Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2454 - Hàng hoặc chết

Hàng hoặc chết
Trận chiến này kết thúc quá nhanh, hai Chân Vũ, không đến mười chiêu đã toàn bộ chết trong tay Tô Tín, loại uy thế này quả thực khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Tô Tín đưa mắt nhìn sang đám võ giả Phong Thiên Vực, thản nhiên nói: "Hoặc là hàng, hoặc là chết."
Dưới sự uy hiếp của cái chết, thứ như tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ, lúc này đã có một số võ giả ném xuống binh khí trong tay mình, quỳ một gối biểu thị thần phục.
Nhưng phần lớn võ giả Phong Thiên Vực không cam tâm cứ như vậy đầu hàng, có người hô lớn nói: "Thần Kiều thì sao chứ? Hắn chỉ có một mình, chẳng lẽ còn có thể giết hết tất cả chúng ta? Mọi người cùng nhau chạy, phân tán chạy!"
Nghe lời này, trong mắt của những người ở đây thoáng chốc lộ ra vẻ khác lạ.
Lúc này bọn họ mới nghĩ tới, Tô Tín chỉ có một mình, dù hắn giết thì có thể giết được bao nhiêu người? Bọn họ căn bản không để mấy nghìn người Dịch Kiếm Môn vào mắt, cho nên hiện tại nếu như chạy, chắc chắn sẽ có người chết, nhưng đại đa số người đều có thể chạy trốn.
Nhưng ngay lúc này, Tô Tín trực tiếp phất tay, Hỏa Diễm Liên Hoa màu xanh sẫm bay ra, trong lúc cánh sen xoay tròn, tên võ giả Phong Thiên Vực trước đó nói chuyện trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Cùng lúc đó, Hỏa Diễm Liên Hoa bay lên giữa không trung, vô số sợi tơ ngưng tụ từ ngọn lửa trôi nổi, hợp thành một cái lưới lớn lơ lửng trên bầu trời, kéo dài mười dặm, trông vô cùng đồ sộ.
Tô Tín nhìn những người ở đây, thản nhiên nói: "Nếu các ngươi muốn đi, ta quả thật không cách nào ngăn lại tất cả, cho dù mấy vạn con heo ở đây trốn tứ tán, muốn bắt chúng lại cũng không phải là chuyện dễ."
"Nhưng Tô Tín ta không phải là người khác, dù không cách nào ngăn tất cả, nhưng ta ít nhất có thể ngăn lại chín phần người, nói cách khác, ta có thể giữ lại chín phần tính mệnh người bên các ngươi."
"Chỉ có một phần cơ hội sống, nếu các ngươi dám trốn thì cứ thử xem."
Thủ đoạn của Tô Tín hoàn toàn hù sợ đám võ giả Phong Thiên Vực này, ai dám đánh cuộc một phần cơ hội sống chứ?
Tuy bọn họ đều cho rằng mình sẽ có một phần cơ hội sống, nhưng lý trí nói cho bọn họ biết, họ càng dễ dàng trở thành một trong những người sẽ chết hơn!
Cho nên, sau khi tất cả người dẫn đầu đều bị Tô Tín chém giết, hết thảy võ giả Phong Thiên Vực lúc này mới để xuống binh khí trong tay, trực tiếp lựa chọn thần phục.
Tô Tín quay đầu nói với Lâm Lạc Viêm và Sở Bất Phàm của Dịch Kiếm Môn: "Những người này tạm thời giao cho các ngươi, đóng kín chân khí của bọn họ, điểm ấy chắc các ngươi đều hiểu được, các ngươi chọn một nhóm người, còn dư lại thì đưa ta."
Lâm Lạc Viêm kinh ngạc nói: "Đưa chúng ta làm gì? Tô đại nhân, đám người này đã tu luyện qua đao đạo, hiện tại chuyển tu kiếm đạo, sợ rằng phải hao tổn khí lực rất lớn mới có thể thay đổi."
Tô Tín nghe vậy thì câm nín, Lâm Lạc Viêm này quả nhiên không có kinh nghiệm xử lý sự vụ của tông môn, lời này mà cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Tô Tín hơi lộ ra bất đắc dĩ nói: "Những người này không phải để làm đệ tử của các ngươi, ta mới giết hai cường giả cấp bậc Chân Vũ cảnh của bọn họ, dù họ ngoài miệng hàng phục, nhưng chẳng lẽ ngươi dám tin? Truyền thụ công pháp của Dịch Kiếm Môn cho bọn họ?"
Lâm Lạc Viêm hơi xấu hổ, hắn thế mới biết bản thân đã nghĩ sai, vội vàng hỏi: "Vậy ý của Tô đại nhân là gì?"
Tô Tín thản nhiên nói: "Dịch Kiếm Môn các ngươi có không ít tài nguyên khoáng sản ở Kiếm Nam Đạo, khiến cho những võ giả này tới làm công việc bỏ dở, hiệu suất sẽ mau hơn những người bình thường kia."
"Mà Tây Bắc Đạo ta cũng cần nhiều nhân lực vật lực, nếu võ giả có tu vi võ đạo nhất định dùng làm chuyện khác sẽ mau hơn người bình thường nhiều."
Nghe Tô Tín nói như vậy, Lâm Lạc Viêm giờ mới hiểu được ý của hắn là gì, dù sao Dịch Kiếm Môn bọn họ chưa từng làm việc này bao giờ, hắn là lần đầu tiên biết được có thể chơi như vậy.
Nhưng Lâm Lạc Viêm không hề bài xích loại chuyện này, đối phương muốn giết bọn họ trước, chiếm lấy sơn môn của bọn họ, thậm chí nếu Lâm Lạc Viêm tâm ngoan thủ lạt một chút, giết hết tất cả bọn họ, trừ danh tiếng sẽ không dễ nghe, còn lại dường như cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Lâm Lạc Viêm trực tiếp vung tay lên, những đệ tử Dịch Kiếm Môn lần lượt ra tay, đóng kín chân khí của những võ giả Phong Thiên Vực đã không có năng lực phản kháng.
Dưới uy thế của Tô Tín, những võ giả Phong Thiên Vực này căn bản không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn bị phong cấm chân khí, mặc người chém giết.
Nếu như trước đó Tô Tín muốn dùng thủ đoạn độc ác giết bọn họ, cho dù Tô Tín là Thần Kiều thì bọn họ có lẽ sẽ còn làm ra phản kháng, dù sao cũng phải chết, không bằng gắng sức lần cuối cùng.
Nhưng hiện tại, Tô Tín cho bọn họ một con đường sống, dù biết rằng sẽ bị phong cấm, sau đó phải đi làm thợ mỏ, nhưng bọn họ vẫn không có can đảm phản kháng, ít nhất bọn họ còn có thể sống, không phải sao?
Sau khi đã an bài xong mọi thứ, Sở Bất Phàm và Lâm Lạc Viêm thi lễ hướng Tô Tín, nói: "Đa tạ ân cứu giúp của Tô đại nhân."
Chương 2455 - Hàng hoặc chết(2)
Hàng hoặc chết(2)
Tô Tín lắc đầu nói: "Trước đây Mạnh tông chủ cũng đã giúp ta, nên không cần thiết nói những lời này. Nhưng lần sau, nếu như lại đụng phải chuyện như thế, Dịch Kiếm Môn tốt nhất tạm thời tránh lui, tông môn mất đi vẫn có thể đoạt lại, còn nếu mất mạng thì không thể tìm về được."
Lâm Lạc Viêm và Sở Bất Phàm chỉ cười cười, không có lên tiếng.
Dịch Kiếm Môn vẫn luôn là loại tính cách ngoan cố này, nếu không thì trước đây Dịch Kiếm Môn đã không liều mạng với Cản Thi phái, dù biết rằng điều kiện tiên quyết là phải lưỡng bại câu thương với Cản Thi phái.
Thấy thái độ của hai người kia, Tô Tín lập tức biết rõ bọn họ nghĩ cái gì, nhưng Tô Tín không có nhiều lời, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, nếu Dịch Kiếm Môn làm ra thỏa hiệp, có thể bọn họ đã không còn là Dịch Kiếm Môn nữa.
Tô Tín nói với Hinh Nhi: "Hinh Nhi, tu vi bây giờ của ngươi hầu như đã đến bình cảnh, vừa lúc trong khoảng thời gian này ngươi theo ta trở về Tây Bắc Đạo đi, để ta chỉ điểm ngươi tu luyện."
Dịch Kiếm Môn lúc này không có Mạnh Kinh Tiên, ít nhiều có chút khó bảo toàn bản thân, hơn nữa đối với loại thái độ dẫu có tử chiến cũng không chịu lùi bước này của Dịch Kiếm Môn, trời biết về sau bọn họ sẽ như thế nào, cho dù Tô Tín có thể giữ được Dịch Kiếm Môn, nhưng hắn cũng không thể nào vẫn luôn ở trong Dịch Kiếm Môn, lần này tới kịp, nhưng lần sau có thể tới kịp hay không thì không ai biết được.
Cho nên bây giờ Hinh Nhi sống ở trong Dịch Kiếm Môn thật ra có chút không an toàn, chỉ điểm nàng tu luyện gì gì đó cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, mục đích thực sự của Tô Tín là đón Hinh Nhi về Tây Bắc Đạo để bảo vệ.
Hinh Nhi hơi chần chờ: "Nhưng . . ."
Nàng hiểu ý trong câu nói của Tô Tín, lâu rồi chưa gặp Tô Tín, Hinh Nhi cũng hơi nhớ ca ca của nàng, nếu là lúc bình thường, nàng sẽ đi Tây Bắc Đạo ngay, nhưng bây giờ là thời khắc nguy cơ của Dịch Kiếm Môn bọn họ, nàng trốn đi Tây Bắc Đạo, trong đó luôn có ý tứ tham sống sợ chết, bỏ mặc tông môn.
Lâm Lạc Viêm cười cười nói: "Đi đi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ngươi đúng là đệ tử của Dịch Kiếm Môn ta, nhưng ngươi cũng là muội muội của Tô đại nhân, một khi xảy ra chuyện, người khác có thể tử chiến, nhưng chúng ta vẫn sẽ bảo đảm an toàn của ngươi, cho nên dù ngươi ở Dịch Kiếm Môn hay ở Tây Bắc đều như nhau, còn có thể khiến cho Tô đại nhân bớt một phần lo lắng."
"Dịch Kiếm Môn ta truyền thừa mấy nghìn năm, trước đây, thời điểm suy sụp nhất vẫn không mất, hiện tại cũng sẽ không."
"Hiện giờ sư huynh bặt vô âm tín, trên giang hồ còn đồn đãi sư huynh đã chết trong sự sụp đổ của tiên vực, nhưng ta tin tưởng sư huynh sẽ không chết."
"Dù Dịch Kiếm Môn ta chỉ còn lại sư huynh, với thực lực của hắn vẫn có thể hoàn toàn xây lại một Dịch Kiếm Môn càng cường đại hơn."
Nghe Lâm Lạc Viêm nói như vậy, Hinh Nhi rốt cục mới gật đầu đồng ý.
Giải quyết xong chuyện, Tô Tín trực tiếp mang theo Hinh Nhi trở lại Tây Bắc Đạo, sau khi Dịch Kiếm Môn chọn xong những võ giả Phong Thiên Vực này, còn dư lại thì bọn họ đều đưa Tô Tín để hắn đem về Tây Bắc Đạo.
Trên đường, Hinh Nhi vẫn có chút lo lắng hỏi: "Ca ca, ngươi nói xem sư phụ có thể trở về không?"
Trước đó, mặc dù Lâm Lạc Viêm đã nói hắn tin tưởng Mạnh Kinh Tiên sẽ trở về, nhưng Hinh Nhi vẫn cảm giác Lâm Lạc Viêm chỉ đang an ủi nàng.
Dù sao hiện tại Hinh Nhi có thực lực Hóa Thần cảnh, hiểu biết không ít, cũng từng thấy rõ cảnh tượng trời sập ngày đó khủng bố cỡ nào, cho dù Lục Địa Thần Tiên ở trước mặt loại thiên uy chân chính này, ước chừng cũng không khác người phàm là bao.
Tô Tín lắc đầu nói: "Thật ra ta cũng không biết, dù sao bây giờ đã không ai dám đi tiên vực."
"Nhưng khi đó đi vào tiên vực có bốn Thần Kiều trên giang hồ, Mạnh tông chủ và Diêm La Thiên tử đều là tồn tại đứng đầu trong Chân Vũ cảnh, nếu bọn họ chết ở nơi đó, vậy chẳng phải sẽ thành chuyện cười sao?"
"Ta cảm giác bọn họ nhất định sẽ trở lại, nhưng rốt cuộc là khi nào, điểm ấy không ai dám chắc."
Tô Tín vừa dứt lời, đúng lúc này, Thanh Ly vẫn luôn ở trong cơ thể của Hinh Nhi không lên tiếng bỗng nhiên hiển hóa ra thân thể nguyên thần, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có yêu khí!"
Thanh Ly đột nhiên chạy ra hét lên một tiếng có yêu khí, lập tức làm cho Hinh Nhi bị giật mình, nhưng Tô Tín lại tỏ vẻ kỳ quặc, nói: “Ngươi cảm nhận được là yêu khí trên người ta?”
Mặc dù Tô Tín chưa chính thức bắt đầu tu luyện Thiên Yêu Đồ Thần Pháp, nhưng công pháp của hệ thống đều có mức độ thành thạo 5%, vì vậy Thanh Ly cảm nhận được một số luồng yêu khí trên người Tô Tín là điều bình thường.
Thanh Ly lắc đầu nói: “Nguyên thần kia của ta thường xuyên ở bên cạnh ngươi, cảm nhận được yêu khí từ cơ thể của ngươi là chuyện bình thường, nhưng lúc nãy ta cảm nhận được một luồng yêu khí rất mạnh mẽ truyền đến từ một nào đó ở phía đông. Nó rất mạnh, thậm chí có thể đạt đến cấp yêu vương.”
Tô Tín cau mày nói: “Lại có nơi phong ấn yêu tộc bị nứt ra sao?”
Chương 2456 - Nghi điểm
Nghi điểm
Thanh Ly lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, yêu khí này chỉ xuất hiện trong chốc lát, sau đó liền biến mất không thấy nữa.”
Tô Tín suy nghĩ một chút rồi nói: “Tạm thời không cần lo những thứ này, dù sao cũng không phải nguyên thần của ngươi xuất thế lần nữa.”
Thanh Ly gật đầu, nàng chỉ là kinh ngạc một chút, nhưng đã lâu không cảm nhận được luồng yêu khí mạnh mẽ như thế, cho nên có chút không thích ứng được.
Dù sao bây giờ cũng không phải là thiên hạ ngày xưa của yêu tộc nữa, cho dù thỉnh thoảng chui ra một tên yêu tộc mạnh mẽ cũng chẳng làm được gì, huống hồ đối với bản thân Thanh Ly mà nói, bây giờ nàng là người hay là yêu, chính nàng cũng không biết rõ.
Cuối cùng Thanh Ly cũng quyết định lấy yêu hồn để tu nhân thân, tuy cơ thể vẫn còn chút yêu khí, nhưng cũng không khác gì người bình thường.
Sau khi trở lại Tây Bắc Đạo, đám người Hoàng Bính Thành và những người khác đang đợi Tô Tín, họ không nghi ngờ gì về thực lực của Tô Tín, chỉ cần Tô Tín ra tay, chuyện này nhất định có thể giải quyết trong thời gian ngắn nhất.
Tô Tín nói với mọi người những gì đã xảy ra, sau đó căn dặn Hoàng Bính Thành: “Sau khi việc tuyển chọn Dịch Kiếm Môn kết thúc, họ sẽ gửi cho chúng ta mấy vạn võ giả từ Phong Thiên Vực, những người này đều đã bị Dịch Kiếm Môn phong ấn tu vi, ngươi tự xem mà làm, có khu mỏ nào thì cứ ném đến đó, dùng thủ đoạn phân hóa đám người này một chút, nguyện ý bán mạng thì nhảy ra làm chó săn cho chúng ta, không bằng lòng thì cho tiếp tục làm ở khu mỏ.”
Hoàng Bính Thành cười nói: “Đại nhân yên tâm, ta đã quen thuộc với việc này.”
Dù thế nào đi nữa, Hoàng Bính Thành đã đi theo Tô Tín nhiều năm như vậy, để chuyện vặt vãnh này cho hắn cũng không thành vấn đề, chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ cũng có thể giải quyết được.
Chẳng qua là đợi cho đến khi các võ giả Phong Thiên Vực kêu khổ trong hầm mỏ, Hoàng Bính Thành chọn thêm một vài người có biểu hiện tốt làm giám sát, thậm chí cuối cùng khôi phục lại tu vi của họ, khiến các võ giả khác ghét họ, cuối cùng hoàn toàn chia cắt họ.
Thủ đoạn lòng người này không có gì lạ mà lại rất hữu dụng.
Lúc này, Lữ Phá Thiên đột nhiên lên tiếng: “Sư đệ, vừa nãy ngươi nói Thường Khôn của Phong Thiên Vực đó dùng võ công trong đại pháp Di Thần Hoán Huyết?”
Tô Tín ngạc nhiên nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Lữ Phá Thiên vẻ mặt kỳ quái nói: “Đại pháp Di Thần Hoán Huyết là ma công mà ta được thừa hưởng từ dòng dõi của mình. Ngươi phải biết rằng sau khi Nhân Hoàng giết chết Đại Thiên Ma Tôn, ma đạo đã hoàn toàn rơi vào tà đạo, bị các võ giả khác đòi giết, khi Nhân hoàng phi thăng, hắn đã lựa chọn mang theo những cường giả và tâm phúc của hoàng triều, sao lại có võ giả tinh thông công pháp của ma đạo lẫn ở trong này?
Nhân Hoàng không mù, ngay cả Đại Thiên Ma Tôn cũng không dám giở thủ đoạn như vậy dưới tay Nhân hoàng, đám dư nghiệt của ma đạo làm sao dám làm chuyện này?
Hơn nữa, tuy không hoàn toàn kế thừa từ ma đạo, nhưng nhất mạch Huyết Ma Giáo của ta vẫn tương đối hoàn chỉnh, ta có thể đảm bảo, ngày trước tổ tiên của Huyết Ma Giáo ta chưa từng mai danh ẩn tính trà trộn vào Nhất Thế hoàng triều, sau đó tiến vào tiên vực.
Kết quả là bây giờ võ giả tiên vực sử dụng bí pháp dựa vào đại pháp Di Thần Hoán Huyết, chuyện này đúng là rất thú vị, sư đệ, ngươi có nghĩ đến chuyện gì khác không?”
Tô Tín nhướng mày nói: “Thứ mà ma tôn để lại hình như giống với Sá Lợi Tử?”
Lữ Phá Thiên nhàn nhạt nói: Hồi đó tổ tiên của Huyết Ma Giáo tìm lâu như vậy cũng không tìm được, chỉ có một nơi mà chúng ta chưa tìm, đó là Tiên vực, hoặc là nói bọn ta không có tư cách đến Tiên vực để tìm.
Tìm hiểu xem làm sao Thường Khôn lại có được đại pháp Di Thần Hoán Huyết này, nói không chừng sẽ rất bất ngờ.”
Tô Tín gõ bàn nói: “Có chút phiền phức, Thường Khôn đó bị ta dùng Xích Hỏa thần công trực tiếp đốt thành tro, cũng không còn sót lại chút gì.
Muốn tìm manh mối thì chỉ có thể xem có đệ tử chân truyền nào của Thường Khôn trong số những người ở Phong Thiên Vực không, mong rằng đệ tử của hắn không bị ta giết.”
Ngoài Thường Khôn và Tư Đồ Minh, Tô Tín cũng đã giết rất nhiều võ giả Dương Thần Cảnh ở Phong Thiên Vực, lỡ có đệ tử chân truyền của Thường Khôn ở đây thì manh mối này sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
“Khoan hãy để ý những chuyện này, Lữ sư huynh, trở về Dịch Kiếm Môn với ta xem thử đi.”
Nói xong, Tô Tín đi thẳng đến Dịch Kiếm Môn cùng với Lữ Phá Thiên.
Trong Hoàng Thiên Vực lúc này đã hơn một ngày, tin tức đã đủ truyền đến Giang Nam Đạo rồi, sau khi nhận được tin tức, Khương Viên Trinh sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp mắng: “Đồ ngốc!”
Đúng vậy, theo hắn thấy, hai tên ở Phong Thiên Vực chính là đồ ngốc, các ngươi đã không điều tra kỹ mối quan hệ giữa Tô Tín và Dịch Kiếm Môn mà muốn ra tay, còn nói cái gì sẽ không kết thù oán với Tô Tín, kết quả bây giờ thì sao, tất cả đều bị Tô Tín giết chết, Tô Tín căn bản không cho bọn họ có cơ hội kết thù oán.
Mấu chốt là Phong Thiên Vực chết cũng đã chết rồi, nhưng cũng ném họ vào Hoàng Thiên Vực rồi.
Chương 2457 - Nghi điểm(2)
Nghi điểm(2)
Nếu trước đây Phong Thiên Vực không rêu rao liên minh với Hoàng Thiên Vực của họ, thì bọn họ có chết cũng mặc, chẳng có ai quan tâm đến những chuyện này.
Nhưng vấn đề là trước khi chết bọn họ đã công khai chuyện liên minh, thế thì chuyện này có liên quan đến Hoàng Thiên Vực rồi, hơn nữa còn là liên quan rất lớn.
Mặc dù Tô Tín biết Phong Thiên Vực đã liên minh với Hoàng Thiên Vực, nhưng hắn vẫn tiêu diệt Phong Thiên Vực, chứng tỏ hắn không hề nể mặt Hoàng Thiên Vực, chuyện này mà Hoàng Thiên Vực có thể nhẫn nhịn được, thì biết để mặt mũi ở đâu?
Không thu được lợi, nhưng không thể vô duyên vô cớ gây thù oán với Tô Tín, cuộc giao dịch này có tổn thất rất lớn.
Lúc này, Điền Chân, võ giả Chân Võ Cảnh của Hoàng Thiên Vực bước tới và nói: “Vực chủ, chuyện ở Phong Thiên Vực, Hoàng Thiên Vực của chúng ta nên có thái độ như thế nào?”
Khương Viên Trinh nói: “Tô Tín đã giết tất cả người ở Phong Thiên Vực?”
Điền Chân lắc đầu nói: “Chuyện này cũng không hẳn, Tô Tín không phải kẻ ngốc, giết nhiều võ giả như vậy cũng không tốt cho hắn.
Chỉ là hắn muốn phong cấm tu vi của tất cả võ giả ở Phong Thiên Vực, sau đó ném xuống những nơi như hầm mỏ để bọn họ làm lao động, chiêu này sẽ khiến cuộc sống của những võ giả đó còn tồi tệ hơn cái chết.”
Khương Viên Trinh lắc đầu, tất nhiên các võ giả ở Phong Thiên Vực sống hay chết hắn không quan tâm, nhưng dù sao họ cũng là đồng minh, vì thể diện của bản thân, hắn cũng phải quan tâm đến vấn đề này một chút.
“Cho người theo ta đến Dịch Kiếm Môn một chuyến, đưa những võ giả của Phong Thiên Vực về. Nhân tiện, lĩnh giáo thực lực của vị Tô đại nhân đó luôn.” Khương Viên Trinh trầm giọng nói.
Điền Chân giật mình nói: “Vực chủ, ngươi muốn động thủ với Tô Tín kia sao?”
Khương Viên Trinh lắc đầu nói: “Hoàng Thiên Vực ta cũng không muốn đánh một trận vô duyên vô cớ này, nhưng nếu không đánh một trận, sợ người khác cho rằng Nhân hoàng ta nhu nhược, dễ ức hiếp.
Nhưng ngươi đừng lo, bây giờ chúng ta không phải liều chết với Tô Tín, chỉ cần lĩnh giáo thực lực của đối phương, thăm dò chi tiết là đủ rồi.”
Nghe Khương Viên Trinh nói điều này, Điền Chân cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đối thủ của Hoàng Thiên Vực chưa bao giờ là Tô Tín, bắt đầu từ khi còn ở hạ giới, bọn họ đã xem sự huy hoàng của Nhất Thế hoàng triều làm mục tiêu để tiến lên rồi.
Ở giai đoạn này, chiến đấu với Tô Tín cho đến chết không có ích lợi gì cho Hoàng Thiên Vực hiện tại.
Một ngày sau, Tô Tín và Lữ Phá Thiên lại đến Dịch Kiếm Môn, nhìn thấy bọn họ đi rồi về, Lâm Lạc Viêm và Sở Bất Phàm có hơi ngạc nhiên.
Tô Tín hỏi: “Tất cả các võ giả ở Phong Thiên Vực đã bị phong cấm tu vi rồi?”
Lâm Lạc Viêm gật đầu nói: “Tất cả đã xong, bọn ta đang phân loại theo thực lực trước đây của họ, sau khi tuyển chọn xong bọn ta sẽ gửi qua cho Tô đại nhân.”
Tô Tín gật đầu nói: “Khoan hãy lo chuyện này, trước tiên gọi các võ giả của Phong Thiên Vực ra đây cho ta.”
Nghe được lời nói của Tô Tín, Lâm Lạc Viêm cũng không hỏi thêm câu nào, dù sao có thể nói toàn bộ Phong Thiên Vực đều bị Tô Tín đánh hạ, cho nên mọi chuyện đương nhiên là do Tô Tín làm chủ.
Hàng vạn võ giả từ Phong Thiên Vực tập trung vào quảng trường Dịch Kiếm Môn, gần như lấp đầy toàn bộ quảng trường.
Một nhóm võ giả từ Phong Thiên Vực nhìn Tô Tín với ánh mắt kinh hoàng. Rõ ràng, cảnh Tô Tín hạ sát hai Chân Võ Cảnh trước đó vẫn còn nguyên trong ký ức của họ.
Vốn dĩ Tô Tín đã rời đi rồi, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, khiến những võ giả Phong Thiên Vực này có chút bất an.
Tô Tín nhẹ giọng nói: “Các ngươi không cần phải sợ, ta chỉ là tới đây tìm một người, tìm xong ta liền rời đi, yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi.”
Nghe thấy Tô Tín nói không giết, những người này thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên bọn họ đều đã bị phong cấm tu vi, căn bản không thể chạy xa, nếu Tô Tín lựa chọn giết bọn họ vào lúc này, vậy thì bọn họ thật sự chẳng khác gì những con kiến, đều bị bóp chết hết, thậm chí không một ai có thể chạy thoát.
Nhìn thấy những võ giả của Phong Thiên Vực, Tô Tín nghiêm nghị nói: “Ở đây ai là đệ tử chân truyền của Thường Khôn, đứng lên cho ta.”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, các võ giả Phong Thiên Vực có mặt đều thất kinh nhìn nhau, nhưng không ai thốt ra lời nào, kẻ ngốc cũng biết, bây giờ Tô Tín đột nhiên tìm được đệ tử chân truyền của vực chủ không hẳn là chuyện tốt lành.
Tô Tín nhướng mày nói: “Sao? Không ai nói gì?”
Những người có mặt vẫn im lặng, mặc dù bây giờ tất cả đều là tù nhân, nhưng nên biết là Thường Khôn chỉ mới chết cách đây vài ngày, dư uy vẫn còn đó.
Hơn nữa, những võ giả Phong Thiên Vực này không thể làm loại chuyện vực chủ vừa chết thì bán đứng đệ tử của hắn, nên dù Tô Tín có hỏi thế nào, họ cũng không nói gì.
Tô Tín nhìn những võ giả Phong Thiên Vực này với ánh mắt lạnh lùng, những người này vẫn còn chút khí phách, chẳng có ai vừa đầu hàng đã bắt đầu khúm núm luồn cúi.
Nhưng đối với Tô Tín của hiện tại mà nói, hắn vẫn ước có một người như vậy.
Chương 2458 - Vạch trần
Vạch trần
Không ai nói dù đã hỏi hai lần, Tô Tín nhẹ giọng nói: “Sự kiên nhẫn của ta không tốt lắm, người ta nói, việc bất quá tam, một khi việc gì vượt quá ba lần, sẽ làm hao mòn sự kiên nhẫn của ta.
Thật trùng hợp, sự kiên nhẫn của ta bây giờ không đủ, cho nên bây giờ ta hỏi các ngươi lần cuối, đệ tử chân truyền của Thường Khôn là ai?”
Dưới sự ép buộc của Tô Tín, áp lực uy nghiêm thậm chí còn khiến những võ giả Hậu Thiên và Tiên Thiên Cảnh quỳ rạp xuống đất, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn không ai nói gì.
Lúc này Tô Tín đột nhiên trút bỏ áp lực trên người, khóe miệng nở nụ cười, nhưng nụ cười lại vô cùng đáng sợ, khiến người ta có cảm giác lạnh cả sống lưng.
“Không nói gì? Tốt lắm, xem ra các ngươi rất trung thành với Thường Khôn và Tư Đồ Minh. Nếu đã như vậy, ta sẽ tiễn các ngươi xuống gặp hắn!”
Vừa dứt lời, Tô Tín trực tiếp vung tay lên, một ngọn lửa màu lam sôi trào đột nhiên thiêu đốt trên người võ giả ở gần nhất, dường như trong phút chốc, hắn trở thành một đống tro bay, thậm chí còn không có một tiếng kêu gào thống khổ phát ra!
Các võ giả của Phong Thiên Vực đều sững sờ ở đó, dường như không ngờ rằng Tô Tín nói giết là giết, thậm chí còn không cho họ cơ hội phản ứng.
Lúc này, Tô Tín nắm lấy tay phải của hắn, chân khí cường đại trực tiếp hút hai võ giả trước mặt, Tô Tín hỏi một người: “Ai là đệ tử chân truyền của Thường Khôn?”
Võ giả đó chỉ mới là cảnh giới Hậu Thiên, hắn vừa khóc vừa hét: “Đại nhân, ta thật sự không biết!”
Với thực lực của hắn, hắn chỉ là một vai nhỏ làm việc trong Phong Thiên Vực,nếu chịu khó hóng chuyện thì may ra còn biết đệ tử chân truyền của Thường Khôn là ai, nhưng đáng tiếc hắn là kiểu người chỉ biết có tu luyện, hoàn toàn không biết những chuyện này.
Trên mặt Tô Tín không có bất cứ biểu cảm gì, hai luồng lửa xanh lướt qua trán bọn họ, trong phút chốc, hai người họ đều hóa thành tro.
Người còn lại nghĩ thế nào cũng không ngờ được, Tô Tín ngay cả hỏi cũng chẳng hỏi hắn đã bắt hắn chết chung.
Lúc này, Tô Tín lại bắt thêm hai người đến, vẫn với vẻ mặt lạnh tanh hỏi một trong số đó: “Ai là đệ tử chân truyền của Thường Khôn?”
Tên võ giả đó trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, hắn muốn nói, nhưng khi há miệng lại chẳng thốt lên được chữ nào.
Lúc này, một võ giả khác hét lên với đôi mắt đỏ hoe: “Ta biết! Đừng giết ta, hắn không nói ta nói, ta biết đệ tử chân truyền của Thường Khôn là ai!”
Nói rồi, tên võ giả chỉ vào một người trong đám đông, nét mặt thoáng trở nên nhẹ nhõm.
Khuôn mặt của các võ giả hậu phương phái Dịch Kiếm đều lộ ra vẻ kỳ quái, dường như có chút khó nhịn, cũng có chút không được tự nhiên.
Xét cho cùng, Dịch Kiếm cũng là danh môn chánh phái, nhưng theo họ thấy, những gì mà Tô Tín đang làm bây giờ quả thực hơi quá tàn nhẫn.
Từ đầu đến giờ Tô Tín chỉ mới giết có ba người, nhưng theo họ, hành động của Tô Tín chính là đang dày vò lòng người.
Cứ giết một kẻ nào đó đã, để bọn họ biết rằng, hắn thật sự dám giết người đấy. Sau đó bắt thêm hai người, chỉ hỏi một người trong số họ, nếu ngươi không nói, vậy ta cũng không hỏi người còn lại, cứ giết quách cả hai.
Cứ thế, đến khi Tô Tín hỏi cặp tiếp theo, áp lực tâm lý của người không được hỏi còn lớn hơn người được hỏi, bởi tính mạng không còn nằm trong tay mình nữa, mà hoàn toàn phụ thuộc vào câu trả lời của người kia, cảm giác không thể làm chủ được sống chết này thật sự không dễ chịu gì.
Người bị hỏi có thể là người trung nghĩa, đã chuẩn bị tiếp nhận cái chết, nhưng người còn lại dù cho có trung nghĩa đi chăng nữa, nếu bị coi là vật làm nền mặc cho Tô Tín giết chết, e rằng chẳng có ai cam tâm.
Cho nên sau khi Tô Tín mới giết được ba người thì đã có kẻ chịu không nổi nữa, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, chỉ điểm người mà Tô Tín đang tìm.
Ma đạo ác ở chổ giết người, nhưng theo bọn họ thấy thủ đoạn khủng bố tinh thần của Tô Tín còn ác hơn cả ma đạo, hắn chẳng giết bao nhiêu người, nhưng đã hủy hoại tinh thần của bọn họ.
Chỉ là những võ giả phái Dịch Kiếm này dù cho có nhìn ra được cũng sẽ không nói gì, họ không phải kiểu thích lo chuyện bao đồng như Thiếu Lâm Tự, đừng nói Tô Tín đã từng cứu họ, cũng chính là đồng minh của họ, cho dù Tô Tín chỉ là một người bình thường thì họ cũng sẽ chẳng nhúng tay vào.
Lúc này, đệ tử chân truyền của Thường Khôn đã bị chỉ điểm, hắn toát đầy mồ hôi nhưng cũng không thể không đứng ra, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Tô Tín tốn nhiều công sức tìm hắn như vậy, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Võ giả trước mặt trông khá trẻ, thực lực chỉ mới đến Hóa Thần Cảnh, Tô Tín hỏi tên võ giả đã chỉ điểm hắn: “Đệ tử chân truyền của Thường Khôn chỉ có mỗi hắn?”
Tên võ giả đó vội vàng nói: “ Chắc có bốn người, trong đó một người là Dương Thần, hai người là Dung Thần, chí có hắn nhỏ tuổi nhất là đệ tử chân truyền cuối cùng,cũng chính là Hóa Thần. Chỉ có điều ba người còn lại đều bị Tô đại nhân ngài giết mất rồi, nên chỉ còn mỗi hắn.”
Chương 2459 - Vạch trần(2)
Vạch trần(2)
Ban đầu tấn công Dịch Kiếm Môn ở Phong Thiên Vực, những người tiên phong đều là cường giả của Phong Thiên Vực, có lẽ bởi vì Dịch Kiếm Môn không cảm thấy có gì đe dọa, nên tất cả các đệ tử của Thường Khôn, ngoại trừ kẻ yếu nhất trước mặt, đều xông lên phía trước định giành chút công lao, nhưng lại bị Tô Tín một chiêu giết sạch.
Nhưng thật may là vẫn còn sót lại một người, nếu không manh mối này thật sự sẽ đứt đoạn.
“Những người khác giải tán cả đi, ngươi đi cùng ta.”
Tô Tín ra lệnh, sau đó cùng Lữ Phá Thiên đưa vị đệ tử Thường Khôn đến căn phòng bí mật.
Đệ tử Thường Khôn run như cầy sấy, đối mặt với cường giả như Tô Tín, ngay cả sư phụ mà trước đây hắn coi như thần thánh cũng không thể cầm cự nổi hai chiêu, hắn đã hoàn toàn mất đi từ bỏ chống cự.
Tô Tín lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện, võ công của sư phụ ngươi là kế thừa từ Đao Bộ hay là võ công gia truyền của nhà hắn?
Võ giả vội vàng nói: “Võ công của sư phụ có một phần là thừa hưởng từ Đao Bộ, nhưng còn một phần là được thừa hưởng từ chính ông ấy.
Vào thời điểm Phong Thiên Vực thành lập, tuy rằng lấy Đao Bộ trong Binh Phạt Cửu Bộ làm gốc, nhưng trên thực thế lại cũng thu hút tất cả những võ giả dùng đao trong Tiên Vực lúc bấy giờ.
Sư phụ ta và Tư Đồ Minh về sau mới gia nhập vào Phong Thiên Vực, bởi vì thực lực của họ đủ mạnh, nên có thể cùng lúc tu luyện cả các loại bí thuật của Đao Bộ.
Theo sư phụ ta nói, dòng dõi của hắn xuất thân từ Ma Đạo, vì thời kỳ đầu Hoàng Thiên Vực vẫn còn cai trị Tiên Vực, hoàn toàn cấm việc võ giả Ma Đạo xuất hiện, cho nên bọn họ mới chuyển sang tu luyện đao pháp.
Mãi đến khi Tiên Vực bị chia cắt, bọn họ mới không cần che giấu công pháp Ma Đạo nữa, thậm chí còn dung hòa công pháp Ma Đạo vào trong đao pháp, tạo nên võ đạo của riêng mình.
Ngay cả bây giờ ở Phong Thiên Vực vẫn có không ít đao pháp mang dấu vết của Ma Đạo, những đao pháp đó toàn bộ đều là do thế hệ của sư phụ ta sáng tạo ra.
Tô Tín và Lữ Phá Thiên nhìn nhau, quả nhiên, ban đầu có kẻ kế thừa Ma Đạo trà trộn vào hàng ngũ Thiên Hoàng, điều kỳ lạ nhất là những người Nhân Hoàng lại chẳng hề hay biết.
“Đem những thứ mà sư phụ ngươi truyền lại giao hết ra đây.” Tô Tín lạnh giọng nói.
Võ giả vội vã nói: “Vì thực lực của ta có hạn nên sư phụ chỉ mới truyền cho ta một số công pháp của Hóa Thần Cảnh thì đã đến luôn công pháp cao nhất, bản công pháp hoàn chỉnh còn lại cùng một số món kế thừa, những thứ này ngày thường sư phụ ta không hề mang theo bên người, sợ sẽ bị hư hại, ông ấy đã bày trận pháp để bảo vệ những thứ ấy.
Lúc ở Tiên Vực những thứ này được đặt trong kho chứa bảo vật của Phong Thiên Vực, sau khi hạ giới thì chúng được bảo quản trong một thành nhỏ mà Phong Thiên Vực ta xây tạm, trận pháp cũng được chuyển xuống bố trí ngay sau đó.”
Tô Tín và Lữ Phá Thiên hai mắt sáng lên, như vậy cũng tốt, nếu có thể tìm được kế thừa ban đầu nhất, thì bọn họ sẽ có thể điều tra được rõ ràng nguồn ngọn Ma Đạo của Tiên vực rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Lữ Phá Thiên liếc nhìn võ giả nói: “Còn người này thì sao? Có vẻ như hắn biết được không ít.”
Tô Tín đi ra cửa, liếc nhìn hắn rồi nhàn nhạt nói: “Giết đi.”
Võ giả kia đột nhiên kêu gào: “Tô đại nhân! Ta đã nói hết tất cả, ngài đường đường là Thần Kiều Cảnh lẽ nào định nuốt lời hay sao?
Tô Tín thoáng dừng bước, chẳng quay đầu lại mà nói: “Ta chưa từng nói nếu ngươi nói hết mọi chuyện sẽ thả ngươi đi, đừng tùy tiện vu khống, người trong giang hồ đều biết Tô Tín ta rất giữ lời.
Hơn nữa, sư phụ và sư huynh của ngươi đã chết cả rồi, ngươi còn mặt mũi dựa vào những lời bán đứng sư phụ để sống tạm bợ trên đời nữa sao, chẳng lẽ lương tâm ngươi không ray rứt sao? Vừa hay để ta thành toàn cho ngươi, tiễn ngươi đi gặp sư phụ cùng các sư huynh của ngươi, tin chắc rằng bọn họ sẽ không trách ngươi đâu.”
Nói xong, Tô Tín liền đi thẳng ra ngoài, Lữ Phá Thiên ở đằng sau hắn giơ tay biểu thị sự bất lực với tên võ giả kia, nói: “ Đừng nhìn ta, mặc dù kẻ giết ngươi là ông đây, nhưng kẻ cầm đầu lại là vị sư đệ tốt của ta kia kìa, nhớ cho kỹ đấy, về sau có thành ma cứ đi tìm hắn, buổi tối đừng đến quấy rầy ta.”
Vừa dứt lời, ánh sáng màu đỏ tươi vụt qua trong tay Lữ Phá Thiên, võ giả kia khắp người huyết khí sôi sục, trong phút chốc bùm một tiếng, biến thành một màn sương máu lơ lửng trong căn phòng.
Lữ Phá Thiên đi ra ngoài nói: “Sư đệ, bây giờ đến tòa thành nhỏ ở Phong Thiên Vực tìm không?”
Tô Tín lúc này vẫn đứng đó không nhúc nhích, hắn chỉ nhìn về phía xa, trên mặt không chút biểu cảm nói: “Tạm thời không đi được, có khách đến, chúng ta cũng phải tiếp đãi đàng hoàng.”
Lữ Phá Thiên thoáng ngừng, hắn không còn là Thần Kiều nữa, năng lực cảm ứng kém xa Tô Tín, phải chốc lát sau hắn mới cảm nhận được có một luồng sức mạnh to lớn đang truyền đến từ phương xa.
Lữ Phá Thiên tặc lưỡi thở dài: “Sư đệ, kẻ tìm phiền phức đến rồi. Nhóm người này tới nhanh đấy chứ, không hổ là Hoàng Tộc năm nào, hành động thật dứt khoát.”
Chương 2460 - Dựa vào gì?
Dựa vào gì?
Theo cảm ứng của Lữ Phá Thiên, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng phía xa có một nhóm võ giả của Hoàng Thiên Vực đang hừng hực khí thế đuổi đến, uy thế to lớn vô cùng.
Tô Tín hờ hững nói: “Hoàng Tộc? Đệ nhất hoàng triều đã suy vong mười ngàn năm, còn lôi kéo theo đám vô dụng này làm gì? Bọn chúng muốn tìm phiền phức, lấy thực lực ra rồi hãy nói.”
Các võ giả của Hoàng Thiên Vực hùng hổ tiến đến, đến khi Tô Tín bọn họ đã cảm nhận được từ lâu thì lúc này, những võ giả ở Dịch Kiếm Môn mới nhận biết được có kẻ địch tấn công, ngay lập tức chuẩn bị mở trận pháp của Dịch Kiếm Môn.
Tô Tín lạnh lùng nói: “Không cần phí sức, là người của Hoàng Thiên Vực đến.”
Nghe đến ba chữ Hoàng Thiên Vực, Lâm Lạc Viêm và Sở Bất Phàm thình lình biến sắc , cho dù bọn họ có thiếu hiểu biết đến mức nào thì cũng biết được ba chữ này có nghĩa là gì.
Hậu duệ của Nhân Hoàng năm xưa, là tồn tại lớn mạnh nhất trong Tiên vực!
Trên không trung, một cỗ phù không chiến xa khổng lồ phát ra từng tiếng kêu vang dội đang đạp không mà đến.
Cỗ phù không chiến xa ấy dài hơn trăm thước, xung quanh chạm khắc kim long mãnh thú, còn dựng nên một cỗ pháo nỏ hung tợn, trông vừa kỳ quái lại đầy bá khí.
Loại phù không chiến xa này được nhân tộc thời thượng cổ dùng để săn bắt những yêu tộc có kích thước to lớn, đương nhiên bây giờ cũng chỉ dùng để trang trí thôi.
Thứ này cũng là sản phẩm của thời hoàng triều đệ nhất, cũng chỉ có nhân tộc lúc bấy giờ tập hợp được nhiều bậc thầy luyện khí và tông sư chuyên về trận pháp để bắt tay với nhau tạo nên một thứ có thể coi là thần khí như vậy.
So với Phù Không Chiến Xa , Thiên Lý Phi Kiếm chỉ sử dụng được một lần của Dịch Kiếm Môn quả thật như món đồ chơi.
Lữ Phá Thiên ở bên cạnh tặc lưỡi thở than: “Cũng khoa trương thật đấy, sư đệ, không phải ta nói đệ, đệ tốt xấu gì cũng là người của Phong Vương, sao không làm lấy một cái cho nở mày nở mặt?
Ngày xưa lúc Huyết ma giáo bọn ta cường thịnh nhất đã từng cho người làm một chiếc Huyết Phù Đồ, tuy chỉ là thứ để chưng thôi, không có sức mạnh gì, nhưng khi lấy ra cũng rất oai phong đó nha.”
Tô Tín hờ hững nói: “Cũng chỉ để khoe khoang mà thôi, Tô Tín ta không có những thứ này, chỉ cần nói cái tên ra, dù là hạ giới hay tiên vực, ai dám coi thường ta?
Hoàng Thiên Vực muốn dùng khí thế áp đảo ta, e rằng họ đã lầm rồi.”
Lữ Phá Thiên vuốt cằm, vị sư đệ này của hắn cũng bá đạo quá chứ, đương nhiên bây giờ Tô Tín đúng thật có tư cách để thể hiện điều đó.
Là tồn tại mạnh nhất trong giang hồ hiện nay,cái tên Tô Tín này quả thật có tác dụng hơn nhiều so với mấy cái thứ linh tinh kia.
Cỗ xe đáp xuống Dịch Kiếm Môn, trên xe lên đến hàng ngàn người, trong số đó có ba người Chân Võ , Chân Võ ở Hoàng Thiên Vực tổng cộng có năm người, lần này chừa ra hai người ở lại trông nhà, những kẻ còn lại đều bị Khương Viễn Trinh dẫn theo.
Khương Viên Trinh bước ra, trên người mặc Cửu Long bào, đầu đội vương miện, khí thế vô cùng, là hoàng tộc của năm xưa, bất kể là về thực lực hay là về thân phận, Khương Viễn Trinh đều cho rằng bản thân mạnh hơn Tô Tín.
“Huyết Kiếm Thần Tôn Tô Tín? Ngưỡng mộ đã lâu.” Khương Viên Trinh nhìn Tô Tín, trầm giọng nói.
Cách hắn gọi Tô Tín cũng rất thú vị, trước kia người trong giang hồ đều gọi Tô Tín, kẻ có thù với hắn chỉ cần gọi thẳng tên Tô Tín là được rồi, thậm chí có người còn gọi hắn là ma đầu.
Những người có quan hệ tốt với Tô Tín thì kính nể gọi hắn một tiếng đại nhân, đại diện cho sự tôn trọng của họ đối với địa vị và thực lực của hắn.
Nhưng hiếm có người nào như Khương Viễn Trinh, rất ít ai gọi thẳng biệt danh của hắn.
Thật ra Tô Tín có thể đoán được Khương Viễn Trinh đang nghĩ gì, hắn có thể cảm nhận được sự thù địch của Khương Viễn Trinh, nhưng hắn lại không cảm nhận được sát khí từ Khương Viễn Chinh, xem ra lần này Khương Viễn Trinh vẫn chưa định hoàn toàn trở mặt với hắn, cùng là Thần Kiều với nhau, hắn đương nhiên cũng không thể gọi thẳng tên của Tô Tín, nếu không sẽ trở thành khiêu khích.
Nhưng Tô Tín cũng không thể yêu cầu Khương Viễn Trinh gọi mình là đại nhân, bởi vì cả hai đều thuộc một cảnh giới, quan trọng nhất là phong hiệu Tây Bắc Vương trên người Tô Tín là do Đại Chu ban cho, Hoàng Thiên vực tộc Khương Thị luôn nhìn nhận bản thân là hoàng tộc chính thống, bọn họ sao có thể thừa nhận phong hiệu mà Đại Chu ban cho Tô Tín được ?
Tô Tín cũng chắp tay nói: “Khương vực chủ, không biết lần này ngài tới đây có điều gì chỉ giáo? Chẳng lẽ ngài cũng yêu thích sơn môn của Dịch Kiếm Môn sao?”
Nói thế nào Hoàng Thiên vực các ngài cũng là dòng dõi của hoàng tộc năm xưa , là hậu duệ của đệ nhất hoàng triều, e rằng không thể làm ra được loại chuyện lừa gạt cưỡng đoạt đâu nhỉ?”
Vẻ mặt của Khương Viễn Trinh thoáng xám xịt, miệng lưỡi của Tô Tín quả thật nhanh nhạy.
Chỉ với một câu mà đã khiến những gì Khương Viễn Trinh muốn nói đều nghẹn lại.
Chương 2461 - Dựa vào gì?(2)
Dựa vào gì?(2)
Ý của Tô Tín rất rõ ràng, Hoàng Thiên Vực không thể làm ra chuyện như vậy, thế nhưng đồng minh của các ngươi Phong Thiên Vực thì lại làm được, bây giờ Phong Thiên Vực bị diệt, cũng là điều hoàn toàn xứng đáng, Hoàng Thiên Vực các ngươi nếu như muốn đòi lại công đạo cho Phong Thiên Vực vậy thì thật quá vô lý.
Khương Viễn Trinh hít sâu một hơi, hắn dứt khoát không vòng vo với Tô Tín nữa, hắn nói: “Tô Thần Tôn, ta và ngươi đều là Thần Kiều, mỗi người đều chống đỡ một phương, có những chổ khó xử chắc hẳn ngươi cũng biết.
Lần này Phong Thiên Vực đụng chạm phải ngươi, cho dù bây giờ Phong Thiên Vực bị tiêu diệt, ta cũng không có ý định báo thù cho bọn họ, ta và họ chỉ là đồng minh, Hoàng Thiên Vực ta cũng không có nghĩa vụ vì bọn họ vào sống ra chết.
Nhưng chính vì điều này, bọn ta cũng không thể không đoài hoài gì đến Phong Thiên Vực, Thường Khôn và Tư Đồ Minh đều đã chết, nhưng những võ giả khác ở Phong Thiên Vực vẫn còn sống.
Chỉ cần ngươi giao tất cả những người này cho ta, để ta giữ lại chút hương hỏa cho Phong Thiên Vực, chuyện này coi như kết thúc, ngươi thấy thế nào?”
Đối với Hoàng Thiên Vực mà nói, bọn họ làm được tới bước này cũng đã coi như tận tình tận nghĩa rồi, đã xứng đáng với đồng minh Phong Thiên Vực rồi.
Tất nhiên làm như vậy họ cũng chẳng thiệt thòi gì, ngoài việc giữ gìn mặt mũi cho họ, còn có thể thôn tính bộ phận võ giả còn lại của Phong Thiên Vực.
Tuy rằng phần lớn võ giả Phong Thiên Vực đều là những kẻ bốc đồng liều lĩnh, tuy rất có thiên phú võ đạo, nhưng lại rất thích gây chuyện thị phi, có điều trong số đó vẫn có một số “hạt giống” tốt, nếu dạy dỗ đàng hoàng không chừng tương lai có thể trở thành người tài.
Khương Viễn Trinh nhìn Tô Tín, chờ đợi Tô Tín đáp lời, nhưng ai ngờ rằng Tô Tín chỉ nhìn hắn với vẻ mặt như cũ, phun ra ba chữ: “ Dựa vào đâu?”
Khương Viễn Trinh nhìn Tô Tín, dường như không có nghe rõ, hắn kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn đã thể hiện đủ sự chân thành với Tô Tín, bày tỏ nỗi niềm khó xử cùng suy nghĩ của mình, những gì hắn muốn cũng chỉ là mong Tô Tín có thể cho hắn chút mặt mũi, thế thì đối với ai cũng là điều tốt, Hoàng Thiên Vực êm đẹp rút quân, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, Tô Tín cũng bớt đi một kẻ thù, như thế không tốt sao?
Chỉ là nghe giọng điệu của Tô Tín lúc này, Khương Viễn Trinh đã cảm thấy có điều không ổn.
Tô Tín nhìn Khương Viễn Trinh, lạnh lùng nói: “Ta nói dựa vào đâu? Khương vực chủ, kế hoạch của ngươi cũng tốt nhỉ, ta cho ngươi thể diện, vậy ai cho Tô Tín ta thể diện?”
Thường Khôn và Tư Đồ Minh là bị ta giết, Phong Thiên Vực cũng là do ta diệt, võ giả ở Phong Thiên Vực đương nhiên cũng sẽ là chiến lợi phẩm của ta, vậy tại sao ta phải giao bọn họ cho ngươi?
Giang hồ đều nói rằng Tô Tín hành động kiêu ngạo độc đoán, thực ra ta cũng rất trọng lý lẽ, ngươi kính ta một tấc ta kính ngươi một trượng, hôm nay nếu như ngươi cho ta mặt mũi, vậy thì ta cũng sẽ cho người mặt mũi, chỉ tiếc rằng ngươi lại chẳng nể mặt ta.”
Chỉ khua môi mấy lời đã muốn mang tất cả những võ giả Phong Thiên Vực đi, Hoàng Thiên Vực các ngươi dựa vào đâu? Dựa vào thực lực của ngươi hay là dựa vào cái mà các ngươi gọi là thân phận hoàng tộc ấy?”
Khương Viên Thâm hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Tô Tín, ngươi nên biết chuyện này ngay từ đầu đã là hiểu lầm, Hoàng Thiên Vực ta chỉ là vô tình bị cuốn vào mà thôi. Bây giờ ta đã đích thân đến đây hòa nhã nói với ngươi chuyện này đã là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Giang hồ đồn rằng Tô Tín ngươi là một kẻ điên, hành sự ngông cuồng, rất nhiều người sợ ngươi, nhưng ngươi cho rằng Hoàng Thiên Vực ta sẽ sợ ngươi sao? Chẳng qua có những chuyện ta không muốn phải trở mặt, nhưng ngươi rõ ràng là muốn đẩy chuyện này vào ngõ cụt, vậy thì đừng trách ta!”
Tô Tín không muốn nhượng bộ, thân là hậu duệ của nhân hoàng, Hoàng Thiên Vực đương nhiên càng không muốn nhượng bộ.
Trên thực tế, nhìn những võ giả mà Khương Viễn Trinh mang đến lần này, chỉ tính hai chân võ thôi, cũng đã thấy được từ ban đầu hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất, nếu thật sự không ổn, vậy thì chỉ có thể quyết đầu một trận với Tô Tín rồi.
Tô Tín cười nói: “Nói nhiều như vậy, rốt cuộc không phải là muốn đánh nhau hay sao? Ta cũng muốn tìm hiểu xem cái gọi là hậu duệ nhân hoàng rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!”
Vừa dứt lời, Tô Tín trực tiếp bước ra, khí thế ngất trời, chẳng kém cạnh gì Khương Viễn Trinh đang đứng trên cỗ chiến xa kia.
Lúc này Lữ Phá Thiên cũng cười to, máu khắp người sôi sục, xuất hiện ở bên cạnh Tô Tín, khinh thường nói: “Hậu duệ nhân hoàng thì đã làm sao? Đệ nhất hoàng triều mẹ nó đã diệt vong mười ngàn năm nay rồi!
Bây giờ ông đây vẫn chưa đánh lại Thần Kiều Cảnh, hai tên chân võ kia qua đây, ông bồi các ngươi vài chiêu!”
Trước kia trong trận chiến Thiên Nguyên Vô Lượng Sơn Đạo Môn liên minh, Lữ Phá Thiên lấy một chọi năm, quả nhiên hung dữ。
Dù gì thì trước đây hắn cũng là Thần Kiều, có thể ước lượng được rõ ràng khoảng cách giữa mình và kẻ thù. Tình hình lúc ấy với thực lực của hắn, lấy một chọi năm tuyệt đối không thắng nổi, ngược lại còn dễ bị trọng thương, cho nên sau khi hắn đọ sức một chiêu đã kinh hãi bỏ chạy.
Chương 2462 - Dựa vào gì?(3)
Dựa vào gì?(3)
Nhưng lần này thì khác, mặc dù thực lực của hai võ giả trong Hoàng Thiên Vực không tệ, nhưng Lữ Phá Thiên có niềm tin 99% lấy một chọi hai là có thể hạ gục tất cả bọn họ.
Ngay khi cả hai bên đang định tuốt gươm, chuẩn bị động thủ, thì một tiếng Phật hiệu đột nhiên vang lên.
“Nam Mô A Di Đà!”
Hoa sen vàng rơi xuống, hình bóng của Thích Đạo Huyền rơi từ trên không xuống, bên cạnh hắn cũng không có người của Thiếu Lâm Tự đi theo, thực tế, sau Đại hội liên minh đạo môn, Thích Đạo Huyền đã rời khỏi Thiếu Lâm Tự, đi ngao du giang hồ, chọn được đệ tử thích hợp cho Liên Hoa Thiền Viện của họ rồi.
Nhìn thấy Thích Đạo Huyền đến, cả Tô Tín và Khương Viên Trinh đều tỏ vẻ cảnh giác.
Tô Tín thì không cần nói, mặc dù Thích Đạo Huyền không xuất thân từ Thiếu Lâm Tự và cũng không có thù hằn với hắn, nhưng đối với những hòa thượng này, Tô Tín vẫn rất cảnh giác.
Khương Viên Trinh sợ lập trường của Thích Đạo Huyền, dù gì thì hắn cũng là người đến từ Tiên Vực, còn Thích Đạo Huyền là võ giả đến từ hạ giới, dù Liên Hoa Thiền Viện không nhúng tay vào thế tục, nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, Khương Viên Trinh không hy vọng bản thân biến thành ngoại lệ đó.
Nhìn Thích Đạo Huyền, Khương Viên Trinh nghiêm nghị nói: “Không biết đại sư Thích Đạo Huyền đến đây có ý gì?”
Thích Đạo Huyền chắp tay và nói: “Khương thành chủ đừng hiểu lầm, bần tăng chỉ là muốn đến ngăn chặn đánh nhau.”
Cả giang hồ này, nếu những người khác chạy đến giữa Tô Tín và Khương Viên Trinh nói mấy lời gì mà muốn ngăn chặn đánh nhau, e là ngay cả chết còn không biết làm sao mà chết, nhưng Thích Đạo Huyền lại có tư cách và thực lực này.
Đáng tiếc là bây giờ dù là Tô Tín hay Khương Viên Trinh, tính cách của họ đều là những người cực kỳ mạnh mẽ, không cần người khác đến đây khuyên ngăn.
Khương Viên Trinh nói thẳng: “Đây là vấn đề giữa Hoàng Thiên Vực và Tô Tín ta, hi vọng đại sư Thích Đạo Huyền đừng nhúng tay vào.”
Tô Tín cũng nhẹ nhàng nói: “Đại sư Thích Đạo Huyền, học Thiếu Lâm Tự lo chuyện bao đầu không phải là thói quen tốt đâu, hơn nữa cái gọi là khuyên ngăn của ngươi chẳng có ích gì đối với bọn ta.
Chữ “Võ” viết thế nào? Dừng binh đao là võ, muốn thật sự dừng chiến, thì chỉ có thông qua vũ lực mới được, không đánh một trận, làm sao có thể biết ai mạnh ai yếu?”
Thích Đạo Huyền thở dài, mặc dù hắn biết những lời nhận xét của Tô Tín chỉ là tranh luận, nhưng tiếc rằng hắn không tìm được lý do gì để bác bỏ nó.
Kỳ thực lần này Thích Đạo Huyền đến là vì chuyện Phong Thiên Vực tấn công nhằm vào Dịch Kiếm Môn.
Sau khi rời khỏi Thiếu Lâm Tự, Thích Đạo Huyền đã tìm kiếm người kế thừa trên giang hồ, người có thể kế thừa tấm áo của mình, nhưng tiếc là vẫn chưa tìm thấy người này.
Lúc này, hắn nghe được tin đồn trên giang hồ rằng Phong Thiên Vực sẽ tấn công Dịch Kiếm Môn, vì vậy Thích Đạo Huyền đã lao đến Kiếm Nam Đạo với tất cả sức lực của mình để chuẩn bị cho hành động của Phong Thiên Vực.
Kết quả là trước khi đến Đường Kiến Nam, hắn nghe nói Tô Tín đã giải quyết xong chuyện, tuy rằng có người chết, nhưng may mắn không có quá nhiều người chết.
Như vậy, Thích Đạo Huyền lại trở mặt, ai biết chỉ hai ngày sau, nghe được tin tức Thiên Tiêu chuẩn bị ra tay, Thích Đạo Huyền lại vội vàng đến Kiếm Nam Đạo.
Lần trước tình hình ở Phong Thiên Vực ít nhất có thể kiểm soát được, nhưng lần này là va chạm giữa hai cường quốc Hoàng Thiên Vực và Tô Tín, nếu không đúng sẽ gây ra sóng gió cực lớn.
Tô Tín nhìn Thích Đạo Huyền, được so sánh với Thiếu Lâm Tự. Để giúp các nhà sư hoang tưởng, giáo lý của Liên Hoa Thiền Viện không quá hống hách và cực đoan, nhưng đáng tiếc là cho dù Thích Đạo Huyền có thể thuyết phục hắn một lần nữa, hắn có thể sử dụng sức mạnh của mình để ngăn chặn chiến tranh, nhưng hắn không thể làm cho hai võ giả tâm trí kiên định như Tô Tín Khương Viên Trinh từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình.
Nhìn thấy cả Tô Tín và Khương Viên Trinh đều không muốn nhượng bộ nửa bước, Thích Đạo Huyền đành phải thở dài với vẻ mặt bất lực.
Vì không thuyết phục được hắn, hắn chỉ có thể đứng từ bên ngoài quan sát, hy vọng hai người này có thể kiềm chế bản thân, đừng phát hỏa thật, nếu không nhất định sẽ là một thảm họa, cho dù là Tô Tín hay Khương Viên Trinh, hai người họ một khi buông bỏ tất cả quyền lực của mình khai chiến thì có thể dễ dàng phá hủy một thành phố.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Đại sư Thích Đạo Huyền, ta sợ ngươi nghĩ nhiều thuyết phục bọn họ, hai người này không dễ nghe lời người ta.”
Một bóng người mặc đạo bào màu tím đáp xuống, đạo uẩn tỏa ra khắp người, lúc ẩn lúc hiện.
Người xuất hiện ở đây là Triệu Cửu Lăng, vực chủ Huyền Thiên Vực.
Tô Tín cau mày, lần trước làm tổn thương nguyên thần của Triệu Cửu Lăng, hắn đã bị thương.
Hơn một tháng, Tô Tín có thể bảo đảm khôi phục, nhưng nếu Triệu Cửu Lăng muốn khôi phục nguyên thần bị thương, hiển nhiên là không thể.
Kỳ thực, Triệu Cửu Lăng đã không hoàn toàn bình phục chấn thương trên nguyên thần của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận