Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 162

Tô Tái Tái chắp tay sau lưng cũng hơi khom người với người đàn ông mặc tây trang đen, sau đó đuổi theo Ngô Lục Lục.
Tới khi bọn họ đi lên lầu, cách người kia một khoảng, Ngô Lục Lục mới nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái: “Người đó là Cổ Võ Viện.”
Dừng lại một chút, ông ấy quay lại nhìn thoáng qua rồi tấm tắc bảo lạ: “Thật không ngờ ngay cả người kiểm tra thư mời của Hội Huyền học cũng lợi hại tới như vậy.”
… Gì cơ?
Tô Tái Tái nghe xong, vẻ mặt bày tỏ “Mặc dù tôi còn trẻ tuổi nhưng hình như hơi lãng tai” mà nhìn về phía Ngô Lục Lục.
Cô thấy vẻ mặt ông ấy nghiêm túc, giống như không phải đang nói giỡn, mới chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc tây trang kia một lần nữa.
Cô thu hồi một đống dấu chấm hỏi kiểu “Chỉ như này thôi á hả?!” xong, thì quay qua nhìn Ngô Lục Lục nói: “Không sao, tương lai không lâu nữa ông có thể tùy ý chơi với anh ta.”
“Tôi á?” Ngô Lục Lục nghe xong cười: “Tiểu hữu, đây xem như là cô đang khen tặng tôi sao?”
Ông ấy khựng lại một chút rồi cười than thở: “Cảm ơn, có điều… Kiếp này tôi không thể nào mạnh hơn cậu ta được. Kiếp sau nếu cố gắng hơn thì có thể đấy.”
Ngô Lục Lục tự giễu, là người khá rộng rãi.
Tô Tái Tái thấy ông ấy không tin tưởng bản thân thì chỉ nhún nhún vai, không nói gì nữa. Cô cho ông ấy một ánh mắt ý bảo “Sau này chính ông có thể thức tỉnh.”
Cùng lúc đó, Tần Trác Thắng đang lấy lại thư mời từ trong tay người đàn ông mặc tây trang đen, làm lơ hành lễ của đối phương mà đi thẳng vào trong.
Bạch Ngữ Dung đi theo bên cạnh ông ta.
Bởi vì bọn họ đều đi lên phòng riêng ở trên lầu, cho nên Bạch Ngữ Dung vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Tái Tái đang ở lối rẽ đi lên lầu ba.
Cô ta không khỏi kêu lên một tiếng “A!” kinh ngạc.
Tần Trác Thắng nghe thế dừng bước, nhìn về phía học trò nhỏ nhất của mình, ông ta nhíu mày, kiêu ngạo hỏi: “Sao đấy?”
“Dạ… Không có gì.” Bạch Ngữ Dung vội vàng lắc đầu, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Tần Trác Thắng.
Sau đó, cô ta chần chờ hỏi: “Hình như… Con nhìn thấy Tiểu Tái. Không biết em ấy đi cùng với ai tới đây.”
Bạch Ngữ Dung vừa nói vừa lén lút nhìn về phía Tần Trác Thắng giống như đang dò hỏi.
“À. Người nhà họ Ngô thôi.” Tần Trác Thắng không thèm quay đầu lại, ông ta trả lời xong thì tiếp tục bước lên bậc thang.
Ông ta liếc mắt nhìn lên trên một cái rồi lại nói: “Không cần để ý, chỉ là người bình thường thôi.”
Bình thường tới nỗi thậm chí còn chẳng có tư cách đánh đồng với ông ta.
Mặc dù Tần Trác Thắng nghĩ thế, nhưng ông ta lại lần nữa nhìn Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt kiêu căng, nói: “Ngữ Dung, con là học trò của thầy. Con không cần phải lo lắng để ý tới người bình thường phải đi cửa sau để vào được trường này. Mắt của con hẳn là nên nhìn về phía trước.”
“Còn về người ở đằng sau con… Cứ để cô ta ở sau lưng là được rồi.” Tần Trác Thắng nói xong thì lại nhìn thẳng vào Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Đôi mắt Bạch Ngữ Dung lóe sáng, liên tục gật đầu: “Thưa thầy, con hiểu rõ rồi!”
“Tốt lắm.” Tần Trác Thắng tán dương gật đầu, tiếp tục đi lên trên.
Khi bọn họ lên tới lầu hai, Tần Trác Thắng đang chuẩn bị rẽ trái đi về phía phòng riêng thì phát hiện Bạch Ngữ Dung còn muốn đi tiếp lên lầu ba.
Ông ta quay đầu lại gọi cô ta: “Ngữ Dung.”
“Dạ?”
“Phòng riêng của chúng ta ở bên này.” Tần Trác Thắng chỉ về bên trái, ông ta thấy Bạch Ngữ Dung lại nhìn thoáng qua phía lầu ba mới hơi mím môi, nói: “Lầu ba dành cho cấp bậc của viện trưởng và phó viện trưởng.”
“À… Hóa ra là vậy.” Bạch Ngữ Dung nhanh chóng chạy lại gần Tần Trác Thắng, nụ cười vô cùng ngây ngô nói: “Chờ thêm hai năm nữa con cũng có thể dựa vào thầy mà đi lên lầu ba rồi nhỉ?”
Trong chớp mắt vừa rồi, Bạch Ngữ Dung có thể nhận ra Tần Trác Thắng không vui, cô ta nhanh chóng nói mấy lời dễ nghe.
Quả nhiên cô ta vừa nói thế xong, khóe môi đang mím chặt của Tần Trác Thắng hơi buông lỏng ra, vừa lòng liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi nói: “Con nên nghĩ làm sao để lên đó bằng chính bản lĩnh của mình chứ không phải ỷ vào thầy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận