Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1768 - Triệu Vô Diệt

Triệu Vô Diệt
Phải biết rằng, bên trong hoàng tộc Đại Tấn trước đây, bàn về xuất thân cao thì căn bản không ai có thể so sánh với hắn, thậm chí Lý thái hậu và những hoàng tử kia khác đều không thể, bởi vì ngôi vị hoàng đế này lúc đầu nên là của hắn.
Chính vì có sự ủng hộ của Triệu Vô Diệt mới có thể khiến cho những hoàng tộc Đại Tấn khác lần lượt cúi đầu, nguyện ý nghe một nữ nhân như Lý thái hậu chỉ huy.
Còn có Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang cũng vì Triệu Vô Diệt nên mới lựa chọn liều mạng bảo hộ đám người Lý thái hậu thành lập Đông Tấn.
Triệu Sầm Giang trung thành và tận tâm với Đại Tấn, nhưng hắn chỉ trung tâm cho mạch chính thống của Triệu thị Đại Tấn, chứ không phải một người ngoài như Lý thái hậu.
Chính vì việc này quá mức kỳ quặc, cho nên bên ngoài mới truyền bá tin tức quan hệ bất chính này, tất cả mọi người tin tưởng là do hoàng tẩu xinh đẹp Lý thái hậu này hiến thân cho Triệu Vô Diệt, lúc này mới đổi lấy sự giúp đỡ của Triệu Vô Diệt.
Đương nhiên mọi người chỉ âm thầm lan truyền chuyện này, không dám làm quá mức.
Dù sao thì, tuy những năm gần đây Lý thái hậu bỏ mặc chính sự, nhưng cũng không phải dễ trêu.
Tuy Triệu Vô Diệt quanh năm ẩn tu, nhưng hắn vẫn là cường giả cảnh giới Dương Thần đỉnh, cũng là nhân vật lãnh tụ của hoàng tộc Đông Tấn.
Bên ngoài đang đánh sống đánh chết, trong hoàng cung Đông Tấn lại là một mảnh tường hòa an bình.
Nhưng lúc này, một lão thái giám vẻ mặt lạnh lẽo bỗng nhiên vội vã chạy vào, hắn khoát tay ngăn lại, những ca cơ đào kép này đều hốt hoảng bị đuổi ra ngoài.
Lão thái giám cung kính đi tới trước màn che của Lý thái hậu, nói:
"Thái hậu, người của Kim Trướng Hãn Quốc đã truyền đến tin tức, bọn họ sắp ra tay, kêu bên chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, nhưng muốn đánh tan phòng tuyến của Đại Chu thì vẫn phải dựa vào Vũ Thành Vương ra mặt mới được, tuy nhiên Vũ Thành Vương chỉ nghe vị kia."
Lý thái hậu nhướng chân mày xinh đẹp, mắt phượng quyến rũ hiện tại thế mà lóe lên một tia sáng lạnh.
"Toàn Hải, thời gian ngươi theo bổn cung không ngắn, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Những việc này cần ngươi quản sao?"
Lão thái giám Toàn Hải thoáng chốc bị dọa run cầm cập, lập tức quỳ xuống đất, tự tát mình hai cái thật mạnh, nói:
"Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!"
Làm người cũ hầu hạ cho Lý thái hậu mấy chục năm, hắn biết sự khủng bố của nữ nhân trước mắt này, đây chính là người dữ dằn có thể xuống tay cả tử tự ruột thịt của mình!
Lý thái hậu lạnh lùng nói:
"Ngươi và ta làm chủ tớ nhiều năm như vậy, bổn cung cũng không muốn nói nhiều, hiện giờ bổn cung còn chưa chết, ngươi đã không kịp đợi muốn đi lấy lòng người khác rồi sao?"
Toàn Hải sợ đến mức không dám nói lời nào, chỉ có thể tự tát mình từng bạt tay, thẳng đến khi khóe miệng hắn chảy máu, lúc này Lý thái hậu mới hừ lạnh một tiếng, nói:
"Được rồi, đứng lên đi, nhớ cho kỹ, đừng quản thứ không nên quản, đừng nói thứ không nên nói, ngươi muốn tìm những người đó xum xoe, đợi bổn cung chết rồi thì ngươi có thể tùy ý nịnh hót. Nhưng chỉ cần bổn cung còn sống, Đông Tấn này vẫn do bổn cung định đoạt!"
Toàn Hải liên tục gật đầu, không dám bất kính nửa phần, hắn biết nữ nhân trước mắt này đã từng bá khí cỡ nào.
Bình thường, nữ tử mạnh vì chồng, dù là hoàng hậu cũng như thế, trượng phu của Lý thái hậu đã chết, nhi tử của nàng kế vị, nàng nên tự xưng là 'ai gia' mới đúng, nhưng đối với Lý thái hậu, bản thân nàng chính là người sáng lập Đông Tấn này, dựa vào cái gì so sánh với phế vật ngày xưa làm hại Đại Tấn sụp đổ? Cho nên, tới bây giờ nàng đều tự xưng là bổn cung, dù sao nội bộ Đông Tấn cũng chẳng có ai dám nói nhảm nửa câu.
Sau khi đuổi Toàn Hải đi, Lý thái hậu trực tiếp bước thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội điện hoàng cung.
Đây là nơi hoàng tộc Đông Tấn tiềm tu, đương nhiên chỉ những nhân tài không muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế, chuyên tâm võ đạo tiềm tu ở nơi này.
Bên trong cung điện đen nhánh, một nam tử trung niên mặc hoa phục màu đen, mặt trên thêu long văn, khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc, dường như mãi mãi không nở nụ cười đang giảng giải võ đạo cho đám đệ tử hoàng tộc trẻ tuổi ở phía dưới.
Người này chính là Ngụy Vương Triệu Vô Diệt của Đông Tấn.
Thanh uy của hắn lớn nhất trong hoàng tộc Đông Tấn, lớn còn hơn Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang cảnh giới Chân Vũ.
Thậm chí có người nói, nếu trước đây người kế thừa ngôi vị hoàng đế Đại Tấn là Triệu Vô Diệt, Đại Tấn chắc chắn sẽ không bị huỷ diệt.
Đương nhiên bây giờ cũng đã muộn, từ sau khi Đông Tấn thành lập thì Triệu Vô Diệt rất ít đặt chân vào giang hồ, cho nên một số võ giả Đại Chu thậm chí không biết Đông Tấn còn có nhân vật như thế, chỉ có một số võ giả Đông Tấn mới có thể ảo tưởng nếu trước đây Triệu Vô Diệt đảm đương vị trí hoàng đế này thì sẽ như thế nào.
Lý thái hậu đi vào trong điện, các đệ tử hoàng tộc trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong mắt có chút bất mãn, có chút xem thường, nói chung không hề tôn kính nàng.
Trước đây bởi vì có Triệu Vô Diệt hỗ trợ Lý thái hậu, hoàng tộc Đông Tấn vẫn rất kính trọng nàng.
Dù sao nàng dùng thân phận nữ nhân chịu đựng cục diện loạn lạc của Đông Tấn, không hề dễ dàng.
Chương 1769 - Triệu Vô Diệt (2)
Triệu Vô Diệt (2)
Nhưng sau này, khi Đông Tấn ổn định lại, nàng sống chết chiếm vị trí này không buông tay, thậm chí nhi tử và tôn tử của nàng căn bản không nắm giữ được quyền lực, điều này khiến cho những hoàng tộc Đông Tấn kia có chút bất mãn.
Nhưng vì Triệu Vô Diệt không nói gì, vẫn biểu thị ủng hộ nàng, cho nên hiện tại chỉ có một phần nhỏ hoàng tộc Đông Tấn công khai bày tỏ phản đối nàng, nhưng phần lớn người không có lên tiếng.
Triệu Vô Diệt thản nhiên nói:
"Đều ra ngoài trước đi."
Toàn bộ võ giả hoàng tộc đi ra ngoài, lúc này bọn họ cũng có chút bất mãn với Triệu Vô Diệt, nhưng vì ngại thực lực và thân phận của Triệu Vô Diệt nên bọn họ cũng không nói nhiều.
Dù sao Lý thái hậu cũng là tẩu tử của Triệu Vô Diệt, cộng thêm bên ngoài có nhiều tin tức quan hệ bất chính truyền bá lung tung như vậy, kết quả hai người các ngươi lại sống chung một phòng, như vậy có hơi không ổn?
Nhưng hiện giờ, dù là Lý thái hậu hay là Triệu Vô Diệt đều không hề để ý đến việc này.
Nhìn nhau một lát, lúc này Lý thái hậu mới lên tiếng:
"Bên Kim Trướng Hãn Quốc đã truyền đến tin tức, bọn họ đã quyết định ra tay, chỉ cần chúng ta đánh vỡ phòng tuyến của Đại Chu ở biên giới Đông Tấn, bọn họ có thể tiến quân thần tốc, bước vào Trung Nguyên, sau đó bọn họ chỉ cần Bắc Nguyên Đạo và mấy đạo gần Kim Trướng Hãn Quốc, Trung Nguyên này sẽ giao chúng ta thống trị."
Triệu Vô Diệt cau mày nói:
"Ngươi vẫn đáp ứng người của Kim Trướng Hãn Quốc? Tội gì phải thế, ngươi đây là đang đùa với lửa, tuy Kim Trướng Hãn Quốc chuẩn bị đầy đủ, nhưng dù là Ngạc Nhĩ Đa hay là Mạc Qua cũng không nắm chắc nửa phần."
"Kim Trướng Hãn Quốc dám chơi dám chịu, thảo nguyên Bắc Cương có đầy đủ nơi cho bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng Đông Tấn chúng ta có cái gì? Một khi Kim Trướng Hãn Quốc thất bại, Đông Tấn chỉ có thể chịu đựng nhiều áp lực hơn từ Đại Chu, thậm chí có khả năng lại mở đầu chiến tranh!"
Lý thái hậu cười lạnh nói:
"Đùa với lửa? Bổn cung đúng là đang đùa với lửa!"
"Những năm gần đây lại có người không an phận, nếu không phải bổn cung làm nên thành tựu, chỉ sợ bọn họ sẽ còn tiếp tục làm loạn."
"Vậy cũng tốt, lần này bổn cung sẽ cho bọn họ một cơ hội, có thể sống sót trong trận đại chiến giữa Đại Chu và Đông Tấn lần này, mới có tư cách khiêu khích quyền uy của bổn cung!
"Đương nhiên, nếu lần này bổn cung thắng, vì Đông Tấn mở mang bờ cõi, ai còn có tư cách sủa bậy ở trước mặt bổn cung?"
Triệu Vô Diệt hơi nhắm mắt, thở dài một hơi, sau đó nói:
"Mấy năm gần đây, những thứ ngươi lấy được còn chưa đủ sao?"
"Ngươi đã nắm giữ ngôi vị hoàng đế này mấy chục năm, nhi tử của ngươi, tôn tử của ngươi đều muốn nó, lẽ nào ngươi không thể đưa cho bọn họ?"
Lý thái hậu mặt không chút thay đổi nói:
"Nếu không có bổn cung thì cũng sẽ không có Đông Tấn như bây giờ, bổn cung chưa chết, ai cũng không thể lấy được vị trí này, bổn cung chết rồi, kẻ nào muốn đoạt thì bổn cung cũng sẽ không xen vào."
Triệu Vô Diệt sâu thẳm nhìn nàng, thở dài nói:
"Tiểu Uyển, ngươi thay đổi rồi."
Nguyên danh của Lý thái hậu là Lý Tiểu Uyển, nhưng đã không còn ai biết đến cái tên này, dù là trưởng bối của Lý gia bây giờ cũng không gọi nàng bằng cái tên này.
Lý thái hậu nghe Triệu Vô Diệt gọi tên mình, ánh mắt nàng lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng khi nghe được ba chữ 'ngươi thay đổi' này thì ánh mắt của nàng trở nên vô cùng sắc bén.
"Ta thay đổi? Ta thay đổi là bởi vì ai? Triệu Vô Diệt, trong thiên hạ ai cũng có tư cách nói lời này, nhưng chỉ có ngươi là không có tư cách này!"
Sắc mặt Lý thái hậu lạnh lùng, nàng nói:
"Ngươi vì nữ nhân kia làm bao nhiêu chuyện? Ngươi đã vì ta làm cái gì chưa?"
"Nữ nhân kia chết rồi, ngươi để Đông Tấn loạn thành một đống không thèm quan tâm, chôn cất nàng ở Đông Hải, vì nàng túc trực bên linh cữu."
"Thiên phú của nhi tử của nữ nhân kia không tốt, ngươi vì hắn mà tìm đủ mọi cách tìm kiếm Thiên Đạo Thạch, cải thiện thiên phú của hắn, khiến cho hắn thăng cấp lên Tiên Thiên."
"Ngươi vì nàng mà làm nhiều việc như vậy, nhưng còn ta thì sao?"
Lý thái hậu sắc mặt điên cuồng gào thét, quên cả việc tự xưng bổn cung, có thể vào lúc này nàng đã không phải là Lý thái hậu, mà là Lý Tiểu Uyển.
Triệu Vô Diệt nhắm mắt lại, không tranh cãi cái gì, hắn chỉ trầm giọng nói:
"Ta sẽ để hoàng thúc ra tay, nhưng hoàng thúc sẽ chỉ ra tay một lần, chỉ cần phá vỡ phòng tuyến của Đại Chu thì hắn sẽ lập tức thu tay lại, hoàng tộc Đông Tấn cũng sẽ không ra tay."
"Trận chiến này khó đoán thắng bại, Đông Tấn sẽ không vì một lời cam kết của Kim Trướng Hãn Quốc liền đặt cược tất cả lực lượng."
Nghe Triệu Vô Diệt đáp ứng, Lý thái hậu trầm mặc giây lát, lúc này mới gật đầu nói:
"Ta biết, ta sẽ không làm ra chuyện đánh trận đầu vì Kim Trướng Hãn Quốc, lần này chỉ cần quân đội ra mặt là đủ rồi."
Nói xong câu đó, hai bên đều không nói tiếng nào, lúc Lý thái hậu chuẩn bị rời đi thì Triệu Vô Diệt chợt hỏi:
"Là ngươi phái người ám sát Triệu Nguyên Điển?"
Đông Tấn khi xưa đều lưu truyền sau khi Triệu Nguyên Hỉ chết, Lý thái hậu chuẩn bị khiến cho đệ đệ của hắn là Triệu Nguyên Điển kế vị, cho nên điều này cũng đưa tới cuộc tranh đấu giữa Triệu Nguyên Điển và đám tử tự của Triệu Nguyên Hỉ.
Chương 1770 - Đông Tấn ra tay
Đông Tấn ra tay
Nhưng sau đó Triệu Nguyên Điển bị ám sát trước đám đông, khi đó Tô Tín cũng ở, tất nhiên thấy được cảnh tượng này.
Tuy trước đây Triệu Nguyên Điển chết trong tay Diễn Na La, cường giả trong Nhân bảng được hắn mời tới làm môn khách, nhưng thích khách kia cũng rất ghê gớm.
Thế nên, ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng thích khách là do đám tử tự của Triệu Nguyên Hỉ phái tới, nhưng dựa theo tính cách của Lý thái hậu, nàng chắc hẳn sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho Triệu Nguyên Điển, vậy thì ngẫm nghĩ lại, tất cả điều này phải chăng đều là âm mưu, thật ra thích khách kia là do Lý thái hậu phái tới, lý do là muốn đẩy tội này cho đám nhi tử của Triệu Nguyên Hỉ sau khi Triệu Nguyên Điển bị ám sát, khiến cho những kẻ mơ ước ngôi vị hoàng đế này càng loạn hơn.
Lý thái hậu ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
"Dù bổn cung không có nhân tính cũng sẽ không phái người đi giết nhi tử của chính mình, bổn cung đã điều tra ra người phía sau màn, đồng thời đã xử lý xong."
Sau khi nói xong, Lý thái hậu trực tiếp rời đi, Triệu Vô Diệt thì khẽ thở dài, hắn không muốn Lý thái hậu biến thành người mà hắn cảm thấy xa lạ.
Lúc này, một lão giả không biết từ khi nào xuất hiện trong đại điện, im hơi lặng tiếng ở phía sau Triệu Vô Diệt, giống như đột nhiên xuất hiện.
Lão giả mặt mày ôn hòa, nhìn trông rất hiền lành, nhưng hắn mặc kim long mãng bào, nhìn qua hết sức uy nghiêm.
"Hoàng thúc, ngươi đã đến."
Triệu Vô Diệt không có quay lại, nhưng hắn biết người tới là ai.
Lão giả này chính là nhân vật cảnh giới Chân Vũ duy nhất hiện giờ của Đông Tấn, Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang.
Ngày xưa lúc Đại Tấn cường thịnh trấn áp thiên hạ, số lượng cảnh giới Chân Vũ tuyệt đối không ít hơn Đại Chu bây giờ, nhưng những người đó hoặc là chết trận, hoặc là nản lòng rời đi, còn có người giống như Triệu Võ Niên, rõ ràng mang huyết mạch của Hoàng Thất Đại Tấn, kết quả lại thành chủ của Hoàng Thất Cung Phụng Đường.
Đến khi Đại Tấn hoàn toàn sụp đổ, chỉ có một mình hắn là vẫn giữ lòng trung thành với Đại Tấn.
Triệu Sầm Giang xuất hiện ở phía sau Triệu Vô Diệt, hắn nhìn Triệu Vô Diệt, thở dài nói:
"Ta đã nghe qua sự tình năm đó của đám tiểu bối các ngươi, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, ngươi cũng không cần phải cố chấp như thế."
Triệu Vô Diệt mặt không đổi sắc gật đầu nói:
"Ta biết, nhưng không phải muốn là có thể dễ dàng dứt bỏ mây khói trần thế, dù là Huyền Trần Tử của Thái Nhất Đạo Môn cũng không làm được thái thượng vong tình chân chính."
Triệu Sầm Giang cười cười, Lục Địa Thần Tiên của cảnh giới Chân Vũ cho người cảm giác cường đại, thần bí, cao không thể chạm tới, đối với một ít võ giả cấp thấp thì đó thật sự là thần tiên, là tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng Triệu Sầm Giang cười rộ lên trông rất ôn hòa, nếu hắn cởi ra kim long mãng bào, người khác thậm chí sẽ nghĩ hắn chỉ là trưởng bối của một gia đình bình thường.
"Nói vậy cũng đúng, chỉ cần là con người thì đều không làm được thái thượng vong tình. Ta đã nghe chuyện vừa rồi, đến lúc đó ta sẽ ra tay, bên Đại Chu không có phái cường giả cảnh giới Chân Vũ trấn thủ, chỉ có đám võ giả tiểu bối Hạng Sở Cuồng, có thể giải quyết được."
Nhìn Triệu Vô Diệt, Triệu Sầm Giang lắc đầu nói:
"Vô Diệt, hiện tại ngươi là người có thiên phú tốt nhất trong hoàng tộc Triệu thị, dù đặt ở trong giang hồ thì ngươi cũng có thể sánh vai với những thế hệ kinh tài tuyệt diễm kia, ta có thể cảm nhận được ngươi đã lần mò tới ngưỡng cửa của cảnh giới Chân Vũ, vì sao ngươi không bước ra một bước nữa?"
"Ta đã già rồi, nếu không phải Đại Chu sợ ta cá chết lưới rách liều mạng với bọn họ, ước chừng Đại Chu sớm đã phái đại quân huỷ diệt Đông Tấn."
"Cho nên, Đông Tấn tiếp theo chỉ có thể giao cho ngươi, tốt nhất trước khi ta chết ngươi có thể bước ra bước cuối cùng này."
Triệu Vô Diệt lắc đầu nói:
"Cảnh giới Chân Vũ không phải là điểm cuối cùng, ta từng thấy ở Tàng Kinh Các Đại Tấn có bản chép tay cùng luận đạo của mấy vị Chân Vũ Đại Tấn ngày xưa."
"Ngưng pháp tướng, đạp thần kiều, mới có thể nhìn lên đỉnh phong."
"Trong giang hồ hiện nay, phần lớn cường giả cảnh giới Chân Vũ sau khi ngưng tụ pháp tướng liền dừng bước không tiến lên, bọn họ muốn đạp qua thần kiều, nhưng lại không biết đặt chân từ đâu, nói gì đến việc nhìn lên đỉnh phong cuối cùng của cảnh giới Chân Vũ?"
"Lý Bá Dương của Tạo Hóa Đạo Môn đã đạp trên thần kiều, tuy Huyền Khổ của Thiếu Lâm Tự không hoàn toàn bước trên thần kiều, nhưng đã bước qua một chân."
"Trên giang hồ, không ít người muốn bước lên cảnh giới này, cho dù thành tựu Lục Địa Thần Tiên cũng không ai cam nguyện đứng ở dưới nhìn lên người khác."
"Ta chỉ muốn truy cầu đường đạo hoàn mỹ nhất, trong khi ngưng tụ pháp tướng liền có thể thấy được con đường đi thông thần kiều."
Triệu Sầm Giang lắc đầu nói:
"Nhưng ngươi cũng biết chuyện này khó khăn biết bao? Ta già rồi, đã không còn hùng tâm tráng chí, không muốn lại đi liều mạng."
"Ngoài ra, cho dù bước lên thần kiều thì sao? Trong lịch sử có mấy người có thể vượt qua thần kiều, đứng trên đỉnh cao?"
"Hạo Thiên Thượng Đế của Thiên Đình, Phong Đô Đại Đế của Địa Phủ, thủy tổ ma đạo Đại Thiên Ma Tôn, Đạo Tổ của Đạo Môn, Phật Đà của Phật Môn, chúng ta đều biết những người này, còn những người chúng ta không biết, hai tay có thể đếm hết."
Chương 1771 - Đông Tấn ra tay (2)
Đông Tấn ra tay (2)
"Muốn đứng trên đỉnh cao như bọn họ nào có dễ dàng? Huống chi Nhân Hoàng ngày xưa còn đi xa hơn cả bọn họ."
Triệu Vô Diệt trầm giọng nói:
"Phật Đà Đạo Tổ cũng là người, ngày xưa bọn họ có thể đứng ở đỉnh phong, võ giả bây giờ chưa chắc không làm được."
Triệu Sầm Giang nhìn Triệu Vô Diệt rồi lắc đầu, hắn biết nếu đối phương có thể buông loại ý tưởng không thiết thực này, vậy hiện tại đối phương thậm chí đã có thể bước vào Chân Vũ như hắn.
Nhưng mọi người đều có chí khác nhau, con đường võ đạo của mỗi người không giống nhau, đường mà hắn đi qua có thể không thích hợp với Triệu Vô Diệt.
Trước đây, Triệu Vô Diệt có thể buông bỏ ngôi vị hoàng đế, một lòng tập võ, hiện tại hắn tất nhiên cũng có thể buông bỏ cám dỗ của việc nhanh chóng thăng cấp Chân Vũ, truy cầu cực hạn hoàn mỹ.
Triệu Sầm Giang nói:
"Vậy thì tốt, thông báo cho người bên quân đội điều động quân đội đi, ta sẽ ra tay, chỉ hy vọng đám mọi rợ Kim Trướng Hãn Quốc kia sẽ không quá phế vật, bằng không chúng ta theo phe hắn sẽ bị thua quá thảm, Đại Chu có thể sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ."
Triệu Sầm Giang không muốn ra tay, hắn từng là võ giả của Đại Tấn, khi hắn còn trẻ, Đại Tấn có thể xem như là cường thịnh, thậm chí mạnh còn hơn Đại Chu bây giờ.
Đại Tấn khi đó có thể treo đánh tồn tại như Kim Trướng Hãn Quốc, cho nên bây giờ Đông Tấn bọn họ lại phải phối hợp với Kim Trướng Hãn Quốc, điều này khiến cho trong lòng Triệu Sầm Giang có chút không thoải mái.
Nhưng hắn trung thành với Triệu thị, hiện tại Triệu Vô Diệt đại biểu cho mạch chính thống của Triệu thị, thậm chí còn chính thống hơn cả người ngồi trên hoàng vị kia. Vậy nên nếu hắn đồng ý, Triệu Sầm Giang sẽ không từ chối.
Tuy hắn đã già, nhưng vẫn chưa già đến tình trạng không thể ra tay.
Hạng Sở Cuồng trấn thủ ở biên giới Đông Tấn đúng thật là một nhân vật, hơn nữa nơi đó còn có không ít Hoàng Thất Cung Phụng cảnh giới Dương Thần của Đại Chu, nhưng những người này vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Việc điều động quân đội của Đông Tấn không thể qua mắt được mật thám của Đại Chu, gần như khi bọn họ gây ra chút động tĩnh, tin tức đã lập tức truyền tới chỗ Hạng Sở Cuồng.
Hạng Sở Cuồng cười lạnh một tiếng, nói:
"Ta biết ngay mà, đám Đông Tấn này nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, nhưng bọn chúng cho rằng Đại Chu ta đang giao chiến với Kim Trướng Hãn Quốc thì sẽ mặc kệ biên giới Đông Tấn này sao? Đúng là nực cười!"
"Lập tức đi vào trạng thái chẩn bị chiến đấu, nếu người của Đông Tấn dám động, vậy khiến cho chúng có đến mà không có về!"
"Tuân lệnh!"
Với sự điều động của bên Đại Chu, năm trăm nghìn đại quân tinh nhuệ đã trấn thủ ở biên giới Đông Tấn bày thế trận chờ quân địch.
Nhưng tình báo về Đông Tấn vẫn liên tục truyền đến.
Nhìn những tin tình báo kia, Hạng Sở Cuồng cau mày, Đông Tấn định làm gì đây? Bọn họ thế mà từ khắp nơi triệu tập quân đội tinh nhuệ, thậm chí những tinh nhuệ ở Đông Di Tùng Lâm, trấn áp những man tộc Đông Di cũng bị Đông Tấn điều tới, chẳng lẽ bọn họ không chỉ muốn bỏ đá xuống giếng, hơn nữa còn muốn cá chết lưới rách?
Ngay lúc Hạng Sở Cuồng đang nghi hoặc, một thanh âm bỗng vang vọng toàn bộ đại trướng.
"Đám tiểu bối Đại Chu, có một số việc không nên quá tự tin, cái gì gọi là có đến mà không có về? Bây giờ lão phu đã tới, các ngươi còn muốn ta trở về?"
Uy áp bàng bạc rơi xuống, Hạng Sở Cuồng thoáng chốc biến sắc, lạc giọng nói:
"Cường giả cảnh giới Chân Vũ!"
Triệu Sầm Giang từ không trung bay xuống, vỗ một chưởng, dấu tay to lớn từ không trung rơi xuống, Hạng Sở Cuồng muốn né tránh, nhưng ở giữa dấu tay lại có một kình khí như lốc xoáy đang lưu chuyển, cứng rắn hút hắn tới giữa dấu tay kia, một chưởng ầm ầm vỗ xuống, không ngờ trực tiếp đập Hạng Sở Cuồng lún xuống mặt đất!
Đại tướng quân Hạng Sở Cuồng dũng mãnh như thần, thực lực của hắn có thể xếp vào thượng lưu trong võ giả cảnh giới Dương Thần, kết quả hiện giờ hắn không hề có chút năng lực phản kháng khi đối mặt với tồn tại cảnh giới Chân Vũ, trực tiếp bị đánh rớt xuống mặt đất.
Thấy cảnh tượng này, lập tức có bốn võ giả cảnh giới Dương Thần đồng loạt ra tay, bọn họ đều là người của Hoàng Thất Cung Phụng Đường, tuy thường ngày không ra tay, nhưng bây giờ bọn họ đối mặt với tồn tại cảnh giới Chân Vũ cũng sẽ không rút lui.
Triệu Sầm Giang mặt không chút biến sắc, một Cửu Long Kim Ấn mấy trăm trượng hiện ra ở phía sau hắn, trấn áp thiên địa, uy thế vô lượng.
Đây là pháp tướng do hắn ngưng tụ ra, Trấn Quốc Ấn!
Trấn Quốc Ấn có thể trấn áp khí vận của một quốc gia, đám võ giả cảnh giới Dương Thần này có thể trấn áp được một quốc gia sao? Bọn họ đương nhiên không thể trấn áp được!
Cho nên, dưới sự bá đạo không gì sánh được của Trấn Quốc Ấn, tất cả nội công và chiêu thức đều vỡ nát, thậm chí sức mạnh thiên địa quanh hắn cũng hoàn toàn nổ nát, khiến cho bọn họ không cách nào mượn dùng sức mạnh!
Cho dù tồn tại cảnh giới Dương Thần mạnh đến đâu cũng chỉ có thể mượn dùng sức mạnh thiên địa, điểm khác biệt là ngươi có thể thành công nắm giữ nó được hay không.
Nhưng đến cảnh giới Chân Vũ thì sẽ tự thành thiên địa, Trấn Quốc Ấn thật sự trấn áp lĩnh vực khác, quốc khác, không cần dùng sức mạnh thiên địa ở xung quanh.
Chương 1772 - Nhiệm vụ chính tuyến
Nhiệm vụ chính tuyến
Bốn võ giả cảnh giới Dương Thần hộc máu bay ra, lúc này, Hạng Sở Cuồng trước đó bị một bàn tay của Triệu Sầm Giang đánh rớt xuống mặt đất thế nhưng không chết, nhưng hắn vẫn vô cùng thê thảm, thậm chí chiến giáp quanh thân cũng bị một bàn tay của Triệu Sầm Giang phá hủy.
Sau khi hắn thoát ra ngoài thì lập tức hô lớn:
"Rút lui! Đều rút lui hết!"
Lần này bọn họ đã tính sai, bọn họ đoán được Đông Tấn sẽ bỏ đá xuống giếng, sẽ thừa dịp thời cơ này công chiếm một ít lãnh địa và thành trì của bọn họ, nhưng Đại Chu làm sao nghĩ đến Đông Tấn vậy mà sẽ liên thủ với Kim Trướng Hãn Quốc, toàn lực tấn công phòng tuyến biên giới của bọn họ!
Không thể đánh trong tình huống trước mắt, lực lượng cấp thấp bên Đại Chu vẫn có thể ngăn cản một hồi, dù sao cũng là năm mươi vạn đại quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù giết thì bọn họ cũng không giết hết trong vài ngày.
Nhưng về mảng sức chiến đấu cấp cao thì không ngờ đối phương xuất động Triệu Sầm Giang cảnh giới Chân Vũ, không cách nào đánh được trận này, chỉ có thể rút lui, hơn nữa những binh lính bình thường cũng muốn rút đi.
Đã không có hắn chỉ huy, những binh lính này chắc chắn sẽ thất bại, hiện tại rút đi vẫn có thể giảm bớt tổn thất một chút.
Mà lúc này, bên trong Thịnh kinh thành, Tô Tín và Lâm Tông Việt vừa mới nói chuyện mà bọn họ lo lắng cho đám người Thiết Chiến, mật thám tập sự bên kia đã truyền đến tình báo.
"Báo! Đông Tấn xuất động bảy mươi vạn đại quân tinh nhuệ điên cuồng tấn công phòng tuyến ở biên giới Đông Tấn, cường giả cảnh giới Chân Vũ Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang ra tay, đại tướng quân Hạng Sở Cuồng bị trọng thương, bốn Hoàng Thất Cung Phụng cảnh giới Dương Thần có hai người bị trọng thương, hai người không rõ tung tích."
"Tổng thể phòng tuyến Đông Tấn tan tác, nhưng Đông Tấn không có thừa thắng truy kích, mà là trực tiếp trở về thủ, để thảo nguyên tứ bộ như Thiên Lang bộ, Hắc Kỳ bộ, bốn tinh nhuệ vạn kỵ và hai vạn xạ điêu kỵ đi vào Trung Nguyên, lúc này Trung Nguyên đã không cách nào ngăn cản được nữa, toàn diện tan tác!"
Xoảng!
Trên ghế rồng trong Nghị Sự Điện, vốn Cơ Ngôn Thành đang hồi hợp muốn uống nước, sau khi nghe xong chiến báo thì càng khẩn trương, lỡ tay làm rơi chén nước.
Hắn dù gì cũng là võ giả cảnh giới Tiên Thiên, kết quả hiện giờ lại căng thẳng như thế này, có thể tưởng tượng được việc này tạo áp lực như thế nào cho hắn.
So với Cơ Ngôn Thành đang khần trương, những võ giả cảnh giới Dương Thần khác lại khá bình tĩnh.
Việc đã xảy ra rồi, khẩn trương nữa cũng vô dụng.
Có thời gian khẩn trương thì không bằng suy tính đối sách còn hơn.
Lâm Tông Việt lạnh lùng nói:
"Chúng ta vẫn luôn coi thường sự quyết đoán của Đông Tấn, ta vốn cho rằng bọn họ chỉ bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng không ngờ dã tâm của bọn họ đã lớn đến như vậy, thế mà để Kim Trướng Hãn Quốc đi vào Trung Nguyên, bọn họ muốn chia đều thiên hạ với Kim Trướng Hãn Quốc!"
"Lẽ nào bọn họ chưa từng nghĩ tới lỡ Kim Trướng Hãn Quốc thực sự chiếm cứ Trung Nguyên vùng đất linh tú, lớn mạnh rồi đi tấn công bọn họ sao?"
Dã tâm của Đông Tấn thật sự đã vượt quá tưởng tượng của mọi người, cũng rất to gan, hợp mưu với Kim Trướng Hãn Quốc chẳng khác nào bảo hổ lột da, nhưng bọn họ vẫn làm như vậy.
Cơ Viễn Huyền trầm giọng nói:
"Lúc này Kim Trướng Hãn Quốc tiến quân thần tốc, lực lượng do chúng ta bố trí ở nội địa Trung Nguyên trên cơ bản không chống đỡ được bao lâu."
Bởi vì Đại Chu căn bản không nghĩ tới Kim Trướng Hãn Quốc thế mà liên thủ với Đông Tấn, Đông Tấn vòng qua tiến công Trung Nguyên, cho nên hiện giờ phần lớn lực lượng đều tụ tập ở Bắc Cương, bây giờ binh lực ở Trung Nguyên đều trống rỗng, trên cơ bản không cách nào ngăn cản được.
Thiết Chiến nói:
"Những tiểu môn phái và thế lực võ lâm ở Trung Nguyên vẫn luôn giữ thái độ căm thù với Kim Trướng Hãn Quốc, đặc biệt là Thiên Hạ Thất Bang."
"Trừ phi bọn họ lựa chọn thần phục Kim Trướng Hãn Quốc, bằng không bọn họ nhất định sẽ phát sinh xung đột với Kim Trướng Hãn Quốc, có thể ngăn cản bước chân của Kim Trướng Hãn Quốc."
"Đáng tiếc Thiên Hạ Thất Bang cũng không chống đỡ được bao lâu."
Lâm Tông Việt thở dài nói:
"Mặc dù thực lực của Thiên Hạ Thất Bang không tệ, nhưng bọn họ đều vươn lên từ lùm cỏ, không cách nào ảnh hưởng đến chiến cuộc như tông môn Tạo Hóa Đạo Môn, bọn họ thua chỉ là vấn đề về thời gian."
Giống như Niên bang và Tranh Kiếm Minh, sức chiến đấu cấp thấp đã đủ rồi, nhưng thứ bọn họ thiếu hụt chính là sức chiến đấu cấp cao trên cảnh giới Dương Thần.
"Lúc này, Đông Tấn không có thừa thắng truy kích là vì không muốn bị Kim Trướng Hãn Quốc biến thành mũi thương, nhưng dù là vậy, gần một nửa sức mạnh của Kim Trướng Hãn Quốc đều tập trung ở đó, về mảng sức đấu cao cấp thì bọn họ cũng không đánh lại người ta được."
Ngay khi bọn họ đang lộ vẻ mặt u sầu, một mật thám tập sự của Lục Phiến Môn trực tiếp chạy vào hoàng cung, lớn tiếng nói:
"Báo! Giáo chủ 'Đại Quang Minh Thần Tôn' Phạn La Già của Bái Hỏa Giáo bên Tây Vực ra tay đánh lén Kháo Sơn Vương Cơ Võ Lăng, may mà trong tay Kháo Sơn Vương có Duy Ngã Đạo Kiếm, có thể dùng thần binh hộ chủ, nhưng Duy Ngã Đạo Kiếm bị tổn hại, đã không thể dùng được nữa."
Chương 1773 - Nhiệm vụ chính tuyến (2)
Nhiệm vụ chính tuyến (2)
"Phạn La Già đã giao thủ với Kháo Sơn Vương, Mạc Qua bị thương nhẹ nên bỏ chạy, hẳn là đi Trung Nguyên, chi viện cho đám quân đội Kim Trướng Hãn Quốc."
Nghe được tin tức này, trong lòng của tất cả mọi người ở đây thoáng chốc trầm xuống.
Bái Hỏa Giáo Tây Vực rốt cuộc lại nhúng tay vào, chuyện này bọn họ không ngờ tới, trước kia cũng chưa nghe qua.
Lâm Tông Việt hỏi:
"Bên Tây Vực có động tĩnh gì không?"
Mật thám kia lắc đầu nói:
"Không có bất cứ động tĩnh gì."
Thiết Chiến lạnh lùng nói:
"Vậy lần ra tay này của Phạn La Già hẳn là không liên quan đến tam thập lục quốc Tây Vực, chắc hắn vì mưu cầu chỗ tốt cho Bái Hỏa Giáo, không biết đã đạt thành hiệp nghị gì với Kim Trướng Hãn Quốc."
"Vừa lúc trước đó hắn bị Tiết đại tướng quân làm cho trọng thương, hiện tại chỉ sợ là vì tới báo thù, nhưng hắn không tìm được cơ hội đánh lén Tiết đại tướng quân, ngược lại xoay người đi đánh lén Kháo Sơn Vương."
Vốn Cơ Võ Lăng tay cầm thần binh Duy Ngã Đạo Kiếm hoàn toàn có thể áp chế ngôi sao mới lên là Đại hãn Mạc Qua, thậm chí không khó để thắng hắn, chỉ cần có đủ thời gian, Cơ Võ Lăng hoàn toàn có thể trọng thương Mạc Qua, sau đó đi trợ giúp những người khác.
Còn về đánh chết thì có chút khó khăn, tuy Mạc Qua mới thăng cấp Chân Vũ, nhưng vẫn là Lục Địa Thần Tiên có thể ngự không mà đi, đối phương muốn chạy trốn thì đuổi theo phía sau rất tốn sức.
Nhưng bây giờ có Phạn La Già nhập cuộc, sức chiến đấu cấp cao bên Đại Chu bị áp chế vô cùng thảm.
Hơn nữa, Đại Chu trên cơ bản không biết võ lâm Trung Nguyên có bao nhiêu sức mạnh, hiện tại hoàn toàn dựa vào những võ lâm tông môn này làm trụ cột, lúc này nếu Mạc Qua đi nơi đó, có hắn thống lĩnh thì Kim Trướng Hãn Quốc chắc chắn sẽ thế như chẻ tre, thậm chí có thể đánh thẳng tới Bắc Nguyên Đạo.
Cho nên, căn bản không cần thương nghị trong tình huống này, quyết sách quan trọng nhất chính là phải trợ giúp Trung Nguyên, không thể trì hoãn dù chỉ một giây.
Lâm Tông Việt nói thẳng:
"Bên Bắc Cương căn bản không là chiến trường chính của Kim Trướng Hãn Quốc, cho nên phải điều một phần sức mạnh ở bên này đi Trung Nguyên, hơn nữa tốc độ phải thật nhanh, nhất định phải điều tinh nhuệ đi, tam quân Long Hổ, Hổ Bí, Phi Hùng cũng phải đi."
Vốn Phi Hùng quân trong tam quân này phụ trách thủ hộ Thịnh kinh thành, nhưng đã đến loại tình trạng này, thủ hộ Thịnh kinh thành đã không còn ý nghĩa gì nữa, đơn giản kéo thẳng đến tiền tuyến.
Cơ Huyền Viễn hỏi:
"Vậy do ai thống lĩnh?"
Ba vị đại tướng quân trong quân đội hiện giờ, Tiết Chấn Nhạc ở tiền tuyến đấu dây dưa với Chiến Vô Nhị, Lâm Tông Việt thì phải thống soái quân đội Bắc Cương.
Mà Hạng Sở Cuồng sớm đã bị Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang của Đông Tấn làm cho trọng thương, bây giờ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cho nên, chuyện quân đội nên phái người nào đi ra có thể là một vấn đề khó giải quyết.
Lâm Tông Việt nói thẳng:
"Phái đại tổng quản Trấn Bắc quân Bàng Nguyên Đức đi, hắn có thực lực, nhưng tư lịch hơi kém, nếu lần này hắn có thể thu nạp quân thua ở biên giới Đông Tấn, đồng thời đẩy lùi Kim Trướng Hãn Quốc, vậy hắn sẽ là đại tướng quân thứ tư của Đại Chu ta."
Tất cả mọi người đều gật đầu, Bàng Nguyên Đức cộng thêm ba quân dã chiến tinh nhuệ, ít nhất sức chiến đấu cơ sở không thuộc về Kim Trướng Hãn Quốc.
Hiện tại, điểm khó giải quyết duy nhất chính là sức chiến đấu cấp cao.
Dù người bên Đông Tấn không ra tay, không làm mũi thương cho Kim Trướng Hãn Quốc, nhưng bên bọn họ vẫn không có người có thể chống đỡ được Mạc Qua đã là cảnh giới Chân Vũ.
Cơ Huyền Viễn trầm ngâm chốc lát, sau đó nói:
"Về mảng sức chiến đấu cấp cao, thật ra Đại Chu ta không phải không có sức đánh một trận, đừng quên Mật tông hiện tại là quốc giáo của Đại Chu ta."
"Chắc mọi người ở đây đều biết quan hệ giữa Mật tông và Đại Chu vẫn chưa được tính là người một nhà, hai bên chỉ là giao dịch với nhau mà thôi."
"Lần trước, tuy phương trượng Kim Cương 'Bảo Tương Như Lai' Tác Nam Triệt Lục Địa Thần Tiên cảnh giới Chân Vũ ra tay ở Quan Thiên Yến, nhưng là bởi vì Cơ Hạo Điển hứa hẹn với hắn đủ loại điều kiện giúp Mật tông bọn họ có chỗ đứng ở Trung Nguyên, hơn nữa lần trước còn có Thiếu Lâm Tự ra tay ở Quan Thiên Yến, vậy nên Mật tông mới ra tay."
"Lúc này đổi thành Đại Chu tai vạ đến nơi, hơn nữa đối phương cũng không phải là kẻ thù truyền kiếp Thiếu Lâm Tự, Mật tông còn nhúng tay vào nữa hay không, việc này vẫn là một ẩn số."
Cơ Huyền Viễn trầm giọng nói:
"Dù sao Mật tông còn từng có quan hệ hợp tác với chúng ta, cho nên xin 'Bảo Tương Như Lai' Tác Nam Triệt ra mặt là thực tế nhất."
"Đại Chu có thể cho Mật tông một lằn ranh giới hạn, chúng ta có thể đối xử với Mật tông như quốc giáo chân chính, toàn lực ủng hộ Mật tông truyền đạo ở Trung Nguyên, chỉ cần Tác Nam Triệt ra tay giúp chúng ta giải quyết Mạc Qua là được."
Cơ Huyền Viễn đưa mắt nhìn sang Tô Tín:
"Tô đại nhân, trong chúng ta thì ngươi là người giao tiếp với người giang hồ nhiều nhất, lúc này võ lâm Trung Nguyên mặc dù có chút chủ ý bo bo giữ mình, nhưng còn có nhóm thế lực Thiên Hạ Thất Bang bởi vì xung đột quyền lợi với Kim Trướng Hãn Quốc, cho nên nhất định phải giao chiến cùng nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận