Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 361 - Muốn Thượng Vị, Có Thực Lực Hay Sao? (1)

Mọi người biết rõ Hạ Hầu Trường Thanh muốn cái gì, hắn chỉ muốn thiên hạ biết tiếng của hắn mà thôi.
Cho nên lần thứ nhất hắn baijt rong tay Trầm Tấn, cảm giác hắn không đối phó được top hai mươi Nhân Bảng cho nên lui mà cầu tiếp theo, hắn lựa chọn Tô Tín bài danh hai mươi hai.
Nếu hắn không thắng nổi Tô Tín thì sao? Có phải ngươi sẽ đi chọn đám người Lưu Kiêu hay không? Ngươi xem cường giả Nhân Bảng thành cái gì, là đá đặt chân của ngươi sao?
Mọi người có tâm hiệu quả và lợi ích, khác nhau chỉ có người che dấu tốt, có người che dấu không tốt mà thôi.
Ví dụ như Trầm Tấn, hắn là người bước từng bước bò lên trên Nhân Bảng, mặc cho ai gặp hắn đều nói Trầm Tấn khiêm tốn hữu lễ.
Hạ Hầu Trường Thanh tướng ăn quá khó nhìn, thậm chí có thể nói triệt để xem cường giả Nhân bảng là đá đặt chân, làm mặt mũi cường giả Nhân Bảng lúng túng, ngay cả Tiêu Hoàng biểu hiện hoàn mỹ cũng biến sắc.
Đánh một người không lại thì đánh người khác, ngươi xem Giang Nam hội thành trò đùa sao?
Hạ Hầu Trường Thanh cũng biết như vậy không ổn, nhưng hiện tại hắn không có biện pháp, muốn bỗng nhiên nổi tiếng trên Giang Nam hội thì hắn phải chiến thắng một võ giả Nhân Bảng mới được.
Cho nên Hạ Hầu Trường Thanh nhìn Tiêu Hoàng nói: “Tiêu công tử, Giang Nam hội không có quy định nào nói chỉ được khiêu chiến một lần ah?
Sắc mặt Tiêu Hoàng hơi khó coi, đương nhiên quy tắc thi đấu của Giang Nam hội không có việc này, đoán chừng cho dù tiền bối Tiêu thị sáng lập Giang Nam hội cũng không nghĩ tới còn có gia hỏa cực pâẩm như vậy tham gia Giang Nam hội ah.
Thời điểm Tiêu Hoàng còn muốn nói cái gì đó, Tô Tín lúc này tươi cười đứng lên, nói: “Nếu vị Hạ Hầu huynh này muốn khiêu chiến ta, ta cũng không thể nhìn hắn thất vọng ah.”
Tiêu Hoàng nhìn thấy Tô Tín chủ động đứng ra, hắn tự nhiên cũng không nói thêm cái gì, lập tức rời khỏi lôi đài nhường chỗ cho hai người động thủ.
Hạ Hầu Trường Thanh nhìn thấy Tô Tín chủ động xuất chiến, trong mắt hắn vui vẻ, lúc này chắp tay nói: “Tô huynh, tại hạ sắp ra tay.”
Tô Tín hất cằm lên, ý bảo đối phương có thể xuất thủ.
Hạ Hầu Trường Thanh hít sâu một hơi, hắn lập tức chém xuống một đao, đao quang lạnh tâấu xương, trước mắt Tô Tín biến thành đen kịt, chỉ có ánh trăng mông lung và đao quang xẹt qua mà thôi.
Tô Tín không có động, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ánh trăng đang hạ xuống.
Người chung quanh đều kỳ quái nhìn Tô Tín, bọn họ tuyệt đối không tin với thực lực Tô Tín sẽ đứng ngây người trong trường hợp nhất, nhưng hết lần này tới lần khác Tô Tín vẫn không nhúc nhích, đợi đến lúc ánh đao tới trước người vẫn không có động.
Hạ Hầu Trường Thanh cũng có cảm giác không ổn.
Dù nói thế nào Tô Tín cũng là cường giả bài danh hai mươi hai Nhân Bảng, làm sao có thể bị một đao của hắn dọa thành như vậy chứ? Chẳng lẽ trong đó có bẫy rập gì hay sao?
Hạ Hầu Trường Thanh càng nghĩ càng khả nghi, tay cầm đao của hắn run run, lúc này Tô Tín ra tay.
Hắn điểm ngón tay trái về phía trước, chung quanh ngón tay có thiên lôi xuất hiện xé rách bầu trời.
Hắn điểm ra một chỉ giống như cự long xé rách bầu trời, lôi đình vô tận nổ vang, sấm sét làm điếc tai mọi người chung quanh.
Dưới uy thế một chỉ này, Tô Tín như lôi thần đầy uy nghiêm không thể mạo phạm!
Đây là một chỉ có uy lực nhất trong Kinh Thần chỉ, Kinh Trập!
Kinh Trập nghe lôi, trong nguyên tác Bạch Sầu Phi thường dùng chiêu Kinh Trập chỉ, Tô Tín cũng thường xuyên dùng, cho nên trong Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, Tô Tín thuần thục nhất một thức Kinh Trập.
Sử dụng nhiều lần như vậy, mỗi khi dùng một lần, Tô Tín cũng gia tăng độ thuần thục của Kinh Trập.
Vốn Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ là một thể, nhưng hiện tại độ thuần thục của Kinh Thần chỉ chỉ có 60%, hơn nữa chiêu Kinh Trập của Tô Tín có thể phát huy 99% độ thuần thục của Kinh Thần chỉ.
Việc này khác với hối đoái tiêu hao phẩm cấp bậc tam tinh nửa.
Trước mặt một chỉ như lôi thần hàng lâm nhân giang, ánh trăng biến mất, loan đao nghiền nát, trong ánh mắt kinh hãi của Hạ Hầu Trường Thanh kin, Tô Tín lại vươn tay phải cầm Huyết Hà Thần Kiếm chém ra!
Kiếm xuất như huyết hà phá diệt thiên địa!
Huyết quang biến mất, Hạ Hầu Trường Thanh ngã xuống, âm thanh thân thể va chạm vào mặt lôi đài rất nặng nề.
“Lần sau muốn tìm cơ hội thượng vị cần phải suy nghĩ kỹ mình có tư cách hay không.”
Tô Tín thu kiếm, Hạ Hầu Trường Thanh lúc này không nghe được hắn nói chuyện, Huyết Hà Thần Kiếm của Tô Tín, Hạ Hầu Trường Thanh có thể giữ được tính mạng là không tệ rồi.
Hai chiêu trọng thương Hạ Hầu Trường Thanh, mọi người nơi này dùng ánh mắt quái dị nhìn Tô Tín cùng Trầm Tấn.
Tuy hai vị này đều đánh bại Hạ Hầu Trường Thanh, nhưng phương thức Tô Tín đánh bại đối thủ không thể nghi ngờ là gọn gàng và linh hoạt hơn nhiều, chỉ hai chiêu đã trọng thương đối thủ.
So sánh với nhau như vậy, chẳng lẽ Tô Tín còn mạnh hơn Trầm Tấn hay sao?
Nhưng không đợi mọi người suy nghĩ cẩn thận, chỉ thấy hai gã trung niên võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong chạy lên lôi đài, bọn họ lo lắng xem xét thương thế Hạ Hầu Trường Thanh, lúc này cho hắn ăn vài viên đan dược.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 362 - Muốn Thượng Vị, Có Thực Lực Hay Sao? (2)
Một người trong đó phát hiện khí tức sinh mệnh của Hạ Hầu Trường Thanh yếu ớt, hắn phẫn nộ đứng ra chỉ vào Tô Tín và quát: “Tô Tín! Tỷ thí lôi đà Giang Nam hội mà thôi, kết quả ngươi lại suýt phế đệ tử Hạ Hầu gia, ngươi muốn làm gì?
Tô Tín cười lạnh nói: “Đấu lôi đài sinh tử bất luận, ta không cẩn thận nặng tay còn không được sao?”
“Có lẽ ngươi nên may mắn nơi này là Giang Nam hội, nếu ở bên ngoài ai quản hắn sống hay chết? Đương nhiên các ngươi không quen nhìn có thể ra tay, có thể động thủ dưới lôi đài cũng được.”
Vừa nghe lời này hai tên võ giả Hạ Hầu gia lập tức im lặng, chỉ có thể tức giận ôm Hạ Hầu Trường Thanh đi xuống lôi đài.
Có lẽ bọn họ ở Trung Sơn đạo còn là một nhân vật, nhưng so với Tô Tín là cường giả trẻ tuổi tuấn kiệt lại không so sánh nổi.
Hơn nữa võ giả phía dưới nhìn thấy Tô Tín trọng thương Hạ Hầu Trường Thanh, không chỉ không giống lúc trước lên án Tô Tín ra tay tàn nhẫn, ngược lại nội tâm còn khen Tô Tín làm quá tốt.
Đối với những người như bọn họ mà nói, bọn họ ghét nhất chính là người phá hư quy củ, dĩ vãng đều là Tô Tín phá hoại quy củ nhưng âần này thì ngược lại.
Sau trận chiến này, vài tên võ giả xuất sắc của Giang Nam hội cũng không động thủ tiếp.
Nhìn thấy thực lực Tô Tín, bọn họ lập tức biết rõ cường giả Nhân Bảng khủng
bố.
Tuy trước kia Trầm Tấn ra tay nhìn như thường thường không có gì lạ, đó là bởi vì người ta không xuất thủ nặng tay, vạn nhất gặp phải người hung ác như Tô Tín thì bọn họ khóc không ra nước mắt.
Lúc này Tiêu Hoàng ở trước mặt mọi người chọn ra ba người xuất sắc của Giang Nam hội tiến vào top ba, Nhạc Thanh Bình lúc này lại mở miệng nói: “Tiêu huynh, ta nhớ cường giả Nhân Bảng trên Giang Nam hội có thể tùy ý khiêu chiến lẫn nhau ah? Hôm nay ta muốn động thủ với Tô Tín, không biết có được hay không?”
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn sang Nhạc Thanh Bình và Tô Tín, mọi người biết rõ Nhạc Thanh Bình tới đây là vì báo thù.
Trước kia Nhạc Thanh Bình đã đi báo thù Tô Tín nhưng bị Chư Cát Thanh Thiên ngăn lại, hiện tại trên Giang Nam hội, trước mắt bao người, Tô Tín còn có thể trốn sau lưng Chư Cát Thanh Thiên hay sao?
Giang Nam hội không có quy định võ giả bài danh cao không thể ước chiến võ giả bài danh thấp, Giang Nam hội cấm chế giết người nhưng võ giả Nhân Bảng vẫn có thể giải quyết ân oán với nhau, phải xem song phương có ý gì.
Phần đông võ giả đều nhìn Tô Tín, hiện tại xem Tô Tín muốn nói như thế nào.
Dù sao hắn không đáp ứng Nhạc Thanh Bình cũng bình thường, dù sao hai người kém nhau một tiểu cảnh giới.
Võ giả bình thường kém một cảnh giới không xem vào đâu, nhưng phải biết rằng người trên Nhân Bảng kém một tiểu cảnh giới là khác biệt to lớn.
Cho nên Tô Tín cự tuyệt cũng bình thường, cùng lắm có vài người nhìn không thuận mắt nói hắn sợ chêến mà thôi.
Nhưng vạn nhất Tô Tín đáp ứng Nhạc Thanh Bình, hậu quả khi đó sẽ không
đoán trước.
Giang Nam hội không cho phép giết người, chẳng lẽ còn không cho phép phế ngươi sao?
Nhạc Thanh Bình lúc này nhìn chằm chằm vào Tô Tín, trong mắt còn mang theo đùa cợt, ngươi dám đánh hay không?
Tô Tín cười khẽ sau đó đứng lên, nói: “Nhạc huynh muốn chỉ giáo, như vậy ta sẽ lĩnh giáo Đoạn Ngọc Thủ của Nhạc huynh.”
“Yên tâm, lúc này ta sẽ cho ngươi nhìn thấy cái gì là Đoạn Ngọc Thủ.”
Trên lôi đài, Nhạc Thanh Bình vươn tay ra, ý bảo Tô Tín xuất thủ trước.
Đương nhiên Tô Tín sẽ không khách khí với hắn, hắn điểm ra một chỉ, phong lôi xuất hiện, khí thế một chỉ như xé rách bầu trời, cả lôi đài chấn động ầm ầm.
Một chỉ vừa rồi trực tiếp đánh nát đao của Hạ Hầu Trường Thanh, mọi người vẫn chưa quên uy thế khi đó.
Đối mặt với một chỉ khí thế kinh người, Nhạc Thanh Bình chỉ duỗi tay sử dụng Đoạn Ngọc Thủ!
Bàn tay cực lớn ngưng tụ thiên địa nguyên lực chung quanh giống như thái sơn áp đỉnh, nó đánh nát lực lượng Kinh Trập, Tô Tín lui về phía sau một bước.
Thân ảnh Nhạc Thanh Bình giống như ma thần, hắn không ngừng lui bước và khí thế hung tàn bạo phát, song chưởng oanh kích, chưởng lực cuồng bạo làm lôi đài rung động không nhỏ.
Sắc mặt võ giả chung quanh tái nhợt, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Thanh Bình như thế.
Thân là cường giả thứ chín Nhân Bảng, chiến tích của Nhạc Thanh Bình không ít, huống hồ hắn cũng tiến vào Nhân Bảng hơn mười năm, có không ít võ giả nhìn
thấy hắn ra tay.
Võ công Nhạc Thanh Bình trước kia cường đại nhưng không có uy têế như thần ma hiện tại, đúng là quá hiếm thấy.
Kiếm xuất huyết hà, trên người Tô Tín có một tầng huyết sát khí, kiếm quang huyết sắc kinh thiên mang theo cảnh tượng đồ sộ.
Nhưng lực lượng của Nhạc Thanh Bình quá mạnh mẽ, Đoạn Ngọc Thủ ngưng tụ chưởng ảnh lớn mấy trượng và đánh nát kiếm quang huyết sắc bay tới.
Đoạn Ngọc Thủ như che khuất cả bầu trời.
Dưới một chưởng này, Tô Tín lại rút lui một bước, ý nghĩ của hắn vô cùng thanh minh, cảm giác chung quanh Đoạn Ngọc Thủ ngưng tụ lực lượng thiên địa, Tô Tín như bắt được cái gì đó nhưng chỉ kém một tia lĩnh ngộ.
Lúc này Nhạc Thanh Bình không ngừng ra tay, hai tay biến chưởng thành trảo như Thiên Bằng cầm Long đánh thẳng vào người Tô Tín.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 363 - Thần Cung Cảnh (1)
Tô Tín trước khi đánh với Nhạc Thanh Bình trên thuyền hoa, khi đó hắn cảm giác trên người của Nhạc Thanh Bình có khí tức Thần Cung Cảnh, do đó mình cũng dần dần tiến vào cảnh giới này.
Chỉ có điều lúc ấy còn đang chiến đấu, hơn nữa giữa đường bị Chư Cát Thanh Thiên cắt ngang, cho nên Tô Tín không có đột phá Thần Cung.
Trong giao thủ hiện tại, Tô Tín lại có thể càng cảm ngộ rõ ràng khí thế Thần Cung Cảnh của Nhạc Thanh Bình.
Thần Cung Cảnh dẫn thiên địa nguyên lực luyện hóa Thần Cung mi tâm, Thần Cung mi tâm chính là khiếu huyệt tinh thần của võ giả, cũng là khiếu huyệt yếu ớt nhất, cũng là khiếu huyệt tiếp cận thiên địa nhất.
Luyện hóa Thần Cung mi tâm, có nghĩa là ngươi có thể mượn lực lượng thiên địa, nhưng nguyên lực thiên địa chung quanh lại chấn động, Tô Tín đang cảm ngộ chấn động trong thiên địa.
Hậu Thiên luyện thể, Tiên Thiên luyện khí.
Cả hai đều là tu luyện thân thể, đạt tới Thần Cung Cảnh, ngươi mới có thể cảm giác được lực lượng thiên trợ giúp bản thân mình thế nào, tuy rất nhỏ bé nhưng phiến thiên địa này đang trợ giúp ngươi.
Ví dụ như Tô Tín hiện tại đang đối địch với Nhạc Thanh Bình cho nên hắn có thể cảm ngộ nguyên lực thiên địa đang bài xích hắn, mặc dù chỉ là cảm giác nhỏ bé nhưng trong cảm giác của Tô Tín vẫn cảm giác được nguyên lực thiên địa tồn tại.
Vừa cảm giác, Tô Tín lại vừa giao thủ với Nhạc Thanh Bình, Nhạc Thanh Bình đánh một kích thì Tô Tín lui về phía sau một bước, chỉ bằng vào lực lượng hắn căn bản không cách nào so sánh với Nhạc Thanh Bình.
Đợi đến lúc Nhạc Thanh Bình bức Tô Tín đi tới nơi hẻo lánh, ngọc thủ của hắn bộc phát hào quang sáng ngời, hiển nhiên thời điểm hắn định hạ sát thủ thì bước chân Tô Tín di chuyển cực nhanh, Phong Thần Thối như xuyên qua cuồng phong, thâ thể Tô Tín lui lại thật nhanh, trong nháy mắt hắn đã rời khỏi phạm vi lôi đài.
“Ta nhận thua!”
Tô Tín hô to ba chữ này, tất cả mọi người sững sờ, chẳng lẽ sợ chiến như vậy?
Huống hồ vừa rồi Nhạc Thanh Bình ước chiến ngươi thì ngươi đi lên, kết quả đánh không lại liền nhận thua dứt khoát như thế, việc này tính là gì? Con vịt mạnh miệng?
Người cảm thấy khó chịu nhất chính là Nhạc Thanh Bình trên lôi đài.
Hắn chuẩn bị thi triển sát chiêu, kết quả Tô Tín lại nhảy ra khỏi lôi đài nhận thua, việc này tính là gì?
Nhạc Thanh Bình lạnh lùng nhìn Tô Tín, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm hắn ra tay, chờ một chút nữa hắn sẽ không cho Tô Tín cơ hội.
Tô Tín lạnh nhạt đi trở về vị trí của mình, hắn nhắm mắt lại và cảm nhận huyền ảo của thiên địa.
Thiên địa nguyên lực như dòng nước chảy vào trong Tâần Cung của Tô Tín, lực lượng tinh thần của Tô Tín kết hợp với nguyên lực thiên địa liền ngưng tụ thành thực chất, lần thứ nhất Tô Tín cảm nhận tinh thần lực tồn tại.
Tinh thần lực là thứ vô cùng huyền diệu, Tô Tín trước kia cũng không tiếp xúc qua, có rất nhiều công pháp liên êệ với tinh thần lực, víví dụ như Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Biến Thiên Kích Tinh Thần Đại Pháp.
Lúc này đột phá Thần Cung Cảnh, lần đầu tiên Tô Tín cảm giác tinh thần lực tồn tại, từ đó chứng minh hắn bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Chư Cát Thanh Thiên và Duẫn Tịch Tuyết là người đầu tiên phát hiện dị tượng của Tô Tín.
Bọn họ đều là võ giả Thần Cung Cảnh, đã sớm hoàn thành một bước này, tự nhiên có thể nhìn ra được Tô Tín đang làm gì.
Lúc này Tô Tín đang thu nạp nguyên lực thiên địa luyện hóa Thần Cung, từ đó nguyên lực thiên địa quanh người hắn dậm đặc, hơn nữa chân khí trong người hắn vận chuyển, hiện tại Tô Tín như bóng đèn trong đêm tối, cho dù là ở ban ngày cũng tỏa sáng chói mắt.
Nơi này có không ít võ giả Thần Cung Cảnh nhìn ra Tô Tín đang làm cái gì, trên mặt bọn họ mang theo thần thái quái dị.
Bọn họ cho rằng Tô Tín chủ động nhận thua là vì sợ hãi, nhưng không nghĩ tới hắn lại mượn áp lực cường đại khi giao thủ với Nhạc Thanh Bình lĩnh ngộ khí tức Thần Cung Cảnh, do đó chính mình trùng kích Thần Cung Cảnh.
Thời điểm giao thủ với người khác thể công pháp và vũ kỹ của đối phương không phải là chuyện hiếm trên giang hồ, sư phụ dạy bảo đệ tử cũng thường dùng chiêu này.
Sư phụ có kinh nghiệm nói chuyện đều là mẫu mực, lại bảo đệ tử tự thể ngộ cảnh giới, loại phương thức này còn trực quan hơn bế quan tu hành nhiều..
Chuyện này chỉ hoàn thành trong điều kiện sư phụ dạy đệ tử, khi ra tay cũng có chừng mực.
Hiện tại Nhạc Thanh Bình lại có đại thù sinh tử với Tô Tín, Tô Tín lại dám phân tâm trong đấu sinh tử thể ngộ cảnh giới, mọi người cũng không biết nên nói Tô Tín to gan hay không muốn sống.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 364 - Thần Cung Cảnh (2)
Tô Tín tích lũy cảm ngộ Thần Cung Cảnh đạt tới viên mãn, hiện tại hắn chỉ âần luyện hóa khiếu huyệt Thần Cung là đủ, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ dùng nửa phút đồng hồ là hoàn thành.
Triệt để trùng kích Thần Cung Cảnh thành công, Tô Tín lập tức ôm quyền với Nhạc Thanh Bình, tỏ vẻ lòng biết ơn đối phương, nhưng mọi người nơi này nhìn ra đây là giễu cợt trần trụi.
Trong mắt Nhạc Thanh Bình sinh ra sát cơ lạnh như băng, không có người nào trải qua việc này còn vui vẻ nổi.
Tô Tín và Nhạc Thanh Bình đánh nhau một trận, ngược lại cũng không có cường gia Nhân Bảng nào đứng ra khiêu chiến, còn lại là lúc chọn ra ba mười xuất sắc trong Giang Nam hội.
Ba mươi lăm tên võ giả thắng trên Giang Nam hội, top ba khẳng định là võ giả Thần Cung Cảnh, cho nên võ giả không có thực lực Thần Cung Cảnh đều buông tha tư cách tỷ thí, nên do vài tên Thần Cung Cảnh đấu với nhau đi.
Trừ Hạ Hầu Trường Thanh bị Tô Tín phế bỏ, còn lại năm tên Thần Cung Cảnh tỷ thí thay phiên lẫn nhau tìm ra top ba, còn lại chính là tiết mục chính của Giang Nam hội, bọn họ có gia nhập Tiêu gia hay không.
Loại chuyện này vốn nên do trưởng lão Tiêu gia tự mình lên tiếng, hiện tại không có trưởng lão Tiêu gia nào xuất hiện.
Tiêu Hoàng lúc này đứng trên võ đài chắp tay với Cổ Đông Lai: “Giang Nam
hội lần này do Tiêu gia cùng triều đình liên hợp tổ chức, cho nên ta phải mời đại tổng quản nói trước.
Gương mặt những võ giả Giang Nam hội biến thành quái dị, hiển nhiên bọn họ hiện tại có suy nghĩ là gia nhập Tiêu gia hay triều đình.
Luận thế lực, Đại Chu vương triều cũng là Đại Chu vương triều, khẳng định không phải Tiêu gia có thể so sánh.
Nhưng gia nhập triều đình về sau cạnh tranh không thể nghi ngờ sẽ nhiều hơn một chút, cho dù là quân đội hay Lục Phiến Môn đều có cường giả xuất hiện lớp lớp, muốn xuất đầu không có thực lực cơ duyên cùng với tâm cơ thủ đoạn là không có khả năng, hơn nữa gia nhập triều đình còn phải gánh cái thanh danh tay sai triều đình.
Nhìn Tô Tín đều đứng vị trí hai mươi hai Nhân Bảng, thời điểm bình thường không ai dám nói gì trước mặt hắn, sau lưng lại khinh thường thân phận tay sai triều đình và nhục mạ hắn không thôi.
Đương nhiên gia nhập triều đình cũng không phải không có chỗ tốt, gia nhập Tiêu gia kết cục tốt nhất sẽ làm trưởng lão khách khanh, sau đó quan hệ thông gia với Tiêu gia, triệt để trở thành phụ thuộc Tiêu gia, đương nhiên sẽ trở thành người Tiêu gia.
Nhưng gia nhập triều đình, nếu có một ngày làm tổng bộ đầu một đạo hoặc hành quân đại tổng quản một đạo, khi đó có thể bình khởi bình tọa với trưởng lão Tiêu gia, thậm chí người ta còn phải khách khí đối đãi ngươi.
Những võ giả này đang suy nghĩ thật nhiều, hiện tại Cổ Đông Lai lên tiếng: “Đại Chu vương triều đình không bám vào nhân tài hình mẫu nào, các vị đều là trẻ tuổi tuấn kiệt của giang hồ, chỉ cần chịu gia nhập Đại Chu ta, cho dù là quân đội hay Lục Phiến Môn, tùy ý các ngươi chọn lựa.”
“Các ngươi không cần lo lắng tài nguyên tu luyện, các ngươi giao ra bao nhiêu công lao sẽ đạt được bao nhiêu tài nguyên, chắc chắn các ngươi biết rõ điểm này.”
Đám võ giả đều gật gật đầu, Đại Chu vương triều có điểm này còn tốt hơn các tông môn thế gia, tối thiểu sẽ không xuất hiện phân biệt đối xử, tất cả tài nguyên đều khống chế trong tay cao tầng tông môn và thế gia.
Đại bộ phận trưởng lão tông môn đều lựa chọn một ít đệ tử, trưởng lão cho rằng đệ tử này có tiền đồ, vậy ngươi sẽ có các loại tài nguyên nhiều hơn người khác, một ít võ giả nhìn như bình thường có khả năng đạt được tài nguyên rất ít.
Chế độ Đại Chu vương triều ngược lại với tông môn võ lâm, tất cả đều tuân theo quy tắc người có tài thì lên, ngươi lập nhiều công lao liền có thể đạt được bao nhiêu tài nguyên, nếu có người âm thầm cắt xén tài nguyên của ngươi, một khi thẩm tra lập tức tru sát, quyết không lưu tình.
Loại chính sách này chính là mấu chốt giúp Đại Chu vương triều có thể lấy được địa vị ngang nhau với nhiều tông môn võ lâm, bọn họ sẽ không cho phép có người phá hư nó.
Nhưng lúc này trang chủ Nhân Nghĩa Trang Giang Hạc Lưu lại đứng ra.
“Ha ha, Đại Chu vương triều? Đại Chu vương triều các ngươi công bình thật sao?”
Giang Hạc Lưu lúc này cười lạnh, nói: “Nếu như Đại Chu vương các ngươi thật công bằng, Lục Phiến Môn Thiết gia có thể chiếm cứ một nửa Lục Phiến Môn hay sao?”
“Hơn nữa trong quân đội, hành quân đại tổng quản mỗi đạo đều mời chào thân tín, tài nguyên các ngươi có thể phân xuống một nửa đã là không tệ rồi, đại bộ phận tài nguyên tu luyện còn không phải nằm trong tay hành quân đại tổng quản và thủ hạ thân tín các ngươi sao? Như vậy là công bằng?”
Mọi người tại đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Hạc Lưu, không rõ vị trang chủ nổi danh người hiền lành này đang làm cái gì?
Giang Hạc Lưu thân là trang chủ Nhân Nghĩa Trang, hắn kết giao vô số hảo
hữu giang hồ, thanh danh của hắn lớn kinh người trong Giang Nam đạo.
Thậm chí có thể nói Giang Hạc Lưu đắc tội Cổ Đông Lai đều không có việc gì, Giang Nam Tiêu thị và rất nhiều thế lực võ lâm sẽ xin tội thay hắn.
Nhưng hiện tại Giang Hạc Lưu đang nói cái gì? Hắn lại nói những lời công kích triều đình trước cả vạn người trên Giang Nam hội, đây là hành vi đại nghịch bất đạo, cho dù đại quân Cổ Đông Lai có tiêu diệt Nhân Nghĩa Trang, võ lâm Giang Nam cũng không nói cái gì.
Có nhiều thứ ngươi biết thì biết, ngươi nói âm thầm không ai quản ngươi, nhưng Giang Hạc Lưu hôm nay nói ra trước mặt mọi người, quả thực đang đánh vào thể diện Đại Chu vương triều, là xé da mặt với triều đình, Giang Hạc Lưu điên rồi hay sao?
Tô Tín và Chư Cát Thanh Thiên liếc nhau, ánh mắt bọn họ mang theo khó hiểu, quả nhiên đám người này muốn động thủ trên Giang Nam hội, hơn nữa còn là đại động tác.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 365 - Tạo Phản (1)
Giang Hạc Lưu công nhiên khiêu chiến triều đình, ánh mắt mọi người lập tức nhìn sang Cổ Đông Lai.
Vị hành quân đại tổng quản Giang Nam đạo này dùng thiết huyết nổi danh.
Ngày xưa hắn trấn thủ thảo nguyên lúc phương bắc, từng có một tiểu đội dưới trướng bị kỵ binh Kim Trướng Hãn Quốc đánh lén hành hạ đến chết, hắn liền dẫn theo đại quân xâm nhập vào thảo nguyên báo thù, hắn tiêu diệt một trăm đội xạ điêu giả của Kim Trướng Hãn Quốc mới từ bỏ ý đồ.
Trên mặt Cổ Đông Lai lúc này tươi cười, nụ cười vô cùng vui vẻ nhưng mọi người lại có thể cảm giác được Cổ Đông Lai rất phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.
“Trang chủ Nhân Nghĩa Trang? Ha ha, ngươi có ý gì? Nhân nghĩa của ngươi là điều tra bóng tối của Đại Chu vương triều hay sao?”
Hắn nói câu sau cùng, huyết khí chung quanh người Cổ Đông Lai bay lên trời, võ giả trong phạm vi trăm dặm sẽ cảm giác nội tâm rét lanh, quả thực thực giống như ma tâần.
Giang Hạc Lưu cười lạnh sau đó nói:
“Đại Chu vương triều không có bóng tối sao?”
Vừa mới dứt lời, Giang Hạc Lưu trực tiếp đứng dậy, từng bước đi lên trên lôi đài trê, khí tức của hắn sinh ra biến hóa, cũng không phải là Thần Cung, mà là nguyên thần!
Tất cả mọi người mở to mắt, bọn họ không kịp phản ứng, không phải nói Giang Hạc Lưu trọng thương nên không thể đột phá Nguyên Thần Cảnh hay sao? Vậy bây giờ xảy ra chuyện gf?
Giang Hạc Lưu đứng giữa lôi đài và cao giọng nói: “Đại Chu vương triều dừng chân Trung Nguyên hơn hai mươi năm, nhưng các ngươi nhìn xem, hơn hai mươi năm Đại Chu vương triều đã làm võ lâm Trung Nguyên biến thành bộ dạng gì.
“Lập ba bảng thiên địa nhân, châm ngòi quan hẹ võ lâm Trung Nguyên, từ dó các tông môn công phạt nhau không ít.”
“Sáng lập Lục Phiến Môn giám sát thiên hạ võ lâm, phàm là người vi phạm sẽ đồ tông diệt môn!”
“Đại Chu Nhân Hoàng Cơ Hạo Điển càng thích việc lớn công to, cực kì hiếu chiến, dù cho Đại Chu vương triều đã xưng bá Trung Nguyên nhưng hơn hai mươi năm qua không ngừng chinh phạt các nước chung quanh!”
Giang Hạc Lưu nhìn võ giả chung quanh và nói: “Vương thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục chi.”
“Hiện nay Cơ Hạo Điển đã già nua, hoàng tử không ngừng tranh quyền đoạt lợi, thậm chí vị trí thái tử không vững chắc, Đại Chu vương triều tất diệt vong.”
“Đến lúc đó vương triều tranh bá, võ lâm Trung Nguyên vùng lên, các vị đi con đường nào?”
Giang Hạc Lưu vung tay nói lớn: “Trăm năm trước Đông Ngô xưng bá Giang Nam nhưng lại không hề hạn chế võ lâm Giang Nam, ngược lại còn liên hợp với đồng đạo võ lâm Giang Nam đối địch.”
“Chỉ tiếc lúc trước Đại Chu thế lớn, Đông Ngô chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối, hiện tại thiên hạ rung chuyển, Đông Ngô chúng ta chuẩn bị tự lập khởi binh tại Giang Nam, các vị đồng đạo võ lâm gia nhập Đông Ngô, tương lai trong thiên hạ này có chỗ cắm dùi cho các vị.”
Vừa nói ra lời này toàn trường sợ hãi, cả Giang Nam hội như sắp nổ tung, chẳng ai ngờ rằng cuối cùng lại xuất hiện việc như thế.
Dư nghiệt Đông Ngô chưa chết, ngược lại công nhiên ngoi lên tạo phản tại Giang Nam hội, còn quảng mời nhiều thế lực võ lâm Giang Nam cùng gia nhạp, đây chính là chuyện lớn ngập trời.
Kỳ thật một ít thế lực võ lâm Giang Nam không xa lạ gì với Đông Ngô.
Từ khi Đông Ngô lập quốc thời gian đã qua trăm năm, võ giả cũng phát triển vài thế hệ, một ít võ giả Tiên Thiên ngày xưa hợp tác với Ngô quốc hiện tại đã trưởng thành, là trưởng lão hoặc chưởng môn Nguyên Thần Cảnh, bọn hắn đối với Ngô quốc ấn tượng thật đúng là không sai.
Ngày xưa võ lâm Giang Nam thật sự chú ý hợp tác với Ngô quốc, Ngô quốc cũng không phạm tới võ lâm Giang Nam, mục tiêu song phương liên hợp với nhau xưng bá Trung Nguyên, nó là quốc gia nhưng chí tại giang hồ.
Đương nhiên nguyên nhân trong đó cũng do quốc quân của nó phúc hậu và giữ chữ tín.
Lúc trước ‘ Cuồng Sư ’ Đỗ Nguyên Thánh sáng lập Tam Tương Vũ Lâm Minh, dẫn theo cả cường giả Tam Tương đi giúp nhân hoàng Đại Chu tranh bá thiên hạ, lúc đó hai người sẽ hợp tác vui vẻ.
Nhưng cuối cùng Đỗ Nguyên Thánh còn không phải bị nhân hoàng Đại Chu chơi trò qua sông đoạn cầu hài cốt không còn sao, Tam Tương Vũ Lâm Minh cũng sụp đổ sau đó.
Đừng nhìn lúc ấy đám người Ngô quốc ở chung với võ lâm Giang Nam không tệ, nếu khi đó người thắng tranh bá Trung Nguyên là Ngô quốc, nói không chừng võ lâm Giang Nam sẽ biến thành cái dạng gì.
“Ta tưởng là ai, nguyên thì ra bại tướng dưới tay vài chục năm trước, chậc chậc, bị truy đuổi như chuột chạy qua đường lâu như vậy, ta rất ngạc nhiên hiện tại là ai
cho các ngươi dũng khí xuất đầu ra như thế?
Cổ Đông Lai không có nửa phần ngạc nhiên, Tô Tín mật báo đã giao cho hắn, hắn cũng biết rõ thân phận của đối phương.
Giang Hạc Lưu thản nhiên nói: “Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, huống hồ Đại Chu thắng thật sự vinh quang sao?”
“Lúc trước Đông Tấn chiến loạn khắp nơi, phương bắc có Kim Trướng Hãn Quốc xâm lấn, phía tây có Tây Vực ba mươi sáu nước làm loạn, Tây Lương dị tộc cũng bắt đầu tự lập tạo phản, phía nam có Ngô quốc khởi nghĩa, bốn phương tám hướng đều là mưa dột, thế lực Đông Tấn chín thành chín bị chúng ta liên lụy.”
“Đại Chu các ngươi khởi nghĩa trễ nhất, kết quả các ngươi xuất hiện là lúc Đông Tấn không có lực lượng kiềm chế các ngươi, từ đó Đại Chu dễ dàng đánh vào nội dịa Trung Nguyên, nuốt tích lũy Đông Tấn mấy trăm năm.”
Nếu không các ngươi cho rằng Đại Chu là một Nam Man tiểu quốc có thể trở thành bá chủ Trung Nguyên hay sao?
Nói tới chỗ này nội tâm Giang Hạc Lưu tràn ngập phẫn hận, Đại Chu vương triều quật khởi thật sự quá mức trùng hợp, đối với bọn họ mà nói là không công bằng.
Kim Trướng Hãn Quốc cũng không tính, bọn họ không phải khởi nghĩa hoặc phản kháng, mà là trực tiếp xâm lấn, bọn họ đã đánh nhau với Đông Tấn vài trăm năm.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 366 - Tạo Phản (2)
Nhưng thế lực khác lại tìm cơ hội tốt, vốn chuẩn bị trực tiếp tiêu diệt Đông Tấn, sau đó bọn họ sẽ tranh bá Trung Nguyên, nhưng lại không nghĩ tới nửa đường bị Đại Chu cướp hết.
Cổ Đông Lai thản nhiên nói: “Được làm vua thua làm giặc, ngươi cho rằng bây giờ nói những lời này hữu dụng sao? Bại chính là bại, cần nhiều lý do như vậy làm gì?”
Trên mặt Giang Hạc Lưu cười quỷ quyệt.
“Ngươi nói đúng, bại chính là bại, đúng là không có gì có thể nói, nhưng lúc này Ngô quốc không bại hoàn toàn.”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Giang Hạc Lưu nhìn sang người thế lực võ lâm chung quanh.
“Các vị nghĩ kỹ chưa? Có gia nhập Ngô quốc chúng ta hay không?”
Phần đông đương gia thế lực võ lâm cảm thấy khó khăn, tuy bọn họ bất mãn Đại Chu nhưng loại chuyện công nhiên tạo phản sẽ chết người đây, một gây chuyện không tốt chính là diệt môn.
Lúc trước bọn họ chịu theo Ngô quốc khởi sự đó là bởi vì lúc trước Đông Tấn đã có quá nhiều lỗ thủng, thậm chí tới mức một tiểu châu phủ cũng dám khởi binh.
Nhưng hiện tại không giống, Đại Chu vương triều chính thức lập quốc cũng chỉ hơn trăm năm mà thôi, hùng bá Trung Nguyên chỉ hơn hai mươi năm.
Hiện tại Đại Chu vương triều đã có một ít xu thế suy tàn nhưng khoảng cách thảm hại như Giang Hạc Lưu nói còn kém quá nhiều, tối thiểu chỉ cần Cơ Hạo Điển còn sống thì Đại Chu sẽ không loạn.
Thời điểm này bọn họ không dám đánh cược tính mạng cả nhà đi theo Giang Hạc Lưu tạo phản.
Có người muốn xem ý kiến Tiêu gianhưng lúc này Tiêu gia tổ chức Giang Nam hội lại không phái cường giả Nguyên Thần Cảnh tới tham gia.
Thậm chí Tiêu Hoàng chủ trì Giang Nam hội lúc nãy đã không thấy, ở đây cũng chỉ còn lại có một ít hạ nhân Tiêu gia và võ giả chi thứ, ngay cả một quản sự dòng chính cũng không có mặt, lúc này mọi người lập tức thóa mạ Tiêu gia.
Đoán chừng Tiêu gia đã sớm nghe được vấn đề hôm nay, bọn họ đã sớm biêt rõ xảy ra chuyện gì nên mới không có một tên võ giả Nguyên Thần Cảnh xuất hiện tại đây, bọn họ đề phòng Giang Hạc Lưu bức vui thoái vị.
Nhìn mọi người nơi đây, Giang Hạc Lưu biết rõ bọn họ đang suy nghĩ cái gì và cười nói: “Các vị đừng do dự, các ngươi có gia nhập hay không?”
“Giang Nam Nhân Nghĩa Trang đừng chân tại Giang Nam đạo vài chục năm, các vị có giao tình vài chục năm với ta, nếu như khởi sự tạo phản, các ngươi không đi theo cũng là đối tượng bị Đại Chu đả kích.”
“Huống hồ cho dù Đại Chu không động tới các ngươi, Đông Ngô chúng ta cũng không lưu thế lực không đồng lòng với mình ở lại bên cạnh mình!”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Giang Hạc bắn ra thần thái âm tàn, so với bộ dạng người tốt hắn vẫn dùng như hai người khác nhau.
Giang Hạc Lưu cười dài nói: “Các vị suy nghĩ kỹ càng đi, chờ ta đánh chết Cổ Đông Lai, nếu các ngươi còn không quyết định, như vậy đừng trách chúng ta có giao tình vài chục năm lại hạ thủ với các ngươi!”
Cổ Đông Lai bước tới một bước, thân thể bay lên cao, huyết khí dòng sông bay
thẳng tận trời.
“Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?”
Trên mặt Cổ Đông Lai lộ ra thần thái xem thường.
TạiTrong rất đông hành quân đại tổng quản triều đình, thực lực Cổ Đông Lai tuyệt đối có thể xếp vào top năm, huống hồ hắn là cường giả bài danh ba mươi ba trên Địa Bảng, có thực lực Dung Thần Cảnh, Giang Hạc Lưu thực lực Hóa Thần Cảnh không có khả năng chống lại hắn.
Giang Hạc Lưu lập tức tươi cười vui vẻ.
“Ta không đủ, thêm mấy vị ở đây thì thế nào?”
Giang Hạc Lưu vừa dứt lời, hai võ giả trong một đám người Nhân Nghĩa Trang bước về phía trước, khí thế trên người hắn tăng lên, thực lực không kém gì Cổ Đông Lai, người xuất hiện là hai cao thủ Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư!
“Đám dư nghiệt Đông Ngô các ngươi tích lũy thực lực không kém nha, thậm chí có hai cao thủ Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư.”
Cổ Đông Lai nói chuyện rất thản nhiên, trong lời nói còn mang theo một ít ngạc nhiên.
Tô Tín mật báo cho hắn dư nghiệt Ngô quốc có cấu kết với Bạch Liên giáo, cũng không nói thực lực của đối phương, hắn lại không ngờ dư nghiệt Đông Ngô bị Đại Chu vương triều đuổi giết vài chục năm lại có được hai tên võ giả Dung Thần Cảnh.
“Hiện tại đủ không?”
Giang Hạc Lưu hỏi.
“Vẫn không đủ.”
Cổ Đông Lai lắc đầu.
Giang Hạc Lưu cau mày nói: “Nếu như vậy Chư Cát huynh ngươi không cần ẩn nấp nữa, xuất hiện đi.”
Giang Hạc Lưu vừa dứt lời đã có một võ giả mặc áo bào trắng từ trên cao đáp xuống lôi đài.
Nhìn thấy võ giả vừa xuất hiện, mọi người chung quanh xôn xao, đặc biệt
những thế lực võ lâm Giang Nam đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Giang Hạc Lưu.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 367 - Phản Bội (1)
Nhìn võ giả mặc áo trắng kia rất quen mắt, bởi vì hắn là trưởng lão Lang Gia Chư Cát thị, đứng thứ ba mươi mốt Địa Bảng, ‘ Nhất Chỉ Càn Khôn ’ Gia Cát Lưu Vân!
Gia Cát Lưu Vân xuất hiện ở chỗ này ý vị như thế nào tự nhiên không cần nói cũng biết, Chư Cát gia trong lục đại thế gia đã đứng về phía Ngô quốc, lúc này mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Tô Tín quay đầu nhìn Chư Cát Thanh Thiên, sắc mặt Chư Cát Thanh Thiên không có nửa phần biến hóa, hắn vẫn dùng nụ cười nhàn nhạt đối mặt tất cả.
Giang Hạc Lưu lúc này cười nói:
“Những thứ này không đủ sao? Nếu như không đủ ta còn có một người giới thiệu với ngươi a.”
Nói xong, Giang Hạc Lưu vỗ vỗ tay, từ xa có khí tức hung ác ập tới, đó là một thân ảnh mặc quang phục và lao tới như cuồng phong, đột nhiên đáp xuống trên lôi đài và cả lôi đài chấn động.
“Kim Vũ Lâm! Tại sao lại là hắn?”
Rất nhiều thế lực võ lâm Giang Nam lập tức ngạc nhiên không nói thành lời.
Xuất hiện trước mặt mọi người không phải người khác, chính là tổng bộ đầu Giang Nam đạo ‘ Quyền Hám Sơn Hà ’ Kim Vũ Lâm!
Hiện tại Kim Vũ Lâm đứng bên phía Ngô quốc, tổng bộ đầu một đạo của Đại Chu vương triều làm phản sao? Nội tâm không ít nhân sĩ võ lâm tại nơi này cảm thấy dao động.
Lúc này Tô Tín lại cảm thấy có chút không đúng.
Hắn đoán được Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có phản đồ, nếu không đám người Giang Hạc Lưu không có khả năng nhanh chóng và chính xác thanh trừ tất cả mật thám trong Giang Nam đạo.
Hắn không nghĩ tới người phản bội lại chính là tổng bộ đầu Kim Vũ Lâm.
Hơn nữa bộ dạng Kim Vũ Lâm hiện tại ngây ngốc không giống như Kim Vũ Lâm làm việc phóng khoáng như trong lời đồn.
Duẫn Tịch Tuyết thấp giọng nói nhỏ bên tai Tô Tín:
“Là Bạch Liên giáo ra tay, đây là bí pháp Hoặc Tâm Đại Pháp trong bí điển Bạch Liên Hàng Thế Độ Ách Chân Giải của Bạch Liên giáo, Kim Vũ Lâm đã bị Bạch Liên giáo khống chế hoàn toàn, nội tâm hắn đã cam tâm làm tay sai của bọn chúng.”
Tô Tín lập tức kinh ngạc:
“Có thể biến cường giả Nguyên Thần Cảnh thành chó như vậy, Hoặc Tâm Đại Pháp của Bạch Liên giáo mạnh như vậy hay sao?”
Duẫn Tịch Tuyết lắc lắc đầu nói:
“Đương nhiên không có đơn giản như vậy, Hoặc Tâm Đại Pháp chỉ dùng tốt với võ giả cấp thấp mà thôi. “
“Với tồn tại Nguyên Thần Cảnh như Kim Vũ Lâm phải kiên trì dùng Hoặc Tâm Đại Pháp liên tục và không gián đoạn trong thời gian dài mới làm được như hiện tại.”
“Hơn nữa thực lực Kim Vũ Lâm chính là Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, muốn sử dụng Hoặc Tâm Đại Pháp với hắn tối thiểu cần phải sử dụng cường giả Dung Thần Cảnh đỉnh phong mới làm được.”
“Một Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư đỉnh phong trợ giúp Ngô quốc, lại ở bên cạnh Kim Vũ Lâm nhiều năm và sử dụng Hoặc Tâm Dại Pháp, Bạch Liên giáo phí rất nhiều công sức.”
Lúc này hoàn cảnh đã biến háo thất thường.
Cổ Đông Lai mạnh nhưng hắn chỉ có một người mà thôi.
Nhưng bên phía Ngô quốc có năm cường giả Nguyên Thần Cảnh.
Kim Vũ Lâm và Giang Hạc Lưu chỉ là Hóa Thần Cảnh nhưng cũng tạo thành uy hiếp lớn với Cổ Đông Lai.
Hai tên võ giả Dung Thần Cảnh bên phía Ngô quốc không có nổi danh, cho dù
Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư bừa bãi vô danh nhưng có thể yếu hơn Cổ Đông
Lai bao nhiêu chứ?
Trọng yếu nhất Gia Cát Lưu Vân xuất hiện, một mình hắn có thể địch lại Cổ Đông Lai.
Gia Cát Lưu Vân chính là trưởng lão Lang Gia Chư Cát thị, hắn năm đó có hi vọng trở thành người thừa kế vị trí gia chủ, cũng bởi vì hắn ngày bình thường ưa thích du sơn ngoạn thủy, không muốn quản những tạp vụ kia cho nên ném vị trí gia chủ trân quý cho kẻ khác, chính mình trở thành trưởng lão nhàn tản.
Cho nên trong giang hồ hiện tại, thanh danh bản thân Gia Cát Lưu Vân rất lớn, bản thân hắn trong phần đông thế lực là người duy nhất dùng thân phận trưởng lão lên lên vị trí Địa Bảng.
Cổ Đông Lai đứng thứ ba mươi ba Địa Bảng, Gia Cát Lưu Vân lại đứng thứ ba mươi mốt Địa Bảng, trên lý luận một mình hắn có thể giải quyết Cổ Đông Lai.
Cổ Đông Lai cau mày nói:
“Chuẩn bị rất đầy đủ nha, may mắn ta không phải người cô đơn. Lão Thiết, ngươi tới đây lâu rồi đúng không? Đi ra đi!”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy chân trời có một tia sáng từ đằng xa bay tới gần, mang theo chân khí như cuồng phong bao phủ lôi đài.
Đó là hổ kim đao tạo hình vô cùng uy mãnh, thanh đao này rất sống động, ánh mắt của nó giống như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.
Lúc này một trung niên mặc quan phục Lục Phiến Môn màu đen ngự không phi hành đáp xuống lôi đài, hắn bước mỗi bước giống như đi lên thang trời đáp xuống lôi đài, chỉ chiêu này đã làm rất nhiều người khiếp sợ.
Ngự không phi hành là việc không quá sự thật, muốn một người đứng giữa không trung không có nơi mượn lực tiến lên phía trước sẽ tiêu hao chân khí vô cùng kinh người.
Võ giả thực lực Tiên Thiên Cảnh như Tô Tín cũng có thể đứng giữa không trung trong thời gian ngắn, phải nói là rất ngắn mới đúng.
Nhưng võ giả vừa xuất hiện đi giữa không trung như đi trên đất bằng, hơn nữa lúc này hắn cầm theo hổ kim đao và dùng một ít chân khí đã có thể tiến lên năm trượng mỗi bước, cường độ chân khí thâm hậu tới mức người ta không dám tin tưởng.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 368 - Phản Bội (2)
Duẫn Tịch Tuyết nói khẽ bên tai Tô Tín:
“Nhìn rõ chứ, vị này chính là lãnh đạo trực tiếp của ngươi, một trong tứ đại thần bộ ‘ Cửu Ngự Cuồng Đao ’ Thiết Chiến.”
Tô Tín gật gật đầu, xem ra mật báo của hắn có tác dụng, tổng bộ Lục Phiến Môn lại phái một trong tứ đại thần bộ Thiết Chiến tới.
Nội tâm Tô Tín cũng là nghi hoặc, nếu Lục Phiến Môn nhận được tin tức, vì cái gì chỉ phái Thiết Chiến tới đây?
Tứ đại thần bộ Thiết Chiến rất mạnh nhưng theo Tô Tín biết thực lực Thiết Chiến chỉ là Dung Thần Cảnh mà thôi, còn mạnh hơn Cổ Đông Lai nhưng không mạnh hơn bao nhiêu, đối phương có tới năm người, trong đó còn có ‘ Nhất Chỉ Càn Khôn ’ Gia Cát Lưu Vân, trận chiến này hi vọng xa vời.
Trên lôi đài, nội tâm Giang Hạc Lưu cũng suy nghĩ giống Tô Tín.
Hắn cũng kinh ngạc tại sao Thiết Chiến lại xuất hiện ở chỗ này, dáng tiếc hắn không xem Thiết Chiến xuất hiện là chuyện quan trọng.
Dùng năm đấu hai, cho dù đối phương có Huyết Khí Trường Hà Cổ Đông Lai cùng một trong tứ đại thần bộ Thiết Chiến, Giang Hạc Lưu cũng không đặt bọn họ vào trong mắt.
“Quả nhiên Đại Chu vương triều không có người, Lục Phiến Môn chỉ phái một mình Thiết Chiến tới, xem ra các ngươi đã suy yếu hơn chúng ta tưởng tượng.
Giang Hạc Lưu lắc đầu nói ra.”
Bỗng nhiên Thiết Chiến tươi cười và nói:
“Một người có thể giải quyết vấn đề, tại sao phải phái hai người tới? Huống chi ai nói với ngươi biết lần này ta tới một mình?”
Thiết Chiến vừa dứt lời, Giang Hạc Lưu lập tức cảm giác được một tia không đúng, cảm giác nguy hiểm bao phủ nội tâm, hắn không kịp phản ứng, lúc này có tinh quang xuất hiện sau lưng hắn.
“Gia Cát Lưu Vân!”
Giang Hạc Lưu lúc này nổi giận gầm lên một tiếng.
Không cần quay đầu lại Giang Hạc Lưu cũng có thể cảm giác được là Gia Cát Lưu Vân động thủ, mục tiêu không phải đám người Thiết Chiến, mà là võ giả Dung Thần Cảnh của Ngô quốc bọn họ!
Danh hiệu Gia Cát Lưu Vân chính là Nhất Chỉ Càn Khôn, hắn tự nghĩ ra công pháp và kết hợp với Chu Thiên Tinh Thần Quyết của Chư Cát gia, dùng chủ tinh của mình làm dẫn và điểm ra một chỉ định càn khôn.
Chủ tinh của Gia Cát Lưu Vân là Tham Lang, Tham Lang trong tam tinh Sát Phá Lang!
Tham Lang tinh hiện, điên đảo càn khôn!
Trong tinh không vô tận, Tham Lang đại biểu hỗn loạn, hủy diệt, lực lượng khủng bố bị Gia Cát Lưu Vân dẫn động và oanh kích một tên Dung Thần Cảnh khác, kẻ này thổ huyết trọng thương.
Uy thế một kích cường đại không ai có thể ngăn cản nổi.
“Cho dù cường giả Nhân Bảng ra tay toàn lực cũng không thể phá hoại lôi đài quá lớn.”
Gia Cát Lưu Vân sử dụng một chỉ đánh nát nửa lôi đài, uy thế khủng bố đến cực điểm.
Những võ giả dưới lôi đài bị dọa sợ kêu to một tiếng.
Võ giả Nguyên Thần Cảnh ra tay đã đủ kinh người, hơn nữa mấy vị này đều là tồn tại Dung Thần Cảnh, cường giả nổi danh Địa Bảng ra tay, nếu không trốn xa một chút, bọn họ bị ngộ thương sẽ khóc không ra nước mắt.
Gia Cát Lưu Vân sử dụng một chỉ, thân thể trực tiếp bay tới bên người Cổ Đông Lai, áo trắng bồng bềnh và khí thế kinh người.
“Gia Cát Lưu Vân! Chẳng lẽ Chư Cát gia các ngươi không sợ chúng ta mang những chuyện ác Chư Cát gia các ngươi làm ngày xưa công bố ra ngoài hay sao, chúng ta vẫn còn bảo lưu chứng cớ ngày xưa a.”
Giang Hạc Lưu nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Gia Cát Lưu Vân không nói chuyện, Thiết Chiến liền cười lạnh nói:
“Ngươi không phải hiếu kỳ vì sao ta tới đây một mình hay sao? Ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi có thể âm thầm diệt sát cứ điểm bí mật Lục Phiến Môn, ta đương nhiên cũng có thể động tới ổ chuột của ngươi.”
“Ngươi cho rằng truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn là bất tài sao? Chỉ sợ những chứng cớ kia đã hóa thành tro tàn rồi.”
Gia Cát Lưu Vân thản nhiên nói:
“Người không phạm ta, ta không phạm người, Giang Hạc Lưu, Chư Cát thế gia chúng ta đã không còn liên hệ với Ngô quốc các ngươi, nhưng các ngươi lại dùng những việc này uy hiếp chúng ta, như vậy đừng trách Chư Cát thế gia chúng ta trở mặt. Chư Cát thế gia chúng ta ghét nhất là có người uy hiếp chúng ta.”
Trong lục đại thế gia, Chư Cát thế gia vẫn luôn là gia tộc dựa vào đầu óc ăn cơm, nếu như Chư Cát thế gia dễ dàng uy hiếp bị Giang Hạc Lưu uy hiếp mới là
việc kỳ quái.
“Chư Cát thế gia! Các ngươi làm rất tốt, lần này Ngô quốc ta khởi sự thành công, tương lai ta nhất định huyết tẩy Lang Gia Chư Cát thị!”
Giang Hạc Lưu tức giận gào lên.
Gia Cát Lưu Vân lắc lắc đầu nói:
“Xem ra các ngươi làm con chuột chạy trốn vài chục năm đã trốn tới ngu ngốc rồi, huyết tẩy Lang Gia Chư Cát thị, chỉ bằng vào các ngươi? Ha ha ha ha...”
Thiết Chiến cười khinh thường, nói:
“Đừng nói nhảm nữa, sớm giải quyết bọn chúng rồi quay về báo cáo công tác, Lục Phiến Môn còn nhiều việc lắm.”
Vừa mới dứt lời, hổ kim đao trong tay Thiết Chiến chém xuống một đao kinh thiên giống như khai thiên tích địa, khí thế vô song.
Cổ Đông Lai lắc đầu, hắn chỉ đánh ra một quyền đơn giản nhưng một quyền này làm không khí chung quanh vỡ nát không chịu nổi, một quyền dẫn động thiên địa nguyên lực chung quanh, đủ sức đánh nát cả ngọn núi lớn, từ đó có thể thấy uy lực kinh người.
Gia Cát Lưu Vân lại điểm một chỉ, lúc này hào quang tỏa sáng và uy lực kinh người.
Ba tên Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư Địa Bảng cùng ra tay đã mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, võ giả chung quanh trợn mắt há hốc mồm, đồng thời sinh lòng hướng tới.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 369 - Kết Thúc (1)
Đám người Cổ Đông Lai dùng ba ba địch bốn nhưng bọn họ vẫn chiếm cứ thế thượng phong.
Xem xét vài tên võ giả Nguyên Thần Cảnh cùng động thủ, lúc này dư nghiệt Ngô quốc trong Nhân Nghĩa Trang cũng bắt đầu động thủ.
Nhạc Thanh Bình hừ lạnh một tiếng, hắn trực tiếp lướt qua mọi người, hắn sử dụng Đoạn Ngọc Thủ oanh kích Tô Tín.
Du Long Kiếm trong tay Tô Tín bộc phát tơ máu đáng sợ, kiếm xuất huyết hà thôn thiên phệ địa!
Va chạm với chưởng ấn to lớn, lúc này Tô Tín không có lui, hắn chỉ hơi lảo đảo vài bước mà thôi.
Nhạc Thanh Bình đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất nửa bước Nguyên Thần Cảnh, Tô Tín hiện tại kém hơn hắn một bậc nhưng chênh lệch không có lớn bao nhiêu.
Hiện tại Cổ Đông Lai mang theo những thân vệ cảnh giới Tiên Thiên cũng động thủ.
Bọn họ đều là võ giả tinh nhuệ phát triển từ chém giết tại Mạc Bắc thảo nguyên và Kim Trướng Hãn Quốc, đặc biệt sức chiến đấu của bọn họ còn mạnh hơn đám dư nghiệt Ngô quốc trong Nhân Nghĩa Trang.
Những thế lực võ lâm Giang Nam đạo nhìn thấy tình huống không tốt liền lui ra
xa.
Bọn họ tới bây giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ không rõ ra làm sao, bọn họ chỉ muốn an an ổn ổn phát triển thế lực mình tại Giang Nam đạo mà thôi, triều đình và dư nghiệp Ngô quốc đánh nhau liên quan gì tới bọn họ chứ?
Chư Cát Thanh Thiên cầm Thất Tinh kiếm sau đó chém ra một đạo kiếm quang về phía Nhạc Thanh Bình.
Duẫn Tịch Tuyết lúc này khôi phục tướng mạo sẵn có, thân thể nàng như tinh linh đang nhảy điệu múa đưa tiễn người khác đi hoàng tuyền, nhìn như xinh đẹp nhưng ẩn chứa sát cơ vô tận.
Nhạc Thanh Bình tức giận quát một tiếng, Đoạn Ngọc Thủ oanh kích liên tục phá vỡ ảo thuật của Duẫn Tịch Tuyết, hoàng tuyền cũng biến mất, giữa không trung chỉ có chân khí va chạm sinh ra nổ lớn.
Thất Tinh kiếm trong tay Chư Cát Thanh Thiên bộc phát tinh thần chi lực mạnh mẽ, Dao Quang Phá Quân chiến trận vô song!
Lực lượng Phá Quân tinh chính là chủ tinh mạnh nhất mà Chư Cát Thanh Thiên có thể điều động, Nhạc Thanh Bình lại duỗi tay phải đánh xuyên qua tinh quang, bàn tay nắm lấy Thất Tinh kiếm của Chư Cát Thanh Thiên sau đó kéo mạnh.
Lấy một địch hai, Nhạc Thanh Bình toàn lực ra tay đã bộc phát thực lực vượt qua bọn họ dự đoán.
Dù sao đám người Tô Tín cùng vây công một mình hắn, nếu như còn không làm gì được Nhạc Thanh Bình, sau này bọn họ không cần đi giang hồ lăn lộn nữa.
Trong tích tắc Nhạc Thanh Bình tấn công Chư Cát Thanh Thiên, Kinh Thần Chỉ của Tô Tín đã xuất hiện.
Tiếng sấm sét nổ vang trời, Kinh Trập!
Oanh!
Chân khí cường đại nổ tung làm gạch đá màu xanh dưới chân ba người vỡ vụn, trong phạm vi hơn mười trượng hóa thành một đống bừa bộn.
Đón đỡ một kích Kinh Trập của Tô Tín, Nhạc Thanh Bình phun máu tươi, trên gương mặt không thần thái của hắn xuất hiện phẫn nộ.
“Duẫn Tịch Tuyết! Vì sao Huyễn Ma Đạo ngươi lại tham dự vào chuyện này?”
Nhạc Thanh Bình quát lớn.
Duẫn Tịch Tuyết cười khẽ và nói:
“Vậy phải hỏi các ngươi rồi, dư nghiệt Ngô quốc các ngươi nấp trong bóng tối gây chuyện không liên quan gì tới ta, nhưng các ngươi lại cấu kết với Bạch Liên giáo đã phạm vào tối kỵ của Huyễn Ma Đạo.”
Nói tới chỗ này dung nhan kiều mị của Duẫn Tịch Tuyết biến thành sương lạnh.
“Cho dù kẻ nào cấu kết với Bạch Liên giáo đều kết thù hận không chết không thôi với Huyễn Ma Đạo.”
Nhạc Thanh Bình lúc này cười to, đám người Ngô quốc bọn họ thật vất vả đạp lên con thuyền Bạch Liên giáo, đạt được Bạch Liên giáo ủng hộ, kết quả lại kết thành tử thù với Huyễn Ma Đạo, cuộc mua bán như vậy dáng hay không đáng?
Thời điểm đám người Tô Tín đang giao thủ, Cổ Đông Lai bên kia sắp phân thắng bại.
Cường giả Nguyên Thần Cảnh ra tay gọn gàng linh hoạt, chiến đấu kết thúc nhanh hơn đám người Tô Tín.
Đương nhiên cũng bởi vì thực lực ba người Cổ Đông Lai quá cường đại.
Thực lực ba Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư bài danh Địa Bảng ra tay, lực lượng như vậy nghiền áp đám người Giang Hạc Lưu, chỉ qua vài chiêu Gia Cát Lưu Vân sử dụng một chỉ đánh lén trọng thương võ giả Dung Thần Cảnh, tên này bị
Thiết Chiến cầm đao chém chết, đám người Giang Hạc Lưu cũng trọng thương.
Gương mặt Giang Hạc Lưu xám như tro tàn, vì khởi sự cho nên bọn họ mưu đồ vài chục năm, lại trả cái giá lớn gia nhập Bạch Liên giáo, thậm chí còn trở thành thế lực phụ thuộc Bạch Liên giáo nhưng không ngờ bọn họ vẫn thất bại.
Giang Hạc Lưu có thể sáng lập Nhân Nghĩa Trang, ẩn nhẫn tại Giang Nam đạo vài chục năm cũng không phải người thua không nổi.
Lúc trước đám người Ngô quốc còn sống sót bị Đại Chu vương triều đuổi giết thảm nhất, thậm chí có một tên Nguyên Thần Cảnh đã chết, hiện tại có thua nhưng tối thiểu còn tốt hơn nhiều so với trước kia.
Cho nên Giang Hạc Lưu quyết định thật nhanh:
“Rút lui!”
Giang Hạc Lưu hét lớn một tiếng, thân thể hắn tiến tới bên người Nhạc Thanh Bình sau đó kéo hắn rời đi.
Kim Vũ Lâm bị khống chế và võ giả Dung Thần Cảnh Ngô quốc bỏ chạy, không có đi quản những người khác trong Nhân Nghĩa Trang bị thân vệ Cổ Đông Lai tiêu diệt.
Võ giả Nguyên Thần Cảnh đối chiến, muốn đánh bại đối phương dễ dàng, kích thương đối phương cũng dễ dàng, nếu đối phương một lòng bỏ chạy sẽ không dễ dàng giữ lại.
Trong trận chiến này chém giết một tên võ giả Dung Thần Cảnh cũng bởi vì Gia Cát Lưu Vân ra tay trọng thương hắn từ trước mới có thể chém giết.
Cho nên đám người Cổ Đông Lai không có đuổi theo, bởi vì đuổi theo không
kịp.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận