Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 157

Ở bên kia, Khúc Nhiên mới quay về ký túc xá.
Vốn dĩ cô ấy còn muốn đến phòng Tô Tái Tái để cảm ơn cô.
Nhưng nghĩ lại tầm giờ này thì chắc cô đi ngủ rồi nên thôi, định sớm mai đãi Tô Tái Tái phần ăn sáng xa hoa, sau đó nhân lúc đưa cô đi mà cảm ơn cô.
Khúc Nhiên nghĩ xong thì cũng quay về phòng mình, đóng cửa lại tính đi tắm, dự định tắm xong rồi đi ngủ.
Ba giờ sáng, ngoài hành lang ký túc xá vô cùng yên tĩnh. Hơn nữa giờ còn đang trong kỳ nghỉ, lượng học sinh ở lại trường cũng không nhiều nên càng yên tĩnh hơn cả.
Nhưng đúng lúc này, đèn hành lang ký túc xá nhấp nháy chớp tắt.
Sau một hồi chớp tắt, cuối cùng nó tắt hẳn.
Cả hành lang tối như mực. Thang máy đang dừng ở tằng một bỗng chầm chậm đi lên.
Lên một tầng, một tầng rồi lại một tầng.
Cuối cùng thang máy dừng lại ở tầng của Khúc Nhiên.
“Ting!”
Thang máy mở cửa nhưng lại chẳng có ai bên trong cả.
Nhưng cửa thang máy cứ đóng vào một nửa rồi lại mở ra, cho tới khi vang lên tiếng nhắc nhở chói tai.
Như thể có cái gì mắc kẹt ở đó làm cho phần mềm cảm ứng của thang máy nhận định là “có người” nên chậm chạp không khép lại như bình thường.
Tiếng nhắc nhở chói tai vang vọng hành lang, “bay” tới tai Tô Tái Tái.
Phiền tới mức Tô Tái Tái đã đi vào giấc ngủ phải cau mày, chậm rãi mở mắt.
“Nửa đêm rồi.” Tô Tái Tái nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn về phía mép giường.
Đám lệ quỷ đã trở về trạng thái bình thường. Cả lũ ngồi xổm bên mép giường của cô giống như là chỉ trực chờ cô gọi chúng nó, không khác gì mấy con chó chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một cái là chạy đi ngay.
Người giấy nhỏ ghé vào đầu của lệ quỷ nhỏ nhất, ngủ ngon lành.
“Này…” Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ, chụm hai đầu ngón tay xách nó lên, lắc qua lắc lại làm cho người giấy nhỏ đang ngủ ngon cũng bi tỉnh dậy ngang.
… Làm cái gì không biết.
Người giấy nhỏ bị đánh thức nhảy bổ nhào lên mặt Tô Tái Tái “À uồm” cắn lên mặt Tô Tái Tái.
Cắn cho cô mấy cái nè!
“Ngoài kia có cái gì không để cho em ngủ đó.” Tô Tái Tái để mặc cho người giấy nhỏ cắn má mình, rũ mắt nói: “Em không ra đó dạy dỗ nó hay sao?”
Hả? (● ●)
Đám lệ quỷ mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái.

Chị có chắc là cái thứ ngoài kia làm nó tỉnh giấc không?
Nhưng mà cái này không quan trọng. Quan trọng là người giấy nhỏ mới nghe xong thì tinh thần tỉnh táo lại ngay.
Cái gì cơ?
Người giấy nhỏ giơ tay lên, tiểu kiếm bay từ trong tứ hợp viện bằng giấy ở bên cạnh bay vào tay nó.
Hóa ra ngoài kia có kẻ tồi tệ nào đó không cho nó ngủ hả?
Thế thì nó phải ra ngoài dầm cho kẻ kia tới chết mới được!
Ánh sáng trắng chợt lóe lên, người giấy nhỏ biến mất không còn trong phòng nữa.
Để lại đám lệ quỷ trầm mặc nhìn về phía cửa lớn rồi lại trầm mặc quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái đã nằm xuống, gối lên gối mềm.
Chị lại lừa quỷ rồi.
“Được rồi, chuyện còn lại giao cho người giấy nhỏ đi. Chúng ta đi ngủ thôi.” Tô Tái Tái tùy tiện phất tay, nói với đám lệ quỷ.
Bên ngoài ký túc xá.
Cái thứ đứng chắn ở cửa thang máy cuối cùng cũng thong thả bước ra ngoài, bước từng bước tới phòng của Khúc Nhiên.
Có thứ chất lỏng sền sệt liên tục chảy xuống dọc hành lang, vô cùng tanh hôi.
Cơn gió đen cuộn trên mặt đất, lan tràn trên hai bức tường hai bên rồi lan xuống mặt đất, bao trùm toàn bộ hành lang bằng thứ không khí đen mù đặc quánh, ánh lên ánh sáng đỏ nhạt.
Từ xa nhìn lại, không khác gì khung cảnh bên trong thành ruột.
Cái thứ kinh tởm nhớp nháp và hôi hám đó đang dần dần rơi khỏi thứ không khí đen đặc quánh đó.
Cái thứ đó như thể bị dịch dạ dày hòa tan được một nửa thì lội ngược dòng ra ngoài tìm kẻ chết thay vậy.
Nó cứ tiếp tục lết trên hành lang như thế, cho tới khi nó sắp tới gần cửa phòng của Khúc Nhiên thì…
Một luồng ánh sáng như ban ngày đang tiến về phía nó!
“Keng!” Một thanh kiếm nhỏ cắm xuống mặt đất.
Đó chỉ là một cây kiếm nhỏ bằng hai ngón tay, xoay tròn bằng năng lượng của người sử dụng tạo lên cơn gió nhỏ vô cùng sắc bén, để lại vệt kiếm vô cùng nhỏ bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận