Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1910 - Đại Hoan Hỉ La Hán(2)

Đại Hoan Hỉ La Hán(2)
Cho nên ngày xưa người thăng cấp đến Chân Vũ cảnh nếu không phải Sách Nam Triệt mà là Đại Hoan Hỉ La Hán, phỏng chừng Mật tông sẽ nghênh đón một trận nội đấu.
Nếu lần này Đại Hoan Hỉ La Hán xuất quan thật sự thăng cấp Chân Vũ, vậy thì không phải tin tức tốt cho thế lực võ lâm bên Mật tông.
Lúc này sau núi Hoan Hỉ Miếu, dao động lực lượng mạnh mẽ kéo dài cỡ một khắc đồng hồ, xung quanh biến ảo thiên tượng, hiển nhiên là bị sức mạnh cường đại này khuấy động.
Nhiều đệ tử Hoan Hỉ Miếu có mặt đều nỗi lòng kích động, khuấy động thiên tượng, đây đã là thủ đoạn chỉ riêng cường giả cảnh giới Chân Vũ mới có.
Cửa lớn nơi bế quan ầm ầm dâng lên, một hòa thượng trẻ tuổi lõa thân trên, khuôn mặt âm u lạnh lẽo bước ra ngoài, hơi thở khủng bố quay quanh người hắn, mỗi khi đi một bước sẽ gây ra động đất, uy thế kinh thiên.
Nhưng trong mắt hắn lộ tia mờ mịt, hắn rốt cuộc là Đại Hoan Hỉ La Hán hay Long Tàng Tôn Giả?
Đại Hoan Hỉ La Hán thần du thế giới cực lạc, hắn đột phá Chân Vũ không theo con đường ngay là ngưng tụ quy tắc lực lượng thăng cấp Chân Vũ mà là đường tắt, một con đường tắt cực kỳ mạo hiểm, lấy tinh thần lực cường đại của bản thân cầu được siêu thoát, cuối cùng kéo theo thân thể thăng cấp Chân Vũ.
Thật ra về sau Đại Hoan Hỉ La Hán đã thành công, nhưng đồng thời hắn cũng thất bại.
Tinh thần của hắn đã siêu thoát, ngưng tụ thành thế giới cực lạc trong truyền thuyết, nhưng vấn đề là hắn cũng không phải Yêu tộc, không có lực lượng nguyên thần cường đại của Yêu tộc.
Đại Hoan Hỉ La Hán chưa tu bí pháp nguyên thần đến từ thế giới được ghi trên miếng đá bạch ngọc, có thể hóa hư thành thực, bỏ đi thân thể, lấy nguyên thần rong chơi trong thiên địa.
Bởi vậy nên Đại Hoan Hỉ La Hán rơi vào một cảnh giới cực kỳ lúng túng, nguyên thần của hắn đã siêu thoát, nhưng thân thể không ngừng suy nhược, cuối cùng thậm chí không còn chút sinh cơ.
Khi Long Tàng Tôn Giả mở ra nơi bế quan, thân thể của Đại Hoan Hỉ La Hán thậm chí đã hóa thành bộ xương khô, chỉ có nguyên thần đã siêu thoát là bám vào xương khô, nhưng chẳng có một chút lực lượng, dù sao cho dù nguyên thần của hắn đã siêu thoát, nhưng nhất định phải nương tựa thân thể mới có thể sống sót.
Về sau Long Tàng Tôn Giả trực tiếp hiến tế máu thịt của mình để cho Đại Hoan Hỉ La Hán đại thành viên mãn, sự thực chứng minh hắn cuối cùng cũng quả thực là thành công.
Chẳng qua phút cuối ra chút ngoài ý muốn, Long Tàng Tôn Giả đinh ninh nguyên thần của mình sẽ tiêu tan, nhưng không ngờ thần chí nguyên thần của Đại Hoan Hỉ La Hán sắp biến mất nên bị động dung hợp với nguyên thần của Long Tàng Tôn Giả.
Không phải cắn nuốt, mà là dung hợp, cho nên hiện tại trong thân thể của Đại Hoan Hỉ La Hán có trí nhớ của hai người, đây cũng là lý do khiến hắn hoang mang.
Ký ức là căn cứ tồn tại của một người, ngươi có một khúc ký ức của đối phương thì sẽ như xem phim, nhưng nếu ngươi có trọn vẹn ký ức của đối phương, thể nghiệm yêu giận buồn ghét của đối phương, tất cả sinh hoạt từ nhỏ đến lớn thì ngươi có khác gì với đối phương?
Cho nên hiện tại Đại Hoan Hỉ La Hán rất mê mang, bởi vì hắn cũng không biết chính mình hiện tại rốt cuộc là ai.
Nhưng rất nhanh Đại Hoan Hỉ La Hán giấu mê mang xuống đáy mắt, mặc kệ hắn là Đại Hoan Hỉ La Hán hay Long Tàng Tôn Giả thì hiện tại hắn chỉ là phương trượng của Hoan Hỉ Miếu!
Đại Hoan Hỉ La Hán nhìn quét qua rải rác đệ tử Hoan Hỉ Miếu ở xung quanh, cảnh tượng hơi rách nát, hắn không kiềm được lạnh lùng hỏi:
“Trong khoảng thời gian ta không ở Hoan Hỉ Miếu, các ngươi quản lý Hoan Hỉ Miếu như vậy sao?
Võ giả cảnh giới Dung Thần tên là Bác Tôn vội vàng nói: "Phương trượng thứ tội, Hoan Hỉ Miếu hiện tại bị tất cả tông môn Mật tông bài xích, đã lụn bại, nhưng hiện tại có phương trượng xuất quan, Hoan Hỉ Miếu ta lại sắp vực dậy!”
Đại Hoan Hỉ La Hán bây giờ có trí nhớ của Long Tàng Tôn Giả, hắn tự nhiên biết sự tình trải qua là chuyện gì, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh.
“Sách Nam Triệt, ngày xưa đúng là ta không bằng ngươi, nhưng hiện tại thì sao? Những môn phái Mật tông nữa, bỏ đá xuống giếng với Hoan Hỉ Miếu ta, các ngươi cũng có tư cách?"
Sớm muộn gì Đại Hoan Hỉ La Hán sẽ giải quyết ân oán với những người này, trước mắt người mà hắn muốn giết nhất chỉ có một, đó là Tô Tín!
Nếu như không có Tô Tín, Hoan Hỉ Miếu bọn họ sao có thể rơi xuống tình trạng như vậy?
Bởi vì có trí nhớ của Long Tàng Tôn Giả cũ, Đại Hoan Hỉ La Hán biết rõ lúc trước Tô Tín xông lên Hoan Hỉ Miếu, thậm chí suýt diệt môn bọn họ.
Đại Hoan Hỉ La Hán biết khi đó trong lòng Long Tàng Tôn Giả tuyệt vọng cỡ nào, cho nên lần này hắn cũng phải cho Tô Tín nếm thử cảm giác tuyệt đối này!
Đại Hoan Hỉ La Hán nói thẳng với Bác Tôn:
“Ngươi hãy gửi một tin cho Tô Tín, nói hắn tự xách đầu người đến Hoan Hỉ Miếu ta chuộc tội, nếu như không làm thì ta sẽ trực tiếp đồ tất cả người dưới trướng Tây Bắc Đạo của hắn! Muội muội của hắn, thuộc hạ của hắn, bao gồm tất cả mọi người có quan hệ với hắn!”
Chương 1911 - Kiêu ngạo(1)
Kiêu ngạo(1)
Nghe lời bá khí đó của Đại Hoan Hỉ La Hán, đệ tử Hoan Hỉ Miếu thoáng chốc tinh thần rung lên.
Bọn họ bị áp lực quá lâu, nếu như có thể khiến đầu sỏ Tô Tín khiến bọn họ ra nông nỗi này phải tự xách đầu người đến gặp, đối với Hoan Hỉ Miếu thì đây là chuyện khiến bọn họ khí thế tăng vọt.
Bác Tôn đang định lên tiếng đồng ý, Lệ Ma Già bỗng nhiên nói: "Phương trượng, ta đã đi đất Trung Nguyên mấy lần, chuyện này hãy giao cho ta.”
“Gần đây Bác Tôn sư huynh đều ở Hoan Hỉ Miếu chủ trì đại cục, có hắn ở lại Hoan Hỉ Miếu, có thể trợ giúp Hoan Hỉ Miếu cố gắng nhanh chóng khôi phục trật tự, cho nên việc chạy chân này cứ để ta làm.”
Lệ Ma Già làm như vậy đơn giản là sợ có người nói lung tung trước mặt Đại Hoan Hỉ La Hán, nói lúc trước bọn họ định phản bội Hoan Hỉ Miếu.
Cho nên Lệ Ma Già giành làm một phần nhiệm vụ như vậy kiếm cảm giác tồn tại ở trước mặt Đại Hoan Hỉ La Hán, lại khen Bác Tôn vài câu, hiển nhiên là ngầm nói cho Đại Hoan Hỉ La Hán, trước khi ngài xuất quan, Bác Tôn toàn làm công tác quyền trụ trì.
Dù sao hiện tại võ giả Dương Thần cảnh của Hoan Hỉ Miếu đều đã chết hết, Đại Hoan Hỉ La Hán chắc chắn sẽ đề bạt một vài người trợ giúp hắn quản lý Hoan Hỉ Miếu, Bác Tôn vừa lúc thích hợp.
Nghe lời Lệ Ma Già nói, Bác Tôn thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.
Bác Tôn thật sự không quá ham thích quyền thế, huống hồ hắn cũng không định mách lẻo với Đại Hoan Hỉ La Hán những chuyện đám người Lệ Ma Già làm.
Dù sao trong lòng bọn họ vẫn có Hoan Hỉ Miếu, lúc trước định đi là vì bọn họ không cảm giác được một chút hy vọng.
Hiện tại Hoan Hỉ Miếu đang lúc cần dùng người, nếu trị tội của bọn họ thì Hoan Hỉ Miếu thật sự không còn sót lại bao nhiêu người.
Đại Hoan Hỉ La Hán gật đầu nói: "Vậy thì tốt, ngươi hãy đi đưa tin cho Tô Tín đó.”
Nhìn Lệ Ma Già xoay người rời đi, trong mắt Đại Hoan Hỉ La Hán lóe tia sáng lạnh.
Tô Tín từng khiến người của Hoan Hỉ Miếu cảm giác được tuyệt vọng, hiện tại hắn cũng phải cho Tô Tín cảm giác mùi vị tuyệt vọng tương tự!
Đương nhiên, Đại Hoan Hỉ La Hán khiến Tô Tín xách đầu đến gặp là vì hắn không muốn vào Trung Nguyên ngay lúc này.
Một trong số các nguyên nhân là vì Đại Hoan Hỉ La Hán vừa thăng cấp Chân Vũ, cần dùng một khoảng thời gian củng cố lực lượng, tu vi của mình, sai Lệ Ma Già đi truyền tin chẳng qua là muốn hù dọa Tô Tín, nếu như Tô Tín chủ động đến gặp Đại Hoan Hỉ La Hán thì hắn không ngại thu mạng của Tô Tín luôn.
Nếu Tô Tín còn muốn phản kháng, vậy đừng trách hắn không theo quy củ giang hồ, Đại Hoan Hỉ La Hán không thích tuân theo quy tắc không vạ lây người nhà, huống hồ lúc trước Tô Tín suýt diệt môn Hoan Hỉ Miếu bọn họ, hắn cần gì giữ quy tắc nữa?
Nguyên nhân chủ yếu khiến Đại Hoan Hỉ La Hán không muốn đi Trung Nguyên ngay bây giờ là vì hắn kiêng kỵ Thiếu Lâm Tự.
Lúc Đại Hoan Hỉ La Hán bế sinh tử quan thì Thiếu Lâm Tự còn ở thời kỳ cường thịnh nhất, khi đó đạo phật đại chiến còn chưa phát sinh, Mật tông bọn họ bị áp chế cực kỳ thê thảm.
Tuy hiện tại Đại Hoan Hỉ La Hán có được ký ức của Long Tàng Tôn Giả, nhưng hắn không biết Thiếu Lâm Tự phong sơn, mấy người khác trong Hoan Hỉ Miếu cũng không biết điều này.
Từ lần trước Tô Tín rời đi, Hoan Hỉ Miếu đã bị buộc phong sơn, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, bọn họ mù tịt những việc lớn phát sinh trên giang hồ.
Những đệ tử rời khỏi Hoan Hỉ Miếu thì có nghe tiếng gió, nhưng bọn họ không thể nào cố ý quay về Hoan Hỉ Miếu nói cho bọn họ biết những chuyện này.
Cho nên hiện tại Hoan Hỉ Miếu bị mất một khoảng trống tin tức bên ngoài, bắt đầu từ lúc Hoan Hỉ Miếu phong sơn thì bọn họ xem như ngăn cách với thế gian.
Lúc này động tác của Hoan Hỉ Miếu đã truyền khắp Tây Cương, Hoan Hỉ Miếu chẳng những không che giấu còn rêu rao tuyên bố ra tay với Tô Tín.
Dù sao đối với bọn họ thì lần này là cuộc chiến rửa nhục của Hoan Hỉ Miếu, không chỉ Tô Tín, những tồn tại nào khiến Hoan Hỉ Miếu chịu vũ nhục thì bọn họ đều quyết trả thù lại hết!
Hoan Hỉ Miếu rêu rao như vậy, Kim Cương Tự tự nhiên cũng nhận được tin tức.
Đại Thế Chí Thượng Sư tự mình đến tìm Sách Nam Triệt hỏi: "Phương trượng, Hoan Hỉ Miếu làm như vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ luôn sao?”
Sách Nam Triệt thản nhiên nói:
“Quản làm gì? Người giang hồ đều biết sau sự tình lần trước thì Hoan Hỉ Miếu đã bị chúng ta trục xuất Mật tông, chẳng qua không có công khai tuyên bố mà thôi.”
“Lần này Hoan Hỉ Miếu nói sao thì cũng ra một cường giả cảnh giới Chân Vũ, bọn họ muốn trút bực tức một chút cũng bình thường thôi.”
“Yên tâm, chuyện này không cần chúng ta ra tay, nếu Hoan Hỉ Miếu thông minh thì bọn họ sẽ tự giải quyết.”
“Còn về cuối cùng Mật tông chúng ta có tiếp nhận Hoan Hỉ Miếu trở về hay không thì tùy vào thái độ của Hoan Hỉ Miếu.”
Đại Thế Chí Thượng Sư gật đầu, hắn thận trọng hơi quá mức, sợ bởi vì việc này sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa Mật tông và triều đình.
Nhưng nghe Sách Nam Triệt nói như thế thì Đại Thế Chí Thượng Sư đã hiểu thái độ của hắn.
Chương 1912 - Kiêu ngạo(2)
Kiêu ngạo(2)
Tuy các loại phương thức làm việc của Hoan Hỉ Miếu khiến nhiều tông môn Mật tông lên án, nhưng Hoan Hỉ Miếu dù sao cũng từng là tông môn thuộc mạch Mật tông bọn họ, cho nên đối với bên ngoài thì bọn họ vẫn tương đối nghiêng về Hoan Hỉ Miếu hơn.
Đương nhiên với điều kiện tiên quyết là Hoan Hỉ Miếu phải thức thời, như vậy Mật tông mới chịu tiếp nhận bọn họ, nếu không thì Sách Nam Triệt không ngại khiến Đại Hoan Hỉ La Hán nhận rõ một điều, đó là một trăm năm trước ngươi không bằng ta, một trăm năm sau ngươi vẫn không bằng ta.
Trong tình huống không ai trong Mật tông nhúng tay vào, Lệ Ma Già trực tiếp lên đường đi đất Trung Nguyên, hơn nữa dựa theo lời Đại Hoan Hỉ La Hán đã nói, Lệ Ma Già làm chuyện này hết sức rêu rao, tuyên bố với bên ngoài rằng Đại Hoan Hỉ La Hán thăng cấp Chân Vũ, hơn nữa còn muốn khiến Tô xách đầu đến gặp.
Hoan Hỉ Miếu tuyên bố những chuyện này đương nhiên là vì thị uy, trên thực tế hiệu quả không tệ, mấy năm nay trên giang hồ có nhiều Chân Vũ bỏ mạng, nưng cũng có cường giả Chân Vũ mới thăng cấp, dù sao tồn tại cảnh giới Chân Vũ luôn giữ số lượng nhất định, trên cơ bản sẽ không thay đổi nhiều.
Chẳng qua Đại Hoan Hỉ La Hán có thể thăng cấp Chân Vũ quả thực là vượt sức tưởng tượng của bọn họ, không ai ngờ tới cái kẻ bế sinh tử quan một trăm năm thật sự có thể bước ra một bước cuối cùng kia, thăng cấp đến Chân Vũ, đây đúng là cực kỳ ngoài ý muốn.
Chẳng qua thái độ của Đại Hoan Hỉ La Hán đối với Tô Tín khiến đám võ giả Trung Nguyên biểu cảm kỳ lạ, bọn họ nghiêm trọng hoài nghi phải chăng Đại Hoan Hỉ La Hán mới vừa xuất quan, đầu óc còn trên mây, nếu không thì tại sao sẽ ra quyết định ngu xuẩn đến thế?
Trước khi Tô Tín giết Mạc Qua thì đã xem như cự phách một phương trên giang hồ, nhưng lúc ấy thanh danh của hắn xấp xỉ nhóm người Trầm Vô Danh, Địch Kinh Phi, cùng lắm là bối cảnh của hắn cứng rắn hơn, cho nên thân phận cũng cao hơn bọn họ một bậc.
Nhưng tùy theo Tô Tín chém giết Mạc Qua, về sau cùng đám người Tiêu Xước hợp sức làm thịt lão tổ Tiêu gia, thanh danh của hắn càng ngày càng tăng, thậm chí hiện tại đều có thể nói lấy thực lực của Tô Tín hoàn toàn có tư cách nhấc lên sóng gió không nhỏ trên giang hồ.
Cho nên hiện tại Tô Tín đã không tính là cự phách một phương, mà là cự phách giang hồ! Không chỉ ở Tây Bắc, xem như là ở võ lâm Trung Nguyên, Tô Tín cũng xem như đại nhân vật nổi tiếng lừng lẫy.
Nếu là người khác bị cường giả cảnh giới Chân Vũ như Đại Hoan Hỉ La Hán nhằm vào, phỏng chừng đối phương có thể sợ chết khiếp.
Nhưng nếu như là Tô Tín bị theo dõi, toàn bộ người võ lâm Trung Nguyên không biết nên nói cái gì.
Dù sao Tô Tín từng giết cường giả cảnh giới Chân Vũ, người khác có lẽ còn sợ cường giả cảnh giới Chân Vũ chứ với người từng chặt đầu một cường giả cảnh giới Chân Vũ như Tô Tín, tồn tại cảnh giới Chân Vũ có vẻ như cũng không có gì để sợ.
Huống hồ Tô Tín nói sao thì cũng là trọng thần một phương của triều đình, Hoan Hỉ Miếu nhà ngươi kiêu ngạo như vậy, có từng suy xét mặt mũi của triều đình không?
Cho nên người trong giang hồ nhất trí cho rằng Đại Hoan Hỉ La Hán tuyệt đối là chưa tỉnh ngủ, mới hạ đạt một mệnh lệnh như vậy.
Đương nhiên, Lệ Ma Già không biết những điều này, dọc đường đi hắn rải tin nhưng không hỏi người khác về tin tức của Tô Tín, hắn cho rằng Tô Tín đúng là mạnh, nhưng còn có thể mạnh hơn tồn tại cảnh giới Chân Vũ sao?
Tóm lại dù biết tin tức tỉ mỉ về Tô Tín thì bọn họ vẫn sẽ trực tiếp ra tay, trước lực lượng tuyệt đối thì tất cả đều là mây bay!
Lệ Ma Già cứ thế mang theo tự tin tuyệt đối đi vào Phi Long thành ở Tây Bắc Đạo.
Tô Tín đang bế quan, cho nên tiếp kiến Lệ Ma Già kỳ thực là Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành, hiện tại trong Phi Long thành chỉ có hai người này có thể làm chủ, ngồi bên cạnh bọn họ còn có Đồng Vũ Dương phụ trách tình báo Ám Vệ.
Đồng Vũ Dương sau khi dược Tô Tín giao cho chức vị phó tổng quản Ám Vệ, cuối cùng không cô phụ trách nhiệm nặng nề đó, trong thời gian nửa năm đã thuận lợi phát triển hệ thống tình báo của Ám Vệ đến bốn mươi chín đạo Đại Chu, tuy rằng hiện tại còn không cách nào so sánh với mật thám tập sự, nhưng ngày nào đó chắc hẳn sẽ không xa.
Lần này Lệ Ma Già làm rầm rộ như thế, Đồng Vũ Dương tự nhiên nhận được tin ngay, vội báo cho Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành biết, khiến hai người chuẩn bị sẵn sàng trước.
Lệ Ma Già bị người dẫn đến, biểu cảm ngạo nghễ, nhìn thấy Lý Phôi ngồi ở ghế trên thì đáy mắt lóe tia coi rẻ.
Nội tình của Tô Tín này vẫn hơi nông cạn, chủ sự Tây Bắc Đạo thế nhưng chỉ là một tên võ giả của Dung Thần cảnh, quả thực là không xứng lên sân khấu.
Giờ phút này Lệ Ma Già đã quên, từ sau khi Long Tàng Tôn Giả tự phế võ công thì người chủ sự của Hoan Hỉ Miếu bọn họ chỉ cỡ Dung Thần cảnh.
Lý Phôi lạnh lùng nhìn Lệ Ma Già, hắn chấp chưởng Ám Vệ nhiều năm, khí chất trở nên âm trầm hơn.
Chương 1913 - Thái độ cứng rắn(1)
Thái độ cứng rắn(1)
Thật ra Ám Vệ mới thích hợp Lý Phôi nhất, lúc trước hắn đảm nhiệm nhất đạo tổng bộ đầu thì đã biểu hiện ra điểm yếu rồi, hắn không giỏi xử lý những việc vặt, kiên nhẫn cũng rất thấp.
Thậm chí ngày xưa nếu như không có Hoàng Bỉnh Thành phụ trợ, phỏng chừng Giang Nam Đạo sẽ bị Lý Phôi quản lý lộn xộn.
Hiện tại Lý Phôi chấp chưởng Ám Vệ, hắn chỉ cần quản hai việc, một là huấn luyện, cái còn lại là giết người.
Trong môi trường này hun đúc ra Lý Phôi tự mang hơi thở lạnh âm u lạnh lẽo, không phải do công pháp mà đến từ khí thế.
Hiện tại Lý Phôi chỉ lạnh lùng liếc Lệ Ma Già một cái, một ánh nhìn đã làm Lệ Ma Già rùng mình, hơi lạnh dâng lên trong lòng hắn.
Nhưng sau đó Lệ Ma Già nhớ lại tự tin phe mình, hắn cười khẩy nói:
“Hiện nay phương trượng Đại Hoan Hỉ La Hán của Hoan Hỉ Miếu ta đã bước vào Chân Vũ, thành tựu vị trí Lục Địa Thần Tiên.”
“Lúc xưa Tô Tín suýt hủy Hoan Hỉ Miếu ta, bây giờ nên cho chúng ta một giải thích!”
”Phương trượng đã nói, khiến Tô Tín tự xách đầu người đến Hoan Hỉ Miếu thỉnh tội, lấy tính mệnh của chính mình cho Hoan Hỉ Miếu ta một giải thích, bằng không, phương trượng sẽ dẫn dắt đông đảo cường giả Hoan Hỉ Miếu ta trực tiếp hủy căn cơ Tây Bắc Đạo của ngươi, hễ ai có quan hệ với Tô Tín đều phải chết hết!”
Khí thế của Lệ Ma Già hùng hồn, dù sao hắn cho rằng phía sau mình có cường giả cảnh giới Chân Vũ chống lưng, hắn hoàn toàn không cần thiết e ngại bất kỳ ai trong Tây Bắc Đạo.
Chẳng qua Lý Phôi nghe Lệ Ma Già nói một tràng, mặt không lộ vẻ gì, nhìn hắn với ánh mắt như xem người chết, dường như hắn thật sự là một người chết vậy.
Lệ Ma Già bị ánh mắt của Lý Phôi nhìn mà thót tim, đang định nói cái gì thì chợt thấy trường kiếm trong tay Lý Phôi đã ra khỏi vỏ!
Một mũi nhọn màu đen lóe qua, khí thế bùng nổ đột ngột, đã không cảm giác được chân khí và sát khí, chờ khi Lệ Ma Già phản ứng lại, thứ hắn có thể nhìn thấy chỉ có một, đó là xác chết không đầu đang tuôn máu của chính mình.
Cảm giác của Lệ Ma Già không nhầm, lúc trước Lý Phôi nhìn hắn như xem người chết, thật ra từ lúc Đồng Vũ Dương mang tin tức Hoan Hỉ Miếu về thì đám người Lý Phôi liền biết, Hoan Hỉ Miếu lần này là chết chắc rồi, xem như Đại Hoan Hỉ La Hán gì đó thăng cấp Chân Vũ cũng giống như vậy.
Không ai có thể ngông cuồng như thế ở trước mặt Tô Tín, xem như là tồn tại cảnh giới Chân Vũ cũng không được.
Càng miễn bàn hiện tại Hoan Hỉ Miếu này thế nhưng còn gan to bằng trời uy hiếp đòi đồ toàn bộ Tây Bắc Đạo và tất cả người có quan hệ với Tô Tín, quả nhiên là vô tri!
Dùng thái độ gì đối đãi với loại ngu ngốc này thì còn cần phải nói sao? Cho nên Lý Phôi trực tiếp ra tay giết Lệ Ma Già.
Đồng Vũ Dương ở một bên nhìn thấy Lý Phôi ra tay thì không kiềm được thầm chép miệng cảm thán, hèn gì Tô Tín giao cơ cấu quan trọng như vậy cho Lý Phôi quản lý, không chỉ vì sự trung thành của Lý Phôi, thực lực và tiềm lực của người này tuyệt đối xuất sắc nhất trong đám thuộc hạ của Tô Tín.
Thiên phú võ đạo của Đồng Vũ Dương tuy tạm được, nhưng chí của hắn không ở võ đạo, vì vậy cho dù có nhiều tài nguyên và cao thủ chỉ dạy thì hiện tại hắn cũng chỉ mới vừa thăng cấp Hóa Thần.
Mặc dù thực lực có hạn nhưng tầm nhìn của Đồng Vũ Dương khá sắc bén, vừa rồi Lý Phôi chỉ chém một kiếm mà Đồng Vũ Dương đã phát giác rõ ràng sự khủng bố của đường kiếm đó.
Lý Phôi đã tìm được võ đạo thuộc về chính mình, uy lực đường kiếm đó phát huy tốc độ và lực lượng đến cực độ, trong đó còn dung nạp các loại lực lượng giống như tử vong, tịch diệt, cuối cùng trực tiếp một kiếm giây giết Lệ Ma Già cùng là Dung Thần cảnh, khiến Lệ Ma Già không có sức đánh trả.
Lý Phôi hiện tại mới chỉ là Dung Thần cảnh, chờ khi hắn đến Dương Thần cảnh thì thực lực chắc chắn sẽ càng khủng bố, hơn nữa hắn đi tuyến đường võ đạo tuy rằng cực đoan, nhưng về mặt đánh lén sẽ chiếm lợi rất lớn.
Đồng Vũ Dương ở một bên trầm ngâm nói: "Hoan Hỉ Miếu lần này làm sự tình cảm giác có chút quá mức ngớ ngẩn, dường như bọn họ căn bản không biết thực lực tuyệt đối của đại nhân và Tây Bắc Đạo ta.”
“Nói câu khó nghe, nếu bây giờ đại nhân có thể mời ra cường giả triều đình cùng hỗ trợ trừ bỏ Đại Hoan Hỉ La Hán thì hủy diệt Hoan Hỉ Miếu quả thực dễ như trở bàn tay, cho nên bọn họ hiện tại tự tin như thế, làm ta cực kỳ tò mò là ai cho bọn họ dũng khí.”
“Phản ứng của Mật tông cũng rất kỳ lạ, dường như bọn họ không biết Đại Hoan Hỉ La Hán thăng cấp đến Chân Vũ, không chúc mừng cũng không có ngăn chặn, nhưng ta cảm thấy thái độ của bọn họ vẫn nghiêng về phía Hoan Hỉ Miếu.”
“Lần này Hoan Hỉ Miếu muốn ra tay với đại nhân, Mật tông nhất định biết trước tiên, kết quả Mật tông không có bất cứ biểu thị, thậm chí không phái người đến thông báo một tiếng, thái độ của bọn họ đã rõ ràng.”
Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đều gật đầu, nghiệp vụ có chuyên môn riêng, trình độ nhìn đại cục của Đồng Vũ Dương mạnh hơn Hoàng Bỉnh Thành nhiều, chỉ trong tích tắc hắn đã đoán được gần như đầy đủ sự tình trải qua, trực tiếp nói ra thái độ hiện tại của Mật tông.
Chương 1914 - Thái độ cứng rắn(2)
Thái độ cứng rắn(2)
Đồng Vũ Dương nói với Hoàng Bỉnh Thành:
"Hiện tại Hoan Hỉ Miếu tuy rằng là diễn trò hài, nhưng tồn tại cảnh giới Chân Vũ vẫn rất đáng gờm, cho nên nhờ Hoàng đại nhân thông báo cho Tô đại nhân biết một tiếng.”
Đồng Vũ Dương biết trong đông đảo cường giả dưới trướng Tô Tín thì tư lịch của hắn nông nhất, tuy hiện tại hắn được Tô Tín giao cho trách nhiệm nặng nề, nhưng không có nghĩa là Tô Tín tin tưởng hắn nhiều.
Cho nên Đồng Vũ Dương nói ra suy đoán, còn thuật lại cho Tô Tín nghe là việc Hoàng Bỉnh Thành nên làm.
Nếu Hoàng Bỉnh Thành có chút lương tâm, nhắc tên của hắn ở trước mặt Tô Tín thì Đồng Vũ Dương đã rất vui rồi.
Đương nhiên, nếu Hoàng Bỉnh Thành không nhắc đến hắn thì Đồng Vũ Dương cũng không sao cả, dù sao hiện tại hắn chỉ cần làm tốt việc của chính mình, với tính cách của Tô Tín tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn.
Hoàng Bỉnh Thành dù gì là người cũ đi theo Tô Tín sớm nhất, vì chút chuyện này đắc tội Hoàng Bỉnh Thành thì không đáng giá.
Lúc này trong chỗ bế quan của Tô Tín, Hoàng Bỉnh Thành cẩn thận dè dặt gõ mở cửa lớn, nhìn vào trong tìm Tô Tín.
Không biết tại sao, lần này gặp lại Tô Tín, Hoàng Bỉnh Thành có cảm giác giống như nhìn thấy trời sao rộng lớn, vô cùng huyền ảo.
Nhưng chờ khi Tô Tín chớp chớp mắt thì cảm giác kia tan biến.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Tô Tín thản nhiên hỏi.
Thật ra lần này nếu Hoàng Bỉnh Thành không đến gọi thì Tô Tín cũng chuẩn bị xuất quan.
Nếu hắn đã định đi đường tắt, vậy bế quan chỉ là một loại thủ đoạn khiến hắn tìm được phương hướng, Tô Tín sẽ không xem nó như phương pháp thăng cấp Chân Vũ.
Cho nên sau khi Tô Tín chỉnh sơ tất cả công pháp của mình, tập hợp cảm ngộ trong xá lợi võ đạo, xác định con đường mình sẽ đi thì hắn định xuất quan.
Đúng dịp lúc này Hoàng Bỉnh Thành cũng đến tìm hắn, Tô Tín ngược lại rất sửng sốt, không biết là tên nào mắt mù hiện tại nhưng còn dám tới trêu chọc hắn.
Phải biết rằng, với uy thế hiện giờ của Tô Tín, chỉ cần hắn không chủ động gây sự thì trên giang hồ cơ hồ không có vài người dám chủ động chọc vào hắn.
Chiến tích liên tục giết hai cường giả cảnh giới Chân Vũ của hắn không phải để ngắm chơi, tuy hai trận chiến đều là vây công, nhưng có mắt đều thấy thực lực của Tô Tín, hắn tuyệt đối là tồn tại hiếm hoi ở Dương Thần cảnh mà có thể chống lại Chân Vũ cảnh.
Hoàng Bỉnh Thành đã nói ra hết chuyện về Hoan Hỉ Miếu cho Tô Tín, đến cuối cùng Hoàng Bỉnh Thành lại thêm nói một câu: "Mấy thứ này đều là tiểu tử Đồng Vũ Dương phỏng đoán ra, cũng là hắn đưa tin đến trước tiên, tiểu tử này không tệ, ít nhất hiện tại xem như là không có tình báo của Lục Phiến Môn thì chúng ta cũng không đến mức thành có mắt không thấy Thái Sơn."
Đồng Vũ Dương nghĩ đúng, Hoàng Bỉnh Thành kỳ thực là một ‘người có lương tâm’, hắn biết chính mình có địa vị thế nào trong lòng Tô Tín, cho nên hắn lười tham mấy công lao nhỏ nhoi này.
Đáy mắt Tô Tín lóe tia sáng lạnh, lẩm bẩm:
“Đại Hoan Hỉ La Hán? Không ngờ Hoan Hỉ Miếu cá muối lật người được, thật là ngoài dự đoán.”
Nói thật lòng Tô Tín thật sự không ngờ rằng Hoan Hỉ Miếu thế nhưng còn có thể nhảy ra gây sự.
Dù sao trong nhận tri của võ giả bình thường, cái người tên Đại Hoan Hỉ La Hán của Hoan Hỉ Miếu chắc chắn đã viên tịch trong sinh tử quan từ lâu.
Tuy lúc trước Tô Tín hơi hoài nghi, nhưng hắn đánh lên tận Hoan Hỉ Miếu, kết quả Đại Hoan Hỉ La Hán vẫn không xuất hiện, cho nên Tô Tín ngay lúc đó khẳng định trăm phần trăm Đại Hoan Hỉ La Hán hẳn là đã chết, nếu không thì trong tình huống như vậy mà còn nhịn được, thế thì Đại Hoan Hỉ La Hán tu luyện không phải đạo hoan hỉ mà là đạo rùa đen.
Bởi vậy, sau khi Long Tàng Tôn Giả tự phế võ công thì Tô Tín không kiếm chuyện với Hoan Hỉ Miếu nữa, một là bởi vì lúc ấy thái độ của Mật tông cương quyết, thứ hai là Tô Tín cho rằng Hoan Hỉ Miếu đã phế, sau khi Long Tàng Tôn Giả tự phế võ công, Hoan Hỉ Miếu bị toàn bộ Mật tông bài xích, Hoan Hỉ Miếu trên cơ bản là không cách nào nổi lên.
Đối với một tông môn như vậy, trên cơ bản không cần chuyên môn nhằm vào nữa, dù sao đợi đến cuối cùng Hoan Hỉ Miếu này sẽ suy sụp, không ngờ rằng hiện tại thế nhưng đi ra một Đại Hoan Hỉ La Hán.
Tô Tín gật đầu nói: "Được rồi, chuyện này ta đã biết, các ngươi tạm thời không cần quan tâm, ta sẽ tự mình xử lý."
Chờ Hoàng Bỉnh Thành lui ra ngoài, đáy mắt Tô Tín lóe tia sáng khác lạ.
Hiện tại hắn đã tìm được con đường đi thông Chân Vũ cảnh, thậm chí đã một chân đạp lên con đường đó, lúc này Tô Tín đang cần một cơ hội, một cơ hội để hắn có thể hoàn toàn bước ra bước cuối cùng này.
Võ giả Dương Thần cảnh tầm thường nếu bị cường giả cảnh giới Chân Vũ theo dõi thì bọn họ sẽ cảm giác nóng nảy, nhưng Tô Tín cảm thấy đây là một cơ hội, Đại Hoan Hỉ La Hán cho hắn cơ hội đó!
Lấy cường giả cảnh giới Chân Vũ làm đá mài dao, cô đọng tất cả võ đạo của chính mình, phá vỡ hết thảy quy tắc, bước vào Chân Vũ, có lẽ đây là một ý tưởng không tồi.
Chương 1915 - Thái độ của triều đình(1)
Thái độ của triều đình(1)
Tô Tín vắt óc suy nghĩ một hồi, tiếp đó trực tiếp xoay người rời khỏi nơi bế quan, đi Thịnh Kinh thành.
Khi Tô Tín đi Thịnh Kinh thành, tin Lý Phôi một kiếm giết Lệ Ma Già cũng truyền vào trong giang hồ.
Bọn họ không lấy làm lạ trước thái độ cương quyết của bên Tô Tín, vị này vô pháp vô thiên sẵn rồi, nếu Đại Hoan Hỉ La Hán vừa uy hiếp mà Tô Tín đã cúi đầu mới là kỳ.
Tương tự, Hoan Hỉ Miếu ở Tây Cương xa xôi cũng nhận được tin tức, chẳng qua không phải tự bọn họ biết mà có người của Kim Cương Tự nói cho bọn họ.
Sau khi Đại Hoan Hỉ La Hán nghe được tin này thì đáy mắt lóe sát khí lạnh băng.
Thù máu giữa Hoan Hỉ Miếu bọn họ và Tô Tín lại sâu thêm một phần, nhưng Đại Hoan Hỉ La Hán cũng biết cái chết của Lệ Ma Già có một phần trách nhiệm của hắn.
Bởi vì Đại Hoan Hỉ La Hán hiện tại không xem như Đại Hoan Hỉ La Hán chân chính, hoặc nên nói hắn là thể kết hợp giữa Đại Hoan Hỉ La Hán và Long Tàng Tôn Giả.
Lúc mới xuất quan, bởi vì hai loại ký ức đan vào nhau, tính cách của cá nhân Đại Hoan Hỉ La Hán cũng hơi thay đổi.
Đại Hoan Hỉ La Hán trước kia tuy rằng kiêu ngạo bá đạo, nhưng hắn không phải loại người hữu dũng vô mưu.
Lẽ ra Đại Hoan Hỉ La Hán nên sớm nghĩ tới với tính cách của Tô Tín, dù sao đã giết Tiêu Ma Gia và Dạ Già Nam rồi, ngại gì không tăng thêm một nạn nhân nữa? Phái Lệ Ma Già qua đó buông lời hăm dọa thuần túy là tìm cái chết, chẳng bằng trực tiếp ở trên giang hồ thả ra tin tức, cuối cùng khiến tin tức trực tiếp truyền vào tai Tô Tín mới là ổn thỏa.
Bây giờ Đại Hoan Hỉ La Hán trải qua một khoảng thời gian ổn định, ký ức trong đầu của hắn đã hơi ổn định, thế này mới bỗng nhiên nghĩ đến chỗ không ổn trong đó, nhưng hơi muộn màng.
Mắt Bác Tôn đỏ hoe giận dữ quát: "Hai nước giao chiến còn không chém sứ giả, Tô Tín này làm hơi quá đáng! Phương trượng, hay là ta ra tay ngay, trực tiếp san bằng Tây Bắc Đạo của hắn!”
Đại Hoan Hỉ La Hán trầm giọng nói: "Giang hồ không phải triều đình, Tô Tín kia từ xưa đến nay không phải loại người theo quy củ, chúng ta và hắn đã kết thành thù lớn sống chết, bây giờ hắn lại giết người của Hoan Hỉ Miếu ta đương nhiên không có gánh nặng tâm lý gì.”
“Hiện giờ cảnh giới của ta chưa ổn cố, còn chưa đến lúc ra tay, giải quyết Tô Tín chẳng qua là chấm dứt thù hận cũ, Hoan Hỉ Miếu ta muốn nổi lên thì đối thủ không chỉ có một mình Tô Tín.”
“Còn ai nữa?”
Đại Hoan Hỉ La Hán chỉ lên trên, sắc mặt âm trầm nói:
“Kim Cương Tự!”
Lúc này trong Thịnh Kinh thành, Cơ Huyền Viễn đang nói chuyện với Thiết Chiến, Lâm Tông Việt, đúng dịp bọn họ nghị luận về chuyện Tô Tín.
Theo đạo lý, bọn họ có thể mặc kệ ân oán cá nhân giữa Đại Hoan Hỉ La Hán và Tô Tín, nhưng Đại Hoan Hỉ La Hán chĩa đầu mâu vào toàn bộ Tây Bắc Đạo, như vậy thì hơi không giữ quy củ.
Tuy Tây Bắc Đạo là đất phong của Tô Tín, nhưng trên danh nghĩa là một trong bốn mươi chín đạo của triều đình Đại Chu, hiện tại ngươi muốn diệt Tô Tín, đòi đồ toàn bộ Tây Bắc Đạo thì có khác gì khiêu khích Đại Chu?
Thiết Chiến, Lâm Tông Việt vốn cho rằng Cơ Huyền Viễn gọi bọn họ đến là chuẩn bị khiến bọn họ cũng ra tay, cảnh cáo Hoan Hỉ Miếu, nào ngờ Cơ Huyền Viễn nói câu đầu tiên là:
“Triều đình không nhúng tay vào tranh chấp giữa Tô Tín và Hoan Hỉ Miếu lần này, Lục Phiến Môn và bên quân đội cũng làm y như vậy.”
Thiết Chiến, Lâm Tông Việt nghe xong cau mày, có vẻ như bọn họ hiểu sai, triều đình không muốn cảnh cáo Hoan Hỉ Miếu mà là nhằm vào Tô Tín.
Tuy rằng bọn họ biết khoảng thời gian trước Tô Tín và Hoàng tộc họ Cơ có chút vết nứt, nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng vết nứt đó sẽ lớn như vậy, lớn tới mức Cơ Huyền Viễn công khai bày tỏ bất mãn với Tô Tín.
Thiết Chiến nhíu mày nói: "Hiện tại chúng ta không đi giúp Tô Tín, vậy chẳng phải là nhượng bộ chịu thua trước mặt Mật tông? Người giang hồ sẽ thấy sao về triều đình Đại Chu ta?”
Cơ Huyền Viễn dửng dưng phẩy tay nói:
“Không nghiêm trọng như thế, lần trước quốc chiến Mật tông đứng về phía Đại Chu ta, bây giờ Kim Cương Tự không nói gì, vậy chứng minh Kim Cương Tự cũng không muốn quản chuyện này.”
“Nếu Kim Cương Tự không thiên hướng giúp Hoan Hỉ Miếu thì Đại Chu ta mà nhúng tay việc này mới là chân chính không ổn, cho nên chuyện này cứ quyết định như thế đi, ân oán giữa Tô Tín và Hoan Hỉ Miếu để tự bọn họ mình giải quyết, triều đình không được phép nhúng tay."
Sau khi nói xong, Cơ Huyền Viễn bỏ đi luôn.
Thái độ của Cơ Huyền Viễn cực kỳ cương quyết đối với chuyện này, căn bản không cho Lục Phiến Môn và quân đội cơ hội giải thích.
Còn bên Hoàng thất Cung phụng đường thì Cơ Huyền Viễn trực tiếp phái người thông báo một tiếng là được, dù sao tính chất của Hoàng thất Cung phụng đường cực kỳ đơn thuần, nói là cung phụng, thật ra là môn khách, Cơ gia cho bọn họ địa vị và tài nguyên tu luyện xứng tầm, bọn họ ra tay cho Cơ gia, đơn giản vậy thôi.
Chương 1873: Thái độ của triều đình(2)
Chờ Cơ Huyền Viễn rời đi, Lâm Tông Việt liếc Thiết Chiến một cái, thản nhiên nói:
“Phỏng chừng lúc trước ngươi cũng không ngờ tới đúng không? Tiểu tử mà ngươi từng đề bạt ở Giang Nam Đạo thế nhưng có thể đi tới tình trạng như ngày nay, thậm chí sẽ khiến Hoàng tộc họ Cơ sinh lòng kiêng kỵ.
Thiết Chiến thở dài lắc đầu nói: "Ngày xưa tuy rằng ta có thể nhìn ra tiểu tử này tuyệt đối không phải vật trong ao, nhưng ta cũng không ngờ rằng hắn tiến bộ nhanh đến thế, nhưng đây không phải chuyện tốt.”
“Hôm nay Cơ Huyền Viễn làm hơi quá đáng, hoặc nên nói Hoàng tộc họ Cơ bọn họ hơi mẫn cảm.”
“Tuy hiện tại Tô Tín cứng rắn, thậm chí có hơi hướm cát cứ Tây Bắc, nhưng hiện tại Đại Chu còn chưa đến lúc suy sụp, Tô Tín vẫn là trọng thần của Đại Chu ta, vậy mà bọn họ bày ra bộ dạng chèn ép, chẳng những khiến Tô Tín bất mãn, cũng sẽ khiến mấy người khác lạnh lòng.”
Lâm Tông Việt nhếch mép nói:
“Không phải tại bọn họ quá mẫn cảm, mà bệ hạ đi hơi sớm.”
“Đáng tiếc, bệ hạ là hùng chủ một thế hệ, đến tuổi già thì mắt hơi mờ, ham trường sinh gì đó.”
“Nếu bệ hạ vẫn còn ở thì có thể cân bằng mâu thuẫn các phương, thậm chí Tô Tín có phát triển lớn cỡ nào thì bệ hạ cũng sẽ không kiêng kỵ.”
“Nhưng vấn đề là hiện tại bệ hạ đi, Hoàng tộc họ Cơ dần ló đầu ra cầm quyền, bọn họ tự nhiên sẽ chèn ép những lực lượng mà bọn họ không thể khống chế.”
“Có lẽ Cơ Huyền Viễn không có ý tưởng đó, nhưng người của Hoàng tộc họ Cơ khác chắc chắn nghĩ như vậy.”
“Dù trước kia Cơ Huyền Viễn không có ý đó, bị người thời gian dài nói vào tai thì hắn cũng sẽ sinh ra tâm tư như vậy.”
Thiết Chiến gật gù, Lâm Tông Việt nói đúng, Cơ Hạo Điển chết quá sớm, nếu hắn để lại một người thừa kế hợp tư cách thì tuy Đại Chu sẽ không tăng mạnh thực lực nhưng ít nhất không giống như hiện tại, nội bộ hỏng bét hết.
Hơn nữa chỉ cần Đại Chu không gây sự, thuận lợi truyền thừa tiếp, chỉ cần Đại Chu sinh ra một vị hùng chủ xấp xỉ Cơ Hạo Điển, vậy bây giờ mặc kệ là quyền lực trong tay Tô Tín hay Lục Phiến Môn, quân đội thì thân là hoàng đế đều có thể dễ dàng lấy lại.
Đang lúc Lâm Tông Việt định rời đi, Thiết Chiến bỗng nhiên nói: "Hiện tại triều đình đã bắt đầu chèn ép Tô Tín, nếu lỡ như tương lai bọn họ nhằm vào chúng ta thì nên làm sao đây?”
Hoàng tộc họ Cơ muốn thu về quyền lực trong tay đám người Thiết Chiến, trước mắt trừ Tô Tín cát cứ một phương ra, quyền lực của Lục Phiến Môn và quân đội là lớn nhất, cho nên phát triển đến cuối cùng, không chừng tình cảnh mà Tô Tín đang gặp sẽ áp dụng lên bọn họ trong mai sau.
Lâm Tông Việt ngừng bước chân, hắn lạnh lùng nói: "Đại Chu không phải của một người, cũng không phải của một gia tộc, mà là Đại Chu của tất cả mọi người!”
“Năm xưa chúng ta đẫm máu anh dũng chiến đấu mới đánh xuống lãnh thổ Đại Chu này, hiện tại có người muốn thò tay vào địa bàn của ta thì tay nào thò vào ta chặt tay đó!”
Thiết Chiến nhìn bóng lưng Lâm Tông Việt rời đi, mắt lấp lóe tia sáng.
Đại Chu còn chưa yên ổn được bao nhiêu năm, chỉ hy vọng đám ngốc kia đừng làm quá đáng.
Tô Tín đến Thịnh Kinh thành kỳ thực là vì tìm viện quân, hơn nữa còn là viện quân Chân Vũ cảnh.
Chẳng qua Tô Tín tìm viện quân không phải vì để đối phó Đại Hoan Hỉ La Hán, dù sao hắn đã chuẩn bị biến Đại Hoan Hỉ La Hán thành đá lót chân của mình.
Tô Tín đến tìm viện quân là vì phòng ngừa có người nhúng tay việc này, người mà hắn đề phòng thật ra là Sách Nam Triệt.
Từ trong miệng của Đồng Vũ Dương, Tô Tín đã biết thái độ của Mật tông đối với chuyện này, tuy Hoan Hỉ Miếu làm quá mức, nhưng bọn họ vẫn là một trong những tông môn của Mật tông, hơn nữa hiện tại chủ yếu nhất là Hoan Hỉ Miếu còn xuất hiện một vị cường giả cảnh giới Chân Vũ, Sách Nam Triệt tự nhiên sẽ nghiêng về Hoan Hỉ Miếu một ít.
Cho nên đến cuối cùng Hoan Hỉ Miếu ra tay khi nào thì Tô Tín khó mà nắm chắc, vì để bảo hiểm, hắn nhất định phải tìm một người cùng là cảnh giới Chân Vũ theo dõi Sách Nam Triệt, không để Sách Nam Triệt nhúng tay việc này.
Chuyện này xem như là việc tư, cho nên bên Đại Chu thì Tô Tín định nhờ Triệu Vũ Niên hoặc Thiết Ngạo ra tay.
Đương nhiên Tô Tín cũng sẽ không khiến bọn họ ra tay miễn phí, nên trả thù lao chắc chắn Tô Tín vẫn sẽ trả.
Triệu Vũ Niên tu luyện tuyến đường võ đạo cực độ của đấu chiến, tin tưởng hắn sẽ có hứng thú với thứ Tô Tín lĩnh ngộ từ xá lợi của Vũ Tổ.
Thiết Ngạo tu luyện chính là Ưng Trảo Công, trong tay Tô Tín đang có Long Trảo Thủ và Đại Cầm Long Thủ trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự, tin tưởng Thiết Ngạo hẳn là cũng sẽ cảm thấy hứng thú với hai thứ này.
Tuy trước đó Tô Tín hứa với Thiếu Lâm Tự sẽ không truyền bá những công pháp này ra ngoài, nhưng hiện tại công pháp nằm trong tay Tô Tín, muốn cho ai là quyền của hắn.
Tô Tín không phát tán tất cả công pháp ra giang hồ đã xem như tận tình tận nghĩa.
Tô Tín tìm đến Triệu Vũ Niên đầu tiên.
Quan hệ giữa hắn và Lục Phiến Môn rất chặt chẽ, cộng thêm hiện tại trong tay hắn nắm giữ quyền thế đã khiến vài người rất kiêng kỵ, giờ mà hắn tìm Thiết Ngạo phỏng chừng sẽ khiến nhiều người trong lòng khó chịu.
Chương 1916 - Cầu viện(1)
Cầu viện(1)
Cho nên Tô Tín định tìm Triệu Vũ Niên trước, nếu Triệu Vũ Niên không chịu đi thì Tô Tín sẽ tìm Thiết Ngạo sau.
Hoàng thất Cung phụng đường ở tận cùng bên trong hoàng cung, phải vào hoàng cung trước.
Đương nhiên, với thân phận hiện tại của Tô Tín thì vào cung không khó, thậm chí chờ sau khi hắn vào cung, đại nội tổng quản Đường Hiển thậm chí tự mình chạy tới nghênh tiếp hắn.
Nhìn Tô Tín, Đường Hiển lộ ra nụ cười nịnh nọt:
“Một thời gian không gặp, Tô đại nhân bây giờ đã chân chính đứng trên đỉnh núi giang hồ.”
Tô Tín lắc đầu nói: "Đường công công không cần cung duy ta, phải biết ngoài người có người, ngoài trời có trời, ngay cả cường giả cảnh giới Chân Vũ đều không dám nói chính mình đứng ở đỉnh núi, chút thực lực của ta thì càng không dám."
Đường Hiển cười nói: "Tô đại nhân không cần tự coi nhẹ mình, liên tục giết hai vị Chân Vũ, chiến tích này dù là lúc xưa Đại Chu ta tranh bá thiên hạ cũng chưa từng xuất hiện. Tô đại nhân bây giờ xem như người đầu tiên trong trăm nghìn năm qua.”
Thái độ của Đường Hiển bây giờ đối với Tô Tín chính là tương đương khách khí, thậm chí tới mức nịnh hót.
Đây là chỗ tốt đến từ thực lực tuyệt đối, với thực lực hiện tại của Tô Tín, dù cho hắn công nhiên thoát khỏi Đại Chu, tự lập ở Tây Bắc Đạo thì triều đình cũng không thể làm gì được hắn, đây là tự tin.
Khi thân phận của hai người chênh lệch quá mức to lớn, một số ý tưởng tự nhiên sẽ biến mất, hiện tại Đường Hiển đối đãi với Tô Tín giống hệt như với cường giả cảnh giới Chân Vũ Thiết Ngạo.
“À mà Tô đại nhân lần này vào cung là định tìm ai?”
Đường Hiển không hỏi Tô Tín vào cung có phải muốn tìm Cơ Ngôn Thành, bởi vì hắn cũng biết Cơ Ngôn Thành hiện tại căn bản là hoàng đế bù nhìn, sự vụ trọng yếu của Đại Chu cơ bản đều do đám người Cơ Huyền Viễn định đoạt, Cơ Ngôn Thành chỉ có tư cách gật hoặc lắc đầu, thậm chí dù hắn lắc đầu cũng vô dụng.
Cho nên Tô Tín có việc lớn gì cũng sẽ không đi tìm Cơ Ngôn Thành thương nghị.
Tô Tín trầm giọng nói: "Ta muốn đi Hoàng thất Cung phụng đường, xin gặp Triệu Vũ Niên đại nhân.”
Đường Hiển gật đầu nói: "Vậy thì tốt, Tô đại nhân đi theo ta.”
Tuy rằng trên danh nghĩa thì người của Hoàng thất Cung phụng đường sẽ chỉ nghe theo Hoàng tộc họ Cơ sai khiến, dù sao sự tồn tại của bọn họ chỉ tương đương với môn khách của Đại Chu.
Nhưng trên thực tế nếu điều kiện cho phép, những Hoàng thất Cung phụng này cũng sẽ ra ngoài nhận chút ‘việc làm thêm’, chỉ cần ngươi ra giá đủ cao, những cường giả của Hoàng thất Cung phụng đường cũng sẽ tùy ngươi sai khiến.
Đường Hiển dẫn Tô Tín thẳng đến tận cùng hoàng cung, trong này có một tòa cung điện to lớn, Tô Tín có thể rõ ràng cảm giác được luồng thiên địa nguyên khí dày dặc bao phủ toàn bộ cung điện, phỏng chừng nguyên tòa cung điện đều bày ra từng lớp trận pháp.
Đi vào trong cung điện, xung quanh đều là từng dãy nhà độc lập, cảm giác được có người tiến vào, có không ít Hoàng thất Cung phụng đi ra nhìn một cái, trong đó có người biết mặt Tô Tín, cũng có người không nhận biết, nhưng khi phát hiện tu vi của hắn thì những người này đều cùng vái chào biểu thị tôn kính.
Hiện giờ tu luyện trong Hoàng thất Cung phụng đường đa số là Hóa Thần cảnh và Dung Thần cảnh, cơ hồ không có Dương Thần cảnh.
Không phải vì lực lượng của Hoàng thất Cung phụng đường trống rỗng, mà do võ giả Dương Thần cảnh quá hiếm hoi, trong Hoàng thất Cung phụng đường, cơ hồ tất cả võ giả Dương Thần cảnh đều bị phái đến biên cương trấn thủ, đặc biệt trải qua lần này Kim Trướng Hãn Quốc xâm nhập, Hoàng thất Cung phụng đường thậm chí phái một số võ giả Dung Thần cảnh ra ngoài.
Làm chủ của Hoàng thất Cung phụng đường, chỗ ở của Triệu Vũ Niên tự nhiên là một tòa cung điện nằm phía trong cùng, cũng là lớn nhất.
Cửa cung điện của Triệu Vũ Niên có thêm hai võ giả Hóa Thần cảnh trông giữ, bọn họ đều xem như đệ tử ký danh của Triệu Vũ Niên, tuy rằng không thể kế thừa y bát nhưng cũng có thể được Triệu Vũ Niên chỉ điểm.
Tô Tín đi tới cửa, nói với hai người:
“Làm phiền hai vị đi thông báo với Triệu Vũ Niên đại nhân một tiếng, cứ nói là Tô Tín xin gặp."
Hai người vái một cái, nói:
“Xin Tô đại nhân chờ một chút."
Nói rồi hai người đi vào trong đại điện, nhưng rất nhanh hai người đi ra, một người trong số đó sắc mặt có chút kỳ lạ chắp tay vái Tô Tín, nói:
“Tô đại nhân, Triệu Vũ Niên đại nhân bảo chúng ta nhắn lại một câu với ngài, đại nhân nói đã biết ý đồ đến của ngài, nhưng đại nhân không thể ra tay giúp ngài."
Nói xong câu đó, Tô Tín trực tiếp xoay người rời đi.
Khi Tô Tín đi ra Hoàng thất Cung phụng đường, vị diện thần lực lúc trước từng nhằm vào Tô Tín trong việc phong thưởng không biết từ chỗ nào đi ra, hắn nhìn bóng lưng của Tô Tín, lẩm bẩm:
"Tây Bắc vương Tô Tín? Là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tiếc rằng sinh không đúng thời.”
“Nếu ngươi sinh ở cuối thời Đại Tấn cũ thì nhất định cũng là nhân vật kiêu hùng, thậm chí cát cứ một phương tự lập làm vương cũng không phải không thể được, nhưng hiện tại Đại Chu sẽ không cho phép ngươi làm chuyện đó, cản đường của mọi người, đừng nói ngươi không phải Chân Vũ, cho dù ngươi đã thăng cấp Chân Vũ thì cũng chỉ có một kết cục buồn.”
Chương 1917 - Cầu viện(2)
Cầu viện(2)
Nói xong câu đó thì Công Tôn Độ bước đi hướng khác, nhưng thật ra nơi hắn đến giống hệt Tô Tín.
Lúc này Tô Tín rời khỏi Hoàng thất Cung phụng đường, biểu cảm âm trầm.
Quan hệ giữa Tô Tín và Triệu Vũ Niên không tệ, lẽ ra dù Triệu Vũ Niên muốn từ chối hắn cũng phải gặp mặt mới đúng.
Kết quả hiện tại Triệu Vũ Niên không chịu gặp mặt Tô Tín, còn nhờ người nhắn rằng đã biết chuyện, hiển nhiên là có người trước tiên đánh tiếng với Triệu Vũ Niên, không cho hắn ra tay.
Chuyện Thiếu Lâm Tự lần trước hoàn toàn là việc riêng của Tô Tín, cho nên không có đi tìm triều đình, đồng dạng triều đình Đại Chu cũng không ra tay.
Nhưng sự tình lần này, ngôn luận của Đại Hoan Hỉ La Hán rõ ràng đã liên quan đến toàn bộ Tây Bắc Đạo, kết quả triều đình vẫn không định nhúng tay vào, rõ rành rành là nhằm vào hắn.
Tô Tín cười nhạt một tiếng, trực tiếp xoay người đi Lục Phiến Môn.
Chờ sau khi Tô Tín đến Lục Phiến Môn, lập tức có võ giả của Lục Phiến Môn tự mình dẫn hắn đi gặp Thiết Chiến.
Bây giờ trên người Tô Tín còn treo danh tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, những bộ khoái của Lục Phiến Môn đương nhiên phải cung kính với hắn hơn một chút.
Nhìn thấy Tô Tín tiến đến, Thiết Chiến cười hỏi:
“Xem ra ngươi định đối phó Hoan Hỉ Miếu?"
Tô Tín gật đầu nói:
“Nếu Đại Hoan Hỉ La Hán đã hùng hổ tuyên bố mà ta không ứng đối, chẳng lẽ thật sự xách đầu người đi xin tội?”
Thiết Chiến nghe vậy không khỏi nhếch miệng cười cười nói:
“Vị cường giả cảnh giới Chân Vũ mới lên này hiển nhiên bế quan đến mụ đầu, mơ hồ không rõ, ta nghĩ sau khi hắn biết tư liệu của ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì đã làm ra quyết định này."
Lúc trước Thiết Chiến nghe được tin tức này cũng khá là bất ngờ, bởi vì biểu hiện của Đại Hoan Hỉ La Hán thật sự là hơi cuồng vọng, giống như xem Tô Tín là gà đất chó nhà.
Nhưng phải biết rằng hiện giờ trong tay của Tô Tín có hai tính mệnh của cường giả cảnh giới Chân Vũ, tuy nhờ vây công, nếu một đấu một thì chắc chắn Tô Tín không đánh lại cường giả cảnh giới Chân Vũ bình thường, nhưng vấn đề là hiện tại cường giả cảnh giới Chân Vũ tầm thường muốn giết Tô Tín cũng là không thể nào, hắn đánh không lại nhưng có thể chạy.
Huống hồ Đại Hoan Hỉ La Hán nói gì mà đồ sạch Tây Bắc và tất cả người bên cạnh Tô Tín, nghe buồn cười.
Hiện tại Tô Hinh Nhi ở Dịch Kiếm Môn, Đại Hoan Hỉ La Hán dám đi giết nàng, chẳng lẽ không sợ Mạnh Kinh Tiên một kiếm chém hắn? Vị kia là người dữ dằn nửa chân đã bước lên Thần Kiều.
Còn Tây Bắc Đạo nữa, hiện tại tuy Tây Bắc Đạo trên thực tế là địa bàn của Tô Tín, nhưng trên danh nghĩa cũng là địa vực của Đại Chu, những quân đội kia là người của Tiêu gia, nếu Đại Hoan Hỉ La Hán nhà ngươi thật sự dám ra tay với Tây Bắc Đạo thì đó là khiêu khích Đại Chu, bốn vị cường giả cảnh giới Chân Vũ của Đại Chu không phải ăn chay.
Có thể nói Đại Hoan Hỉ La Hán nếu như thật sự muốn giết Tô Tín báo thù, dù cho hắn âm thầm hành sự, trực tiếp nghìn dặm đánh bất ngờ đi tới Tây Bắc giết Tô Tín cũng xem như chuyện rất bình thường, nhưng hắn cố tình tuyên bố rêu rao như vậy, thậm chí khiến mọi người đều biết, điểm này làm Thiết Chiến hoang mang.
"Đúng rồi, lần này ngươi đến là muốn khiến đại ca ra tay giúp ngươi đối phó Đại Hoan Hỉ La Hán?"
Tô Tín lắc đầu nói:
“Ta tự nhiên có biện pháp đối phó với Đại Hoan Hỉ La Hán, chỉ muốn Thiết Ngạo đại nhân ra tay giúp ta nhìn theo dõi Sách Nam Triệt mà thôi, dù sao bọn họ đều là một mạch Mật tông, ta không biết cuối cùng Sách Nam Triệt có ra tay hay không.”
Với quan hệ của Tô Tín và Lục Phiến Môn, hắn muốn mời Thiết Ngạo ra tay ngược lại rất đơn giản, Thiết Chiến thậm chí không hỏi Tô Tín sẽ trả giá bằng cái gì, lập tức gật đầu nói: "Không có vấn đề, đại ca gần đây ở trong Lục Phiến Môn chỉ toàn tu luyện, lần này nếu như có thể đọ sức với Sách Nam Triệt thì ta nghĩ chắc hắn cũng sẽ rất vui."
Nhưng ngay lúc này, một âm thanh bỗng nhiên truyền đến:
“Thiết Chiến đại nhân, gần đây Tây Vực xuất hiện dị động, cho nên Thiết Ngạo đại nhân cũng không thể động, cần đóng giữ ở Thịnh Kinh thành để phòng bất trắc."
Công Tôn Độ chậm rãi đi vào, chắp tay hướng Thiết Chiến, cũng lộ biểu cảm nửa cười nửa không với Tô Tín.
Trông thấy Công Tôn Độ đến, Thiết Chiến xụ mặt xuống, hắn lạnh giọng nói: "Khi nào thì Hoàng thất Cung phụng đường có thể chỉ huy Lục Phiến Môn ta làm việc?"
Công Tôn Độ vội vàng nói: "Thiết Chiến đại nhân, tại hạ không hề có ý chỉ huy Lục Phiến Môn, ta chỉ là người truyền lời, nếu Thiết Chiến đại nhân có thắc mắc gì thì có thể vào cung nói với bệ hạ, nói với Thường Sơn vương.”
Công Tôn Độ nói rồi nửa cười nửa không nhìn thoáng qua Tô Tín:
"Tô đại nhân, có một số việc lẽ ra không nên để ta nói, nhưng tại hạ vẫn không kiềm được muốn nói một câu, thân là trọng thần triều đình, Tô đại nhân nên công tư rõ ràng, rõ ràng là chuyện của chính mình nhưng vận dụng lực lượng của triều đình, đây là đạo lý gì?”
“Huống hồ bản lĩnh gây sự của Tô đại nhân hơi mạnh thì phải? Thế lực võ lâm trên giang hồ đều sắp bị ngươi đắc tội hết. Tô đại nhân ngươi kẻ tài cao gan cũng lớn đương nhiên không sợ, nhưng nếu như bởi vậy liên lụy đến triều đình thì không tốt lắm.”
Chương 1918 - Ai cho ngươi dũng khí?(1)
Ai cho ngươi dũng khí?(1)
Tô Tín nhìn Công Tôn Độ, nét mặt dần lạnh, phát ra hơi lạnh lẽo khiến Công Tôn Độ rùng mình.
Công Tôn Độ chưa kịp nói cái gì, Tô Tín bỗng nhiên một tay, thoáng chốc vô số luồng kiếm khí bắn ra, trong không gian nhỏ hẹp, những kiếm khí này vô cùng sắc bén, cơ hồ chớp mắt xé rách chân khí hộ thể của Công Tôn Độ.
Khoảnh khắc Tô Tín ra tay, Công Tôn Độ ngây người, hắn không ngờ Tô Tín sẽ tấn công chính mình ở nơi này, vào lúc thế này.
Những lời vừa rồi của Công Tôn Độ thật ra không phải châm chọc Tô Tín, chỉ cảnh tỉnh hắn, Công Tôn Độ biết sau khi Tô Tín nghe xong sẽ tức giận, nhưng không ngờ Tô Tín ra tay luôn.
Phải biết rằng nơi này chính là Thịnh Kinh thành, hắn là Dương Thần cảnh của Hoàng thất Cung phụng, xem như võ giả cấp cao của Đại Chu, kết quả Tô Tín thế nhưng đánh hắn tại đây, Tô Tín bị điên hay sao?
Đương nhiên hiện tại Công Tôn Độ suy xét không phải Tô Tín điên hay không, mà là dưới kiếm khí khủng bố kia hắn nên giữ mạng như thế nào.
Tuy rằng Công Tôn Độ cũng là tồn tại Dương Thần cảnh, thậm chí vừa rồi hắn khinh khỉnh cảnh cáo Tô Tín, nhưng Công Tôn Độ tự biết sức mình, bàn về thực lực thì hắn vỗ ngựa cũng đuổi theo không kịp Tô Tín.
May mà Công Tôn Độ có kinh nghiệm chiến đấu khá phong phú, khoảnh khắc Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín chém nát chân khí hộ thể của Công Tôn Độ, hắn hai tay kết ấn, trong khoảnh khắc lôi đình nổ vang, miễn cưỡng chặn lại kiếm khí oanh kích.
Nhưng ngay lúc này, trong mắt Tô Tín bỗng bắn ra cảm giác lạnh băng dến cực độ, ánh mắt đó khiếp hồn người, trong khoảnh khắc Công Tôn Độ cảm giác chính mình như rơi vào hầm băng, giống như trái tim đều ngừng đập.
Kinh Mục Kiếp!
Đối phó võ giả thực lực yếu hơn mình, hơn nữa tâm chí cũng không quá mạnh thì Kinh Mục Kiếp có thể phát huy ra lực lượng quả thực vượt qua tưởng tượng.
Đợi đến Công Tôn Độ lúc khôi phục thần chí thì tay của Tô Tín đã đặt lên cổ hắn, kiếm khí nhập thể, trực tiếp phong tỏa tất cả kinh mạch trên người Công Tôn Độ, khiến hắn không thể sử dụng một ly sức lực.
Tay của Tô Tín càng bóp càng chặt, sắc mặt của Công Tôn Độ chớp mắt đỏ rực, cảm giác khó thở.
Bị phong tỏa tất cả chân khí, lúc này Công Tôn Độ không khác gì người thường, hắn muốn nói cái gì, nhưng đáng tiếc không thể thốt ra một chữ nào, hiện tại Công Tôn Độ chỉ có thể nhìn ánh mắt tràn ngập trào phúng và lạnh lẽo của Tô Tín, không chút chần chừ, hiện tại Tô Tín thật sự có lẽ sẽ giết hắn!
Khi Công Tôn Độ sắp sửa tuyệt vọng, Thiết Chiến thở dài một tiếng nói: "Được rồi Tô Tín, nơi này dù sao là Thịnh Kinh thành, ngươi giết hắn ngay trước mặt ta thì hai chúng ta đều khó mà ăn nói.
Nghe Thiết Chiến nói như vậy Tô Tín mới chịu thả lỏng tay bóp cổ Công Tôn Độ, khiến Công Tôn Độ thở hổn hển, thoáng chốc có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nhìn Công Tôn Độ, Tô Tín lạnh lùng nói:
“Con người quý ở chỗ tự biết sức mình, ta không biết là ai cho ngươi dũng khí khiến ngươi dám nói lời như thế ở trước mặt ta, khi ngươi thốt ra lời đó thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ chọc giận ta, còn hậu quả thì ngươi nên biết."
Tô Tín nói xong, sắc mặt của Công Tôn Độ trắng bệch, có lẽ mãi đến bây giờ hắn mới hiểu rõ địa vị và thân phận của Tô Tín.
Làm Tây Bắc vương có thể chém giết tồn tại cảnh giới Chân Vũ và hùng bá Tây Bắc, dù Công Tôn Độ là võ giả Dương Thần cảnh, Đại Chu Hoàng thất Cung phụng, nhưng ở trong mắt Tô Tín thì vẫn chỉ như con kiến, hắn muốn giết liền giết.
Còn hậu quả thì với tính cách của Tô Tín, hắn sẽ để ý tới hậu quả sao?
Chỉ bằng vào sát khí vừa rồi bộc phát từ Tô Tín, Công Tôn Độ không chút nghi ngờ nếu Thiết Chiến không mở miệng, Tô Tín sẽ bóp chết hắn ngay tại chỗ, lúc ấy hắn thậm chí không có cơ hội liều mạng.
Tô Tín xoay người nói với Thiết Chiến:
“Nếu có người không muốn Lục Phiến Môn ra tay thì ta sẽ không làm Thiết Ngạo đại nhân khó xử, chuyện này bản thân ta sẽ xử lý ổn thỏa."
Thiết Chiến thở dài một hơi, gật đầu.
Dù sao Lục Phiến Môn không phải Tô Tín, trực tiếp cát cứ một phương, có quyền tự chủ rất lớn. Lực lượng của Lục Phiến Môn hoàn toàn bám vào Đại Chu, giờ Công Tôn Độ đã thuật lại mệnh lệnh của hoàng đế thì Lục Phiến Môn không tiện trực tiếp làm trái.
Chờ sau khi Tô Tín rời đi, Thiết Chiến thản nhiên nói với Công Tôn Độ lòng còn sợ hãi:
“Trên giang hồ không có vài người dám nói năng kiểu đó với Tô Tín, đừng lấy kinh nghiệm đối xử với người khác của ngươi áp dụng lên Tô Tín, nếu không thì ngươi chết như thế nào đều không biết."
Mặt Công Tôn Độ đen thui, nhưng hắn không nói tiếng nào, trực tiếp xoay người rời đi.
Thiết Chiến lắc đầu, Đại Chu thành công vì Cơ Hạo Điển, thua cũng vì Cơ Hạo Điển.
Nếu không có Cơ Hạo Điển thì Đại Chu không thể nào từ một nước nhỏ Nam Man biến thành Đại Chu hùng bá Trung Nguyên như hiện tại.
Nhưng cũng vì năm xưa Cơ Hạo Điển làm càn, dẫn đến hiện tại Đại Chu tràn ngập tai họa ngầm.
Rời khỏi Thịnh Kinh thành, đáy mắt Tô Tín lóe tia sáng lạnh.
Nếu có vài người đã xé rách da mặt thì Tô Tín sẽ không khách khí với họ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận