Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 603

Tô Tái Tái không ngờ sẽ gặp được hai người họ ở đây, cô đi tới mỉm cười với họ: “Cụ, cậu Vệ, hai người cũng đến tham gia hội đánh giá đan dược à?”
“Tất nhiên rồi.” Miêu Đại Yên vẫy tấm thư mời màu xanh lá của mình, nhìn Vệ Cát cũng có thư mời rồi cười khổ: “Tụi tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn nhờ mối quan hệ của bác gái mới có thể mua được hai tấm thư mời ở chợ đen đấy.”
Bác gái là Mã Tú, một khách mời thường xuyên khác trong nhóm chương trình Huyền Linh Sư.
Cho nên Miêu Đại Yên vừa nói thì Tô Tái Tái đã hiểu rõ gật đầu, cô không nhìn thấy Mã Tú nên hỏi: “Vậy bác gái đâu? Không đi chung với mọi người à?”
“Gia đình bác ấy kinh doanh dược liệu nên đã vào đó trước rồi.” Miêu Đại Yên chỉ vào bên trong hội đánh giá đan dược, dừng một chút rồi nói thêm: “Chắc có thể tìm thấy bác ấy ở khu C.”
Các gian hàng trong hội đánh giá đan dược cũng được chia thành ba cấp gồm A, B và C.
Gian hàng C có lẽ nằm ở phía ngoài cùng.
Tô Tái Tái gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Sau khi giải thích xong, Miêu Đại Yên lại nhìn Tô Tái Tái và thấy cô đi tay không, ngoài chiếc điện thoại ra thì không có mang theo túi xách nào cả, thế là chú ấy tò mò hỏi: “Tiểu Tái, hôm nay cô đến đây không phải là muốn thử vận may, trả tiền cho người nào đó để đưa cô vào chứ?”
Ngay khi Miêu Đại Yên vừa dứt lời thì Tô Tái Tái lập tức sửng sốt, nghiêng đầu nhìn chú ấy rồi “ơ?” một tiếng, sau đó nói: “Cụ ơi, sao anh biết tôi sẽ làm vậy?”
“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?” Miêu Đại Yên kêu lên, nhìn Vệ Cát rồi nhanh chóng khuyên can Tô Tái Tái.
“Tiểu Tái, cách này của cô không khả thi đâu, hội đánh giá đan dược không phải là một nơi bình thường. Bằng cách này, cô không chỉ không vào được, nếu bị Hội Huyền học phát hiện ra thì cô thậm chí sẽ bị họ đuổi đi ngay đấy.”
“Nghiêm đến thế cơ à.” Tô Tái Tái nói.
“Đương nhiên là nghiêm rồi, đây là hội đánh giá đan dược, chuyện trọng đại của giới Huyền học đó!” Miêu Đại Yên nói câu này với giọng điệu có phần tự hào.
Ngay cả Vệ Cát ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
Tô Tái Tái nhìn đến không nhịn được muốn cười, còn người giấy nhỏ nằm trong mũ áo hoodie lại muốn trợn mắt đủ kiểu.
Sau khi thấy tự hào xong, Miêu Đại Yên đổi chủ đề, thay đổi vẻ mặt rồi lại nhìn Tô Tái Tái nói: “Tiểu Tái, cô muốn đến đây thì cô phải nói trước với tôi chứ, để tôi và cậu Vệ tìm thêm một tấm thư mời cho cô. Bây giờ…”
Miêu Đại Yên khó xử gãi đầu, thở dài: “Thư mời của tụi tôi đều không thể đưa người vào cùng, phải là thư mời màu bạc mới có thể dẫn người theo, hơn nữa… lại chỉ có thể mang một người vào. Đây…”
Tô Tái Tái nhìn vẻ mặt khó xử của hai người, cô mỉm cười an ủi họ: “Không sao đâu Cụ, tôi có thể tự vào được. Yên tâm đi.”
Dừng một chút, cô nhìn hai người đang xếp hàng, rồi lại quay đi nhìn số người đang xếp hàng ở phía trước, sau đó cô lại nhìn hai người họ nói: “Hay là... Nếu hai người không muốn xếp hàng thì tôi đưa cả hai vào cùng nhé?”
“? ?”
... Không phải chứ, cô Tiểu Tái, hội đánh giá đan dược thực sự không đơn giản như cô nghĩ đâu.
Ngay khi Miêu Đại Yên muốn giải thích với Tô Tái Tái rằng đây là nơi “thiêng liêng, trang nghiêm, cao cả đến mức không thể xúc phạm” thì tiếng chê cười ở bên cạnh đã ngắt lời của chú ấy.
—— “Đúng là không biết trời cao đất rộng, tưởng hội đánh giá đan dược là nơi các cô gái trẻ theo đuổi ngôi sao để xem biểu diễn sao? Trả bừa một số tiền lớn là có thể mua được vé à? Không biết tự lượng sức mình.”
Lời nói này khiến Miêu Đại Yên và Vệ Cát đồng loạt cau mày và nhìn sang chỗ người nói.
Khi họ còn chưa lên tiếng, Tô Tái Tái liếc nhìn đối phương một cái. Chỉ một cái nhìn thôi đã khiến người đó giật mình và im miệng ngay.
“Đối với mấy người mà nói, nơi này đúng là khó như lên trời, nhưng đối với tôi mà nói.” Tô Tái Tái cười.
“Đúng là có thể ra vào tự do.”
Cùng lúc đó, Tiền Tam đang đi tới cửa để đón tiểu sư thúc nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận