Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 101

“Dạ...” Bạch Ngữ Dung nghe bà ta nói xong thì đáp lại một tiếng, đồng thời nhìn sang Bạch Văn Liên, gương mặt lộ ra vẻ bất lực như muốn nói “Con cũng không còn cách nào khác.”
Bạch Văn Liên thấy thế cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, ông ta thở dài nhìn Hứa Tần Nhã rồi nói: “Em đó... thật đúng là... thôi bỏ đi, em và Tiểu Tái vừa mới cãi nhau xong, giờ mà để em gọi cho con bé thì có khi hai người lại phát sinh xung đột nữa, bên phía công ty của anh cũng bận...”
Nói đến đây, Bạch Văn Liên có hơi khó xử, trong phút chốc không nghĩ ra được biện pháp nào cả.
Hứa Tần Nhã không thèm ngước mắt lên nhìn ông ta mà chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Anh đưa cho nó một ít tiền không phải là được rồi sao?!”
Đúng ha!
Bạch Văn Liên như được khai sáng, cảm thấy vợ mình nói rất có lý: “Thế thì để anh viết một tờ chi phiếu trị giá một trăm ngàn tệ cho con bé vậy.”
Vừa nói xong, Hứa Tần Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn chồng mình, vẻ mặt có chút bất mãn: “Anh tùy tiện đưa cho nó hai ba chục ngàn tệ là được rồi, chứ nó mà cầm một mớ tiền lớn như vậy rồi tiêu xài phung phí thì lại rắc rối cho coi.”
Cũng có lý!
Bạch Văn Liên gật đầu: “Vậy thì đưa tiền mặt đi.” Ông ta dừng lại vài giây, sau đó nhìn bà ta và Bạch Ngữ Dung: “Hay là... Ngữ Dung à, con gọi điện bảo Tiểu Tái về nhà lấy được không?”
Một lát nữa ông ta còn phải đến công ty, không rãnh vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ở nhà đợi đâu.
Có điều Bạch Văn Liên vừa dứt lời, Hứa Tần Nhã lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chồng mình: “Mẹ con em làm gì có số điện thoại của nó chứ, anh nói với quản gia một tiếng đi. Kêu nó đi gặp quản gia mà lấy.”
Bà ta khựng lại một lát rồi bĩu môi nói tiếp: “Hôm qua nó còn hiếu thảo đến mức đưa mẹ về bệnh viện nữa mà.”
Nói đến đây, Hứa Tần Nhã chợt nhớ đến bữa tiệc ngày hôm qua, bà ta vốn dĩ muốn mời Ngô Hạo ở lại tham gia, vì thế đã cố tình nháy mắt ra hiệu cho Tô Tái Tái rồi. Ai ngờ đâu cô lại làm mất hết mặt mũi của bà ta.
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Tần Nhã càng cảm thấy bực bội trong người.
Đúng là khác hẳn với đứa bé được bà ta nuôi dưỡng bên người từ khi còn nhỏ như Ngữ Dung.
Sau này nhà họ Hứa vẫn phải trông cậy vào Ngữ Dung rồi.
Còn Tô Tái Tái ư?
Hứa Tần Nhã hừ lạnh trong lòng.
—Bà ta không dám trông mong gì ở nó đâu.
“Được rồi.” Bạch Văn Liên gật đầu, coi như đồng ý với lời đề nghị của Hứa Tần Nhã: “Vậy để anh gọi điện cho quản gia.”
Nói cũng đúng, hình như ba người họ đều không có số điện thoại của Tô Tái Tái.
Ba người Bạch Văn Liên đều biết rõ điều này, nhưng lại không có một ai nói ra, sau khi bàn xong chuyện này, họ lại cầm dao nĩa lên, Hứa Tần Nhã thản nhiên nói: “À phải rồi, anh nhớ kêu quản gia hỏi rõ xem rốt cuộc là tại sao nó lại lấy được giấy báo nhập học của Đại học Đế Đô đấy.”
“Biết rồi.” Bạch Văn Liên gật đầu.
Vì vậy, khi Tô Tái Tái ôm bé cưng đáng yêu đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho vào trong lòng đến bệnh viện, lúc cô đang đi về phía phòng VIP của bà nội Bạch thì giữa đường đã gặp phải quản gia.
“Cô Tô.”
Giọng nói từ bên cạnh truyền đến khiến Tô Tái Tái phải dừng bước, quay người lại nhìn.
Sau khi thấy người gọi mình là quản gia, Tô Tái Tái mỉm cười với ông ta và nói: “À, chào ông!”
Tuy sắc mặt vẫn có chút nhợt nhạt, cả người cũng không có tinh thần như lúc cô mới đến nhà họ Bạch, nhưng người già mà, lớn tuổi rồi thì đúng thật là hay gặp tình trạng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận