Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2176 - Lập kế (2)

Lập kế (2)
Ba nhà này là Long Thủ đảo Sở gia, Long Thân đảo Vương gia và Long Vĩ đảo Chu gia.
Như đã biết, các hòn đảo nơi ba gia tộc này tọa lạc rất gần, có một số đảo nhỏ, đá ngầm ở giữa các đảo, vì vậy các đảo của ba gia tộc này tạo nên hình dạng một con rồng.
Điều thú vị nhất là trong thông tin cũng có ghi rằng ba gia tộc này vốn là một gia tộc, nhưng sau đó đã được tách ra thành ba gia tộc.
Cơ nghiệp của ba gia tộc này có từ rất lâu đời, thậm chí có thể bắt nguồn từ thời của cựu nhân hoàng.
Theo lời đồn, tổ tiên của ba gia tộc này là võ giả của chín đạo quân dưới sự chỉ huy của nhân hoàng, nhưng chỉ sau khi nhân hoàng lên ngôi, thiên hạ hỗn loạn nên bọn họ chuyển ra hải ngoại để tránh nạn.
Ba gia tộc này là họ hàng với nhau theo quan hệ hôn nhân, Sở gia là gia tộc chính, Vương gia và Chu gia là các nhánh.
Về sau mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều, là gia tộc chính, Sở gia đương nhiên phải chiếm nhiều tài nguyên và thế lực hơn, lúc đầu có thể nói là không sao, khi thực lực của Vương gia và Chu gia dần đi lên thì hai nhà bắt đầu bất mãn với việc Sở gia chiếm chức trưởng họ, bọn họ bắt đầu bàn việc quản lý chung gia tộc và thay phiên nhau làm trưởng họ.
Đương nhiên Sở gia sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý như vậy nên dứt khoát từ chối, nhưng Sở gia không ngờ rằng Vương gia và Chu gia vốn đã bất mãn với Sở gia ở điểm này. Sau này thậm chí trực tiếp nổi dậy và tách ra trở thành hai gia tộc riêng biệt.
Bây giờ ba hòn đảo đó được gọi chung là Đoạn Long đảo, người dân trong cả vùng nội hải cũng đều biết đến những ân oán tình thù của ba dòng họ trên Đoạn Long đảo, tuy rằng ba gia tộc này là thân thích nhưng họ vẫn tấn công lẫn nhau, cả nghìn năm trước ba gia tộc dần dần bình tĩnh lại, biết không ai có thể nuốt chửng người kia thì bắt đầu hạn chế quy mô trận đấu, biến đánh nhau thành c va chạm
Cho tới nay, bởi vì cạnh tranh ở hải ngoại càng ngày càng mạnh, những người sáng suốt của ba gia tộc này cũng đang khống chế xích mích, bọn họ muốn biến ba gia tộc thành bằng hữu, tái lập liên minh cùng nhau chống lại ngoại bang, giống như tổ tiên của họ đã từng làm vậy
Quan điểm này nhận được sự đồng tình của nhiều người, nhưng bên trong ba gia tộc cũng có không ít đối thủ nên sự việc vẫn chưa được giải quyết dứt điểm.
Nhưng bây giờ ba gia tộc này rất ít xích mích, nhiều nhất khi gặp nhau, cũng chỉ nói xéo nhau vài câu.
Sau khi Bạch Vô Mặc cũng bỏ ra hơn một ngày để đọc những tài liệu này, Tô Tín trầm giọng hỏi: “Bạch Tông chủ, không biết ngươi kế hoạch là gì để chiếm được Thần Võ Lệnh?”
Bạch Vô Mặc lắc đầu nói: “Thực lực của ba gia tộc này không mạnh, ta và ngươi chỉ cần một lần là có thể tiêu diệt.
Trước đây, ta cũng đã từng thắc mắc tại sao Bạch Liên giáo không ra tay trực tiếp tóm lấy Thần Vũ Lệnh, hóa ra là vì vị trí của Đoạn Long đảo.
Tiếp giáp với đại bản doanh của Tứ Hải Minh trước đây, bao quanh là các đảo lớn ở nội hải, có ít nhất ba cường giả Chân Võ Cảnh, muốn cướp cũng không dễ dàng như vậy.”
Tô Tín gật đầu, hắn cũng thấy rằng, thứ rắc rối nhất ở Đoạn Long Đảo chính là khu vực này.
Bây giờ các cường giả ở hải ngoại hầu như đều tập trung ở nội hải, trong vòng một trăm dặm xung quanh trụ sở của Liên minh Tứ Hải trước đây.
Mặc dù bây giờ Liên minh Tứ Hải đã tan rã, nhưng theo thông tin được biết thì vẫn còn hậu duệ của một trong bốn thủ lĩnh cũ của Liên minh Tứ Hải trên Đảo Tứ Hải, một trong số họ là cường giả của Chân Vũ Cảnh, Công Tôn Vân “đạp sóng che biển”.
Người này được truyền cảm hứng để khôi phục lại quy tắc cũ của Liên minh Tứ Hải, tin rằng chỉ bằng cách chỉ huy ở hải ngoại như Liên minh Tứ Hải, toàn bộ võ lâm ở hải ngoại mới có thể thực sự trỗi dậy.
Vì vậy, nếu ở hải ngoại có hai hòn đảo lớn đánh nhau, Công Tôn Vân phải là người đứng ra hòa giải đầu tiên, người này cũng nổi tiếng tọc mạch và xem thường võ giả ngoại lai.
Nếu Tô Tín và Bạch Vô Mặc dám ra tay trên Đoạn Long Tam Đảo, trừ khi chúng có thể quét sạch toàn bộ người dân ở ba hòn đảo đó trong tích tắc và tìm được thứ tự võ công thần thánh, Công Tôn Vân nhất định sẽ ra tay, phạm vi trăm dặm thực sự không quá xa đối với một võ sĩ thực thụ.
Hơn nữa, phía nam của Đoạn Long Tam Đảo là hòn đảo lớn nhất ở hải ngoại, Đảo Thiên Phong, chủ nhân của hòn đảo này, Thiên Phong Tôn Giả, Thẩm Cửu PHong cũng là một trong những võ sĩ thực thụ ở vùng biển bên ngoài.
Rắc rối nhất là phía tây của đảo Duẩn Long, đây là đảo Phương Tiên nơi có Phương Tiên Đạo Môn, một trong bốn cổng chính, mặc dù đảo Phương Tiên không phải là một trong ba mươi sáu hòn đảo ở Biển trong, nhưng đảo Phương Tiên có thể được xếp hạng bốn đại đạo môn, người ta có thể hình dung được sức mạnh của Phương Tiên Đạo Môn.
Hơn nữa, chỉ vì một người ngoài đảo Phương Tiên có thể sống tốt như vậy ở hải ngoại, nên từ điểm này chúng ta có thể thấy được sức mạnh của Phương Tiên Đạo Môn.
Chương 2177 - Lập kế (3)
Lập kế (3)
Tô Tín và Bạch Vô Mặc không biết Phương Tiên Đạo Môn có biết về Bạch Đế Thành hay không, nhưng hai cường giả Chân Vũ Cảnh của võ lâm trung nguyên bọn họ xuất hiện cùng lúc ở nội hải để cướp đồ, kẻ ngốc cũng biết bên trong chắc chắn có thứ béo bở.
Cho nên như vậy lựa chọn công kích, bọn họ sẽ thu hút ít nhất ba vị võ giả Chân Vũ Cảnh, nếu không có được đồ vật, bọn họ có thể sẽ bị lôi kéo, thậm chí còn dễ dàng lộ ra tin tức của Thẩm Vũ Linh.
Tô Tín dùng ngón trỏ vỗ bàn một cách nhịp nhàng nói: “Miễn cưỡng cướp đoạt còn chưa đủ, ta còn có thể dùng cách khác, Bạch tông chủ, bây giờ là lúc ngươi phải làm hết sức mình để giải oan cho ba vị Tổ sư này bằng Huyễn Ma Đạo của mình, bảo họ giao ra Thần Võ Lệnh chẳng phải đơn giản rồi sao?”
Bạch Vô Mặc sắc mặt có chút tối sầm nói: “Tô đại nhân, thứ có thể khiến người ta mê hoặc chính là Bạch Liên giáo, không phải Huyễn Ma Đạo!”
Trong giang hồ luôn có người nhầm lẫn Huyễn Ma Đạo của bọn họ với Bạch Liên giáo, cho rằng hai người giống nhau, nhưng thật ra cũng có chút buồn bực, bởi vì Huyễn Ma Đạo biết thì Bạch Liên giáo cũng biết, nhưng có thứ Bạch Liên Giáo biết nhưng Huyễn Ma Đạo lại không biết.
Bạch Vô Mặc hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa, cho dù Bạch Liên giáo có ở đây trong tình huống này cũng vô dụng, Bạch Liên giáo quả thực rất giỏi lừa người, nhưng cũng tùy vào thực lực của đối phương.
Nếu muốn dùng bí thuật tác động đến võ giả Hóa Thần Cảnh, thì phải có võ giả Dung Thần Cảnh ra tay, ẩn nấp ở bên cạnh đối phương cũng phải mất một thời gian dài. Thời gian này có thể mất vài tháng, hoặc có thể mất vài năm, thậm chí lâu hơn, tất cả phụ thuộc vào sự kiên trì theo ý chí của đối phương.
Và đối mặt với võ giả Dung Thần cảnh đương nhiên cần phải có võ giả Dương Thần cảnh mới có thể ra tay, điều này còn khó hơn đối mặt với võ giả Hóa Thần Cảnh, xác suất thất bại rất cao.
Đối với những võ giả muốn mê hoặc Dương Thần Cảnh hầu như là không thể, cho dù mấy kẻ yếu tu luyện đến DƯơng Thần Cảnh nhưng tâm chí nhu nhược, muốn trở thành tay sai của Bạch Liên giáo, cho dù là Bạch Liên thánh mẫu cũng không làm được.
Cho nên có thể thấy Bạch Liên giáo gây nhiều chuyện như vậy, hầu như đều là từ dưới lên, trước tiên là lừa gạt một số đệ tử cấp thấp trong môn phái, phần lớn là ở dưới Hóa Thần Cảnh, sau đó kéo theo cả môn phái bọn họ ra tay.”
Tô Tín cau mày, nếu như thế này thì khó làm, tấn công mạnh cũng khó, ra tay bí mật cũng khó, chẳng trách Bạch Liên Thánh mẫu rõ ràng biết tin tức, nhưng nàng không hề động thủ, chính là bởi vì nguyên nhân này.
Nếu như Bạch Liên thánh mẫu không xảy ra việc ngoài ý muốn, đám đệ tử mà đáng lẽ Bạch Liên Thánh mẫu phải phái đi xâm nhập vào ba gia tộc ở Đảo Phá Long sau khi chiếm được phần phía nam của Tương Nam, miễn là có thể khống chế được một ít những đệ tử cốt cán cấp thấp của ba gia tộc này, họ nên có thể từ từ tìm ra manh mối của Thần Võ Lệnh này.
Nhưng mà hiện tại Bạch Vô Mặc không biết thủ đoạn mê hoặc nhân tâm này, vậy Tô Tín chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Tô Tín nhìn Bạch Vô Mặc và nói: “Trong Huyễn Ma Đạo có bí thuật nào để che giấu sức mạnh của ta, để một số trận pháp và võ giả Chân Vũ Cảnh không nhận ra thực lực của ta không?”
Bạch Vô Mặc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có một bí thuật bí mật trong Huyễn Ma Đạo của ta, ta cũng có khắc trận pháp lên ngọc bích và mang theo bên mình, nhưng bí thuật này thực chất chỉ là huyễn thuật, không thể áp chế được thực lực của ngươi, một khi ngươi dùng thực lực vượt quá sự cho phép của huyễn thuật, trận pháp sẽ tự sụp đổ.”
Bạch Vô Mặc nghe thấy Tô Tín hỏi mình trong Huyễn Ma Đạo có loại bí pháp này không, liền đoán được Tô Tín muốn làm gì, hắn ta không khỏi cau mày nói: “Các ngươi muốn đánh vào ba nội bộ ti cơ đo à? Nhưng một khi bị bại lộ, rất có thể sẽ trở thành cuộc tiến công, dù thực lực của chúng ta có mạnh đến đâu cũng khó mà lấy được đồ của bao nhiêu cường giả Chân Vũ Cảnh ở hải ngoại.
Điều quan trọng nhất là Thần Võ Lệnh này được đặt ở đâu, chỉ có đệ tử cốt cán của tam gia hoặc thậm chí là những người ở cấp gia chủ mới biết được, cho dù có thể xông vào nội địa của tam gia này thì cũng có thể khó mà đánh cắp những thông tin này.”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Rất khó sao? Ta không nghĩ như vậy, Bạch Tông chủ đừng quên, ta từng là tuần bổ truy phong, ta làm loại chuyện này không phải chỉ mới một hai lần, chỉ cần xuống tay nhanh một chút tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.”
Hơn nữa, tình trạng hiện giờ của tam gia này không được hòa thuận, có rất nhiều cơ hội lợi dụng.
Đương nhiên tồi tệ nhất là nếu chúng ta thật sự bị lộ, đối diện với ba cường giả Chân Vũ Cảnh ở hải ngoại chúng ta cũng chưa chắc là không có sức để đánh một trận, đừng quên trước đây ta đã từng chiến đấu với các võ giả hải ngoại.”
Chương 2178 - Ngụy trang (1)
Ngụy trang (1)
Bạch Vô Mặc nghe Tô Tín nói vậy mới phản ứng lại, cường giả Chân Vũ Cảnh ở hải ngoại do Đại Chu mời đến ngày trước -- “Đại Phong Kiếm Tôn” Y Kiếm Đình đã chết trong tay Tô Tín.
Hơn nữa, nghe nói Y Kiếm Đình này từng là hậu duệ của minh chủ Tứ Hải Minh ngày trước. Tô Tín có thể một chọi hai giết Y Kiếm Đình và Cơ Vũ Lăng, có vẻ như lực chiến đấu của hai võ giả hải ngoại này không được lắm tốt.
Bạch Vô Mặc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, cứ làm theo lời Tô Tín đại nhân nói đi. Ta sẽ tạo trận pháp che giấu khí tức, sau khi đi ra hải ngoại, ta cũng sẽ phối hợp chặt chẽ, một khi cảm nhận được sự việc biến đổi, sẽ lập tức đổi thành tấn công.”
Sau khi đồng ý hành động, Tô Tín và Bạch Vô Mặc chuẩn bị trong ba ngày và sau đó lên đường ra hải ngoại.
Tất nhiên, cả hai đều hành động bí mật, Tô Tín đã thông báo bế quan với bên ngoài, Bạch Vô Mặc cũng vậy.
Dù sao đi nữa, cường giả của Chân Vũ Cảnh thỉnh thoảng sẽ bế quan một lần, ngoại giới cũng chẳng có ai liên hệ với hai người Tô Tín và Bạch Vô Mặc.
Những nơi ở hải ngoại đối với Tô Tín và Bạch Vô Mặc mà nói có chút xa lạ, hơn nữa lần này hai người cũng không gióng trống khua chiêng dùng ngự không phi hành tiến ra hải ngoại, mà là trực tiếp đi trên một chiếc thuyền của thương đội.
Trước khi đến Đoạn Long Tam Đảo, Bạch Vô Mặc đã tách khỏi Tô Tín, hai bên đi tàu buôn khác nhau đến Đoạn Long Tam Đảo.
Lúc này Tô Tín đã thay đổi diện mạo, trở thành một võ giả trung niên dung mạo khôi ngô, hàm dưới có râu dài, tướng mạo đoan trang, ẩn chứa một khí thế uy nghiêm.
Và hiện tại sức mạnh mà Tô Tín thể hiện chỉ có Dương Thần Cảnh, tất nhiên sức mạnh của Dương Thần Cảnh dù đặt ở đâu cũng được coi là cao thủ, những nhân vật có đẳng cấp đại tông sư như thế này, dù cho ở hải ngoại hay ở trung nguyên võ lâm cũng đều như thế.
Lúc này Tô Tín đang tu luyện trong khoang khách, có hạ nhân gõ cửa phòng nói: “Vị khách này, bên ngoài dọn cơm rồi, ngươi có thể ra ngoài dùng.”
Thứ mà Tô Tín chọn không phải là một con tàu buôn bình thường, mà là một con tàu có thể chở khách.
Hầu hết những nơi ở hải ngoại đều là hải đảo, một số võ giả tán tu không biết đi đâu, chỉ có thể ngồi trên tàu buôn đi qua đi lại giữa các đảo này.
Sau đó, một số người nhìn thấy cơ hội kinh doanh và đổi loại thuyền buồm này thành thuyền chở khách. Chỉ cần ngươi trả tiền là có thể đi và đãi ngộ đương nhiên sẽ cao hơn nhiều, ba bữa một ngày và những người phục vụ đặc biệt, còn có một gian phòng riêng.
Bây giờ Tô Tín đang ở trên một con tàu chở khách như vậy, diện tích không nhỏ, đủ sức chứa hàng nghìn người, trong khoang cũng vận chuyển một số hàng hóa.
Tô Tín đẩy cửa bước ra, lúc này đang ở trên tàu chở khách, hắn cũng không có tiết lộ tu vi Dương Thần Cảnh, dù sao một võ giả Dương Thần Cảnh cũng là võ đạo đại tông sư, trên con tài nhỏ tầm thường này chở một người có khí tức cường đại của Dương Thần Cảnh không phù hợp với tính cách nhân vật cải trang của hắn.
Tô Tín bước đến nhà ăn của tàu khách, lúc này đã có rất nhiều võ giả đang ngồi ăn uống ở đây.
Nhìn thấy Tô Tín tới, Tiểu Nhị lập tức bưng từng chồng đồ ăn đi tới.
Ngoài ra trong con tàu này còn phân làm ba, sáu và chín cấp, hầu hết những võ giả ở tầng dưới cùng đều là những võ giả đến sau, giá vé của họ thấp, mấy lượng là đi được một chuyến rồi, vì vậy tất cả đều ở dưới cùng, một đám người chen chúc nhau, muốn ăn cũng phải tự bỏ tiền túi ra.
Còn Tô Tín là phòng khách thượng hạng giá trăm lượng, cả tàu khách chỉ có mấy chục người, đối với một vị khách hào phóng như vậy, đương nhiên có rượu ngon miễn phí phục vụ.
Đương nhiên, trên biển cũng không có cái gì quá tốt, chỉ là mấy con cá biển mới vớt được.
Tô Tín ở Trung Nguyên đã lâu, phần lớn thời gian đều ở những nơi như Tây Bắc Đạo, cho dù thường ngày muốn no bụng nhưng cũng hiếm khi được ăn cá tươi, vì vậy nếm thử một miếng thấy cũng không tệ.
Vì vậy, Tô Tín vừa nếm thử cá biển vừa quan sát tỉ mỉ mọi ngôn từ hành động của những võ giả hải ngoại đó.
Dù sao hắn cũng là võ giả trung nguyên, hải ngoại đã lâu không tiếp xúc với trung nguyên võ lâm, ai biết ở hải ngoại này có thói quen nhỏ nhặt gì khác với ở Trung Nguyên không.
Vì Tô Tín muốn đóng giả một võ giả hải ngoại, nên hắn phải giả làm một người thật chuyên nghiệp mới được, ít ra không để người ta phát hiện kẽ hở trong lời nói hành động của mình.
Đúng lúc này, một võ giả thực lực Hóa Thần Cảnh và mặc cẩm bào bước vào nhà ăn, người này có tu vi của Hóa Thần Cảnh, trên mặt hắn lộ ra vẻ tự hào, nhìn thấy hắn vào, đám võ giả liền cúi đầu chào hắn và nói: “Tham kiến Dương đại nhân.”
Đẳng cấp của võ giả ở hải ngoại hơn hẳn Trung Nguyên, ngay khi vị võ giả Hóa Thần Cảnh này đến, những võ giả còn lại đều tỏ thái độ kính nể và chào hỏi hắn.
Chương 2179 - Ngụy trang (2)
Ngụy trang (2)
Võ giả Hóa Thần Cảnh họ Dương nhìn thấy chỉ có Tô Tín vẫn giữ yên lặng tiếp tục ăn uống, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ giả vờ như không nhìn thấy. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn không thể nhìn thấu thực lực của Tô Tín.
Bây giờ bề ngoài của Tô Tín trông rất gian trá, cho dù lúc này hắn không có biểu hiện ra chút thực lực nào, nhưng chỉ dựa vào tướng mạo và khí chất, hắn không phải người thường.
Tên võ giả Hóa Thần Cảnh họ Dương này cũng là tán tu, tuy rằng thường ngày cư xử kiêu ngạo, nhưng đó là chỉ khi đối diện với những người yếu hơn hắn thôi.
Bây giờ đối mặt với một kẻ như Tô Tín mà ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu, võ giả Hóa Thần Cảnh họ Dương này vẫn rất thận trọng, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp ăn mặc như nhà giàu chạy tới, hắn có thực lực Tiên Thiên Cảnh, lúc này nhìn thấy Hóa Thần Cảnh thân họ Dương liền lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Dương Liệt đại nhân, ngươi đến đúng lúc, hạ nhân vừa gọi hai con cá trai đuôi vàng, biết ngươi thích ăn món này, ta đã sai người làm thật sạch sẽ rồi chế biến bưng lên phục vụ cho ngươi.”
Dương Liệt nghe vậy vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo tự hào gật đầu nói: “Từ Béo, ngươi có lòng rồi.”
Dương Liệt thái độ như vậy, nhưng mà Từ Béo vẫn rất phấn chấn, bày ra vẻ nịnh nọt.
Người khác ngồi thuyền đòi tiền, nhưng một võ giả Hóa Thần Cảnh như Dương Liệt, Từ Béo lại chẳng đòi một xu, hắn còn muốn gầy dựng quan hệ mời người ta đến thuyền của mình một chuyến.
Tất nhiên, Từ Béo làm như thế không phải là phạm tiện, mà là một truyền thống ở nơi hải ngoại này.
Vùng đất hải ngoại này không hề bình lặng, ở vùng Trung Nguyên có thổ phỉ, vùng biển này cũng có rất nhiều hải tặc.
Từ Béo đã mời một võ giả mạnh mẽ như Dương Liệt lên thuyền, điều quan trọng nhất chính là muốn mời hắn đến giữ bình yên cho nơi này.
Trong trường hợp có hải tặc thực sự đến, thấy có võ giả Hóa Thần Cảnh trên thuyền, bọn chúng sẽ chủ động rút lui.
Vì vậy, để mời được Dương Liệt, trước đây Từ Béo này đã phải chi rất nhiều tiền có thể khiến hắn ngồi lên thuyền của mình, thái độ nịnh nọt bây giờ của hắn cũng là điều bình thường.
Đúng lúc này, một thanh niên đang bưng một đĩa cá thái lát vàng nhạt đi tới chỗ Dương Liệt, nhưng một võ giả trẻ tuổi có thực lực Linh Khiếu Cảnh bên cạnh đột nhiên đứng dậy, liền đụng phải tiểu nhị kia.
Tiểu Nhị chỉ là một người bình thường, bị đụng trúng bất ngờ nên cá trong tay bị rơi ra, đỗ dưới chân Dương Liệt.
Vẻ mặt của võ giả trẻ tuổi đột nhiên thay đổi, hắn không sợ võ giả Hóa Thần Cảnh, nhưng cũng không muốn gây chuyện lúc này, cho nên khi Dương Liệt không nói gì, trực tiếp cung kính chào hỏi Dương Liệt rồi nói: “Dương tiền bối, là tại hạ lỗ mãng, xin đại nhân tha thứ.”
Bình thường, tư thái của võ giả trẻ tuổi này đã được đặt xuống quá thấp, Dương Liệt thân là tiền bối, chỉ xua tay nói một tiếng bỏ qua là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng Dương Liệt đã quen thượng đội hạ đạp, đối mặt với Tô Tín vẫn chưa rõ thực lực, người này không hề tấn công, ngược lại cẩn thận kìm chế, bây giờ đối mặt với một võ giả Tiên Thiên nhỏ bé, hắn lại tỏ vẻ hống hách và kiêu ngạo.
Các võ giả từ các thế lực lớn chắc chắn sẽ ngồi thuyền của các đảo của họ, chỉ những võ giả từ các đảo nhỏ hoặc những võ giả tán tu mới đi các tàu chở khách này, vì vậy Dương Liệt khá tự tin.
Nhìn về phía võ giả trẻ tuổi, Dương Liệt lạnh lùng nói: “Bổn tọa cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi nhảy xuống bắt lấy cá trai đuôi vàng cho bổn tọa, hoặc là bổn tọa ném ngươi xuống.”
Vẻ mặt của võ giả trẻ tuổi thay đổi, hắn nhanh chóng nói: “Dương tiền bối, hãy nghe ta nói, ta là Sở...”
Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Dương Liệt hừ lạnh một tiếng: “Tốt lắm, ngươi không muốn đi xuống, ta tiễn ngươi xuống!”
Vừa dứt lời, Dương Liệt đã vươn tay ra, một cái móc hình kỳ dị bật ra, mang theo một luồng khí lạnh, đâm thẳng vào ngực Dương Liệt, nếu trúng chiêu này, võ giả trẻ tuổi kia không chết cũng tàn phế.
Tuy nhiên, trong mắt Tô Tín lúc này hiện lên một vẻ kỳ lạ, hắn búng ngón tay, một luồng khí bộc phát, giống như cung nỏ, chỉ nghe một tiếng keng, cái móc vỡ tan tành rơi xuống sàn.
Động thái đột ngột của Tô Tín khiến tất cả mọi người có mặt đều bị sốc, thực ra trước khi ra tay họ cũng cảm thấy rất bình thường.
Ở hải ngoại, trừ khi bối cảnh của ngươi đủ lớn, nếu không thì võ giả hơn ngươi một cảnh giới cũng đủ quyết định sinh tử với ngươi, ở đây không phân chính tà, chỉ có phân biệt mạnh yếu.
Giờ đây khi Tô Tín ra tay để cứu võ giả trẻ tuổi, Ly Hồn Câu của Dương Liệt đã bị đánh tan chỉ bằng một cái búng, sức mạnh này khiến sắc mặt của những võ giả ở đây đột nhiên thay đổi.
Trong những hòn đảo gần đó, Ly Hồn Câu của Dương Liệt có danh tiếng tương đối lớn, nổi tiếng với Ly Hồn Câu được tạo ra bởi luyện khí sư của Kim Quy Đảo mà hắn đã tốn nhiều vàng để mời về, không ngờ hôm nay chỉ cần một ngón tay cũng bị đánh tan thành từng mảnh, thực lực người này mạnh đến mức nào?
Tô Tín uống cạn một ly rượu, nhàn nhạt nói: “Tha được người ta thì cứ tha đi, tốt hơn là đừng làm quá nhiều chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận