Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2296 - Chớ chọc vào ta (2)

Chớ chọc vào ta (2)
Hơn nữa vừa rồi Huyền Âm kiếm khí chui vào cơ thể, đây căn bản là vết thương chồng lên vết thương, nếu Phạm La Già sử dụng bí pháp hiến tế trong tình trạng hiện tại, vậy thì hắn không phải đang liều mạng với Tô Tín, mà là đang tự sát.
Vậy nên Phạm La Già cũng chỉ có thể tạm thời sử dụng bí pháp của Bái Hỏa Giáo để phòng ngự trước.
Phạm La Già dùng một cánh tay còn lại kết ấn, nhưng hắn chưa kịp kết ấn pháp xong, thần mang vàng kim quanh người Tô Tín rực sáng, uy lực của Kích Thần Kiếp ầm ầm bộc phát, nguyên thần mạnh mẽ xung kích khiến Phạm La Già thất thần trong tích tắc.
Tuy rằng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn dẫn đến động tác kết ấn của Phạm La Già khựng lại, một quyền của Tô Tín đã đấm đến ngực hắn, trực tiếp tạo thành một lỗ hổng to đùng ở lồng ngực hắn!
Phạm La Già không dám tin nhìn Tô Tín, dù cho trái tim đã bị đánh nát, nhưng sức sống của cường giả Chân Vũ cảnh vẫn cứ giúp hắn không lập tức chết đi.
Tô Tín thản nhiên nói: “Lúc trước ta rời khỏi Tây Vực đã từng nói, chuyện của Hắc Thủy nhất mạch đã xem như xong, chớ có chọc vào ta nữa, nhưng đáng tiếc ngươi không nghe, hiện tại chứng minh, Tô Tín ta nói lời giữ lời, sẽ không lừa ngươi.”
Phạm La Già đã không kịp hối hận, hắn cũng không còn cơ hội hối hận.
Tô Tín trực tiếp vung tay lên, cơ thể Phạm La Già ngã rầm xuống gần tinh vực đồ đại điện hình rồng, máu tươi đặc sệt như thủy ngân chậm rãi chảy ra.
Chỗ này chính là nơi Tô Tín bố trí Huyết Sát kiếm trận, máu tươi của cường giả Chân Vũ cảnh không thể để lãng phí.
Phạm La Già bị giết, một loạt hành động của Tô Tín quá nhanh chóng, quả thực không cho bọn họ cơ hội phản ứng, điều này khiến lòng Ngạc Nhĩ Đa không khỏi sợ hãi.
Nhưng lúc này, Bạch Liên Thánh mẫu khẽ cau mày, mãi đến tận vừa rồi Tô Tín sử dụng Huyền Âm kiếm ý kia, Bạch Liên Thánh mẫu mới cảm nhận được một chút bất thường.
Danh hiệu trên giang hồ của Tô Tín là gì? Rất nhiều người đều gọi Tô Tín là Tây Bắc vương, bởi vì ở đất Tây Bắc, Tô Tín chính là vương, kể cả hoàng đế Đại Chu đến Tây Bắc, lời của hắn cũng chỉ như gió thổi qua tai.
Còn về võ đạo của bản thân, danh hiệu của Tô Tín là Huyết Kiếm Thần Tôn, mặc dù Tô Tín không tập trung nghiên cứu võ đạo kiếm đạo, nhưng về kiếm đạo, mấy ai có thể địch nổi hắn?
Bạch Liên Thánh mẫu không thể quên được cảnh tượng trước kia, nàng bị Tiên Nhân Chi Kiếm và Tử Vong Chi Kiếm của Tô Tín ép lui, luồng uy lực kiếm đạo đó còn mạnh hơn cả Ứng Thiên Qua của Danh Kiếm Sơn Trang.
Nhưng hiện tại thì sao? Đánh lâu thế này, sao không thấy Tô Tín sử dụng võ kỹ kiếm đạo mạnh mẽ của hắn? Còn có thần binh Duy Ngã Đạo Kiếm của Tô Tín đâu?
Những nghi hoặc này vừa lóe lên trong đầu Bạch Liên Thánh mẫu, nàng chưa kịp truy cứu kỹ càng, hai luồng khí thế mạnh mẽ đã ầm ầm hạ xuống, thình lình là hai người Tinh Thần Tử - Trần Huyền Tông và Liệt Thiên Thần Tướng - Ngụy Cửu Lăng.
Hai người bọn họ nhìn thấy dáng vẻ Mạc Vô Vi thê thảm như vậy, còn có thi thể Phạm La Già nằm trên đất, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Sau khi nhận được tin Mạc Vô Vi truyền đi, bọn họ lập tức chạy tới, cũng biết Mạc Vô Vi đã bắt tay với ba người, trong đó có cả nhân vật được xếp hàng đầu trong Chân Vũ cảnh là Bạch Liên Thánh mẫu.
Vậy nên bọn họ vô thức cho rằng thực ra cũng không cần mình ra tay, chỉ bằng bốn người này là có thể giải quyết Tô Tín, vì vậy khi đến, bọn họ còn chẳng sử dụng tốc độ nhanh nhất.
Không ngờ kết quả sự tình hoàn toàn khác nhau trong tưởng tượng của bọn họ.
Lấy bốn địch một, kết quả lại bị Tô Tín giết ngược một người, hơn nữa ngay cả Mạc Vô Vi thực lực bản thân không tệ cũng bị mạnh mẽ đánh trọng thương, cảnh tượng này quả thực làm người ta không thể tin nổi, rốt cuộc thực lực của tên Tô Tín này mạnh đến mức nào? Lẽ nào trong Chân Vũ cảnh, hắn thật sự vô địch?
Trần Huyền Tông nhìn Mạc Vô Vi nói: “Mạc huynh, Tô Tín sử dụng âm mưu quỷ kế gì mới khiến các ngươi bị thương thành thế này?”
Mạc Vô Vi cười thảm một tiếng lắc đầu nói: “Không có âm mưu quỷ kế gì, ta vốn cho là ta đã đánh giá cao thực lực của Tô Tín, không ngờ cuối cùng vẫn là coi thường hắn. Trần huynh, Ngụy huynh, các ngươi phải cẩn thận một chút, trước tiên không nói đến cảnh giới của kẻ này, về mặt thực lực hắn đã gần đến Thần Kiều, trong các võ giả đồng lứa với chúng ta, có lẽ chỉ có Thất Kiếm Tôn - Tư Đồ Chiêu Vân mới có thể so bằng hắn!”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng bỗng biến đổi, Mạc Vô Vi so sánh Tô Tín với Tư Đồ Chiêu Vân, chẳng lẽ thực lực của kẻ này thật sự đáng sợ đến mức đó ư?
Chương 2297 - Một đòn giết chết
Một đòn giết chết
Phạm La Già thực lực yếu nhất chết chẳng sao cả, ban nãy giao thủ mấy bận liên tiếp, mặc dù bọn họ chịu thiệt, nhưng gần như cũng đã thăm dò hết thực lực của Tô Tín.
Vì thế bây giờ có thêm hai người Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng, lần này bọn họ sẽ không thua nữa.
Tô Tín híp mắt nhìn Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng nói: “Hai vị, hình như thù giận giữa ta và hai người các ngươi còn chưa đến mức nhất định phải không chết không thôi, đúng chứ? Hay là quan hệ của hai người các ngươi và Mạc Vô Vi tốt đến nỗi có thể quyết đấu sinh tử vì hắn?”
Trần Huyền Tông và Ngụy Cửu Lăng đều không lên tiếng, nếu tính thù hận, chuyện trước kia bọn họ và Tô Tín cùng lắm chỉ có thể coi là xích mích nhỏ mà thôi, bởi vì thậm chí song phương chưa từng gặp mặt.
Nếu đổi thành tình huống bình thường, chuyện như vậy hai bên đều sẽ nhớ trong lòng, cùng lắm khi gặp mặt sẽ âm dương quái khí nói đểu hai câu thôi, chứ không ảnh hưởng quá nhiều.
Nhưng tình huống bây giờ lại khác, trong đó có xích mích giữa bọn họ, cũng có nhân tình của Mạc Vô Vi, đương nhiên quan trọng hơn là đồ của Mạc Vô Vi cho bọn họ khiến bọn họ rất động lòng, không chỉ là thanh trường kiếm có thể so được với thần binh trong tay Trần Huyền Tông, về sau chỉ cần là cơ duyên bảo vật Mạc Vô Vi tìm được, hắn cho Ngụy Cửu Lăng hết, điều này khiến bọn họ không thể từ chối.
Vì thế sau quãng trầm mặc, Ngụy Cửu Lăng chỉ thản nhiên nói: “Giết người không cần lý do, những năm qua võ giả Chân Vũ cảnh ngã xuống trong thành Bạch Đế này cũng không ít, hiện tại Phạm La Già đã chết trong tay ngươi, ngươi lại chết trong tay của chúng ta, điều này rất công bằng, không phải sao?”
Vừa nói dứt lời, Ngụy Cửu Lăng đã ra tay.
Trăm năm trước, quan hệ của hắn, Trần Huyền Tông và Mạc Vô Vi cũng không tệ, vậy nên ba người bọn họ cũng thường xuyên liên thủ với nhau, độ ăn ý không phải người bình thường có thể so sánh được.
Còn Bạch Liên Thánh mẫu và Ngạc Nhĩ Đa tạm thời cứ kệ bọn họ, bọn họ đồng ý ra tay thì đứng bên tiếp ứng là được rồi, gắng gượng phối hợp với bọn họ, Ngụy Cửu Lăng có cảm giác bó tay bó chân.
Ngày xưa Ngụy Cửu Lăng là võ giả xuất thân từ quân đội Đại Tấn, võ đạo của hắn có đặc điểm rõ ràng của quân đội, cứng rắn hung hăng, chú trọng chủ yếu vào lực sát thương.
Một thanh phương thiên họa kích đen như mực xuất hiện trong tay Ngụy Cửu Lăng, trường kích khuấy đảo thiên địa, ầm vang hạ xuống phía Tô Tín, chỗ nó đi qua, đại địa rung chấn, hư không vỡ vụn!
Phía trước Tô Tín có vô số đường kiếm khí bay lượn, có kiếm ý nhiễm huyết sát chi khí, cũng có kiếm ý nhiễm tử vong chi lực, còn có Huyền Âm kiếm khí đến từ Vạn Đạo Sâm La của Tô Tín.
Những kiếm khí này hội tụ thành một thanh kiếm to lớn vô hình, đụng vào phương thiên họa kích kia, nhất thời một cơn chấn động kinh khủng bùng nổ.
Chỉ giao thủ một chiêu, Tô Tín đã có thể cảm giác được thực lực của Ngụy Cửu Lăng tuyệt đối mạnh hơn Ngạc Nhĩ Đa một bậc.
Nhiều loại kiếm ý của mình ngưng tụ thành một thể, nhưng cũng không thể ngăn cản trường kích cuồng bạo của đối phương, trái lại rơi vào tình trạng giằng co sức mạnh.
Cũng may trường kích trong tay Ngụy Cửu Lăng chỉ là thiên binh cực phẩm, không phải thần binh, chỉ tăng cường cho hắn một lượng chân khí có hạn, nếu không hiện tại người rơi xuống thế hạ phong chính là Tô Tín.
Đương nhiên hiện giờ Tô Tín không mang Duy Ngã Đạo Kiếm trên người, nếu có Duy Ngã Đạo Kiếm ở đây, kiếm đạo chi uy của Tô Tín mới có thể phát huy đến đỉnh cao, như vậy người thua sẽ biến thành Ngụy Cửu Lăng.
Sau khi Ngụy Cửu Lăng ra tay, Trần Huyền Tông ra tay sát theo sau.
Hắn là truyền nhân của Quan Tinh Đạo Môn thượng cổ, trên thực tế thực lực bản thân Trần Huyền Tông cũng không quá mạnh mẽ.
Trong truyền thừa của Quan Tinh Đạo Môn võ kỹ chỉ chiếm một phần không nhiều, tinh túy chân chính của Quan Tinh Đạo Môn nằm ở các loại bí thuật thần thông họ lĩnh ngộ được khi quan sát ngôi sao mọc rồi lặn, trong đó có tử vi bói toán, cũng có trận pháp, thậm chí còn có bí pháp nguyên thần, tóm lại vô cùng hỗn tạp.
Chỉ có điều những thứ lộn xộn này gộp lại, có thể phát huy ra một số uy lực lạ thường.
Trong khoảnh khắc Ngụy Cửu Lăng ra tay, hai tay Trần Huyền Tông kết ấn, thanh trường kiếm lấy được từ Mạc Vô Vi lập tức bùng lên ánh sao chói mắt.
Trường kiếm lơ lửng giữa trời, điều khiển hoàn toàn bằng sức mạnh nguyên thần của bản thân Trần Huyền Tông, phảng phất như kiếm tiên trong truyền thuyết, mang theo uy lực khác thường rền vang hạ xuống, nhắm thẳng vào Tô Tín!
Bạch Liên Thánh mẫu và Ngạc Nhĩ Đa liếc mắt nhìn nhau, lúc này không ra tay còn chờ đến khi nào? Ngay cả Mạc Vô Vi trước bị Tô Tín đánh trọng thương giờ cũng gắng gượng dồn chân khí, xông về phía Tô Tín.
Năm người liên thủ đánh hội đồng, uy lực mạnh hơn trước gấp mấy lần, lần này bọn họ phải xem xem Tô Tín chống đỡ thế nào!
Chỉ có điều hiện giờ, trong mắt Tô Tín không hề có sự hoảng sợ, trái lại hắn để lộ một tia cười nhạo.
Mọi người chưa kịp phản ứng lại, bên cạnh Ngụy Cửu Lăng đột nhiên truyền đến một cơn chấn động đáng sợ.
Chương 2298 - Một đòn giết chết(2)
Một đòn giết chết(2)
Một bóng người phảng phất ma thần giẫm một chân xuống, mặt đất vang lên tiếng nổ cực lớn, trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn, đấm một quyền, tựa như một cây thương vô song có thể phá vỡ bầu trời, trong nháy mắt đã phá hủy chân khí hộ thể của hắn, mang theo một làn sương máu, trường kích màu đen trong tay Ngụy Cửu Lăng tức khắc vỡ vụn trước kiếm ý của Tô Tín, trong nháy mắt kiếm ý nhập thể, cắn phá của kinh mạch Ngụy Cửu Lăng, thậm chí hắn ngay cả tiếng hét thảm cũng không thể phát ra.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, ngay khi kiếm ý của Tô Tín nhập thể, sóng lớn ngút trời cuốn lên từ bên dưới người Ngụy Cửu Lăng, bóng người Công Tôn Vân ẩn hiện bên trong, hắn đập một tay xuống, chưởng lực mãnh liệt ầm ầm rơi xuống.
Nhưng chưởng này còn chưa hoàn toàn đập vào người Ngụy Cửu Lăng, hắn đột nhiên lại đánh ra hàng vạn chưởng!
Đây là võ kỹ Tam Điệp Lãng đơn giản nhất, hoặc nói không thể tính là võ kỹ, chỉ có thể coi là một cách sử dụng chân khí đơn giản nhất, dùng quyền cũng được, dùng chưởng cũng được, dùng binh khí như đao kiếm cũng được.
Nhưng sức mạnh tích lũy trong một chưởng của ngươi làm sao có thể so bằng vạn chưởng? Hơn nữa mỗi một chưởng, Công Tôn Vân đều dùng toàn lực đánh ra, sức mạnh chồng chéo từ hàng vạn chưởng lực tuyệt đối kinh khủng, mặc dù không có uy lực gì khác, nhưng luồng sức mạnh chí cường này chỉ trong nháy mắt đã đánh nát một nửa cơ thể Ngụy Cửu Lăng!
Sức sống của cường giả Chân Vũ cảnh mạnh cỡ nào? Không tính bí pháp trích máu vẫn có thể sống lại của Diêm La Thiên tử, hiện tại dù cơ thể của Ngụy Cửu Lăng bị nổ nát một nửa, hắn vẫn sống sót, còn muốn giãy dụa.
Nhưng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, một quyền hạ xuống, đầu Ngụy Cửu Lăng nổ tung!
Ngụy Cửu Lăng không phải Diêm La Thiên tử, chỉ có một giọt máu cũng có thể tồn tại, vậy nên dưới một đấm của Tô Tín, hắn chết không thể chết thêm lần nữa, thân thể không đầu ngã xuống mặt đất, máu tươi thấm sâu vào lòng đất, một làn dao động nhẹ nhàng truyền đến, nhưng lúc này không có ai chú ý đến.
Sức mạnh nguyên thần phía sau Tô Tín nổ tung, hóa thành thần ảnh màu vàng hiện lên, nắm phi kiếm của Trần Huyền Tông trong tay.
Nhưng Tô Tín không dùng sức mạnh nguyên thần để mạnh mẽ lay chuyển thần binh oai, hắn chỉ dùng sức mạnh nguyên thần của mình xóa bỏ sức mạnh nguyên thần của Trần Huyền Tông đang điều khiển phi kiếm.
Ánh sáng vàng rực sáng, thân ảnh kia trực tiếp ném mạnh phi kiếm xuống đất, khiến phi kiếm gào thét một tiếng, bay về bên cạnh Trần Huyền Tông, làm Trần Huyền Tông phun ra một ngụm máu tươi, sợ hãi nhìn nhóm Tô Tín.
Điều hắn hoảng sợ không phải là Tô Tín dễ dàng phá chiêu phi kiếm của hắn, mà là đang hoảng sợ vì Tô Tín còn có đồng bọn, vẫn luôn mai phục ở đây, mãi đến thời khắc mấu chốt ra một đòn giết chết, bỗng chốc đã giết được Ngụy Cửu Lăng!
Bạch Liên Thánh mẫu, Ngạc Nhĩ Đa và Mạc Vô Vi lập tức thu tay lại, với tình huống hiện tại mà bọn họ còn xông lên, hoàn toàn là tìm chết.
“Triệu Vũ Niên! Công Tôn Vân!”
Mạc Vô Vi với vẻ mặt điên cuồng đọc tên hai người này, hiện giờ sát khí trong mắt hắn suýt chút nữa đã dâng trào.
Không ngờ tới, không ai ngờ tới Tô Tín vậy mà lại có đồng bọn.
Trước đó đám Mạc Vô Vi có thể hơi lo lắng, dù sao mặc dù trên giang hồ, Tô Tín có nhiều kẻ thù, nhưng cũng giao thiệp với không ít người, hơn nữa hắn còn là người thuộc Địa Phủ.
Nhưng đánh tới cuối cùng, kể cả trong thời khắc Tô Tín gặp nguy hiểm nhất, đồng bọn của hắn vẫn chưa từng xuất hiện, thế nên mọi người theo bản năng quên mất chuyện này.
Chẳng ai nghĩ đến bọn họ có thể nhẫn nại đến thế, nhẫn nại đến tận bây giờ mới ra tay, cuối cùng một đòn giết chết Ngụy Cửu Lăng!
Võ giả Chân Vũ cảnh mà bị giết trong vài giây, giang hồ hơn một nghìn năm nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nhìn có vẻ như ngẫu nhiên, nhưng thực ra cũng là tất nhiên.
Nếu là lúc bình thường, một mình Ngụy Cửu Lăng chiến đấu với Tô Tín cũng không đến nỗi bị một đòn giết trong vài giây như vậy, nhưng mấu chốt của vấn đề hiện giờ là Ngụy Cửu Lăng cho rằng có đám Mạc Vô Vi ở bên cạnh, căn bản không tồn tại khả năng có người đánh lén, vậy nên hắn vô thức buông lỏng cảnh giác, dốc toàn lực đối phó Tô Tín.
Hắn căn bản không nghĩ tới, Triệu Vũ Niên và Công Tôn Vân ngay từ đầu đã mai phục ở đây, dù trong thời khắc Tô Tín nguy hiểm nhất, Tô Tín cũng không truyền tin cho bọn họ, để bọn họ ra tay.
Hơn nữa bản thân thực lực của Triệu Vũ Niên đã cực mạnh, Đấu Chiến Sát Pháp của hắn có khả năng bộc phát đáng sợ, không khác gì coi bản thân thành binh khí hình người để rèn luyện, vì vậy chỉ trong mất giây đã đánh Ngụy Cửu Lăng bị thương nặng, sau khi Tô Tín lại ra tay, khiến hắn đã vết thương chồng lên vết thương.
Đương nhiên người tạo nên vết thương trí mạng cho Ngụy Cửu Lăng lại là Công Tôn Vân có thực lực yếu nhất trong ba người bọn họ.
Lúc thường, một chiêu đó của Công Tôn Vân căn bản cũng không có cơ hội chồng lên hàng vạn chưởng lực, nhưng hiện tại Ngụy Cửu Lăng bị Triệu Vũ Niên và Tô Tín liên tiếp đánh trọng thương, cho hắn đầy đủ thời gian chồng lên hơn vạn đạo chưởng lực, một đòn cuối cùng hạ xuống, uy lực đó đến cả Tô Tín cũng phải thầm sợ hãi, thế mới chỉ một chưởng đã đánh nát một nửa cơ thể Ngụy Cửu Lăng, đẩy hắn đến gần bờ vực của cái chết, cuối cùng bị Tô Tín giết.
Chương 2299 - Lại nổi sóng lớn
Lại nổi sóng lớn
Có thể nói cục diện này tràn ngập vô số điều ngẫu nhiên, hoàn toàn không thể phỏng chế, ngay cả bản thân Tô Tín sắp đặt bẫy cũng không ngờ hiệu quả sẽ tốt đến thế, một đòn đã giết chết một cường giả Chân Vũ cảnh.
Trong khoảnh khắc giết Ngụy Cửu Lăng, cả hai bên đều hơi sững sờ, ngay cả Triệu Vũ Niên và Công Tôn Vân đều chưa lấy lại tinh thần, giống như không dám tin mình lại có thể tạo ra uy lực to lớn như thế.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đứng bên cạnh Tô Tín, thể hiện tư thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Hiện tại đã chết mất hai người, nhưng nơi này vẫn còn bốn người, giết chết cả bốn người bọn họ, Huyết Sát kiếm trận ngưng tụ máu tươi của sáu người bọn họ không biết đến cùng có thể không phá vỡ trận pháp kia không, nhưng chắc cũng gần đủ, không được thì giết thêm mấy tên nữa là được.
Nếu là trước kia, dù có thế nào Triệu Vũ Niên và Công Tôn Vân cũng không tin võ giả Chân Vũ cảnh lại dễ dàng bị đánh chết như vậy.
Nhưng hiện tại đã chết hai người, suy nghĩ của bọn họ đã có một vài thay đổi.
Tô Tín nhìn Trần Huyền Tông, nhàn nhạt nói: “Trần Huyền Tông, ta đã nói rồi, giang hồ hiện tại đã không còn là giang hồ trước kia của các ngươi, nếu đã lựa chọn ẩn tu, vậy thì khiêm tốn một chút vẫn hơn, kết quả các ngươi nhất định phải giúp đỡ kẻ khác cố tình can thiệp vào, hiện tại giữa đường đứt gánh, các ngươi từng nghĩ tới kết cục này chưa?”
Sắc mặt Trần Huyền Tông âm trầm, trên thực tế cái chết của Ngụy Cửu Lăng quả thực tác động đến hắn rất lớn.
Hai người đều là Chân Vũ, hơn nữa quan trọng nhất chính là Ngụy Cửu Lăng với hắn đều thuộc võ giả ẩn tu đời trước, kết quả vừa mới bước vào giang hồ chưa bao lâu đã bị người ta giết chết, tình huống này chênh lệch quá lớn với tưởng tượng của bọn họ, chẳng trách Trần Huyền Tông không chịu nổi.
Mạc Vô Vi nhíu chặt mày lại, nếu Trần Huyền Tông thật sự bị Tô Tín thuyết phục rút lui, vậy thì gay go.
Là người thì đều sợ chết, võ giả Chân Vũ cảnh cũng thế, Lục Địa Thần Tiên cũng là người, xu lợi tránh hại chỉ là bản năng thôi.
Ban đầu bất kể là Trần Huyền Tông hay Ngụy Cửu Lăng, đối diện với Tô Tín đều mang theo cảm giác nhìn từ trên cao xuống, điều này không liên quan đến thực lực, thuần túy là do cảm giác vượt trội của tiền bối đối với hậu bối gây hại.
Chỉ có điều cảm giác vượt trội này cực kỳ yếu ớt, khi thực lực của đối phương hoàn toàn có thể nghiền ép ngươi, đám Trần Huyền Tông mới phát hiện, trên giang hồ, cái gọi là tiền bối và hậu bối, vốn chẳng là cái thá gì!
Ngụy Cửu Lăng thực lực mạnh hơn mình mà chỉ mấy giây đã chết trong tay nhóm Tô Tín, nếu nói trong lòng Trần Huyền Tông không có ý nghĩ gì hoàn toàn là không thể nào.
Mạc Vô Vi hiện tại tất nhiên cũng cảm giác được nỗi dao động trong lòng Trần Huyền Tông, hắn trầm giọng nói với Trần Huyền Tông: “Trần huynh, hiện tại muốn rút lui đã muộn. Ngươi không hiểu con người tên Tô Tín ngày, tính hắn có thù bé bằng mắt muỗi cũng tất báo, lần này ngươi quyết định ra tay với hắn, vậy kể cả ngươi rút lui giữa đường, ngươi tưởng rằng hắn sẽ bỏ qua cho ngươi à? Trần huynh, khi xưa ngươi quyết định không thu đệ tử, từ bỏ việc truyền thừa của Quan Tinh Đạo Môn nhất mạch, vậy nên bây giờ ngươi chỉ có một thân một mình cô đơn. Nhưng dưới trướng Tô Tín có thế lực mạnh mẽ, đủ để uy chấn một phương giang hồ, đợi sau khi ngươi ra ngoài, ngươi lấy cái gì đấu với hắn? Chẳng bằng hiện tại giải quyết hắn ngay ở đây, chỉ như vậy mới có thể phá vỡ thế cục!”
Sắc mặt Trần Huyền Tông có chút khó coi, không chỉ vì Tô Tín, còn vì Mạc Vô Vi.
Mạc Vô Vi nói lời này không chỉ đang khuyên hắn, mà là đang ép hắn, ép hắn liều mạng với Tô Tín ở đây!
Hiện tại Trần Huyền Tông đã nhìn ra, Mạc Vô Vi xác thực có chút điên cuồng, vì giết Tô Tín, chuyện gì hắn cũng làm ra được.
Luận giao tình, mình và Ngụy Cửu Lăng là bạn tốt lâu năm của hắn, kết quả hành động hiện tại của Mạc Vô Vi khiến hắn có phần chạnh lòng.
Trần Huyền Tông chưa kịp nói gì, Tô Tín cười lạnh một tiếng nói: “Bây giờ chư vị vẫn muốn rời khỏi đây à? Nếu đã đến đây rồi, vậy thì ở lại hết đi! Ân oán gì cũng không cần ra ngoài giải quyết, trực tiếp báo ân báo oán ở đây là tốt rồi.”
Sắc mặt mọi người có mặt ở đây bỗng thay đổi, Tô Tín ngông cuồng có phần hơi quá, lấy ba địch bốn, vậy mà còn muốn giữ bọn họ ở lại đây hết.
Nhưng nhìn thi thể của Ngụy Cửu Lăng và Phạm La Già trên đất, bọn họ không thể không thừa nhận, Tô Tín thật sự có tư cách ngông cuồng.
Nhưng vào lúc này, lại có vài khí tức truyền đến, một người trong đó chính là Long Hổ Đại Thiên Tôn - Lục Huyền Phong thuộc Long Hổ Đạo Môn, ngoài ra còn có hai người Thiên Phong Tôn Giả - Thẩm Cửu Phong từ hải ngoại và Thiên Huyễn Thần Quân - Bạch Vô Mặc thuộc Huyễn Ma Đạo.
Hai người Thẩm Cửu Phong và Bạch Vô Mặc từng giao đấu ở hải ngoại, nhưng không biết vì sao hai người bọn họ lại đồng hành đến đây, hiện tại đã liên thủ.
Nhìn thấy ba người này đến đây, Tô Tín và hai người kia thầm kêu một tiếng không ổn, lại kéo thêm những người khác tới rồi.
Chương 2300 - Lại nổi sóng lớn (2)
Lại nổi sóng lớn (2)
Mặc dù hiện giờ bọn họ đang muốn bày Huyết Sát kiếm trận, chôn giết Chân Vũ để kích hoạt trận pháp, nhưng kế hoạch trước đó của bọn họ là kéo từng người tới một, ở đây đã có nhiều cường giả Chân Vũ cảnh như vậy, nếu Tô Tín có thể chôn giết hết bọn họ một lượt, vậy chắc Tô Tín cũng có thể trực tiếp lên cấp Thần Kiều.
Những người mới tới chắc là vì chấn động do trận đấu giữa bọn họ hấp dẫn, chuyện này thì không có cách nào, hoàn toàn là vấn đề xác suất.
Phạm vi mảnh vỡ thế giới này không nhỏ, cho dù là Chân Vũ bay từ bên này đến bên kia cũng mất mấy ngày, nếu muốn lục soát toàn bộ mảnh vỡ thế giới này, e là thời gian một tháng còn chưa đủ.
Hiện tại đám Lục Huyền Phong đến nhanh như vậy, hẳn là bọn họ ở cách nơi này không xa, dù sao dựa theo bản đồ phân bố thực lực kia, vị trí toà cung điện hình rồng ở ngay trung tâm của mảnh vỡ thế giới, cũng nơi dễ dàng hấp dẫn người khác đến nhất.
Lục Huyền Phong nhìn tình hình nơi này, đầu óc bỗng có hơi choáng váng.
Thực ra thời gian bọn họ ở trong mảnh vỡ thế giới này cũng không tính là quá lâu, chỉ xấp xỉ năm ngày, mà phần lớn thời gian trong năm ngày này đều dùng để đi đường.
Kết quả hắn vừa cảm nhận được bên này có chấn động truyền đến là chạy thẳng tới đây, tổng cộng không mất mấy canh giờ, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Bọn họ không biết quá trình giao đấu, nhưng bây giờ chỉ nhìn qua, rõ ràng là sáu người Mạc Vô Vi đối phó với ba người Tô Tín, kết quả bị Tô Tín giết ngược lại hai người, còn đánh Mạc Vô Vi trọng thương.
Trái lại bên phía Tô Tín, Tô Tín nhìn qua chỉ tiêu hao hơi lớn, còn trên người Triệu Vũ Niên và Chân Vũ từ hải ngoại kia không có một vết thương nào, điều này không khỏi quá đáng sợ!
Thật ra mặc dù trước đó Mạc Vô Vi không nói với Lục Huyền Phong rằng muốn bắt tay đối phó với Tô Tín, nhưng hắn đã gặp Trần Huyền Tông, Trần Huyền Tông nói với hắn chuyện này, Mạc Vô Vi xin hắn cùng ra tay đối phó với Tô Tín, không cần hắn chủ công, chỉ cần Trần Huyền Tông có thể bỏ đá xuống giếng vào thời khắc then chốt là đủ.
Long Hổ Đạo Môn cũng không có ân oán gì quá to lớn với Tô Tín, mặc dù quan hệ giữa hắn và Mạc Vô Vi cũng khá tốt, nhưng giao tình này không đủ để hắn trở mặt với Tô Tín.
Vậy nên Lục Huyền Phong chỉ qua quýt phụ họa, cũng không đồng ý thẳng.
Có điều sau đó hắn nghĩ, nếu đám Mạc Vô Vi thật sự có cách chắc chắn giết được Tô Tín, vậy hắn bỏ đá xuống giếng vào thời khắc mấu chốt thực ra cũng chẳng có gì.
Mặc dù Tô Tín là người Địa Phủ, nhưng đừng quên Địa Phủ còn có một kẻ địch lớn là Thiên Đình lù lù ở đó, nếu Tô Tín chết thật, Thiên Đình bỏ đá xuống giếng đã đủ gây phiền phức cho Địa Phủ rồi.
Hơn nữa Lục Huyền Phong thân là chưởng giáo Long Hổ Đạo Môn, người khác sợ Địa Phủ chứ hắn thì không.
Tuy quan hệ giữa tứ đại Đạo môn không được tốt lắm, nhưng cũng không tệ như Thiếu Lâm Tự và Mật tông, ít nhất anh em máu mủ ruột rà không phải nói chơi.
Nếu Địa Phủ thật sự đến gây sự với hắn, Huyền Trần Tử thuộc Thái Nhất Đạo Môn vẫn luôn đang bế quan có ra tay hay không thì khó nói, nhưng Lý Bá Dương của Tạo Hóa Đạo Môn chắc chắn sẽ ra tay.
Vậy nên thực ra trước khi tới đây, Lục Huyền Phong đã quyết định rồi, nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại ra tay, coi như trả món nợ ân tình cho Mạc Vô Vi.
Kết quả tình hình hiện tại khiến hắn không kịp chuẩn bị, hắn đi bỏ đá ai, xuống giếng ai? Tô Tín hay là Mạc Vô Vi?
Vậy nên Lục Huyền Phong chỉ đành ho khan một tiếng, hỏi Mạc Vô Vi: “Mạc huynh, sao biến thành bộ dạng thế này?”
Mạc Vô Vi thở dài nói: “Tính sai thôi, Lục huynh, nếu lần này ngươi chịu giúp ta, về sau ta nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh!”
Lục Huyền Phong cũng thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Mạc huynh, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ta có quá nhiều ràng buộc, dù sao ta là chưởng giáo Long Hổ Đạo Môn, nên cân nhắc đến Long Hổ Đạo Môn trước tiên, vậy nên chuyện này ta thật sự lực bất tòng tâm.”
Lục Huyền Phong nói rồi trực tiếp tránh sang một bên.
Hiện tại hắn còn chưa xác định được khí thế của song phương, vì thế an toàn nhất vẫn là đứng một bên đàng hoàng xem tình hình thì tốt hơn, cố gắng không dính dáng vào.
Bạch Vô Mặc cũng thế, khi hắn thấy trong những người này có Tô Tín, hắn đã quyết định ngay, sẽ không tham dự vào chuyện này.
Mặc dù lúc trước, hắn bị Tô Tín đặt bẫy ở hải ngoại một lần, chọc Bạch Vô Mặc tức ngứa răng, nhưng hắn cũng biết được thực lực, độ tàn nhẫn và khó chơi của Tô Tín.
Đối với loại người như Tô Tín, hoặc là ngươi một đòn giết chết đối phương, không cho hắn cơ hội vươn mình, hoặc là ngươi chớ chọc vào hắn, nếu không sự trả thù trong tương lai tuyệt đối sẽ là ác mộng của ngươi.
Lục Huyền Phong và Bạch Vô Mặc không định đi trêu chọc Tô Tín, ngược lại trong ánh mắt Thẩm Cửu Phong nhìn về phía Tô Tín lộ ra vẻ âm lãnh.
Bản thân hắn không phải người rộng lượng gì, hơn nữa hồi trước ở đất hải ngoại, từ đầu tới cuối hắn đều bị Tô Tín áp chế, còn bị thương nhẹ, vì vậy lần này đến thành Bạch Đế, trong lòng Thẩm Cửu Phong đã có ý định báo thù.
Chương 2301 - Làm lớn chuyện lên
Làm lớn chuyện lên
Chỉ có điều hắn trông thấy Công Tôn Vân vậy mà lại đứng chung một chỗ với Tô Tín, hắn không khỏi lạnh lùng nói: “Công Tôn đảo chủ, ngươi có ý gì hả? Trước kia Tô Tín làm loạn ở đất hải ngoại ta, còn cướp Thần Võ Lệnh từ đất hải ngoại, kết quả bây giờ ngươi lại đứng về phía Tô Tín, ngươi để tôn nghiêm của võ giả hải ngoại ở chỗ nào?”
Công Tôn Vân nghe vậy cũng nhíu mày, hắn nhàn nhạt nói: “ Thẩm Cửu Phong, chẳng phải hiện giờ ngươi cũng đang bắt tay với Bạch Vô Mặc à? Nói mấy lời đó có ích lợi gì? Chung Xử Huyền là người Đạo môn, đất hải ngoại chỉ còn lại hai người là ngươi và ta, không kết đồng minh với những người khác, trong mảnh vỡ thế giới này, chúng ta có thể lấy được cái gì? Ta khuyên ngươi thực tế lên, thù hận ngày xưa tính là cái gì, vũng nước đục này, ngươi đừng lội xuống thì hơn.”
Trong đông đảo các võ giả Chân Vũ cảnh, Công Tôn Vân là người phúc hậu hiếm thấy.
Hắn khuyên Thẩm Cửu Phong đừng nhúng tay vào vũng nước đục này, thật sự vì muốn tốt cho hắn, bởi hắn biết tính cách và thực lực của Tô Tín, còn có lần này bọn họ chuẩn bị chơi lớn cỡ nào.
Đừng thấy thực lực Thẩm Cửu Phong ở đất hải ngoại không tệ, nhưng nếu hắn dám xen vào chuyện này, vậy quá nửa khả năng hắn phải thành chất dinh dưỡng cho Huyết Sát kiếm trận.
Nhưng tiếc là Thẩm Cửu Phong không nhận ra ý tốt của Công Tôn Vân, hắn còn tưởng Công Tôn Vân đã hoàn toàn đứng về phía Tô Tín.
Vậy nên Thẩm Cửu Phong lập tức cười lạnh nói: “Công Tôn Vân, nếu ngươi đã nói như vậy, tự nhiên ta cũng không khách khí nữa. Ngươi ta cùng là võ giả thuộc hải ngoại, kết quả bây giờ ngươi khăng khăng giúp một người ngoài, vậy không phải Thẩm Cửu Phong ta không nói lý!”
Nói rồi Thẩm Cửu Phong trực tiếp đứng vào cạnh nhóm Mạc Vô Vi.
Tô Tín híp mắt lại, Triệu Vũ Niên bí mật truyền âm nói: “Có thể chống đỡ được không? Nếu không được, chúng ta âm thầm bỏ chạy trước.”
Lấy ba địch năm, hơn nữa bên cạnh còn có Bạch Vô Mặc và Lục Huyền Phong chưa biết thái độ ra sao, theo Triệu Vũ Niên thấy, tình hình này có hơi nguy hiểm.
Tô Tín lắc đầu nói: “Bỏ chạy? Vì sao phải bỏ chạy? Trò hay vừa mới mở màn mà.”
Nói dứt lời, Đế Lâm Cửu Tiêu Pháp Tướng hiện lên phía sau Tô Tín, trong nháy mắt thần mang vàng rực chiếu thẳng tới chân trời, có vẻ cực kỳ hùng vĩ to lớn.
Sắc mặt Triệu Vũ Niên và Công Tôn Vân đều thay đổi, nếu không vì có những người khác ở đây, bọn họ thật sẽ chỉ vào mũi Tô Tín hỏi hắn có phải ngươi điên rồi không?
Trước mắt chỉ có bọn họ biết bí mật của tinh vực đồ này, hiện tại đã hấp dẫn nhiều người như vậy tới, tinh vực đồ kia ở ngay phía sau núi, nguy cơ bị bại lộ phi thường lớn, thậm chí chỉ cần bọn họ không chú ý vào chiến trường, đi vòng ra là có thể nhìn thấy cảnh tượng kia.
Hiện tại Tô Tín còn tạo ra động tĩnh lớn như vậy, quả thực là đang hấp dẫn hỏa lực, nếu như thế, bọn họ vẫn còn đứng đây dụ địch có tác dụng gì? Đến lúc đó sợ là cường giả Thần Kiều cảnh cũng bị hấp dẫn đến!
Tô Tín bí mật truyền âm nói: “Không cần kích động như thế, kế hoạch đâu thể không thay đổi gì, hiện tại chúng ta đã kéo không ít người tới, e là động tĩnh giao đấu giữa chúng ta đã không che giấu nổi. Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là so với không biết ai sẽ đến, thuần túy đánh cược vận may, chẳng bằng trực tiếp kéo tất cả mọi người đều tới, thủ thắng trong hỗn loạn, lá bài tẩy của chúng ta chính là Huyết Sát kiếm trận này!”
Triệu Vũ Niên và Công Tôn Vân đều không còn gì để nói nhìn Tô Tín, nếu bọn họ sớm biết kế hoạch của Tô Tín, đánh chết bọn họ cũng sẽ không chọn kết minh với Tô Tín.
Còn thủ thắng trong hỗn loạn gì đó, nếu có cường giả Thần Kiều cảnh ra tay, nào còn cơ hội cho bọn họ thủ thắng trong hỗn loạn?
Thực ra Tô Tín cũng không muốn thay đổi kế hoạch, nhưng với tình huống hiện tại thế này, nếu Tô Tín không thay đổi kế hoạch, vậy về sau khó nói chắc sẽ xảy ra những chuyện gì.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Tín cảm thấy mình đắc tội hơi nhiều người.
Trước mắt trong số mấy chục Chân Vũ vào đây, những người có thù oán với Tô Tín ít nhất chiếm gần một nửa người, nếu tính những người hơi có xích mích với hắn hoặc thân thiết với kẻ thù của hắn, số người biến thành hơn một nửa.
Giống như hiện tại, trong ba người đến, trong đó một người có thù oán với Tô Tín, một người có xích mích với Tô Tín, một người là bạn tốt kẻ thù của Tô Tín.
Đừng thấy hiện giờ chỉ có một mình Thẩm Cửu Phong đứng đối diện Tô Tín, nhưng nếu bây giờ Tô Tín thật sự không chống lại được, vậy Bạch Vô Mặc và Lục Huyền Phong không chừng cũng sẽ xuất thủ.
Đây chính là kết cục do nhân duyên không tốt mang lại, nếu tiếp tục có kẻ thù của Tô Tín bị hấp dẫn đến, vậy dù là Tô Tín cũng sẽ cảm thấy hơi áp lực.
Đương nhiên nếu so mạng lưới quan hệ, Tô Tín cũng quen không ít người, vậy nên hắn dứt khoát kéo tất cả mọi người tới đây, cùng lắm đánh liều bại lộ bí mật kia cũng phải loạn chiến một trận, sau đó sẽ cốc mò cò xơi, dù sao chuyện như vậy Tô Tín đã làm không chỉ một hai lần.
Chương 2302 - Làm lớn chuyện lên (2)
Làm lớn chuyện lên (2)
Kinh quang từ pháp tướng tỏa ra chiếu rọi trời đất, Tô Tín trực tiếp xông về phía Mạc Vô Vi.
Đã đến lúc này, Tô Tín cũng không cần tiếp tục giữ Mạc Vô Vi lại để hắn hấp dẫn người tới đây nữa, dù gì người bị kéo tới đã đủ nhiều, cũng gần đến thời điểm hắn phải chết.
Sự thù hận của kẻ này với mình đã khiến hắn hoàn toàn điên cuồng, không đoán được hắn sẽ làm ra chuyện gì, vì thế Tô Tín cũng không thể thả hắn ra ngoài.
Những người khác trong số năm người kia không động thủ, ngược lại Thẩm Cửu Phong hung ác quát một tiếng, tay cầm Hàn Long Yển Nguyệt Đao, tuy thanh đao này đã mất hết linh tính, nhưng gốc gác vẫn là thiên binh. Hắn tiếp chiêu Tô Tín, ánh đao xẹt qua hư không, tựa như khai thiên.
Thấy Thẩm Cửu Phong ra tay, bất kể là Bạch Liên Thánh mẫu hay đám Trần Huyền Tông đều cố tình chậm một bước, không ra tay cùng hắn.
Bạch Vô Mặc đứng bên lắc đầu, hắn đã không biết nên hình dung tên Thẩm Cửu Phong này như thế nào mới phải, những người hải ngoại quả nhiên rất ngây thơ, tâm cơ thủ đoạn thế này mà cũng dám đến đất Trung Nguyên lăn lộn, chết cũng không biết vì sao lại chết.
Đại Phong Kiếm tôn Y Kiếm Đình gì đó đã chết trong tay Tô Tín, xem ra Thẩm Cửu Phong cũng cách cái chết không xa.
Nhìn phản ứng của đám Bạch Liên Thánh mẫu là rõ, hiển nhiên bọn họ đều đã biết rồi khả năng bộc phát của Tô Tín mạnh cỡ nào, vậy nên ai cũng không dám tiên phong cứng đối cứng.
Trước đó toàn là Mạc Vô Vi có tử thù với Tô Tín đánh tuyến đầu, hiện tại Mạc Vô Vi đã bị trọng thương, lại có Thẩm Cửu Phong ngu ngốc xông lên, bây giờ bọn họ cầu còn không được ấy chứ.
Đương nhiên trong mắt mấy người Bạch Vô Mặc, khi chân chính chiến đấu đến mức sống mái, hắn là kẻ dễ dàng bị chôn giết đầu tiên.
Lúc này, tất nhiên Thẩm Cửu Phong cũng có thể nhìn thấy hành động của đám Bạch Liên Thánh mẫu, hắn không khỏi thầm mắng một câu, đám võ giả đất Trung Nguyên quả nhiên không đáng tin cậy, đã đến thời điểm này rồi mà bọn họ còn ở đây giở trò khôn vặt.
Với đám Bạch Liên Thánh mẫu, Thẩm Cửu Phong cũng là có chút “thành thật” hơi quá, chỉ có điều hợp tác với loại người thành thật này mới là chuyện bọn họ thích nhất, ít nhất ở thời khắc mấu chốt, bọn họ còn có một đối tượng để lại làm bia đỡ đạn.
Hiện giờ Thẩm Cửu Phong còn không biết mình đã bị người ta xem là bia đỡ đạn.
Hắn từng giao thủ với Tô Tín ở đất hải ngoại, vậy nên theo bản năng cho rằng mặc dù Tô Tín thực lực mạnh, nhưng hiện tại phía hắn chiếm ưu thế về nhân số, chắc hẳn không cần lo lắng.
Nhưng hắn không biết hồi trước ở đất hải ngoại, Tô Tín căn bản không dùng hết toàn lực, khi đó mục đích của Tô Tín chỉ là muốn lấy được Thần Võ Lệnh, cho dù tốn công sức giết chết Thẩm Cửu Phong, hắn cũng chẳng được lợi gì.
Nhưng hiện tại, Thẩm Cửu Phong sẽ nhanh chóng biết được rốt cuộc hắn đã nhầm lẫn lớn đến mức nào.
Pháp tướng đế ảnh sau lưng Tô Tín sáng rực lên thần quang lóng lánh, theo Tô Tín phát huy đấu chiến kim thân đến mức tận cùng, đế ảnh gần như đã ngưng tụ thành thực chất, một quyền hạ xuống, hư không xung quanh bắt đầu xuất hiện từng trận gợn sóng, tựa sắp xé rách thế giới này!
Quyền ảnh khổng lồ đánh Hàn Long Yển Nguyệt Đao, lập tức tạo ra một tiếng nổ thật lớn.
Đúng là Hàn Long Yển Nguyệt Đao của Thẩm Cửu Phong rất sắc bén, chỉ có điều bây giờ nó thậm chí còn không được tính là thiên binh, chỉ có một cái xác không gốc gác thần binh, căn bản không thể phát huy uy lực của thần binh ngày xưa.
Thế nên trước một đòn của Tô Tín, một đao của hắn bị mạnh mẽ chặn giữa không trung, căn bản không chém được pháp tướng của Tô Tín.
Hơn nữa pháp tướng đấm một quyền càng khiến Thẩm Cửu Phong cảm nhận được một luồng sức mạnh vọt tới, suýt nữa làm hắn không cầm nổi đao trong tay, cho dù hắn gắng cầm chặt Yển Nguyệt Đao trong tay, nhưng luồng sức mạnh kia lan truyền đến cánh tay của hắn, khiến huyệt hổ khẩu trên tay Thẩm Cửu Phong rách toác, máu tươi chảy ra.
Tô Tín bước ra một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Thẩm Cửu Phong, thần mang màu vàng suýt chút nữa chói bị thương hai mắt Thẩm Cửu Phong.
Thẩm Cửu Phong còn chưa kịp phản ứng, Tô Tín đã nghiêng người lên, võ đạo đấu chiến chi cực được hắn phát huy đến cực hạn, quyền chưởng kiếm chỉ, mỗi một loại đều có khí thế đổ núi băng sông, chẳng mấy đã đánh cho Thẩm Cửu Phong tan tác, thậm chí khiến hắn ngay cả phòng ngự cũng có chút miễn cưỡng.
Sở trưởng của Thẩm Cửu Phong ngoại trừ đao pháp ra, mặc dù cũng có công pháp loại cận chiến, nhưng hiển nhiên hắn hoàn toàn không thể so sánh với Tô Tín.
Thậm chí ngay cả người đi theo võ đạo đấu chiến chi cực ngay từ đầu như Triệu Vũ Niên cũng không thể không thừa nhận, về mặt này Tô Tín đã loáng thoáng sắp vượt qua hắn.
Thẩm Cửu Phong bị mấy chiêu liên tiếp đánh lùi, nội tạng chấn động, không kìm được phun một ngụm máu tươi ra, hắn không nhịn được gào lên: “Còn không ra tay, các ngươi đợi xem trò vui hả?”
Bạch Liên Thánh mẫu cười lạnh nói: “Gấp làm gì? Yên tâm, không chết được.”
Mấy người ở đây không thù không oán với Thẩm Cửu Phong, đương nhiên bọn họ sẽ không nhìn Thẩm Cửu Phong chết đi như thế.
Chương 2303 - Đòi báo ân
Đòi báo ân
Chỉ có điều thông qua mấy lượt giao chiến vừa rồi, bọn họ đã nhìn ra, khả năng bộc phát của Tô Tín hết sức đáng sợ, người đối địch với hắn sẽ phải dùng thực lực tuyệt đối thần tốc nghiền ép hắn, hoặc chỉ có thể chậm rãi đánh lâu dài mài mòn đến chết, nếu không để Tô Tín chưởng khống toàn bộ tiết tấu cuộc chiến, vậy kể cả bọn họ chiếm ưu thế về nhân số vẫn không đánh thắng được.
Nói sao thì Thẩm Cửu Phong cũng từng tu luyện công pháp thân thể, cũng là người duy nhất trong số những người có mặt ngoài Ngạc Nhĩ Đa ra có thể triền đấu mấy chiêu cận chiến với Tô Tín, để hắn đánh tiên phong, có thể tiêu hao nhuệ khí của Tô Tín.
Quả nhiên, khi Thẩm Cửu Phong và Tô Tín triền đấu, hoặc nói là đơn phương đánh người, mấy người Bạch Liên Thánh mẫu cuối cùng cũng ra tay.
Triệu Vũ Niên và Công Tôn Vân bảo vệ xung quanh Tô Tín, nhưng hai người đều bị ngăn cản.
Bên phía Mạc Vô Vi, chỉ có một mình Bạch Liên Thánh mẫu có thể đánh được với Triệu Vũ Niên, nàng tất nhiên xông lên cuốn lấy Triệu Vũ Niên.
Ánh sao trong tay Trần Huyền Tông chiếu sáng, phối hợp với trường kiếm thần binh trong tay hắn, ngưng tụ thành một kiếm trận cực kỳ mạnh mẽ, trong đó có tinh thần trận đồ huyền ảo lấp lánh, nhốt Công Tôn Vân vào trong.
Còn lại hai người Mạc Vô Vi và Ngạc Nhĩ Đa đưa mắt nhìn nhau, đều bùng nổ thực lực mạnh nhất của mình, bắt đầu dốc hết sức đánh với Tô Tín.
Hai đồng bọn của Tô Tín đã xuất hiện, đây hẳn là lá bài tẩy cuối cùng của Tô Tín, bọn họ không tin lần này Tô Tín còn có thể làm trò gì nữa!
Đám Mạc Vô Vi cho rằng Tô Tín đã không còn lá bài tẩy nào, nhưng không biết hiện tại trong tình huống này, Tô Tín căn bản không cần lá bài tẩy, thực lực của bản thân hắn chính là lá bài lớn nhất!
Trước đó bốn người vây công Tô Tín, thực ra Tô Tín vẫn nương tay mấy phần, không nương tay, làm sao dẫn được bọn họ tới nơi này?
Còn hiện tại Tô Tín không cần nương tay nữa, đối mặt ba người, trong đó còn có Mạc Vô Vi trọng thương, tình thế hoàn toàn khác với tưởng tượng của đám Mạc Vô Vi.
Sở trường của Thẩm Cửu Phong và Ngạc Nhĩ Đa đều là đấu chiến sát pháp kiểu cận chiến, nhưng dưới đấu chiến kim thân và Phiên Thiên Tam Thập Lục Lộ Kỳ của Tô Tín, hai người bọn họ bị áp chế đến mức tận cùng về mặt này, không còn một chút sức đánh trả.
Còn về Mạc Vô Vi, võ đạo của hắn vốn không thiên về loại hình có khả năng bộc phát, cùng lắm cũng chỉ có thể hạn chế thực lực của Tô Tín một chút.
Nhưng vấn đề là hắn hiện tại đã bị trọng thương, bất kể là Thiên Địa Đại Cầm Nã hay bí thuật Đại Khiên Ti đều đã bị Tô Tín phá chiêu, uy hiếp hắn tạo ra cho Tô Tín thậm chí còn không bằng Thẩm Cửu Phong và Ngạc Nhĩ Đa.
Mới giao thủ mấy chục chiêu, tình thế hai bên đã đảo ngược, không phải ba người bọn hắn áp chế Tô Tín, mà là Tô Tín đang áp chế ba người bọn họ.
Huyền Âm kiếm khí quanh thân Tô Tín ầm ầm bạo phát, kiếm ý chí cường ngưng tụ vô số ác niệm trong thiên địa, uy thế của nó khiến sắc mặt Thẩm Cửu Phong đứng mũi chịu sào đột nhiên biến đổi, không dám mạnh mẽ chống đỡ, chỉ có thể tránh né.
Ngạc Nhĩ Đa bên cạnh hắn đấm một quyền xuống, trong nháy mắt mấy nghìn quyền ảnh ngưng tụ thành một thể, đấm về phía Tô Tín.
Nhưng ai mà biết kiếm ý của Tô Tín vốn đang tấn công Thẩm Cửu Phong chợt diễn biến thành Huyền Âm kiếm giáp, không chỉ chặn lại quyền của Ngạc Nhĩ Đa, còn bùng nổ Huyền Âm kiếm ý mạnh mẽ, trực tiếp đánh Ngạc Nhĩ Đa bay ra ngoài.
Hai người kia một người lui lại tránh né, một người bị đánh bay, bóng hình Tô Tín tựa như ma thần, gần như chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Mạc Vô Vi, Huyết Sát kiếm khí đột ngột bạo phát, ngưng tụ thành một vùng kiếm khí độc lập, bao phủ Mạc Vô Vi ở bên trong.
Mạc Vô Vi còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Tín đã dốc toàn lực kích hoạt sức mạnh của Thiên Tâm Kiếp, Mạc Vô Vi phút chốc cảm thấy trái tim mình dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, điều này làm hắn lập tức phun một ngụm máu tươi ra, sắc mặt trắng bệch.
So thân thể tu vi, Mạc Vô Vi có thúc ngựa cũng không đánh lại được Tô Tín, cùng là sức mạnh Thiên Tâm Kiếp, sắc mặt Tô Tín chỉ hơi tái nhợt, nhưng Mạc Vô Vi đã bị thương.
Tô Tín chập ngón tay lại làm kiếm, tử khí vô biên bùng nổ, nhắm thẳng vào Mạc Vô Vi, đòn đánh này vốn là muốn lấy mạng Mạc Vô Vi!
Vẻ mặt Thẩm Cửu Phong hơi thay đổi, có điều từ đầu đến cuối hắn không hề ra tay.
Thẩm Cửu Phong cách gần như vậy còn không ra tay, chớ nói gì đến Ngạc Nhĩ Đa trước đó bị đánh bay.
Thực lực của Tô Tín vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, lần này Mạc Vô Vi chết là đại cục đã định, bây giờ có lẽ bọn hắn có thể ra tay cứu Mạc Vô Vi, nhưng rất dễ dàng bị thương.
Bọn họ ra tay với Tô Tín theo Mạc Vô Vi chỉ là bỏ đá xuống giếng thôi, chuyện liều mạng, Mạc Vô Vi ngươi làm đi, bọn họ sẽ không tham dự.
Tất nhiên Mạc Vô Vi cũng nhìn thấy phản ứng của đám Thẩm Cửu Phong, trong mắt hắn không khỏi lộ ra một thoáng bi ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận