Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1508 - Nhạc Đông Lưu

Nhạc Đông Lưu
Còn một loại là mặc dù biết mình đã không có tu vi tấn thăng Chân Vũ nhưng bọn họ còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Võ giả Dương Thần cảnh như vậy sẽ dùng bí pháp tiến hành bế quan, cố giảm bớt số lần xuất thủ, tu thân dưỡng tính, dùng cách này để hòng đạt mục đích kéo dài tuổi thọ.
Tuy nhiên cách này chỉ thích hợp với Thiếu Lâm Tự hay mấy tông môn lớn như Tạo Hóa Đạo môn vậy thôi. Với ngoại giới thì những tông môn này có võ giả Dương Thần cảnh ở thời kì đỉnh phong chống đỡ rồi. Bọn họ chỉ phụ trách việc làm uy hiếp sau cùng là đủ.
Còn một loại cuối cùng chính là giống như Thái Tam Nguyên. Bọn họ xuất thân dân gian, không có mục tiêu cố định. Tất cả những việc họ làm chỉ là vì lợi ích và an toàn của bản thân.
Trước mắt, chuyện Tô Tín làm đã uy hiếp đến an toàn của hắn. Thái Tam Nguyên không thể không suy nghĩ sâu xa một phen.
“Tô đại nhân, ngươi cố ý đến tìm ta, chuyện này thì ta được lợi gì?” Thái Tam Nguyên hỏi.
Nghe vậy, khóe miệng Tô Tín lộ ra nụ cười châm biếm.
Hắn không sợ Thái Tam Nguyên ra điều kiện. Hắn chỉ sợ Thái Tam Nguyên không ra điều kiện.
Trước mắt, nếu Thái Tam Nguyên hỏi có thể cho hắn được cái gì thì hiển nhiên đã động lòng.
Tô Tín trầm giọng nói: “Thủ hạ của ta sẽ đơn độc thành lập một Tây Bắc quân cung phụng đường, chỉ cần Thái trang chủ gia nhập dưới quyền ta, thân phận sẽ là Trưởng lão cung phụng đường. Tài nguyên tu luyện cũng sẽ được phân theo điều kiện của Phó Tổng quản Ám Vệ.”
Thái Tam Nguyên nhíu mày một cái, nói: “Nếu như vậy thì ta trực tiếp nhờ cậy triều đình không phải tốt hơn sao? Đãi ngộ của triều đình dành cho Hoàng thất cung phụng đường còn hơn Tô đại nhân ngươi nhiều.”
Tô Tín vuốt tay, nói: “Dĩ nhiên có thể. Song, Thái trang chủ phải suy nghĩ cho kỹ. Một khi gia nhập vào Hoàng thất cung phụng đường thì đại diện cho việc ngươi đã là người của triều đình. Dù cho ngươi có là võ giả Dương Thần cảnh thì cũng phải nghe lệnh triều đình.
Hoàng thất cung phụng đường hoặc trú đóng trong Thịnh Kinh thành, hoặc trú đóng ở ranh giới Đông Tấn, Kim Trướng Hãn Quốc, các nước như vậy mà đợi lệnh, không thể dễ dàng rời đi. Đây là cái giá.
Tất nhiên cũng có ngoại lệ. Chẳng hạn người có thực lực như Kha Yển Nguyệt dĩ nhiên coi thường quy định này, muốn đi đâu thì đi. Triều đình cần hắn phải thông báo trước, hỏi hắn có thời gian hay không.
Thái trang chủ nếu tự nhận mình có thực lực như Kha Yển Nguyệt thì hoặc đi đòi đãi ngộ như vậy với triều đình, hoặc là có thể chịu đựng ràng buộc của triều đình, thế thì dĩ nhiên việc trực tiếp gia nhập vào Hoàng thất cung phụng đường của triều đình có lợi hơn.”
Thái Tam Nguyên nghi ngờ, nói: “Ta gia nhập dưới trướng Tô Tín ngươi thì có thể đảm bảo được tự do tuyệt đối?”
Tô Tín gật gật đầu nói: “Dĩ nhiên có thể. Ta vốn xây dựng Tây Bắc đạo này như căn cơ của mình cho nên sẽ không phái Thái trang chủ ngươi đến chỗ khác.
Huống chi, từ trước đến giờ ta thích dùng mưu rồi mới động. Lực lượng của ta chỉ có một chút như vậy, dĩ nhiên cũng sẽ không phân tán ra phòng thủ rồi.”
Thái Tam Nguyên thở dài một cái, trầm giọng hỏi: “Tô đại nhân, sự lựa chọn này không phải là chuyện nhỏ. Một khi ta đồng ý thì sẽ không còn cơ hội quay đầu lại nữa.
Cho nên ta hỏi ngươi thêm một lần nữa. Ngươi thực sự chắc chắn có thể có được địa vị ngang với các dị tộc Tây Bắc đạo kia à?”
Tô Tín cười cười nói: “Lời Tô Tín nói chắc như đinh đóng cột. Huống chi Tây Bắc đạo này còn là đất phong của ta. Ta cũng không quen việc im hơi lặng tiếng ở đất phong của mình!”
Cuối cùng, Thái Tam Nguyên cũng đồng ý gia nhập vào dưới quyền Tô Tín, trở thành Tây Bắc quân cung phụng. Đây là điều mà Tô Tín đã đoán trước.
Tô Tín rất nắm bắt được lòng người. Hắn chỉ từng hợp tác với Thái Tam Nguyên có một lần, kết hợp với tài liệu thì Tô Tín coi như cũng hiểu được tương đối tính cách của Thái Tam Nguyên.
Người này là con cáo già trong giang hồ, làm người không từ thủ đoạn, nhưng chưa đến trình độ âm ngoan không biết ranh giới.
Bám lợi tránh hại đã là bản năng của Thái Tam Nguyên, thế nên chẳng cần Tô Tín khuyên nhủ nhiều, chỉ cần hắn nói hết thảy quan hệ lợi hại với Thái Tam Nguyên thì Thái Tam Nguyên dĩ nhiên sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Dĩ nhiên, quan trọng trong này vẫn là thân phận địa vị và thực lực của Tô Tín.
Trước mắt, chuỗi chiến tích chói lòa của Tô Tín nào là Tiết Độ Sứ Tây Bắc đạo, Đại Tổng quản Ám vệ, những cái này cũng biểu hiện một chút thái độ rằng triều đình sẽ cho Tô Tín tự do tối đa, chỉ cần hắn nắm được Tây Bắc đạo thì hắn chính là Tây Bắc vương!
Dĩ nhiên, lúc Tô Tín mới đến Tây Bắc đạo chuyện này bị người ta xem như là trò cười. Chỉ có điều, hai chiến tích kinh người của Tô Tín truyền tới khiến toàn bộ Tây Bắc đạo bây giờ không còn ai coi hắn là trò đùa nữa.
Ít nhất, Thái Tam Nguyên tự biết mình. Hắn tuyệt không địch lại Chung Ly Viêm. Tô Tín có thể một mạch áp chế Chung Ly Viêm đến chết. E là trong vòng mười chiêu, Thái Tam Nguyên hắn cũng đi đời trong tay Tô Tín.
Mặc dù trước đó bọn họ còn từng sánh vai tác chiến nhưng điểm tốt nhất của con người Thái Tam Nguyên đó là biết mình. Hắn đi theo Tô Tín, không hề mất mặt.
“Đại nhân, bây giờ ngươi có tính lôi kéo Kế Vô Nguyệt và Nhạc Đông Lưu về không?”
Chương 1509 - Nhạc Đông Lưu (2)
Nhạc Đông Lưu (2)
Thái Tam Nguyên cũng rất thức thời. Mới vừa gia nhập vào dưới quyền Tô Tín đã tự động đổi lời, gọi Tô đại nhân thành hai chữ “đại nhân” hết sức gần gũi.
Hơn nữa, Thái Tam Nguyên không cần nghĩ cũng biết, Tô Tín mở miệng mời chào hắn thì nhất định sẽ không buông tha hai tên cường giả khác là Kế Vô Nguyệt và Nhạc Đông Lưu.
Ba người bọn họ đều là biểu tượng của tán tu ở cả Tây Bắc đạo. Chỉ cần có thể chiêu mộ ba người này về dưới quyền thì như vậy những võ giả tán tu khác cũng không cần chờ Tô Tín tự mình mời chào, họ thậm chí sẽ đích thân đến nương nhờ.
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Ta có ỹ nghĩ này. Thái huynh, ngươi quen biết bọn họ nhiều năm. Với tính cách của hai người bọn họ hẳn ngươi rất hiểu. Cơ may lôi kéo được bọn họ có lớn không?”
Nếu đã là người mình thì Tô Tín cũng không gọi “Thái trang chủ” nữa mà đổi thành “Thái huynh” tương đối gần gũi.
Thái Tam Nguyên cười ha ha, nói: “Đại nhân cho là hai người này ai dễ mời chào hơn?”
Tô Tín nói: “Hẳn là Kế Vô Nguyệt. Nhạc Đông Lưu tính cách cứng rắn, hết sức khó nói.”
Thái Tam Nguyên lắc lắc đầu nói: “Tô đại nhân nghĩ vậy là sai rồi. So với Nhạc Đông Lưu thì Kế Vô Nguyệt mới là người khó nói chuyện nhất.
Con người Nhạc Đông Lưu mặc dù cứng ngắc nhưng là chuẩn kiếm tu. Mặc dù người này không có tình người nhưng ta biết, hắn với kiếm đạo có một kiểu cố chấp rất khác biệt.
Phụ thân của Nhạc Đông Lưu chính là đệ tử Kiếm Thần sơn ngày xưa. Có điều tu vi bị phế mà hắn lại không cam lòng dưỡng lão ở Kiếm Thần sơn cho nên mới đến Tây Bắc đạo.
Từ nhỏ, Nhạc Đông Lưu đã được phụ thân hắn đào tạo theo cách thức ở Kiếm Thần sơn. Thậm chí, cách suy nghĩ của Nhạc Đông Lưu cũng chẳng khác đệ tử Kiếm Thần sơn là bao. Cho nên chỉ cần Tô đại nhân có thể dùng kiếm đạo thuyết phục được Nhạc Đông Lưu, thêm vào chút thủ đoạn, thì việc thu phục được Nhạc Đông Lưu không phải là vấn đề.”
Tô Tín sáng tỏ, gật đầu một cái. Hóa ra Nhạc Đông Lưu có xuất thân như vậy. Điểm này Tô Tín thực không tra ra được.
Chẳng trách lần đầu tiên Tô Tín trông thấy Nhạc Đông Lưu đã cảm thấy khí chất trên người hắn khá quen thuộc. Hóa ra phụ thân của Nhạc Đông Lưu là người Kiếm Thần sơn, khí chất trên người hắn cũng giống với Kiếm Thần sơn nhất mạch tương truyền.
Thái Tam Nguyên tiếp tục nói: “Còn về phần Kế Vô Nguyệt. Mặc dù lúc trẻ ta và hắn từng học võ ở Đại Tuyết Sơn, nhưng người này tính cách hỉ nộ vô thường, căn bản không cách nào nắm giữ được. Thậm chí có lúc ngay cả ta cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hơn nữa, mấy ngày gần đâu ta khuyên Tô đại nhân hay là đừng quấy nhiễu Kế Vô Nguyệt. Bách Hoa cốc của hắn có kỳ hoa sắp nở. Khoảng thời gian này hàng năm hắn sẽ ở trong Bách Hoa cốc trông nom mấy thứ vô dụng đó của hắn. Ai đến cửa xin gặp hắn cũng không tiếp. Chọc tới hắn thì có khi hắn sẽ động thủ với ngươi.
Thế nên, khoảng thời gian này, chúng ta tạm thời đừng quấy rầy hắn thì tốt hơn. Khi nào hắn chăm mấy bông hoa vô tích sự đó xong, tâm tình tốt rồi thì chúng ta hãy đến.”
Thái Tam Nguyên hoàn toàn không hiểu nổi hành động này của Kế Vô Nguyệt.
Nếu như mấy bông hoa quý mà Kế Vô Nguyệt chăm bẵm là linh dược các loại thì thôi, vấn đề là mấy thứ Kế Vô Nguyệt làm phần lớn là phế vật vô dụng. Chỉ được đẹp mắt chứ chẳng có tích sự gì.
Kế Vô Nguyệt đường đường là cường giả Dương Thần cảnh. Phần lớn thời gian cả ngày chỉ dùng để chăm sóc đám phế vật kia chứ không chịu đi tu luyện. Đúng là bệnh thần kinh!
“Được rồi, vậy chúng ta đi tìm Nhạc Đông Lưu trước.” Tô Tín nói.
Thái Tam Nguyên nói: “Vừa hay ta biết tên kia dạo này tiềm tu ở đâu. Ta dẫn Tô đại nhân qua.”
Hai người rời khỏi Phú Quý sơn trang của Thái Tam Nguyên mà không kinh động đến ai. Việc Tô Tín mời chào những tán tu này tạm thời hắn vẫn không muốn cho người khác biết.
Thái Tam Nguyên có Phú Quý sơn trang. Kế Vô Nguyệt có Bách Hoa cốc. Chỉ có Nhạc Đông Lưu là không có chỗ ở cố định, thường xuyên nay đây mai đó. Nhạc Đông Lưu hắn còn rất thích đến chỗ băng nguyên Đại Tuyết Sơn để mà tu luyện. Sở thích hưởng thụ kiểu này, Thái Tam Nguyên không hiểu.
Lúc này, vị trí của Nhạc Đông Lưu là ở một cánh đồng hoang vu gần Đại Tuyết Sơn. Một nửa diện tích ở đây bị băng tuyết bao phủ. Ban ngày, ánh Mặt trời hòa tan băng tuyết hình thành một cái thác nước lớn chảy từ đỉnh băng sơn xuống. Khi Tô Tín và Thái Tam Nguyên đến, Nhạc Đông Lưu đang luyện kiếm dưới thác nước.
Người hắn mặc dù ở dưới thác nước nhưng không một giọt nước nào bắn vào trên người hắn.
Hơn nữa, Nhạc Đông Lưu xuất kiếm rất chậm, động tác cũng chậm nhưng mỗi một kiếm hắn chém ra đều như mang theo nhịp điệu huyền ảo nào đó. Cứ vậy, dẫn động cả thác nước đang xối xuống kia, thay đổi hướng chảy của nó.
Lúc Nhạc Đông Lưu luyện kiếm không dùng chút chân khí nội lực nào, thậm chí ngay cả sức mạnh cơ thể hắn cũng không dùng đến.
Võ giả Kiếm Thần sơn trước tu kiếm ý. Ở Kiếm Thần sơn chỉ có võ giả luyện ra được kiếm ý thì mới coi là cấp bậc nhập môn. Trước mắt, Nhạc Đông Lưu đang luyện kiếm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận