Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 78

Lời này vừa được nói ra, Hứa Tần Nhã đã lập tức hiểu ông Hứa đang hỏi Tô Tái Tái, bà ta cũng cười ít tươi hơn, nhanh chóng trả lời: "Hẳn là còn ngủ ở trong phòng ạ."
Vừa dứt lời ông Hứa còn chưa trả lời, ngược lại là Hứa Tần Hán hơi nhíu mày: "Đều giờ này mà còn đang ngủ?"
Sau khi dừng một chút lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã nói: "Chẳng lẽ nó không muốn dậy sớm để phụ một tay à?"
"Phụ một tay? Nó không gây thêm rắc rối là chị đã cảm tạ trời đất lắm rồi." Hứa Tần Nhã cười khẽ một tiếng trả lời em trai, dừng một chút lại không nhịn được mà phàn nàn với ông Hứa và em trai: "Con không thể gần xíu nào với nó cả, mỗi lần suy nghĩ kĩ định nói với nó mấy câu thì luôn bực mình."
"Con thấy là vốn dĩ con và nó đã không hợp nhau rồi."
"Được rồi." Ông Hứa nghe vậy thì nhẹ nhàng cắt ngang lời Hứa Tần Nhã, vỗ vỗ mu bàn tay của bà ta rồi mới mở miệng: "Nói riêng với chúng ta là được rồi."
Câu nói này cũng là lời nhắc nhở Hứa Tần Nhã, người làm nhà họ Bạch đang bận rộn vì buổi tiệc, nếu để người khác nghe thấy chính bà ta ở đây oán trách về Tô Tái Tái với ba và em trai mình thì có chút không ổn nên bà ta lập tức gật đầu, im lặng ngay.
"Nói đến đây, ba còn chưa từng gặp con bé." Ông Hứa ung dung mở miệng: "Nói cho cùng thì đó cũng là con của con, mọi người vẫn nên gặp con bé."
Hứa Tần Nhã nhấp môi dưới, nhưng vẫn gật đầu.
Đúng lúc người làm đưa đồ ăn nhẹ tới, bà ta lập tức quay đầu nói với cô ấy: "Đi gọi Tiểu Tái xuống đây, nói là... Ông ngoại và cậu của con bé đến rồi, con bé xuống gặp mọi người một chút."
"Hả?" Người làm ngẩng đầu, nét mặt hơi kinh ngạc, nhìn Hứa Tần Nhã nói: "Bà chủ, cô Tô đã ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ."
"Ra ngoài rồi?" Lời này vừa nói ra Hứa Tần Nhã lập tức nhăn mặt: "Nó không biết hôm nay trong nhà có tiệc tùng à? Còn đi ra ngoài như vậy?"
Người làm cúi đầu xuống, không dám nói câu nào.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được lẩm bẩm: Làm mẹ mà không biết con gái mình đã đi ra ngoài, những người làm đang bận rộn như cô ấy làm sao biết được.
...Thật sự là.
"Đứa nhỏ này thật sự là..." Hứa Tần Nhã càng nói càng tức, đột nhiên lại mở miệng như vừa chợt nghĩ ra cái gì: "Đúng rồi, lúc các người đưa lễ phục của Ngữ Dung, cũng đã lấy của con bé về rồi đúng không? Nó không thử lễ phục à?"
Người làm nghe thế vội vàng gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu: "Chúng tôi đã đưa tới phòng của cô chủ rồi. Cô Tô... Hình như còn để ở cửa phòng?"
Càng nói về sau thì giọng nói của người làm ngày càng nhỏ dần: "Cô ấy không ở trong phòng nên chúng tôi cũng không thể tự tiện đi vào, chỉ có thể để ở bên ngoài."
"Được rồi, cô đi xuống đi." Hứa Tần Nhã không muốn nghe tiếp, thẳng thắn phất tay để người làm rời đi.
Đối phương nghe xong chỉ mong sao có thể mau chóng biến mất nên cúi người chào ba người rồi quay đi.
Đám người kia vừa đi, Hứa Tần Nhã đã quay đầu nhìn về phía ông Hứa, phàn nàn với ông ta: "Ba thấy đó, bình thường cứ ra ngoài mà chẳng nói tiếng nào như vậy, chẳng có chút phép tắc nào hết. Ngay cả lễ phục nó cũng không thử, vốn con định lát nữa dành thời gian nói chuyện khuôn phép với nó."
"Đúng là không có phép tắc." Hứa Tần Hán nghe thế thì hùa theo chị mình, dừng một chút giống như nghĩ được chuyện gì, nhìn về phía Hứa Tần Nhã nói: "Chị, không bằng khi nào hết bận chuyện của Ngữ Dung thì tìm cho con bé đó một trường học nội trú? Như thế cũng sẽ dễ quản lý hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận