Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1366 - Quạ đen lớn (2)

Người bị bắt tới chẳng qua là một người bình thường mà thôi. Lúc bấy giờ lại bị một đống võ giả thực lực cường đại vây quanh, đã sợ đến mức rét run, một câu cũng không nói thành lời.
Phương Cửu Nguyên nói không sai. Tuy rằng Trương Chiêu Hiển cũng chưa từng luyện qua ma pháp tinh thần, nhưng hắn thân là người Trương gia Trí Viễn đường, bí pháp tinh thần hắn cũng có nghiên cứu qua, vì vậy sau khi cẩn thận quan sát, hắn liền lập tức phát hiện, người này đã bị bí pháp tinh thần ăn mòn tâm trí, nhưng bản thân người này lại không biết gì.
Ném người bình thường đó qua một bên, ánh mắt của Trương Chiêu Hiển mang theo vẻ khiếp sợ, nói: “Bí pháp tinh thần của Bạch Liên giáo đã đến trình độ này rồi sao? Thế mà lại có thể giấu được dấu vết bí pháp tinh thần hoàn toàn được. Nếu như không phải bởi vì ta sớm biết có chuyện như vậy, thì nhìn bằng mắt thường từ xa căn bản không biết được đã bị bí pháp tinh thần ăn mòn.”
Phương Cửu Nguyên cười ha ha nói: “Cái này không tính là gì. Ngày xưa, Kim Vũ Lâm, Tổng bộ đầu Giang Nam đạo, hắn không phải là người bình thường mà là võ giả Hóa Thần cảnh, còn từng đi theo chúng ta chinh chiến. Kết quả, cũng bị đám yêu nhân Bạch Liên giáo này tẩy não thành tay sai của chúng. Độ khó của chuyện này, ngươi có thể tượng tượng được là lớn đến nhường nào.
Cho nên, tẩy não người bình thường như này với Bạch Liên giáo mà nói thì hết sức dễ dàng.”
Vũ Minh Trùng nói: "Được rồi, trước chớ thảo luận những thứ này. Nếu phát hiện được Bạch Liên giáo, chúng ta nên trực tiếp ra tay, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Mọi người gật đầu một cái, theo tin tức tìm được khu dân cư nọ, mọi người đồng loạt ra tay. Lập tức, Cương Khí cường đại tràn ngập. Đừng nói là một ngôi nhà, cứ cho là một dãy phố cũng có thể bị nổ tung trong nháy mắt.
Chỉ có điều, tiếng vang lớn truyền tới, khu dân cư nhỏ kia sụp đổ ngay, thế mà mọi người không nghe được tiếng quát mắng gì. Ngược lại là một cảnh yên tĩnh.
Mấy người trố mắt nhìn nhau. Đây là tình huống gì? Là bọn hắn tìm nhầm vị trí hay là Đà chủ của phân đà Bạch Liên giáo không có ở đây? Chỉ có mấy tên tiểu tốt nháy mắt bị họ giết chết.
Bụi mù tản đi, từng cỗ khí tức cường đại từ trên không truyền đến. Đám người Vũ Minh Trung lập tức chảy mồ hôi lạnh
Những khí tức này bất ngờ đều là Dung Thần cảnh. Hơn nữa, cái nào cái nấy đều cường đại hơn hẳn so với bọn họ.
Đặc biệt trong này vẫn còn có khí tức của võ giả Dương Thần cảnh truyền đến, điều này càng khiến cho bọn họ đổ mồ hôi hột.
Chẳng lẽ nơi này không phải là phân đà của Bạch Liên giáo mà là tổng bộ của Bạch Liên giáo hay sao?
Chỉ có điều, chờ sau khi bọn họ thấy rõ những võ giả thả khí tức kia ra, nhất thời, ai nấy đều hít vào một hơi lạnh.
Hoa phục màu đen, mặt nạ quỷ thần, Địa Phủ! Hóa ra là người Địa Phủ!
Phải biết bình thường trên giang hồ xuất hiện một vị nào là người của Địa Phủ thì đều là hiếm lạ, kết quả bây giờ lại xuất hiện một đống người, loại xác suất này so với rút thăm trúng thưởng còn khó hơn.
Tô Tín đi ra lạnh lùng nói: "Người của triều đình? Ha ha, mông của Đại Chu các người lau cũng không sạch. Bây giờ còn tới làm hỏng chuyện của Địa Phủ chúng ta? Các người đang ngại mệnh của Đại Chu quá dài à?”
Vĩ Minh Trùng đã hoang mang rồi. Hắn thật sự không có kinh nghiệm xử lí chuyện như này. Ai nào ngờ chuẩn bị tới đánh Bạch Liên giáo, kết quả lại thành đánh ra một đống cường giả Địa Phủ đâu?
Phương Cửu Nguyên đứng bên cạnh thầm mắng một tiếng. Hắn vội vàng đứng ra giải thích: “Sở Giang Vương đại nhân, nghe ta nói trước đã, đây là hiểu lầm! Chúng ta vì Bạch Liên giáo mà đến, nào biết chư vị ở đây đâu?”
Tô Tín hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn ta trăm cay nghìn đắng mới tìm được Thượng Cổ trận đồ rơi vào trong tay của Bạch Liên giáo. Kết quả đang chuẩn bị xem xét lại bị các ngươi ra tay hủy diệt! Bây giờ ngươi nói với ta là hiểu lầm? Hay là nói người của triều đình các ngươi có mắt như mù, ngay cả đối thủ là ai cũng không làm cho rõ được? Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội. Mấy người vừa mới xuất thủ, mỗi người để lại một cánh tay. Còn không thì tự mà gánh hậu quả!”
Sắc mặt đám người Phương Cửu Nguyên nhất thời biến đổi. Mặc dù bọn họ đều là Dung Thần cảnh, sức hồi phục cường hãn kinh người, nhưng có cường hãn cỡ nào cũng không thể mọc lại cánh tay gãy được.
Sở Giang Vương này mở miệng đòi một cánh tay của bọn họ, đây quả thực là muốn phế một nửa võ công của bọn họ!
Vì vậy, Phương Cửu Nguyên không nói hai lời, quát thét lên một tiếng chói tai: “Chạy!”
Nói xong, đám người Vũ Minh Trùng răm rắp xoay người đào tẩu, không chút nào để ý kiêng kị thể diện của võ giả Dung Thần cảnh hay mặt mũi của quan lớn triều đình gì nữa.
Thực lực của người trong Địa Phủ bọn họ biết rõ. Dù chỉ là một người trong số đó thôi, bọn họ cũng chưa chắc thắng chứ đừng nói gì là nhóm người trước mắt này đây.
Quan trọng nhất là ở đó vẫn có một người Dương Thần cảnh. Gắng gượng động thủ là tìm chết. Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể co giò chạy.
Còn những võ giả Tiên Thiên cảnh kia có giữ được mạng trong tay cường giả Địa Phủ hay không thì bọn họ cũng không cần quản nhiều đến thế. Bọn họ cho rằng, cường giả Điạ Phủ khinh thường việc tàn sát võ giả Tiên Thiên cảnh cỏn con.
Tô Tín hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không truy kích, chẳng qua là lạnh lùng nói ở phía sau bọn họ: "Hòa thượng chạy được miếu không chạy được, chuyện này các ngươi sớm muộn đều phải cho Địa Phủ ta một câu trả lời!"
Đám người Phương Cửu Nguyên đều cảm giác được trong lòng run lên, nhưng động tác cũng không dừng, chạy còn nhanh hơn trước.
Chương 1367 - Muốn một công đạo
Đám người Phương Cửu Nguyên chật vật trốn về Thịnh Kinh thành. Mọi người thở dài một hơi, Trương Chiêu Hiển cau mày nói: “Vì sao người Địa Phủ không đuổi theo?”
Tất cả mọi người nhìn hắn một cái, hắn ta có ý gì đây chứ? Người của Địa Phủ phải đuổi theo giết thì hắn mới thấy dễ chịu?
Lâu Toàn Chung ngừng một lát, nói: “Dẫu sao chúng ta cũng là trọng thần triều đình. Người của Địa Phủ cũng không dám làm quá mức. Nếu như bọn họ dám đụng đến chúng ta thì đó chính là công khai khiêu chiến với triều đình.”
Trương Chiêu Hiển không nói nhiều nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác không đúng.
Theo những gì hắn biết, Địa Phủ không phải là bên biết ngại chuyện.
Người khác có thể sẽ cố kỵ với triều đình, nhưng Địa Phủ thì không.
Tứ Đại Thần Bộ trước kia của Lục Phiến Môn, “Cửu Dực Hỏa Hoàng” Lưu Phượng Vũ là chết trong tay của Địa Phủ.
Bây giờ địa vị đám người này cũng không cao hơn so với Lưu Phượng Vũ ở chỗ nào. Địa Phủ có cái gì mà không dám giết?
Cả đám về tới phủ Thái tử, Cơ Ngôn Tú trông thấy bọn họ trở về, lập tức cười lớn, ra ngoài nghênh đón, hỏi: “Chư vị nhanh như vậy đã về rồi à? Xem ra lần hành động đầu tiên của Long Ảnh quân rất thuận lợi nhỉ?”
Mọi người ở đó đều lúng túng, không một ai lên tiếng.
Lúc này, Cơ Ngôn Tú cho dù có ngốc cũng có thể nhìn ra có gì không đúng, hắn liền vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?”
Mọi người liếc nhau, vẫn là Lâu Toàn Chung kể hết những việc đã xảy ra. Ngay lập tức, sắc mặt của Cơ Ngôn Tú trầm xuống.
Hắn chính là sợ điểm đó. Công lao thì không thấy, mà đã thành trò cười cho thiên hạ.
Ôn Dục đứng bên cạnh Cơ Ngôn Tú bĩu môi. Hắn cũng biết kết quả sẽ là thế này.
Điện hạ vẫn có hơi nóng lòng thành sự rồi. Long Ảnh quân mới thành lập được có vài ngày. Huấn luyện cũng chưa được buổi nào đã kéo ra ngoài thực hiện nhiệm vụ. Căn bản, chúng vẫn là đám ô hợp.
Hơn nữa, mấy tên thủ lĩnh dẫn đầu này cũng xuất thân từ giang hồ, chỉ có mình Phương Cửu Nguyên là võ giả xuất thân Lục Phiến Môn chính thống. Thế mà còn không phải là chủ sự. Kết quả bây giờ là đã đoán được trước.
Cơ Ngôn Tú muốn khiển trách những người này một chút, trách bọn họ không điều tra rõ ràng mà đã động thủ.
Nhưng mấy người đó đều là tâm phúc của hắn, Cơ Ngôn Tú cũng không muốn quá căng thẳng với bọn họ, cho nên chỉ nói một câu không nặng không nhẹ: “Được rồi, lần sau chú ý chút. Đừng có thấy chuyện gì là cũng nhao hết lên thế.”
Mọi người ở đây ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Song, lúc này một tên thị vệ phủ Thái tử vội vã đi tới, nói: “Điện hạ! Cường giả Dương Thần cảnh Hậu Thổ ở Địa Phủ dẫn một đám võ giả đến Thịnh Kinh thành, nói là muốn đòi một cái công đạo! Bây giờ đang giằng co với ba người Cơ Huyền Viễn đại nhân, Lâm Tông Việt đại nhân, Thiết Chiến đại nhân. Cơ Huyền Viễn đại nhân bây giờ chỉ đích danh Thái tử ngài qua đó.”
Sắc mặt của Cơ Ngôn Tú và đám người Phương Cửu Nguyên nhất thời biến đổi.
Bọn họ còn nhớ Sở Giang Vương của Địa Phủ kia có nói phải cho Địa Phủ một câu trả lời. Khi đó họ còn không rõ lắm. Hóa ra Sở Giang Vương này lại chờ bọn họ ở đây!
Cơ Ngôn Tú hung hăng liếc nhìn bọn họ, lạnh giọng: “Đi cùng ta qua đó!”
Trước đó một khắc, cửa Thịnh Kinh thành đã kín bưng không còn chỗ trống. Hậu Thổ dẫn theo Tô Tín và một đám võ giả Địa Phủ trực tiếp đối mặt với Cơ Huyền Viễn và các cường giả Đại Chu khác, khí thế không suy yếu chút nào.
Bởi vì có Thiết Chiên, Lâm Tông Việt, mấy người quen ở đây cho nên Tô Tín cũng không nói gì nhiều, chẳng qua chỉ đứng phía sau, thả khí thế của mình ra làm nền.
Dù sao hôm nay bọn họ tới để diễn trò. Nhân vật chính cũng không phải là hắn mà là đám người Hậu Thổ rảnh rỗi nhàm chán muốn thư giãn kia.
Đám người Cơ Huyền Viễn rất đau đầu. Khoảng thời gian này, chuyện của Cơ Hạo Điển cũng đủ khiến họ tâm phiền ý loạn rồi. Kết quả, lúc đầu Địa Phủ này ở Quan Thiên Yến không xuất hiện, bây giờ lại ló đầu ra, còn nghênh ngang như vậy, thật sự cho là Đại Chu dễ bị bắt nạt hay sao?
Cho nên, Cơ Huyền Viễn lạnh lùng nói: “Lúc trước ở Quan Thiên Yến, Tiêu gia lão tổ Tiêu Thiên Ngạo xuất thủ, lão tổ Ứng Thiên Qua của Danh Kiếm sơn trang cũng xuất thủ. Phương trượng Huyền Khổ của Thiếu Lâm Tự cũng xuất thủ. Ngay đến cả Lý Bá Dương của Tạo Hóa Đạo Môn cũng xuất thủ. Nhưng thế thì sao? Đại Chu ta đây vẫn dám chiến hết!
Địa Phủ các ngươi mạnh, đúng, không sai. Nhưng nếu muốn khiêu khích tôn nghiêm của Đại Chu ta thì vẫn chưa đủ đâu! Có bản lĩnh thì cho Địa Tạng vương ra tay! Cùng lắm là đánh một trận! Ta lại muốn xem thử trên giang hồ này có ai muốn là kẻ địch với Đại Chu ta!”
Lần này Cơ Huyền Viễn thực sự nổi giận. Vốn dĩ Quan Thiên Yến kia có rất nhiều môn phái liên thủ đánh đến Thịnh Kinh thành, cái này cũng đủ khiến Đại Chu bọn họ mất hết mặt mũi. Tuy rằng Cơ Hạo Điển không chết trong tay bọn họ, nhưng mất mặt là không tránh khỏi.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, cơn phong ba Quan Thiên Yến còn chưa qua, người Địa Phủ lại đến đây tìm phiền toái. Thật đúng là cho rằng Đại Chu bọn họ là bùn đất, ai cũng có thể đạp lên à?
Chương 1368 - Muốn một công đạo (2)
Hậu Thổ giọng nói lành lạnh, thản nhiên nói: “Cơ Huyền Viễn, đừng làm như thể chỉ có mình Đại Chu các ngươi là chịu thiệt. Lần này, Địa Phủ chúng ta đến là để đòi công đạo!”
Ba người Cơ Huyền Viễn lập tức sững người. Nghe Hậu Thổ nói vậy hình như là có ẩn tình gì?
Chẳng qua hình như có chút không đúng lắm. Đại Chu bọn họ đến cả việc của mình còn lo chưa xong, nào có lòng dạ gì đi quản chuyện bên ngoài?
Huống hồ, trong khoảng thời gian này, tình hình ở Đại Chu rất nhạy cảm cho nên bọn họ cũng yêu cầu thủ hạ của mình trong thời gian gần nhất đừng có sinh sự, phải biết điều. Rốt cuộc là ai đi chọc phá đám người của Địa Phủ này đây?
Cơ Huyền Viễn cau mày, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hậu Thổ hừ lạnh, nói: “Địa Phủ chúng ta khoảng thời gian này đang tìm kiếm một trận đồ Thượng Cổ. Kết quả phát hiện ra nó ở trong một phân đà của Bạch Liên giáo. Chúng ta mới vừa giải quyết người của Bạch Liên giáo xong thì đám người Tứ Đại Thần Bộ Lục Phiến Môn Phương Cửu Nguyên, còn có một đám võ giả triều đình của các người ở bên ngoài thẳng tay đánh lén, phá hủy hoàn toàn phân đà của Bạch Liên giáo!
Tất nhiên chúng ta không bị thương nhưng trận đồ Thượng Cổ mất bao công sức để tìm lại bị phá hủy! Các ngươi nói xem Địa Phủ có nên đòi các ngươi một cái công đạo hay không?”
Đám ngừi Cơ Huyền Viễn nhất thời sửng sốt. Còn có chuyện này sao? Là ai ra tay?
Trong khoảng thời gian này, Cơ Huyền Viễn và các võ giả Dương Thần cảnh khác đều liên thủ với Chân Vũ cảnh ở Đại Chu trấn áp long mạch cho nên bọn họ thực sự không biết chuyện khác.
Cũng chỉ có Thiết Chiến nhất định phải giữ được tin tức thông suốt. Vì vậy hắn có thể thường xuyên nhận được tin từ bên phía Lục Phiến Môn.
Vừa nghe đến ba chữ Phương Cửu Nguyên, Thiết Chiến lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền âm thầm truyền âm cho Cơ Huyền Viễn. Cơ Huyền Viễn nghe xong biến sắc.
“Ngu ngốc!”
Cơ Huyền Viễn tức giận mắng một tiếng. Hắn đã không biết phải hình dung đám người Cơ Ngôn Tú thế nào nữa rồi.
Người cũng lên được ngai Thái tử rồi sao không thể an phận ngồi yên một tháng được hay sao? Nhất định cứ phải gây chuyện! Lần này thì hay rồi, người ta đã đánh đến cửa!
Nếu như là thế lực võ lâm tầm thường đám người Cơ Huyền Viễn căn bản liền không cần để ý tới, trực tiếp đánh ra là tốt.
Nhưng vấn đề bây giờ là người Địa Phủ tới hỏi tội. Bọn họ có thể coi như không được sao?
Cơ Huyền Viễn đã cho Cơ Ngôn Tú cái danh hiệu là “thành sự chưa thấy bại sự có thừa” ở trong lòng rồi, giờ lại càng không thích hắn hơn nữa.
Lúc trước, Cơ Huyền Viễn chỉ có chút ít bất mãn vì năng lực của Cơ Ngôn Tú có chút yếu kém mà thôi.
Có điều, Đại Chu đã thành ra như bây giờ, coi như là chọn đại một người tầm thường cũng chỉ có thể chọn Cơ Ngôn Tú. Vì vậy cho nên Cơ Huyền Viễn không nói thêm gì. Nào có ngờ Cơ Ngôn Tú này so với tưởng tượng của hắn còn vô tích sự hơn. Bình thường thì thôi đi, thế mà cứ hết lần này đến lần khác chủ động đi gây chuyện.
"Đi, mời Thái tử điện hạ tới!" Cơ Huyền Viễn hừ lạnh một tiếng.
Qua chốc lát, đám người Cơ Ngôn Tú thấp thỏm đi tới. Thấy hai bên khí thế hung hăng, trong lòng Cơ Ngôn Tú nhất thời chùng xuống, thầm bảo không ổn rồi.
Cơ Ngôn Tú thận trọng chắp tay một cái, nói: “Vương gia, ngươi gọi ta tới có chuyện gì không?”
Cơ Huyền Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Điện hạ đã làm chuyện gì chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?”
Cơ Ngôn Tú vội vàng nói: "Hiểu lầm, hết thảy các thứ này đều là hiểu lầm!"
Hậu Thổ lạnh nhạt nói: “Một câu hiểu lầm là coi như xong chuyện? Được thôi, nếu vậy hôm nào đó ta phá hủy tổng bộ Lục Phiến Môn hủy đi, sau đó nói là hiểu lầm thì các ngươi có tin hay không?”
Cơ Huyền Viễn chau mày. Mặc dù hắn biết chuyện này là do Cơ Ngôn Tù lỗ mãng gây ra nhưng trước mắt, Cơ Ngôn Tú là Thái tử Đại Chu bọn họ. Nếu hắn nhượng bộ thì tương đương với Đại Chu cũng nhượng bộ. Thế nên chuyện này bất kể đúng hay sai hắn cũng không thể nhượng bộ!
"Vậy Địa Phủ các ngươi muốn thế nào?"
Ánh mắt Hậu Thổ lạnh lùng, nói: “Rất đơn giản, người lúc ấy xuất thủ phá hư chuyện lớn của chúng ta phải bị phế võ công!”
"Tuyệt đối không thể nào!"
Hai thanh âm đồng thời vang lên, một người là Cơ Huyền Viễn, mà một người khác chính là Cơ Ngôn Tú.
Có điều, khác biệt giữa hai người này một là vì duy trì lợi ích của Đại Chu, một là vì duy trì lợi ích của chính mình.
Cơ Huyền Viễn nhìn Cơ Ngôn Tú một cái, rồi mới nói với Hậu Thổ: “Chuyện này chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Các ngươi lại đòi phế đi ba võ giả Dung Thần cảnh của Đại Chu ta, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Huống hồ, lần trước Địa Phủ các ngươi dám giết Tứ Đại Thần Bộ Lục Phiến Môn Lưu Phượng Vũ của Đại Chu chúng ta ở Bắc Nguyên đạo, chẳng lẽ Địa Phủ các ngươi không tính giải thích chuyện này hay sao?”
Hậu Thổ hơi khựng lại. Hắn đương nhiên biết nguyên nhân trong đó. Lưu Phượng Vũ đó là bị Tô Tín gài bẫy. Chân tướng dĩ nhiên không thể nói ra được.
Cho nên Hậu Thổ nói thẳng: "Lưu Phượng Vũ chết là chuyện ngoài ý muốn. Ban đầu, ta tính đối phó với người của Thiên Đình. Nếu như không phải Lưu Phượng Vũ chắn trước chúng ta thì chúng ta đã không cho rằng hắn là người của Thiên Đình mà đánh chết hắn rồi."
Cơ Huyền Viễn hừ lạnh nói: “Tứ Đại Thần Bộ triều đình ta đây thế nào lại là người của Thiên Đình? Địa Phủ các người muốn đòi công đạo? Được lắm, Đại Chu ta cũng muốn đòi một câu trả lời!”
Ban đầu Lưu Phượng Vũ chết thế nào bây giờ đã không điều tra ra được rồi. Bất kể hắn có phải người của Thiên Đình hay không? Hay là bị những người Kim Trướng Hãn Quốc giết. Cơ Huyền Viễn chỉ biết, Lưu Phượng Vũ chết trong tay Địa Phủ.
Cứ như vậy vừa vặn, trước chuyển đề tài. Địa Phủ các ngươi cho Đại Chu một câu trả lời rồi hãy nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận