Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1725 - Mờ ám (2)

Mờ ám (2)
Thực lực mấy người lên sân sau đó vẫn còn hơi kém một chút nên đều bị Tô Tín kêu ngừng, mãi đến khi tỷ thí đã tiến hành hơn phân nửa, Tô Tín mới tuyển được thêm hai người, một người đúng là Viên Thừa có quan hệ với Viên Vũ Đức, còn một người còn lại chính là Trần Hành xuất thân truy phong tuần bổ. Hai người kia coi như là có bản lĩnh thật sự.
Nhưng mà theo Tô Tín nếu so với Thiết Thần thì kém một chút. Dù sao Thiết Thần cũng là nhân vật giữ thể diện của thế hệ trẻ Thiết gia, lúc hắn chưa quật khởi có lẽ hắn không được Thiết gia ưu đãi, nhưng bây giờ hắn đã trổ hết tài năng, nếu Thiết gia vẫn mặc kệ không hỏi, đó mới là ngu ngốc. Hơn nữa nhìn thành tựu bây giờ trong Ưng Trảo Công của Thiết Thần, coi như là hắn không có qua bước Thiết Ngạo chỉ điểm thì nhất định cũng có xem qua một ít võ đạo cảm ngộ của Thiết Ngạo lưu lại. Đợi đến lúc nhân số càng ngày càng ít lúc, cuối cùng đã đến phiên Lãnh Phong kiếm Trương Nhạc Phàn có chút lo lắng bất an lúc nãy lên sân khấu.
Thật ra tuy rằng Trương Nhạc Phàn lập được công lớn trong Lục Phiến Môn nhưng thực lực của hắn lại không xuất sắc bằng mọi người ở đây, lần trước hắn lập nhiều công lao cao như vậy hoàn toàn chính là dựa vào thủ đoạn của hắn và sự can đảm cẩn trọng. Vì vậy lần này có thể trúng cử hay không, chính hắn cũng không biết. Dù sao hắn chỉ biết thực lực mình nếu so với ba người Thiết Thần, Trần Hành cùng Viên Thừa đã trúng tuyển là xa không với tới.
Song, nước đến đầu rồi, có lo lắng cũng vô dụng rồi, Trương Nhạc Phàn đi thẳng lên đài, rút trường kiếm của mình ra, một cảm giác bén nhọn lạnh lùng lập tức hiển hiện. Thanh kiếm Lãnh Phong kiếm này là khi ban đầu hắn nằm vùng ở Thu Nguyệt Môn, Chưởng môn Thu Nguyệt Môn tự mình ban cho hắn, thậm chí còn muốn thu hắn làm đệ tử quan môn, nhưng mà giang hồ và triều đình xưa nay không phải một nhà, Thu Nguyệt Môn kia vẫn bị hắn bán rẻ không chút do dự.
Lúc này, đối thủ Trương Nhạc Phàn cũng đã xuất hiện, là một nam tử trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn cầm đoản đao trong tay. Sau khi hắn nhìn thấy Trương Nhạc Phàn, trên gương mặt lập tức lộ ra một nụ cười lạnh lùng: "Trương Nhạc Phàn, không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống, mạng đúng là rất lớn ha, đáng để chúc mừng."
"Ân Tử Thành!"
Trương Nhạc Phàn nắm chặt Vô Phong kiếm trong tay, ánh mắt lộ ra một tia dữ tợn như muốn giết người.
Người đời chỉ biết ba tháng trước hắn lập được công lao lớn, nhưng chỉ có chính hắn mới biết thật ra chuyện khiến hắn đi Thu Nguyệt Môn nằm vùng căn bản không phải là người lãnh đạo của hắn điều hắn đi, mà là bị kẻ trước mắt cố ý hãm hại mà đi! Phải biết rằng môn chủ của Thu Nguyệt Môn có thực lực Hóa Thần cảnh, phái một võ giả cảnh giới Tiên Thiên như Trương Nhạc Phàn đi thì cũng được, nhưng tác dụng càng cao hơn nữa của hắn là thu thập tình báo, kết quả phía trên lại muốn yêu cầu hắn làm suy yếu thực lực Thu Nguyệt Môn, cái này rõ ràng chính là một cái nhiệm vụ bất khả thi, thậm chí là muốn bẫy Trương Nhạc Phàn vào chỗ chết!
Nếu hắn muốn đi hoàn thành nhiệm vụ vậy thì ắt phải lâm vào cảnh nguy hiểm, mà nếu hắn không hoàn thành, hoặc là hắn trở lại Lục Phiến Môn chịu phạt, hoặc là cả đời hắn vùi ở Thu Nguyệt Môn kia. Và lý do lãnh đạo của hắn ra quyết định như vậy cũng rất đơn giản, là bởi vì hắn đắc tội tên Ân Tử Thành trước mắt này!
Ân Tử Thành không phải là truy phong tuần bổ, hắn là tập sự mật thám, nhưng thúc phụ hắn chính là tổng bộ đầu tập sự tiếng tăm lừng lẫy trong Lục Phiến Môn - Tiếu Diện Diêm La. Ân Vô Thường chắc chắn là người hoạt động nhiều năm trong Lục Phiến Môn, có bối phận ngang với Thiết Chiến, thậm chí trước kia hắn cũng từng tranh đoạt vị trí Tứ Đại Thần Bổ với Tô Tín. Tuy rằng cuối cùng Ân Vô Thường đã thất bại, nhưng địa vị hắn ở Lục Phiến Môn cũng gần với Tứ Đại Thần Bổ.
Lãnh đạo trực tiếp của Trương Nhạc Phàn chỉ là tổng bộ đầu mới truy phong, chỉ có thực lực Hóa Thần Cảnh, Ân Tử Thành lợi dụng quan hệ với Ân Vô Thường muốn hãm hại hắn trái lại là rất đơn giản. Lần này Trương Nhạc Phàn hao hết thủ đoạn vượt qua nguy hiểm còn lập được đại công, nhưng hắn biết rõ, chỉ cần có Ân Tử Thành ở đây, loại nhiệm vụ giết người không thấy máu này hắn vẫn có khả năng sẽ nhận thêm rất nhiều. Vì vậy Trương Nhạc Phàn nắm chặt kiếm trong tay, lộ ra ý muốn giết người lạnh lẽo với Ân Tử Thành. Chẳng qua hắn vẫn chưa bị phẫn nộ che mờ lý trí, hắn biết rõ nơi đây là đâu.
Tuy rằng lúc trước Tô đại nhân đã nói, thắng đứng, thua nằm, nhưng vấn đề là tất cả mọi người đều thuộc mạch của triều đình, ngươi ra tay với đồng liêu tàn nhẫn như thế, bảo người khác, bảo các vị đại nhân nhìn ngươi thế nào?
Vì vậy lúc nãy khi Thiết Thần ra tay rõ ràng có thể trong ba chiêu là đánh bại địch, nhưng phải kéo dài tới mười chiêu, chỉ bóp nát hai tay của đối phương, dưỡng mấy tháng là khỏe rồi.
Đối diện với nụ cười khinh thường của Ân Tử Thành, bây giờ trên đài có thể có thêm ba vị đại nhân vật nhìn xem, hắn cũng không nên làm quá đáng, vì vậy Ân Tử Thành cười khẩy một tiếng, vừa rút đao liền xông lại về phía Trương Nhạc Phàn.
Chương 1726 - Mờ ám (3)
Mờ ám (3)
Những cử chỉ mờ ám giữa bọn hắn hiển nhiên không thể gạt được đám người Tô Tín đang ở trên bục, bọn họ đều là người từng trải rồi, loại thủ đoạn tranh đấu gay gắt này có ai mà chưa thấy qua mấy lần? Chẳng qua là đám bọn hắn không nói thêm gì, loại chuyện này mọi người biết là được rồi, nơi có người thì có giang hồ, muốn có cái nơi chỉ có hòa thuận, hòa bình căn bản chính là chuyện không thể nào, chỉ cần bọn hắn biết đúng mực là được.
Và lúc này, trong sân. Ân Tử Thành ngang tài ngang sức đang đấu với Trương Nhạc Phàn, hai người bọn họ đều là thực lực Tiên Thiên Thần Cung cảnh, chỉ có điều kinh nghiệm chiến đấu của Trương Nhạc Phàn nếu so với Ân Tử Thành thì cao hơn một chút. Mà thúc phụ Ân Tử Thành kia chính là Ân Vô Thường, Ân Vô Thường kia dù sao cũng là võ giả Hòa Hợp Thần Cảnh, truyền thừa trong tay cũng cực kỳ không tầm thường, có hắn dốc lòng dạy bảo nên về mặt võ đạo Ân Tử Thành vượt trước Trương Nhạc Phàn một bậc.
Song vào lúc này, trong mắt Ân Tử Thành kia bỗng nhiên lộ ra một tia lạnh lùng. Dao ngắn trong tay hắn dao động một cái, cố ý làm trật hướng trường kiếm trong tay Trương Nhạc Phàn một tí, nhưng thân hình của mình thì chợt lóe, không ngờ phô bày thân mình dưới kiếm Trương Nhạc Phàn. Mà cùng lúc đó hắn hô lớn: "Dừng tay! Trương huynh dừng tay, tại hạ nhận thua!"
Sắc mặt Trương Nhạc Phàn lập tức thay đổi, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi, hắn vốn không nghĩ tới Ân Tử Thành sẽ để lộ cơ thể như vậy, do thế một kích của hắn đều là dùng toàn lực ra tay nên hiện tại muốn thu hồi căn bản đã không còn kịp nữa. Vì vậy hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm kia đâm vào phần bụng của Ân Tử Thành, chỉ kém nửa tấc nữa là đâm vào giữa đan điền của hắn rồi!
Ân Tử Thành bụm lấy miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch hô lớn: "Trương Nhạc Phàn! Chúng ta dầu gì cũng là đồng liêu, không nghĩ tới ngươi thế mà độc ác như vậy, một cuộc tỷ thí thôi mà muốn phế võ công của ta, ngươi không phải là muốn đi tham gia đại hội đoạt đao kia sao? Được, ta nhận thua, tặng cho ngươi đó, có được chưa?”
Mọi người ở đây lập tức xôn xao, sắc mặt nhìn về phía Trương Nhạc Phàn cũng thay đổi. Dám trước mặt ba vị cường giả Dương Thần Cảnh ra đòn hiểm, người này đã xong. Nhưng mà ở đây cũng có mấy người nhìn ra chỗ không hợp lý, ví dụ như đám người Trần Mãn Thương và Thiết Thần. Tuy rằng bọn hắn không biết thực lực Ân Tử Thành, nhưng loại sai lầm này người như Ân Tử Thành tuyệt đối sẽ không phạm phải, vì vậy lần này nhất định là hắn âm thầm giở trò. Song, dù đã nhìn ra nhưng bọn hắn cũng không nói, dù sao bọn hắn không thân chẳng quen với Trương Nhạc Phàn nên bọn hắn cũng sẽ không đứng ra giúp Trương Nhạc Phàn.
Ân Tử Thành vẫn còn đang la hét, ra vẻ ấm ức. Lần này hắn cũng tàn nhẫn, nhất định phải triệt tiêu Trương Nhạc Phàn. Hắn cho rằng lấy thực lực của mình tham gia đại hội đoạt đao kia nhất định là không đủ tư cách, vì vậy hắn dứt khoát chọn lấy bản thân làm mồi nhử, hãm hại Trương Nhạc Phàn, trừ khử hoàn toàn đối phương. Chỉ có điều một bước này của hắn cũng hết sức hung hiểm, nếu như lỡ có một xíu sai lầm, kiếm kia xuống thêm nửa tấc vậy hắn thật sự sẽ bị phế. Diễn xuất tàn nhẫn lần này của hắn ngược lại là có vài phần giông giống thúc phụ Tiếu Diện Diêm La Ân Vô Thường của hắn, đối xử với người khác tàn nhẫn, đối xử với chính mình càng tàn nhẫn hơn.
Chẳng qua Ân Tử Thành tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn thiếu cái nhìn đại cục, hắn hoàn toàn không biết đại hội đoạt đao này mang ý nghĩa như thế nào, nếu hắn biết thì hôm nay hắn sẽ không làm ra hành vi như vậy rồi.
Tô Tín đứng dậy, dùng ánh mắt không chút cảm xúc nhìn Ân Tử Thành, nói: "Ngươi thật sự cho là ba người bọn ta là mù rồi hay sao? Lại dám trong âm thầm làm ra hành động mờ ám tới bậc này!"
Nghe xong lời này, mặt Ân Tử Thành liền lộ ra vẻ bối rối, hắn vội vàng nói: "Tô đại nhân, ngươi đã hiểu lầm, mới vừa rồi ta thật sự sơ suất, nhưng ta cũng không nghĩ tới Trương Nhạc Phàn sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy, muốn phế bỏ võ công của ta!"
Nhìn thấy tới tận lúc này mà hắn vẫn nói xạo, trong mắt Tô Tín lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng, quát to một tiếng, nói: "Câm miệng cho ta!"
Ánh mắt Tô Tín nhìn về phía Ân Tử Thành tràn đầy vẻ chán ghét, hắn không phản đối thuộc hạ minh tranh ám đấu, nhưng nếu có người tính kế trên đầu của hắn, muốn xem hắn làm dao găm để sử dụng, điểm ấy Tô Tín tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ được!
Thiết Chiến và Lâm Tông Việt ở bên cũng cùng biểu cảm, hiển nhiên bọn hắn đối với việc này cũng cực kỳ phẫn nộ.
Tô Tín nhìn Ân Tử Thành, giọng điệu lạnh lùng, hắn nói: "Khi còn đang trong Lục Phiến Môn, ta không mong các ngươi có thể yêu thương lẫn nhau, nhưng tối thiểu các ngươi cũng phải có thể giao phía sau lưng mình cho đối phương mới được. Kết quả nhìn cái dáng vẻ hiện tại của các ngươi mà xem, dám ngang nhiên nội đấu ngay nơi này, quả thực là không biết tốt xấu! Con sâu làm rầu nồi canh nhất định phải dọn dẹp! Người tới! Kéo Ân Tử Thành xuống phế bỏ võ công cho ta! Ngươi không phải vu hãm Trương Nhạc Phàn ra tay tàn nhẫn muốn phế đi võ công của ngươi sao? Tốt lắm, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Chương 1727 - Xin tha.
Xin tha.
Nghe thấy trừng phạt của Tô Tín, ánh mắt mọi người ở đây nhìn về phía Ân Tử Thành lập tức tràn đầy vẻ hả hê. Cái này gọi là tự gây nghiệt không thể sống rồi. Ân Tử Thành này còn dám ở trước mặt Tô đại nhân khôn lỏi, quả thực chính là đang tìm chết. Mà Ân Tử Thành cũng rất giống bị sợ tới váng người, mãi đến khi hai gã võ giả Lục Phiến Môn muốn kéo hắn xuống dưới thì Ân Tử Thành mới hô lớn: "Tô đại nhân, ta sai rồi! Ta sau này không dám nữa!"
Tô Tín không nói gì, chỉ phất phất tay, ý bảo động tác của hai người nhanh lẹ một chút. Nhưng vào lúc này bên ngoài có một người đi vào võ đài, hô lớn: "Khoan hãy động thủ!”
Người đi tới thấp béo ục ịch, tướng mạo buồn cười, nhưng lúc này người ở chỗ này sẽ không vì tướng mạo của hắn mà xem thường hắn. Người này đúng là tổng bộ đầu tập sự Lục Phiến Môn, Tiếu Diện Diêm La - Ân Vô Thường, cách làm người nổi danh lòng dạ độc ác.
Vốn là Ân Vô Thường không định ra mặt chuyện này, dù sao bây giờ hắn chỉ là tổng bộ đầu tập sự, chuyện lớn tới mức lan đến toàn bộ triều đình hắn không có tư cách nhúng tay. Song, lần này bởi vì cháu của hắn là Ân Tử Thành cũng ở trong đó nên hắn mới ở bên ngoài chờ đợi, chuẩn bị nhìn xem kết quả, nếu như Ân Tử Thành thật sự không được trúng tuyển, vậy hắn sẽ đi cầu tình với Thiết Chiến, để Ân Tử Thành được đi đại hội đoạt đao một chuyến. Dù sao lần đoạt đao đại hội này Ân Vô Thường cũng có nghe nói, cái khác không nói trước nhưng nếu có thể đại biểu Đại Chu tham gia đại hội đoạt đao này. Trên cơ bản chính là được công nhận là nhân vật kiệt xuất nhất thế hệ trẻ của Đại Chu, cái này đối với con đường làm quan sau này của bọn hắn có thể là có thêm một chỗ tốt rất lớn.
Ân Vô Thường có không ít thê thiếp, đã đến vị trí này của hắn thì cũng không thiếu nữ nhân, nhưng mà không biết có phải là chuyện nham hiểm hắn làm có hơi nhiều hay không mà dẫn đến tới bây giờ hắn không có một đứa nam nửa đứa nữ. Vì vậy Ân Vô Thường cũng xem đứa cháu Ân Tử Thành này trở thành con trai mà nuôi nấng, cho dù bỏ cái mặt già này hắn cũng phải đi xin Thiết Chiến, cúi đầu với Tô Tín, để đổi lấy một vị trí tham gia đại hội đoạt đao cho Ân Tử Thành. Nhưng Ân Vô Thường và Tô Tín không được xem là hòa thuận mấy, dù sao hồi trước khi bọn hắn tranh đoạt vị trí Tứ Đại Thần Bổ đã xảy ra không ít xung đột, mặc dù không có gì to tát, nhưng không thể nói là vui vẻ được. Kết quả bây giờ người so với người lại càng mạnh, Tô Tín đã là cường giả Dương Thần Cảnh, hắn không cúi đầu cũng phải cúi đầu, chỉ có điều Ân Vô Thường không nghĩ tới cuối cùng Ân Tử Thành thế mà sẽ bị xử như vậy.
Ân oán giữa hắn và Trương Nhạc Phàn kia Ân Vô Thường biết, dù sao nếu không có Ân Vô Thường gật đầu thì cấp trên của Trương Nhạc Phàn cũng không dám tùy tiện hãm hại Trương Nhạc Phàn. Trong suy nghĩ của Ân Vô Thường, mấy cái này chẳng qua là ân oán giữa tiểu bối mà thôi, không có gì to tát. Nhưng hắn chẳng thể ngờ rằng Ân Tử Thành vỗn dĩ rất thông minh vậy mà phạm vào hồ đồ, động thủ ngay tại nơi này. Vì vậy lần này dù như thế nào Ân Vô Thường cũng phải đứng ra, bằng không Ân Tử Thành được hắn xem như con nối dõi ruột thịt e là sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Tô Tín quay đầu liếc nhìn Ân Vô Thường, thản nhiên nói: "Ân đại nhân có gì chỉ giáo?"
Ân Vô Thường cung kính nói: "Tô đại nhân, thường ngày biểu hiện của Ân Tử Thành tại Lục Phiến Môn cũng không tệ lắm, lập được không ít công lao, lần này hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, mong rằng Tô đại nhân có thể khai ân khoan hồng, tha cho hắn một lần."
Tô Tín hơi có chút nghi hoặc nhìn Ân Vô Thường, Ân Tử Thành này là người của hắn? Tề Long đứng ở sau lưng Tô Tín nhìn thấy tình cảnh này, hắn vội vàng truyền âm vài câu cho Tô Tín, nói cho hắn biết thân phận Ân Tử Thành này và còn có ân oán giữa hắn và Trương Nhạc Phàn. Chuyện này trong Lục Phiến Môn không phải bí mật, nhưng có rất ít ai nói. Dù sao Ân Tử Thành thậm chí còn tương đương với con trai Ân Vô Thường, coi như là sau lưng Tề Long có Tô Tín với tư cách là chỗ dựa thì hắn cũng không dám ăn nói lung tung, chớ nói chi là mấy võ giả bên Lục Phiến Môn.
Sau khi Tô Tín nghe xong vẻ mặt càng lạnh hơn vài phần, hắn không có chút hảo cảm nào với Ân Vô Thường này, người này làm việc hai mặt ba lòng, âm hiểm rất độc, tuyệt đối không phải loại người có thể thu phục. Nếu Ân Tử Thành này là người của Thiết gia thì mặt mũi này Tô Tín sẽ cho, đến lúc đó đương nhiên có người của Thiết gia đi giáo huấn hắn. Nhưng nếu hắn là người của Ân Vô Thường, Tô Tín dựa vào cái gì mà cho hắn mặt mũi? Nói không dễ nghe là hiện tại mặt mũi Ân Vô Thường hắn tại trước mặt Tô Tín ngay cả một phân tiền cũng không bằng!
Vì vậy Tô Tín thản nhiên nói: "Công lao là công lao, xử phạt là xử phạt, há có thể vơ đũa cả nắm? Huống hồ trước đây hắn lập được công lao, chẳng lẽ Lục Phiến Môn chưa ban thưởng tương ứng cho hắn sao? Cũng bởi vì trước kia hắn lập được công lao nên bây giờ có thể miễn bị xử phạt, cái này là đạo lý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận