Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2888 - Sức mạnh của bản thân

Sức mạnh của bản thân
Không phải sinh, không phải tử. Sức mạnh nằm trong phút giây sinh tử, Vô Tướng Giới chỉ thuộc về Tô Tín!
Đây là sức mạnh của một thế giới khác. Cho dù là khí vận lực cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến thế giới này chứ không thể ảnh hưởng đến thế giới khác được.
Tô Tín thi triển Vô Tướng Giới, Kim Long do khí vận kia biến thành nhanh chóng tan vỡ, nhà tù cũng hoàn toàn vỡ tan.
Thân hình Tô Tín hóa thành một thanh trường kiếm Liệt Diễm có thể chém thiên tuyệt địa, trong vô biên huyết khí bay lên không trung, đón một kiếm chém rồng của Nhân Hoàng!
Hai thức kiếm kỹ chí cường đụng vào nhau, trong nháy mắt, uy năng bộc phát ra có thể nói là kinh thế. Trong vòng mười mấy dặm quanh hai người, tất cả thành một cảnh hư vô!
Tô Tín dùng kiếm, Nhân Hoàng cũng dùng kiếm. Có điều lúc này, kiếm đạo của bọn họ thực sự đã đạt đến đỉnh cao. Kiếm kỹ xuất thủ đã đủ để hủy diệt thiên địa. Thậm chí đã không có binh khí nào có thể chịu đựng được uy năng cường đại trong kiếm đạo của bọn họ nữa.
Sau khi đụng nhau, đến khi uy năng hủy thiên diệt địa tản đi, sắc mặt Tô Tín tái nhợt. Đây là di chứng để lại sau khi hắn thiêu đốt tinh huyết, bộc phát ra uy năng chí cường.
Mà trên mặt Nhân Hoàng ở bên kia cũng mang vẻ kinh ngạc. Cái hắn kinh ngạc không phải kiếm đạo của Tô Tín mà là Vô Tướng Giới kia!
“Sức mạnh không thuộc về thế giới này mà ngươi cũng có thể ngưng luyện ra được, thật khiến ta khiếp sợ.”
Nhân Hoàng nhíu mày một cái. Điểm nằm ngoài dự liệu của Nhân Hoàng ở Tô Tín này cũng nhiều thật. Với Nhân Hoàng mà nói, hắn vẫn luôn cho rằng Tô Tín chẳng qua chỉ là một hậu bối. Mặc dù Tô Tín đi được đến bước này cũng đã đủ để chứng minh thực lực của Nhân Hoàng hắn. Nhưng kết quả hắn lại phát hiện Tô Tín này cũng còn không ít điểm khiến cho Nhân Hoàng hắn không ngờ được tới. Cảm giác khiến hắn không thể nắm giữ trong tay khiến cho hắn cảm giác được có chút không ổn.
Mang theo sắc mặt tái nhợt, Tô Tín lãnh đạm nói: “Điểm mà ta có thể khiến cho ngươi khiếp sợ e là không chỉ nhiều như thế!”
Dứt lời, thân hình Tô Tín thoắt cái đã ngay lập tức sáp nhập vào trong phương thiên địa này.
Sau khi Cửu Cực Quy Nhất, Tô Tín đã trở thành một phần của phương thiên địa này, đại diện cho việc có cùng một đẳng cấp tồn tại với quy tắc thiên địa, có thể tùy ý điều khiển thiên địa lực, như thế mới coi là Thông Thiên đích thực.
Tô Tín nhất niệm, trong nháy mắt, tất cả hỏa lực của phương thiên địa này đều điên cuồng ngưng tụ lại, giống như là Đại Nhật giáng lâm vậy.
Hơn nữa, trong nhiệt lực kinh người này, một Thần Điểu ba chân lâm không mà múa, Đại Nhật Chân Hỏa vô tận ngưng tụ, thiêu đốt hư không này, tịch diệt phương thế giới này!
Nhân tộc vì có ánh nắng chiếu sáng mang đến quang minh nên mới có thể sinh tồn trên đất này, cái này là diễn hóa sinh cơ lực.
Nhưng đồng thời, nếu như Đại Nhật chói lọi đến gầ, thì nó lại giống như phần thiên chử hải mang theo diệt thế oai. Đây là bộc lộ tử vong lực.
Tô Tín tu luyện nhiều võ đạo đến vậy nhưng nòng cốt của hắn vẫn là diễn hóa con đường sinh tử này.
Bây giờ, Đại Nhân Chân Hỏa đã bày con đường sinh tử này ra trước mắt Nhân Hoàng.
Đại Nhật Chân Hỏa vô biên ngưng tụ thành chín Mặt trời, cuối cùng, Thần Điểu ba chân hóa thành Mặt trời thứ mười.
Cùng với tinh huyết của Tô Tín đang thiêu đốt, sóng nhiệt vô biên tịch diệt cuốn đến!
Thập Nhật Hoành Không, hủy thiên diệt địa!
Đây là lần đầu tiên Tô Tín tiêu hao sức mạnh bản thân đến mức nghiêm trọng như vậy. Bên trong dùng tinh huyết thiêu đốt ra Đại Nhật Chân Hỏa, bộc phát sức mạnh tuyệt đối. Bên ngoài dùng thiên cơ lực câu động phe thiên địa này, đem tất cả hỏa lực ngưng tụ thành Đại Nhật Chân Hỏa vô cùng cường đại.
Cho đến giờ phút này, ánh mắt Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Tín mới trở nên vô cùng kiêng kỵ. Thập Nhật Hoành Không này bày ra một màn sinh tử xen lẫn trong không trung đã mang sức mạnh có thể uy hiếp được Nhân Hoàng hắn!
Nhìn mười hỏa cầu to lớn kia, Nhân Hoàng lẩm bẩm nói: “Biết rõ tất bại vì sao còn phải liều mạng như vậy chứ? Thật là cố chấp. Nhất định phải ép ta dùng đến thủ đoạn cuối cùng hay sao?”
Trước đó Nhân Hoàng còn nghĩ dễ dàng giải quyết được người có hệ thống Đại Phản Diện, sau đó chiếm đoạt hệt thống của đối phương, để hai bên hệ thống triệt tiêu lẫn nhau, sau đó Nhân Hoàng có thể bước đến đỉnh cao.
Nhưng ai nào ngờ Tô Tín này lại khó giải quyết đến thế. Liều mạng đã có thể có năng lực uy hiếp được Nhân Hoàng hắn!
Nhân Hoàng nhắm mắt lại, sau lưng hắn hiện lên một luồng kim mang. Trong Liệt Diễm thậm chí còn có một Hỏa Phượng gương cánh bay lượn trong thiên địa, cùng chiếu rọi với Cửu Long ngưng tụ từ khí vận thiên hạ, tỏ ra vô cùng thần dị.
Hơn nữa nhìn kỹ lại, hoa văn của Phượng Hoàng kia lại còn có từng tia máu mảnh khảnh ngưng tụ thành. Đây chính là Hỏa Phượng được Nhân Hoàng dùng khí huyết tự thân ngưng tụ thành!
Đời này ai cũng cho rằng Nhân Hoàng là anh hùng Nhân tộc. Nào ngờ, trong cơ thể Nhân Hoàng lại có huyết mạch Yêu tộc.
Sức mạnh của bản thân (2)
Hơn nữa, huyết mạch Yêu tộc trong cơ thể hắn mặc dù hỗn tạp, nhưng sau khi ngưng luyện lại bị hắn tìm được một tia khí tức huyết mạch Phượng Hoàng. Sau đó, hắn lại đổi lấy Phượng Huyết từ trong hệ thống cuối cùng diễn hóa ra được Hỏa Phượng lực này!
Thân phận Nhân Hoàng từ thời thượng cổ mang đến cho hắn không ít trở ngại và khổ nạn. Nhưng đồng thời cũng cho hắn bước đầu cao hơn người khác.
Thậm chí đến lúc cuối cùng đã không còn ai nhớ đến cái thân phận của Nhân Hoàng nữa. Hắn liền trở thành anh hùng Nhân tộc, dẫn Nhân tộc đánh giết Yêu tộc, thành lập được trật tự chỉ thuộc về Nhân tộc.
Cho nên, từ sau khi Nhân Hoàng bước vào đỉnh cao, Hỏa Phượng này cũng đã rất lâu chưa được hắn dùng đến. Cho đến bây giờ cùng giao thủ với Tô Tín hắn mới dùng hết là bài tẩy của mình, Long Phượng Hòa Minh!
Kim Long và Hỏa Phượng xen lẫn. Long Phượng lực gầm thét trong thiên địa. Cho dù có là tình cảnh kinh khủng như Thập Nhật Hoành Không thì cũng bị Long Phượng kia áp chế hoàn toàn. Mặt trời do mười Đại Nhân Chân Hỏa ngưng tụ thành vỡ vụn từng cái. Nhân Hoàng được bao phủ trong kim mang. Long Phượng lực hóa thành hai màu đỏ vàng đan xen vào nhau, trực tiếp khóa Tô Tín kẻ bị hao tổn khí huyết lại, giam cầm trong thiên địa này.
Sắc mặt của Nhân Hoàng cũng có chút tái nhợt. Long Phượng cũng xuất hiện ra cả. Cái này đã tiêu hao một phần khí huyết của hắn. Có điều, hắn đã chế trụ được Tô Tín. Tiêu hao của Tô Tín chắc chắn còn nghiêm trọng hơn cả hắn.
Nhưng vào lúc này, một luồng sức mạnh huyền ảo trong người Nhân Hoàng bị hắn cưỡng ép rút ra. Lúc rút ra, Nhân Hoàng giống như phải chịu đau đớn cực lớn. Cho dù với cảnh giới bây giờ, Nhân Hoàng cũng vẫn đầu đầy mồ hôi, trong mắt lộ ra vẻ đỏ thẫm.
Nhân Hoàng thở hổn hển nói: “Vốn ta muốn chém chết ngươi, thừa lúc hệ thống còn chưa tiêu tá, rút hệ thống trong người ngươi ra. Đáng tiếc, ngươi lại nhất định phải tốn sức phản kháng như vậy, khiến cho khí huyết của ta bị tổn thương, không thể chắc chắn sau khi ngươi chết còn có thể ngưng tụ thành công hệ thống. Cho nên đành vậy, ta cũng chỉ có thể thừa lúc ngươi còn sống mà động thủ.
Sức mạnh bị cưỡng ép rút ra, mùi vị biến thành một tên phế nhân cũng không hề dễ chịu. Đến khi đó ngươi sẽ hối hận. Hối hận vì sao không phối hợp với ta!
Hệ thống là quy tắc sức mạnh trong cơ thể. Ta dùng mấy trăm năm mới nghiên cứu được làm sao mới có thể tạm thời lấy nó ra ngoài cơ thể. Với sức mạnh của ngưi, đoán chừng đến giờ vẫn chưa thể nhận ra được sự tồn tại của hệ thống nhỉ? Yên tâm đi, đợi một lát nữa ngươi sẽ thấy thôi.
Sau khi hai quy tắc dung hợp, ắt sẽ nảy sinh mâu thuẫn mà triệt tiêu.
Chỉ có điều, cái bị triệu tiêu chẳng qua là quy tắc chứ không phải sức mạnh của hệ thống. Đến lúc đó, nhiệm vụ trong hệ thống biến mất, nhưng sức mạnh mà hệ thống cho ta và ngươi vẫn sẽ tồn tại!
Khi đó, ta quả thực muốn xem thử một chút, rốt cuộc ngươi đã lấy được cái công pháp cường đại gì từ hệ thống nhân vật Đại Phản Diện!”
Ở bên kia, Tô Tín bị Nhân Hoàng giam cầm còn đang muốn thiêu đốt Nguyên Thần lực một lần nữa đánh với Nhân Hoàng một trận. Có điều sau khi nghe được lời Nhân Hoàng nói, trong mắt hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không giãy dụa nữa.
Hai tay Nhân Hoàng kết ấn. Nhất thời. Tô Tín cảm giác trong cơ thể mình hệt như có thứ gì đó bị lôi ra ngoài một nửa. Cái này khiến cho hắn cảm nhận được cơn đau cự kỳ. Có điều, không kịch liệt như Nhân Hoàng.
Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra vẻ hưng phấn. Hệ thống trong cơ thể hắn và hệ thống trong cơ thể Tô Tín bị Nhân Hoàng hắn từ từ kéo ra, ngưng tụ ở giữa không trung.
Mặc dù bởi hệ thống bị rút ra, sức mạnh trong cơ thể hắn cũng theo đó bị chia tách. Có điều, đến khi hai hệ thống dung hợp, triệt tiêu nhau, không có sự uy hiếp từ hệ thống, thì sức mạnh của hắn vẫn sẽ là của hắn. Thậm chí, sức mạnh của Tô Tín cũng là của Nhân Hoàng hắn.
Dĩ nhiên, cái hắn có thể có được chẳng qua chỉ là sức mạnh Tô Tín dựa vào hệ thống mà có chứ không phải là sức mạnh hắn tu luyện được.
Hệ thống là một quy tắc có trình tự nghiêm cẩn. Lúc này, hai quy tắc bất đồng hòa làm một thể, một đen một trắng, triệt têu lẫn nhau giữa không trung. Tuy nhiên, vào lúc này, trong mắt Tô Tín bỗng nhiên lộ ra một tia thần mang. Quanh thân hắn bốc cháy huyết sắc cùng hỏa diễm kim sắc. Đó là sức mạnh tạo thành từ việc thiêu đốt khí huyết cùng thiêu đốt Nguyên Thần.
Trong nháy mắt này, Vô Tướng Giới ngưng tụ ra sức mạnh bản thân Tô Tín, hóa thành một thanh kiếm vô hình được Tô Tín cầm trong tay, huơ kiếm chém tới, xiềng xích do Long Phượng lực ngưng tụ thành ầm ầm vỡ vụn!
Một kiếm tấn công tới, dường như thế giới này đều bị chia nhỏ thành hai nửa. Một nửa là Tiên Vực còn một nửa là bản thân Tô Tín!
Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra vẻ kinh hãi, quát lên: “Không thể nào! Hệ thống lực đều đã bị ta rút ra ngoài, sao ngươi lại còn sức mạnh chứ!”
Đại kết cục
Một kiếm Tô Tín giáng xuống, Kim Long kêu rên, Hỏa Phượng thét gào. Cả hai đều vỡ vụn. Nhân Hoàng nôn ra một ngụm máu tươi. Mặc dù thân hình đứng lặng tại chỗ, nhưng sắc mặc đã trắng bệch như tờ giấy.
Trước đó, hắn dùng sức mạnh để nghiền ép Tô Tín, nhưng bây giờ, vì nguyên nhân là hệ thống, một phần sức mạnh thuộc về hệ thống của Nhân Hoàng hắn đã bị tách đi phân nửa. Việc này đã đảo ngược thành Tô Tín áp chế Nhân Hoàng hắn.
“Không có gì là không thể. Ta nói rồi. Đường ta đi từ đầu đã không giống ngươi rồi!”
Không phải sức mạnh của mình thì từ đầu chí cuối cũng không thuộc về mình. Ban đầu, cũng là vì một câu nói này của Thích Đạo Huyền mà Tô Tín liền quyết định mạo hiểm cầu thắng, phế bỏ võ công của mình để tu luyện lại lần nữa.
Bây giờ tách ly khỏi hệ thống, Tô Tín trên căn bản không có gì tổn thất. Nhưng Nhân Hoàng thì khác. Mặc dù hắn cũng có một phần sức mạnh là tự thân tu luyện ra được, cũng ví như Cửu Long khí vận và Hỏa Phượng lực kia. Tuy nhiên, phần lớn sức mạnh bên trong là thuộc về hệ thống. Bây giờ bị phân tách ra ngoài, sức mạnh của hắn liền ngay lập tức giảm xuống còn hơn nửa.
Mấu chốt trong này, Nhân Hoàng cũng không biết, nhưng Tô Tín hắn biết, chuyện đã không còn năm trong sự kiểm soát nữa.
Cho nên, trong nháy mắt này, Nhân Hoàng hai tay kết ấn, muốn lấy hệ thống lực của hắn về.
Nhưng lúc này, hai hệ thống đang dung hợp triệt tiêu, bạo phát ra thần mang chói mắt. Trong lúc nhất thời, Nhân Hoàng cũng không cách nào thu hồi lại được.
Mà lúc này, Tô Tín cũng cầm kiếm chém đến. Kiếm khai thiên địa, đây là sức mạnh chỉ thuộc về riêng Tô Tín, là chỉ thuộc về kiếm đạo của hắn!
Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra vẻ nghiêm trọng, chuyện đến nước này thật sự đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Nếu hắn có thể ngăn cản được Tô Tín, đến khi hai hệ thống dung hợp thành công, lấy lại được sức mạnh của hắn thì hắn sẽ thắng. Bằng không, tính toán vạn năm, chuẩn bị vạn năm đều biến thành vô dụng!
Đối mặt với một kiếm chí cường của Tô Tín, sau lưng Nhân Hoàng ngưng tụ ra một Long ảnh mơ hồ.
Nhân Hoàng đưa tay nắm chặt. Long ảnh kia hóa kiếm, bị Nhân Hoàng nắm trong tay, đó chính là một kiếm do khí vận Nhân tộc thượng cổ ngưng tụ thành. So với Nhân Hoàng cắm vào trên ẩn long mạch, đây mới thực sự là Nhân Hoàng Kiếm!
Huơ kiếm chém ra, lúc này, trên người Nhân Hoàng cũng bạo phát ra vô biên huyết khí cùng kim mang Nguyên Thần.
Một kiếm này của hắn chém ra, chém ra là tự thân, cũng là sức mạnh của một thời đại. Đó là thời đại chỉ thuộc về Khương Hồng Vũ hắn!
So sánh với một kiếm khoáng đạt cuồn cuộn này, một kiếm do Vô Tướng Giới của Tô Tín hóa thành bỗng nhiên trông có vẻ thông thường hơn nhiều.
Từ trước tới giờ, Tô Tín chỉ dựa vào bản thân hắn chứ không phải là một thời đại.
Nhân Hoàng ngưng tụ khí vận của cả một thời đại, thật ra thì Tô Tín cũng có thể. Nhưng hắn không cần. Bởi chỉ cần dùng sức mạnh của hắn đã có thể hùng bá thiên hạ, lấy sức một mình đối kháng cả một thời đại!
Kiếm quang đụng nhau. Trong nháy mắt, toàn bộ thời gian ở Tiên Vực đều giống như bị ngưng đọng.
Lấy hai người làm trung tâm, không gian đã hoàn toàn sụp đổ, lộ ra hư không vô tận. Giống như thể có người móc bỏ một khối trung tâm ở Tiên Vưc này vậy.
Thân hình của Tô Tín và Nhân Hoàng hiện lên, vặn vẹo ở giữa hư không. Hai người vẫn mang hình dáng xuất thủ như trước, không nhìn ra được là ai thắng ai thua.
Có điều, vào lúc này, hai hệ thống ở giữa không trung đã hoàn toàn dung hợp vào với nhau, biến thành một chùm sáng đen trắng xen lẫn nhau.
Chỉ có điều, cái kỳ lạ là chùm sáng đó không bị Nhân Hoàng thu vào trong cơ thể. Thậm chí, Nhân Hoàng cũng chẳng có hành động gì. Chùm sáng cuối cùng lại rung động, dung nhập vào trong cơ thể Tô Tín.
Trong nháy mắt này, Tô Tín nhất thời cảm giác được sức mạnh của hắn đang điên cuồng tăng trưởng. Trong trí nhớ lại hiện ra không ít công pháp thuộc về Chính đạo. Nhưng lúc này, Tô Tín kêu gọi hệ thống, song hắn cũng không vào được không gian hệ thống, cái thuộc vệ quy tắc hệ thống đã hoàn toàn tiêu tán!
Đối diện Tô Tín, Nhân Hoàng không mở miệng nhưng giọng nói lại truyền đến rõ ràng.
“Tính toán và chuẩn bị cả vạn năm, không ngờ cuối cùng ta vẫn thất bại. Ta đoán được ngươi làm gì. Phá bỏ tất cả võ công của hệ thống rồi tu luyện lại. Năm đó ta không có nghị lực như thế, cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Một bước sai, từng bước sai. Từ lúc đầu ta bói ra được sự tồn tại của ngươi, kể từ lúc đó, lúc bắt đầu chuẩn bị, ta đã thua.
Ta muốn thoát khỏi sự khống chế của hệ thống nhưng đến sau cùng, lại phải lợi dụng sức mạnh hệ thống của người khác mới có thể thoát khỏi loại khống chế này. Nêu từ lúc mới bắt đầu ta đã đi lầm đường rồi.”
Cơ thể của Nhân Hoàng giống như mảnh vụn bắt đầu phiêu tán từ thấp đến cao. Sau một kiếm kia, Nhân Hoàng đã chết. Cái lưu lại bây giờ chẳng qua là chấp niệm của Nhân Hoàng mà thôi.
Có điều, đến lúc cuối cùng Nhân Hoàng hoàn toàn tiêu tán, hắn lại điên cuồng cười một tiếng: “Ta thua. Chẳng qua là ta thua vì Tô Tín ngươi chứ không thua vì hệ thống này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận