Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 135

Anh ta vội bắt máy, gọi một tiếng “thầy”, rồi nói: “Tầm hai mươi phút nữa em sẽ đến nơi ạ.”
“Cậu khỏi lái xe tới đây, tôi sẽ tự bắt xe về.” Tần Trác Thắng cau mày, bước nhanh ra khỏi biệt thự, giọng có vẻ rất khó chịu.
Nghe thấy ông ta có vẻ không vui, trợ lý Trịnh cũng không dám hỏi nguyên do, chỉ bình tĩnh trả lời, tỏ ý đã biết.
Tần Trác Thắng cúp mắt, đứng trước cổng nhìn trái ngó phải, đúng lúc này, quản gia của biệt thự chạy tới: “Giáo sư Tần, chỗ này không tiện đón xe đâu, để tôi gọi tài xế chở giáo sư về nhé.”
“Thôi khỏi.” Quản gia còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Trác Thắng lạnh lùng cắt ngang, ông ta còn lườm quản gia một cái, cười khẩy bảo: “Sau này dù bà Trác có gặp chuyện gì khó khăn, tôi cũng sẽ không tới nữa đâu.”
“Về sự việc xảy ra hôm nay, sau khi về tôi sẽ báo cáo lại chi tiết cho thầy biết, còn ông ấy muốn giải quyết thế nào thì là chuyện của ông ấy, không liên quan gì đến tôi hết.”
Nghe thế, quản gia sững sờ vài giây, sau đó vội mở miệng giải thích: “Giáo sư Tần hiểu lầm rồi. Không phải chúng tôi không hiểu quy củ mà mời người khác đâu, là do bà… giáo sư Tần? Giáo sư Tần?!”
Đáng tiếc, với cái thói kiêu căng của mình thì Tần Trác Thắng làm gì có đủ kiên nhẫn mà nghe người khác biện bạch.
Ông ta dứt khoát không đứng đợi trước cổng nữa mà đi thẳng một mạch ra đường lớn, đồng thời lôi điện thoại ra gọi lại cho trợ lý.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng thì ông ta đã hét lớn một câu: “Mau lái xe tới đây ngay!”
Quát xong thì lập tức cúp máy.
Khoảnh khắc tiếng cúp mắt vang lên, trợ lý Trịnh lập tức nhăn mặt cười khổ, sau đó vội tìm chỗ thích hợp để quay đầu xe, rồi vừa thở dài vừa lái xe đi đón Tần Trác Thắng.
Hầy, lát nữa thể nào cũng bị giận cá chém thớt,
Nghĩ tới đây, trợ lý lại thấy đau hết cả đầu.
Quay lại cổng biệt thự nhà họ Trác, quản gia dõi mắt nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng đang dần đi xa của Tần Trác Thắng, lắc đầu ngao ngán một chốc rồi quay vào trong, lòng nghĩ thầm tính tình của giáo sư Tần đúng là quá kiêu ngạo.
Kiểu người này, nói dễ nghe thì là người ta thuận buồm xuôi gió quá nên có vốn để tự cao, nhưng nói khó nghe thì ngày nào đó, khi rơi vào đường cùng, không chỉ không có ai vươn tay cứu trợ mà thậm chí còn sẽ nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng nữa kìa.
Tới cả đạo lý “Làm chuyện gì cũng cần chừa đường lui cho bản thân” mà cũng không biết.
Quản gia lắc đầu, xoay người quay về biệt thự.
Nhưng… so với chuyện vặt vãnh của Tần Trác Thắng thì quản gia thật sự rất vui khi thấy cuối cùng bà chủ cũng vượt qua được nỗi đau mất đi con gái.
Tiếc là cô gái kia rời đi nhanh quá, bằng không… nhất định ông ấy sẽ đích thân nói lời cảm ơn với cô.
Nghĩ đến đây, hốc mắt quản gia Trác hơi ửng đỏ, ông ấy đứng lặng tại chỗ một lúc, tới khi cảm xúc ổn định lại thì mới bước vào trong nhà.
Cuối cùng mây đen che phủ nhà họ Trác đã tan đi, ánh mặt trời lại chiếu tỏa rồi.
***
“… Hắt xì!”
Tô Tái Tái đang bê hai thùng giấy lớn về ký túc xá, mới đặt chân tới cửa đã đột ngột nhảy mũi một cái.
Đúng lúc Khúc Nhiên tính ra cửa kiếm gì đó bỏ bụng, vừa nghe thấy tiếng động, cô ấy vội quay đầu lại, thế là tình cờ bắt gặp Tô Tái Tái đang bê hai thùng giấy lớn, bèn vừa chạy tới vừa hỏi: “Cần chị giúp một tay không?”
“Chị Khúc đó ạ.”
“Em bê nhiều đồ như vậy sao mở cửa được? Để chị ôm phụ em, còn em lấy chìa khóa mở cửa…” đi?
Khúc Nhiên vừa bước lại gần, cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt bỗng chầm chậm hé mở.
???
Khúc Nhiên nhìn cửa phòng ký túc xá, trên mặt lộ vẻ hoang mang.
“À, thật ra lúc ra cửa em không có khóa lại.” Tô Tái Tái bình tĩnh trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận