Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2814 - Ma đạo (3)

Tô Tín vung tay lên, dung nham tiêu tán. Có điều, để lại là một cảnh bừa bộn ở đại điện.
Đại Thiên Ma Tôn nhíu mày một cái, nói: “Tiểu tử, đây là cung điện ta mới xây cất không bao lâu. Đặc biệt là gạch ở đại điện này cũng đều chế tạo từ ngọc chôn dưới cổ mộ ngàn năm. Đám đồ tử đồ tôn kia của ta tìm một năm trời mới đủ. Một mình ngươi biểu diễn mà phá hủy hết phân nửa của ta. Ta nói chứ ngươi không chọn cách khác được à?”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Hay là như này, ta bồi thường cho ngươi được không? Không phải ngươi muốn biết sao ta có thể có sức mạnh như bây giờ hay sao? Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi.”
Lời kia của Tô Tín vừa thốt ra, thần sắc của Đại Thiên Ma Tôn nhất thời trở nên cổ quái.
Hắn có thể nhìn ra bây giờ Tô Tín có biến hóa như này trên người hắn chắc chắn phải có bí mật. Chỉ có điều chuyện này liên quan đến thực lực bản thân, chuyện quan trọng thế này há có thể dễ dàng truyền ra? Cho nên Đại Thiên Ma Tôn quả thực hy vọng Tô Tín nói thể nói cho hắn biết, nhưng ai nào ngờ, bây giờ Tô Tín lại tính nói cho hắn nghe.
“Nói đi, tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Đại Thiên Ma Tôn hỏi thẳng.
Đại Thiên Ma Tôn hiểu rõ tính cách của Tô Tín. Tô Tín là loại người không ích lợi không làm. Nếu như không phải hắn muốn có được cái gì đó từ Đại Thiên Ma Tô, thì hắn không phải là Tô Tín.
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Tô Tín ta hành sự chẳng lẽ Đại Thiên Ma Tôn còn lo lắng à? Chờ ta nói xong thì nhắc lại điều kiện cũng không muộn.”
Nghe được Tô Tín nói như thế, bấy giờ Đại Thiên Ma Tôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là đổi chác thì tốt hơn nhiều. Cái này mới phù hợp với tính cách của Tô Tín.
Lúc này, Tô Tín cũng cặn kẽ nói lại một lần lý luận và cảnh giới của hắn mà hắn từng nói với Thích Đạo Huyền cho Đại Thiên Ma Tôn nghe. Chỉ có điều, chuyện hắn cần đoạt lấy thiên cơ trong tay tất cả cường giả Thông Thiên cảnh, đạt đến Cửu Cực Quy Nhất, tạm thời hắn vẫn chưa nói!
Lý luận Tô Tín nói ra đúng là rất mới lạ. Phải nói người bình thường căn bản không nghĩ đến điểm này.
Năm đó, cường giả đồng lứa với Đại Thiên Ma Tôn đều thông qua việc trộm thiên cơ mà tấn thăng đến Thông Thiên. Đây là cách thức mà bọn họ bất ngờ phát hiện ra. Cũng là phương thức đầu tiên mà bọn họ phát hiện. Dựa vào phương thức này bọn họ mới có thể có địa vị ngang hàng với Yêu tộc, đạt đến cảnh giới Thông Thiên cảnh mà trước đây võ giả Nhân tộc không thể đạt đến được để mà chém chết Đại Thánh Yêu tộc, hoàn toàn phản công lại Yêu tộc.
Cho nên, theo lối suy nghĩ bình thường mà nói đây là phương thức bọn họ phát hiện đầu tiên, chắc cũng là phương thức chính xác nhất. Đối với những Thông Thiên như Đại Thiên Ma Tôn bọn họ mà nói, bọn họ đều đã bước vào Thông Thiên rồi, làm gì mà còn quay lại suy tính xem đường mình đi có sai hay là không?
Nếu lời Tô Tín nói đều là thật thì trùng hợp rằng bọn họ đều chọn cách trộm thiên cơ này. Bấy giờ mới khiến cho bọn họ rơi vào trong sai lâm, cũng hạn chế phát triển của bọn họ trên Thông Thiên.
Đại Thiên Ma Tôn sờ cằm, trầm tư nói: “Nói như vậy thì cũng có khả năng đó.
Nhân Hoàng ngày trước không dùng phương thức này mà tấn thăng Thông Thiên, nhưng thực lực của hắn lại vượt xa chúng ta.
Mà tiểu tử ngươi cũng chọn cách khác với Nhân Hoàng để tấn thăng Thông Thiên, thực lực cũng không thể suy đoán theo hướng bình thường.
Mẹ, ông đây nghĩ rõ ràng rồi. Chúng ta có vẻ bị mấy tên thần côn như lão Đạo Tổ kia làm cho dao động rồi!
Bọn họ suy tính cái gì mà trong thiên địa chỉ có chín vị Thông Thiên, cái này không sai. Thiên cơ chỉ có chín phần, mọi người cũng chia ra thành chín người.
Nhưng vấn đề là võ giả chúng ta tu cái gì? Tu võ đạo! Một con đường đấu chiến nghịch thiên!
Thiên địa độc sủng Yêu tộc, cho nên từ lúc ra đời, Yêu tộc đã có sức mạnh cường đại.
Mà Nhân tộc muốn tu luyện đến mức sánh vai với Yêu tộc thì cần phải dựa vào vô số chém giết, cướp đoạt vô số cơ duyên mới có thể đạt đến cảnh giới này.
Cho nên nói, võ đạo chính là con đường nghịch thiên, phá vỡ quy tắc thiên địa. Quy tắc thiên địa chỉ cho phép trong thiên cơ có chín vị Thông Thiên, nhưng chúng ta cứ nhất thiết phải tạo ra người thứ mười, nếu thế thiên địa sẽ thế nào?? Có thể đánh sét đánh chết chúng ta hay sao?
Người nghịch thiên mà đi vốn không nên coi là thuộc thiên cơ!”
Tô Tín nhìn Đại Thiên Ma Tôn một cái. Đám võ giả tu luyện đến cảnh giới tột cùng, đi ra con đường của riêng mình quả nhiên ai cũng có nhận xét hết sức độc đáo với võ đạo. Thật ra thì bản thân Tô Tín cũng như thế.
Ban đầu, Tô Tín nói chuyện Cửu Cực Quy Nhất với Thích Đạo Huyền. Kết quả, Thích Đạo Huyền liền duy diễn ra những năm gần đây vì sao không có lấy một Thần Kiều đỉnh cao nào có thể giống như Tô Tín cùng Nhân Hoàng không thuận theo việc trộm thiên cơ mà tấn thăng Thông Thiên. Hơn nữa, lời nói ra trong lúc vô tình kia cũng khiến cho Tô Tín có được ích lợi không nhỏ.
Mà Tô Tín chính là vì có lời nói kia của Thích Đạo Huyền mà chủ động phế bỏ võ công. Phá rồi xây lại, cuối cùng đạt đến cảnh giới bây giờ.
Hiện tại, Tô Tín lại nói những điều này cho Đại Thiên Ma Tôn nghe. Kết quả, sau khi Đại Thiên Ma Tôn nghe được cũng ngộ ra được vài thứ có liên quan đến mình.
Ví như bây giờ mà Khương Viên Trinh còn sống, nếu Tô Tín nói những thứ này cho Khương Viên Trinh nghe, đoán chừng hắn cũng chỉ có thể đầu óc mơ hồ mà thôi. Tích lũy bản thân và ngộ tính của vị Thông Thiên cảnh này còn lâu mới bằng đám người Tô Tín.
Đại Thiên Ma Tôn lắc đầu, nói: “Tiểu tử, lời này của ngươi như thể là chân lý mới vậy. Chỉ tiếc là đã muộn.
Nếu như ngươi nói những lời này trước khi ta bước vào Thông Thiên, thì nhất định ta sẽ chọn cách đi con đường mà trước đây ta chưa đi qua mà xông phá lên Thông Thiên cảnh.
Nhưng trời sập trước đó ngươi đã thấy, lão già Nhân Hoàng cũng không biết đang nghĩ cái gì. Bây giờ lão Phật Đà kia cũng dã tâm bừng bừng. Phật môn Linh Sơn lại cũng đang hành sự.
Dưới tình hình này, cho dù ta có tu vi Thông Thiên cảnh thì cũng chỉ nói là miễn cưỡng tự vệ chứ nói gì là phế bỏ tu vi, đánh vào Thông Thiên.”
Đại Thiên Ma Tôn thực cảm giác có hơi đáng tiếc. Mặc dù hắn không phải hạng người có dã tâm lớn vô cùng như Phật Đà, nhưng bản thân hắn cũng là võ giả, dĩ nhiên cũng muốn đánh đến đỉnh cao.
Nếu như chuyện này hắn không biết thì thôi, nhưng bây giờ hắn đã biết, cái này khiến Đại Thiên Ma Tôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Lúc này, bỗng nhiên Tô Tín lại nói: “Nhân Hoàng nghĩ cái gì, ta ngược lại có chút tin tức. Ma Tôn đại nhân có còn nhớ chuyện ngày trước ta bảo vệ Yêu tộc không?”
Đại Thiên Ma Tôn cười ha ha, nói: Tiểu tử ngươi nhất định vơ vét được không ít từ chỗ Yêu tộc nhỉ? Tính cách ngươi ta biết. Không được lợi thì không làm. Cho dù ngươi không sợ tiếng xấu trên giang hồ mà đi bảo vệ cho Yêu tộc, nhưng Yêu tộc chắc chắn cũng phải trả giá không ít, đúng chứ?”
Tô Tín nhíu mày nói: “Trả giá không ít, có điều so với tính mạng Yêu tộc, những thứ này cũng chỉ là một ít vật ngoài thân mà thôi. Hơn nữa, ta cũng lấy được không ít tin tức ở Yêu tộc, Những chuyện này, Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên cũng biết.”
Vừa nói, Tô Tín liền nói chuyện liên quan đến Nhân Hoàng cho Đại Thiên Ma Tôn, song nói đến Cửu Cực Quy Nhất liền dừng lại.
Bên kia, sau khi Đại Thiên Ma Tôn nghe xong cau mày nói: “Nếu thật là thế thì chuyện này đúng là giống phong cách lão già Nhân Hoàng đó.
Chỉ có điều, hắn tính toán sâu đến thế. Thậm chí chuyện của cả vạn năm sau cũng đã tính toán đến? Nhưng nếu quả thực như vậy thì chúng ta lấy cái gì đấu với lão già Nhân Hoàng?
Theo cách giải thích của ngươi, Nhân Hoàng đã đạt đến đỉnh cao Thông Thiên cảnh, chỉ thiếu chút nữa là đã vượt qua cảnh giới này. Sau khi Tiên Vực dung hợp với Hạ giới, thiên địa hòa về lại một thể, hoàn toàn toàn vẹn, khi đó Nhân Hoàng cũng hẳn hoàn toàn vượt qua, trở thành người ngang hàng với Nhân Tổ và Yêu Hoàng thời Thái Cổ. Chúng tà trừ việc chờ chết ra thì còn có thể làm gì?”
Trong mắt Tô Tín lộ ra vẻ tinh mang, nói: “Dĩ nhiên không thể chờ chết. Trên thực tế không ai bằng lòng đi chờ chết cả.
Bắc Địa Long Vương kia đã từng đề nghị ta dùng một cách để đạt đến cảnh giới của Nhân Hoàng. Mà bây giờ ta cũng phát triển theo hướng này. Bây giờ nhìn lại, vẫn có một chút hiệu quả.”
“Phương pháp gì?” Đại Thiên Ma Tôn hỏi.
Đến khi Đại Thiên Ma Tôn hỏi ra những lời này, Tô Tín mới chậm rãi nói chuyện Cửu Cực Quy Nhất cho Đại Thiên Ma Tôn nghe, bổ sung đầy đủ mọi chuyện cho Đại Thiên Ma Tôn.
Mà Đại Thiên Ma Tôn nghe Tô Tín nói xong, hắn thoạt tiên khiếp sợ, nhưng sau cùng lại lộ ra vẻ cười như không cười.
“Tô Tín, ngươi đang muốn bẫy ta à? Có điều, ngươi cho rằng bổn tôn ngu ngốc à?” Nói ra câu sau cùng, thần sắc của Đại Thiên Ma Tôn đã trở nên vô cùng âm trầm.
Vào thời thượng cổ, Đại Thiên Ma Tôn không giỏi chuyện tính kế tới lui này. Có điều, thế cũng không có nghĩa là hắn ngu ngốc.
Đến khi Tô Tín nói xong chuyện, Đại Thiên Ma Tôn nhất thời biết đây là chuyện gì rồi.
Nếu như Tô Tín mới vào đã đề cập đến chuyện Cửu Cực Quy Nhất với Đại Thiên Ma Tôn, nói muốn thiên cơ trên người hắn, Đại Thiên Ma Tôn đảm bảo sẽ đuổi Tô Tín ra ngoài ngay.
Hắn cũng không phải là Thánh mẫu ngu ngốc, vì cái gọi là cứu thiên hạ mà có thể chí công vô tư dâng sức mạnh của mình ra được.
Nhưng bây giờ, Tô Tín kể chuyện lộn xộn không đầu đuôi với Đại Thiên Ma Tôn một lượt, dùng sức mạnh vượt qua phần lớn sức mạnh Thông Thiên mà hắn có được khiêu khích sự tò mò và chú ý của Đại Thiên Ma Tôn. Sau đó, nói cho Đại Thiên Ma Tôn nghe về mưu đồ của Nhân Hoàng, để hắn nảy sinh cảm giác lo lâu. Cuối cùng, lúc này Tô Tín mới nói cách giải quyết ra. Đến lúc này, Đại Thiên Ma Tôn đã không thể thẳng mặt đuổi người.
Tô Tín lắc đầu nói: “Ma Tôn đại nhân, ngươi dĩ nhiên không ngốc. Đây chẳng qua là một cách nói chuyện mà thôi. Nếu ta không nói như vậy, e là Ma Tôn đại nhân cũng sẽ không nghe ta nói nhiều như vậy.
Huống chi những điều ta nói, Ma Tôn đại nhân có thể phân biệt được thật, giả. Thiên hạ hiện tại trừ ta, đã không ai có thể chế ngự được Nhân Hoàng rồi!”
Đại Thiên Ma Tôn cười lạnh nói: “Ngươi tự tin như vậy? Ngươi cũng không biết lúc còn ở thượng cổ Nhân Hoàng mạnh mẽ đến nhường nào. Nhìn Phật Đà bây giờ mà xem. Nhìn Đạo Tổ bây giờ mà xem, không phải cũng thần phục dưới quyền lực của Nhân Hoàng hay sao? Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn có thể sánh vai với Nhân Hoàng?”
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Vì sao ta không thể sánh vai cùng Nhân Hoàng? Vì sao ta không thể vượt qua hắn?
Hiện, con đường ta đi đã hoàn toàn khác với Nhân Hoàng ngày trước.
Ở bên trong, ta đã mài giũa bản thân đến trình độ viên mãn cực hạn. Mượn dùng Yêu tộc lực mà ngưng luyện thân thể mình thành hoàn mỹ không trầy trật gì như Yêu tộc.
Bên ngoài, ta tập hợp tất cả thiên cơ Thông Thiên, đạt đến Cửu Cực Quy Nhất, hoàn toàn nắm thiên địa lực trong tay.
Con đường này, Yêu tộc chưa từng đi. Nhân tộc cũng chưa từng đi. Nội tu tự thân. Ngoại nắm giữ thiên địa. Thành tựu tương lai của ta vì sao lại kém hơn Nhân Hoàng cho được?”
Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng vào Đại Thiên Ma Tôn, thấp giọng nói: “Ngươi giao thiên cơ cho ta. Nhân Hoàng ta sẽ chặn. Trước đó chính ngươi cũng thừa nhận cách giải thích của ta, dựa vào tu tự thân mà tấn thăng Thông Thiên còn mạnh hơn là dựa vào việc trộm thiên cơ. Khi đó, ngươi cũng càng có thể đến được mức tột cùng.
Như vậy xem ra, Ma Tôn đại nhân ngươi không hề tổn thất chút nào. Sao lại không làm chứ?”
Đại Thiên Ma Tôn thấp giọng nói: “Nhưng nếu ngươi thất bại thì sao?”
Tô Tín ngay tức khắc vung tay lên, lạnh lùng nói: “Không có nhưng gì! Thất bại chính là chết! Thực lực của Nhân Hoàng thì Ma Tôn đại nhân ngươi cũng biết rồi! Một khi thất bại, Tiên Vực dung hợp cùng Hạ giới, Nhân Hoàng vượt qua cảnh giới kia thì chúng ta đều phải chết!
Hơn nữa, trừ ta ra, toàn bộ giang hồ không còn ai có thể ngăn cản Nhân Hoàng được. Đạo Tổ không được. Phật Đà cũng không được!
Với lại, Ma Tôn đại nhân, ta tự mình đến tìm ngươi thương lượng, chuyện này là tuyệt đối có thành ý. Ví như bên phía Phật Đà ta căn bản sẽ không đi. Thiên cơ trên người hắn ta không tính đi thuyết phục, chỉ có thể giành lấy.”
Trong mắt Đại Thiên Ma Tôn lộ vẻ hơi do dự. Tô Tín nói một tràng như thế cũng sắp khuấy loạn tâm cảnh của hắn rồi.
Trên thực tế, nếu Tô Tín nói đúng như những gì đã nói với Thích Đạo Huyền, khuyên giải một phen. Với tính cách của Đại Thiên Ma Tôn cũng nhất định không đồng ý.
Nhưng bây giờ Tô Tín đảo thứ tự câu chuyện, hơn nữa còn bay ra tư thái ưu việt như vậy, Đại Thiên Ma Tôn ngược lại phân vân.
Đối phó với hạng người nào thì dùng phương thức nấy. Đối phó với Thích Đạo Huyền, Tô Tín cư xử thành thật, bởi Thích Đạo Huyền không có dã tâm!
Sức mạnh Thông Thiên cảnh không phải dễ mà có được. Muốn từ bỏ cũng càng không dễ dàng.
Mặc dù Đại Thiên Ma Tôn biết, những điều Tô Tín nói hết hơn phân nửa đều là sự thận, song muốn hắn cứ dễ dàng ra quyết định như vậy thì thật không đơn giản.
Nhưng vào lúc này, cửa đại điện bỗng nhiên bị gõ, Đại Thiên Ma Tôn nhíu mày một cái, nói: “Vào đi.”
Lữ Trường Khanh mang theo vẻ mặt cổ quái đi tới, Đại Thiên Ma Tôn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lữ Trường Khanh lắc lắc đầu, nói: “Không phải Ma đạo chúng ta xảy ra chuyện, mà là bên phía Tô đại nhân gặp chuyện. Ngay mới vừa rồi, Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực đưa tin ra bên ngoài, nói muốn ước chiến với Tô đại nhân ngươi. Đoán chừng bây giờ Tây Bắc Đạo của Tô đại nhân hẳn cũng nhận được tin rồi.”
Đại Thiên Ma Tôn kinh ngạc nhìn Tô Tín, nói: “Ngươi lại chọc đến Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực?”
Tô Tín mặt đầy vẻ nghi ngờ, nói: “Từ lần trước sau khi giúp Thích Đạo Huyền tìm đệ tử xong ta liền ngay lập tức bế quan hơn ba năm. Nào có thời gian đi tìm Vương Cửu Trọng gây sự chứ? Hắn muốn ước chiến với ta là vì lý do gì đây?”
Lữ Trường Khanh cũng đầy vẻ khó hiểu, nói: “Không có lý do gì. Vũ Thiên Vực nói với bên ngoài là muốn ước chiến với Tô đại nhân ngươi, hỏi Tô đại nhân có đồng ý hay không?”
Trên mặt Tô Tín lộ ra vẻ hiểu rõ: “Nếu là như vậy thì đúng là phù hợp với tính cách của Vương Cửu Trọng. Hắn ước chiến với ta thì không cần lý do gì. Chỉ là vì muốn đánh với ta một trận mà thôi."
Song vào lúc này, trong mắt Đại Thiên Ma Tôn lộ ra một tia tinh mang, hắn nói với Lữ Trường Khanh: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Sau khi Lữ Trường Khanh ra ngoài, hắn mới trầm giọng nói với Tô Tín: “Tô Tín, ngươi hẳn biết sức mạnh Thông Thiên cảnh có ý nghĩa gì với ta. Sức mạnh này ta sẽ không dễ dàng giao ra như vậy. Không tới thời khắc cuối cùng, ta không có cách nào giao nó ra được.
Ngươi muốn Cửu Cực Quy Nhất, được. Ngăn trước mặt ngươi hãy còn hai ngọn núi lớn là Phật môn và Đạo môn, còn cả vị nhận được cơ duyên truyền thừa của Vũ Tổ Vương Cửu Trọng.
Lúc ngươi đối phó với bọn họ, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Nếu ngươi có thể lấy được thiên cơ trên người bọn họ thì chứng tỏ Tô Tín ngươi là chí cường trên giang hồ. Thiên mệnh thuộc về ngươi. Ta cũng sẽ không làm khó ngươi, ta sẽ chủ động giao thiên cơ cho ngươi.
Ngược lại, nếu ngươi bị đánh bại trong tay bọn họ thì cũng chẳng có gì đáng nói nữa. Ngươi thấy thế nào?”
Cam kết này của Đại Thiên Ma Tôn với Tô Tín mà nói đã đủ rồi. Trong mắt Tô Tín cũng lộ ra một tia tinh mang, nói: “Được. Chỉ mong Đại Thiên Ma Tôn sẽ giữ lời cam kết. Hai chúng ta hợp tác đã mấy lần, ta cũng không muốn cuối cùng lại trở mặt động thủ với ngươi.”
Đại Thiên Ma Tôn cười lạnh một tiếng, nói: “Yên tâm đi. Tô Tín ngươi nói lời giữ lời, bổn tôn đây cũng không phải loại người bội tín.”
Tô Tín liền ngay lập tức xoay người rời đi nói: “Vừa hay bây giờ Vương Cửu Trọng cho ta một chiến thư. Ta sẽ đi gặp hắn, lấy thiên cơ trong tay hắn trước rồi tính!”
Vương Cửu Trọng ước chiến với Tô Tín lần này, với Tô Tín mà nói chính là giúp hắn một lần.
Bây giờ, Tô Tín với Phật Đà đã là một ngoài sáng, một trong tối. Phật Đà là ngoài sáng. Tô Tín là trong tối.
Tô Tín biết Phật Đà đang nghĩ gì, cũng biết Phật Đà đang làm gì. Nhưng Phật Đà không biết Tô Tín đang suy nghĩ gì, Tô Tín muốn làm gì.
Từ lúc mới bắt đầu, Tô Tín đã không thể hiện tính công kích quá lớn, không khiêu khích Phật Đà. Từ sau khi tấn thăng Thông Thiên, mỗi lần Tô Tín ra tay đều có lý do.
Lần đầu tiên là giết Khương Viên Trinh. Từ bên ngoài nhìn vào, một trong số những nguyên nhân cho việc đó là Tô Tín báo thù. Một nguyên nhân khác là vì Khương Viên Trinh thu nhận Vô Sinh lão mẫu, quá mức bành trướng, lại chủ động khiêu khích Tô Tín.
Khi Khương Viên Trinh bị giết, Phật Đà chẳng qua chỉ kinh ngạc thực lực của Tô Tín, cũng không liên tưởng đến ý định cũng như dã tâm của Tô Tín.
Mà sau này, Tô Tín giúp Thích Đạo Huyền tìm đệ tử, cái này nhìn từ ngoài vào cũng chỉ là hắn muốn giao hảo với Thích Đạo Huyền, đổi lấy một đồng minh, hoặc là ấn tượng tốt với Thông Thiên cảnh. Nào ngờ, thứ mà Tô Tín muốn, hắn cũng đã lấy được.
Lần này, Tô Tín đến tìm Đại Thiên Ma Tôn, thật ra hắn cũng không muốn động thủ. Nếu không, một khi Tô Tín ra tay mạnh bạo, mặc dù hắn chắc chắn sẽ cướp được của Đại Thiên Ma Tôn, nhưng bên phía Phật Đà nhất định sẽ sinh nghi. Vì sao Tô Tín lại động thủ với Đại Thiên Ma Tôn, kẻ không thù không oán với hắn? Mà một khi bị Phật Đà khám phá ý định của hắn, thì Tô Tín rất có thể sẽ phải đối phó với sự liên thủ hợp kích của mấy tên Thông Thiên Phật Tông, Đạo môn, thậm chí còn cả Đại Thiên Ma Tôn nữa.
Mặc dù bên phía Tô Tín còn có Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiên, nhưng chuyện diễn biến đến nước đó sẽ trở thành kết cục cá chết lưới rách. Đây cũng không phải kết cục mà Tô Tín muốn thấy được.
Bây giờ, bên phía Đại Thiên Ma Tôn đã có cam kết, không cần Tô Tín xuất thủ cường công, mà Vương Cửu Trọng lại chủ động ước chiến với Tô Tín hắn. Có thể nói, bố trí của Tô Tín lại không tìm ra được chút sơ hở nào rồi.
Dẫu sao bây giờ cũng không phải là Tô Tín lộ ra tính công kích, mà là Vương Cửu Trọng Vũ Thiên Vực chủ động ước chiến với hắn. Với tính cách của Tô Tín, hắn cường thế ứng chiến mới là bình thường. Nếu hắn lùi bước thì đó mới là kỳ quái.
Cho nên, sau khi rời Cửu Ngục Tà Ma, Tô Tín liền ngay lập tức đến Vũ Thiên Vực. Hơn nữa còn nói với Lữ Trường Khanh, để hắn giúp Tô Tín truyền chuyện này vào giang hồ. Mà Tô Tín cũng để lại tin cho bọn người Hoàng Bỉnh Thành, nói bọn họ cũng truyền tin này ra, gây càng lớn càng tốt, muốn khiến cho cả giang hồ cùng biết, Vương Cửu Trọng ước chiến Tô Tín, mà Tô Tín cũng quả quyết ứng chiến!
Trong một thời gian ngắn, tin tức này đã truyền khắp giang hồ. Sau khi nghe được tin này, Phật Đà chẳng qua chỉ nhíu mày một cái, cũng không xen vào nữa.
Phật Đà rất quen thuộc với Vũ Tổ của ngày trước. Mặc dù ban đầu, Vũ Tỗ chết trong tay Phật Đà và Đạo Tổ, nhưng cái này thuần túy là vì tranh đạo thống. Thật ra, Phật Đà vẫn rất kính nể cố chấp của Vũ Tổ ở trên võ đạo.
Bây giờ, Vương Cửu Trọng không phải Vũ Tổ. Hắn cùng lắm cũng chỉ coi như là người thừa kế của Vũ Tổ mà thôi. Có điều, trên một số phương diện, hắn rất giống với Vũ Tổ.
Cứ như bây giờ, Vương Cửu Trọng căn bản không cần lý do gì, cũng không cần cân nhắc những chuyện rắc rối gì. Hắn chỉ muốn đánh một trận với Tô Tín, chỉ đơn giản vậy thôi.
Mà Tô Tín ứng chiến cũng rất bình thường. Với tính cách của Tô Tín, đối mặt với chuyện này hắn sẽ lùi bước à? Ứng chiến mới là lựa chọn tốt nhất.
Lúc này, bên trong Vũ Thiên Vực, Tư Mộ Hàn mặt đầy vẻ không biết làm sao, đã lo lắng sắp nổ tung đầu rồi.
Dạo trước, Vương Cửu Trọng đều trong trạng thái bế quan, nhưng sau khi xuất quan, lúc này nghe được chuyện Tô Tín giao thủ một chiêu với Phật Đà, đánh nát một ngọn núi nhỏ thành hồ lớn, sau đó hắn liền đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn ước chiến với Tô Tín.
Biết được chuyện này, Tư Mộ Hàn liền ngay lập tức ngăn cản. Hơn nữa, còn nói với Vương Cửu Trọng một đống quan hệ lợi hại, nhân quả trong việc này.
Hiện tại, điều quan trọng nhất của Vũ Thiên Vực bọn họ chính là an tâm phát triển. Chuyện ước chiến với Tô Tín, Vũ Thiên Vực bọn họ chẳng có được chỗ nào tốt. Chẳng may Vương Cửu Trọng đánh với Tô Tín đến mức đánh ra chân hỏa, thì bất kể là Vương Cửu Trọng trọng thương hay Tô Tín trọng thương, với đôi bên mà nói cũng không tốt chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận