Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1692 - Hy vọng cuối cùng

Hy vọng cuối cùng
Nhìn tượng Hoan Hỉ Phật bị Tô Tín hủy đi, trong mắt Long Tàng Tôn giả lóe lên vẻ không cam lòng.
Cơ nghiệp mấy ngàn năm của Hoan Hỉ Miếu chẳng lẽ cứ như vậy mà bị hủy không còn gì?
Ở Tây Cương, không có Mật tông che chở, Hoan Hỉ Miếu khó mà đi được nửa bước. Hơn nữa, Tô Tín còn bảo, chỉ cần Hoan Hỉ Miếu dám đến Trung Nguyên truyền đạo thì sẽ khiến cho bọn họ bẽ mặt.
Như vậy trên trời dưới đất không còn đất cho Hoan Hỉ Miếu bọn họ đặt chân, điều này cũng khiến cho Long Tàng Tôn giả dâng lên cảm giác tuyệt vọng trong lòng.
Hồi lâu sau, Long Tàng Tôn giả mới nói: "Đưa ta đến đất bế quan.”
Mọi người ở đây đều có chút sửng sốt. Hắn không phải là trụ trì hay sao? Còn đi đâu nữa?
Sau đó bọn họ liền nhận ra Long Tàng Tôn giả không phải đang nói hắn mà là Đại Hoan Hỉ La Hán.
Mặc dù Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan đã trăm năm nhưng thực chất năm xưa hắn vẫn chưa giao ra chức trụ trì, cho nên sau này bất kể là Dạ Già Nam hay là Long Tàng Tôn giả bây giờ cũng không phải là trụ trì thực sự, mà chỉ là thay mặt trụ trì.
Bấy giờ, nghe Long Tàng Tôn giả nói muốn đến chỗ Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan, theo bản năng bọn họ muốn ngăn cản, có điều sau đó mọi người cười khổ một tiếng, không cản nữa mà ngoan ngoãn đưa Long Tàng Tôn giả đến nơi bên trong vách núi phía sau Hoan Hỉ Miếu. Đây chính là nơi Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan.
Trước kia bọn họ không muốn mở đất Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan ra, thực chất là vì giữ cảm giác thần bí, để cho người bên ngoài cho rằng Đại Hoan Hỉ La Hán có thể còn sống. Hoan Hỉ Miếu bọn họ cũng còn bán bộ Chân Vũ cảnh.
Tuy nhiên bây giờ thủ đoạn cố ý làm ra vẻ huyền bí này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Lần này, mặt mũi Hoan Hỉ Miếu có thể nói là bị Tô Tín phủi sạch rồi.
Tô Tín cũng đã đánh đến cửa, Đại Hoan Hỉ La Hán còn không ra mặt thì không phải đã chết còn gì?
Cho nên chuyện này với Hoan Hỉ Miếu mà nói thì thực ra cũng không quan trọng đến vậy.
Mọi người đỡ Long Tàng Tôn giả đến chỗ Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan. Long Tàng Tôn giả phất phất tay, nói: “Các ngươi đi trước đi. Bất kể trụ trì có chết hay chưa, ta cũng sẽ ở đây bế sinh tử quan. Sau này, Hoan Hỉ Miếu giao cho các ngươi xử lý.”
Mọi người ở đây nhất thời cả kinh, vội vàng nói: “Trụ trì…”
Long Tàng Tôn giả khẽ nạt: “Ta nói rồi! Chuyện Hoan Hỉ Miếu giao cho các ngươi xử lý. Các ngươi cũng đi đi thôi.”
Mọi người bất đắc dĩ chỉ đành rời đi. Bọn họ cũng biết ý của Long Tàng Tôn giả là gì.
Thật ra những võ giả Hoan Hỉ Miếu này vẫn ôm chút ảo tưởng với Đại Hoan Hỉ La Hán.
Nếu một khi đất bế quan này mở, Đại Hoan Hỉ La Hán thực sự đã chết, đả kích này người thường có khi không tiếp nhận được. Thậm chí có nhiều đệ tử Hoan Hỉ Miếu ý chí không kiên định sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.
Cho nên Long Tàng Tôn giả mới nói bọn họ rời đi, để lại cho bọn họ một chút hy vọng. Nếu phải tuyệt vọng thì một mình hắn tuyệt vọng là được.
Dĩ nhiên, Long Tàng Tôn giả làm như vậy cũng bởi vì một điểm hắn không nói rõ ra, đó là bởi vì bây giờ hắn đã phế.
Mặc dù hắn vì gìn giữ toàn bộ Hoan hỉ Miếu mới tự phế võ công, hiện tại, trong miếu vẫn còn mấy tên võ giả Dung Thần cảnh.
Bây giờ bọn họ cảm niệm ân đức của Long Tàng Tôn giả nên mới cam nguyện để hắn tiếp tục chấp chưởng Hoan Hỉ Miếu, nhưng thời gian lâu dài thì sao? Đám người này có thể sinh tâm tư khác hay không?
Trước kia Long Tàng Tôn giả cũng lười đi suy tính những chuyện này. Dù sao có Dạ Già Nam, hắn cũng chỉ cần xuất thủ là được rồi.
Nhưng bây giờ Hoan Hỉ Miếu gặp đại biến. Tính tình Long Tàng Tôn giả cũng sau đại biến mà trở nên càng nhạy cảm, đa nghi.
Đến sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Long Tàng Tôn giả lảo đảo đi đến trước vách núi kia, hai tay kết ấn. Nhất thời, vách núi đá nứt ra thành một lỗ hổng, một lối đi xuất hiện trước mặt Long Tàng Tôn giả.
Bình thường, đất bế quan của võ giả không thể mở từ bên ngoài, chỉ khi được chủ nhân cho phép thì mới được.
Nhưng Đại Hoan Hỉ La Hán bế sinh tử quan. Sinh tử quan từ trước đến giờ đều là chín cửa tử một cửa sinh, lại còn là lựa chọn được ăn cả ngã về không.
Nên đất bế quan này cũng là nơi có thể mở ra từ bên ngoài. Tác dụng chính là chẳng may người bế quan bỏ mình, người bên ngoài cũng có thể vào nhặt xác cho hắn.
Long Tàng Tôn giả tiến vào bên trong lối đi, cửa phía sau cũng theo đó mà đóng kín.
Toàn bộ lối đi cũng chỉ có mấy chục trượng, đến khi Long Tàng Tôn giả đến nơi sâu nhất trong đất bế quan, mắt hắn nhất thời lóe lên chút vẻ tuyệt vọng.
Trong mật thất bế quan mấy chục trượng có một bộ xương người kỳ dị ngồi xếp bằng.
Quanh thân bộ xương kia tựa như đều được đúc thành từ lưu ly, tản ra quang mang bảy màu chói mắt, cực kỳ diễm lệ.
Miệng Long Tàng Tôn giả đắng ngắt. Quần áo trên người bộ xương bảy màu này chính là trang phục của Đại Hoan Hỉ La Há ngày xưa. Đại Hoan Hỉ La Hán, hy vọng cuối cùng của Hoan Hỉ Miếu bọn họ cũng đã sớm hóa thành bộ xương khô!
Chương 1693 - Hy vọng cuối cùng (2)
Hy vọng cuối cùng (2)
Long Tàng Tôn giả lắc đầu một cái. Hắn cũng biết, Chân Vũ cảnh nào dễ đột phá như vậy? Đã trăm năm trôi qua, Đại Hoan Hỉ La Hán chắc chắn đã chết từ lâu.
Ngay lúc Long Tàng Tôn giả tâm như tro tàn, muốn hoàn toàn khép kín đất bế quan này, ở đây chờ chết, hắn nhìn xương cốt giống như lưu ly bảy sắc, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Thân xác võ giả cường hãn, đặc biệt là những cõ giả xuất thân Mật tông. Hầu như mỗi người đều có tu luyện một vài công pháp luyện thể.
Đến cảnh giới Dương Thần cảnh đỉnh phong như Đại Hoan Hỉ La Hán, bọn họ đều đã ngưng luyện tinh huyết bản thân thành đậm đặc như thủy ngân. Thậm chí, tinh huyết rời cơ thể một giờ sau đã hóa thành lưu ly thủy tinh rồi.
Mà võ giả cấp bậc này cũng gần như có thể rèn luyện xương cốt bản thân giống như kim thiết. Cho nên, cường giả Dương Thần cảnh bỏ mình mặc dù thân thể không giữ được vạn năm không mục, nhưng mấy trăm ngàn năm cũng không phải là vấn đề.
Kể cả Đại Hoan Hỉ La Hán mới vừa đóng sinh tử quan đã chết, cho tới bây giờ cũng cùng lắm là qua trăm năm mà thôi. Trong thời gian ngắn như vậy làm sao mà hắn biến thành một bộ xương khô cho được?
Long Tàng Tôn giả nhắm mắt lại, đem tản toàn bộ Nguyên Thần lực của hắn ra.
Chẳng qua chỉ là đan điền bị phế, tương đương với tu vi bị hủy, nhưng Nguyên Thần lực của hắn thì vẫn còn như trước.
Trong cảm giác Nguyên Thần của Long Tàng Tôn giả, nơi này đã không còn là mật thất bế quan, mà là một thế giới Cực Lạc khoáng đạt!
Nơi này có thần nữ khởi vũ, có thần điêu trường minh, không có bệnh ách tai khổ, khắp nơi đều là lưu ly hoàng kim.
Chỉ có điều, lúc này thế giới Cực Lạc này lại tràn ngập tử khí. Một luồng tử khí trống rỗng, chỉ có ở nơi sâu nhất trong thế giới Cực Lạc đó, Long Tàng Tôn giả mới có thể loáng thoáng cảm giác được tiếng tim đập yếu ớt truyền tới.
Mở mắt ra, Long Tàng Tôn giả nhất thời điên cuồng bật cười, cười đến độ hắn thậm chí động đến nội thương, nôn ra hai búng máu tươi.
“Thế giới Cực Lạc. Hóa ra đây cũng là thế giới Cực Lạc!”
Đại Hoan Hỉ La Hán đã từng giảng giải với bọn họ rằng võ giả Dương Thần của Hoan Hỉ Miếu sau khi đến đỉnh phong sẽ đi tiếp thế nào. Đại Hoan Hỉ La Hán lựa chọn siêu thoát tinh thần, thần du thế giới Cực Lạc. Trước tiên sẽ tấn tinh thần thành Chân Vũ, sau đó mới kéo theo thân xác.
Chỉ có điều, Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan trăm năm không ra, đám người Long Tàng Tôn giả cũng cho rằng hắn đã chết, con đường này hắn cũng đã đi nhầm.
Cho nên cuối cùng, Dạ Già Nam mới chọn đi đường khác, lựa chọn cách cải tu ma công Huyết Ma giáo.
Song, bọn họ đều nghĩ sai cả. Bao gồm cả Đại Hoan Hỉ La Hán cũng đã nghĩ sai. Đường đi lúc đầu của bọn họ là đúng. Tuy chỉ là sau đó bọn họ lại đi lệch mà thôi.
Long Tàng Tôn giả nhìn hài cốt gần giống như lưu ly trước mặt, sắc mặt hắn không vui không buồn.
Hắn cùng đám võ giả Tiêu Ma Da gia nhập vào Hoan Hỉ Miếu sau này khác nhau. Từ nhỏ, hắn đã lớn lên trong Hoan Hỉ Miếu. Sư phụ của hắn cũng là võ giả đồng lứa với Đại Hoan Hỉ La Hán. Chỉ có điều, sư phụ hắn không được kinh tài tuyệt diễm như Đại Hoan Hỉ La Hán, sau khi miễn cưỡng bước vào Dung Thần cảnh thì chết do hao hết thọ nguyên.
Hoan Hỉ Miếu là chỗ dựa của Long Tàng Tôn giả, cho nên hắn có thể vì Hoan Hỉ Miếu mà tự phế võ công.
Bây giờ, trong tay hắn nắm giữ có khi là tương lai của toàn bộ Hoan Hỉ Miếu, có thể thành công hay không hắn cũng không biết. Thậm chí hắn còn có thể vì cái này mà bỏ mạng. Nhưng Long Tàng Tôn giả vẫn muốn thử một lần. Nếu không, Hoan Hỉ Miếu bọn họ đến một chút cơ hội cũng không có.
Long Tàng Tôn giả thở dài một hơi. Hắn lại trực tiếp cắt đứt cổ tay mình. Nhất thời, tinh huyết đậm đặc như thủy ngân liên tục chảy ra như dòng nước, rót vào giữa bộ xương của Đại Hoan Hỉ La Hán, khiến cho bộ xương bảy màu kia có chút huyết sắc, như có thêm mấy phần sinh cơ.
Long Tàng Tôn giả nhắm mắt lại. Hắn không để ý tinh huyết trong cơ thể mình đang không ngừng chảy. Hắn chỉ cảm thấy trong thế giới Cực Lạc kia hình như có một chút sức sống. Mà tiếng tim đập nơi sâu xa trong thế giới Cực Lạc đó cũng hình như càng thêm rõ ràng.
Lúc này, chuyện xảy ra ở Hoan Hỉ Miếu, Tô Tín dĩ nhiên không biết. Dù sao vì Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, toàn bộ Hoan Hỉ Miếu có thể nói là hoàn toàn không có sức mạnh uy hiếp được hắn.
Lúc này, Tô Tín diệt Hoan Hỉ giáo, sau đó lại ép thay mặt trụ trì Hoan Hỉ Miếu là Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, hai chuyện này đều truyền đến giang hồ.
Trước kia Tô Tín làm ra chuyện này, một vài võ giả trung lập trên giang hồ chỉ biết cảm thán Tô Tín thế lực mạnh mẽ. Dựa vào sức một mình mà diệt được cả một thế lực đứng đầu giang hồ. Còn võ giả Chính đạo lại mắng chửi Tô Tín lòng dạ ác độc, gây nên chém giết trong giang hồ, vân vân…
Tuy nhiên lần này trên giang hồ chẳng có mấy người mắng Tô Tín lòng dạ ác độc. Ngược lại, còn không ít người khen ngợi Tô Tín. Tô Tín hắn dù cũng là họa trên giang hồ nhưng lần này cũng coi là vì giang hồ mà trừ một cái hại lớn.
Chương 1694 - Phát triển của Thiên Tru Minh
Phát triển của Thiên Tru Minh
Chuyện Hoan Hỉ giáo làm những năm này không ít bị võ lâm Chính đạo lên án. Song, bọn họ ở yên tại đất Lũng Tây đạo, võ giả Hoan Hỉ giáo dám đến Trung Nguyên hành sự đều bị võ lâm Chính đạo ở Trung Nguyên vây giết. Tuy nhiên, bọn họ làm xằng làm bậy ở địa bàn của bọn họ, những tông môn Chính đạo kia còn dám đánh đến cửa mà diệt bọn họ à?
Bởi thế, những năm này, Hoan Hỉ giáo đều làm mấy chuyện khiến người khác chán ghét. Đối với thực lực võ lâm Chính đạo thì Hoan Hỉ giáo không tạo được uy hiếp gì. Võ lâm Chính đạo liên thủ làm lớn đi diệt cũng không mấy có lợi. Tuy nhiên nếu không quan tâm đến, để Hoan Hỉ giáo làm mấy chuyện bắt người cướp của kia cũng thực khiến người khác vô cùng tức giận.
Lần này, Tô Tín diệt Hoan Hỉ giáo ngược lại cũng thực coi như vì giang hồ trừ họa lớn. Nên có mắng chửi cũng ít hơn chút.
Dĩ nhiên, với Tô Tín mà nói, người trên giang hồ mắng hay khen hắn, Tô Tín cũng chẳng thèm để ý. Dù sao hắn cũng không phải dựa vào danh tiếng mà lăn lộn giang hồ.
Chuyện nhất mạch Hoan Hỉ, Tô Tín coi như giải quyết xong. Vì thế, mới vừa về đến Tây Bắc đạo, Tô Tín cũng ngay lập tức đi bế quan.
Chuyến đi đến chiến trường thượng cổ lần này Tô Tín cũng thu hoạch được không ít đồ. Trong đó, cảm ngộ của Phong Đô Đại Đế với võ đạo rất có hữu dụng với Tô Tín.
Tô Tín cũng tính tu luyện Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển lấy được từ chỗ Huyễn Ma Đạo một phen, dung nhập nó vào trong Huyết Hà Thần Kiếm của hắn.
Huyết Ma Kinh tuy là căn cứ vào Di Thần Hoán Huyết mà Tô Tín tu luyện soạn lại mà thành. Nhưng bí thuật cùng các loại công pháp ẩn chứa còn nhiều hơn so với Di Thần Hoán Huyết.
Dẫu sao, Di Thần Hoán Huyết chẳng qua căn cơ mà ngày xưa Đại Thiên Ma Tôn gây dựng. Còn Huyết Ma Kinh lại do hơn mười cường giả đại diện cho Huyết Ma giáo không ngừng tăng thêm bổ sung vào mà thành.
Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển cũng không hổ là kiếm kỹ chí cường của Huyết Ma giáo. Uy năng mạnh mẽ của nó vô cùng tà dị, chính là ma công điển hình.
Có điều, Tô Tín tu luyện cũng coi là rất thuận lợi. Dù sao hắn đã tu Di Thần Hoán Huyết, cũng coi là có căn cơ Huyết Ma giáo ngày xưa. Mà Huyết Hà Thần Kiếm của hắn cũng có phần tương tự với Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển, cho nên việc tu luyện ngược lại cũng không có gì trở ngại quá lớn.
Thật ra thì nếu bây giờ Tô Tín muốn nhanh chóng tăng thực lực thì cách tốt nhất vẫn dùng Di Thần Hoán Huyết đi thu nạp tinh huyết của võ giả Dương Thần cảnh. Như vậy, chỉ cần Tô Tín thu nạp tinh huyết của bảy, tám tên võ giả Dương Thần cảnh thì hắn sẽ ngay lập tức lên đến cảnh giới đỉnh phong Dương Thần cảnh.
Chỉ có điều, đáng tiếc là cường giả Dương Thần cảnh cũng không phải cải trắng, tuy ý là có thể tìm ra bảy, tám người để ngươi giết.
Trên giang hồ, mỗi một cường giả Dương Thần cảnh đều là nhân vật có danh tiếng. Chết một người cũng đủ khiến giang hồ chấn động. Tô Tín chỉ cần lộ ra chút xíu dấu vết thì sẽ bị người phát hiện ra.
Cho nên, Tô Tín dứt khoát đè cái suy nghĩ này xuống. Nghiêm túc bế quan một trận rồi tính.
Với thực lực bây giờ của Tô Tín, thật ra hắn cũng chẳng còn cách Dương Thần cảnh hậu kỳ bao xa. Song, khoảng cách vẫn còn kém một chút so với những võ giả Dương Thần cảnh chân chính đứng trên đỉnh phong như đám người Lâm Tông Việt của Đại Chu, Hà Vô Sơn của Danh Kiếm sơn trang.
Lúc trước trên chiến trường thượng cổ, Tô Tín cuối cùng phải dùng đến Thánh Tâm Tứ Kiếp giết Dạ Già Nam khiến hắn trở tay không kịp mới đánh chết được. Nếu như trực diện đối chiến, Tô Tín coi như có thắng thì đến cùng cũng chỉ có thể là thắng mà thảm thôi.
Mà theo Tô Tín, thực lực của Dạ Già Nam sau khi dùng bí pháp cũng còn yếu hơn so với đám người Lâm Tông Việc một nước.
Đến cấp bậc như Tô Tín, việc bế quan đã không tính theo tháng mà là bàn về năm.
Cho nên, khoảng thời gian này, Tô Tín đã căn dặn đám Hoàng Bỉnh Thành nếu không có đại sự thì đừng đến quấy rầy hắn. Dĩ nhiên, với Tây Bắc bây giờ cũng sẽ không có đại sự gì phát sinh.
Một năm sau, bên phía Tây Bắc đạo hết sức an ổn. Đám người Hoàng Bỉnh Thành không đến quấy rầy Tô Tín dù chỉ một lần.
Mà Thiên Tru Minh do Lãnh Vô Ma thành lập cũng bắt đầu phát triển kích thước.
Lãnh Vô Ma vẫn rất sợ Tô Tín. Dẫu sao bây giờ tính mạng của hắn cũng nằm trong tay Tô Tín.
Dĩ nhiên hắn cũng rất không cam lòng. Trong thời gian một năm này, Lãnh Vô Ma tiến từ Hóa Thần đến Dung Thần. Tốc độ này hết sức kinh người.
Sau khi có thực lực, Lãnh Vô Ma liền muốn thoát khỏi Tô Tín. Nhưng chỉ với thực lực bây giờ thì đến cái rìa của cấm chế Nguyên Thần trong cơ thể, hắn cũng không sờ tới.
Cho nên sau cùng Lãnh Vô Ma vẫn cho qua, truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn ngày xưa hắn cũng đã bỏ, chỉ dựa vào Di Thần Hoán Huyết mà muốn giải trừ cấm chế Nguyên Thần thì quả là vớ vẩn.
Sau khi bỏ ý tưởng không thiết thực kia đi, Lãnh Vô Ma cũng chỉ đành nghiêm chỉnh dựa theo chỉ thị của Tô Tín, âm thầm phát triển Thiên Tru Minh, hành sự vô cùng cẩn thận.
Chương 1695 - Phát triển của Thiên Tru Minh (2)
Phát triển của Thiên Tru Minh (2)
Phải biết lúc này mới có một năm, Lãnh Vô Ma đã biến Thiên Tru Minh từ cái gì cũng không có biến thành hơn ngàn người như bây giờ. Trong đó thậm chí còn có tổ chức năm tên võ giả Hóa Thần cảnh.
Năm tên võ giả Hóa Thần cảnh kia không phải là Lãnh Vô Ma chiêu mộ sau này. Toàn bộ đều là Tiên Thiên hoặc Hậu Thiên mà Lãnh Vô Ma chọn ra từ nhóm đầu tiên để chuyên tâm đào tạo. Lúc này, bọn họ đều thuận lợi thăng cấp Hóa Thần cảnh.
Phải biết, võ giả tầm thường từ Hậu Thiên tấn thăng đến Hóa Thần dù có nhanh đến đâu cũng phải khổ tu hơn mười năm. Có thể tấn thăng đến Hóa Thần trong vòng mười năm cũng đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Kết quả, dưới Di Thần Hoán Huyết, những võ giả thiên phú vốn chỉ có thể nói là tàm tạm, trong vòng một năm lại tấn thăng tới Hóa Thần cảnh, đủ để thấy sự kinh khủng của Di Thần Hoán Huyết.
Hơn nữa, đây còn là kết quả sau khi được Lãnh Vô Ma nghiêm ngặt lựa chọn.
Lúc Tô Tín tuyệt diệt Hoan Hỉ giáo có vận dụng Di Thần Hoán Huyết một lần. Biết được môn công pháp này là tai họa ngầm. Nếu chiêu mộ những võ giả ý chí không kiên định vào thì coi như không phải là ngươi đang điều khiển công pháp mà là công pháp đang đè đầu cưỡi cổ ngươi.
Cho nên, Tô Tín nghiêm lệnh Lãnh Vô Ma lúc chọn thành viên nhất định phải cẩn thận. Năng lực tâm chí là hàng đầu, những thứ khác đều đứng sau.
Vì vậy, trong một năm trời Thiên Tru Minh mới phát triển đến hơn ngàn người. Bằng không, chỉ dựa vào thủ đoạn của Lãnh Vô Ma thì có thể được đến hơn mười ngàn người.
Kiếm Nam đạo, phủ Trạch Dương, bên trong một tửu lâu, không ít người giang hồ tụ lại ở đây bàn luận xôn xao. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi phủ Trạch Dương bọn họ gần đây xảy ra chuyện lớn.
Bên cạnh tửu lâu, một tên võ giả Hậu Thiên mặc đồng phục võ sĩ đoản đả, tướng mạo xấu xí. Gần hắn, một đám người vây quanh, đang nghe hắn giảng giải đại sự phát sinh ở phủ Trạch Dương.
Người này nhìn qua chính là giang hồ phong môi. Có điều, nhìn lối ăn mặc cùng thực lực lại lộ ra vẻ là loại không đủ tư cách. Cùng lắm cũng chỉ có ít tin tức bát quát mà thôi, gần như không có gì hữu dụng.
Tuy nhiên, hắn dù sao cũng là phong môi, tin tức trong tay nhất định cũng nhanh nhẹn hơn so với võ giả tầm thường.
Tên giang hồ phong môi kia cầm ly lên, thong thả nhấp một ngụm rượu, câu lên lòng hiếu kỳ của mọi người đủ đầy, lúc này mới nói: “Chắc hẳn các ngươi cũng đều nghe nói phủ Trạch Dương chúng ta phát sinh đại sự. Tối ngày hôm qua, một trong ba đại thế lực phủ Trạch Dương là Khâu gia bị diệt gia môn. Hiện thời, toàn bộ Khâu gia đang bị hai thế lực lớn khác là Trấn Thông Tiêu cục cùng Hổ Uy Bang phong tỏa. Người ngoài đến liếc mắt nhìn cũng khó.”
Mọi người ở đây đều nhanh chóng gật đầu một cái. Đại án diệt môn mà lại, chuyện này rất hiếm gặp ở mấy châu phủ nhỏ.
Phủ Trạch Dương bọn họ có ba thế lực lớn là Khâu gia, Trấn Thông Tiêu cục cùng Hổ Uy Bang. Ba thế lực đều có võ giả Tiên Thiên trấn giữ. Mặc dù chút thực lực này với các giang hồ đại phái xem ra đều là thế lực nhỏ không đáng vào đâu nhưng đặt vào phủ Trạch Dương thì lại là ba thế lực khổng lồ. Không ngờ, Khâu gia trong một đêm bị người diệt sạch.
Giang hồ phong môi kia cười khà khà, nói: “Các ngươi chắc chắn cũng nghi ngờ vì sao người của Trấn Thông Tiêu cục cùng Hổ Uy Bang không để cho người khác nhìn đúng không? Nguyên nhân rất đơn giản. Đó chính là người Khâu gia chết thật sự có chút tà. Thậm chí tà đến mức hai nhà đó cũng không dám tùy tiện đụng vào. Vì không để cho người khác phá hư hiện trường nên mới trực tiếp phong tỏa Khâu gia.”
Bên cạnh không chỉu nổi hắn vòng vo, vội vàng thúc giục: “Đừng nói nhảm nữa, Khâu gia kia rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ là do người trong Ma đạo làm?”
Tên giang hồ phong môi kia lắc lắc đầu, nói: “Không phải là người trong Ma đạo. Một người bạn thân của ta giúp việc trong Hổ Uy Bang, hắn cũng là người thuộc nhóm đầu tiên tiến vào Khâu gia. Cảnh tượng lúc đó ở Khâu gia thiếu chút nữa dọa hắn đến sợ choáng váng.
Một trăm bảy mươi ba người ở toàn bộ Khâu gia tất cả đều bị chặt đứt đầu, chất thành một ngọn núi nhỏ đặt giữa sân, nhưng lại không thấy một giọt máu nào. Tất cả thân thể đều không cánh mà bay.
Hơn nữa, trong đống đầu người chất lên đó còn một lệnh bài bằng đồng thau cùng một tờ giấy trắng. Trên lệnh bài đó có hai chữ lớn tên là ‘Thiên Tru’.
Mà trên tờ giấy trắng kia lại viết thiếu gia Khâu Chí Hằng của Khâu gia năm ngoái nhìn trúng thê tử một nhà thường dân, cưỡng ép không được thì giết phu đoạt thê.
Chuyện này chư vị chắc cũng có nghe qua. Tuy nhiên lại bị Khâu gia gắng gượng đè xuống.
Nhưng nào ngờ thiên đạo tuần hoàn báo ứng xác đáng. Báo ứng của Khâu gia coi như là đến rồi. Câu nói sau cùng trên tờ giấy trắng đó chính là bốn chữ ‘thay trời hành đạo’.”
Mọi người ở đây trố mắt nhìn nhau, kiểu gì cũng cảm giác thấy có chút quái dị.
Theo lý mà nói, Khâu gia hoành hành nhiều năm ở phủ Trạch Dương, đúng là không phải thứ gì tốt. Khâu Chí Hằng kia lại là cậu ấm nổi sanh. Chuyện giết phu đoạt thê táng tận lương tâm này chắc chắn hắn làm được. Hơn nữa, mọi người ở đây cũng thực đều nghe qua có chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận