Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2720 - Vương Cửu Trọng (3)

Đã lâu không gặp, Lâm Trường Hà đã tấn thăng lên đến Thần Kiều. Cái này gần như trong nháy mắt đã khiến Tô Tín liên tưởng đến Đạo Tổ.
Trước đó, bên trong Tạo Hóa Đạo Môn, Tô Tín cũng không phát hiện thứ gì có dính líu đến Đạo Tổ. Có điều bây giờ nhìn lại, Đạo Tổ có khi đã đặt hậu thủ trong Thái Nhất Đạo Môn.
Bên này Tô Tín có chút phân tâm, mà bên phía Vương Cửu Trọng vẫn chiến ý trùng tiêu như trước, không có chút nào dừng lại.
Ngón tay hắn nhập lại như kiếm, thân hình cũng giống như một thanh trường kiếm, vô cùng sắc bén. Lấy thân hóa kiếm, chém phá hư không, tấn công đến phía Tô Tín.
Trong tay Vương Cửu Trọng không có kiếm, nhưng kiếm chỉ điểm ra lại có kiếm ý trùng tiêu, hóa thành uy thế vô biên giáng xuống. Chẳng qua chỉ là kiếm ý đơn giản nhất song lại vẫn cường đại như thường!
Hiện tại, trong số các võ giả dùng kiếm trên giang hồ, người được công nhận mạnh nhất chỉ có hai người. Một là kiếm đạo thông thần Mạnh Kinh Tiên. Người còn lại là kiếm kỹ tinh thần Tô Tín.
Có thể nói, trong đông đảo các võ giả dùng kiếm trên giang hồ hiện nay, tất cả mọi người đều kém một tầng so với họ.
Nhưng bây giờ, kiếm chỉ này của Vương Cửu Trọng xuất thủ, mặc dù thành tựu kiếm đạo của hắn không bằng Tô Tín hay Mạnh Kinh Tiên, song cũng đủ để đứng ngang hàng với hai người họ!
Tham Lang Kiếm trong tay Tô Tín xuất thủ. Chính phản âm dương, bốn đạo kiếm khí dây dưa đan xen vào nhau. Sinh tử âm dương chi lực trụ cột đủ để phá tan bất cứ sức mạnh nào. Một đạo kiếm chỉ kia của Vương Cửu Trọng cũng mất đi bên trong đó.
Nhưng vào lúc này, âm dương kiếm khí bỗng nhiên nát bấy. Một đạo kiếm khí sáng chói lộng lẫy tỏa ra, chia thành ba. Kiếm hóa Tam giới, trảm thiên tuyệt địa!
Trong kiếm tàng kiếm, kiếm kỹ trụ cột nhất này được Tô Tín sử dụng với kiếm đạo chí cường như kia, uy thế thật có thể nói là kinh khủng. Mãi đến lúc này mọi người mới có thể hiểu được vì sao kiếm đạo của Mạnh Kinh Tiên được người ta xưng là thông thần, còn kiếm kỹ của Tô Tín lại được khen là kinh thần.
Mặt Vương Cửu Trọng không chút cảm giác. Thân hình hắn động một cái. Ngay lập tức hóa kiếm thành đao, một bàn tay chém ra. Trong nháy mắt, hàn mang đại thịnh, khai thiên liệt địa!
Đao mang vô cùng sắc bén. Thậm chí nếu so với đám võ giả đặc biệt nghiên cứu đao đạo ngày xưa của Phong Thiên Vực thì còn mạnh hơn. Nó xé rách kiếm hóa Tam giới của Tô Tín, thô bạo đến cùng cực.
Đao kiếm song tu. Vương Cửu Trọng chỉ ra một đao một kiếm. Mặc dù thành tựu trên con đường này của hắn không thể tính là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng có thể nói là đỉnh cao!
Vương Cửu Trọng chỉ đánh một đao một kiếm. Tất cả mọi người cho rằng hắn song tu đao kiếm. Nhưng sau đó mọi người mới biết, Vương Cửu Trọng được gọi là lã võ đạo thẳng đến chín tầng trời, danh tự này của hắn cũng không gọi sai!
Đao ý vô cùng bá đạo xé kiếm mang. Kiếm hóa Tam giới của Tô Tín cũng không đỡ được một đao sắc bén của Vương Cửu Trọng.
Nhưng lúc này, Vương Cửu Trọng lại đánh ra một quyền. Trong chớp mắt mà quyền này đánh ra, giữa không trung vang lên tiếng long ngâm gầm thét. Thân hình Vương Cửu Trọng bay lên trời. Bản thân hắn giống như đã hóa thành một con cự long. Song cự long này thân lại thẳng tắp một đường, không khác gì một cây thương cán rồng. Mà một quyền này của Vương Cửu Trong chính là mũi thương. Một thương đâm xuống, đâm rách cả thiên không!
Trong hai mắt Tô Tín đã bạo phát ra tĩnh mịch hư vô ở mức độ cao nhất. Vô sinh vô tử, tịch diệt quy khư!
Một quyền đánh ra, vạn vật chung cực!
Có thể nói, một quyền đấu chiến tận lực kia đụng với một long thương mang theo quyền ý của Vương Cửu Trọng đụng nhau, nhất thời bạo phát ra luồng chấn động cực kỳ kinh khủng.
Với mọi người ở đây mà nói, hai người này thậm chí đều đã trở thành nhân vật như Ma như Thần, xuất thủ là đoạn sơn đoạn hải.
Sức mạnh gió bão cường đại khiến trong vòng chu vi hơn mười dặm xung quanh bừa bộn một mảnh. Ngay cả thành trì của Vũ Thiên Vực phía dưới cũng bị liên lụy không ít. Cái này khiến cho Tư Mộ Hàn thầm kêu khổ, vị sư huynh này của hắn đã dùng đến toàn lực rồi.
Mà ngay sau đó, Vương Cửu Trọng lại đổi vô số kiểu chiến pháp. Bản thân hắn giống như binh khí, bất kỳ binh khí võ đạo nào trên người hắn cũng có thể phát huy đến trình độ cao nhất.
Mà Tô Tín cũng dùng vô số loại võ đạo mạnh mẽ đến cùng cực mà đối phó lại. Hai bên ngươi tới ta lui, đánh vô cùng kịch liệt. Ngược lại cũng coi như là sức mạnh tương đương.
Bất kể là Vương Cửu Trọng hay là Tô Tín, hai người đều càng đánh, chiến ý càng ngang nhau.
Vương Cửu Trọng chỉ là bởi vì Tô Tín rất mạnh nên muốn đánh với hắn một trận. Mà lúc này, Tô Tín cũng sớm đã bỏ qua chuyện Thất Sắc Liên Hoa sang một bên, phát huy sức chiến đấu của mình đến trình độ cao nhất, thoải mái đánh một trận với Vương Cửu Trọng.
Trước đó, Vô Sinh lão mẫu có tư cách đánh một trận với Tô Tín, chỉ tiếc cuối cùng Vô Sinh lão mẫu cuối cùng lại chạy mất.
Mà bây giờ, Vương Cửu Trọng có thể nói là người gây áp lực lớn nhất cho hắn trên võ đạo đơn thuần từ trước đến nay. Có điều chỉ là võ đạo chứ không phải là cảnh giới.
Chương 2721 - Vũ Tổ
Đánh một trận với cường giả cấp bậc như Vương Cửu Trọng, không chỉ tăng sức chiến đấu của bản thân mà còn tăng cả căn cơ võ đạo của Tô Tín hắn.
Mà lúc này, đám người Triệu Cửu Lăng vây xem, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng. Bọn họ đã phát hiện, thực lực của hai người kia có thể nói là đã hoàn toàn vượt qua nhóm người mình cả một cảnh giới.
Vương Cửu Trọng say mê võ nghệ kia ở trong Tiên Vực cũng đã mang thực lực sâu không lường được. Mà bây giờ thực lực hắn bày ra kia lại còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của mọi người.
Đám người Triệu Cửu Lăng cũng cho rằng bọn họ đã đánh giá cao Vương Cửu Trọng. Song trong thực tế, bọn họ đã đánh giá thấp hắn!
Dĩ nhiên cái càng làm cho bọn họ khiếp sợ lại chính là Tô Tín.
Vương Cửu Trọng dầu gì cũng đều một mực bế quan, duy trì sự thần bí. Nhưng Tô Tín thì khác, sức chiến đấu của hắn ở mỗi một cảnh giới đều phô bày trước mắt mọi người.
Lúc này cách trận đánh của Tô Tín với Lý Bá Dương vẫn chưa bao lâu, thế mà giờ Tô Tín lại cho thấy tốc độ tiến bộ kinh khủng đến thế này. Đây quả thực làm cho không ai có thể chấp nhận nổi.
Dĩ nhiên, những cái này chẳng qua là thứ mà đám người Triệu Cửu Lăng có thể thấy được. Song với Phật Đà, hắn lại thấy được một người khác!
“Vũ Tổ! Vũ Thông Thiên, quả nhiên là ngươi!”
Trong mắt Phật Đà lộ ra một tia tinh mang. Lúc này hắn đã nhìn ra, người trước mắt này có thể nói là chuyển thế của một vị cường giả Thông Thiên cảnh cuối cùng thời thượng cổ - Vũ Tổ, song cũng có thể nói là hắn không phải.
Vị Vũ Tổ thượng cổ kia bị Phật Đà cùng Đạo Tổ liên thủ chém chết. Trong này không có bất kỳ tư thù cá nhân nào. Cái có chẳng qua là liên quan đến tranh đoạt đạo thống truyền thừa mà thôi.
Nếu như Vũ Tổ sinh ra sớm hơn trăm năm, cùng ra đời với chín vị Thông Thiên thượng cổ kia, nói không chừng hắn sẽ có thể cùng phân thiên hạ với hai mạch Đạo – Phật.
Đáng tiếc, hắn quật khởi có hơi muộn một chút. Bất kể là Phật Đà hay Đạo Tổ cũng sẽ không tha cho hắn.
Chỉ có điều khi đó, bất kể là Phật Đà hay Đạo Tổ, bọn họ cũng đều đã hiểu được một chút bí mật liên quan đến Thông Thiên cảnh. Thế gian đại tran của vạn năm trước vừa là kiếp nạn vừa là cơ duyên. Vạn năm sau, hôm nay cũng lại vừa là một kiếp nạn vừa là một cơ duyên!
Vì lẽ đó, bất kể là Đạo Tổ hay Phật Đà cũng đều giữ lại hậu thủ cho đến bây giờ. Mặc dù năm đó chính mắt bọn họ nhìn thấy Nguyên Thần của Vũ Tổ mất đi, nhưng bọn họ tin chắc với thủ đoạn của Vũ Tổ chắc tuyệt đối cũng sẽ lưu lại một chút hậu thủ.
Song bây giờ thấy được Vương Cửu Trọng, Phật Đà mới hiểu được Vũ Tổ quả nhiên là để lại một hậu thủ. Tuy nhiên đường hắn đi lại vượt quá sức tưởng tượng của Phật Đà.
Phật Đà chọn cách dung hợp kí ức, có thể hiểu thành một loại thủ đoạn đoạt xác khác.
Mà Đạo Tổ lại chọn cách sống lại. Tất cả của kiếp trước đều hóa thành tro bụi, chỉ cần Lâm Trường Hà bước đến tột cùng thì hắn chính là Đạo Tổ. Đạo Tổ mới và Đạo Tổ cũ cũng đều truyền thừa là nhất mạch Đạo môn đỉnh phong. Cái này thì có gì khác biệt đâu?
Còn về phần Vũ Tổ, lựa chọn của hắn còn cực đoan hơn Phật Đà và Đạo Tổ.
Nguyên Thần của Vũ Tổ đã hoàn toàn mất đi rồi, nhưng sau khi mất đi, hắn đã để lại một dấu ấn trên võ đạo. Dấu ấn võ đạo này không bao hàm bất cứ tạp chất nào, chẳng qua chỉ là cố chấp và lý giải của Vũ Tổ đối với võ đạo. Có thể nói đây chính là một cơ duyên rất đơn thuần, không bao hàm bất cứ cái gì khác.
Dấu ấn võ đao này phiêu tán trong thiên địa, không chịu bất kỳ trói buộc nào. Thậm chí, có thể phiêu tán đến trong Tiên Vực, cuối cùng nó vẫn lựa chọn kẻ say mê võ đạo Vương Cửu Trọng. Khả năng là một số tính cách của Vương Cửu Trọng hơi giống với Vũ Tổ ngày trước.
Cho nên nói, Vương Cửu Trọng bây giờ có thể nói là Vũ Tổ, nhưng cũng có thể nói không phải là Vũ Tổ.
Hắn có tất cả truyền thừa của Vũ Tổ về võ đạo, nhưng bất kể là từ Nguyên Thần hay là trí nhớ, Vương Cửu Trọng hắn vẫn là Vương Cửu Trọng.
Ngay cả Phật Đà cũng không khỏi thừa nhận, so với tưởng tượng của hắn, Vũ Tổ còn cực đoan hơn nhiều.
Với Vũ Tổ mà nói, lưu lại một phần truyền thừa còn quan trọng hơn so với việc đoạt xác sống lại. Chỉ cần hắn có thể tạo ra được một người có thể so sánh được với hắn, thậm chí còn mạnh hơn hắn để truyền thừa hết thảy võ đạo của hắn, thì cho dù hắn hoàn toàn biến mất cũng có hề gì đâu?
Dĩ nhiên dấu ấn võ đạo kia dù sao cũng là do Vũ Tổ lưu lại, trong đó cũng có một số thứ biến đổi ngầm sẽ ảnh hưởng đến Vương Cửu Trọng, cũng ví như cái thói quen thu nạp nghĩa tử của hắn.
Phật Đà sau khi biết cái thói quen này của Vương Cửu Trọng vẫn chưa nghĩ đến phương diện có Vũ Tổ. Cho tới giờ, hắn thấy được Vương Cửu Trọng chính là người thừa kế dấu ấn Vũ Tổ, hắn mới biết vì sao Vương Cửu Trọng muốn thu nhận nhiều nghĩa tử đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận