Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2717 - Đền tội (2)

Tô Tín vỗ tay một cái, có lúc thực lực và thủ đoạn là hai chuyện khác nhau. Giống như Xích Liệt Cách này đi từ yếu đến mạnh, một bước bước lên từ tầng dưới cùng lên thành võ giả. Trình độ quyết đoán còn mạnh hơn nhiều so với đám võ giả có bối cảnh đại phái kia.
Ví dụ như Huyền Minh chấp chưởng Thiếu Lâm Tự và Trương Bá Đoan của Tạo Hóa Đạo Môn. Lúc có cường giả như Lý Bá Dương và Huyền Khổ, bọn họ có thể quản lý hai đại tông môn này một cách rất tuyệt vời, xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng đến khi thực sự để cho bọn họ đến quản lý một tông môn lớn đến thế, bọn họ lại không gánh nổi trách nhiệm này.
Tô Tín nhìn Xích Liệt Cách, thở dài nói: “Xích Liệt Cách Thượng sư quả nhiên đủ quả quyết. Không tệ, rất tốt.”
Có điều, sắc mặt Tô Tín trong giây lát biến đổi, trong nháy mắt liền trầm xuống: “Có điều nếu như ta nói, phần nhận lỗi này của các ngươi không đủ thì sao?”
Xích Liệt Cách dường như đã sớm liệu được Tô Tín sẽ nói thế. Hắn nói thẳng: “Tô đại nhân, Kim Trướng Hãn Quốc ta cho đến giờ cũng chưa từng nghĩ muốn dừng lại trước thời hạn trong thế gian đại tranh này. Nhưng nếu bây giờ, Kim Trướng Hãn Quốc đắc tội với Tô đại nhân ngươi thì chỉ có hai sự lựa chọn. Một là đứng về bên phía Vũ Thiên Vực, đối địch với Tô đại nhân. Còn một sự lựa chọn khác chính là thần phục, hoàn toàn đứng về phía Tô đại nhân.
Cổ Liệt và tên học trò ngu xuẩn kia của ta chọn cái đầu, nhưng bây giờ ta chọn cách thứ hai.”
Tô Tín nhìn Xích Liệt Cách, rất có hứng thú: “Tại sao? Ngươi hẳn biết ân oán giữa ta và Kim Trướng Hãn Quốc không hề nhỏ.”
Xích Liệt Cách trầm giọng nói: “Rất đơn giản, bởi vì Vũ Thiên Vực không có sự tàn nhẫn của Tô đại nhân người! Vương Cửu Trọng mạnh thì mạnh, nhưng tiếc rằng hắn rất bàng quan. Trừ khi có sức mạnh uy hiếp được toàn bộ Vũ Thiên Vực, bằng không hắn sẽ không xuất thủ.
Hai tên ngu ngốc kia chỉ thấy được sức mạnh mặt ngoài của Vương Cửu Trọng, nhưng cũng không nhìn thấy đối phương có đến giúp mình hay là không.
Hơn nữa, lần này ta còn thuận tiện giúp cho Tô đại nhân ngươi một chuyện nhỏ. Việc này ta đã cho người lặng lẽ loan tin đến giang hồ, để Tô đại nhân ngươi có đầy đủ lý do làm lớn chuyện này.”
Tô Tín nghi ngờ nói: “Ngươi truyền chuyện này đi không phải là vì muốn khích ta và Vũ Thiên Vực tử chiến à?”
Xích Liệt Cách vội vàng nói: “Chuyện ngu xuẩn như vậy sao ta có thể làm cho được? Sắp tới con đường thông thiên mở, nếu như không có thâm thù đại hận thì tuyệt không đánh nổi tử chiến.
Có điều, mặc dù không đánh nổi nhưng cũng cho Tô đại nhân ngươi mượn đủ cớ để đại náo một trận, ép Vương Cửu Trọng xuất thủ.
Tô đại nhân, hiện trên giang hồ, tư liệu của tất cả võ giả gần như đều rõ ràng. Đặc biệt là Tô đại nhân ngài. Trong số các Thần Kiều cảnh, Tô đại nhân ngài là người xuất thủ nhiều nhất, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhắm vào.
Nhưng Vương Cửu Trọng này rất thần bí, không ai biết được thực lực của hắn nông sâu thế nào. Trước khi tiến vào con đường Thông Thiên, thăm dò lai lịch hắn một chút với Tô đại nhân ngài mà nói cũng có chỗ tốt.”
Tô Tín gật đầu một cái. Thực ra thì Xích Liệt Cách ngược lại đã uổng công vô ích rồi. Những Thần Kiều khác, giống như Khương Viên Trinh, Triệu Cửu Lăng có lẽ sẽ có ý nghĩ này, song Tô Tín thì chắc chắn không.
Không phải Tô Tín không tò mò mà là hắn có tự tin tuyệt đối. Bây giờ hắn chắc hẳn đã đứng ở đỉnh cao Thần Kiều cảnh. Ngay cả thực lực của Vô Sinh lão mẫu hắn cũng đã lĩnh giáo. Mặc dù không phải là Vô Sinh lão mẫu ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng Tô Tín cũng có thể nhận biết được thực lực của hắn ít nhiều. Vì lẽ đó, đi dò lai lịch của Vương Cửu Trọng ngược lại không cần thiết lắm.
Có điều hiện tại nếu như Xích Liệt Cách nhận thua thẳng thừng như vậy, Tô Tín dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện thủ hạ của mình có thêm một phần sức mạnh.
Hắn cũng biết, Kim Trướng Hãn Quốc không phải là thật tâm thật ý thần phục. Có điều mấy chuyện này cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần có hắn, Kim Trướng Hãn Quốc cũng không gây được sóng gió gì.
Cho nên, Tô Tín liền nói với Xích Liệt Cách: “Nếu Kim Trướng Hãn Quốc chuẩn bị thần phục ta thì từ nay về sau, võ giả Tây Bắc Đạo ta tiến vào quốc nội Kim Trướng Hãn Quốc nhất định phải được thông suốt không trở ngại. Chi tiết những việc này, ngươi đến thành Phi Long, tìm Hoàng Bỉnh Thành thảo luận là được.
Nhớ, lần sau chọn đại hãn và đệ tử thì đầu tiên phải chọn một người biết nghe lời. Người như vậy mặc dù sẽ không để cho Kim Trướng Hãn Quốc một lần nữa quật khởi, song ít nhất cũng không lanh chanh đi gây chuyện.”
Sau khi nói xong, Tô Tín liền rời đi ngay. Xích Liệt Cách rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với áp lực từ Tô Tín, người bình thường không cách nào tưởng tượng nổi. Nếu hắn chỉ có một mình, cho dù có đắc tội với Tô Tín thì hắn cũng có thể chạy đến hải ngoại hoặc vào trong rừng sâu núi thẳm mà bế quan. Nhưng bây giờ trong tay hắn vẫn còn Kim Trướng Hãn Quốc và Côn Già phái. Hai bên này hắn không thể mặc kệ được.
Sau khi rời Kim Trướng Hãn Quốc, Tô Tín liền một đường đi về phía Nam. Mấy ngay sau đã chạy thẳng đến Vũ Thiên Vực.
Chương 2718 - Vương Cửu Trọng
Lần này, Tô Tín cũng không phải là muốn diệt môn. Vì lẽ đó hắn không mang theo những thủ hạ khác chỉ một thân một mình đến.
Vũ Thiên Vực lập một tòa thành nhỏ ở An Nam Đạo, nhìn qua rất không bắt mắt, song trong đó lại có không ít võ giả. Chỉ tiếc chẳng có mấy người thực lực mạnh cả.
Trong Tiên Vực ngày trước, Vũ Thiên Vực được tạo thành nhở những võ giả không có bối cảnh, phát triển một đường đến bây giờ. Mặc dù có một cường giả như Vương Cửu Trọng, song căn cơ vẫn cứ có chút không đủ như thường.
Tô Tín cũng không che giấu khí tức của hắn. Sức mạnh cường đại của Thần Kiều cảnh khuấy động hư không, chấn động đến mức toàn bộ thiên địa cũng phát ra tiếng rung chấn. Uy thế cường đại vô cùng, hệt như diệt thế.
Tư Mộ Hàn trong thành cảm giác được khí tức này, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi. Lúc này mới có mấy ngày mà Tô Tín cũng đã tìm đến cửa.
Nhìn Vũ Thiên Vực bên dưới, Tô Tín hừ lạnh một tiếng, nói: “Cướp đồ của ta mà bây giờ còn như con rùa rúc đầu, ngay cả một người cũng không ra mặt à?”
Dứt lời, Tô Tín phất một tay lên, trong nháy mắt, thiên hỏa liệu nguyên. Giữa không trung đều bị nhuộm thành màu đỏ thẩm, tản ra năng lượng nóng bỏng. Hỏa diễm vô tận vọt tới hướng Vũ Thiên Vực. Tư Mộ Hàn căn bản không ngờ đến Tô Tín một câu cũng không buồn nói dứt lời đã động thủ. Xem ra lời đồn đãi trên giang hồ về người này thật không sai. Cách hành sự của Tô Tín thực cường thế và bá đạo vô cùng.
Tô Tín bỗng nhiên xuất thủ, người bên trong Vũ Thiên Vực và đám người Tư Mộ Hàn đều ngẩn ra. Bọn họ cũng không ngờ Tô Tín lại thẳng tay như vậy. Một câu cũng không nói đã động thủ.
Trên thực tế, Tô Tín cũng chẳng có gì để nói. Vũ Thiên Vực cướp đồ của Tô Tín hắn, đánh vào thể diện của hắn, chẳng lẽ Tô Tín hắn còn có thể khách khí nói phiền Vũ Thiên Vực trả đồ lại cho hắn?
Dù sao cũng đều là một kết cục, nếu phải nói nhảm với bọn họ thì chi bằng xuất thủ trước rồi nói sau. Vừa hay có thể lớn tiếng dọa người trước.
Mà trong chớp mắt Tô Tín xuất thủ, trận pháp Vũ Thiên Vực cũng mở.
Mặc dù nói truyền thừa và nội tình của Vũ Thiên Vực yếu. Nhưng bọn họ đông hợp tây góp vẫn có thể bố trí ra được một trận pháp cực phẩm. Đáng tiếc, trận pháp này với Tô Tín cũng có chút quá thô sơ. Thậm chí, so với đại trận như của Thiếu Lâm Tự và Tạo Hóa Đạo Môn, cái này không thể so được. Tương tự, trận pháp này cũng không sánh bằng Vạn La đại trận ở thành Phi Long.
Dưới hỏa vực đó của Tô Tín, trận pháp chớp mắt vỡ vụn. Cái gọi là hộ tông đại trận của Vũ Thiên Vực thậm chí còn chẳng chịu đựng được thời gian ngắn bằng một nhịp thở nữa mà ầm ầm vỡ vụn!
Sắc mặt Tư Mộ Hàn phía dưới bỗng nhiên biến đổi. Trường thương màu bạc trắng hiện lên trong tay hắn. Một thương đâm ra, chân khí lạnh vô cùng ngưng tụ thành vạn đạo thương ảnh nghênh hướng hỏa vực nọ. Nhìn uy thế tưởng như mạnh mẽ, song cơ hồ trong nháy mắt liền bị hỏa lực cường đại kia đánh cho tan rã!
Sắc mặt Tư Mộ Hàn bỗng nhiên biến đổi. Từ trên người Tô Tín, Tư Mộ Hàn có cảm giác như thể hắn đang đối diện với sư huynh của hắn. Mạnh mẽ như vậy! Giống như thể Thần Ma, không thể thắng nổi!
Ngay lúc Tư Mộ Hàn tuyệt vọng, trước ngừi hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Một quyền hời hợt được đánh ra, vạn thiên hỏa vực ầm ầm mất đi!
“Sư huynh!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn nhất thời sáng lên. Ở trong lòng hắn, chỉ cần có sư huynh của hắn ra tay thì không gì không giải quyết được.
Tô Tín lạnh lùng nhìn người trước mắt này. Kẻ bỗng nhiên xuất hiện kia không ai khác chính là vực chủ Vũ Thiên Vực, Vương Cửu Trọng.
Chỉ có điều, hình tượng của người trước mắt so với trong tưởng tượng của Tô Tín có chút khác biệt. Phải nói, trong cùng với phần lớn cảm nhận, hình tượng của Vương Cửu Trọng đây còn kém hơn rất nhiều.
Trước mặt, một người nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ bình thường, là kiều người ném vào trong đống người thường liền không phân biệt được đó.
Tóc tai hắn rối bời, có chút lôi thôi lếch thếch. Trên người chỉ mặc áo gai màu xanh rộng thùng thình, hai chân để trần, mặt mũi hiền lành, đờ đẫn. Nếu không phải trên người hắn tản ra khí thế cường đại của Thần Kiều cảnh, những người khác nhất định sẽ cho rằng kẻ trước mắt này chẳng qua chỉ là lão nông tầm thường ở nông thôn chứ không phải là kẻ chí cường đứng ở đỉnh cao giang hồ.
Vương Cửu Trọng nhìn Tô Tín, trên mặt vẫn là biểu cảm đờ đẫn kia, nhưng trong hai mắt hắn lại toát ra một tia sáng kỳ dị, càng lúc càng thịnh.
Vương Cửu Trọng vừa mới xuất quan. Hắn cũng không biết vì sao Tô Tín lại đánh đến đây. Tư Mộ Hàn đứng một bên vừa tính kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Vương Cửu Trọng nghe, nhưng Vương Cửu Trọng bỗng đưa tay cản lại. Tư Mộ Hàn nuốt ngược lại những lời muốn nói.
Nhìn Tô Tín, Vương Cửu Trọng trầm giọng nói: “Ngươi rất mạnh.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, khàn khàn, hình như là do nguyên nhân ít khi nói chuyện. Thậm chí, còn có hơi không lưu loát.
Có điều vừa dứt lời, Vương Cửu Trọng không nói hai lời, ngay lập tức bước ra một bước, lâm không đối lập với Tô Tín.
Chương 2719 - Vương Cửu Trọng (2)
Hai tay hắn nắm quyền ấn, ầm ầm hạ xuống. Trong nháy mắt hư không rung động, khai sơn liệt địa!
Người Vũ Thiên Vực đều ngẩn ra. Bọn họ cho dù có hiểu phương thức hành sự khó hiểu của vực chủ bọn họ, song bây giờ là cái gì đây? Nói ba chữ xong liền không nói lời thứ hai, ngay lập tức xuất thủ. Cái này là chuyện gì đây?
Chỉ có Tư Mộ Hàn hơi hiểu một chút tư tưởng vị sư huynh này của hắn.
Vương Cửu Trọng căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ thấy Tô Tín rất mạnh. Mạnh đến mức đủ để kích thích chiến ý của hắn. Chỉ đơn giản như thế.
Trong mắt Tô Tín cũng lóe lên một tia tinh mang. Lần trước lúc hắn giao thủ với Vô Sinh lão mẫu, đánh có hơi không đã ghiền.
Đánh đến cuối Vô Sinh lão mẫu lại trốn.
Mà trước mắt Vương Cửu Trọng chỉ đánh có một chiêu. Mà một chiêu này lại khiến cho Tô Tín cảm giác được một luồng áp lực đã lâu không gặp!
Cũng chỉ có một chiêu này, Tô Tín liền có thể nhận ra, thực lực của đối phương nếu so ra thì còn mạnh hơn cả Lý Bá Dương. Thậm chí không chỉ là mạnh hơn một bậc!
Tô Tín cũng không nói hai lời, trực tiếp bước ra một bước, quanh thân nở rộ Phật quang. Thanh phong lượn lờ bên ngoài. Trong ánh Phật quang và hỏa diễm đan vào nhau, thân hình Tô Tín giống như Ma Thần. Một quyền giáng xuống, phá hư không! Thanh phong oai lan ra khắp thiên địa!
Hai người đụng nhau, luồng khí thế to lớn chập chờn khiến hư không rung động. Ánh lửa cùng với chân khí cường đại hóa thành liệt diễm rực cháy. Gió bão cuốn giữa không trung, hệt như tận thế, vô cùng kinh khủng.
Mà trong lúc hai người họ giao thủ, bỗng nhiên có mấy đạo khí tức cường đại truyền tới từ đằng xa. Bất ngờ đó chính là ba người Khương Viên Trinh của Hoàng Thiên Vực, Triệu Cửu Lăng của Huyền Thiên Vực cùng với Bì Già Đa La của Phạm Thiên Vực.
Ba người bọn họ trong Tiên Vực ít nhiều gì cũng từng quen biết với Vương Cửu Trọng, Tư Mộ Hàn nhìn về phía ba người bọn họ, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác. Có điều lần này, ba người bọn họ không xuất thủ, chẳng qua chỉ là đứng ở phía xa xem chừng.
Theo bọn họ tới còn có vài giang hồ phong môi. Những người này thực ra sớm đã tới, dẫu sao trước khi Tô Tín xuất thủ, trên giang hồ đã lan truyền tin Tô Tín muốn đến Vũ Thiên Vực gây sự rồi. Bọn họ sớm đã đến giữ ở đây.
Chỉ có điều bọn họ ở cách xa hơn. Cường giả Thần Kiều cảnh xuất thủ hệt như diệt thế. Đứng gần sẽ rất xui xẻo.
Nhưng mà vào lúc này, lại có khí tức của một vị Thần Kiều cảnh truyền tới. Có điều, chờ sau khi thấy người đến là ai, mọi người đều sửng sốt. Võ giả trẻ tuổi mặc y phục màu xanh này là ai? Trên giang hồ tại sao lại xuất hiện thêm một vị Thần Kiều nữa thế này?
Lúc này, bỗng nhiên có người kinh ngạc hô lên: “Lâm Trường Hà! Hắn là Đạo Si Lâm Trường Hà! Cường giả cùng một thời đại với Tô Tín. Người từng đứng đầu Nhân Bảng “Đạo Si” Lâm Trường Hà!”
Năm xưa, trong số các thế hệ trẻ giang hồ, trước khi Tô Tín bộc lộ tài năng người kinh diễm nhất giang hồ chính là Lâm Trường Hà.
Chỉ có điều, thời gian hắn biến mất quá lâu. Hơn nữa bây giờ, Lâm Trường Hà lại xuất hiện với thực lực Thần Kiều cảnh. Mọi người ở đây thoạt tiên không ai nhận ra hắn.
Có điều, sau đó mọi người đều ngẩn ra, Lâm Trường Hà tấn thăng đến Thần Kiều rồi?
Với năng lực và thiên phú năm xưa của Lâm Trường Hà, trong lớp trẻ tuấn kiệt kia, hắn tuyệt đối là nhân vật xếp sau Tô Tín.
Bây giờ, Tô Tín đã đính ở đỉnh cao giang hồ. Đám người Tiêu Hoàng cũng đến Dương Thần. Nếu Lâm Trường Hà cho thấy thực lực Dương Thần cảnh, mọi người cũng không thấy lạ. Thậm chí bây giờ nếu hắn đã đến Chân Vũ, mọi người cũng có thể hiểu.
Nhưng ai nào ngờ Lâm Trường Hà bỗng nhiên xuất hiện lại là Thần Kiều cảnh. Cái này cũng có hơi quá mức kinh sợ.
Từ Hóa Thần đến Thần Kiều, một bước vượt qua nhiều cảnh giới như vậy. Chuyện này với phần lớn võ giả mà nói thì không khác gì chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Chỉ có điều, hiện tại trên giang hồ đã có một kỳ tích là Tô Tín. Bây giờ lại xuất hiện thêm một kỳ tích là Lâm Trường Hà nữa. Chuyện này có vẻ như cũng dễ hiểu.
Bì Già Đa La vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Hà. Hồi lâu sau hắn mới xoay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ sáng tỏ. Hiển nhiên, hắn đã nhìn thấu được lai lịch của Lâm Trường Hà.
Chỉ có điều, lão bằng hữu này dường như chọn con đường hoàn toàn khác với hắn.
Còn như rốt cuộc con đường đó là đúng hay sai, điểm này Phật Đà không biết. Đạo Tổ cũng không biết. Tất cả cũng chỉ có thể đến khi con đường Thông Thiên kết thúc mới có kết luận.
Mà lúc này trong sân, Tô Tín cùng Vương Cửu Trọng một quyền đánh xuống. Bão táp liệt diễm vô tận tiêu tán. Hai người đứng giữa không trung.Dĩ nhiên là cục diện thế lực ngang nhau.
Tô Tín cũng phát hiện ra được sự xuất hiện của đám người Khương Viên Trinh. Có điều, hắn không để ý đến. Lúc này, bọn họ không dám bỏ đá xuống giếng.
Hiện tại, đám người Địa Tạng Vương cũng đều đã trở về. Thật sự cho rằng Tô Tín hắn không có đồng minh à?
Chỉ có điều, cái thực sự khiến cho Tô Tín kinh ngạc chính là Lâm Trường Hà.
Chương 2720 - Vương Cửu Trọng (3)
Đã lâu không gặp, Lâm Trường Hà đã tấn thăng lên đến Thần Kiều. Cái này gần như trong nháy mắt đã khiến Tô Tín liên tưởng đến Đạo Tổ.
Trước đó, bên trong Tạo Hóa Đạo Môn, Tô Tín cũng không phát hiện thứ gì có dính líu đến Đạo Tổ. Có điều bây giờ nhìn lại, Đạo Tổ có khi đã đặt hậu thủ trong Thái Nhất Đạo Môn.
Bên này Tô Tín có chút phân tâm, mà bên phía Vương Cửu Trọng vẫn chiến ý trùng tiêu như trước, không có chút nào dừng lại.
Ngón tay hắn nhập lại như kiếm, thân hình cũng giống như một thanh trường kiếm, vô cùng sắc bén. Lấy thân hóa kiếm, chém phá hư không, tấn công đến phía Tô Tín.
Trong tay Vương Cửu Trọng không có kiếm, nhưng kiếm chỉ điểm ra lại có kiếm ý trùng tiêu, hóa thành uy thế vô biên giáng xuống. Chẳng qua chỉ là kiếm ý đơn giản nhất song lại vẫn cường đại như thường!
Hiện tại, trong số các võ giả dùng kiếm trên giang hồ, người được công nhận mạnh nhất chỉ có hai người. Một là kiếm đạo thông thần Mạnh Kinh Tiên. Người còn lại là kiếm kỹ tinh thần Tô Tín.
Có thể nói, trong đông đảo các võ giả dùng kiếm trên giang hồ hiện nay, tất cả mọi người đều kém một tầng so với họ.
Nhưng bây giờ, kiếm chỉ này của Vương Cửu Trọng xuất thủ, mặc dù thành tựu kiếm đạo của hắn không bằng Tô Tín hay Mạnh Kinh Tiên, song cũng đủ để đứng ngang hàng với hai người họ!
Tham Lang Kiếm trong tay Tô Tín xuất thủ. Chính phản âm dương, bốn đạo kiếm khí dây dưa đan xen vào nhau. Sinh tử âm dương chi lực trụ cột đủ để phá tan bất cứ sức mạnh nào. Một đạo kiếm chỉ kia của Vương Cửu Trọng cũng mất đi bên trong đó.
Nhưng vào lúc này, âm dương kiếm khí bỗng nhiên nát bấy. Một đạo kiếm khí sáng chói lộng lẫy tỏa ra, chia thành ba. Kiếm hóa Tam giới, trảm thiên tuyệt địa!
Trong kiếm tàng kiếm, kiếm kỹ trụ cột nhất này được Tô Tín sử dụng với kiếm đạo chí cường như kia, uy thế thật có thể nói là kinh khủng. Mãi đến lúc này mọi người mới có thể hiểu được vì sao kiếm đạo của Mạnh Kinh Tiên được người ta xưng là thông thần, còn kiếm kỹ của Tô Tín lại được khen là kinh thần.
Mặt Vương Cửu Trọng không chút cảm giác. Thân hình hắn động một cái. Ngay lập tức hóa kiếm thành đao, một bàn tay chém ra. Trong nháy mắt, hàn mang đại thịnh, khai thiên liệt địa!
Đao mang vô cùng sắc bén. Thậm chí nếu so với đám võ giả đặc biệt nghiên cứu đao đạo ngày xưa của Phong Thiên Vực thì còn mạnh hơn. Nó xé rách kiếm hóa Tam giới của Tô Tín, thô bạo đến cùng cực.
Đao kiếm song tu. Vương Cửu Trọng chỉ ra một đao một kiếm. Mặc dù thành tựu trên con đường này của hắn không thể tính là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng có thể nói là đỉnh cao!
Vương Cửu Trọng chỉ đánh một đao một kiếm. Tất cả mọi người cho rằng hắn song tu đao kiếm. Nhưng sau đó mọi người mới biết, Vương Cửu Trọng được gọi là lã võ đạo thẳng đến chín tầng trời, danh tự này của hắn cũng không gọi sai!
Đao ý vô cùng bá đạo xé kiếm mang. Kiếm hóa Tam giới của Tô Tín cũng không đỡ được một đao sắc bén của Vương Cửu Trọng.
Nhưng lúc này, Vương Cửu Trọng lại đánh ra một quyền. Trong chớp mắt mà quyền này đánh ra, giữa không trung vang lên tiếng long ngâm gầm thét. Thân hình Vương Cửu Trọng bay lên trời. Bản thân hắn giống như đã hóa thành một con cự long. Song cự long này thân lại thẳng tắp một đường, không khác gì một cây thương cán rồng. Mà một quyền này của Vương Cửu Trong chính là mũi thương. Một thương đâm xuống, đâm rách cả thiên không!
Trong hai mắt Tô Tín đã bạo phát ra tĩnh mịch hư vô ở mức độ cao nhất. Vô sinh vô tử, tịch diệt quy khư!
Một quyền đánh ra, vạn vật chung cực!
Có thể nói, một quyền đấu chiến tận lực kia đụng với một long thương mang theo quyền ý của Vương Cửu Trọng đụng nhau, nhất thời bạo phát ra luồng chấn động cực kỳ kinh khủng.
Với mọi người ở đây mà nói, hai người này thậm chí đều đã trở thành nhân vật như Ma như Thần, xuất thủ là đoạn sơn đoạn hải.
Sức mạnh gió bão cường đại khiến trong vòng chu vi hơn mười dặm xung quanh bừa bộn một mảnh. Ngay cả thành trì của Vũ Thiên Vực phía dưới cũng bị liên lụy không ít. Cái này khiến cho Tư Mộ Hàn thầm kêu khổ, vị sư huynh này của hắn đã dùng đến toàn lực rồi.
Mà ngay sau đó, Vương Cửu Trọng lại đổi vô số kiểu chiến pháp. Bản thân hắn giống như binh khí, bất kỳ binh khí võ đạo nào trên người hắn cũng có thể phát huy đến trình độ cao nhất.
Mà Tô Tín cũng dùng vô số loại võ đạo mạnh mẽ đến cùng cực mà đối phó lại. Hai bên ngươi tới ta lui, đánh vô cùng kịch liệt. Ngược lại cũng coi như là sức mạnh tương đương.
Bất kể là Vương Cửu Trọng hay là Tô Tín, hai người đều càng đánh, chiến ý càng ngang nhau.
Vương Cửu Trọng chỉ là bởi vì Tô Tín rất mạnh nên muốn đánh với hắn một trận. Mà lúc này, Tô Tín cũng sớm đã bỏ qua chuyện Thất Sắc Liên Hoa sang một bên, phát huy sức chiến đấu của mình đến trình độ cao nhất, thoải mái đánh một trận với Vương Cửu Trọng.
Trước đó, Vô Sinh lão mẫu có tư cách đánh một trận với Tô Tín, chỉ tiếc cuối cùng Vô Sinh lão mẫu cuối cùng lại chạy mất.
Mà bây giờ, Vương Cửu Trọng có thể nói là người gây áp lực lớn nhất cho hắn trên võ đạo đơn thuần từ trước đến nay. Có điều chỉ là võ đạo chứ không phải là cảnh giới.
Chương 2721 - Vũ Tổ
Đánh một trận với cường giả cấp bậc như Vương Cửu Trọng, không chỉ tăng sức chiến đấu của bản thân mà còn tăng cả căn cơ võ đạo của Tô Tín hắn.
Mà lúc này, đám người Triệu Cửu Lăng vây xem, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng. Bọn họ đã phát hiện, thực lực của hai người kia có thể nói là đã hoàn toàn vượt qua nhóm người mình cả một cảnh giới.
Vương Cửu Trọng say mê võ nghệ kia ở trong Tiên Vực cũng đã mang thực lực sâu không lường được. Mà bây giờ thực lực hắn bày ra kia lại còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của mọi người.
Đám người Triệu Cửu Lăng cũng cho rằng bọn họ đã đánh giá cao Vương Cửu Trọng. Song trong thực tế, bọn họ đã đánh giá thấp hắn!
Dĩ nhiên cái càng làm cho bọn họ khiếp sợ lại chính là Tô Tín.
Vương Cửu Trọng dầu gì cũng đều một mực bế quan, duy trì sự thần bí. Nhưng Tô Tín thì khác, sức chiến đấu của hắn ở mỗi một cảnh giới đều phô bày trước mắt mọi người.
Lúc này cách trận đánh của Tô Tín với Lý Bá Dương vẫn chưa bao lâu, thế mà giờ Tô Tín lại cho thấy tốc độ tiến bộ kinh khủng đến thế này. Đây quả thực làm cho không ai có thể chấp nhận nổi.
Dĩ nhiên, những cái này chẳng qua là thứ mà đám người Triệu Cửu Lăng có thể thấy được. Song với Phật Đà, hắn lại thấy được một người khác!
“Vũ Tổ! Vũ Thông Thiên, quả nhiên là ngươi!”
Trong mắt Phật Đà lộ ra một tia tinh mang. Lúc này hắn đã nhìn ra, người trước mắt này có thể nói là chuyển thế của một vị cường giả Thông Thiên cảnh cuối cùng thời thượng cổ - Vũ Tổ, song cũng có thể nói là hắn không phải.
Vị Vũ Tổ thượng cổ kia bị Phật Đà cùng Đạo Tổ liên thủ chém chết. Trong này không có bất kỳ tư thù cá nhân nào. Cái có chẳng qua là liên quan đến tranh đoạt đạo thống truyền thừa mà thôi.
Nếu như Vũ Tổ sinh ra sớm hơn trăm năm, cùng ra đời với chín vị Thông Thiên thượng cổ kia, nói không chừng hắn sẽ có thể cùng phân thiên hạ với hai mạch Đạo – Phật.
Đáng tiếc, hắn quật khởi có hơi muộn một chút. Bất kể là Phật Đà hay Đạo Tổ cũng sẽ không tha cho hắn.
Chỉ có điều khi đó, bất kể là Phật Đà hay Đạo Tổ, bọn họ cũng đều đã hiểu được một chút bí mật liên quan đến Thông Thiên cảnh. Thế gian đại tran của vạn năm trước vừa là kiếp nạn vừa là cơ duyên. Vạn năm sau, hôm nay cũng lại vừa là một kiếp nạn vừa là một cơ duyên!
Vì lẽ đó, bất kể là Đạo Tổ hay Phật Đà cũng đều giữ lại hậu thủ cho đến bây giờ. Mặc dù năm đó chính mắt bọn họ nhìn thấy Nguyên Thần của Vũ Tổ mất đi, nhưng bọn họ tin chắc với thủ đoạn của Vũ Tổ chắc tuyệt đối cũng sẽ lưu lại một chút hậu thủ.
Song bây giờ thấy được Vương Cửu Trọng, Phật Đà mới hiểu được Vũ Tổ quả nhiên là để lại một hậu thủ. Tuy nhiên đường hắn đi lại vượt quá sức tưởng tượng của Phật Đà.
Phật Đà chọn cách dung hợp kí ức, có thể hiểu thành một loại thủ đoạn đoạt xác khác.
Mà Đạo Tổ lại chọn cách sống lại. Tất cả của kiếp trước đều hóa thành tro bụi, chỉ cần Lâm Trường Hà bước đến tột cùng thì hắn chính là Đạo Tổ. Đạo Tổ mới và Đạo Tổ cũ cũng đều truyền thừa là nhất mạch Đạo môn đỉnh phong. Cái này thì có gì khác biệt đâu?
Còn về phần Vũ Tổ, lựa chọn của hắn còn cực đoan hơn Phật Đà và Đạo Tổ.
Nguyên Thần của Vũ Tổ đã hoàn toàn mất đi rồi, nhưng sau khi mất đi, hắn đã để lại một dấu ấn trên võ đạo. Dấu ấn võ đạo này không bao hàm bất cứ tạp chất nào, chẳng qua chỉ là cố chấp và lý giải của Vũ Tổ đối với võ đạo. Có thể nói đây chính là một cơ duyên rất đơn thuần, không bao hàm bất cứ cái gì khác.
Dấu ấn võ đao này phiêu tán trong thiên địa, không chịu bất kỳ trói buộc nào. Thậm chí, có thể phiêu tán đến trong Tiên Vực, cuối cùng nó vẫn lựa chọn kẻ say mê võ đạo Vương Cửu Trọng. Khả năng là một số tính cách của Vương Cửu Trọng hơi giống với Vũ Tổ ngày trước.
Cho nên nói, Vương Cửu Trọng bây giờ có thể nói là Vũ Tổ, nhưng cũng có thể nói không phải là Vũ Tổ.
Hắn có tất cả truyền thừa của Vũ Tổ về võ đạo, nhưng bất kể là từ Nguyên Thần hay là trí nhớ, Vương Cửu Trọng hắn vẫn là Vương Cửu Trọng.
Ngay cả Phật Đà cũng không khỏi thừa nhận, so với tưởng tượng của hắn, Vũ Tổ còn cực đoan hơn nhiều.
Với Vũ Tổ mà nói, lưu lại một phần truyền thừa còn quan trọng hơn so với việc đoạt xác sống lại. Chỉ cần hắn có thể tạo ra được một người có thể so sánh được với hắn, thậm chí còn mạnh hơn hắn để truyền thừa hết thảy võ đạo của hắn, thì cho dù hắn hoàn toàn biến mất cũng có hề gì đâu?
Dĩ nhiên dấu ấn võ đạo kia dù sao cũng là do Vũ Tổ lưu lại, trong đó cũng có một số thứ biến đổi ngầm sẽ ảnh hưởng đến Vương Cửu Trọng, cũng ví như cái thói quen thu nạp nghĩa tử của hắn.
Phật Đà sau khi biết cái thói quen này của Vương Cửu Trọng vẫn chưa nghĩ đến phương diện có Vũ Tổ. Cho tới giờ, hắn thấy được Vương Cửu Trọng chính là người thừa kế dấu ấn Vũ Tổ, hắn mới biết vì sao Vương Cửu Trọng muốn thu nhận nhiều nghĩa tử đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận