Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 210

Mặc dù anh ấy chẳng nói câu nào nhưng đôi mắt đầy long lanh kia đã chứng minh tất cả.
Giống như muốn nói "Tiểu sư phụ, mau thu phép thần thông lại đi".
Tô Tái Tái ở một bên đã sớm cười đủ rồi, lúc này lại nghe Bách Tùng gọi mình "tiểu sư phụ", cô lập tức thả tay xuống nói: "Chú Bách, hay là chú cứ gọi cháu bằng tên thôi, cháu là phận hậu bối mà."
Cô ngừng một chút lại gật đầu với anh em nhà họ Bách, khẽ gật đầu để xin lỗi: "Ngại quá, bình thường cháu rất chuyên nghiệp, không bao giờ tùy tiện cười như thế đâu ạ."
... Chỉ trừ những lúc không nhịn cười được thôi đúng không?!
Nhanh lên, đừng giải thích nữa!
Bách Trúc đứng một bên trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, đột nhiên cảm thấy cô gái này cực kỳ xấu xa.
Lại có thể đi bắt nạt những người lớn như bọn họ.
Bách Tùng nghe lời này của Tô Tái Tái, khóe miệng ông ấy cũng mấp máy, trong thời gian ngắn cũng không suy nghĩ ra nên đáp lại thế nào.
Trái lại, chỉ có người nãy giờ phải dựa vào tường mới đứng vững - quản gia Nguỵ, cuối cùng bây giờ cũng có thể tự đứng vững rồi.
Ông ấy vừa cố gắng hít thở bình thường vừa nhìn Tô Tái Tái nói: "Cô Tô, cô nghĩ cách thử xem."
Nếu không thì không chừng cậu chủ Trúc sẽ bị ông cụ có thể đi như bay đánh chết mất.
Cô nhìn đi, cậu chủ Trúc đã phải trốn xuống dưới gầm giường rồi.
Lại nhìn ông cụ hiện tại... nhảy nhót tưng bừng như thế, bây giờ quản gia Ngụy không thể nói mấy câu như "Cụ ơi, sức khỏe cụ không tốt, mau nằm lên giường" được.
Có lẽ vì vẻ ngoài dễ mến và có duyên với người lớn tuổi, tóm lại Tô Tái Tái rất bao dung đối với những ông bà cụ.
Sau khi nghe quản gia Ngụy nói như vậy thì cô nhìn về phía ông cụ Bách nói:
"Ông Bách, tình trạng của ông bây giờ được gọi là ly hồn, không phải là quỷ như ông nói. Quỷ chính là âm hồn, cũng không có tốt như ông hiện tại đâu."
Cô dừng một chút, sau đó lại chỉ chỉ vào cơ thể của ông ấy và nói: "Sư phụ bảo cháu đến gặp ông là vì cảm thấy ông chưa tới đại nạn. Cho nên ông mau nằm xuống đi, nếu duy trì trạng thái ly hồn quá lâu thì không tốt cho cơ thể đâu."
"Hơn nữa sư phụ cháu còn muốn chờ ông khỏe lại để đánh cờ chung với ông đấy."
Tô Tái Tái đã để người nhà họ Bách thấy khả năng của mình nên cũng không gọi ông cụ Tô là “ông nội” nữa.
Ông cụ Bách nghe thấy lời nói của Tô Tái Tái, rõ ràng đang liên tục gật đầu cảm thấy có lý nhưng sau khi nghe khỏe lại để đánh cờ với ông cụ Tô thì không hề che giấu sự ghét bỏ trên mặt mình chút nào.
"... Nghe cách nói của cô nhóc cháu như vậy thì sao ông lại càng không muốn về lại nhỉ?"
Ông già Tô đáng ghét, ông chẳng bao giờ thắng ông ta cả!
Gì mà bạn bè chí cốt một đời một kiếp chứ. Hứ!
... Vậy thì cô cũng chẳng còn cách nào rồi.
Tô Tái Tái nhún nhún vai, bất đắc dĩ nhìn về phía hai anh em nhà họ Bách.
Thật ngại quá... Ông cụ Bách dường như thà làm quỷ chứ không muốn hoàn hồn về chơi với sự phụ cô...
Xem ra trước kia sư phụ từng nói mỹ danh "Quỷ Kiến Sầu" của mình vang xa, quả nhiên vẫn quá khiêm tốn rồi.
Rõ ràng tới người thấy cũng rất sầu mà...
Tô Tái Tái tấm tắc ở trong lòng, yên lặng lắc đầu.
Cũng may cuối cùng, nhờ hai đứa con trai và quản gia Ngụy thay nhau khuyên bảo mà ông cụ Bách cũng chịu quay lại cơ thể của ông cụ rồi.
Chỉ là trước khi nằm xuống vẫn không quên nhắn nhủ Tô Tái Tái hết lần này đến lần khác: "Nhóc Tái, cháu cũng đừng nói quá sớm với ông... sư phụ cháu là ông đã bình phục nhé."
Ông cụ không muốn thua cờ sớm như vậy đâu!
Sau khi Tô Tái Tái gật đầu cam đoan, ông cụ Bách mới hài lòng gật đầu, nằm lại.
Sau khi "cuối cùng ba cũng đã bình thường lại", Bách Trúc mới thở phào, đứng dậy lần nữa từ sau lưng anh cả.
Anh ấy khẽ hắng giọng, chỉnh lại quần áo hơi lộn xộn thì lại trở về dáng vẻ đạo diễn Bách nổi tiếng mà người ngoài vẫn hay thấy!
Bách Trúc: ╭(╯^╰)╮
Anh ấy muốn nói khác nhau ở chỗ nào chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận