Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 500

“Sao thế?” Quản gia Chung nhìn Tô Tái Tái còn chẳng thèm thay đổi dáng người, lại quay qua nhìn đám người Hứa Tần Nhã, cuối cùng quay sang hỏi Bạch Văn Liên: “Ông Bạch… Ông có quen cô Tô sao ạ?”
Bạch Văn Liên nghe xong nở nụ cười, chưa kịp mở miệng thì Hứa Tần Nhã đã giành lời nói.
“Cái gì mà có quen hay không quen. Tiểu Tái ấy hả, là con gái nhà chúng tôi đó!” Hứa Tần Nhã cười mỉm nói, dừng lại một chút rồi nhìn về phái Tô Tái Tái, vẻ mặt từ ái như đang nhìn đứa con gái yêu vậy, mở miệng nói với quản gia nhà họ Chung.
“Vốn dĩ sáng nay nhà tôi cũng tính dẫn Tiểu Tái đi, nhưng con bé bảo là có việc nên không sang được. Ai ngờ… Lại trùng hợp thế này. Ai, chúng tôi cũng không nhờ Tiểu Tái lại là khách mời đặc biệt của cậu chủ nhỏ. Nếu không thì đã đi chung với nhau rồi.”
Dứt lời bà ta quay về phía Tô Tái Tái, hờn dỗi mở miệng: “Tiểu Tái, con cũng hay lắm. Sao lại không kể gì cho mẹ về chuyện này hả? Nào, Ngữ Dung, con mau qua đó chọn điểm tâm giúp cậu chủ nhỏ đi.”
Hứa Tần Nhã cười mỉm, thấy Bạch Ngữ Dung được mình chỉ mặt điểm tên vẫn không nhúc nhích gì thì duỗi tay vụng trộm đẩy sau lưng cô ta.
Trên mặt tuy nở nụ cười nhưng ánh mắt bà ta sáng quắc, sắc bén tựa như có thể làm người khác bị thương.
Điều này làm cho lời từ chối đã đến bên miệng cũng bị Bạch Ngữ Dung nuốt ngược vào trong, không dám quay qua nhìn biểu cảm của Tô Tái Tái lúc này là như thế nào.
Cô ta cười tươi rói bước tới bên cạnh Chung Tử Ngang. Khuôn miệng nhỏ nhắn nở nụ cười xinh xắn, giọng dịu dàng: “Cậu chủ nhỏ, để tôi giúp cậu nhé.”
Bạch Ngữ Dung duỗi tay về phía Chung Tử Ngang, nhưng Chung Tử Ngang lại không đưa đĩa cho cô ta ngay.
Ngược lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn thoáng qua cô ta, Hứa Tần Nhã và những người khác, cuối cùng mới dừng lại trên người Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, bọn họ nói là thật sao?”
Tô Tái Tái ngồi trên ghế sô pha đơn, vừa lúc đưa lưng về phía quản gia Chung. Cho nên ban nãy quản gia Chung không có chú ý tới, đến tận bây giờ ông ấy mới phát hiện ra.
Nụ cười trên mặt của ông ấy không hề thay đổi chút nào, thậm chí khi một lần nữa nhìn về phía Bạch Văn Liên và chạm phải ánh mắt của đối phương, ông ấy còn tươi cười gật đầu với Bạch Văn Liên nữa.
Không nhìn ra có chỗ nào không ổn cả, chỉ là sau khi dời tầm mắt đi nơi khác, ánh mắt của quản gia Chung bỗng chốc trở nên lạnh lùng, im lặng chờ đợi câu trả lời của Tô Tái Tái giống như cậu chủ nhỏ.
Hứa Tần Nhã nhìn sang trái rồi lại nhìn phải, trong lòng thấp thỏm lo sợ, nhịn không được mà siết chặt nắm tay.
Thấy tình hình không ổn, bà ta nhanh chóng bước đến gần Chung Tử Ngang, ngồi xổm trước mặt cậu ấy, cố bày ra vẻ hiền từ, cười gượng nói: “Đương nhiên là thật rồi, cậu chủ nhỏ à, loại chuyện như thế này sao tôi dám gạt cậu chứ. Cậu thấy có đúng không? Được rồi, cậu đưa đĩa cho chị Ngữ Dung, sau đó đi chơi với chị Tiểu Tái đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi là được rồi.”
Hứa Tần Nhã vừa cười, vừa định duỗi tay lấy đĩa nhỏ trong tay của Chung Tử Ngang.
Nhưng Chung Tử Ngang lại nhìn Tô Tái Tái một cái rồi đổi sang ôm đĩa nhỏ bằng hai tay, nhíu mày lùi về sau một bước, khiến tay của Hứa Tần Nhã với vào khoảng không, mất thăng bằng làm bà ta vốn đang ngồi xổm lập tức “quỳ gối” trước mặt của Chung Tử Ngang.
"y da!" Hứa Tần Nhã vươn tay ra chống lên mặt đất, thấp giọng rên rỉ.
Tiếng kêu của Hứa Tần Nhã khiến Bạch Ngữ Dung hoàn hồn, vội hô một tiếng “Mẹ?”, sau đó nhanh chóng chạy tới đỡ bà ta đứng dậy.
Cùng lúc đó, Bạch Văn Liên cũng bước tới: “Tần Nhã, em có sao không?”
“… Không sao cả.” Hứa Tần Nhã lắc đầu, không dám trừng mắt với Chung Tử Ngang, chỉ có thể quay sang lườm Tô Tái Tái một cái.
Bạch Văn Liên tự nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của vợ, theo đó mà nhìn về phía Tô Tái Tái, kìm nén cơn giận nói: “Tiểu Tái, sao con không qua đây giúp một tay hả?”
—May mà ông ta nhớ rõ Chung Tử Ngang còn ở một bên nhìn, không dám lên mặt với Tô Tái Tái.
Nhưng dù là vậy, Tô Tái Tái vẫn lập tức duỗi người đứng dậy, chẳng buồn nhìn đám người Bạch Văn Liên, mà nhìn về phía Chung Tử Ngang nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi đi trước đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận