Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 547

Không phải Ngô Thẩm Văn muốn trách móc gì, ông ấy chỉ cảm thấy đáng tiếc vì Ngô Hạo về trễ quá nên đã bỏ lỡ mất cơ hội được học hỏi từ Tô Tái Tái mà thôi.
“Lúc con đang đi thì có đội viên gọi điện thoại tới, nói là có sự cố xảy ra trên đường Hoàn Diễm cho nên con phải qua đó xem thử.”
Ngô Hạo thành thật đáp, hoàn toàn không chú ý đến khi anh ấy nhắc tới “đường Hoàn Diễm”, bàn tay đang giơ chén trà đến bên môi chuẩn bị uống của Tô Tái Tái chợt khựng lại.
“Sự cố? Đã xảy ra chuyện gì ư?” Ngô Lục Lục hỏi.
“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Ngô Hạo dừng một chút, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện cho những người ở đây nghe.
Ngô Lục Lục gật đầu, trả lời một cách chắc nịch: “Nhất định là mấy người này đã vô tình làm phật lòng ai rồi.”
“Sao chú út lại nghĩ như thế ạ?” Ngô Hạo nghe xong thì nghiêm túc nhìn về phía Ngô Lục Lục: “Cháu còn tưởng là do mấy người này xui xẻo thôi chứ.”
Nhiều năm lang bạt bên ngoài của Ngô Lục Lục không hề lãng phí, ông ấy bắt đầu tỉ mỉ phân tích cho cháu trai của mình: “Nếu ngay cả người của Lục Bộ bọn cháu cũng không phát hiện một chút dấu vết nào để lại thì chứng tỏ con lệ quỷ này không phải hạng xoàng.
Mà một con lệ quỷ mạnh mẽ như thế nếu đã ra tay hại người thì làm sao mà lại để sót người sống cho được, đúng không?”
Có lý.
Ngô Hạo gật đầu.
Từ trước đến nay, trong số những con lệ quỷ và ác quỷ mà anh ấy biết, con nào con nấy đều muốn sống chết tới cùng với bọn họ.
Làm gì có chuyện chúng sẽ ra tay “dịu dàng” như lần này chứ.
“Nếu vậy thì ai là người có năng lực làm ra chuyện này nhỉ?” Ngô Thẩm Văn lấy làm khó hiểu, sau khi cẩn thận suy ngẫm hồi lâu vẫn không nhớ ra ở thủ đô có ai có thể làm được như vậy, thế là quay sang hỏi Ngô Lục Lục: “Em trai, em có nhớ ra ai phù hợp với những điều kiện này không?”
Ngô Lục Lục nghe xong chỉ biết cười khổ: “Anh cả à, mấy năm nay em đi đây đi đó chủ yếu là nghe người ta nói thôi chứ sao mà có cơ hội gặp được một người tài ba như thế.”
Mới vừa nói xong, ông ấy đột nhiên “a” một tiếng, sau đó đần mặt nhìn Ngô Thẩm Văn như thể vừa sực nhớ ra cái gì.
Không chỉ có ông ấy, Ngô Thẩm Văn và Ngô Hạo cũng đã ngờ ngợ ra gì đó.
Ba người im lặng, sau đó đồng thời quay đầu lại nhìn đứa bé quỷ - con quỷ bình thường không sợ trời không sợ đất bây giờ lại ngoan ngoãn đứng một bên quét rác, kế đó lại quay sang nhìn Tô Tái Tái - người đã im lặng ngồi uống trà nãy giờ không hó hé câu nào.
“...” Ba người nhà họ Ngô đã hiểu ra tất cả.
“Hửm?” Tô Tái Tái ngẩng đầu nhìn về phía ba người, sau đó hoang mang chớp mắt, như thể không hiểu vì sao bọn họ lại nhìn chằm chằm mình như vậy.
Ngô Lục Lục híp mắt nhìn cô, một hồi lâu mới hỏi: “Tôi nói này cô giáo nhỏ, gần đây cô có... từng đi ngang qua đường Hoàn Diễm không?”
Vừa dứt lời, Tô Tái Tái lập tức đặt chén trà xuống, nhíu mày hỏi: “Hả? Hoàn nào? Diễm nào? Hổng có biết.”
Không hề biết. Không nghe qua. Đừng hỏi tôi.
“...” Ngô Lục Lục híp mắt lại.
Quá đáng ngờ!
“Tiểu hữu à.”
“Hở?” Tô Tái Tái tròn xoe mắt nhìn Ngô Lục Lục, thậm chí còn chớp chớp mắt ra vẻ vô tội: “Sao vậy đại sư Ngô?”
“Cô nói xem... Vì sao mấy người kia lại biến thành như vậy?” Ngô Lục Lục nhướng mày hỏi.
“Chuyện đó hả...” Tô Tái Tái hạ chén trà xuống, nghiêm túc nhìn về phía Ngô Hạo: “Có lẽ là vì bọn họ là người xấu, cho nên có một người tốt bụng thích làm việc tốt nhưng không để lại tên họ đã đứng ra dạy dỗ từng người họ một chút xíu mà thôi?”
“Một chút xíu?” Ngô Lục Lục lặp lại.
Thật là chỉ có chút xíu không? Mỗi người đều biến thành ông già hết rồi kìa.
“Thật mà, chỉ có một xíu xiu thôi.” Tô Tái Tái nhún vai: “Chỉ cần quyết tâm thay đổi bản thân, bồi bổ chừng một hai năm là ổn ngay mà.”
Rồi đấy, sự thật đã sáng tỏ.
Ngô Lục Lục và Ngô Thẩm Văn nhìn nhau, cười lắc đầu.
Ngô Hạo cũng không ngốc, anh ấy không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho phụ tá A Lai của mình, thấy bên kia vừa nhấc máy là nói ngay: “A Lai, cậu trả vụ án này lại cho phòng ban của người thường xử lý đi.”
[Ơ?] A Lai hoang mang: [Đội trưởng, bên mình không điều tra nữa sao ạ?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận