Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1292 - Tử chiến

Tại một ngọn núi hoang vắng bên ngoài Lương Châu, Tả Vô Cương mang đám võ giả của Thần Đạo Minh ẩn nấp ở đó, cách một thời gian lại có một võ giả Thần Đạo Minh đến báo hành tung của Anh Hùng Hội.
Phía sau lưng họ, trong ngọn núi hoang vu có một hang động bí mật do con người tạo nên, hơi thở lạnh lẽo truyền từ trong ra.
Vương Ngọc rất có hứng thú với lăng mộ bên trong sườn núi đó, hắn đoán ngay cả Bạch Vô Thường cũng sẽ có hứng thú với thứ này.
Tuy con đường tu luyện võ thuật thượng cổ có chút khắt khe, nhưng chí hướng của mỗi người lại khác nhau.
Tư tưởng của võ giả khi đó có thể nói là như ngựa thần đạp gió mà đi, đời sau còn không có được suy nghĩ ấy, nếu không có đường đi thì bọn hắn sẽ tạo ra đường đi.
Quan trọng nhất là có một số thứ không thể gọi là võ đạo, không bằng nói đó là bí thuật tà dị mới đúng.
Ngày trước, Bạch Vô Thường đào được một lăng mộ của tiểu quốc thượng cổ, Quốc vương có đến vạn người tuẫn táng theo, lấy trận đồ lớn phong tỏa máu tanh, muốn luyện cơ thể thành cương thi không chết, nhưng cuối cùng lại tạo ra một pho tượng quái vật không hề có linh hồn.
Lương Châu bây giờ, thời thượng cổ từng thuộc về lãnh thổ ba mươi sáu nước Tây Vực, những tiểu quốc Tây Vực này cũng có rất nhiều thủ đoạn. Võ đạo của bọn họ không phải chính đạo cũng không phải ma đạo, nếu so sánh ra thì giống tà đạo hơn, đều vô cùng quái dị, bây giờ những lăng mộ do bọn họ xây dựng cũng nổi tiếng tà môn.
Vương Ngọc suy nghĩ miên man, lúc này lại nghe Tả Vô Cương nói:
- Bọn họ tới rồi! Toàn bộ đệ tử cảnh giới Hóa Thần tiến vào trong lăng mộ mai phục, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi vào.
Lời vừa dứt đã thấy võ giả của Anh Hùng Hội đổ tấp nập về từ mọi nơi, khí thế ngút trời, những võ giả này nhìn về phía Thần Đạo Minh, giống như đang nhìn thấy người chết vậy.
Ngay cả vẻ mặt của Tưởng Thiên Phong cũng trở nên nhẹ nhàng, hắn vốn tưởng rằng lần này hắn vội vàng đến giúp Anh Hùng Hội sẽ là tổn thất của hắn, nhưng không ngờ Thần Đạo Minh còn yếu hơn so với tưởng tượng của mọi người.
Nếu sớm biết thế, bọn họ đã mang theo nhiều người hơn một chút, để khỏi bị mất mặt như hiện giờ, bị người khác đánh giá là Bích Huyết Thanh Sơn Đường keo kiệt.
Nhậm Bình Sinh bước từ trong đám người ra, yên lặng nhìn Tả Vô Cương.
Thật ra dựa vào tiêu chuẩn nhìn người của Anh Hùng Hội thì Tả Vô Cương cũng không phải là kẻ đại gian ác gì, thậm chí hắn không có làm chuyện ác.
Mặc dù hắn xuất thân từ Lương Châu, nhưng từ nhỏ hắn đã long đong, miễn cưỡng lắm mới tu luyện được đến cảnh giới Hóa Thần, sau đó lại đến Trung Nguyên, làm môn khách cho những tông môn, thế gia kia.
Lúc trước, Tả Vô Cương làm môn khách cho các tông môn thế gia, cũng đều là những tông môn thuộc chính đạo, xem ra danh tiếng khá tốt, nên tuyệt đối sẽ không cho phép Tả Vô Cương làm chuyện ác.
Sau này, Tả Vô Cương biến mất, khi hắn xuất hiện ở Lương Châu lần nữa, cũng đã có tu vi cảnh giới Dương Thần. Tuy hắn sáng lập Thần Đạo Minh, dù giáo lí của Thần Đạo Minh đi mê hoặc người khác, nhưng cũng không mạnh tay được như Bạch Liên Giáo, tẩy nảo giáo đồ.
Dù thuộc hạ của Tả Vô Cương đều là những võ giả lăn lộn ở Lương Châu, khó tránh việc bàn tay dính máu, nhưng bản thân Tả Vô Cương lại không có gì để phê phán.
Thậm chí Nhậm Bình Sinh có chút mẫu thuẫn đồng tình với khẩu hiệu Thần Đạo Minh của Tả Vô Cương.
Nhậm Bình Sinh từng nghĩ rằng, chỉ cần xóa bỏ giáo lý thần thánh của Thần Đạo Minh, giữ lại khẩu hiệu chúng sinh bình đẳng, lý tưởng thống nhất thiên hạ, nhất định trên giang hồ sẽ không ít việc chém giết tùy tiện hơn.
Nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của mình vốn không thể thực hiện được, trên thế giới này vốn không có cái gì gọi là công bằng.
Ngay cả Anh Hùng Hội, Nhậm Bình Sinh cũng không có cách nào ảnh hưởng, đừng nói đến việc thay đổi toàn bộ giang hồ.
Nhìn Nhậm Bình Sinh, Tả Vô Cương hỏi:
- Nhậm hội chủ, nếu như ta nói ta đồng ý giao lệnh bài hội chủ Anh Hùng Hội ra, nói cho ngài biết chỗ chôn cất Mạc Thanh Hồi thì ngài có thể buông tha Thần Đạo Minh của ta không?
Nhậm Bình Sinh lắc đầu nói:
- Xin lỗi, nhất định lần này Thần Đạo Minh phải bị tiêu diệt, đương nhiên nếu ngài chịu chủ động giải tán Thần Đạo Minh, tự phế đi võ công cũng tốt, như vậy ta cũng tránh được việc giết chóc.
Nói Anh Hùng Hội nhân từ cũng không sai, thậm chí khi gặp phải những ác đồ không làm việc quá đáng, Anh Hùng Hội sẽ giữ lại một mạng cho họ, không đuổi cùng giết tận.
Chỉ cần ngươi không vượt qua giới hạn, thì Anh Hùng Hội cũng sẽ như vậy.
Thần Đạo Minh dám động thủ với thi thể tổ tiên của họ, nếu họ không phản ứng, không phải là để cho người ở trên giang hồ nói Anh Hùng Hội bọn họ dễ bắt nạt ư?
Cho nên lần này, nhất định Thần Đạo Minh phải cho Anh Hùng Hội một công đạo mới được, nếu không phải Thần Đạo Minh bị hủy diệt, thì Tả Vô Cương phải tự phế võ công, giải tán Thần Đạo Minh.
Nhưng nói một võ giả cảnh giới Dương Thần tự phế võ công thì không thể thành sự thật, Tả Vô Cương cười hai tiếng điên cuồng rồi nói:
- Nhậm hội chủ, ngài là hào kiệt đương thời, nhất định uy danh trên giang hồ còn lớn hơn nhiều kẻ vô danh như ta, ngài có dám đánh cược một ván với ta không?
Nhậm Bình Sinh thản nhiên nói:
- Ngươi muốn đánh cược như thế nào?
Tả Vô Cương lấy tấm lệnh bài hội chủ Anh Hùng Hội nói:
- Trong sườn núi là nơi khi xưa Mạc Thanh Hồi tự táng, chỉ khi có đủ hai tấm lệnh bài hội chủ mới có thể mở ra
Bây giờ lệnh bài ở trong tay và ngài, chúng ta đừng cất trong túi nữa, trực tiếp lấy ra đi, người thua không thể trốn, người thắng lấy lệnh bài từ thi thể đối phương, ván này, không biết Nhậm hội chủ có dám cược không?
Mọi người cảm thấy kinh sợ, đúng là Tả Vô Cương chơi lớn, hắn lại muốn quyết một trận sinh tử với Nhậm Bình Sinh.
Nên biết bọn họ đều thuộc cảnh giới Dương Thần, cũng là người đứng đầu một thế lực, chơi như thế không tuyệt hay sao?
Hình như bọn họ đều nhìn thấy trận chiến ngày trước giữa Dịch Kiếm Môn và Cản Thi Phái diễn ra lần nữa, nhưng mà quy mô lớn hơn mà thôi.
Lúc trước, trận chiến giữa hai phái có cả cường giả cảnh giới Chân Võ ngã xuống, thậm chí Cản Thi Phái còn phải dùng đến át chủ bài cuối cùng của mình, sử dụng cả cường giả cảnh giới Chân Võ bị luyện chế thành cương thi Huyền Thiên Kim, cuối cùng trận chiến bị hủy.
Trận chiến hai bên lại đánh thành một trận sinh tử với hài cốt của tổ tiên, thật sự bọn họ không biết nên nói gì cho phải.
Bên này, Nhậm Bình Sinh còn chưa trả lời, Trần Độ đã lập tức mở miệng từ chối, nói:
- Không được! Tả Vô Cương, ngươi thật giỏi tính toán, bây giờ Thần Đạo Minh các ngươi không có cơ hội, còn đánh cược cái gì? Mọi người trực tiếp xông lên, tiêu diệt Thần Đạo Minh!
Trần Độ vội vã ngăn cản cuộc chiến này không phải là không có lý do.
Tuy trước mắt Anh Hùng Hội bọn họ đang nắm ưu thế, nhưng không sợ nhất thời chỉ sợ ngộ nhỡ.
Nếu giữa đường lại xảy ra chuyện gì, Nhậm Bình Sinh có thể trực tiếp mang lệnh bài hội chủ bỏ chạy, hắn không tin là trong đây có kẻ ngăn được quyết tâm muốn chạy trốn của Nhậm Bình Sinh.
Nếu thế dù trận chiến này thất bại cũng không sao, cấm chế này cần hai chiếc chìa khóa cùng mở ra mới được, không có Anh Hùng Hội, Tả Vô Cương chỉ có thể đứng nhìn, không cách nào động đến thi thể Tổ sư.
Trần Độ làm việc đều có tính toán, chỉ cần một chút không ổn, hắn sẽ không đánh cược.
Nhưng lúc này Nhậm Bình Sinh lại nói:
- Được, ta cược với ngươi.
Trần Độ bên cạnh nóng nảy nhưng Nhậm Bình Sinh đã đáp ứng, ở đây cũng có rất nhiều người đến xem, Nhậm Bình Sinh đường đường là hội chủ Anh Hùng Hội, còn là cường giả cảnh giới Dương Thần, nếu hắn đổi ý chỉ có thể bị các thế lực trên giang hồ và võ giả chê cười.
Tô Tín nhìn Trần Độ lắc đầu sốt ruột, xem ra vị Trần hội phó này rất tốt, nhưng hắn lại quên mất Nhậm Bình Sinh là vì danh dự của một cường giả Dương Thần.
Đối diện với thực lực không dựa vào bản thân, nổi tiếng trên giang hồ không bằng có võ giả tuyên chiến. Nếu Nhậm Bình Sinh từ chối, không cần biết người bên ngoài sẽ nghĩ ra sao, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không vượt qua nổi cửa ải của mình.
Tả Vô Cương thở dài nói:
- Qủa nhiên không hổ danh là hội chủ của Anh Hùng Hội, “Nhất Hoa Yên Vũ’’ Nhậm Bình Sinh, đây không phải là nơi để giao thủ, phía dưới có chỗ rộng hơn, ngày hôm nay chúng ta quyết một trận sinh tử, xem thử cuối cùng là ai chết trong tay ai!
Lời vừa dứt, Tả Vô Cương đã lập tức dẫn người tiến vào trong sườn núi.
Đệ tử Thần Đạo Minh bị Tả Vô Cương tẩy não, nghe thấy Tả Vô Cương muốn quyết chiến sinh tử với Anh Hùng Hội, còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Mà những thế lực bản địa Lương Châu bị Tả Vô Cương kéo đến cũng cắn răng, chuẩn bị sống mái một phen với Anh Hùng Hội.
Điều khác biệt nhất giữa võ giả xuất thân từ Lương Châu và võ giả xuất thân từ võ lâm Trung Nguyên chính là bọn họ lớn gan, có dũng khí đánh một trận.
Sinh tồn ở Lương Châu, chỉ cần thế lực của ngươi lộ ra chút mềm yếu, không biết chừng thế lực khác sẽ nhe răng muốn cắn ngươi.
Cho nên những thế lực võ lâm Lương Châu vô cùng kiên định, không giống với thế lực võ lâm Trung Nguyên, trước khi động thủ còn phải thăm dò một chút, nhìn xem có cách giải quyết hay không, sau đó mới thật sự ra tay.
Bây giờ Anh Hùng Hội muốn đuổi cùng giết tận, trừ khi Tả Vô Cương tự phế võ công thì bọn họ mới có thể thoát được một mạng, nhưng tất nhiên Tả Vô Cương sẽ không làm vậy, đã như thế, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể đánh một trận.
- Đánh vào trong!
Trần Độ rơi vào bước đường cùng, đành phải hạ lệnh, rất nhiều võ giả Anh Hùng Hội và võ giả đến giúp đều cùng xông vào sườn núi.
Đợi khi vào tiến vào trong, Nhậm Bình Sinh và Trần Độ mới phát hiện ra không ổn, thầm mắng trong lòng là Tả Vô Cương gian trá.
Trước mắt Tả Vô Cương lại làm ra vẻ phóng khoáng quyết chiến một trận, mọi người còn nói minh chủ Thần Đạo Minh có lá gán lớn, dù đập nồi dìm thuyền cũng phải tử chiến với Anh Hùng Hội.
Nhưng bây giờ tiến vào trong lăng mộ, bọn họ mới phát hiện, địa hình bên trong có chút bất lợi với Anh Hùng Hội.
Không biết người xây dựng lăng mộ đã nghĩ thế nào, tòa lăng mộ bị hắn xây dựng xuyên suốt bốn bên, tuy diện tích rất lớn nhưng lại có vô số thông đạo, bên trong thông đạo lại vô cùng chật hẹp, giống như mê cung vậy.
Cứ như thế, người bên Anh Hùng Hội sẽ phải phân tán sức lực tìm kiếm bọn họ, tất cả mọi người tụ tập một chỗ là điều không thể, mười mấy người đã đủ ních chật toàn bộ thông đạo.
Nhưng nếu như tản ra, ưu thế đông người của Anh Hùng Hội sẽ hoàn toàn mất đi, người của Thần Đạo Minh có thể mượn cơ hội này đánh tan từng tốp người của họ.
Thực lực của Anh Hùng Hội mạnh mẽ chiếm giữ nhân hòa, nhưng Thần Đạo Minh lại nắm được đất lơi, nếu vậy ai thắng ai bại không ai biết được.
Chương 1293 - Mạc Thanh Hồi
Sau khi tiến vào lăng mộ, người của Anh Hùng Hội rơi vào đường cùng, chỉ còn cách tạm thời phân binh, tuy rằng việc này bất lợi với bọn họ.
Còn Tô Tín lại không muốn tham gia vào việc của bọn họ, hắn cũng không muốn làm tay chân cho Anh Hùng Hội hoặc Thần Đạo Minh.
Tiến vào lăng mộ, Tô Tín trực tiếp liên lạc với Vương Ngọc, đồng thời cũng đi tìm hắn.
Bất kể Tô Tín hay Vương Ngọc, thân phận của bọn họ đều rất đặc biệt ở Anh Hùng Hội, Tả Vô Cương và Nhậm Bình Sinh đều không quản được hai người bọn họ, cho nên hai người lập tức tụ họp một chỗ, chuẩn bị đến nơi chôn cất Mạc Thanh Hồi nhìn qua một chút.
Một lát sau, Vương Ngọc đeo mặt nạ Sở Giang Vương đến, nhìn thấy Tô Tín thì hỏi hắn:
- Chúng ta không ra tay trước ư?
Tô Tín nói:
- Nói thật, xem như Thần Đạo Minh có chiếm được địa thế thì cũng sẽ thua, toàn bộ Thần Đạo Minh ngoài Tả Vô Cương ra thì vốn không có kẻ nào làm nên chuyện được.
Nếu như Ngũ Phương Hộ Pháp của chúng ta giao thủ với bọn họ, thực lực cảnh giới Dung Thần cũng miễn cưỡng xếp vào hạng trung, thế nhưng đối với Viên Vô Lượng Thất Hùng Hội, Trần Vạn Tam Niên Bang thì cường giả cảnh giới Dung Thần vốn không đáng để mắt.
Nên chúng ta cũng không cần ra tay, bây giờ chờ xem cuối cùng thì Tả Vô Cương có dám đánh một trận này không, tất nhiên nếu hắn dám, chúng ta sẽ giúp hắn một tay.
Vương Ngọc gật đầu, lập tức đi tới chỗ sâu nhất trong lăng mộ với Tô Tín.
Nơi này đã bị Thần Đạo Minh trộm qua, hai người đều đã xem qua bản đồ, cho nên chỉ mất nửa canh giờ là họ đã tìm được đến chỗ này.
Tòa lăng mộ bị bao quanh bởi hệ thống thông đạo chằng chịt, chỉ trung tâm là chỗ rộng nhất, chia làm ba điện lớn.
Bên ngoài mỗi tòa cung điện đều có đủ loại bảo vật, vàng bạc châu báu chôn theo chủ mộ.
Xem ra, lúc chủ mộ còn sống là một người đứng đầu tiểu quốc Tây Vực, nhưng tiểu quốc cũng là một nước. Có lẽ những thứ tốt trong lăng mộ đều đã bị người của Thần Đạo Minh mang đi.
Tòa đại điện thứ hai còn to hơn nhiều, là nơi dùng để tuẫn táng theo quốc chủ, bên trong có vô số tượng người.
Những tượng người này không phải làm từ bùn, mà đều là người thật, dùng một thứ tương tự như sáp dầu bao kín lại.
Tuy những kẻ ấy đã chết, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ sợ hãi lúc còn sống.
Tô Tín cau mày, không phải vì hắn sợ, nơi đây oán khí ngút trời khiến hắn cảm thấy không hợp mà thôi.
Nơi này rất thích hợp cho võ giả tu luyện ma đạo, oán khí và khí âm đều vô cùng đậm.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Tín, Vương Ngọc cười ha ha nói:
- Những thứ này chưa là gì đâu, tên Bạch Vô Thường kia thích đào trộm mộ nhất, đôi khi thứ hắn đào ra còn tà dị hơn so với những thứ trước mắt gấp trăm lần, nói thật, chỉ nghe hắn kể thôi ta đã thấy da đầu có chút tê dại rồi..
Những cũng không biết vì sao hắn lại yêu thích đến thế, thích đi đào bới mấy cái này hết lần này đến lần khác.
Tuy người trong Địa Phủ không nhiều, nhưng mọi người vẫn giữ khoảng cách, gần xa khác biệt, tóm lại có vài người quan hệ tốt hơn những thành viên khác của Địa Phủ.
Giống như Ngưu Đầu và Mã Diện, có nói quan hệ tốt đến mức tuy hai mà một.
Tô Tín và Thôi Phán Quan cũng không khác mấy, đặc biệt là từ khi Tô Tín ra tay giúp Thôi Phán Quan ở Thôi gia.
Còn Bạch Vô Thường Bạch Duy Duyên và Hắc Vô Thường Lệ Kinh thì không tốt lắm, nhưng hắn và Vương Ngọc lại rất hợp.
Vương Ngọc cũng được coi là người cũ ở Địa Phủ, khi Địa Phủ vừa thành lập đã gia nhập Địa Phủ, có người còn nói Bạch Duy Duyên là do hắn dẫn vào nên mới gia nhập Địa Phủ.
Có thể nói bây giờ hai người họ chính là bằng hữu tốt, đương nhiên quan hệ của hai người ở Địa Phủ cũng không bình thường.
Bọn họ bước vào chỗ sâu nhất trong đại điện, thế nhưng họ cũng phát hiện mình không vào được.
Có một sức mạnh vô hình bao phủ lấy đại điện thứ ba, với thực lực hiện tại của Vương Ngọc và Tô Tín thì không có cách nào bước vào trong được, đây cũng là cấm chế do Mạc Thanh Hồi đặt ra trước khi chết.
Tô Tín cau mày nói:
- Lúc trước đây là nơi nguyên thần của Mạc Thanh Hồi tiêu tán, pháp tướng Chân Võ vỡ vụn, ngoài chút ý chí còn sót lại thì vốn đã là một người chết.
Sao đến khi sắp chết vẫn có thể bày ra cấm chế thế này, thậm chí ngay cả võ giả cảnh giới Dương Thần cũng bị ngăn bên ngoài, cường giả cảnh giới Chân Võ đáng sợ đến vậy ư?
Vương Ngọc vươn tay ra, cảm nhận năng lượng bên trong cấm chế, trầm giọng nói:
- Đương nhiên cảnh giới Chân Võ đáng sợ, chỉ khi võ giả đạt đến cảnh giới Chân Võ mới thoát khỏi sự trói buộc của trời đất, nắm giữ sức mạnh thật sự thuộc về mình.
Nhưng nếu dựa vào tình trạng của Mạc Thanh Hồi khi đó mà bày cấm chế này ra thì đúng là nói quá, chắc hắn đã kết hợp trận pháp trong lăng mộ với sức mạnh của mình, cho nên mới tạo ra tình huống bây giờ.
Nói vậy thì Tả Vô Cương đã phát hiện ra điều này, nên hắn mới từ bỏ cách tu luyện công pháp, chuẩn bị cướp lấy lệnh bài hội chủ của Anh Hùng Hội để phá vỡ cấm chế tiến vào bên trong.
Tô Tín gật đầu, nhưng lúc này ánh mắt của hắn lại bị bóng người trong cấm chế hấp dẫn.
Lúc này, bên trong đại điện thứ ba, trung tâm cung điện chỉ có một chiếc quan tài đồng xanh rất lớn, so với quan tài kia thì thứ thu hút người ta lại là bóng người ngồi ngay ngắn trước quan tài.
Trên người mặc y phục màu đen, vẻ mặt bình thản ôn hòa, thế nhưng Tô Tín lại có thể cảm nhận phía trên di thể phát ra một luồng sát khí kiên định lạnh lẽo.
Dựa vào sức của một người lại đi đối kháng cả một quốc gia, không phải tiểu quốc Tây Vực mà là Kim Trướng Hãn Quốc đã tranh giành với Đại Chu, mấy nghìn năm qua chỉ có một mình Mạc Thanh Hồi mới có thể làm được điều này.
Vị hội chủ Anh Hùng Hội này chính là anh hùng hào kiệt.
Ngay cả cường giả cảnh giới Chân Võ có thể tùy ý lưu truyền lại tới nay được mấy người?
Dù sau một ngàn năm nữa, Anh Hùng Hội có bị hủy diệt, thì tên tuổi của Mạc Thanh Hồi vẫn sẽ lưu truyền trong giang hồ.
Nhưng Tô Tín chỉ bội phục Mạc Thanh Hồi chứ không đồng tình với cách làm của hắn.
Mạc Thanh Hồi là anh hùng, còn Tô Tín thì không.
Nếu Tô Tín là Mạc Thanh Hồi, hắn sẽ đối kháng với Kim Trướng Hãn Quốc như thế.
Không chỉ vì lý do đại nghĩa, mà Kim Trướng Hãn Quốc là kẻ địch thủ đối với võ lâm Trung Nguyên, điều này dù là ma đạo, chính đạo, hay tà đạo đều nghĩ như thế.
Nhưng Tô Tín sẽ đồng tâm hiệp lực, đánh lui Kim Trướng Hãn Quốc cũng kiếm cho mình đồ tốt và danh vọng, đây mới là phong cách của Tô Tín.
Lấy sức một người chiến đấu với một quốc gia, mặc dù kéo theo nghìn vạn người đấy, thế nhưng loại hành vi nhìn thì hào phóng như vậy lại không phải cách làm của Tô Tín.
Khi Tô Tín và Vương Ngọc đang ngắm dáng vẻ vị tiền bối Mạc Thanh Hồi, bên ngoài đã có tiếng đánh nhau truyền đến, xem ra bọn hắn ở ngoài đang chém giết, cũng đến lúc quyết chiến rồi.
Tô Tín và Vương Ngọc liếc nhau, bọn họ cũng không muốn thật sự can thiệp vào, bây giờ chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Hai người lặng lẽ ẩn thân quan sát bên ngoài, không cần thò đầu ra, chỉ cần dùng thần thức tra xét tình hình chiến sự bên ngoài.
Ở bãi đất trống của tòa điện thứ nhất, lúc này đang có Anh Hùng Hội đỏ mắt giết Thần Đạo Minh, mấy nghìn người chém giết nhau, quang cảnh rất hùng tráng, không khó để nhận ra, người của Anh Hùng Hội đang chiếm thế thượng phong, hơn nữa ngoài ba vị viện trợ của bảy bang thiên hạ thì còn có Trần Độ.
Đừng thấy bọn họ chỉ có bốn người, mỗi người đều có thể địch được vài võ giả cùng cảnh giới.
Trần Vạn Tam “Đông Lưu Thương’’ thân là võ giả hàng thứ ba mươi chín trên Địa bảng, nói về thứ tự còn xếp cao hơn Tô Tín một số.
Ngày trước, Lâm Tông Việt tán thưởng hắn có thương pháp thứ ba thiên hạ, điều này không sai, cho dù Tô Tín nhìn thấy thương pháp của Trần Vạn Tam cũng sẽ cảm thấy kinh diễm.
Biệt hiệu của hắn là Đông Lưu Thương, thương pháp của hắn không khác biệt hiệu, sông lớn chảy về phía đông, khí thế không gì sáng bằng.
Chặn trước mặt Trần Vạn Tam chính là người đưa Tô Tín đến Thần Đạo Minh, Cao Nguyên Đức Địa Linh Hộ Pháp, thực lực của hắn không tính là yếu, trong giới võ giả có thể xếp ở hàng cao trung. Bên cạnh hắn còn có bốn vị đường chủ cảnh giới Dung Thần của Thần Đạo Minh, nhưng những kẻ này đặt trước mặt Trần Vạn Tam thì không đáng để vào mắt.
Trần Vạn Tam đâm một thương ra, nhất thời tràn ngập khí thế ngút trời, một thương này giống như đâm nát trời đất, không trung vỡ vụn, chân khí tụ cuồn cuộn vào một thương, lao mãnh liệt về phía trước, thế thương như rồng, giống như sông lớn chảy về phía đông, khí thế ngút trời ngưng tụ vào Như Tuyết trong tay Trần Vạn Tam.
Trong tay Cao Nguyên Đức cầm một Bàn Long Côn rất lớn, lớn bằng cánh tay của hắn, cao hơn một trượng, hoàn toàn được làm từ sắt đen tinh chế và các loại dược liệu quý giá.
Đánh một côn ra, bỗng nhiên khí thế động trời, nhưng lại khác xa với Trần Vạn Tam.
Bên cạnh hắn có bốn võ giả cảnh giới Dung Thần đều cùng ra tay công kích Trần Vạn Tam, trong nháy mắt không có võ giả Tiên Thiên dám đến gần phạm vị mấy trăm trượng xung quanh họ, vì uy thế đó cũng đủ tạo thành thương vong với họ.
Trần Vạn Tam không biến sắc, thế thương uy mãnh như rồng, cuồn cuồn chảy về phía đông, khí thế ngút trời.
Lúc hắn hạ thương xuống, Bàn Long Côn trong tay Cao Nguyên Đức vỡ nát, ngay cả hắn cũng phun một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Bốn võ giả của Thần Đạo Minh thừa cơ động thủ, nhưng trường thương trong tay Trận Vạn Tam run lên, vừa đâm vừa đập, lúc này một tên võ giả đã thổ huyết bay ra ngoài.
Cho dù võ công của đối thủ ra sao, Trần Vạn Tam cũng chỉ đâm một nhát đơn giản, khí thế mạnh mẽ, một chiêu phá vạn chiêu, không ai địch nổi!
Cách Trần Vạn Tam cách ó không xa, Viên Vô Lượng cũng vô cùng nổi bật.
Ánh điện lấp lánh xung quanh hắn, đánh một quyền ra như sấm sét giáng xuống, rung chuyển đất trời, đánh vào đám người kia, quả thật không có kẻ nào chịu được, võ giả cùng cảnh giới ngăn cản hắn sẽ bị sấm sét mạnh mẽ truyền vào cơ thể, xé rách kinh mạch, đánh ra quyền thứ hai đã khiến hắn trọng thương gần như là đánh chết hắn!
Quan trọng nhất là tu vi của Viên Vô Lượng rất đáng sợ, không thua kém võ giả tu luyện công pháp luyện thể.
Khi hắn chiến đấu rất ít khi phòng ngự, thậm chí là trực tiếp sử dụng đấu pháp đoạt mạng đối phương, nhưng người bị thương lại không phải là hắn, nói đến lực sát thương, hắn còn mạnh hơn Trần Vạn Tam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận