Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1221 - Bá đạo

Huyền Minh bảo Không Kiến chú ý ngôn từ, nhưng Không Kiến cau mày nói:
- Sư điệt, ngươi thật cho rằng Đại Chu là nhất thế hoàng triều ngày xưa hay sao? Ngay cả nghị luận cũng không dám nghị luận? Thiếu Lâm tự ta lúc nào cần phải cẩn thận tới mức này?
Sắc mặt Huyền Minh tối sầm, những tiền bối chữ lót Không thật quá phận.
Võ đạo người đạt được là sư, tuy Không Kiến trước hắn một đời, nhưng luận thực lực Huyền Minh không thua gì Không Kiến, thậm chí còn mạnh hơn nữa.
Trọng yếu nhất hắn là thủ tọa La Hán đường hiện tại, kết quả Không Kiến lại mở miệng nói một câu sư điệt, hoàn toàn không có ý tôn trọng trong đó.
Phải biết rằng quy củ Thiếu Lâm tự rất sâm nghiêm, ví dụ như Huyền Minh là người rất tuân thủ quy củ.
Hắn có quan hệ không tệ với Huyền Khổ, thời điểm Huyền Khổ bế quan cũng tạm thời giao sự vụ Thiếu Lâm tự cho hắn phụ trách.
Nhưng ngay cả như vậy ở nơi công khai hắn không gọi Huyền Khổ là sư huynh, đều gọi đối phương là Phương Trượng, chỉ có khi ở riêng hắn mới gọi Huyền Khổ là sư huynh.
Hiện tại Không Kiến nói một câu sư diệt, hiển nhiên không đặt hắn vào trong mắt.
Tuy hiện tại bọn hắn Thiếu Lâm tự muốn đối mặt thế nhưng mà Tây Cương Mật Tông, hiện tại đã sắp vào thành, Huyền Minh cũng không muốn bị Tây Cương Mật Tông chế giễu, hắn chỉ có thể áp chế tức giận trong lòng, nói:
- Sư thúc, nơi này chính là Thịnh Kinh thành, là đô thành Đại Chu!
- Đại Chu thật sự không phải nhất thế hoàng triều, nhưng chúng ta công nhiên nói bậy Đại Chu trong đô thành Đại Chu, chúng ta cố ý trêu chọc Đại Chu sao?
- Giống như có người ở Thiểu Thất sơn nói Thiếu Lâm tự chúng ta không thể thắng Mật Tông trong cuộc chiến độc chiếm đạo thống Trung Nguyên, nếu lời này bị đệ tử Thiếu Lâm tự nghe thì thế nào?
Sắc mặt Không Kiến không vui nhưng hắn không nói thêm lời nào, chỉ theo chân Huyền Minh đi vào thành.
Khi bọn họ vào trong thành, người Lục Phiến Môn cũng truyền tin tức cho Tô Tín.
Hoàng Bỉnh Thành và Tề Long đều ở nơi này, Tô Tín gõ gõ bàn và nói:
- Cao tăng chữ lót Không của Thiếu Lâm tự sao? Chậc chậc, đệ nhất đại phái Phật tông không phải thổi ra.
Nếu tồn tại cấp bậc như Thiếu Lâm tự bày tất cả lực lượng của mình ra ngoài sáng, đó là hành vi ngu ngốc.
Giống như Đại Chu, lực lượng quân đội cùng Lục Phiến Môn là bày ra ngoài sáng dùng chấn nhiếp tông môn giang hồ.
Nhưng lực lượng Hoàng Gia Cung Phụng Đường và hoàng tộc họ Cơ lại ẩn giấu trong bóng tối, thậm chí ngay cả Tô Tín cũng không hiểu rõ thực lực cao tầng Đại Chu mạnh bao nhiêu.
Làm như vậy mới có lợi.
Ẩn nấp lực lượng trong bóng tối mới làm người ta kiêng kỵ, thời điểm động thủ với ngươi, bọn họ sẽ suy nghĩ thật nhiều, nếu không bọn họ tuyệt đối không dám động thủ.
Nhưng Thanh Thành kiếm phái chỉ có một ít lực lượng nhưng bày ra ngoài sáng, như vậy càng dễ đối phó.
Nếu Tô Tín muốn động thủ với Thanh Thành kiếm phái, hắn xuất ra lực lượng mạnh hơn gấp vài lần là được.
- Lão Hoàng, ngươi đi Tây Cương Mật Tông đưa tin, nói là người Thiếu Lâm tự đã tới, Tề Long, ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm người Thiếu Lâm tự, tùy thời truyền tin tức trở về.
Tô Tín phân phó một câu.
Tề Long và Hoàng Bỉnh Thành đều gật đầu, trực tiếp quay người rời đi.
Tô Tín gõ bàn và lẩm bẩm:
- Kế hoạch không có vấn đề, chỉ hi vọng Tây Cương Mật Tông không nên quá mức phế vật, bị Thiếu Lâm tự tùy tiện phái ra mấy người đánh hoa rơi nước chảy, như vậy mới không thú vị.
Tây Cương Mật Tông bắc thượng đến Thịnh Kinh thành đều là tinh anh trong Mật Tông, mà Thiếu Lâm tự mang những người này chỉ phòng bị Tây Cương Mật Tông mà thôi, chỉ vì tự bảo vệ mình, bọn họ không nghĩ tử đấu với Tây Cương Mật Tông trong Thịnh Kinh thành, cho nên không theo võ giả Dương Thần cảnh có sức chiến đấu mạnh nhất như Huyền Chân.
Nếu như Tây Cương Mật Tông còn không thắng nổi Thiếu Lâm tự, Tây Cương Mật Tông nên đi ngủ được rồi.
Tinh anh của Mật Tông các ngươi còn không thắng nổi Thiếu Lâm tự tùy tiện phái mấy người tới, các ngươi còn chơi cái gì?
Đám người Huyền Minh trực tiếp đi vào tổng bộ Lục Phiến Môn gặpTô Tín.
Bởi vì đám người Huyền Minh không phải đến gây phiền toái cho Tô Tín, cho nên Huyền Minh cố ý bảo người Lục Phiến Môn thông báo Tô Tín một tiếng.
Hành vi này làm ba lão tăng Không Kiến cau mày, bọn họ lại không nói thêm cái gì.
Ngày xưa, thời điểm Thiếu Lâm tự cầm quyền là lúc Thiếu Lâm tự cường thịnh nhất.
Khi đó với thân phận của bọn họi đi tới đô thành Đại Tấn, ngay cả hoàng tử Đại Tấn cũng phải tự mình nghênh đón, làm sao lãnh đạm giống hiện tại, gặp một tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn còn phải thông báo trước.
Trọng yếu nhất Tô Tín chỉ là tiểu bối giang hồ, chỉ có thực lực Dung Thần cảnh, dựa vào cái gì bọn họ phải chờ?
Tuy đám người Không Kiến bất mãn nhưng không nói cái gì.
Trước kia Huyền Minh nói chuyện ở cửa ra vào Thịnh Kinh thành vẫn có chút tác dụng, tối thiểu đám người Không Kiến hiện tại không dám làm càn quá mức.
Sau một phút, Tô Tín mới lười biếng đi tới, đám người Không Kiến cau mày, rõ ràng là Tô Tín cố ý lãnh đạm bọn họ!
Nói như thế nào bọn họ cũng là võ giả Dương Thần cảnh của Thiếu Lâm tự, không nói thái độ của Tô Tín thật tốt, tối thiểu cũng phải mời bọn họ vào phòng khách nói chuyện? Kết quả Tô Tín hiện tại cố ý kéo dài một phút mới đi ra, hắn rõ ràng không đặt bọn họ vào mắt.
Sắc mặt Không Kiến âm trầm nói:
- Người trẻ tuổi hiện tại không lễ phép như vậy sao? Hoặc là võ giả Đại Chu đều không hiểu quy củ như vậy?
Tô Tín cười lạnh nhìn Không Kiến, nói:
- Lễ phép? Quy củ? Ha ha, vị tiền bối này xuất hiện từ đâu thế, lại nói lễ phép và quy củ với ta?
- Bởi vì Thiếu Lâm tự các ngươi đến tìm ta sao, nếu các ngươi muốn giương oai trước Lục Phiến Môn ta, thật có lỗi, các ngươi tìm nhầm nơi rồi.
- Lớn mật!
Không Kiến nổi giận gầm lên một tiếng, phật quang trên người bộc phát, ngay sau đó khí thế đáng sợ bao phủ chung quanh, thực lực của hắn tuyệt đối mạnh hơn Sầm Vệ Trang của Thanh Thành kiếm phái rất nhiều.
Tuy đối mặt khí thế cường giả Dương Thần cảnh, Tô Tín lại không sợ.
Nếu đổi thành võ giả Dung Thần cảnh khác bị khí thế cường giả Dương Thần cảnh áp chế, bọn họ sẽ sợ hãi, nhưng Tô Tín từng giao thủ chính diện với võ giả Dương Thần cảnh, thậm chí còn giết cường giả Dương Thần cảnh, cho nên chút khí thế này không tạo thành hiệu quả thực chất lên Tô Tín.
- Như thế nào, so giọng ai lớn hơn sao? Thiếu Lâm tự các ngươi mạnh không giả, hiện tại ta không đánh lại cường giả Dương Thần cảnh không sai, ngươi có thể động thủ với ta thử xem, có tin ta làm các ngươi không thể bước ra khỏi Thịnh Kinh thành hay không?
Tô Tín nhìn về phía Không Kiến, hắn bước tới một bước, biểu hiện vô cùng cường thế, hoàn toàn không có ý lui bước.
Cũng không phải Tô Tín đang phô trương thanh thế, mà là hắn thực sự có khí thế như vậy.
Nơi này không phải Thiếu Lâm tự, mà là Thịnh Kinh thành.
Tô Tín bây giờ là võ giả Dung Thần cảnh, tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn, là cao tầng của Đại Chu.
Nếu Không Kiến dám động thủ giết hắn tại nơi này, cường giả Đại Chu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng ngoài quan sát.
Nếu Tô Tín mang người đi Thiếu Lâm tự giết một tên võ giả Dung Thần cảnh, có lẽ Huyền Khổ đều sẽ đích thân ra tay chụp chết hắn, bởi vì đây là hắn gây hấn điểm mấu chốt của đối phương.
- Sư thúc! Đủ rồi!
Huyền Quan hét lớn một tiếng.
Bọn họ tới đây là muốn trao đổi phật cốt xá lợi trong tay Tô Tín, kết quả ngươi lại đi đắc tội với Tô Tín.
Nếu Tô Tín thực giận dữ cầm phật cốt xá lợi giao cho Tây Cương Mật Tông, đến lúc đó bọn họ khóc hết nước mắt cũng không làm được gì.
Không Kiến hừ lạnh một tiếng, hắn rất bất mãn vưới thái độ của Huyền Minh.
Hắn cũng không phải ngu ngốc, nơi này là Thịnh Kinh thành, mà Huyền Minh là thủ tọa La Hán đường.
Nếu đám người mình cãi nhau với Huyền Minh ở bên ngoài, làm vậy chỉ ném mặt mũi Thiếu Lâm tự mà thôi.
Huyền Minh hít sâu một hơi, hắn nhìn về phía Tô Tín, nói:
- Tô Tín, ta không nói nhảm nhiều, ngươi nên biết ta muốn cái gì.
- Phật cốt xá lợi nằm trong những võ giả khác chỉ là phế vật, ngươi nên biết nó có tác dụng với Thiếu Lâm tự ta.
- Giao phật cốt xá lợi cho ta, ngươi có điều kiện gì cứ nói ra, Thiếu Lâm tự ta có không ít trân bảo tương đương với phật cốt xá lợi.
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nhìn Huyền Minh nói:
- Huyền Minh đại sư, ngươi biết rõ ân oán giữa ta và Thiếu Lâm tự, lúc trước Huyền Quan mang theo một đám người tới giết ta, đừng nói việc này không có người Thiếu Lâm tự bày mưu đặt kế.
- Huống hồ cho dù không có các ngươi bày mưu đặt kế, các ngươi nhất định đã đồng ý, nếu không một tên võ giả gần Dung Thần cảnh gần hao hết thọ nguyên xuống núi, chẳng lẽ người Thiếu Lâm tự các ngươi đều mù lòa, không hỏi một câu hay sao?
- Nếu không phải lần đó ta mạng lớn, trên người có mấy át chủ bài, có lẽ ta không thể đứng ở nơi này nói chuyện với các ngươi.
- Đại thù lớn như thế, ngươi cho rằng ta còn giao phật cốt xá lợi cho Thiếu Lâm tự các ngươi tăng cường thực lực hay sao?
- Cho dù ta đập nát thứ này cũng tuyệt đối không giao cho Thiếu Lâm tự các ngươi!
Nghe Tô Tín nói lời này, sắc mặt Huyền Minh không thay đổi, hắn thản nhiên nói:
- Tô đại nhân ngươi là người thông minh, nên biết có một số việc nên lựa chọn thế nào.
- Thiếu Lâm tự có thù hận với ngươi nhưng giữa chúng ta, giao dịch là giao dịch.
- Cho dù không có phật cốt xá lợi thì thực lực Thiếu Lâm tự ta vẫn như thế, có phật cốt xá lợi này, thực lực Thiếu Lâm tự ta cũng không gia tăng bao nhiêu.
- Cho nên phật cốt xá lợi này là thứ Thiếu Lâm tự ta có cũng được, không có cũng không sao.
- Nhưng phật cốt xá lợi nằm trong tay ngươi lại là phế vật, lấy ra trao đổi với Thiếu Lâm tự ta, chúng ta tuyệt đối sẽ cho ngươi cái giá thỏa mãn.
- Thù hận là thù hận, lợi ích là lợi ích, hi vọng ngươi không nên lẫn lộn cả hai.
Tô Tín gật đầu nói:
- Lợi ích là chuyện tốt, nhưng Phật tông trong thiên hạ không chỉ có một nhà Thiếu Lâm tự các ngươi, chẳng lẽ ta giao phật cốt xá lợi cho Mật Tông không được sao?
Huyền Minh thản nhiên nói:
- Đương nhiên có thể, ngươi cũng nên biết tình huống của Mật Tông như thế nào, Tây Cương là nơi nghèo khó, Mật Tông bọn họ có thể cầm thứ gì ra giao dịch?
- Thậm chí ta dám nói khoác, cho dù Mật Tông cầm ra thứ gì cũng không thể sánh bằng Thiếu Lâm tự, trừ phi Mật Tông có thể xuất ra chí bảo truyền thừa trao đổi phật cốt xá lợi.
- Nhưng vật truyền thừa của Mật Tông vô cùng trân quý, có thể nói không cho phép lọt vào tay người ngoài, ngươi cho rằng bọn họ sẽ làm như vậy sao?
Chương 1222 - Đánh cược
Huyền Minh là người tạm thời thay thế chủ trì xử lý sự vụ trong Thiếu Lâm tự.
Phải nói thời điểm Huyền Khổ bế quan thì hắn là chủ trì Thiếu Lâm tự, phụ trách quản lý tất cả sự vụ trong Thiếu Lâm tự.
Nhưng hắn biết làm người, hơn nữa hắn không có tư tâm với Thiếu Lâm tự, không muốn tranh quyền đoạt lợi, cho nên tất cả đều xử lý theo quy củ.
Mình có thể quyết định thì chính mình quyết định, đại sự nhất định phải đi mời Huyền Khổ mới được.
Bởi vì có kinh nghiệm như thế, cho nên Huyền Minh có thủ đoạn và tâm trí không kém, những lời vừa rồi tuyệt đối có thể đánh động người khác, chỉ có điều rất đáng tiếc, hiện tại hắn đang đối mặt với Tô Tín.
Tô Tín vỗ vỗ tay nói:
- Huyền Minh đại sư phân tích thấu triệt, nói rất đặc sắc, chỉ có điều rất đáng tiếc, có đôi khi ta làm người rất tùy hứng.
- Tô Tín ta là người cô đơn, cũng không muốn học giang hồ hào hiệp đi khoái ý ân cừu, nhưng có chút chuyện đã nhận định thì không thay đổi.
- Các ngươi đi thôi, ta giao phật cốt xá lợi cho ai cũng không giao cho Thiếu Lâm tự.
Huyền Minh mặt không đổi sắc, đương nhiên hắn biết quan hệ giữa Thiếu Lâm tự và Tô Tín như thế nào, lần này hắn không cho rằng có thể dễ dàng cầm được phật cốt xá lợi trong tay Tô Tín.
Chỉ có điều Huyền Minh chưa mở miệng, Không Kiến bên cạnh lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi không nên không biết điều như vậy!
Thiếu Lâm tự bọn họ phái bốn cường giả Dương Thần cảnh tới đây bàn điều kiện với Tô Tín, kết quả Tô Tín lại có thái độ như thế, việc này làm cho đám người Không Kiến phẫn nộ.
Nếu đổi thành trước kia, thời điểm Thiếu Lâm tự bọn họ cường thế nhất, Tô Tín là thần tử Đại Chu dám có thái độ như vậy với Thiếu Lâm tự hay không?
Tô Tín mỉa mai nói:
- Ta biết điều? Vậy ngươi thế nào? Vị đại sư này, ngươi đã bao nhiêu năm không ra giang hồ? Còn tưởng rằng Thiếu Lâm tự hiện tại là võ lâm chí tôn không người dám chọc?
- Làm càn!
Không Kiến tức giận quát một tiếng, lần này hắn đã tức giận thật sự.
Phật châu trên cổ hắn không ngừng tỏa sáng, phật châu dùng chất liệu không biết tên nện vào người Tô Tín, phật châu giống như thái sơn áp đỉnh.
Tô Tín không sợ hãi, thậm chí hắn không có xuất thủ ngăn cản, bởi vì hắn đã cảm giác được có người đến.
Thời điểm phật châu sắp đánh tới người, một đại thủ ấn đánh tới, trực tiếp đánh bay phật châu kia ra ngoài, sắc mặt Không Kiến biến thành khó coi.
Đại Thế Chí Thượng Sư mang theo năm tên võ giả đến đây, tất cả đều là tồn tại Dương Thần cảnh.
Lần này bắc thượng, Mật Tông phái ra không ít cường giả, có Kim Cương tự, có các giáo phái khác trong Mật Tông.
Chỉ có điều đại đa số người đang ở trong hoàng cung hỗ trợ nghiên cứu bí mật bạch ngọc thạch bản, cho nên mới lộ ra vẻ Mật Tông không phái bao nhiêu người tới.
- Tây Cương Mật Tông!
Lần này sắc mặt Huyền Minh biến thành khó coi.
So sánh với thù hận của Tô Tín, thù hận của hai tông môn mới thật sự là không chết không thôi.
Một khi một phương khác chiếm cứ thắng lợi, một phương khác sẽ dùng toàn lực xoắn giết đối phương!
Đây chính là tàn khốc trong tranh giành đạo thống, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đối phương.
Đại Thế Chí Thượng Sư chắp tay trước ngực nói:
- Đều nói Thiếu Lâm tự bá đạo, hôm nay gặp được, quả nhiên là thế.
- Ngã phật từ bi, các ngươi không suy nghĩ độ hóa tội ác trên thế gian, các ngươi lại như bè lũ xu nịnh động thủ tại đây, quả nhiên Thiếu Lâm tự đã sa đọa.
Huyền Minh cười lạnh nói:
- Có sa đọa cũng không giống phiên tăng Mật Tông nấp ở Tây Cương dạy bảo đám dị tộc ngu muội, rời xa bảo địa như Trung Nguyên, cũng khó trách các ngươi muốn dạy đám ngu dân không biết đọc sách viết chữ học tập phật pháp.
Sắc mặt đám người Đại Thế Chí Thượng Sư biến đổi, bởi vì Huyền Minh nói lời này không chỉ mắng Mật Tông, thậm chí còn mắng bọn họ.
Tây Cương Mật Tông có rất ít người Trung Nguyên, đại bộ phận đều là người dị tộc.
Hơn nữa những dị tộc này còn không có quốc gia.
Chỉ là một ít tiểu bộ lạc tại Tây Cương.
Thậm chí Tây Cương bọn họ sinh tồn cũng là việc khó khăn, càng không nói đọc sách biết chữ hay tập võ.
Cho nên Mật Tông thu đồ đệ khó khăn hơn Trung Nguyên rất nhiều, cho dù tìm được đệ tử phù hợp cũng phải dạy bọn họ rất nhiều thứ.
Nếu không phải Mật Tông có thần thông quán đỉnh, có thể giảm bớt thời gian tu luyện cho đệ tử, Tây Cương Mật Tông sẽ suy sụp nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Trọng yếu nhất Tây Cương Mật Tông trải qua mấy ngàn năm phát triển, đệ tử trong tông đều là người Tây Cương, ngay cả bọn họ nói chuyện cũng là ngôn ngữ bản địa Tây Cương, chỉ có một ít võ giả Hóa Thần cảnh đi tới Trung Nguyên lưu lạc mới học tập ngôn ngữ Trung Nguyên.
Đám người Đại Thế Chí Thượng Sư đều là người Tây Cương, Huyền Minh nói dị tộc ngu muội không phải nói bọn họ thì nói ai?
Gương mặt Đại Thế Chí Thượng Sư lộ ra một tia giận dữ, hắn lạnh lùng nói:
- Ta biết rõ các ngươi hôm nay tới đây làm gì, các ngươi không thể cầm phật cốt xá lợi rời đi, Tô đại nhân cũng không giao cho các ngươi.
Huyền Minh nhìn sang Tô Tín, hắn biết rõ Tô Tín có thù hận rất sâu với Thiếu Lâm tự, huống hồ chỉ bằng những lời của Không Kiến vừa rồi, Tô Tín tuyệt đối không giao dịch phật cốt xá lợi cho Thiếu Lâm tự.
Chỉ có điều Thiếu Lâm tự không chiếm được đồ vật, Tây Cương Mật Tông cũng đừng mong chiếm được.
Cho nên Huyền Minh trực tiếp nói với Tô Tín:
- Tô Tín, ta biết rõ ngươi bây giờ không sợ hãi, phật cốt xá lợi trong tay ngươi, Thiếu Lâm tự ta không thể động thủ trong Thịnh Kinh thành.
- Chỉ có điều ngươi cũng đừng mong giao dịch phật cốt xá lợi cho Tây Cương Mật Tông, nếu ngươi cho bọn họ, chúng ta sẽ lập tức động thủ cường đoạt!
- Triều đình không cho phép ta động thủ với tứ đại thần bộ trong Thịnh Kinh thành, chẳng lẽ triều đình có thể quản tới ân oán giữa Thiếu Lâm tự và Mật Tông hay sao?
- Kể từ đó, ngươi đừng mong chiếm được cái gì!
Hiện tại Thiếu Lâm tự cần ẩn nhẫn, Huyền Khổ rất biết ẩn nhẫn, với tư cách người thay mặt chủ trì Thiếu Lâm tự, Huyền Minh cũng biết ẩn nhẫn.
Chỉ có điều đối tượng ẩn nhẫn phải xem ai mới được.
Lúc trước Thiết Ngạo đánh cờ hiệu Lục Phiến Môn đòi công đạo, Huyền Khổ đường đường cường giả Chân Vũ cảnh cũng phải nhịn.
Nhưng hiện tại liên lụy đến Tây Cương Mật Tông, Thiếu Lâm tự lại không thể nhịn, cũng không cách nào nhịn.
Dù Tô Tín giữ lại hay hủy phật cốt xá lợi đều không thể lọt vào tay Mật Tông.
Thời điểm đối mặt với Mật Tông, thủ đoạn làm việc của Thiếu Lâm tự rất cực đoan.
Đại Thế Chí Thượng Sư và các cường giả Mật Tông đều tức giận.
Thiếu Lâm tự đã ép Mật Tông vào đường cùng, bọn họ còn muốn như thế nào? Đuổi tận giết tuyệt sao?
Đại Thế Chí Thượng Sư vừa muốn nói gì đó, lúc này Tô Tín lại nói:
- Huyền Minh đại sư thật sự chuẩn bị động thủ hay sao?
Huyền Minh thản nhiên nói:
- Tranh giành đạo thống không thể lưu tình, Tô đại nhân ngươi không rõ, hơn nữa tốt nhất đừng xen vào.
Nhìn thấy thái độ của Huyền Minh như vậy, lúc này đám người Không Kiến mới thoả mãn gật đầu.
Trước kia, Huyền Minh biểu hiện có vẻ khiếp đảm và sợ sệt, quả thực làm mất mặt Thiếu Lâm tự.
Hiện tại hắn biểu hiện không tồi, tối thiểu thời điểm đối mặt Mật Tông còn có thể kiên cường.
Tô Tín lắc đầu nói:
- Nói thật ta cũng không muốn xen vào, hiện tại phật cốt xá lợi Phật tông nằm trong tay ta, mà ta lại muốn đạt được lợi ích của mình, bởi vậy ta không thể không xen vào.
- Nhưng vấn đề là, hiện tại ta giao phật cốt xá lợi cho Mật Tông, các ngươi sẽ ra tay cướp đoạt, ta lại không muốn buông ân oán ngày xưa, không bằng thế này, chúng ta đánh cược một ván chứ?
Huyền Minh híp mắt hỏi:
- Đánh cược như thế nào?
Tô Tín nói:
- Rất đơn giản, hiện tại các ngươi tranh tài với người Mật Tông một hồi, thì các ngươi cầm phật cốt xá lợi rời đi, ta không muốn bất kỳ thứ gì khác, Mật Tông sẽ không ra tay ngăn cản.
- Nếu chúng ta thua thì sao?
Huyền Minh hỏi.
Tô Tín trầm giọng nói:
- Nếu thua, ngươi phải giao Kim Cương Bất Phôi Thần Công cộng thêm bản chép tay Bất Diệt Kim Thân của cường giả Chân Vũ cảnh Thiếu Lâm tự lưu lại cho ta!
Đám người Huyền Minh sững sờ, sau đó lập tức nói:
- Không có khả năng!
Huyền Minh cười lạnh nhìn Tô Tín:
- Tô Tín, ngươi có khẩu vị thật lớn, ngươi có biết hai thứ này là cái gì chứ? Đây chính là chí bảo truyền thừa của Thiếu Lâm tự chúng ta!
Tô Tín khoát tay nói:
- Phật cốt xá lợi cũng là chí bảo truyền thừa, không phải sao?
- Dùng một kiện chí bảo truyền thừa đi trao đổi một kiện chí bảo truyền thừa khác, Thiếu Lâm tự ta ngu ngốc sao?
Huyền Minh giận quá hóa cười, huống hồ Kim Cương Bất Phôi Thần Công và bản chép tay Bất Diệt Kim Thân còn trân quý hơn phật cốt xá lợi nhiều.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Huyền Minh đại sư, ngươi quên một việc, đây không phải giao dịch, đây là đánh cược, thắng thì các ngươi không cần giao ra cái gì và đạt được phật cốt xá lợi, chẳng lẽ ngươi không tự tin vào mình hay sao?
Huyền Minh vừa mới muốn nói ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng, nhưng Không Kiến phía sau hắn lại nói:
- Đánh cuộc một lần thì như thế nào? Tây Cương Mật Tông an phận ở một góc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chúng ta sợ bọn chúng hay sao?
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt Huyền Minh thay đổi, hiện tại hắn đã hối hận, còn không bằng hắn dẫn Huyền Chân đến đây.
Những cao tăng chữ lót Không này chẳng ra gì, quả thật không đặt thủ tọa La Hán đường như hắn vào trong mắt, có thể đáp ứng việc này hay sao?
Chỉ cần là đánh cược thì có nguy hiểm, truyền thừa của Thiếu Lâm tự có khả năng lộ ra ngoài.
Loại việc này, cho dù chỉ có một ít nguy hiểm cũng không làm, bởi vì đây không phải vấn đề sợ hay không sợ.
Đôi mắt Tô Tín sáng ngời, đám người Thiếu Lâm tự này không an ổn như vẻ ngoài, nhưng đây không phải việc hắn quan tâm.
Không đợi Huyền Minh kịp phản ứng, Tô Tín đã nói:
- Tốt! Quả nhiên cao tăng Thiếu Lâm tự thống khoái, chuyện này quyết định như vậy.
Không Kiến đã đáp ứng, Huyền Minh không có mặt mũi đổi ý, đổi ý càng làm nội bộ Thiếu Lâm tự hiện tại xảy ra mâu thuẫn.
Cho nên Huyền Minh chỉ có thể nói:
- Đánh cuộc một lần có thể, nhưng ta phải về Thiếu Lâm tự tìm người.
Huyền Minh mang theo đám người Không Kiến là vì tự vệ, cho nên chỉ có ba người xuất quan, luận thực lực tuyệt đối không phải Dương Thần cảnh mạnh nhất trong Thiếu Lâm tự.
Dương Thần cảnh cũng có mạnh và yếu, tối thiểu Huyền Chân còn mạnh hơn đám người Không Kiến mấy lần.
Hơn nữa các cao tăng đời trước của Giảng Kinh đường đều rất mạnh, đã muốn đánh bạc thì Thiếu Lâm tự bọn họ sẽ tìm cường giả chính thức tới, mà không phải giống như hiện tại.
Chương 1223 - Thành ý
Đã muốn đánh bạc, Huyền Minh sẽ phát huy tỷ lệ thắng lợi lớn nhất.
Cùng là Dương Thần Cảnh, trong Thiếu Lâm tự còn có nhiều người mạnh hơn hắn.
Huyền Minh rất có lòng tin vào mình nhưng hắn không có lòng tin vào đám người Không Kiến.
Đám người Không Kiến là Dương Thần Cảnh không giả, bọn họ là cao tăng Thiếu Lâm tự không sai, nhưng tuổi bọn họ đã lớn, cũng gần ba trăm tuổi.
Đối với võ giả Dương Thần Cảnh, gần ba trăm tuổi sẽ không hao hết thọ nguyên, nhưng bởi vì lớn tuổi nên trạng thái của bọn họ cũng hạ thấp.
Đối với võ giả Hóa Thần Cảnh mà nói, trước tám mươi tuổi xem như tráng niên, đối với võ giả Dung Thần Cảnh mà nói, tuổi này chính là một trăm năm mươi tuổi.
Đối với võ giả Dương Thần Cảnh, trước hai trăm tuổi xem như tráng niên, cho dù là võ giả Dương Thần Cảnh qua hai trăm tuổi, khí huyết bản thân sẽ không gia tăng.
Chờ qua vài chục năm, khí huyết của những võ giả này sẽ bắt đầu hạ thấp, đương nhiên hạ thấp rất nhỏ bé, từ đó tỏ vẻ bọn họ không còn đạt tới đỉnh phong.
Mặt ngoài không thấy bọn họ biểu hiện gì nhưng khí huyết đã hạ thấp rất nhiều.
So sánh các người Dương Thần Cảnh trong Thiếu Lâm tự hiện tại với đám người chữ lót Không, bọn họ đã hơn hai trăm tuổi, thực lực của người trẻ tuổi tuyệt đối mạnh hơn đám người Không Kiến.
Chỉ có điều Huyền Minh vừa nói như vậy, Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Huyền Minh đại sư, ngươi nói thế là không đúng.
- Ngươi quay trở lại Thiếu Lâm tự chọn kỹ lựa khéo tìm người, như vậy Tây Cương Mật Tông cũng quay về Tây Cương tìm người thì sao?
- Tất cả mọi người là Dương Thần Cảnh, chẳng lẽ ngươi còn muốn gọi Huyền Khổ Phương Trượng đến đây?
Huyền Minh vừa định nói cái gì đó, nhưng đám người Không Kiến bọn lại cau mày nói:
- Huyền Minh sư điệt, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta đánh không mấy tên man di Tây Cương Mật Tông hay sao?
Đám người Không Kiến rất bất mãn, bọn họ biết Huyền Minh có ý về Thiếu Lâm tự tìm người, cho dù đây là hảo ý và muốn gia tăng khả năng thắng lợi, nhưng đám người Không Kiến không cách nào tiếp nhận.
Huyền Minh làm như vậy chẳng khác gì nói bọn họ quá mức phế vật, thậm chí đánh không lại đám man di Mật Tông, cần quay trở lại Thiếu Lâm tự tìm người mới được?
Võ giả cấp bậc như Không Kiến rất coi trọng thể diện của mình.
Hôm nay Không Kiến ở chỗ này, kết quả Huyền Minh lại quay về Thiếu Lâm tự tìm những võ giả khác tới, đối với đám người Không Kiến, việc này là nhục nhã bọn họ.
Huyền Minh xoa xoa đầu, hắn rất đau đầu.
Hắn cảm giác lần này mình mang đám người Không Kiến tới đây chính là sai lầm.
Trừng phạt không được, mắng không được, hết lần này tới lần khác người ta còn không nghe chính mình.
Cuối cùng Huyền Minh cắn răng nói:
- Có thể! Nhưng ta có điều kiện, nếu như đám người Mật Tông thua, bọn họ nhất định phải quay lại Bắc Cương, trong vòng ba trăm năm không được bước vào Trung Nguyên một bước!
Hiện tại Thiếu Lâm tự tứ bề đều địch, Tạo Hóa Đạo môn quật khởi, người Đạo môn đang nhìn chằm chằm.
Vết thương lần trước của Thiếu Lâm tự đến nay chưa khỏi hẳn, lần này Thiếu Lâm tự không muốn sinh ra sự cố, nếu như Tây Cương Mật Tông chủ động lui bước, Thiếu Lâm tự sẽ không truy kích.
Ba trăm năm sau, người chữ lót Huyền như bọn họ đều chết sạch, đến lúc đó người thừa kế Thiếu Lâm tự thế hệ mới có thể tái hiện huy hoàng của Thiếu Lâm tự hay không, hắn không thể quản những việc này, tối thiểu hiện tại có cơ hội, Huyền Minh sẽ đá Mật Tông quay trở lại Tây Cương.
Tô Tín nhìn về phía đám người Đại Thế Chí Thượng Sư, dù sao đây là việc của người ta, Mật Tông có đồng ý hay không cũng phải xem chính bọn họ.
Đại Thế Chí Thượng Sư truyền âm với các cường giả Mật Tông một hồi, sau đó trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Kỳ thật bọn họ đang được ăn cả ngã về không.
Nếu Mật Tông bọn họ chọn kỹ lựa khéo vẫn không thể thắng được Thiếu Lâm tự tùy tiện phái ra vài lão tăng, như vậy bọn họ đừng đi Trung Nguyên truyền đạo, về nhà ngủ sớm đi.
Nhìn thấy Mật Tông đồng ý, Tô Tín gật đầu nói với Huyền Minh:
- Mật Tông đã đồng ý, như vậy kính xin Huyền Minh đại sư xuất ra thành ý.
Huyền Minh chau mày nói:
- Thành ý gì? Ngươi còn nghĩ muốn cái gì?
Tô Tín lấy Phật Cốt Xá Lợi của mình ra, nói:
- Phật Cốt Xá Lợi nằm trong tay ta, Thiếu Lâm tự các ngươi thắng cứ trực tiếp cầm lấy Phật Cốt Xá Lợi.
- Nhưng các ngươi cũng phải lấy ra Kim Cương Bất Phôi Thần Công và bản ghi chép Bất Diệt Kim Thân mới được.
Huyền Minh cau mày nói:
- Nếu các ngươi thắng, chúng ta tự nhiên sẽ giao công pháp ra.
- Đường đường công pháp truyền thừa của Thiếu Lâm tự, không có bao nhiêu người có thể luyện, tất cả đều đặt trong Tàng Kinh các, ai lại mang nó theo người?
Tô Tín cười lạnh nói:
- Huyền Minh đại sư nói như vậy không cảm thấy xấu hổ hay sao.
Tô Tín chỉ vào một lão tăng thân thể cao lớn sau lưng Huyền Minh:
- Bàn về tình báo, trên giang hồ này hiện tại, Lục Phiến Môn ta không thua bất cứ người nào.
- Vị này chính là ‘ Nộ Mục Kim Cương ’ Không Hành, hắn có danh tiếng rất lớn vào trăm năm trước, từng đảm nhiệm tổng giáo đầu võ tăng Đạt Ma viện, thời điểm Hóa Thần Cảnh đã từng xông vào một phân đường của Bạch Liên giáo, chiến với mấy tên võ giả cùng giai mà bất bại.
- Về sau tấn chức Dung Thần, đảm nhiệm tổng giáo đầu võ tăng Đạt Ma viện Thiếu Lâm tự, về sau hắn bế quan tấn chức Dương Thần nên lựa chọn từ bỏ vị trí thủ tọa Đạt Ma viện.
- Tuy vị Không Hành đại sư này sau khi tấn chức Dương Thần ít xuất hiện, nhưng theo ta được biết, hắn tu luyện chính là Kim Cương Bất Phôi Thần Công, bản ghi chép Bất Diệt Kim Thân cũng nằm trên người hắn mới đúng.
- Tàng Kinh các không phải nơi tu luyện, trừ điển tịch chứa võ đạo chân ý không thể phục chế ra, các công pháp điển tịch khác đều có bản sao.
- Không Hành đại sư quanh năm bế quan, tự nhiên không thường xuyên đi Tàng Kinh các, ta nghĩ hắn có mang theo công pháp trên người.
Sắc mặt đám người Huyền Minh thay đổi.
Đều nói người xuất gia không nói dối, kết quả hiện tại Huyền Minh bị Tô Tín vạch trần lời nói dối tại chỗ.
Kỳ thật Huyền Minh không muốn mất đi công pháp này, hắn chỉ cẩn thận theo thói quen mà thôi, nhưng không nghĩ tới lại bị Tô Tín chọc thủng tại chỗ.
Năng lực tình báo của Lục Phiến Môn rất khủng bố, phải biết rằng Không Hành không lưu lạc trên giang hồ bao lâu, danh tiếng của hắn không lớn.
Hơn nữa hắn từng đảm nhận chức vị tổng giáo đầu võ tăng Đạt Ma viện Thiếu Lâm tự, đây là chức lớn nhất dưới thủ tọa Đạt Ma viện.
Chỉ có điều không ai xem trọng Không Hành, hơn nữa hắn có thể đảm nhiệm chức vụ thủ tọa Đạt Ma viện, nhưng lúc đó hắn bế quan đột phá Dương Thần Cảnh, cho nên hắn buông tha chức thủ tọa và đi bế quan.
Chờ đến lúc hắn đột phá Dương Thần Cảnh, hắn chưa bao giờ ra tay, vừa ẩn tu đã trôi qua thời gian trăm năm.
Có thể nói thời gian Không Hành biến mất trên giang hồ, đừng nói Đại Chu và Lục Phiến Môn, Đại Chu khi đó còn là một Nam Man tiểu quốc đấy, có trời mới biết bọn họ làm thế nào móc ra tư liệu của Không Hành.
Tô Tín tươi cười với Huyền Minh, ngươi có thể không hiểu đồng minh của mình, nhưng ngươi nhất định phải hiểu địch nhân của mình.
Nếu không đối phương có thể âm thầm đâm ngươi một đao mà ngươi không hề hay biết.
Đã bị Tô Tín cho vạch trần, Huyền Minh cũng không che dấu, hắn cười gượng và nói:
- Quả nhiên tình báo của Lục Phiến Môn rất tinh chuẩn, ngay cả ta quên Không Hành sư thúc tu hành công pháp gì, không nghĩ tới tình báo của Lục Phiến Môn lại biết rõ như vậy.
Tô Tín cười cười, hắn không vạch trần, hắn thản nhiên nói:
- Như vậy xin mời Huyền Minh đại sư lấy công pháp ra.
Huyền Minh biến sắc nói:
- Tô đại nhân, ngươi không tin ta?
Tô Tín lắc đầu nói:
- Vấn đề không phải tin hay không tin, chúng ta đang đánh cược, tự nhiên phải tìm mấy người trung gian mới được.
- Cho dù là Phật Cốt Xá Lợi trong tay ta hay công pháp trong tay ngươi, tất cả đều giao cho người trung niên, như vậy mới có thể bảo trì công chính tuyệt đối.
- Tô đại nhân muốn ai làm trung gian? Ai có tư cách làm người trung gian?
Huyền Minh trầm giọng hỏi.
Bọn họ đều là cường giả Dương Thần Cảnh, đánh cược của bọn họ cần cường giả Chân Vũ cảnh ra mặt mới có tư cách làm trung gian, nhưng vấn đề là Tô Tín có tư cách mời cường giả Chân Vũ cảnh hay sao?
Tô Tín cười nói:
- Không biết triều đình có tư cách làm trung gian hay không?
Huyền Minh lập tức nghẹn lời, Tô Tín nói triều đình chính là nói Cơ Hạo Điển, chỉ cần Cơ Hạo Điển mở miệng, hắn cơ tư cách đảm nhiệm vị trí trung gian.
Trầm mặc một lát, Huyền Minh nói:
- Đương nhiên là có.
- Ta sẽ đi xin ý chỉ của bệ hạ.
Tô Tín cười cười, hắn quay người trực tiếp rời đi.
Nơi này không phải Thiếu Lâm tự, mà là thành Thịnh Kinh, ở chỗ này Huyền Minh là thủ tọa La Hán đường Thiếu Lâm tự cũng phải dựa theo quy củ của Đại Chu.
Sau khi Tô Tín đến hoàng thành, hắn bảo người thông báo một tiếng sau đó đi vào trong.
Như lúc trước Tô Tín muốn gặp được Cơ Hạo Điển sẽ không dễ dàng như vậy, hiện tại Tô Tín là một trong tứ đại thần bộ, là trọng thần của Đại Chu, hơn nữa hiện tại còn là người lập nhiều công lớn vì Cơ Hạo Điển, có thể nói là người tâm phúc trước mắt Cơ Hạo Điển, hắn hiện tại muốn gặp Cơ Hạo Điển dễ dàng hơn nhiều.
Cơ Hạo Điển vẫn giữ dáng vẻ bệnh hoạn kia, bởi vì nghiên cứu bạch ngọc thạch bản có chút tiến triển, cho nên Cơ Hạo Điển hiện tại có tinh thần không tệ.
- Tô Tín, ngươi tìm trẫm có chuyện gì không?
Cơ Hạo Điển hỏi.
Tô Tín là thần tử biết làm việc lại hiểu quy củ, bình thường không có chuyện gì sẽ không đi quấy rầy hắn.
Tô Tín nói:
- Bệ hạ, thần có một cơ hội đồng thời suy yếu Mật Tông và Thiếu Lâm tự, bệ hạ có nghĩ thử một chút hay không?
Ánh mắt Cơ Hạo Điển lộ ra một tia hứng thú:
- Ah? Cơ hội gì? Nói xem.
Đại Chu đứng ở mặt đối lập với tất cả tông môn giang hồ, cho dù Đại Chu hiện tại liên hợp với Mật Tông, nhưng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Đại Chu cực kỳ cảnh giác với Thiếu Lâm tự.
Một là vì thực lực của Thiếu Lâm tự, một nguyên nhân khác là vì vị trí của Thiếu Lâm tự.
Hà Nam đạo quá gần Bắc Nguyên đạo, bên cạnh giường không cho phép có người ngủ ngáy, bên cạnh Đại Chu có hàng xóm cường đại như Thiếu Lâm tự, Cơ Hạo Điển không dễ chịu.
Cho nên hiện tại nghe Tô Tín nói có kế hoạch suy yếu hai phái, Cơ Hạo Điển cảm thấy hứng thú.
Tô Tín gật đầu, ngay sau đó hắn nói tất cả mọi việc ra, hắn cũng không có giấu diếm cái gì.
Cuối cùng Tô Tín nói:
- Nếu như lần này Thiếu Lâm tự thua, công pháp điển tịch thuộc về ta. Tây Cương Mật Tông đánh một trận thành danh, sẽ có đủ uy danh trong võ lâm Trung Nguyên, cũng có hi vọng dừng chân nơi này, đến lúc đó Thiếu Lâm tự khẳng định không cam lòng, song phương sẽ đại chiến với nhau, kết quả của nó chính là song phương tổn thương nguyên khí, chỉ có điều khác nhau là một bị thương nặng, một bị thương nhẹ.
Chương 1224 - Gõ
Cơ Hạo Điển rất tín nhiệm Tô Tín, phần tín nhiệm này bắt đầu từ khi Tô Tín đoạt Nhân Hoàng kiếm trong Côn Luân bí cảnh.
Tuy hiện tại Đại Chu đã lập quốc, căn cơ bản thân xem như vững vàng, các cường giả Lục Phiến Môn Thiết Ngạo, quân phương Lâm Tông Việt đang tráng niên, nhưng việc này không đại biểu Đại Chu không cần lực lượng mới, cho nên Cơ Hạo Điển chuẩn bị ra sức bồi dưỡng Tô Tín thành tuấn kiệt thế hệ mới cho Đại Chu/
Chỉ có điều bồi dưỡng thì bồi dưỡng, nhưng Cơ Hạo Điển sẽ không cho phép Tô Tín hồ đồ.
Hiện tại kế hoạch của Tô Tín không có vấn đề, nếu như Mật Tông thua thì sao?
Cho nên Cơ Hạo Điển trực tiếp mở miệng hỏi:
- Nếu là Mật Tông thua thì ngươi ứng xử thế nào? Tính toán tường tận công dã tràng, vô duyên cho Thiếu Lâm tự chiếm một tiện nghi.
Nhìn Cơ Hạo Điển, Tô Tín cười lạnh.
Vị Nhân Hoàng bệ hạ này thật ra rất ích kỷ, chỉ từ thái độ hắn đối đãi với đám con cái là biết.
Hắn thà rằng lựa chọn những hoàng tử phế vật còn hơn chọn những hoàng tử có năng lực chiếm lấy ghế hoàng đế của hắn.
Kỳ thật Tây Cương Mật Tông thắng hay bại đều không có quan hệ gì tới hắn, chỉ có điều dựa theo đổ ước, Tây Cương Mật Tông sẽ rời khỏi Trung Nguyên, bởi như vậy, còn ai nghiên cứu bí mật bạch ngọc thạch bản giúp Cơ Hạo Điển?
Hiện tại những cường giả Tây Cương Mật Tông đều đã chứng minh, bọn họ thật sự có năng lực nghiên cứu bí mật trong bạch ngọc thạch bản giúp Cơ Hạo Điển, cho nên xem như lợi dụng lẫn nhau, hiện tại Cơ Hạo Điển lại không nỡ bọn họ.
Tô Tín cười nói:
- Bệ hạ không cần lo lắng điểm này, chúng ta sẽ không vi phạm đổ ước, Tây Cương Mật Tông sẽ rời khỏi Trung Nguyên, Đại Chu chúng ta lại có thể mời chào tăng nhân Tây Cương trở thành quốc giáo Đại Chu ta!
Nhìn Cơ Hạo Điển, Tô Tín chậm rãi nói:
- Bệ hạ, hiện tại Mật Tông chỉ hợp tác với chúng ta, song phương đứng trên vị trí ngang hàng.
Nhưng nếu Mật Tông bị Thiếu Lâm tự đánh bại, như vậy bọn họ có thể cảm thụ mình kém hơn Thiếu Lâm tự thế nào, đến lúc đó chúng ta không nói thì bọn họ cũng sẽ thay đổi.
- Thời điểm đó chúng ta lại ra tay mời chào bọn họ làm quốc giáo, khi đó không phải hai bên hợp tác nữa, Mật Tông nhất định phải thần phục Đại Chu ta mới được, nếu không bọn họ sẽ không có một chút cơ hội phản công Thiếu Lâm tự, hi vọng tranh đoạt đạo thống sẽ bằng không.
Nghe Tô Tín nói thế, ánh mắt Cơ Hạo Điển sáng ngời, hắn thật sự chưa nghĩ tới điểm này..
Cho tới nay, hoàng triều Trung Nguyên sắc phong quốc giáo đều là tồn tại cực kỳ cường đại, thậm chí hoàng triều muốn thiên hạ an bình thì phải liên thủ với bọn họ, như vậy mới có thể cam đoan thiên hạ thái bình.
Sau nhất thế hoàng triều, Đạo môn và Phật tông từng thay phiên làm quốc giáo, đó là thời điểm thực lực của bọn họ mạnh nhất.
Cho nên hậu nhân cũng sinh ra nhầm lẫn, chỉ cần hoàng triều sắc phong quốc giáo, như vậy lực lượng của quốc giáo phải tương xứng hoặc mạnh hơn hoàng triều, hoàng triều không có quốc giáo mới thật sự là tồn tại cường đại.
Hiện tại Tô Tín nói như vậy Cơ Hạo Điển mới kịp phản ứng, dựa vào cái gì phải chọn những giáo phái cường đại thành quốc giáo, chọn giáo phái yếu không được hay sao?
Hiện tại Đại Chu có thể mạnh như thế đều là do Cơ Hạo Điển uỷ quyền.
Nếu hắn không ủy quyền cho các phương, Đại Chu đã sớm phân liệt, Cơ Hạo Điển chỉ là người hợp nhất các lợi ích bên trong Đại Chu thành một, mọi người không chiến đấu vì Cơ Hạo Điển ngươi, mà là chiến đấu vì Đại Chu, chiến đấu vì lợi ích của mình.
Lục Phiến Môn có lợi ích của Lục Phiến Môn, quân đội cũng có lợi ích của quân đội, Hoàng Gia Cung Phụng Đường cũng có lợi ích của Hoàng Gia Cung Phụng Đường.
Nếu lúc này có người nào dám khiêu khích Đại Chu, việc này tương đương gây hấn với lợi ích của mọi người, cho nên mọi người sẽ toàn lực ra tay mà không cố kỵ.
Hiện tại Tô Tín là như thế, lưng tựa Đại Chu, tối thiểu rất ít thế lực bên ngoài dám chọc hắn.
Ngay cả những thủ hạ của hắn cũng chạy tới vì quyền thế và địa vị của hắn.
Thậm chí Tô Tín hiện tại có thể cam đoan, chỉ cần hắn dám sáng tỏ thân phận Địa phủ và công nhiên phản loạn Đại Chu, có chín phần mười đám thủ hạ của hắn sẽ không theo hắn.
Cho nên ngay cả Tô Tín cũng biến thành người kết hợp lợi ích của các thủ hạ với nhau, khi cần thiết hắn cần phải giữ gìn lợi ích của Đại Chu.
Đại Chu có đặc tính này, cho nên biến Tây Cương Mật Tông thành quốc giáo cũng không thành vấn đề.
Dù sao Đại Chu có rất nhiều lợi ích hợp thể với nhau, lại thêm Tây Cương Mật Tông cũng không coi vào đâu.
Tuy sẽ xuất hiện một thế lực tranh ăn, nhưng có Tây Cương Mật Tông gia nhập, uy thế Đại Chu càng mạnh hơn nữa, sẽ có thực lực tranh thủ nhiều lợi ích lớn hơn, như thế cũng không thiệt thòi.
Ánh mắt Cơ Hạo Điển nhìn Tô Tín đầy hân thưởng.
Kỳ thật điểm Cơ Hạo Điển thưởng thức Tô Tín nhất không phải thực lực của hắn, mà là thủ đoạn của Tô Tín.
Dù sao Đại Chu không thiếu cường giả, trong Hoàng Gia Cung Phụng Đường có rất nhiều cường giả Dương Thần Cảnh, trong đó thậm chí còn có Chân Vũ cảnh Triệu Vũ Niên, cũng không thiếu một Dung Thần Cảnh như Tô Tín.
Tô Tín có phong cách hành sự thiên mã hành không, Cơ Hạo Điển rất tán thưởng, có chút kế hoạch nhìn như không có khả năng, vào trong tay Tô Tín lại vận chuyển bình thường, đây cũng là một loại tài năng.
Dù sao tranh thủ bất cứ lợi ích gì, chỉ cần Tô Tín có năng lực là được.
Cơ Hạo Điển như cười mà không cười nhìn Tô Tín:
- Kế sách của ngươi không tệ, chỉ có điều ngươi đang chơi trò văn tự với Thiếu Lâm tự.
- Người trên giang hồ đều nói Tô Tín giữ chữ tín, ngươi sẽ không sợ thanh danh của ngươi sẽ thối hay sao? Thậm chí Thiếu Lâm tự cũng hận ngươi thấu xương.
Tô Tín tươi cười, nói:
- Mặc kệ thanh danh rất thối, chỉ cần truyền đi càng xa cũng là một loại trấn nhiếp.
- Về phần Thiếu Lâm có hận ta thấu xương hay không, ta không lo lắng việc này.
- Thiếu Lâm tự muốn hận thấu xương thì cứ mặc bọn họ hận thấu xương cũng tốt, dù sao bọn họ không dám trực tiếp đánh vào thành Thịnh Kinh, ta không xem đây là việc quan trọng.
- Hơn nữa từ mặt chữ, ta nói không sai, Tây Cương Mật Tông thật sự không đặt chân vào Trung Nguyên một bước, hiện tại bị bệ hạ mời chào đều là quốc giáo của Đại Chu, trước kia bọn họ có xuất thân Mật Tông mà thôi.
- Huống hồ hiện tại đã không còn Mật Tông, chỉ có quốc giáo Đại Chu!
Nghe Tô Tín nói thế, Cơ Hạo Điển thoả mãn gật đầu, Tô Tín đã nói rõ khâu cuối cùng của kế hoạch, thậm chí trong đó còn có dính dấp đến hắn, cho nên Cơ Hạo Điển rất yên tâm về Tô Tín.
Lúc này, Cơ Hạo Điển nói:
- Tô Tín, kỳ thật ngươi mới là người được lợi nhất trong kế hoạch lần này đúng không?
- Mật Tông người thắng, ngươi có thể thu được công pháp bí truyền của Thiếu Lâm tự.
- Người Thiếu Lâm tự thắng, Mật Tông xám xịt chạy trở về Tây Cương, cuối cùng trở thành quốc giáo cũng không dám hung hăng càn quấy, ngươi không cần hao tâm tổn trí quản lý, tính toán như vậy, cho dù ai thắng ai thua, Tô Tín ngươi đều là người thu lợi cuối cùng.
Cơ Hạo Điển tin tưởng Tô Tín, hắn chuẩn bị bồi dưỡng Tô Tín, hắn vẫn phải tìm cơ hội gõ Tô Tín một cái.
Nếu không hắn lo lắng có một ngày Tô Tín sẽ bành trướng đến mức dám can đảm tính toán trên đầu hoàng đế như mình, Cơ Hạo Điển tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
Chỉ có điều Tô Tín hiện tại thản nhiên nói:
- Bệ hạ, mặc dù thần có chút tư tâm, nhưng cho dù thế nào cũng suy nghĩ vì Đại Chu, Đại Chu thu lợi, thần ở phía sau uống nước canh là đủ.
Cơ Hạo Điển thoả mãn gật đầu, mặc kệ lời này là thật hay giả, Tô Tín nói rất đoan chính.
Dù sao, kế hoạch của Tô Tín là cái gì, chỉ cần đạt được lợi ích cho Đại Chu, Cơ Hạo Điển cảm thấy như vậy là đủ rồi.
- Đường Hiển, truyền chỉ, trẫm không thể tự mình làm người trung gian cho hai phái, cho nên ủy thác Thần Uy Đại tướng quân Lâm Tông Việt vàhoàng thúc Cơ Huyền Viễn của trẫm, thay thế trẫm làm người trung gian của ván cược.
Đường Hiển vận dụng ngòi bút như bay, Cơ Hạo Điển vừa mới nói xong thì hắn đã ghi xong thánh chỉ.
Cơ Hạo Điển đắp đại ấn lên thánh chỉ, nói với Đường Hiển:
- Ngươi đi theo Tô Tín đi, đến lúc đó nói kỹ toàn bộ trận chiến cho trẫm nghe.
Đường Hiển hành lễ nói:
- Lão nô nghe lệnh.
Cầm thánh chỉ, Đường Hiển đi ra khỏi hoàng cung mời Lâm Tông Việt và Cơ Huyền Viễn tới.
Trên đường đi, Đường Hiển cười nói với Tô Tín:
- Tô đại nhân thật bản lãnh, lại có thể tính toán Thiếu Lâm tự và Mật Tông vào tròng, có lẽ bọn họ sẽ khóc không ra nước mắt.
Tô Tín lắc đầu nói:
- Đường công công nói sai rồi, tuy ta tính toán bọn họ, nguyên nhân bởi vì Tây Cương Mật Tông và Thiếu Lâm tự có thù hận sinh tử từ trước, ta chỉ ở phía sau trợ giúp nho nhỏ mà thôi.
Nghe Tô Tín nói như vậy, Đường Hiển âm thầm bĩu môi, trợ giúp? Ngươi ngại bọn họ chết không đủ nhanh mới đúng.
Chỉ có điều Đường Hiển sẽ không nói ra, hiện tại Tô Tín đã không phải là Tô Tín chủ động đi kết giao với hắn.
Hiện tại Tô Tín chính là hồng nhân chạm tay có thể bỏng, là tâm phúc trong mắt bệ hạ, Đường Hiển cảm thấy không tự nhiên nhưng hắn chỉ có thể đổi phương thức đối đãi với Tô Tín.
- Tô đại nhân, nói ra ta còn phải cảm tạ ngươi, ban đầu ở thành Thịnh Kinh, nếu không có ngươi đề nghị, chỉ sợ lực lượng đại nội của ta sẽ không giữ được.
Đường Hiển chắp tay nói với Tô Tín.
Thành Thịnh Kinh có nhiều lực lượng như thế, trong tay Đường Hiển nắm giữ cao thủ đại nội nhưng ít khi xuất hiện, thế cho nên ngay cả Cơ Hạo Điển cũng khinh thường lực lượng kia, thậm chí sinh ra tâm tư xóa sổ bọn họ.
Về sau Tô Tín đề nghị Đường Hiển chủ động xuất kích, đừng cho những thủ hạ trong tay ăn cơm trắng, lúc này mới bảo trụ lực lượng trong tay hắn.
Nếu thanh đao sắc bén không ra khỏi vỏ, đó là một khối sắt vụn.
Trọng yếu nhất chính là, sau khi tất cả hoàng tử tham gia Côn Luân bí cảnh thất thế, việc này cũng làm Đường Hiển thở ra một hơi.
Dù sao dựa vào thân phận và địa vị của hắn, dù tân hoàng đăng cơ, hắn có khả năng sẽ bị tẩy trừ.
Cho nên nói ra điểm này, Đường Hiển thật sự cảm tạ Tô Tín.
Chỉ có điều Tô Tín biết rõ lão thái giám này không phải mặt hàng tốt, hắn là kẻ không theo phe phái nào trong hoàng triều, hắn chỉ dựa vào hoàng đế để chiếm lợi ích cho bản thân.
Mặc kệ trước đó bọn họ là minh hữu với nhau, nếu như mình thật ảnh hưởng lợi ích của lão thái giám này, đối phương tuyệt đối không lưu tình đâm mình một đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận