Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2267 - Tù nhân

Tù nhân
Mà sau khi Mật Tông cố thủ Tây Cương, chỗ kia căn bản là không thể có Thần Võ Lệnh, hơn nữa có Thiếu Lâm Tự trấn thủ tại Trung Nguyên, Mật Tông cũng không dám dễ dàng phái người tiến vào Trung Nguyên trắng trợn điều tra tin tức Thần Võ Lệnh, điều này cũng dẫn đến Sách Nam Triệt biết rõ ràng cơ duyên lần này trong thành Bạch Đế không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài chảy nước miếng.
Người nên đến đã hầu như đều đến rồi, đông đảo cường giả Chân Vũ cảnh đứng ở trên bình đài của cửa thành, cỗ uy thế xông lên tận trời, có vẻ doạ người cực kỳ.
Chỉ nghe truyền đến một tiếng vang rất lớn, ở chính giữa cổng thành Bạch Đế có vô số kí hiệu trận đạo lấp lánh, cửa chính giống như đúc từ đồng thau chầm chậm mở ra, một tiếng nói già nua chậm rãi vang lên trong đó.
"Cung nghênh chư vị đến thành Bạch Đế!"
Lý Bá Dương, Địa Tàng Vương và những người Thần kiều cảnh vào bên trong trước, Tô Tín hé mắt, cũng là theo mọi người đồng thời bước vào thành Bạch Đế này.
Sau khi tiến vào thành Bạch Đế, Thần Võ Lệnh trong cơ thể Tô Tín và mọi người bỗng nhiên phát ra ánh sáng, sau đó Thần Võ Lệnh kia lại trực tiếp biến mất, hơn nữa theo sự biến mất của Thần Võ Lệnh, luồng uy thế cường đại của trận đạo bao phủ ở trên người mọi người cũng biến mất theo.
Nhưng vào lúc này, trước mắt Tô Tín và mọi người xuất hiện mấy trăm tên võ giả.
Trên người những võ giả này đều mặc trường bào màu ngân bạch, mặt trên thêu kí hiệu vô cùng hoa lệ, đầu đội mũ cao, khắp toàn thân đều tỏa ra một luồng khí tức cổ điển.
Thực lực của những võ giả trước mắt này cũng không tính là quá mạnh, chỉ có một người thủ lĩnh trong đó chính là tu vi Dương Thần cảnh, những người còn lại đại đa số đều chỉ có Dung Thần cảnh và Hóa Thần cảnh mà thôi, còn lại một số là đệ tử Tiên Thiên và Hậu Thiên trẻ tuổi cũng không ít.
Tô Tín hơi nhướng mày, bản năng của những võ giả trước mắt này khiến hắn cảm giác được có một tia không thoải mái, bởi vì trong mắt những võ giả thành Bạch Đế này đều để lộ ra một cảm giác tĩnh mịch, dường như không còn muốn sống, cái cảm giác này khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Bao gồm những cường giả Chân Vũ cảnh đối mặt Tô Tín, trong mắt của bọn họ cũng giống như vậy không có một chút biểu tình nào, đối với bọn họ mà nói, bọn họ là người thủ hộ, nhưng cũng là tù nhân trong thành Bạch Đế này.
Thành Bạch Đế năm mươi năm vừa mở ra, nhưng lần mở ra này đối với người ngoài mà nói, đối với chính bọn họ mà nói, nơi này vẫn luôn là một cái lao tù, cho dù thành Bạch Đế mở ra, bọn họ cũng không ra được.
Những đệ tử trẻ tuổi của thành Bạch Đế kia thậm chí là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài, nhưng trong mắt của bọn họ cũng chỉ có tĩnh mịch giống như tuyệt vọng.
Lúc này Tô Tín mới rõ ràng lời nói ngày xưa Địa Tàng Vương nói với hắn, thành Bạch Đế này đối với hắn đúng là một mảnh Địa ngục.
Lão giả Dương Thần cảnh kia dùng chất giọng khàn khàn hơn nữa không mang theo chút cảm tình nào thi lễ với mọi người ở đây: "Lão hủ Bạch Cửu Nhất, chư vị có chút quen biết ta, cũng có chút không quen biết ta, bất quá những điều này đều không quan trọng, kỳ hạn năm mươi năm đã đến, chư vị mời đi theo ta."
Tô Tín hơi khẽ cau mày, Bạch Cửu Nhất? Tên kỳ cục vậy.
Địa Tàng Vương quay đầu lại liếc mắt nhìn, thật giống như hiểu được nghi hoặc của Tô Tín, hắn quay lại truyền âm cho Tô Tín: "Không cần nghi hoặc, đối với võ giả thành Bạch Đế mà nói, tên không có ý nghĩa, chỉ là một cái danh hiệu, vì thế bọn họ đặt tên cũng là cực kỳ tùy ý, trực tiếp đặt tên dựa theo ngày sinh của mình, tuy rằng có trùng tên, nhưng bộ tộc Bạch thị của thành Bạch Đế chỉ có ngần ấy người, bọn họ cũng sẽ không tính sai.
Kỳ thực bộ tộc Bạch thị này cũng đều là người đáng thương, làm người thủ hộ của thành Bạch Đế, vốn dĩ bọn họ không phải là tù nhân.
Tuy bảo vật quý giá trong Bạch Đế đã bị Nhân Hoàng lấy đi, nhưng nơi này ngày xưa là nơi cường giả dưới trướng Nhân Hoàng rèn luyện, phần lớn người được ban cho thưởng Thần Võ Lệnh đều là Chân Vũ, vì thế thành Bạch Đế này nhất định phải có người Nhân Hoàng tin được đến trấn thủ.
Bộ tộc Bạch thị chính là đại tộc thời thượng cổ, một đích nữ trong tộc bọn họ chính là một trong những phi tử của Nhân Hoàng, vì thế bộ tộc Bạch thị này là ngoại thích của Nhân Hoàng, hoàng thân quốc thích, tuyệt đối có thể tồn tại tín nhiệm.
Thành Bạch Đế năm mươi năm vừa mở ra, vì thế bộ tộc Bạch thị cách năm mươi năm đều sẽ phái ra một nhánh đệ tử tiến vào trong thành Bạch Đế làm người thủ hộ trấn thủ.
Này vốn dĩ là một việc rất vô tích sự, bởi vì tuy rằng hắn không có tư cách tiến vào thành Bạch Đế, nhưng trong thành Bạch Đế lại trải rộng trận pháp, trong đó còn có trung tâm trận đạo Nhân Hoàng lưu lại, nếu như võ giả tiến hành tu luyện ở đây thì lợi ích rất lớn.
Thời gian năm mươi năm này coi như là bế quan tu luyện rồi, cho nên đối với bộ tộc Bạch thị mà nói, này kỳ thực là một cơ duyên.
Chỉ có điều sau đó Nhất Thế hoàng triều tan vỡ, thành Bạch Đế này liền biến thành dáng dấp như hiện tại."
Chuyện về sau Địa Tàng Vương không có nói rõ, nhưng Tô Tín cũng gần như đoán được hậu quả rồi.
Đơn giản chính là lúc trước Nhân Hoàng mang theo các cường giả của Nhất Thế hoàng triều phi thăng, lưu lại một đống hỗn loạn, kết quả thiên hạ đại loạn.
Bạch thị cái gọi là hoàng thân quốc thích kia hoặc là bị Nhân Hoàng mang theo phi thăng rồi, hoặc là bị giết sạch trong chiến loạn rồi, mà một nhánh đệ tử Bạch thị trong thành Bạch Đế này liền triệt để bị trở thành tù nhân, bởi vì không ai sẽ mở cửa thành Bạch Đế từ bên ngoài để đến thay bọn họ nữa rồi.
Thay đổi tộc nhân trong thành Bạch Đế khẳng định là cần khẩu quyết giải trận đặc thù, loại cấp bậc bí mật này hoặc là nắm giữ ở trong tay Nhân Hoàng, hoặc là nắm giữ ở trong tay gia chủ Bạch thị, hiện tại hai người kia đều mất tích, những nhánh người này e là cả đời cũng không ra được.
Bị trở thành tù nhân vạn năm có cảm giác như thế nào Tô Tín không thể nào tưởng tượng được, đương nhiên theo Tô Tín, bọn họ sống không bằng chết.
Chỉ có điều thân là võ giả, chuyện tử vong dù cho là võ giả Hậu Thiên cũng hay đối mặt, nhưng ngươi không thể bảo đảm mỗi người đều có quyết tâm phải chết.
Nhìn những đệ tử Bạch thị hiện tại liền biết, nhân số của bọn họ rất ít, chỉ có mấy trăm người, nói không chừng ở trong này có một ít người bởi vì không chịu đựng được loại cô tịch này, vì thế lựa chọn tự sát.
Tô Tín lắc lắc đầu, thành Bạch Đế này quả nhiên không thế nào được người ta yêu thích, loại tâm tình tĩnh mịch này sẽ truyền nhiễm.
Một người tuyệt vọng thì có thể, nhưng mấy trăm người đồng thời tuyệt vọng, loại tâm tình này còn cường đại hơn so với bất kì ảo thuật nào.
Bạch Cửu Nhất cùng một đám tộc nhân Bạch thị dẫn Tô Tín và cường giả Chân Vũ cảnh vào trong thành Bạch Đế, trên đường đi Tô Tín cũng phát hiện, kỳ thực đừng nhìn ngoài thành Bạch Đế thoạt nhìn lớn vô cùng, nhưng thật ra nơi có thể cho bộ tộc Bạch thị hoạt động còn chưa đủ một phần mười, phần lớn toàn bộ thành Bạch Đế bị không gian nội bộ vây quanh.
Bạch Cửu Nhất dẫn mọi người vào trong một cung điện to lớn, bên ngoài tòa cung điện này điêu long họa phượng, mang theo một luồng cảm giác uy nghiêm.
Toàn bộ bên trong cung điện không có một đồ vật nào, chỉ có một cái cửa đá to, ở trên cửa đá có một kí hiệu giống như vết kiếm, Tô Tín có thể cảm giác rõ rệt được kiếm ý cường đại trong đó, đó là một luồng sức mạnh khiến lòng người run rẩy!
Bút ký của kí hiệu này Tô Tín rất quen thuộc, ngày xưa hắn từng có được một quyển tấu chương của Nhân Hoàng ở trong tẩm cung Nhân Hoàng, trong đó có một chữ ‘giết’ do Nhân Hoàng tự mình phê chỉ thị.
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng Tô Tín vẫn lĩnh ngộ được một luồng ý cảnh từ trong đó, đồng thời biến đổi thành Sát Tự Quyết, thậm chí có thể xem là một môn võ lớn mạnh.
Bút ký của kí hiệu trên cửa đá trước mắt này giống như đúc với cái kia, hiển nhiên này chính là trung tâm trận đạo ngày xưa Nhân Hoàng lưu lại, dùng để trấn áp con át chủ bài chân chính của thành Bạch Đế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận