đó Bạch Vô Mặc mới biết, dĩ nhiên là Tô Tín tiết lộ nội tình của hắn ra ngoài.
Bị ba tên Chân Vũ thực lực gần như đều mạnh hơn mình điên cuồng đuổi giết, đặc biệt trong đó còn có chưởng giáo Chung Xử Huyền của Phương Tiên Đạo Môn võ đạo hoàn toàn khắc chế mình, trời mới biết Bạch Vô Mặc đến tột cùng là tốn bao nhiêu giá mới có thể cầm Thần Võ Lệnh chạy trốn từ trong tay bọn họ, lúc này nhìn thấy Tô Tín, đương nhiên Bạch Vô Mặc sẽ nghiến răng nghiến lợi vô cùng.
Tô Tín nhàn nhạt nói: "Bạch Tông chủ không nên kích động, không phải cuối cùng ngươi cũng thành công cầm được Thần Võ Lệnh trở về rồi hay sao?"
Bạch Vô Mặc hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục đấu võ mồm với Tô Tín.
Thực ra cuối cùng Ma Đạo bên này chỉ đến ba người, Bạch Liên thánh mẫu đạp sen mà đến, nhìn Tô Tín và Bạch Vô Mặc, trên người lộ ra rồi một luồng khí tức âm lãnh.
Tuy rằng Thần Võ Lệnh của hải ngoại đều bị Bạch Vô Mặc và Tô Tín đoạt mất, nhưng trong Bạch Liên Giáo bọn họ Thần Võ Lệnh của đời trước truyền lại.
Chỉ có điều lần trước nàng ăn hơi bị nhiều thiệt thòi trong tay hai người kia, thậm chí chịu đựng đến mức cho dù đến hiện tại thương thế cũng không thể khỏi hẳn.
Toàn bộ thực lực của Cửu Ngục Tà Ma đương nhiên không ngừng ở điểm ấy, ít nhất Tô Tín biết, thật ra Bích Lạc Hoàng Tuyền Thiên và Thất Sát Ma Cung cũng có Chân Vũ.
Chỉ có điều vị Bích Lạc Hoàng Tuyền Thiên kia bế quan sinh tử, sống chết không rõ, mà Thất Sát Ma Cung lại cành kỳ hoa.
Ban đầu vị cường giả Chân Vũ cảnh của Thất Sát Ma Cung kia sống rất tốt, nhưng đột nhiên có một ngày Thất Sát Ma Cung tuyên bố Cung chủ bọn họ bất ngờ bỏ mình, lập tức đề cử ra một tân Cung chủ mới, thậm chí vị đã chết kia cũng không có an táng, thi thể ngoại trừ mấy vị cao tầng của Thất Sát Ma Cung, đệ tử còn lại đều không nhìn thấy.
Vì thế ngoại giới vẫn cho rằng trong này có vấn đề, vị Chân Vũ của Thất Sát Ma Cung kia có khả năng cũng chưa chết.
Đương nhiên hiện tại hai người này không đến, ngoại giới cũng xem như bọn họ đều đã chết.
Nhưng vào lúc này, chân trời truyền đến một trận rít gào của Long Hổ, hư ảnh của một người trung niên trên người mặc Long Hổ đạo bào chân đạp Long Hổ từng bước một hạ xuống, bên cạnh hắn còn có một tên trên người mặc thái cực đạo bào, lão giả Tiên Phong Đạo Cốt, người này hiển nhiên chính là 'Thanh Tĩnh Tán Nhân' Mạc Vô Vi rồi.
Sau khi Mạc Vô Vi đến, đầu tiên là chào hỏi với Lý Bá Dương và mọi người, sau đó liền đứng ở cạnh Lục Huyền Phong nhắm mắt dưỡng thần, dường như căn bản không nhìn thấy Tô Tín.
Tô Tín híp mắt, hắn đã sớm nhận ra thân phận Mạc Vô Vi này, chỉ có điều biểu hiện của Mạc Vô Vi quả thật có chút ngoài dự liệu của Tô Tín, đối mặt với kẻ thù như vậy, biểu hiện của Mạc Vô Vi có chút bình tĩnh đáng sợ.
Vẻ mặt Tô Tín hơi động, hắn đi tới trước người Mạc Vô Vi cười lạnh nói: "Ngươi chính là cái gì Thanh Tĩnh Tán Nhân kia lần trước phái cháu ruột phế vật kia của ngươi đến gây chuyện với ta kết quả bị ta giết, xem ra cái gọi là thanh tĩnh của ngươi kỳ thực cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng mà thôi, nếu yêu thích lo chuyện bao đồng như thế, khi đó vì sao ngươi phải bế quan?"
Người biết rõ tính cách Tô Tín ở đây đều hơi khẽ cau mày, cảm thấy hơi không đúng, bởi vì biểu hiện của Tô Tín hiện tại hơi tùy tiện rồi, hắn hẳn là không phải người nhàm chán như vậy mới đúng.
Chương 2266 - Chân Vũ tập hợp (3)
Chân Vũ tập hợp (3)
Về phần người khác qua lại thân thiết với Mạc Vô Vi đều cảm thấy Tô Tín này hơi quá đáng rồi.
Ngươi giết cháu ruột người ta, đánh vào sĩ diện của người ta, cũng đã chiếm thượng phong rồi, kết quả bây giờ còn ở diễu võ dương oai khiêu khích ở nơi này, quả thực chính là không làm người.
Địa Tàng Vương hơi ngẩng đầu lên, ngược lại hắn đoán ra được Tô Tín muốn làm gì, đơn giản chính là thăm dò mà thôi, Tô Tín muốn thăm dò một phen cực hạn của Mạc Vô Vi này là bao nhiêu, muốn thăm dò hận ý của hắn đối với mình ý đến tột cùng là lớn cỡ nào.Hắn biểu hiện càng bình tĩnh, vậy thì cho thấy trong lòng Mạc Vô Vi hận thù Tô Tín càng sâu.
Mà lúc này đối mặt với khiêu khích của Tô Tín, Mạc Vô Vi chỉ nhàn nhạt nói: "Tô Tín, ngươi muốn động thủ ở chỗ này, lão phu sẽ tiếp tới cùng, chỉ có điều đối mặt sự trấn áp của trận pháp, người chịu thương tổn lớn nhất không phải là lão phu, mà chính là ngươi."
Tô Tín không nói thêm gì, trong mắt của hắn chỉ là lộ ra rồi một vẻ vi diệu.
Loại thái độ này của Mạc Vô Vi nói rõ không phải là hạng người dễ dãi, hắn sẽ không động thủ với Tô Tín ở đây, bởi vì ở đây bất kể là hắn hay là Tô Tín đều không giết được đối phương.
Nhưng đợi được lúc có cơ hội, Tô Tín dám khẳng định, đối phương tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn cực đoan nhất tới đối phó mình.
Chó cắn người là chó không sủa, nếu như có cơ hội ở trong thành Bạch Đế, Tô Tín không ngại bẫy chết Mạc Vô Vi này trước, đương nhiên chính hắn cũng phải cảnh giác đầy đủ mới được, dù sao thì thực lực và thủ đoạn Mạc Vô Vi bày ra ở đây, Tô Tín cũng phải phòng bị lật thuyền trong mương.
Sau Mạc Vô Vi, mấy vị Chân Vũ ẩn tu còn lại kia cũng tới cùng lúc.
Trong đám người này thì 'Tinh Thần Tử' Trần Huyền Tông chính là một người trung niên có tướng mạo gầy gò, trên một thân đạo bào màu đen kịt tô điểm vô số ngôi sao, để lộ ra một luồng khí tức huyền ảo.
Mà tướng mạo của 'Liệt Thiên Thần Tướng' Ngụy Cửu Lăng kia lại oai hùng, mặc một thân áo giáp minh quang màu ngân bạch, khí huyết chi lực quanh thân ngút trời, thậm chí bức bách Tiết Chấn Nhạc của Đại Chu.
Sau khi hai người bọn họ đi tới nơi này, ánh mắt nhìn về phía Tô Tín đều là mang theo một chút dáng vẻ bất thiện.
Lúc trước Tô Tín giết cháu ruột của Mạc Vô Vi là không sai, nhưng cũng đồng dạng là đánh vào mặt bọn họ, phần ân oán này bọn họ vẫn nhớ kỹ đây, hiện tại không phải lúc báo thù, cũng không phải lúc đấu võ mồm, đợi đến lúc tiến vào trong thành Bạch Đế kia, có nhiều thời gian để bọn họ giải quyết ân oán cá nhân.
Đám người Chân Vũ cuối cùng là người của đất hải ngoại, điểm ấy Tô Tín sớm có dự liệu.
Lúc trước Tô Tín và Bạch Vô Mặc gây ra động tĩnh lớn như vậy ở hải ngoại, cho dù mấy vị hải ngoại kia không biết Thần Võ Lệnh này đến tột cùng là món đồ gì, bọn họ khẳng định cũng sẽ dùng hết các loại thủ đoạn để điều tra.
Chỉ có điều liên quan tới chuyện Thần Võ Lệnh Chân Vũ ở hải ngoại cũng không phải là biết tất cả, ba người lúc trước tham dự chuyện này, 'Thiên Phong Tôn Giả' Trầm Cửu Phong, 'Đạp Lãng Phúc Hải' Công Tôn Vân và 'Trường Sinh Tử' Chung Xử Huyền đều đến rồi, nhưng cũng chưa thấy Chân Vũ hải ngoại khác tới đây.
Hiện tại ba người bọn họ đã phong tỏa tin tức, không muốn tăng thêm nhiều người cạnh tranh cho mình như vậy.
Trước mắt nhiều cường giả Chân Vũ cảnh tụ tập ở đây như vậy, gần như là tám phần mười Chân Vũ trên cả giang hồ rồi, chỉ có số ít mấy người không tới đây.
Tỷ như người đứng đầu Đại Tuyết Sơn, 'Hàn Thiên Vũ Thánh' Đạm Đài Diệt Minh.
Lịch sử truyền thừa của Đại Tuyết Sơn cũng rất lâu đời, tuy rằng Đại Tuyết sơn mới bắt đầu xuất thân từ dị tộc, không thể được Nhân Hoàng ban thưởng Thần Võ Lệnh, nhưng những năm gần đây chỉ cần Đại Tuyết Sơn có ý, bọn họ muốn thu thập một ít Thần Võ Lệnh lại là rất chuyện đơn giản.
Kết quả Đạm Thai Diệt Minh cũng không tới đây, Tô Tín cũng là hơi nghi hoặc một chút, bất quá hắn cũng không có hỏi nhiều.
Mà 'Bảo Tương Như Lai' Sách Nam Triệt của Mật Tông cũng không có đến, ngược lại Tô Tín có thể đoán được, không phải Sách Nam Triệt không muốn đến, mà là hắn không đến được, bởi vì trong tay hắn khẳng định không có Thần Võ Lệnh.
Dựa theo những gì Thanh Ly từng nói, vốn lúc trước sau khi Nhân Hoàng lấy đi bảo vật quý giá nhất trong thành Bạch Đế này, để lại võ giả có kinh nghiệm của Nhất Thế hoàng triều, vì thế được Nhân hoàng ban thưởng Thần Võ Lệnh không chỉ là vinh dự, chính là một loại tư cách có thể bước vào thành Bạch Đế.
Ngày xưa Đạo môn thân là Quốc giáo, đương nhiên là được ban thưởng không ít Thần Võ Lệnh, Phật tông tuy rằng không phải Quốc giáo, nhưng dù sao cũng là có chỗ đứng trong Nhất Thế hoàng triều, có một ít khả năng được ban thưởng.
Nhưng khi đó Thiếu Lâm Tự cắt đứt mạch với Mật Tông, làm Mật Tông thất bại một phương rồi mất đi rất nhiều thứ, trong này hiển nhiên có loại bảo vật Thần Võ Lệnh này.
Chương 2267 - Tù nhân
Tù nhân
Mà sau khi Mật Tông cố thủ Tây Cương, chỗ kia căn bản là không thể có Thần Võ Lệnh, hơn nữa có Thiếu Lâm Tự trấn thủ tại Trung Nguyên, Mật Tông cũng không dám dễ dàng phái người tiến vào Trung Nguyên trắng trợn điều tra tin tức Thần Võ Lệnh, điều này cũng dẫn đến Sách Nam Triệt biết rõ ràng cơ duyên lần này trong thành Bạch Đế không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài chảy nước miếng.
Người nên đến đã hầu như đều đến rồi, đông đảo cường giả Chân Vũ cảnh đứng ở trên bình đài của cửa thành, cỗ uy thế xông lên tận trời, có vẻ doạ người cực kỳ.
Chỉ nghe truyền đến một tiếng vang rất lớn, ở chính giữa cổng thành Bạch Đế có vô số kí hiệu trận đạo lấp lánh, cửa chính giống như đúc từ đồng thau chầm chậm mở ra, một tiếng nói già nua chậm rãi vang lên trong đó.
"Cung nghênh chư vị đến thành Bạch Đế!"
Lý Bá Dương, Địa Tàng Vương và những người Thần kiều cảnh vào bên trong trước, Tô Tín hé mắt, cũng là theo mọi người đồng thời bước vào thành Bạch Đế này.
Sau khi tiến vào thành Bạch Đế, Thần Võ Lệnh trong cơ thể Tô Tín và mọi người bỗng nhiên phát ra ánh sáng, sau đó Thần Võ Lệnh kia lại trực tiếp biến mất, hơn nữa theo sự biến mất của Thần Võ Lệnh, luồng uy thế cường đại của trận đạo bao phủ ở trên người mọi người cũng biến mất theo.
Nhưng vào lúc này, trước mắt Tô Tín và mọi người xuất hiện mấy trăm tên võ giả.
Trên người những võ giả này đều mặc trường bào màu ngân bạch, mặt trên thêu kí hiệu vô cùng hoa lệ, đầu đội mũ cao, khắp toàn thân đều tỏa ra một luồng khí tức cổ điển.
Thực lực của những võ giả trước mắt này cũng không tính là quá mạnh, chỉ có một người thủ lĩnh trong đó chính là tu vi Dương Thần cảnh, những người còn lại đại đa số đều chỉ có Dung Thần cảnh và Hóa Thần cảnh mà thôi, còn lại một số là đệ tử Tiên Thiên và Hậu Thiên trẻ tuổi cũng không ít.
Tô Tín hơi nhướng mày, bản năng của những võ giả trước mắt này khiến hắn cảm giác được có một tia không thoải mái, bởi vì trong mắt những võ giả thành Bạch Đế này đều để lộ ra một cảm giác tĩnh mịch, dường như không còn muốn sống, cái cảm giác này khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Bao gồm những cường giả Chân Vũ cảnh đối mặt Tô Tín, trong mắt của bọn họ cũng giống như vậy không có một chút biểu tình nào, đối với bọn họ mà nói, bọn họ là người thủ hộ, nhưng cũng là tù nhân trong thành Bạch Đế này.
Thành Bạch Đế năm mươi năm vừa mở ra, nhưng lần mở ra này đối với người ngoài mà nói, đối với chính bọn họ mà nói, nơi này vẫn luôn là một cái lao tù, cho dù thành Bạch Đế mở ra, bọn họ cũng không ra được.
Những đệ tử trẻ tuổi của thành Bạch Đế kia thậm chí là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài, nhưng trong mắt của bọn họ cũng chỉ có tĩnh mịch giống như tuyệt vọng.
Lúc này Tô Tín mới rõ ràng lời nói ngày xưa Địa Tàng Vương nói với hắn, thành Bạch Đế này đối với hắn đúng là một mảnh Địa ngục.
Lão giả Dương Thần cảnh kia dùng chất giọng khàn khàn hơn nữa không mang theo chút cảm tình nào thi lễ với mọi người ở đây: "Lão hủ Bạch Cửu Nhất, chư vị có chút quen biết ta, cũng có chút không quen biết ta, bất quá những điều này đều không quan trọng, kỳ hạn năm mươi năm đã đến, chư vị mời đi theo ta."
Tô Tín hơi khẽ cau mày, Bạch Cửu Nhất? Tên kỳ cục vậy.
Địa Tàng Vương quay đầu lại liếc mắt nhìn, thật giống như hiểu được nghi hoặc của Tô Tín, hắn quay lại truyền âm cho Tô Tín: "Không cần nghi hoặc, đối với võ giả thành Bạch Đế mà nói, tên không có ý nghĩa, chỉ là một cái danh hiệu, vì thế bọn họ đặt tên cũng là cực kỳ tùy ý, trực tiếp đặt tên dựa theo ngày sinh của mình, tuy rằng có trùng tên, nhưng bộ tộc Bạch thị của thành Bạch Đế chỉ có ngần ấy người, bọn họ cũng sẽ không tính sai.
Kỳ thực bộ tộc Bạch thị này cũng đều là người đáng thương, làm người thủ hộ của thành Bạch Đế, vốn dĩ bọn họ không phải là tù nhân.
Tuy bảo vật quý giá trong Bạch Đế đã bị Nhân Hoàng lấy đi, nhưng nơi này ngày xưa là nơi cường giả dưới trướng Nhân Hoàng rèn luyện, phần lớn người được ban cho thưởng Thần Võ Lệnh đều là Chân Vũ, vì thế thành Bạch Đế này nhất định phải có người Nhân Hoàng tin được đến trấn thủ.
Bộ tộc Bạch thị chính là đại tộc thời thượng cổ, một đích nữ trong tộc bọn họ chính là một trong những phi tử của Nhân Hoàng, vì thế bộ tộc Bạch thị này là ngoại thích của Nhân Hoàng, hoàng thân quốc thích, tuyệt đối có thể tồn tại tín nhiệm.
Thành Bạch Đế năm mươi năm vừa mở ra, vì thế bộ tộc Bạch thị cách năm mươi năm đều sẽ phái ra một nhánh đệ tử tiến vào trong thành Bạch Đế làm người thủ hộ trấn thủ.
Này vốn dĩ là một việc rất vô tích sự, bởi vì tuy rằng hắn không có tư cách tiến vào thành Bạch Đế, nhưng trong thành Bạch Đế lại trải rộng trận pháp, trong đó còn có trung tâm trận đạo Nhân Hoàng lưu lại, nếu như võ giả tiến hành tu luyện ở đây thì lợi ích rất lớn.
Thời gian năm mươi năm này coi như là bế quan tu luyện rồi, cho nên đối với bộ tộc Bạch thị mà nói, này kỳ thực là một cơ duyên.
Chỉ có điều sau đó Nhất Thế hoàng triều tan vỡ, thành Bạch Đế này liền biến thành dáng dấp như hiện tại."
Chuyện về sau Địa Tàng Vương không có nói rõ, nhưng Tô Tín cũng gần như đoán được hậu quả rồi.
Đơn giản chính là lúc trước Nhân Hoàng mang theo các cường giả của Nhất Thế hoàng triều phi thăng, lưu lại một đống hỗn loạn, kết quả thiên hạ đại loạn.
Bạch thị cái gọi là hoàng thân quốc thích kia hoặc là bị Nhân Hoàng mang theo phi thăng rồi, hoặc là bị giết sạch trong chiến loạn rồi, mà một nhánh đệ tử Bạch thị trong thành Bạch Đế này liền triệt để bị trở thành tù nhân, bởi vì không ai sẽ mở cửa thành Bạch Đế từ bên ngoài để đến thay bọn họ nữa rồi.
Thay đổi tộc nhân trong thành Bạch Đế khẳng định là cần khẩu quyết giải trận đặc thù, loại cấp bậc bí mật này hoặc là nắm giữ ở trong tay Nhân Hoàng, hoặc là nắm giữ ở trong tay gia chủ Bạch thị, hiện tại hai người kia đều mất tích, những nhánh người này e là cả đời cũng không ra được.
Bị trở thành tù nhân vạn năm có cảm giác như thế nào Tô Tín không thể nào tưởng tượng được, đương nhiên theo Tô Tín, bọn họ sống không bằng chết.
Chỉ có điều thân là võ giả, chuyện tử vong dù cho là võ giả Hậu Thiên cũng hay đối mặt, nhưng ngươi không thể bảo đảm mỗi người đều có quyết tâm phải chết.
Nhìn những đệ tử Bạch thị hiện tại liền biết, nhân số của bọn họ rất ít, chỉ có mấy trăm người, nói không chừng ở trong này có một ít người bởi vì không chịu đựng được loại cô tịch này, vì thế lựa chọn tự sát.
Tô Tín lắc lắc đầu, thành Bạch Đế này quả nhiên không thế nào được người ta yêu thích, loại tâm tình tĩnh mịch này sẽ truyền nhiễm.
Một người tuyệt vọng thì có thể, nhưng mấy trăm người đồng thời tuyệt vọng, loại tâm tình này còn cường đại hơn so với bất kì ảo thuật nào.
Bạch Cửu Nhất cùng một đám tộc nhân Bạch thị dẫn Tô Tín và cường giả Chân Vũ cảnh vào trong thành Bạch Đế, trên đường đi Tô Tín cũng phát hiện, kỳ thực đừng nhìn ngoài thành Bạch Đế thoạt nhìn lớn vô cùng, nhưng thật ra nơi có thể cho bộ tộc Bạch thị hoạt động còn chưa đủ một phần mười, phần lớn toàn bộ thành Bạch Đế bị không gian nội bộ vây quanh.
Bạch Cửu Nhất dẫn mọi người vào trong một cung điện to lớn, bên ngoài tòa cung điện này điêu long họa phượng, mang theo một luồng cảm giác uy nghiêm.
Toàn bộ bên trong cung điện không có một đồ vật nào, chỉ có một cái cửa đá to, ở trên cửa đá có một kí hiệu giống như vết kiếm, Tô Tín có thể cảm giác rõ rệt được kiếm ý cường đại trong đó, đó là một luồng sức mạnh khiến lòng người run rẩy!
Bút ký của kí hiệu này Tô Tín rất quen thuộc, ngày xưa hắn từng có được một quyển tấu chương của Nhân Hoàng ở trong tẩm cung Nhân Hoàng, trong đó có một chữ ‘giết’ do Nhân Hoàng tự mình phê chỉ thị.
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng Tô Tín vẫn lĩnh ngộ được một luồng ý cảnh từ trong đó, đồng thời biến đổi thành Sát Tự Quyết, thậm chí có thể xem là một môn võ lớn mạnh.
Bút ký của kí hiệu trên cửa đá trước mắt này giống như đúc với cái kia, hiển nhiên này chính là trung tâm trận đạo ngày xưa Nhân Hoàng lưu lại, dùng để trấn áp con át chủ bài chân chính của thành Bạch Đế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận