Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 611

“Đúng! Lớn tiếng lên! Không nghe thấy gì hết!”
“Không có nghe được!”
Những người xung quanh như có được gợi ý, rối rít lên tiếng.
Lúc bắt nạt người ta thì giọng khỏe vô cùng, sao bây giờ lại rụt rè rồi vậy?
Những âm thanh xung quanh khiến cho bà Trình nhỏ vốn đang cúi đầu lại cúi thấp hơn nữa, co rúc ở đó trông thật đáng thương.
Ba Trình vô cùng nôn nóng, nhìn quanh rồi khó xử nhìn Tô Tái Tái: “Chuyện này… cô Tô…”
Ông ta còn chưa nói ra lời cầu xin tha thứ thì Tô Tái Tái đã nhún vai, thở dài lắc đầu: “Không chỉ có mình tôi nói là nhỏ tiếng đâu.”
Ba Trình cắn răng, kéo vợ thật mạnh rồi hạ thấp giọng la rầy: “Lớn tiếng lên đi!”
Bà Trình nhỏ nghe vậy, chỉ đành làm theo, nhắm chặt mắt lại và hét lớn: “Xin lỗi!”
Sau đó lập tức cúi người xuống trước mặt Tô Tái Tái.
Bà ta cứ cúi người xuống như thế và không nhúc nhích.
“Ừm.” Tô Tái Tái nhìn dáng vẻ này của bà ta, miễn cưỡng gật đầu: “Cũng được.”
Ngay khi ông Trình lộ ra vẻ mừng rỡ và muốn nói gì đó thì nghe thấy Tô Tái Tái lại lên tiếng: “Nhưng mà…”
Cô chậm rãi đi đến bên cạnh bà Trình nhỏ, hơi nghiêng đầu xuống hỏi: “Vậy những gì bà đã nói vừa nãy… đều là do bà xì hơi rồi?”
Vừa dứt lời, xung quanh lại vang lên tiếng cười cợt, cười đến sắc mặt của bà Trình nhỏ tái mét.
Bà ta nghiến đến răng muốn vỡ vụn mới thốt ra được một từ “Đúng!”.
Tô Tái Tái hài lòng gật đầu, quay sang nhìn Trình Ngạn Xương luôn lộ vẻ mặt tái mét, hai tay nắm chặt đứng bên cạnh, cô mỉm cười với anh ta rồi nhìn ông Trình nói: “Tôi mong sau này các người chớ có tự bay đến nữa, được không?”
Ông Trình cố gắng nhếch khóe miệng lên, thử lại nhiều lần rồi mới có thể nở ra nụ cười gượng gạo: “…Được, được.”
“Ừm. Vậy thì tốt.”
Tô Tái Tái đáp lại, rồi lại đến gần bà Trình nhỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Rất xấu hổ đúng không? Vậy bà phải ghi nhớ lấy cảm giác mất mặt của lúc này. Bằng cách này, lần sau bà nhìn thấy tôi, bà mới có thể nhớ lâu và biết phải tránh tôi đi.”
Bà Trình nhỏ xấu hổ quay mặt đi, tay nắm thành nắm đấm, móng tay sắp chọc vào lòng bàn tay.
“Được rồi.” Tô Tái Tái đứng lên, vỗ tay nhìn Tiền Tam nói: “Bây giờ tôi đã thấy tốt hơn rồi nên không muốn so đo với ai cả.”
“Thế thì tốt.” Tiền Tam gật đầu, dừng một chút rồi nghiêng người sang một bên, làm động tác “mời” với Tô Tái Tái: “Tiểu sư thúc, hãy đi bên này.”
Tô Tái Tái gật đầu, khi cô đang bảo Miêu Đại Yên và người còn lại cùng nhau rời đi thì cô dường như chợt nhớ đến điều gì đó, “à” một tiếng rồi lại nhìn sang đám người Trình Ngạn Xương, chỉ vào họ và nói với những hộ vệ của Hội Huyền học: “Ba người họ phải đi xuống phía cuối hàng và xếp hàng lại.”
Dừng một chút, cô nhìn bà Trình nhỏ, cười tủm tỉm nói tiếp: “Tôi tin rằng cách dạy dỗ của nhà họ Trình chắc chắn không phải kiểu người rõ ràng mình đã ra khỏi hàng, bây giờ lại muốn trà trộn về chỗ cũ, cố gắng đầu cơ trục lợi để thừa cơ hội đâu.”
“Tôi lo rằng ba người sẽ không biết cuối hàng ở đâu nên sẽ nhờ họ đưa các người đi nhé?”
Sau khi Tô Tái Tái vừa dứt lời thì Tiền Tam lập tức gật đầu với hộ vệ của Hội Huyền học.
Ngay lập tức có hai người bước tới chỗ của ông Trình, đưa tay nói với vẻ mặt vô cảm và giọng điệu lạnh băng: “Mời, ba người.”
“Hay lắm!”
Không biết ai trong đám đông đã hét lên một câu như vậy, lập tức vang lên tiếng reo hò.
Thậm chí có người dẫn đầu vỗ tay trước.
Thật khiến người ta xem đến hả dạ. Thoải mái!
Sau khi ông Trình và vợ nhìn nhau thì họ cúi đầu xuống ủ rũ đi theo hộ vệ về phía cuối hàng.
Họ sẽ tốn nhiều thời gian hơn để xếp hàng.
Còn Trình Ngạn Xương thì hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tái Tái rồi mới xoay người theo ba mẹ rời đi.
Tiền Tam nhíu mày nói: “Tiểu sư thúc, tôi thấy kẻ hèn hạ kia vẫn chưa phục đâu.”
“Không sao cả.” Tô Tái Tái chẳng thèm để ý chút nào: “Lúc nãy, ở trước mặt mọi người, tôi như cha mẹ bọn họ vậy, nếu lúc đó ông ta có gan đáp lại lời nào thì tôi còn coi như ông ta có chút khí phách. Nhưng ông nhìn dáng vẻ ông ta xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận